• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (3 Viewers)

  • Chương 1371-1375

Chương 1371 Xích Phượng đã là vật trong túi Côn gia chúng ta, nếu không cút đi thì để mạnh lại đây!

không cút đi thì để mạnh lại đây!

Hôm nay, trong Vị Ương Thánh Địa, Xích Phượng hấp thu thần hỏa và Thái Dương Thần Hỏa dưới dưới mặt đất, rốt cục đột phá cảnh giới Yêu Hoàng, thành một đời Yêu Tổ, đồng thời kích hoạt Niết Bàn thần thông và thần thông pháp tướng Xích Phượng Hỏa Ảnh.

Lúc ấy Xích Phượng cũng vui vẻ, phóng ra thần thông pháp tướng, sau đó bay đến trăm vạn dặm trên không Vị Ương Thánh Địa bay múa, để các đệ tử Thánh Địa có thể toàn phương vị chiêm ngưỡng phong thái của mình. Không ngờ được là thần thông pháp tướng khiến cho phụ tử Côn Tuấn Hùng từ bí cảnh trở về chú ý, lúc ấy Côn Tuấn Hùng hóa thành một con Kim Sí Bằng che trời, một vuốt bắt lấy Xích Phượng, sau đó để nó vào nạp giới đem đi.

Bởi vì vừa khéo Vị Ương Thánh Chủ dẫn theo Thánh nữ Thánh tử đi ra ngoài lịch luyện, mấy vị trưởng lão Thánh Địa chỉ đành tiến lên ngăn cản, đồng thời khuyên nhủ Côn Tuấn Hùng thả Xích Phượng. Không ngờ được là Côn Tuấn Hùng ỷ mình là Côn gia chi chủ, tu vi tinh thâm, chẳng những không có để ý tới mấy vị trưởng lão mà một bàn tay đánh phế tất cả bọn họ, sau đó đem Xích Phượng đi.

Vị Ương Thánh Chủ trở về, nghe nói việc này thì lập tức tức giận, sau đó hỏi ra thân phận Côn Tuấn Hùng thì hắn lập tức dẫn theo đệ tử tinh anh Thánh Địa hoả tốc đuổi theo. Bởi vì trước đó Vị Ương Thánh Chủ đã tới Thái Cổ Thần Sơn cho nên cũng không tốn nhiều sức là tìm được Côn gia.

Mắt thấy từ ức dặm xa xôi mà đến, Côn Tuấn Hùng còn phách lối vô độ như vậy, Vị Ương Thánh Chủ sát khí đầy trời, tức giận nói.

Côn Đồng Minh vẻ mặt khinh bỉ nói ra: "Chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi mà cũng dám nói như thế với phụ thân ta?"

"Xích Phượng đã là vật trong túi Côn gia chúng ta, nếu không cút thì để mạng lại!"

Xích Phượng tiến giai thành Yêu Tổ, có một nửa Thần thú chi khu, đối với Kim Sí Bằng cũng là điểu tộc thì yêu đan của nó là Thánh phẩm hiếm có. Nếu có thể luyện hóa hấp thu yêu đan Xích Phượng thì chắc chắn có thể tăng cường huyết mạch chi lực và Hỏa Sát Chi Lực của Kim Sí Bằng nhất tộc, thậm chí còn có thể có được một chút thần thông trên người Xích Phượng, có thể nói là có rất nhiều chỗ tốt, dụ hoặc cực lớn.

Côn Đồng Minh cảm thấy với để uẩn và thực lực Côn gia, ăn cướp trắng trợn Thánh Thú của Vị Ương Thánh Địa là chuyện không đáng kể chút nào, cho nên hoàn toàn không có sợ hãi.

"Làm càn!"

"Côn gia các ngươi cưỡng đoạt Thánh Thú Thánh Địa ta, không những không hối cãi còn ăn nói cuồng vọng, đúng là khinh người quá đáng!"

Côn Đồng Minh nói như vậy khiến cho tất cả người của Vị Ương Thánh Địa đang có mặt ở đây đều giận dữ không thôi, chỉ hận không thể xé nát hắn.

Không đợi Vị Ương Thánh Chủ mở miệng, trưởng lão Thánh Địa Bành Trung Đức lấy ra một thanh thượng phẩm pháp bảo linh kiếm, cuốn theo chí cường Hỏa Sát Chi Lực giết ra.

"Hỏa Long Biến!"

Xoẹt một tiếng, linh kiếm tỏa ra thần hỏa đáng sợ tung hoành mười vạn dặm, hòa làm một thể với linh kiếm, biến thành một con Hỏa Long lớn, thân thể vũ động đánh thẳng tới Côn Đồng Minh.

Hỏa Sát Chi Lực nóng bỏng kèm theo long ảnh đánh tới, khiến cho mười vạn dặm thiên địa rung động, làm cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm nhận được cảm giác áp bách cực lớn.

Có gia chủ nhịn không được cảm khái một câu: "Vị Ương Thánh Địa không hổ là một trong số bốn Thánh Địa đỉnh cấp Thương Long Đại Lục, công pháp của bọn họ có uy lực thông thần thông tiên!"

Côn Đồng Minh lại khinh thường cười một tiếng: "Cái gì thông thần thông tiên? Rõ ràng là công phu mèo ba chân mà thôi!"

Quanh người hắn linh khí nhất bạo, cuốn theo một đạo hư ảnh Kim Sí Bằng xông về phía Hỏa Long mười vạn dặm, hữu quyền nắm chặt, bộc phát ra một đoàn huyền quang xích hồng sắc lóa mắt.

"Tu La Thánh Quyền!"

Ầm ầm ~

Một quyền này đánh ra, mười vạn dặm thiên địa điên cuồng chấn động, quyền kình kinh khủng như mười vạn hải vực sôi trào ở trên không, từng tầng khí lãng đè ép không gian phía trước, điên cuồng tiến lên, khí thế vô cùng cường hoành!

Bành! ! !

Quyền kình ngạnh sinh sinh đụng Hỏa Long thành bột phấn, mười vạn dặm Hỏa Long và kiếm khí như bị mười vạn hải vực cọ rửa, trong khoảnh khắc tiêu tán không còn dấu vết. Mà quyền kình cường hoành bá đạo vẫn còn có một nửa tàn lưu lại, như là vạn thú bôn đằng, phát ra tiếng gào thét hung lệ phóng tới Bành Trung Đức.

"Tê! Một quyền này... thật mạnh!"

Bành Trung Đức không ngờ được là quyền pháp của Côn Đồng Minh mạnh mẽ như thế, ngay cả một kích toàn lực của Đế Cảnh đỉnh phong như hắn cũng có thể nghiền nát, còn để lại một nửa kình đạo đánh thẳng tới hắn.

Cũng may mục đích đánh ra một chiêu này của Côn Đồng Minh chỉ là muốn phá giải chiêu số của Bành Trung Đức, Bành Trung Đức vẫn có đủ thời gian triệt thoái né tránh.

Quanh người hắn tuôn ra một đoàn linh khí hùng hậu, sau đó thôi động chí cường độn thuật của Vị Ương Thánh Địa triệt thoái. Nhưng mà hắn vẫn đánh giá thấp sự mạnh mẽ của Côn Đồng Minh, khi hắn sắp lui lại, Côn Đồng Minh thân hình như điện chớp, đứng cách hắn mười trượng, đánh ra một quyền nữa.

Bành!

Một đạo kình khí cường hoành xuyên thấu ngực phải Bành Trung Đức, trực tiếp làm vỡ nát tất cả xương ngực nơi ngực phải hắn.

Bành Trung Đức kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy lực đạo đó giống như mười vạn hồng hoang mãnh thú xuyên thấu thân thể của mình, đau đến hắn kém chút bất tỉnh.

"Ha ha ha, phế vật!" Côn Đồng Minh phát ra tiếng cười cực kì phách lối, nâng hữu quyền lên đánh thẳng tới Bành Trung Đức lần nữa: "Một quyền vừa rồi chỉ là thử sức mà thôi, bây giờ hãy xem bản thiếu gia một quyền đánh nổ ngươi!"

"Dừng tay!"

Gầm lên giận dữ, dẫn động trăm vạn dặm bầu trời gió nổi mây phun. Hai cái lốc xoáy tinh vân dưới chân Vị Ương Thánh Chủ bỗng nhiên quang mang lấp lánh, như hai cái tinh hệ lớn chiếu sáng phạm vi trăm vạn dặm.

Hắn vung tay lên, lấy ra tiên thiên thượng phẩm Linh Bảo Bạch Hổ Thần Kiếm, chặt đứt quyền kình của Côn Đồng Minh, sau đó xuất hiện trước mặt hắn.

"Để bản Thánh Chủ chiếu cố ngươi!"
Chương 1372 Đúng là quá làm cho bản thiếu gia thất vọng!

Tam Hoa Tụ Đỉnh lấp lóe, tinh vân lốc xoáy dưới hai chân biến lớn như vũ trụ, che đậy phạm vi trăm vạn dặm bầu trời.

Vị Ương Thánh Chủ vừa ra trận thì khí thế mênh mông, làm cho Côn Đồng Minh phải lui lại nửa bước. Côn Đồng Minh có thể cảm nhận được Vị Ương Thánh Chủ là Thánh Cảnh đỉnh phong, chỉ thấp hơn cảnh giới Cổ Thần Cảnh sơ kỳ mình một bậc.

Nhưng mà trong lòng Côn Đồng Minh biết rõ, chênh lệch một bậc cảnh giới đối với Vị Ương Thánh Chủ thì cũng không tính là gì, dù sao Vị Ương Thánh Địa hắn đạo thống xa xưa, có được rất nhiều huyền công bí pháp chí cường, đủ để bù đắp cảnh giới chênh lệch.

Bởi vậy nên Côn Đồng Minh bị khí thế của Vị Ương Thánh Chủ bức lùi lại nửa bước, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiêng kị.

Nhưng cũng chỉ thế thôi!

Ngây người chốc lát, sau đó Côn Đồng Minh có chút khinh bỉ nói: "Lại một phế vật mà thôi!"

Thánh tử Vị Ương Thánh Địa Tiết Văn Kỳ nổi giận nói: "Khốn kiếp, ngươi lại khinh nhục Thánh Chủ chúng ta như thế!"

Côn Đồng Minh xùy cười một tiếng, không để ý đến Tiết Văn Kỳ mà nắm nắm đấm, ngưng tụ chí cường linh khí, một quyền đánh thẳng về phía Vị Ương Thánh Chủ.

"Để bản thiếu gia xem ngươi có bao nhiêu năng lực!"

"Tu La Thánh Quyền!"

Ông ~

Ba mươi vạn dặm bầu trời đều rên rỉ, dưới một quyền này của Côn Đồng Minh, không gian cũng rung động.

Quyền kình của Côn Đồng Minh hóa thành một con cự long màu đen, mở miệng lớn ra nhắm ngay Vị Ương Thánh Chủ mà cắn.

Theo như mọi người nghĩ, một quyền này đã mạnh mẽ hơn quyền đánh Bành Trung Đức lúc nãy chí ít năm thành!

Vị Ương Thánh Chủ bạch bào tung bay, một đạo linh khí chí cường phun ra ngoài, dung hợp với Bạch Hổ Thần Kiếm trong tay hắn, phóng ra kiếm khí đáng sợ có thể xé nát trăm vạn dặm.

"Phần Dương Kiếm Quyết!"

Một kiếm ra, trăm vạn dặm bầu trời sụp đổ! Vô số hỏa cầu nóng bỏng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, hội tụ thành hỏa vũ phô thiên cái địa, theo kiếm khí của hắn phóng tới Côn Đồng Minh.

Bành! ! !

Hỏa cầu và cự long màu đen chạm vào nhau, kiếm khí và quyền kình điên cuồng dây dưa bạo liệt, chấn động đến không gian trên cao mười vạn dặm xuất hiện từng tầng từng tầng gợn sóng.

Côn Đồng Minh vốn đã tới gần Vị Ương Thánh Chủ ngàn trượng, ngạnh sinh sinh bị một đợt bạo tạc này bức lui về phía sau, trong nháy mắt lùi hơn trăm bước!

Tiết Văn Kỳ, Bành Trung Đức và người của Vị Ương Thánh Địa thấy thế đều nắm tay hô to: "Thánh Chủ lợi hại!"

Lúc đầu, Côn Đồng Minh phóng thích ra uy áp Cổ Thần Cảnh, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cảm thấy sợ hãi vì chênh lệch thực lực quá lớn.

Nhưng Vị Ương Thánh Chủ vừa ra tay thì thay đổi thế cục bị chèn ép, lấy tu vi Thánh Cảnh đỉnh phong ngạnh sinh sinh đánh lui Cổ Thần Cảnh Côn Đồng Minh.

Đương nhiên, mấy người Tiết Văn Kỳ là người của Vị Ương Thánh Địa, trong lòng đều biết rõ Vị Ương Thánh Chủ có thực lực như thế. Mặc dù tu vi hắn tạm thời dừng lại ở cảnh giới Thánh Cảnh đỉnh phong nhưng hắn đã sống ba trăm vạn năm, những năm gần đây một mực tiềm tu Hỏa Sát Chi Lực và kiếm đạo, đã là một vị Kiếm Tiên đại năng.

Có được truyền thừa đến từ cổ lão Vị Ương Thần và tích lũy ngàn vạn năm với Thánh Địa ủng hộ, Vị Ương Thánh Chủ hoàn toàn có thể cứng đối cứng với bất cứ đối thủ Cổ Thần Cảnh nào.

Mà "Phần Dương Kiếm Quyết" chính là Tiên phẩm công pháp lúc trước Vị Ương Thần để lại, hỗ trợ cho cảnh giới Kiếm Tiên của Vị Ương Thánh Chủ, có thể kích phát ra uy lực không tưởng tượng được.

Đánh lui Côn Đồng Minh cũng là chuyện bình thường, cho dù là giết hắn thì cũng không khiến cho mấy người Tiết Văn Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn.

Mà nhìn thấy Côn Đồng Minh bị Vị Ương Thánh Chủ đánh lui, một đám gia chủ đến Côn gia vuốt mông ngựa đều lộ ra vẻ kiêng dè: "Vị Ương Thánh Chủ này đúng là không đơn giản!"

Côn Tuấn Hùng xùy cười một tiếng: "Gà đất chó sành, không đáng giá nhắc tới!"

Tựa hồ là vì nghiệm chứng lời của Côn Tuấn Hùng, Côn Đồng Minh quay qua nhìn Vị Ương Thánh Chủ cười lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ có chút thực lực ấy sao? Đúng là quá làm cho bản thiếu gia thất vọng!"

Nói xong, hắn lấy ra một thanh tiên thiên thượng phẩm Linh Bảo Thiên Vũ Kiếm, toàn thân đỏ choét, quanh thân linh khí nhất bạo, uy áp Cổ Thần Cảnh như mười vạn hải vực, như thủy triều dâng lên.

Đón uy áp như nước thủy triều đánh tới, Vị Ương Thánh Chủ giơ kiếm, ánh mắt lãnh khốc: "Nói không biết thẹn, để uẩn Vị Ương Thánh Địa chúng ta há là ngươi có thể coi thường?"

Côn Đồng Minh cười lạnh một tiếng: "Để uẩn rắm chó gì! Bản thiếu cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới gọi là để uẩn chân chính!"

"Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm!"

Hắn giơ Thiên Vũ Kiếm, linh khí nhất bạo, thôi động Thiên Vũ Kiếm Quang đánh tới.

Kiếm khí thuần trắng cuốn theo hư ảnh viễn cổ Thần thú, đầu đội nhật nguyệt tinh thần trên bầu trời trăm vạn dặm, lấp lánh vũ trụ chi quang khiến cho người ta kinh dị.

"Đệ Nhất Kiếm!"

Xoẹt!

Một đạo kiếm quang tung hoành trăm vạn dặm, rạch đứt linh vân trên thương khung, như một con viễn cổ bạch long bỗng nhiên bay xuống, tốc độ cực nhanh, kiếm khí cực kỳ mạnh!

"Kiếm này thật là lợi hại!"

Vị Ương Thánh Chủ con ngươi hơi co rụt lại, cảm nhận được đây chắc chắn là Tiên giai kiếm pháp. Không dám thất lễ, hắn vội vàng thôi động ba mươi sáu đạo hộ thể thần công của Thánh Địa, gia trì trăm đạo cấm chế quanh thân, sau đó mới cầm kiếm vọt lên.

"Phần Dương Kiếm Quyết!"

Một kiếm ra, mười vạn dặm Hỏa Long đón gió gào thét, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng lần này đối mặt Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm càng mạnh của Côn Đồng Minh, Hỏa Long mới xuất hiện thì bị đạo kiếm khí chí cường đó chấn động đến vỡ nát.

Vị Ương Thánh Chủ cảm thấy da đầu mát lạnh, khi lấy lại tinh thần thì nhìn thấy cấm chế, hộ thể huyền công gia trì quanh thân đều bị kiếm khí phá vỡ, một kiếm này của Côn Đồng Minh có thể nói là hoàn toàn nghiền ép hắn.

Bành! ! !
Chương 1373 Đúng là quá làm cho bản thiếu gia thất vọng! (2)

Tiếng bạo liệt lớn vang lên, Vị Ương Thánh Chủ kêu thảm một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều thấy rõ, ngực trái hắn đã bị kiếm khí nổ huyết nhục mơ hồ. Bạch Hổ Thần Kiếm dùng để ngăn cản Côn Đồng Minh thì bị chấn động đến vỡ nát, hóa thành một đống phế thải rơi xuống.

Người của Vị Ương Thánh Địa thấy thế đều hít vào một hơi khí lạnh, gào thét: "Thánh Chủ!"

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Vị Ương Thánh Chủ lại không ngăn được một kiếm của Côn Đồng Minh.

Xem ra vừa rồi bọn họ chỉ mừng hụt mà thôi!

Côn Tuấn Hùng lạnh lùng cười một tiếng, rất là khinh bỉ phun ra một câu: "Phế vật không có tư cách sống tiếp!"

"Rõ!" Côn Đồng Minh cười một tiếng dữ tợn, đuổi kịp Vị Ương Thánh Chủ, một phát túm lấy cổ của hắn, cười hắc hắc nói: "Suy cho cùng cũng là một phế vật hữu dụng, vậy ta sẽ ăn ngươi!"

Ánh mắt của hắn lộ ra mấy phần tham lam, bởi vì Vị Ương Thánh Chủ là cường giả cảnh giới Thánh Cảnh đỉnh phong, chẳng những tu vi tinh thâm, công pháp cường hãn, nếu ăn hắn thì chắc chắn thực lực của mình có thể thăng lên thêm một đoạn.

"Ngươi dám!"

"Chúng ta liều mạng với ngươi!"

Mắt thấy Vị Ương Thánh Chủ sắp thành mỹ vị trong miệng Côn Đồng Minh, người của Vị Ương Thánh Địa đều tức sùi bọt mép, hai mắt đỏ như máu, lập tức muốn liều mạng.

Côn Tuấn Hùng mắt hổ huyết quang nở rộ, giống như một con mãnh thú đói khát nhìn tất cả mọi người của Vị Ương Thánh Địa đang có mặt ở đây: "Các ngươi cũng muốn trở thành đồ ăn sao? Như vậy thì thành toàn các ngươi!"

Trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Thánh tử Thánh nữ Vị Ương Thánh Địa, chộp hai người Tiết Văn Kỳ và Liễu Tiêu trong tay, ánh mắt dữ tợn nhìn hai người một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn khiến cho trái tim hai người không khỏi co rụt lại.

"Bắt đầu từ hai người các ngươi đi!"

"Nha đầu da mịn thịt mềm, chắc chắn hương vị sẽ rất không tệ, ha ha ha!"

Giống như Côn Đồng Minh, tiếng cười của Côn Tuấn Hùng lộ ra vẻ tàn bạo làm cho người ta sợ hãi.

Mà cho dù là Vị Ương Thánh Chủ đã thụ thương hay là Tiết Văn Kỳ và Liễu Tiêu đều không có sức giãy dụa trong tay phụ tử bọn họ, giống như thịt cá trên thớt gỗ, chờ đợi vô tình xâm lược.

Về phần những trưởng lão đệ tử của Vị Ương Thánh Địa thì đã bị cảnh giới uy áp Cổ Thần đỉnh phong của Côn Tuấn Hùng đè nằm rạp dưới đất. Từng người không cam lòng, thống khổ nhìn Thánh Chủ, Thánh tử và Thánh nữ, muốn rách cả mí mắt, hai mắt sung huyết, thần sắc cực kỳ bi phẫn.

"Chẳng lẽ Vị Ương Thánh Địa ta sẽ biến thành bữa ăn trong miệng đám ác ôn này?"

Trưởng lão Bành Trung Đức cắn răng nhìn phụ tử Côn gia phách lối, hận ý trên mặt như muốn hóa thành chất lỏng nhỏ xuống.

Nhưng mà kèm theo đó cũng là bất đắc dĩ và tuyệt vọng!

Hôm nay sợ là nhất đại Thánh Địa, mười vạn tinh anh, tầng lớp cấp cao đều sẽ bị Côn gia thôn phệ!

Nghĩ tới những chuyện này, chẳng những Bành Trung Đức, ngay cả những người khác trong Thánh Địa cũng không nhịn được lệ rơi đầy mặt, trong lòng điên cuồng nguyền rủa phụ tử Côn gia.

Mà ngay lúc bọn họ tuyệt vọng thống khổ đến cực hạn, bỗng nhiên một giọng nói từ trên không trung vang lên, khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

"Chư vị đừng lo, Đế phu đến rồi!"

"Chư vị đừng lo, Đế phu đến rồi!"

Câu nói này xuyên qua linh vụ nồng đậm rơi xuống, toàn bộ Côn gia tiền viện đều yên tĩnh trở lại.

Đế phu!

Trên đời này, người được xưng Đế phu chỉ có phu quân của vị vạn cổ Nữ Đế đó a!

Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh đều sắc mặt đại biến, bọn họ không khỏi nghĩ đến vừa rồi trưởng lão từng nói Côn Băng Hằng và Côn Quân Húc đi tìm Lâm Hiên trả thù. Mà bây giờ Lâm Hiên lại chủ động giết tới Côn gia, như vậy chứng tỏ là hai huynh đệ thất thủ a!

Hô ~

Một đạo bạch quang xuyên thấu linh vụ nồng đậm, giống như mặt trời rơi vào trên đỉnh đầu đám người. Ánh sáng thuần trắng lóa mắt bức người, giống như một mặt trời chiếu sáng đám người, khiến cho người ta cảm thấy thành kính kính sợ như đối mặt thần chỉ.

Trong bạch quang, Lâm Hiên một bộ bạch bào, mái tóc đen dài xõa trên vai, mày kiếm nồng đậm mà tinh xảo, một tinh mục màu mực sáng láng như bảo thạch, lóe ra quang mang bức người. Ngũ quan tinh xảo tựa như Tạo Vật Chủ tỉ mỉ điêu khắc thành, thân hình thon dài hoàn mỹ, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều tán thưởng không thôi, nghĩ thầm tại sao trên đời lại có nam nhân tuấn mỹ như thế.

Đương nhiên, khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm khái nhất là khí chất của Lâm Hiên. Khí chất bễ nghễ thiên hạ thương sinh giống như Chân Tiên, trời sinh cao cao tại thượng, cao quý không thể diễn tả!

"Không hổ là nam nhân tuấn mỹ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, Bắc Huyền Thiên Đế phu đúng là không thẹn với tên này!"

Cũng không biết khi nào, Lâm Hiên bị người trong thiên hạ xưng là "Nam nhân tuấn mỹ nhất". Phàm là người nghe nói đến danh hiệu đó đều cảm nhận được xưng hô này không sai chút nào, Lâm Hiên tuấn mỹ đến đỉnh, không thể siêu việt!

Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh xoay chuyển ánh mắt, thấy Côn Quân Húc bị Lâm Hiên khống chế.

"Húc Nhi!"

"Tam đệ!"

Hai cha con vẻ mặt vẻ ân cần.

Côn Quân Húc vẻ mặt khổ bức nói ra: "Phụ thân, ca, ta và nhị ca thất thủ!"

"Không những không thể giết Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngược lại nhị ca bị hắn giết chết, ta cũng bị ép dẫn hắn đến đây!"

Côn Tuấn Hùng khẽ cắn môi nhìn về phía Lâm Hiên: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, thả con ta!"

Lâm Hiên không rảnh để ý, lạnh lùng nhìn về phía Côn Quân Húc: "Ta tới đây là vì san bằng Côn gia các ngươi, kiếp sau nhớ kỹ đừng có nói trước như vậy!"

"Rõ!" Côn Quân Húc vô thức gật gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt run lên, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi nồng đậm: "Kiếp sau..."

Hô ~
Chương 1374 Kiếp sau nhớ đừng có nói trước như vậy!

Kim quang lóe lên trong mắt Lâm Hiên, ngưng tụ ra một đạo kim sắc thần niệm chi kiếm, phốc một tiếng, xuyên thấu trán Côn Quân Húc. Côn Quân Húc hừ cũng không kịp hừ một tiếng thì nhắm mắt lại rơi xuống đất, chết rồi.

Tê!

Lâm Hiên ra tay khiến cho Vị Ương Thánh Chủ và tất cả mọi người của Thánh Địa đang có mặt ở đây, còn có những gia chủ gia tộc trên Thái Cổ Thần Sơn đều bị kinh ngạc, liên tục hít khí lạnh.

"Ngưng tụ thần niệm thành kiếm, chiêu này thật mạnh!"

"Ta cảm nhận được vừa rồi thanh thần niệm chi kiếm này đã vượt xa Thánh Cảnh, chân chính giết người vô hình, phòng không thể phòng a!"

"Không hổ là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết hắn còn hung ác hơn truyền thuyết!"

...

Mặc dù Lâm Hiên chỉ ra tay với Côn Quân Húc nhưng một đám gia chủ trên Thái Cổ Thần Sơn cũng không khỏi lui về sau mấy chục bước, giống như bị Lâm Hiên uy hiếp.

Dưới uy thế vô biên của Lâm Hiên, những gia chủ này đã quên mình đến để móc nối quan hệ với Côn Tuấn Hùng mà ngược lại có chút phân rõ giới hạn với hắn.

Một màn này khiến cho phụ tử Côn Tuấn Hùng và người của Côn gia đều giận dữ, sát ý tựa như là thảo nguyên khô bốc lửa, đã cháy là không thể ngăn cản.

Côn Tuấn Hùng nói: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, Côn Tuấn Hùng ta thề, dù dốc hết toàn bộ lực lượng Côn gia cũng phải giết ngươi!"

Côn Đồng Minh rống theo một tiếng: "Giết cả nhà ngươi!"

Hai người đều bị cừu hận xung kích đến hai mắt đỏ như máu, lửa giận và sát ý vô biên dọa đến Vị Ương Thánh Chủ, Thánh tử và Thánh nữ thân thể run rẩy.

Ánh mắt khóa chặt ba người bọn họ, Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh đồng thời hé miệng, muốn thôn phệ bọn họ, sau đó buông tay ra đối phó Lâm Hiên.

Nhìn thấy hai người phát rồ như thế, Vị Ương Thánh Địa Bành Trung Đức và bọn người Khương Bác Thanh mới chạy tới đều trái tim co rụt lại.

"Nguy rồi!"

Theo như bọn họ nghĩ, bây giờ phụ tử Côn gia chia binh hai đường ăn người, mà ở đây chỉ có Lâm Hiên có thể ngăn cản. Nhưng Lâm Hiên chỉ có một người, không thể đồng thời phân thân, sao đồng thời cứu được ba người này?

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Hai đạo Ngũ Hành Thần Lôi bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đồng thời đánh tới Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh, dọa đến bọn họ vội vàng ném người trong tay đi, vội vã lui lại trăm trượng.

Bọn người Bành Trung Đức thấy thế đều lộ ra sợ hãi thán phục chi sắc: "Ngũ Hành Thần Lôi! Đế phu nhấc tay một cái đánh ra thần lôi như thế, đúng là quá lợi hại!"

Mới vừa rồi bọn họ còn đang lo lắng một mình không thể phân thân, nào biết Lâm Hiên hoàn toàn không tốn sức thì bóp ra hai đạo thần lôi dọa lui phụ tử Côn Tuấn Hùng, thành công giải cứu ba người Vị Ương Thánh Chủ.

Mấy người Vị Ương Thánh Chủ vội vàng ngự khí triệt thoái, đi tới trước mặt đám người Bành Trung Đức, sau đó đồng thời nhìn Lâm Hiên mà bái: "Đa tạ Đế phu xuất thủ cứu giúp, vô cùng cảm kích!"

Thánh nữ Liễu Tiêu tràn ngập kính ngưỡng ái mộ, nghĩ thầm nam nhân như vậy đúng là độc dược của nữ nhân, nhìn một cái sẽ thân hãm trong đó, nhìn một chút lầm cả đời a!

Tiếng gầm giận dữ chấn động vạn dặm thiên địa: "Khốn kiếp!"

"Ta muốn xem xem, phu quân Nữ Đế người có bao nhiêu năng lực!"

Huynh đệ bị giết, thịt mỡ đến miệng rơi mất khiến cho trong lúc nhất thời Côn Đồng Minh lâm vào điên cuồng. Hắn giơ cao Thiên Vũ Kiếm, tay trái thò vào hư không một cái, biến ra một thứ bạch quang chói mặt bao phủ người.

Hô ~

Bạch quang nổ tung, hóa thành một đoàn ánh sáng cực kì chói mắt trên vạn dặm không trung. Sau đó cực tốc co lại, sau lưng Côn Đồng Minh xuất hiện một đôi cánh thuần bạch sắc. Cánh hơi vỗ thì có thể chế tạo ra từng đạo gợn sóng màu trắng, hình thành từng đạo hộ thể quang mang quanh thân Côn Đồng Minh, thoạt nhìn cực kỳ thần thánh mạnh mẽ.

Có tu sĩ biết thứ này nhịn không được hô một tiếng: "Đây là Hoàn Thiên Đế Vũ!"

Bọn họ nhận ra, thứ này chính là phòng ngự Bảo Khí Hoàn Thiên Đế Vũ trong truyền thuyết, chính là chuẩn Tiên phẩm, có thể dung hợp pháp tắc chi lực trong thiên địa, không gián đoạn phóng xuất ra phòng ngự thần ba quanh thân. Thời gian càng dài, thần ba càng nhiều, lực phòng ngự càng mạnh. Mà bảo vậy này lợi hại nhất ở chỗ có thể phản chấn công kích của kẻ địch, kẻ địch công kích càng mạnh, phản chấn càng mạnh.

Kết hợp Hoàn Thiên Đế Vũ tự có năng lực phòng ngự siêu cường, thường thường kẻ địch còn chưa làm tổn thương chủ nhân nó thì đã bị năng lượng phản chấn của nó làm cho thương tích đầy mình. Có thể nói đây là một kiện phòng ngự chí bảo cực kỳ hữu dụng với chủ nhân và cực kỳ khó giải quyết với kẻ địch.

Nhìn thấy bảo vật như vậy xuất hiện, mọi người cũng hiểu Côn Đồng Minh định quyết chiến không chết không thôi với.

Đương nhiên, có phòng ngự chí bảo lợi hại bực này, đúng là Côn Đồng Minh có sức mạnh làm như thế.

Lúc nói chuyện, Côn Đồng Minh cầm theo Thiên Vũ Kiếm tới gần Lâm Hiên ngàn trượng.

"Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm!"

Thiên Vũ Kiếm trong tay hắn bộc phát ra kiếm khí chí cường, hóa thành ba đạo sóng kiếm ầm vang phóng lên tận trời, cao mười vạn dặm, chấn động đến mây trên không trung nát bấy.

Bọn người Vị Ương Thánh Chủ thấy thế đều lộ ra vẻ mặt run sợ, bọn họ phát hiện một kiếm này của Côn Đồng Minh lại phân ra ba đạo kiếm lộ. Đủ để thể thấy được kiếm thuật tạo nghệ của Côn Đồng Minh cao đến làm cho người ta sợ hãi.

Nhất là Vị Ương Thánh Chủ, vừa nãy hắn thua ở Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm của Côn Đồng Minh, giờ phút này nhìn thấy kiếm thuật của Côn Đồng Minh uy lực bạo tăng gấp ba, trái tim co rút. Mặc dù lúc này không phải hắn giao thủ với Côn Đồng Minh nhưng cũng cảm động lây, cực kỳ sợ hãi.

Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Côn Tuấn Hùng cười lạnh, trong mắt có chút chờ mong. Hắn cảm thấy có Hoàn Thiên Đế Vũ trên người, lần này Côn Đồng Minh có thể thỏa thích thi triển kiếm chiêu tuyệt học của Côn gia, dùng nó để xò xét sâu cạn của Lâm Hiên.
Chương 1375 Không phải mới nãy ngươi kêu rất to hay sao?

Đối với cao thủ như hắn, thăm dò như vậy sẽ giúp cho xác suất thành công khi hắn xuất thủ tăng lên. Như vậy cũng có nghĩa là đến lúc đó hắn sẽ trả giá nhỏ hơn, có nắm chắt giết chết Lâm Hiên hơn.

"Ta muốn xem xem, đối mặt Cổ Thần Cảnh, phu quân Nữ Đế ngươi có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực!"

Ôm tâm tư như thế, Côn Tuấn Hùng ngưng thần nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Hiên.

Hô ~

Mà dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, một đoàn thải quang sáng chói từ trên người Lâm Hiên chiếu ra, quang đoàn vạn đạo màu sắc xen lẫn cực kì mỹ lệ lộng lẫy, như một viên thải sắc tinh thần chiếu sáng toàn bộ Côn gia.

Quang huy chói mắt, ức vạn lực lượng pháp tắc du tẩu không thôi, giống như từng con du long, tràn ngập khí chất không ai bì nổi.

"Tê! Pháp lực ngoại hiển, đây là đặc thù của Thiên Quân Cảnh a!"

Chẳng những Côn Đồng Minh bị giật nảy mình, đình chỉ công kích Lâm Hiên, tất cả mọi người của Côn gia đang có mặt ở đây và đám gia chủ Thái Cổ Thần Sơn, thậm chí Côn Tuấn Hùng đều cả kinh con ngươi co rụt lại.

Phụ tử Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Một tháng trước, khi rời khỏi Côn gia tiến về bí cảnh thí luyện, bọn họ nhận được tin tức liên quan đến Lâm Hiên, biết hắn đã tu luyện đến Cổ Thần Cảnh.

Lúc ấy Côn Tuấn Hùng là Cổ Thần Cảnh, mà Côn Đồng Minh chỉ là Thánh Cảnh đỉnh phong. Nhưng cha con bọn họ lợi dụng huyết mạch đích hệ viễn cổ Thần thú Kim Sí Bằng tu luyện mà còn hao phí vô số kỳ trân dị bảo và công pháp của Côn gia, lại hao tốn vài vạn năm và gần trăm vạn năm mới tu luyện đến tu vi như thế.

So với Lâm Hiên, lúc ấy cha con bọn họ cảm thấy tốc độ tiến giai của hắn có thể xưng là yêu nghiệt. Nhưng mà không ngờ được là chỉ một tháng trôi qua, Lâm Hiên tiến cấp tới Thiên Quân Cảnh. Tốc độ tiến bộ nhanh như ăn cơm uống nước!

Hai cha con nhịn không được liếc nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc nồng đậm trong mắt đối phương.

Một giọng nói trẻ tuổi mà giàu từ tính truyền vào trong tai Côn Đồng Minh, kéo hắn khỏi trạng thái mộng bức: "Không phải vừa rồi ngươi kêu rất to sao? Sao, bây giờ không dám động thủ rồi?"

Lâm Hiên lấy ra Hồng Hoang Cổ Kiếm, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Côn Đồng Minh.

"..." Côn Đồng Minh nhíu nhíu mày, trong nháy mắt vừa rồi hắn bị khí thế Thiên Quân Cảnh của Lâm Hiên dọa sợ.

Không đợi hắn mở miệng, một đạo tiên kiếm chi quang thuần trắng che đậy bầu trời, hóa thành vô số cự long ầm vang chém xuống.

"Cực Đạo Kiếm Pháp!"

Lâm Hiên thân hình nhanh như thiểm điện, cũng trong nháy mắt đi tới trên đỉnh đầu Côn Đồng Minh, Hồng Hoang Cổ Kiếm kiếm quang liệt liệt, nhắm ngay Côn Đồng Minh, một kiếm chém xuống.

Ầm ầm! ! !

Một kiếm này có thế trảm nứt Thiên Địa Tinh Thần, tiên kiếm chi quang thuần bạch sắc xé rách không gian, ầm vang chém lên gợn sóng phòng ngự của Hoàn Thiên Đế Vũ.

Mười vạn tầng gợn sóng phòng ngự hoàn toàn không có tác dụng, giống như đậu hũ, bị đạo kiếm quang nghịch thiên này chém xuyên qua, một tầng tiếp lấy một tầng vỡ ra, không ngăn được chút nào!

"A cái này. . . kiếm khí thật là lợi hại!"

Trong nháy mắt, Côn Đồng Minh sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng thôi động huyết mạch chi lực, mượn viễn cổ Kim Sí Bằng chi lực mạnh mẽ hình thành một vòng bảo hộ huyết quang nồng đậm quanh người.

Nhưng vô dụng!

Bành một tiếng, tiên kiếm chi khí còn sót lại của Hồng Hoang Cổ Kiếm cậy mạnh xé rách vòng bảo hộ huyết quang, nổ tung nơi ngực phải Côn Đồng Minh, nổ bay hắn.

"Trời ạ, thậm chí ngay cả Hoàn Thiên Đế Vũ cũng không đỡ nổi một kiếm của Đế phu!"

"Mà Hoàn Thiên Đế Vũ hoàn toàn không thể thông qua phản chấn tổn thương Đế phu, quá không thể tưởng tượng!"

"Kẻ này đúng là yêu nghiệt! Yêu nghiệt a!"

Tất cả mọi người bên dưới đều nhìn ngây người, ai có thể ngờ được chuẩn Tiên phẩm Hoàn Thiên Đế Vũ lại như gà đất chó sành trước mặt Lâm Hiên!

Mà đối mặt một kích kinh thiên như thế, bảo vật này lại không thể phản chấn tổn thương chút nào, hoàn toàn không có cường hãn thần kỳ như truyền thuyết.

Lâm Hiên âm thầm cười một tiếng.

Hoàn Thiên Đế Vũ đúng là có năng lực phản chấn cực kì mạnh, chỉ đáng tiếc là nó gặp người có "Vô Địch Cấm Vực" như mình, cho dù có phản chấn cũng không có tác dụng!

Cho nên người khác sợ Hoàn Thiên Đế Vũ, Lâm Hiên lại không sợ chuẩn Tiên phẩm bảo vật này, có thể tùy tâm mà tấn công!

Mắt thấy Côn Đồng Minh cực tốc hạ xuống, Lâm Hiên cổ tay rung lên, cầm Hồng Hoang Cổ Kiếm đâm tới Côn Đồng Minh lần nữa.

"Bắc Huyền Thiên Đế phu, không được giết con ta!"

Bên cạnh, Côn Tuấn Hùng cũng ngồi không yên, lấy Tiên giai Phong Thiên Kiếm ra, thôi động chí cường chân nguyên và huyết mạch chi lực, đâm thẳng về phía Lâm Hiên.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, một kích đột nhiên đánh ra này cho dù không giết được Lâm Hiên thì chí ít cũng có thể ngăn cản thế công của hắn, buộc hắn thu tay lại, cứu được Côn Đồng Minh.

Bọn người Vị Ương Thánh Chủ nhìn thấy Côn Tuấn Hùng ra tay đều con ngươi co rụt lại, không khỏi sắc mặt đại biến.

"Một kiếm này thật mạnh!"

Bọn họ phát hiện một kiếm này của Côn Tuấn Hùng rất có phản phác quy chân chi thế, kiếm nhanh như điện quang hỏa thạch, tỏa ra hào quang vô tận, kiếm ý thâm thúy mờ mịt, giống như là kiếm chiêu tới từ tiên giới, khiến phàm nhân chỉ có thể ngưỡng vọng!

Đối mặt một kiếm nhanh chóng phách tuyệt như thế của Côn Tuấn Hùng, bọn người Vị Ương Thánh Chủ đều hô không ổn. Nhịn không được lo lắng cho Lâm Hiên. Bọn họ muốn mở miệng nhắc nhở nhưng kiếm của Côn Tuấn Hùng nhanh như thiểm điện, hoàn toàn không còn kịp rồi!

Hô ~

Một đạo kiếm quang hiện lên, Phong Thiên Kiếm của Côn Tuấn Hùng tỏa ra tiên kiếm chi khí đáng sợ lại không nhấc lên một tia gợn sóng nào.

"A cái này? !"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom