• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (64 Viewers)

  • Chương 3946-3950

Chương 3946: Chút độc thế này?

Cơ thể của năm tên Tu La trở nên cực kỳ cứng cáp, dường như xương cốt toàn thân đều kết thành một lớp băng sương. Mỗi lần muốn hành động, trên cơ thể sẽ phát ra tiếng răng rắc to rõ.

Đây là tiếng xương cốt bị gãy.

Tu La thấp bé nghiêm mặt, lập tức gõ mười ngón tay, muốn chữa trị chức năng cơ thể cho năm tên Tu La.

Nhưng bất kể hắn có cố gắng thế nào cũng vô ích.

Lâm Chính đi về phía trước, xuyên thẳng qua năm người kia, chậm rãi đến trước mặt Tu La thấp bé.

“Mày… Mày đã làm gì bọn họ?”.

Tu La thấp bé hoảng sợ lùi lại, giọng nói run rẩy.

“Tao chỉ hỗ trợ mày chữa trị cho bọn họ!”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Chữa… Chữa trị?”.

Tu La thấp bé biến sắc, dường như ý thức dược gì đó, run rẩy nhìn về phía Lâm Chính: “Chẳng… Chẳng lẽ… mày không làm bọn họ bị thương?”.

“Đúng, từ đầu tới cuối tao không làm gì bọn họ cả, tao chỉ điểm huyệt bọn họ, để bọn họ trông như đã bị thương. Mày lại liên tục truyền linh khí chữa lành lục phủ ngũ tạng và xác thịt cho bọn họ, tao cũng giúp mày truyền linh khí cho họ!”, Lâm Chính nói.

Tu La thấp bé nghe vậy, tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, một lúc lâu không nói nên lời.

Nếu thật sự như vậy, trong cơ thể năm tên Tu La đã chứa đầy linh khí.

Nếu không ép linh khí ra, cơ thể bọn họ sẽ bị linh khí ăn mòn đè ép thành mảnh vụn!

Đây là hậu quả của việc trị liệu quá độ!

Chẳng trách bọn họ lại không cử động được, vừa động đậy là xương đã gãy, nhưng lại không ngã.

Đó là vì mỗi một động tác của bọn họ đều khiến linh khí đè nát lục phủ ngũ tạng và xương cốt của bọn họ. Nhưng linh khí lấp đầy mỗi một khe nứt, chống đỡ nơi bị nứt vỡ khiến bọn họ không bị ngã xuống.

Bây giờ cách duy nhất có thể cứu bọn họ là rút hết linh khí trong cơ thể bọn họ ra.

Nhưng linh khí quá nhiều, không mất ba đến năm giờ thì không thể rút hết được.

Lúc này năm người chạm vào là nổ tung.

Hoàn toàn không có khả năng cứu sống!

“Y thuật của mày lợi hại lắm sao?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Tu La thấp bé, hỏi.

Trong mắt hắn dâng lên sự phẫn nộ, gào lên một tiếng, rút dao ra đâm về phía Lâm Chính.

Mặc dù y thuật của hắn không tệ, nhưng thủ đoạn giết người thua xa những Tu La khác. Dao còn chưa đâm tới, Lâm Chính đã nắm được cổ tay hắn, sau đó trở tay đâm vào cơ thể hắn.

Phụt!

Dao nhẹ nhàng cắm vào cơ thể của Tu La thấp bé.

Mặc dù xác thịt hắn mạnh mẽ, nhưng con dao được chế tạo từ xương ngón tay của Diệp Viêm chém rách được cả cơ thể Lâm Chính, sao lại không chém rách được cơ thể hắn?

“A!”.

Tu La thấp bé đau đớn lùi lại liên tục, hoảng sợ nhìn Lâm Chính: “Đừng giết tao! Tao nói cho mày biết, trên thế giới này chỉ có tao mới giải được độc mày trúng! Nếu mày dám giết tao, tao bảo đảm mày cũng không sống được, mày sẽ chết chung với tao!”.

“Mày thật sự giải được độc? Tao không tin! Mày thử giải độc cho mình trước xem!”.

Lâm Chính lắc đầu.

Trên con dao đã bôi chất độc, nhát dao vừa rồi cũng khiến Tu La thấp bé trúng độc.

Tu La thấp bé nhìn chằm chằm Lâm Chính, cắn răng nói: “Được, để tao cho mày biết thủ đoạn của tao!”.

Nói xong, Tu La thấp bé nuốt vài viên đan dược vào, sau đó dùng châm khí đâm lên người mình.

Không lâu sau, độc trên người tên Tu La thấp bé đã lui đi, hắn cười nhạt: “Sao? Độc trên người tao đã biến mất chưa?”.

“Đúng là đã biến mất rồi!”.

Lâm Chính gật đầu.

“Nếu vậy, mày hãy thả tao và bạn tao ra, không thì tao sẽ không giải độc cho mày! Mày cứ đợi chết đi!”.

Tu La thấp bé cười khinh thường, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

Nhưng Lâm Chính lại liếc xéo hắn.

“Giải độc cho tao? Mày cũng xứng?”.

Tu La thấp bé sửng sốt: “Mày có ý gì?”.

“Chút độc thế này thì làm gì được tao?”.

Lâm Chính khinh thường nói.
Chương 3947: Học được rồi chứ?

“Chút độc?”.

Trong mắt Tu La thấp bé dâng lên vẻ ngạc nhiên và phẫn nộ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình có ngày lại bị người khác khinh thường như vậy.

“Mày… thật mạnh miệng! Dám khinh thường độc của tao? Được! Thế thì mày đừng mong được giải độc! Để tao xem xem mày sẽ chết bởi độc lực của tao như thế nào!”.

Tu La thấp bé phẫn nộ gào lên, trong mắt tràn ngập vẻ quyết tuyệt.

Hắn đã quyết định, cùng lắm chết chung với Lâm Chính!

Xem lát nữa Lâm Chính bị độc phát sống không bằng chết, Lâm Chính sẽ xin tha như thế nào!

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên sử dụng Hồng Mông Long Châm châm lên người, sau đó lại lấy vài viên đan dược ra nhét vào miệng.

Ục ục…

Trong bụng Lâm Chính vang lên tiếng kỳ quái, sau đó há miệng ra.

Phù!

Một làn khí màu xanh sẫm bay ra.

Tu La thấp bé há hốc miệng.

Làn khí này chính là khí độc hắn truyền vào trong cơ thể Lâm Chính.

Bây giờ lại bị bài tiết ra ngoài hết…

Chẳng phải đồng nghĩa độc của hắn đã được Lâm Chính giải?

“Không thể nào! Mày… Mày làm sao có thể giải được độc của tao? Sao mày biết cách giải độc? Tuyệt đối không thể!”.

Tu La thấp bé không thể chấp nhận.

Lâm Chính lại lạnh lùng hừ: “Y thuật của mày chỉ bình thường, độc của mày dùng khiến người ta buồn cười, giải được độc của mày lạ lắm sao?”.

“Mày!”.

Tu La thấp bé nổi giận, sau đó nghiến răng gào lên: “Đừng có ngông cuồng! Lâm Chính, y thuật của mày không thể nào so sánh được với tao!”.

Nói xong, hai tay hắn vung lên, lại sử dụng chiêu thức gì đó.

Lâm Chính hờ hững nhìn hắn, không hành động.

Lòng bàn tay của Tu La thấp bé ngưng tụ ra một vòng mây mù màu đỏ máu, sau đó mây mù giống như dòng suối chảy dọc theo bàn tay của Tu La thấp bé, cuối cùng hội tụ trên đỉnh đầu của hắn.

“Xem độc Thiên Sinh Vạn Tử của tao đây!”.

Dứt lời, độc lực ngưng tụ thành lập tức nổ ra, hóa thành những gợn sóng lan ra bốn phía.

Lâm Chính ở gần bị độc lực này tấn công, cả người bị tưới đầy chất độc màu đỏ máu, giống như huyết nhân.

“Ăn mòn đi! Xâm nhập đi! Lâm Chính! Huyết Độc của tao mày có chống đỡ được không!”.

Tu La thấp bé dữ tợn gào lên.

Giống như Lâm Chính đã là vong hồn dưới độc!

Lúc này, cơ thể Lâm Chính đột nhiên run lên.

Ầm!

Không ít Huyết Độc trên cơ thể anh đột nhiên bắn ra, văng lên người Tu La thấp bé.

Tu La thấp bé kinh ngạc, vội vàng lấy châm bạc ra, đâm lên khắp người mình.

Chẳng mấy chốc, Huyết Độc trên người hắn tự động bong ra, đã giải độc.

Lâm Chính thấy vậy, nhanh chóng bắt chước, cũng lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người.

Quả nhiên, Huyết Độc trên người anh cũng bong ra hết.

“Hóa ra mày vẫn luôn lén học cách giải độc của tao?”.

Tu La thấp bé sực tỉnh, nổi giận quát lên.

“Phải thì đã sao?”.

Lâm Chính bình thản nói: “Cách giải độc của mày quá đơn giản, nhìn qua là biết ngay!”.

“Mày… khốn nạn!”.

Tu La thấp bé gào lên, lại sử dụng độc, tay đánh ra một quyền từ xa hướng tới Lâm Chính.

Quyền phong nổ ra lượng lớn khói mù, bao bọc lấy anh, sau đó tất cả chui vào cơ thể Lâm Chính giống như bị hút vào.

Độc thật kỳ quái xảo quyệt!

Không thể không thừa nhận Tu La thấp bé không có bao nhiêu chiến lực, nhưng thủ đoạn dùng độc thật là cao siêu.

Lâm Chính cũng không ngốc, nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên cất bước lao tới, nắm lấy dao đâm vào trong cơ thể mình, sau đó lại rút ra đâm vào cơ thể Tu La.

Tốc độ của anh quá nhanh, hắn không phản ứng kịp, thế là lại trúng chiêu.

“Độc của mày ăn vào máu tao, giờ con dao dính máu tao đâm vào trong cơ thể mày, mày cũng đã trúng độc, giải độc đi!”.

Lâm Chính nói.

Tu La thấp bé sắp tức đến nổ phổi, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã bình tĩnh lại, nheo mắt nói: “Tên họ Lâm kia, đừng có đắc ý, độc này không dễ giải được như độc trước đâu!”.

Nói xong, hắn dang hai tay, vung lên hàng nghìn hàng vạn cây châm.

Gần như dùng hết tất cả châm bạc mang theo bên mình.

Không chỉ như vậy, hắn còn sử dụng khí kình dùng khí hóa châm, sản sinh ra mấy vạn cây châm khí nữa.

Trong thời gian ngắn, đỉnh đầu của Tu La toàn là châm.

Dường như cắm đầy cả bầu trời!

“Mày muốn học sao? Vậy thì nhìn cho kỹ!”.

Tu La thấp bé cười lớn, sau đó hai tay hướng xuống.

Vù! Vù! Vù! Vù…

Châm bạc đầy trời giống như mưa trút xuống, đâm hết lên người hắn.

Trong nháy mắt, trên người Tu La thấp bé cắm đầy châm bạc, còn nhiều hơn cả gai trên mình con nhím.

Sau khi số châm đó rơi xuống, độc tố trong cơ thể Tu La thấp bé cũng biến mất.

Hắn lập tức xua tan châm khí, thu châm bạc lại, mỉm cười nhìn Lâm Chính.

“Thế nào? Học được rồi chứ?”.

Lâm Chính im lặng.
Chương 3948: Cho mày xem độc của tao

“Độc này không phải độc lợi hại nhất của tao, nhưng lại là độc khó giải nhất trong tất cả độc thuật của tao. Tên họ Lâm kia, không phải mày giỏi lắm sao? Giờ để tao xem xem mày làm sao giải được độc trên người! Ha ha ha…”.

Tu La thấp bé cười lớn, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng.

Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn, lặng lẽ suy nghĩ gì đó.

“Nếu không học được, không nghĩ ra thì từ bỏ đi! Y thuật của mày không bằng tao! Có tao ở đây, mày vĩnh viễn chỉ xứng xếp thứ hai! Tao mới là người có y thuật mạnh nhất thế giới! Chính tao!”.

Tu La thấp bé cười dữ tợn, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.

Hắn không muốn lãng phí thời gian nữa.

Dù có chết chung cũng phải giết được kẻ này ở đây.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Chỉ được cái màu mè, thật ra không hề khó!”.

“Cái gì?”.

Tu La thấp bé sửng sốt.

Lâm Chính vung tay, nắm hờ không trung.

Vù vù vù…

Hồng Mông Long Châm đồng loạt bay về phía trời xanh, xoay tròn trên người anh.

Tu La thấp bé cười lớn.

“Châm khí và châm bạc của tao cộng lại cũng phải trăm nghìn chiếc mới giải được độc trên người, mày lại dùng mấy chục cây châm này để giải độc? Mày nghĩ độc này giải được sao? Ha ha ha ha…”.

“Mày dùng nhiều châm như vậy là vì mày tư tưởng cổ hủ, ngồi đáy giếng nhìn trời, y thuật không giỏi!”.

Lâm Chính lắc đầu, không bị làm phiền bởi lời nói của hắn.

“Thế à? Vậy tao xem xem mày làm sao dùng mấy cây kim may vá của mày giải được độc của tao!”.

Tên Tu La cười híp mắt nói.

Lâm Chính không lên tiếng, chỉ cử động ngón tay.

Trong nháy mắt, tất cả Hồng Mông Long Châm rơi xuống.

Nhưng chúng không đâm lên người Lâm Chính, mà sau khi rơi xuống lại xoay tròn quanh người anh.

Tốc độ của châm bạc rất nhanh, gần như không thể thấy rõ hình dạng.

Tu La thấp bé nhìn thấy quanh người Lâm Chính là những luồng sáng vàng nối tiếp nhau, chiếu rọi khiến cả người anh sáng rực.

“Ồ?”.

Hắn nhíu mày, cảm giác không ổn.

Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, tròng mắt mở lớn như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

“Không… Không thể nào…”.

Tên Tu La ngơ ngác, bộ dạng như nhìn thấy ma.

Hóa ra những cây Hồng Mông Long Châm kia không chỉ đơn thuần lượn vòng quanh người Lâm Chính, mà trong lúc lượn vòng, chúng còn không ngừng đâm lên huyệt vị trên người.

Ba mươi hai cây Hồng Mông Long Châm, mỗi cây đều châm được hàng cái trong lúc xoay vòng.

Tuy là chỉ có ba mươi hai cây, nhưng số lượng châm đâm vào huyệt đã có thể sánh ngang với hàng vạn cây châm khí của tên Tu La kia.

Khi Hồng Mông Long Châm dừng lại, dấu vết của độc trên người Lâm Chính đã biến mất, hoàn toàn giải được độc.

Tu La kia giống như hóa đá, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau không nói nên lời.

“Cách giải độc châm cứu lên các huyệt vị dày đặc này không cần phải dùng số lượng lớn châm bạc để giải. Đồng thời khống chế nhiều châm bạc như vậy sẽ khiến cơ thể, khí mạch và thần kinh bị tổn hại. Mặc dù giải được độc, nhưng cơ thể cũng sẽ bị ảnh hưởng, không gánh được sức nặng. Cách giải độc như tao mới là cách ổn thỏa nhất, an toàn nhất. Tao có thể nghĩ được đến mức này, vì sao mày không thể nghĩ tới? Chứng tỏ y thuật của mày chẳng ra làm sao!”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Mày…”.

Tu La kia tức giận run rẩy, chỉ vào Lâm Chính, mặt đỏ bừng.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lấy ra một cây Long Châm, nhỏ máu của mình lên, sau đó dùng ngón tay bôi lên, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Tên Tu La sợ hãi, răng đánh lập cập: “Mày muốn làm gì?”.

“Mày hạ độc tao nhiều lần như vậy cũng không giết được tao, tao cảm thấy giữa chúng ta không cần thiết phải so đấu nữa”.

“Tiếp theo, tao sẽ cho mày xem… độc của tao!”.

Lâm Chính nói, sau đó đi về phía hắn.

“A!”.

Tên Tu La sợ hãi ngã ngồi xuống đất.
Chương 3949: Diệt hết tất cả

“Không… Đừng! Đừng…”.

Tu La thấp bé run rẩy hét lên, sau đó quay đầu chạy như điên.

Hắn sợ thật rồi.

Hắn biết y thuật của mình không bằng Lâm Chính.

Tên này chỉ dựa vào quan sát mà có thể hiểu rõ mánh khóe của người khác, thậm chí có thể cải thiện kỹ pháp của người khác một cách dễ dàng.

Yêu nghiệt!

Quái tài!

Tuyệt thế thiên kiêu!

Tu La thấp bé chỉ từng nhìn thấy tài năng đó ở Thánh Quân Diệp Viêm.

“Hóa ra trên đời này vẫn còn người có thể sánh ngang với điện chủ?”.

Hắn lẩm bẩm, không dám quay đầu lại.

Đúng lúc đó.

Vù!

Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên.

Sau đó hắn cảm thấy sau gáy mình tê dại.

Hắn sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Lâm Chính.

“Mày… Mày đã làm gì tao?”.

Tu La thấp bé run rẩy hỏi.

“Không phải đã nói rồi sao? Cho mày nếm thử độc của tao”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Mày…”.

Tu La thấp bé tức giận gào lên: “Mày tưởng tao không giải được độc của mày à? Tao… Tao sẽ cho mày xem!”.

Nói xong, hắn lục ra đống chai lọ, đổ ra lượng lớn đan dược, cho vào miệng.

Đan dược vừa vào miệng, hắn lộ vẻ đắc ý.

Nhưng chẳng lâu sau.

Phụt!

Hắn phun ra ngụm máu.

Máu gần như sắp biến thành màu đen, rải trên mặt đất, sôi lên sùng sục, khiến người khác nhin vào nổi gai óc.

Độc chưa giải được?

Tên Tu La hoảng hốt, lại vốc lấy đan dược cho vào miệng.

Đan dược giống như kẹo lấp đầy miệng hắn, sau đó hắn khó khăn nuốt xuống.

Phụt!

Khụ khụ!

Khụ khụ khụ khụ…

Tên Tu La bắt đầu nôn ra máu, ho ra máu liên tục, hơn nữa càng ho càng dữ dội, gương mặt trở nên trắng bệch.

“Giải được chưa?”.

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Không thể nào… Tuyệt đối không thể!”.

Tên Tu La run rẩy hét lên, sau đó lại lấy châm bạc ra, nhanh chóng đâm lên người.

Trong nháy mắt, trên người hắn cắm đầy châm bạc, giống như mặc một bộ áo giáp màu bạc.

Dù vậy vẫn không thể ngăn chặn độc lực đáng sợ trong cơ thể, miệng hắn vẫn điên cuồng ho ra máu, thậm chí mắt, mũi, tai… đều bắt đầu chảy máu.

Thất khiếu chảy máu!

Có nghĩa độc đã lên đến não!

Hắn nhìn Lâm Chính, há miệng ra, máu chảy ồ ạt. Ttrong máu còn có mảnh thịt vụn, cực kỳ ghê rợn đáng sợ.

“Vì sao… Độc của mày… rốt cuộc là gì?”.

Hắn ngơ ngác hỏi.

“Độc hỗn hợp!”.

Lâm Chính đi tới trước mặt hắn, bình tĩnh nói: “Tao tổng hợp tất cả các loại độc mà mày dùng bôi lên châm bạc của tao, sau đó đâm vào cơ thể mày”.

“Độc của tao?”.

Tên Tu La trừng mắt ngạc nhiên, không thể chấp nhận được.

“Tao biết mày tên Mục Đồng Chi, đứng thứ bảy trong Thất Tu La. Nghe nói mày là y si, không chịu tu luyện, bình thường chỉ thích nghiên cứu y thuật, theo đuổi đạo vĩnh sinh. Tao nghĩ người chết trong tay mày cũng không phải số ít nhỉ?”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó lại rút một cây châm bạc ra, nhẹ nhàng đâm vào cơ thể Tu La.

Tên Tu La gào lên thảm thiết, sau đó cả người khô héo rất nhanh, cuối cùng hóa thành một thi thể khô quắt, chết ngã xuống đất.

Năm tên Tu La còn lại không còn sự hỗ trợ của Tu La thấp bé, không thể duy trì sinh mạng. Cuối cùng tất cả chúng bị linh khí chèn chết, xác thịt nổ tung thành mảnh vụn, vĩnh viễn bỏ mạng.

Thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu và những người khác nhìn ngây ngốc, một lúc lâu không ai nói được câu nào…
Chương 3950: Chấn nhiếp

Thất Tu La đã bị Diệp giết chết. Đây là cao thủ của Thiên Thần Điện đấy.

“Lâm minh chủ đúng là cái thế vô song, thật khiến người ta phải kính phục”, thành chủ Nam Ly Thành cảm động nói.

“Tôi vẫn chưa được coi là cái thế vô song. Người đó là Diệp Viêm cơ”.

Lâm Chính lắc đầu, nhìn những mảnh thịt dưới đất: “Có thể điều động được bảy cao thủ đỉnh cao như thế này thì phải khủng khiếp tới mức nào chứ. Nếu là tôi thì tôi sẽ không thể làm được”.

“Đó là vì Lâm minh chủ không có thời gian thôi. Hơn nữa Diệp Viêm không coi trọng quy tắc, không từ thủ đoạn thì sao có thể so sánh với Lâm minh chủ đượ”, trang chủ Vân Tiếu cười nói.

“Được rồi, đừng nói những lời này nữa. Bố trí thế nào rồi?”

“Cũng tương đối rồi”.

“Được, vậy thì vào thôi”

“Vâng”.

Bùm...Tiếng nổ khủng khiếp vang lên từ sườn núi.

Chỉ thấy Lôi Hổ cùng một đám cao thủ lao vào. Lôi Hổ không phải người mà nhóm thành viên liên minh trước đó có thể so sánh được. Người của Thiên Thần Điện căn bản không thể nào chặn được họ.

“Tất cả dừng lại”, Lôi Hổ hét lớn với đám tàn binh đang truy đuổi Thiên Thần Điện. Đám đông vừa giận vừa sốt ruột.

“Lôi Hổ đại nhân, tại sao lại dừng lại. Những con cá đã mắc lưới thì phải giết chứ, sao có thể trơ mắt để bọn họ đi được", một vị phó minh chủ lên tiếng.

“Các vị, mục đích của chúng ta là mở kết giới, dụ đội quân vào trong núi chứ không cần sự hi sinh vô ích. Nếu tiến sâu vào nhỡ có mai phục thì phải làm sao?”, Lôi Hổ trầm giọng.

Đám đông không thể phản bác.

“Lôi Hổ đại nhân muốn chúng ta quay về tiếp tục công kích kết giới, cho tới khi phá được nó?”, người của liên minh Cửu Cung lên tiếng hỏi.

“Đúng, nhưng chủ yếu vẫn là tập hợp sức mạnh”.

Lôi Hổ đáp lại: “Tình hình tiến công của Ngũ Phương Băng Nguyên thế nào rồi?”

“Báo cáo đại nhân, chúng tôi không liên hệ được với người của Ngũ Phương Băng Nguyên”, có người nói.

“Không liên hệ được sao?”, Lôi Hổ nín thở.

“Vâng, chúng tôi cử người tới đó điều tra, có rất nhiều người của Ngũ Phương Băng Nguyên biến mất. Còn minh chủ Hoa Thiên Hải thì cũng không biết đi đâu mất rồi”.

“Sao có thể như vậy được”, Lôi Hổ cảm thấy bất ổn.

Đúng lúc này có một bóng hình vội lao tới. Đám đông nhìn thấy liền tái mặt. Người này toàn thân đầy máu, một cánh tay bị chém đứt, ngực bị đâm, thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.

Người này có vẻ như đã không thể chạy thêm được nữa bèn ngã xuống. Những người bên cạnh vôi châm cứu bón thuốc với ý đồ cứu chữa. Nhưng có vẻ như vết thương của người này còn bị bôi lên một lớp bột độc nên không thể lành lại. Mùi tử khí ập tới.

Lôi Hổ đanh mắt, nhanh chóng lại gần ấn huyệt vị của người này và vỗ đầu. Người này lập tức mở mắt, hồi phục ý thức.

“Cậu là người của linh minh nào?”

“Bẩm đại nhân là người của Ngũ Phượng Băng Nguyên...”, người này yếu ớt trả lời.

“Ngũ Phượng Băng Nguyên sao?”

Lôi Hổ tái mặt, lập tức hỏi: “Người của Ngũ Phượng Băng Nguyên đâu? Tại sao không thấy họ?”

Thế là người kia gào khóc: “Lôi Hổ đại nhân, liên minh Ngũ Phượng Băng Nguyên đã bị đánh bại rồi. Bảy, tám phần đã bị giết chết, số người còn lại nếu không bị bắt thì cũng bỏ chạy, đến cả minh chủ...minh chủ...”

“Minh chủ của các người sao rồi?”, người bên cạnh vội hỏi.

“Minh chủ cũng bị bắt sống rồi”, người kia đau khổ gào thét.

“Hả?”

Tất cả đều thất kinh. Đám đông nhìn nhau, họ có thể nhận ra sự sợ hãi từ trong mắt của đối phương.

Đó là người lãnh đạo của một siêu thế tộc đấy...vậy mà bị bắt sống.

Thật đáng sợ.

Mặc dù trước đó các liên minh khác cũng bị tổn thất nhưng ít nhất minh chủ của họ vẫn còn.

“Vậy mọi người có biết tình hình của liên minh Vu Sơn không? Sao không thấy người của họ?”, có người đột nhiên nhớ ra bèn hỏi.

Người kia lại khóc: “Liên minh Vu Sơn ở ngoài núi bị giết rồi”

“Cái gì?”, những người xung quanh trố tròn mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Lôi Hổ tối sầm mặt. Còn chưa tấn côn lên núi thì đã bị tổn thất mất hai liên minh rồi. Thực lực của Thiên Thần Điện đúng là đáng sợ.

“Lôi hổ đại nhân, chúng ta...có đánh tiếp không?”

“Chỉ mới một lúc mà Thiên Thần Điện đã đánh bại hai liên minh rồi. THực lực đáng sợ quá...”

“Tôi đề nghị tạm thời rút quân, tính toán kế hoạch lâu dài”.

“Tôi cũng tán thành”.

“Tôi...cũng tán thành...”

Các cao thủ khác đồng loạt lên tiếng. Bọn họ đều bị dọa sợ rồi.

Lôi Hổ tức giận: “Giờ là lúc nào rồi mà còn đòi rút lui. Huống hồ dù có làm vậy thì mọi người cảm thấy Thiên Thần Điện có tha cho mọi người không. Đã làm thì đừng hối hận. Hôm nay không tiêu diệt được Diệp Viêm thì tất cả chúng ta sẽ không được yên thân đâu”.

“Lôi Hổ đại nhân, vậy đại nhân định thế nào? Dựa vào chúng tôi để giết Diệp Viêm sao?”, một vị minh chủ lên tiếng.

“Có các chủ ở đây, có gì phải sợ?”

Lôi Hổ hừ giọng, gầm lên: “Tất cả cùng tôi tấn công két giới, hôm nay các liên minh sẽ san bằng núi Thiên Thần thì thôi”.

“Quyết không từ bỏ”.

Những thành viên khác cũng đồng loạt hô vang. Những người đứng sau thấy vậy thì cũng đành từ bỏ ý nghĩ rút lui.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom