Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Chương 77: Nếu như em không phải là Lam
Trong phòng ngủ chính của lâu đài Arthur, ngoài chiếc giường lớn cỡ king size ra, cũng chỉ có một tủ quần áo đặt phía đối diện. Trong không khí thoang thoảng hương bạc hà dịu mát, dường như, có thể xóa bớt sự trống trải ở nơi này.
Arthur chăm chú nhìn cô gái trong lòng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má ửng hồng của cô, đáy mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng, nhưng cũng mang theo vài tia phức tạp.
Ánh sáng ấm ấp từ chiếc đèn ngủ chiếu lên thân thể của bọn họ, và cả quần áo, nội y bị ném tùy tiện dưới sàn nhà. Hết thảy dường như đang muốn chứng minh, vừa rồi ở nơi này đã có một tiết mục kích tình đến mức nào.
Arthur cẩn thận rút tay ra, sau đó bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước ào ào vang lên, khiến cô gái dường như vẫn đang ngủ say trên giường kia, lúc này đột nhiên mở to hai mắt. Cô khó chịu nhíu mày, đánh mạnh xuống mặt giường mềm mại.
Chết tiệt! Cái gì bọn họ cũng đã làm, quần áo cũng đều cởi hết, tại sao cứ đến một bước cuối cùng này, anh lại luôn cố tình dừng lại?
Dáng người anh hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức, khiến cô thật sự chỉ muốn hóa thành một con sói đói, quên hết tất cả, hung hăng vồ lấy. Chỉ có điều anh vẫn luôn thờ ơ, chỉ cẩn thận hôn cô, không muốn chân chính có được cô.
Anh nói, chuyện thiêng liêng như vậy, nên để dành đến đêm tân hôn. Nhưng cô thật sự rất sợ, mới chỉ vài ngày trôi qua thôi, với cô lại đã dài như hàng thế kỉ.
Cửa phòng tắm lúc này được mở ra, mơ hồ, cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính trên người anh. Nhắm hai mắt lại, cô đặt cánh tay ở bên ngoài, chăn rất mềm, nhưng lại không khiến cô cảm thấy thoải mái.
Arthur vươn tay sát đi bọt nước trên đầu, vô thức than nhẹ, "Lam, tóc anh ướt quá...", nhưng không có ai tiến lên giúp anh cả. Đáy lòng hơi trầm xuống, anh phức tạp nhìn cô gái vẫn đang ngủ say trên giường, có lẽ, cô đã quá mệt mỏi chăng?
Thân thể cô vẫn luôn không được tốt, cho nên, anh phải cẩn thận chăm sóc nhiều hơn mới được. Không biết vì sao bản thân lại có cảm giác như vậy, rõ ràng Ngân Táp đã kiểm tra qua, nói cô không có vấn đề gì hết, nhưng thật sự anh vẫn cho rằng, Lam của anh rất yếu, rất yếu...
Buông chiếc khăn tắm trong tay, anh đi tới cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận đặt tay Y Nhược vào trong chăn.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng cô là Lam của anh cơ mà, có lẽ do trí nhớ lộn xộn đôi chút mà thôi.
"Xin lỗi vì đã quên mất em. Nhưng từ nay về sau, anh hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa, Lam của anh..." Anh cúi người xuống, thì thầm bên tai cô.
Y Nhược có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đang phả vào tai mình, khiến cơ thể cô không khỏi run lên một chút, nhưng vẫn nhất quyết không mở mắt ra.
Mãi đến khi được anh dịu dàng hôn môi, cô mới giả vờ tỉnh dậy, ánh mắt tỏ vẻ mơ màng, nhưng đáy lòng lại vô cùng khó chịu. Lại là thế này, vẫn luôn chỉ là một kiểu hôn thế này, rất dịu dàng, nhưng với cô lại quá xa cách.
Trước kia đi du học, tất cả đàn ông ngoại quốc cô gặp đều rất phóng khoáng trong chuyện ấy, nhưng tại sao cố tình người cần phóng khoáng nhất lại đột nhiên trở thành ngoại lệ?
Chẳng lẽ, anh đang trốn tránh điều gì sao?
Môi của anh đang chạm vào môi của cô, ma xát nhẹ nhàng, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ như vậy. Cô không nhịn được, vươn đầu lưỡi khẽ chạm vào môi anh, nhưng mới chỉ đụng đến một chút thôi, anh đã không được tự nhiên quay đầu đi.
Sau đó, giống như vô vàn những lần trước, đặt tay lên mặt cô, che khuất đôi mắt, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi, anh sẽ ở trong này cùng em."
Chết tiệt!
Bàn tay Y Nhược siết chặt trong chăn, tự hỏi không biết người này có còn là đàn ông nữa hay không. Rõ ràng thân thể đã có phản ứng, tại sao phải cố gắng kiềm chế?
Chẳng lẽ thân thể có vấn đề?
Không thể nào, rõ ràng anh còn khiến Hướng Thanh Lam mang thai được cơ mà...
Vậy thì tại sao anh lại không muốn chạm vào cô, một chút cũng không muốn? Cho dù cô cố gắng quyến rũ anh đến mức nào, thậm chí cả vào buổi sáng, anh vẫn đều thản nhiên bỏ đi, để lại mình cô trong căn phòng trống rỗng, không thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn.
Anh không thể cho cô, hay là, không muốn cho cô?
"Thanh, nếu như em không phải là Lam, liệu anh còn yêu em nữa không?" Y Nhược rụt rè hỏi, mà Arthur nghe câu này xong, đột nhiên cả người trở nên cứng ngắc.
Anh ôm chặt Y Nhược vào lòng, cố gắng bình ổn cảm xúc đang dần dần dậy sóng.
Nếu như cô không phải là Lam? Nếu như không phải... Anh vẫn chưa từng nghĩ đến.
Thật sự chưa từng.
Ngay tại lúc Y Nhược nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, giọng nói bình tĩnh của Arthur lại đều đều vang lên.
"Nếu như không phải... Nhất định, anh sẽ giết chết em!" Giọng nói không cao không thấp, bằng phẳng đến lạnh lùng.
Nếu cô không phải, nếu cô thật sự không phải, như vậy, anh sẽ giết chết cô.
Bởi vì, không ai được phép lừa dối anh, chính cô cũng vậy.
Nghe được đáp án của Arhtur, sắc mặt Y Nhược bỗng chốc trở nên tái nhợt, cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, tựa đầu vào lòng anh. Dường như, chỉ làm như vậy mới khiến cô không cảm thấy quá sợ hãi.
Không còn đường lui, cô đã không còn đường lui thật rồi.
Đánh cược tất cả vào ván bài lần này, nhưng thật không ngờ, ngay cả tính mạng cũng bị coi là một món tài sản. Cô biết anh nói được thì làm được, người máu lạnh như anh, làm sao có khả năng nói giỡn?
"Thanh, em mệt quá." Đúng vậy, cô mệt mỏi lắm rồi, nhưng bao giờ ván bài nguy hiểm này mới đi đến hồi kết?
"Ngủ đi, Lam." Arthur hơi nheo mắt lại, vươn tay tắt đèn ngủ ở đầu giường. Bọn họ vẫn ôm nhau thật lâu, nhưng dường như, không có ai là đi vào giấc ngủ.
...
Tuyết trắng lạnh lẽo rơi đầy trời, phía xa xa, hình như có vài cô gái bé nhỏ đang cố gắng chống chọi với nó. Tiểu Tây nới lỏng khăn quàng cổ, tự lấy tinh thần thở mạnh một hơi. Làm việc chăm chỉ nãy giờ, hiện tại cô cảm thấy nóng quá.
Quay đầu nhìn Hướng Thanh Lam đang quét tuyết phía sau, cô không khỏi chạnh lòng. Tiểu Thanh đang mang bầu, vậy mà vẫn phải ra ngoài làm việc vào lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, thật bất công.
Cũng may, còn có cô đi ở phía trước.
Cô chỉ cần cố gắng quét nhiều hơn, mạnh hơn, như vậy, Tiểu Thanh sẽ không phải quá vất vả rồi! Nghĩ đến đây, Tiểu Tây bất giác ngây ngô nở nụ cười, đúng vậy, cô sẽ bảo vệ mẹ con Tiểu Thanh thật tốt, thật khỏe mạnh.
Uông Tiểu Lam đứng một bên, đột nhiên vứt chổi, che kín miệng, sau đó chạy đến một gốc cây gần đó, khó chịu nôn ọe.
Tiểu Tây tò mò nhìn cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Rõ ràng sáng nay bọn họ đã được ăn gì đâu, sao Tiểu Lam lại nôn được? Hay là cô ấy lén lút ăn vụng một mình?
Nôn khó chịu như vậy, không ăn còn tốt hơn!
Hướng Thanh Lam dừng tay lại, gắt gao nhìn Uông Tiểu Lam, ánh mắt hơi hơi phức tạp.
Cô cũng từng trải qua thời kì này, vậy nên có thể hiểu hơn ai hết, rõ ràng Uông Tiểu Lam không đau bụng, mà là...
Mím chặt môi, đúng lúc nhìn thấy Uông Tiểu Lam xoay người, ánh mắt hung hăng trừng cô và Tiểu Tây. Dường như muốn cảnh cáo, tốt nhất bọn họ đừng nhiều chuyện, nếu không...
Uông Tiểu Lam đứng lên, cầm lấy chổi, hung hăng quét tuyết. Quét đi, quét nữa đi, quét hỏng cả đứa nghiệt chủng trong bụng cô là tốt nhất. Nếu được như vậy, cô sẽ chẳng phải lo lắng điều gì nữa rồi.
Hướng Thanh Lam có chút lo lắng nhìn Uông Tiểu Lam, trước hành động nổi điên của cô ta, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Cô biết Uông Tiểu Lam không thích đứa bé kia, nhưng mỗi sinh linh xuất hiện trên thế giới này đều đáng được trân trọng.
Chẳng lẽ, dù chỉ một chút thôi, cô ta cũng không yêu đứa con của mình?
Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
Xa xa vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, thấy một chàng trai đang rất vui vẻ tiến đến đây, thỉnh thoảng còn nhún nhảy hai chân nữa.
"Là thiếu gia Fred đấy." Tiểu Tây cũng dừng việc quét tuyết, trợn to hai mắt lên, hình như không quá vừa lòng trước sự xuất hiện của người này.
"Anh ta lúc nào mà chẳng vậy, so với thiếu gia Ngân Táp á, tôi thấy còn kì quặc hơn gấp mấy lần." Tiểu Tây coi thường bĩu môi, phải biết rằng ở trong lòng cô, không ai so được với thiếu gia Ngân Táp, mặc dù... Cậu ta có hơi ít tuổi, khụ khụ.
Fred? Hướng Thanh Lam hơi nhíu mày, nếu cô nhớ không nhầm thì đây cũng là một cấp dưới của Arthur. Nhưng cậu ta đến đây để làm gì?
"Ha ha, hình như tinh thần của Uông tiểu thư hôm nay tốt lắm phải không? Sao, đang rèn luyện thân thể à? Được lắm, được lắm!" Không đợi cô suy nghĩ sâu xa, người tới đã cho biết ngay đáp án. Thực ra, giọng nói của anh chàng này rất êm tai, chẳng qua nội dung lại xen lẫn vài phần châm chọc, khiến cô có chút không hài lòng.
Uông Tiểu Lam cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt cán chổi. Gã khùng này, không thể buông tha cho cô được sao, cuộc sống bây giờ của cô đã đủ thảm rồi. Lần trước mỉa mai chỉ có hai người bọn họ, nhưng bây giờ còn có cả Hướng Thanh Lam và Tiểu Tây, chẳng lẽ chút thể diện cuối cùng anh ta cũng không muốn cho cô?
Fred bước nhanh đến trước mặt Uông Tiểu Lam, vốn định châm chọc thêm một phen, lại bị hai ánh mắt chỉ trích làm nụ cười cứng đờ trên mặt.
Anh xấu hổ ho khan vài tiếng, đột nhiên không biết phải làm sao. Lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ nhìn khó chịu như vậy.
"Các cô đừng nhìn thế nữa được không? Tôi không nói, không nói nữa là được chứ gì?" Thật chẳng ra làm sao cả, rõ ràng anh chỉ muốn báo thù chút thôi, có cần ghê gớm vậy không? Nói qua nói lại, Uông Tiểu Lam cũng đâu có tốt đẹp gì.
Nhìn cô ta kìa, ánh mắt kia là như thế nào đây, muốn đục thủng người anh phải không?
Lại nhìn sang Tiểu Tây, trời ạ, sao lại béo được đến cỡ này cơ chứ, không đáng yêu!
Nhìn sang cô gái bên cạnh Tiểu Tây, ánh mắt anh không khỏi trừng lớn. Ái chà chà, cuối cùng cũng gặp được mỹ nữ, nhưng tại sao ánh mắt mỹ nữ nhìn anh lại chán ghét như vậy? Thật khó hiểu!
"Thôi thôi thôi, các cô tiếp tục làm việc đi, coi như tôi chưa từng nói gì!" Anh vội vàng lui về sau, chỉ sợ mấy người này nhất thời xúc động sẽ hung hăng giơ chổi lên đánh anh. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, coi như lần này anh tạm tha cho Uông Tiểu Lam.
Tiểu Tây hừ mạnh một tiếng, không vừa lòng nói to, "Cho dù trước đây Tiểu Lam có làm gì không đúng, nhưng cũng đều do chủ nhân khơi mào trước. Hiện tại cô ấy ra nông nỗi này rồi, thiếu gia Fred lại vẫn ở đây vô lương tâm cười nhạo, không cảm giác mình xấu lắm hay sao? Ngay cả thiếu gia Ngân Táp cũng chưa từng làm vậy, thiếu gia Ngân Táp tốt hơn nhiều!"
Khóe mắt Fred giật giật một chút, đừng so sánh anh với tên tiểu quỷ kia được không? Mà thôi, mặc kệ cô ta đi, dù sao anh cũng không cãi được phụ nữ. Coi như anh xui xẻo, lần sau mà gặp bọn họ, nhất định anh sẽ tránh thật xa.
Trước khi rời đi, anh luyến tiếc nhìn lại cô gái phía sau Tiểu Tây, nhưng lần này lại phát hiện ra một điều thật đáng buồn. Vất vả tìm được mỹ nữ, người ta lại đang mang thai, thật đúng là khóc không ra nước mắt...
Uông Tiểu Lam phức tạp nhìn Hướng Thanh Lam và Tiểu Tây, ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó. Cô xoay người tiếp tục quét tuyết, không muốn bọn họ thấy cảnh thảm hại của mình. Cắn chặt môi, cô không ngừng tự nhắc nhở, ai là kẻ đã khiến mình khổ sở đến mức này.
Là Y Nhược, là Arthur Hoài Thụy, đương nhiên, còn có cả Hướng Thanh Lam. Vậy nên, cô không cần cảm động, tuyệt đối không cần.
...
Fred đẩy cửa phòng thí nghiệm của Ngân Táp ra, cũng không thèm để ý chủ nhân nơi này ưa sạch sẽ tới mức nào, đôi giày của mình lại đang bẩn tới mức nào, nghênh ngang tiến đến sô pha, thản nhiên ngồi xuống.
"Nơi này có mấy trăm căn phòng, anh có thể tùy tiện chọn, sao lại cố tình đến chỗ tôi?" Ngân Táp đặt lọ thuốc đang nghiên cứu dở xuống bàn, khó chịu nhìn Fred.
"Nhưng anh chỉ thích đến chỗ này thôi, làm sao?" Fred thoải mái bắt chéo chân, coi như không để ý thấy sự bực mình của Ngân Táp, bắt đầu kể chuyện.
"Này, Ngân Táp, vừa nãy anh nhìn thấy Uông Tiểu Lam đấy."
"Thế à." Ngân Táp rõ ràng không có hứng thú với vấn đề này. Hiện tại toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trên người Tiểu Thanh và đứa bé.
Nhưng Tiểu Thanh, chắc chắn không phải tên thật của cô. Có lẽ, lần sau cậu nên uyển chuyển hỏi lại lần nữa.
Fred nhìn nét mặt không biểu cảm của Ngân Táp, rốt cuộc không thể nhịn được, lập tức đứng lên.
"Thằng nhóc này, chẳng lẽ chú mày không tò mò về Uông Tiểu Lam hay sao? Rõ ràng trước kia chú mày cũng ghét cô ta lắm mà, sao bây giờ lại không thèm phản ứng?" Hôm nay tất cả mọi người đều có vấn đề thì phải, bực tức anh, bỏ qua anh. Đáng ghét nhất là, cô nàng béo kia còn nói anh không bằng thằng nhóc Ngân Táp.
"Không." Ngân Táp trả lời ngắn gọn, ngay cả một cái liếc nhìn cũng lười cho Fred. Cậu tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu loại thuốc tốt nhất cho Tiểu Thanh, một hồi lâu sau ra kết quả, mới hài lòng lên tiếng.
"Thật ra anh cũng nên công bằng một chút, mặc kệ Uông Tiểu Lam xấu xa mức nào, người sai trước, vẫn chính là chủ nhân. Cô ta rất đáng ghét, nhưng mọi chuyện đã qua lâu rồi, nói nhiều thêm nữa cũng vô nghĩa mà thôi." Dứt lời, cậu xoay người bỏ đi, để lại mình Fred trong phòng thí nghiệm, nét mặt khó được nghiêm túc một lần...
Trong phòng ngủ chính của lâu đài Arthur, ngoài chiếc giường lớn cỡ king size ra, cũng chỉ có một tủ quần áo đặt phía đối diện. Trong không khí thoang thoảng hương bạc hà dịu mát, dường như, có thể xóa bớt sự trống trải ở nơi này.
Arthur chăm chú nhìn cô gái trong lòng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má ửng hồng của cô, đáy mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng, nhưng cũng mang theo vài tia phức tạp.
Ánh sáng ấm ấp từ chiếc đèn ngủ chiếu lên thân thể của bọn họ, và cả quần áo, nội y bị ném tùy tiện dưới sàn nhà. Hết thảy dường như đang muốn chứng minh, vừa rồi ở nơi này đã có một tiết mục kích tình đến mức nào.
Arthur cẩn thận rút tay ra, sau đó bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước ào ào vang lên, khiến cô gái dường như vẫn đang ngủ say trên giường kia, lúc này đột nhiên mở to hai mắt. Cô khó chịu nhíu mày, đánh mạnh xuống mặt giường mềm mại.
Chết tiệt! Cái gì bọn họ cũng đã làm, quần áo cũng đều cởi hết, tại sao cứ đến một bước cuối cùng này, anh lại luôn cố tình dừng lại?
Dáng người anh hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức, khiến cô thật sự chỉ muốn hóa thành một con sói đói, quên hết tất cả, hung hăng vồ lấy. Chỉ có điều anh vẫn luôn thờ ơ, chỉ cẩn thận hôn cô, không muốn chân chính có được cô.
Anh nói, chuyện thiêng liêng như vậy, nên để dành đến đêm tân hôn. Nhưng cô thật sự rất sợ, mới chỉ vài ngày trôi qua thôi, với cô lại đã dài như hàng thế kỉ.
Cửa phòng tắm lúc này được mở ra, mơ hồ, cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính trên người anh. Nhắm hai mắt lại, cô đặt cánh tay ở bên ngoài, chăn rất mềm, nhưng lại không khiến cô cảm thấy thoải mái.
Arthur vươn tay sát đi bọt nước trên đầu, vô thức than nhẹ, "Lam, tóc anh ướt quá...", nhưng không có ai tiến lên giúp anh cả. Đáy lòng hơi trầm xuống, anh phức tạp nhìn cô gái vẫn đang ngủ say trên giường, có lẽ, cô đã quá mệt mỏi chăng?
Thân thể cô vẫn luôn không được tốt, cho nên, anh phải cẩn thận chăm sóc nhiều hơn mới được. Không biết vì sao bản thân lại có cảm giác như vậy, rõ ràng Ngân Táp đã kiểm tra qua, nói cô không có vấn đề gì hết, nhưng thật sự anh vẫn cho rằng, Lam của anh rất yếu, rất yếu...
Buông chiếc khăn tắm trong tay, anh đi tới cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận đặt tay Y Nhược vào trong chăn.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng cô là Lam của anh cơ mà, có lẽ do trí nhớ lộn xộn đôi chút mà thôi.
"Xin lỗi vì đã quên mất em. Nhưng từ nay về sau, anh hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa, Lam của anh..." Anh cúi người xuống, thì thầm bên tai cô.
Y Nhược có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đang phả vào tai mình, khiến cơ thể cô không khỏi run lên một chút, nhưng vẫn nhất quyết không mở mắt ra.
Mãi đến khi được anh dịu dàng hôn môi, cô mới giả vờ tỉnh dậy, ánh mắt tỏ vẻ mơ màng, nhưng đáy lòng lại vô cùng khó chịu. Lại là thế này, vẫn luôn chỉ là một kiểu hôn thế này, rất dịu dàng, nhưng với cô lại quá xa cách.
Trước kia đi du học, tất cả đàn ông ngoại quốc cô gặp đều rất phóng khoáng trong chuyện ấy, nhưng tại sao cố tình người cần phóng khoáng nhất lại đột nhiên trở thành ngoại lệ?
Chẳng lẽ, anh đang trốn tránh điều gì sao?
Môi của anh đang chạm vào môi của cô, ma xát nhẹ nhàng, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ như vậy. Cô không nhịn được, vươn đầu lưỡi khẽ chạm vào môi anh, nhưng mới chỉ đụng đến một chút thôi, anh đã không được tự nhiên quay đầu đi.
Sau đó, giống như vô vàn những lần trước, đặt tay lên mặt cô, che khuất đôi mắt, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi, anh sẽ ở trong này cùng em."
Chết tiệt!
Bàn tay Y Nhược siết chặt trong chăn, tự hỏi không biết người này có còn là đàn ông nữa hay không. Rõ ràng thân thể đã có phản ứng, tại sao phải cố gắng kiềm chế?
Chẳng lẽ thân thể có vấn đề?
Không thể nào, rõ ràng anh còn khiến Hướng Thanh Lam mang thai được cơ mà...
Vậy thì tại sao anh lại không muốn chạm vào cô, một chút cũng không muốn? Cho dù cô cố gắng quyến rũ anh đến mức nào, thậm chí cả vào buổi sáng, anh vẫn đều thản nhiên bỏ đi, để lại mình cô trong căn phòng trống rỗng, không thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn.
Anh không thể cho cô, hay là, không muốn cho cô?
"Thanh, nếu như em không phải là Lam, liệu anh còn yêu em nữa không?" Y Nhược rụt rè hỏi, mà Arthur nghe câu này xong, đột nhiên cả người trở nên cứng ngắc.
Anh ôm chặt Y Nhược vào lòng, cố gắng bình ổn cảm xúc đang dần dần dậy sóng.
Nếu như cô không phải là Lam? Nếu như không phải... Anh vẫn chưa từng nghĩ đến.
Thật sự chưa từng.
Ngay tại lúc Y Nhược nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, giọng nói bình tĩnh của Arthur lại đều đều vang lên.
"Nếu như không phải... Nhất định, anh sẽ giết chết em!" Giọng nói không cao không thấp, bằng phẳng đến lạnh lùng.
Nếu cô không phải, nếu cô thật sự không phải, như vậy, anh sẽ giết chết cô.
Bởi vì, không ai được phép lừa dối anh, chính cô cũng vậy.
Nghe được đáp án của Arhtur, sắc mặt Y Nhược bỗng chốc trở nên tái nhợt, cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, tựa đầu vào lòng anh. Dường như, chỉ làm như vậy mới khiến cô không cảm thấy quá sợ hãi.
Không còn đường lui, cô đã không còn đường lui thật rồi.
Đánh cược tất cả vào ván bài lần này, nhưng thật không ngờ, ngay cả tính mạng cũng bị coi là một món tài sản. Cô biết anh nói được thì làm được, người máu lạnh như anh, làm sao có khả năng nói giỡn?
"Thanh, em mệt quá." Đúng vậy, cô mệt mỏi lắm rồi, nhưng bao giờ ván bài nguy hiểm này mới đi đến hồi kết?
"Ngủ đi, Lam." Arthur hơi nheo mắt lại, vươn tay tắt đèn ngủ ở đầu giường. Bọn họ vẫn ôm nhau thật lâu, nhưng dường như, không có ai là đi vào giấc ngủ.
...
Tuyết trắng lạnh lẽo rơi đầy trời, phía xa xa, hình như có vài cô gái bé nhỏ đang cố gắng chống chọi với nó. Tiểu Tây nới lỏng khăn quàng cổ, tự lấy tinh thần thở mạnh một hơi. Làm việc chăm chỉ nãy giờ, hiện tại cô cảm thấy nóng quá.
Quay đầu nhìn Hướng Thanh Lam đang quét tuyết phía sau, cô không khỏi chạnh lòng. Tiểu Thanh đang mang bầu, vậy mà vẫn phải ra ngoài làm việc vào lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, thật bất công.
Cũng may, còn có cô đi ở phía trước.
Cô chỉ cần cố gắng quét nhiều hơn, mạnh hơn, như vậy, Tiểu Thanh sẽ không phải quá vất vả rồi! Nghĩ đến đây, Tiểu Tây bất giác ngây ngô nở nụ cười, đúng vậy, cô sẽ bảo vệ mẹ con Tiểu Thanh thật tốt, thật khỏe mạnh.
Uông Tiểu Lam đứng một bên, đột nhiên vứt chổi, che kín miệng, sau đó chạy đến một gốc cây gần đó, khó chịu nôn ọe.
Tiểu Tây tò mò nhìn cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Rõ ràng sáng nay bọn họ đã được ăn gì đâu, sao Tiểu Lam lại nôn được? Hay là cô ấy lén lút ăn vụng một mình?
Nôn khó chịu như vậy, không ăn còn tốt hơn!
Hướng Thanh Lam dừng tay lại, gắt gao nhìn Uông Tiểu Lam, ánh mắt hơi hơi phức tạp.
Cô cũng từng trải qua thời kì này, vậy nên có thể hiểu hơn ai hết, rõ ràng Uông Tiểu Lam không đau bụng, mà là...
Mím chặt môi, đúng lúc nhìn thấy Uông Tiểu Lam xoay người, ánh mắt hung hăng trừng cô và Tiểu Tây. Dường như muốn cảnh cáo, tốt nhất bọn họ đừng nhiều chuyện, nếu không...
Uông Tiểu Lam đứng lên, cầm lấy chổi, hung hăng quét tuyết. Quét đi, quét nữa đi, quét hỏng cả đứa nghiệt chủng trong bụng cô là tốt nhất. Nếu được như vậy, cô sẽ chẳng phải lo lắng điều gì nữa rồi.
Hướng Thanh Lam có chút lo lắng nhìn Uông Tiểu Lam, trước hành động nổi điên của cô ta, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Cô biết Uông Tiểu Lam không thích đứa bé kia, nhưng mỗi sinh linh xuất hiện trên thế giới này đều đáng được trân trọng.
Chẳng lẽ, dù chỉ một chút thôi, cô ta cũng không yêu đứa con của mình?
Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
Xa xa vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, thấy một chàng trai đang rất vui vẻ tiến đến đây, thỉnh thoảng còn nhún nhảy hai chân nữa.
"Là thiếu gia Fred đấy." Tiểu Tây cũng dừng việc quét tuyết, trợn to hai mắt lên, hình như không quá vừa lòng trước sự xuất hiện của người này.
"Anh ta lúc nào mà chẳng vậy, so với thiếu gia Ngân Táp á, tôi thấy còn kì quặc hơn gấp mấy lần." Tiểu Tây coi thường bĩu môi, phải biết rằng ở trong lòng cô, không ai so được với thiếu gia Ngân Táp, mặc dù... Cậu ta có hơi ít tuổi, khụ khụ.
Fred? Hướng Thanh Lam hơi nhíu mày, nếu cô nhớ không nhầm thì đây cũng là một cấp dưới của Arthur. Nhưng cậu ta đến đây để làm gì?
"Ha ha, hình như tinh thần của Uông tiểu thư hôm nay tốt lắm phải không? Sao, đang rèn luyện thân thể à? Được lắm, được lắm!" Không đợi cô suy nghĩ sâu xa, người tới đã cho biết ngay đáp án. Thực ra, giọng nói của anh chàng này rất êm tai, chẳng qua nội dung lại xen lẫn vài phần châm chọc, khiến cô có chút không hài lòng.
Uông Tiểu Lam cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt cán chổi. Gã khùng này, không thể buông tha cho cô được sao, cuộc sống bây giờ của cô đã đủ thảm rồi. Lần trước mỉa mai chỉ có hai người bọn họ, nhưng bây giờ còn có cả Hướng Thanh Lam và Tiểu Tây, chẳng lẽ chút thể diện cuối cùng anh ta cũng không muốn cho cô?
Fred bước nhanh đến trước mặt Uông Tiểu Lam, vốn định châm chọc thêm một phen, lại bị hai ánh mắt chỉ trích làm nụ cười cứng đờ trên mặt.
Anh xấu hổ ho khan vài tiếng, đột nhiên không biết phải làm sao. Lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ nhìn khó chịu như vậy.
"Các cô đừng nhìn thế nữa được không? Tôi không nói, không nói nữa là được chứ gì?" Thật chẳng ra làm sao cả, rõ ràng anh chỉ muốn báo thù chút thôi, có cần ghê gớm vậy không? Nói qua nói lại, Uông Tiểu Lam cũng đâu có tốt đẹp gì.
Nhìn cô ta kìa, ánh mắt kia là như thế nào đây, muốn đục thủng người anh phải không?
Lại nhìn sang Tiểu Tây, trời ạ, sao lại béo được đến cỡ này cơ chứ, không đáng yêu!
Nhìn sang cô gái bên cạnh Tiểu Tây, ánh mắt anh không khỏi trừng lớn. Ái chà chà, cuối cùng cũng gặp được mỹ nữ, nhưng tại sao ánh mắt mỹ nữ nhìn anh lại chán ghét như vậy? Thật khó hiểu!
"Thôi thôi thôi, các cô tiếp tục làm việc đi, coi như tôi chưa từng nói gì!" Anh vội vàng lui về sau, chỉ sợ mấy người này nhất thời xúc động sẽ hung hăng giơ chổi lên đánh anh. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, coi như lần này anh tạm tha cho Uông Tiểu Lam.
Tiểu Tây hừ mạnh một tiếng, không vừa lòng nói to, "Cho dù trước đây Tiểu Lam có làm gì không đúng, nhưng cũng đều do chủ nhân khơi mào trước. Hiện tại cô ấy ra nông nỗi này rồi, thiếu gia Fred lại vẫn ở đây vô lương tâm cười nhạo, không cảm giác mình xấu lắm hay sao? Ngay cả thiếu gia Ngân Táp cũng chưa từng làm vậy, thiếu gia Ngân Táp tốt hơn nhiều!"
Khóe mắt Fred giật giật một chút, đừng so sánh anh với tên tiểu quỷ kia được không? Mà thôi, mặc kệ cô ta đi, dù sao anh cũng không cãi được phụ nữ. Coi như anh xui xẻo, lần sau mà gặp bọn họ, nhất định anh sẽ tránh thật xa.
Trước khi rời đi, anh luyến tiếc nhìn lại cô gái phía sau Tiểu Tây, nhưng lần này lại phát hiện ra một điều thật đáng buồn. Vất vả tìm được mỹ nữ, người ta lại đang mang thai, thật đúng là khóc không ra nước mắt...
Uông Tiểu Lam phức tạp nhìn Hướng Thanh Lam và Tiểu Tây, ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó. Cô xoay người tiếp tục quét tuyết, không muốn bọn họ thấy cảnh thảm hại của mình. Cắn chặt môi, cô không ngừng tự nhắc nhở, ai là kẻ đã khiến mình khổ sở đến mức này.
Là Y Nhược, là Arthur Hoài Thụy, đương nhiên, còn có cả Hướng Thanh Lam. Vậy nên, cô không cần cảm động, tuyệt đối không cần.
...
Fred đẩy cửa phòng thí nghiệm của Ngân Táp ra, cũng không thèm để ý chủ nhân nơi này ưa sạch sẽ tới mức nào, đôi giày của mình lại đang bẩn tới mức nào, nghênh ngang tiến đến sô pha, thản nhiên ngồi xuống.
"Nơi này có mấy trăm căn phòng, anh có thể tùy tiện chọn, sao lại cố tình đến chỗ tôi?" Ngân Táp đặt lọ thuốc đang nghiên cứu dở xuống bàn, khó chịu nhìn Fred.
"Nhưng anh chỉ thích đến chỗ này thôi, làm sao?" Fred thoải mái bắt chéo chân, coi như không để ý thấy sự bực mình của Ngân Táp, bắt đầu kể chuyện.
"Này, Ngân Táp, vừa nãy anh nhìn thấy Uông Tiểu Lam đấy."
"Thế à." Ngân Táp rõ ràng không có hứng thú với vấn đề này. Hiện tại toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trên người Tiểu Thanh và đứa bé.
Nhưng Tiểu Thanh, chắc chắn không phải tên thật của cô. Có lẽ, lần sau cậu nên uyển chuyển hỏi lại lần nữa.
Fred nhìn nét mặt không biểu cảm của Ngân Táp, rốt cuộc không thể nhịn được, lập tức đứng lên.
"Thằng nhóc này, chẳng lẽ chú mày không tò mò về Uông Tiểu Lam hay sao? Rõ ràng trước kia chú mày cũng ghét cô ta lắm mà, sao bây giờ lại không thèm phản ứng?" Hôm nay tất cả mọi người đều có vấn đề thì phải, bực tức anh, bỏ qua anh. Đáng ghét nhất là, cô nàng béo kia còn nói anh không bằng thằng nhóc Ngân Táp.
"Không." Ngân Táp trả lời ngắn gọn, ngay cả một cái liếc nhìn cũng lười cho Fred. Cậu tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu loại thuốc tốt nhất cho Tiểu Thanh, một hồi lâu sau ra kết quả, mới hài lòng lên tiếng.
"Thật ra anh cũng nên công bằng một chút, mặc kệ Uông Tiểu Lam xấu xa mức nào, người sai trước, vẫn chính là chủ nhân. Cô ta rất đáng ghét, nhưng mọi chuyện đã qua lâu rồi, nói nhiều thêm nữa cũng vô nghĩa mà thôi." Dứt lời, cậu xoay người bỏ đi, để lại mình Fred trong phòng thí nghiệm, nét mặt khó được nghiêm túc một lần...
Bình luận facebook