Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 18
Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 18
Nghe thế, đám gia nô vội vàng xúm lại đỡ ông Huấn khiêng vào nhà, bà cả gấp gáp theo sau nức nở:
– Ông ơi, ông đừng có làm sao nhé!
Cậu Đăng lúc này đi bên cạnh bà, mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt cũng lo lắng chẳng kém, vậy mà vận ôm nhẹ lấy vai bà mà trấn an:
– Bu bình tĩnh đi, thầy sẽ không sao đâu.
Ông Huấn được đám gia nô đặt lên giường, 2 mắt vẫn trợn nhìn lên không chớp 1 cái.
Vị thầy pháp lúc này lấy trong túi ra 1 lọ sứ nhỏ, mở nắp rồi đổ vào miệng ông Huấn.
Sau đấy, thầy pháp chắp tay lại, miệng lẩm nhẩm khấn gì đó rất lâu.
1 lúc sau, ông Huấn chợt bật dậy, sau đó nôn ộc ra máu, cả người lả dần đi, rồi nằm xuống lìm dần.
Thầy pháp đứng dậy, lấy ra 1 gói bột nhỏ trong tay nải, đưa cho cậu Đăng rồi nói:
– Vào giờ Mùi, hãy cho người đào 1 hố ở vị trí cái giếng đã bị lấp, sau đấy rải gói bột này xuống, đổ 9 chén nước, cứ để vậy giờ Thân thì lấp hố lại.
Cậu Đăng nghe vậy nhận lấy nó rồi hỏi:
– Vậy thầy của con thế nào ạ?
– Lão đã giúp ông ấy giải trừ oán khí, nhưng kiếp người vẫn là không thể nào tránh được cái nghiệp mà do chính bản thân đã tạo ra. Nghiệp thiện hái quả lành, nghiệp ác gặt quả dữ, đó là quy luật rồi.
– Nói vậy là thầy con…?!
Vị thầy pháp khẽ lắc đầu:
– Ông ấy không sao, chỉ là những tháng ngày sau này ông ấy có thể thanh thản mà sống hay không thì không biết được. Lão chỉ có thể giúp đến đây thôi, mọi sự đều vô thường, mọi người cũng đừng giữ chấp niệm quá.
Nói rồi, vị thầy pháp cũng quay người rời đi, nhưng được vài bước, ông lại quay người lại rồi nói:
– Làm điều thiện để bớt gánh nặng hơn!
Dứt lời, vị thầy pháp cũng rời đi, cậu Đăng thấy vậy liền nói với theo:
– Thầy hãy ở lại ăn cơm với gia đình rồi hẵng đi.
– Lão du phương 4 hướng, không tiện nán lại quá lâu.
Vị thầy pháp trở ra ngoài, mà mợ tư lúc này cũng theo sau.
Khi vừa ra đến cổng, mợ mới lên tiếng:
– Cảm ơn thầy đã giúp đỡ!
Thầy pháp quay người lại, đưa tay lên vuốt chòm râu của mình, nhìn mợ nói:
– Lão mặc dù tuy được cậu Thịnh nhờ vả, nhưng lão đến đây là 1 lòng muốn giúp đỡ, oán khí, nghiệp chướng tích tụ ở ngôi nhà này quá lớn, có thể giúp người hướng thiện là việc nên làm. Về chuyện bà hai của ông ấy, lão cũng chỉ vô tình xem hướng hợp, tính dặm đi không ngờ lại trùng hợp như vậy, xem ra đó cũng là nghiệp đến của bà hai. Làm người, hãy nên để tâm thanh thản mà sống, âm mưu, tính kế lẫn nhau thì khó mà dừng lại được.
Diệp nghe vậy chỉ khẽ gật đầu:
– Cảm ơn thầy, con sẽ ghi nhớ lời thầy dặn.
Vị thầy pháp quay người đi, mợ tư cũng chỉ trầm mặc nhìn theo thầy. Trước giờ mợ chưa từng nghĩ muốn hại người, ai chẳng muốn có cuộc sống thanh thản chỉ là mình không tính kế người thì người lại tính kế mình.
Nếu không phải mợ hai muốn giết mợ, bà hai và gã đạo sĩ mưu hại cậu chủ thì mợ cũng không phải tương kế tựu kế làm gì, đối xử tệ bạc với mợ, mợ cũng đều có thế nhẫn nhịn để cho qua.
Diệp quay trở vào nhà, lúc này tiếng bà hai bị nhốt ở nhà kho vang lên:
– Ông già chết tiệt kia, mau thả bà ra! Lão già khú đế, ông cũng 2 bà vợ mà lại không cho bà 2 chồng à?
Mợ tư nghe vậy liền đi xuống, đứng trước cánh cửa gỗ mà bà hai đang đập rầm rầm nói:
– Bà hai, bà đừng kêu gào vô ích nữa, ông chủ không nghe đâu.
Vừa nghe được giọng nói, bà Thiết liền đưa con mắt nhìn qua khe hở, khi nhận ra được là mợ tư bà lại đay nghiến:
– À, con quỷ quái nhà mày, tất cả là tại mày làm hỏng việc của tao!
Lúc này, gã tình nhân của bà cũng liền đi lại đạp cửa:
– Con khốn, mở cửa cho ông, nếu không ông mà ra ngoài được, ông bắn chết mày.
Diệp vốn muốn xuống để khuyên 2 người họ 1 câu nhưng điệu bộ không biết hối lỗi này khiến mợ chỉ biết thở dài:
– Bà hai, bà ở đây được ăn sung mặc sướng, ông chủ cả bà chủ cũng không đối đãi tệ với bà, cậu chủ xét cho cùng cũng là con chồng, vậy mà bà lại mưu hại cậu. Bà nghĩ xem, nếu như bà không làm thế, vậy có phải giờ bà vẫn là bà hai Trịnh, có kẻ hầu người hạ hay không?
Bà Thiết lúc này nghe vậy chợt trầm lặng vài giây, sau đó lại gào lên:
– Hừ, mày không phải giả mèo khóc chuột, con quỷ cái, mày cứ đợi bà ra khỏi đây, bà nhất định sẽ xé xác mày!
Diệp nghe vậy cũng cảm thấy bất lực, mợ không nói gì nữa mà đi lên nhà.
Xem ra, sau buổi lễ, sau cái sự việc vừa xảy ra, trên dưới nhà Trịnh ai nấy cũng trở nên trầm hẳn. Bà cả lúc này thất thần ngồi nhìn ông Huấn nằm lịm đi ở trên giường mà thút thít.
Mợ tư thấy vậy đi lại:
– Bà chủ, hay bà nghỉ 1 lát đi, thầy pháp nói ông chủ cũng đã không sao, bà cũng đừng lo lắng.
Bà Tú Liên lúc này nhìn lên mợ, có lẽ nhớ lại những gì mà A Tú hiện về nói khi nãy, trong lòng đối với mợ cũng đã thay đổi phần nào:
– Diệp, chắc con hận ông bà lắm đúng không? Ông bà lúc nào cũng đổ hết chuyện lên đầu con.
Mợ nghe vậy khẽ lắc đầu:
– Không thưa bà, con biết ông bà chỉ là do hiểu lầm con mới vậy, thế nên con không trách ông bà, là do con chưa đủ tốt nên ông bà mới không tin tưởng.
Bà cả nhìn cô gật đầu rồi nói:
– Giờ bà mới hiểu tại sao Đăng nó lại thương con như vậy, bởi vì con là đứa hiểu chuyện. Bây giờ ông đã như vậy, xem ra cũng là cái nghiệp ông ấy phải chịu.
– Bà chủ đừng nghĩ nhiều nữa, ông chủ không sao đã là cái phước rồi.
Bà cả mếu máo gật đầu, sau đó lại cứ ngồi đấy nhìn ông Huấn nằm mê man.
Cách đấy không xa, con Mướt điệu bộ chán ghét đứng bên cạnh mợ cả nói:
– Mợ cả, đến bây giờ bà chủ cũng thuận theo mợ tư rồi, xem ra chẳng lâu nữa mợ tư sẽ thành chủ cái nhà này mất.
Vừa nghe thế, mợ cả liền trừng mắt nhìn nó:
– Mợ là mợ cả của cậu Đăng, có thế nào cũng là bề trên của nó, dù thế nào thì chủ cái nhà này, chưa đến lượt nó đâu.
Nói rồi, mợ cả hậm hực bỏ về phòng, con Mướt cũng chỉ lẽo đẽo theo sau.
Cậu Đăng lúc này cũng bắt đầu sai đám gia nô đào hố, nhìn giờ mà làm theo lời căn dặn của thầy pháp.
Tối hôm đấy, cậu ở trong phòng đọc sách, mợ tư bưng chén thuốc bước vào, đi lại đặt xuống bàn:
– Cậu chủ, hôm nay nhiều việc, cậu quên uống thuốc rồi đó.
Cậu nghe vậy cũng bỏ quyển sách xuống rồi nói:
– Cảm ơn em!
Đợi khi cậu chủ uống xong chén thuốc, mợ lại lên tiếng:
– Cậu chủ, có phải cậu đang phiền lòng về chuyện của ông chủ không?
Cậu nghe vậy lại thở dài:
– Lời của thầy pháp nói rất đúng. Chuyện xảy ra với thầy tôi, có lẽ cũng là do những gì ông ấy đã tạo ra. Nghiệp thiện hái quả lành, nghiệp ác gặt quả giữ. Luật nhân quả nó là như vậy.
Mợ lúc này ngồi xuống bên cạnh cậu, chần chừ 1 lúc rồi mới lên tiếng:
– Cậu chủ, về chuyện của bà hai….tuy là bà đã mưu hại cậu nhưng dù sao nhiều năm qua bà cũng ở bên hầu hạ ông chủ, hơn nữa cậu cũng đã không sao. Không bằng hãy để bà ấy đi, xem như chúng ta làm việc thiện vậy.
Cậu nghe thế khẽ gật đầu:
– Thật ra tôi cũng nghĩ như em, làm phước để thay thầy tôi trả nghiệp.
– Vậy ngày mai em sẽ bảo Cuội nó thả 2 người họ ra, bọn họ muốn đi đâu cũng được miễn từ giờ đừng liên quan đến nhà Trịnh.
– Ừh. Giờ thầy bu tôi cũng đang rối rắm, chuyện trong nhà em cứ quyết định đi.
Mợ nhìn cậu khẽ mỉm cười:
– Cậu chủ, cảm ơn cậu!
– Là tôi phải cảm ơn em mới đúng. Giờ tôi mới biết chuyện chén thuốc hôm đó, nếu không phải em phát hiện con mèo đã đụng vào chén thuốc mà đổ đi, có lẽ tôi….
Vừa nói đến đó, mợ đưa ngón tay chặn miệng cậu lại:
– Cậu chủ, em không cho cậu nhắc đến những điềm xấu.
Cậu nghe vậy khoé miệng lại khẽ cười, sau đó cầm lấy tay mợ mà nói:
– Được, mọi sự nghe lời em!
Mợ nghe thế lại mỉm cười, sau đó rút tay lại:
– Được rồi, cậu nghỉ sớm đi, em về phòng đây!
Nói thế mợ liền đứng lên nhưng cậu chợt giữ lại:
– Về phòng nào? Phòng em ở đây mà!
Mợ lúc này mới nhớ đến lời hôm qua cậu nói, mợ từ giờ sẽ ở chung phòng với cậu, nghĩ điều đấy 2 má mợ chợt nóng bừng, còn chưa biết nên nói gì, cậu liền bế bồng mợ lên mà đi lại phía giường:
– Cậu chủ, cậu làm gì thế?
Mợ 2 tay vòng qua cổ cậu để giữ lấy, còn cậu vẻ mặt vẫn hiển nhiên mà nói:
– Tôi chỉ làm nghĩa vụ của đích tử, là sinh con nối dõi cho dòng họ.
– Cậu chủ!
Sau cái âm thanh dịu ngọt đấy, 2 bóng người cùng đổ xuống giường, những lớp vải lần lượt tuột xuống, 1 cảnh xuân đẹp mắt.
Lúc này, ở phòng của mợ cả, con Mướt vội vã trở về phòng, mợ Hiền vừa mới nằm xuống giường, nó đã liền đi lại:
– Mợ cả, em tức quá!
Mợ cả nằm vắt tay lên trán, mắt nhắm lại mà hời hợt nói:
– Lại chuyện gì nữa?
– Nãy em vừa đi ngóng được, cậu chủ bây giờ đã cho mợ tự quản lý mọi chuyện trong nhà rồi.
Chỉ vừa nghe thế, mợ cả liền ngồi lên, nhìn chằm chằm con Mướt mà nói:
– Mày nói sao?
– Dạ, em chính là nghe cậu Đăng nói vậy với mợ tư đó mợ.
Mợ Hiền lộ rõ cơn giận trên gương mặt, bàn tay siết chặt lấy tấm ga trải giường, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào 1 khoảng không vô tận, sau đó lại lên tiếng:
– Dám coi thường mợ, giỏi lắm. Mày đêm nay chuẩn bị ít đồ, ngày mai theo mợ về nhà ông chủ, chuyện này mợ nhất định sẽ bảo thầy đứng ra làm chủ cho mợ.
Con Mướt nghe thế hớn hở gật đầu.
– Dạ, thưa mợ!
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên đỉnh cao, Diệp vốn định sai thằng Cuội xuống thả bà hai ra thì bất chợt lúc này, 1 đám người lạ mặt đi vào cổng ăn mặc theo thời thượng phương Tây, trong đó có vài kẻ ngoại quốc, thằng Cuội thấy vậy liền chạy lại:
– Mọi người muốn tìm ai?
– Đây có phải là nhà ông Trịnh Huấn không?
– Phải ạ!
– Gọi lão già đấy ra đây!
– Thưa, ông chủ con đang bệnh, không tiện ra ngoài!
Vừa nghe thế, 1 tên ngoại quốc liền rút ra khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào đầu thằng Cuội mà quát lớn:
– GET OUT!
(Cút sang 1 bên)
Thằng Cuội lúc này sợ xanh mặt, 2 tay đưa lên mếu máo:
– Con lậy ông, con chỉ là gia nô của ông chủ, các ông tha cho con, con không biết gì hết.
Lúc này, cậu Đăng từ trong nhà đi ra, khẽ nhíu mày nhìn đám người đó, rồi lại ngang nhiên cầm lấy nòng súng hạ xuống mà nói:
– We are Vietnamese, we communicate by mouth, not by guns!
(Người Việt Nam chúng tôi giao tiếp bằng lời nói, không dùng súng)
Nghe vậy, 1 tên người Việt ăn mặc vest Tây liền cười:
– Không ngờ cậu ấm nhà họ Trịnh cũng thông thạo tiếng Anh như vậy.
Cậu Đăng nhìn sang hắn, lạnh nhạt đáp:
– Chỉ 1 chút ít thôi. Không biết mấy ngừoi đến đây là có ý tốt hay xấu, nhưng mới qua cổng nhà người khác đã rút súng là rất mất lịch sự.
– Vậy để tôi xin được nói thẳng, nghe nói hôm qua ông Huấn đã bắt người anh em của tôi về đây, hôm nay chúng tôi muốn đến đây để lấy người.
Cậu Đăng nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó mới nói:
– Cũng chỉ là đến đòi người, không cần phải phô trương như thế.
– Vậy ý của cậu Đăng là có muốn giao ngừoi hay không?
Diệp lúc này đi lại phía cậu, khẽ giật nhẹ tay áo cậu rồi lắc đầu, cậu hiểu ý không nói gì chie nhìn đám ngừoi kia mà nói:
– Anh em của mấy người, nhà Trịnh tôi không có phước giữ lại đâu. Chỉ là muốn khuyên vài câu, nói với anh em của cậu, sống trên đồng tiền lừa gạt mà có thì không tồn tại được lâu đâu.
Lúc này, tên ngoại quốc kia ghé vào tai người anh em của hắn nói gì đó, chỉ thấy tên kia khẽ lắc đầu rồi nhìn cậu nói:
– Cảm ơn ý tốt của cậu Đăng, tôi sẽ nhắc nhở anh em của mình.
Nghe vậy, cậu Đăng cũng quay sang nói với thằng Cuội:
– Cuội, xuống hầm đưa 2 người kia lên cho bọn họ.
Thằng Cuội nghe vậy cũng vắt chân lên cổ mà chạy, sau đó cậu Đăng cũng chẳng nói gì, quay người nhìn mợ tư:
– Đi vào nhà thôi!
Thấy bị cậu Đăng phớt lờ, đám người kia có chút hậm hực nén nhịn.
Sau khi thằng cuội đưa gã đạo sĩ dởm và bà hai cho bọn kia, nó cũng chạy tọt vào nhà, tên Ba tức giận nhìn chằm chằm vào trong đó sau đấy quay người đi:
– Đợi lần sau ông sẽ dẫm nát bọn chúng!
Cho đến khi bọn họ rời đi, Diệp mới nhìn cậu hỏi:
– Cậu chủ, đám người đó….?
– 1 lũ bán nước cầu vinh, em không cần phải để tâm đến làm gì.
Mợ nghe nói vậy cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, lại đưa mắt nhìn xung quanh:
– Sáng giờ sao không thấy mợ cả nhỉ?
Con sen nghe thế liền lên tiếng:
– Mợ cả nói hôm nay về bên nhà ông bà có chút việc thưa mợ.
Diệp nghe vậy chỉ khẽ gật đầu 1 cái, trong lòng mợ không hiểu sao có chút gì đó nóng ruột.
Lúc này, ở 1 góc khuất khác, mợ cả cùng con Mướt ngồi trên chiếc xích lô đi về nhà ông Phú, nhưng chợt lúc này mới chợt nhận ra người phi xe này đang đi sai đường:
– Ê, này, đi sai đường rồi phải không?
Gã phu xe không nói gì, vẫn cứ chạy thẳng, mợ cả thấy vậy lại gắt lên:
– Ê lão bị điếc à? Sai đường rồi? Làm phu xe mà không biết đường à?
Gã phu xe vẫn cứ im lặng như vậy, cho đến khi mợ cả nhận ra sự bất thường, thì chiếc xe đã đi vào 1 bãi đất trống vắng người.
Vừa lúc đó, trước mặt liền xuất hiện thêm và gã đàn ông tướng tá phàm phu, con Mướt thấy thế vội túm lấy tay mợ cả mà nói:
– Mợ cả, bọn họ định làm gì thế?
Mợ Hiền lúc này cũng đã kinh sợ, vội vàng nhảy xuống xe nhưng rất nhanh sau đó liền bị đám đàn ông kia vây lại, kéo mợ vào 1 bụi rậm, con Mướt thấy vậy la lên:
– Mợ cả, bớ làng nước…..
Vừa hô đến đó, nó liền bị 1 tên khác bịt chặt miệng lại, mợ cả lúc này bị 3,4 tên giữ lấy, chúng nó thô lỗ lao vào xé toạc áo mợ ra, mợ sợ mà hét lên:
– Chúng mày biết tao là ai không? Chúng mày dám làm gì tao, thầy tao sẽ không bỏ qua đâu.
1 kẻ trong số đó cười nham nhở nói:
– Ai mà không biết cô em là mợ cả, con dâu trưởng nhà ông phú hộ Trịnh. Nhưng mà nghe nói ông ta ốm bệnh nằm 1 chỗ rồi thì phải.
– Mày….mày….mày biết mà còn dám đụng đến tao?
– Haizzz mấy thằng này chỉ nhận tiền rồi làm theo thôi.
Vừa nghe vậy, mợ cả liền trợn mắt lên:
– Là ai mướn chúng mày?
– Là mợ tư của chồng cô em đấy
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook