-
Chương 1356-1360
Chương 1356 Chẳng lẽ Đế phu cũng là cao thủ đan y song tu? (2)
Hội trường cũng xôn xao.
"Không hổ là một trong số bốn thiên kiêu đương thời của Thương Long Đại Lục chúng ta, vị Du công tử này đúng là quá mạnh!"
"Đúng vậy, ta nghe nói Du Văn Phong chính là hài tử tông chủ Thiên Dương Tông tìm được khi hái thuốc, lúc ấy hắn chỉ có ba tuổi nhưng lại có thể nhận biết ba bốn trăm loại linh thảo dược liệu, làm cho tông chủ Thiên Dương Tông như nhặt được chí bảo. Bây giờ xem ra kẻ này đúng là Kỳ Lân a!"
"Du Văn Phong đã liên tiếp đánh bại ngàn người, lấy tạo nghệ đan y song đạo của hắn, chỉ sợ khó có người có thể đánh bại hắn!"
...
Theo như mọi người nghĩ, Du Văn Phong đan y song đạo tạo nghệ đã phi thường tới gần chuẩn Tông Sư. Ở tuổi của hắn, đúng là kinh động như gặp thiên nhân. Mà mặc dù ở đây có một số cao thủ tu vi thắng hắn nhưng lại không thể vượt qua hắn trên đan y song đạo.
Cho nên khi đối mặt hắn, bọn họ hoàn toàn không có lực đánh một trận. Cho dù miễn cưỡng ứng chiến thì vẫn chỉ có thể lấy thất bại kết thúc.
Mắt thấy đã qua hơn mười hơi thở, hội trường lại không ai lên đài. Mọi người đều không nhịn được nghĩ chẳng lẽ lần này người thắng sau cùng sẽ là Du Văn Phong?
Hô hô ~
Hai đạo hắc quang đột nhiên rơi vào trước mặt Du Văn Phong, diễn hóa ra hai nam tử dáng như ác quỷ.
Trên khán đài, mấy người Tuyền Châu hưng phấn lên, chỉ vào hai người đó nói: "Cha, là hai thúc thúc giống quỷ đó!"
Lâm Hiên gật đầu cười cười: "Ừm!"
Lần này hắn đến luận đạo hội là do lúc trước Y Đạo Song Quỷ báo tin, há có thể không nhớ rõ hai người?
Mà theo Y Đạo Song Quỷ ra mặt, không khí của hội trường trở nên bùng cháy lần nữa.
"Hóa ra là Y Đạo Song Quỷ!"
"Tê, hai huynh đệ hợp hai làm một, đều có Tông Sư chi năng, bọn họ ra tràng, Du Văn Phong nguy hiểm!"
"Không đúng không đúng, Y Đạo Song Quỷ chính là hai người, mà Du Văn Phong chỉ có một người, tình huống không giống!"
...
Y Đạo Song Quỷ dáng như ác quỷ, đặc thù rõ ràng, cực kì dễ nhận ra.
Mà khiến cho mọi người chú ý không chỉ ngoại hình của bọn họ mà còn là y đạo và đan đạo tạo nghệ cao cường của bọn họ.
Có thể nói là Tông Sư chi năng, danh chấn ngàn vạn năm.
Nhưng Y Đạo Song Quỷ là hai người, mọi người đều biết bọn họ không tuỳ tiện ra tay, một khi ra tay chắc chắn là huynh đệ liên thủ.
Như vậy vấn đề tới, bọn họ muốn lấy hai chọi một sao?
Như vậy cho dù thắng cũng khó có thể phục chúng a!
Lặng im nhìn chằm chằm Du Văn Phong một lát, Y Đạo Song Quỷ, Bùi Hồng Giang chậm rãi mở miệng: "Hai huynh đệ chúng ta trước nay đều đồng thời ra tay, tuyệt không xa rời nhau!"
"Cho nên, ngươi có thể tùy tiện mời một người tới tương trợ, chỉ cần bất kỳ người nào trong các ngươi thắng huynh đệ chúng ta thì là các ngươi thắng!"
Xoạt!
Bùi Hồng Giang vừa nói dứt câu, toàn trường xôn xao. Đối với đề nghị của hắn, tất cả mọi người cảm thấy cũng không gì không thể. Y Đạo Song Quỷ, Bùi thị huynh đệ chính là một thai mà sinh, xưa nay huynh đệ nhất thể, hai người như một.
Huynh đệ bọn họ muốn tiến hành quyết đấu công bằng, đương nhiên là lấy hai đối hai. Hơn nữa Bùi Hồng Giang cũng không hạn chế Du Văn Phong có thể tìm người giúp đỡ như thế nào, nói cách khác, bất luận kẻ nào cũng có thể hợp tác với Du Văn Phong khiêu chiến hai huynh đệ bọn họ.
Thoạt nhìn cực kỳ công bằng!
Nhưng bây giờ vấn đề tới.
Du Văn Phong đã liên tục đánh bại ngàn cao thủ, ở đây gần như không ai lợi hại hơn Du Văn Phong. Mà lần này Du Văn Phong chỉ đến đây một mình, cũng không có tông chủ Thiên Dương Tông đi theo, hắn muốn tìm được một người có thể chống lại Y Đạo Song Quỷ thì quá khó!
Mọi người đang có mặt ở đây nhất thời cũng bối rối, Y Đạo Song Quỷ đã ra sân, xem dáng vẻ là muốn nghiền ép thiên hạ anh hào. Nếu như Du Văn Phong không tìm được giúp đỡ, mà Y Đạo Song Quỷ lại không chịu hạ tràng, vậy luận đạo hội hôm nay sẽ kẹt ở chỗ này!
"Ta đến!"
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên, khiến cho vô số người đang có mặt ở đây khẽ động, mừng rỡ. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng người lưng còng chống quải trượng chậm rãi đi tới Dược Thần Tháp. Bởi vì khom người, mái đầu bạc trắng của hắn như muốn chấm đất, che khuất nửa gương mặt.
Cũng chỉ có người đứng đối diện hắn mới có thể lờ mờ nhìn thấy dưới tóc trắng che giấu một gương mặt xám trắng như nham thạch, che kín nếp uốn. Một đôi tròng mắt trắng dã khiến cho người ta nhìn một cái là biết hắn mù.
Lão giả quần áo tả tơi, cũ kỹ rách nát, cả người tựa như là lão khất cái từ phế tích leo ra, không có chút phong thái cao thủ nào.
Lão giả đi đến cách Dược Thần Tháp ba mươi trượng thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn phía trước nói: "Y Đạo Song Quỷ, lão phu đến chiếu cố các ngươi!"
Du Văn Phong lắc đầu, tiến lên phía trước: "Lão nhân gia, Y Đạo Song Quỷ ở bên phải ngươi!"
Hắn thấy lão giả không biết Y Đạo Song Quỷ ở đâu, trong lòng không khỏi thất vọng. Vốn cho rằng lão giả là cao thủ, nào biết được đúng là một người mù.
Nhưng mà nghĩ lại, luận đạo hội Dược Thần Sơn là thịnh hội thiên hạ anh kiệt tề tụ, người đến đều không phải là phàm nhân. Lão giả này không lý nào lại là một người bình thường!
Vừa nghĩ đến đây, Du Văn Phong không khỏi trở nên có chút xoắn xuýt.
Ngược lại là Y Đạo Song Quỷ, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc nhìn lão giả: "Ngươi nhất định phải tỷ thí?"
Lão giả không chút do dự: "Xác định!"
Du Văn Phong nhíu nhíu mày, trong lòng của hắn không tin lão giả, nào ngờ lão giả đồng ý nhanh như vậy.
Ngay khi hắn muốn mở miệng, lão giả xoay người nhìn hắn: "Ngươi đứng ở một bên, một mình lão phu là đủ!"
Du Văn Phong nghe vậy giận đỏ bừng cả mặt, muốn bão nổi. Bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn bỗng nhiên hiểu ra, chắc chắn lão giả đã nhận ra tâm tư của mình mới thay đổi thái độ, không muốn hợp tác cùng ra tay.
Chương 1357 Lão giả quỷ dị!
Mà hắn chính là nhất đại thiên kiêu đỉnh cấp nhưng lại không nhìn thấu lão giả mảy may. So sánh một chút, hắn hoảng sợ phát hiện lão giả nhìn như phổ thông nhưng thật ra là một siêu cấp cao thủ thâm tàng bất lộ, hoàn toàn không coi nhân tài mới nổi như hắn ra gì!
"Rõ!"
Du Văn Phong chưa bao giờ gặp được tình huống này, dưới khí thế vô hình của lão giả, vô thức khẽ gật đầu, lui qua một bên.
Bùi thị huynh đệ cũng phát hiện lão giả không tầm thường, Bùi Hồng Giang vội vàng hành lễ: "Xin hỏi tiền bối tên gì?"
Lão giả cười hắc hắc một tiếng, ngữ khí lộ ra mấy phần kiêu căng: "Đây không phải là chuyện các ngươi nên để ý, nói xem các ngươi định tỷ thí từ tầng nào!"
Bùi thị huynh đệ đều nhíu nhíu mày, bị lời nói của lão giả chọc giận. Nhưng mà nghĩ chỉ sợ lão giả không phải phàm nhân, bọn họ cũng không dám thất lễ, Bùi Hồng Hải nói: "Vậy bắt đầu từ tầng thứ ba mươi lăm đi!"
Tầng thứ ba mươi bốn chính là tầng cao nhất Du Văn Phong đạt tới, dựa vào biểu hiện của tầng này, hắn đánh bại tất cả đối thủ. Cho nên Bùi thị huynh đệ cảm thấy bắt đầu từ tầng thứ ba mươi lăm thích hợp nhất.
Lão giả không chút do dự gật đầu: "Thiện!"
Nói xong giơ quải trượng lên, nhắm ngay tầng thứ ba mươi lăm Dược Thần Tháp.
Ông ~
Thoạt nhìn chỉ là quải trượng từ gỗ bình thường đẽo thành lại bỗng nhiên nổ bắn ra thanh quang, bắn ra một đạo linh khí đánh thẳng tới động trên tầng thứ ba mươi lăm, rất nhanh đã quấn quanh huyền quang trong động lộ ra.
Du Văn Phong và mọi người đang có mặt ở đây đều rung động: "Lão giả này quả nhiên không đơn giản!"
Không đợi bọn họ cảm khái xong, cảnh tượng khiến cho người ta càng thêm khiếp sợ xuất hiện.
Chỉ thấy lão giả lấy ra một cái nạp giới, lấy ra trên trăm loại dược liệu vãi giữa không trung. Sau đó hai tay khẽ hấp, hút tất cả những dược liệu này vào lòng bàn tay.
Mọi người đều nhìn thấy một đống dược liệu bị lão giả hai tay xoa bóp càng ngày càng nhỏ, dần dần biến thành một cái bát hình cầu. Sau đó lão giả phóng ra linh khí mạnh mẽ, hóa thành hỏa diễm thiêu đốt hình cầu này, không lâu sau đã thiêu đến nó chỉ còn bằng ngón cái.
Hô ~
Một mùi thuốc nồng nặc cấp tốc phiêu tán, khiến cho mọi người đang có mặt ở đây đều run lên.
"Tay không luyện đan, lại hoàn thành trong thời gian nhanh như vậy, đây là thánh nhân chi năng a!"
"Chỉ từ hương vị viên đan dược này thì ta đoán phẩm giai đã đạt đến Thánh giai, đúng là nghe rợn cả người!"
"Lão nhân gia này khó lường a!"
...
Đám người sợ hãi thán phục, lộ ra vẻ tò mò, cực kỳ muốn biết lão giả này là thần thánh phương nào.
Lúc này lão giả đã bắn đan dược vào động trên tầng thứ ba mươi lăm, rất nhanh, huyền quang dập tắt, động ảm đạm.
Điều này đại biểu lão giả thành công!
Mà một bên khác, Y Đạo Song Quỷ Bùi thị huynh đệ còn dừng lại ở giai đoạn luyện đan.
Ai cao ai thấp, liếc qua thấy ngay!
Bùi Hồng Giang và Bùi Hồng Hải đồng thời dừng tay lại, vẻ mặt thán phục thở dài hành lễ với lão giả: "Tiền bối thực lực siêu tuyệt, đúng là khiến người sợ hãi thán phục!"
"Huynh đệ chúng ta thua tâm phục khẩu phục!"
Nói xong hai huynh đệ đồng thời rời khỏi hội trường, yên lặng đứng ở trong đám người. Mặc dù thua nhưng bọn họ có dự cảm luận đạo hội hôm nay sẽ không kết thúc như vậy.
Đầu tiên là lão giả mù lòa chưa từng công bố thân phận, liên quan tới thân phận hắn, hai huynh đệ đều muốn tìm tòi hư thực. Mặt khác, với kinh nghiệm giang hồ nhiều năm của hai huynh đệ, bọn họ kết luận lão giả xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên, nói không chừng chuyện còn sẽ có thay đổi.
Lúc này lão giả quay người nhìn về phía Du Văn Phong: "Ngươi còn muốn so với ta sao?"
Du Văn Phong vội vàng hành lễ: "Không dám! Tiền bối thực lực kinh thiên, vãn bối không sánh bằng một phần trăm tiền bối, sao dám lỗ mãng?"
Nói xong cũng vội vàng lui về, tim vẫn còn đập không thôi, rung động bất an dưới khí thế vô hình của lão giả.
Lão giả chống quải trượng, hơi khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng dã rung động kịch liệt, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta biết ngươi đã đến, không cần che che lấp lấp, hiện thân đi!"
Chương 1358 Sư tỷ là của ta!
Lão giả thanh y hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên! Như vậy ngươi mới có thể ra tay toàn lực, sau đó bị ta đánh bại!"
Số lượng hai người nói xong, quanh thân thanh quang nhất bạo. Lão giả lưng còng ưỡn thẳng sống lưng, trong nháy mắt thân thể cất cao ba thước, nếp uốn trên mặt biến mất trong nháy mắt, biến thành một lão giả tóc trắng hình thể bình thường, làn da bóng loáng.
Mà lão giả thanh y thì giống rắn lột da, chấn vỡ làn da cứng rắn, sau đó từ trên xe lăn đứng lên, chỉ thấp hơn lão giả lưng còng một nửa.
Trong số mọi người đang có mặt ở đây có người nhìn không được la lên: "Ta biết, hóa ra bọn họ chính là hai đệ tử của Quỷ Cốc Chân Nhân!"
Theo người này hô lên danh hào Quỷ Cốc Chân Nhân, rất nhiều tu sĩ đan y song đạo đang có mặt ở đây đều rung động kinh hô. Căn cứ y dược điển tịch thiên hạ ghi chép, Quỷ Cốc Chân Nhân chính là tán tu đan y song đạo mạnh nhất gần ngàn vạn năm qua.
Người này có danh "Quỷ thuật thông thần", chính là chỉ đan đạo và y đạo tạo nghệ của hắn quỷ thần khó lường, cực kỳ tinh thâm. Mà cả đời hắn có tổng cộng ba cao đồ, hai nam một nữ. Hai nam đệ tử tên là Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu.
Bởi vì phương thức tu luyện của Quỷ Cốc Chân Nhân cực kì hung ác, thường lấy thân thử các loại dược thảo dược liệu và đan dược cho nên các đệ tử của hắn cũng kế thừa tập tính tu luyện của hắn, vô cùng thích dùng thân thể của mình thử thuốc.
Có câu nói là là thuốc ba phần độc.
Quanh năm suốt tháng nếm thử vô số dược liệu đan dược khiến cho các đệ tử của hắn trở nên giống như bình độc, trong cơ thể tồn tại không biết bao nhiêu độc tố, khiến cho thân thể dị biến.
Cũng như hai người trước mắt này, một lưng gù mặt như điệp thạch, một toàn thân cứng ngắc như thây khô, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhưng mà Quỷ Cốc Chân Nhân là tán tu mạnh nhất ngàn vạn năm qua, đương nhiên cũng có phương pháp giải quyết vấn đề này. Hắn tự chế một bộ công pháp Thánh giai thượng phẩm tên là « Cửu Đỉnh Thần Công », có thể trong nháy mắt giải trừ độc tố trong cơ thể, khôi phục bình thường.
Kết hợp điển cố bực này, phàm là tu sĩ nghiên cứu đan y song đạo tương đối sâu đều nhanh chóng nhận ra thân phận Thạch Mãnh cùng Tôn Ân Miểu.
Lần này, mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn chờ mong.
Hai cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân cùng lên đài đọ sức, đây là kỳ cảnh trăm vạn năm khó gặp một lần. Mà cho dù là Thạch Mãnh hay là Tôn Ân Miểu đều có đủ tiềm chất thành một đời Dược Thần mới. Thậm chí có thể nói bọn họ là cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân, còn mạnh và có thực lực hơn rất nhiều Dược Thần!
Không để ý đến hơn mười vạn người đang có mặt ở đây ồn ào sợ hãi thán phục, đôi mắt già nua của Thạch Mãnh có tinh quang nổ bắn ra, lộ ra sát khí.
"Sư đệ, ngươi ta cùng bái một sư, cả đời này ta đều là sư huynh của ngươi, ngươi vĩnh viễn bị ta đè một đầu, đừng hòng xoay người!"
"Hôm nay người có thể trở thành một đời Dược Thần mới chắc chắn là ta, sau này người độ kiếp phi thăng đi theo ân sư và sư tỷ cũng là ta!"
Nghe được hai chữ sư tỷ, ánh mắt Tôn Ân Miểu rung động kịch liệt, cảm xúc có chút kích động. Nhớ ngày đó hắn và Thạch Mãnh vừa bái vào môn hạ Quỷ Cốc Chân Nhân, đồng thời thích sư tỷ. Cùng nhau tu hành hơn một trăm vạn năm, hai người từ đầu đến cuối ngầm phân cao thấp, vì sư tỷ mà hờn dỗi lẫn nhau.
Sau này Quỷ Cốc Chân Nhân phi thăng, bọn họ bắt đầu cạnh tranh công khai, đều muốn lấy được phương tâm của sư tỷ.
Nhưng sư tỷ một lòng tu đạo, thiên phú siêu tuyệt, cuối cùng ai cũng không chọn mà một mình độ kiếp phi thăng, để lại hai người tiếc nuối ở nhân gian.
Cũng là sau khi sư tỷ phi thăng, hai người tản ra, tự mình tu luyện.
Thoáng một cái đã là ba trăm vạn năm trôi qua.
Khi hai người nghe Dược Thần đời trước để lại thần hồn ở Dược Thần Sơn, muốn truyền thụ sở học sở ngộ suốt đời của mình cho một đời Dược Thần mới, đều cho rằng đây là thời cơ tốt để độ kiếp phi thăng.
Thế là nhao nhao xuất thế tham gia Dược Thần luận đạo hội, muốn đạt được sở học của Dược Thần đời trước, kết hợp với sở học suốt đời của mình nhất cử đột phá, thành công độ kiếp, đi Thần Giới tìm kiếm sư tỷ mình thương.
Tôn Ân Miểu hít sâu một hơi nói: "Ngươi nằm mơ đi thôi! Sư tỷ chắc chắn là của ta!"
"Không phục thì động thủ đi!"
Thạch Mãnh hai mắt hàn quang nở rộ, chỉ Dược Thần Tháp: "Động thủ thì động thủ!"
"Bắt đầu từ tầng thứ ba mươi sáu!"
Hô hô ~
Hắn vừa nói dứt câu, trên người hai người đều bộc phát ra linh áp Thánh Cảnh, hóa thành gợn sóng điên cuồng khuấy động trên không. Sau đó hai người bắn ra linh khí quấn quanh huyền quang trong động trên tầng thứ ba mươi sáu, quanh thân lại có một đạo kim quang sáng chói lấp lánh.
"Huyền Thiên Nội Kinh!"
"Huyền Thiên Nội Kinh!"
Kim quang lóng lánh, xoay tròn, tỏa ra vô số y đạo minh văn cổ xưa phức tạp, khiến cho bọn họ nhất thời giống như y đạo Chân Tiên.
Y Đạo Song Quỷ Bùi thị huynh đệ và các tu sĩ đều cảm khái: "Nghe đồn « Huyền Thiên Nội Kinh » chính là chuẩn Tiên phẩm tuyệt học Quỷ Cốc Chân Nhân sáng tạo, một khi vận công chắc chắn có thể chẩn đoán đa số nghi nan tạp chứng trong điện quang hỏa thạch, bây giờ mới biết quả nhiên không bình thường!"
Trong lúc mọi người ở đây cảm khái, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều hoàn thành chẩn bệnh. Sau đó đồng thời lấy ra các loại dược liệu, vận dụng hai tay xoa bóp đồng thời luyện đan.
Hô hô ~
Sau đó hai người đồng thời bắn đan dược vào động trên tầng ba mươi sáu, thành công hóa giải triệu chứng của thây khô tầng này.
"Ngang tay!"
Mọi người đều hô hấp dồn dập.
Hai cao thủ này sư xuất đồng môn, chiêu thức và tiêu chuẩn đều ngang nhau, xem ra muốn phân ra thắng bại tuyệt đối không phải chuyện đơn giản!
Chương 1359 Sư tỷ là của ta! (2)
Quả nhiên giống như mọi người đoán.
Tiếp theo, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu như là lên cơn điên, từ tầng ba mươi bảy một đường chẩn bệnh, luyện đan, trị liệu, vòng đi vòng lại, hoàn toàn không dừng lại!
Chỉ chớp mắt, hai người đã qua sáu mươi mốt tầng, đi tới tầng cao nhất, tầng thứ chín mươi chín!
Lúc này, mọi người nhịn không được mà bàn tán xôn xao.
"Căn cứ ta hiểu rõ, từ khi Dược Thần Sơn mở luận đạo hội đến nay, chưa từng có người ra tay với tầng thứ chín mươi chín, bởi vì trước đó, Dược Thần đương thời quét ngang tất cả đối thủ, hoàn toàn không có cơ hội đi tới tầng thứ chín mươi chín!"
"Đúng vậy, không biết tầng thứ chín mươi chín này có chỗ đặc biệt nào, có phải là có thây không không tầm thường hay không?"
"Nói cũng không sai, thây khô trong Dược Thần Tháp đều là người chết vì nghi nan tạp chứng trong thế gian, mỗi một tầng đều cực kì khó, hai cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân lại một hơi đi đến tầng thứ chín mươi chín, cực kỳ kinh khủng!"
...
Đám người càng nói càng kích động, thậm chí rất nhiều người đã toàn thân nóng lên, có chút không kịp chờ đợi muốn chứng kiến biểu hiện của Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu.
Hai siêu cấp cao thủ này một đường giết tới tầng cao nhất, vẫn luôn cân sức ngang tài.
Tiếp theo bọn họ sẽ tiếp tục ngang tài ngang sức hay là phân ra cao thấp, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây rất tò mò!
Dưới sự mong đợi của vạn chúng, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều lộ ra vẻ mặt kiên quyết.
"Sư đệ, sau tầng này chắc chắn ngươi sẽ quỳ bại trước mặt ta!"
"Vì sư tỷ, ta vĩnh viễn không thể thua ngươi!"
Hai cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân đồng thời phóng ra toàn bộ linh khí, Thánh Cảnh linh áp như giang hà cuồn cuộn, lao nhanh không thôi. Đám người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặc hưng phấn kích động, nghĩ thầm lần này rốt cục quyết ra thắng bại!
"Huyền Thiên Nội Kinh, Thiên Địa Tinh Thần, đều trong tay ta!"
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đồng thời vận chuyển công pháp chí cao « Huyền Thiên Nội Kinh », quanh thân kim quang liệt liệt, giống như đại dương màu vàng óng.
"Ra!"
Chợt hai người đồng thời hô một tiếng, đưa tay ngưng tụ ra kim sắc ấn quyết bắn về phía động trên tầng thứ chín mươi chín. Sau khi quấn quanh huyền quang, hai người cách không cảm ngộ, lấy công pháp chí cường thăm dò chẩn bệnh cho thây khô tầng này.
Nhưng mà không mau lẹ giống như trước đó, lần này hai người bọn họ hao tốn bốn năm mươi hơi thở cũng chưa từng có bất kỳ tiến triển nào.
Từ lông mày nhíu chặt của hai người thì có thể quan sát ra, hơn nữa thoạt nhìn bọn họ gặp khó khăn trước nay chưa từng có, tựa hồ hoàn toàn không có chỗ xuống tay.
Có tu sĩ nhịn không được thấp giọng thì thào: "Đã qua lâu như vậy, ngay cả hai cao thủ lợi hại như thế cũng không thể chẩn bệnh, xem ra tầng thứ chín mươi chín đúng là không đơn giản!"
"Nói không chừng lần này vẫn không ai có thể thông qua khảo nghiệm tầng thứ chín mươi chín!"
Người này nói như vậy được rất nhiều người đồng ý. Căn cứ điển tịch đan y song đạo trong thiên hạ ghi chép. Trước luận đạo hội lần này, không ai có cơ hội đi vào tầng thứ chín mươi chín. Những Dược Thần trước đó đều đánh bại tất cả đối thủ rất sớm, chưa từng thăm dò tầng thứ cao hơn.
Dù sao ai cũng không biết tầng tháp cao hơn cất giấu thây khô gì, nếu như không thể thành công chẩn bệnh, rất có thể sẽ tổn hại uy danh, được không bù mất.
Kết hợp biểu hiện của Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu trước mắt, tất cả mọi người suy đoán tầng thứ chín mươi chín khó giải, ít nhất không phải Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu có thể giải.
Tiếng bàn tán của đám người hiển nhiên cũng truyền vào tai hai người, khiến cho vẻ mặt hai người hơi đổi, lộ ra mấy phần lo lắng. Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu cũng không ngờ được là thây khô tầng này đúng là quái dị như vậy. Triệu chứng hiếm thấy phức tạp, ngay cả Huyền Thiên Nội Kinh cũng không thể chẩn đoán.
Mà Huyền Thiên Nội Kinh chính là tuyệt học bất thế bọn họ được truyền thừa từ Quỷ Cốc Chân Nhân, đứng hàng Thánh giai thượng phẩm, có thể nói là không chỗ nào mà không bao hàm. Ngay cả công pháp này cũng không thể chẩn bệnh, có thể nói là chứng bệnh này là chứng bệnh thiên ngoại!
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đồng thời nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ từ bỏ như vậy?
Hai người đều không cam lòng, tiếp tục vận chuyển thần công, thôi động chí cường linh khí và niệm lực cảm ngộ thây khô tầng thứ chín mươi chín.
Nhưng mà một nén nhang trôi qua, hai người đều đổ mồ hôi như mưa, vẫn không thu hoạch được gì. Thạch Mãnh cắn răng một cái, nghĩ đến sư tôn Quỷ Cốc Chân Nhân đã từng nói trên đời này không có chứng bệnh không trị được. Nếu có, vậy thì luyện chế Vạn Diệu Đan thử. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, lấy công hiệu của Vạn Diệu Đan, cuối cùng cũng có thời điểm thành công!
Vừa nghĩ đến đây, Thạch Mãnh vội vàng lấy ra nạp giới chứa dược liệu, điên cuồng thúc giục linh khí luyện đan.
Làm sư đệ đồng môn, Tôn Ân Miểu nhìn một chút là biết Thạch Mãnh đang làm gì. Thế là cũng lấy ra tất cả dược liệu linh thảo, toàn lực luyện chế Vạn Diệu Đan.
Đám người thấy thế không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, hai cao thủ đồng thời luyện đan, điều này nói rõ bọn họ đã chẩn đoán được triệu chứng của tầng thứ chín mươi chín. Hơn nữa nhìn dáng vẻ bọn họ, đan dược luyện chế lần này tương đối lợi hại, tuyệt không phi phàm!
Hô ~
Khi mùi thuốc nồng nặc tràn ngập toàn trường, rất nhiều tu sĩ đều ánh mắt run lên, nhìn về phía đan dược lấp lánh ngũ sắc thải quang trong tay Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu.
"Nếu ta không có đoán sai, đây là đan dược Thánh giai thượng phẩm thậm chí đến gần vô hạn tại chuẩn Tiên phẩm!"
Có tu sĩ tu vi đan đạo tinh thâm nhịn không được hô lên một tiếng. Thế gian có ức ức vạn đan dược, có thể tự mang ngũ sắc thải quang tuyệt đối là đan trung chi vương, phẩm giai tuyệt đối sẽ không thấp hơn Thánh giai thượng phẩm!
Chương 1360 Biểu tỷ phu, ngươi không ngăn trở hắn sao?
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ chấn động vạn phần, nghĩ thầm hai cao thủ lại luyện chế ra chuẩn Tiên phẩm đan dược, xem ra bọn họ nhất quyết muốn chữa trị chứng bệnh tầng thứ chín mươi chín.
Càng làm cho người ta không tưởng tượng được là Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu không chỉ luyện chế một viên đan dược mà là một hơi luyện ra bốn viên, cho đến khi dược liệu hao hết mới dừng tay.
"Đi!"
Hai người không ngừng lại, tranh thủ bắn Vạn Diệu Đan trong tay về phía động trên tầng thứ chín mươi chín.
Sau khi viên thứ nhất tiến vào, không có chút biến hóa nào!
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu liên tục bắn hai viên vào, phát hiện vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị một màn này làm cho sợ ngây người: "Chẳng lẽ ngay cả chuẩn Tiên phẩm đan dược cũng không chữa trị được chứng bệnh tầng thứ chín mươi chín?"
Có người đầu óc linh hoạt, hoài nghi vừa rồi Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu cũng không chẩn đoán được vấn đề. Bây giờ chỉ là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, dùng cực phẩm đan dược thử mà thôi.
Nghe mọi người chất vấn, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều nhướng mày, có chút tức giận bắn một viên Vạn Diệu Đan cuối cùng vào Dược Thần Tháp.
"Ta cũng không tin không trị được cho ngươi!" Thạch Mãnh nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ lên.
Tôn Ân Miểu cũng hết sức kích động, vẻ mặt kiên quyết.
Hô hô ~
Hai viên Vạn Diệu Đan nhập động, huyền quang lóe lên ba lần, sau đó đột nhiên tối xuống, cửa hang khôi phục một màu đen kịt.
"Thành công!"
"Quỷ Cốc Chân Nhân không hổ là nhất đại tán tu chí tôn, hắn dạy ra hai cao đồ đúng là lợi hại!"
"Thật không ngờ là tầng thứ chín mươi chín khó khăn như thế, liên tục thôn phệ bốn viên chuẩn Tiên phẩm đan dược mới chữa trị được!"
...
Nhìn thấy hai cái động đều không còn huyền quang, mọi người đang có mặt ở đây đều kính nể nhìn Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu. Cho dù nói thế nào thì hai người cũng khiến cho các tu sĩ đương thời thấy được kỳ tích, đúng là khiến người ta đã nghiền, nhìn đã mắt!
Hô hô ~
Nhưng mà không đợi Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu thở một cái, hai cái động sáng lên lần nữa, lấp lánh ra huyền quang sáng chói.
"A cái này? !"
"Vậy mà như vậy cũng không trị hết, cái này há không phải là trò đùa? !"
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều bị kinh ngạc đến ngây người, rất nhanh trên mặt hiện ra vẻ thất bại nồng đậm. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là động vốn đã ảm đạm lại sáng lên lần nữa. Điều này nói rõ bọn họ liên tục ném vào bốn viên chuẩn Tiên Đan chỉ có thể áp chế một lát, mà suy cho cùng không thể chữa trị.
Đối mặt thất bại bực này, Thạch Mãnh nhất thời huyết khí dâng lên, lửa giận thiêu đốt, nhìn tầng thứ chín mươi chín Dược Thần Tháp rống một tiếng: "Sư tôn nói rồi, đối với khắp thiên hạ mà nói Vạn Diệu Đan đã là đan dược chí tôn, không có chứng bệnh nó không chữa trị được!"
"Ta muốn xem xem tầng thứ chín mươi chín này rốt cuộc có quỷ gì!"
Nghe được hắn rống như vậy, rất nhiều tu sĩ ở đây vội vàng muốn ngăn cản, ra hiệu hắn không thể làm loạn. Dược Thần Tháp chính là tín ngưỡng của tu sĩ đan y song đạo thiên hạ, cao thượng trang nghiêm mà không thể khinh nhờn. Nhưng chúng tu sĩ hoàn toàn không kịp ra tay thì Thạch Mãnh đã rót linh khí vào tầng thứ chín mươi chín.
Mộ Ấu Khanh thấy thế trong lòng quýnh lên, vội hỏi Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, ngươi không ngăn cản hắn sao?"
Thạch Mãnh cũng là tu vi Thánh Cảnh, hơn nữa linh khí của hắn vốn giao hòa với huyền quang tầng thứ chín mươi chín, một khi ra tay, tốc độ cực nhanh, rất khó ngăn cản.
Mộ Ấu Khanh cảm thấy, dưới mắt cũng chỉ có yêu nghiệt Lâm Hiên mới có năng lực ngăn lại.
Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "An tâm chớ vội."
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy thần thái hắn bình tĩnh như thế, lập tức bình tĩnh lại, nghĩ thầm biểu tỷ phu đã nói như vậy chứng tỏ là hắn nắm chắc. Như vậy thì cứ an tâm chờ đợi, yên lặng theo dõi kỳ biến, xem thử xem tình thế sẽ thay đổi như thế nào.
Nàng cực kỳ tin tưởng Lâm Hiên, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Ầm ầm! !
Thạch Mãnh phóng thích ra linh khí nổ tung, trực tiếp lật ngược ngọn tháp tầng thứ chín mươi chín.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy tầng này thình lình xuất hiện một nam tử ngồi trên ghế.
Nam tử trong tầng thứ chín mươi chín Dược Thần Tháp, mái tóc hoa râm dài tới eo, thân trên xích quả, hai tay vịn chặt cái ghế, cúi đầu ở trước ngực. Từ biểu cảm trên mặt, xem ra hắn chết rất là thống khổ, ngũ quan gần như vặn vẹo, co rúm lại. Mà càng đáng sợ là thân thể của hắn tựa như bị rút khô, chỉ có làn da và xương cốt.
Làn da dán chặt lấy xương cốt hiện ra lục sắc, lại che kín đường vân màu đỏ tím, giống như bị một mạng nhện màu đỏ tím lớn bao bọc lại. Cả người hắn như ngâm mình ở trong một đống chất nhầy lục sắc, quanh thân lóe ra lục quang ảm đạm, tựa như một ác quỷ từ địa ngục vô tận leo ra, cực kì dữ tợn.
Quỷ dị!
Kinh khủng!
Tràng cảnh khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều run lên, thậm chí có chút không dám nhìn thân thể nam tử, càng không thể nhìn thẳng gương mặt của hắn.
Mà những tu sĩ quan sát kỹ thi thể này thì nhịn không được kinh hô một tiếng: "Hắn... hắn không phải là Dược Thần đời trước Khương Bác Thanh sao?"
Người nói chuyện tham gia Dược Thần Sơn luận đạo hội lần trước, chứng kiến Khương Bác Thanh quét ngang toàn trường, đoạt được vị trí thứ nhất ở tầng thứ tám mươi mốt, sau đó được tu sĩ đương thời tôn làm Dược Thần.
Cho nên dù là Khương Bác Thanh đã không giống người, bọn họ vẫn có thể từ đặc thù trên mặt của hắn nhận ra, hắn chính là đan y song đạo chí tôn đã từng quét ngang một đời.
Chỉ là...
"Không phải nói Khương Bác Thanh đã độ kiếp phi thăng sao? Tại sao thi thể hắn lại giấu ở tầng thứ chín mươi chín?"
Hội trường cũng xôn xao.
"Không hổ là một trong số bốn thiên kiêu đương thời của Thương Long Đại Lục chúng ta, vị Du công tử này đúng là quá mạnh!"
"Đúng vậy, ta nghe nói Du Văn Phong chính là hài tử tông chủ Thiên Dương Tông tìm được khi hái thuốc, lúc ấy hắn chỉ có ba tuổi nhưng lại có thể nhận biết ba bốn trăm loại linh thảo dược liệu, làm cho tông chủ Thiên Dương Tông như nhặt được chí bảo. Bây giờ xem ra kẻ này đúng là Kỳ Lân a!"
"Du Văn Phong đã liên tiếp đánh bại ngàn người, lấy tạo nghệ đan y song đạo của hắn, chỉ sợ khó có người có thể đánh bại hắn!"
...
Theo như mọi người nghĩ, Du Văn Phong đan y song đạo tạo nghệ đã phi thường tới gần chuẩn Tông Sư. Ở tuổi của hắn, đúng là kinh động như gặp thiên nhân. Mà mặc dù ở đây có một số cao thủ tu vi thắng hắn nhưng lại không thể vượt qua hắn trên đan y song đạo.
Cho nên khi đối mặt hắn, bọn họ hoàn toàn không có lực đánh một trận. Cho dù miễn cưỡng ứng chiến thì vẫn chỉ có thể lấy thất bại kết thúc.
Mắt thấy đã qua hơn mười hơi thở, hội trường lại không ai lên đài. Mọi người đều không nhịn được nghĩ chẳng lẽ lần này người thắng sau cùng sẽ là Du Văn Phong?
Hô hô ~
Hai đạo hắc quang đột nhiên rơi vào trước mặt Du Văn Phong, diễn hóa ra hai nam tử dáng như ác quỷ.
Trên khán đài, mấy người Tuyền Châu hưng phấn lên, chỉ vào hai người đó nói: "Cha, là hai thúc thúc giống quỷ đó!"
Lâm Hiên gật đầu cười cười: "Ừm!"
Lần này hắn đến luận đạo hội là do lúc trước Y Đạo Song Quỷ báo tin, há có thể không nhớ rõ hai người?
Mà theo Y Đạo Song Quỷ ra mặt, không khí của hội trường trở nên bùng cháy lần nữa.
"Hóa ra là Y Đạo Song Quỷ!"
"Tê, hai huynh đệ hợp hai làm một, đều có Tông Sư chi năng, bọn họ ra tràng, Du Văn Phong nguy hiểm!"
"Không đúng không đúng, Y Đạo Song Quỷ chính là hai người, mà Du Văn Phong chỉ có một người, tình huống không giống!"
...
Y Đạo Song Quỷ dáng như ác quỷ, đặc thù rõ ràng, cực kì dễ nhận ra.
Mà khiến cho mọi người chú ý không chỉ ngoại hình của bọn họ mà còn là y đạo và đan đạo tạo nghệ cao cường của bọn họ.
Có thể nói là Tông Sư chi năng, danh chấn ngàn vạn năm.
Nhưng Y Đạo Song Quỷ là hai người, mọi người đều biết bọn họ không tuỳ tiện ra tay, một khi ra tay chắc chắn là huynh đệ liên thủ.
Như vậy vấn đề tới, bọn họ muốn lấy hai chọi một sao?
Như vậy cho dù thắng cũng khó có thể phục chúng a!
Lặng im nhìn chằm chằm Du Văn Phong một lát, Y Đạo Song Quỷ, Bùi Hồng Giang chậm rãi mở miệng: "Hai huynh đệ chúng ta trước nay đều đồng thời ra tay, tuyệt không xa rời nhau!"
"Cho nên, ngươi có thể tùy tiện mời một người tới tương trợ, chỉ cần bất kỳ người nào trong các ngươi thắng huynh đệ chúng ta thì là các ngươi thắng!"
Xoạt!
Bùi Hồng Giang vừa nói dứt câu, toàn trường xôn xao. Đối với đề nghị của hắn, tất cả mọi người cảm thấy cũng không gì không thể. Y Đạo Song Quỷ, Bùi thị huynh đệ chính là một thai mà sinh, xưa nay huynh đệ nhất thể, hai người như một.
Huynh đệ bọn họ muốn tiến hành quyết đấu công bằng, đương nhiên là lấy hai đối hai. Hơn nữa Bùi Hồng Giang cũng không hạn chế Du Văn Phong có thể tìm người giúp đỡ như thế nào, nói cách khác, bất luận kẻ nào cũng có thể hợp tác với Du Văn Phong khiêu chiến hai huynh đệ bọn họ.
Thoạt nhìn cực kỳ công bằng!
Nhưng bây giờ vấn đề tới.
Du Văn Phong đã liên tục đánh bại ngàn cao thủ, ở đây gần như không ai lợi hại hơn Du Văn Phong. Mà lần này Du Văn Phong chỉ đến đây một mình, cũng không có tông chủ Thiên Dương Tông đi theo, hắn muốn tìm được một người có thể chống lại Y Đạo Song Quỷ thì quá khó!
Mọi người đang có mặt ở đây nhất thời cũng bối rối, Y Đạo Song Quỷ đã ra sân, xem dáng vẻ là muốn nghiền ép thiên hạ anh hào. Nếu như Du Văn Phong không tìm được giúp đỡ, mà Y Đạo Song Quỷ lại không chịu hạ tràng, vậy luận đạo hội hôm nay sẽ kẹt ở chỗ này!
"Ta đến!"
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên, khiến cho vô số người đang có mặt ở đây khẽ động, mừng rỡ. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng người lưng còng chống quải trượng chậm rãi đi tới Dược Thần Tháp. Bởi vì khom người, mái đầu bạc trắng của hắn như muốn chấm đất, che khuất nửa gương mặt.
Cũng chỉ có người đứng đối diện hắn mới có thể lờ mờ nhìn thấy dưới tóc trắng che giấu một gương mặt xám trắng như nham thạch, che kín nếp uốn. Một đôi tròng mắt trắng dã khiến cho người ta nhìn một cái là biết hắn mù.
Lão giả quần áo tả tơi, cũ kỹ rách nát, cả người tựa như là lão khất cái từ phế tích leo ra, không có chút phong thái cao thủ nào.
Lão giả đi đến cách Dược Thần Tháp ba mươi trượng thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn phía trước nói: "Y Đạo Song Quỷ, lão phu đến chiếu cố các ngươi!"
Du Văn Phong lắc đầu, tiến lên phía trước: "Lão nhân gia, Y Đạo Song Quỷ ở bên phải ngươi!"
Hắn thấy lão giả không biết Y Đạo Song Quỷ ở đâu, trong lòng không khỏi thất vọng. Vốn cho rằng lão giả là cao thủ, nào biết được đúng là một người mù.
Nhưng mà nghĩ lại, luận đạo hội Dược Thần Sơn là thịnh hội thiên hạ anh kiệt tề tụ, người đến đều không phải là phàm nhân. Lão giả này không lý nào lại là một người bình thường!
Vừa nghĩ đến đây, Du Văn Phong không khỏi trở nên có chút xoắn xuýt.
Ngược lại là Y Đạo Song Quỷ, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc nhìn lão giả: "Ngươi nhất định phải tỷ thí?"
Lão giả không chút do dự: "Xác định!"
Du Văn Phong nhíu nhíu mày, trong lòng của hắn không tin lão giả, nào ngờ lão giả đồng ý nhanh như vậy.
Ngay khi hắn muốn mở miệng, lão giả xoay người nhìn hắn: "Ngươi đứng ở một bên, một mình lão phu là đủ!"
Du Văn Phong nghe vậy giận đỏ bừng cả mặt, muốn bão nổi. Bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn bỗng nhiên hiểu ra, chắc chắn lão giả đã nhận ra tâm tư của mình mới thay đổi thái độ, không muốn hợp tác cùng ra tay.
Chương 1357 Lão giả quỷ dị!
Mà hắn chính là nhất đại thiên kiêu đỉnh cấp nhưng lại không nhìn thấu lão giả mảy may. So sánh một chút, hắn hoảng sợ phát hiện lão giả nhìn như phổ thông nhưng thật ra là một siêu cấp cao thủ thâm tàng bất lộ, hoàn toàn không coi nhân tài mới nổi như hắn ra gì!
"Rõ!"
Du Văn Phong chưa bao giờ gặp được tình huống này, dưới khí thế vô hình của lão giả, vô thức khẽ gật đầu, lui qua một bên.
Bùi thị huynh đệ cũng phát hiện lão giả không tầm thường, Bùi Hồng Giang vội vàng hành lễ: "Xin hỏi tiền bối tên gì?"
Lão giả cười hắc hắc một tiếng, ngữ khí lộ ra mấy phần kiêu căng: "Đây không phải là chuyện các ngươi nên để ý, nói xem các ngươi định tỷ thí từ tầng nào!"
Bùi thị huynh đệ đều nhíu nhíu mày, bị lời nói của lão giả chọc giận. Nhưng mà nghĩ chỉ sợ lão giả không phải phàm nhân, bọn họ cũng không dám thất lễ, Bùi Hồng Hải nói: "Vậy bắt đầu từ tầng thứ ba mươi lăm đi!"
Tầng thứ ba mươi bốn chính là tầng cao nhất Du Văn Phong đạt tới, dựa vào biểu hiện của tầng này, hắn đánh bại tất cả đối thủ. Cho nên Bùi thị huynh đệ cảm thấy bắt đầu từ tầng thứ ba mươi lăm thích hợp nhất.
Lão giả không chút do dự gật đầu: "Thiện!"
Nói xong giơ quải trượng lên, nhắm ngay tầng thứ ba mươi lăm Dược Thần Tháp.
Ông ~
Thoạt nhìn chỉ là quải trượng từ gỗ bình thường đẽo thành lại bỗng nhiên nổ bắn ra thanh quang, bắn ra một đạo linh khí đánh thẳng tới động trên tầng thứ ba mươi lăm, rất nhanh đã quấn quanh huyền quang trong động lộ ra.
Du Văn Phong và mọi người đang có mặt ở đây đều rung động: "Lão giả này quả nhiên không đơn giản!"
Không đợi bọn họ cảm khái xong, cảnh tượng khiến cho người ta càng thêm khiếp sợ xuất hiện.
Chỉ thấy lão giả lấy ra một cái nạp giới, lấy ra trên trăm loại dược liệu vãi giữa không trung. Sau đó hai tay khẽ hấp, hút tất cả những dược liệu này vào lòng bàn tay.
Mọi người đều nhìn thấy một đống dược liệu bị lão giả hai tay xoa bóp càng ngày càng nhỏ, dần dần biến thành một cái bát hình cầu. Sau đó lão giả phóng ra linh khí mạnh mẽ, hóa thành hỏa diễm thiêu đốt hình cầu này, không lâu sau đã thiêu đến nó chỉ còn bằng ngón cái.
Hô ~
Một mùi thuốc nồng nặc cấp tốc phiêu tán, khiến cho mọi người đang có mặt ở đây đều run lên.
"Tay không luyện đan, lại hoàn thành trong thời gian nhanh như vậy, đây là thánh nhân chi năng a!"
"Chỉ từ hương vị viên đan dược này thì ta đoán phẩm giai đã đạt đến Thánh giai, đúng là nghe rợn cả người!"
"Lão nhân gia này khó lường a!"
...
Đám người sợ hãi thán phục, lộ ra vẻ tò mò, cực kỳ muốn biết lão giả này là thần thánh phương nào.
Lúc này lão giả đã bắn đan dược vào động trên tầng thứ ba mươi lăm, rất nhanh, huyền quang dập tắt, động ảm đạm.
Điều này đại biểu lão giả thành công!
Mà một bên khác, Y Đạo Song Quỷ Bùi thị huynh đệ còn dừng lại ở giai đoạn luyện đan.
Ai cao ai thấp, liếc qua thấy ngay!
Bùi Hồng Giang và Bùi Hồng Hải đồng thời dừng tay lại, vẻ mặt thán phục thở dài hành lễ với lão giả: "Tiền bối thực lực siêu tuyệt, đúng là khiến người sợ hãi thán phục!"
"Huynh đệ chúng ta thua tâm phục khẩu phục!"
Nói xong hai huynh đệ đồng thời rời khỏi hội trường, yên lặng đứng ở trong đám người. Mặc dù thua nhưng bọn họ có dự cảm luận đạo hội hôm nay sẽ không kết thúc như vậy.
Đầu tiên là lão giả mù lòa chưa từng công bố thân phận, liên quan tới thân phận hắn, hai huynh đệ đều muốn tìm tòi hư thực. Mặt khác, với kinh nghiệm giang hồ nhiều năm của hai huynh đệ, bọn họ kết luận lão giả xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên, nói không chừng chuyện còn sẽ có thay đổi.
Lúc này lão giả quay người nhìn về phía Du Văn Phong: "Ngươi còn muốn so với ta sao?"
Du Văn Phong vội vàng hành lễ: "Không dám! Tiền bối thực lực kinh thiên, vãn bối không sánh bằng một phần trăm tiền bối, sao dám lỗ mãng?"
Nói xong cũng vội vàng lui về, tim vẫn còn đập không thôi, rung động bất an dưới khí thế vô hình của lão giả.
Lão giả chống quải trượng, hơi khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng dã rung động kịch liệt, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta biết ngươi đã đến, không cần che che lấp lấp, hiện thân đi!"
Chương 1358 Sư tỷ là của ta!
Lão giả thanh y hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên! Như vậy ngươi mới có thể ra tay toàn lực, sau đó bị ta đánh bại!"
Số lượng hai người nói xong, quanh thân thanh quang nhất bạo. Lão giả lưng còng ưỡn thẳng sống lưng, trong nháy mắt thân thể cất cao ba thước, nếp uốn trên mặt biến mất trong nháy mắt, biến thành một lão giả tóc trắng hình thể bình thường, làn da bóng loáng.
Mà lão giả thanh y thì giống rắn lột da, chấn vỡ làn da cứng rắn, sau đó từ trên xe lăn đứng lên, chỉ thấp hơn lão giả lưng còng một nửa.
Trong số mọi người đang có mặt ở đây có người nhìn không được la lên: "Ta biết, hóa ra bọn họ chính là hai đệ tử của Quỷ Cốc Chân Nhân!"
Theo người này hô lên danh hào Quỷ Cốc Chân Nhân, rất nhiều tu sĩ đan y song đạo đang có mặt ở đây đều rung động kinh hô. Căn cứ y dược điển tịch thiên hạ ghi chép, Quỷ Cốc Chân Nhân chính là tán tu đan y song đạo mạnh nhất gần ngàn vạn năm qua.
Người này có danh "Quỷ thuật thông thần", chính là chỉ đan đạo và y đạo tạo nghệ của hắn quỷ thần khó lường, cực kỳ tinh thâm. Mà cả đời hắn có tổng cộng ba cao đồ, hai nam một nữ. Hai nam đệ tử tên là Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu.
Bởi vì phương thức tu luyện của Quỷ Cốc Chân Nhân cực kì hung ác, thường lấy thân thử các loại dược thảo dược liệu và đan dược cho nên các đệ tử của hắn cũng kế thừa tập tính tu luyện của hắn, vô cùng thích dùng thân thể của mình thử thuốc.
Có câu nói là là thuốc ba phần độc.
Quanh năm suốt tháng nếm thử vô số dược liệu đan dược khiến cho các đệ tử của hắn trở nên giống như bình độc, trong cơ thể tồn tại không biết bao nhiêu độc tố, khiến cho thân thể dị biến.
Cũng như hai người trước mắt này, một lưng gù mặt như điệp thạch, một toàn thân cứng ngắc như thây khô, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhưng mà Quỷ Cốc Chân Nhân là tán tu mạnh nhất ngàn vạn năm qua, đương nhiên cũng có phương pháp giải quyết vấn đề này. Hắn tự chế một bộ công pháp Thánh giai thượng phẩm tên là « Cửu Đỉnh Thần Công », có thể trong nháy mắt giải trừ độc tố trong cơ thể, khôi phục bình thường.
Kết hợp điển cố bực này, phàm là tu sĩ nghiên cứu đan y song đạo tương đối sâu đều nhanh chóng nhận ra thân phận Thạch Mãnh cùng Tôn Ân Miểu.
Lần này, mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn chờ mong.
Hai cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân cùng lên đài đọ sức, đây là kỳ cảnh trăm vạn năm khó gặp một lần. Mà cho dù là Thạch Mãnh hay là Tôn Ân Miểu đều có đủ tiềm chất thành một đời Dược Thần mới. Thậm chí có thể nói bọn họ là cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân, còn mạnh và có thực lực hơn rất nhiều Dược Thần!
Không để ý đến hơn mười vạn người đang có mặt ở đây ồn ào sợ hãi thán phục, đôi mắt già nua của Thạch Mãnh có tinh quang nổ bắn ra, lộ ra sát khí.
"Sư đệ, ngươi ta cùng bái một sư, cả đời này ta đều là sư huynh của ngươi, ngươi vĩnh viễn bị ta đè một đầu, đừng hòng xoay người!"
"Hôm nay người có thể trở thành một đời Dược Thần mới chắc chắn là ta, sau này người độ kiếp phi thăng đi theo ân sư và sư tỷ cũng là ta!"
Nghe được hai chữ sư tỷ, ánh mắt Tôn Ân Miểu rung động kịch liệt, cảm xúc có chút kích động. Nhớ ngày đó hắn và Thạch Mãnh vừa bái vào môn hạ Quỷ Cốc Chân Nhân, đồng thời thích sư tỷ. Cùng nhau tu hành hơn một trăm vạn năm, hai người từ đầu đến cuối ngầm phân cao thấp, vì sư tỷ mà hờn dỗi lẫn nhau.
Sau này Quỷ Cốc Chân Nhân phi thăng, bọn họ bắt đầu cạnh tranh công khai, đều muốn lấy được phương tâm của sư tỷ.
Nhưng sư tỷ một lòng tu đạo, thiên phú siêu tuyệt, cuối cùng ai cũng không chọn mà một mình độ kiếp phi thăng, để lại hai người tiếc nuối ở nhân gian.
Cũng là sau khi sư tỷ phi thăng, hai người tản ra, tự mình tu luyện.
Thoáng một cái đã là ba trăm vạn năm trôi qua.
Khi hai người nghe Dược Thần đời trước để lại thần hồn ở Dược Thần Sơn, muốn truyền thụ sở học sở ngộ suốt đời của mình cho một đời Dược Thần mới, đều cho rằng đây là thời cơ tốt để độ kiếp phi thăng.
Thế là nhao nhao xuất thế tham gia Dược Thần luận đạo hội, muốn đạt được sở học của Dược Thần đời trước, kết hợp với sở học suốt đời của mình nhất cử đột phá, thành công độ kiếp, đi Thần Giới tìm kiếm sư tỷ mình thương.
Tôn Ân Miểu hít sâu một hơi nói: "Ngươi nằm mơ đi thôi! Sư tỷ chắc chắn là của ta!"
"Không phục thì động thủ đi!"
Thạch Mãnh hai mắt hàn quang nở rộ, chỉ Dược Thần Tháp: "Động thủ thì động thủ!"
"Bắt đầu từ tầng thứ ba mươi sáu!"
Hô hô ~
Hắn vừa nói dứt câu, trên người hai người đều bộc phát ra linh áp Thánh Cảnh, hóa thành gợn sóng điên cuồng khuấy động trên không. Sau đó hai người bắn ra linh khí quấn quanh huyền quang trong động trên tầng thứ ba mươi sáu, quanh thân lại có một đạo kim quang sáng chói lấp lánh.
"Huyền Thiên Nội Kinh!"
"Huyền Thiên Nội Kinh!"
Kim quang lóng lánh, xoay tròn, tỏa ra vô số y đạo minh văn cổ xưa phức tạp, khiến cho bọn họ nhất thời giống như y đạo Chân Tiên.
Y Đạo Song Quỷ Bùi thị huynh đệ và các tu sĩ đều cảm khái: "Nghe đồn « Huyền Thiên Nội Kinh » chính là chuẩn Tiên phẩm tuyệt học Quỷ Cốc Chân Nhân sáng tạo, một khi vận công chắc chắn có thể chẩn đoán đa số nghi nan tạp chứng trong điện quang hỏa thạch, bây giờ mới biết quả nhiên không bình thường!"
Trong lúc mọi người ở đây cảm khái, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều hoàn thành chẩn bệnh. Sau đó đồng thời lấy ra các loại dược liệu, vận dụng hai tay xoa bóp đồng thời luyện đan.
Hô hô ~
Sau đó hai người đồng thời bắn đan dược vào động trên tầng ba mươi sáu, thành công hóa giải triệu chứng của thây khô tầng này.
"Ngang tay!"
Mọi người đều hô hấp dồn dập.
Hai cao thủ này sư xuất đồng môn, chiêu thức và tiêu chuẩn đều ngang nhau, xem ra muốn phân ra thắng bại tuyệt đối không phải chuyện đơn giản!
Chương 1359 Sư tỷ là của ta! (2)
Quả nhiên giống như mọi người đoán.
Tiếp theo, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu như là lên cơn điên, từ tầng ba mươi bảy một đường chẩn bệnh, luyện đan, trị liệu, vòng đi vòng lại, hoàn toàn không dừng lại!
Chỉ chớp mắt, hai người đã qua sáu mươi mốt tầng, đi tới tầng cao nhất, tầng thứ chín mươi chín!
Lúc này, mọi người nhịn không được mà bàn tán xôn xao.
"Căn cứ ta hiểu rõ, từ khi Dược Thần Sơn mở luận đạo hội đến nay, chưa từng có người ra tay với tầng thứ chín mươi chín, bởi vì trước đó, Dược Thần đương thời quét ngang tất cả đối thủ, hoàn toàn không có cơ hội đi tới tầng thứ chín mươi chín!"
"Đúng vậy, không biết tầng thứ chín mươi chín này có chỗ đặc biệt nào, có phải là có thây không không tầm thường hay không?"
"Nói cũng không sai, thây khô trong Dược Thần Tháp đều là người chết vì nghi nan tạp chứng trong thế gian, mỗi một tầng đều cực kì khó, hai cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân lại một hơi đi đến tầng thứ chín mươi chín, cực kỳ kinh khủng!"
...
Đám người càng nói càng kích động, thậm chí rất nhiều người đã toàn thân nóng lên, có chút không kịp chờ đợi muốn chứng kiến biểu hiện của Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu.
Hai siêu cấp cao thủ này một đường giết tới tầng cao nhất, vẫn luôn cân sức ngang tài.
Tiếp theo bọn họ sẽ tiếp tục ngang tài ngang sức hay là phân ra cao thấp, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây rất tò mò!
Dưới sự mong đợi của vạn chúng, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều lộ ra vẻ mặt kiên quyết.
"Sư đệ, sau tầng này chắc chắn ngươi sẽ quỳ bại trước mặt ta!"
"Vì sư tỷ, ta vĩnh viễn không thể thua ngươi!"
Hai cao đồ của Quỷ Cốc Chân Nhân đồng thời phóng ra toàn bộ linh khí, Thánh Cảnh linh áp như giang hà cuồn cuộn, lao nhanh không thôi. Đám người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặc hưng phấn kích động, nghĩ thầm lần này rốt cục quyết ra thắng bại!
"Huyền Thiên Nội Kinh, Thiên Địa Tinh Thần, đều trong tay ta!"
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đồng thời vận chuyển công pháp chí cao « Huyền Thiên Nội Kinh », quanh thân kim quang liệt liệt, giống như đại dương màu vàng óng.
"Ra!"
Chợt hai người đồng thời hô một tiếng, đưa tay ngưng tụ ra kim sắc ấn quyết bắn về phía động trên tầng thứ chín mươi chín. Sau khi quấn quanh huyền quang, hai người cách không cảm ngộ, lấy công pháp chí cường thăm dò chẩn bệnh cho thây khô tầng này.
Nhưng mà không mau lẹ giống như trước đó, lần này hai người bọn họ hao tốn bốn năm mươi hơi thở cũng chưa từng có bất kỳ tiến triển nào.
Từ lông mày nhíu chặt của hai người thì có thể quan sát ra, hơn nữa thoạt nhìn bọn họ gặp khó khăn trước nay chưa từng có, tựa hồ hoàn toàn không có chỗ xuống tay.
Có tu sĩ nhịn không được thấp giọng thì thào: "Đã qua lâu như vậy, ngay cả hai cao thủ lợi hại như thế cũng không thể chẩn bệnh, xem ra tầng thứ chín mươi chín đúng là không đơn giản!"
"Nói không chừng lần này vẫn không ai có thể thông qua khảo nghiệm tầng thứ chín mươi chín!"
Người này nói như vậy được rất nhiều người đồng ý. Căn cứ điển tịch đan y song đạo trong thiên hạ ghi chép. Trước luận đạo hội lần này, không ai có cơ hội đi vào tầng thứ chín mươi chín. Những Dược Thần trước đó đều đánh bại tất cả đối thủ rất sớm, chưa từng thăm dò tầng thứ cao hơn.
Dù sao ai cũng không biết tầng tháp cao hơn cất giấu thây khô gì, nếu như không thể thành công chẩn bệnh, rất có thể sẽ tổn hại uy danh, được không bù mất.
Kết hợp biểu hiện của Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu trước mắt, tất cả mọi người suy đoán tầng thứ chín mươi chín khó giải, ít nhất không phải Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu có thể giải.
Tiếng bàn tán của đám người hiển nhiên cũng truyền vào tai hai người, khiến cho vẻ mặt hai người hơi đổi, lộ ra mấy phần lo lắng. Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu cũng không ngờ được là thây khô tầng này đúng là quái dị như vậy. Triệu chứng hiếm thấy phức tạp, ngay cả Huyền Thiên Nội Kinh cũng không thể chẩn đoán.
Mà Huyền Thiên Nội Kinh chính là tuyệt học bất thế bọn họ được truyền thừa từ Quỷ Cốc Chân Nhân, đứng hàng Thánh giai thượng phẩm, có thể nói là không chỗ nào mà không bao hàm. Ngay cả công pháp này cũng không thể chẩn bệnh, có thể nói là chứng bệnh này là chứng bệnh thiên ngoại!
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đồng thời nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ từ bỏ như vậy?
Hai người đều không cam lòng, tiếp tục vận chuyển thần công, thôi động chí cường linh khí và niệm lực cảm ngộ thây khô tầng thứ chín mươi chín.
Nhưng mà một nén nhang trôi qua, hai người đều đổ mồ hôi như mưa, vẫn không thu hoạch được gì. Thạch Mãnh cắn răng một cái, nghĩ đến sư tôn Quỷ Cốc Chân Nhân đã từng nói trên đời này không có chứng bệnh không trị được. Nếu có, vậy thì luyện chế Vạn Diệu Đan thử. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, lấy công hiệu của Vạn Diệu Đan, cuối cùng cũng có thời điểm thành công!
Vừa nghĩ đến đây, Thạch Mãnh vội vàng lấy ra nạp giới chứa dược liệu, điên cuồng thúc giục linh khí luyện đan.
Làm sư đệ đồng môn, Tôn Ân Miểu nhìn một chút là biết Thạch Mãnh đang làm gì. Thế là cũng lấy ra tất cả dược liệu linh thảo, toàn lực luyện chế Vạn Diệu Đan.
Đám người thấy thế không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, hai cao thủ đồng thời luyện đan, điều này nói rõ bọn họ đã chẩn đoán được triệu chứng của tầng thứ chín mươi chín. Hơn nữa nhìn dáng vẻ bọn họ, đan dược luyện chế lần này tương đối lợi hại, tuyệt không phi phàm!
Hô ~
Khi mùi thuốc nồng nặc tràn ngập toàn trường, rất nhiều tu sĩ đều ánh mắt run lên, nhìn về phía đan dược lấp lánh ngũ sắc thải quang trong tay Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu.
"Nếu ta không có đoán sai, đây là đan dược Thánh giai thượng phẩm thậm chí đến gần vô hạn tại chuẩn Tiên phẩm!"
Có tu sĩ tu vi đan đạo tinh thâm nhịn không được hô lên một tiếng. Thế gian có ức ức vạn đan dược, có thể tự mang ngũ sắc thải quang tuyệt đối là đan trung chi vương, phẩm giai tuyệt đối sẽ không thấp hơn Thánh giai thượng phẩm!
Chương 1360 Biểu tỷ phu, ngươi không ngăn trở hắn sao?
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ chấn động vạn phần, nghĩ thầm hai cao thủ lại luyện chế ra chuẩn Tiên phẩm đan dược, xem ra bọn họ nhất quyết muốn chữa trị chứng bệnh tầng thứ chín mươi chín.
Càng làm cho người ta không tưởng tượng được là Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu không chỉ luyện chế một viên đan dược mà là một hơi luyện ra bốn viên, cho đến khi dược liệu hao hết mới dừng tay.
"Đi!"
Hai người không ngừng lại, tranh thủ bắn Vạn Diệu Đan trong tay về phía động trên tầng thứ chín mươi chín.
Sau khi viên thứ nhất tiến vào, không có chút biến hóa nào!
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu liên tục bắn hai viên vào, phát hiện vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị một màn này làm cho sợ ngây người: "Chẳng lẽ ngay cả chuẩn Tiên phẩm đan dược cũng không chữa trị được chứng bệnh tầng thứ chín mươi chín?"
Có người đầu óc linh hoạt, hoài nghi vừa rồi Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu cũng không chẩn đoán được vấn đề. Bây giờ chỉ là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, dùng cực phẩm đan dược thử mà thôi.
Nghe mọi người chất vấn, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều nhướng mày, có chút tức giận bắn một viên Vạn Diệu Đan cuối cùng vào Dược Thần Tháp.
"Ta cũng không tin không trị được cho ngươi!" Thạch Mãnh nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ lên.
Tôn Ân Miểu cũng hết sức kích động, vẻ mặt kiên quyết.
Hô hô ~
Hai viên Vạn Diệu Đan nhập động, huyền quang lóe lên ba lần, sau đó đột nhiên tối xuống, cửa hang khôi phục một màu đen kịt.
"Thành công!"
"Quỷ Cốc Chân Nhân không hổ là nhất đại tán tu chí tôn, hắn dạy ra hai cao đồ đúng là lợi hại!"
"Thật không ngờ là tầng thứ chín mươi chín khó khăn như thế, liên tục thôn phệ bốn viên chuẩn Tiên phẩm đan dược mới chữa trị được!"
...
Nhìn thấy hai cái động đều không còn huyền quang, mọi người đang có mặt ở đây đều kính nể nhìn Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu. Cho dù nói thế nào thì hai người cũng khiến cho các tu sĩ đương thời thấy được kỳ tích, đúng là khiến người ta đã nghiền, nhìn đã mắt!
Hô hô ~
Nhưng mà không đợi Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu thở một cái, hai cái động sáng lên lần nữa, lấp lánh ra huyền quang sáng chói.
"A cái này? !"
"Vậy mà như vậy cũng không trị hết, cái này há không phải là trò đùa? !"
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều bị kinh ngạc đến ngây người, rất nhanh trên mặt hiện ra vẻ thất bại nồng đậm. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là động vốn đã ảm đạm lại sáng lên lần nữa. Điều này nói rõ bọn họ liên tục ném vào bốn viên chuẩn Tiên Đan chỉ có thể áp chế một lát, mà suy cho cùng không thể chữa trị.
Đối mặt thất bại bực này, Thạch Mãnh nhất thời huyết khí dâng lên, lửa giận thiêu đốt, nhìn tầng thứ chín mươi chín Dược Thần Tháp rống một tiếng: "Sư tôn nói rồi, đối với khắp thiên hạ mà nói Vạn Diệu Đan đã là đan dược chí tôn, không có chứng bệnh nó không chữa trị được!"
"Ta muốn xem xem tầng thứ chín mươi chín này rốt cuộc có quỷ gì!"
Nghe được hắn rống như vậy, rất nhiều tu sĩ ở đây vội vàng muốn ngăn cản, ra hiệu hắn không thể làm loạn. Dược Thần Tháp chính là tín ngưỡng của tu sĩ đan y song đạo thiên hạ, cao thượng trang nghiêm mà không thể khinh nhờn. Nhưng chúng tu sĩ hoàn toàn không kịp ra tay thì Thạch Mãnh đã rót linh khí vào tầng thứ chín mươi chín.
Mộ Ấu Khanh thấy thế trong lòng quýnh lên, vội hỏi Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, ngươi không ngăn cản hắn sao?"
Thạch Mãnh cũng là tu vi Thánh Cảnh, hơn nữa linh khí của hắn vốn giao hòa với huyền quang tầng thứ chín mươi chín, một khi ra tay, tốc độ cực nhanh, rất khó ngăn cản.
Mộ Ấu Khanh cảm thấy, dưới mắt cũng chỉ có yêu nghiệt Lâm Hiên mới có năng lực ngăn lại.
Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "An tâm chớ vội."
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy thần thái hắn bình tĩnh như thế, lập tức bình tĩnh lại, nghĩ thầm biểu tỷ phu đã nói như vậy chứng tỏ là hắn nắm chắc. Như vậy thì cứ an tâm chờ đợi, yên lặng theo dõi kỳ biến, xem thử xem tình thế sẽ thay đổi như thế nào.
Nàng cực kỳ tin tưởng Lâm Hiên, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Ầm ầm! !
Thạch Mãnh phóng thích ra linh khí nổ tung, trực tiếp lật ngược ngọn tháp tầng thứ chín mươi chín.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy tầng này thình lình xuất hiện một nam tử ngồi trên ghế.
Nam tử trong tầng thứ chín mươi chín Dược Thần Tháp, mái tóc hoa râm dài tới eo, thân trên xích quả, hai tay vịn chặt cái ghế, cúi đầu ở trước ngực. Từ biểu cảm trên mặt, xem ra hắn chết rất là thống khổ, ngũ quan gần như vặn vẹo, co rúm lại. Mà càng đáng sợ là thân thể của hắn tựa như bị rút khô, chỉ có làn da và xương cốt.
Làn da dán chặt lấy xương cốt hiện ra lục sắc, lại che kín đường vân màu đỏ tím, giống như bị một mạng nhện màu đỏ tím lớn bao bọc lại. Cả người hắn như ngâm mình ở trong một đống chất nhầy lục sắc, quanh thân lóe ra lục quang ảm đạm, tựa như một ác quỷ từ địa ngục vô tận leo ra, cực kì dữ tợn.
Quỷ dị!
Kinh khủng!
Tràng cảnh khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều run lên, thậm chí có chút không dám nhìn thân thể nam tử, càng không thể nhìn thẳng gương mặt của hắn.
Mà những tu sĩ quan sát kỹ thi thể này thì nhịn không được kinh hô một tiếng: "Hắn... hắn không phải là Dược Thần đời trước Khương Bác Thanh sao?"
Người nói chuyện tham gia Dược Thần Sơn luận đạo hội lần trước, chứng kiến Khương Bác Thanh quét ngang toàn trường, đoạt được vị trí thứ nhất ở tầng thứ tám mươi mốt, sau đó được tu sĩ đương thời tôn làm Dược Thần.
Cho nên dù là Khương Bác Thanh đã không giống người, bọn họ vẫn có thể từ đặc thù trên mặt của hắn nhận ra, hắn chính là đan y song đạo chí tôn đã từng quét ngang một đời.
Chỉ là...
"Không phải nói Khương Bác Thanh đã độ kiếp phi thăng sao? Tại sao thi thể hắn lại giấu ở tầng thứ chín mươi chín?"
Bình luận facebook