-
Chương 4386-4390
Chương 4386: Trang bị mới
Lâm Chính lặng lẽ đợi trong Thiên Trì hai ngày, khi Sở Thu trở về, gã cầm theo một bản báo cáo do Từ Chính viết.
Sau khi đọc nội dung báo cáo, Lâm Chính rất khích động.
Sau khi Từ Chính phân tích nghiên cứu, bên trong nước thần Thiên Trì có chứa vật chất chống lại sát khí của long mạch dưới lòng đất.
Trong khoảng thời gian này, Từ Chính đang tìm kiếm nguyên tố có thể thay thế vật chất này, để thêm nó vào bên trong bộ đồ chiến đấu, giúp Lâm Chính tiến vào long mạch dưới lòng đất, nhưng anh ta đã thực hiện hơn trăm thí nghiệm lớn nhỏ, vẫn không thể chiết xuất ra vật chất này.
Bây giờ nước thần do Lâm Chính đưa đến giống như trận mưa giữa tiết trời hạn hán, giúp nghiên cứu của anh ta tiến hành thuận lợi.
Lâm Chính gọi Nữ Hoàng Thiên Trì đến bên Thiên Trì.
"Tôi sẽ lấy một nửa nước trong hồ này, còn một nửa, thuộc về Thiên Trì, tôi không lấy nữa”.
Lâm Chính cầm bản báo cáo kia, nhàn nhạt nói.
"Một nửa?"
Sắc mặt Nữ Hoàng Thiên Trì thay đổi, lập tức từ chối: "Không được! Một nửa nước trong Thiên Trì là kết quả trăm năm khổ luyện mới có được, sao có thể để anh tùy ý lấy như vậy?"
“Cô không đồng ý thì tôi sẽ lấy hết!”
Lâm Chính nói.
“Anh... bá đạo như vậy thì cần gì phải trao đổi với tôi!”
Ánh mắt Nữ Hoàng Thiên Trì lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Tôi trao đổi với cô là vì lần này tôi muốn dẫn theo cô về núi Thiên Thần, cô mau đi thu dọn đi”.
Lâm Chính cất bản báo cáo, sau đó vẫy tay gọi đám người Ngạo Vi Âm.
Mọi người lập tức lấy dụng cụ, bắt đầu lấy nước trong Thiên Trì.
“Theo anh đến núi Thiên Thần?”
Hiển nhiên Nữ Hoàng Thiên Trì không muốn, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành hỏi: “Đi bao lâu?”
“Còn phải xem bao giờ nghiên cứu kết thúc”.
“Nếu một năm chưa kết thúc thì sao?”
“Thế thì đợi một năm”.
Lâm Chính nói thẳng.
Nữ Hoàng Thiên Trì hít thật sâu, yên lặng suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã vận chuyển từng thùng nước Thiên trì ra ngoài.
Hồ nước thần chỉ còn một nửa.
Nhìn lượng nước trong hồ, Nữ Hoàng Thiên Trì khẽ nhắm mắt, như người mất hồn.
Vào lúc hai giờ chiều, Lâm Chính dẫn quân đến núi Thiên Thần.
Vì phải vận chuyển số lượng lớn nước thần Thiên Trì nên bọn họ không đi nhanh, mãi đến sáng hôm sau mới đến chân núi Thiên Thần.
Vừa đến chân núi, đã thấy Từ Chính dẫn theo mấy nhà nghiên cứu râu bạc trắng đang lo lắng chờ đợi.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm Chính, mấy ông cụ tóc bạc trắng vội vàng chạy đến.
"Nước ở đâu? Ở đâu?"
Trong đó một ông cụ đeo kính vội vàng hỏi.
“Đây là?”
Lâm Chính bối rối hỏi.
“Thầy tôi”.
Từ Chính vội vàng bước đến, cười giải thích: "Dự án nghiên cứu lần này khá rườm rà, tôi lo lắng một mình không giải quyết được nên đã mời thầy của mình đến đây”.
"Thì ra là như vậy”.
Lâm Chính gật đầu.
Anh nhớ Từ Chính xuất thân từ Khoa Long Viện.
Vậy tính ra, ông cụ này là cao thủ trong Khoa Long Viện!
"Lấy mẫu cho ông ấy”.
Lâm Chính nghiêng người nói.
“Vâng”.
Sở Thu xuống ngựa, cầm chiếc bình đã đổ đầy nước thần Thiên Trì từ trước, đưa cho ông cụ.
Ông cụ lập tức cẩn thận quan sát, đồng thời lấy ra tờ giấy thử nhỏ, nhúng vào nước thần rồi quan sát.
Màu sắc của tờ giấy thử lập tức thay đổi, bên trên hiện lên màu tím, rất thần kỳ.
"Độ tinh khiết rất cao, rất cao, ha ha ha, A Chính, lần này chúng ta phải bận rộn rồi!"
Ông lão rất vui mừng, phấn khích không thôi, cầm cốc chạy lên núi.
Lâm Chính lập tức ra lệnh cho người đưa nước thần Thiên Trì đến căn cứ thí nghiệm trong cung điện.
Nhóm người Từ Chính bắt đầu tăng ca làm việc.
“Chủ tịch Lâm, đây là bộ đồ chiến đấu thầy tôi thiết kế cho anh, anh xem thử đi”.
Từ Chính đưa bản phác thảo cho Lâm Chính.
“Không tồi”.
Lâm Chính cẩn thận nhìn, gật đầu.
Thật ra anh xem không hiểu, nhưng nếu đoàn nghiên cứu khoa học đã cảm thấy không có vấn đề gì, đương nhiên anh sẽ không phản đối.
Từ Chính mỉm cười, đột nhiên lấy vài bản phác thảo khác đưa cho Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, còn có mấy thứ này, đây là vũ khí chúng tôi sử dụng nước thần Thiên Trì để thiết kế, có thể giúp anh di chuyển dưới long mạch dưới lòng đất!”
Lâm Chính nhận lấy, hơi sửng sốt.
Những thứ vẽ trên bản phác thảo này đều rất kỳ lạ, có thứ giống như găng tay, có thứ giống như cốc giữ nhiệt, bên trên có đường kẻ và lỗ sáng, còn có rất nhiều nút bấm, là những sản phẩm rất hiện đại.
"Những thứ này là gì?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Chủ tịch Lâm, chờ hơn nửa tháng nữa, anh sẽ biết”.
Từ Chính vòng vo.
“Xem ra còn phải cần một khoảng thời gian để chế tạo”.
Lâm Chính liếc nhìn Nữ Hoàng Thiên Trì đứng bên cạnh ông cụ, sau đó nhìn ra cửa, bình tĩnh nói: "Trong khoảng thời gian này, cô ta sẽ giải đáp tất cả thắc mắc về nước thần Thiên Trì cho mọi người, tôi về Giang Thành trước, có chuyện gì thì gọi tôi!"
“Rõ, thưa chủ tịch Lâm!”
Lâm Chính lập tức xoay người, lên xe theo quốc lộ rời khỏi vực Diệt Vong, bay thẳng về Giang Thành.
Chương 4387: Gả cho hắn?
Sau khi trở lại Giang Thành, Lâm Chính đã đi một mình đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan để gặp Tô Nhu.
Dù sao anh đã rời khỏi Giang Thành rất lâu, cũng lâu rồi anh chưa được gặp lại Tô Nhu.
Đoạn đường đầy gian nan và mưa gió đó đã để lại cho Lâm Chính rất nhiều cảm xúc.
Nhất là khi ông tổ nhà họ Mãn dẫn đoàn quân tấn công, nếu nói rằng trong lòng Lâm Chính vẫn bình yên như nước thì chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Dù cho thế nào đi nữa, mọi thứ đều đã tốt đẹp hơn.
Lâm Chính chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong công ty.
“Anh Lâm, anh đến rồi?”
Cô gái ở quầy lễ tân nhận ra Lâm Chính, biết rằng người đàn ông này là chồng của sếp Tô, cô ta nở một nụ cười rất chuyên nghiệp chào đón.
“Chủ tịch Tô đâu rồi?”
Lâm Chính gật đầu hỏi.
“Chủ tịch Tô đang họp, anh Lâm, anh có cần tôi thông báo cho chủ tịch Tô không ạ?”
“Không cần đâu, tôi sẽ đợi ở chỗ này”.
Lâm Chính cười nói, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh, châm một điếu thuốc, cầm điện thoại lướt những tin tức mới nhất.
Tuy nhiên, mới vừa đọc một vài bài báo, Lâm Chính đã giật mình.
“Tiểu Thiến! Dạo gần đây công ty của các cô đang đầu tư vào dự án ở ngoại ô Giang Thành sao?”
Lâm Chính hỏi cô gái lễ tân.
“Đúng vậy anh Lâm, cuộc họp lần này của chủ tịch Tô là để đàm phán về dự án ở vùng ngoại ô Giang Thành!”
Tiểu Thiến đứng trước quầy lễ tân mỉm cười.
“Dự án mới ở ngoại ô Giang Thành cần phải huy động nguồn vốn gần một trăm tỉ mới có thể khởi công, công ty Quốc tế Duyệt Nhan lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Vả lại, không phải là mấy người đang kinh doanh mỹ phẩm à? Sao biết cách nhìn hiểu bất động sản mà mở rộng theo hướng này chứ?”
Lâm Chính cau mày hỏi.
Tiểu Thiến nghe thấy vậy, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy các đồng nghiệp không nhìn về phía này mới nhỏ giọng cười nói: “Anh Lâm, chắc có điều này anh chưa hiểu nhỉ? Có người giới thiệu với chủ tịch Tô một cậu chủ nhà tài phiệt ở nước F, cậu chủ đó cảm thấy dự án ở ngoại ô Giang Thành rất có triển vọng nên đã hợp tác với chủ tịch Tô, định cùng nhau giành lấy dự án này! Vừa hay chủ tịch Tô cũng có mối quan hệ sâu rộng nên công ty chúng tôi đã được phụ trách dự án này”.
“Cậu chủ nhà tài phiệt ở nước F?”
Lâm Chính im lặng suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Vào lúc này, bên ngoài cửa của công ty vang lên tiếng hô hoán đầy ngạc nhiên.
Anh quay đầu lại thì thấy những chiếc Ferrari mui trần chở đầy bông hồng đỏ tươi thắm đậu trước cổng công ty.
Có khoảng mười hai chiếc xe đang xếp thành một hàng dài.
Những người đang đi bộ ngang qua đó đều hết sức ngạc nhiên dừng bước lại, lấy điện thoại ra chụp hình.
Tiểu Thiến và những người khác đang ở trong công ty đều sửng sốt, vội vàng chạy ra cửa để nhìn, nhao nhao bàn luận.
“Trời ạ, ai vậy? Bày ra nhiều thứ như thế này là muốn cầu hôn sao?”
“Không biết cô gái nào may mắn thế nữa!”
“Nếu đổi lại là tôi, tôi sợ là mình sẽ ngất luôn tại chỗ mất!”
“Trang trọng quá đi! Thật lãng mạng!”
Mắt của vài cô gái sáng bừng, thốt lên những lời nói ngưỡng mộ.
Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy không ổn.
Những đóa hồng này đều là loại cao cấp nhất, mỗi chiếc xe chở khoảng ngàn đóa hoa mà lại có tổng cộng mười hai chiếc xe, chỉ riêng những đóa hoa này đã tốn một khoản rất lớn.
Người bình thường không thể làm ra những việc phô trương lãng phí thế này!
Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của tất cả những thứ này chính là một cậu ấm lắm tiền!
Không có một gã đàn ông nào ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan có khả năng kinh tế như vậy cả!
Trừ khi, người đó chính là cậu chủ giàu có của nhà tài phiệt đến từ nước F!
Nếu hắn muốn theo đuổi một người phụ nữ cùng cấp bậc với mình ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì chỉ cần một buổi tỏ tình đầy thâm tình và lãng mạng là được rồi.
Nhưng hắn lại không làm thế, mà vung tay hào phóng.
Điều này cho thấy mục tiêu của đối phương rất khó nhằn.
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra bấm số.
Nhưng anh còn chưa bỏ điện thoại xuống, đã có một nhóm người bước ra khỏi thang máy.
Người đi đầu tiên chính là Tô Nhu.
Cô đang mặc một bộ đồ của những cô gái giỏi giang chuyên nghiệp, mái tóc dài xõa qua vai, nét mặt xinh xắn cùng làn da trắng như tuyết càng khiến cô trông giống một nữ thần.
Lúc này cô đang cầm xem một xấp tài liệu.
Ở bên cạnh cô là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cao tầm một mét tám, đang nói cười gì đó.
Tô Nhu nhẹ nhàng gật đầu, không trả lời câu nào.
Cho đến khi những tiếng động ở ngoài cửa thu hút sự chú ý của cô.
“Chuyện gì đang diễn ra ngoài kia vậy?”
Tô Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tô Nhu thân mến, đây chính là điều bất ngờ mà anh muốn chuẩn bị cho em!”
Người đàn ông tóc vàng lập tức đi lên phía trước xoay người lại đứng đối diện với Tô Nhu, sau đó quỳ một chân xuống sàn, lấy một chiếc nhẫn từ trong ngực ra, chân thành trìu mến nói: “Tô Nhu à, xin hãy tha thứ cho sự đường đột và mạo phạm này của anh, nhưng kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã biết rằng em chính là ánh trăng sáng của cuộc đời anh, em đã để lại một ấn tượng rất sâu sắc ở trong lòng anh, anh biết rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được em, anh hy vọng em sẽ ở bên cạnh anh, Tô Nhu à, gả cho anh nhé?”
Nói xong, hắn giơ cao chiếc nhẫn trong tay lên, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
Hiện trường vang lên những tiếng reo hò.
Thậm chí còn có rất nhiều nhân viên trong công ty vỗ tay và hò hét.
“Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi!”
Những âm thanh nối tiếp nhau.
Chỉ có mỗi mình Tiểu Thiến không nói câu nào, nuốt nước bọt nhìn sang Lâm Chính đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.
Chương 4388: Cho em một niềm vui bất ngờ
“Anh Louis, tôi nghĩ chắc anh cũng biết tôi đã kết hôn rồi”.
Tô Nhu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng, thờ ơ nói.
“Anh biết chứ, nhưng anh lại cảm thấy đó không phải là thứ cản trở tình yêu giữa hai ta, anh cho rằng chỉ cần hai ta yêu nhau thật lòng, thì cho dù chúng ta có gặp khó khăn nào đi nữa cũng có thể giải quyết!”
Louis nói tiếng Long Quốc khá trôi chảy.
“Nhưng tôi không thích anh, quan hệ giữa tôi và anh chỉ là đối tác mà thôi, anh Louis, nếu như tôi đã từng có hành động khiến cho anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi anh, tôi hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta”.
Dứt lời, Tô Nhu quay người lại chuẩn bị rời đi.
Nhưng dường như Louis không có ý định bỏ cuộc.
Hắn chặn Tô Nhu lại, tỏ vẻ dịu dàng nói: “Tô Nhu à, chẳng lẽ ở trong lòng em không có một chút tình cảm với anh sao? Nếu vậy, anh nghĩ chỉ cần bồi dưỡng tình cảm là được, nếu bây giờ em vẫn chưa muốn đồng ý thì anh vẫn mong em cho anh cơ hội được ăn tối cùng em, được không?”
Giọng nói đầy lôi cuốn kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai và đôi mắt si tình khiến bất kỳ cô gái nào cũng cũng khó lòng từ chối.
Nhưng rõ ràng Tô Nhu không phải là một người phụ nữ tầm thường.
Phải biết rằng, cô thậm chí đã từng từ chối thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, sao cô có thể đắm chìm vào trong viên đạn bọc đường của Louis được chứ?
“Thật xin lỗi, anh Louis, tối nay tôi phải về ăn cơm với mẹ tôi rồi”.
Tô Nhu lắc đầu nói.
“Vậy tối ngày mai được không?”
“Ngày mai tôi cũng không rảnh”.
“Vậy lúc nào em rảnh vậy?”
“Tôi cũng không biết”.
Tô Nhu lạnh lùng nói.
Dáng vẻ cố chấp của cô khiến Louis khẽ cau mày, nhưng hắn không tỏ ra khó chịu mà vẫn mỉm cười nói: “Xem ra em vẫn chưa chịu chấp nhận anh, nhưng anh sẽ không từ bỏ đâu, anh sẽ đợi đến khi em sẵn lòng trao cho anh cơ hội! Anh tin rằng anh có thể làm được!”
Vẻ mặt Tô Nhu không được tự nhiên nữa.
Cô là một người phụ nữ rất truyền thống, cô biết rằng chỉ từ chối Louis thôi là chưa đủ, cô phải khiến cho người đàn ông này bỏ cuộc.
Nhưng vào lúc này, một người ở bên cạnh đột nhiên túm lấy Tô Nhu đang định rời đi.
Nhìn sang mới thấy đó là người vừa được đề bạt lên chức giám đốc phụ trách dự án -Vương Bình.
“Giám đốc Vương, có chuyện gì vậy?”
Tô Nhu nghi ngờ hỏi.
“Chủ tịch Tô, tôi nghĩ hay là cô đi ăn cơm cùng anh Louis đi, nếu anh Louis không cung cấp tiền vốn nữa thì dự án này của chúng ta sẽ không thể tiếp tục được, huống hồ nếu không phải có anh Louis đây ra tay trợ giúp, dự án này sao có thể thuộc về chúng ta được chứ? Vào thời điểm mấu chốt như thế này, tuyệt đối không thể làm mất lòng anh Louis được!”
“Giám đốc Vương, chắc cô cũng biết tôi là một người phụ nữ đã có chồng, nếu bây giờ tôi đi ăn tối với anh ta, vậy chồng tôi sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Nhu tức giận nói: “Nếu là vì việc này mà anh Louis quyết định chấm dứt hợp tác, thì tôi chỉ đành chấp nhận, nhưng nếu anh bắt tôi làm việc có lỗi với chồng mình thì xin lỗi, tôi không làm được!”
“Chủ tịch Tô, chuyện này...”
Vương Bình ngập ngừng, chỉ đành lén lút trao đổi ánh mắt với Louis.
“Tô Nhu ơi”.
Lúc này, Louis còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một giọng nói ở bên cạnh cắt ngang.
“Chào anh, anh đã đặt nhà hàng nào vậy? Tối nay chúng tôi sẽ đến đó đúng giờ hẹn!”
Vừa dứt câu, Tô Nhu đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Lâm Chính đang chậm rãi bước đến.
“Lâm Chính?”
Tô Nhu hơi ngẩn người một lúc, sau đó gương mặt cô đầy vui vẻ, nhanh chóng đi tới nắm lấy tay Lâm Chính.
Dường như cô đang muốn công khai với cả thế giới.
Đúng như dự đoán, Louis nhìn thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng hắn định thần lại rất nhanh, lịch sự bước đến, giơ tay về phía Lâm Chính.
"Anh là chồng của Tiểu Nhu sao? Chào anh, tôi tên là Louis”.
Nhưng Lâm Chính không bắt tay mà bình tĩnh nói: “Anh muốn mời vợ tôi đi ăn cơm tối à? Được thôi, anh cứ đi đặt nhà hàng đi, tối nay tôi sẽ cùng vợ tôi đến đó!”
Nụ cười của Louis cứng đờ, không biết phải nói gì.
Lâm Chính phớt lờ Louis, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhu nói: “Tiểu Nhu, em ra ngoài này với anh!”
“Có chuyện gì sao?”
Tô Nhu hơi bối rối hỏi.
“Ồ, không có gì đâu, anh muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ thôi”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 4389: Kém chất lượng
“Niềm vui Bất ngờ?”
Tô Nhu bối rối.
Mọi người xung quanh nhìn về phía Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính kéo Tô Nhu ra ngoài.
Lúc này, đường phố đông nghịt người.
Vô số người qua đường dừng lại bên cạnh đoàn xe Ferrari, lấy điện thoại chụp hình.
Thậm chí còn thu hút một số phóng viên.
Tô Nhu hơi giật mình, nhìn chiếc Ferrari đầy hoa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Những bông hoa này là của Louis à?”
“Đúng vậy, Tiểu Nhu, nếu em thích, anh sẽ đưa đến nhà em ngay lập tức, còn nhờ người trồng một vườn hoa dưới lầu cho em, để nhưng bông hoa xinh đẹp ngày đêm bảo vệ em”.
Louis lập tức đi đến, vẻ mặt dịu dàng trìu mến nói.
"Trời ơi, lãng mạn quá!"
"Nếu có một người đàn ông đối xử với tôi như vậy, dù có bảo tôi chết, tôi cũng sẵn lòng!"
“Không biết chủ tịch Tô thích Lâm Chính ở điểm nào, anh Louis dù ngoại hình hay tài chính đều bỏ xa anh ta mấy con phố, hơn nữa còn lãng mạn tình cảm như vậy, sao chủ tịch Tô có thể từ chối anh ấy chứ, tôi thật sự không hiểu nổi!”
“Nếu tôi là chủ tịch Tô, hôm nay tôi sẽ kéo Lâm Chính đi lấy giấy ly hôn!"
"Ồ, nếu tôi là chủ tịch Tô, bây giờ tôi đã sinh con cho anh Louis luôn rồi!"
Đám phụ nữ trong công ty thì thầm, hoặc ghen tị hoặc đố kỵ.
Tiếng nghị luận vang lên không ngớt.
Sau khi nghe điều này, Louis nở nụ cười đắc ý.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhu không được tự nhiên, cô mím môi, không nói gì.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói: "Những bông hồng kém chất lượng này sao có thể xứng với Tiểu Nhu nhà tôi chứ? Anh Louis, anh xem thường ai vậy?"
Dứt lời, Louis hơi choáng váng.
Mọi người xung quanh nghe thấy lời nói của Lâm Chính cũng rất kinh ngạc.
"Đây là hoa hồng chất lượng kém ư?"
"Tôi làm ở một cửa hàng hoa, đây là vua trong các loại hoa hồng! Một bông có giá tám trăm tệ đấy!"
"Cái gì? Tám trăm tệ hả? Vậy ở đây chắc phải hàng triệu tệ nhỉ?"
“Ước tính khoảng từng đó!”
“Trời ơi, thật xa xỉ!”
"Thế này mà còn bị nói là chất lượng kém sao?"
“Tôi thấy rõ ràng là ghen tỵ!”
"Đúng vậy, bản thân đã không đủ tiền mua, nên bớt ghen tị đi!"
“Tên vô năng! Chỉ biết chê bai người khác, mà không tự nhìn lại bản thân!”
Vài người qua đường cười phá lên.
Một vài người nhận ra Lâm Chính, biết anh là tên ăn bám, vì vậy không chút nể nang chê bai.
"Im miệng!"
Tô Nhu không nghe nổi nữa, lập tức hét lên.
"Cô à, chúng tôi cảm thấy không đáng!"
“Đúng vậy, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
Người qua đường bĩu môi, châm chọc nói.
Tô Nhu rất tức giận, cô quay đầu nói: "Lâm Chính, chúng ta đi thôi!"
"Đừng vội, Tiểu Nhu, không phải anh đã nói sẽ cho em một niềm vui bất ngờ sao? Từ từ đã!"
Lâm Chính cười nói.
“Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì vậy?”
Tô Nhu cau mày hỏi.
"Hoa!"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Anh chưa bao giờ tặng hoa cho em, nếu có người muốn dùng hoa để lấy lòng vợ anh, anh không đánh trả thì chẳng phải sẽ bị coi thường sao?"
"Anh Lâm, tôi nghĩ khắp Giang Thành không có loại hoa nào đẹp hơn mấy bông hoa này! Nếu anh thật sự yêu vợ mình thì có thể nhận hoa của tôi, tôi nhớ ở Long Quốc các anh có câu mượn hoa hiến Phật, tôi không ngại anh đưa chúng cho Tiểu Nhu!"
Louis cười lớn.
“Tôi đã nói rồi, mấy bông hoa kém chất lượng này không xứng với vợ tôi!”
Lâm Chính lắc đầu.
"Anh được lắm! Nếu anh đã nói như vậy thì tôi muốn xem anh sẽ tặng loại hoa gì cho Tiểu Nhu!"
Ánh mắt Louis lạnh lùng, nhưng vẫn ra vẻ hòa nhã dễ gần.
Đúng lúc này.
Vù vù vù
Có âm thanh của máy bay trực thăng truyền đến.
Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn.
Thấy từng chiếc trực thăng đang bay đến.
Bất ngờ là bên dưới mỗi chiếc trực thăng, đều treo một giỏ hoa to.
Chương 4390: Cuộc họp khẩn
“Trời ơi! Đây là tiết mục biểu diễn gì vậy?”
“Đưa đến bằng trực thăng?”
"Người tên Lâm Chính này tạo ra sao?"
"Phải không? Cái này ngang tàn quá rồi!"
"Hình như là trực thăng của công ty hàng không Tường Quang, mỗi chiếc có giá hơn ba mươi triệu! Một lần đã gọi đến hơn mười chiếc! Ôi ôi ôi...”
"Ferrari ở trước mặt mấy chiếc trực thăng này, cũng chỉ là thằng em trai nhỏ bé!"
Người qua đường kêu lên.
Xung quanh chợt sôi trào.
"Dừng ở đây!"
Lâm Chính vẫy tay hướng dẫn chiếc trực thăng dẫn đầu, sau đó chỉ vào chiếc Ferrari trước mặt.
Những chiếc trực thăng đó không chút khách khí, đặt giỏ hoa khổng lồ lên trên chiếc Ferrari, đè lên mấy bông vua hoa hồng.
"Anh..."
Trong mắt Louis lộ ra vẻ tức giận, chỉ muốn lao đến đánh Lâm Chính.
Nhưng thấy Tô Nhu ở bên cạnh, còn có đám người đông đúc ở đây, nên hắn đành nhẫn nhịn.
Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã dỡ hết giỏ hoa xuống.
Bên trong giỏ hoa khổng lồ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mọi người đưa mắt nhìn, tất cả đều ngây ngẩn.
Những bông hoa trong giỏ đều là hoa hồng, nhưng khác với mấy bông hồng do Louis gửi đến, những bông hồng này tỏa ra ánh sáng đỏ, mỗi cánh hoa giống như ngọn lửa, từng bông đẹp đến say lòng người, khiến tim đập rộn ràng.
Vài cô gái không nhịn được, che mặt hét lớn, giống như phát điên.
Lúc này, ngay cả đến Tô Nhu cũng đỏ mặt, hô hấp trở nên dồn dập.
"Tiểu Nhu, thích không?"
Lâm Chính mỉm cười hỏi.
Tô Nhu đột nhiên quay đầu, đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Một lúc sau, cô đột nhiên kiễng chân, hôn lên môi Lâm Chính.
Toàn thân Lâm Chính cứng đờ.
Đợi đến khi tỉnh táo, Tô Nhu đã nhào vào ngực anh, ngượng ngùng nói chỉ đủ cho Lâm Chính nghe thấy: “Thích lắm”.
“Thích là tốt”.
Lâm Chính sờ lên môi, vẫn hơi khó tin.
Lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu chủ động như vậy.
Nhưng cũng không thể trách Tô Nhu.
Suy cho cùng, những bông hoa này đều là hoa hồng hoàng được trồng bằng phương pháp đặc biệt trong Học viện Huyền Y Phái.
Loại hoa hồng này không chỉ có giá trị chữa bệnh cực lớn mà còn có sức hấp dẫn với phái đẹp.
Không có cô gái nào không bị hoa hồng thu hút, cho dù là Tô Nhu, giờ phút này cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Nếu là ngày thường, chưa chắc cô đã hôn như vậy.
"Không tồi, không tồi”.
Lâm Chính nhẹ nhàng bật cười.
Tô Nhu sửng sốt một lát, mới nhận ra mình vừa làm gì, lén lút khịt mũi, dùng bàn tay nhỏ bé đập mạnh vào ngực anh.
Thấy cảnh hai người tình tứ, Louis tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kìm nén cơn giận, nặn ra nụ cười nói: "Tô Nhu, xem ra em có một người chồng rất tốt!"
"Cám ơn”.
Tô Nhu thờ ơ nói.
"Đã như vậy thì hôm nay đến đây thôi, tôi xin phép đi trước!"
Louis cười nói, sau đó xoay người vội vàng rời đi.
Lâm Chính nhìn chằm chằm hướng Louis rời đi, như có điều suy nghĩ.
"Lâm Chính, sao vậy?"
Tô Nhu kỳ quái hỏi.
"Tiểu Nhu, anh ta là ai vậy? Em đang hợp tác với anh ta sao?"
Lâm Chính hỏi.
"Đúng vậy”.
Tô Nhu gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta về công ty trước đi, em sẽ từ từ nói chuyện với anh”.
"Không vội!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, nhìn đám nhân viên đứng ở cửa: "Anh nghĩ em nên chỉnh đốn công ty trước!"
Tô Nhu sao có thể không hiểu ý Lâm Chính?
Mấy lời chế nhạo vừa rồi, cô cũng nghe rõ mồn một.
Tô Nhu suy nghĩ rồi nói: "Tất cả mọi người đến phòng họp, mở cuộc họp khẩn”.
Lâm Chính lặng lẽ đợi trong Thiên Trì hai ngày, khi Sở Thu trở về, gã cầm theo một bản báo cáo do Từ Chính viết.
Sau khi đọc nội dung báo cáo, Lâm Chính rất khích động.
Sau khi Từ Chính phân tích nghiên cứu, bên trong nước thần Thiên Trì có chứa vật chất chống lại sát khí của long mạch dưới lòng đất.
Trong khoảng thời gian này, Từ Chính đang tìm kiếm nguyên tố có thể thay thế vật chất này, để thêm nó vào bên trong bộ đồ chiến đấu, giúp Lâm Chính tiến vào long mạch dưới lòng đất, nhưng anh ta đã thực hiện hơn trăm thí nghiệm lớn nhỏ, vẫn không thể chiết xuất ra vật chất này.
Bây giờ nước thần do Lâm Chính đưa đến giống như trận mưa giữa tiết trời hạn hán, giúp nghiên cứu của anh ta tiến hành thuận lợi.
Lâm Chính gọi Nữ Hoàng Thiên Trì đến bên Thiên Trì.
"Tôi sẽ lấy một nửa nước trong hồ này, còn một nửa, thuộc về Thiên Trì, tôi không lấy nữa”.
Lâm Chính cầm bản báo cáo kia, nhàn nhạt nói.
"Một nửa?"
Sắc mặt Nữ Hoàng Thiên Trì thay đổi, lập tức từ chối: "Không được! Một nửa nước trong Thiên Trì là kết quả trăm năm khổ luyện mới có được, sao có thể để anh tùy ý lấy như vậy?"
“Cô không đồng ý thì tôi sẽ lấy hết!”
Lâm Chính nói.
“Anh... bá đạo như vậy thì cần gì phải trao đổi với tôi!”
Ánh mắt Nữ Hoàng Thiên Trì lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Tôi trao đổi với cô là vì lần này tôi muốn dẫn theo cô về núi Thiên Thần, cô mau đi thu dọn đi”.
Lâm Chính cất bản báo cáo, sau đó vẫy tay gọi đám người Ngạo Vi Âm.
Mọi người lập tức lấy dụng cụ, bắt đầu lấy nước trong Thiên Trì.
“Theo anh đến núi Thiên Thần?”
Hiển nhiên Nữ Hoàng Thiên Trì không muốn, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành hỏi: “Đi bao lâu?”
“Còn phải xem bao giờ nghiên cứu kết thúc”.
“Nếu một năm chưa kết thúc thì sao?”
“Thế thì đợi một năm”.
Lâm Chính nói thẳng.
Nữ Hoàng Thiên Trì hít thật sâu, yên lặng suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã vận chuyển từng thùng nước Thiên trì ra ngoài.
Hồ nước thần chỉ còn một nửa.
Nhìn lượng nước trong hồ, Nữ Hoàng Thiên Trì khẽ nhắm mắt, như người mất hồn.
Vào lúc hai giờ chiều, Lâm Chính dẫn quân đến núi Thiên Thần.
Vì phải vận chuyển số lượng lớn nước thần Thiên Trì nên bọn họ không đi nhanh, mãi đến sáng hôm sau mới đến chân núi Thiên Thần.
Vừa đến chân núi, đã thấy Từ Chính dẫn theo mấy nhà nghiên cứu râu bạc trắng đang lo lắng chờ đợi.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm Chính, mấy ông cụ tóc bạc trắng vội vàng chạy đến.
"Nước ở đâu? Ở đâu?"
Trong đó một ông cụ đeo kính vội vàng hỏi.
“Đây là?”
Lâm Chính bối rối hỏi.
“Thầy tôi”.
Từ Chính vội vàng bước đến, cười giải thích: "Dự án nghiên cứu lần này khá rườm rà, tôi lo lắng một mình không giải quyết được nên đã mời thầy của mình đến đây”.
"Thì ra là như vậy”.
Lâm Chính gật đầu.
Anh nhớ Từ Chính xuất thân từ Khoa Long Viện.
Vậy tính ra, ông cụ này là cao thủ trong Khoa Long Viện!
"Lấy mẫu cho ông ấy”.
Lâm Chính nghiêng người nói.
“Vâng”.
Sở Thu xuống ngựa, cầm chiếc bình đã đổ đầy nước thần Thiên Trì từ trước, đưa cho ông cụ.
Ông cụ lập tức cẩn thận quan sát, đồng thời lấy ra tờ giấy thử nhỏ, nhúng vào nước thần rồi quan sát.
Màu sắc của tờ giấy thử lập tức thay đổi, bên trên hiện lên màu tím, rất thần kỳ.
"Độ tinh khiết rất cao, rất cao, ha ha ha, A Chính, lần này chúng ta phải bận rộn rồi!"
Ông lão rất vui mừng, phấn khích không thôi, cầm cốc chạy lên núi.
Lâm Chính lập tức ra lệnh cho người đưa nước thần Thiên Trì đến căn cứ thí nghiệm trong cung điện.
Nhóm người Từ Chính bắt đầu tăng ca làm việc.
“Chủ tịch Lâm, đây là bộ đồ chiến đấu thầy tôi thiết kế cho anh, anh xem thử đi”.
Từ Chính đưa bản phác thảo cho Lâm Chính.
“Không tồi”.
Lâm Chính cẩn thận nhìn, gật đầu.
Thật ra anh xem không hiểu, nhưng nếu đoàn nghiên cứu khoa học đã cảm thấy không có vấn đề gì, đương nhiên anh sẽ không phản đối.
Từ Chính mỉm cười, đột nhiên lấy vài bản phác thảo khác đưa cho Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, còn có mấy thứ này, đây là vũ khí chúng tôi sử dụng nước thần Thiên Trì để thiết kế, có thể giúp anh di chuyển dưới long mạch dưới lòng đất!”
Lâm Chính nhận lấy, hơi sửng sốt.
Những thứ vẽ trên bản phác thảo này đều rất kỳ lạ, có thứ giống như găng tay, có thứ giống như cốc giữ nhiệt, bên trên có đường kẻ và lỗ sáng, còn có rất nhiều nút bấm, là những sản phẩm rất hiện đại.
"Những thứ này là gì?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Chủ tịch Lâm, chờ hơn nửa tháng nữa, anh sẽ biết”.
Từ Chính vòng vo.
“Xem ra còn phải cần một khoảng thời gian để chế tạo”.
Lâm Chính liếc nhìn Nữ Hoàng Thiên Trì đứng bên cạnh ông cụ, sau đó nhìn ra cửa, bình tĩnh nói: "Trong khoảng thời gian này, cô ta sẽ giải đáp tất cả thắc mắc về nước thần Thiên Trì cho mọi người, tôi về Giang Thành trước, có chuyện gì thì gọi tôi!"
“Rõ, thưa chủ tịch Lâm!”
Lâm Chính lập tức xoay người, lên xe theo quốc lộ rời khỏi vực Diệt Vong, bay thẳng về Giang Thành.
Chương 4387: Gả cho hắn?
Sau khi trở lại Giang Thành, Lâm Chính đã đi một mình đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan để gặp Tô Nhu.
Dù sao anh đã rời khỏi Giang Thành rất lâu, cũng lâu rồi anh chưa được gặp lại Tô Nhu.
Đoạn đường đầy gian nan và mưa gió đó đã để lại cho Lâm Chính rất nhiều cảm xúc.
Nhất là khi ông tổ nhà họ Mãn dẫn đoàn quân tấn công, nếu nói rằng trong lòng Lâm Chính vẫn bình yên như nước thì chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Dù cho thế nào đi nữa, mọi thứ đều đã tốt đẹp hơn.
Lâm Chính chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong công ty.
“Anh Lâm, anh đến rồi?”
Cô gái ở quầy lễ tân nhận ra Lâm Chính, biết rằng người đàn ông này là chồng của sếp Tô, cô ta nở một nụ cười rất chuyên nghiệp chào đón.
“Chủ tịch Tô đâu rồi?”
Lâm Chính gật đầu hỏi.
“Chủ tịch Tô đang họp, anh Lâm, anh có cần tôi thông báo cho chủ tịch Tô không ạ?”
“Không cần đâu, tôi sẽ đợi ở chỗ này”.
Lâm Chính cười nói, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh, châm một điếu thuốc, cầm điện thoại lướt những tin tức mới nhất.
Tuy nhiên, mới vừa đọc một vài bài báo, Lâm Chính đã giật mình.
“Tiểu Thiến! Dạo gần đây công ty của các cô đang đầu tư vào dự án ở ngoại ô Giang Thành sao?”
Lâm Chính hỏi cô gái lễ tân.
“Đúng vậy anh Lâm, cuộc họp lần này của chủ tịch Tô là để đàm phán về dự án ở vùng ngoại ô Giang Thành!”
Tiểu Thiến đứng trước quầy lễ tân mỉm cười.
“Dự án mới ở ngoại ô Giang Thành cần phải huy động nguồn vốn gần một trăm tỉ mới có thể khởi công, công ty Quốc tế Duyệt Nhan lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Vả lại, không phải là mấy người đang kinh doanh mỹ phẩm à? Sao biết cách nhìn hiểu bất động sản mà mở rộng theo hướng này chứ?”
Lâm Chính cau mày hỏi.
Tiểu Thiến nghe thấy vậy, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy các đồng nghiệp không nhìn về phía này mới nhỏ giọng cười nói: “Anh Lâm, chắc có điều này anh chưa hiểu nhỉ? Có người giới thiệu với chủ tịch Tô một cậu chủ nhà tài phiệt ở nước F, cậu chủ đó cảm thấy dự án ở ngoại ô Giang Thành rất có triển vọng nên đã hợp tác với chủ tịch Tô, định cùng nhau giành lấy dự án này! Vừa hay chủ tịch Tô cũng có mối quan hệ sâu rộng nên công ty chúng tôi đã được phụ trách dự án này”.
“Cậu chủ nhà tài phiệt ở nước F?”
Lâm Chính im lặng suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Vào lúc này, bên ngoài cửa của công ty vang lên tiếng hô hoán đầy ngạc nhiên.
Anh quay đầu lại thì thấy những chiếc Ferrari mui trần chở đầy bông hồng đỏ tươi thắm đậu trước cổng công ty.
Có khoảng mười hai chiếc xe đang xếp thành một hàng dài.
Những người đang đi bộ ngang qua đó đều hết sức ngạc nhiên dừng bước lại, lấy điện thoại ra chụp hình.
Tiểu Thiến và những người khác đang ở trong công ty đều sửng sốt, vội vàng chạy ra cửa để nhìn, nhao nhao bàn luận.
“Trời ạ, ai vậy? Bày ra nhiều thứ như thế này là muốn cầu hôn sao?”
“Không biết cô gái nào may mắn thế nữa!”
“Nếu đổi lại là tôi, tôi sợ là mình sẽ ngất luôn tại chỗ mất!”
“Trang trọng quá đi! Thật lãng mạng!”
Mắt của vài cô gái sáng bừng, thốt lên những lời nói ngưỡng mộ.
Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy không ổn.
Những đóa hồng này đều là loại cao cấp nhất, mỗi chiếc xe chở khoảng ngàn đóa hoa mà lại có tổng cộng mười hai chiếc xe, chỉ riêng những đóa hoa này đã tốn một khoản rất lớn.
Người bình thường không thể làm ra những việc phô trương lãng phí thế này!
Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của tất cả những thứ này chính là một cậu ấm lắm tiền!
Không có một gã đàn ông nào ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan có khả năng kinh tế như vậy cả!
Trừ khi, người đó chính là cậu chủ giàu có của nhà tài phiệt đến từ nước F!
Nếu hắn muốn theo đuổi một người phụ nữ cùng cấp bậc với mình ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì chỉ cần một buổi tỏ tình đầy thâm tình và lãng mạng là được rồi.
Nhưng hắn lại không làm thế, mà vung tay hào phóng.
Điều này cho thấy mục tiêu của đối phương rất khó nhằn.
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra bấm số.
Nhưng anh còn chưa bỏ điện thoại xuống, đã có một nhóm người bước ra khỏi thang máy.
Người đi đầu tiên chính là Tô Nhu.
Cô đang mặc một bộ đồ của những cô gái giỏi giang chuyên nghiệp, mái tóc dài xõa qua vai, nét mặt xinh xắn cùng làn da trắng như tuyết càng khiến cô trông giống một nữ thần.
Lúc này cô đang cầm xem một xấp tài liệu.
Ở bên cạnh cô là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cao tầm một mét tám, đang nói cười gì đó.
Tô Nhu nhẹ nhàng gật đầu, không trả lời câu nào.
Cho đến khi những tiếng động ở ngoài cửa thu hút sự chú ý của cô.
“Chuyện gì đang diễn ra ngoài kia vậy?”
Tô Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tô Nhu thân mến, đây chính là điều bất ngờ mà anh muốn chuẩn bị cho em!”
Người đàn ông tóc vàng lập tức đi lên phía trước xoay người lại đứng đối diện với Tô Nhu, sau đó quỳ một chân xuống sàn, lấy một chiếc nhẫn từ trong ngực ra, chân thành trìu mến nói: “Tô Nhu à, xin hãy tha thứ cho sự đường đột và mạo phạm này của anh, nhưng kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã biết rằng em chính là ánh trăng sáng của cuộc đời anh, em đã để lại một ấn tượng rất sâu sắc ở trong lòng anh, anh biết rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được em, anh hy vọng em sẽ ở bên cạnh anh, Tô Nhu à, gả cho anh nhé?”
Nói xong, hắn giơ cao chiếc nhẫn trong tay lên, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
Hiện trường vang lên những tiếng reo hò.
Thậm chí còn có rất nhiều nhân viên trong công ty vỗ tay và hò hét.
“Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi!”
Những âm thanh nối tiếp nhau.
Chỉ có mỗi mình Tiểu Thiến không nói câu nào, nuốt nước bọt nhìn sang Lâm Chính đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.
Chương 4388: Cho em một niềm vui bất ngờ
“Anh Louis, tôi nghĩ chắc anh cũng biết tôi đã kết hôn rồi”.
Tô Nhu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng, thờ ơ nói.
“Anh biết chứ, nhưng anh lại cảm thấy đó không phải là thứ cản trở tình yêu giữa hai ta, anh cho rằng chỉ cần hai ta yêu nhau thật lòng, thì cho dù chúng ta có gặp khó khăn nào đi nữa cũng có thể giải quyết!”
Louis nói tiếng Long Quốc khá trôi chảy.
“Nhưng tôi không thích anh, quan hệ giữa tôi và anh chỉ là đối tác mà thôi, anh Louis, nếu như tôi đã từng có hành động khiến cho anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi anh, tôi hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta”.
Dứt lời, Tô Nhu quay người lại chuẩn bị rời đi.
Nhưng dường như Louis không có ý định bỏ cuộc.
Hắn chặn Tô Nhu lại, tỏ vẻ dịu dàng nói: “Tô Nhu à, chẳng lẽ ở trong lòng em không có một chút tình cảm với anh sao? Nếu vậy, anh nghĩ chỉ cần bồi dưỡng tình cảm là được, nếu bây giờ em vẫn chưa muốn đồng ý thì anh vẫn mong em cho anh cơ hội được ăn tối cùng em, được không?”
Giọng nói đầy lôi cuốn kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai và đôi mắt si tình khiến bất kỳ cô gái nào cũng cũng khó lòng từ chối.
Nhưng rõ ràng Tô Nhu không phải là một người phụ nữ tầm thường.
Phải biết rằng, cô thậm chí đã từng từ chối thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, sao cô có thể đắm chìm vào trong viên đạn bọc đường của Louis được chứ?
“Thật xin lỗi, anh Louis, tối nay tôi phải về ăn cơm với mẹ tôi rồi”.
Tô Nhu lắc đầu nói.
“Vậy tối ngày mai được không?”
“Ngày mai tôi cũng không rảnh”.
“Vậy lúc nào em rảnh vậy?”
“Tôi cũng không biết”.
Tô Nhu lạnh lùng nói.
Dáng vẻ cố chấp của cô khiến Louis khẽ cau mày, nhưng hắn không tỏ ra khó chịu mà vẫn mỉm cười nói: “Xem ra em vẫn chưa chịu chấp nhận anh, nhưng anh sẽ không từ bỏ đâu, anh sẽ đợi đến khi em sẵn lòng trao cho anh cơ hội! Anh tin rằng anh có thể làm được!”
Vẻ mặt Tô Nhu không được tự nhiên nữa.
Cô là một người phụ nữ rất truyền thống, cô biết rằng chỉ từ chối Louis thôi là chưa đủ, cô phải khiến cho người đàn ông này bỏ cuộc.
Nhưng vào lúc này, một người ở bên cạnh đột nhiên túm lấy Tô Nhu đang định rời đi.
Nhìn sang mới thấy đó là người vừa được đề bạt lên chức giám đốc phụ trách dự án -Vương Bình.
“Giám đốc Vương, có chuyện gì vậy?”
Tô Nhu nghi ngờ hỏi.
“Chủ tịch Tô, tôi nghĩ hay là cô đi ăn cơm cùng anh Louis đi, nếu anh Louis không cung cấp tiền vốn nữa thì dự án này của chúng ta sẽ không thể tiếp tục được, huống hồ nếu không phải có anh Louis đây ra tay trợ giúp, dự án này sao có thể thuộc về chúng ta được chứ? Vào thời điểm mấu chốt như thế này, tuyệt đối không thể làm mất lòng anh Louis được!”
“Giám đốc Vương, chắc cô cũng biết tôi là một người phụ nữ đã có chồng, nếu bây giờ tôi đi ăn tối với anh ta, vậy chồng tôi sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Nhu tức giận nói: “Nếu là vì việc này mà anh Louis quyết định chấm dứt hợp tác, thì tôi chỉ đành chấp nhận, nhưng nếu anh bắt tôi làm việc có lỗi với chồng mình thì xin lỗi, tôi không làm được!”
“Chủ tịch Tô, chuyện này...”
Vương Bình ngập ngừng, chỉ đành lén lút trao đổi ánh mắt với Louis.
“Tô Nhu ơi”.
Lúc này, Louis còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một giọng nói ở bên cạnh cắt ngang.
“Chào anh, anh đã đặt nhà hàng nào vậy? Tối nay chúng tôi sẽ đến đó đúng giờ hẹn!”
Vừa dứt câu, Tô Nhu đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Lâm Chính đang chậm rãi bước đến.
“Lâm Chính?”
Tô Nhu hơi ngẩn người một lúc, sau đó gương mặt cô đầy vui vẻ, nhanh chóng đi tới nắm lấy tay Lâm Chính.
Dường như cô đang muốn công khai với cả thế giới.
Đúng như dự đoán, Louis nhìn thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng hắn định thần lại rất nhanh, lịch sự bước đến, giơ tay về phía Lâm Chính.
"Anh là chồng của Tiểu Nhu sao? Chào anh, tôi tên là Louis”.
Nhưng Lâm Chính không bắt tay mà bình tĩnh nói: “Anh muốn mời vợ tôi đi ăn cơm tối à? Được thôi, anh cứ đi đặt nhà hàng đi, tối nay tôi sẽ cùng vợ tôi đến đó!”
Nụ cười của Louis cứng đờ, không biết phải nói gì.
Lâm Chính phớt lờ Louis, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhu nói: “Tiểu Nhu, em ra ngoài này với anh!”
“Có chuyện gì sao?”
Tô Nhu hơi bối rối hỏi.
“Ồ, không có gì đâu, anh muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ thôi”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 4389: Kém chất lượng
“Niềm vui Bất ngờ?”
Tô Nhu bối rối.
Mọi người xung quanh nhìn về phía Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính kéo Tô Nhu ra ngoài.
Lúc này, đường phố đông nghịt người.
Vô số người qua đường dừng lại bên cạnh đoàn xe Ferrari, lấy điện thoại chụp hình.
Thậm chí còn thu hút một số phóng viên.
Tô Nhu hơi giật mình, nhìn chiếc Ferrari đầy hoa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Những bông hoa này là của Louis à?”
“Đúng vậy, Tiểu Nhu, nếu em thích, anh sẽ đưa đến nhà em ngay lập tức, còn nhờ người trồng một vườn hoa dưới lầu cho em, để nhưng bông hoa xinh đẹp ngày đêm bảo vệ em”.
Louis lập tức đi đến, vẻ mặt dịu dàng trìu mến nói.
"Trời ơi, lãng mạn quá!"
"Nếu có một người đàn ông đối xử với tôi như vậy, dù có bảo tôi chết, tôi cũng sẵn lòng!"
“Không biết chủ tịch Tô thích Lâm Chính ở điểm nào, anh Louis dù ngoại hình hay tài chính đều bỏ xa anh ta mấy con phố, hơn nữa còn lãng mạn tình cảm như vậy, sao chủ tịch Tô có thể từ chối anh ấy chứ, tôi thật sự không hiểu nổi!”
“Nếu tôi là chủ tịch Tô, hôm nay tôi sẽ kéo Lâm Chính đi lấy giấy ly hôn!"
"Ồ, nếu tôi là chủ tịch Tô, bây giờ tôi đã sinh con cho anh Louis luôn rồi!"
Đám phụ nữ trong công ty thì thầm, hoặc ghen tị hoặc đố kỵ.
Tiếng nghị luận vang lên không ngớt.
Sau khi nghe điều này, Louis nở nụ cười đắc ý.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhu không được tự nhiên, cô mím môi, không nói gì.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói: "Những bông hồng kém chất lượng này sao có thể xứng với Tiểu Nhu nhà tôi chứ? Anh Louis, anh xem thường ai vậy?"
Dứt lời, Louis hơi choáng váng.
Mọi người xung quanh nghe thấy lời nói của Lâm Chính cũng rất kinh ngạc.
"Đây là hoa hồng chất lượng kém ư?"
"Tôi làm ở một cửa hàng hoa, đây là vua trong các loại hoa hồng! Một bông có giá tám trăm tệ đấy!"
"Cái gì? Tám trăm tệ hả? Vậy ở đây chắc phải hàng triệu tệ nhỉ?"
“Ước tính khoảng từng đó!”
“Trời ơi, thật xa xỉ!”
"Thế này mà còn bị nói là chất lượng kém sao?"
“Tôi thấy rõ ràng là ghen tỵ!”
"Đúng vậy, bản thân đã không đủ tiền mua, nên bớt ghen tị đi!"
“Tên vô năng! Chỉ biết chê bai người khác, mà không tự nhìn lại bản thân!”
Vài người qua đường cười phá lên.
Một vài người nhận ra Lâm Chính, biết anh là tên ăn bám, vì vậy không chút nể nang chê bai.
"Im miệng!"
Tô Nhu không nghe nổi nữa, lập tức hét lên.
"Cô à, chúng tôi cảm thấy không đáng!"
“Đúng vậy, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
Người qua đường bĩu môi, châm chọc nói.
Tô Nhu rất tức giận, cô quay đầu nói: "Lâm Chính, chúng ta đi thôi!"
"Đừng vội, Tiểu Nhu, không phải anh đã nói sẽ cho em một niềm vui bất ngờ sao? Từ từ đã!"
Lâm Chính cười nói.
“Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì vậy?”
Tô Nhu cau mày hỏi.
"Hoa!"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Anh chưa bao giờ tặng hoa cho em, nếu có người muốn dùng hoa để lấy lòng vợ anh, anh không đánh trả thì chẳng phải sẽ bị coi thường sao?"
"Anh Lâm, tôi nghĩ khắp Giang Thành không có loại hoa nào đẹp hơn mấy bông hoa này! Nếu anh thật sự yêu vợ mình thì có thể nhận hoa của tôi, tôi nhớ ở Long Quốc các anh có câu mượn hoa hiến Phật, tôi không ngại anh đưa chúng cho Tiểu Nhu!"
Louis cười lớn.
“Tôi đã nói rồi, mấy bông hoa kém chất lượng này không xứng với vợ tôi!”
Lâm Chính lắc đầu.
"Anh được lắm! Nếu anh đã nói như vậy thì tôi muốn xem anh sẽ tặng loại hoa gì cho Tiểu Nhu!"
Ánh mắt Louis lạnh lùng, nhưng vẫn ra vẻ hòa nhã dễ gần.
Đúng lúc này.
Vù vù vù
Có âm thanh của máy bay trực thăng truyền đến.
Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn.
Thấy từng chiếc trực thăng đang bay đến.
Bất ngờ là bên dưới mỗi chiếc trực thăng, đều treo một giỏ hoa to.
Chương 4390: Cuộc họp khẩn
“Trời ơi! Đây là tiết mục biểu diễn gì vậy?”
“Đưa đến bằng trực thăng?”
"Người tên Lâm Chính này tạo ra sao?"
"Phải không? Cái này ngang tàn quá rồi!"
"Hình như là trực thăng của công ty hàng không Tường Quang, mỗi chiếc có giá hơn ba mươi triệu! Một lần đã gọi đến hơn mười chiếc! Ôi ôi ôi...”
"Ferrari ở trước mặt mấy chiếc trực thăng này, cũng chỉ là thằng em trai nhỏ bé!"
Người qua đường kêu lên.
Xung quanh chợt sôi trào.
"Dừng ở đây!"
Lâm Chính vẫy tay hướng dẫn chiếc trực thăng dẫn đầu, sau đó chỉ vào chiếc Ferrari trước mặt.
Những chiếc trực thăng đó không chút khách khí, đặt giỏ hoa khổng lồ lên trên chiếc Ferrari, đè lên mấy bông vua hoa hồng.
"Anh..."
Trong mắt Louis lộ ra vẻ tức giận, chỉ muốn lao đến đánh Lâm Chính.
Nhưng thấy Tô Nhu ở bên cạnh, còn có đám người đông đúc ở đây, nên hắn đành nhẫn nhịn.
Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã dỡ hết giỏ hoa xuống.
Bên trong giỏ hoa khổng lồ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mọi người đưa mắt nhìn, tất cả đều ngây ngẩn.
Những bông hoa trong giỏ đều là hoa hồng, nhưng khác với mấy bông hồng do Louis gửi đến, những bông hồng này tỏa ra ánh sáng đỏ, mỗi cánh hoa giống như ngọn lửa, từng bông đẹp đến say lòng người, khiến tim đập rộn ràng.
Vài cô gái không nhịn được, che mặt hét lớn, giống như phát điên.
Lúc này, ngay cả đến Tô Nhu cũng đỏ mặt, hô hấp trở nên dồn dập.
"Tiểu Nhu, thích không?"
Lâm Chính mỉm cười hỏi.
Tô Nhu đột nhiên quay đầu, đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Một lúc sau, cô đột nhiên kiễng chân, hôn lên môi Lâm Chính.
Toàn thân Lâm Chính cứng đờ.
Đợi đến khi tỉnh táo, Tô Nhu đã nhào vào ngực anh, ngượng ngùng nói chỉ đủ cho Lâm Chính nghe thấy: “Thích lắm”.
“Thích là tốt”.
Lâm Chính sờ lên môi, vẫn hơi khó tin.
Lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu chủ động như vậy.
Nhưng cũng không thể trách Tô Nhu.
Suy cho cùng, những bông hoa này đều là hoa hồng hoàng được trồng bằng phương pháp đặc biệt trong Học viện Huyền Y Phái.
Loại hoa hồng này không chỉ có giá trị chữa bệnh cực lớn mà còn có sức hấp dẫn với phái đẹp.
Không có cô gái nào không bị hoa hồng thu hút, cho dù là Tô Nhu, giờ phút này cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Nếu là ngày thường, chưa chắc cô đã hôn như vậy.
"Không tồi, không tồi”.
Lâm Chính nhẹ nhàng bật cười.
Tô Nhu sửng sốt một lát, mới nhận ra mình vừa làm gì, lén lút khịt mũi, dùng bàn tay nhỏ bé đập mạnh vào ngực anh.
Thấy cảnh hai người tình tứ, Louis tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kìm nén cơn giận, nặn ra nụ cười nói: "Tô Nhu, xem ra em có một người chồng rất tốt!"
"Cám ơn”.
Tô Nhu thờ ơ nói.
"Đã như vậy thì hôm nay đến đây thôi, tôi xin phép đi trước!"
Louis cười nói, sau đó xoay người vội vàng rời đi.
Lâm Chính nhìn chằm chằm hướng Louis rời đi, như có điều suy nghĩ.
"Lâm Chính, sao vậy?"
Tô Nhu kỳ quái hỏi.
"Tiểu Nhu, anh ta là ai vậy? Em đang hợp tác với anh ta sao?"
Lâm Chính hỏi.
"Đúng vậy”.
Tô Nhu gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta về công ty trước đi, em sẽ từ từ nói chuyện với anh”.
"Không vội!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, nhìn đám nhân viên đứng ở cửa: "Anh nghĩ em nên chỉnh đốn công ty trước!"
Tô Nhu sao có thể không hiểu ý Lâm Chính?
Mấy lời chế nhạo vừa rồi, cô cũng nghe rõ mồn một.
Tô Nhu suy nghĩ rồi nói: "Tất cả mọi người đến phòng họp, mở cuộc họp khẩn”.
Bình luận facebook