-
Chương 1401-1405
Chương 1401 Đây quả thực là thiên phương dị đàm!
Năm sáu ngày chưa về, đến khi trở về, hắn phát hiện dáng người Tang Nhu Nhu lại đầy đặn hơn rất nhiều.
Lúc này Tang Nhu Nhu chỉ mười sáu tuổi, chính là thời kỳ thân thể toàn diện sinh trưởng phát dục, giống như một đóa hoa đang thời kỳ nở rộ chờ người đến hái.
Tang Nhu Nhu mặt ngọc hơi đỏ lên, gắt giọng nói: "Hầu gia, các người hầu đang ở xung quanh, ngươi nói như vậy khiến cho bọn họ nghe được thì chắc chắn giễu cợt Nhu Nhi, sau này Nhu Nhi sao dám nhìn người?"
Nguyễn Tinh Đức cười ha ha một tiếng, ôm Tang Nhu Nhu vào lòng, dáng vẻ phách lối nói ra: "Ai dám giễu cợt nương tử của bản Hầu gia?"
Nói xong theo Tang Nhu Nhu đi vào trong điện, thấy trên bàn kim khảm ngọc trong điện bày đầy các loại thức ăn, màu sắc tịnh lệ mê người, mùi thức ăn thơm bay ra ngào ngạt nồng đậm.
Trừ bỏ mỹ vị đầy bàn ra, trên bàn còn có một bình rượu ngon cực phẩm, dù là ở ngoài trăm trượng cũng có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm tràn ra. Nguyễn Tinh Đức cười ha ha nói: "Nhu Nhi biết Hầu gia ta sắp thắng trận trở về, cho nên chuẩn bị rượu ngon cho ta ăn mừng?"
Tang Nhu Nhu cười gật đầu: "Là Nhu Nhi tự mình xuống bếp!"
Nguyễn Tinh Đức ôm nàng, cưng chiều hôn một cái: "Đúng là Nhu Nhi ngoan của ta, được rồi Nhu Nhi, đêm nay bản Hầu gia sẽ thương yêu ngươi!"
Tang Nhu Nhu mặc dù nhỏ tuổi nhưng có trù nghệ rất tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước Nguyễn Tinh Đức động lòng. Mắt thấy mỹ nhân của mình quan tâm ôn nhu như thế, lại xinh đẹp như hoa như ngọc, Nguyễn Tinh Đức chỉ hận không lập tức ăn nàng.
Tang Nhu Nhu vẻ mặt ôn nhu kéo Nguyễn Tinh Đức ngồi xuống, rót đầy một chén rượu cho hắn, sau đó lại rót cho mình một ly, nâng ly lên nói: "Lần này Hầu gia vì đối phó Yêu tộc mà chinh chiến mấy ngày bên ngoài, chắc hẳn cực kỳ vất vả, Nhu Nhi kính Hầu gia một chén, mong từ nay về sau thành trì Hầu gia đều yên ổn không ngại!"
"Ha ha ha, được!" Tang Nhu Nhu tri kỷ như thế làm cho Nguyễn Tinh Đức vui vẻ, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hai vợ chồng lại uống mấy chén, Nguyễn Tinh Đức càng uống càng vui vẻ, chắc chắn sủng ái ưa thích nương tử này của mình, một tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi tóc mỹ nhân cảm khái: "Đời này có thể lấy được thê tử như ngươi thì đúng là phúc phần của ta a!"
Tang Nhu Nhu cười nhạt một tiếng, rúc vào trong ngực Nguyễn Tinh Đức, nói khẽ: "Hầu gia nói như vậy, Nhu Nhi rất vui! Có thể gả cho Hầu gia cũng là phúc phận lớn nhất đời này của Nhu Nhi!"
"Chỉ đáng tiếc..."
Nói xong khẽ thở dài.
Nguyễn Tinh Đức cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực: "Nhu Nhi, có phải ngươi có lời gì muốn nói hay không?"
Dù sao đã làm vợ chồng hai năm, Nguyễn Tinh Đức hiểu khá rõ tâm tư mỹ nhân này, hôm nay Tang Nhu Nhu tự mình xuống bếp đón hắn, mặc dù là xuất phát từ chân tâm nhưng Nguyễn Tinh Đức biết chắc chắn trong lòng cô nàng này có lời gì muốn nói.
Tang Nhu Nhu nắm tay Nguyễn Tinh Đức: "Hầu gia, ngươi cũng biết ca ta một lòng muốn đạt được thành tựu trong giới võ đạo Tịch Nhiên Thiên, phát triển cơ nghiệp Tang Gia chúng ta đời đời kiếp kiếp đánh xuống."
"Nhưng đáng tiếc hắn năng lực có hạn, cuối cùng không thể dựa vào một người lớn mạnh tông môn, đến mức ngay cả mấy thành trì xung quanh Vân Huyễn Cung chúng ta đều có thể phân đất mà trị với Vân Huyễn Cung."
"Cho nên dù ta lấy Hầu gia, chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng nhưng ca ta vẫn khốn khổ vì phát triển tông môn, âu sầu khổ não a!"
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy yên lặng trầm tư một lát, nói: "Ý ngươi là muốn cho ta hạ lệnh cho mấy tông môn đó gia nhập vào Vân Huyễn Cung?"
Chuyện này Tang Nhu Nhu đã đề cập trước khi Nguyễn Tinh Đức xuất chinh, bây giờ Tang Nhu Nhu nói như vậy, Nguyễn Tinh Đức lập tức hiểu ý nàng.
Tang Nhu Nhu vẻ mặt chờ mong: "Như vậy Hầu gia ngươi đồng ý không?"
Nguyễn Tinh Đức khẽ nhíu mày: "Với năng lực của bản Hầu gia, để mấy tông môn đó gia nhập dưới trướng Vân Huyễn Cung cũng là chuyện một câu nói."
"Chỉ là dù sao mấy tông môn đó cũng là Đạo Môn chính thống trong giới võ đạo, mà ta tuy là chư hầu một phương nhưng nếu trực tiếp nhúng tay vào chuyện của tông môn sợ rằng sẽ khiến cho giới võ đạo bất mãn a!"
Tang Nhu Nhu cắn môi một cái nói: "Hầu gia nói có lý, nhưng dù sao ngài cũng là chư hầu một phương, mà thiên hạ đều biết ca ta là người cầm lái Vân Huyễn Cung."
"Nếu ngay cả mấy tông môn xung quanh mà hắn cũng không thu phục được thì chẳng phải là khiến cho người trong thiên hạ cảm thấy Hầu gia ngài không có uy nghiêm, ngay cả mấy tông môn mình trì hạ cũng không quản được?"
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy trầm tư một lát, vuốt cằm nói: "Ngươi nói như vậy cũng có chút đạo lý."
Tang Nhu Nhu thấy Nguyễn Tinh Đức buông lỏng tâm tư, không khỏi lộ ra một nụ cười vũ mị: "Nếu như Hầu gia đồng ý với thỉnh cầu của Nhu Nhi, đêm nay Nhu Nhi sẽ biểu hiện tốt một chút, để Hầu gia hài lòng!"
"Ha ha ha!" Nguyễn Tinh Đức ngửa đầu rót một chén rượu, cười nói: "Như vậy đêm nay Hầu gia ta sẽ hậu đình phẩm hoa, còn muốn ngươi thổi tiêu một đêm, ngươi có bằng lòng hay không?"
Nghĩ đến thể phách vô cùng cường kiện và sức chịu đựng kinh khủng của Nguyễn Tinh Đức, Tang Nhu Nhu hơi biến sắc, nhưng mà nghĩ đến ca ca mình, nàng vẫn mặt mũi đỏ bừng cắn răng gật đầu đồng ý: "Mặc cho Hầu gia xử trí!"
"Được, như vậy Hầu gia ta đồng ý với ngươi, ngày mai sẽ hạ lệnh cho mấy tông môn đó, để bọn họ quy thuận dưới trướng Vân Huyễn Cung!" Nguyễn Tinh Đức hưng phấn nói.
"Đa tạ Hầu gia!" Sau khi nghe xong, Tang Nhu Nhu vui vẻ, vội vàng đổ đầy một chén rượu cho Nguyễn Tinh Đức: "Vậy sau bữa ăn ta sẽ truyền tin tức này lại cho ca ta, hẳn là hắn nghe được sẽ cực kỳ cao hứng!"
Chương 1402 Đây quả thực là thiên phương dị đàm! (2)
Ngay khi hai người chạm cốc lần nữa, một giọng nói gấp gáp vang lên ở cổng: "Hầu gia, đại sự không ổn!"
Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu đồng thời theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người đi tới là quản gia trong phủ, cũng là tâm phúc đắc lực nhất của Nguyễn Tinh Đức, Chúc Quang.
Thấy sắc mặt Chúc Quang dị thường, Nguyễn Tinh Đức nghĩ thầm chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: "Chuyện gì?"
Chúc Quang: "Anh vợ ngài, Cung chủ Vân Huyễn Cung Tang Hiên Vũ và mười hai vị trưởng lão nội môn đều bị giết, toàn bộ tông môn đã người đi nhà trống, một mảnh hỗn độn!"
Tê ~
Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu đồng thời thay đổi sắc mặt, bọn họ không ngờ được là bên này vừa mới trải đường cho Tang Hiên Vũ thì bên kia bọn họ đều bị giết, hơn nữa ngay cả Vân Huyễn Cung cũng người đi nhà trống, quả là thiên phương dị đàm!
Tang Nhu Nhu mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy kịch liệt, hai tay nắm chắc vạt áo, cắn răng hỏi: "Rốt cuộc là ai... giết ca ta?"
Chúc Quang vẻ mặt kính sợ nói: "Là Huyền Băng Nữ Đế!"
Lạch cạch!
Cái chén trong tay Nguyễn Tinh Đức còn chưa kịp đặt lên bàn thì đã rơi xuống, chia năm xẻ bảy, rượu bắn tung tóe.
Về phần Tang Nhu Nhu thì như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt cứng đờ.
"Lại là Huyền Băng Nữ Đế!"
Chấn kinh hồi lâu, Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu mới đồng thời kêu lên một tiếng. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là người ra tay với Tang Hiên Vũ và Vân Huyễn Cung lại là vị Nữ Đế cường thế bá tuyệt thiên hạ đó.
Nguyễn Tinh Đức vội hỏi: "Tại sao Huyền Băng Nữ Đế ra tay với Vân Huyễn Cung?"
Chúc Quang vội vàng nói lại tin tức mình nghe được, đại khái là Tang Hiên Vũ cấu kết vực ngoại Ô Kim Cuồng Viên tộc đối phó rất nhiều tông môn, hôm nay dự tiệc ở trụ sở Ô Kim Cuồng Viên tộc, đụng phải Đông Hoàng Tử U, sau đó bị rút khô thân thể mà chết.
Sau đó tất cả thi thể được đưa về Vân Huyễn Cung, khiến cho tất cả trưởng lão đệ tử sợ đến giải tán, trong nửa ngày, Vân Huyễn Cung trống không.
Nghe nói như vậy, Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ được là Tang Hiên Vũ sẽ cấu kết với Ô Kim Cuồng Viên tộc.
Sau đó Tang Nhu Nhu cắn răng nói ra: "Cho dù ca ta cấu kết Yêu tộc nhưng Huyền Băng Nữ Đế cũng không thể giết bọn họ như vậy! Cho dù hắn có tội cũng phải do Tịch Nhiên Đế thẩm phán!"
"Hầu gia, Huyền Băng Nữ Đế quá bá đạo! Rõ ràng là nàng khiêu khích ngươi và Tịch Nhiên Đế!"
Chúc Quang bổ sung: "Người của Huyền Băng Nữ Đế còn dời trống Vân Huyễn Cung, phát tất cả tài vật tài nguyên cho rất nhiều bách tính trong Tịch Nhiên Thiên chúng ta."
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Huyền Băng Nữ Đế đầu tiên là giết người lập uy, lại phát tài vật Vân Huyễn Cung cho bình dân bách tính, đây là đang khiêu khích Tịch Nhiên Đế!"
"Chuyện này tuyệt đối không thể cứ tính như vậy!"
Hắn biết Tịch Nhiên Đế có thù với phụ thân Đông Hoàng Tử U Đông Hoàng Quân Dương, cũng biết trước đó Tịch Nhiên Đế muốn phá hư vạn quốc hội, dùng kế giết chết Đông Hoàng Tử U, cho nên hắn biết Tịch Nhiên Đế chính là tử địch của Đông Hoàng Tử U.
Bây giờ Đông Hoàng Tử U giết Tang Hiên Vũ, lại dùng tài vật Vân Huyễn Cung tặng cho bách tính, lập uy đồng thời lại lôi kéo được dân chúng trong Tịch Nhiên Thiên, lấy được danh tiếng cho mình, hành động lần này chính là khiêu khích Tịch Nhiên Đế.
Nguyễn Tinh Đức cảm thấy cho dù Tang Hiên Vũ làm không đúng nhưng Huyền Băng Nữ Đế cũng không thể nhúng tay vào chuyện của Tịch Nhiên Thiên.
Tang Nhu Nhu cắn răng nói: "Hầu gia, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp báo thù cho ca ta!"
Nguyễn Tinh Đức ánh mắt lấp lóe hàn ý, nói: "Ta nghe nói gần đây Tịch Nhiên Đế đang bế quan tu luyện thần công vô địch, Hộ Thiên Thần Tông đang rèn đúc trăm vạn thập phương thần binh đối phó Bắc Huyền Thiên, ít ngày nữa thần binh sẽ thành!"
"Ngươi yên tâm, đợi sau khi đế quân xuất quan, ta nhất định sẽ mời hắn nhanh chóng ra tay giết Huyền Băng Nữ Đế!"
"Tốt!"
Tang Nhu Nhu cắn chặt môi khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận nồng đậm, đồng thời lại có mấy phần mong đợi. Nàng biết Tịch Nhiên Đế chẳng những tu vi siêu cường mà còn có thần công hộ thể vô địch, lại thiện bày mưu nghĩ kế, là mưu lược gia đỉnh tiêm.
Nếu như hắn đã chuẩn bị toàn phương vị đối phó Bắc Huyền Thiên và Đông Hoàng Tử U, hẳn là hoàn toàn nắm chắc. Vậy mình kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, chờ đến đế quân xuất quan, thần binh thành, nhờ Nguyễn Tinh Đức đến hoàng cung thỉnh cầu Tịch Nhiên Đế nhanh chóng giết Nữ Đế báo thù!
...
Vô Lượng Thiên, Vô Lượng Thần Cung.
Vô Lượng Đế Thượng Quan Vân Tiêu ngồi ngay ngắn trên Kim Long bảo tọa, mở triều hội với các vương công đại thần.
Một giọng nói già nua lại tràn ngập vui sướng từ ngoài điện truyền vào: "Bệ hạ, tin tức tốt!"
Thượng Quan Vân Tiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Thừa tướng Trần Cẩm Vũ bưng một cái hộp gỗ vội vàng đi từ ngoài điện vào, mặt mũi tràn đầy xuân phong như trúng số.
Đi vào chính điện, Trần Cẩm Vũ mở hộp gỗ ra nói: "Bệ hạ, nhóm vàng bạc đồng tệ đầu tiên đã được đúc ra!"
Trên mặt Thượng Quan Vân Tiêu lộ ra vẻ vui mừng, khẽ nâng tay lên nói: "Vậy thì nhờ Thừa tướng lấy bọn chúng ra cho mọi người xem một cái!"
"Rõ!" Trần Cẩm Vũ mở hộp ra, sau đó lấy ra ba cái vàng bạc đồng tệ giơ lên chỗ cao để tất cả mọi người nhìn thấy.
Thượng Quan Vân Tiêu và chúng vương công đại thần nhìn kỹ một lúc, chỉ thấy chính diện ba đồng tiền đều điêu khắc con số bắt mắt, mà mặt sau thì điêu khắc hoa văn cực kì tinh xảo.
Tiền tệ mới lạ mà mỹ quan thuận tiện như thế khiến cho Thượng Quan Vân Tiêu và một đám vương công đại thần nhao nhao lộ ra vẻ tán thán.
"Tiền tệ thật là tinh mỹ!"
"Những vàng bạc đồng tệ này chế tác cực kỳ tinh mỹ, hoàn toàn thích hợp lưu thông trong dân gian a!"
Chương 1403 Đã đến lúc tiến về Bắc Huyền Thiên tự mình gặp Huyền Băng Nữ Đế!
"Có bọn chúng, chẳng những lưu thông mậu dịch giữa bách tính càng thuận tiện, chúng ta và Bắc Huyền Thiên cũng càng mật thiết, đúng là sáng tạo lợi dân lợi quốc thiên cổ khó được!"
"Huyền Băng Nữ Đế có thể nghĩ ra sách lược bực này, đúng là kỳ tài quản lý thiên hạ!"
...
Bắc Huyền Thiên điều động công tượng tới, dựa theo quy cách Bắc Huyền Thiên đúc thành vàng bạc đồng tệ, thay thế đồng tiền, bạc vụn cùng, kim khối, nguyên bảo của Vô Lượng Thiên sử dụng trước đây, khiến cho tiền tệ lưu thông càng mau lẹ thuận tiện, mậu dịch giữa dân gian và chính phủ càng phồn vinh hưng thịnh.
Điểm này, sau khi mọi người thấy ba đồng tiền này thì càng tin tưởng hơn.
Bọn họ cũng bởi vậy mà cảm khái vạn phần, cảm thấy Huyền Băng Nữ Đế tuổi còn trẻ mà có ý tưởng và khí phách như thế này, đúng là phúc của bách tính trong ba phương thiên địa Bắc Huyền Thiên, Động Nguyên Thiên cùng Cửu Đỉnh Thiên, cũng là phúc của bách tính Vô Lượng Thiên!
"Bệ hạ, có tin tức mới!"
Không đợi chúng vương công đại thần dừng tiếng than thở, ngoài điện lại vang lên một giọng nói hùng hậu thô kệch.
Thượng Quan Vân Tiêu và mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn uy mãnh, người mặc bạch ngân chiến giáp, vai mang áo choàng màu đỏ, long hành hổ bộ đi vào.
Thượng Quan Vân Tiêu vội hỏi: "Triệu Nguyên soái, chuyện gì?"
Nam tử uy mãnh chính là Long Mã Nguyên soái Triệu Uy của Vô Lượng Thiên, tiến lên ôm quyền hành lễ nói: "Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, ở bồn địa nào đó ở tây bộ Tịch Nhiên Thiên, Huyền Băng Nữ Đế một mình diệt sát hơn ba triệu vực ngoại Yêu tộc, lại rút khô tinh huyết của Cung chủ và một đám trưởng lão Vân Huyễn Cung Tịch Nhiên Thiên, sau đó đưa thi thể bọn họ đến tông môn đó!"
"Bởi vì Cung chủ Vân Huyễn Cung cấu kết với vực ngoại Yêu tộc, Huyền Băng Nữ Đế làm như thế cảnh cáo tông môn này, sau đó chia toàn bộ tài vật bọn họ cướp đoạt được và tài vật bọn họ tự có cho bách tính nghèo khổ trong Tịch Nhiên Thiên!"
"Một đội ngũ dưới trướng thuộc hạ nhận lệnh xua đuổi vực ngoại Yêu tộc ở bờ biển tây bộ hải dương nên vô ý biết được chuyện này, trải qua tìm hiểu biết được nguyên nhân kỹ càng nên mới báo lại chuyện này cho thuộc hạ!"
Nghe mấy câu này, trên mặt Thượng Quan Vân Tiêu và chúng vương công đại thần đều lộ ra vẻ chấn động.
"Dùng sức một mình diệt sát hơn ba trăm vạn vực ngoại Yêu tộc, Huyền Băng Nữ Đế quá mạnh!"
"Nữ Đế giận dữ, thây nằm trăm vạn, lời ấy quả nhiên không giả a!"
"Càng khó hơn là Nữ Đế còn lợi dụng chuyện Vân Huyễn Cung hung hăng làm nhục Tịch Nhiên Đế, nàng trí dũng song toàn, đúng là khiến người ta tán thưởng!"
...
Thượng Quan Vân Tiêu nghe chúng vương công đại thần bàn tán và ca ngợi, chậm rãi nắm hai tay lại, sau đó nhướng mày làm ra một quyết định.
"Xem ra đã đến lúc tiến về Bắc Huyền Thiên tự mình gặp Huyền Băng Nữ Đế!"
Theo Thượng Quan Vân Tiêu, lần trước truyền thư cho Bắc Huyền Thiên chính là bước đầu tiên bày tỏ thiện chí với Nữ Đế Đông Hoàng Tử U, thậm chí có thể nói có chút ý gia nhập.
Mà lần này hắn tự mình tiến về Bắc Huyền Thiên gặp mặt Đông Hoàng Tử U chính là chân chính quy hàng, hơn nữa không phải là hắn quy hàng mà là dẫn theo toàn bộ Vô Lượng Thiên biểu đạt thần phục chi ý với Nữ Đế.
Sở dĩ làm như thế, Thượng Quan Vân Tiêu cũng đã suy tính kỹ.
Thứ nhất, gần năm năm trước, Đông Hoàng Tử U lấy thân nữ nhi đăng lâm đế vị Bắc Huyền Thiên, lúc ấy chịu đủ người trong thiên hạ chỉ trích và chất vấn, nhưng nàng lực phá lời đồn, lấy thiên phú và năng lực cực kỳ kinh người cấp tốc ổn định Bắc Huyền Thiên, khiến thiên hạ phải sợ hãi, cái này đủ để chứng minh nàng có khí chất vạn cổ minh quân. Hơn nữa nàng quản lý thiên hạ cương trực công chính, ghét ác như cừu, một lòng vì dân vì thương sinh, quyết chí thề phát triển Bắc Huyền Thiên, người tràn đầy chính trực chính nghĩa chi khí như vậy là một đối tác hợp tác cực kỳ tốt.
Thứ hai, trong nửa năm gần đây, cho dù là Đông Hoàng Tử U hay là Lâm Hiên đều nhấc lên từng đạo gợn sóng kinh thiên trong thiên hạ, làm ra các hành vi nghịch thiên không thể tưởng tượng, mỗi lần đều có thể chấn kinh người trong thiên hạ. Hai vợ chồng bọn họ tu vi siêu tuyệt, thiên phú siêu tuyệt, thủ đoạn siêu tuyệt, bất kỳ đối thủ gì đều như là gà đất chó sành trước mặt bọn họ.
Giống như Lâm Hiên một mình đánh lui thượng cổ Long Tích Tộc và bách tộc liên quân, Đông Hoàng Tử U một mình tru sát hơn ba trăm vạn Ô Kim Cuồng Viên tộc. Hai người bọn họ đều có thực lực vô địch một người có thể ngăn cản thiên hạ, cho dù là tung hoành Cửu Thiên Tiên Vực hay là Thương Long Đại Lục hay là Minh Giới đều thành thạo điêu luyện, duy ngã độc tôn.
Tổ hợp vô địch như thế này đã được định trước sẽ thống trị toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực, cho dù đối thủ mạnh cỡ nào cũng sẽ gãy kích dưới tay của bọn họ.
Thứ ba, bây giờ Cửu Thiên Tiên Vực họa loạn trùng điệp, không chỉ có yêu triều giáng lâm, còn có trời thủng, còn có quỷ khí khôi phục và viễn cổ khôi phục với rất nhiều nguy hiểm không cách nào khống chế giáng lâm. Mặc dù Vô Lượng Thiên là một trong số cửu phương thiên địa trong Cửu Thiên Tiên Vực, có kỳ trân dị bảo, vô số năng nhân dị sĩ nhưng muốn chống lại những nguy hiểm này thì còn thiếu rất nhiều. Huống chi, Vô Lượng Đế thân là thiên kiêu mạnh nhất Vô Lượng Thiên trong gần ba trăm vạn năm nay nhưng đến nay vẫn kẹt ở cánh cửa Cổ Thần Cảnh, sao có thể chống cự những nguy hiểm không biết trước đó được?
Cho nên kết hợp đủ loại suy tính, Thượng Quan Vân Tiêu cảm thấy đã đến lúc đứng chung một chỗ với Bắc Huyền Thiên.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn lệnh cho Lễ bộ Thượng thư chuẩn bị lễ vật trân quý nhất, sau ba ngày, năm mới đến, đem theo lễ vật tự mình đến Bắc Huyền Thiên gặp mặt Nữ Đế.
...
Chương 1404 Thần tăng Hư Không!
Tựa hồ tâm hữu linh tê với Thượng Quan Vân Tiêu, sau khi công tượng Xích Tiêu Thiên chế tác xong mô bản vàng bạc đồng tệ, Vân Hồng Khánh lập tức cầm theo mô bản đến nơi Xích Tiêu Đế bế quan, đồng thời bẩm báo chuyện Đông Hoàng Tử U diệt sát hơn ba trăm vạn vực ngoại Yêu tộc và san bằng Vân Huyễn Cung.
Khi biết những tin tức này, Xích Tiêu Đế lệnh cho Vân Hồng Khánh chuẩn bị một chút lễ vật trân quý, khi năm mới đến thì đến Bắc Huyền Thiên gặp mặt Đông Hoàng Tử U.
Đồng thời, Xích Tiêu Đế còn sai Vân Hồng Khánh truyền tin cho Thượng Quan Vân Tiêu, nói cho Thượng Quan Vân Tiêu biết bọn họ định đến Bắc Huyền Thiên.
Biết được Thượng Quan Vân Tiêu cũng có ý tưởng giống vậy, quân chủ hai phương thiên địa ước định cùng nhau đến Huyền Băng Cung.
...
Thương Long Đại Lục, Lam Vân Quốc, Lâm gia viện.
Viện lạc cổ kính gạch xanh ngói đỏ được lão quản gia Triệu Vạn Phúc quét dọn đến không nhuốm bụi trần, vừa mới mưa nên trong không khí có chút ướt át, không khí nhuộm dần mặt đất tường gạch, lộ ra mấy phần thanh lương thấm vào ruột gan.
Nước trong vạc nước sứ men xanh góc đông nam viện lạc trong xanh như gương, phản chiếu ra hình bóng cây du nơi góc tường. Hơi gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến cho lá cây du lay động, chấn văng mấy giọt nước để lại trên phiến lá, làm cho cả viện lạc lộ ra u tĩnh an bình.
Nhưng mà trong viện cũng không phải hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng đôm đốp thanh thúy, khiến cho viện tử có thêm mấy phần náo nhiệt.
Ở giữa viện tử, trước một bàn đá màu trắng, lúc này đang có hai lão giả ngồi đối mặt nhau.
Một là quản gia Triệu Vạn Phúc, đối diện hắn là một lão hòa thượng người mặc cà sa huyền bạch, tóc trắng cắt ngắn, giữ lại một túm râu dê màu trắng.
Hòa thượng mặt mũi hiền lành, ánh mắt thỉnh thoảng có tinh quang lấp lóe, dường như một ngọn cổ đăng, thoạt nhìn khí chất cực kì bất phàm. Mà sau lưng lão hòa thượng còn có một tiểu hòa thượng chừng mười ba mười bốn tuổi, vẻ mặt thành kính cung kính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn đá.
Lúc này, trên bàn cờ hắc tử như long xuất hải, chiếm cứ hai phần ba bàn cờ, rất có phun ra nuốt vào thiên địa chi tượng. Mà bạch tử hùng cứ một phần ba khác, bốn phía có mấy chỗ trống không, rất có thế vận sức chờ phát động, tùy thời phản công.
Nhưng mà Triệu Vạn Phúc nhìn chằm chằm bạch tử, suy tư gần một nén nhang cũng không tìm được nơi có thể lạc tử, giơ một viên bạch tử lên muốn buông xuống nhưng đổi vị trí mấy lần đều cảm thấy không được, dáng vẻ khó mà hạ thủ.
Hít sâu một hơi, Triệu Vạn Phúc để cờ xuống, chắp tay nói với lão hòa thượng: "Thiền Sư kỳ đạo cao thâm mạt trắc, rõ ràng để lại cho lão già ta ít nhất bảy nước nhưng mà cho dù ta hạ ở nơi nào cũng sẽ dẫn rồng mà động, sẽ tạo thành tổn thương trí mạng cho mình."
"Thủ đoạn dục cầm cố túng như thế này đúng là khiến người ta bội phục! Bàn này là ta thua!"
Hôm nay khi hắn ra ngoài, vô ý gặp được một đôi sư đồ hòa thượng hoá duyên trước cửa nhà, bởi vì được sự giúp đỡ của Lâm Hiên nên hắn đã thành công bước vào cảnh giới Chuẩn Đế, cho nên cũng nhìn ra lão hòa thượng khí thế cực kì bất phàm, nghĩ đối phương hẳn là nhất đại cao tăng.
Thế là Triệu Vạn Phúc mời sư đồ hòa thượng vào nhà, khách khí dâng lên nước trà điểm tâm, mời bọn họ dùng bữa.
Trong quá trình trò chuyện, Triệu Vạn Phúc biết được lão hòa thượng tôn hiệu Hư Không Thiền Sư, lập tức vô cùng kính sợ.
Phải biết, trong truyền thuyết Lam Vân Quốc, Hư Không Thiền Sư chính là tồn tại gần như thần tăng. Hắn không những đã sống ít nhất bảy trăm vạn năm mà hơn sáu triệu năm trước hắn đã bước vào Thánh Cảnh, Phật pháp tạo nghệ có thể xưng Phật Đạo Tôn Giả đương thời, có tiềm năng phúc tuệ nhị chân tôn.
Khiến cho người ta kính nể nhất là cho dù có tu vi và Phật pháp tạo nghệ siêu tuyệt như thế nhưng Hư Không Thiền Sư lại không mang hết thảy danh lợi, không xây chùa miếu không nạp tiền tài, cho tới nay đều vân du tứ phương, gặp được người hữu duyên thì rộng truyền Phật Đạo, kết thiện duyên.
Mà cái tên Hư Không của hắn thì lấy từ câu "Sắc bất dị không, không bất dị sắc", đại biểu cho hắn xem hết thảy mọi thứ đều là không, chỉ có Phật pháp vĩnh tồn.
Nghĩ đến mình lại ngẫu nhiên gặp Phật Đạo đại năng bực này, hơn nữa viện lạc vẫn luôn trống không, Triệu Vạn Phúc mời Hư Không Thiền Sư và đồ đệ của hắn ở lại mấy ngày để bày tỏ sự tôn kính.
Trong quá trình này, Triệu Vạn Phúc biết được Hư Không Thiền Sư kỳ đạo tạo nghệ cực cao, có lòng luận bàn giao lưu với hắn.
Không ngờ được là Hư Không Thiền Sư trình độ còn cao hơn hắn tưởng tượng, có thể nói là siêu phàm nhập thánh!
Sở dĩ Triệu Vạn Phúc đánh giá Hư Không Thiền Sư cao như thế chính là vì trong quá trình hắn đánh cờ với Hư Không Thiền Sư, thường xuyên mượn bản « Kỳ Đạo Chân Giải » đó quan sát.
Nhưng mà cho dù là không ngừng tham chiếu kỹ xảo và thủ pháp trong« Kỳ Đạo Chân Giải » nhưng Triệu Vạn Phúc vẫn bị Hư Không Thiền Sư chiếm tiên cơ, mười trận chiến mười trận bại, hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Cái này theo Triệu Vạn Phúc đã là chuyện nghịch thiên, mà kỳ thuật mà Hư Không Thiền Sư biểu hiện ra càng vượt qua phàm nhân, đứng hàng Thánh giai. Phải biết « Kỳ Đạo Chân Giải » chính là điển tịch kỳ đạo cực kỳ mạnh mẽ trân quý trong thiên hạ, bao gồm phương pháp phá giải tất cả thế cuộc trong thiên hạ, còn có một ít phương pháp chính là thủ bút tiên giới không có ở nhân gian.
Hơn nữa điển tịch này thiên hạ chỉ có một bản, có thể nói là kỳ đạo bản độc nhất, cực kỳ trân quý như phượng mao lân giác. Nhớ ngày đó điển tịch này là phụ thân Lâm Hiên ngẫu nhiên mua xuống trong quá trình kinh thương, để lại trong Lâm gia viện, trước đó Triệu Vạn Phúc cũng nghiên tập điển tịch này, cho nên học được một tay kỳ thuật rất không tệ.
Chương 1405 Thiền Sư, ngươi nói thiếu gia nhà ta là...
Nhưng sau khi đánh cờ với Hư Không Thiền Sư mấy lần, hắn phát hiện sở học trước đó căn bản không đủ dùng, cho nên đem cuốn sách này ra, muốn hiện học hiện dùng. Không ngờ được là tay cầm điển tịch tuyệt thế như thế này hắn vẫn đối mặt kỳ chiêu của Hư Không Thiền Sư mà không thể làm gì, không ngừng thua, mỗi một lần đều bị Hư Không Thiền Sư khống chế trong lòng bàn tay.
Bởi vậy, Triệu Vạn Phúc cảm thấy Hư Không Thiền Sư kỳ đạo tạo nghệ đã đến cấp Thánh nhân.
Nghe Triệu Vạn Phúc nói như vậy, tiểu hòa thượng sau lưng Hư Không Thiền Sư Diệu Không vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Sư tôn ngoại trừ Phật pháp cao thâm ra thì kỳ đạo chi thuật cũng đã đến cấp Thánh nhân."
"Nhớ ngày đó 'Thông Thiên Long Thủ' danh xưng kỳ đạo đệ nhất thiên hạ Hoàng Thánh Long cũng liên tiếp bại trong tay sư tôn, có thể thấy được sư tôn tạo nghệ đã không ai có thể so!"
"Tê!"
Nghe nói như vậy, Triệu Vạn Phúc hơi đổi vẻ mặt. Hắn chính là kẻ yêu thích cờ vây, đương nhiên cũng có nghe danh "Thông Thiên Long Thủ" Hoàng Thánh Long.
Hoàng Thánh Long, người này có thể nói là kỳ đạo Tôn Giả mạnh nhất toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực và Thương Long Đại Lục trong gần ba trăm vạn năm qua, tục truyền lúc hắn sinh ra đời, bỗng nhiên sinh ra một dị tượng bàn cờ, khiến cho người ta cực kỳ kinh dị, nghe đồn hắn chính là Thần Giới Kỳ Thần chuyển thế.
Mà sự thật giống như mọi người dự liệu, từ đó về sau Hoàng Thánh Long bước lên kỳ đạo, một đường hát vang tiến mạnh, không ngừng chiến thắng các loại kỳ đạo cao thủ, vạn chiến bất bại mà nổi danh thiên hạ.
Hành động vĩ đại nhất của hắn chính là một người đồng thời khiêu chiến bốn vị Kỳ Thánh đương thời trên Hoa Sơn, Thương Long Đại Lục, Thổ Thần Châu, nhất tâm tứ dụng, lấy lực lượng một người đồng thời hạ bốn bàn cờ, cuối cùng bốn bàn toàn thắng, đánh cho bốn vị Kỳ Thánh đó tâm phục khẩu phục.
Từ đây hắn được thế nhân tôn xưng là "Thông Thiên Long Thủ", ngụ ý hắn thực lực thông thiên, tay cầm thiên nhân mà không người có thể địch.
Triệu Vạn Phúc hoàn toàn không ngờ được là ngay cả kỳ đạo chí tôn như Hoàng Thánh Long đều liên tiếp bại trong tay Hư Không Thiền Sư, xem ra Hư Không Thiền Sư mới là cao thủ chí tôn ẩn thế!
Hắn nhịn không được chắp tay nói với Hư Không Thiền Sư: "Hóa ra tạo nghệ của Thiền Sư lại đạt đến hoàn cảnh như thế, khó trách ta xuất ra « Kỳ Đạo Chân Giải » mà vẫn giống như là con nghé con, không chịu nổi một kích!"
"A Di Đà Phật, thí chủ ngươi quá khen!" Hư Không Thiền Sư chắp tay trước ngực, hành lễ với Triệu Vạn Phúc, sau đó nhìn về phía Diệu Không nói: "Thế gian này danh là không, lợi là không, thắng bại cũng là không, vi sư lấy tên cho ngươi là Diệu Không chính là hi vọng ngươi nhìn thấu hết thảy, cần gì phải nhắc lại chuyện đã từng xảy ra?"
Diệu Không vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ: "Sư tôn dạy phải, đệ tử biết sai rồi!"
Hư Không Thiền Sư gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Vạn Phúc nói: "Được thí chủ hậu ái, để sư đồ ta dừng chân ở đây, nếu thí chủ còn muốn so tài kỳ nghệ, lão nạp không dám chối từ. Nếu thí chủ có việc cần hỏi thăm, lão nạp cũng dốc túi tương thụ!"
Triệu Vạn Phúc nghe vậy không khỏi lộ ra nét mừng, Hư Không Thiền Sư ngụ ý là có thể dạy hắn kỳ thuật càng thêm lợi hại, chuyện này khiến Triệu Vạn Phúc có chút thụ sủng nhược kinh.
"Vậy làm phiền Thiền Sư!"
Hư Không Thiền Sư gật đầu cười khẽ: "Thí chủ không được đa lễ!"
Sau đó Triệu Vạn Phúc nhìn về phía bàn cờ, vẻ mặt khao khát: "Thiền Sư, bàn cờ này của lão đầu tử ta còn có thể cứu sao?"
Hư Không Thiền Sư khẽ lắc đầu: "Lão nạp hắc tử đã thành thế, có rồng cư cửu thiên chi thế, mà bạch tử ngươi hổ bàn đảo hoang, tiến thối không được, tả hữu không được, đã không đường nào để đi!"
"Lợi hại! Lợi hại!" Triệu Vạn Phúc nghe đến đó vẻ mặt vui lòng phục tùng, Hư Không Thiền Sư nói quả nhiên giống như hắn nghĩ, đó chính là nhìn như còn có mấy hơi nhưng thật ra thì đã là một con đường chết.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Vạn Phúc quyết định mở lại một bàn, đồng thời thỉnh giáo kỳ đạo cao chiêu của Hư Không Thiền Sư. Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn mở miệng, bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt: "Triệu gia gia, chúng ta tới rồi!"
Triệu Vạn Phúc tâm thần khẽ động, vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo mấy người Tuyền Châu đứng ở trong viện.
"Thiếu gia!"
Triệu Vạn Phúc vui vẻ, vội vàng đứng dậy đón, vẻ mặt cưng chiều mà nhìn mấy người Tuyền Châu: "Sao các ngươi lại đến rồi?"
Tuyền Châu chớp con mắt đen nhánh nói: "Hôm nay cha dẫn bọn ta đến tham dự luận đạo hội trên Dược Thần Sơn, cân nhắc đến năm mới sắp tới, chúng ta chuẩn bị rất nhiều đồ tốt cho Triệu gia gia ngươi, chuẩn bị đến tặng cho ngươi!"
Triệu Vạn Phúc mừng rỡ không ngậm miệng được: "Các ngươi trở về là lễ vật tốt nhất, không cần mỗi lần đều đem đồ cho Triệu gia gia!"
Mấy người Tuyền Châu cùng lắc đầu: "Không đúng không đúng! Chỉ cần chúng ta trở về thì nhất định phải đem đồ cho Triệu gia gia, bởi vì điều này đại biểu chúng ta thích Triệu gia gia ngươi nha!"
"Tốt tốt tốt, Triệu gia gia đa tạ các ngươi!" Triệu Vạn Phúc bị bốn bảo bối này thuyết phục, nhìn thấy các nàng khả ái hiểu chuyện như thế, trong lòng yêu thích không thôi.
Xoay chuyển ánh mắt, Triệu Vạn Phúc nhìn thấy Mộ Ấu Khanh thanh tú động lòng người bên người Lâm Hiên, vội hỏi: "Vị cô nương này là?"
Mộ Ấu Khanh cười nói: "Triệu thúc thúc tốt, ta là dì của mấy người Tuyền Châu, Mộ Ấu Khanh!"
Trước đó Triệu Vạn Phúc nghe mấy người Tuyền Châu nói về Mộ Ấu Khanh, bây giờ nàng nói như vậy, lập tức nhận ra thân phận của nàng, vội vàng hành lễ nói: "Hóa ra là công chúa điện hạ, lão hủ bái kiến điện hạ!"
Mộ Ấu Khanh vội vàng khoát khoát tay: "Triệu thúc thúc, đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế!"
Năm sáu ngày chưa về, đến khi trở về, hắn phát hiện dáng người Tang Nhu Nhu lại đầy đặn hơn rất nhiều.
Lúc này Tang Nhu Nhu chỉ mười sáu tuổi, chính là thời kỳ thân thể toàn diện sinh trưởng phát dục, giống như một đóa hoa đang thời kỳ nở rộ chờ người đến hái.
Tang Nhu Nhu mặt ngọc hơi đỏ lên, gắt giọng nói: "Hầu gia, các người hầu đang ở xung quanh, ngươi nói như vậy khiến cho bọn họ nghe được thì chắc chắn giễu cợt Nhu Nhi, sau này Nhu Nhi sao dám nhìn người?"
Nguyễn Tinh Đức cười ha ha một tiếng, ôm Tang Nhu Nhu vào lòng, dáng vẻ phách lối nói ra: "Ai dám giễu cợt nương tử của bản Hầu gia?"
Nói xong theo Tang Nhu Nhu đi vào trong điện, thấy trên bàn kim khảm ngọc trong điện bày đầy các loại thức ăn, màu sắc tịnh lệ mê người, mùi thức ăn thơm bay ra ngào ngạt nồng đậm.
Trừ bỏ mỹ vị đầy bàn ra, trên bàn còn có một bình rượu ngon cực phẩm, dù là ở ngoài trăm trượng cũng có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm tràn ra. Nguyễn Tinh Đức cười ha ha nói: "Nhu Nhi biết Hầu gia ta sắp thắng trận trở về, cho nên chuẩn bị rượu ngon cho ta ăn mừng?"
Tang Nhu Nhu cười gật đầu: "Là Nhu Nhi tự mình xuống bếp!"
Nguyễn Tinh Đức ôm nàng, cưng chiều hôn một cái: "Đúng là Nhu Nhi ngoan của ta, được rồi Nhu Nhi, đêm nay bản Hầu gia sẽ thương yêu ngươi!"
Tang Nhu Nhu mặc dù nhỏ tuổi nhưng có trù nghệ rất tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước Nguyễn Tinh Đức động lòng. Mắt thấy mỹ nhân của mình quan tâm ôn nhu như thế, lại xinh đẹp như hoa như ngọc, Nguyễn Tinh Đức chỉ hận không lập tức ăn nàng.
Tang Nhu Nhu vẻ mặt ôn nhu kéo Nguyễn Tinh Đức ngồi xuống, rót đầy một chén rượu cho hắn, sau đó lại rót cho mình một ly, nâng ly lên nói: "Lần này Hầu gia vì đối phó Yêu tộc mà chinh chiến mấy ngày bên ngoài, chắc hẳn cực kỳ vất vả, Nhu Nhi kính Hầu gia một chén, mong từ nay về sau thành trì Hầu gia đều yên ổn không ngại!"
"Ha ha ha, được!" Tang Nhu Nhu tri kỷ như thế làm cho Nguyễn Tinh Đức vui vẻ, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hai vợ chồng lại uống mấy chén, Nguyễn Tinh Đức càng uống càng vui vẻ, chắc chắn sủng ái ưa thích nương tử này của mình, một tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi tóc mỹ nhân cảm khái: "Đời này có thể lấy được thê tử như ngươi thì đúng là phúc phần của ta a!"
Tang Nhu Nhu cười nhạt một tiếng, rúc vào trong ngực Nguyễn Tinh Đức, nói khẽ: "Hầu gia nói như vậy, Nhu Nhi rất vui! Có thể gả cho Hầu gia cũng là phúc phận lớn nhất đời này của Nhu Nhi!"
"Chỉ đáng tiếc..."
Nói xong khẽ thở dài.
Nguyễn Tinh Đức cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực: "Nhu Nhi, có phải ngươi có lời gì muốn nói hay không?"
Dù sao đã làm vợ chồng hai năm, Nguyễn Tinh Đức hiểu khá rõ tâm tư mỹ nhân này, hôm nay Tang Nhu Nhu tự mình xuống bếp đón hắn, mặc dù là xuất phát từ chân tâm nhưng Nguyễn Tinh Đức biết chắc chắn trong lòng cô nàng này có lời gì muốn nói.
Tang Nhu Nhu nắm tay Nguyễn Tinh Đức: "Hầu gia, ngươi cũng biết ca ta một lòng muốn đạt được thành tựu trong giới võ đạo Tịch Nhiên Thiên, phát triển cơ nghiệp Tang Gia chúng ta đời đời kiếp kiếp đánh xuống."
"Nhưng đáng tiếc hắn năng lực có hạn, cuối cùng không thể dựa vào một người lớn mạnh tông môn, đến mức ngay cả mấy thành trì xung quanh Vân Huyễn Cung chúng ta đều có thể phân đất mà trị với Vân Huyễn Cung."
"Cho nên dù ta lấy Hầu gia, chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng nhưng ca ta vẫn khốn khổ vì phát triển tông môn, âu sầu khổ não a!"
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy yên lặng trầm tư một lát, nói: "Ý ngươi là muốn cho ta hạ lệnh cho mấy tông môn đó gia nhập vào Vân Huyễn Cung?"
Chuyện này Tang Nhu Nhu đã đề cập trước khi Nguyễn Tinh Đức xuất chinh, bây giờ Tang Nhu Nhu nói như vậy, Nguyễn Tinh Đức lập tức hiểu ý nàng.
Tang Nhu Nhu vẻ mặt chờ mong: "Như vậy Hầu gia ngươi đồng ý không?"
Nguyễn Tinh Đức khẽ nhíu mày: "Với năng lực của bản Hầu gia, để mấy tông môn đó gia nhập dưới trướng Vân Huyễn Cung cũng là chuyện một câu nói."
"Chỉ là dù sao mấy tông môn đó cũng là Đạo Môn chính thống trong giới võ đạo, mà ta tuy là chư hầu một phương nhưng nếu trực tiếp nhúng tay vào chuyện của tông môn sợ rằng sẽ khiến cho giới võ đạo bất mãn a!"
Tang Nhu Nhu cắn môi một cái nói: "Hầu gia nói có lý, nhưng dù sao ngài cũng là chư hầu một phương, mà thiên hạ đều biết ca ta là người cầm lái Vân Huyễn Cung."
"Nếu ngay cả mấy tông môn xung quanh mà hắn cũng không thu phục được thì chẳng phải là khiến cho người trong thiên hạ cảm thấy Hầu gia ngài không có uy nghiêm, ngay cả mấy tông môn mình trì hạ cũng không quản được?"
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy trầm tư một lát, vuốt cằm nói: "Ngươi nói như vậy cũng có chút đạo lý."
Tang Nhu Nhu thấy Nguyễn Tinh Đức buông lỏng tâm tư, không khỏi lộ ra một nụ cười vũ mị: "Nếu như Hầu gia đồng ý với thỉnh cầu của Nhu Nhi, đêm nay Nhu Nhi sẽ biểu hiện tốt một chút, để Hầu gia hài lòng!"
"Ha ha ha!" Nguyễn Tinh Đức ngửa đầu rót một chén rượu, cười nói: "Như vậy đêm nay Hầu gia ta sẽ hậu đình phẩm hoa, còn muốn ngươi thổi tiêu một đêm, ngươi có bằng lòng hay không?"
Nghĩ đến thể phách vô cùng cường kiện và sức chịu đựng kinh khủng của Nguyễn Tinh Đức, Tang Nhu Nhu hơi biến sắc, nhưng mà nghĩ đến ca ca mình, nàng vẫn mặt mũi đỏ bừng cắn răng gật đầu đồng ý: "Mặc cho Hầu gia xử trí!"
"Được, như vậy Hầu gia ta đồng ý với ngươi, ngày mai sẽ hạ lệnh cho mấy tông môn đó, để bọn họ quy thuận dưới trướng Vân Huyễn Cung!" Nguyễn Tinh Đức hưng phấn nói.
"Đa tạ Hầu gia!" Sau khi nghe xong, Tang Nhu Nhu vui vẻ, vội vàng đổ đầy một chén rượu cho Nguyễn Tinh Đức: "Vậy sau bữa ăn ta sẽ truyền tin tức này lại cho ca ta, hẳn là hắn nghe được sẽ cực kỳ cao hứng!"
Chương 1402 Đây quả thực là thiên phương dị đàm! (2)
Ngay khi hai người chạm cốc lần nữa, một giọng nói gấp gáp vang lên ở cổng: "Hầu gia, đại sự không ổn!"
Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu đồng thời theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người đi tới là quản gia trong phủ, cũng là tâm phúc đắc lực nhất của Nguyễn Tinh Đức, Chúc Quang.
Thấy sắc mặt Chúc Quang dị thường, Nguyễn Tinh Đức nghĩ thầm chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: "Chuyện gì?"
Chúc Quang: "Anh vợ ngài, Cung chủ Vân Huyễn Cung Tang Hiên Vũ và mười hai vị trưởng lão nội môn đều bị giết, toàn bộ tông môn đã người đi nhà trống, một mảnh hỗn độn!"
Tê ~
Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu đồng thời thay đổi sắc mặt, bọn họ không ngờ được là bên này vừa mới trải đường cho Tang Hiên Vũ thì bên kia bọn họ đều bị giết, hơn nữa ngay cả Vân Huyễn Cung cũng người đi nhà trống, quả là thiên phương dị đàm!
Tang Nhu Nhu mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy kịch liệt, hai tay nắm chắc vạt áo, cắn răng hỏi: "Rốt cuộc là ai... giết ca ta?"
Chúc Quang vẻ mặt kính sợ nói: "Là Huyền Băng Nữ Đế!"
Lạch cạch!
Cái chén trong tay Nguyễn Tinh Đức còn chưa kịp đặt lên bàn thì đã rơi xuống, chia năm xẻ bảy, rượu bắn tung tóe.
Về phần Tang Nhu Nhu thì như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt cứng đờ.
"Lại là Huyền Băng Nữ Đế!"
Chấn kinh hồi lâu, Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu mới đồng thời kêu lên một tiếng. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là người ra tay với Tang Hiên Vũ và Vân Huyễn Cung lại là vị Nữ Đế cường thế bá tuyệt thiên hạ đó.
Nguyễn Tinh Đức vội hỏi: "Tại sao Huyền Băng Nữ Đế ra tay với Vân Huyễn Cung?"
Chúc Quang vội vàng nói lại tin tức mình nghe được, đại khái là Tang Hiên Vũ cấu kết vực ngoại Ô Kim Cuồng Viên tộc đối phó rất nhiều tông môn, hôm nay dự tiệc ở trụ sở Ô Kim Cuồng Viên tộc, đụng phải Đông Hoàng Tử U, sau đó bị rút khô thân thể mà chết.
Sau đó tất cả thi thể được đưa về Vân Huyễn Cung, khiến cho tất cả trưởng lão đệ tử sợ đến giải tán, trong nửa ngày, Vân Huyễn Cung trống không.
Nghe nói như vậy, Nguyễn Tinh Đức và Tang Nhu Nhu không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ được là Tang Hiên Vũ sẽ cấu kết với Ô Kim Cuồng Viên tộc.
Sau đó Tang Nhu Nhu cắn răng nói ra: "Cho dù ca ta cấu kết Yêu tộc nhưng Huyền Băng Nữ Đế cũng không thể giết bọn họ như vậy! Cho dù hắn có tội cũng phải do Tịch Nhiên Đế thẩm phán!"
"Hầu gia, Huyền Băng Nữ Đế quá bá đạo! Rõ ràng là nàng khiêu khích ngươi và Tịch Nhiên Đế!"
Chúc Quang bổ sung: "Người của Huyền Băng Nữ Đế còn dời trống Vân Huyễn Cung, phát tất cả tài vật tài nguyên cho rất nhiều bách tính trong Tịch Nhiên Thiên chúng ta."
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Huyền Băng Nữ Đế đầu tiên là giết người lập uy, lại phát tài vật Vân Huyễn Cung cho bình dân bách tính, đây là đang khiêu khích Tịch Nhiên Đế!"
"Chuyện này tuyệt đối không thể cứ tính như vậy!"
Hắn biết Tịch Nhiên Đế có thù với phụ thân Đông Hoàng Tử U Đông Hoàng Quân Dương, cũng biết trước đó Tịch Nhiên Đế muốn phá hư vạn quốc hội, dùng kế giết chết Đông Hoàng Tử U, cho nên hắn biết Tịch Nhiên Đế chính là tử địch của Đông Hoàng Tử U.
Bây giờ Đông Hoàng Tử U giết Tang Hiên Vũ, lại dùng tài vật Vân Huyễn Cung tặng cho bách tính, lập uy đồng thời lại lôi kéo được dân chúng trong Tịch Nhiên Thiên, lấy được danh tiếng cho mình, hành động lần này chính là khiêu khích Tịch Nhiên Đế.
Nguyễn Tinh Đức cảm thấy cho dù Tang Hiên Vũ làm không đúng nhưng Huyền Băng Nữ Đế cũng không thể nhúng tay vào chuyện của Tịch Nhiên Thiên.
Tang Nhu Nhu cắn răng nói: "Hầu gia, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp báo thù cho ca ta!"
Nguyễn Tinh Đức ánh mắt lấp lóe hàn ý, nói: "Ta nghe nói gần đây Tịch Nhiên Đế đang bế quan tu luyện thần công vô địch, Hộ Thiên Thần Tông đang rèn đúc trăm vạn thập phương thần binh đối phó Bắc Huyền Thiên, ít ngày nữa thần binh sẽ thành!"
"Ngươi yên tâm, đợi sau khi đế quân xuất quan, ta nhất định sẽ mời hắn nhanh chóng ra tay giết Huyền Băng Nữ Đế!"
"Tốt!"
Tang Nhu Nhu cắn chặt môi khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận nồng đậm, đồng thời lại có mấy phần mong đợi. Nàng biết Tịch Nhiên Đế chẳng những tu vi siêu cường mà còn có thần công hộ thể vô địch, lại thiện bày mưu nghĩ kế, là mưu lược gia đỉnh tiêm.
Nếu như hắn đã chuẩn bị toàn phương vị đối phó Bắc Huyền Thiên và Đông Hoàng Tử U, hẳn là hoàn toàn nắm chắc. Vậy mình kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, chờ đến đế quân xuất quan, thần binh thành, nhờ Nguyễn Tinh Đức đến hoàng cung thỉnh cầu Tịch Nhiên Đế nhanh chóng giết Nữ Đế báo thù!
...
Vô Lượng Thiên, Vô Lượng Thần Cung.
Vô Lượng Đế Thượng Quan Vân Tiêu ngồi ngay ngắn trên Kim Long bảo tọa, mở triều hội với các vương công đại thần.
Một giọng nói già nua lại tràn ngập vui sướng từ ngoài điện truyền vào: "Bệ hạ, tin tức tốt!"
Thượng Quan Vân Tiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Thừa tướng Trần Cẩm Vũ bưng một cái hộp gỗ vội vàng đi từ ngoài điện vào, mặt mũi tràn đầy xuân phong như trúng số.
Đi vào chính điện, Trần Cẩm Vũ mở hộp gỗ ra nói: "Bệ hạ, nhóm vàng bạc đồng tệ đầu tiên đã được đúc ra!"
Trên mặt Thượng Quan Vân Tiêu lộ ra vẻ vui mừng, khẽ nâng tay lên nói: "Vậy thì nhờ Thừa tướng lấy bọn chúng ra cho mọi người xem một cái!"
"Rõ!" Trần Cẩm Vũ mở hộp ra, sau đó lấy ra ba cái vàng bạc đồng tệ giơ lên chỗ cao để tất cả mọi người nhìn thấy.
Thượng Quan Vân Tiêu và chúng vương công đại thần nhìn kỹ một lúc, chỉ thấy chính diện ba đồng tiền đều điêu khắc con số bắt mắt, mà mặt sau thì điêu khắc hoa văn cực kì tinh xảo.
Tiền tệ mới lạ mà mỹ quan thuận tiện như thế khiến cho Thượng Quan Vân Tiêu và một đám vương công đại thần nhao nhao lộ ra vẻ tán thán.
"Tiền tệ thật là tinh mỹ!"
"Những vàng bạc đồng tệ này chế tác cực kỳ tinh mỹ, hoàn toàn thích hợp lưu thông trong dân gian a!"
Chương 1403 Đã đến lúc tiến về Bắc Huyền Thiên tự mình gặp Huyền Băng Nữ Đế!
"Có bọn chúng, chẳng những lưu thông mậu dịch giữa bách tính càng thuận tiện, chúng ta và Bắc Huyền Thiên cũng càng mật thiết, đúng là sáng tạo lợi dân lợi quốc thiên cổ khó được!"
"Huyền Băng Nữ Đế có thể nghĩ ra sách lược bực này, đúng là kỳ tài quản lý thiên hạ!"
...
Bắc Huyền Thiên điều động công tượng tới, dựa theo quy cách Bắc Huyền Thiên đúc thành vàng bạc đồng tệ, thay thế đồng tiền, bạc vụn cùng, kim khối, nguyên bảo của Vô Lượng Thiên sử dụng trước đây, khiến cho tiền tệ lưu thông càng mau lẹ thuận tiện, mậu dịch giữa dân gian và chính phủ càng phồn vinh hưng thịnh.
Điểm này, sau khi mọi người thấy ba đồng tiền này thì càng tin tưởng hơn.
Bọn họ cũng bởi vậy mà cảm khái vạn phần, cảm thấy Huyền Băng Nữ Đế tuổi còn trẻ mà có ý tưởng và khí phách như thế này, đúng là phúc của bách tính trong ba phương thiên địa Bắc Huyền Thiên, Động Nguyên Thiên cùng Cửu Đỉnh Thiên, cũng là phúc của bách tính Vô Lượng Thiên!
"Bệ hạ, có tin tức mới!"
Không đợi chúng vương công đại thần dừng tiếng than thở, ngoài điện lại vang lên một giọng nói hùng hậu thô kệch.
Thượng Quan Vân Tiêu và mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn uy mãnh, người mặc bạch ngân chiến giáp, vai mang áo choàng màu đỏ, long hành hổ bộ đi vào.
Thượng Quan Vân Tiêu vội hỏi: "Triệu Nguyên soái, chuyện gì?"
Nam tử uy mãnh chính là Long Mã Nguyên soái Triệu Uy của Vô Lượng Thiên, tiến lên ôm quyền hành lễ nói: "Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, ở bồn địa nào đó ở tây bộ Tịch Nhiên Thiên, Huyền Băng Nữ Đế một mình diệt sát hơn ba triệu vực ngoại Yêu tộc, lại rút khô tinh huyết của Cung chủ và một đám trưởng lão Vân Huyễn Cung Tịch Nhiên Thiên, sau đó đưa thi thể bọn họ đến tông môn đó!"
"Bởi vì Cung chủ Vân Huyễn Cung cấu kết với vực ngoại Yêu tộc, Huyền Băng Nữ Đế làm như thế cảnh cáo tông môn này, sau đó chia toàn bộ tài vật bọn họ cướp đoạt được và tài vật bọn họ tự có cho bách tính nghèo khổ trong Tịch Nhiên Thiên!"
"Một đội ngũ dưới trướng thuộc hạ nhận lệnh xua đuổi vực ngoại Yêu tộc ở bờ biển tây bộ hải dương nên vô ý biết được chuyện này, trải qua tìm hiểu biết được nguyên nhân kỹ càng nên mới báo lại chuyện này cho thuộc hạ!"
Nghe mấy câu này, trên mặt Thượng Quan Vân Tiêu và chúng vương công đại thần đều lộ ra vẻ chấn động.
"Dùng sức một mình diệt sát hơn ba trăm vạn vực ngoại Yêu tộc, Huyền Băng Nữ Đế quá mạnh!"
"Nữ Đế giận dữ, thây nằm trăm vạn, lời ấy quả nhiên không giả a!"
"Càng khó hơn là Nữ Đế còn lợi dụng chuyện Vân Huyễn Cung hung hăng làm nhục Tịch Nhiên Đế, nàng trí dũng song toàn, đúng là khiến người ta tán thưởng!"
...
Thượng Quan Vân Tiêu nghe chúng vương công đại thần bàn tán và ca ngợi, chậm rãi nắm hai tay lại, sau đó nhướng mày làm ra một quyết định.
"Xem ra đã đến lúc tiến về Bắc Huyền Thiên tự mình gặp Huyền Băng Nữ Đế!"
Theo Thượng Quan Vân Tiêu, lần trước truyền thư cho Bắc Huyền Thiên chính là bước đầu tiên bày tỏ thiện chí với Nữ Đế Đông Hoàng Tử U, thậm chí có thể nói có chút ý gia nhập.
Mà lần này hắn tự mình tiến về Bắc Huyền Thiên gặp mặt Đông Hoàng Tử U chính là chân chính quy hàng, hơn nữa không phải là hắn quy hàng mà là dẫn theo toàn bộ Vô Lượng Thiên biểu đạt thần phục chi ý với Nữ Đế.
Sở dĩ làm như thế, Thượng Quan Vân Tiêu cũng đã suy tính kỹ.
Thứ nhất, gần năm năm trước, Đông Hoàng Tử U lấy thân nữ nhi đăng lâm đế vị Bắc Huyền Thiên, lúc ấy chịu đủ người trong thiên hạ chỉ trích và chất vấn, nhưng nàng lực phá lời đồn, lấy thiên phú và năng lực cực kỳ kinh người cấp tốc ổn định Bắc Huyền Thiên, khiến thiên hạ phải sợ hãi, cái này đủ để chứng minh nàng có khí chất vạn cổ minh quân. Hơn nữa nàng quản lý thiên hạ cương trực công chính, ghét ác như cừu, một lòng vì dân vì thương sinh, quyết chí thề phát triển Bắc Huyền Thiên, người tràn đầy chính trực chính nghĩa chi khí như vậy là một đối tác hợp tác cực kỳ tốt.
Thứ hai, trong nửa năm gần đây, cho dù là Đông Hoàng Tử U hay là Lâm Hiên đều nhấc lên từng đạo gợn sóng kinh thiên trong thiên hạ, làm ra các hành vi nghịch thiên không thể tưởng tượng, mỗi lần đều có thể chấn kinh người trong thiên hạ. Hai vợ chồng bọn họ tu vi siêu tuyệt, thiên phú siêu tuyệt, thủ đoạn siêu tuyệt, bất kỳ đối thủ gì đều như là gà đất chó sành trước mặt bọn họ.
Giống như Lâm Hiên một mình đánh lui thượng cổ Long Tích Tộc và bách tộc liên quân, Đông Hoàng Tử U một mình tru sát hơn ba trăm vạn Ô Kim Cuồng Viên tộc. Hai người bọn họ đều có thực lực vô địch một người có thể ngăn cản thiên hạ, cho dù là tung hoành Cửu Thiên Tiên Vực hay là Thương Long Đại Lục hay là Minh Giới đều thành thạo điêu luyện, duy ngã độc tôn.
Tổ hợp vô địch như thế này đã được định trước sẽ thống trị toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực, cho dù đối thủ mạnh cỡ nào cũng sẽ gãy kích dưới tay của bọn họ.
Thứ ba, bây giờ Cửu Thiên Tiên Vực họa loạn trùng điệp, không chỉ có yêu triều giáng lâm, còn có trời thủng, còn có quỷ khí khôi phục và viễn cổ khôi phục với rất nhiều nguy hiểm không cách nào khống chế giáng lâm. Mặc dù Vô Lượng Thiên là một trong số cửu phương thiên địa trong Cửu Thiên Tiên Vực, có kỳ trân dị bảo, vô số năng nhân dị sĩ nhưng muốn chống lại những nguy hiểm này thì còn thiếu rất nhiều. Huống chi, Vô Lượng Đế thân là thiên kiêu mạnh nhất Vô Lượng Thiên trong gần ba trăm vạn năm nay nhưng đến nay vẫn kẹt ở cánh cửa Cổ Thần Cảnh, sao có thể chống cự những nguy hiểm không biết trước đó được?
Cho nên kết hợp đủ loại suy tính, Thượng Quan Vân Tiêu cảm thấy đã đến lúc đứng chung một chỗ với Bắc Huyền Thiên.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn lệnh cho Lễ bộ Thượng thư chuẩn bị lễ vật trân quý nhất, sau ba ngày, năm mới đến, đem theo lễ vật tự mình đến Bắc Huyền Thiên gặp mặt Nữ Đế.
...
Chương 1404 Thần tăng Hư Không!
Tựa hồ tâm hữu linh tê với Thượng Quan Vân Tiêu, sau khi công tượng Xích Tiêu Thiên chế tác xong mô bản vàng bạc đồng tệ, Vân Hồng Khánh lập tức cầm theo mô bản đến nơi Xích Tiêu Đế bế quan, đồng thời bẩm báo chuyện Đông Hoàng Tử U diệt sát hơn ba trăm vạn vực ngoại Yêu tộc và san bằng Vân Huyễn Cung.
Khi biết những tin tức này, Xích Tiêu Đế lệnh cho Vân Hồng Khánh chuẩn bị một chút lễ vật trân quý, khi năm mới đến thì đến Bắc Huyền Thiên gặp mặt Đông Hoàng Tử U.
Đồng thời, Xích Tiêu Đế còn sai Vân Hồng Khánh truyền tin cho Thượng Quan Vân Tiêu, nói cho Thượng Quan Vân Tiêu biết bọn họ định đến Bắc Huyền Thiên.
Biết được Thượng Quan Vân Tiêu cũng có ý tưởng giống vậy, quân chủ hai phương thiên địa ước định cùng nhau đến Huyền Băng Cung.
...
Thương Long Đại Lục, Lam Vân Quốc, Lâm gia viện.
Viện lạc cổ kính gạch xanh ngói đỏ được lão quản gia Triệu Vạn Phúc quét dọn đến không nhuốm bụi trần, vừa mới mưa nên trong không khí có chút ướt át, không khí nhuộm dần mặt đất tường gạch, lộ ra mấy phần thanh lương thấm vào ruột gan.
Nước trong vạc nước sứ men xanh góc đông nam viện lạc trong xanh như gương, phản chiếu ra hình bóng cây du nơi góc tường. Hơi gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến cho lá cây du lay động, chấn văng mấy giọt nước để lại trên phiến lá, làm cho cả viện lạc lộ ra u tĩnh an bình.
Nhưng mà trong viện cũng không phải hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng đôm đốp thanh thúy, khiến cho viện tử có thêm mấy phần náo nhiệt.
Ở giữa viện tử, trước một bàn đá màu trắng, lúc này đang có hai lão giả ngồi đối mặt nhau.
Một là quản gia Triệu Vạn Phúc, đối diện hắn là một lão hòa thượng người mặc cà sa huyền bạch, tóc trắng cắt ngắn, giữ lại một túm râu dê màu trắng.
Hòa thượng mặt mũi hiền lành, ánh mắt thỉnh thoảng có tinh quang lấp lóe, dường như một ngọn cổ đăng, thoạt nhìn khí chất cực kì bất phàm. Mà sau lưng lão hòa thượng còn có một tiểu hòa thượng chừng mười ba mười bốn tuổi, vẻ mặt thành kính cung kính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn đá.
Lúc này, trên bàn cờ hắc tử như long xuất hải, chiếm cứ hai phần ba bàn cờ, rất có phun ra nuốt vào thiên địa chi tượng. Mà bạch tử hùng cứ một phần ba khác, bốn phía có mấy chỗ trống không, rất có thế vận sức chờ phát động, tùy thời phản công.
Nhưng mà Triệu Vạn Phúc nhìn chằm chằm bạch tử, suy tư gần một nén nhang cũng không tìm được nơi có thể lạc tử, giơ một viên bạch tử lên muốn buông xuống nhưng đổi vị trí mấy lần đều cảm thấy không được, dáng vẻ khó mà hạ thủ.
Hít sâu một hơi, Triệu Vạn Phúc để cờ xuống, chắp tay nói với lão hòa thượng: "Thiền Sư kỳ đạo cao thâm mạt trắc, rõ ràng để lại cho lão già ta ít nhất bảy nước nhưng mà cho dù ta hạ ở nơi nào cũng sẽ dẫn rồng mà động, sẽ tạo thành tổn thương trí mạng cho mình."
"Thủ đoạn dục cầm cố túng như thế này đúng là khiến người ta bội phục! Bàn này là ta thua!"
Hôm nay khi hắn ra ngoài, vô ý gặp được một đôi sư đồ hòa thượng hoá duyên trước cửa nhà, bởi vì được sự giúp đỡ của Lâm Hiên nên hắn đã thành công bước vào cảnh giới Chuẩn Đế, cho nên cũng nhìn ra lão hòa thượng khí thế cực kì bất phàm, nghĩ đối phương hẳn là nhất đại cao tăng.
Thế là Triệu Vạn Phúc mời sư đồ hòa thượng vào nhà, khách khí dâng lên nước trà điểm tâm, mời bọn họ dùng bữa.
Trong quá trình trò chuyện, Triệu Vạn Phúc biết được lão hòa thượng tôn hiệu Hư Không Thiền Sư, lập tức vô cùng kính sợ.
Phải biết, trong truyền thuyết Lam Vân Quốc, Hư Không Thiền Sư chính là tồn tại gần như thần tăng. Hắn không những đã sống ít nhất bảy trăm vạn năm mà hơn sáu triệu năm trước hắn đã bước vào Thánh Cảnh, Phật pháp tạo nghệ có thể xưng Phật Đạo Tôn Giả đương thời, có tiềm năng phúc tuệ nhị chân tôn.
Khiến cho người ta kính nể nhất là cho dù có tu vi và Phật pháp tạo nghệ siêu tuyệt như thế nhưng Hư Không Thiền Sư lại không mang hết thảy danh lợi, không xây chùa miếu không nạp tiền tài, cho tới nay đều vân du tứ phương, gặp được người hữu duyên thì rộng truyền Phật Đạo, kết thiện duyên.
Mà cái tên Hư Không của hắn thì lấy từ câu "Sắc bất dị không, không bất dị sắc", đại biểu cho hắn xem hết thảy mọi thứ đều là không, chỉ có Phật pháp vĩnh tồn.
Nghĩ đến mình lại ngẫu nhiên gặp Phật Đạo đại năng bực này, hơn nữa viện lạc vẫn luôn trống không, Triệu Vạn Phúc mời Hư Không Thiền Sư và đồ đệ của hắn ở lại mấy ngày để bày tỏ sự tôn kính.
Trong quá trình này, Triệu Vạn Phúc biết được Hư Không Thiền Sư kỳ đạo tạo nghệ cực cao, có lòng luận bàn giao lưu với hắn.
Không ngờ được là Hư Không Thiền Sư trình độ còn cao hơn hắn tưởng tượng, có thể nói là siêu phàm nhập thánh!
Sở dĩ Triệu Vạn Phúc đánh giá Hư Không Thiền Sư cao như thế chính là vì trong quá trình hắn đánh cờ với Hư Không Thiền Sư, thường xuyên mượn bản « Kỳ Đạo Chân Giải » đó quan sát.
Nhưng mà cho dù là không ngừng tham chiếu kỹ xảo và thủ pháp trong« Kỳ Đạo Chân Giải » nhưng Triệu Vạn Phúc vẫn bị Hư Không Thiền Sư chiếm tiên cơ, mười trận chiến mười trận bại, hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Cái này theo Triệu Vạn Phúc đã là chuyện nghịch thiên, mà kỳ thuật mà Hư Không Thiền Sư biểu hiện ra càng vượt qua phàm nhân, đứng hàng Thánh giai. Phải biết « Kỳ Đạo Chân Giải » chính là điển tịch kỳ đạo cực kỳ mạnh mẽ trân quý trong thiên hạ, bao gồm phương pháp phá giải tất cả thế cuộc trong thiên hạ, còn có một ít phương pháp chính là thủ bút tiên giới không có ở nhân gian.
Hơn nữa điển tịch này thiên hạ chỉ có một bản, có thể nói là kỳ đạo bản độc nhất, cực kỳ trân quý như phượng mao lân giác. Nhớ ngày đó điển tịch này là phụ thân Lâm Hiên ngẫu nhiên mua xuống trong quá trình kinh thương, để lại trong Lâm gia viện, trước đó Triệu Vạn Phúc cũng nghiên tập điển tịch này, cho nên học được một tay kỳ thuật rất không tệ.
Chương 1405 Thiền Sư, ngươi nói thiếu gia nhà ta là...
Nhưng sau khi đánh cờ với Hư Không Thiền Sư mấy lần, hắn phát hiện sở học trước đó căn bản không đủ dùng, cho nên đem cuốn sách này ra, muốn hiện học hiện dùng. Không ngờ được là tay cầm điển tịch tuyệt thế như thế này hắn vẫn đối mặt kỳ chiêu của Hư Không Thiền Sư mà không thể làm gì, không ngừng thua, mỗi một lần đều bị Hư Không Thiền Sư khống chế trong lòng bàn tay.
Bởi vậy, Triệu Vạn Phúc cảm thấy Hư Không Thiền Sư kỳ đạo tạo nghệ đã đến cấp Thánh nhân.
Nghe Triệu Vạn Phúc nói như vậy, tiểu hòa thượng sau lưng Hư Không Thiền Sư Diệu Không vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Sư tôn ngoại trừ Phật pháp cao thâm ra thì kỳ đạo chi thuật cũng đã đến cấp Thánh nhân."
"Nhớ ngày đó 'Thông Thiên Long Thủ' danh xưng kỳ đạo đệ nhất thiên hạ Hoàng Thánh Long cũng liên tiếp bại trong tay sư tôn, có thể thấy được sư tôn tạo nghệ đã không ai có thể so!"
"Tê!"
Nghe nói như vậy, Triệu Vạn Phúc hơi đổi vẻ mặt. Hắn chính là kẻ yêu thích cờ vây, đương nhiên cũng có nghe danh "Thông Thiên Long Thủ" Hoàng Thánh Long.
Hoàng Thánh Long, người này có thể nói là kỳ đạo Tôn Giả mạnh nhất toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực và Thương Long Đại Lục trong gần ba trăm vạn năm qua, tục truyền lúc hắn sinh ra đời, bỗng nhiên sinh ra một dị tượng bàn cờ, khiến cho người ta cực kỳ kinh dị, nghe đồn hắn chính là Thần Giới Kỳ Thần chuyển thế.
Mà sự thật giống như mọi người dự liệu, từ đó về sau Hoàng Thánh Long bước lên kỳ đạo, một đường hát vang tiến mạnh, không ngừng chiến thắng các loại kỳ đạo cao thủ, vạn chiến bất bại mà nổi danh thiên hạ.
Hành động vĩ đại nhất của hắn chính là một người đồng thời khiêu chiến bốn vị Kỳ Thánh đương thời trên Hoa Sơn, Thương Long Đại Lục, Thổ Thần Châu, nhất tâm tứ dụng, lấy lực lượng một người đồng thời hạ bốn bàn cờ, cuối cùng bốn bàn toàn thắng, đánh cho bốn vị Kỳ Thánh đó tâm phục khẩu phục.
Từ đây hắn được thế nhân tôn xưng là "Thông Thiên Long Thủ", ngụ ý hắn thực lực thông thiên, tay cầm thiên nhân mà không người có thể địch.
Triệu Vạn Phúc hoàn toàn không ngờ được là ngay cả kỳ đạo chí tôn như Hoàng Thánh Long đều liên tiếp bại trong tay Hư Không Thiền Sư, xem ra Hư Không Thiền Sư mới là cao thủ chí tôn ẩn thế!
Hắn nhịn không được chắp tay nói với Hư Không Thiền Sư: "Hóa ra tạo nghệ của Thiền Sư lại đạt đến hoàn cảnh như thế, khó trách ta xuất ra « Kỳ Đạo Chân Giải » mà vẫn giống như là con nghé con, không chịu nổi một kích!"
"A Di Đà Phật, thí chủ ngươi quá khen!" Hư Không Thiền Sư chắp tay trước ngực, hành lễ với Triệu Vạn Phúc, sau đó nhìn về phía Diệu Không nói: "Thế gian này danh là không, lợi là không, thắng bại cũng là không, vi sư lấy tên cho ngươi là Diệu Không chính là hi vọng ngươi nhìn thấu hết thảy, cần gì phải nhắc lại chuyện đã từng xảy ra?"
Diệu Không vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ: "Sư tôn dạy phải, đệ tử biết sai rồi!"
Hư Không Thiền Sư gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Vạn Phúc nói: "Được thí chủ hậu ái, để sư đồ ta dừng chân ở đây, nếu thí chủ còn muốn so tài kỳ nghệ, lão nạp không dám chối từ. Nếu thí chủ có việc cần hỏi thăm, lão nạp cũng dốc túi tương thụ!"
Triệu Vạn Phúc nghe vậy không khỏi lộ ra nét mừng, Hư Không Thiền Sư ngụ ý là có thể dạy hắn kỳ thuật càng thêm lợi hại, chuyện này khiến Triệu Vạn Phúc có chút thụ sủng nhược kinh.
"Vậy làm phiền Thiền Sư!"
Hư Không Thiền Sư gật đầu cười khẽ: "Thí chủ không được đa lễ!"
Sau đó Triệu Vạn Phúc nhìn về phía bàn cờ, vẻ mặt khao khát: "Thiền Sư, bàn cờ này của lão đầu tử ta còn có thể cứu sao?"
Hư Không Thiền Sư khẽ lắc đầu: "Lão nạp hắc tử đã thành thế, có rồng cư cửu thiên chi thế, mà bạch tử ngươi hổ bàn đảo hoang, tiến thối không được, tả hữu không được, đã không đường nào để đi!"
"Lợi hại! Lợi hại!" Triệu Vạn Phúc nghe đến đó vẻ mặt vui lòng phục tùng, Hư Không Thiền Sư nói quả nhiên giống như hắn nghĩ, đó chính là nhìn như còn có mấy hơi nhưng thật ra thì đã là một con đường chết.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Vạn Phúc quyết định mở lại một bàn, đồng thời thỉnh giáo kỳ đạo cao chiêu của Hư Không Thiền Sư. Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn mở miệng, bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt: "Triệu gia gia, chúng ta tới rồi!"
Triệu Vạn Phúc tâm thần khẽ động, vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo mấy người Tuyền Châu đứng ở trong viện.
"Thiếu gia!"
Triệu Vạn Phúc vui vẻ, vội vàng đứng dậy đón, vẻ mặt cưng chiều mà nhìn mấy người Tuyền Châu: "Sao các ngươi lại đến rồi?"
Tuyền Châu chớp con mắt đen nhánh nói: "Hôm nay cha dẫn bọn ta đến tham dự luận đạo hội trên Dược Thần Sơn, cân nhắc đến năm mới sắp tới, chúng ta chuẩn bị rất nhiều đồ tốt cho Triệu gia gia ngươi, chuẩn bị đến tặng cho ngươi!"
Triệu Vạn Phúc mừng rỡ không ngậm miệng được: "Các ngươi trở về là lễ vật tốt nhất, không cần mỗi lần đều đem đồ cho Triệu gia gia!"
Mấy người Tuyền Châu cùng lắc đầu: "Không đúng không đúng! Chỉ cần chúng ta trở về thì nhất định phải đem đồ cho Triệu gia gia, bởi vì điều này đại biểu chúng ta thích Triệu gia gia ngươi nha!"
"Tốt tốt tốt, Triệu gia gia đa tạ các ngươi!" Triệu Vạn Phúc bị bốn bảo bối này thuyết phục, nhìn thấy các nàng khả ái hiểu chuyện như thế, trong lòng yêu thích không thôi.
Xoay chuyển ánh mắt, Triệu Vạn Phúc nhìn thấy Mộ Ấu Khanh thanh tú động lòng người bên người Lâm Hiên, vội hỏi: "Vị cô nương này là?"
Mộ Ấu Khanh cười nói: "Triệu thúc thúc tốt, ta là dì của mấy người Tuyền Châu, Mộ Ấu Khanh!"
Trước đó Triệu Vạn Phúc nghe mấy người Tuyền Châu nói về Mộ Ấu Khanh, bây giờ nàng nói như vậy, lập tức nhận ra thân phận của nàng, vội vàng hành lễ nói: "Hóa ra là công chúa điện hạ, lão hủ bái kiến điện hạ!"
Mộ Ấu Khanh vội vàng khoát khoát tay: "Triệu thúc thúc, đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế!"
Bình luận facebook