-
Chương 4186-4190
Chương 4186: Coi khinh
Gia chủ thấy bất ổn bèn lập tức tấn công tới tấp. Thế nhưng lần này Lâm Chính không tiếp tục giằng co với ông ta nữa mà cất Thiên Sinh Đao đi, lấy ra Tịnh Thế Bạch Liên, đặt vào lòng bàn tay.
“Không”, gia chủ thế gia tái mặt, hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tịnh Thế Bạch Liên đã được bao lấy bởi sức mạnh phi thăng, bị dị hỏa châm lửa, cùng với sức mạnh toàn bộ của Diệp Thiên bay ra xa…
Bùm! Tiếng nổ cực lớn vang lên. Cả vùng thành Ngạo Tuyết như bị động đất 12 độ. Vùng đất được băng tuyết bao phủ xuất hiện những vết nứt. Những hồ nước nổ lên những cột nước cao vút.
Đám đông vô cùng kinh hãi. Họ còn không biết điều gì đang xảy ra thì cỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh cực lớn ập tới
Nguồn sức mạnh này giống như suối nước tuôn trào, phủ khắp không gian. Một lúc sau nguồn lực tản ra. Gia chủ thế gia lạnh lùng siết chặt nắm đấm, nhìn chăm chăm Lâm Chính Sát ý hiện lên hừng hực trong đôi mắt của ông ta.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Gã này làm gì thế?”
“Chết tiệt, lẽ nào người này mặc kệ thế chủ, định tiêu diệt cả thành Ngạo Tuyết?”
“Hừ, nằm mơ đi”, người của thế gia chửi rủa.
Thế nhưng gia chủ thế gia biết rõ nhất Lâm Chính đang định làm gì.
“Ông đánh với tôi lâu như vậy không hề mất sức không phải vì ông có thực lực hùng hậu mà là vì ông có một trận pháp dưới đất”.
“Tôi nghĩ ông đã lén lút bố trí trận pháp này. Trân pháp này có điểm tương đồng với Nghịch Chuyển Trận Pháp của Lôi Trạch Thiên Các nhưng mạnh hơn”.
“Tôi và ông đánh nhau, trận pháp rót cho ông không ít sức mạnh, khiến ông luôn ở trạng thái mạnh nhất. Giờ trận pháp không còn, ưu thế của ông cũng hết”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị. Gia chủ thế gia đấu với anh lâu như vậy cũng là lúc anh luôn tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Hơn nữa điều khiến anh không thể hiểu được đó là gia chủ thế gia không hề đạt tới cảnh giới THần Thiên Lục Địa, tại sao lại có thể tấn công anh ác liệt như thế? Thậm chí đến cả xương chí tôn cũng bị ảnh hưởng. Chắc chắn đây là do sức mạnh của Băng Sương Chi Lực tạo ra
Thông qua sự giao đấu, Lâm Chính phát hiện ra hóa ra gia chủ thế gia mỗi lần tấn công đều dùng toàn bộ sức mạnh phi thăng.
Có sự trợ giúp của trận pháp dưới đất, gia chủ thế gia căn bản không hề sợ bị hao hụt sức lực, thế nên tung chiêu cũng chẳng chút kiêng dè. Mỗi đòn tấn công của ông ta đề không hề nương tay mà dồn hết sức.
Uy lực như vậy dù chưa đạt tới Lục Địa Thần Tiên thì cũng gần tới rồi. Chính vì thế ông ta mới nói với những người khác rằng ông ta là thần tiên. Còn bây giờ, khi Lâm Chính phát hiện ra sơ hở, phá vỡ nó thì ông ta chẳng có gì đáng sợ nữa.
“Khốn nạn”, gia chủ thế gia chủ động lao lên, tạo ra một con dao bằng băng, chém về phía Lâm Chính.
“Cậu phá hoại trận pháp của tôi thì sao? Giờ cậu đã dùng hết sức, tôi giết cậu sẽ dễ như lật bàn tay thôi”.
Gia chủ thế gia gầm lên, chém dao bằng băng vào cổ Lâm Chính. Chỉ có điều đòn tấn công này chẳng còn mạnh như trước nữa. Lâm Chính đứng im tại chỗ, nhìn ông ta.
Keng! Con dao băng chém xuống cơ thể Lâm Chính. Lần này tiếng kim loại giòn giã vang lên, Lâm Chính không còn bị ảnh hưởng gì nữa.
Anh…đã ngó lơ đòn tấn công của gia chủ thế gia…
Chương 4187: Giúp chúng tôi?
Hiện trường yên lặng như tờ.
Bất kể là người của thế gia hay người của liên minh Thanh Huyền đều trợn tròn mắt.
Mọi người vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng đã đến bước đường cùng, Lâm Chính không còn sức lực chiến đấu, vậy mà anh không thèm liếc nhìn công kích của gia chủ thế gia.
Gia chủ thế gia cũng sững sờ, như người mất hồn.
Ông ta biết cơ thể Lâm Chính rất dũng mãnh, nhưng không ngờ lại dũng mãnh như vậy.
Nếu không dùng hết sức lực đánh, thì căn bản không thể làm anh bị thương!
Nhưng bây giờ trận pháp đã bị Lâm Chính phá hủy, nếu ông ta dùng toàn lực để đánh, nhiều nhất chỉ có thể làm Lâm Chính bị thương, căn bản không thể giết được anh.
Ngược lại bản thân ông ta, sẽ tiêu hao hết khí lực không thể duy trì trận chiến, chắc chắn sẽ thua.
Phải làm sao đây?
Gia chủ thế gia lùi về sau hai bước, trợn to hai mắt, không biết nên làm gì.
“Cho nên tôi nói ông thua rồi”.
Lâm Chính thở hổn hển, đi về phía gia chủ thế gia.
“Cậu...”
Gia chủ thế gia cắn răng, bỗng nhiên gầm lên, đánh đến lần nữa.
Nhưng Lâm Chính vẫn không tránh không né như cũ, thẳng thừng đón đỡ.
Leng keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Lâm Chính không hề bị thương!
Mọi người chấn động.
Gia chủ thế gia tấn công như điên.
Lưỡi băng giống như gió to mưa lớn mạnh mẽ đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng bất kể có công kích thế nào, đánh vào cơ thể Lâm Chính đều vô dụng, căn bản không thể làm tổn thương anh dù chỉ một phần da thịt.
Thấy vậy, trong lòng gia chủ thế gia bỗng nguội lạnh.
Ông ta biết, nếu không dùng hết toàn bộ sức lực, thì không thể công phá phòng ngự của Lâm Chính.
Bây giờ trận pháp bị phá, ông ta đã hoàn toàn mất nền tảng để có thể kích phá cơ thể Lâm Chính.
Muốn đánh bại Lâm Chính đã là không thể.
Dần dần, gia chủ thế gia dừng lại.
Ông ta thở hồng hộc, nhìn Lâm Chính không bị thương chút nào, trong lòng như chết lặng.
"Tôi thua rồi!"
Gia chủ thế gia khàn giọng nói.
Ông ta không kiên trì được nữa.
Ông ta là kiểu người không bao giờ tin vào phép màu.
Lâm Chính biểu hiện như vậy, đã hoàn toàn dập tắt ngọn lửa tín nhiệm trong lòng ông ta, ông ta biết, nếu tiếp tục cũng không làm được gì, chỉ tốn công vô ích, chi bằng nhìn thẳng vào thực tế.
Đương nhiên, không có nghĩa là ông ta không nghĩ đến việc huy động lực lượng thế gia quyết chiến đến cùng.
Nhưng ngay cả bản thân ông ta cũng không cách nào phá được cơ thể Lâm Chính, dựa vào người thế gia có thể làm tổn thương Lâm Chính sao?
Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta.
Gia chủ thế gia nhìn thẳng, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, tôi biết mục đích của cậu, sở dĩ cậu dốc lòng giúp đỡ tộc Diệp Mạch như vậy, là muốn lợi dụng tộc Diệp Mạch khống chế thế gia Ngạo Tuyết! Cậu làm điều này, tôi không phản đối, nhưng tôi vẫn phải nói, nếu cậu đồng ý, thế gia Ngạo Tuyết, có thể đi theo cậu”.
"Ông muốn nói gì?"
Lâm Chính hỏi.
“Tôi hy vọng, cậu có thể giữ lại cho thế gia Ngạo Tuyết một ngọn lửa”.
Ngạo Nhân Long khàn giọng nói: “Tôi biết, sở dĩ cậu muốn khống chế thế gia Ngạo Tuyết, chẳng qua là dùng thế gia Ngạo Tuyết làm tiền đặt cược, để đối đầu với Thánh Quân Diệp Viêm! Nhưng trận chiến với Lục Địa Thần Tiên, sao có thể không có thương vong? Có lẽ thế gia Ngạo Tuyết sẽ trở thành vật hy sinh của cậu, nếu có ngày như vậy, tôi hy vọng cậu có thể để lại một vài máu mủ của thế gia Ngạo Tuyết!”
Lời này nói ra, Lâm Chính cười lớn.
“Ngạo Nhân Long! Ông thật nực cười, ha ha ha ha...”
Tiếng cười chói tai, người nghe vô cùng khó chịu.
Ngạo Nhân Long khẽ cau mày, yên lặng chốc lát, sau đó khàn giọng nói: "Lâm Chính, cậu có ý gì?"
“Đám người ngồi tít trên cao như ông, từ khi nào biết quan tâm người khác như vậy? Ngạo Nhân Long, tôi nói thật với ông, nếu tộc Ngạo Tuyết thực sự có thể xử lý mọi chuyện công bằng, đối xử bình đẳng với tất cả các tộc thì sao mọi chuyện có thể phát triển đến mức độ này? Ông cho rằng mọi thứ đều rất tốt, nhưng thực tế không như suy nghĩ của ông đâu!", Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Nhân Long run rẩy, lạnh lùng nói: “Cho nên, cậu muốn tiêu diệt tộc Ngạo Tuyết? Hừ, nếu như vậy, tôi chỉ có thể liều chết chiến đấu, Lâm Chính, tuy cậu thắng tộc Ngạo Tuyết, cũng đừng hòng sống yên ổn, tôi nhất định phải gặm rơi miếng thịt của cậu!”
"Không, không, không, ông sai rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ tiêu diệt tộc Ngạo Tuyết! Tôi và tộc Ngạo Tuyết không có ân oán, sao phải làm chuyện như vậy?"
Lâm Chính khẽ cười, không ngừng lắc đầu.
Ngạo Nhân Long ngẩn ra, tập trung nói: “Cái gì? Ý cậu là... cậu định bỏ qua cho tộc Ngạo Tuyết sao?”
"Dĩ nhiên”.
Lâm Chính đến gần, hạ thấp giọng: “Tôi không chỉ bỏ qua cho các người, tôi còn định giúp các người nữa!”
“Giúp chúng tôi ư?”
Ngạo Nhân Long sững sờ.
Chương 4188: Kính chào
Ngạo Nhân Long không tài nào hiểu được lời Lâm Chính nói, nhưng ông ta sẽ không tin người trước mặt.
Mặc dù người này tuổi không lớn lắm, nhưng lòng dạ thâm sâu đáng sợ.
Hơn nữa, cậu ta tinh ý đến mức, có thể phát hiện ra trận pháp mà ông ta giấu dưới lòng đất.
Quá đáng sợ!
Hắn hít sâu, nói: "Cậu muốn giúp chúng tôi cái gì?"
“Thực lực của ông không được coi là mạnh, sở dĩ có thể trở thành gia chủ thế gia là bởi ông giấu trận pháp dưới lòng đất. Được trận pháp giúp sức, sức mạnh phi thăng của ông là vô tận, trong trận chiến, mỗi đợt công kích đều dùng hết sức lực, như vậy, đòn công kích chỉ kém cường giả Lục Địa Thần Tiên một chút. Trong mắt người thường, ông chính là Lục Địa Thần Tiên, vì vậy, tộc của ông mới có thể dẫn đầu thế gia, ngồi vững vị trí trên cao, lãnh đạo toàn bộ thế gia Ngạo Tuyết!”
Lâm Chính nói.
“Cậu nhìn ra thì đã sao? Thắng làm vua thua làm giặc, đừng nói nhảm nữa, ra tay đi! Cậu và tôi đánh trận cuối cùng!”
Ngạo Nhân Long hầm hừ, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
“Ông đừng vội, để tôi nói hết đã”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói: “Tôi mới vừa quan sát, đại trận dưới lòng đất cực kỳ không đơn giản, ông xây dựng đại trận này nhất định tốn rất nhiều công sức, sở dĩ mạo hiểm xây dựng đại trận, là để ngồi vững vị trí gia chủ thế gia Ngạo Tuyết, để chiếm vị trí cao, chiếm đoạt tài nguyên, sớm tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, đúng không?”
“Sao nào? Cậu giúp tôi tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?”
Ngạo Nhân Long khịt mũi.
"Không sai, tôi giúp ông”.
Lâm Chính nói thẳng.
Ngạo Nhân Long sửng sốt, sau đó cười toe toét: "Lâm Chính, cậu không phải cường giả Lục Địa Thần Tiên, nhưng luôn mồm nói muốn giúp tôi? Cậu cho rằng tôi là thằng ngu sao? Thật nực cười! Ha ha ha...”
"Tôi quả thực không phải Lục Địa Thần Tiên, nhưng tôi năm nay còn chưa đến 30 tuổi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lời này nói ra, hơi thở Ngạo Nhân Long run lên.
Chưa đến ba mươi?
Đã có thực lực như này?
Vậy có nghĩa là cậu ta có thiên phú bậc nhất, cực kỳ đáng sợ!
Yêu nghiệt cấp bậc này, có thể thăng cấp.
Mà Ngạo Nhân Long, đừng nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi mà nhầm, trên thực tế ông ta đã hơn tám mươi tuổi, chẳng qua ông ta dựa vào thuốc tốt để tăng tuổi thọ, khiến cho cả người hừng hực sức trẻ.
“Ngạo Nhân Long, mặc dù liên minh Thanh Huyền thành lập không lâu, nhưng chắc hẳn ông đã nhìn thấy, có vài thế tộc siêu bá chủ cũng tham gia vào liên minh, Vu Hồng của Vu Sơn, Hoa Thiên Hải của Ngũ Phương Băng Nguyên, bọn họ đang đứng ở đó! Bọn họ đều tin tôi, vì sao ông không tin tôi?”
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tất nhiên, nếu ông không tin tôi, tôi cũng không trách ông, tôi cho ông lựa chọn, ông có thể lựa chọn tiếp tục chiến đấu, hoặc có thể đồng ý kế hoạch của tôi! Đường dưới chân ông, ông là người đưa ra lựa chọn”.
Ngạo Nhân Long rơi vào trầm tư.
Một lát sau, ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: "Cậu có thể giúp tôi đột phá thật sao?"
Lâm Chính không nói gì, lấy từ trong người ra một viên thuốc, đưa cho hắn.
Ngạo Nhân Long nhận lấy, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhưng sau khi nhìn một hồi, hơi thở Ngạo Nhân Long bỗng trở nên gấp gáp.
Không kịp nghĩ ngợi, ông ta vội vã nhét nó vào miệng.
Sau khi thuốc đi vào bụng, khí tức quanh người ông ta sôi trào, đan điền đã đóng chặt từ lâu cũng nới lỏng.
Trong lúc mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
“Thuốc này còn không?”
Ngạo Nhân Long vội vàng nói.
“Tôi chỉ luyện ba viên, bản thân ăn hai viên, ông mới vừa ăn viên cuối cùng”.
Lâm Chính nói.
“Sao không luyện nữa?”
“Phải thu thập dược liệu để luyện, sau này sẽ có”.
“Thật không?”
Ngạo Nhân Long thở gấp, lập tức trầm giọng nói: "Nếu như cậu có thể cung cấp cho tôi mười viên nữa... Không! Năm viên, tôi sẽ lập tức dẫn người của thế gia Ngạo Tuyết phục tùng cậu!"
Năm viên thuốc đủ để Ngạo Nhân Long đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!
Hắn tất nhiên biết phân biệt nặng nhẹ.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không cần ông dẫn người của thế gia Ngạo Tuyết phục tùng tôi, ông phục tùng tôi là đủ rồi!”
Ngạo Nhân Long không nghĩ ngợi, quỳ luôn một chân xuống.
“Ngạo Nhân Long kính chào đại nhân!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Chương 4189: Đến chết mới thôi
Tất cả mọi người đều chết lặng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao gia chủ thế gia Ngạo Tuyết lại quỳ xuống dưới chân của Lâm Chính?
Bọn họ đang nói gì với nhau vậy?
“Gia chủ!”
Ngạo Hỏa Vân sốt ruột bước vài bước về phía trước, giọng nói hơi run run: “Tại sao ông lại quỳ trước người này chứ?”
“To gan! Đừng nói xằng nói bậy ở chỗ này nữa, từ nay về sau, Lâm minh chủ sẽ là đại nhân của tôi! Tôi sẽ phục tùng cậu ấy như chủ nhân của mình!”
Ngạo Nhân Long nghiêm túc hét lớn.
“Cái gì?”
Ngạo Ly Phượng sửng sốt, ngơ ngác nói: “Gia chủ, nếu vậy thì thế gia Ngạo Tuyết của chúng ta phải làm sao?”
“Mấy người tự chọn gia chủ đời mới đi, kể từ ngày hôm nay, tôi không còn là người của thế gia Ngạo Tuyết nữa, mấy người tự lo lấy mình đi!”
Ngạo Nhân Long khàn giọng nói.
Lý do ông ta nắm quyền kiểm soát thế gia Ngạo Tuyết là vì ông ta xem đại gia tộc này như một công cụ để thu thập tài nguyên cho mình, giúp ông ta bước chân vào hàng ngũ tiên nhân.
Bây giờ Lâm Chính có bản lĩnh ở phương diện này, thì thế gia Ngạo Tuyết còn có tác dụng gì chứ?
Đương nhiên ông ta không hề do dự mà gạt nó sang một bên.
Nghe thấy gia chủ thế gia nói vậy, tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Không ai ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra nông nổi này...
Không có sự che chở của Ngạo Nhân Long, tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều giống như mất hồn.
Mọi người nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lâm Chính lập tức nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
Sở dĩ anh không cần Ngạo Nhân Long bắt người của mình phục tùng anh là vì anh biết rằng thế gia Ngạo Tuyết sẽ không dễ dàng phục tùng anh chỉ vì Ngạo Nhân Long.
Ngay cả khi họ thật sự phục tùng, cũng sẽ có rất nhiều người không phục.
Cho nên anh đã lên kế hoạch khiến cho Ngạo Nhân Long tự nguyện thần phục mình trước, đợi đến khi ông ta từ bỏ thế gia Ngạo Tuyết khiến cho thế gia Ngạo Tuyết trở nên rắn mất đầu, sau đó cho Ngạo Hàn Mai nhân cơ hội đó chen vào.
Chỉ cần Ngạo Hàn Mai khống chế được thế gia Ngạo Tuyết sẽ tương tương với việc Lâm Chính sẽ nắm được thế gia Ngạo Tuyết trong lòng bàn tay.
“Ngạo Nhân Long đã ruồng bỏ các người, các người vẫn hy vọng ông ta tới cứu các người sao?”
Sao Ngạo Hàn Mai lại không biết ý của Lâm Chính chứ? Cô ta ngay lập tức lấy lại tinh thần, bước nhanh đến chỗ mọi người rồi hét lên: “Mấy người còn không mau phục tùng tôi sao? Chỉ khi tôi trở thành gia chủ thế gia, mấy người mới có thể tránh khỏi việc bị tàn sát! Thế gia Ngạo Tuyết mới có thể tiếp tục thịnh vượng!”
Mọi người không ám chần chừ nữa, lần lượt quỳ xuống.
“Xin Hàn Mai đại nhân hãy cứu tôi!”
“Bọn tôi nguyện trung thành với Hàn Mai đại nhân!”
“Bọn tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của Hàn Mai đại nhân, không dám trái lời!”
Hầu hết người trong các tộc đều lên tiếng, không hề do dự.
Dù sao ngay cả gia chủ thế gia cũng đã khuất phục, sao bọn họ có thể tiếp tục kiên trì chứ?
Nhưng người của thế gia và người của tộc Sương Mạch lại do dự tại chỗ, không biết nên làm gì.
Những người khác đều có thể đầu hàng, chỉ riêng bọn họ thì không được.
Bởi vì những kẻ đã lên kế hoạch để tiêu diệt tộc Diệp Mạch chính là bọn họ.
Chỉ vì thi thể của Băng Điểu, thế gia đã không ngại hợp sức với tộc Sương Mạch nên mới có cục diện ngày hôm nay.
Bây giờ, với sự trợ giúp của Lâm Chính, Ngạo Hàn Mai đã đánh giết trở lại, nếu bọn họ đầu hàng, chẳng phải họ sẽ bị Ngạo Hàn Mai băm vằm thành ngàn mảnh sao?
Dù sao Ngạo Diệp cũng đã bị họ giết chết.
“Sự việc đã đến nước này rồi, mọi người, đừng chần chừ nữa, ngày hôm nay chúng ta sẽ gắng sức chiến đấu đến chết mới thôi!”
Ngạo Hỏa Vân nghiến răng gào lên, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
“Đến chết mới thôi!”
“Liều chết chiến đấu đến cùng!”
Người của tộc Sương Mạch lần lượt hét lên, ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ.
Một số người của thế gia cũng tỏ thái độ kiên quyết.
Nhưng vẫn có nhiều người chọn cách giữ im lặng.
“Đủ rồi, Ngạo Hỏa Vân, đừng lấy trứng chọi đá!”
Lúc này, Ngạo Hàn Mai đột nhiên hét lên, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ giết sạch các người! Các người cứ yên tâm đi!”
“Cô nói cái gì?”
Ngạo Hỏa Vân sửng sốt.
Chương 4190: Không thể ngồi vững
“Cô nói gì cơ?”
Ngạo Hỏa Vân cảm thấy khó tin, kinh ngạc nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
Ngay cả những người sống sót còn lại của tộc Diệp Mạch cũng cảm thấy khó tin.
“Cô chủ, cô đang làm gì vậy? Mấy kẻ khốn nạn của tộc Sương Mạch này không đáng được tha thứ!”
“Bọn họ đã giết không biết bao nhiêu anh em ruột thịt của chúng ta rồi, ngay cả tộc trưởng cũng đã chết dưới tay bọn họ, sao chúng ta có thể bỏ qua cho bọn họ chứ?”
“Đúng đó cô chủ, còn cả những người của thế gia nữa, họ thậm chí còn muốn đưa chúng ta đến phòng thuốc! Bọn cầm thú này không đáng được đồng cảm, cần phải nhanh chóng loại bỏ!”
Mọi người lần lượt lên tiếng, khuyên nhủ không ngừng.
Ngạo Hàn Mai hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Sao tôi lại không biết đạo lý này chứ? Nhưng tôi muốn trở thành gia chủ mới của thế gia Ngạo Tuyết, không nên có lòng dạ hẹp hòi, so đo tính toán những ân oán đã qua, nếu không, làm sao mọi người sẽ phục tùng tôi đây?”
“Chuyện này...”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết nên nói gì.
“Ngạo Hỏa Vân, Ngạo Ly Phượng, nếu bây giờ mấy người tự nguyện đầu hàng, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước kia nữa! Còn nếu không chịu đầu hàng, mấy người có thể ra tay, nhưng kết cục như thế nào thì hẳn là mấy người đã biết rõ rồi, tự lựa chọn đi!”
Ngạo Hỏa Vân và đám người Ngạo Ly Phượng nhìn nhau, im lặng một lúc, cuối cùng rối rít buông bỏ vũ khí trong tay, quỳ xuống mặt đất.
“Chúng tôi... sẵn lòng phục tùng!”
Cùng với tiếng nói nhẹ nhàng truyền đi, tất cả người của thế tộc và tộc Sương Mạch đều đã đầu hàng.
Mọi người ở xung quanh thấy thế đều quỳ xuống đất.
“Kính chào gia chủ thế gia!”
“Kính chào gia chủ thế gia!”
Âm thanh như sóng trào lan ra khắp nơi.
Ngạo Hàn Mai im lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra, đôi mắt cô ta lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Sự hỗn loạn đã lắng xuống, cùng với việc Ngạo Hàn Mai trở thành gia chủ thế gia mới, tộc Diệp Mạch cũng trở thành một thế gia mới.
Thế gia Ngạo Tuyết đã lấy lại được sự yên bình.
Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra, lại có vẻ như tất cả đều đã thay đổi.
Liên minh Thanh Huyền nghỉ ngơi nửa buổi, sau đó trở về nơi đóng quân của liên minh.
Trận chiến này khiến khá nhiều người bị thương, họ cần được chữa trị.
Lâm Chính chuẩn bị rời đi cùng với người của liên minh Thanh Huyền.
...
Hồ nước bên hiên nhà của tộc Diệp Mạch.
Lâm Chính im lặng nhìn mặt nước, suy nghĩ đến việc rời đi.
“May mà có cậu, Lâm minh chủ, nếu không có cậu e rằng tất cả chúng tôi đều đã bị người tộc Sương Mạch và thế gia giết chết, cảm ơn cậu”.
Ngạo Vi Âm đi tới, giọng nói không còn vẻ lạnh lùng nữa mà hơi dịu dàng.
“Khách sáo rồi, tôi là chồng của Hàn Mai, sao có thể thờ ơ với chuyện này chứ?”, Lâm Chính cười.
“Chồng hả?”
Ngạo Vi Âm lắc đầu: “Cậu hay Hàn Mai đều không thực sự nghiêm túc với chuyện này, mối quan hệ vợ chồng này của hai người chỉ là cái cớ để cậu can thiệp vào thế gia Ngạo Tuyết mà thôi!”
Cô ta xoay người lại, nhìn chăm chú vào Lâm Chính: “Lâm minh chủ, thực ra cậu rất có tham vọng, cũng biết nhìn xa trông rộng, rõ ràng là cậu có thể nắm giữ thế gia Ngạo Tuyết trong lòng bàn tay, nhưng cậu lại chọn cách bảo Hàn Mai tiếp quản vì cậu biết rằng Hàn Mai sẽ phù hợp hơn cậu!”
“Tôi chỉ muốn mượn sức mạnh của Ngạo Tuyết để đối phó với kẻ thù của mình, chỉ thế thôi”.
Lâm Chính sờ túi áo, không tìm thấy điếu thuốc nào mới nhoẻn miệng cười.
“Chắc chắn là không chỉ có như thế!”
Ngạo Vi Âm lắc đầu, lạnh lùng nói.
Lâm Chính cũng không muốn giải thích thêm, bình tĩnh nói: “Cô có cho rằng Hàn Mai sẽ quản lý tốt Ngạo Tuyết không?”
“Tôi không biết”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói; “Phải xem cô ấy có quyết đoán không đã!”
“Quyết đoán?”
Hô hấp của Ngạo Vi Âm trở nên dồn dập, gằn giọng nói: “Ý cậu là...”
“Thế gia và tộc Sương Mạch từ trước đến nay đều chưa bao giờ từng bỏ cuộc, nếu không loại bỏ thì cô ấy sẽ không thể ngồi vững được ở vị trí này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vẻ mặt của Ngạo Vi Âm trở nên căng thẳng, một lúc sau cũng không nói gì.
Gia chủ thấy bất ổn bèn lập tức tấn công tới tấp. Thế nhưng lần này Lâm Chính không tiếp tục giằng co với ông ta nữa mà cất Thiên Sinh Đao đi, lấy ra Tịnh Thế Bạch Liên, đặt vào lòng bàn tay.
“Không”, gia chủ thế gia tái mặt, hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tịnh Thế Bạch Liên đã được bao lấy bởi sức mạnh phi thăng, bị dị hỏa châm lửa, cùng với sức mạnh toàn bộ của Diệp Thiên bay ra xa…
Bùm! Tiếng nổ cực lớn vang lên. Cả vùng thành Ngạo Tuyết như bị động đất 12 độ. Vùng đất được băng tuyết bao phủ xuất hiện những vết nứt. Những hồ nước nổ lên những cột nước cao vút.
Đám đông vô cùng kinh hãi. Họ còn không biết điều gì đang xảy ra thì cỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh cực lớn ập tới
Nguồn sức mạnh này giống như suối nước tuôn trào, phủ khắp không gian. Một lúc sau nguồn lực tản ra. Gia chủ thế gia lạnh lùng siết chặt nắm đấm, nhìn chăm chăm Lâm Chính Sát ý hiện lên hừng hực trong đôi mắt của ông ta.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Gã này làm gì thế?”
“Chết tiệt, lẽ nào người này mặc kệ thế chủ, định tiêu diệt cả thành Ngạo Tuyết?”
“Hừ, nằm mơ đi”, người của thế gia chửi rủa.
Thế nhưng gia chủ thế gia biết rõ nhất Lâm Chính đang định làm gì.
“Ông đánh với tôi lâu như vậy không hề mất sức không phải vì ông có thực lực hùng hậu mà là vì ông có một trận pháp dưới đất”.
“Tôi nghĩ ông đã lén lút bố trí trận pháp này. Trân pháp này có điểm tương đồng với Nghịch Chuyển Trận Pháp của Lôi Trạch Thiên Các nhưng mạnh hơn”.
“Tôi và ông đánh nhau, trận pháp rót cho ông không ít sức mạnh, khiến ông luôn ở trạng thái mạnh nhất. Giờ trận pháp không còn, ưu thế của ông cũng hết”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị. Gia chủ thế gia đấu với anh lâu như vậy cũng là lúc anh luôn tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Hơn nữa điều khiến anh không thể hiểu được đó là gia chủ thế gia không hề đạt tới cảnh giới THần Thiên Lục Địa, tại sao lại có thể tấn công anh ác liệt như thế? Thậm chí đến cả xương chí tôn cũng bị ảnh hưởng. Chắc chắn đây là do sức mạnh của Băng Sương Chi Lực tạo ra
Thông qua sự giao đấu, Lâm Chính phát hiện ra hóa ra gia chủ thế gia mỗi lần tấn công đều dùng toàn bộ sức mạnh phi thăng.
Có sự trợ giúp của trận pháp dưới đất, gia chủ thế gia căn bản không hề sợ bị hao hụt sức lực, thế nên tung chiêu cũng chẳng chút kiêng dè. Mỗi đòn tấn công của ông ta đề không hề nương tay mà dồn hết sức.
Uy lực như vậy dù chưa đạt tới Lục Địa Thần Tiên thì cũng gần tới rồi. Chính vì thế ông ta mới nói với những người khác rằng ông ta là thần tiên. Còn bây giờ, khi Lâm Chính phát hiện ra sơ hở, phá vỡ nó thì ông ta chẳng có gì đáng sợ nữa.
“Khốn nạn”, gia chủ thế gia chủ động lao lên, tạo ra một con dao bằng băng, chém về phía Lâm Chính.
“Cậu phá hoại trận pháp của tôi thì sao? Giờ cậu đã dùng hết sức, tôi giết cậu sẽ dễ như lật bàn tay thôi”.
Gia chủ thế gia gầm lên, chém dao bằng băng vào cổ Lâm Chính. Chỉ có điều đòn tấn công này chẳng còn mạnh như trước nữa. Lâm Chính đứng im tại chỗ, nhìn ông ta.
Keng! Con dao băng chém xuống cơ thể Lâm Chính. Lần này tiếng kim loại giòn giã vang lên, Lâm Chính không còn bị ảnh hưởng gì nữa.
Anh…đã ngó lơ đòn tấn công của gia chủ thế gia…
Chương 4187: Giúp chúng tôi?
Hiện trường yên lặng như tờ.
Bất kể là người của thế gia hay người của liên minh Thanh Huyền đều trợn tròn mắt.
Mọi người vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng đã đến bước đường cùng, Lâm Chính không còn sức lực chiến đấu, vậy mà anh không thèm liếc nhìn công kích của gia chủ thế gia.
Gia chủ thế gia cũng sững sờ, như người mất hồn.
Ông ta biết cơ thể Lâm Chính rất dũng mãnh, nhưng không ngờ lại dũng mãnh như vậy.
Nếu không dùng hết sức lực đánh, thì căn bản không thể làm anh bị thương!
Nhưng bây giờ trận pháp đã bị Lâm Chính phá hủy, nếu ông ta dùng toàn lực để đánh, nhiều nhất chỉ có thể làm Lâm Chính bị thương, căn bản không thể giết được anh.
Ngược lại bản thân ông ta, sẽ tiêu hao hết khí lực không thể duy trì trận chiến, chắc chắn sẽ thua.
Phải làm sao đây?
Gia chủ thế gia lùi về sau hai bước, trợn to hai mắt, không biết nên làm gì.
“Cho nên tôi nói ông thua rồi”.
Lâm Chính thở hổn hển, đi về phía gia chủ thế gia.
“Cậu...”
Gia chủ thế gia cắn răng, bỗng nhiên gầm lên, đánh đến lần nữa.
Nhưng Lâm Chính vẫn không tránh không né như cũ, thẳng thừng đón đỡ.
Leng keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Lâm Chính không hề bị thương!
Mọi người chấn động.
Gia chủ thế gia tấn công như điên.
Lưỡi băng giống như gió to mưa lớn mạnh mẽ đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng bất kể có công kích thế nào, đánh vào cơ thể Lâm Chính đều vô dụng, căn bản không thể làm tổn thương anh dù chỉ một phần da thịt.
Thấy vậy, trong lòng gia chủ thế gia bỗng nguội lạnh.
Ông ta biết, nếu không dùng hết toàn bộ sức lực, thì không thể công phá phòng ngự của Lâm Chính.
Bây giờ trận pháp bị phá, ông ta đã hoàn toàn mất nền tảng để có thể kích phá cơ thể Lâm Chính.
Muốn đánh bại Lâm Chính đã là không thể.
Dần dần, gia chủ thế gia dừng lại.
Ông ta thở hồng hộc, nhìn Lâm Chính không bị thương chút nào, trong lòng như chết lặng.
"Tôi thua rồi!"
Gia chủ thế gia khàn giọng nói.
Ông ta không kiên trì được nữa.
Ông ta là kiểu người không bao giờ tin vào phép màu.
Lâm Chính biểu hiện như vậy, đã hoàn toàn dập tắt ngọn lửa tín nhiệm trong lòng ông ta, ông ta biết, nếu tiếp tục cũng không làm được gì, chỉ tốn công vô ích, chi bằng nhìn thẳng vào thực tế.
Đương nhiên, không có nghĩa là ông ta không nghĩ đến việc huy động lực lượng thế gia quyết chiến đến cùng.
Nhưng ngay cả bản thân ông ta cũng không cách nào phá được cơ thể Lâm Chính, dựa vào người thế gia có thể làm tổn thương Lâm Chính sao?
Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta.
Gia chủ thế gia nhìn thẳng, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, tôi biết mục đích của cậu, sở dĩ cậu dốc lòng giúp đỡ tộc Diệp Mạch như vậy, là muốn lợi dụng tộc Diệp Mạch khống chế thế gia Ngạo Tuyết! Cậu làm điều này, tôi không phản đối, nhưng tôi vẫn phải nói, nếu cậu đồng ý, thế gia Ngạo Tuyết, có thể đi theo cậu”.
"Ông muốn nói gì?"
Lâm Chính hỏi.
“Tôi hy vọng, cậu có thể giữ lại cho thế gia Ngạo Tuyết một ngọn lửa”.
Ngạo Nhân Long khàn giọng nói: “Tôi biết, sở dĩ cậu muốn khống chế thế gia Ngạo Tuyết, chẳng qua là dùng thế gia Ngạo Tuyết làm tiền đặt cược, để đối đầu với Thánh Quân Diệp Viêm! Nhưng trận chiến với Lục Địa Thần Tiên, sao có thể không có thương vong? Có lẽ thế gia Ngạo Tuyết sẽ trở thành vật hy sinh của cậu, nếu có ngày như vậy, tôi hy vọng cậu có thể để lại một vài máu mủ của thế gia Ngạo Tuyết!”
Lời này nói ra, Lâm Chính cười lớn.
“Ngạo Nhân Long! Ông thật nực cười, ha ha ha ha...”
Tiếng cười chói tai, người nghe vô cùng khó chịu.
Ngạo Nhân Long khẽ cau mày, yên lặng chốc lát, sau đó khàn giọng nói: "Lâm Chính, cậu có ý gì?"
“Đám người ngồi tít trên cao như ông, từ khi nào biết quan tâm người khác như vậy? Ngạo Nhân Long, tôi nói thật với ông, nếu tộc Ngạo Tuyết thực sự có thể xử lý mọi chuyện công bằng, đối xử bình đẳng với tất cả các tộc thì sao mọi chuyện có thể phát triển đến mức độ này? Ông cho rằng mọi thứ đều rất tốt, nhưng thực tế không như suy nghĩ của ông đâu!", Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Nhân Long run rẩy, lạnh lùng nói: “Cho nên, cậu muốn tiêu diệt tộc Ngạo Tuyết? Hừ, nếu như vậy, tôi chỉ có thể liều chết chiến đấu, Lâm Chính, tuy cậu thắng tộc Ngạo Tuyết, cũng đừng hòng sống yên ổn, tôi nhất định phải gặm rơi miếng thịt của cậu!”
"Không, không, không, ông sai rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ tiêu diệt tộc Ngạo Tuyết! Tôi và tộc Ngạo Tuyết không có ân oán, sao phải làm chuyện như vậy?"
Lâm Chính khẽ cười, không ngừng lắc đầu.
Ngạo Nhân Long ngẩn ra, tập trung nói: “Cái gì? Ý cậu là... cậu định bỏ qua cho tộc Ngạo Tuyết sao?”
"Dĩ nhiên”.
Lâm Chính đến gần, hạ thấp giọng: “Tôi không chỉ bỏ qua cho các người, tôi còn định giúp các người nữa!”
“Giúp chúng tôi ư?”
Ngạo Nhân Long sững sờ.
Chương 4188: Kính chào
Ngạo Nhân Long không tài nào hiểu được lời Lâm Chính nói, nhưng ông ta sẽ không tin người trước mặt.
Mặc dù người này tuổi không lớn lắm, nhưng lòng dạ thâm sâu đáng sợ.
Hơn nữa, cậu ta tinh ý đến mức, có thể phát hiện ra trận pháp mà ông ta giấu dưới lòng đất.
Quá đáng sợ!
Hắn hít sâu, nói: "Cậu muốn giúp chúng tôi cái gì?"
“Thực lực của ông không được coi là mạnh, sở dĩ có thể trở thành gia chủ thế gia là bởi ông giấu trận pháp dưới lòng đất. Được trận pháp giúp sức, sức mạnh phi thăng của ông là vô tận, trong trận chiến, mỗi đợt công kích đều dùng hết sức lực, như vậy, đòn công kích chỉ kém cường giả Lục Địa Thần Tiên một chút. Trong mắt người thường, ông chính là Lục Địa Thần Tiên, vì vậy, tộc của ông mới có thể dẫn đầu thế gia, ngồi vững vị trí trên cao, lãnh đạo toàn bộ thế gia Ngạo Tuyết!”
Lâm Chính nói.
“Cậu nhìn ra thì đã sao? Thắng làm vua thua làm giặc, đừng nói nhảm nữa, ra tay đi! Cậu và tôi đánh trận cuối cùng!”
Ngạo Nhân Long hầm hừ, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
“Ông đừng vội, để tôi nói hết đã”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói: “Tôi mới vừa quan sát, đại trận dưới lòng đất cực kỳ không đơn giản, ông xây dựng đại trận này nhất định tốn rất nhiều công sức, sở dĩ mạo hiểm xây dựng đại trận, là để ngồi vững vị trí gia chủ thế gia Ngạo Tuyết, để chiếm vị trí cao, chiếm đoạt tài nguyên, sớm tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, đúng không?”
“Sao nào? Cậu giúp tôi tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?”
Ngạo Nhân Long khịt mũi.
"Không sai, tôi giúp ông”.
Lâm Chính nói thẳng.
Ngạo Nhân Long sửng sốt, sau đó cười toe toét: "Lâm Chính, cậu không phải cường giả Lục Địa Thần Tiên, nhưng luôn mồm nói muốn giúp tôi? Cậu cho rằng tôi là thằng ngu sao? Thật nực cười! Ha ha ha...”
"Tôi quả thực không phải Lục Địa Thần Tiên, nhưng tôi năm nay còn chưa đến 30 tuổi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lời này nói ra, hơi thở Ngạo Nhân Long run lên.
Chưa đến ba mươi?
Đã có thực lực như này?
Vậy có nghĩa là cậu ta có thiên phú bậc nhất, cực kỳ đáng sợ!
Yêu nghiệt cấp bậc này, có thể thăng cấp.
Mà Ngạo Nhân Long, đừng nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi mà nhầm, trên thực tế ông ta đã hơn tám mươi tuổi, chẳng qua ông ta dựa vào thuốc tốt để tăng tuổi thọ, khiến cho cả người hừng hực sức trẻ.
“Ngạo Nhân Long, mặc dù liên minh Thanh Huyền thành lập không lâu, nhưng chắc hẳn ông đã nhìn thấy, có vài thế tộc siêu bá chủ cũng tham gia vào liên minh, Vu Hồng của Vu Sơn, Hoa Thiên Hải của Ngũ Phương Băng Nguyên, bọn họ đang đứng ở đó! Bọn họ đều tin tôi, vì sao ông không tin tôi?”
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tất nhiên, nếu ông không tin tôi, tôi cũng không trách ông, tôi cho ông lựa chọn, ông có thể lựa chọn tiếp tục chiến đấu, hoặc có thể đồng ý kế hoạch của tôi! Đường dưới chân ông, ông là người đưa ra lựa chọn”.
Ngạo Nhân Long rơi vào trầm tư.
Một lát sau, ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: "Cậu có thể giúp tôi đột phá thật sao?"
Lâm Chính không nói gì, lấy từ trong người ra một viên thuốc, đưa cho hắn.
Ngạo Nhân Long nhận lấy, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhưng sau khi nhìn một hồi, hơi thở Ngạo Nhân Long bỗng trở nên gấp gáp.
Không kịp nghĩ ngợi, ông ta vội vã nhét nó vào miệng.
Sau khi thuốc đi vào bụng, khí tức quanh người ông ta sôi trào, đan điền đã đóng chặt từ lâu cũng nới lỏng.
Trong lúc mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
“Thuốc này còn không?”
Ngạo Nhân Long vội vàng nói.
“Tôi chỉ luyện ba viên, bản thân ăn hai viên, ông mới vừa ăn viên cuối cùng”.
Lâm Chính nói.
“Sao không luyện nữa?”
“Phải thu thập dược liệu để luyện, sau này sẽ có”.
“Thật không?”
Ngạo Nhân Long thở gấp, lập tức trầm giọng nói: "Nếu như cậu có thể cung cấp cho tôi mười viên nữa... Không! Năm viên, tôi sẽ lập tức dẫn người của thế gia Ngạo Tuyết phục tùng cậu!"
Năm viên thuốc đủ để Ngạo Nhân Long đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!
Hắn tất nhiên biết phân biệt nặng nhẹ.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không cần ông dẫn người của thế gia Ngạo Tuyết phục tùng tôi, ông phục tùng tôi là đủ rồi!”
Ngạo Nhân Long không nghĩ ngợi, quỳ luôn một chân xuống.
“Ngạo Nhân Long kính chào đại nhân!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Chương 4189: Đến chết mới thôi
Tất cả mọi người đều chết lặng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao gia chủ thế gia Ngạo Tuyết lại quỳ xuống dưới chân của Lâm Chính?
Bọn họ đang nói gì với nhau vậy?
“Gia chủ!”
Ngạo Hỏa Vân sốt ruột bước vài bước về phía trước, giọng nói hơi run run: “Tại sao ông lại quỳ trước người này chứ?”
“To gan! Đừng nói xằng nói bậy ở chỗ này nữa, từ nay về sau, Lâm minh chủ sẽ là đại nhân của tôi! Tôi sẽ phục tùng cậu ấy như chủ nhân của mình!”
Ngạo Nhân Long nghiêm túc hét lớn.
“Cái gì?”
Ngạo Ly Phượng sửng sốt, ngơ ngác nói: “Gia chủ, nếu vậy thì thế gia Ngạo Tuyết của chúng ta phải làm sao?”
“Mấy người tự chọn gia chủ đời mới đi, kể từ ngày hôm nay, tôi không còn là người của thế gia Ngạo Tuyết nữa, mấy người tự lo lấy mình đi!”
Ngạo Nhân Long khàn giọng nói.
Lý do ông ta nắm quyền kiểm soát thế gia Ngạo Tuyết là vì ông ta xem đại gia tộc này như một công cụ để thu thập tài nguyên cho mình, giúp ông ta bước chân vào hàng ngũ tiên nhân.
Bây giờ Lâm Chính có bản lĩnh ở phương diện này, thì thế gia Ngạo Tuyết còn có tác dụng gì chứ?
Đương nhiên ông ta không hề do dự mà gạt nó sang một bên.
Nghe thấy gia chủ thế gia nói vậy, tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Không ai ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra nông nổi này...
Không có sự che chở của Ngạo Nhân Long, tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều giống như mất hồn.
Mọi người nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lâm Chính lập tức nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
Sở dĩ anh không cần Ngạo Nhân Long bắt người của mình phục tùng anh là vì anh biết rằng thế gia Ngạo Tuyết sẽ không dễ dàng phục tùng anh chỉ vì Ngạo Nhân Long.
Ngay cả khi họ thật sự phục tùng, cũng sẽ có rất nhiều người không phục.
Cho nên anh đã lên kế hoạch khiến cho Ngạo Nhân Long tự nguyện thần phục mình trước, đợi đến khi ông ta từ bỏ thế gia Ngạo Tuyết khiến cho thế gia Ngạo Tuyết trở nên rắn mất đầu, sau đó cho Ngạo Hàn Mai nhân cơ hội đó chen vào.
Chỉ cần Ngạo Hàn Mai khống chế được thế gia Ngạo Tuyết sẽ tương tương với việc Lâm Chính sẽ nắm được thế gia Ngạo Tuyết trong lòng bàn tay.
“Ngạo Nhân Long đã ruồng bỏ các người, các người vẫn hy vọng ông ta tới cứu các người sao?”
Sao Ngạo Hàn Mai lại không biết ý của Lâm Chính chứ? Cô ta ngay lập tức lấy lại tinh thần, bước nhanh đến chỗ mọi người rồi hét lên: “Mấy người còn không mau phục tùng tôi sao? Chỉ khi tôi trở thành gia chủ thế gia, mấy người mới có thể tránh khỏi việc bị tàn sát! Thế gia Ngạo Tuyết mới có thể tiếp tục thịnh vượng!”
Mọi người không ám chần chừ nữa, lần lượt quỳ xuống.
“Xin Hàn Mai đại nhân hãy cứu tôi!”
“Bọn tôi nguyện trung thành với Hàn Mai đại nhân!”
“Bọn tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của Hàn Mai đại nhân, không dám trái lời!”
Hầu hết người trong các tộc đều lên tiếng, không hề do dự.
Dù sao ngay cả gia chủ thế gia cũng đã khuất phục, sao bọn họ có thể tiếp tục kiên trì chứ?
Nhưng người của thế gia và người của tộc Sương Mạch lại do dự tại chỗ, không biết nên làm gì.
Những người khác đều có thể đầu hàng, chỉ riêng bọn họ thì không được.
Bởi vì những kẻ đã lên kế hoạch để tiêu diệt tộc Diệp Mạch chính là bọn họ.
Chỉ vì thi thể của Băng Điểu, thế gia đã không ngại hợp sức với tộc Sương Mạch nên mới có cục diện ngày hôm nay.
Bây giờ, với sự trợ giúp của Lâm Chính, Ngạo Hàn Mai đã đánh giết trở lại, nếu bọn họ đầu hàng, chẳng phải họ sẽ bị Ngạo Hàn Mai băm vằm thành ngàn mảnh sao?
Dù sao Ngạo Diệp cũng đã bị họ giết chết.
“Sự việc đã đến nước này rồi, mọi người, đừng chần chừ nữa, ngày hôm nay chúng ta sẽ gắng sức chiến đấu đến chết mới thôi!”
Ngạo Hỏa Vân nghiến răng gào lên, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
“Đến chết mới thôi!”
“Liều chết chiến đấu đến cùng!”
Người của tộc Sương Mạch lần lượt hét lên, ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ.
Một số người của thế gia cũng tỏ thái độ kiên quyết.
Nhưng vẫn có nhiều người chọn cách giữ im lặng.
“Đủ rồi, Ngạo Hỏa Vân, đừng lấy trứng chọi đá!”
Lúc này, Ngạo Hàn Mai đột nhiên hét lên, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ giết sạch các người! Các người cứ yên tâm đi!”
“Cô nói cái gì?”
Ngạo Hỏa Vân sửng sốt.
Chương 4190: Không thể ngồi vững
“Cô nói gì cơ?”
Ngạo Hỏa Vân cảm thấy khó tin, kinh ngạc nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
Ngay cả những người sống sót còn lại của tộc Diệp Mạch cũng cảm thấy khó tin.
“Cô chủ, cô đang làm gì vậy? Mấy kẻ khốn nạn của tộc Sương Mạch này không đáng được tha thứ!”
“Bọn họ đã giết không biết bao nhiêu anh em ruột thịt của chúng ta rồi, ngay cả tộc trưởng cũng đã chết dưới tay bọn họ, sao chúng ta có thể bỏ qua cho bọn họ chứ?”
“Đúng đó cô chủ, còn cả những người của thế gia nữa, họ thậm chí còn muốn đưa chúng ta đến phòng thuốc! Bọn cầm thú này không đáng được đồng cảm, cần phải nhanh chóng loại bỏ!”
Mọi người lần lượt lên tiếng, khuyên nhủ không ngừng.
Ngạo Hàn Mai hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Sao tôi lại không biết đạo lý này chứ? Nhưng tôi muốn trở thành gia chủ mới của thế gia Ngạo Tuyết, không nên có lòng dạ hẹp hòi, so đo tính toán những ân oán đã qua, nếu không, làm sao mọi người sẽ phục tùng tôi đây?”
“Chuyện này...”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết nên nói gì.
“Ngạo Hỏa Vân, Ngạo Ly Phượng, nếu bây giờ mấy người tự nguyện đầu hàng, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước kia nữa! Còn nếu không chịu đầu hàng, mấy người có thể ra tay, nhưng kết cục như thế nào thì hẳn là mấy người đã biết rõ rồi, tự lựa chọn đi!”
Ngạo Hỏa Vân và đám người Ngạo Ly Phượng nhìn nhau, im lặng một lúc, cuối cùng rối rít buông bỏ vũ khí trong tay, quỳ xuống mặt đất.
“Chúng tôi... sẵn lòng phục tùng!”
Cùng với tiếng nói nhẹ nhàng truyền đi, tất cả người của thế tộc và tộc Sương Mạch đều đã đầu hàng.
Mọi người ở xung quanh thấy thế đều quỳ xuống đất.
“Kính chào gia chủ thế gia!”
“Kính chào gia chủ thế gia!”
Âm thanh như sóng trào lan ra khắp nơi.
Ngạo Hàn Mai im lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra, đôi mắt cô ta lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Sự hỗn loạn đã lắng xuống, cùng với việc Ngạo Hàn Mai trở thành gia chủ thế gia mới, tộc Diệp Mạch cũng trở thành một thế gia mới.
Thế gia Ngạo Tuyết đã lấy lại được sự yên bình.
Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra, lại có vẻ như tất cả đều đã thay đổi.
Liên minh Thanh Huyền nghỉ ngơi nửa buổi, sau đó trở về nơi đóng quân của liên minh.
Trận chiến này khiến khá nhiều người bị thương, họ cần được chữa trị.
Lâm Chính chuẩn bị rời đi cùng với người của liên minh Thanh Huyền.
...
Hồ nước bên hiên nhà của tộc Diệp Mạch.
Lâm Chính im lặng nhìn mặt nước, suy nghĩ đến việc rời đi.
“May mà có cậu, Lâm minh chủ, nếu không có cậu e rằng tất cả chúng tôi đều đã bị người tộc Sương Mạch và thế gia giết chết, cảm ơn cậu”.
Ngạo Vi Âm đi tới, giọng nói không còn vẻ lạnh lùng nữa mà hơi dịu dàng.
“Khách sáo rồi, tôi là chồng của Hàn Mai, sao có thể thờ ơ với chuyện này chứ?”, Lâm Chính cười.
“Chồng hả?”
Ngạo Vi Âm lắc đầu: “Cậu hay Hàn Mai đều không thực sự nghiêm túc với chuyện này, mối quan hệ vợ chồng này của hai người chỉ là cái cớ để cậu can thiệp vào thế gia Ngạo Tuyết mà thôi!”
Cô ta xoay người lại, nhìn chăm chú vào Lâm Chính: “Lâm minh chủ, thực ra cậu rất có tham vọng, cũng biết nhìn xa trông rộng, rõ ràng là cậu có thể nắm giữ thế gia Ngạo Tuyết trong lòng bàn tay, nhưng cậu lại chọn cách bảo Hàn Mai tiếp quản vì cậu biết rằng Hàn Mai sẽ phù hợp hơn cậu!”
“Tôi chỉ muốn mượn sức mạnh của Ngạo Tuyết để đối phó với kẻ thù của mình, chỉ thế thôi”.
Lâm Chính sờ túi áo, không tìm thấy điếu thuốc nào mới nhoẻn miệng cười.
“Chắc chắn là không chỉ có như thế!”
Ngạo Vi Âm lắc đầu, lạnh lùng nói.
Lâm Chính cũng không muốn giải thích thêm, bình tĩnh nói: “Cô có cho rằng Hàn Mai sẽ quản lý tốt Ngạo Tuyết không?”
“Tôi không biết”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói; “Phải xem cô ấy có quyết đoán không đã!”
“Quyết đoán?”
Hô hấp của Ngạo Vi Âm trở nên dồn dập, gằn giọng nói: “Ý cậu là...”
“Thế gia và tộc Sương Mạch từ trước đến nay đều chưa bao giờ từng bỏ cuộc, nếu không loại bỏ thì cô ấy sẽ không thể ngồi vững được ở vị trí này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vẻ mặt của Ngạo Vi Âm trở nên căng thẳng, một lúc sau cũng không nói gì.
Bình luận facebook