-
Chương 1406-1409 FULL
Chương 1406 Chẳng lẽ thiên hạ còn có thể đồng thời có hai Kỳ Thánh vô địch sao?
Triệu Vạn Phúc gật đầu mà cười, nghĩ thầm Mộ Ấu Khanh tuổi trẻ mỹ mạo khí chất vô song, tính cách lại hiền hoà như thế, không hổ là biểu muội của Nữ Đế bệ hạ.
Đợi bọn họ chào hỏi xong, Hư Không Thiền Sư vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Hiên, chắp tay trước ngực hành lễ: "Bần tăng Hư Không bái kiến Cửu Thiên Tôn Giả!"
Bần tăng?
Triệu Vạn Phúc bị Hư Không Thiền Sư làm cho giật nảy mình, có chút khó tin nhìn về phía Hư Không Thiền Sư: "Thiền Sư, ngươi nói thiếu gia nhà ta là..."
Hư Không Thiền Sư vẻ mặt kính trọng sùng bái nói: "Thiên hạ Phật Đạo chí tôn... Cửu Thiên Tôn Giả!"
Mặc dù Hư Không Thiền Sư một mực vân du tứ phương nhưng hắn chưa từng xem nhẹ thiên hạ Phật Đạo, ngược lại cực kỳ chú ý động tĩnh Phật Đạo thiên hạ.
Cho nên hắn cũng nghe nói hành vi của Lâm Hiên trên Phật Đạo hội, lại biết vị hậu sinh trẻ tuổi này có được Viễn Cổ La Sát Cự Thần phụ tá, chẳng những tu vi siêu cường, càng phật tính tinh thâm, thiên hạ không có người trong Phật Đạo nào có thể với tới.
Vừa rồi mắt thấy Lâm Hiên phong độ nhẹ nhàng, lại dẫn theo bốn bảo bối giống nhau như đúc, Hư Không Thiền Sư nhanh chóng đoán ra thân phận của Lâm Hiên, cho nên vẻ mặt kích động kính sợ tiến lên hành lễ.
Diệu Không đứng sau lưng hắn nhìn thấy sư tôn hành lễ với Lâm Hiên thì cũng giật nảy mình vội vàng tiến lên hành lễ: "Bần tăng bái kiến Cửu Thiên Tôn Giả!"
Lâm Hiên vẻ mặt ôn hòa nhìn hai sư đồ: "Miễn lễ."
Triệu Vạn Phúc há to miệng, kinh ngạc vạn phần nhìn Lâm Hiên và Hư Không Thiền Sư nói chuyện với nhau, chỉ cảm thấy như là ở trong mộng ảo, hơi giật mình.
Lúc đầu, trong mắt hắn, Lâm Hiên ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì chỉ là một thiếu gia nhà giàu thường thường không có gì lạ. Không ngờ được là trong vòng một đêm, hắn lại sinh ra gút mắc với Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, lại để Nữ Đế sinh ra một thai bốn nữ nhi cho mình, sau này lại theo Nữ Đế đến Bắc Huyền Thiên, thành Bắc Huyền Thiên Đế phu vang danh thiên hạ.
Càng không ngờ được là Lâm Hiên chẳng những thành phu quân Nữ Đế, còn thành thiên hạ Phật Đạo chí tôn, ngay cả Phật Đạo Tôn Giả như Hư Không Thiền Sư cũng phải hành lễ với hắn, quả là khiến cho Triệu Vạn Phúc có chút không dám tin tưởng.
"Thiếu gia, ngươi thành Phật Đạo chí tôn thật?" Triệu Vạn Phúc kích động kéo tay Lâm Hiên.
Lâm Hiên mỉm cười: "Là do các cao tăng Phật Đạo yêu quý thôi!"
Triệu Vạn Phúc nghe đến đó sao còn không hiểu ý Lâm Hiên, đôi mắt già nua lập tức xuất hiện nước mắt: "Tốt! Tốt! Thiếu gia ngươi chẳng những là phu quân Nữ Đế mà còn là thiên hạ Phật Đạo chí tôn, quả là cực kỳ tôn quý!"
"Lâm gia chúng ta có Chân Long người, đúng là may mắn của cả tộc a!"
Nói gần nói xa, Triệu Vạn Phúc xem mình là người của Lâm gia, chuyện này khiến Lâm Hiên có chút cảm động. Lão nhân này cả đời ở Lâm gia, mặc dù không quan hệ máu mủ với Lâm Hiên nhưng cũng không khác gì bậc cha chú của hắn.
Thế là Lâm Hiên vẻ mặt khiêm tốn ôn hòa nói: "Triệu thúc, cho dù ta có bao nhiêu thân phận, chỉ cần trở về thì ta vẫn là Lâm Hiên trước kia!"
Triệu Vạn Phúc nghe vậy vẻ mặt vui mừng gật đầu: "Có thể nghe ngươi nói như vậy, Triệu thúc vui vẻ! Ngươi có giác ngộ như vậy, đúng là không uổng danh thiên hạ Phật Đạo chí tôn a!"
Hư Không Thiền Sư chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, Tôn Giả ôn hòa cung lương, từng câu từng chữ khiến cho người ta như mộc xuân phong, đúng là như Phật Đà hàng thế, phật quang phổ chiếu thiên địa!"
Nghe Hư Không Thiền Sư khen tán Lâm Hiên như thế, Mộ Ấu Khanh không khỏi che miệng mà cười, nàng có thể cảm nhận được tu vi Hư Không Thiền Sư tinh thâm bao nhiêu, thậm chí có thể thông qua kiếm tâm trong suốt cảm nhận được Phật pháp vô biên mênh mông của Hư Không Thiền Sư.
Nhưng mà cho dù nhất đại cao tăng đạo hạnh cao thâm mạt trắc như vậy đều kính sợ lễ đãi biểu tỷ phu mình như thế, đủ để thấy biểu tỷ phu thâm thụ thiên hạ Phật Đạo sùng kính kính yêu!
"A, Triệu gia gia, các ngươi đang đánh cờ?"
Mấy người Tuyền Châu chú ý tới bàn cờ trên bàn đá, tất cả đều vẻ mặt ngạc nhiên tiến lên trước, chớp con mắt đen nhánh quan sát bàn cờ.
Triệu Vạn Phúc gật đầu cười: "Hôm nay ngẫu nhiên gặp Hư Không Thiền Sư hoá duyên ở ngoài cửa, ta mời sư đồ bọn họ vào nhà ở tạm mấy ngày, vốn nghĩ đánh cờ với Thiền Sư giết thời gian."
"Nào biết được vận dụng cả « Kỳ Đạo Chân Giải » mà vẫn liên tục bại, hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiền Sư!"
Triệu Vạn Phúc cực kỳ tán thưởng Hư Không Thiền Sư, ẩn ẩn lộ ra ý tâm phục khẩu phục.
"Oa, nghe thật là lợi hại!"
Mấy người Tuyền Châu đều vỗ tay tán thưởng, bốn đôi mắt sáng ngời đều tràn ngập vẻ tán thán Hư Không Thiền Sư.
Làm Nữ Đế chi nữ, các nàng từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận kỳ đạo hun đúc, đồng thời học được rất nhiều kỹ xảo và lý niệm cao cấp từ đạo sư mà Đông Hoàng Tử U mời tới.
Khi Lâm Hiên đi tới Bắc Huyền Thiên chăm các nàng, học được không ít tri thức lợi hại hơn từ Lâm Hiên, cho nên bọn nha đầu đều hăng hái nghiên cứu thế cuộc, muốn thử xem liệu mình có thể nhìn ra môn đạo hay không.
Nhưng mà nghiên cứu một lúc sau, bọn nha đầu nhao nhao lắc đầu, thân là học bá, Tuyền Châu cũng nhíu mày, bĩu môi thở dài nói: "Ai nha, bàn cờ này thật là khó!"
"Rõ ràng bạch tử còn có mấy hơi thở nhưng không có biện pháp hạ thêm một tử nào, đúng là bị hắc tử hoàn toàn kìm chế!"
Nàng nói như vậy, Tuyền Hi, Tuyền Hàm đều gật đầu.
Tuyền Ấu bày tỏ tỷ tỷ mình nói rất đúng, móc Cửu Đầu Thiên Mãng từ trong ngực ra, sau đó đè đầu của nó, cho nó gật đầu với mình.
"Ân ân ân, tỷ tỷ nói hay lắm!"
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy bốn bảo bối khả ái như thế, không khỏi lắc đầu cười cười, cũng tiến lên quan sát nghiên cứu bàn cờ, lẩm bẩm: "Kỳ Đạo Chân Giải, nghe nói là kỳ đạo điển tịch cực kỳ lợi hại trong thiên hạ, bao gồm ngàn vạn thế cuộc, còn có phương pháp phá giải siêu phàm nhập tiên, thế này thì quá mức rồi!"
Chương 1407 Chẳng lẽ thiên hạ còn có thể đồng thời có hai Kỳ Thánh vô địch sao? (2)
Mộ Ấu Khanh thân là Bắc Huyền Thiên Hoàng tộc chi nữ, đương nhiên cũng nghiên tập cầm kỳ thư họa, mặc dù tính cách nàng thoạt nhìn giống nam tử nhưng thật ra thì kỳ đạo tạo nghệ cũng rất không bình thường, đã đạt tới cấp Tông sư.
Mà Kỳ Đạo Chân Giải là điển tịch kỳ đạo chí cao bản độc nhất thiên hạ, nàng cũng có nghe qua, không ngờ được là Triệu Vạn Phúc mượn điển tịch này mà vẫn bại, đúng là khiến cho nàng cảm thấy có chút khó có thể tin.
Nhưng mà sau khi nghiên cứu mấy lần, Mộ Ấu Khanh cũng không thể không phát ra một tiếng cảm khái: "Thiền Sư kỳ đạo đúng là cao thâm mạt trắc, không có kẽ hở!"
Hư Không Thiền Sư vội vàng hành lễ: "Công chúa quá khen!"
Triệu Vạn Phúc ở bên cạnh cười nói: "Vừa rồi cao đồ của Hư Không Thiền Sư nói Thiền Sư đã từng thắng 'Thông Thiên Long Thủ' Hoàng Thánh Long, xem ra thế gian đã không ai là đối thủ của Thiền Sư!"
Đôi mắt đẹp của Mộ Ấu Khanh không khỏi lóe lên mấy phần kinh ngạc, "Thông Thiên Long Thủ" Hoàng Thánh Long, tiếng tăm lừng lẫy, nàng cũng có nghe nói.
Nếu ngay cả Hoàng Thánh Long cũng thua trong tay Hư Không Thiền Sư, nói như vậy Hư Không Thiền Sư là thiên hạ kỳ đạo đệ nhất nhân cũng không quá đáng!
Mấy người Tuyền Châu nghe Triệu Vạn Phúc nói như thế, cũng không khỏi nháy mắt nhìn Lâm Hiên một chút. Các nàng còn nhớ tương đối rõ, Lâm Hiên được thiên hạ kỳ đạo cao thủ phụng làm một đời Kỳ Thánh. Mà Triệu Vạn Phúc nói Hư Không Thiền Sư đã vô địch thiên hạ, vậy cũng tương đương với nói Hư Không Thiền Sư cũng là Kỳ Thánh. Chẳng lẽ thiên hạ có thể đồng thời có hai Kỳ Thánh vô địch sao?
Tuyền Châu bước lên phía trước, kéo tay Lâm Hiên hỏi: "Cha, ngươi là Kỳ Thánh, cao tăng cũng là Kỳ Thánh, có phải tất cả kỳ đạo vô địch thủ đều có thể xưng là Kỳ Thánh hay không?"
Tuyền Châu nói như vậy, Hư Không Thiền Sư và Triệu Vạn Phúc tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
"Tôn Giả cũng là Kỳ Thánh?"
"Thiếu gia lại là Kỳ Thánh?"
Bọn họ biết mặc dù Tuyền Châu tuổi nhỏ nhưng tuyệt đối sẽ không nói lung tung, nếu như nha đầu này nói như vậy, như vậy chắc chắn Lâm Hiên cũng là Kỳ Thánh.
Chỉ là trước đó hai người hoàn toàn không có nghĩ tới Lâm Hiên cũng có kỳ đạo tạo nghệ cao siêu như thế. Nhưng mà Hư Không Thiền Sư nghĩ lại, Lâm Hiên chính là thiên hạ Phật Đạo chí tôn, có được trí tuệ mênh mông vô biên, nếu hắn muốn học kỳ đạo, như vậy thành một đời Kỳ Thánh cũng không phải chuyện ly kỳ.
Ngược lại, Triệu Vạn Phúc chăm sóc Lâm Hiên từ bé thì kinh ngạc, rung động trong lòng thật lâu không thể lắng xuống.
Hắn nhớ rất rõ, khi đó Lâm Hiên bị gia chủ yêu cầu học cờ vây, nhưng chỉ học không đến một năm thì không học nữa, sau này cũng chưa từng thấy hắn chạm tới cờ vây, sao lại đột nhiên biến thành Kỳ Thánh?
"Chẳng lẽ thiếu gia thiên phú siêu tuyệt, có được kỳ đạo phi phàm cho nên mới không muốn học kỳ đạo, bởi vì đối với hắn thì đó là chuyện lãng phí thời gian?"
Nghĩ như vậy, Triệu Vạn Phúc lại cảm thấy rất có thể.
Cái này giống Lâm Hiên đột nhiên có được tu vi vô địch, Triệu Vạn Phúc cảm thấy có khả năng Lâm Hiên có thiên phú tu luyện cho nên mới không đi đường thường, không muốn dựa theo ý nguyện gia chủ đi cầu sư học đạo.
Đợi đến lớn lên, Lâm Hiên trong vòng một đêm đốn ngộ, thiên phú triệt để lộ ra, từ đó biến thành nhất đại cường giả nổi tiếng thiên hạ.
Loại chuyện này cũng thường xảy ra trong thế giới tu đạo tu tiên này, ví dụ như là có chút thiên kiêu chi tử mới đầu thường thường không có gì lạ, bỗng nhiên thiên phú thức tỉnh trong một đêm, tung hoành tứ hải, thành Thiên Tuyển Chi Nhân danh chấn một phương.
Nghĩ tới những chuyện này, Triệu Vạn Phúc không khỏi âm thầm cảm khái: "Xem ra Nữ Đế bệ hạ chọn thiếu gia làm phu quân của mình đúng là đã tính kĩ, chắc chắn là nàng nhìn ra thiên phú vô địch của thiếu gia nên mới cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn!"
Lâm Hiên không nghĩ tới chỉ vì một câu hỏi của Tuyền Châu mà Triệu Vạn Phúc với Hư Không Thiền Sư não bổ nhiều như vậy.
Hắn cười vuốt vuốt đầu Tuyền Châu: "Cho dù là võ đạo hay là kỳ đạo đều có người tài lớp lớp, mỗi một thời đại đều có người nổi bật siêu quần bạt tụy, cho nên Kỳ Thánh không chỉ một vị cũng bình thường."
"Lại nói, người tu đạo nên không màng danh lợi, những hư danh này không quan trọng gì, không cần để ý, biết không?"
Tuyền Châu vội vàng gật đầu một cái: "Biết rồi! Cha nói như vậy thì ta lập tức hiểu!"
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đều liên tục gật đầu: "Ân ân ân, cha nói thật tốt!"
"Tôn Giả quả nhiên trí tuệ!" Hư Không Thiền Sư lại xá Lâm Hiên một cái, mặt mũi tràn đầy tin phục chi ý.
Triệu Vạn Phúc vội vàng kéo Lâm Hiên đi lên: "Thiếu gia, nếu như ngươi cũng có tiêu chuẩn Kỳ Thánh, vậy giúp ta xem một chút, bàn cờ này có đường hóa giải hay không?"
Lâm Hiên tùy ý liếc nhìn bàn cờ một chút, mỉm cười nói: "Nếu như ngươi muốn tự vệ cầu sinh, đương nhiên không đường để đi!"
Triệu Vạn Phúc nghe vậy nhíu nhíu mày, trầm tư một lát sau nói: "Thiếu gia, ý của ngươi là nếu không tự vệ cầu sinh thì còn đường để đi? Nhưng bây giờ hắc tử rồng bàn tại tiền, bạch tử của ta đã tiến không thể tiến!"
"Vẫn có đường tiến." Lâm Hiên cười nhạt một tiếng, ngón tay khẽ động, lấy ra một viên bạch tử đặt vào ô thứ ba bên dưới thiên nguyên: "Lấy hổ khẩu kiềm chế cự long, bảy hơi, toàn bàn sống lại, tiến thối tự nhiên!"
Tê!
Nhìn thấy Lâm Hiên lạc tử, nghe hắn giảng như thế, chẳng những Triệu Vạn Phúc, ngay cả Hư Không Thiền Sư đều hít một hơi khí lạnh.
Hư Không Thiền Sư bước lên phía trước quan sát kỹ kỳ lộ sau khi Lâm Hiên lạc tử, tới tới lui lui nghiên cứu bảy tám lần, hắn không khỏi mày trắng run lên, ánh mắt lóe sáng: "Chẳng lẽ đây là Kiềm Long Thức trong truyền thuyết?"
Chương 1408 Cha nói như vậy thì ta lập tức hiểu!
Hắc tử của hắn đã hình thành một con rồng không cách nào rung chuyển, nhưng mà chiêu này của Lâm Hiên lại xuất kỳ chế thắng, cứu sống bạch tử từ nơi không tưởng tượng được, lại sinh sinh kìm chế rồng của hắn.
Hư Không Thiền Sư đọc đủ thứ điển tịch kỳ đạo trong thiên hạ, nghĩ đến bộ điển tịch nào đó ghi lại một loại kỳ thuật trong truyền thuyết, tên là Kiềm Long Thức, ý là kiềm chế rồng, tuyệt xử phùng sinh.
Chỉ là chiêu này siêu phàm nhập thần, điển tịch thế gian cũng không ghi chép kỹ, bây giờ Hư Không Thiền Sư chỉ suy đoán mà thôi.
Lâm Hiên gật đầu mỉm cười: "Đúng là Kiềm Long Thức."
Hư Không Thiền Sư vội vàng ngẩng đầu dậy, sau đó hai tay chắp lại, cung kính cúi đầu trước mặt Lâm Hiên lần nữa: "Tôn Giả trí tuệ vô biên, kỳ nghệ nhập thần, ngài mới là Kỳ Thánh chân chính!"
Nghe Hư Không Thiền Sư nói như vậy, Triệu Vạn Phúc biết chiêu này của Lâm Hiên hoàn toàn chinh phục Hư Không Thiền Sư, nhịn không được dựng thẳng ngón cái tán dương Lâm Hiên: "Thiếu gia đúng là thần!"
Mộ Ấu Khanh và mấy người Tuyền Châu đều che miệng cười không ngừng, nghĩ thầm biểu tỷ phu, cha quả nhiên không gì không làm được!
Trong lúc nói chuyện, ánh trời chiều màu vàng óng đã rải đầy viện lạc, để gạch xanh ngói đỏ phủ thêm một lớp màu vàng kim nhàn nhạt.
Mắt thấy đã đến chạng vạng tối, Triệu Vạn Phúc cười nói: "Thiếu gia, nếu không ngươi chơi vài ván cờ với Thiền Sư, ta đi nấu cơm, đợi lát nữa chúng ta ăn một bữa!"
Lâm Hiên nhìn thấy dáng vẻ muốn hiển thân thủ của Triệu Vạn Phúc, cười gật đầu nói: "Được!"
"Vậy các ngươi chơi, ta đi trước!" Triệu Vạn Phúc vẻ mặt vui tươi hớn hở đi về phía phòng bếp.
Hư Không Thiền Sư vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng vươn tay mời Lâm Hiên ngồi xuống: "Tôn Giả, mời ngồi!"
Có thể giao thủ với Kỳ Thánh vô địch như Lâm Hiên, đối với Hư Không Thiền Sư thì đây là cơ hội để kỳ đạo tinh tiến, lão hòa thượng có dự cảm mãnh liệt là qua hôm nay, mình sẽ đạt được tiến bộ kỳ đạo không tưởng tượng nổi.
Thấy Hư Không Thiền Sư lễ đãi như thế, Lâm Hiên cũng ôn hòa đáp lại, sau đó bắt đầu đánh cờ với hắn.
Trong bất tri bất giác, Lâm Hiên sáu trận chiến sáu trận thắng, khiến cho Hư Không Thiền Sư tâm phục khẩu phục.
Rất nhanh, Triệu Vạn Phúc cũng làm một bàn đồ ăn, vội vàng mời Lâm Hiên, Mộ Ấu Khanh và sư đồ Hư Không Thiền Sư nhập tọa, lại thêm mấy người Tuyền Châu, Lâm gia viện nhanh chóng rượu thịt phiêu hương, tràn đầy tiếng cười vui sướng.
...
Đông Hoàng Tử U đăng cơ làm đế ở ngày đầu của năm mới năm năm trước, niên hiệu "Huyền Băng".
Trong nháy mắt, năm năm đã qua.
Ngày đầu năm mới, Bắc Huyền Thiên ánh nắng cao chiếu, bầu trời linh vụ nồng đậm, không ngừng biến ảo ra cảnh tượng rồng bay phượng múa, ánh nắng chiếu xuống tỏa ra quang huy tráng lệ vô cùng lóa mắt.
Quang huy này chiếu vào Huyền Băng Cung, khiến cho tất cả kiến trúc cung điện thậm chí mặt đất đều bắn ra hình bóng long phượng, phàm là người nhìn thấy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy đây là tường thụy long phượng hòa minh.
"Bái kiến bệ hạ!"
"Bái kiến Đế phu!"
Huyền Băng Cung, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U mặc long bào và phượng bào ngồi ngay ngắn trên Băng Phượng Thần Tọa, được tất cả vương công đại thần đến từ ba phương thiên địa Bắc Huyền Thiên, Động Nguyên Thiên cùng Cửu Đỉnh Thiên hành lễ.
Các quyền quý trong ba phương thiên địa cùng tụ lại Huyền Băng Cung, chính là vì chúc mừng năm mới với Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, đồng thời nghe Nữ Đế răn dạy, vì ba phương thiên địa phát triển bền vững.
Đông Hoàng Tử U đầu đội mũ phượng, gương mặt trắng nõn tinh xảo được mũ phượng tô điểm trở nên non nớt mỹ lệ, trong đôi mắt phượng lấp lóe như bảo thạch của nàng lại lộ ra khí thế quân lâm thiên hạ.
Khẽ nâng ngọc thủ, nàng cười nhạt một tiếng: "Các khanh bình thân!"
"Tạ bệ hạ!"
Chúng vương công đại thần vội vàng đứng lên, ngưỡng vọng Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U trên thần tọa, cảm thấy như đứng trước thần chỉ, ai cũng cảm thấy kính sợ.
Một giọng nói trong trẻo truyền vào điện: "Bệ hạ, Vô Lượng Thiên Vô Lượng Đế và Xích Tiêu Thiên Xích Tiêu Đế đồng thời đến đây bái kiến!"
Đông Hoàng Tử U hơi nhíu lông mày, nàng không ngờ được là thời khắc năm mới, hai vị đế quân lại đồng thời đến Huyền Băng Cung.
"Mời bọn họ vào!"
Rất nhanh, Xích Tiêu Đế Vân Thiên Dương dẫn theo Thái tử Vân Hồng Khánh và công chúa Vân Tâm Nguyệt, Vô Lượng Đế Thượng Quan Vân Tiêu dẫn theo một đám thân vương Vô Lượng Thiên đồng thời tiến vào điện.
Vân Thiên Dương và Thượng Quan Vân Tiêu đồng thời mở miệng: "Xích Tiêu Thiên Vân Thiên Dương, bái kiến Nữ Đế bệ hạ! Bái kiến Đế phu tôn thượng!"
Đám người sau lưng bọn họ cũng vội vàng hành lễ.
Đông Hoàng Tử U khẽ giơ ngọc thủ lên: "Hai vị đế quân không cần đa lễ như vậy!"
Sau đó nàng ra hiệu thống lĩnh hộ vệ trong điện chuẩn bị hai ghế dựa bằng ngọc, mời hai vị đế quân ngồi xuống.
Chương 1409 ĐẠI KẾT CỤC: Đừng nói nữa... ta yêu ngươi!
Vân Thiên Dương và Thượng Quan Vân Tiêu liếc nhau, lấy từ tay áo ra một ngọc giản lóe ra quang huy Đế Hoàng ấn tỉ, nâng nó trên tay, đứng lên nói: "Lần này đến Huyền Băng Cung gặp mặt Nữ Đế bệ hạ, đầu tiên là vì ăn mừng năm mới, có chuẩn bị chút lễ mọn hiến cho bệ hạ!"
"Thứ hai, Nữ Đế bệ hạ chính là kỳ tài quản lý thiên hạ, đăng cơ năm năm ngắn ngủi mà đã ổn định Bắc Huyền Thiên, cầm xuống Động Nguyên Thiên và Cửu Đỉnh Thiên, hành động này có thể xưng vạn cổ hiếm có, khiến cho người ta kinh động như gặp thiên nhân, tại hạ cảm thấy Nữ Đế bệ hạ rất có tiềm năng thống lĩnh Cửu Thiên Tiên Vực, cho nên dâng lên ngọc giản quy hàng, bày tỏ ý thần phục!"
Đông Hoàng Tử U nghe vậy âm thầm giật mình, nàng không ngờ được là Xích Tiêu Đế chỉ mới gặp mình lần đầu mà làm ra hành động kinh thiên như vậy. Nhưng mà cảnh tượng làm cho Đông Hoàng Tử U càng khiếp sợ còn ở phía sau!
Thượng Quan Vân Tiêu cũng lấy ra một cái ngọc giản đứng dậy, cất cao giọng nói: "Nữ Đế bệ hạ chăm lo quản lý, khiến bách tính ba phương thiên địa an cư lạc nghiệp, chuyện này thiên hạ đều biết!"
"Mà Đế phu tôn thượng vũ lực ngập trời, tung hoành Cửu Thiên Tiên Vực, Thương Long Đại Lục và Thiên Ma Giới, hàng yêu trừ ma, diệt quỷ trấn ác không gì không làm được! Còn lấy sức một mình trợ giúp thiên địa ta bức lui hơn một ngàn vạn vực ngoại Yêu tộc, có thể nói là vô địch chi tư, chí tôn chi tư!"
"Có thể quy hàng dưới trướng hai vị, đồng mưu tương lai chính là phúc phận của Vô Lượng Thiên chúng ta, xin Nữ Đế bệ hạ cho phép!"
Đông Hoàng Tử U nghe đến đó, ngoài mặc mặc dù cố gắng duy trì trấn định nhưng trong lòng đã chấn động như biển gầm, có thể nói là tâm huyết sôi trào, cảm xúc mãnh liệt giống như thuỷ triều.
Nàng nhịn không được nhìn Lâm Hiên một cái, trong nháy mắt ánh sáng trong đôi mắt đẹp che khuất ánh mặt trời.
"Hắn vũ lực ngập trời? Tung hoành thiên hạ?"
"Còn là lấy sức một mình bức lui ngàn vạn vực ngoại Yêu tộc?"
"Trời ạ, sao ta lại không biết những chuyện này?!"
Đông Hoàng Tử U cố gắng khống chế hô hấp của mình, trong đầu nhất thời suy nghĩ ngàn vạn, liên tưởng đến từng cảnh tượng diễn ra từ năm năm trước khi mình gặp được Lâm Hiên, sau đó đưa hắn về Bắc Huyền Thiên.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng.
"Lâm Hiên chính là người thần bí nhiều lần ngầm trợ giúp ta!"
"Trời ạ, vậy mà đến bây giờ ta mới biết!"
Đông Hoàng Tử U cảm thấy trong lòng cực kỳ loạn, lúc này, đầu óc vốn vô cùng thanh tỉnh tỉnh táo của nàng trở nên cực kỳ rối rắm, rất nhanh đã mất đi năng lực suy tư, thậm chí ngay cả Xích Tiêu Đế và Vô Lượng Đế nói gì cũng không nghe lọt được.
...
Càn Tâm Điện.
Nhược Ảnh đi tới trước long án của Đông Hoàng Tử U, đặt tất cả tình báo có liên quan đến Lâm Hiên từ năm năm trước khi Đông Hoàng Tử U gặp được Lâm Hiên đến bây giờ lên đó.
Nhược Ảnh: "Bệ hạ, là thuộc hạ giám sát bất lực, dẫn đến thủ hạ một mực không có truyền tình báo có liên quan đến Đế phu tới!"
"Bọn họ cho ra lý do là cảm thấy bệ hạ và Đế phu tình cảm thâm hậu, chắc chắn bệ hạ biết rõ chuyện Đế phu làm như lòng bàn tay, cho nên cũng không dám nộp tình báo liên quan đến Đế phu lên, sợ làm cho bệ hạ và Đế phu hiểu lầm nhau!"
Đông Hoàng Tử U kinh ngạc có chút há to miệng, hoàn toàn không ngờ được là những quan tình báo này lại có ý nghĩ như vậy.
Nghĩ lại, nàng cũng hiểu tâm tư của sĩ quan tình báo, càng hiểu tại sao người trong thiên hạ nhìn thấy Lâm Hiên lại tán dương mình tuệ nhãn thức châu, tìm được một vị phu quân ưu tú, tuyệt vời như Lâm Hiên.
"Hóa ra bọn họ đều cho là ta đã biết Lâm Hiên ưu tú như vậy cho nên mới sinh cho hắn bốn cô con gái!"
Đông Hoàng Tử U trong lòng nghĩ như vậy, kém chút bị chọc giận quá mà cười lên. Nhớ nàng thân làm một đời Nữ Đế, thống trị ba phương thiên địa, vậy mà lại dính một hiểu lầm lớn như vậy!
Ánh mắt phát lạnh, Đông Hoàng Tử U đập tất cả tư liệu tình báo lên trên bàn.
"Hay cho một Lâm Hiên ngươi, ngươi chờ đó cho ta!"
...
Ban đêm, Thủy Tinh Cung vẫn đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng óng ánh chiếu các loại kiến trúc trong cung điện sáng lộng lẫy.
Sau khi ăn tối với chúng nữ nhi xong, Lâm Hiên cho các nàng vào trong hoa viên chơi đùa, mình thì dọn dẹp bát đũa trong phòng bếp.
Một mùi thơm nồng nặc bay vào khiến cho Lâm Hiên nhíu lông mày lại, giống như đưa thân vào trong bách hoa.
"Lâm Hiên!"
Giọng nói vũ mị mang theo vài phần băng lãnh của của Đông Hoàng Tử U vang lên.
Lâm Hiên xoay người sang chỗ khác, thấy vị cửu thiên đệ nhất mỹ nhân này tựa như có chút tức giận, mang theo sát khí vô biên đi tới chỗ mình.
"Thế nào?"
Lâm Hiên cũng không có để chuyện ban ngày ở trong lòng, nhìn thấy biểu cảm Đông Hoàng Tử U thì hắn cũng có chút không hiểu ra sao.
Đông Hoàng Tử U nhíu lông mày nói: "Ngươi lợi hại như vậy, sao trước giờ không nói cho ta biết?"
Hóa ra là việc này...
Lâm Hiên lặng yên suy nghĩ, biểu cảm hoàn toàn lạnh nhạt như trước đây: "Ngươi cũng đâu có hỏi ta!"
Thật ra thì hắn đã biết chắc chắn Đông Hoàng Tử U vì tình báo thiếu sót mà hiểu lầm mình không có tu vi, nhưng mà hai người rất ít nói chuyện về phương diện này, Lâm Hiên cũng không có để ý, cho nên không có nói tới những chuyện này.
Hơn nữa Lâm Hiên thân là người xuyên việt, mang theo hệ thống, bí mật này cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể nói ra được, cho nên hắn cũng xem nhẹ việc này.
Nhưng mà nếu như hôm nay lúc trên điện hai vị đế quân đều nói hắn có tu vi, hẳn là bây giờ Đông Hoàng Tử U cũng đã tìm hiểu được tất cả mọi chuyện hắn đã làm.
Chỉ là xem ra mình có lòng giấu diếm khiến cho vị Nữ Đế này rất tức tối a!
Chắc chắn là nàng đến hưng sư vấn tội!
Nghĩ như vậy, Lâm Hiên cảm nhận được một cỗ uy áp bàng bạc rơi vào trên vai mình, đẩy mạnh hắn ra phía sau, cho đến lưng chạm vào tường.
"Ngươi..."
Lâm Hiên vừa mở miệng thì cảm nhận gương mặt bị một đôi ngọc thủ dùng sức bịt chặt, bờ môi bị một đôi môi mềm mại chặn.
Cho đến một lúc sau, Đông Hoàng Tử U mới buông hắn ra, ánh mắt sáng rỡ nhộn nhạo sóng nước.
"Đồ ngốc, có phải ngươi oán năm năm trước ta cường ngươi cho nên mới giấu diếm ta hay không?"
Lâm Hiên nghĩ thầm đây cũng lý do không tệ, thế là gật đầu nói: "Đúng..."
Còn chưa nói xong lại bị Đông Hoàng Tử U hung hăng hôn một cái, sau đó thấy mắt Đông Hoàng Tử U lấp lóe một chút, lộ ra vẻ ngượng ngùng và vui sướng: "Đừng nói nữa... ta yêu ngươi!"
"Ta..."
Lâm Hiên nói được một nửa, chợt phát hiện mình lại bị vị Nữ Đế này cưỡng hôn nhiều lần, rất không thể nhịn, thế là hơi dùng lực, lật Đông Hoàng Tử U lại, lưng ép vào tường.
Sau đó đưa miệng đến gần.
"Ta cũng yêu ngươi!"
Toàn Văn Hoàn -
Triệu Vạn Phúc gật đầu mà cười, nghĩ thầm Mộ Ấu Khanh tuổi trẻ mỹ mạo khí chất vô song, tính cách lại hiền hoà như thế, không hổ là biểu muội của Nữ Đế bệ hạ.
Đợi bọn họ chào hỏi xong, Hư Không Thiền Sư vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Hiên, chắp tay trước ngực hành lễ: "Bần tăng Hư Không bái kiến Cửu Thiên Tôn Giả!"
Bần tăng?
Triệu Vạn Phúc bị Hư Không Thiền Sư làm cho giật nảy mình, có chút khó tin nhìn về phía Hư Không Thiền Sư: "Thiền Sư, ngươi nói thiếu gia nhà ta là..."
Hư Không Thiền Sư vẻ mặt kính trọng sùng bái nói: "Thiên hạ Phật Đạo chí tôn... Cửu Thiên Tôn Giả!"
Mặc dù Hư Không Thiền Sư một mực vân du tứ phương nhưng hắn chưa từng xem nhẹ thiên hạ Phật Đạo, ngược lại cực kỳ chú ý động tĩnh Phật Đạo thiên hạ.
Cho nên hắn cũng nghe nói hành vi của Lâm Hiên trên Phật Đạo hội, lại biết vị hậu sinh trẻ tuổi này có được Viễn Cổ La Sát Cự Thần phụ tá, chẳng những tu vi siêu cường, càng phật tính tinh thâm, thiên hạ không có người trong Phật Đạo nào có thể với tới.
Vừa rồi mắt thấy Lâm Hiên phong độ nhẹ nhàng, lại dẫn theo bốn bảo bối giống nhau như đúc, Hư Không Thiền Sư nhanh chóng đoán ra thân phận của Lâm Hiên, cho nên vẻ mặt kích động kính sợ tiến lên hành lễ.
Diệu Không đứng sau lưng hắn nhìn thấy sư tôn hành lễ với Lâm Hiên thì cũng giật nảy mình vội vàng tiến lên hành lễ: "Bần tăng bái kiến Cửu Thiên Tôn Giả!"
Lâm Hiên vẻ mặt ôn hòa nhìn hai sư đồ: "Miễn lễ."
Triệu Vạn Phúc há to miệng, kinh ngạc vạn phần nhìn Lâm Hiên và Hư Không Thiền Sư nói chuyện với nhau, chỉ cảm thấy như là ở trong mộng ảo, hơi giật mình.
Lúc đầu, trong mắt hắn, Lâm Hiên ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì chỉ là một thiếu gia nhà giàu thường thường không có gì lạ. Không ngờ được là trong vòng một đêm, hắn lại sinh ra gút mắc với Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, lại để Nữ Đế sinh ra một thai bốn nữ nhi cho mình, sau này lại theo Nữ Đế đến Bắc Huyền Thiên, thành Bắc Huyền Thiên Đế phu vang danh thiên hạ.
Càng không ngờ được là Lâm Hiên chẳng những thành phu quân Nữ Đế, còn thành thiên hạ Phật Đạo chí tôn, ngay cả Phật Đạo Tôn Giả như Hư Không Thiền Sư cũng phải hành lễ với hắn, quả là khiến cho Triệu Vạn Phúc có chút không dám tin tưởng.
"Thiếu gia, ngươi thành Phật Đạo chí tôn thật?" Triệu Vạn Phúc kích động kéo tay Lâm Hiên.
Lâm Hiên mỉm cười: "Là do các cao tăng Phật Đạo yêu quý thôi!"
Triệu Vạn Phúc nghe đến đó sao còn không hiểu ý Lâm Hiên, đôi mắt già nua lập tức xuất hiện nước mắt: "Tốt! Tốt! Thiếu gia ngươi chẳng những là phu quân Nữ Đế mà còn là thiên hạ Phật Đạo chí tôn, quả là cực kỳ tôn quý!"
"Lâm gia chúng ta có Chân Long người, đúng là may mắn của cả tộc a!"
Nói gần nói xa, Triệu Vạn Phúc xem mình là người của Lâm gia, chuyện này khiến Lâm Hiên có chút cảm động. Lão nhân này cả đời ở Lâm gia, mặc dù không quan hệ máu mủ với Lâm Hiên nhưng cũng không khác gì bậc cha chú của hắn.
Thế là Lâm Hiên vẻ mặt khiêm tốn ôn hòa nói: "Triệu thúc, cho dù ta có bao nhiêu thân phận, chỉ cần trở về thì ta vẫn là Lâm Hiên trước kia!"
Triệu Vạn Phúc nghe vậy vẻ mặt vui mừng gật đầu: "Có thể nghe ngươi nói như vậy, Triệu thúc vui vẻ! Ngươi có giác ngộ như vậy, đúng là không uổng danh thiên hạ Phật Đạo chí tôn a!"
Hư Không Thiền Sư chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, Tôn Giả ôn hòa cung lương, từng câu từng chữ khiến cho người ta như mộc xuân phong, đúng là như Phật Đà hàng thế, phật quang phổ chiếu thiên địa!"
Nghe Hư Không Thiền Sư khen tán Lâm Hiên như thế, Mộ Ấu Khanh không khỏi che miệng mà cười, nàng có thể cảm nhận được tu vi Hư Không Thiền Sư tinh thâm bao nhiêu, thậm chí có thể thông qua kiếm tâm trong suốt cảm nhận được Phật pháp vô biên mênh mông của Hư Không Thiền Sư.
Nhưng mà cho dù nhất đại cao tăng đạo hạnh cao thâm mạt trắc như vậy đều kính sợ lễ đãi biểu tỷ phu mình như thế, đủ để thấy biểu tỷ phu thâm thụ thiên hạ Phật Đạo sùng kính kính yêu!
"A, Triệu gia gia, các ngươi đang đánh cờ?"
Mấy người Tuyền Châu chú ý tới bàn cờ trên bàn đá, tất cả đều vẻ mặt ngạc nhiên tiến lên trước, chớp con mắt đen nhánh quan sát bàn cờ.
Triệu Vạn Phúc gật đầu cười: "Hôm nay ngẫu nhiên gặp Hư Không Thiền Sư hoá duyên ở ngoài cửa, ta mời sư đồ bọn họ vào nhà ở tạm mấy ngày, vốn nghĩ đánh cờ với Thiền Sư giết thời gian."
"Nào biết được vận dụng cả « Kỳ Đạo Chân Giải » mà vẫn liên tục bại, hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiền Sư!"
Triệu Vạn Phúc cực kỳ tán thưởng Hư Không Thiền Sư, ẩn ẩn lộ ra ý tâm phục khẩu phục.
"Oa, nghe thật là lợi hại!"
Mấy người Tuyền Châu đều vỗ tay tán thưởng, bốn đôi mắt sáng ngời đều tràn ngập vẻ tán thán Hư Không Thiền Sư.
Làm Nữ Đế chi nữ, các nàng từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận kỳ đạo hun đúc, đồng thời học được rất nhiều kỹ xảo và lý niệm cao cấp từ đạo sư mà Đông Hoàng Tử U mời tới.
Khi Lâm Hiên đi tới Bắc Huyền Thiên chăm các nàng, học được không ít tri thức lợi hại hơn từ Lâm Hiên, cho nên bọn nha đầu đều hăng hái nghiên cứu thế cuộc, muốn thử xem liệu mình có thể nhìn ra môn đạo hay không.
Nhưng mà nghiên cứu một lúc sau, bọn nha đầu nhao nhao lắc đầu, thân là học bá, Tuyền Châu cũng nhíu mày, bĩu môi thở dài nói: "Ai nha, bàn cờ này thật là khó!"
"Rõ ràng bạch tử còn có mấy hơi thở nhưng không có biện pháp hạ thêm một tử nào, đúng là bị hắc tử hoàn toàn kìm chế!"
Nàng nói như vậy, Tuyền Hi, Tuyền Hàm đều gật đầu.
Tuyền Ấu bày tỏ tỷ tỷ mình nói rất đúng, móc Cửu Đầu Thiên Mãng từ trong ngực ra, sau đó đè đầu của nó, cho nó gật đầu với mình.
"Ân ân ân, tỷ tỷ nói hay lắm!"
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy bốn bảo bối khả ái như thế, không khỏi lắc đầu cười cười, cũng tiến lên quan sát nghiên cứu bàn cờ, lẩm bẩm: "Kỳ Đạo Chân Giải, nghe nói là kỳ đạo điển tịch cực kỳ lợi hại trong thiên hạ, bao gồm ngàn vạn thế cuộc, còn có phương pháp phá giải siêu phàm nhập tiên, thế này thì quá mức rồi!"
Chương 1407 Chẳng lẽ thiên hạ còn có thể đồng thời có hai Kỳ Thánh vô địch sao? (2)
Mộ Ấu Khanh thân là Bắc Huyền Thiên Hoàng tộc chi nữ, đương nhiên cũng nghiên tập cầm kỳ thư họa, mặc dù tính cách nàng thoạt nhìn giống nam tử nhưng thật ra thì kỳ đạo tạo nghệ cũng rất không bình thường, đã đạt tới cấp Tông sư.
Mà Kỳ Đạo Chân Giải là điển tịch kỳ đạo chí cao bản độc nhất thiên hạ, nàng cũng có nghe qua, không ngờ được là Triệu Vạn Phúc mượn điển tịch này mà vẫn bại, đúng là khiến cho nàng cảm thấy có chút khó có thể tin.
Nhưng mà sau khi nghiên cứu mấy lần, Mộ Ấu Khanh cũng không thể không phát ra một tiếng cảm khái: "Thiền Sư kỳ đạo đúng là cao thâm mạt trắc, không có kẽ hở!"
Hư Không Thiền Sư vội vàng hành lễ: "Công chúa quá khen!"
Triệu Vạn Phúc ở bên cạnh cười nói: "Vừa rồi cao đồ của Hư Không Thiền Sư nói Thiền Sư đã từng thắng 'Thông Thiên Long Thủ' Hoàng Thánh Long, xem ra thế gian đã không ai là đối thủ của Thiền Sư!"
Đôi mắt đẹp của Mộ Ấu Khanh không khỏi lóe lên mấy phần kinh ngạc, "Thông Thiên Long Thủ" Hoàng Thánh Long, tiếng tăm lừng lẫy, nàng cũng có nghe nói.
Nếu ngay cả Hoàng Thánh Long cũng thua trong tay Hư Không Thiền Sư, nói như vậy Hư Không Thiền Sư là thiên hạ kỳ đạo đệ nhất nhân cũng không quá đáng!
Mấy người Tuyền Châu nghe Triệu Vạn Phúc nói như thế, cũng không khỏi nháy mắt nhìn Lâm Hiên một chút. Các nàng còn nhớ tương đối rõ, Lâm Hiên được thiên hạ kỳ đạo cao thủ phụng làm một đời Kỳ Thánh. Mà Triệu Vạn Phúc nói Hư Không Thiền Sư đã vô địch thiên hạ, vậy cũng tương đương với nói Hư Không Thiền Sư cũng là Kỳ Thánh. Chẳng lẽ thiên hạ có thể đồng thời có hai Kỳ Thánh vô địch sao?
Tuyền Châu bước lên phía trước, kéo tay Lâm Hiên hỏi: "Cha, ngươi là Kỳ Thánh, cao tăng cũng là Kỳ Thánh, có phải tất cả kỳ đạo vô địch thủ đều có thể xưng là Kỳ Thánh hay không?"
Tuyền Châu nói như vậy, Hư Không Thiền Sư và Triệu Vạn Phúc tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
"Tôn Giả cũng là Kỳ Thánh?"
"Thiếu gia lại là Kỳ Thánh?"
Bọn họ biết mặc dù Tuyền Châu tuổi nhỏ nhưng tuyệt đối sẽ không nói lung tung, nếu như nha đầu này nói như vậy, như vậy chắc chắn Lâm Hiên cũng là Kỳ Thánh.
Chỉ là trước đó hai người hoàn toàn không có nghĩ tới Lâm Hiên cũng có kỳ đạo tạo nghệ cao siêu như thế. Nhưng mà Hư Không Thiền Sư nghĩ lại, Lâm Hiên chính là thiên hạ Phật Đạo chí tôn, có được trí tuệ mênh mông vô biên, nếu hắn muốn học kỳ đạo, như vậy thành một đời Kỳ Thánh cũng không phải chuyện ly kỳ.
Ngược lại, Triệu Vạn Phúc chăm sóc Lâm Hiên từ bé thì kinh ngạc, rung động trong lòng thật lâu không thể lắng xuống.
Hắn nhớ rất rõ, khi đó Lâm Hiên bị gia chủ yêu cầu học cờ vây, nhưng chỉ học không đến một năm thì không học nữa, sau này cũng chưa từng thấy hắn chạm tới cờ vây, sao lại đột nhiên biến thành Kỳ Thánh?
"Chẳng lẽ thiếu gia thiên phú siêu tuyệt, có được kỳ đạo phi phàm cho nên mới không muốn học kỳ đạo, bởi vì đối với hắn thì đó là chuyện lãng phí thời gian?"
Nghĩ như vậy, Triệu Vạn Phúc lại cảm thấy rất có thể.
Cái này giống Lâm Hiên đột nhiên có được tu vi vô địch, Triệu Vạn Phúc cảm thấy có khả năng Lâm Hiên có thiên phú tu luyện cho nên mới không đi đường thường, không muốn dựa theo ý nguyện gia chủ đi cầu sư học đạo.
Đợi đến lớn lên, Lâm Hiên trong vòng một đêm đốn ngộ, thiên phú triệt để lộ ra, từ đó biến thành nhất đại cường giả nổi tiếng thiên hạ.
Loại chuyện này cũng thường xảy ra trong thế giới tu đạo tu tiên này, ví dụ như là có chút thiên kiêu chi tử mới đầu thường thường không có gì lạ, bỗng nhiên thiên phú thức tỉnh trong một đêm, tung hoành tứ hải, thành Thiên Tuyển Chi Nhân danh chấn một phương.
Nghĩ tới những chuyện này, Triệu Vạn Phúc không khỏi âm thầm cảm khái: "Xem ra Nữ Đế bệ hạ chọn thiếu gia làm phu quân của mình đúng là đã tính kĩ, chắc chắn là nàng nhìn ra thiên phú vô địch của thiếu gia nên mới cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn!"
Lâm Hiên không nghĩ tới chỉ vì một câu hỏi của Tuyền Châu mà Triệu Vạn Phúc với Hư Không Thiền Sư não bổ nhiều như vậy.
Hắn cười vuốt vuốt đầu Tuyền Châu: "Cho dù là võ đạo hay là kỳ đạo đều có người tài lớp lớp, mỗi một thời đại đều có người nổi bật siêu quần bạt tụy, cho nên Kỳ Thánh không chỉ một vị cũng bình thường."
"Lại nói, người tu đạo nên không màng danh lợi, những hư danh này không quan trọng gì, không cần để ý, biết không?"
Tuyền Châu vội vàng gật đầu một cái: "Biết rồi! Cha nói như vậy thì ta lập tức hiểu!"
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đều liên tục gật đầu: "Ân ân ân, cha nói thật tốt!"
"Tôn Giả quả nhiên trí tuệ!" Hư Không Thiền Sư lại xá Lâm Hiên một cái, mặt mũi tràn đầy tin phục chi ý.
Triệu Vạn Phúc vội vàng kéo Lâm Hiên đi lên: "Thiếu gia, nếu như ngươi cũng có tiêu chuẩn Kỳ Thánh, vậy giúp ta xem một chút, bàn cờ này có đường hóa giải hay không?"
Lâm Hiên tùy ý liếc nhìn bàn cờ một chút, mỉm cười nói: "Nếu như ngươi muốn tự vệ cầu sinh, đương nhiên không đường để đi!"
Triệu Vạn Phúc nghe vậy nhíu nhíu mày, trầm tư một lát sau nói: "Thiếu gia, ý của ngươi là nếu không tự vệ cầu sinh thì còn đường để đi? Nhưng bây giờ hắc tử rồng bàn tại tiền, bạch tử của ta đã tiến không thể tiến!"
"Vẫn có đường tiến." Lâm Hiên cười nhạt một tiếng, ngón tay khẽ động, lấy ra một viên bạch tử đặt vào ô thứ ba bên dưới thiên nguyên: "Lấy hổ khẩu kiềm chế cự long, bảy hơi, toàn bàn sống lại, tiến thối tự nhiên!"
Tê!
Nhìn thấy Lâm Hiên lạc tử, nghe hắn giảng như thế, chẳng những Triệu Vạn Phúc, ngay cả Hư Không Thiền Sư đều hít một hơi khí lạnh.
Hư Không Thiền Sư bước lên phía trước quan sát kỹ kỳ lộ sau khi Lâm Hiên lạc tử, tới tới lui lui nghiên cứu bảy tám lần, hắn không khỏi mày trắng run lên, ánh mắt lóe sáng: "Chẳng lẽ đây là Kiềm Long Thức trong truyền thuyết?"
Chương 1408 Cha nói như vậy thì ta lập tức hiểu!
Hắc tử của hắn đã hình thành một con rồng không cách nào rung chuyển, nhưng mà chiêu này của Lâm Hiên lại xuất kỳ chế thắng, cứu sống bạch tử từ nơi không tưởng tượng được, lại sinh sinh kìm chế rồng của hắn.
Hư Không Thiền Sư đọc đủ thứ điển tịch kỳ đạo trong thiên hạ, nghĩ đến bộ điển tịch nào đó ghi lại một loại kỳ thuật trong truyền thuyết, tên là Kiềm Long Thức, ý là kiềm chế rồng, tuyệt xử phùng sinh.
Chỉ là chiêu này siêu phàm nhập thần, điển tịch thế gian cũng không ghi chép kỹ, bây giờ Hư Không Thiền Sư chỉ suy đoán mà thôi.
Lâm Hiên gật đầu mỉm cười: "Đúng là Kiềm Long Thức."
Hư Không Thiền Sư vội vàng ngẩng đầu dậy, sau đó hai tay chắp lại, cung kính cúi đầu trước mặt Lâm Hiên lần nữa: "Tôn Giả trí tuệ vô biên, kỳ nghệ nhập thần, ngài mới là Kỳ Thánh chân chính!"
Nghe Hư Không Thiền Sư nói như vậy, Triệu Vạn Phúc biết chiêu này của Lâm Hiên hoàn toàn chinh phục Hư Không Thiền Sư, nhịn không được dựng thẳng ngón cái tán dương Lâm Hiên: "Thiếu gia đúng là thần!"
Mộ Ấu Khanh và mấy người Tuyền Châu đều che miệng cười không ngừng, nghĩ thầm biểu tỷ phu, cha quả nhiên không gì không làm được!
Trong lúc nói chuyện, ánh trời chiều màu vàng óng đã rải đầy viện lạc, để gạch xanh ngói đỏ phủ thêm một lớp màu vàng kim nhàn nhạt.
Mắt thấy đã đến chạng vạng tối, Triệu Vạn Phúc cười nói: "Thiếu gia, nếu không ngươi chơi vài ván cờ với Thiền Sư, ta đi nấu cơm, đợi lát nữa chúng ta ăn một bữa!"
Lâm Hiên nhìn thấy dáng vẻ muốn hiển thân thủ của Triệu Vạn Phúc, cười gật đầu nói: "Được!"
"Vậy các ngươi chơi, ta đi trước!" Triệu Vạn Phúc vẻ mặt vui tươi hớn hở đi về phía phòng bếp.
Hư Không Thiền Sư vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng vươn tay mời Lâm Hiên ngồi xuống: "Tôn Giả, mời ngồi!"
Có thể giao thủ với Kỳ Thánh vô địch như Lâm Hiên, đối với Hư Không Thiền Sư thì đây là cơ hội để kỳ đạo tinh tiến, lão hòa thượng có dự cảm mãnh liệt là qua hôm nay, mình sẽ đạt được tiến bộ kỳ đạo không tưởng tượng nổi.
Thấy Hư Không Thiền Sư lễ đãi như thế, Lâm Hiên cũng ôn hòa đáp lại, sau đó bắt đầu đánh cờ với hắn.
Trong bất tri bất giác, Lâm Hiên sáu trận chiến sáu trận thắng, khiến cho Hư Không Thiền Sư tâm phục khẩu phục.
Rất nhanh, Triệu Vạn Phúc cũng làm một bàn đồ ăn, vội vàng mời Lâm Hiên, Mộ Ấu Khanh và sư đồ Hư Không Thiền Sư nhập tọa, lại thêm mấy người Tuyền Châu, Lâm gia viện nhanh chóng rượu thịt phiêu hương, tràn đầy tiếng cười vui sướng.
...
Đông Hoàng Tử U đăng cơ làm đế ở ngày đầu của năm mới năm năm trước, niên hiệu "Huyền Băng".
Trong nháy mắt, năm năm đã qua.
Ngày đầu năm mới, Bắc Huyền Thiên ánh nắng cao chiếu, bầu trời linh vụ nồng đậm, không ngừng biến ảo ra cảnh tượng rồng bay phượng múa, ánh nắng chiếu xuống tỏa ra quang huy tráng lệ vô cùng lóa mắt.
Quang huy này chiếu vào Huyền Băng Cung, khiến cho tất cả kiến trúc cung điện thậm chí mặt đất đều bắn ra hình bóng long phượng, phàm là người nhìn thấy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy đây là tường thụy long phượng hòa minh.
"Bái kiến bệ hạ!"
"Bái kiến Đế phu!"
Huyền Băng Cung, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U mặc long bào và phượng bào ngồi ngay ngắn trên Băng Phượng Thần Tọa, được tất cả vương công đại thần đến từ ba phương thiên địa Bắc Huyền Thiên, Động Nguyên Thiên cùng Cửu Đỉnh Thiên hành lễ.
Các quyền quý trong ba phương thiên địa cùng tụ lại Huyền Băng Cung, chính là vì chúc mừng năm mới với Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, đồng thời nghe Nữ Đế răn dạy, vì ba phương thiên địa phát triển bền vững.
Đông Hoàng Tử U đầu đội mũ phượng, gương mặt trắng nõn tinh xảo được mũ phượng tô điểm trở nên non nớt mỹ lệ, trong đôi mắt phượng lấp lóe như bảo thạch của nàng lại lộ ra khí thế quân lâm thiên hạ.
Khẽ nâng ngọc thủ, nàng cười nhạt một tiếng: "Các khanh bình thân!"
"Tạ bệ hạ!"
Chúng vương công đại thần vội vàng đứng lên, ngưỡng vọng Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U trên thần tọa, cảm thấy như đứng trước thần chỉ, ai cũng cảm thấy kính sợ.
Một giọng nói trong trẻo truyền vào điện: "Bệ hạ, Vô Lượng Thiên Vô Lượng Đế và Xích Tiêu Thiên Xích Tiêu Đế đồng thời đến đây bái kiến!"
Đông Hoàng Tử U hơi nhíu lông mày, nàng không ngờ được là thời khắc năm mới, hai vị đế quân lại đồng thời đến Huyền Băng Cung.
"Mời bọn họ vào!"
Rất nhanh, Xích Tiêu Đế Vân Thiên Dương dẫn theo Thái tử Vân Hồng Khánh và công chúa Vân Tâm Nguyệt, Vô Lượng Đế Thượng Quan Vân Tiêu dẫn theo một đám thân vương Vô Lượng Thiên đồng thời tiến vào điện.
Vân Thiên Dương và Thượng Quan Vân Tiêu đồng thời mở miệng: "Xích Tiêu Thiên Vân Thiên Dương, bái kiến Nữ Đế bệ hạ! Bái kiến Đế phu tôn thượng!"
Đám người sau lưng bọn họ cũng vội vàng hành lễ.
Đông Hoàng Tử U khẽ giơ ngọc thủ lên: "Hai vị đế quân không cần đa lễ như vậy!"
Sau đó nàng ra hiệu thống lĩnh hộ vệ trong điện chuẩn bị hai ghế dựa bằng ngọc, mời hai vị đế quân ngồi xuống.
Chương 1409 ĐẠI KẾT CỤC: Đừng nói nữa... ta yêu ngươi!
Vân Thiên Dương và Thượng Quan Vân Tiêu liếc nhau, lấy từ tay áo ra một ngọc giản lóe ra quang huy Đế Hoàng ấn tỉ, nâng nó trên tay, đứng lên nói: "Lần này đến Huyền Băng Cung gặp mặt Nữ Đế bệ hạ, đầu tiên là vì ăn mừng năm mới, có chuẩn bị chút lễ mọn hiến cho bệ hạ!"
"Thứ hai, Nữ Đế bệ hạ chính là kỳ tài quản lý thiên hạ, đăng cơ năm năm ngắn ngủi mà đã ổn định Bắc Huyền Thiên, cầm xuống Động Nguyên Thiên và Cửu Đỉnh Thiên, hành động này có thể xưng vạn cổ hiếm có, khiến cho người ta kinh động như gặp thiên nhân, tại hạ cảm thấy Nữ Đế bệ hạ rất có tiềm năng thống lĩnh Cửu Thiên Tiên Vực, cho nên dâng lên ngọc giản quy hàng, bày tỏ ý thần phục!"
Đông Hoàng Tử U nghe vậy âm thầm giật mình, nàng không ngờ được là Xích Tiêu Đế chỉ mới gặp mình lần đầu mà làm ra hành động kinh thiên như vậy. Nhưng mà cảnh tượng làm cho Đông Hoàng Tử U càng khiếp sợ còn ở phía sau!
Thượng Quan Vân Tiêu cũng lấy ra một cái ngọc giản đứng dậy, cất cao giọng nói: "Nữ Đế bệ hạ chăm lo quản lý, khiến bách tính ba phương thiên địa an cư lạc nghiệp, chuyện này thiên hạ đều biết!"
"Mà Đế phu tôn thượng vũ lực ngập trời, tung hoành Cửu Thiên Tiên Vực, Thương Long Đại Lục và Thiên Ma Giới, hàng yêu trừ ma, diệt quỷ trấn ác không gì không làm được! Còn lấy sức một mình trợ giúp thiên địa ta bức lui hơn một ngàn vạn vực ngoại Yêu tộc, có thể nói là vô địch chi tư, chí tôn chi tư!"
"Có thể quy hàng dưới trướng hai vị, đồng mưu tương lai chính là phúc phận của Vô Lượng Thiên chúng ta, xin Nữ Đế bệ hạ cho phép!"
Đông Hoàng Tử U nghe đến đó, ngoài mặc mặc dù cố gắng duy trì trấn định nhưng trong lòng đã chấn động như biển gầm, có thể nói là tâm huyết sôi trào, cảm xúc mãnh liệt giống như thuỷ triều.
Nàng nhịn không được nhìn Lâm Hiên một cái, trong nháy mắt ánh sáng trong đôi mắt đẹp che khuất ánh mặt trời.
"Hắn vũ lực ngập trời? Tung hoành thiên hạ?"
"Còn là lấy sức một mình bức lui ngàn vạn vực ngoại Yêu tộc?"
"Trời ạ, sao ta lại không biết những chuyện này?!"
Đông Hoàng Tử U cố gắng khống chế hô hấp của mình, trong đầu nhất thời suy nghĩ ngàn vạn, liên tưởng đến từng cảnh tượng diễn ra từ năm năm trước khi mình gặp được Lâm Hiên, sau đó đưa hắn về Bắc Huyền Thiên.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng.
"Lâm Hiên chính là người thần bí nhiều lần ngầm trợ giúp ta!"
"Trời ạ, vậy mà đến bây giờ ta mới biết!"
Đông Hoàng Tử U cảm thấy trong lòng cực kỳ loạn, lúc này, đầu óc vốn vô cùng thanh tỉnh tỉnh táo của nàng trở nên cực kỳ rối rắm, rất nhanh đã mất đi năng lực suy tư, thậm chí ngay cả Xích Tiêu Đế và Vô Lượng Đế nói gì cũng không nghe lọt được.
...
Càn Tâm Điện.
Nhược Ảnh đi tới trước long án của Đông Hoàng Tử U, đặt tất cả tình báo có liên quan đến Lâm Hiên từ năm năm trước khi Đông Hoàng Tử U gặp được Lâm Hiên đến bây giờ lên đó.
Nhược Ảnh: "Bệ hạ, là thuộc hạ giám sát bất lực, dẫn đến thủ hạ một mực không có truyền tình báo có liên quan đến Đế phu tới!"
"Bọn họ cho ra lý do là cảm thấy bệ hạ và Đế phu tình cảm thâm hậu, chắc chắn bệ hạ biết rõ chuyện Đế phu làm như lòng bàn tay, cho nên cũng không dám nộp tình báo liên quan đến Đế phu lên, sợ làm cho bệ hạ và Đế phu hiểu lầm nhau!"
Đông Hoàng Tử U kinh ngạc có chút há to miệng, hoàn toàn không ngờ được là những quan tình báo này lại có ý nghĩ như vậy.
Nghĩ lại, nàng cũng hiểu tâm tư của sĩ quan tình báo, càng hiểu tại sao người trong thiên hạ nhìn thấy Lâm Hiên lại tán dương mình tuệ nhãn thức châu, tìm được một vị phu quân ưu tú, tuyệt vời như Lâm Hiên.
"Hóa ra bọn họ đều cho là ta đã biết Lâm Hiên ưu tú như vậy cho nên mới sinh cho hắn bốn cô con gái!"
Đông Hoàng Tử U trong lòng nghĩ như vậy, kém chút bị chọc giận quá mà cười lên. Nhớ nàng thân làm một đời Nữ Đế, thống trị ba phương thiên địa, vậy mà lại dính một hiểu lầm lớn như vậy!
Ánh mắt phát lạnh, Đông Hoàng Tử U đập tất cả tư liệu tình báo lên trên bàn.
"Hay cho một Lâm Hiên ngươi, ngươi chờ đó cho ta!"
...
Ban đêm, Thủy Tinh Cung vẫn đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng óng ánh chiếu các loại kiến trúc trong cung điện sáng lộng lẫy.
Sau khi ăn tối với chúng nữ nhi xong, Lâm Hiên cho các nàng vào trong hoa viên chơi đùa, mình thì dọn dẹp bát đũa trong phòng bếp.
Một mùi thơm nồng nặc bay vào khiến cho Lâm Hiên nhíu lông mày lại, giống như đưa thân vào trong bách hoa.
"Lâm Hiên!"
Giọng nói vũ mị mang theo vài phần băng lãnh của của Đông Hoàng Tử U vang lên.
Lâm Hiên xoay người sang chỗ khác, thấy vị cửu thiên đệ nhất mỹ nhân này tựa như có chút tức giận, mang theo sát khí vô biên đi tới chỗ mình.
"Thế nào?"
Lâm Hiên cũng không có để chuyện ban ngày ở trong lòng, nhìn thấy biểu cảm Đông Hoàng Tử U thì hắn cũng có chút không hiểu ra sao.
Đông Hoàng Tử U nhíu lông mày nói: "Ngươi lợi hại như vậy, sao trước giờ không nói cho ta biết?"
Hóa ra là việc này...
Lâm Hiên lặng yên suy nghĩ, biểu cảm hoàn toàn lạnh nhạt như trước đây: "Ngươi cũng đâu có hỏi ta!"
Thật ra thì hắn đã biết chắc chắn Đông Hoàng Tử U vì tình báo thiếu sót mà hiểu lầm mình không có tu vi, nhưng mà hai người rất ít nói chuyện về phương diện này, Lâm Hiên cũng không có để ý, cho nên không có nói tới những chuyện này.
Hơn nữa Lâm Hiên thân là người xuyên việt, mang theo hệ thống, bí mật này cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể nói ra được, cho nên hắn cũng xem nhẹ việc này.
Nhưng mà nếu như hôm nay lúc trên điện hai vị đế quân đều nói hắn có tu vi, hẳn là bây giờ Đông Hoàng Tử U cũng đã tìm hiểu được tất cả mọi chuyện hắn đã làm.
Chỉ là xem ra mình có lòng giấu diếm khiến cho vị Nữ Đế này rất tức tối a!
Chắc chắn là nàng đến hưng sư vấn tội!
Nghĩ như vậy, Lâm Hiên cảm nhận được một cỗ uy áp bàng bạc rơi vào trên vai mình, đẩy mạnh hắn ra phía sau, cho đến lưng chạm vào tường.
"Ngươi..."
Lâm Hiên vừa mở miệng thì cảm nhận gương mặt bị một đôi ngọc thủ dùng sức bịt chặt, bờ môi bị một đôi môi mềm mại chặn.
Cho đến một lúc sau, Đông Hoàng Tử U mới buông hắn ra, ánh mắt sáng rỡ nhộn nhạo sóng nước.
"Đồ ngốc, có phải ngươi oán năm năm trước ta cường ngươi cho nên mới giấu diếm ta hay không?"
Lâm Hiên nghĩ thầm đây cũng lý do không tệ, thế là gật đầu nói: "Đúng..."
Còn chưa nói xong lại bị Đông Hoàng Tử U hung hăng hôn một cái, sau đó thấy mắt Đông Hoàng Tử U lấp lóe một chút, lộ ra vẻ ngượng ngùng và vui sướng: "Đừng nói nữa... ta yêu ngươi!"
"Ta..."
Lâm Hiên nói được một nửa, chợt phát hiện mình lại bị vị Nữ Đế này cưỡng hôn nhiều lần, rất không thể nhịn, thế là hơi dùng lực, lật Đông Hoàng Tử U lại, lưng ép vào tường.
Sau đó đưa miệng đến gần.
"Ta cũng yêu ngươi!"
Toàn Văn Hoàn -
Bình luận facebook