• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (4 Viewers)

  • Chương 1066-1070

Chương 1066 Chương 1066. Là kiêu ngạo của chúng ta

Bởi vì mỗi một chữ, mỗi một lời Lâm Hiên nói ra đều tràn ngập trí tuệ vô thượng, dù nhìn qua lại đơn giản nhưng lại ẩn chứa chí lý, bọn họ không thể tùy tiện suy đoán.

Thấy mọi người đều khiêm tốn như vậy, Mộ Ấu Khanh đành phải gật đầu, mắt đẹp nhìn về phía Lâm Hiên:

“Vậy biểu tỷ phu, xin ngươi giải thích một chút, tại sao lại đặt tên này vậy!”

Dứt lời, mọi người ở đây đều lộ ra sắc mặt mong chờ nghiêm túc, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chữ nào đó của Lâm Hiên.

Lâm Hiên mỉm cười nói:

“Thật ra rất đơn giản, hai chữ Long Thủy lấy từ một bài thơ thất tuyệt, vừa lúc phù hợp với lịch sử từ xưa đến nay của Bắc Huyền Thiên!”

“Thơ thất tuyệt?” Hai mắt Mộ Ấu Khanh sáng rực: “Vậy biểu tỷ phu, ngươi nhanh nói đi để ta thưởng thức!”

Thấy hai mắt tỏa sáng của cô gái nhỏ này, Lâm Hiên cười nói:

“Ai vô hổ lạc Bình Dương ngày, đãi ta phong vân tái khởi khi.”

“Một ngày kia long đến thủy, ta muốn ngân hà thủy chảy ngược!”

Câu thơ vừa xuất hiện, các hoàng tử tài tuấn có mặt ở đây đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng.

“Thơ hay! Thơ hay!”

“Câu thơ hào hùng bá đạo! Cả bài thơ miêu tả hổ đi lạc xuống Bình Dương nghèo túng, nhưng cả bài thơ lại không cảm giác được sự suy sút và mất mát, ngược lại lại thể hiện được hy vọng vô tận và sự dũng mãnh, giống như một con rồng và biển, ai cũng biết sẽ có một ngày nó bước lên trời, chấn động thiên hạ!”

“Mười vạn năm trước, Bắc Huyền Thiên chúng ta bắt đầu bước vào thời kỳ suy bại, thậm chí bị thiên địa chèn ép và xa lánh, nhưng từ khi Nữ đế bệ hạ đăng cơ, Đế phu chân long hiện thân, Bắc Huyền Thiên chúng ta một bước lên trời, trở thành một sự tồn tại không kẻ nào dám coi khinh, bài thơ thất tuyệt này của Đế phu rất giống với những gì Bắc Huyền Thiên chúng ta gặp phải!”

“Đúng vậy! Đế phu nói Long Thủy, ngụ ý rồng đến từ nước, tỏ rõ Bắc Huyền Thiên chúng ta thật sự đã một bước lên trời!”

…..

Sau khi nghe được lời giải thích của Lâm Hiên, các con cháu hoàng tộc đều vô cùng kích động.

Là một thành viên của Bắc Huyền Thiên, mười vạn năm trước bắt đầu suy sụp, từ đó đến nay đã trở thành một cục đá đè nặng trong lòng mọi người, thành áp lực trong lòng các thanh niên tài tuấn như Thượng Quan Kiệt.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cục đá nãy đã vĩnh viễn bị vứt xuống!”

Bài thơ này của Lâm Hiên đã rót vào vô vàn hy vọng và sự dũng cảm ở trong lòng bọn họ.

Sẽ có ngày rồng ra nước, ta muốn nước ngân hà chảy ngược!

Một câu thơ vô cùng khí phách!

Ai nghe xong đều không nhịn được sôi sục nhiệt huyết, hào khí tận trời!

Đám người Thượng Quan Kiệt không nhịn được cúi lạy Lâm Hiên”

“Đế phu kinh diễm khí phách nuốt thiên hạ, là kiêu ngạo của chúng ta!”

Mộ Ấu Khanh đứng bên cạnh che miệng nhỏ không ngừng cười.

Người khác làm thơ linh cảm đều sẽ khô kiệt, nhưng suy nghĩ của biểu tỷ phu lại như suối phun, cuồn cuộn không ngừng.

Có thể nghe được thiên cổ tuyệt xướng của hắn là một loại hạnh phúc!

Giống như mọi người ở đây, các thợ thủ công đều lộ ra sự tán thưởng.

Bọn họ không những ghi nhớ ba chữ đình Long Thủy, cũng ghi nhớ hai câu thơ thất tuyệt có một không hai của Lâm Hiên!

Trong mắt bọn họ, cuộc đời này có thể may mắn được chính tai nghe Lâm Hiên làm thơ là một loại may mắn động trời.

Nếu không nhớ kỹ bài thơ của Lâm Hiên, trở về khoe khoang, tuyệt đối sẽ trở thành tiếc nuối cả đời này!

“Đế phu, chúng ta lui xuống trước!”

Các thợ thủ công hành lễ rời khỏi đình ngắm cảnh, bắt đầu vội vã tháo dỡ bảng hiệu cũ đem đi.

Trong quá trình này, một con Già Thiên Vân tước khổng lồ rơi xuống.

Một thanh niên mặc áo xanh nhảy xuống từ trên lưng Già Thiên Vân tước, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Hiên đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, vội vàng hành lễ nói:

“Thì ra Đế phu cũng ở đây, bái kiến Đế phu!”

Thượng Quan Kiệt nhìn thanh niên áo xanh, hỏi: “Vương Thước, có chuyện gì mà vội vàng vậy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Vương Thước là thanh niên tài tử Bắc Huyền Thiên mà bọn họ kết giao, nhưng không phải là con cháu hoàng tộc nên không thể tham gia cuộc tụ hội ở Khắc Hoa lâm viên hôm nay.

Vương Thước gật đầu: “Hôm nay Thiên Cô thành tổ chức một cuộc đấu giá cực kỳ long trọng, ta nhờ người giúp ta lấy mấy tấm vé vào cửa, muốn mời các ngươi cùng đi xem!”

Thiên Cô thành!

Nghe thấy cái tên này, đám người Mộ Ấu Khanh và Thượng Quan Kiệt đều rất kinh ngạc.

Tòa thành này nằm ngoài biên cảnh phía Nam Xích Tiêu Thiên, không thuộc về bất kỳ thiên địa nào.

Nhưng không một ai ở Cửu Thiên Tiên Vực dám coi khinh tòa thành này.

Bởi vì thành chủ của tòa thành này có bối cảnh cực lớn, rất có trọng lượng ở Cửu Thiên Tiên Vực.

Nơi đó tổ chức đấu giá hội, quy cách cực cao, người bình thường không dễ dàng đi vào.

Cho nên Vương Thước lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây đưa vé vào, lập tức khơi gợi hứng thú của các con cháu hoàng tộc.

“Được, vậy đi xem”

Sau đó Mộ Ấu Khanh nói với Lâm Hiên: “Biểu tỷ phu, ngươi cũng đi xem cùng đi!”

Lâm Hiên còn chưa trả lời, bên cạnh truyền đến âm thanh non nớt đáng yêu.

“Được ạ được ạ!”

“Ta muốn đi xem! Ta muốn đi xem!”

Bốn tiểu bảo bối cùng nhào vào trong lòng ngực của Lâm Hiên, muốn làm hắn mang chính mình đi tham gia hội đấu giá.

“Được, vậy cha dẫn các ngươi đi!”

Lâm Hiên cưng chiều đồng ý.

Vương Thước hưng phấn nói: “Đế phu, mời!”

Hắn đến đây đưa vé vì muốn củng cố quan hệ với Mộ Ấu Khanh và đám người Thượng Quan Kiệt.

Hiện tại Lâm Hiên cũng muốn đi Thiên Cô thành, thật sự làm Vương Thước vui mừng khôn xiết.

Hắn nói thầm trong lòng, có thể kết bạn bên cạnh Đế phu, cùng tham gia hội đấu giá lần này với Đế phu, đây tuyệt đối là một vinh quang to lớn!

Có thể gặp không thể cầu!

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Vương Thước, Lâm Hiên cùng Mộ Ấu Khanh, Thượng Quan Kiệt và các tài tuấn hoàng tộc đi đến Thiên Cô thành.

…...
Chương 1067 Chương 1067. Là kiêu ngạo của chúng ta (2)

Phía Nam Xích Tiêu Thiên, trong một rừng cây rậm rạp.

Vèo vèo vèo ~

Vô số tia sáng xuyên qua rừng cây nhanh như tia chớp, xé rách không khí tạo ra âm thanh chói tai.

Vút vút vút ~

Một vài tia sáng trong số đó dừng trên thân cây, biến thành mũi tên.

Phần đầu của mũi tên cắm sâu vào trong thân cây, có thể thấy được sức lực của người bắn tên lớn đến mức nào.

Hơn nữa từ số lượng mũi tên có thể thấy được số lượng người bắn tên cũng rất đông, ra tay cũng rất nhanh, tuyệt đối là cung tiễn thủ đã được huấn luyện chính quy.

Vèo vèo vèo ~

Mũi tên càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày!

Chỉ trong 3-5 giây ngắn ngủi, gần nửa rừng cây đã bị mũi tên bao trùm, sát khí dày đặc.

Trong mưa mũi tên, hai thân hình nhỏ xinh đang điên cuồng chạy về phía trước.

Dẫn đầu là một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ võ phục màu trắng, diện mạo rất xinh đẹp, khoảng 17-18 tuổi.

Phía sau nàng là một thiếu nữ trang điểm thành nha hoàn, mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, nhìn qua xấp xỉ tuổi nàng.

Nhưng so với nàng, dù là khí chất hay diện mạo, thiếu nữ váy xanh đều thua nàng một mảng lớn, xưa không bằng nay.

Trên người hai người chồng chất vết thương, vết máu loang lổ, hiển nhiên đã trải qua vài trận ác chiến.

Mũi tên càng lúc càng dày, thiếu nữ váy xanh càng thêm có vẻ kiệt sức, nàng ta cắn môi, nhìn thiếu nữ phía trước, nói:

“Cửu công chúa, ta sắp không chạy được nữa rồi!”

“Ngươi đừng quan tâm đến ta, đi nhanh đi!”

Không đợi Cửu công chúa trả lời, dưới chân thiếu nữ váy xanh đã bị vấp.

“Ai nha!”

Thiếu nữ váy xanh nặng nề ngã xuống đất, một mũi tên nhanh như chớp bay xẹt qua da đầu nàng, khiến nàng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Cửu công chúa Lãnh Hồng Nhan vội vàng xoay người lùi lại, đặt tay lên cánh tay thiếu nữ váy xanh:

“Hỉ nhi, ngươi và ta cùng nhau lớn lên, bất kể như thế nào ta cũng không vứt bỏ ngươi!”

Hỉ nhi nói trong nước mắt:

“Nhưng tu vi của ta quá kém, đi theo ngươi sẽ liên lụy ngươi!”

"Hiện tại đại quân Hổ Tề Quốc đã áp sát phía trước, nếu ta lại kéo ngươi, đến lúc đó không ai trong chúng ta có thể trốn thoát được!"

Lãnh Hồng Nhan nghe xong, trong mắt hiện lên một tia bi phẫn:

"Cùng lắm thì cùng nhau chết! Muốn ta để ngươi lại đây, ta không làm được!"

Nói xong nàng liền kéo Hỉ nhi dậy.

“Cửu công chúa, có lời này của người, Hỉ Nhi có chết cũng đáng giá!”

Hỉ Nhi nói xong lấy ra một chủy thủ (dao găm) ngắn tàn nhẫn đâm vào bụng mình.

Lãnh Hồng Nhan cau mày, phóng ra một đạo linh khí đánh bay chủy thủ, im lặng nhìn Hỉ Nhi:

"Đồ ngốc! Ta là công chúa, nói không để ngươi chết thì sẽ không để ngươi chết!"

“Đi theo ta!”

Nói xong liền kéo Hi Nhi chạy về phía trước.

Nhưng chưa đi được trăm bước, nàng đã cảm nhận được một cổ sát khí hung hãn từ phía trước truyền đến, đồng thời còn có một cổ uy áp mạnh mẽ từ phía sau đang nhanh chóng tới gần.

“Không xong, chúng ta bị trước sau giáp công rồi !”

Lãnh Hồng Nhan cau mày, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, làm ra tư thái liều chết đánh cược một lần.

“Ha ha ha!”

Một tiếng cười kiêu ngạo và hống hách truyền đến, Vương Mãnh, Kiêu dũng đại tướng quân của Hổ Tề Quốc, xuất hiện từ phía sau Lãnh Hồng Nhan, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng:

“Thật là một Cửu công chúa đáng yêu và chính trực, cô ấy quả thực là người mà Tam hoàng tử của chúng ta vô cùng nhớ thương!”

“Hay cho một Cửu công chúa có tình có nghĩa, không hổ là người Tam thái tử chúng ta thương nhớ!”

"Chỉ cần ngươi nguyện ý quỳ gối thần phục, trở về thành hôn với Tam thái tử, bản tướng bảo đảm ngươi và nha hoàn của ngươi đều tốt.

Lãnh Hồng Nhan tròn mắt như muốn nứt, nhìn Vương Mãnh: "Hổ Tề Quốc các ngươi tiêu diệt Vân Tễ Quốc của chúng ta, còn muốn bản cung gả cho cái tên ẻo lả đó, nằm mơ đi!"

Một tay nàng nắm chặt Hỉ Nhi, tay kia lấy ra trường kiếm pháp bảo.

“Hỉ Nhi, đi thôi!”

Bùm! !

Một đạo linh khí cuồng bạo từ trên người nàng phát ra, nàng dẫn theo Hỉ Nhi đột nhiên rời đi, dùng kiếm chém xuyên qua hơn chục tên binh sĩ Hổ Tề Quốc chặn phía trước rồi vội vàng nhảy vào trong bụi cây phía trước.

“Nha đầu này rất có bản lĩnh, đánh đến lúc này còn có khí lực như thế !” Ánh mắt của Vương Mạnh chợt lạnh, “Đuổi theo cho ta!”

Vèo vèo vèo~

Đám cung thủ Hổ Tề Quốc càng ra sức bắn tên, một đường từng bước ép sát hai người Lãnh Hồng Nhan.

Rất nhanh, sau khi xuyên qua đầu cuối của rừng cây, một đạo linh vụ dày đặc đột nhiên ầm ầm hướng lên bầu trời.

Vương Mãnh nhìn thấy cách đó không xa có một huyền nhai (vách đá) cực lớn, rộng rãi khôn cùng.

Linh vụ trong huyền nhai dày đặc đến mức không thể nhìn thấy vạn vật.

Mà Lãnh Hồng Nhan và Hỉ Nhi đang đứng bên cạnh huyền nhai, rõ ràng đã hết đường chạy trốn.

“Hahaha, thật sự là ý trời!”

Vương Mạnh thấy thế càng đắc ý vạn phần: "Cửu công chúa, phía trước là huyền nhai vô tận, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi !"

Trong lúc nói chuyện, hơn ngàn binh sĩ tướng lĩnh Hổ Tề Quốc bao quanh Lãnh Hồng Nhan, dáng vẻ mỗi người đều nhìn chằm chằm hai người.

Hỉ Nhi thấy đối phương bày thế trận lớn như vậy, không khỏi sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh:

“Cửu công chúa, chúng ta nên làm gì đây?”

Nàng nhớ rất rõ Kiêu Dũng đại tướng quân Vương Mãnh chính là tu vi tôn giả trung kỳ.

Còn Cửu công chúa nhà nàng chỉ là cảnh giới thần phách đỉnh phong, kém xa Vương Mãnh.

Hiện tại đối thủ không chỉ có Vương Mãnh tọa trấn mà còn có hơn nghìn cung thủ vây quanh.

Nếu thật sự đánh, nàng và Cửu công chúa lập tức sẽ bị đánh thành cái sàng.

Lãnh Hồng Nhan cũng nghiêm túc nhìn đám Vương Mãnh.

Chuyện đến nước này, nàng biết mình liều mạng cũng không có cơ hội thắng nào, hơn nữa sẽ chết tương đối thê thảm.

Nếu không phục tùng binh lính Hổ Tề Quốc, bị họ trói trở về thành thân với tên Tam thái tử ẻo lả kia, thì nàng và Hỉ Nhi chắc chắn sẽ bị giết.

Mà căn cứ hiểu biết của nàng.
Chương 1068 Chương 1068. Cửu công chúa của Vân Tễ Quốc !

Đám binh lính Hổ Tề Quốc này cực kỳ tàn ác, thậm chí sau khi giết nữ tử phe địch, bọn chúng còn tiến hành dâm ô cực kỳ vô nhân đạo.

Lãnh Hồng Nhan nàng tuyệt đối không thể bị bọn chúng đối xử như vậy!

Vì thế Lãnh Hồng Nhan quay đầu lại, cắn răng nhìn Hỉ Nhi, nói: "Hỉ Nhi, ngươi tin ta không?"

“Tin!” Hỉ Nhi không chút do dự gật đầu.

Lãnh Hồng Nham kiên quyết nói: "Vậy ngươi ôm chặt eo ta, nhớ kỹ dù thế nào cũng không được buông tay!"

“Dạ!” Hỉ Nhi căn bản không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng ôm chặt eo Lãnh Hồng Nhan.

Đợi nàng tỉnh táo lại thì Lãnh Hồng Nhan đã cõng nàng nhảy xuống huyền nhai.

Vương Mạnh kinh ngạc nhìn Lãnh Hồng Nhan cõng Hỉ nhi nhảy xuống huyền nhai, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, không khỏi thở dài:

“Nha đầu này thật sự là một kẻ mất trí!”

Hắn nghĩ rằng huyền nhai này sâu không thấy đáy, Lãnh Hồng Nhan chỉ cần nhảy xuống liền nhất định phải chết.

Vì vậy sau khi tùy ý xem xét, liền dẫn đại quân bỏ đi.



Không biết đã bao lâu rồi.

Dưới vách đá.

“Ưm!”

Lãnh Hồng Nhan tỉnh dậy trong cơn đau nhức ở đầu, có thể chất bất phàm, nàng nhanh chóng khôi phục ý thức.

Chạm vào ngọc bội thiếp thân trước ngực, lúc này nó đã hoàn toàn vỡ vụn.

Lãnh Hồng Nham không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng:

“Thanh Liên Huyền Ngọc này không hổ là thượng phẩm pháp bảo hộ thân, nếu không có nó giúp, từ huyền nhai cao như vậy nhảy xuống, mình và Hỉ Nhi đã sớm tan xương nát thịt rồi!”

Cảm nhận được cơ thể mềm mại trên lưng mình, Lãnh Hồng Nhan liền vộ vàng lật người, dùng tay vỗ nhẹ lên mặt Hỉ Nhi.

“Hỉ Nhi, tỉnh tỉnh!”

Sau vài cái vỗ nhẹ, Hỉ Nhi cuối cùng cũng tỉnh dậy.

“Cửu công chúa, chúng ta không chết?!”

Hỉ Nhi biết mình luôn nằm sấp trên lưng Lãnh Hồng Nhan, bây giờ Lãnh Hồng Nhan còn sống, điều đó có nghĩa là nàng không nằm mơ.

Lãnh Hồng Nhan gật gật đầu, sau đó đứng dậy nhìn xung quanh:

“Chúng ta cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”

Hi Nhi nhanh chóng đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:

"Cửu công chúa, bây giờ chúng ta đã thoát khỏi sự truy bắt của Hổ Tề Quốc, chắc chắn bọn chúng cho rằng chúng ta đã chết, vì sao phải vội vã rời đi như vậy?"

Nàng nghĩ thầm, hiện tại Vân Tễ Quốc của Cửu công chúa đã là vong quốc.

Dù truy binh Hổ Tề Quốc có thể sẽ dời đi, nhưng vạn nhất bọn chúng rút chậm, Cửu công chúa vội rời đi như thế, vừa vặn đụng phải bọn chúng thì nguy rồi.

Chẳng thà nhân cơ hội này tu thân dưỡng tức, đợi tình thế này qua đi rồi ra ngoài cũng không muộn.

Trong đôi mắt đẹp của Lãnh Hồng Nhan đều là vẻ kiên quyết:

“Mấy ngày trước ta nghe nói Thiên Cô thành sắp tổ chức buổi đấu giá long trọng, trong buổi đấu giá này, có một món bảo vật ta nhất định phải lấy được.

“Cho nên ta phải đến Thiên Cô thành, lấy được bảo vật kia, như vậy mới có hi vọng đánh bại Hổ Tề Quốc, báo thù cho phụ hoàng mẫu hậu, còn có mấy vị hoàng huynh hoàng tỷ đã chết của ta !”

Nghe được lời nói của nàng, Hỉ Nhi lập tức sửng sốt.

“Cửu công chúa, ta nghe nói thế lực của thành chủ Thiên Cô thành kia cực kỳ lớn, cuộc đấu giá tổ chức ở đó nhất định phải có quy định cực kỳ cao.”

“Hiện tại ngươi đang bị Hổ Tề Quốc truy sát, xuất đầu lộ diện như vậy, chỉ sợ sẽ khiến Hổ Tề Quốc chú ý, chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới!”

Lãnh Hồng Nhan nghe xong, cắn răng nói:

"Vì báo thù, vì khôi phục Vân Tễ Quốc của chúng ta, dù nguy hiểm lớn hơn nữa, ta cũng phải đi!”

“Nhưng…”Hỉ Nhi vẻ mặt lo lắng, “Cho dù chúng ta vào Thiên Cô Thành, với thế lực của Thiên cô thành, chúng ta cũng không có hi vọng tiến vào buổi đấu giá!”

Lãnh Hồng Nha nghe xong, trên mặt lộ vẻ khốn đốn nồng đậm.

Vấn đề mà Hỉ Nhi nói, mới là điểm mấu chốt nhất.

Thiên Cô thành uy danh vang xa, đối với người Xích Tiêu Thiên mà nói càng như sét đánh bên tai.

Theo hiểu biết của nàng, cuộc đấu giá lần này là do thành chủ tự mình tổ chức, có thể tiến vào buổi đấu giá, đều là hào kiệt bá chủ một phương.

Nàng chỉ là công chúa của một tiểu quốc ở Xích Tiêu Thiên, chỉ sợ không thể vượt qua tầng lớp canh gác ở Thiên Cô thành, tiến vào trong hội trường buổi đấu giá.

Nhưng!

Vì người nhà đã chết, vì bách tính Vân Tễ Quốc, nàng không còn lựa chọn nào khác!

Lãnh Hồng Nhan cắn răng, nói với vẻ kiên quyết:

“Ta nhất định phải lấy được bảo vật ta muốn, cho dù núi kiếm và biển lửa cũng phải đi!”

Thiên Cô Thành.

Nằm phía nam bên ngoài biên cảnh Xích Tiêu Thiên.

Thành trì quy mô to lớn, có thể so với một quốc gia, kiến trúc xa hoa tráng lệ, tràn đầy khí thế.

Thành này tọa lạc trên một bình nguyên khổng lồ, bốn hướng đông tây nam bắc đều có cổng thành, mỗi hướng đều tiếp nối một con đường cái rộng lớn, bốn phương thông suốt.

Có thể nói là vị trí địa cực tốt, chiếm hết chỗ tốt trong phong thủy.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong thành, khiến cảnh kiến trúc trong thành hiện rõ vẻ tráng lệ huy hoàng.

Giữa hàng ngàn phong cảnh, thành chủ đại điện của trung tâm Thiên cô thành lại càng vô cùng bắt mắt, khiến người chú ý.

Mọi người trong thành đều có thể thấy trước cổng thành chủ đại điện, có hai ba ngàn hộ vệ đầy đủ võ trang canh giữ ba tầng trong ba tầng ngoài.

Có tu sĩ tùy tiện liếc nhìn, liền phát hiện tu vi những hộ vệ này đều không thấp, toàn bộ đều trên linh luân cảnh.

Chỉ riêng khí thế này đã khiến người cảm giác phòng thủ sâm nghiêm, không thể tùy tiện tới gần.

"Thiên Cô thành năm năm một lần sẽ tổ chức hội đấu giá, nghe nói yêu cầu rất cao, hôm nay vừa nhìn, ngay cả thủ vệ giữ cửa cũng mạnh như vậy, thật sự là danh bất hư truyền !"

“Đó là đương nhiên, đại danh của Thiên cô thành thành chủ Tiễn Thông Thiên, ở Cửu Thiên Tiên vực như sấm bên tai, có vô số tông môn, thánh địa, hoàng tộc hào môn qua lại với hắn, ai gặp hắn cũng phải bán ba phần mặt mũi, thật sự là một thương nhân thủ đoạn thông thiên!”
Chương 1069 Chương 1069. Nằm mơ cũng không dám hi vọng xa vời được đãi ngộ đỉnh cấp!

“Ai, đáng tiếc chúng ta thân phận thấp kém, thực lực nhỏ yếu không đủ tư cách tiến vào tường viện của thành chủ đại điện.

"Loại chuyện tốt này chúng ta vẫn là đừng nghĩ nữa, hôm nay có thể dạo một vòng bên ngoài thành chủ đại điện, cũng coi như không uổng chuyến đi này!"



Thành chủ đại điện chính là nơi tổ chức hội đấu giá kỳ trước.

Rất nhiều người chạy đến tham gia náo nhiệt nhưng không đủ tư cách tiến vào thành chủ đại điện, chỉ có thể ở bên ngoài tường thành ngước nhìn thành chủ đại điện cao lớn uy nghiêm mà tự thán.

Nhìn những người lần lượt bước vào khu nhà, những người này đều tỏ ra ghen tị và kính nể.

Dựa theo yêu cầu của hội đấu giá Thiên Cô thành lần này, tổng cộng có trên vạn người có thể tiến vào đại điện.

Lúc này trên quảng trường trước thành chủ đại điện, đã có một đoàn người vây quanh, họ đang vội vã đi về cửa chính của thành chủ đại điện.

Mọi người nhìn về phía cửa đại điện chỉ thấy hai bên có đứa bé giữ cửa, còn có một lão giả mặc áo bào màu tro đứng bên trong cửa.

Lão giả khí thế uy nghiêm, chỉ cần nhìn từ xa, liền có thần thái không giận tự uy, khiến người nhìn không nhịn được hơi cúi đầu.

"Không hổ là quản sự Thiên cô thành, khí thế này của Minh lão thật là mạnh!”

Người quen thuộc với Minh Húc Quang, quản sự Thiên Cô Thành, lập tức không nhịn được cảm khái một tiếng.

Họ chú ý đến Minh Húc Quang gần như rất ít mở miệng, có rất nhiều người đi ngang qua hắn, nhưng dường như hắn không nhìn thấy.

Nhiều người cũng tỏ vẻ rất hiểu về chuyện này.

Địa vị Minh Húc Quang ở Thiên Cô thành chỉ thấp hơn thành chủ một chút, có thể nói là quyền cao chức trọng, cực kỳ có uy vọng.

Mặc dù những người đến đây tham gia đấu giá đều là quyền quý hào kiệt nhưng nếu thân phận không bằng hắn, vậy cũng không có tư cách để hắn xem trọng.

Thỉnh thoảng có người muốn lôi kéo quan hệ, chủ động chào hỏi, hắn nhiều nhất chỉ khẽ gật đầu thôi cũng đủ thấy được thái độ cao cỡ nào.

Mãi cho đến khi một công tử mặc trường bào màu trắng ngà, ăn mặc cực kỳ sang quý đường hoàng ddi đến trước cửa, vẻ mặt của Minh Húc Quang mới thay đổi.

Chỉ thấy Minh Húc Quang mỉm cười, chắp tay nói : "Vân thế tử!"

Công tử mặc trường bào màu trắng ngà khác chính là Quân Đạt, hoàng tộc Xích Tiêu Thiên.

Bởi vì Quân Đạt phụ trách rất nhiều sinh ý giữa hoàng tộc và Thiên Cô Thành, cho nên Minh Húc Quang và Quân Đạt rất quen thuộc.

Hơn nữa Vân Quân Đạt là con cháu hoàng tộc đỉnh cấp của Xích Tiêu Thiên nên có tư cách để Minh Húc Quang chủ động chào hỏi.

Vân Quân Đạt là người khiêm tốn, không quan tâm lắm, nhanh chóng chào lại: “Chào Minh lão!”

Minh Húc Quang nói: "Bao gian chữ Thiên đều trống, lão phu sai người dẫn thế tử qua!"

“Được, cảm ơn Minh Lão!” Vân Quân Đạt khẽ mỉm cười, nhìn qua rất hài lòng.

Mọi người đều biết, hội trường đấu giá của Thiên cô thành thành chủ đại điện, sắp đặt bao gian đẳng cấp nghiêm minh.

Bao gian chữ Thiên chỉ chuyên cung cấp cho khách quý thân phận cực kỳ hiển hách sử dụng.

Ví dụ hoàng tộc thân vương một phương thiên địa, hoặc tổng minh chủ của giới võ đạo, thánh chủ thánh địa đỉnh cấp, mới có tư cách vào trong.

Vân Quân Đạt là thế tử hoàng tộc Xích Tiêu Thiên, coi như miễn cưỡng đủ tư cách vào bao gian chữ Thiên.

Chon nên Minh Húc Quang chủ động an bài bao gian chữ Thiên, cũng để cho Vân Quân Đạt cảm nhận được thành ý của mình.

Ngay khi Vân Quân Đạt chuẩn bị bước vào, một giọng nói trẻ tuổi vang lên sau lưng hắn.

“Bao gian chữ Tôn còn trống không?”

Vân Quân Đạt nghe xong giật mình chấn kinh, vội vàng quay người lại nhìn

Chỉ thấy người hỏi là một thiếu niên mặc lục y, phía sau thiếu niên còn có một thanh niên anh tuấn tầm hai mươi, mặc hoàng bào.

Thanh niên anh tuấn khí vũ bất phàm, trên người ẩn ẩn có huyền quang dao động, khí chất so với Vân Quân Đạt thế tử Xích Tiêu Thiên còn cao quý hơn một mảng lớn.

Mọi người ở đây nghe được câu hỏi của lục y thiếu gia, đều dừng chân nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bao gian chữ Tôn là bao gian yêu cầu cao nhất trong thành chủ đại điện

Phải biết rằng trong thành chủ đại điện có năm cấp bậc bao gian: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tôn.

Cấp bậc Chữ Tôn còn cao hơn chữ Thiên.

Xưa nay chỉ có quân chủ một phương thiên địa mới đủ tư cách tiến vào.

Nhưng quân chủ thiên địa không chỉ thân phận cực kỳ cao quý, mà còn có rất nhiều việc phải làm, cơ bản không rảnh tham gia loại đấu giá này.

Cho nên bao gian chữ Tôn chẳng những thưa thớt, hơn nữa vẫn luôn trống.

Không ai ngờ hôm nay lại có người đến hỏi bao gian chữ Tôn.

Chỉ là hoàng bào thanh niên phía sau lục y thiếu niên nhìn qua không phải quân chủ một phương thiên địa, chẳng lẽ hắn có lai lịch bối cảnh lớn gì ?

Ôm nghi vấn đồng dạng, Minh Húc Quang nói:

"Bao gian chữ Tôn vẫn trống, nhưng xưa nay chỉ có thiên địa quân chủ mới có thể tiến vào, không biết hai vị lai lịch thế nào?"

Hắn vốn không tùy ý nói chuyện, nhưng hai người trước mặt, đặc biệt là thanh niên mặc áo hoàng bào khí vũ bất phàm, hắn liền hỏi nhiều thêm một câu.

Lục y thiếu niên lấy ra một khối đồng bài (lệnh bài đồng) có huyền quang quấn quanh, đưa lên phía trước :

"Người đứng sau tôi là thiếu gia Hỏa Kỳ Lân Dương gia của Thái Cổ Thần Đình, thân phận này đã đủ chưa?"

Ôi!

Thái cổ thần đình!

Hỏa Kỳ Lân Dương Gia!

Chín chữ này như sấm sét nổ vang, chấn động toàn bộ thành chủ đại điện.

Không chỉ Vân Quân Đạt và đám hào kiệt quý trụ đến trước tham gia buổi đấu giá, mà cả Minh Húc Quang cũng hơi sốc.

Đối với vô số người Cửu Thiên Tiên Vực thì Thái Cổ Thần Đình chính là thế lực ẩn thế có thể nghe nhưng không hể chạm tới, vô cùng cường đại và uy nghiêm.

Mà Hỏa Kỳ Lân Dương gia đối với vô số đại nhân vật đỉnh cấp của Cửu Thiên Tiên Vực, lại càng như sấm bên tai.

Lời đồn tổ tiên Dương gia chính là huyết mạch đích truyền của Thái cổ thần thú Huyền tâm hỏa kỳ lân, bản thân có thiên phú tu đạo mạnh mẽ.
Chương 1070 Chương 1070. Nằm mơ cũng không dám hi vọng xa vời được đãi ngộ đỉnh cấp! (2)

Hắn tu đạo ba nghìn năm, liền bồi dưỡng Dương gia thành gia tộc võ đạo đỉnh cấp của Xích Tiêu Thiên.

Ngay cả khi cả tộc chuyển đến Thái cổ thần đình, Dương gia ở Xích Tiêu Thiên và Cửu Thiên Tiên Vực vẫn để lại thần thoại gần như vô địch.

Mà qua nhiều thế hệ tới nay.

Cửu Thiên Tiên Vực cũng có rất nhiều gia tộc lớn nhỏ dựa vào sự che chở của Dương gia, chỉ là họ chưa đủ tư cách tiếp xúc với cao tầng của Dương gia

Vì vậy mặc dù một số người có mặt tại đây chịu ơn Dương gia nhưng họ không biết rằng hoàng bào thanh niên đứng trước mặt mình là thiếu gia của Dương gia, Dương Tuấn Kỳ!

Thân là quản sự của Thiên Cô thành, Minh Húc Quang tuyệt đối là người thành thục lão luyện.

Hắn nhanh chóng thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, khẽ mỉm cười, nói:

“Thì ra Dương thiếu gia giá lâm, bao gian chữ Tôn tất nhiên tùy Dương công tử sử dụng!”

Hắn vừa nói xong thì phía sau truyền đến một giọng nói uy nghiêm vô cùng:

“Để ta dẫn Dương công tử đến bao gian chữ Tôn đi!”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một trung niên nam tử thân hình mập mạp, mặt tròn, tai lớn, vội vàng đi ra.

Thể hình hắn nhìn qua có vẻ thật thà, mập mạp, nhưng toàn thân lại có loại khí thế uy nghiêm không tầm thường.

Dù trên môi đang mỉm cười nhưng uy nghiêm trong mắt vẫn mạnh hơn Minh Húc Quang.

Ngay cả Vân Quân Đạt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Người này chính là thành chủ Thiên Cô thành, có mỹ danh "thủ nhãn thông thiên ”, Tiễn Thông Thiên!

Mọi người thấy Tiễn Thông Thiên tự mình ra mặt tiếp đãi Dương Tuấn Kỳ, đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Thiên Cô thành thế lực khổng lồ, quy củ sâm nghiêm.

Bao gian chữ Tôn càng là tôn kính vô bì, hiện rõ sự tôn quý.

Bao gian chữ Tôn xa xỉ như vậy, lại có Thiên Cổ thành chủ thành chủ đích thân đến tiếp đãi, đây tuyệt đối là đãi ngộ đỉnh cấp mà vô số người nằm mơ cũng không dám hi vọng xa vời!

Giờ khắc này, ngay cả Vân Quân Đạt cũng lộ vẻ mặt chịu phục.

Tuy hắn không thích thái độ cao cao tại thượng của Dương Tuấn Kỳ, nhưng không thể không thừa nhận thiếu gia Hỏa Kỳ Lân Dương gia, đúng là có tư cách giành bao gian chữ Tôn.

Nhìn thấy Tiễn Thông Thiên tự mình ra mặt, trên khuôn mặt nghiêm nghị của Dương Tuấn Kuyf cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.

Xôn xao!

Đúng lúc này, cửa chính đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

“Thì ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu!”

"Không hổ là nam nhân của Huyền Băng nữ đế, dáng vẻ thật sự là siêu phàm nhập tiên a!”

"Lần trước tôi may mắn gặp được Đế phu, không ngờ hôm nay còn có thể tái ngộ, thật sự là quá may mắn !"



Từng tiếng xôn xao khiến tất cả mọi người trước cửa thành chủ đại điện sắc mặt đại biến.

Tiễn Thông Thiên vốn đã đi về phía Dương Tuấn Kỳ, liền trực tiếp chuyển ánh mắt, kinh ngạc nhìn về phía cửa chính, sau đó không nói hai lời chạy một mạch về phía đó.

Vân Quân Đạt xoay người lại, chỉ thấy Lâm Hiên một thân bạch y, dắt theo bốn tiểu khả ái đi vào hội trường, phía sau còn có một đám tuấn nam mỹ nữ.

Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng sùng bái và vui sướng:

"Quả thật là Đế phu đến đây!”

Lời còn chưa dứt đã vội vàng lao tới chỗ Lâm Hiên.

Dương Tuấn Kỳ há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiễn Thông Thiên ném mình ở chỗ này, còn có đám người Vân Quân Đạt nhanh chân xông về phía Lâm Hiên.

Sau đó hắn liền biến sắc, vội vàng ngự khí đuổi theo mọi người.

“Bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!”

Hỏa Kỳ Lân Dương gia của hắn, đối với người Cửu Thiên Tiên Vực mà nói, thuộc về loại tồn tại cao cao tại thượng.

Nhưng hắn biết, so với Lâm Hiên, Dương gia thật sự chẳng là gì cả.

Bởi vì cách đây không lâu, Lâm Hiên ở tầng thứ hai của Thái cổ thần đình, một đạo hỏa quang đánh thủng Phong gia.

Cử chỉ cường hãn không ai bì nổi kia, đã sớm truyền khắp Thái cổ thần đình, lại càng dọa cho vô số gia tộc ở tầng một của Thái Cổ thần đình, sợ đến mồ hôi đầm đìa.

Một đạo hỏa quang kinh thiên đó, thật sự khiến cho những gia tộc này biết cái gì gọi là “Cổ thần nhất nộ, huyết tẩy sơn hà”!

Thật trùng hợp, Hỏa Kỳ Lân Dương gia vừa hay gần Phong gia, chon nên họ có thể cảm nhận rõ nhất một kích kia của Lâm Hiên đáng sợ đến mức nào.

Đối mặt với Lâm Hiên, dù Dương Tuấn Kỳ có tâm cao khí ngạo đến đâu, cũng hiểu được lúc này nên khiêm tốn, để tránh cho phu quân của Nữ đế long nhan đại nộ, vậy thì cái được không bù nổi cái mất!

Lúc này, không ai quan tâm đến phản ứng của Dương Tuấn Kỳ thế nào.

Dưới ánh hào quang vô biên của Lâm Hiên, mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, như thể đang đối mặt với trích tiên tại thế.

Sau đó, Tiễn Thông Thiên vẻ mặt nịnh nọt, nói:

"Đế phu tung hoành trên trời dưới đất, gần đây uy danh ngày càng thịnh, thật sự như Thái Dương thần cường đại đến mức khiến người tôn kính!"

“Tại hạ đã sớm nghe được các loại chiến công vĩ đại của Đế phu, tiếc rằng vẫn luôn không gặp được”.

"Hôm nay Đế phu giá lâm, thật sự là vinh hạnh to lớn cho Thiên Cô thành chúng ta, mời Đế phu theo tại hạ đến bao gian chữ Tôn!"

Nói xong, liền nhanh chóng dẫn đám Lâm Hiên đi về phía bao gian chữ Tôn.

Sau khi Lâm Hiên và đám Mộ Ấu Khanh ngồi vào chỗ, các loại quỳnh tương ngọc dịch, linh quả tiên phẩm đều được bưng vào.

Lúc này, hội đấu giá cũng chính thức bắt đầu.

Người chủ trì hội đấu giá chính là Minh Húc Quang lão luyện thành thục.

Hắn mỉm cười, liếc nhìn toàn trường:

“Chư vị, trước khi hội đấu giá bắt đầu, Thiên Cô thành chúng ta đã từng tuyên truyền vài món bảo bối nóng bỏng tay.”

“Hiện tại liền bày ra kiện đầu tiên, Tọa hóa thanh liên tam phẩm!”

“Xin ra giá!”

Vừa dứt lời, Dương Tuấn Kỳ ở bao gian chữ Thiên liền ra hiệu tùy tùng lên tiếng:

“Công tử nhà chúng ta ra giá một trăm vạn linh thạch thiên giai thượng phẩm!”

Không đợi hắn nói xong, một giọng nữ non nớt vang lên:

“Tiểu thư nhà ta ra giá một trăm tử linh thạch !”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom