Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Chương 74: Thù mới nợ cũ
Hướng Thanh Lam cầm lấy một chén nước ấm, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đã tới đây được mấy ngày, nhưng ngay cả một cơ hội để nhìn thấy Thanh cũng không có, bởi vì, người hầu không được phép tự ý tiến vào nơi ở của chủ nhân.
Cô đã nghe Uông Tiểu Lam kể rất nhiều chuyện, bao gồm, cả chuyện cô gái kia được anh chiều chuộng tới mức nào.
Cô luôn nghĩ bản thân đã đau đến chết lặng, hóa ra, tất cả cũng chỉ là lừa mình dối người.
Uông Tiểu Lam nói, cô ta là thế thân của cô, mà cô gái hiện tại ở bên cạnh Thanh cũng là thế thân của cô. Đáng mừng sao? Cô cũng không biết nữa, bởi vì ngay cả 'chính phẩm' anh cũng không nhận ra, còn nói gì đến tương lai cùng hy vọng.
Có khi, cô còn tự hỏi mình, liệu Thanh có phải chỉ là một giấc mộng. Đơn thuần như anh, làm sao có thể đột nhiên biến thành Arthur Hoài Thụy cao quý kia được? Tất cả cố gắng của cô, phải chăng chỉ là để vô vọng cứu vãn về một người chưa từng tồn tại?
...
Fred vui vẻ bước đi, ánh mắt còn cong cong thành hình trăng rằm xinh đẹp. Tất nhiên rồi, nữ chủ nhân của bọn họ đã trở về, cuối cùng thì anh cũng được lão đại giải phóng tự do. Cho nên, việc cấp thiết nhất bây giờ chính là đi tìm mỹ nữ để vui vẻ.
Chỉ là chưa đi được bao lâu, nụ cười của anh đã trở nên cứng ngắc, bởi vì ở phía trước không xa, anh nhìn thấy một cô gái vô cùng quen thuộc. Lui vài bước, lại tiến vài bước, anh xoa nhẹ hai mắt, muốn xác định rõ ràng kia không phải là ảo ảnh.
Nghiền ngẫm mỉm cười.
Quả nhiên hôm nay tâm trạng vui vẻ, ánh mắt nhìn thứ gì cũng thành màu hồng, đâu đâu cũng có trò vui để chơi.
Người anh thấy còn là ai được nữa?
Chính là cô gái trước kia của lão đại, Uông Tiểu Lam, Uông tiểu thư.
Mà cũng không đúng, hiện tại anh nên gọi cô ta là nữ giúp việc họ Uông mới phải.
Không nên trách anh bỏ đá xuống giếng, không có chút lòng thương cảm nào, có trách thì trách trước kia Uông Tiểu Lam không biết tự lượng sức mình, tra tấn anh quá lâu. Làm lái xe cho cô ta? Thật sự khiến anh mất hết thể diện. Nếu để người ngoài biết được Fred này từng phải phục vụ cho một đứa hầu gái, thử hỏi anh còn mặt mũi nào để sống trên đời?
Bảo anh đồng cảm với cô ta, không có cửa đâu, hừ!
"Ôi chao, Uông tiểu thư, bộ quần áo này mới hợp với cô làm sao, đẹp lắm đẹp lắm! Không biết nhà thiết kế lừng danh nào đã tạo ra nó vậy? Thật sự quá thích hợp với cô."
Fred tựa người vào gốc cây, vừa châm chọc lại vừa thở dài, khen ngợi Uông Tiểu Lam xong, anh còn không quên giơ ngón cái thán phục.
Uông Tiểu Lam đứng thẳng người, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía Fred. Lâu đài Hoài Thụy lớn như vậy, anh ta không có chỗ nào để đi hay sao? Vì sao lại cố tình tới nơi này gây phiền toái, chẳng lẽ, anh ta còn ngại số phận của cô chưa đủ thảm?
"Không liên quan đến anh." Cô cắn răng nói xong, hận không thể nhào lên xé nát gương mặt giả dối của Fred. Hắn ta cười lớn như vậy làm gì, muốn cô tức chết phải không?
Mà Fred cũng rất không nể mặt, cười càng lúc càng vui vẻ. Anh tự nhận mình không phải là quân tử, nhưng cũng chưa đến mức tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Nếu trước kia cô ta biết điều một chút, vậy thì cũng đâu đến nông nỗi như ngày hôm nay.
Đi sát qua người Uông Tiểu Lam, anh cố tình châm chọc nhìn cô thêm một cái.
"Nữ giúp việc họ Uông này, hôn lễ của lão đại nhất định cô phải đến tham dự đấy nhé!" Fred ác ý nói xong, thản nhiên quay đầu bước đi, không thèm để ý đến sắc mặt tức giận đỏ bừng của ai đó.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, anh bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng mới xán lạn làm sao, bởi vì rốt cuộc, anh cũng đánh ngã được cô gái này.
Uông Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng của anh, cười lạnh một tiếng, "Fred, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận."
"Nằm mơ đi." Fred khiêu khích đáp trả, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại. Hối hận, hối hận cái gì, cô ta thì có thể làm gì khiến anh phải hối hận? Chẳng lẽ ngã chưa đủ đau, cho nên chưa biết sợ?
Uông Tiểu Lam tức giận ném khăn lau xuống, xoay người rời đi nơi đáng ghét này.
Bọn họ muốn kết hôn, phải không? Nhưng nếu cô bảo không được thì sao?
Mùa đông ở nước Anh dường như còn lạnh hơn Trung Quốc rất nhiều, cô mệt mỏi xoa bả vai, thỉnh thoảng còn đánh đánh cánh tay tê cứng. Đã lâu rồi không phải làm việc kham khổ, bây giờ dù chỉ bắt đầu từ việc nhẹ nhàng nhất thôi, người cô cũng đau ê ẩm muốn chết.
Tất cả đều là lỗi của Y Nhược, nếu không phải vì cô ta đột nhiên xuất hiện, giờ này cô vẫn sẽ được ở bên Arthur tận hưởng sung sướng, không phải vất vả làm việc mà còn bị người khác chê cười.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bỗng trở nên u ám. Mọi người đều nói, một khi phụ nữ bị hận thù bao phủ, như vậy, cô ta sẽ chẳng giữ được lý trí của mình. Kể cả có là người thông minh như Uông Tiểu Lam.
Mà cô vẫn không hề chú ý tới, từ khi rời khỏi phòng đến giờ, luôn có một bóng người lén lút theo dõi cô, chờ đợi thời cơ tiếp cận.
Đến khi cảm giác được bất thường, cô giật mình quay đầu lại, đã bị một đôi tay thô ráp bịt kín miệng. Cô muốn kêu to cầu cứu, nhưng cổ họng chỉ phát ra được mấy tiếng ậm ừ bất lực. Ra sức đánh người đàn ông phía sau, hắn ta lại chẳng ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn có vẻ rất hưng phấn, thở hơi nóng lên đỉnh đầu của cô, làm cô ghê tởm muốn nôn.
Hắn ta định làm gì? Đây là lâu đài Hoài Thụy, đâu phải nơi đám trộm cướp thông thường dám cả gan mò đến? Tuy cô chỉ là một nữ giúp việc, nhưng cũng không phải người mà bọn họ có thể dễ dàng động vào.
Như vậy, hắn ta có ý định gì đây?
Hắn bịt kín miệng cô, bản năng sợ hãi khiến cô không ngừng giãy dụa, nhưng sức khỏe của hai người thật sự quá mức chênh lệch, cô đã hổn hển kiệt sức, hắn lại không mệt mỏi chút nào. Hắn thô bạo kéo cô đến một phòng chứa đồ gần đó, cô sợ hãi lắc đầu, mái tóc quăn xinh đẹp rối tung xõa đến trước ngực, trông vô cùng thảm hại.
Cô cố gắng hết sức, chống cự hết sức, nhưng vẫn không thể nào thoát được đôi tay rắn chắc của hắn. Đột nhiên quay đầu ra cửa, cô nhìn thấy một góc áo màu trắng, rất quen thuộc, khiến đôi mắt cô không khỏi mở to.
Người đó vô tình khép cửa lại, khiến nơi này trở nên tù túng đến rợn người. Tiếng quần áo bị xé rách, tiếng khóc áp lực của cô, còn cả tiếng thở gấp thỏa mãn của hắn... Tất cả đan xen vào nhau, rõ ràng đến kì lạ, nhưng bên ngoài vẫn vô cùng im lặng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đến khi tất cả âm thanh dần dần ngừng lại.
Một người đàn ông lén lút mở cửa ra, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới nhanh chóng chạy đi.
Uông Tiểu Lam như một thứ đồ chơi bị phá hỏng, ngồi sụp ở góc tường. Trên người, thậm chí là cả ở trên mặt của cô đều có nhiều vết màu xanh tím. Quần áo rách nát miễn cưỡng che lấy cơ thể, giữa hai chân còn lưu lại vết máu, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đoán được cô vừa trải qua chuyện kinh khủng gì.
Một người đàn ông, một người mà ngay cả tên cô cũng không biết, mặt cô cũng không rõ, cứ như vậy cướp đi trong sạch của cô.
Cô đã không còn gì, bây giờ ngay cả trinh tiết cũng bị lạnh lùng cướp mất.
Ánh mắt ảm đạm không có chút ánh sáng nào, trống rỗng, tuyệt vọng.
Đột nhiên, khóe mắt cô trào ra một giọt lệ, bị tia sáng yếu ớt từ ngoài chiếu vào làm ánh lên sự lạnh lẽo. Mặc kệ trước kia cô độc ác đến đâu, kiên cường đến đâu, nhưng một khi gặp phải chuyện này, cô cũng sẽ sợ hãi, cũng biết đau lòng.
Nắm chặt hai tay, cô chịu đựng đau đớn âm ỉ ở chỗ kín, chống tường cố gắng đứng thẳng dậy.
Đưa lưng về phía mặt trời, toàn bộ khuôn mặt cô đều ẩn trong bóng tối, bí hiểm mà thâm trầm.
"Y Nhược, tôi thề, nhất định sẽ không cho cô được chết tử tế."
Ở trong này, có thể mặc loại quần áo đắt tiền kia, ngoài cô ta ra thì còn là ai nữa, đừng nghĩ rằng cô không biết.
Tốt lắm, sống đến từng này tuổi cô mới gặp được một cô gái còn ác độc hơn cả mình. Nhưng chỉ tính tới bây giờ thôi, tương lai thế nào, ai biết trước được.
Cô sẽ không chịu thua cô ta, nhất định sẽ không. Cô ta phá hủy cuộc sống của cô, cướp đi trong sạch của cô, như vậy, cô sẽ khiến cô ta phải trả giá càng nhiều.
Chuyện đi đến nước này, cô không dám nói mình hoàn toàn vô tội, nhưng xét cho cùng, lỗi cũng đâu phải do một mình cô gây ra, cớ gì bọn họ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô?
Muốn đau, mọi người phải cùng nhau đau, muốn chết, mọi người phải cùng nhau chết. Cho dù bản thân bị hủy hoại, cô cũng sẽ kéo theo vài người xuống địa ngục cùng mình.
"Arthur, Y Nhược, tôi hận các người." Hướng Thanh Lam, tôi cũng hận cả cô nữa.
...
Tiểu Tây cầm một ly nước nóng, cẩn thận đưa cho Hướng Thanh Lam, hai mắt nheo nheo thành hình trăng rằm, rõ ràng đang cực kì vui vẻ.
"Tiểu Thanh, uống nhiều nước một chút đi, nếu không em bé sẽ bị khát mất." Tiểu Thanh đang bị ốm, thế nên cô phải cố gắng làm xong phần việc của hai người. Tuy hơi vất vả, nhưng cũng không sao, cô chỉ mong em bé được sinh ra an toàn khỏe mạnh.
Nhưng bệnh của Tiểu Thanh dường như càng ngày càng nặng, cô lại không được đi tìm bác sĩ, bởi vì Tiểu Thanh không muốn, sợ dùng thuốc sẽ có hại đến thai nhi.
"Tiểu Thanh, cô thật sự không sao chứ?" Tiểu Tây lo lắng hỏi lại một lần.
Hướng Thanh Lam gật đầu nhìn cô, mỉm cười viết, 'Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm.'
"Không cần cảm ơn, chúng ta đều là đồng hương, cũng nên giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn mà, phải không?" Tiểu Tây vội vàng xua tay, tuy mới ở chung với nhau vài ngày, nhưng cô và Tiểu Lam đã khá thân thiết. Nói cảm ơn, đột nhiên thành ra có chút xa cách.
Tiểu Tây ngồi cạnh Hướng Thanh Lam, thỉnh thoảng lớn tiếng ba hoa chuyện trong lâu đài, từ người hầu đến chủ nhân, từ quần áo đến cây cối. Cô kể chuyện cực kì hăng say, cho nên không hề để ý tới, mỗi khi cô nói về chủ nhân, ánh mắt của Hướng Thanh Lam lại trở nên đượm buồn.
"Tôi thích nhất chính là vị thiên sứ kia, cậu ấy xinh đẹp cực kì, so với chủ nhân còn vượt trội hơn vài phần. Bởi vì sao ấy à, bởi vì chủ nhân lúc nào cũng âm trầm đáng sợ, vừa nhìn thôi đã khiến người ta phát hoảng rồi. Còn thiên sứ của tôi, cậu ấy không quá hoạt bát, nhưng cũng không quá lạnh lùng. Tuy còn hơi ít tuổi, nhưng không sao, hahaha..."
Thiên sứ ư? Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng mỉm cười, phải chăng Tiểu Tây đang nhắc đến cậu bé tóc vàng hay đi theo Thanh? Tóc vàng, mắt bạc, thật sự cũng có chút giống thiên sứ...
Tiểu Tây đang nói hăng say, đột nhiên 'Cạch' một tiếng, cánh cửa bị mở toang, một cơn gió lạnh lẽo ùa vào, khiến Hướng Thanh Lam hơi co người lại. Nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, cô không khỏi mở to hai mắt, ngay cả Tiểu Tây cũng há mồm kinh ngạc, lắp bắp nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Tiểu Lam, sao cô lại thế kia, quần áo rách hết cả rồi." Thật ra cô chỉ muốn quan tâm thôi, sao Tiểu Lam có vẻ giận dữ như vậy?
Còn định nói thêm điều gì nữa, nhưng Tiểu Thanh đã kéo tay cô lại, sau đó lắc lắc đầu.
Tiểu Tây luôn sinh hoạt tại nơi này, cho nên tâm tư vẫn vô cùng trong sáng, không hiểu chuyện khủng khiếp gì vừa xảy ra với Uông Tiểu Lam, nhưng cô lại hiểu.
Cô khẽ hé môi, vừa định ngồi dậy, đã bị ánh mắt oán hận của Uông Tiểu Lam làm cho ngây người. Dường như, kẻ làm ra tất cả những chuyện này chính là cô vậy.
Thật ra, cô cũng không biết phải làm gì trong trường hợp này, cô muốn an ủi Uông Tiểu Lam, nhưng lại sợ với người luôn cao ngạo như cô ta, đó lại là một điều sỉ nhục. Hơn nữa, quan hệ giữa bọn họ cũng chưa bao giờ tốt đẹp.
Uông Tiểu Lam đi đến tủ quần áo của mình, lấy một bộ đồ mới. Trước khi vào phòng tắm, cô còn không quên lạnh lùng cảnh cáo.
"Tốt nhất hãy quên tất cả những gì đã thấy trong ngày hôm nay đi, nếu không, tôi sẽ giết hai người!" Cô không hề quay đầu, nhưng giọng nói âm trầm vang lên trong căn phòng nhỏ bé này, có vẻ áp lực đến lạ lùng.
Đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Tiểu Tây mới chạy tới cạnh Hướng Thanh Lam, sợ hãi nói: "Tiểu Thanh, cô ấy bị sao vậy? Chỉ ngã chút thôi, có cần phải đáng sợ vậy không?"
Từ khi trở về từ Trung Quốc, Tiểu Lam kì lạ hơn rất nhiều, lẽ nào vì bị chủ nhân vứt bỏ nên đầu óc không được tỉnh táo?
'Chuyện này đừng nói với ai cả, được không?' Hướng Thanh Lam kéo lấy tay cô, chậm rãi viết, nét mặt nghiêm túc thật sự.
Tiểu Tây vội vàng gật đầu, cô nào có định nói. Tiểu Lam đã bảo sẽ giết ai dám ba hoa, mà cô thì tin tưởng, Tiểu Lam nhất định nói được làm được, cô ấy hình như đã phát điên mất rồi.
Nước ấm phun xuống, Uông Tiểu Lam ra sức chà xát thân thể của mình, mạnh tới mức, dường như làn da đã có thể chảy máu. Cô thấy mình rất bẩn, thực sự rất bẩn, bẩn đến mức chính cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Cô nhớ gã đàn ông kia dùng đôi tay thô ráp chạm vào người cô, ở ngực, ở lưng, cả ở nơi riêng tư kia nữa. Thậm chí, hắn còn dám hôn cô, dùng đôi môi ghê tởm để hôn cô. Nghĩ đến đây, dạ dày đột nhiên quặn lại, cô thụp người xuống sàn nôn khan, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đáng ghét, đáng ghét, thật đáng ghét!
Cô muốn giết hắn, cô muốn giết Y Nhược.
Ôm lấy thân thể của chính mình, cô thê lương gào khóc, tiếng khóc hòa với tiếng nước chảy xuôi, tạo thành một bản nhạc buồn.
Ở bên ngoài phòng tắm, Hướng Thanh Lam tựa người vào tường, khóe mắt trào ra một giọt lệ. Mặc kệ trước kia cô ta đã làm những việc gì, nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, cần được yêu thương che chở.
Cúi người xuống, cô đặt chiếc khăn tắm ở cạnh cửa, sau đó xoay người rời đi.
Để cho Uông Tiểu Lam yên lặng, cũng giúp cô ta giữ lại chút danh dự cuối cùng cho bản thân mình.
Hướng Thanh Lam cầm lấy một chén nước ấm, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đã tới đây được mấy ngày, nhưng ngay cả một cơ hội để nhìn thấy Thanh cũng không có, bởi vì, người hầu không được phép tự ý tiến vào nơi ở của chủ nhân.
Cô đã nghe Uông Tiểu Lam kể rất nhiều chuyện, bao gồm, cả chuyện cô gái kia được anh chiều chuộng tới mức nào.
Cô luôn nghĩ bản thân đã đau đến chết lặng, hóa ra, tất cả cũng chỉ là lừa mình dối người.
Uông Tiểu Lam nói, cô ta là thế thân của cô, mà cô gái hiện tại ở bên cạnh Thanh cũng là thế thân của cô. Đáng mừng sao? Cô cũng không biết nữa, bởi vì ngay cả 'chính phẩm' anh cũng không nhận ra, còn nói gì đến tương lai cùng hy vọng.
Có khi, cô còn tự hỏi mình, liệu Thanh có phải chỉ là một giấc mộng. Đơn thuần như anh, làm sao có thể đột nhiên biến thành Arthur Hoài Thụy cao quý kia được? Tất cả cố gắng của cô, phải chăng chỉ là để vô vọng cứu vãn về một người chưa từng tồn tại?
...
Fred vui vẻ bước đi, ánh mắt còn cong cong thành hình trăng rằm xinh đẹp. Tất nhiên rồi, nữ chủ nhân của bọn họ đã trở về, cuối cùng thì anh cũng được lão đại giải phóng tự do. Cho nên, việc cấp thiết nhất bây giờ chính là đi tìm mỹ nữ để vui vẻ.
Chỉ là chưa đi được bao lâu, nụ cười của anh đã trở nên cứng ngắc, bởi vì ở phía trước không xa, anh nhìn thấy một cô gái vô cùng quen thuộc. Lui vài bước, lại tiến vài bước, anh xoa nhẹ hai mắt, muốn xác định rõ ràng kia không phải là ảo ảnh.
Nghiền ngẫm mỉm cười.
Quả nhiên hôm nay tâm trạng vui vẻ, ánh mắt nhìn thứ gì cũng thành màu hồng, đâu đâu cũng có trò vui để chơi.
Người anh thấy còn là ai được nữa?
Chính là cô gái trước kia của lão đại, Uông Tiểu Lam, Uông tiểu thư.
Mà cũng không đúng, hiện tại anh nên gọi cô ta là nữ giúp việc họ Uông mới phải.
Không nên trách anh bỏ đá xuống giếng, không có chút lòng thương cảm nào, có trách thì trách trước kia Uông Tiểu Lam không biết tự lượng sức mình, tra tấn anh quá lâu. Làm lái xe cho cô ta? Thật sự khiến anh mất hết thể diện. Nếu để người ngoài biết được Fred này từng phải phục vụ cho một đứa hầu gái, thử hỏi anh còn mặt mũi nào để sống trên đời?
Bảo anh đồng cảm với cô ta, không có cửa đâu, hừ!
"Ôi chao, Uông tiểu thư, bộ quần áo này mới hợp với cô làm sao, đẹp lắm đẹp lắm! Không biết nhà thiết kế lừng danh nào đã tạo ra nó vậy? Thật sự quá thích hợp với cô."
Fred tựa người vào gốc cây, vừa châm chọc lại vừa thở dài, khen ngợi Uông Tiểu Lam xong, anh còn không quên giơ ngón cái thán phục.
Uông Tiểu Lam đứng thẳng người, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía Fred. Lâu đài Hoài Thụy lớn như vậy, anh ta không có chỗ nào để đi hay sao? Vì sao lại cố tình tới nơi này gây phiền toái, chẳng lẽ, anh ta còn ngại số phận của cô chưa đủ thảm?
"Không liên quan đến anh." Cô cắn răng nói xong, hận không thể nhào lên xé nát gương mặt giả dối của Fred. Hắn ta cười lớn như vậy làm gì, muốn cô tức chết phải không?
Mà Fred cũng rất không nể mặt, cười càng lúc càng vui vẻ. Anh tự nhận mình không phải là quân tử, nhưng cũng chưa đến mức tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Nếu trước kia cô ta biết điều một chút, vậy thì cũng đâu đến nông nỗi như ngày hôm nay.
Đi sát qua người Uông Tiểu Lam, anh cố tình châm chọc nhìn cô thêm một cái.
"Nữ giúp việc họ Uông này, hôn lễ của lão đại nhất định cô phải đến tham dự đấy nhé!" Fred ác ý nói xong, thản nhiên quay đầu bước đi, không thèm để ý đến sắc mặt tức giận đỏ bừng của ai đó.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, anh bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng mới xán lạn làm sao, bởi vì rốt cuộc, anh cũng đánh ngã được cô gái này.
Uông Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng của anh, cười lạnh một tiếng, "Fred, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận."
"Nằm mơ đi." Fred khiêu khích đáp trả, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại. Hối hận, hối hận cái gì, cô ta thì có thể làm gì khiến anh phải hối hận? Chẳng lẽ ngã chưa đủ đau, cho nên chưa biết sợ?
Uông Tiểu Lam tức giận ném khăn lau xuống, xoay người rời đi nơi đáng ghét này.
Bọn họ muốn kết hôn, phải không? Nhưng nếu cô bảo không được thì sao?
Mùa đông ở nước Anh dường như còn lạnh hơn Trung Quốc rất nhiều, cô mệt mỏi xoa bả vai, thỉnh thoảng còn đánh đánh cánh tay tê cứng. Đã lâu rồi không phải làm việc kham khổ, bây giờ dù chỉ bắt đầu từ việc nhẹ nhàng nhất thôi, người cô cũng đau ê ẩm muốn chết.
Tất cả đều là lỗi của Y Nhược, nếu không phải vì cô ta đột nhiên xuất hiện, giờ này cô vẫn sẽ được ở bên Arthur tận hưởng sung sướng, không phải vất vả làm việc mà còn bị người khác chê cười.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bỗng trở nên u ám. Mọi người đều nói, một khi phụ nữ bị hận thù bao phủ, như vậy, cô ta sẽ chẳng giữ được lý trí của mình. Kể cả có là người thông minh như Uông Tiểu Lam.
Mà cô vẫn không hề chú ý tới, từ khi rời khỏi phòng đến giờ, luôn có một bóng người lén lút theo dõi cô, chờ đợi thời cơ tiếp cận.
Đến khi cảm giác được bất thường, cô giật mình quay đầu lại, đã bị một đôi tay thô ráp bịt kín miệng. Cô muốn kêu to cầu cứu, nhưng cổ họng chỉ phát ra được mấy tiếng ậm ừ bất lực. Ra sức đánh người đàn ông phía sau, hắn ta lại chẳng ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn có vẻ rất hưng phấn, thở hơi nóng lên đỉnh đầu của cô, làm cô ghê tởm muốn nôn.
Hắn ta định làm gì? Đây là lâu đài Hoài Thụy, đâu phải nơi đám trộm cướp thông thường dám cả gan mò đến? Tuy cô chỉ là một nữ giúp việc, nhưng cũng không phải người mà bọn họ có thể dễ dàng động vào.
Như vậy, hắn ta có ý định gì đây?
Hắn bịt kín miệng cô, bản năng sợ hãi khiến cô không ngừng giãy dụa, nhưng sức khỏe của hai người thật sự quá mức chênh lệch, cô đã hổn hển kiệt sức, hắn lại không mệt mỏi chút nào. Hắn thô bạo kéo cô đến một phòng chứa đồ gần đó, cô sợ hãi lắc đầu, mái tóc quăn xinh đẹp rối tung xõa đến trước ngực, trông vô cùng thảm hại.
Cô cố gắng hết sức, chống cự hết sức, nhưng vẫn không thể nào thoát được đôi tay rắn chắc của hắn. Đột nhiên quay đầu ra cửa, cô nhìn thấy một góc áo màu trắng, rất quen thuộc, khiến đôi mắt cô không khỏi mở to.
Người đó vô tình khép cửa lại, khiến nơi này trở nên tù túng đến rợn người. Tiếng quần áo bị xé rách, tiếng khóc áp lực của cô, còn cả tiếng thở gấp thỏa mãn của hắn... Tất cả đan xen vào nhau, rõ ràng đến kì lạ, nhưng bên ngoài vẫn vô cùng im lặng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đến khi tất cả âm thanh dần dần ngừng lại.
Một người đàn ông lén lút mở cửa ra, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới nhanh chóng chạy đi.
Uông Tiểu Lam như một thứ đồ chơi bị phá hỏng, ngồi sụp ở góc tường. Trên người, thậm chí là cả ở trên mặt của cô đều có nhiều vết màu xanh tím. Quần áo rách nát miễn cưỡng che lấy cơ thể, giữa hai chân còn lưu lại vết máu, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đoán được cô vừa trải qua chuyện kinh khủng gì.
Một người đàn ông, một người mà ngay cả tên cô cũng không biết, mặt cô cũng không rõ, cứ như vậy cướp đi trong sạch của cô.
Cô đã không còn gì, bây giờ ngay cả trinh tiết cũng bị lạnh lùng cướp mất.
Ánh mắt ảm đạm không có chút ánh sáng nào, trống rỗng, tuyệt vọng.
Đột nhiên, khóe mắt cô trào ra một giọt lệ, bị tia sáng yếu ớt từ ngoài chiếu vào làm ánh lên sự lạnh lẽo. Mặc kệ trước kia cô độc ác đến đâu, kiên cường đến đâu, nhưng một khi gặp phải chuyện này, cô cũng sẽ sợ hãi, cũng biết đau lòng.
Nắm chặt hai tay, cô chịu đựng đau đớn âm ỉ ở chỗ kín, chống tường cố gắng đứng thẳng dậy.
Đưa lưng về phía mặt trời, toàn bộ khuôn mặt cô đều ẩn trong bóng tối, bí hiểm mà thâm trầm.
"Y Nhược, tôi thề, nhất định sẽ không cho cô được chết tử tế."
Ở trong này, có thể mặc loại quần áo đắt tiền kia, ngoài cô ta ra thì còn là ai nữa, đừng nghĩ rằng cô không biết.
Tốt lắm, sống đến từng này tuổi cô mới gặp được một cô gái còn ác độc hơn cả mình. Nhưng chỉ tính tới bây giờ thôi, tương lai thế nào, ai biết trước được.
Cô sẽ không chịu thua cô ta, nhất định sẽ không. Cô ta phá hủy cuộc sống của cô, cướp đi trong sạch của cô, như vậy, cô sẽ khiến cô ta phải trả giá càng nhiều.
Chuyện đi đến nước này, cô không dám nói mình hoàn toàn vô tội, nhưng xét cho cùng, lỗi cũng đâu phải do một mình cô gây ra, cớ gì bọn họ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô?
Muốn đau, mọi người phải cùng nhau đau, muốn chết, mọi người phải cùng nhau chết. Cho dù bản thân bị hủy hoại, cô cũng sẽ kéo theo vài người xuống địa ngục cùng mình.
"Arthur, Y Nhược, tôi hận các người." Hướng Thanh Lam, tôi cũng hận cả cô nữa.
...
Tiểu Tây cầm một ly nước nóng, cẩn thận đưa cho Hướng Thanh Lam, hai mắt nheo nheo thành hình trăng rằm, rõ ràng đang cực kì vui vẻ.
"Tiểu Thanh, uống nhiều nước một chút đi, nếu không em bé sẽ bị khát mất." Tiểu Thanh đang bị ốm, thế nên cô phải cố gắng làm xong phần việc của hai người. Tuy hơi vất vả, nhưng cũng không sao, cô chỉ mong em bé được sinh ra an toàn khỏe mạnh.
Nhưng bệnh của Tiểu Thanh dường như càng ngày càng nặng, cô lại không được đi tìm bác sĩ, bởi vì Tiểu Thanh không muốn, sợ dùng thuốc sẽ có hại đến thai nhi.
"Tiểu Thanh, cô thật sự không sao chứ?" Tiểu Tây lo lắng hỏi lại một lần.
Hướng Thanh Lam gật đầu nhìn cô, mỉm cười viết, 'Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm.'
"Không cần cảm ơn, chúng ta đều là đồng hương, cũng nên giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn mà, phải không?" Tiểu Tây vội vàng xua tay, tuy mới ở chung với nhau vài ngày, nhưng cô và Tiểu Lam đã khá thân thiết. Nói cảm ơn, đột nhiên thành ra có chút xa cách.
Tiểu Tây ngồi cạnh Hướng Thanh Lam, thỉnh thoảng lớn tiếng ba hoa chuyện trong lâu đài, từ người hầu đến chủ nhân, từ quần áo đến cây cối. Cô kể chuyện cực kì hăng say, cho nên không hề để ý tới, mỗi khi cô nói về chủ nhân, ánh mắt của Hướng Thanh Lam lại trở nên đượm buồn.
"Tôi thích nhất chính là vị thiên sứ kia, cậu ấy xinh đẹp cực kì, so với chủ nhân còn vượt trội hơn vài phần. Bởi vì sao ấy à, bởi vì chủ nhân lúc nào cũng âm trầm đáng sợ, vừa nhìn thôi đã khiến người ta phát hoảng rồi. Còn thiên sứ của tôi, cậu ấy không quá hoạt bát, nhưng cũng không quá lạnh lùng. Tuy còn hơi ít tuổi, nhưng không sao, hahaha..."
Thiên sứ ư? Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng mỉm cười, phải chăng Tiểu Tây đang nhắc đến cậu bé tóc vàng hay đi theo Thanh? Tóc vàng, mắt bạc, thật sự cũng có chút giống thiên sứ...
Tiểu Tây đang nói hăng say, đột nhiên 'Cạch' một tiếng, cánh cửa bị mở toang, một cơn gió lạnh lẽo ùa vào, khiến Hướng Thanh Lam hơi co người lại. Nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, cô không khỏi mở to hai mắt, ngay cả Tiểu Tây cũng há mồm kinh ngạc, lắp bắp nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Tiểu Lam, sao cô lại thế kia, quần áo rách hết cả rồi." Thật ra cô chỉ muốn quan tâm thôi, sao Tiểu Lam có vẻ giận dữ như vậy?
Còn định nói thêm điều gì nữa, nhưng Tiểu Thanh đã kéo tay cô lại, sau đó lắc lắc đầu.
Tiểu Tây luôn sinh hoạt tại nơi này, cho nên tâm tư vẫn vô cùng trong sáng, không hiểu chuyện khủng khiếp gì vừa xảy ra với Uông Tiểu Lam, nhưng cô lại hiểu.
Cô khẽ hé môi, vừa định ngồi dậy, đã bị ánh mắt oán hận của Uông Tiểu Lam làm cho ngây người. Dường như, kẻ làm ra tất cả những chuyện này chính là cô vậy.
Thật ra, cô cũng không biết phải làm gì trong trường hợp này, cô muốn an ủi Uông Tiểu Lam, nhưng lại sợ với người luôn cao ngạo như cô ta, đó lại là một điều sỉ nhục. Hơn nữa, quan hệ giữa bọn họ cũng chưa bao giờ tốt đẹp.
Uông Tiểu Lam đi đến tủ quần áo của mình, lấy một bộ đồ mới. Trước khi vào phòng tắm, cô còn không quên lạnh lùng cảnh cáo.
"Tốt nhất hãy quên tất cả những gì đã thấy trong ngày hôm nay đi, nếu không, tôi sẽ giết hai người!" Cô không hề quay đầu, nhưng giọng nói âm trầm vang lên trong căn phòng nhỏ bé này, có vẻ áp lực đến lạ lùng.
Đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Tiểu Tây mới chạy tới cạnh Hướng Thanh Lam, sợ hãi nói: "Tiểu Thanh, cô ấy bị sao vậy? Chỉ ngã chút thôi, có cần phải đáng sợ vậy không?"
Từ khi trở về từ Trung Quốc, Tiểu Lam kì lạ hơn rất nhiều, lẽ nào vì bị chủ nhân vứt bỏ nên đầu óc không được tỉnh táo?
'Chuyện này đừng nói với ai cả, được không?' Hướng Thanh Lam kéo lấy tay cô, chậm rãi viết, nét mặt nghiêm túc thật sự.
Tiểu Tây vội vàng gật đầu, cô nào có định nói. Tiểu Lam đã bảo sẽ giết ai dám ba hoa, mà cô thì tin tưởng, Tiểu Lam nhất định nói được làm được, cô ấy hình như đã phát điên mất rồi.
Nước ấm phun xuống, Uông Tiểu Lam ra sức chà xát thân thể của mình, mạnh tới mức, dường như làn da đã có thể chảy máu. Cô thấy mình rất bẩn, thực sự rất bẩn, bẩn đến mức chính cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Cô nhớ gã đàn ông kia dùng đôi tay thô ráp chạm vào người cô, ở ngực, ở lưng, cả ở nơi riêng tư kia nữa. Thậm chí, hắn còn dám hôn cô, dùng đôi môi ghê tởm để hôn cô. Nghĩ đến đây, dạ dày đột nhiên quặn lại, cô thụp người xuống sàn nôn khan, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đáng ghét, đáng ghét, thật đáng ghét!
Cô muốn giết hắn, cô muốn giết Y Nhược.
Ôm lấy thân thể của chính mình, cô thê lương gào khóc, tiếng khóc hòa với tiếng nước chảy xuôi, tạo thành một bản nhạc buồn.
Ở bên ngoài phòng tắm, Hướng Thanh Lam tựa người vào tường, khóe mắt trào ra một giọt lệ. Mặc kệ trước kia cô ta đã làm những việc gì, nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, cần được yêu thương che chở.
Cúi người xuống, cô đặt chiếc khăn tắm ở cạnh cửa, sau đó xoay người rời đi.
Để cho Uông Tiểu Lam yên lặng, cũng giúp cô ta giữ lại chút danh dự cuối cùng cho bản thân mình.
Bình luận facebook