-
Chương 1076-1080
Chương 1076 Chương 1076. Đúng là cô gái kiên cường!
“Sau khi hấp thụ Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm, phải vận chuyển huyền lực trong thân thể bảy bảy bốn chín chu kỳ mới có thể kích hoạt được thần thông.”
“Bây giờ tình thế gấp gáp, không kịp đợi thêm nữa!”
Lãnh Hồng Nhan nhìn thấy cả nhà Hoàng Thu Chí đang bị đại quân Vương Mãnh vây giữ, trong lòng lo lắng, vội ngự khí lao ra.
“Dừng tay!”
Nàng ấy lấy kiếm Thanh Hoa Linh của mình ra, một luồng kiếm quang lóe lên, chém gãy mũi tên đang bắn về phía người nhà Hoàng Thu Chí, đáp xuống giữa đám người.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Mãnh chằm chằm:
“Ngay cả người vô tội mà cũng phải đuổi cùng giết tận, các ngươi khác gì bọn cầm thú chứ?”
Vương Mãnh có chút sững sờ:
“Cửu công chúa, ngươi còn chưa chết?”
Hắn ta thầm nghĩ Lãnh Hồng Nhan đúng là mạng lớn, nhảy từ trên vách núi cao như vậy mà vẫn không chết, đúng là kỳ tích!
Lãnh Hồng Nhan vừa điên cuồng vận chuyển huyền lực Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm trong cơ thể, vừa làm tư thế chuẩn bị chiến đấu:
“Lãnh thổ chưa lấy lại, thù lớn chưa báo, ta không dám chết!”
Tất cả mọi người như Vương Mãnh, Hoàng Thu Chí nghe vậy đều có chấn động.
Đúng là cô gái kiên cường!
Bọn họ cũng không ngờ, cửu công chúa nhỏ nhất của hoàng tộc Vân Tế Quốc lại chủ động gánh lấy trọng trách to lớn như vậy sau khi mất nước.
Vương Mãnh cười lạnh một tiếng:
“Nói hay đến đâu cũng vô dụng, thực lực ngươi không đủ, rốt cuộc cũng chỉ là con dê đợi làm thịt mà thôi!”
“Bắt nàng ta lại cho ta, dám phản kháng thì giết chết!”
Vung bàn tay lớn, lập tức có ba phó tướng cảnh giới Thần Phách đỉnh cao lao đến Lãnh Hồng Nhan.
Linh khí quanh người Lãnh Hồng Nhan bùng nổ, cầm kiếm vung thẳng lên trời.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm vừa chém ra, thanh hoa nở rộ, kiếm khí như trăm hoa đua nở.
Ba phó tướng kia chưa kịp hừ một tiếng đã bị kiếm khí hung hãn này chém đứt yết hầu, đều rơi đầu mất mạng.
“Hả?”
Vương Mãnh nhíu mày: “Tu vi nha đầu thối này hình như mạnh lên rồi!”
Hắn ta cẩn thận cảm nhận thử, phát hiện Lãnh Hồng Nhan đã đạt đến cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ, chỉ thấp hơn cảnh giới Tôn Giả trung kỳ như hắn một cảnh giới nhỏ mà thôi.
“Xem ra phải để đích thân bổn tưởng ra tay rồi!”
Vương Mãnh nâng tay, giơ đao Thanh Long Phá Nguyệt của mình lên.
“Trảm Thiên Đao Pháp!”
Một luồng đao quang kinh thiên rơi xuống, chấn động trong vòng mười dặm xung quanh.
Lãnh Hồng Nhan chỉ cảm thấy da đầu rét lạnh, vội vàng nâng kiếm Thanh Liên Hoa lên cản phía trước.
Rầm!
Đao khí bùng nổ hóa thành một con rồng khổng lồ điên cuồng nghiền nát kiếm khí Thanh Hoa Linh.
Lãnh Hồng Nhan cảm thấy cổ tay đau đớn liên hồi, suýt nữa bị đao khí hùng bạo này đánh bại, không khỏi phải thét lên đau đớn, ngã mạnh ra sau cách xa cả ba trượng.
Đôi mắt chấn động, vô cùng e ngại nhìn Vương Mãnh, tròng lòng Lãnh Hồng Nhãn vô cùng lo lắng.
“Thần thông, mau đến đi!”
Thân hình Vương Mãnh nặng nề, đáp xuống trước mặt Lãnh Hồng Nhan, kiêu căng nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng ấy:
“Nha đầu thối, ngươi mới tăng thêm chút tu vi mà đã vội vàng tự tìm đường chết vậy rồi!”
“Chỉ vậy mà cũng muốn giành lại Vân Tế Quốc, muốn báo thù cho mẫu hậu và người nhà đã chết của ngươi sao?”
Hắn ta vừa dứt lời, một luồng linh khí bỗng bùng nổ từ trên người Lãnh Hồng Nhan.
Đôi mắt to tròn của Lãnh Hồng Nhan bỗng chốc tràn đầy vẻ vui mừng: “Thành công rồi!”
Vừa nãy bị Vương Mãnh đánh ngã xuống đất, nàng ấy đã dùng cách thức tự sát để vận hành siêu tốc huyền lực của Tạo Hóa Thanh Liên.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, để nàng ấy thuận lợi hoàn thành vận chuyển được bảy bảy bốn chín chu kỳ.
“Chết đi cho ta!”
Lãnh Hồng Nhan bỗng đứng bật dậy, tay cần kiếm Thanh Hoa Linh đâm về phía Vương Mãnh.
Vù!
Lúc này một luồng kiếm quang sáng rực lóe sáng từ sau lưng Lãnh Hồng Nhan, ngưng tụ thành quang ảnh thần kiếm màu xanh khổng lồ, chiếu sáng trong bán kính mười dặm!
Vương Mãnh bỗng trừng lớn mắt: “Kiếm tướng!”
Kiếm tướng, chính là một loại kỹ năng thần thông trong kiếm đạo.
Tướng, chính là pháp tướng.
Kiếm tướng, pháp tướng của kiếm, ngưng tụ kiếm khí, kiếm ý, kiếm tâm, ba cái hợp làm một thể, tự tạo thành thần uy một phương.
Một khi giải phóng kiếm tướng thì mỗi một kiếm của người dùng kiếm đều có sức mạnh tăng gấp trăm lần, hơn nữa lúc xuất kiếm có thể dựa vào kiếm tướng để hấp thụ linh lực của người xung quanh biến thành kiếm lực của mình.
Vì vậy, kiếm tướng có tác dụng gia tăng kiếm lực và liên tục duy trì linh lực của người cầm kiếm, có thể gọi là thần thông vô cùng mạnh.
Vương Mãnh không ngờ, Lãnh Hồng Nhan sau khi bị hắn ta đánh bại lại đột nhiên có được thần thông kiếm pháp này.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Không đợi Vương Mãnh định thần lại, kiếm khí của Lãnh Hồng Nhan đã bùng nổ uy năng gấp trăm lần, mạnh mẽ rơi xuống.
Vương Mãnh vội vàng dùng hết sức mình đỡ lấy, nhưng lần này Lãnh Hồng Nhan dựa vào sức mạnh kiếm khí, trực tiếp dùng một kiếm chém đứt đao Thanh Long Phá Nguyệt của hắn ta, hơn nữa còn chém cả người hắn ta thành hai nửa.
Xoẹt!
Các binh sĩ Hổ Tề Quốc thấy vậy đều sợ đến mức dựng cả tóc gáy, thoáng chốc đã hoảng loạn.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Bởi vì bên cạnh đều là tu sĩ, nên Lãnh Hồng Nhan dựa vào sự trợ giúp từ kiếm tường càng chiến đấu dũng mãnh hơn, trực tiếp chém giết đại quân của Hổ Tề Quốc, chém giết bọn họ thành từng mảnh như thể cắt dưa xắt rau vậy.
Sau mười kiếm, nàng ấy đã giết sạch toàn bộ đại quân Hổ Tề Quốc!
Hoàng Thu Chí thấy vậy bất giác cũng cảm thấy vô cùng kích động:
“Cửu công chúa có thể có được cơ duyên này đánh trả lại, đây đúng là tin vui tuyệt vời, chứng tỏ cơ hội Vân Tế Quốc chúng ta được khôi phục nằm trong tầm mắt thôi!”
Hỉ Nhi cũng vô cùng vui mừng kích động chạy ra từ trong bụi cỏ, nắm chặt lấy tay Lãnh Hồng Nhan:
“Cửu công chúa, cuối cùng người cũng thành công rồi!”
Lãn Hồng Nhan vui vẻ cười, bây giờ thần thông đã được kích hoạt, thần thông kiếm tướng cũng có sức chiến đấu cực mạnh.
Chỉ cần nàng ấy cố gắng tu luyện, năng cao tu vi lên đến Chuẩn Đế Cảnh thì không chỉ việc khôi phục Vân Tế Quốc, mà tự tay mình đâm chết quốc vương Hổ Tề Quốc căn bản chẳng còn vấn đề gì!
Soạt!
Chương 1077 Chương 1077. Đúng là cô gái kiên cường! (2)
Ngay lúc mấy người Lãnh Hồng Nhan đãng vui mừng khôn xiết, đột nhiên có mấy luồng khí tức cực mạnh đáp xuống.
Năm người mặc y phục đen đeo mặt nạ đứng xung quanh, vây Lãnh Hồng Nhan vào bên trong.
“Đã kích hoạt được thần thông kiếm tướng rồi sao, xem ra trên người cô gái này vẫn còn có một mảnh xương Thiên Khiển Chí Tôn!”
“Ha ha, quả nhiên không ngoài dự liệu!”
“Xương chí tôn thượng phẩm cấp bậc như xương Thiên Khiển Chí Tôn này, không lý gì lại bỏ qua được!”
Nghe thấy giọng điệu ngông cuồng của người áo đen, Lãnh Hồng Nhan chợt lạnh mặt, thì ra mấy người này là vì xương Thiên Khiến Chí Tôn của mình mà đến.
Chuyện càng khiến nàng ấy áp lực hơn.
Chính là nàng cảm nhận được tu vi năm người này rất mạnh, đều trên Chuẩn Đế Cảnh, có hai người trong đó đã đặt đến Đế Cảnh đáng sợ!
Ầm!
Kiếm tướng vỡ vụn, kiếm khí bay lên, uy lực vô tận!
Lãnh Hồng Nhan bị năm người áo đen vây lại, tuy dùng hết sức lực ngưng tụ kiếm tướng phản kích, nhưng tu vi nàng so với người áo đen vẫn thấp hơn nhiều.
Tuy có thể hấp thụ linh lực của những người áo đen tạo thành kiếm lực của mình, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, căn bản không thể tạo ra đòn chí mạng gì với mấy người áo đen được.
Ngược lại, sau một hiệp, nàng ấy đã bị người áo đen đánh một đòn vỡ nát kiếm tướng, cả người đau đớn không thôi bị đánh ngã xuống đất.
Thân thể đau đớn từng cơn, khiến Lãnh Hồng Nhan như muốn nứt cả mắt.
Nàng ấy ngẩng đầu, căm hận nhìn năm người áo đen:
“Đáng chết, nếu vẫn còn tay trái có xương Thiên Khiển Chí Tôn của ta thì tốt rồi, bây giờ chỉ còn lại ngón út tay phải có xương chí tôn, chỉ có thể phát huy được một nửa uy lực!”
Mấy người áo đen thấy Lãnh Hồng Nhan ngã nhào dưới đất, đều đắc ý bật cười.
Tựa như Lãnh Hồng Nhan đã là cá trên thớt, để mặt bọn họ chém giết.
“Tiểu nha đầu, trên người ngươi chỗ nào có xương chí tôn? Dứt khoát giao ra đi, như vậy mới có thể bớt đau khổ!”
“Nếu ngươi không giao ra thì chúng ta chỉ đành cởi y phục ngươi, tự mình ra tay rà soát thôi, ha ha!”
Người áo đen dẫn đầu giọng điệu đầy vẻ uy hiếp.
Hỉ Nhi nghe vậy lập tức lao ra: “Các ngươi là đồ khốn nạn, đừng hòng động đến cửu công chúa, ta liều mạng với các ngươi!”
Bốp!
Người áo đen dẫn đầu vung tay, tát Hỉ Nhi một cái thật mình khiến nàng ấy bay xa hơn mười trượng, đập vào tảng đá lập tức ngất đi.
Lãnh Hồng Nhan thấy vậy thì tức giận, phun ra ngụm máu tươi, đôi mắt đầy vẻ hung hiểm:
“Súc sinh, các ngươi đừng mong có được xương chí tôn!”
Nàng ấy ngưng tụ tinh khí bổn mạng, sử dụng chân nguyên mạnh nhất lại tiếp tục ngưng tụ kiếm tướng.
Vù!
Kiếm tướng này dài cả vạn trưởng, xuyên không đâm thẳng, kiếm thế ngang tàn vô biên.
“Hả?”
Trong Vân Tiêu Các trên đỉnh đại điện thành chủ Thiên Cô Thành, tất cả mọi người đều chú ý đến một kiếm tướng đáng sợ ở ngoài thành.
Mấy nhóc Tuyền Châu vội hỏi Lâm Hiên: “Cha à, đó là gì vậy?”
Lâm Hiên: “Đó là kiếm tướng, chính là tu sĩ kiếm đạo có được cơ duyên đặc biệt, ngưng tụ thành kiếm khí, kiếm tâm và kiếm ý hình thành pháp tướng của kiếm!”
“Ồ! Lợi hại thật!”
Mấy đứa nhỏ nghe vậy thì đều mang theo vẻ mặt khen ngợi.
Bọn họ cảm nhận được luồng kiếm tướng này rất mạnh, rõ ràng người ngưng tụ kiếm tướng cũng rất lợi hại.
Mộ Ấu Khanh hiếu kỳ hỏi:
“Biểu tỷ phu, phải làm sao mới ngưng tụ ra được kiếm tướng?”
Nàng ấy cũng biết thần thông kiếm tướng này, chỉ là thần thông này khá hiếm, trong nhiều sách kiếm đạo cũng rất ít ghi chép về nó.
Thân là một tu sĩ kiếm đạo, nàng rất muốn biết rõ làm sao mới có thể có được thần thông này.
Lâm Hiên thản nhiên cười nói:
“Thần thông kiếm tướng này, càn có thể chất đặc biệt mới kích hoạt được, ví dụ như luồng kiếm tướng phía xa kia, chính là kết quả do xương Thiên Khiển Chí Tôn và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm kết hợp mà ra.”
“Ngươi có được kiếm thể bất diệt, cũng không cần phải rèn luyện kiếm tướng, thay vào đó nên tập trung rèn luyện kiếm tâm và kiếm ý, đạt đến trạng thái trong người có kiếm, cảnh giới cao nhất kiếm trong người sẽ kiến tạo được kiếm đạo vô thượng, bất diệt vĩnh hằng!”
“Nhớ rõ, kiếm tướng chỉ là một thần thông bổ trợ, khi tự thân ngươi đã đủ mạnh thì hoàn toàn không cần pháp tướng của kiếm như thế này để trợ giúp nữa!”
Mộ Ấu Khanh nghe vậy bất giác cũng há hốc miệng, có cảm giác như đang lắng nghe thiên thư, được thiên nhân an ủi vậy.
Có được thiên phú kiếm đạo bất phàm, nàng ấy nhanh chóng lĩnh ngộ được ý của Lâm Hiên, vội chắp tau thi lễ nói:
“Biểu tỷ phu đúng là kiếm đạo chân tiên, mấy câu thôi đã khiến ta như bừng tỉnh, lĩnh ngộ được nhiều thứ rồi!”
Hai người bọn họ nói chuyện bên này, Tiền Thông Thiên bên kia thì có chút bất an.
Vừa nãy Lâm Hiên nói rất rõ, kiếm tướng kinh thiên vừa nãy kia chính là kết quả do xương Thiên Khiển Chí Tôn và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm tạo thành.
Cũng có nghĩa, người đã mua Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm ở hội đấu giá lúc trước, bây giờ đang chiến đấu với người khác ở ven Thiên Cô Thành.
“Nếu có người nhìn trúng xương chí tôn có khả năng tồn tại trong người cô gái kia, sau đó mai phục cướp lấy, há chẳng phải muốn làm ô uế danh tiếng Thiên Cô Thành chúng ta sao?”
Tiền Thông Thiên nheo mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Lãnh Hồng Nhan mua Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm ở chỗ hắn ta, thì đã có người ở bên ngoài nhắm vào nàng ấy rồi.
Chuyện này mà truyền đi, uy tín của Thiên Cô Thành chắc chắn sẽ bị tổn hại, sau này còn ai dám làm ăn với Thiên Cô Thành chứ?
Nghĩ đến đây.
Tiền Thông thiên truyền lệnh cho Minh Húc Quang, bảo hắn ta dẫn người đi ngăn trận chiến này lại, rồi làm rõ là ai ra tay.
Không lâu sau, Minh Húc Quang đã dẫn theo Lãnh Hồng nhan và năm người áo đen đến Vân Tiêu Các.
Minh Húc Quang nói với Tiền Thông Thiên:
“Vừa nãy ta đã nói trước với bọn họ, nói bọn họ đánh nhau làm phiền đến nhã hứng Đế Phu dùng bữa, vì vậy bọn họ đều chủ động đến tạ tội!”’
Chương 1078 Chương 1078. Ha ha, dì nhỏ trước giờ đều thông minh mà!
Nghe thấy lời này, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.
Tên này hay lắm!
Chỉ nhắc đến Đế Phu một câu thôi, mà mấy người này đã ngừng đấy chủ động đến tạ tội, đúng là sợ đến mất trí mà!
Mọi người không nhịn được nhìn sang Lâm Hiên, thầm nghĩ uy nghiêm của Đế Phu đúng là như trời, khiến người ta lúc này cũng cảm thấy kính sợ!
Lúc này, năm người áo đen đều chủ động cởi mặt nạ, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống đất cúi đầu:
“Chúng ta vô ý làm phiền nhã hứng của Đế Phu, mong Đế Phu đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân!”
Lãnh Hồng Nhan ngước nhìn Lâm Hiên, ánh mắt đầy vẻ kính cẩn, cẩn thận hành lễ:
“Mong Đế Phu thứ tội!”
Ánh mắt Lâm Hiên thản nhiên liếc nhìn Lãnh Hồng Nhan và năm người áo đen.
Thực ra vừa nãy, khi Lãnh Hồng Nhan ngưng tụ ra kiếm tướng kinh thiên kia, Lâm Hiên đã dùng thần niệm đi xem xét.
Biết được đại khái cảnh ngộ Lãnh Hồng Nhan, Lâm Hiên vốn muốn âm thầm ra tay giúp nàng ấy thoát khỏi khốn cảnh, cũng xem như cứu nàng ấy và người Vân Tế Quốc một mạng dưới mắt mình.
Không ngờ Minh Húc Quang đến đó tùy ý nói một câu, mà đã khiến bọn họ sợ hãi chủ động đến tạ tội rồi.
Lâm Hiên cảm thấy, bọn họ có lẽ mơ hồ cảm nhận được thần niệm của hắn đang tìm kiếm, nên trong lòng mới hoảng loạn bất an.
Thế nhưng, nói ra thì những người này và Lâm Hiên cũng không có liên quan gì, hắn cũng không thể nói là tha thứ hay không.
Vì vậy hắn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, rồi dời mắt đi.
Thấy Lâm Hiên không lên tiếng, Minh Húc Quang lại nói:
“Thành chủ, năm người này đều là người tham gia hội đấu giá hôm trước, ta đều nhớ rõ tên tuổi và lai lịch bọn họ.”
Tiền Tiên Thông ngầm hiểu, lạnh lùng liếc nhìn năm người áo đen:
“Đế Phu không so đo, vậy các ngươi đi cả đi!”
Năm người áo đen nghe vậy vội vàng hạnh lễ, lui đi.
Nhưng bọn họ rời đi cũng không thoải mái.
Bởi vì bọn họ cũng đã nghĩ đến, lần này tranh đoạt xương Thiên Khiển Chí Tôn, át hẳn đã ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Cô Thành.
Với năng lực của Tiền Thông Thiên, nhất định sau này sẽ khiến bọn họ gặp rắc rối lớn.
Thậm chí, rất có khả năng còn muốn mạng bọn họ!
Sau khi năm người áo đen rời đi, Mộ Ấu Khanh nhìn vào tay trái Lãnh Hồng Nhan, vẻ mặt hiếu kỳ:
“Cô nương, trông cô cũng là người có khí chất phú quý, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại cam tâm tự hại mình cũng phải có được Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm vậy?”
Lãnh Hồng Nhan nhìn theo âm thanh của Mộ Ấu Khanh, án mắt có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ nàng ấy trông cũng rất đẹp rồi, nhưng nàng ấy cảm thấy so với Mộ Ấu Khanh thì thực sự bản thân quá bình thường.
Làn da Mộ Ấu Khanh trắng mịn, khí chất cao quý nhưng lại tươi trẻ, nho nhã như tiên, mọi thứ đều hoàn mỹ vô hạn.
Lãnh Hồng Nhan sợ mình thất lễ, vội dời mắt, nói:
“Bẩm công chúa, tiểu nữ tên Lãnh Hồng Nhan, là cửu công chúa của Xích Tiêu Vân Tế Quốc.”
“Bởi vì Hổ Tề Quốc kề cạnh ỷ thế hiếp người, chiếm đoạt nước ta, tàn sát phụ hoàng mậu hậu hoàng huynh hoàng tỷ ta, vì vậy ta mới gấp gáp lấy Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm nâng cao bản thân, báo thù cho người thân, giành lại Vân Tế Quốc của ta!”
Mộ Ái Khanh nghe vậy thì vẻ mặt có chút thương cảm:
“Thì ra là vậy. Xem ra ngươi cũng là mệnh khổ nên mới gặp phải chuyện như vậy!”
Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Mộ Ái Khanh, Lãnh Hồng Nhan có chút cảm động:
“Công chúa quả thực nhân từ, tiểu nữ cảm kích sâu sắc!”
Mấy đứa nhỏ Tuyền Châu thấy Lãnh Hồng Nhan bi thương như vậy, cũng động lòng trắc ẩn.
Vẻ mặt Tuyền Châu u buồn nói: “Thì ra dì đáng thương như vậy, cả quốc gia cũng bị người ta khi dễ, còn phải tự chặt đứt ngón tay mình để báo thù!”
Tuyền Hi nhăn đôi mày nhỏ của mình: “Lúc đó có lẽ dì ấy rất đau nhỉ?”
Vẻ mặt Tuyền Hàm kinh sợ: “Đương nhiên rồi, lần trước lúc ta ngã, đầu ngón tay bị cứa vào đá cũng cảm thấy rất đau rồi, huống chi là dùng đao cắt chứ!”
Tuyền Ấu khẽ chớp đôi mắt to tròn: “Nếu có thể lấy lại ngón tay của dì ấy thì tốt rồi!”
Mấy đứa bé nói xong, bất giác đều nhìn sang Lâm Hiên.
Mộ Ấu Khanh vội nói: “Các bảo bối, có phải các con muốn xin cha các con giúp không?”
Mấy đứa nhỏ Tuyền Châu đều che miệng, vẻ mặt kinh sợ: “Oa, dì nhỏ thật thông minh, thoáng chốc đã nhìn ra suy nghĩ của tụi con rồi?”
“Ha ha, dì nhỏ trước giờ đều thông minh mà!” Mộ Ấu Khanh nghe vậy thì cười như muốn nở hoa.
Tuyền Châu kéo Lâm Hiên: “Cha à, ngón tay của dì có thể chữa lành đúng chứ?”
Tiểu nha đầu cảm thấy cha mình chính là người đàn ông không gì không thể, chút vấn đề này đối với hắn mà nói có lẽ dễ như trở bàn tay.
Lâm Hiên cười gật đầu: “Ừ.”
Lãnh Hồng Nhan nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ quỳ xuống bái lạy:
“Tiểu nữ ti tiện, sao dám phiền đến Đế Phu?”
Nàng ấy thực sự không ngờ, Bắc Huyền Thiên Đế Phu cao cao tại thượng như ngồi trên mây lại đồng ý ra tay giúp mình.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói:
“Đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, mấy đứa nhỏ thật lòng muốn giúp ngươi như vậy, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
“Vâng!”
Lãnh Hồng Nhan nghe vậy vội cúi đầu hành lễ.
Nàng ấy hiểu rồi, mọi hành động của Lâm Hiên đều là vì mấy đứa nhỏ.
Chuyện này khiến nàng ấy cũng xúc động, Lâm Hiên đúng là vô cùng cưng chiều mấy đứa nhỏ, không hổ là phụ thân tốt, Huyền Băng Nữ Đế không hề chọn sai người!
Lúc này, Tiền Thông Thiên cười ha ha đem một hộp bảo vật xanh ngọc bích ra, bên trong chính là ngón tay bị cắt của Lãnh Hồng Nhan.
Hắn ta nịnh nọt nói:
“Đế Phu tại thượng, tại hạ suy nghĩ xương chí tôn này không tầm thường, e rằng còn có tác dụng khác, nên mới không đem ra đấu giá.”
“Bây giờ xem ra, đúng lúc tại hạ may mắn đoán trúng rồi!”
Hắn ta âm thầm vui mừng, cũng may hắn ta giữ lại đoạn xương chí tôn này nên mới có được một cơ hội khoe khoang trước mặt Lâm Hiên, đúng là vinh dự mà!
Lâm Hiên cười nhạt.
Chương 1079 Chương 1079. Ha ha, dì nhỏ trước giờ đều thông minh mà! (2)
Tiền Thiên Thông này có thể khiến bản thân trở thành thương nhân số một số hai khắp Cửu Thiên Tiên Vực này, bản lĩnh đưa đẩy khéo léo chắc chắn là lành nghề rồi.
Lần này khả năng khoe khoang của hắn ta cũng cao hơn hẳn người thường rồi.
Mà Lâm Hiên vốn đang định lợi dụng y kỹ cấp tông sư giúp Lãnh Hồng Nhan mọc lại ngón tay mới.
Bây giờ Tiền Thiên Thông chủ động dâng lên ngón tay bị cắt rồi thì việc chữa trị càng đơn giản hơn.
Bởi vì mấy đứa nhỏ Tuyền Châu đều đang đợi giúp Lãnh Hồng Nhan chữa trị, nên Lâm Hiên không nói nhiều, sử dụng linh khí nâng ngón tay bị đứt kia lên không.
Sau đó búng tay một cái, linh hỏa tiên thiên bao trùm vị trí bị cắt, sau đó điểu khiển ngón tay bị đứt nối vào trên ngón tay Lãnh Hồng Nhan.
Tay phải nâng lên, lấy một nhánh cỏ xanh biếc từ bên ngoài cách mười dặm, quấn quanh chỗ bị cắt.
Vù! Luồng sáng xanh chiếu sáng, gốc cỏ xanh biếc hóa thành chất dịch màu xanh kỳ lạ, thấm vào trong ngón tay Lãnh Hồng Nhan.
Sau đó đốm lửa sáng lên, linh hỏa tiên thiên bao bọc lấy cả ngón tay Lãnh Hồng Nhan chợt lóe lên, sau đó lại tối sầm đi.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn theo, ngón tay của Lãnh Hồng Nhan thoáng chốc đã không còn vết thương, trở nên hoàn hảo như lúc đầu!
Mọi người trợn tròn mắt, cẩn thận đánh giá ngón tay nhỏ của Lãnh Hồng Nhan.
Ngón tay của nàng trắng nõn như tuyết mầm, thon dài xanh miết như măn, rất đẹp.
Lại nhìn nơi đã bị nàng cắt ra, thật sự không nhìn ra dấu vết gì.
Hình ảnh này làm mọi người vô cùng kinh ngạc cảm thán.
“Không cần đan dược! Không cần khâu lại! Chỉ dùng một đạo linh hỏa bẩm sinh và một cây cỏ xanh đã có thể làm ngón tay gãy trọng sinh, thật sự là kỳ tích!”
“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng sau khi Chí Tôn Cốt bị gãy, muốn khâu lại sẽ gặp khó khăn, vô cùng rắc rối, không ngờ lại dễ như trở bàn tay như vậy, thực sự không cần tốn nhiều sức!”
“Đó là vì người ra tay là Đế phu tôn thượng, nếu đổi lại để người khác ra tay, chắc chắn phải lăn lộn một phen!”
“Đúng vậy, Đế phu quá thần kỳ, tuyệt đối là Thánh giai đứng đầu y đạo, làm người kính trọng!”
…...
Thấy mọi người nhìn chằm chằm ngón tay của mình, tai của Lãnh Hồng Nhan đỏ bừng, hơi xấu hổ.
Lễ pháp ở Vân Tễ quốc rất khắc nghiệt.
Lớn như vậy, chưa bao giờ nàng bị nhiều người đánh giá bộ phận trên thân thể của mình như vậy.
Nhưng nàng hiểu vì Lâm Hiên nên mọi người mới chú ý đến mình như vậy.
Cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ của mình giống hệt lúc trước, trong mắt Lãnh Hồng Nhan tràn đầy sự kích động.
Nàng sùng bái nhìn Lâm Hiên, dập đầu trên mặt đất:
“Cảm ơn Đế phu ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng biết ơn!”
Lâm Hiên bình tĩnh giơ tay:
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần để trong lòng!”
Lãnh Hồng Nhan lại lặng lẽ dập đầu hai lần.
Nàng cảm thấy Lâm Hiên kể công nhưng không kiêu ngạo, giúp người không cần báo đáp, tâm cảnh bình tĩnh này thật sự rất hiếm thấy.
Cũng càng bộc lộ ra khí độ ngồi nhìn chúng sinh từ trên cao.
Người nam nhân này thật sự quá hoàn mỹ, làm người liếc mắt cái như lạc vào cảnh trong mơ!
Sau đó Lãnh Hồng Nhan lại cung kính hành lễ với Mộ Ấu Khanh và đám Toàn Châu, chân thành cảm ơn.
Mộ Ấu Khanh mỉm cười bảo nàng đứng dậy, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên, nói:
“Biểu tỷ phu, ngươi dùng linh hỏa bẩm sinh đốt cháy miệng vết thương, nguyên lý này không khác y thuật bình thường mấy,”
“Nhưng sau đó lại mang đến một cây cỏ xanh lại làm người xem không hiểu, ngươi có thể giải thích vừa rồi tại sao lại làm vậy được không?”
Nàng hỏi xong, mọi người có mặt ở đây cũng lộ ra sắc mặt ham học hỏi.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy Lâm Hiên cầm một cây cỏ xanh lại đây cũng rất chấn động.
Hiện tại Mộ Ấu Khanh lên tiếng, bọn họ càng gấp gáp muốn cởi bỏ đáp án.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, Lâm Hiên cười:
“Bản chất của cỏ xanh thuộc Mộc, đồng thời trong đó lại chứa đựng lượng hơi nước rất lớn, cũng thuộc Thủy, trong ngũ hành, Mộc đại biểu sự sống, Thủy lại khắc Hỏa.”
“Cho nên dùng linh hỏa bẩm sinh đốt cháy cỏ xanh có thể bức ra sự sống mãnh liệt ẩn chứa trong cỏ xanh, lại có thể làm ngọn lửa giữ vững nhiệt độ vừa phải, hoàn mỹ chữa trị vết thương.”
“Quan trọng hơn, cỏ xanh có thuộc tính Mộc, dưới sự thúc giục của linh hỏa có thể kích phát ra huyền lực của Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm đến mức lớn nhất, xúc tiến sự giao hòa với Chí Tôn Cốt, phát huy được công hiệu mạnh nhất!”
Nghe xong Mộ Ấu Khanh và mọi người đều bừng tỉnh.
“Thì ra là vậy!”
“Không ngờ trong một cây cỏ xanh lại ẩn chứa huyền cơ lớn đến vậy, câu nói này của Đế phu giống như lời của tiên nhân vậy!”
Mọi người liên tục khen ngợi, đồng thời nghĩ lại câu cuối cùng của Lâm Hiên.
Ngụ ý của Đế phu là sau khi hắn chữa trị xong, Thiên Phạt Chí Tôn Cốt và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm của Lãnh Hồng Nhan sẽ sinh ra hiệu quả mạnh nhất?
Ầm!!!
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong cơ thể của Lãnh Hồng Nhan tuôn ra một vầng sáng xanh lộng lẫy.
Một luồng linh khí bàng bạc dâng lên như thủy triều, hình thành một xoáy khí sáng ngời xung quanh nàng.
Mọi người đều cảm nhận được rất rõ hơi thở của Lãnh Hồng Nhan đang tăng vọt.
Tôn Giả sơ kỳ!
Tôn Giả trung kỳ!
Tôn Giả đỉnh phong!
Chuẩn Đế cảnh!
Từ Tôn Giả sơ kỳ, nàng lập tức đột phá ba cảnh giới liên tiếp đạt đến Chuẩn Đế cảnh!
Mộ Ấu Khanh không nhịn được tán thưởng: “Thật lợi hại!”
Mọi người cũng vỗ tay khen ngợi: “Chiêu thức này của Đế phu lại có thể giúp nàng đột phá ba cảnh giới tại chỗ, đúng là tạo hóa của thần!”
Lúc này ngay cả Lãnh Hồng Nhan cũng sợ ngây người.
Nàng biết dưới sự thúc giục của Thiên Phạt Chí Tôn Cốt và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm, nàng sẽ trở nên vô cùng cường đại, không chỉ có thể kích hoạt thần thông, còn có thể tăng tu vi lên rất nhiều.
Nhưng nàng thật sự không ngờ chỉ trong chớp mắt chính mình đã tăng lên Chuẩn Đế cảnh.
Chương 1080 Chương 1080. Cô gái nhỏ này rất biết não bổ!
Việc này tương đương miễn mấy chục năm khổ tu, thậm chí càng lâu!
Lãnh Hồng Nhan suýt nữa kích động nhảy cẫng lên, cả người run rẩy, nhưng bởi vì đang đứng trước mặt Lâm Hiên nên nàng mới miễn cưỡng khống chế được chính mình.
Nàng lại vội vàng dập đầu hành lễ, vô cùng biết ơn, nói:
“Tiểu nữ có được sự trợ giúp của Đế phu là vinh hạnh lớn nhất kiếp này!”
“Đáng tiếc địa vị của tiểu nữ quá nhỏ, không có gì báo đáp, chờ sau khi khôi phục quốc gia, chắc chắn sẽ đắp nặn kim thân cho Đế phu, mỗi ngày tắm gội dâng hương để biểu đạt lòng biết ơn!”
Sau khi nói xong, sợ làm phiền Lâm Hiên, nàng vội vàng cúi người lui ra.
Mộ Ấu Khanh nhìn bóng dáng rời đi của Lãnh Hồng Nhan, hơi mỉm cười nói:
“Nàng bước đi nhẹ nhàng như vậy, xem ra sau khi có được tu vi Chuẩn Đế cảnh và Kiếm Tương thần thông, nàng đã có năng lực báo thù!”
Đám Toàn Châu vội vang giơ ngón tay cái về phía Lâm Hiên:
“Đều do cha ta lợi hại cho nên Lãnh a di này mới có thể có được hy vọng!”
Lâm Hiên cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của các nàng, nở nụ cười dịu dàng.
Các nữ nhi càng ngày càng sùng bái yêu thích chính mình, người làm cha như hắn cảm thấy vô cùng thành tựu!
“Đúng là không phí công yêu thương các tiểu bảo bối!”
Lâm Hiên vui sướng hài lòng nghĩ thầm trong lòng.
Chờ sau khi yến hội kết thúc, hắn sẽ dẫn các nàng rời đi Thiên Cô thành.
Nhưng hiển nhiên các tiểu nha đầu không muốn trở về Thủy Tinh cung sớm như vậy, còn muốn ở ngoài chơi lâu chút.
Thượng Quan Kiệt và các thanh niên tài tuấn Bắc Huyền Thiên chủ động tạm biệt Lâm Hiên, chỉ có Mộ Ấu Khanh ở lại trông đám Toàn Châu cùng Lâm Hiên.
Sau khi bàn bạc thương lượng với nhau, bốn tiểu bảo bối quyết định đi dạo hội chùa, vì vậy đều đi đến bên cạnh Lâm Hiên:
“Cha, ngươi giúp chúng ta suy nghĩ xem đi nơi nào có hội chùa vui đi!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta muốn đi dạo hội chùa!”
Các tiểu nha đầu đều biết cha mình không gì không biết, chỉ cần hỏi hắn loại chuyện này, chắc chắn có thể giải quyết viên mãn.
Có được Cực Đạo Thánh Thư, Lâm Hiên biết rõ mấy chuyện này như lòng bàn tay.
Hắn nhìn về phía xa, nói:
“Nói đến hội chùa, khu vực Tây Bắc Cửu Đỉnh Thiên, Tịch La quốc có hội chùa bốn mùa nổi tiếng thiên hạ, không những một năm bốn mùa đều có, mỗi một lần hội chùa đều sẽ tổ chức suốt một tháng.”
“Dựa theo thời gian, hiện tại là thời điểm tổ chức hội chùa bốn mùa, ở đó có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt!”
“Oa!”
Các tiểu nha đầu nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, vội vàng lôi kéo Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh:
“Cha, tiểu dì, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi!”
Lâm Hiên nhìn thấy các tiểu bảo bối sốt ruột như vậy, đành phải bất đắc dĩ cười, vung tay lên mang theo các nàng và Mộ Ấu Khanh đến Tịch La quốc.
Đến hoàng đô của Tịch La quốc, bọn họ nhìn thấy một biển người tấp nập, thương nhân tụ tập trên một con đường trải dài 800 dặm.
Các quầy hàng, ăn vặt, cửa hàng nhiều không đếm xuể, vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Mộ Ấu Khanh cũng phải khen ngợi một câu:
“Hội chùa bốn mùa của Tịch La quốc danh bất hư truyền, hội chùa lớn nhất Bắc Huyền Thiên chúng ta cũng không kịp một phần ba của nó, bởi vậy có thể thấy được sự giàu có và đông đúc của Cửu Đỉnh Thiên!”
“Ta nghe nói sau trận chiến của biểu tỷ với Cửu Đỉnh Đại Đế, Cửu Đỉnh Đại Đế và Thần Đỉnh Cung đã bị diệt, chắc chắn tỷ phu và biểu tỷ đã sử dụng liên hoàn kế, biểu tỷ đi tiêu diệt đại quân Cửu Đỉnh Thiên trước, sau đó ngươi đi tiêu diệt Cửu Đỉnh Đại Đế!”
“Theo cảm nhận của ta, có lẽ rất nhanh Cửu Đỉnh Thiên sẽ bị biểu tỷ chinh phục, biểu tỷ phu ngươi nói xem có đúng không?”
Nghe vậy Lâm Hiên không khỏi bật cười, cô gái nhỏ này rất biết não bổ.
Nhưng nàng cũng đoán đúng được một chuyện, Cửu Đỉnh Đại Đế và Thần Đỉnh Cung đã bị hắn tiêu diệt cho nên Lâm Hiên cũng lười sửa lại chỗ sai của nàng.
Bình tĩnh mỉm cười: “Ừ!”
Mộ Ấu Khanh thấy Lâm Hiên gật đầu thì vô cùng vui vẻ.
Biểu tỷ và biểu tỷ phu đều là người của trời, đôi vợ chồng này nắm tay nhau, không có chuyện gì không làm được!
Đang nói chuyện thì các tiểu nha đầu bảo Lâm Hiên đi mua đường hồ lô cho các nàng ăn.
Bởi vì trên đường có quá nhiều người, sau khi mua xong đường hồ lô, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh mỗi người ôm hai tiểu bảo bối.
Toàn Hàm bị Mộ Ấu Khanh ôm, sau khi ăn đường hồ lồ được một lúc thì lấy một viên đưa đến bên miệng của Mộ Ấu Khanh:
“Tiểu dì, đường hồ lô này ăn rất ngon, ngươi cũng ăn một viên đi!”
Mộ Ấu Khanh lắc đầu cười:
“Tiểu dì đã là người lớn, không ăn đồ của trẻ con… Ưm!”
Còn chưa nói xong, Toàn Hàm đã nhét đường hồ lô vào trong miệng nàng.
Mộ Ấu Khanh nhấm nuốt mấy miếng xong nuốt xuống, hai mắt sáng rực:
”Rất ngọt, hương vị rất tuyệt!”
“Tiểu dì, lại đi mua thêm hai xiên nữa đi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn!”
Nhìn thấy Mộ Ấu Khanh lại mua hai xiên kẹo hồ lô mang theo, Lâm Hiên bất giác lắc đầu cười nhạt.
Cô gái này, miệng thì cứ nói mình là người lớn.
Nhưng cử chỉ hành động thế này đôi lúc rõ ràng rất trẻ con.
Nhưng như vậy cũng tốt, tính cách đơn thuần thẳng thắn như vậy mới có thể chơi chung với mấy đứa nhỏ Tuyền Châu được.
Cứ như vậy, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn mấy đứa nhỏ đi trên đường, ngắm nhìn đủ cảnh náo nhiệt bên đường.
“Cố lên! Cố lên!”
“Mau mau mau, đánh ngã nó!”
“Lợi hại lợi hại!”
Bên đường cách đó không xa vang lên tiếng gào thét ồn ào, có vẻ rất phấn khích.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy chỗ truyền đên tiếng động có hơn trăm người vây quanh, như thể đang tiến hành thi đấu thể thao gì đó rất khốc liệt.
Lúc này mấy đứa nhỏ đã ăn xong kẹo hồ lô, cũng rất hiếu kỳ chỉ tay vào đám người:
“Ở đó đông người quá, chúng ta qua xem xem bọn họ đang chơi gì đi!”
Mấy đứa nhỏ vốn dĩ có tính cách rất náo nhiệt, lúc này mấy người kia kích động hô hào cũng thu hút bọn họ.
“Sau khi hấp thụ Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm, phải vận chuyển huyền lực trong thân thể bảy bảy bốn chín chu kỳ mới có thể kích hoạt được thần thông.”
“Bây giờ tình thế gấp gáp, không kịp đợi thêm nữa!”
Lãnh Hồng Nhan nhìn thấy cả nhà Hoàng Thu Chí đang bị đại quân Vương Mãnh vây giữ, trong lòng lo lắng, vội ngự khí lao ra.
“Dừng tay!”
Nàng ấy lấy kiếm Thanh Hoa Linh của mình ra, một luồng kiếm quang lóe lên, chém gãy mũi tên đang bắn về phía người nhà Hoàng Thu Chí, đáp xuống giữa đám người.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Mãnh chằm chằm:
“Ngay cả người vô tội mà cũng phải đuổi cùng giết tận, các ngươi khác gì bọn cầm thú chứ?”
Vương Mãnh có chút sững sờ:
“Cửu công chúa, ngươi còn chưa chết?”
Hắn ta thầm nghĩ Lãnh Hồng Nhan đúng là mạng lớn, nhảy từ trên vách núi cao như vậy mà vẫn không chết, đúng là kỳ tích!
Lãnh Hồng Nhan vừa điên cuồng vận chuyển huyền lực Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm trong cơ thể, vừa làm tư thế chuẩn bị chiến đấu:
“Lãnh thổ chưa lấy lại, thù lớn chưa báo, ta không dám chết!”
Tất cả mọi người như Vương Mãnh, Hoàng Thu Chí nghe vậy đều có chấn động.
Đúng là cô gái kiên cường!
Bọn họ cũng không ngờ, cửu công chúa nhỏ nhất của hoàng tộc Vân Tế Quốc lại chủ động gánh lấy trọng trách to lớn như vậy sau khi mất nước.
Vương Mãnh cười lạnh một tiếng:
“Nói hay đến đâu cũng vô dụng, thực lực ngươi không đủ, rốt cuộc cũng chỉ là con dê đợi làm thịt mà thôi!”
“Bắt nàng ta lại cho ta, dám phản kháng thì giết chết!”
Vung bàn tay lớn, lập tức có ba phó tướng cảnh giới Thần Phách đỉnh cao lao đến Lãnh Hồng Nhan.
Linh khí quanh người Lãnh Hồng Nhan bùng nổ, cầm kiếm vung thẳng lên trời.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm vừa chém ra, thanh hoa nở rộ, kiếm khí như trăm hoa đua nở.
Ba phó tướng kia chưa kịp hừ một tiếng đã bị kiếm khí hung hãn này chém đứt yết hầu, đều rơi đầu mất mạng.
“Hả?”
Vương Mãnh nhíu mày: “Tu vi nha đầu thối này hình như mạnh lên rồi!”
Hắn ta cẩn thận cảm nhận thử, phát hiện Lãnh Hồng Nhan đã đạt đến cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ, chỉ thấp hơn cảnh giới Tôn Giả trung kỳ như hắn một cảnh giới nhỏ mà thôi.
“Xem ra phải để đích thân bổn tưởng ra tay rồi!”
Vương Mãnh nâng tay, giơ đao Thanh Long Phá Nguyệt của mình lên.
“Trảm Thiên Đao Pháp!”
Một luồng đao quang kinh thiên rơi xuống, chấn động trong vòng mười dặm xung quanh.
Lãnh Hồng Nhan chỉ cảm thấy da đầu rét lạnh, vội vàng nâng kiếm Thanh Liên Hoa lên cản phía trước.
Rầm!
Đao khí bùng nổ hóa thành một con rồng khổng lồ điên cuồng nghiền nát kiếm khí Thanh Hoa Linh.
Lãnh Hồng Nhan cảm thấy cổ tay đau đớn liên hồi, suýt nữa bị đao khí hùng bạo này đánh bại, không khỏi phải thét lên đau đớn, ngã mạnh ra sau cách xa cả ba trượng.
Đôi mắt chấn động, vô cùng e ngại nhìn Vương Mãnh, tròng lòng Lãnh Hồng Nhãn vô cùng lo lắng.
“Thần thông, mau đến đi!”
Thân hình Vương Mãnh nặng nề, đáp xuống trước mặt Lãnh Hồng Nhan, kiêu căng nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng ấy:
“Nha đầu thối, ngươi mới tăng thêm chút tu vi mà đã vội vàng tự tìm đường chết vậy rồi!”
“Chỉ vậy mà cũng muốn giành lại Vân Tế Quốc, muốn báo thù cho mẫu hậu và người nhà đã chết của ngươi sao?”
Hắn ta vừa dứt lời, một luồng linh khí bỗng bùng nổ từ trên người Lãnh Hồng Nhan.
Đôi mắt to tròn của Lãnh Hồng Nhan bỗng chốc tràn đầy vẻ vui mừng: “Thành công rồi!”
Vừa nãy bị Vương Mãnh đánh ngã xuống đất, nàng ấy đã dùng cách thức tự sát để vận hành siêu tốc huyền lực của Tạo Hóa Thanh Liên.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, để nàng ấy thuận lợi hoàn thành vận chuyển được bảy bảy bốn chín chu kỳ.
“Chết đi cho ta!”
Lãnh Hồng Nhan bỗng đứng bật dậy, tay cần kiếm Thanh Hoa Linh đâm về phía Vương Mãnh.
Vù!
Lúc này một luồng kiếm quang sáng rực lóe sáng từ sau lưng Lãnh Hồng Nhan, ngưng tụ thành quang ảnh thần kiếm màu xanh khổng lồ, chiếu sáng trong bán kính mười dặm!
Vương Mãnh bỗng trừng lớn mắt: “Kiếm tướng!”
Kiếm tướng, chính là một loại kỹ năng thần thông trong kiếm đạo.
Tướng, chính là pháp tướng.
Kiếm tướng, pháp tướng của kiếm, ngưng tụ kiếm khí, kiếm ý, kiếm tâm, ba cái hợp làm một thể, tự tạo thành thần uy một phương.
Một khi giải phóng kiếm tướng thì mỗi một kiếm của người dùng kiếm đều có sức mạnh tăng gấp trăm lần, hơn nữa lúc xuất kiếm có thể dựa vào kiếm tướng để hấp thụ linh lực của người xung quanh biến thành kiếm lực của mình.
Vì vậy, kiếm tướng có tác dụng gia tăng kiếm lực và liên tục duy trì linh lực của người cầm kiếm, có thể gọi là thần thông vô cùng mạnh.
Vương Mãnh không ngờ, Lãnh Hồng Nhan sau khi bị hắn ta đánh bại lại đột nhiên có được thần thông kiếm pháp này.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Không đợi Vương Mãnh định thần lại, kiếm khí của Lãnh Hồng Nhan đã bùng nổ uy năng gấp trăm lần, mạnh mẽ rơi xuống.
Vương Mãnh vội vàng dùng hết sức mình đỡ lấy, nhưng lần này Lãnh Hồng Nhan dựa vào sức mạnh kiếm khí, trực tiếp dùng một kiếm chém đứt đao Thanh Long Phá Nguyệt của hắn ta, hơn nữa còn chém cả người hắn ta thành hai nửa.
Xoẹt!
Các binh sĩ Hổ Tề Quốc thấy vậy đều sợ đến mức dựng cả tóc gáy, thoáng chốc đã hoảng loạn.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Bởi vì bên cạnh đều là tu sĩ, nên Lãnh Hồng Nhan dựa vào sự trợ giúp từ kiếm tường càng chiến đấu dũng mãnh hơn, trực tiếp chém giết đại quân của Hổ Tề Quốc, chém giết bọn họ thành từng mảnh như thể cắt dưa xắt rau vậy.
Sau mười kiếm, nàng ấy đã giết sạch toàn bộ đại quân Hổ Tề Quốc!
Hoàng Thu Chí thấy vậy bất giác cũng cảm thấy vô cùng kích động:
“Cửu công chúa có thể có được cơ duyên này đánh trả lại, đây đúng là tin vui tuyệt vời, chứng tỏ cơ hội Vân Tế Quốc chúng ta được khôi phục nằm trong tầm mắt thôi!”
Hỉ Nhi cũng vô cùng vui mừng kích động chạy ra từ trong bụi cỏ, nắm chặt lấy tay Lãnh Hồng Nhan:
“Cửu công chúa, cuối cùng người cũng thành công rồi!”
Lãn Hồng Nhan vui vẻ cười, bây giờ thần thông đã được kích hoạt, thần thông kiếm tướng cũng có sức chiến đấu cực mạnh.
Chỉ cần nàng ấy cố gắng tu luyện, năng cao tu vi lên đến Chuẩn Đế Cảnh thì không chỉ việc khôi phục Vân Tế Quốc, mà tự tay mình đâm chết quốc vương Hổ Tề Quốc căn bản chẳng còn vấn đề gì!
Soạt!
Chương 1077 Chương 1077. Đúng là cô gái kiên cường! (2)
Ngay lúc mấy người Lãnh Hồng Nhan đãng vui mừng khôn xiết, đột nhiên có mấy luồng khí tức cực mạnh đáp xuống.
Năm người mặc y phục đen đeo mặt nạ đứng xung quanh, vây Lãnh Hồng Nhan vào bên trong.
“Đã kích hoạt được thần thông kiếm tướng rồi sao, xem ra trên người cô gái này vẫn còn có một mảnh xương Thiên Khiển Chí Tôn!”
“Ha ha, quả nhiên không ngoài dự liệu!”
“Xương chí tôn thượng phẩm cấp bậc như xương Thiên Khiển Chí Tôn này, không lý gì lại bỏ qua được!”
Nghe thấy giọng điệu ngông cuồng của người áo đen, Lãnh Hồng Nhan chợt lạnh mặt, thì ra mấy người này là vì xương Thiên Khiến Chí Tôn của mình mà đến.
Chuyện càng khiến nàng ấy áp lực hơn.
Chính là nàng cảm nhận được tu vi năm người này rất mạnh, đều trên Chuẩn Đế Cảnh, có hai người trong đó đã đặt đến Đế Cảnh đáng sợ!
Ầm!
Kiếm tướng vỡ vụn, kiếm khí bay lên, uy lực vô tận!
Lãnh Hồng Nhan bị năm người áo đen vây lại, tuy dùng hết sức lực ngưng tụ kiếm tướng phản kích, nhưng tu vi nàng so với người áo đen vẫn thấp hơn nhiều.
Tuy có thể hấp thụ linh lực của những người áo đen tạo thành kiếm lực của mình, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, căn bản không thể tạo ra đòn chí mạng gì với mấy người áo đen được.
Ngược lại, sau một hiệp, nàng ấy đã bị người áo đen đánh một đòn vỡ nát kiếm tướng, cả người đau đớn không thôi bị đánh ngã xuống đất.
Thân thể đau đớn từng cơn, khiến Lãnh Hồng Nhan như muốn nứt cả mắt.
Nàng ấy ngẩng đầu, căm hận nhìn năm người áo đen:
“Đáng chết, nếu vẫn còn tay trái có xương Thiên Khiển Chí Tôn của ta thì tốt rồi, bây giờ chỉ còn lại ngón út tay phải có xương chí tôn, chỉ có thể phát huy được một nửa uy lực!”
Mấy người áo đen thấy Lãnh Hồng Nhan ngã nhào dưới đất, đều đắc ý bật cười.
Tựa như Lãnh Hồng Nhan đã là cá trên thớt, để mặt bọn họ chém giết.
“Tiểu nha đầu, trên người ngươi chỗ nào có xương chí tôn? Dứt khoát giao ra đi, như vậy mới có thể bớt đau khổ!”
“Nếu ngươi không giao ra thì chúng ta chỉ đành cởi y phục ngươi, tự mình ra tay rà soát thôi, ha ha!”
Người áo đen dẫn đầu giọng điệu đầy vẻ uy hiếp.
Hỉ Nhi nghe vậy lập tức lao ra: “Các ngươi là đồ khốn nạn, đừng hòng động đến cửu công chúa, ta liều mạng với các ngươi!”
Bốp!
Người áo đen dẫn đầu vung tay, tát Hỉ Nhi một cái thật mình khiến nàng ấy bay xa hơn mười trượng, đập vào tảng đá lập tức ngất đi.
Lãnh Hồng Nhan thấy vậy thì tức giận, phun ra ngụm máu tươi, đôi mắt đầy vẻ hung hiểm:
“Súc sinh, các ngươi đừng mong có được xương chí tôn!”
Nàng ấy ngưng tụ tinh khí bổn mạng, sử dụng chân nguyên mạnh nhất lại tiếp tục ngưng tụ kiếm tướng.
Vù!
Kiếm tướng này dài cả vạn trưởng, xuyên không đâm thẳng, kiếm thế ngang tàn vô biên.
“Hả?”
Trong Vân Tiêu Các trên đỉnh đại điện thành chủ Thiên Cô Thành, tất cả mọi người đều chú ý đến một kiếm tướng đáng sợ ở ngoài thành.
Mấy nhóc Tuyền Châu vội hỏi Lâm Hiên: “Cha à, đó là gì vậy?”
Lâm Hiên: “Đó là kiếm tướng, chính là tu sĩ kiếm đạo có được cơ duyên đặc biệt, ngưng tụ thành kiếm khí, kiếm tâm và kiếm ý hình thành pháp tướng của kiếm!”
“Ồ! Lợi hại thật!”
Mấy đứa nhỏ nghe vậy thì đều mang theo vẻ mặt khen ngợi.
Bọn họ cảm nhận được luồng kiếm tướng này rất mạnh, rõ ràng người ngưng tụ kiếm tướng cũng rất lợi hại.
Mộ Ấu Khanh hiếu kỳ hỏi:
“Biểu tỷ phu, phải làm sao mới ngưng tụ ra được kiếm tướng?”
Nàng ấy cũng biết thần thông kiếm tướng này, chỉ là thần thông này khá hiếm, trong nhiều sách kiếm đạo cũng rất ít ghi chép về nó.
Thân là một tu sĩ kiếm đạo, nàng rất muốn biết rõ làm sao mới có thể có được thần thông này.
Lâm Hiên thản nhiên cười nói:
“Thần thông kiếm tướng này, càn có thể chất đặc biệt mới kích hoạt được, ví dụ như luồng kiếm tướng phía xa kia, chính là kết quả do xương Thiên Khiển Chí Tôn và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm kết hợp mà ra.”
“Ngươi có được kiếm thể bất diệt, cũng không cần phải rèn luyện kiếm tướng, thay vào đó nên tập trung rèn luyện kiếm tâm và kiếm ý, đạt đến trạng thái trong người có kiếm, cảnh giới cao nhất kiếm trong người sẽ kiến tạo được kiếm đạo vô thượng, bất diệt vĩnh hằng!”
“Nhớ rõ, kiếm tướng chỉ là một thần thông bổ trợ, khi tự thân ngươi đã đủ mạnh thì hoàn toàn không cần pháp tướng của kiếm như thế này để trợ giúp nữa!”
Mộ Ấu Khanh nghe vậy bất giác cũng há hốc miệng, có cảm giác như đang lắng nghe thiên thư, được thiên nhân an ủi vậy.
Có được thiên phú kiếm đạo bất phàm, nàng ấy nhanh chóng lĩnh ngộ được ý của Lâm Hiên, vội chắp tau thi lễ nói:
“Biểu tỷ phu đúng là kiếm đạo chân tiên, mấy câu thôi đã khiến ta như bừng tỉnh, lĩnh ngộ được nhiều thứ rồi!”
Hai người bọn họ nói chuyện bên này, Tiền Thông Thiên bên kia thì có chút bất an.
Vừa nãy Lâm Hiên nói rất rõ, kiếm tướng kinh thiên vừa nãy kia chính là kết quả do xương Thiên Khiển Chí Tôn và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm tạo thành.
Cũng có nghĩa, người đã mua Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm ở hội đấu giá lúc trước, bây giờ đang chiến đấu với người khác ở ven Thiên Cô Thành.
“Nếu có người nhìn trúng xương chí tôn có khả năng tồn tại trong người cô gái kia, sau đó mai phục cướp lấy, há chẳng phải muốn làm ô uế danh tiếng Thiên Cô Thành chúng ta sao?”
Tiền Thông Thiên nheo mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Lãnh Hồng Nhan mua Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm ở chỗ hắn ta, thì đã có người ở bên ngoài nhắm vào nàng ấy rồi.
Chuyện này mà truyền đi, uy tín của Thiên Cô Thành chắc chắn sẽ bị tổn hại, sau này còn ai dám làm ăn với Thiên Cô Thành chứ?
Nghĩ đến đây.
Tiền Thông thiên truyền lệnh cho Minh Húc Quang, bảo hắn ta dẫn người đi ngăn trận chiến này lại, rồi làm rõ là ai ra tay.
Không lâu sau, Minh Húc Quang đã dẫn theo Lãnh Hồng nhan và năm người áo đen đến Vân Tiêu Các.
Minh Húc Quang nói với Tiền Thông Thiên:
“Vừa nãy ta đã nói trước với bọn họ, nói bọn họ đánh nhau làm phiền đến nhã hứng Đế Phu dùng bữa, vì vậy bọn họ đều chủ động đến tạ tội!”’
Chương 1078 Chương 1078. Ha ha, dì nhỏ trước giờ đều thông minh mà!
Nghe thấy lời này, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.
Tên này hay lắm!
Chỉ nhắc đến Đế Phu một câu thôi, mà mấy người này đã ngừng đấy chủ động đến tạ tội, đúng là sợ đến mất trí mà!
Mọi người không nhịn được nhìn sang Lâm Hiên, thầm nghĩ uy nghiêm của Đế Phu đúng là như trời, khiến người ta lúc này cũng cảm thấy kính sợ!
Lúc này, năm người áo đen đều chủ động cởi mặt nạ, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống đất cúi đầu:
“Chúng ta vô ý làm phiền nhã hứng của Đế Phu, mong Đế Phu đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân!”
Lãnh Hồng Nhan ngước nhìn Lâm Hiên, ánh mắt đầy vẻ kính cẩn, cẩn thận hành lễ:
“Mong Đế Phu thứ tội!”
Ánh mắt Lâm Hiên thản nhiên liếc nhìn Lãnh Hồng Nhan và năm người áo đen.
Thực ra vừa nãy, khi Lãnh Hồng Nhan ngưng tụ ra kiếm tướng kinh thiên kia, Lâm Hiên đã dùng thần niệm đi xem xét.
Biết được đại khái cảnh ngộ Lãnh Hồng Nhan, Lâm Hiên vốn muốn âm thầm ra tay giúp nàng ấy thoát khỏi khốn cảnh, cũng xem như cứu nàng ấy và người Vân Tế Quốc một mạng dưới mắt mình.
Không ngờ Minh Húc Quang đến đó tùy ý nói một câu, mà đã khiến bọn họ sợ hãi chủ động đến tạ tội rồi.
Lâm Hiên cảm thấy, bọn họ có lẽ mơ hồ cảm nhận được thần niệm của hắn đang tìm kiếm, nên trong lòng mới hoảng loạn bất an.
Thế nhưng, nói ra thì những người này và Lâm Hiên cũng không có liên quan gì, hắn cũng không thể nói là tha thứ hay không.
Vì vậy hắn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, rồi dời mắt đi.
Thấy Lâm Hiên không lên tiếng, Minh Húc Quang lại nói:
“Thành chủ, năm người này đều là người tham gia hội đấu giá hôm trước, ta đều nhớ rõ tên tuổi và lai lịch bọn họ.”
Tiền Tiên Thông ngầm hiểu, lạnh lùng liếc nhìn năm người áo đen:
“Đế Phu không so đo, vậy các ngươi đi cả đi!”
Năm người áo đen nghe vậy vội vàng hạnh lễ, lui đi.
Nhưng bọn họ rời đi cũng không thoải mái.
Bởi vì bọn họ cũng đã nghĩ đến, lần này tranh đoạt xương Thiên Khiển Chí Tôn, át hẳn đã ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Cô Thành.
Với năng lực của Tiền Thông Thiên, nhất định sau này sẽ khiến bọn họ gặp rắc rối lớn.
Thậm chí, rất có khả năng còn muốn mạng bọn họ!
Sau khi năm người áo đen rời đi, Mộ Ấu Khanh nhìn vào tay trái Lãnh Hồng Nhan, vẻ mặt hiếu kỳ:
“Cô nương, trông cô cũng là người có khí chất phú quý, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại cam tâm tự hại mình cũng phải có được Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm vậy?”
Lãnh Hồng Nhan nhìn theo âm thanh của Mộ Ấu Khanh, án mắt có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ nàng ấy trông cũng rất đẹp rồi, nhưng nàng ấy cảm thấy so với Mộ Ấu Khanh thì thực sự bản thân quá bình thường.
Làn da Mộ Ấu Khanh trắng mịn, khí chất cao quý nhưng lại tươi trẻ, nho nhã như tiên, mọi thứ đều hoàn mỹ vô hạn.
Lãnh Hồng Nhan sợ mình thất lễ, vội dời mắt, nói:
“Bẩm công chúa, tiểu nữ tên Lãnh Hồng Nhan, là cửu công chúa của Xích Tiêu Vân Tế Quốc.”
“Bởi vì Hổ Tề Quốc kề cạnh ỷ thế hiếp người, chiếm đoạt nước ta, tàn sát phụ hoàng mậu hậu hoàng huynh hoàng tỷ ta, vì vậy ta mới gấp gáp lấy Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm nâng cao bản thân, báo thù cho người thân, giành lại Vân Tế Quốc của ta!”
Mộ Ái Khanh nghe vậy thì vẻ mặt có chút thương cảm:
“Thì ra là vậy. Xem ra ngươi cũng là mệnh khổ nên mới gặp phải chuyện như vậy!”
Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Mộ Ái Khanh, Lãnh Hồng Nhan có chút cảm động:
“Công chúa quả thực nhân từ, tiểu nữ cảm kích sâu sắc!”
Mấy đứa nhỏ Tuyền Châu thấy Lãnh Hồng Nhan bi thương như vậy, cũng động lòng trắc ẩn.
Vẻ mặt Tuyền Châu u buồn nói: “Thì ra dì đáng thương như vậy, cả quốc gia cũng bị người ta khi dễ, còn phải tự chặt đứt ngón tay mình để báo thù!”
Tuyền Hi nhăn đôi mày nhỏ của mình: “Lúc đó có lẽ dì ấy rất đau nhỉ?”
Vẻ mặt Tuyền Hàm kinh sợ: “Đương nhiên rồi, lần trước lúc ta ngã, đầu ngón tay bị cứa vào đá cũng cảm thấy rất đau rồi, huống chi là dùng đao cắt chứ!”
Tuyền Ấu khẽ chớp đôi mắt to tròn: “Nếu có thể lấy lại ngón tay của dì ấy thì tốt rồi!”
Mấy đứa bé nói xong, bất giác đều nhìn sang Lâm Hiên.
Mộ Ấu Khanh vội nói: “Các bảo bối, có phải các con muốn xin cha các con giúp không?”
Mấy đứa nhỏ Tuyền Châu đều che miệng, vẻ mặt kinh sợ: “Oa, dì nhỏ thật thông minh, thoáng chốc đã nhìn ra suy nghĩ của tụi con rồi?”
“Ha ha, dì nhỏ trước giờ đều thông minh mà!” Mộ Ấu Khanh nghe vậy thì cười như muốn nở hoa.
Tuyền Châu kéo Lâm Hiên: “Cha à, ngón tay của dì có thể chữa lành đúng chứ?”
Tiểu nha đầu cảm thấy cha mình chính là người đàn ông không gì không thể, chút vấn đề này đối với hắn mà nói có lẽ dễ như trở bàn tay.
Lâm Hiên cười gật đầu: “Ừ.”
Lãnh Hồng Nhan nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ quỳ xuống bái lạy:
“Tiểu nữ ti tiện, sao dám phiền đến Đế Phu?”
Nàng ấy thực sự không ngờ, Bắc Huyền Thiên Đế Phu cao cao tại thượng như ngồi trên mây lại đồng ý ra tay giúp mình.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói:
“Đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, mấy đứa nhỏ thật lòng muốn giúp ngươi như vậy, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
“Vâng!”
Lãnh Hồng Nhan nghe vậy vội cúi đầu hành lễ.
Nàng ấy hiểu rồi, mọi hành động của Lâm Hiên đều là vì mấy đứa nhỏ.
Chuyện này khiến nàng ấy cũng xúc động, Lâm Hiên đúng là vô cùng cưng chiều mấy đứa nhỏ, không hổ là phụ thân tốt, Huyền Băng Nữ Đế không hề chọn sai người!
Lúc này, Tiền Thông Thiên cười ha ha đem một hộp bảo vật xanh ngọc bích ra, bên trong chính là ngón tay bị cắt của Lãnh Hồng Nhan.
Hắn ta nịnh nọt nói:
“Đế Phu tại thượng, tại hạ suy nghĩ xương chí tôn này không tầm thường, e rằng còn có tác dụng khác, nên mới không đem ra đấu giá.”
“Bây giờ xem ra, đúng lúc tại hạ may mắn đoán trúng rồi!”
Hắn ta âm thầm vui mừng, cũng may hắn ta giữ lại đoạn xương chí tôn này nên mới có được một cơ hội khoe khoang trước mặt Lâm Hiên, đúng là vinh dự mà!
Lâm Hiên cười nhạt.
Chương 1079 Chương 1079. Ha ha, dì nhỏ trước giờ đều thông minh mà! (2)
Tiền Thiên Thông này có thể khiến bản thân trở thành thương nhân số một số hai khắp Cửu Thiên Tiên Vực này, bản lĩnh đưa đẩy khéo léo chắc chắn là lành nghề rồi.
Lần này khả năng khoe khoang của hắn ta cũng cao hơn hẳn người thường rồi.
Mà Lâm Hiên vốn đang định lợi dụng y kỹ cấp tông sư giúp Lãnh Hồng Nhan mọc lại ngón tay mới.
Bây giờ Tiền Thiên Thông chủ động dâng lên ngón tay bị cắt rồi thì việc chữa trị càng đơn giản hơn.
Bởi vì mấy đứa nhỏ Tuyền Châu đều đang đợi giúp Lãnh Hồng Nhan chữa trị, nên Lâm Hiên không nói nhiều, sử dụng linh khí nâng ngón tay bị đứt kia lên không.
Sau đó búng tay một cái, linh hỏa tiên thiên bao trùm vị trí bị cắt, sau đó điểu khiển ngón tay bị đứt nối vào trên ngón tay Lãnh Hồng Nhan.
Tay phải nâng lên, lấy một nhánh cỏ xanh biếc từ bên ngoài cách mười dặm, quấn quanh chỗ bị cắt.
Vù! Luồng sáng xanh chiếu sáng, gốc cỏ xanh biếc hóa thành chất dịch màu xanh kỳ lạ, thấm vào trong ngón tay Lãnh Hồng Nhan.
Sau đó đốm lửa sáng lên, linh hỏa tiên thiên bao bọc lấy cả ngón tay Lãnh Hồng Nhan chợt lóe lên, sau đó lại tối sầm đi.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn theo, ngón tay của Lãnh Hồng Nhan thoáng chốc đã không còn vết thương, trở nên hoàn hảo như lúc đầu!
Mọi người trợn tròn mắt, cẩn thận đánh giá ngón tay nhỏ của Lãnh Hồng Nhan.
Ngón tay của nàng trắng nõn như tuyết mầm, thon dài xanh miết như măn, rất đẹp.
Lại nhìn nơi đã bị nàng cắt ra, thật sự không nhìn ra dấu vết gì.
Hình ảnh này làm mọi người vô cùng kinh ngạc cảm thán.
“Không cần đan dược! Không cần khâu lại! Chỉ dùng một đạo linh hỏa bẩm sinh và một cây cỏ xanh đã có thể làm ngón tay gãy trọng sinh, thật sự là kỳ tích!”
“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng sau khi Chí Tôn Cốt bị gãy, muốn khâu lại sẽ gặp khó khăn, vô cùng rắc rối, không ngờ lại dễ như trở bàn tay như vậy, thực sự không cần tốn nhiều sức!”
“Đó là vì người ra tay là Đế phu tôn thượng, nếu đổi lại để người khác ra tay, chắc chắn phải lăn lộn một phen!”
“Đúng vậy, Đế phu quá thần kỳ, tuyệt đối là Thánh giai đứng đầu y đạo, làm người kính trọng!”
…...
Thấy mọi người nhìn chằm chằm ngón tay của mình, tai của Lãnh Hồng Nhan đỏ bừng, hơi xấu hổ.
Lễ pháp ở Vân Tễ quốc rất khắc nghiệt.
Lớn như vậy, chưa bao giờ nàng bị nhiều người đánh giá bộ phận trên thân thể của mình như vậy.
Nhưng nàng hiểu vì Lâm Hiên nên mọi người mới chú ý đến mình như vậy.
Cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ của mình giống hệt lúc trước, trong mắt Lãnh Hồng Nhan tràn đầy sự kích động.
Nàng sùng bái nhìn Lâm Hiên, dập đầu trên mặt đất:
“Cảm ơn Đế phu ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng biết ơn!”
Lâm Hiên bình tĩnh giơ tay:
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần để trong lòng!”
Lãnh Hồng Nhan lại lặng lẽ dập đầu hai lần.
Nàng cảm thấy Lâm Hiên kể công nhưng không kiêu ngạo, giúp người không cần báo đáp, tâm cảnh bình tĩnh này thật sự rất hiếm thấy.
Cũng càng bộc lộ ra khí độ ngồi nhìn chúng sinh từ trên cao.
Người nam nhân này thật sự quá hoàn mỹ, làm người liếc mắt cái như lạc vào cảnh trong mơ!
Sau đó Lãnh Hồng Nhan lại cung kính hành lễ với Mộ Ấu Khanh và đám Toàn Châu, chân thành cảm ơn.
Mộ Ấu Khanh mỉm cười bảo nàng đứng dậy, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên, nói:
“Biểu tỷ phu, ngươi dùng linh hỏa bẩm sinh đốt cháy miệng vết thương, nguyên lý này không khác y thuật bình thường mấy,”
“Nhưng sau đó lại mang đến một cây cỏ xanh lại làm người xem không hiểu, ngươi có thể giải thích vừa rồi tại sao lại làm vậy được không?”
Nàng hỏi xong, mọi người có mặt ở đây cũng lộ ra sắc mặt ham học hỏi.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy Lâm Hiên cầm một cây cỏ xanh lại đây cũng rất chấn động.
Hiện tại Mộ Ấu Khanh lên tiếng, bọn họ càng gấp gáp muốn cởi bỏ đáp án.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, Lâm Hiên cười:
“Bản chất của cỏ xanh thuộc Mộc, đồng thời trong đó lại chứa đựng lượng hơi nước rất lớn, cũng thuộc Thủy, trong ngũ hành, Mộc đại biểu sự sống, Thủy lại khắc Hỏa.”
“Cho nên dùng linh hỏa bẩm sinh đốt cháy cỏ xanh có thể bức ra sự sống mãnh liệt ẩn chứa trong cỏ xanh, lại có thể làm ngọn lửa giữ vững nhiệt độ vừa phải, hoàn mỹ chữa trị vết thương.”
“Quan trọng hơn, cỏ xanh có thuộc tính Mộc, dưới sự thúc giục của linh hỏa có thể kích phát ra huyền lực của Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm đến mức lớn nhất, xúc tiến sự giao hòa với Chí Tôn Cốt, phát huy được công hiệu mạnh nhất!”
Nghe xong Mộ Ấu Khanh và mọi người đều bừng tỉnh.
“Thì ra là vậy!”
“Không ngờ trong một cây cỏ xanh lại ẩn chứa huyền cơ lớn đến vậy, câu nói này của Đế phu giống như lời của tiên nhân vậy!”
Mọi người liên tục khen ngợi, đồng thời nghĩ lại câu cuối cùng của Lâm Hiên.
Ngụ ý của Đế phu là sau khi hắn chữa trị xong, Thiên Phạt Chí Tôn Cốt và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm của Lãnh Hồng Nhan sẽ sinh ra hiệu quả mạnh nhất?
Ầm!!!
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong cơ thể của Lãnh Hồng Nhan tuôn ra một vầng sáng xanh lộng lẫy.
Một luồng linh khí bàng bạc dâng lên như thủy triều, hình thành một xoáy khí sáng ngời xung quanh nàng.
Mọi người đều cảm nhận được rất rõ hơi thở của Lãnh Hồng Nhan đang tăng vọt.
Tôn Giả sơ kỳ!
Tôn Giả trung kỳ!
Tôn Giả đỉnh phong!
Chuẩn Đế cảnh!
Từ Tôn Giả sơ kỳ, nàng lập tức đột phá ba cảnh giới liên tiếp đạt đến Chuẩn Đế cảnh!
Mộ Ấu Khanh không nhịn được tán thưởng: “Thật lợi hại!”
Mọi người cũng vỗ tay khen ngợi: “Chiêu thức này của Đế phu lại có thể giúp nàng đột phá ba cảnh giới tại chỗ, đúng là tạo hóa của thần!”
Lúc này ngay cả Lãnh Hồng Nhan cũng sợ ngây người.
Nàng biết dưới sự thúc giục của Thiên Phạt Chí Tôn Cốt và Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm, nàng sẽ trở nên vô cùng cường đại, không chỉ có thể kích hoạt thần thông, còn có thể tăng tu vi lên rất nhiều.
Nhưng nàng thật sự không ngờ chỉ trong chớp mắt chính mình đã tăng lên Chuẩn Đế cảnh.
Chương 1080 Chương 1080. Cô gái nhỏ này rất biết não bổ!
Việc này tương đương miễn mấy chục năm khổ tu, thậm chí càng lâu!
Lãnh Hồng Nhan suýt nữa kích động nhảy cẫng lên, cả người run rẩy, nhưng bởi vì đang đứng trước mặt Lâm Hiên nên nàng mới miễn cưỡng khống chế được chính mình.
Nàng lại vội vàng dập đầu hành lễ, vô cùng biết ơn, nói:
“Tiểu nữ có được sự trợ giúp của Đế phu là vinh hạnh lớn nhất kiếp này!”
“Đáng tiếc địa vị của tiểu nữ quá nhỏ, không có gì báo đáp, chờ sau khi khôi phục quốc gia, chắc chắn sẽ đắp nặn kim thân cho Đế phu, mỗi ngày tắm gội dâng hương để biểu đạt lòng biết ơn!”
Sau khi nói xong, sợ làm phiền Lâm Hiên, nàng vội vàng cúi người lui ra.
Mộ Ấu Khanh nhìn bóng dáng rời đi của Lãnh Hồng Nhan, hơi mỉm cười nói:
“Nàng bước đi nhẹ nhàng như vậy, xem ra sau khi có được tu vi Chuẩn Đế cảnh và Kiếm Tương thần thông, nàng đã có năng lực báo thù!”
Đám Toàn Châu vội vang giơ ngón tay cái về phía Lâm Hiên:
“Đều do cha ta lợi hại cho nên Lãnh a di này mới có thể có được hy vọng!”
Lâm Hiên cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của các nàng, nở nụ cười dịu dàng.
Các nữ nhi càng ngày càng sùng bái yêu thích chính mình, người làm cha như hắn cảm thấy vô cùng thành tựu!
“Đúng là không phí công yêu thương các tiểu bảo bối!”
Lâm Hiên vui sướng hài lòng nghĩ thầm trong lòng.
Chờ sau khi yến hội kết thúc, hắn sẽ dẫn các nàng rời đi Thiên Cô thành.
Nhưng hiển nhiên các tiểu nha đầu không muốn trở về Thủy Tinh cung sớm như vậy, còn muốn ở ngoài chơi lâu chút.
Thượng Quan Kiệt và các thanh niên tài tuấn Bắc Huyền Thiên chủ động tạm biệt Lâm Hiên, chỉ có Mộ Ấu Khanh ở lại trông đám Toàn Châu cùng Lâm Hiên.
Sau khi bàn bạc thương lượng với nhau, bốn tiểu bảo bối quyết định đi dạo hội chùa, vì vậy đều đi đến bên cạnh Lâm Hiên:
“Cha, ngươi giúp chúng ta suy nghĩ xem đi nơi nào có hội chùa vui đi!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta muốn đi dạo hội chùa!”
Các tiểu nha đầu đều biết cha mình không gì không biết, chỉ cần hỏi hắn loại chuyện này, chắc chắn có thể giải quyết viên mãn.
Có được Cực Đạo Thánh Thư, Lâm Hiên biết rõ mấy chuyện này như lòng bàn tay.
Hắn nhìn về phía xa, nói:
“Nói đến hội chùa, khu vực Tây Bắc Cửu Đỉnh Thiên, Tịch La quốc có hội chùa bốn mùa nổi tiếng thiên hạ, không những một năm bốn mùa đều có, mỗi một lần hội chùa đều sẽ tổ chức suốt một tháng.”
“Dựa theo thời gian, hiện tại là thời điểm tổ chức hội chùa bốn mùa, ở đó có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt!”
“Oa!”
Các tiểu nha đầu nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, vội vàng lôi kéo Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh:
“Cha, tiểu dì, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi!”
Lâm Hiên nhìn thấy các tiểu bảo bối sốt ruột như vậy, đành phải bất đắc dĩ cười, vung tay lên mang theo các nàng và Mộ Ấu Khanh đến Tịch La quốc.
Đến hoàng đô của Tịch La quốc, bọn họ nhìn thấy một biển người tấp nập, thương nhân tụ tập trên một con đường trải dài 800 dặm.
Các quầy hàng, ăn vặt, cửa hàng nhiều không đếm xuể, vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Mộ Ấu Khanh cũng phải khen ngợi một câu:
“Hội chùa bốn mùa của Tịch La quốc danh bất hư truyền, hội chùa lớn nhất Bắc Huyền Thiên chúng ta cũng không kịp một phần ba của nó, bởi vậy có thể thấy được sự giàu có và đông đúc của Cửu Đỉnh Thiên!”
“Ta nghe nói sau trận chiến của biểu tỷ với Cửu Đỉnh Đại Đế, Cửu Đỉnh Đại Đế và Thần Đỉnh Cung đã bị diệt, chắc chắn tỷ phu và biểu tỷ đã sử dụng liên hoàn kế, biểu tỷ đi tiêu diệt đại quân Cửu Đỉnh Thiên trước, sau đó ngươi đi tiêu diệt Cửu Đỉnh Đại Đế!”
“Theo cảm nhận của ta, có lẽ rất nhanh Cửu Đỉnh Thiên sẽ bị biểu tỷ chinh phục, biểu tỷ phu ngươi nói xem có đúng không?”
Nghe vậy Lâm Hiên không khỏi bật cười, cô gái nhỏ này rất biết não bổ.
Nhưng nàng cũng đoán đúng được một chuyện, Cửu Đỉnh Đại Đế và Thần Đỉnh Cung đã bị hắn tiêu diệt cho nên Lâm Hiên cũng lười sửa lại chỗ sai của nàng.
Bình tĩnh mỉm cười: “Ừ!”
Mộ Ấu Khanh thấy Lâm Hiên gật đầu thì vô cùng vui vẻ.
Biểu tỷ và biểu tỷ phu đều là người của trời, đôi vợ chồng này nắm tay nhau, không có chuyện gì không làm được!
Đang nói chuyện thì các tiểu nha đầu bảo Lâm Hiên đi mua đường hồ lô cho các nàng ăn.
Bởi vì trên đường có quá nhiều người, sau khi mua xong đường hồ lô, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh mỗi người ôm hai tiểu bảo bối.
Toàn Hàm bị Mộ Ấu Khanh ôm, sau khi ăn đường hồ lồ được một lúc thì lấy một viên đưa đến bên miệng của Mộ Ấu Khanh:
“Tiểu dì, đường hồ lô này ăn rất ngon, ngươi cũng ăn một viên đi!”
Mộ Ấu Khanh lắc đầu cười:
“Tiểu dì đã là người lớn, không ăn đồ của trẻ con… Ưm!”
Còn chưa nói xong, Toàn Hàm đã nhét đường hồ lô vào trong miệng nàng.
Mộ Ấu Khanh nhấm nuốt mấy miếng xong nuốt xuống, hai mắt sáng rực:
”Rất ngọt, hương vị rất tuyệt!”
“Tiểu dì, lại đi mua thêm hai xiên nữa đi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn!”
Nhìn thấy Mộ Ấu Khanh lại mua hai xiên kẹo hồ lô mang theo, Lâm Hiên bất giác lắc đầu cười nhạt.
Cô gái này, miệng thì cứ nói mình là người lớn.
Nhưng cử chỉ hành động thế này đôi lúc rõ ràng rất trẻ con.
Nhưng như vậy cũng tốt, tính cách đơn thuần thẳng thắn như vậy mới có thể chơi chung với mấy đứa nhỏ Tuyền Châu được.
Cứ như vậy, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn mấy đứa nhỏ đi trên đường, ngắm nhìn đủ cảnh náo nhiệt bên đường.
“Cố lên! Cố lên!”
“Mau mau mau, đánh ngã nó!”
“Lợi hại lợi hại!”
Bên đường cách đó không xa vang lên tiếng gào thét ồn ào, có vẻ rất phấn khích.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy chỗ truyền đên tiếng động có hơn trăm người vây quanh, như thể đang tiến hành thi đấu thể thao gì đó rất khốc liệt.
Lúc này mấy đứa nhỏ đã ăn xong kẹo hồ lô, cũng rất hiếu kỳ chỉ tay vào đám người:
“Ở đó đông người quá, chúng ta qua xem xem bọn họ đang chơi gì đi!”
Mấy đứa nhỏ vốn dĩ có tính cách rất náo nhiệt, lúc này mấy người kia kích động hô hào cũng thu hút bọn họ.
Bình luận facebook