Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chương 75: Cảnh cáo
Hướng Thanh Lam đứng sau một gốc cây to, ảm đạm ngắm nhìn tòa lâu đài xa hoa trước mặt. Nơi đó có đài phun nước, hoa tươi, thảm cỏ xanh mượt mà... Tất cả tất cả, dường như đều không có chút dấu vết nào của mùa đông. Thì ra, khoảng cách giữa người hầu và chủ nhân là lớn đến như vậy.
Tựa mình vào gốc cây, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi. Thật sự, cô rất muốn bước xa hơn ranh giới này, tìm anh, nhìn anh, nhưng không ai cho cô cơ hội cả.
Xoay người định rời đi, cô luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại nơi đó một lần nữa, đột nhiên, đôi mắt trở nên cay xè. Từng giọt nước mắt hạ xuống, vỡ tan, giống như cõi lòng cô lúc này.
Thanh...
Người kia là Thanh, đúng vậy, nhưng cô gái đứng cạnh anh lúc này lại không phải là cô.
Y Nhược? Cô chớp nhẹ hai mắt, thật sự không thể tin nổi.
Tuy hai người không chạm mặt nhiều lần, nhưng dù gì trước kia cô cũng là chị dâu của Y Nhược, làm sao có thể nhìn nhầm? Vậy ra, người anh yêu bây giờ chính là cô ấy, trái đất mới bé nhỏ làm sao, thật đáng buồn, cũng thật đáng cười.
Nhìn thấy anh, vì sao lại trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy?
Lặng lẽ rời đi, cô khó chịu ho khan một tiếng, từng bước chân nặng nề như cơ thể đang gánh vác cả ngàn cân nặng. Anh đã hạnh phúc rồi không phải sao, cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình mới đúng. Chẳng qua, từ tận sâu bên trong, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không cam lòng, cô không muốn nhắm mắt làm ngơ, cũng giống như... Ngày đầu tiên hai người gặp mặt.
Arthur đột nhiên giật mình, xoay người nhìn về một gốc cây gần đó, hơi nhíu mày lại. Rõ ràng vừa rồi anh cảm thấy có người đang lặng lẽ quan sát bọn họ, hơn nữa, ánh mắt ấy quen thuộc đến lạ kỳ.
"Thanh, anh sao vậy, nơi đó có ai sao?" Y Nhược hoài nghi nhìn theo mắt anh, lại không cảm thấy có điều gì khác thường.
Arthur nghe thấy giọng cô, vội vàng thu tầm mắt lại. Anh dịu dàng nhìn cô gái trong lòng, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lam vẫn rất xinh đẹp, rất tốt bụng, nhưng hình như vẫn còn thiếu điều gì đó.
Ví như, ưu thương, man mác buồn.
"Thanh." Y Nhược kéo tay anh, nũng nịu gọi. Mà Arthur cũng nở nụ cười, có lẽ do anh nghĩ nhiều quá chăng? Người gọi anh là Thanh, chỉ có mình cô mà thôi.
"Không sao cả, em đừng lo lắng." Anh cúi người xuống, dịu dàng in lại nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng cũng chỉ dám nhẹ nhàng lướt qua, vô cùng cẩn thận. Bởi vì, Lam của anh vẫn luôn rụt rè, yếu ớt, anh sợ mình sẽ dọa đến cô, sẽ bị cô ghét bỏ.
Có lẽ, chỉ một cuộc hôn nhân lúc này mới khiến anh cảm thấy yên lòng.
...
Uông Tiểu Lam nghe thấy tiếng cửa phòng mở, lập tức lau khô nước mắt, lạnh lùng nâng cằm lên nhìn thẳng vào Hướng Thanh Lam.
"Cô đang đắc ý lắm phải không? Bởi vì tôi bị cưỡng hiếp, tôi không còn sạch sẽ, tôi không còn xứng với Arthur. Cô đắc ý lắm phải không? Cô nói đi, nói đi!" Uông Tiểu Lam thê lương gào lớn, hai mắt sưng lên vì khóc nhiều, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
Đúng vậy, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng tận sâu bên trong, lòng cô đã không thể tự ti thêm nữa. Hiện tại đi đâu, làm gì, cô cũng cảm giác như đang bị theo dõi, cười nhạo, thậm chí là khinh bỉ cô.
Dường như bây giờ trừ tự sát ra, đã không còn đường nào cho cô đi tiếp. Bọn họ thật biết cách dồn ép người khác vào chân tường, chưa thấy cô chết đi thì còn chưa hả lòng hả dạ. Nhưng đáng tiếc quá, cô sẽ không để bọn họ như ý.
Bọn họ muốn cô chết, cô càng phải sống, cô muốn nhìn 'Kết cục tốt đẹp' của Y Nhược, của Arthur Hoài Thụy, tất nhiên, còn cả Hướng Thanh Lam nữa.
Cô cười, nhưng không biết vì sao, khóe môi lại cảm thấy vị mằn mặn của nước mắt. Sao Uông Tiểu Lam này lại đáng thương đến vậy, muốn làm công chúa, nhưng lại bị người khác giẫm nát chiếc giày thủy tinh.
Hướng Thanh Lam mím môi, chậm rãi đi vào phòng, cẩn thận rót một chén nước ấm, sau đó, đưa tới trước mặt Uông Tiểu Lam.
"Không cần cô giả vờ giả vịt, đồ dối trá!" Uông Tiểu Lam vung tay ra, 'Choang' một tiếng, cái chén bị đánh rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hướng Thanh Lam hơi giật mình, rất nhanh, lại tự rót một chén nước khác, nhưng lần này là cho chính cô. Lấy giấy bút đặt sẵn dưới ngăn bàn, cô viết nhanh vài chữ, đặt ở trước mặt Uông Tiểu Lam, sau đó cầm chén nước rời đi.
Gió lạnh bên ngoài quất lên khuôn mặt, cảm giác hơi đau đớn, tâm tình có phần nặng nề.
Phải chăng, những cô gái có tình cảm với Thanh đều sẽ không có kết cục tốt, ví như cô, ví như Uông Tiểu Lam?
'Nếu trên thế giới này không có ai thương tiếc cho nước mắt của cô, như vậy, tự cô sẽ biết cách đau lòng cho chính mình.' Uông Tiểu Lam nhìn tờ giấy trong tay, cắn chặt môi, sau đó hung hăng xé nó ra thành từng mảnh, một lần nữa nức nở khóc òa. Hướng Thanh Lam, lẽ nào cảm giác của cô ta kể từ khi Arthur rời đi chính là như vậy?
Uông Tiểu Lam ôm gối ngồi yên, đờ đẫn nhìn vụn giấy trải đầy sàn nhà, mỉm cười buồn bã. Cô chợt nhớ tới một câu, phụ nữ tội gì làm khổ phụ nữ, nhưng cô đã không còn đường lui nữa rồi. Hướng Thanh Lam, cô không hận, nhưng Y Nhược, nhất quyết cô không thể buông tha. Chính cô ta đã dồn cô đến bước đường này, nếu dễ dàng buông tay, cô chết cũng không nhắm mắt.
"Xin lỗi cô, Hướng Thanh Lam."
Cô đứng lên, mở cửa bước ra ngoài, hàm ý nhường lại căn phòng cho ai đó đã sắp chết cóng ngoài kia.
[Lược bỏ một đoạn Tiểu Tây đi nhờ Ngân Táp đến khám bệnh cho 'Tiểu Thanh'.]
Ngân Táp nhìn khuôn mặt đang an tĩnh ngủ say của cô gái, đồng tử không khỏi co rụt một chút.
Làm sao có thể là cô được?
"Cô ấy ở đây bao lâu rồi?" Bọn họ mới trở về chưa đầy một tháng, như vậy, cô đã sang đây từ bao giờ?
Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn cậu, cẩn thận suy nghĩ, sau đó rụt rè nói nhỏ, "Chắc là gần một tháng."
Ánh mắt Ngân Táp hơi tối lại, cậu tiến đến cạnh giường của Hướng Thanh Lam, nhẹ nhàng lay cô.
"Tiểu thư, tỉnh dậy đi..."
Hướng Thanh Lam chậm rãi mở mắt ra, mệt mỏi nhìn thiếu niên tóc vàng trước mặt, mất một lúc, cô mới định hình được người đến là ai, không giỏi giật mình.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu thư xinh đẹp, tên tôi là Ngân Táp." Ngân Táp hơi mỉm cười, tự giới thiệu một lần nữa.
'Ngân Táp?' Cái tên thật kỳ lạ, nhưng cũng rất phù hợp với cậu ta.
"Đúng vậy, Ngân Táp." Cậu thoải mái lặp lại một lần, khiến Hướng Thanh Lam ngạc nhiên mở to hai mắt. Cậu biết đọc khẩu hình?
"Đúng vậy." Ngân Táp nhận ra nghi vấn của cô, gật đầu, "Chủ nhân từng dạy tôi cách đọc khẩu hình, vậy nên cô có thể thoải mái nói chuyện, tôi sẽ hiểu được tất cả."
Chủ nhân, là Thanh phải không?
Ngân Táp đặt tay lên trán Hướng Thanh Lam, lo lắng nhíu mày. Chẳng trách cô sợ lạnh như vậy, rõ ràng đã sốt nặng mấy ngày.
"Tôi đi lấy một ít thuốc. cho cô" Cậu lập tức đứng dậy, chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị Hướng Thanh Lam giữ tay từ chối.
'Không cần, tôi không cần uống thuốc, sẽ hại đến thai nhi.' Hướng Thanh Lam lắc đầu nhìn cậu. Ý tốt của Ngân Táp, cô xin nhận, nhưng cô thật sự không sao, chỉ ốm nhẹ mà thôi, mấy hôm nữa sẽ tự khỏi.
"Yên tâm, thuốc của tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến em bé." Ngân Táp nhẹ nhàng trấn an, sau đó xoay người rời đi. [...]
Hướng Thanh Lam nhìn lọ thuốc trong tay, thật sự vẫn có chút do dự. Không phải cô không tin Ngân Táp, chỉ là, bản năng của người làm mẹ khiến cô trở nên nhạy cảm hơn bình thường, rất hay lo lắng đứa bé sẽ gặp phải điều gì bất lợi.
"Sẽ không có ảnh hưởng gì hết, tôi cam đoan." Ngân Táp nghiêm nghị nói, giọng điệu lại vẫn có phần hiền hòa. Nếu không phải cô, còn lâu cậu mới tự hiến thuốc của mình cho người khác, càng đừng nói đến chuyện thuyết phục dài dòng.
Nhưng với Hướng Thanh Lam, cậu vẫn luôn kiên nhẫn đến khó hiểu. Có lẽ vì nhìn cô rất thuận mắt? Hơn nữa, hơi thở trên người cô có chút gì đó quen thuộc... Đúng rồi, bạc hà, giống của chủ nhân.
Hướng Thanh Lam nhìn ánh mắt chân thành của cậu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Ngân Táp mới cảm thấy yên lòng, nhưng khi nhìn bụng của cô, cậu vẫn không khỏi nhíu mày, "Tôi thật sự không thể tin được cô đã mang thai bảy tháng, thật sự là quá nhỏ. Nếu hai tháng nữa chuyển dạ, có lẽ cô sẽ vất vả nhiều."
Hướng Thanh Lam đặt tay lên bụng, cảm giác được một sinh mệnh bé nhỏ đang kiên cường lớn lên từng ngày. Nếu Thanh không rời đi, có lẽ, mọi chuyện sẽ khác...
Cô kéo tay áo Ngân Táp.
"Cô có chuyện gì muốn hỏi sao?" Cậu nhận ra cô gái này có nhiều điều muốn hỏi, nhưng dường như cũng do dự rất nhiều.
'Tôi muốn biết...' Cô nắm chặt tay áo của Ngân Táp, vừa định nói tiếp, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra. Uông Tiểu Lam lạnh lùng đứng đó, ánh mắt như muốn giết người nhìn thẳng vào Ngân Táp, mà Ngân Táp, dường như lại chẳng thèm để ý đến cô.
"Cô cứ tiếp tục dùng thuốc này, nếu hết tôi sẽ đưa thêm, đừng lo lắng." Cậu bình tĩnh dặn dò, không quan tâm đến ánh mắt của Hướng Thanh Lam chợt hiện lên mấy phần tiếc nuối. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi...
"Tôi đi trước, nơi này có người tôi không ưa." Ngân Táp không thèm nể mặt Uông Tiểu Lam, nói xong liền bước thẳng ra cửa.
Ngân Táp đi đã xa, Uông Tiểu Lam vẫn sầm mặt, cô lững thững bước vào, trên cao nhìn xuống Hướng Thanh Lam, châm chọc cười nói, "Thuốc của thằng nhóc Ngân Táp, mỗi viên đều giá trị ngàn vạn, thế mà cho cô cả một lọ. Tôi không biết nên hâm mộ cô hay nên ghen tị với cô nữa, hahaha!"
Mỉa mai xong, cô chợt cúi người xuống, chạm tay vào bụng Hướng Thanh Lam. Hướng Thanh Lam giật mình nhìn cô, vội vàng lui người lại, mà dường như ngay cả đứa bé cũng bài xích sự tiếp xúc này, yếu ớt đạp bụng cô, khiến cô khó chịu nhăn mày lại.
"Không phải sợ." Uông Tiểu Lam cười lạnh một tiếng, "Tôi không hứng thú với đứa nghiệt chủng trong bụng cô đâu. Tôi chỉ muốn nói trước, tốt nhất cô đừng ngu ngốc hỏi thăm Ngân Táp về chuyện của Arthur làm gì, nếu không... Cô ta sẽ giết cô đấy, biết chưa?" Cô lạnh giọng cảnh cáo, đáy mắt hiện lên hận thù, làm cho Hướng Thanh Lam không khỏi thương cảm thở dài một hơi.
Thanh, anh có biết không, thật sự anh đã làm sai rồi. Vì sao cho cô ấy hi vọng, hiện tại lại để cô ấy tuyệt vọng? Một người phụ nữ khi tuyệt vọng, thật sự, sẽ trở nên rất điên cuồng.
"Hướng Thanh Lam, nếu không muốn chết quá nhanh, vậy đừng để người khác biết thân phận của mình. Tôi đây, chính là một ví dụ!" Uông Tiểu Lam nói xong, 'Rầm' một tiếng đóng cửa lại, để mình Hướng Thanh Lam ôm chặt thân thể trong căn phòng lạnh lẽo.
...
Uông Tiểu Lam bưng khay điểm tâm ngọt trên tay, khóe môi tràn ra một ý cười lạnh lẽo. Thích ăn đồ ngọt ư, tốt lắm, cô sẽ chờ xem, cô ta còn ăn được đến lúc nào.
Đều là kẻ thay thế, nhưng có lẽ cô ta còn bi thảm hơn cô, ngay cả tên thật cũng không được dùng. Sống trong thân phận của một người khác, bị gọi bằng cái tên của một người khác, không biết mỗi tối cô ta có ngủ ngon hay không? Hừ!
"Phu nhân, điểm tâm đến rồi ạ." Cô đứng trước cửa, khép nép cúi đầu thông báo.
"Đặt xuống đi." Y Nhược chỉ tay vào chiếc bàn gần đó, tay kia cầm một quyển tạp chí đọc chăm chú không rời. Cô ta thật xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa xuống đầu vai, quả nhiên trông giống Hướng Thanh Lam hơn cô vài phần.
Nhưng tất nhiên, cũng chỉ dừng ở mức 'Giống'.
Đặt khay điểm tâm xuống bàn, cô vẫn đứng ở nơi đó, âm thầm đánh giá Y Nhược, mỉm cười châm chọc.
"Sao còn chưa đi?" Bị nhìn quá lâu, Y Nhược cảm thấy không thoải mái. Cô ngẩng đầu lên hỏi, tỏ rõ khí chất uy nghiêm của chủ nhân.
"Phu nhân đẹp quá, làm tôi xem đến ngây người." Uông Tiểu Lam nghĩ một đằng nói một nẻo, cúi thấp đầu nhìn kĩ chiếc áo trắng cô ta đang mặc. Quả nhiên, ngày đó cô không hề nhận lầm.
Là cô ta, người đã hủy hoại cuộc đời cô.
Y Nhược đắc ý mỉm cười, tuy từ nhỏ đến lớn cô đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, nhưng có kẻ nào không thích lời đường mật? Dù đã nghe đến chết lặng, bản thân vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Được rồi, cô lui xuống đi." Tuy khá hài lòng với câu trả lời của cô ta, nhưng uy nghiêm của chủ nhân vẫn phải giữ vững, nếu không, làm sao tương lai cô có thể quản lý cả lâu đài Hoài Thụy được?
Nhưng sau một lúc lâu, cô cảm giác người kia vẫn chưa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại định chất vấn, giọng nói lại không thể thoát ra khỏi miệng. Tờ tạp chí bị đánh rơi xuống dưới sàn, hai mắt cô trợn to, đôi môi hơi hé mở, sợ hãi nhìn Uông Tiểu Lam.
"Cô đi ra ngoài cho tôi!" Y Nhược chỉ tay ra cửa, hét to. Tại sao lại là cô ta được? Ai cho cô ta vào đây? Muốn trả thù hay sao? Hừ, đừng có hòng!
"Yên tâm, lát nữa xong việc tự khắc tôi sẽ đi." Uông Tiểu Lam cười gian xảo, ý cười lại không đạt đến đáy mắt. So với cô thiên kim đại tiểu thư Y Nhược, thứ gì cô cũng thua xa, chỉ trừ lòng nhẫn nại.
Cô ta là chủ nhân, chưa từng hiểu cuộc sống thấp hèn phải để ý từng cử chỉ nét mặt của người khác, tất nhiên khi tức giận cũng sẽ thẳng thắn trả thù.
Cô ta nghĩ rằng, chỉ cần tung một đòn chí mạng là sẽ khiến Uông Tiểu Lam này đau khổ tìm chết, nhưng cô ta sai rồi. Cô có thể không cần vinh hoa, không quan tâm người khác kính trọng, nhưng cô cần sống, bởi vì, chỉ còn sống mới có thể trả thù.
Cú sốc cô ta dành cho cô không đủ độc ác, vậy nên, nó đã phản tác dụng. Trước kia cô chỉ đơn thuần căm ghét, nhưng bây giờ, cô muốn hung hăng trả thù, khiến cô ta phải nhận lại gấp bội những gì dám gây ra cho cô.
Cô nói được thì làm được, bởi vì, Uông Tiểu Lam này từ trước tới nay chưa từng là một người tốt đẹp.
"Nếu biết điều thì ra ngoài ngay đi, tôi không muốn nhìn cô thêm một giây phút nào nữa. Đi ngay, nếu không lát nữa Arthur về, cô sẽ phải hối hận!" Lúc này Y Nhược đã bình tĩnh hơn nhiều, nhún vai tỏ vẻ sao cũng được.
Cãi nhau với một đứa hầu gái? Thôi đi, đó đâu phải chuyện mà một người cao quý như cô nên làm!
Uông Tiểu Lam nhìn thẳng vào cô, ánh mắtvô cùng đen tối, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô gái này thật đáng ghét!
"Cô tặng tôi món quà lớn như vậy, tôi còn chưa kịp cảm ơn..." Uông Tiểu Lam không nhanh không chậm nói xong, khẽ nheo mắt lại, khiến Y Nhược có chút giật mình.
"Tôi không biết cô đang nói gì cả, quà cáp gì? Nên nhớ, hai chúng ta không phải những người ở cùng một đẳng cấp." Y Nhược ngồi xuống sô pha, tiếp tục cầm tạp chí lên đọc, coi thường uy hiếp của Uông Tiểu Lam.
"Món quà kia tôi sẽ nhớ cả đời, làm sao lại không cảm ơn được?"
"Phu nhân, cô đã tặng tôi cả một người đàn ông cơ mà, tuy kỹ thuật của anh ta hơi kém, nhưng tôi vẫn khá hài lòng." Cố gắng bình ổn cơn tức, Uông Tiểu Lam châm chọc nói, ánh mắt nhìn về Y Nhược lạnh lùng không độ ấm.
"Thật không? Cô biết vậy thì tốt rồi." Y Nhược thản nhiên nở nụ cười, tiếp tục lật xem tạp chí. Cho dù cô ta biết cô là chủ mưu thì sao, có chứng cớ gì không? Hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ, cho dù cô thừa nhận, nhưng nếu cô ta nói với người khác, chắc chắn cũng chẳng ai quan tâm.
Chủ nhân ghen tuông với người hầu, có thể sao?
Hơn nữa, Arthur sẽ tuyệt đối tin tưởng cô.
Y Nhược ngẩng đầu, tự đắc nói, "Chẳng qua là một kẻ thế thân thôi, biết điều thì nên tiếp tục chăm chỉ làm phận hầu gái, đừng rảnh rỗi đến đây gây sự. Không phải là của mình thì tốt nhất đừng hão huyền mơ tưởng, nếu không, chưa biết lần sau còn mạng mà đến đây cảm ơn tôi không đấy." Y Nhược khép tờ tạp chí, cảnh cáo nhìn Uông Tiểu Lam. Arthur là của cô, cô không cho phép bất kì kẻ nào dòm ngó mơ tưởng.
"Kẻ thế thân?" Uông Tiểu Lam đột nhiên ngửa mặt cười to. Y Nhược, cô đắc ý quá đấy nhỉ, vậy thì đừng có trách tôi vô tình.
"Ai là kẻ thế thân còn chưa biết được đâu." Cô bước lại gần, ghé sát vào tai Y Nhược, tủm tỉm thì thầm, "Y tiểu thư, cô không cần giả bộ với tôi làm gì, hai chúng ta đều là kẻ thế thân, không ai cao quý hơn ai hết. Cô là ai, cô biết, nhưng mà, tôi cũng biết. Chẳng phải chính là cô em họ yêu quý của Tô Triết Thác hay sao? Nhưng mà kì lạ thật, hình như cô ta chưa từng nhặt anh chàng nào về nuôi cả, hahaha!!!"
Uông Tiểu Lam nói xong, thành công khiến sắc mặt Y Nhược trở nên trắng bệch, run rẩy cả người. Vốn nghĩ chuyện này không có ai hoài nghi, thế nên, cô đã sớm cho nó trôi vào dĩ vãng. Nào ngờ...
"Tôi... Tôi không hiểu cô đang nói gì hết. Nếu cô còn muốn sống bình yên ở đây, tốt nhất đừng có nói lung tung, hiểu chưa?" Y Nhược giả vờ bình tĩnh, nhưng lồng ngực phập phồng vì sợ hãi đã bán đứng cô.
"Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với ai cả." Uông Tiểu Lam thản nhiên nói xong, đứng thẳng người dậy, sau đó tao nhã xoay gót rời đi. Tất nhiên rồi, cô đâu thể nói ra mọi chuyện dễ dàng được. Nếu làm thế, chẳng phải sẽ quá dễ dãi cho cô ta và Arthur Hoài Thụy hay sao?
Cô còn chưa được nhìn thấy bọn họ đau khổ đâu, cứ đợi đấy!
Hướng Thanh Lam đứng sau một gốc cây to, ảm đạm ngắm nhìn tòa lâu đài xa hoa trước mặt. Nơi đó có đài phun nước, hoa tươi, thảm cỏ xanh mượt mà... Tất cả tất cả, dường như đều không có chút dấu vết nào của mùa đông. Thì ra, khoảng cách giữa người hầu và chủ nhân là lớn đến như vậy.
Tựa mình vào gốc cây, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi. Thật sự, cô rất muốn bước xa hơn ranh giới này, tìm anh, nhìn anh, nhưng không ai cho cô cơ hội cả.
Xoay người định rời đi, cô luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại nơi đó một lần nữa, đột nhiên, đôi mắt trở nên cay xè. Từng giọt nước mắt hạ xuống, vỡ tan, giống như cõi lòng cô lúc này.
Thanh...
Người kia là Thanh, đúng vậy, nhưng cô gái đứng cạnh anh lúc này lại không phải là cô.
Y Nhược? Cô chớp nhẹ hai mắt, thật sự không thể tin nổi.
Tuy hai người không chạm mặt nhiều lần, nhưng dù gì trước kia cô cũng là chị dâu của Y Nhược, làm sao có thể nhìn nhầm? Vậy ra, người anh yêu bây giờ chính là cô ấy, trái đất mới bé nhỏ làm sao, thật đáng buồn, cũng thật đáng cười.
Nhìn thấy anh, vì sao lại trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy?
Lặng lẽ rời đi, cô khó chịu ho khan một tiếng, từng bước chân nặng nề như cơ thể đang gánh vác cả ngàn cân nặng. Anh đã hạnh phúc rồi không phải sao, cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình mới đúng. Chẳng qua, từ tận sâu bên trong, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không cam lòng, cô không muốn nhắm mắt làm ngơ, cũng giống như... Ngày đầu tiên hai người gặp mặt.
Arthur đột nhiên giật mình, xoay người nhìn về một gốc cây gần đó, hơi nhíu mày lại. Rõ ràng vừa rồi anh cảm thấy có người đang lặng lẽ quan sát bọn họ, hơn nữa, ánh mắt ấy quen thuộc đến lạ kỳ.
"Thanh, anh sao vậy, nơi đó có ai sao?" Y Nhược hoài nghi nhìn theo mắt anh, lại không cảm thấy có điều gì khác thường.
Arthur nghe thấy giọng cô, vội vàng thu tầm mắt lại. Anh dịu dàng nhìn cô gái trong lòng, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lam vẫn rất xinh đẹp, rất tốt bụng, nhưng hình như vẫn còn thiếu điều gì đó.
Ví như, ưu thương, man mác buồn.
"Thanh." Y Nhược kéo tay anh, nũng nịu gọi. Mà Arthur cũng nở nụ cười, có lẽ do anh nghĩ nhiều quá chăng? Người gọi anh là Thanh, chỉ có mình cô mà thôi.
"Không sao cả, em đừng lo lắng." Anh cúi người xuống, dịu dàng in lại nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng cũng chỉ dám nhẹ nhàng lướt qua, vô cùng cẩn thận. Bởi vì, Lam của anh vẫn luôn rụt rè, yếu ớt, anh sợ mình sẽ dọa đến cô, sẽ bị cô ghét bỏ.
Có lẽ, chỉ một cuộc hôn nhân lúc này mới khiến anh cảm thấy yên lòng.
...
Uông Tiểu Lam nghe thấy tiếng cửa phòng mở, lập tức lau khô nước mắt, lạnh lùng nâng cằm lên nhìn thẳng vào Hướng Thanh Lam.
"Cô đang đắc ý lắm phải không? Bởi vì tôi bị cưỡng hiếp, tôi không còn sạch sẽ, tôi không còn xứng với Arthur. Cô đắc ý lắm phải không? Cô nói đi, nói đi!" Uông Tiểu Lam thê lương gào lớn, hai mắt sưng lên vì khóc nhiều, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
Đúng vậy, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng tận sâu bên trong, lòng cô đã không thể tự ti thêm nữa. Hiện tại đi đâu, làm gì, cô cũng cảm giác như đang bị theo dõi, cười nhạo, thậm chí là khinh bỉ cô.
Dường như bây giờ trừ tự sát ra, đã không còn đường nào cho cô đi tiếp. Bọn họ thật biết cách dồn ép người khác vào chân tường, chưa thấy cô chết đi thì còn chưa hả lòng hả dạ. Nhưng đáng tiếc quá, cô sẽ không để bọn họ như ý.
Bọn họ muốn cô chết, cô càng phải sống, cô muốn nhìn 'Kết cục tốt đẹp' của Y Nhược, của Arthur Hoài Thụy, tất nhiên, còn cả Hướng Thanh Lam nữa.
Cô cười, nhưng không biết vì sao, khóe môi lại cảm thấy vị mằn mặn của nước mắt. Sao Uông Tiểu Lam này lại đáng thương đến vậy, muốn làm công chúa, nhưng lại bị người khác giẫm nát chiếc giày thủy tinh.
Hướng Thanh Lam mím môi, chậm rãi đi vào phòng, cẩn thận rót một chén nước ấm, sau đó, đưa tới trước mặt Uông Tiểu Lam.
"Không cần cô giả vờ giả vịt, đồ dối trá!" Uông Tiểu Lam vung tay ra, 'Choang' một tiếng, cái chén bị đánh rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hướng Thanh Lam hơi giật mình, rất nhanh, lại tự rót một chén nước khác, nhưng lần này là cho chính cô. Lấy giấy bút đặt sẵn dưới ngăn bàn, cô viết nhanh vài chữ, đặt ở trước mặt Uông Tiểu Lam, sau đó cầm chén nước rời đi.
Gió lạnh bên ngoài quất lên khuôn mặt, cảm giác hơi đau đớn, tâm tình có phần nặng nề.
Phải chăng, những cô gái có tình cảm với Thanh đều sẽ không có kết cục tốt, ví như cô, ví như Uông Tiểu Lam?
'Nếu trên thế giới này không có ai thương tiếc cho nước mắt của cô, như vậy, tự cô sẽ biết cách đau lòng cho chính mình.' Uông Tiểu Lam nhìn tờ giấy trong tay, cắn chặt môi, sau đó hung hăng xé nó ra thành từng mảnh, một lần nữa nức nở khóc òa. Hướng Thanh Lam, lẽ nào cảm giác của cô ta kể từ khi Arthur rời đi chính là như vậy?
Uông Tiểu Lam ôm gối ngồi yên, đờ đẫn nhìn vụn giấy trải đầy sàn nhà, mỉm cười buồn bã. Cô chợt nhớ tới một câu, phụ nữ tội gì làm khổ phụ nữ, nhưng cô đã không còn đường lui nữa rồi. Hướng Thanh Lam, cô không hận, nhưng Y Nhược, nhất quyết cô không thể buông tha. Chính cô ta đã dồn cô đến bước đường này, nếu dễ dàng buông tay, cô chết cũng không nhắm mắt.
"Xin lỗi cô, Hướng Thanh Lam."
Cô đứng lên, mở cửa bước ra ngoài, hàm ý nhường lại căn phòng cho ai đó đã sắp chết cóng ngoài kia.
[Lược bỏ một đoạn Tiểu Tây đi nhờ Ngân Táp đến khám bệnh cho 'Tiểu Thanh'.]
Ngân Táp nhìn khuôn mặt đang an tĩnh ngủ say của cô gái, đồng tử không khỏi co rụt một chút.
Làm sao có thể là cô được?
"Cô ấy ở đây bao lâu rồi?" Bọn họ mới trở về chưa đầy một tháng, như vậy, cô đã sang đây từ bao giờ?
Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn cậu, cẩn thận suy nghĩ, sau đó rụt rè nói nhỏ, "Chắc là gần một tháng."
Ánh mắt Ngân Táp hơi tối lại, cậu tiến đến cạnh giường của Hướng Thanh Lam, nhẹ nhàng lay cô.
"Tiểu thư, tỉnh dậy đi..."
Hướng Thanh Lam chậm rãi mở mắt ra, mệt mỏi nhìn thiếu niên tóc vàng trước mặt, mất một lúc, cô mới định hình được người đến là ai, không giỏi giật mình.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu thư xinh đẹp, tên tôi là Ngân Táp." Ngân Táp hơi mỉm cười, tự giới thiệu một lần nữa.
'Ngân Táp?' Cái tên thật kỳ lạ, nhưng cũng rất phù hợp với cậu ta.
"Đúng vậy, Ngân Táp." Cậu thoải mái lặp lại một lần, khiến Hướng Thanh Lam ngạc nhiên mở to hai mắt. Cậu biết đọc khẩu hình?
"Đúng vậy." Ngân Táp nhận ra nghi vấn của cô, gật đầu, "Chủ nhân từng dạy tôi cách đọc khẩu hình, vậy nên cô có thể thoải mái nói chuyện, tôi sẽ hiểu được tất cả."
Chủ nhân, là Thanh phải không?
Ngân Táp đặt tay lên trán Hướng Thanh Lam, lo lắng nhíu mày. Chẳng trách cô sợ lạnh như vậy, rõ ràng đã sốt nặng mấy ngày.
"Tôi đi lấy một ít thuốc. cho cô" Cậu lập tức đứng dậy, chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị Hướng Thanh Lam giữ tay từ chối.
'Không cần, tôi không cần uống thuốc, sẽ hại đến thai nhi.' Hướng Thanh Lam lắc đầu nhìn cậu. Ý tốt của Ngân Táp, cô xin nhận, nhưng cô thật sự không sao, chỉ ốm nhẹ mà thôi, mấy hôm nữa sẽ tự khỏi.
"Yên tâm, thuốc của tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến em bé." Ngân Táp nhẹ nhàng trấn an, sau đó xoay người rời đi. [...]
Hướng Thanh Lam nhìn lọ thuốc trong tay, thật sự vẫn có chút do dự. Không phải cô không tin Ngân Táp, chỉ là, bản năng của người làm mẹ khiến cô trở nên nhạy cảm hơn bình thường, rất hay lo lắng đứa bé sẽ gặp phải điều gì bất lợi.
"Sẽ không có ảnh hưởng gì hết, tôi cam đoan." Ngân Táp nghiêm nghị nói, giọng điệu lại vẫn có phần hiền hòa. Nếu không phải cô, còn lâu cậu mới tự hiến thuốc của mình cho người khác, càng đừng nói đến chuyện thuyết phục dài dòng.
Nhưng với Hướng Thanh Lam, cậu vẫn luôn kiên nhẫn đến khó hiểu. Có lẽ vì nhìn cô rất thuận mắt? Hơn nữa, hơi thở trên người cô có chút gì đó quen thuộc... Đúng rồi, bạc hà, giống của chủ nhân.
Hướng Thanh Lam nhìn ánh mắt chân thành của cậu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Ngân Táp mới cảm thấy yên lòng, nhưng khi nhìn bụng của cô, cậu vẫn không khỏi nhíu mày, "Tôi thật sự không thể tin được cô đã mang thai bảy tháng, thật sự là quá nhỏ. Nếu hai tháng nữa chuyển dạ, có lẽ cô sẽ vất vả nhiều."
Hướng Thanh Lam đặt tay lên bụng, cảm giác được một sinh mệnh bé nhỏ đang kiên cường lớn lên từng ngày. Nếu Thanh không rời đi, có lẽ, mọi chuyện sẽ khác...
Cô kéo tay áo Ngân Táp.
"Cô có chuyện gì muốn hỏi sao?" Cậu nhận ra cô gái này có nhiều điều muốn hỏi, nhưng dường như cũng do dự rất nhiều.
'Tôi muốn biết...' Cô nắm chặt tay áo của Ngân Táp, vừa định nói tiếp, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra. Uông Tiểu Lam lạnh lùng đứng đó, ánh mắt như muốn giết người nhìn thẳng vào Ngân Táp, mà Ngân Táp, dường như lại chẳng thèm để ý đến cô.
"Cô cứ tiếp tục dùng thuốc này, nếu hết tôi sẽ đưa thêm, đừng lo lắng." Cậu bình tĩnh dặn dò, không quan tâm đến ánh mắt của Hướng Thanh Lam chợt hiện lên mấy phần tiếc nuối. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi...
"Tôi đi trước, nơi này có người tôi không ưa." Ngân Táp không thèm nể mặt Uông Tiểu Lam, nói xong liền bước thẳng ra cửa.
Ngân Táp đi đã xa, Uông Tiểu Lam vẫn sầm mặt, cô lững thững bước vào, trên cao nhìn xuống Hướng Thanh Lam, châm chọc cười nói, "Thuốc của thằng nhóc Ngân Táp, mỗi viên đều giá trị ngàn vạn, thế mà cho cô cả một lọ. Tôi không biết nên hâm mộ cô hay nên ghen tị với cô nữa, hahaha!"
Mỉa mai xong, cô chợt cúi người xuống, chạm tay vào bụng Hướng Thanh Lam. Hướng Thanh Lam giật mình nhìn cô, vội vàng lui người lại, mà dường như ngay cả đứa bé cũng bài xích sự tiếp xúc này, yếu ớt đạp bụng cô, khiến cô khó chịu nhăn mày lại.
"Không phải sợ." Uông Tiểu Lam cười lạnh một tiếng, "Tôi không hứng thú với đứa nghiệt chủng trong bụng cô đâu. Tôi chỉ muốn nói trước, tốt nhất cô đừng ngu ngốc hỏi thăm Ngân Táp về chuyện của Arthur làm gì, nếu không... Cô ta sẽ giết cô đấy, biết chưa?" Cô lạnh giọng cảnh cáo, đáy mắt hiện lên hận thù, làm cho Hướng Thanh Lam không khỏi thương cảm thở dài một hơi.
Thanh, anh có biết không, thật sự anh đã làm sai rồi. Vì sao cho cô ấy hi vọng, hiện tại lại để cô ấy tuyệt vọng? Một người phụ nữ khi tuyệt vọng, thật sự, sẽ trở nên rất điên cuồng.
"Hướng Thanh Lam, nếu không muốn chết quá nhanh, vậy đừng để người khác biết thân phận của mình. Tôi đây, chính là một ví dụ!" Uông Tiểu Lam nói xong, 'Rầm' một tiếng đóng cửa lại, để mình Hướng Thanh Lam ôm chặt thân thể trong căn phòng lạnh lẽo.
...
Uông Tiểu Lam bưng khay điểm tâm ngọt trên tay, khóe môi tràn ra một ý cười lạnh lẽo. Thích ăn đồ ngọt ư, tốt lắm, cô sẽ chờ xem, cô ta còn ăn được đến lúc nào.
Đều là kẻ thay thế, nhưng có lẽ cô ta còn bi thảm hơn cô, ngay cả tên thật cũng không được dùng. Sống trong thân phận của một người khác, bị gọi bằng cái tên của một người khác, không biết mỗi tối cô ta có ngủ ngon hay không? Hừ!
"Phu nhân, điểm tâm đến rồi ạ." Cô đứng trước cửa, khép nép cúi đầu thông báo.
"Đặt xuống đi." Y Nhược chỉ tay vào chiếc bàn gần đó, tay kia cầm một quyển tạp chí đọc chăm chú không rời. Cô ta thật xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa xuống đầu vai, quả nhiên trông giống Hướng Thanh Lam hơn cô vài phần.
Nhưng tất nhiên, cũng chỉ dừng ở mức 'Giống'.
Đặt khay điểm tâm xuống bàn, cô vẫn đứng ở nơi đó, âm thầm đánh giá Y Nhược, mỉm cười châm chọc.
"Sao còn chưa đi?" Bị nhìn quá lâu, Y Nhược cảm thấy không thoải mái. Cô ngẩng đầu lên hỏi, tỏ rõ khí chất uy nghiêm của chủ nhân.
"Phu nhân đẹp quá, làm tôi xem đến ngây người." Uông Tiểu Lam nghĩ một đằng nói một nẻo, cúi thấp đầu nhìn kĩ chiếc áo trắng cô ta đang mặc. Quả nhiên, ngày đó cô không hề nhận lầm.
Là cô ta, người đã hủy hoại cuộc đời cô.
Y Nhược đắc ý mỉm cười, tuy từ nhỏ đến lớn cô đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, nhưng có kẻ nào không thích lời đường mật? Dù đã nghe đến chết lặng, bản thân vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Được rồi, cô lui xuống đi." Tuy khá hài lòng với câu trả lời của cô ta, nhưng uy nghiêm của chủ nhân vẫn phải giữ vững, nếu không, làm sao tương lai cô có thể quản lý cả lâu đài Hoài Thụy được?
Nhưng sau một lúc lâu, cô cảm giác người kia vẫn chưa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại định chất vấn, giọng nói lại không thể thoát ra khỏi miệng. Tờ tạp chí bị đánh rơi xuống dưới sàn, hai mắt cô trợn to, đôi môi hơi hé mở, sợ hãi nhìn Uông Tiểu Lam.
"Cô đi ra ngoài cho tôi!" Y Nhược chỉ tay ra cửa, hét to. Tại sao lại là cô ta được? Ai cho cô ta vào đây? Muốn trả thù hay sao? Hừ, đừng có hòng!
"Yên tâm, lát nữa xong việc tự khắc tôi sẽ đi." Uông Tiểu Lam cười gian xảo, ý cười lại không đạt đến đáy mắt. So với cô thiên kim đại tiểu thư Y Nhược, thứ gì cô cũng thua xa, chỉ trừ lòng nhẫn nại.
Cô ta là chủ nhân, chưa từng hiểu cuộc sống thấp hèn phải để ý từng cử chỉ nét mặt của người khác, tất nhiên khi tức giận cũng sẽ thẳng thắn trả thù.
Cô ta nghĩ rằng, chỉ cần tung một đòn chí mạng là sẽ khiến Uông Tiểu Lam này đau khổ tìm chết, nhưng cô ta sai rồi. Cô có thể không cần vinh hoa, không quan tâm người khác kính trọng, nhưng cô cần sống, bởi vì, chỉ còn sống mới có thể trả thù.
Cú sốc cô ta dành cho cô không đủ độc ác, vậy nên, nó đã phản tác dụng. Trước kia cô chỉ đơn thuần căm ghét, nhưng bây giờ, cô muốn hung hăng trả thù, khiến cô ta phải nhận lại gấp bội những gì dám gây ra cho cô.
Cô nói được thì làm được, bởi vì, Uông Tiểu Lam này từ trước tới nay chưa từng là một người tốt đẹp.
"Nếu biết điều thì ra ngoài ngay đi, tôi không muốn nhìn cô thêm một giây phút nào nữa. Đi ngay, nếu không lát nữa Arthur về, cô sẽ phải hối hận!" Lúc này Y Nhược đã bình tĩnh hơn nhiều, nhún vai tỏ vẻ sao cũng được.
Cãi nhau với một đứa hầu gái? Thôi đi, đó đâu phải chuyện mà một người cao quý như cô nên làm!
Uông Tiểu Lam nhìn thẳng vào cô, ánh mắtvô cùng đen tối, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô gái này thật đáng ghét!
"Cô tặng tôi món quà lớn như vậy, tôi còn chưa kịp cảm ơn..." Uông Tiểu Lam không nhanh không chậm nói xong, khẽ nheo mắt lại, khiến Y Nhược có chút giật mình.
"Tôi không biết cô đang nói gì cả, quà cáp gì? Nên nhớ, hai chúng ta không phải những người ở cùng một đẳng cấp." Y Nhược ngồi xuống sô pha, tiếp tục cầm tạp chí lên đọc, coi thường uy hiếp của Uông Tiểu Lam.
"Món quà kia tôi sẽ nhớ cả đời, làm sao lại không cảm ơn được?"
"Phu nhân, cô đã tặng tôi cả một người đàn ông cơ mà, tuy kỹ thuật của anh ta hơi kém, nhưng tôi vẫn khá hài lòng." Cố gắng bình ổn cơn tức, Uông Tiểu Lam châm chọc nói, ánh mắt nhìn về Y Nhược lạnh lùng không độ ấm.
"Thật không? Cô biết vậy thì tốt rồi." Y Nhược thản nhiên nở nụ cười, tiếp tục lật xem tạp chí. Cho dù cô ta biết cô là chủ mưu thì sao, có chứng cớ gì không? Hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ, cho dù cô thừa nhận, nhưng nếu cô ta nói với người khác, chắc chắn cũng chẳng ai quan tâm.
Chủ nhân ghen tuông với người hầu, có thể sao?
Hơn nữa, Arthur sẽ tuyệt đối tin tưởng cô.
Y Nhược ngẩng đầu, tự đắc nói, "Chẳng qua là một kẻ thế thân thôi, biết điều thì nên tiếp tục chăm chỉ làm phận hầu gái, đừng rảnh rỗi đến đây gây sự. Không phải là của mình thì tốt nhất đừng hão huyền mơ tưởng, nếu không, chưa biết lần sau còn mạng mà đến đây cảm ơn tôi không đấy." Y Nhược khép tờ tạp chí, cảnh cáo nhìn Uông Tiểu Lam. Arthur là của cô, cô không cho phép bất kì kẻ nào dòm ngó mơ tưởng.
"Kẻ thế thân?" Uông Tiểu Lam đột nhiên ngửa mặt cười to. Y Nhược, cô đắc ý quá đấy nhỉ, vậy thì đừng có trách tôi vô tình.
"Ai là kẻ thế thân còn chưa biết được đâu." Cô bước lại gần, ghé sát vào tai Y Nhược, tủm tỉm thì thầm, "Y tiểu thư, cô không cần giả bộ với tôi làm gì, hai chúng ta đều là kẻ thế thân, không ai cao quý hơn ai hết. Cô là ai, cô biết, nhưng mà, tôi cũng biết. Chẳng phải chính là cô em họ yêu quý của Tô Triết Thác hay sao? Nhưng mà kì lạ thật, hình như cô ta chưa từng nhặt anh chàng nào về nuôi cả, hahaha!!!"
Uông Tiểu Lam nói xong, thành công khiến sắc mặt Y Nhược trở nên trắng bệch, run rẩy cả người. Vốn nghĩ chuyện này không có ai hoài nghi, thế nên, cô đã sớm cho nó trôi vào dĩ vãng. Nào ngờ...
"Tôi... Tôi không hiểu cô đang nói gì hết. Nếu cô còn muốn sống bình yên ở đây, tốt nhất đừng có nói lung tung, hiểu chưa?" Y Nhược giả vờ bình tĩnh, nhưng lồng ngực phập phồng vì sợ hãi đã bán đứng cô.
"Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với ai cả." Uông Tiểu Lam thản nhiên nói xong, đứng thẳng người dậy, sau đó tao nhã xoay gót rời đi. Tất nhiên rồi, cô đâu thể nói ra mọi chuyện dễ dàng được. Nếu làm thế, chẳng phải sẽ quá dễ dãi cho cô ta và Arthur Hoài Thụy hay sao?
Cô còn chưa được nhìn thấy bọn họ đau khổ đâu, cứ đợi đấy!
Bình luận facebook