-
Chương 4176-4180
Chương 4176: Chúng tôi bị bắt rồi
Thực lực của thế gia Ngạo Tuyết mạnh là tới từ công pháp đặc biệt của họ. Mà công pháp này không thể gia tăng tâm tính của họ.
Huống hồ những nhóm tộc cấp dưới thực lực không hề mạnh, thậm chí gộp lại không bằng cả một thế tộc bá đạo. Giờ đây Lâm Chính nói vậy khiến cho bọn họ có sự thay đổi về tâm cảnh.
“Đúng vậy, Diệp Mạch nhất tộc vốn là của người của thế gia Ngạo Tuyết. Là con rể thì Lâm minh chủ đâu phải là người ngoài chứ?”
“Huống hồ Diệp Mạch nhất tộc bị định tội, hình như không có chứng cứ thì phải”.
“Từ đầu tới cuối tôi không biết tại sao Ngạo Tuyết lại bị định tôi. Chuyện này xảy ra quát đột ngột, thật không thể tin được”.
“Chắc chắn là có gì đó mờ ám”.
“Chúng ta không thể để bị lợi dụng được”.
Một vài người dao động, từ bỏ chiến đấu, lùi về sau. Qủa nhiên những người này không còn muốn đấu nhau với liên minh Huyền Thanh nữa.
Càng có nhiều người thấy dao động hơn. Tình hình đã thay đổi. Sắc mặt Ngạo Ly Phượng khá khó coi. Ông ta thở hồng hộc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Thế nhưng đối với cách làm của thế gia, sớm có nhiều người cảm thấy bất mãn rồi. Giờ đối thủ lại mạnh như vậy, bọn họ ra mặt khác gì tự chọn cái chết?
Nếu như người của tộc mình chết nhiều, sức mạnh của tộc mình yếu đi thì địa vị cũng rớt xuống. Đây không phải là điều những người lãnh đạo muốn.
Thấy đám đông dần mất đi ý chí chiến đấu, Ngạo Ly Phương tối mặt. Dù là Ngạo Băng Hổ thì cũng vậy.
“Nghe đây, các người không dồn toàn lực lao lên giết chết kẻ địch thì các người là kẻ phản đồ. Các người sẽ bị loại tên khỏi thế gia Ngạo Tuyết” .
Ngạo Băng Hổ hét lớn với ý đồ uy hiếp đám đông. Thế nhưng lời nói của họ lại khiến đám đông khó chịu.
“Ngạo Băng Hổ, ông là cái thá gì? Ông nói chúng tôi là kẻ phản đồ thì chúng tôi là kẻ phản đồ chắc? Sao, thế gia Ngạo Tuyết do Sương Mạch nhất tộc ông làm chủ à?”
Tộc trưởng Khôn mạch nhất tộc nhìn chăm chăm Ngạo Băng Tuyết và hừ giọng.
“Kẻ địch xâm nhập vào thành Ngạo Tuyết các người đứng nhìn, không chịu xông lên, vậy thì các người có phải là những kẻ phản đồ không?”, Ngạo Băng Hổ hừ giọng.
“Kẻ địch? Ai là kẻ địch? Đó là người của Diệp Mạch nhất tộc. Còn có cả con rể ở đây, con rể của thành Ngạo Tuyết. Ai bảo các người coi thành kẻ địch thế?”
Tộc trưởng Khôn Mạch nhất tộc hừ giọng lạnh lùng: “Nếu ông thấy họ có tội thì ông ra tay đi. Không liên quan gì tới chúng tôi hết. Nếu như họ có tội thì lấy chứng cứ ra. Đừng nói nhiều”.
“Ông...”, Ngạo Băng Hổ tức lắm.
Ông ta biết tộc trưởng của Khôn Mạch nhất tộc như vậy là vì cố ý báo thù ông ta. Dù sao thì Khôn Mạch nhất tộc cũng từng rất mạnh. Nhưng nhiều năm trước chiến đấu với Sương Mạch nhất tộc nên bị sa sút, bị Sương Mạch nhất tộc mài mòn không ít thực lực.
Giờ đây Sương Mạch nhất tộc liên kết với thế gia tiêu diệt Diệp Mạch nhất tộc, nên hai bên vốn có thù hằn từ trước bắt đầu lại lục đục.
“Khôn tộc trưởng. Tôi ra lệnh cho ông lập tức chiến đấu, đánh bại kẻ địch Nếu không tôi sẽ coi Khôn Mạch nhất tộc là kẻ thù và sẽ khai trừ đấy”.
Ngạo Ly Phượng cũng chẳng buồn khách khí, cứ thế hét lên.
Người của Khôn Mạch nhất tộc cảm thấy áp lực vô cùng. Những tộc khác cũng vậy. Dưới sức ép của Ngạo Ly Phượng, họ không thể không tham gia.
Thế nhưng so với những cao thủ đã được dùng thuốc và châm kim của liên minh Thanh Huyền thì bọn họ chẳng thể thắng nổi.
“Đừng làm quá, khống chế họ là được”
Lâm Chính hét lớn: “Dù sao thì họ cũng không muốn đối đầu với chúng ta, chẳng qua là bị thế gia ép thôi. Tước đoạt vũ khí của họ là được”.
“Tuân lệnh”
Người của liên minh Thanh Huyền đáp lại. Người của Khôn Mạch nhất tộc nhanh chóng bị hạ gục.
Lâm Chính làm đúng những gì anh nói, chỉ tước đoạt vũ khí của đối phương và đẩy họ qua một bên.
“Khôn tộc trưởng, ông ở đây đợi. Lát nữa tôi xử lý xong nội giạn của thế giá thì sẽ để các người về”
Khôn tộc trưởng giật mình rồi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm.
“Khôn tộc trưởng, ông làm gì vậy? Mau giết chết Lâm minh chủ đi chứ”, Ngạo Ly Phượng hét lớn.
Nhưng Khôn tộc trưởng chỉ lắc đầu: “Đại nhân thế gia, ông không nghe thấy sao? Chúng tôi...bị bắt rồi”.
Chương 4177: Xoay chuyển
“Đây là bị bắt sao?”, Ngạo Ly Phượng tức lắm bèn trợn ngược mắt.
Thế nhưng Khôn tộc trưởng mặc kệ. Ngạo Ly Phượng bặm môi, không biết phải làm thế nào. Có được tiếng nói từ Khôn Mạch nhất tộc, thế là càng có nhiều người lựa chọn việc bị bắt hơn.
Càng lúc càng có nhiều người lựa chọn không hành độngHơn nữa những người này đều là nhóm tộc cấp thấp trong thế gia Ngạo Tuyết.
Bọn họ có cuộc sống khổ cực nên thường lợi lạc không bao giờ tới tay họ. Bọn họ sớm đã cảm thấy oán hận. Giờ có tiếng nói của Lâm Chính thì đương nhiên là họ dựa vào anh rồi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai chị em Ngạo Hàn Mai trở nên vô cùng hào hứng.
“Tiêu diệt Sương Mạch nhất tộc trước rồi giết Ngạo Ly Phượng”, Lâm Chính thấy cũng tương đối bèn hét lớn và đưa người lao lên.
Người của các thế tộc khác cũng chẳng có ai đối kháng.
“Khốn nạn”, Ngạo Băng Hổ phẫn nộ, điên cuồng đối kháng.
Thế nhưng chỉ dựa vào Sương Mạch nhất tộc thì sao có thể đối phó được với liên minh Thanh Huyền. Người của Sương Mạch nhất tộc người thì chết, người thì bị thương...tất cả đều bị hạ gục dần dần.
Cả đám người vội thoái lui. Ngạo Băng Hổ nhìn người của mình với đôi mắt đỏ au.
“Bố ơi, còn tiếp tục như vậy thì người của chúng ta sẽ bị giết hết mất. Chúng ta không thể tiếp tục chiến đấu thêm được. Phải mời cao thủ của thế gia ra tay thôi, nếu không sẽ mất kiểm soát mất”, Ngạo Hỏa Vân bặm môi.
Ngạo Băng Hổ đương nhiên là nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề bèn nhìn Ngạo Ly Phương.
“Người của thế gia giờ đều bận, làm gì có thời gian mà quan tâm tới chuyện này. Huống hồ, nhiều người như vậy mà không đối phó được với kẻ địch thì thế gia Ngạo Tuyết cần tới các người làm gì?”, Ngạo Ly Phượng tức giận quát.
Ngạo Băng Hổ tối mắt, không hề lên tiếng. Ông ta đã hợp tác với thế gia thì không thể nào phản bội lại được. Nhưng những người khác thì tức giận lắm.
“Chúng tôi làm trâu làm ngựa cho thế gia, giờ kẻ địch tấn công mà thế gia không hỗ trợ, bắt chúng tôi phải liều mạng, như vậy thì tại sao chúng tôi phải làm trâu làm ngựa cho các người chứ?”
“Đúng vậy, thế gia cho được chúng tôi cái gì? Các người cho được cái gì?”
“Như vậy có phải là quá đáng quá rồi không?”
“Thế gia đại nhân, chúng tôi cũng là con người, chúng tôi cũng họ Ngạo. Dựa vào cái gì mà liều chết thì bắt chúng tôi làm còn các người thì lẩn tránh, hưởng phục lợi và yên tâm tu luyện?”
“Chúng tôi là nô lệ của các người đấy à?”
Càng lúc càng có nhiều người lên tiếng. Ngạo Ly Phượng tái mặt, rõ ràng là ông ta không ngờ tình hình sẽ lại như thế này.
Lâm Chính nhân cơ hội dẫn dắt thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu lao về phía Ngạo Ly Phượng và Ngạo Băng Hổ. Thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ cần chém được Ngạo Ly Phượng và Ngạo Băng Hổ thì cục diện sẽ được kiểm soát.
“Khốn nạn, đừng coi thường chúng tôi như thế”, Ngạo Băng Hổ bị chọc tức bèn gầm lên và lao tới. Thế nhưng bọn họ nào phải đối thủ của liên minh Thanh Huyền.
“Một tên Ngạo Băng Hổ thôi mà ngôn thế”, Vu Hồng cười khinh miệt, lao về phía ông ta. Cô ta chỉ điểm, một đường khí văn kỳ diệu phóng ra.
Ngạo Băng Hổ dù có thực lực phi phàm nhưng vẫn không phải là thành viên nòng cốt của thế gia Ngạo Tuyết nên cũng không thể đại diện được cho toàn bộ thế gia này.
So với một bá chủ siêu việt như Vu Hồng thì ông ta còn kém xa. Hai bên giao đấu có vài chiêu thì Ngạo Băng Hổ đã rơi vào thế hạ phong.
“Thế gia đại nhân giúp tôi”, ông ta hét lớn.
Nhưng Ngạo Ly Phượng không hề lao lên, chỉ nhìn chiến trường thảm bại của chính mình và quay người định rời đi.
Ngạo Băng Hổ nín thở, ông ta nhìn với vẻ khó tin.Đúng lúc ông ta bàng hoàng thì...
Phụt! Thanh kiếm của Vu Hồng đâm xuyên ngực ông ta.
“Bố ơi”, Ngạo Hỏa Vân gào lên.
Sương Mạch nhất tộc mất đi dũng khí chiến đấu, tất cả đều quỳ xuống đầu hàng. Cục diện đã nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính Những người khác cũng phải từ bỏ, vứt vũ khí và đầu hàng theo.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy thì rưng rưng nước mắt.Cô ta không ngờ mọi chuyện có thể thay đổi nhanh như vậy.
Chương 4178: Chất vấn
Trận chiến ở quảng trường Hàn Băng nhanh chóng kết thúc.
Các tộc quần đều lựa chọn đầu hàng liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính biết đây là thời cơ tốt để lôi kéo lòng người, liền nháy mắt với Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai thấy thế liền lập tức đi tới.
“Ngạo Hàn Mai đại nhân, những lời cô và Lâm minh chủ vừa nói đều là thật sao? Cô sẽ không giết chúng tôi chứ?”.
Có người dè dặt hỏi Ngạo Hàn Mai.
Cô ta bật cười: “Đương nhiên là thật rồi, sao chúng tôi lại sát hại tộc nhân của mình chứ? Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ trở nên bình đẳng, mọi lợi ích sẽ được chia đều!”.
“Thật sao?”.
“Tốt quá!”.
“Cảm ơn Hàn Mai đại nhân!”.
Nhiều người mừng rỡ phát khóc, nhưng đương nhiên vẫn còn một bộ phận mang thái độ hoài nghi.
Dù sao những lời ngon ngọt thì ai chẳng nói được.
Lâm Chính thấy thế, biết đã đến lúc tiêm cho bọn họ một mũi an thần, liền cất bước đi tới.
“Xin các vị trật tự, nghe tôi nói mấy câu”.
Thấy Lâm Chính ra mặt, mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh.
“Các vị, tôi biết trong lòng các vị vẫn còn hoài nghi chứ chưa tin tưởng liên minh Thanh Huyền chúng tôi, nhưng Lâm Chính tôi có thể ở đây đảm bảo với các vị, liên minh Thanh Huyền sẽ không gia nhập thế gia Ngạo Tuyết mà chỉ dùng thân phận đồng minh để giúp đỡ thế gia Ngạo Tuyết phát triển. Nếu các anh cảm thấy lời tôi nói không đủ sức thuyết phục thì có thể hỏi những người bên cạnh tôi”.
“Đây là Vu Hồng, lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ Vu Sơn, trong chiến dịch núi Thiên Thần, Vu Hồng đại nhân bị Thiên Thần Điện ám toán, khiến toàn quân Vu Sơn bị diệt, sau đó cô ấy liền gia nhập liên minh Thanh Huyền của tôi, gây dựng lại Vu Sơn. Các vị có thể hỏi cô ấy xem tôi đã đối xử với cô ấy như thế nào”.
“Còn đây là nhóm thế lực của Ngũ Phương Băng Nguyên, nếu tôi muốn thôn tính Ngũ Phương Băng Nguyên thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không muốn thôn tính bất cứ thế tộc nào. Mỗi người gia nhập liên minh Thanh Huyền đều dùng thân phận thành viên, bọn họ vẫn có thể giữ cơ cấu tổ chức của mình”.
“Bao gồm cả thế gia Ngạo Tuyết các vị nữa! Ngạo Hàn Mai là vợ tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn gia tộc của cô ấy bị bức hại. Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để trừ gian diệt ác cho thế gia Ngạo Tuyết các anh mà thôi!”.
“Thế nên tất cả những lời hứa mà Ngạo Hàn Mai và tôi đã nói trước đó, tôi có thể thề ở đây là chúng tôi nhất định sẽ thực hiện!”.
Anh vừa dứt lời, đám Vu Hồng, Hoa Thiên Hải đều đứng ra làm chứng.
“Tôi có thể dùng danh dự của Vu Sơn để chứng minh điều này, những lời Lâm minh chủ nói đều là thật!”.
“Tôi cũng có thể làm chứng!”.
“Cả tôi nữa!”.
Âm thanh vang lên không dứt, những người đứng ra làm chứng cũng càng ngày càng nhiều.
Người của các tộc thấy thế mới thả lỏng cảnh giác, lặng lẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên từ phía thế gia.
“Bảo người của cậu làm chứng cho cậu? Đây chẳng phải là chuyện cười sao?”.
Vừa dứt lời, liền có mấy luồng khí tức đáng sợ ập tới.
“Cao thủ thế gia?”.
Ngạo Vi Âm ngẩng phắt đầu lên, đanh mắt nhìn.
Lâm Chính cũng ngước mắt lên.
Chỉ thấy phía xa có một đám người đang chậm rãi đi tới.
“Cung nghênh gia chủ!”.
Ngạo Ly Phượng mừng rỡ, dẫn theo người của mình vội vàng quỳ xuống, cao giọng hô to.
Người của các tộc quần thấy thế thì đều biến sắc, có chút khó xử.
Gia chủ thế gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi cuối cùng cũng xuất hiện.
Đó là một người đàn ông râu tóc bạc trắng nhưng tướng mạo còn rất trẻ.
Người đàn ông mặc áo bào trắng hoa văn bông tuyết, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo, mắt sáng như kiếm, cất bước đi tới.
Thực lực cao thâm khó dò.
Ông ta đứng lại, dường như xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Nhìn thấy gia chủ thế gia còn không quỳ xuống?”.
Một đại nhân của thế gia ở bên cạnh lập tức hét lên.
Âm thanh như sấm, khiến mọi người muốn thủng màng nhĩ.
“Tôi… chúng tôi xin khấu kiến thế gia đại nhân”.
Một số người không khỏi sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy dập đầu.
Những người còn lại thì bàng hoàng bất an, không biết nên làm thế nào.
Lúc này, ngay cả Ngạo Hàn Mai cũng có chút run rẩy.
Dù sao người kia cũng đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của thế gia Ngạo Tuyết.
Cô ta… có thể thắng được không?
Ngạo Hàn Mai không biết, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác.
“Ngạo Nhân Long! Ông dung túng cho người của thế gia làm xằng làm bậy, nô dịch tộc nhân, sát hại trung lương, không tội ác nào không làm, tôi thay mặt tất cả người của tộc Ngạo Tuyết, đuổi các ông ra khỏi thế gia Ngạo Tuyết. Nếu ông thức thời dẫn theo tộc nhân của ông ngoan ngoãn rời khỏi đây thì sẽ được tha chết!”.
Ngạo Hàn Mai hít sâu một hơi, lớn tiếng mắng.
Chương 4179: Giải thích thế nào?
Câu này nói ra thấy rất cổ quái, người nghe cũng thấy rất cổ quái.
Nhưng Ngạo Hàn Mai nhất định phải giơ cao ngọn cờ này.
Cô ta phải dùng thân phận người của thế gia Ngạo Tuyết để lật đổ sự thống trị của thế gia.
Bây giờ chỉ có giành được sự ủng hộ của tộc nhân Ngạo Tuyết thì mới có thể thành công.
“Ngạo Hàn Mai?”.
Ngạo Nhân Long nhìn chằm chằm về phía này với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, bình thản lên tiếng: “Cô vốn là người ứng cử cho vị trí gia chủ đời sau, là thiên tài mà mọi người khâm định, nhưng cô lại bị người ngoài mê hoặc, phản bội tộc nhân, tàn sát thế gia. Cô tội ác tày trời!”.
“Người tội ác tày trời là ông! Tộc Diệp Mạch tôi vô duyên vô cớ gánh họa diệt tộc, chuyện này do ai sai khiến? Tất cả là do các ông gây nên!”.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
“Họa diệt tộc? Đây là do tộc Diệp Mạch các cô tự làm tự chịu mà thôi!”.
Ngạo Nhân Long bình thản đáp.
“Ông nói cái gì?”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng quát.
“Sao? Cô cũng tự biết rõ mà, cần gì phải giả ngu chứ?”.
Ngạo Ly Phượng hừ mũi nói: “Tôi hỏi các cô! Có phải Ngạo Thiên Sương của tộc Sương Mạch là do cô và tên họ Lâm này giết không?”.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy, không biết nên trả lời thế nào.
“Các cô không cần chối! Chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng rồi! Chính là các cô làm! Chứng cứ là con ngựa các cô cưỡi lúc trở về không phải là băng mã của thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi, mà là con ngựa được mua ở thành trì bên ngoài đất cực hàn!”.
“Chúng tôi đã phái người đi hỏi, lúc các cô mua ngựa thì người ai cũng dính đầy máu bẩn. Chắc công ta đây là máu của ngạo Thiên Sương và các tuyết vệ!”.
“Ngạo Hàn Mai, các cô còn muốn chối sao?”.
Những lời nói của Ngạo Ly Phượng khiến mấy người Ngạo Hàn Mai đều á khẩu.
Cô ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Ngạo Hàn Mai, tỏ vẻ phức tạp.
“Ngạo Thiên Sương đúng là do chúng tôi giết!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao.
“Nghe thấy chưa? Người này đã thừa nhận rồi! Bọn họ giết tộc nhân, chúng tôi trừng phạt bọn họ theo tộc quy thì sai sao?”.
Ngạo Ly Phượng cười đầy dữ tợn, ánh mắt vô cùng đắc ý.
“Nhưng là Ngạo Thiên Sương ra tay trước!”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vẫn còn già mồm?”.
Ngạo Ly Phượng hiển nhiên không tin.
“Lâm minh chủ, đầu óc anh có vấn đề à? Bây giờ anh thừa nhận, thì tộc nhân chỉ càng căm ghét chúng ta hơn. Bọn họ vốn dĩ đã nghi ngờ và không tin tưởng chúng ta, bây giờ anh thừa nhận như vậy, chỉ sợ chúng ta càng khó chống lại thế gia Ngạo Tuyết hơn”.
Ngạo Vi Âm trầm giọng nói, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Cô ta vốn định sống chết không nhận tội, nhưng Lâm Chính đã thừa nhận, thì tức là mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, nói với Sở Thu ở bên cạnh: “Sở Thu, mang đồ ra đây”.
“Vâng, minh chủ”.
Sở Thu gật đầu, lấy một chiếc điện thoại ra.
Đó là điện thoại của Lâm Chính.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ông bảo tôi nói hươu nói vượn? Vậy tôi sẽ cho ông xem chứng cứ!”.
Lâm Chính giơ điện thoại cao lên, đồng thời mở video.
Video hiển thị cảnh tượng Lâm Chính và Ngạo Thiên Sương đang đánh nhau.
Hóa ra Lâm Chính đã đề phòng trước, dặn Sở Thu ở trên núi dùng điện thoại quay lại cảnh này.
Ngạo Ly Phượng thấy thế, sắc mặt lập tức sa sầm, nhưng ông ta vẫn chưa hết hi vọng, khẽ gầm lên: “Vậy thi thể của Băng Điểu trên Hàn Sơn thì cậu giải thích thế nào? Chúng tôi phát hiện thi thể Băng Điểu đã bị tách rời ở dưới tầng hầm của tộc Diệp Mạch! Các cậu tư tàng thứ này, lẽ nào không có tội?”.
“Băng Điểu do tôi giết, thi thể đương nhiên là của tôi, vậy cũng là có tội sao?”.
Lâm Chính lập tức đáp.
“Nói vậy là những người chết trên Hàn Sơn của tộc Sương Mạch cũng là anh giết?”.
Ngạo Hỏa Vân nói.
“Bọn họ bị Băng Điểu giết, không liên quan đến tôi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh…”
“Còn nữa, Ngạo Hỏa Vân, anh nghĩ các anh vô tội sao?”.
Lâm Chính hừ mũi nói, rồi cũng phát luôn video đám Ngạo Hỏa Vân mai phục trên Hàn Sơn.
Người của tộc Sương Mạch đều im lặng không nói gì.
Các tộc nhân xung quanh xôn xao.
“Người của tộc Sương Mạch ra đòn sát thủ như vậy, lẽ nào là vô tội? Còn thế gia đại nhân biết rõ chuyện này nhưng vẫn dung túng, chẳng phải cũng là tòng phạm sao? Các ông giải thích thế nào đây?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Xung quanh im phăng phắc.
Chương 4180: Tôi cho cậu cơ hội
Ngạo Hỏa Vân đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, hai nắm tay siết chặt.
Anh ta biết Lâm Chính có video, nhưng anh ta không ngờ Lâm Chính còn có cả video của Ngạo Thiên Sương.
“Nếu cậu đã có video thì tại sao không lấy ra từ trước để chứng minh sự trong sạch của mình? Cậu chần chừ không công bố, lẽ nào chột dạ trong lòng?”.
Ngạo Ly Phượng lạnh lùng quát.
“Tôi cũng muốn công bố, nhưng các ông có cho tôi cơ hội không? Từ lúc tôi đặt chân vào thế gia Ngạo Tuyết, các ông vẫn luôn nhằm vào tôi, hết lần này đến lần khác ám sát tôi! Chột dạ trong lòng? Tôi thấy người chột dạ là các ông mới đúng!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn kiếp, mày đừng có ngậm máu phun người!”.
Ngạo Hỏa Vân gầm lên.
“Ngậm máu phun người?”.
Lâm Chính cất điện thoại đi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thế thì tôi phải hỏi tộc Sương Mạch các anh rồi, tại sao sau khi biết tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Hàn Mai, liền lập tức phái Ngạo Thiên Sương đến Lôi Trạch Thiên Các ngay trong đêm? Mục đích là gì? Thứ hai, tôi và Ngạo Thiên Sương không thù không oán, tại sao anh ta phải giết tôi? Nói cho cùng, các anh chỉ là không muốn Hàn Giang Cô Huyết trên người Ngạo Hàn Mai được chữa khỏi mà thôi! Các anh muốn Ngạo Hàn Mai chết bởi căn bệnh lạ này, như vậy thì sẽ không ai có thể đe dọa đến địa vị của Ngạo Thiên Sương, gia chủ thế gia đời sau sẽ thuộc về anh, đúng không?”.
Dứt lời, người của các tộc quần đều đổ dồn mắt về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.
Bọn họ không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu mục đích của những hành động này chứ?
“Tranh quyền đoạt lợi, tôi không phản đối, nhưng dùng những thủ đoạn hạ lưu như này thì sao có thể vô tội được? Không tranh được thì giết, giết không được thì liên hợp các thế gia diệt tộc! Tộc Sương Mạch và những người được gọi là thế gia, các ông thực sự coi trọng tộc quy sao? Các ông thực sự coi người khác là đồng tộc đồng bào của mình sao? Tôi thấy không hề”!.
“Các ông chỉ là một đám tiểu nhân ích kỉ vụ lợi mà thôi!”.
“Các ông không xứng ở lại thế gia Ngạo Tuyết!”.
Lâm Chính nói đầy chính nghĩa, sắc mặt căm phẫn: “Tôi là con rể của tộc Diệp Mạch, cũng là con rể của thế gia Ngạo Tuyết! Tôi không thể chấp nhận Ngạo Tuyết có những kẻ cặn bã như các ông! Hôm nay, tôi sẽ thay mặt Ngạo Tuyết, đuổi hết đám cặn bã như các ông đi!”.
Dứt lời, anh giơ Thiên Sinh Đao cao lên.
Lưỡi đao sáng loáng, giữa đất trời đầy băng tuyết, chói mắt như một chòm sao, khiến thân hình Lâm Chính càng trở nên cao lớn hơn.
Còn đám người của thế gia đã trợn mắt há mồm.
Lâm Chính chỉ vài ba câu nói đã biến bọn họ thành những kẻ phản trắc…
“Hay cho miệng lưỡi sắc bén!”.
Gia chủ thế gia bình thản nhìn Lâm Chính, gật đầu: “Xem ra sự thành lập của liên minh Thanh Huyền không phải trùng hợp, những kiêu hùng như Vu Hồng, Hoa Thiên Hải có thể thần phục cậu cũng là có nguyên nhân”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ông ta.
Gia chủ thế gia cất bước đi tới.
“Chuyện đến nước này, e rằng ngoài một trận chiến thì cũng không còn lựa chọn nào khác”.
“Thế nên cậu hãy lựa chọn đi”.
Gia chủ thế gia bình thản nhìn anh.
“Lựa chọn gì?”.
“Cậu đánh với tôi một trận, nếu cậu tông tag thì tôi có thể nhường cho cậu vị trí gia chủ thế gia!”.
Gia chủ thế gia bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
“Gia chủ! Không được!”.
“Gia chủ, không được hành xử theo cảm tính như vậy!”.
“Bọn họ có thân phận gì chứ? Sao có thể nhòm ngó vị trí cao như vậy được? Tuyệt đối không thể!”.
Người của thế gia nhao nhao ngăn cản.
Nhưng vẻ mặt của gia chủ thế gia vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Người này hao tâm tổn sức làm nhiều việc như vậy cũng chỉ muốn lấy được vị trí lãnh tụ của thế gia Ngạo Tuyết cho Ngạo Hàn Mai mà thôi. Cậu ta muốn thông qua Ngạo Hàn Mai để khống chế thế gia Ngạo Tuyết. Nếu cậu ta đã có suy nghĩ như vậy thì tôi sẽ cho cậu ta cơ hội!”.
Những lời nói của ông ta tràn đầy tự tin.
Đôi mắt Lâm Chính lóe lên một tia dị thường.
Gia chủ thế gia nói đúng.
So với việc hợp tác, thì không bằng khống chế thế gia Ngạo Tuyết trong tay.
Thực ra ngay từ đầu, Lâm Chính đã có ý định hợp tác, nhưng sau khi giết Ngạo Thiên Sương thì anh biết suy nghĩ này không hề thực tế.
Thế nên anh liền nảy ra ý định giúp đỡ Ngạo Hàn Mai làm gia chủ thế gia Ngạo Tuyết.
Chỉ có như vậy, thế gia Ngạo Tuyết mới có thể tính là đồng minh của anh, hai người mới cùng hội cùng thuyền.
“Nếu tôi thua thì sao?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Vậy thì kết cục… sẽ khá thảm đấy!”.
Gia chủ thế gia bình thản đáp: “Không những cậu phải chết, mà tộc Diệp Mạch, liên minh Thanh Huyền cũng sẽ bị tôi giết sạch, không tha một ai”.
Tất cả mọi người đều hít vào khí lạnh.
Thực lực của thế gia Ngạo Tuyết mạnh là tới từ công pháp đặc biệt của họ. Mà công pháp này không thể gia tăng tâm tính của họ.
Huống hồ những nhóm tộc cấp dưới thực lực không hề mạnh, thậm chí gộp lại không bằng cả một thế tộc bá đạo. Giờ đây Lâm Chính nói vậy khiến cho bọn họ có sự thay đổi về tâm cảnh.
“Đúng vậy, Diệp Mạch nhất tộc vốn là của người của thế gia Ngạo Tuyết. Là con rể thì Lâm minh chủ đâu phải là người ngoài chứ?”
“Huống hồ Diệp Mạch nhất tộc bị định tội, hình như không có chứng cứ thì phải”.
“Từ đầu tới cuối tôi không biết tại sao Ngạo Tuyết lại bị định tôi. Chuyện này xảy ra quát đột ngột, thật không thể tin được”.
“Chắc chắn là có gì đó mờ ám”.
“Chúng ta không thể để bị lợi dụng được”.
Một vài người dao động, từ bỏ chiến đấu, lùi về sau. Qủa nhiên những người này không còn muốn đấu nhau với liên minh Huyền Thanh nữa.
Càng có nhiều người thấy dao động hơn. Tình hình đã thay đổi. Sắc mặt Ngạo Ly Phượng khá khó coi. Ông ta thở hồng hộc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Thế nhưng đối với cách làm của thế gia, sớm có nhiều người cảm thấy bất mãn rồi. Giờ đối thủ lại mạnh như vậy, bọn họ ra mặt khác gì tự chọn cái chết?
Nếu như người của tộc mình chết nhiều, sức mạnh của tộc mình yếu đi thì địa vị cũng rớt xuống. Đây không phải là điều những người lãnh đạo muốn.
Thấy đám đông dần mất đi ý chí chiến đấu, Ngạo Ly Phương tối mặt. Dù là Ngạo Băng Hổ thì cũng vậy.
“Nghe đây, các người không dồn toàn lực lao lên giết chết kẻ địch thì các người là kẻ phản đồ. Các người sẽ bị loại tên khỏi thế gia Ngạo Tuyết” .
Ngạo Băng Hổ hét lớn với ý đồ uy hiếp đám đông. Thế nhưng lời nói của họ lại khiến đám đông khó chịu.
“Ngạo Băng Hổ, ông là cái thá gì? Ông nói chúng tôi là kẻ phản đồ thì chúng tôi là kẻ phản đồ chắc? Sao, thế gia Ngạo Tuyết do Sương Mạch nhất tộc ông làm chủ à?”
Tộc trưởng Khôn mạch nhất tộc nhìn chăm chăm Ngạo Băng Tuyết và hừ giọng.
“Kẻ địch xâm nhập vào thành Ngạo Tuyết các người đứng nhìn, không chịu xông lên, vậy thì các người có phải là những kẻ phản đồ không?”, Ngạo Băng Hổ hừ giọng.
“Kẻ địch? Ai là kẻ địch? Đó là người của Diệp Mạch nhất tộc. Còn có cả con rể ở đây, con rể của thành Ngạo Tuyết. Ai bảo các người coi thành kẻ địch thế?”
Tộc trưởng Khôn Mạch nhất tộc hừ giọng lạnh lùng: “Nếu ông thấy họ có tội thì ông ra tay đi. Không liên quan gì tới chúng tôi hết. Nếu như họ có tội thì lấy chứng cứ ra. Đừng nói nhiều”.
“Ông...”, Ngạo Băng Hổ tức lắm.
Ông ta biết tộc trưởng của Khôn Mạch nhất tộc như vậy là vì cố ý báo thù ông ta. Dù sao thì Khôn Mạch nhất tộc cũng từng rất mạnh. Nhưng nhiều năm trước chiến đấu với Sương Mạch nhất tộc nên bị sa sút, bị Sương Mạch nhất tộc mài mòn không ít thực lực.
Giờ đây Sương Mạch nhất tộc liên kết với thế gia tiêu diệt Diệp Mạch nhất tộc, nên hai bên vốn có thù hằn từ trước bắt đầu lại lục đục.
“Khôn tộc trưởng. Tôi ra lệnh cho ông lập tức chiến đấu, đánh bại kẻ địch Nếu không tôi sẽ coi Khôn Mạch nhất tộc là kẻ thù và sẽ khai trừ đấy”.
Ngạo Ly Phượng cũng chẳng buồn khách khí, cứ thế hét lên.
Người của Khôn Mạch nhất tộc cảm thấy áp lực vô cùng. Những tộc khác cũng vậy. Dưới sức ép của Ngạo Ly Phượng, họ không thể không tham gia.
Thế nhưng so với những cao thủ đã được dùng thuốc và châm kim của liên minh Thanh Huyền thì bọn họ chẳng thể thắng nổi.
“Đừng làm quá, khống chế họ là được”
Lâm Chính hét lớn: “Dù sao thì họ cũng không muốn đối đầu với chúng ta, chẳng qua là bị thế gia ép thôi. Tước đoạt vũ khí của họ là được”.
“Tuân lệnh”
Người của liên minh Thanh Huyền đáp lại. Người của Khôn Mạch nhất tộc nhanh chóng bị hạ gục.
Lâm Chính làm đúng những gì anh nói, chỉ tước đoạt vũ khí của đối phương và đẩy họ qua một bên.
“Khôn tộc trưởng, ông ở đây đợi. Lát nữa tôi xử lý xong nội giạn của thế giá thì sẽ để các người về”
Khôn tộc trưởng giật mình rồi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm.
“Khôn tộc trưởng, ông làm gì vậy? Mau giết chết Lâm minh chủ đi chứ”, Ngạo Ly Phượng hét lớn.
Nhưng Khôn tộc trưởng chỉ lắc đầu: “Đại nhân thế gia, ông không nghe thấy sao? Chúng tôi...bị bắt rồi”.
Chương 4177: Xoay chuyển
“Đây là bị bắt sao?”, Ngạo Ly Phượng tức lắm bèn trợn ngược mắt.
Thế nhưng Khôn tộc trưởng mặc kệ. Ngạo Ly Phượng bặm môi, không biết phải làm thế nào. Có được tiếng nói từ Khôn Mạch nhất tộc, thế là càng có nhiều người lựa chọn việc bị bắt hơn.
Càng lúc càng có nhiều người lựa chọn không hành độngHơn nữa những người này đều là nhóm tộc cấp thấp trong thế gia Ngạo Tuyết.
Bọn họ có cuộc sống khổ cực nên thường lợi lạc không bao giờ tới tay họ. Bọn họ sớm đã cảm thấy oán hận. Giờ có tiếng nói của Lâm Chính thì đương nhiên là họ dựa vào anh rồi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai chị em Ngạo Hàn Mai trở nên vô cùng hào hứng.
“Tiêu diệt Sương Mạch nhất tộc trước rồi giết Ngạo Ly Phượng”, Lâm Chính thấy cũng tương đối bèn hét lớn và đưa người lao lên.
Người của các thế tộc khác cũng chẳng có ai đối kháng.
“Khốn nạn”, Ngạo Băng Hổ phẫn nộ, điên cuồng đối kháng.
Thế nhưng chỉ dựa vào Sương Mạch nhất tộc thì sao có thể đối phó được với liên minh Thanh Huyền. Người của Sương Mạch nhất tộc người thì chết, người thì bị thương...tất cả đều bị hạ gục dần dần.
Cả đám người vội thoái lui. Ngạo Băng Hổ nhìn người của mình với đôi mắt đỏ au.
“Bố ơi, còn tiếp tục như vậy thì người của chúng ta sẽ bị giết hết mất. Chúng ta không thể tiếp tục chiến đấu thêm được. Phải mời cao thủ của thế gia ra tay thôi, nếu không sẽ mất kiểm soát mất”, Ngạo Hỏa Vân bặm môi.
Ngạo Băng Hổ đương nhiên là nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề bèn nhìn Ngạo Ly Phương.
“Người của thế gia giờ đều bận, làm gì có thời gian mà quan tâm tới chuyện này. Huống hồ, nhiều người như vậy mà không đối phó được với kẻ địch thì thế gia Ngạo Tuyết cần tới các người làm gì?”, Ngạo Ly Phượng tức giận quát.
Ngạo Băng Hổ tối mắt, không hề lên tiếng. Ông ta đã hợp tác với thế gia thì không thể nào phản bội lại được. Nhưng những người khác thì tức giận lắm.
“Chúng tôi làm trâu làm ngựa cho thế gia, giờ kẻ địch tấn công mà thế gia không hỗ trợ, bắt chúng tôi phải liều mạng, như vậy thì tại sao chúng tôi phải làm trâu làm ngựa cho các người chứ?”
“Đúng vậy, thế gia cho được chúng tôi cái gì? Các người cho được cái gì?”
“Như vậy có phải là quá đáng quá rồi không?”
“Thế gia đại nhân, chúng tôi cũng là con người, chúng tôi cũng họ Ngạo. Dựa vào cái gì mà liều chết thì bắt chúng tôi làm còn các người thì lẩn tránh, hưởng phục lợi và yên tâm tu luyện?”
“Chúng tôi là nô lệ của các người đấy à?”
Càng lúc càng có nhiều người lên tiếng. Ngạo Ly Phượng tái mặt, rõ ràng là ông ta không ngờ tình hình sẽ lại như thế này.
Lâm Chính nhân cơ hội dẫn dắt thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu lao về phía Ngạo Ly Phượng và Ngạo Băng Hổ. Thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ cần chém được Ngạo Ly Phượng và Ngạo Băng Hổ thì cục diện sẽ được kiểm soát.
“Khốn nạn, đừng coi thường chúng tôi như thế”, Ngạo Băng Hổ bị chọc tức bèn gầm lên và lao tới. Thế nhưng bọn họ nào phải đối thủ của liên minh Thanh Huyền.
“Một tên Ngạo Băng Hổ thôi mà ngôn thế”, Vu Hồng cười khinh miệt, lao về phía ông ta. Cô ta chỉ điểm, một đường khí văn kỳ diệu phóng ra.
Ngạo Băng Hổ dù có thực lực phi phàm nhưng vẫn không phải là thành viên nòng cốt của thế gia Ngạo Tuyết nên cũng không thể đại diện được cho toàn bộ thế gia này.
So với một bá chủ siêu việt như Vu Hồng thì ông ta còn kém xa. Hai bên giao đấu có vài chiêu thì Ngạo Băng Hổ đã rơi vào thế hạ phong.
“Thế gia đại nhân giúp tôi”, ông ta hét lớn.
Nhưng Ngạo Ly Phượng không hề lao lên, chỉ nhìn chiến trường thảm bại của chính mình và quay người định rời đi.
Ngạo Băng Hổ nín thở, ông ta nhìn với vẻ khó tin.Đúng lúc ông ta bàng hoàng thì...
Phụt! Thanh kiếm của Vu Hồng đâm xuyên ngực ông ta.
“Bố ơi”, Ngạo Hỏa Vân gào lên.
Sương Mạch nhất tộc mất đi dũng khí chiến đấu, tất cả đều quỳ xuống đầu hàng. Cục diện đã nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính Những người khác cũng phải từ bỏ, vứt vũ khí và đầu hàng theo.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy thì rưng rưng nước mắt.Cô ta không ngờ mọi chuyện có thể thay đổi nhanh như vậy.
Chương 4178: Chất vấn
Trận chiến ở quảng trường Hàn Băng nhanh chóng kết thúc.
Các tộc quần đều lựa chọn đầu hàng liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính biết đây là thời cơ tốt để lôi kéo lòng người, liền nháy mắt với Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai thấy thế liền lập tức đi tới.
“Ngạo Hàn Mai đại nhân, những lời cô và Lâm minh chủ vừa nói đều là thật sao? Cô sẽ không giết chúng tôi chứ?”.
Có người dè dặt hỏi Ngạo Hàn Mai.
Cô ta bật cười: “Đương nhiên là thật rồi, sao chúng tôi lại sát hại tộc nhân của mình chứ? Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ trở nên bình đẳng, mọi lợi ích sẽ được chia đều!”.
“Thật sao?”.
“Tốt quá!”.
“Cảm ơn Hàn Mai đại nhân!”.
Nhiều người mừng rỡ phát khóc, nhưng đương nhiên vẫn còn một bộ phận mang thái độ hoài nghi.
Dù sao những lời ngon ngọt thì ai chẳng nói được.
Lâm Chính thấy thế, biết đã đến lúc tiêm cho bọn họ một mũi an thần, liền cất bước đi tới.
“Xin các vị trật tự, nghe tôi nói mấy câu”.
Thấy Lâm Chính ra mặt, mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh.
“Các vị, tôi biết trong lòng các vị vẫn còn hoài nghi chứ chưa tin tưởng liên minh Thanh Huyền chúng tôi, nhưng Lâm Chính tôi có thể ở đây đảm bảo với các vị, liên minh Thanh Huyền sẽ không gia nhập thế gia Ngạo Tuyết mà chỉ dùng thân phận đồng minh để giúp đỡ thế gia Ngạo Tuyết phát triển. Nếu các anh cảm thấy lời tôi nói không đủ sức thuyết phục thì có thể hỏi những người bên cạnh tôi”.
“Đây là Vu Hồng, lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ Vu Sơn, trong chiến dịch núi Thiên Thần, Vu Hồng đại nhân bị Thiên Thần Điện ám toán, khiến toàn quân Vu Sơn bị diệt, sau đó cô ấy liền gia nhập liên minh Thanh Huyền của tôi, gây dựng lại Vu Sơn. Các vị có thể hỏi cô ấy xem tôi đã đối xử với cô ấy như thế nào”.
“Còn đây là nhóm thế lực của Ngũ Phương Băng Nguyên, nếu tôi muốn thôn tính Ngũ Phương Băng Nguyên thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không muốn thôn tính bất cứ thế tộc nào. Mỗi người gia nhập liên minh Thanh Huyền đều dùng thân phận thành viên, bọn họ vẫn có thể giữ cơ cấu tổ chức của mình”.
“Bao gồm cả thế gia Ngạo Tuyết các vị nữa! Ngạo Hàn Mai là vợ tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn gia tộc của cô ấy bị bức hại. Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để trừ gian diệt ác cho thế gia Ngạo Tuyết các anh mà thôi!”.
“Thế nên tất cả những lời hứa mà Ngạo Hàn Mai và tôi đã nói trước đó, tôi có thể thề ở đây là chúng tôi nhất định sẽ thực hiện!”.
Anh vừa dứt lời, đám Vu Hồng, Hoa Thiên Hải đều đứng ra làm chứng.
“Tôi có thể dùng danh dự của Vu Sơn để chứng minh điều này, những lời Lâm minh chủ nói đều là thật!”.
“Tôi cũng có thể làm chứng!”.
“Cả tôi nữa!”.
Âm thanh vang lên không dứt, những người đứng ra làm chứng cũng càng ngày càng nhiều.
Người của các tộc thấy thế mới thả lỏng cảnh giác, lặng lẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên từ phía thế gia.
“Bảo người của cậu làm chứng cho cậu? Đây chẳng phải là chuyện cười sao?”.
Vừa dứt lời, liền có mấy luồng khí tức đáng sợ ập tới.
“Cao thủ thế gia?”.
Ngạo Vi Âm ngẩng phắt đầu lên, đanh mắt nhìn.
Lâm Chính cũng ngước mắt lên.
Chỉ thấy phía xa có một đám người đang chậm rãi đi tới.
“Cung nghênh gia chủ!”.
Ngạo Ly Phượng mừng rỡ, dẫn theo người của mình vội vàng quỳ xuống, cao giọng hô to.
Người của các tộc quần thấy thế thì đều biến sắc, có chút khó xử.
Gia chủ thế gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi cuối cùng cũng xuất hiện.
Đó là một người đàn ông râu tóc bạc trắng nhưng tướng mạo còn rất trẻ.
Người đàn ông mặc áo bào trắng hoa văn bông tuyết, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo, mắt sáng như kiếm, cất bước đi tới.
Thực lực cao thâm khó dò.
Ông ta đứng lại, dường như xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Nhìn thấy gia chủ thế gia còn không quỳ xuống?”.
Một đại nhân của thế gia ở bên cạnh lập tức hét lên.
Âm thanh như sấm, khiến mọi người muốn thủng màng nhĩ.
“Tôi… chúng tôi xin khấu kiến thế gia đại nhân”.
Một số người không khỏi sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy dập đầu.
Những người còn lại thì bàng hoàng bất an, không biết nên làm thế nào.
Lúc này, ngay cả Ngạo Hàn Mai cũng có chút run rẩy.
Dù sao người kia cũng đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của thế gia Ngạo Tuyết.
Cô ta… có thể thắng được không?
Ngạo Hàn Mai không biết, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác.
“Ngạo Nhân Long! Ông dung túng cho người của thế gia làm xằng làm bậy, nô dịch tộc nhân, sát hại trung lương, không tội ác nào không làm, tôi thay mặt tất cả người của tộc Ngạo Tuyết, đuổi các ông ra khỏi thế gia Ngạo Tuyết. Nếu ông thức thời dẫn theo tộc nhân của ông ngoan ngoãn rời khỏi đây thì sẽ được tha chết!”.
Ngạo Hàn Mai hít sâu một hơi, lớn tiếng mắng.
Chương 4179: Giải thích thế nào?
Câu này nói ra thấy rất cổ quái, người nghe cũng thấy rất cổ quái.
Nhưng Ngạo Hàn Mai nhất định phải giơ cao ngọn cờ này.
Cô ta phải dùng thân phận người của thế gia Ngạo Tuyết để lật đổ sự thống trị của thế gia.
Bây giờ chỉ có giành được sự ủng hộ của tộc nhân Ngạo Tuyết thì mới có thể thành công.
“Ngạo Hàn Mai?”.
Ngạo Nhân Long nhìn chằm chằm về phía này với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, bình thản lên tiếng: “Cô vốn là người ứng cử cho vị trí gia chủ đời sau, là thiên tài mà mọi người khâm định, nhưng cô lại bị người ngoài mê hoặc, phản bội tộc nhân, tàn sát thế gia. Cô tội ác tày trời!”.
“Người tội ác tày trời là ông! Tộc Diệp Mạch tôi vô duyên vô cớ gánh họa diệt tộc, chuyện này do ai sai khiến? Tất cả là do các ông gây nên!”.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
“Họa diệt tộc? Đây là do tộc Diệp Mạch các cô tự làm tự chịu mà thôi!”.
Ngạo Nhân Long bình thản đáp.
“Ông nói cái gì?”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng quát.
“Sao? Cô cũng tự biết rõ mà, cần gì phải giả ngu chứ?”.
Ngạo Ly Phượng hừ mũi nói: “Tôi hỏi các cô! Có phải Ngạo Thiên Sương của tộc Sương Mạch là do cô và tên họ Lâm này giết không?”.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy, không biết nên trả lời thế nào.
“Các cô không cần chối! Chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng rồi! Chính là các cô làm! Chứng cứ là con ngựa các cô cưỡi lúc trở về không phải là băng mã của thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi, mà là con ngựa được mua ở thành trì bên ngoài đất cực hàn!”.
“Chúng tôi đã phái người đi hỏi, lúc các cô mua ngựa thì người ai cũng dính đầy máu bẩn. Chắc công ta đây là máu của ngạo Thiên Sương và các tuyết vệ!”.
“Ngạo Hàn Mai, các cô còn muốn chối sao?”.
Những lời nói của Ngạo Ly Phượng khiến mấy người Ngạo Hàn Mai đều á khẩu.
Cô ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Ngạo Hàn Mai, tỏ vẻ phức tạp.
“Ngạo Thiên Sương đúng là do chúng tôi giết!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao.
“Nghe thấy chưa? Người này đã thừa nhận rồi! Bọn họ giết tộc nhân, chúng tôi trừng phạt bọn họ theo tộc quy thì sai sao?”.
Ngạo Ly Phượng cười đầy dữ tợn, ánh mắt vô cùng đắc ý.
“Nhưng là Ngạo Thiên Sương ra tay trước!”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vẫn còn già mồm?”.
Ngạo Ly Phượng hiển nhiên không tin.
“Lâm minh chủ, đầu óc anh có vấn đề à? Bây giờ anh thừa nhận, thì tộc nhân chỉ càng căm ghét chúng ta hơn. Bọn họ vốn dĩ đã nghi ngờ và không tin tưởng chúng ta, bây giờ anh thừa nhận như vậy, chỉ sợ chúng ta càng khó chống lại thế gia Ngạo Tuyết hơn”.
Ngạo Vi Âm trầm giọng nói, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Cô ta vốn định sống chết không nhận tội, nhưng Lâm Chính đã thừa nhận, thì tức là mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, nói với Sở Thu ở bên cạnh: “Sở Thu, mang đồ ra đây”.
“Vâng, minh chủ”.
Sở Thu gật đầu, lấy một chiếc điện thoại ra.
Đó là điện thoại của Lâm Chính.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ông bảo tôi nói hươu nói vượn? Vậy tôi sẽ cho ông xem chứng cứ!”.
Lâm Chính giơ điện thoại cao lên, đồng thời mở video.
Video hiển thị cảnh tượng Lâm Chính và Ngạo Thiên Sương đang đánh nhau.
Hóa ra Lâm Chính đã đề phòng trước, dặn Sở Thu ở trên núi dùng điện thoại quay lại cảnh này.
Ngạo Ly Phượng thấy thế, sắc mặt lập tức sa sầm, nhưng ông ta vẫn chưa hết hi vọng, khẽ gầm lên: “Vậy thi thể của Băng Điểu trên Hàn Sơn thì cậu giải thích thế nào? Chúng tôi phát hiện thi thể Băng Điểu đã bị tách rời ở dưới tầng hầm của tộc Diệp Mạch! Các cậu tư tàng thứ này, lẽ nào không có tội?”.
“Băng Điểu do tôi giết, thi thể đương nhiên là của tôi, vậy cũng là có tội sao?”.
Lâm Chính lập tức đáp.
“Nói vậy là những người chết trên Hàn Sơn của tộc Sương Mạch cũng là anh giết?”.
Ngạo Hỏa Vân nói.
“Bọn họ bị Băng Điểu giết, không liên quan đến tôi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh…”
“Còn nữa, Ngạo Hỏa Vân, anh nghĩ các anh vô tội sao?”.
Lâm Chính hừ mũi nói, rồi cũng phát luôn video đám Ngạo Hỏa Vân mai phục trên Hàn Sơn.
Người của tộc Sương Mạch đều im lặng không nói gì.
Các tộc nhân xung quanh xôn xao.
“Người của tộc Sương Mạch ra đòn sát thủ như vậy, lẽ nào là vô tội? Còn thế gia đại nhân biết rõ chuyện này nhưng vẫn dung túng, chẳng phải cũng là tòng phạm sao? Các ông giải thích thế nào đây?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Xung quanh im phăng phắc.
Chương 4180: Tôi cho cậu cơ hội
Ngạo Hỏa Vân đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, hai nắm tay siết chặt.
Anh ta biết Lâm Chính có video, nhưng anh ta không ngờ Lâm Chính còn có cả video của Ngạo Thiên Sương.
“Nếu cậu đã có video thì tại sao không lấy ra từ trước để chứng minh sự trong sạch của mình? Cậu chần chừ không công bố, lẽ nào chột dạ trong lòng?”.
Ngạo Ly Phượng lạnh lùng quát.
“Tôi cũng muốn công bố, nhưng các ông có cho tôi cơ hội không? Từ lúc tôi đặt chân vào thế gia Ngạo Tuyết, các ông vẫn luôn nhằm vào tôi, hết lần này đến lần khác ám sát tôi! Chột dạ trong lòng? Tôi thấy người chột dạ là các ông mới đúng!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn kiếp, mày đừng có ngậm máu phun người!”.
Ngạo Hỏa Vân gầm lên.
“Ngậm máu phun người?”.
Lâm Chính cất điện thoại đi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thế thì tôi phải hỏi tộc Sương Mạch các anh rồi, tại sao sau khi biết tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Hàn Mai, liền lập tức phái Ngạo Thiên Sương đến Lôi Trạch Thiên Các ngay trong đêm? Mục đích là gì? Thứ hai, tôi và Ngạo Thiên Sương không thù không oán, tại sao anh ta phải giết tôi? Nói cho cùng, các anh chỉ là không muốn Hàn Giang Cô Huyết trên người Ngạo Hàn Mai được chữa khỏi mà thôi! Các anh muốn Ngạo Hàn Mai chết bởi căn bệnh lạ này, như vậy thì sẽ không ai có thể đe dọa đến địa vị của Ngạo Thiên Sương, gia chủ thế gia đời sau sẽ thuộc về anh, đúng không?”.
Dứt lời, người của các tộc quần đều đổ dồn mắt về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.
Bọn họ không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu mục đích của những hành động này chứ?
“Tranh quyền đoạt lợi, tôi không phản đối, nhưng dùng những thủ đoạn hạ lưu như này thì sao có thể vô tội được? Không tranh được thì giết, giết không được thì liên hợp các thế gia diệt tộc! Tộc Sương Mạch và những người được gọi là thế gia, các ông thực sự coi trọng tộc quy sao? Các ông thực sự coi người khác là đồng tộc đồng bào của mình sao? Tôi thấy không hề”!.
“Các ông chỉ là một đám tiểu nhân ích kỉ vụ lợi mà thôi!”.
“Các ông không xứng ở lại thế gia Ngạo Tuyết!”.
Lâm Chính nói đầy chính nghĩa, sắc mặt căm phẫn: “Tôi là con rể của tộc Diệp Mạch, cũng là con rể của thế gia Ngạo Tuyết! Tôi không thể chấp nhận Ngạo Tuyết có những kẻ cặn bã như các ông! Hôm nay, tôi sẽ thay mặt Ngạo Tuyết, đuổi hết đám cặn bã như các ông đi!”.
Dứt lời, anh giơ Thiên Sinh Đao cao lên.
Lưỡi đao sáng loáng, giữa đất trời đầy băng tuyết, chói mắt như một chòm sao, khiến thân hình Lâm Chính càng trở nên cao lớn hơn.
Còn đám người của thế gia đã trợn mắt há mồm.
Lâm Chính chỉ vài ba câu nói đã biến bọn họ thành những kẻ phản trắc…
“Hay cho miệng lưỡi sắc bén!”.
Gia chủ thế gia bình thản nhìn Lâm Chính, gật đầu: “Xem ra sự thành lập của liên minh Thanh Huyền không phải trùng hợp, những kiêu hùng như Vu Hồng, Hoa Thiên Hải có thể thần phục cậu cũng là có nguyên nhân”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ông ta.
Gia chủ thế gia cất bước đi tới.
“Chuyện đến nước này, e rằng ngoài một trận chiến thì cũng không còn lựa chọn nào khác”.
“Thế nên cậu hãy lựa chọn đi”.
Gia chủ thế gia bình thản nhìn anh.
“Lựa chọn gì?”.
“Cậu đánh với tôi một trận, nếu cậu tông tag thì tôi có thể nhường cho cậu vị trí gia chủ thế gia!”.
Gia chủ thế gia bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
“Gia chủ! Không được!”.
“Gia chủ, không được hành xử theo cảm tính như vậy!”.
“Bọn họ có thân phận gì chứ? Sao có thể nhòm ngó vị trí cao như vậy được? Tuyệt đối không thể!”.
Người của thế gia nhao nhao ngăn cản.
Nhưng vẻ mặt của gia chủ thế gia vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Người này hao tâm tổn sức làm nhiều việc như vậy cũng chỉ muốn lấy được vị trí lãnh tụ của thế gia Ngạo Tuyết cho Ngạo Hàn Mai mà thôi. Cậu ta muốn thông qua Ngạo Hàn Mai để khống chế thế gia Ngạo Tuyết. Nếu cậu ta đã có suy nghĩ như vậy thì tôi sẽ cho cậu ta cơ hội!”.
Những lời nói của ông ta tràn đầy tự tin.
Đôi mắt Lâm Chính lóe lên một tia dị thường.
Gia chủ thế gia nói đúng.
So với việc hợp tác, thì không bằng khống chế thế gia Ngạo Tuyết trong tay.
Thực ra ngay từ đầu, Lâm Chính đã có ý định hợp tác, nhưng sau khi giết Ngạo Thiên Sương thì anh biết suy nghĩ này không hề thực tế.
Thế nên anh liền nảy ra ý định giúp đỡ Ngạo Hàn Mai làm gia chủ thế gia Ngạo Tuyết.
Chỉ có như vậy, thế gia Ngạo Tuyết mới có thể tính là đồng minh của anh, hai người mới cùng hội cùng thuyền.
“Nếu tôi thua thì sao?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Vậy thì kết cục… sẽ khá thảm đấy!”.
Gia chủ thế gia bình thản đáp: “Không những cậu phải chết, mà tộc Diệp Mạch, liên minh Thanh Huyền cũng sẽ bị tôi giết sạch, không tha một ai”.
Tất cả mọi người đều hít vào khí lạnh.
Bình luận facebook