-
Chương 3941-3945
Chương 3941: Thất Tu La
Khí tức của sáu người này đều mạnh đến mức làm người khác run sợ, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta nghẹt thở.
Thành chủ Nam Ly Thành không khỏi lùi về sau nửa bước, không dám tiến lên trước.
“Sáu người này… đáng sợ quá”.
Trang chủ Vân Tiếu run giọng nói.
“Đây là Thất Tu La của Thiên Thần Điện”.
Lúc này Vu Hồng bước đến nhìn chằm chằm sáu người này, nét mặt cũng hiện lên vẻ kiêng dè, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngờ vực: “Chuyện gì thế? Sao Thất Tu La lại thiếu một người?”
“Vì Tuyệt Mệnh trong Thất Tu La đã chết”.
Lâm Chính không cảm xúc bước đến trước bình thản nói.
“Cái gì? Đã chết?”
Vu Hồng cực kỳ ngạc nhiên, vừa định hỏi Lâm Chính làm sao anh biết thì bỗng nhận ra điều gì, ngạc nhiên nhìn anh: “Lẽ nào… là do anh giết?”
Thực lực của Thất Tu La không phải người thường có thể so bì được.
Cho dù là những người đứng đầu của các thế tộc mạnh như trang chủ Vân Tiếu, thành chủ Nam Ly Thành cũng chưa chắc là đối thủ của họ.
Vu Hồng gặp phải thì cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể đánh bại được họ, hơn nữa chỉ có thể đánh bại chứ không thể giết.
Với thực lực của Thất Tu La, muốn chạy trốn quả thật quá đơn giản.
Cô ta hoàn toàn không thể giữ chân họ được.
Nhưng Lâm Chính lại chết một Tu La trong đó?
Không thể nào!
“Lẽ nào thực lực của người này… còn hơn cả mình?”
Vu Hồng không thể chấp nhận sự thật này.
“Cậu là Lâm Chính à?”
Lúc này một người đàn ông trong Thất Tu La lạnh lùng nói.
“Xem ra các người vẫn chưa quên tôi”.
Lâm Chính nói.
“Lúc trước cậu một mình xông vào Thiên Thần Điện, giết chết gần cả trăm người Thiên Thần Điện rồi bỏ đi, sao bọn tôi có thể quên cậu được”.
Người đó khàn giọng nói.
Vu Hồng lặng thinh.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu đều rất ngạc nhiên.
Thật ra họ đã từng nghe vài chuyện về việc Lâm Chính xông vào Thiên Thần Điện, nhưng không dám tin, cũng chưa chứng thực.
Bây giờ nghe được từ chỗ Thất Tu La dĩ nhiên là vô cùng kinh ngạc.
“Diệp Viêm đâu?”
Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, chậm rãi bước đến trước hỏi.
“Thánh chủ không phải là người mà các người có thể gặp, có thể hỏi. Lâm Chính, cậu hết lần này đến lần khác khiêu khích Thiên Thần Điện, đối đầu với Thiên Thần Điện, hôm nay cậu phải chết ở đây”.
Người đàn khàn giọng nói, sau đó vung hai cánh tay lên.
Ầm!
Hai tia chớp hiện ra giữa hai tay ông ta.
Vừa nhìn đã biết là hai Cái đinh.
Cái đinh có rồng bạc vây quanh, sáng chói như tia chớp dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng chói mắt.
“Muốn giữ tôi lại ư? Phải xem bản lĩnh của các người nữa”.
Lâm Chính nói.
“Giết!”
Người đó hét lên, cả người di chuyển vẽ ra một hư ảnh như rồng sấm trong không trung, đánh về phía Lâm Chính.
“Xông lên!”
Thành chủ Nam Ly Thành lập tức hô lớn.
“Mọi người không cần làm gì, mau chóng chuẩn bị, để tôi đối phó với đám người này”.
Lâm Chính nói, sau đó cầm Thiên Sinh Đao lao đến, một mình đánh với sáu Tu La.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành run lên.
“Mau chóng chuẩn bị?”
“Lâm minh chủ, ý cậu là… cứ ở đây?”
“Đúng thế, đừng do dự! Mau lên!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, lấy Hồng Mông Long Châm vung lên.
Thấy thế thành chủ Nam Ly Thành nào dám do dự, lập tức vung tay lên.
Mọi người đều lấy vũ khí kỳ lạ trên người ra, phòng vệ dưới đất, bắt đầu bày bố.
“Các người đang làm gì thế? Thiên Thần Điện gần trong gang tấc, tại sao không ra tay?”
Vu Hồng không hiểu vội hỏi.
Nhưng lúc này không ai trả lời cô ta.
“Các người…”
Vu Hồng tức giận.
Cô ta đường đường là lãnh đạo của thế tộc siêu bá chủ, thế mà lại bị đám người này xem thường?
Đúng là đáng ghét!
Cô ta lướt mắt nhìn Thiên Thần Điện đó, ý nghĩ thay đổi, lặng lẽ ẩn mình sau đám người, sau đó biến mất.
Bên Lâm Chính, trận chiến diễn ra dữ dội.
Mặc dù Thiên Sinh Đao không thể giết người nhưng cường độ cực kỳ đáng sợ, tác dụng ngăn đòn tấn công của đối phương.
Hồng Mông Long Châm biến thành vô số luồng khí xoay quanh người anh.
Mỗi lần có người đến gần, Long Châm đều cảm nhận được lao ra khiến người ta không kịp phòng vệ.
“Kinh Lôi!”
Lúc này một nữ Tu La lớn giọng nói, dây thừng trong tay quất xuống như chớp.
Lúc này bầu trời bỗng có mấy tia chớp đánh vào trên dây thừng, sau đó dây thừng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề né đòn, giơ tay bắt lấy nắm chặt dây thừng đó, sau đó dùng sức kéo dây thừng.
Nữ Tu La không kịp đề phòng bị kéo về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, sát khí tăng lên, năm ngón tay như móng vuốt sắc bén đâm vào tim nữ Tu La.
Phụt!
Năm ngón tay đâm vào người, tay Lâm Chính hơi động đậy.
Xảo kình ở đầu ngón tay truyền khắp các cơ quan trong người nữ Tu La như điện, lập tức khiến nội tạng của người đó biến thành tro.
Nữ Tu La nôn ra máu, chết thảm tại chỗ.
“Hay lắm!”
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành ở phía sau vui mừng không thôi.
“Trời ạ, minh chủ của chúng ta mạnh thế à? Ngay cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện cũng bị anh ấy giết chết dễ dàng?”
Các thành viên liên minh đó đều cực kỳ thảng thốt, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Ha ha, minh chủ của chúng ta không tầm thường đâu, cậu ấy có thể sống sót từ trong thần mộ chí tôn đấy”.
Thành chủ Nam Ly Thành kiêu ngạo nói, nhưng cũng cảm thấy hơi tiếc.
Ông ta biết Lâm Chính không có tình cảm gì với con gái mình, nếu con gái mình có thể gả cho Lâm Chính thì với thực lực này của Lâm Chính, Nam Ly Thành sẽ trở thành thế tộc siêu bá chủ chỉ là chuyện sớm muộn.
Bây giờ xem ra chỉ là giấc mộng thôi…
Uy thế của Lâm Chính vô song, sau khi giết một Tu La, anh lập tức lao về phía năm Tu La còn lại.
Áp lực của mọi người tăng lên, liên tục lùi về sau…
Chương 3942: Lôi thôi lếch thếch
Bên cạnh Thiên Thần Điện.
Vu Hồng đã lặng lẽ đến gần bên đó.
Nhân lúc sáu Tu La đang đánh nhau với Lâm Chính, cô ta định lẻn vào trong Thiên Thần Điện, lấy vài thứ đồ tốt rồi tính.
Dù sao bây giờ Diệp Viêm cũng đã là Lục Địa Thần Tiên.
Mọi thứ mà sự tồn tại của cấp bậc này có đều là những thứ cô ta không thể xem thường.
Vu Hồng âm thầm che giấu khí tức của mình rồi chậm rãi đi vào trong điện.
Lúc này xung quanh Thiên Thần Điện như không còn bao nhiêu lực lượng phòng vệ nữa, cho dù gặp một hai người tuần tra thì cũng sẽ bị Vu Hồng ám sát trong im lặng.
Không lâu sau cô ta đã lẻn vào điện chính.
Điện chính cực kỳ lớn, không có một ai, chỉ có một mùi tanh của máu lan trong không khí.
“Đây là Thiên Thần Điện sao?”
“Hừ, không ngờ Diệp Viêm vẫn còn trẻ mà cũng có thể xây được một cung điện thế này, đúng là lợi hại”.
Vu Hồng nhìn xung quanh, lẩm bẩm.
Nhưng cô ta không dám chần chừ, tầm mắt nhìn chằm chằm đường hầm ở cuối đại điện, cô ta lập tức sải bước đi đến đó.
Nhưng ngay lúc này một bóng người màu xám lặng lẽ xuất hiện trước đường hầm đó.
“Đương nhiên điện chủ của bọn tôi phải giỏi rồi, còn các cô lại rất nực cười”.
Bóng người màu xám đó khẽ cười, híp mắt nhìn Vu Hồng.
“Ai đó?”
Vu Hồng hốt hoảng, vội lùi lại phía sau.
Mới nhìn thấy rõ bóng người màu xám đó.
Đó là một người đàn ông lếch tha lếch thếch, quần áo tả tơi, bẩn thỉu, đầu tóc cũng bù xù, như thể đã mười ngày nửa tháng không tắm.
Trên thắt lưng hắn có treo một hồ lô rượu và một túi châm, một tay cầm cái bánh nướng đang ăn từng ngụm lớn, khóe miệng dính đầy vụn bánh.
Mặc dù không biết thân phận của người này nhưng Vu Hồng đã vô cùng lo sợ.
Cô ta nhận ra vừa rồi mình lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
Có thể thấy thực lực của người này không hề thua kém gì cô ta.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Vu Hồng lạnh lùng nhìn người đàn ông, một tay đã sờ vào châm bạc trên thắt lưng.
Thế nhưng người đàn ông lại phớt lờ, sau khi ăn hết bánh nướng thì lấy hồ lô rượu treo trên thắt lưng xuống uống từng ngụm lớn.
Sau khi uống xong, hắn sờ khóe miệng, cười nói: “Người ở cấp bậc giống cô ít nhiều gì cũng là minh chủ nhỉ? Điện chủ đã dặn nếu gặp được người ở cấp bậc như cô nhất định phải bắt sống, có tác dụng rất lớn”.
Nói rồi hắn sải bước đi về phía Vu Hồng.
“Hỗn láo!”
Vu Hồng tức giận, giơ cánh tay lên, mấy châm bạc bay ra từ đầu ngón tay của cô ta đi vào trong không trung, sau đó lao đến chỗ người đàn ông.
Mấy cây châm này đã được giấu trong không khí, mắt thường không thể nhìn thấy dấu vết của chúng.
Nhưng người đàn ông như thể nhìn thấu hết mọi thứ, hắn bỗng ném hồ lô trong tay về phía trước, sau đó tóm lấy mấy cây châm.
Sau đó nhìn lại.
Trên bình hồ lô đã xuất hiện thêm mấy cây châm bạc.
Là mấy cây châm bạc đó của Vu Hồng…
“Cái gì?”
Vu Hồng run lên.
“Chỉ là mấy mánh khóe đơn giản mà cũng dám đi vào Thiên Thần Điện à?”
Người đàn ông khinh thường khẽ cười, cả người nhảy lên gần như sắp chạm vào mái của điện đường, sau đó lao về phía Vu Hồng như hỏa tiễn.
Vu Hồng hoảng hốt, vội lùi về sau.
Vù!
Người đàn ông đáp xuống đất, lực xung kích cực mạnh lan ra bốn phía.
Vu Hồng bị chấn động liên tục lùi về sau suýt nữa ngã nhào xuống đất.
“Cô gái, cô đang nhìn đâu đấy?”
Lúc này người đàn ông lại cười, sau đó bình hồ lô rượu bay đến.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Vu Hồng gần như không kịp phản ứng, cả người vẫn chưa đứng vững, bình hồ lô đã đập vào đầu cô ta.
Trong lúc cấp bách, Vu Hồng chỉ đành giơ tay lên đỡ.
Nhưng một tay vừa chạm vào bình hô lô.
Rắc!
Sức lực đáng sợ trên bình hồ lô làm xương tay cô ta chấn thương, năm ngón tay đó đều gãy hết.
Vu Hồng vội lùi về sau.
Sức mạnh này… đáng sợ quá.
Rốt cuộc đây là ai vậy?
Trong Thiên Thần Điện còn có cường giả thế này à?
Trái tim Vu Hồng căng chặt, biết rõ không thể ở lại đây quá lâu, cô ta che cánh tay bị thương xoay người rời đi.
“Cô gái, đã đến đây rồi mà còn muốn đi sao? Cô xem nơi này là đâu đấy?”
Người đàn ông bật cười, bỗng tóm lấy bình hồ lô, sau đó lại đổ một ngụm rượu vào miệng rồi phun sang chỗ Vu Hồng.
Mùi rượu bỗng chốc lan ra trong không khí.
Vu Hồng ngửi được mùi rượu lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thế mà lại say…
Cô ta cố gắng giữ mình tỉnh táo muốn chạy ra khỏi đây.
Nhưng lần này không may mắn như lần trước.
Bịch!
Vu Hồng ngã xuống đất, không còn khả năng phản kháng.
“Đúng là một hạt giống tốt! Chắc là điện chủ sẽ thích nguyên liệu này cho xem”.
Người đàn ông nhìn Vu Hồng nằm dưới đất, cười một cách thích thú, sau đó vác Vu Hồng lên vai vừa uống rượu vừa đi về phía Thiên Thần Điện.
Chương 3943: Trúng kế
Bùm!
Một luồng khói nổ tung.
Sau đó mấy Tu La đồng loạt lùi lại, cả người ai cũng đầy vết thương, thở hổn hển.
“Minh chủ, chúng không chịu được bao lâu nữa đâu, nhân lúc này chúng ta giết sạch chúng đi”.
Hai mắt thành chủ Nam Ly Thành sáng rực, vội nói.
Thất Tu La của Thiên Thần Điện cực kỳ có danh tiếng.
Nếu có thể giết sạch chúng, đây sẽ là cú sốc cực lớn với Thiên Thần Điện.
Lâm Chính cũng biết điều này, nhìn chằm chằm đám người đó rồi bước lên trước, đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng ngay lúc này.
Vụt!
Một tia sáng màu xanh ngọc bỗng tỏa ra từ trên người mấy Tu La đó, sau đó thấy thân xác của Tu La nhanh chóng lành lặn với tốc độ cực kỳ nhanh.
Không chỉ thân xác lành lặn lại mà thậm chí ngay cả khí lực của họ cũng bắt đầu hồi phục.
Chỉ trong thoáng chốc trạng thái của mấy Tu La này đã hồi phục đến mức tốt nhất.
Càng đáng sợ hơn là nữ Tu La bị Lâm Chính đánh cho nội tạng tan nát trước đó cũng đứng lên…
“Không thể nào!”
Thành chủ Nam Ly Thành run giọng nói.
Mấy người trang chủ Vân Tiếu tê cả da đầu.
Hơi thở Lâm Chính trở nên căng thẳng, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm một Tu La vóc người nhỏ nhắn trong Thất Tu La.
Từ đầu đến cuối Tu La này không hề ra tay đánh Lâm Chính.
Hắn vẫn luôn đứng phía sau đám người như đang quan sát trận chiến, nhưng hai cánh tay hắn hơi nhấc lên, mười ngón tay vẫn đang khẽ run.
Lâm Chính nhìn chằm chằm mười ngón tay của hắn, mơ hồ đoán được gì đó.
“Hóa ra là người này đang không ngừng chữa thương cho các người, hồi phục thân xác và khí kình của các ngươi, duy trì sức chiến đấu”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Bị nhìn ra rồi sao? Nhưng cũng không sao”.
Nữ Tu La đó nói: “Lâm Chính, mày muốn giết bọn tao có lẽ sẽ không dễ dàng như thế”.
“Vậy à? Thế tao giết hắn trước”.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên hung ác, xác định mục tiêu là Tu La thấp bé đó rồi hung hăng lao đến, khí kình bá đạo như thác lũ đánh bay mấy Tu La này.
“Giết hắn!”
“Giết!”
Các Tu La mặc kệ sự tấn công khí lưu, nghiến răng tức giận hét lên rồi ầm ầm lao đến, các chiêu thức đáng sợ đánh vào người Lâm Chính.
Cho dù thân xác Lâm Chính cứng cỏi thì đợt tấn công này cũng khiến anh tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm Tu La thấp bé, đánh một chưởng sang.
Sức mạnh đáng sợ đủ để làm lở núi rơi xuống.
Tu La đó hoảng hốt, vội lăn lộn lùi về sau.
Bịch!
Đòn tấn công rơi xuống khiến núi Thiên Thần chấn động, sóng xung kích cực mạnh khiến Tu La đó lùi về sau, cả người gần như ngã sóng soài.
Cơ hội tốt.
Lâm Chính mừng rỡ lập tức chạy đến, sau đó đánh một chưởng thật mạnh vào đầu Tu La đó.
Lần này Tu La đó trọng tâm không vững không thể tránh đi được.
Cú chưởng này đủ khiến hắn bị đánh thành từng mảnh.
Người cả liên minh Thanh Huyền trợn to mắt, thậm chí có người còn lên việc trong tay.
Bụp!
Không có gì bất ngờ, đòn tấn công của Lâm Chính đánh trúng đầu Tu La đó.
Sức mạnh tàn bạo truyền đi khắp người hắn như điện năng, thậm chí còn lan đến mặt đất theo lòng bàn tay của hắn.
Mặt đất nứt ra, vết nứt lan ra xung quanh như mạng nhện.
Chỉ là… cơ thể Tu La đó không bị nổ mà chết.
Ngược lại hắn vẫn đứng lại chỗ, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Cái gì?”
Tim Lâm Chính đánh thịch một cái, bỗng nhận ra mình đã trúng kế.
Anh vội lùi về sau.
Nhưng đã không kịp nữa.
Tu La đó giơ tay lên, trong tay cầm một thanh dao găm màu lục đâm mạnh về phía Lâm Chính.
Khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có chỗ để tránh đòn, con dao găm đâm thẳng vào ngực anh.
Chương 3944: Xương của Lục Địa Thần Tiên
“Minh chủ!”
“Lâm minh chủ!”
“Minh chủ!”
Mọi người đều lo lắng gào lên, sau đó đồng loạt chạy đến.
“Cái thứ không biết sống chết, giải quyết chúng đi”.
“Vâng!”
Lập tức có hai Tu La chạy đến đánh với mọi người.
Lâm Chính ôm ngực lùi về sau vài bước, đến khi dừng lại mới nhận ra máu chảy ra từ trước ngực biến thành màu xanh.
Chắc chắn đây là tác dụng độc mạnh trên con dao găm.
“Sao mày có thể phá được thân xác của tao?”
Lâm Chính nghiến răng hỏi.
“Dĩ nhiên là nhờ con dao găm này”, Tu La đó khẽ cười: “Lâm minh chủ, chi bằng mày nhìn lại xem con dao găm trên người mày là gì đi”.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên khó coi, cúi đầu nhìn con dao găm trước ngực, sau đó nghiến răng rút nó ra.
Phụt!
Máu tươi màu xanh đậm bắn ra như suối.
Anh lập tức điểm huyệt cầm máu.
Nhưng không thể được, độc đã lan đến xương rồi.
Độc mạnh như vậy không bình thường.
Lâm Chính nhìn dao găm trong tay một hồi lâu, sau đó nhanh chóng nhận ra chất liệu của con dao găm này.
“Đây là xương!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Cái này được làm từ xương gì?”
“Xương người!”
“Xương người? Xương của ai?”
“Điện chủ bọn tao”.
Tu La đó cười mỉa nói.
Hơi thở Lâm Chính run nhè nhẹ.
“Lâm minh chủ, điện chủ bọn tao từng đánh nhau với mày, điện chủ biết cơ thể của mày cực mạnh, cũng biết mày đã lấy được nhiều cái lợi từ thần mộ chí tôn, cơ thể rắn chắc vô địch, nhưng nếu là một thanh dao găm được tạo ra từ xương của cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, sao có thể không phá được thân xác của mày chứ? Thế là điện chủ bọn tao tự cắt năm ngón tay rèn ra con dao găm này giao cho tao! Chỉ một mục đích muốn tao giết mày”.
Tu La đó cười mỉa.
Lâm Chính hiểu được ngay.
“Thánh Quân Diệp Viêm quả nhiên là có đầu óc có suy tính, nhưng tao rất tò mò, tại sao thân xác của mày lại mạnh đến thế? Cả vực Diệt Vong e là chỉ có điện chủ bọn mày mới có thể đỡ được đòn tấn công lúc nãy của tao, tại sao mày trúng đòn mà không làm sao cả?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tao không có bao nhiêu kỹ năng chiến đấu cả, ngoài một thân y thuật ra, tao chỉ có thân xác cường đại này, bản thân tao đang truy cầu trường sinh nên tao điên cuồng rèn luyện cơ thể, bây giờ mặc dù cơ thể tao không mạnh bằng mày, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên tao có thể dễ dàng trị thương cho các anh chị em khác của tao trên chiến trường, mà họ cũng không cần phải bảo vệ tao, chỉ vì họ biết không ai có thể giết được tao”.
Tu La đó bật cười.
Lâm Chính gật đầu.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa Thất Đệ! Nên lấy đầu người này để giao cho điện chủ rồi”.
Một Tu La tóc dài cầm dao găm bước đến, mặt đầy sát khí nói.
Nhưng lúc hắn đến gần, Lâm Chính bỗng trở tay vung lên.
Vù vù ù!
Hồng Mông Long Châm lập tức đâm vào Tu La đó.
Tu La đó không kịp đề phòng vội tránh đòn nhưng vẫn bị trúng hai cây châm.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, lại vung châm đâm về phía các Tu La khác.
“Giãy chết à?”
Tu La thấp bé cười nhạo, cũng không làm gì, cứ thế nhìn Lâm Chính đánh với các Tu La kia.
Hắn không quan tâm.
Dù Lâm Chính giết chết đám người này, lấy đầu họ thì với y thuật của hắn cũng đủ để cứu sống mấy người này.
Lâm Chính chịu đựng vết thương có độc lại xuyên qua giữa các Tu La.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiêu liều mạng giúp đỡ.
Lần này có mọi người giúp đỡ, Hồng Mông Long Châm đã đâm vào trong người các Tu La.
Lâm Chính lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng khống chế Hồng Mông Long Châm làm cho nội tạng các Tu La tan vỡ.
Chương 3945: Mày đủ tư cách không?
Hắn nâng hai tay lên, mười ngón chuyển động.
Giống như đang chơi đàn dương cầm.
Ngón tay bay múa rất nhanh.
Sau đó, theo tốc độ mười ngón của hắn, gương mặt năm tên Tu La quằn quại cũng dần dần dãn ra.
Rõ ràng Tu La thấp bé đã chữa lành vết thương cho năm tên Tu La kia.
Bọn họ đứng dậy, cười lạnh lùng, đi về phía Lâm Chính.
Thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu và những người khác nhìn thấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Còn gì khiến người ta bất lực hơn kẻ địch giết mãi không chết?
Vốn dĩ không thắng nổi!
Một giây sau, Lâm Chính khẽ động ngón tay.
Vừa rồi năm tên Tu La còn đang đi về phía này đột nhiên run rẩy cả người, sau đó ai nấy quỳ một gối xuống, gần như sắp ngã.
“Hả?”.
Tu La thấp bé nhíu mày, lại cử động những ngón tay.
Năm người lại thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lần nữa.
“Trong cơ thể các người có châm bạc của hắn, có lẽ hắn đã dùng khí tức kết nối châm bạc đó. Các người mau chóng đẩy châm bạc ra, nếu không, hắn có thể gây tổn hại cho cơ thể các người thông qua châm bạc!”.
Tu La thấp bé hét lên.
Năm người gật đầu, nhắm mắt thúc đẩy khí kình, chuẩn bị ép châm bạc trong cơ thể ra.
“Nghĩ hay thật!”.
Thành chủ Nam Ly Thành quát lớn, xông về phía những tên Tu La kia.
“Không biết lượng sức mình, cút đi cho tao!”.
Một tên Tu La thân thể cường tráng phẫn nộ gào lên, giọng nói vang ra lại có sức mạnh phi thăng đáng sợ, đánh lên người thành chủ Nam Ly Thành.
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng vận kình chống đỡ, nhưng phòng ngự vừa sinh ra đã bị sóng âm đánh tan, cả người lùi về sau, sau khi đáp xuống đất thì cơ thể không ngừng run rẩy, khí huyết dâng tràn trong cơ thể.
Mọi người đều kinh hãi.
“Tứ Thiên Vương, Thất Tu La của Thiên Thần Điện đều là chiến lực mũi nhọn của Thiên Thần Điện, do Diệp Viêm đích thân đào tạo ra. Bây giờ Diệp Viêm bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, trình độ của bọn họ cũng được nâng cao, các ông chưa chắc đã là đối thủ!”.
Lâm Chính nói.
“Minh chủ, chúng ta cùng nhau xông lên đánh tan xác bọn họ!”.
Một người nghiến răng nói.
“Không cần!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Các ông mau chóng làm theo kế hoạch, tiếp tục làm việc của các ông! Thất Tu La này để tôi giết!”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Nhưng, minh chủ…”.
Thành chủ Nam Ly Thành ngập ngừng.
“Thời gian không còn nhiều, phải làm tốt mọi thứ trong thời gian ngắn nhất!”.
“Chẳng lẽ, mệnh lệnh của tôi mà các ông cũng không nghe nữa sao?”.
Lâm Chính quay đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Bọn họ run rẩy, không làm gì khác được, chỉ đành quay người tiếp tục đi chuẩn bị.
Không ai hiểu rốt cuộc Lâm Chính định làm gì.
Rõ ràng anh đã rơi vào thế yếu, rõ ràng anh đã trúng kịch độc, thế mà lại không để nhóm người thành chủ Nam Ly Thành hỗ trợ.
Chẳng lẽ anh thật sự có thể giải quyết Thất Tu La?
Không ai dám tin, nhưng lúc này cũng không còn cách nào.
Nếu thật sự xông lên giúp đỡ Lâm Chính, làm lở dở kế hoạch thì hậu quả không ai có thể gánh nổi.
Năm tên Tu La dùng sức một hồi vẫn không thể ép Hồng Mông Long Châm trong người ra.
“Không ép được!”.
Tu La tóc dài nghiến răng nói: “Số châm bạc này đã kết nối với thần kinh của chúng tôi, nếu cố ép chúng ra, thần kinh cũng sẽ bị kéo đứt. Nếu muốn chữa lành thần kinh thì phải tốn rất nhiều thời gian, vậy thì tình hình sẽ bất lợi với chúng ta”.
“Nếu vậy, các người hãy đánh nát nó ra!”.
Tu La thấp bé quát lên.
“Không được! Châm bạc này có chất liệu quá kỳ quái, tôi dùng sức mạnh phi thăng cũng không thể đánh nát nó!”.
“Cái gì?”.
Tu La thấp bé cảm thấy hơi khó tin.
Hắn nhìn Lâm Chính, thấy Lâm Chính đã bắt đầu nôn ra máu màu xanh sẫm, lập tức hừ một tiếng: “Thôi được, nếu không thể ép ra được, cũng không thể đánh nát thì làm thế này. Các người mau mau giết kẻ đó, độc trên người hắn đã bắt đầu phát tác, hắn không chống chịu được bao lâu nữa đâu!”.
“Được!”.
Bọn họ hô lên, tiếp tục xông về phía Lâm Chính.
Đúng lúc đó, trong mắt Lâm Chính lướt qua vẻ thê lương, sau đó lại vung hai tay, mười ngón chuyển động rất nhanh.
Phụt!
Năm tên Tu La gần như nôn ra máu cùng một lúc, cơ thể chấn động.
Tu La thấp bé hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
“Sao? Mày muốn so y thuật với tao? Mày đủ tư cách không?”.
Hắn gầm lên, chuyển động ngón tay, mười ngón nhanh chóng dao động, tần suất rất cao.
Chẳng lâu sau, năm người nôn ra máu kia lại khôi phục.
Nhưng giây sau, da dẻ năm người bắt đầu nứt ra, ai cũng ngã ra đất, lăn lộn gào khóc.
“Khôi phục lại cho tôi!”.
Tu La thấp bé gào lên, sức mạnh phi thăng hội tụ trên hai tay, truyền tới năm người từ xa, chữa lành mỗi một tấc xương máu trên người bọn họ.
Đợi đến khi năm người đứng dậy lần nữa, trên mặt Tu La thấp bé tràn đầy vẻ đắc ý.
Lâm Chính thở hổn hển, khóe miệng tràn ngập máu màu xanh đen.
Lần này anh không hành động tiếp.
Dường như anh đã hết sức lực, cơ thể khẽ lung lay, không đứng vững được nữa.
“Lâm Chính! Chút thủ đoạn của mày sao dám giỡn trước mặt tao? Ha, mày phá hoại xác thịt của họ có nhanh bằng tao chữa lành cho họ không? Mày chỉ là thằng hề mà thôi!”.
Tu La thấp bé chế giễu, sau đó gật đầu với năm người kia.
Năm người hiểu ý, lại đi về phía Lâm Chính.
“Lâm minh chủ!”.
“Không!”.
Người bên này mở to mắt, vành mắt sắp nứt ra.
Ngay khi năm người chuẩn bị ra tay giết Lâm Chính.
Rắc!
Mọt tiếng động quái dị vang lên từ trên người Tu La tóc dài đi ở phía trước nhất.
Sau đó cơ thể hắn cứng đờ, không động đậy được.
“Ồ?”.
Tu La thấp bé sửng sốt.
Không đợi hắn phản ứng lại.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Mấy tiếng động khác lại vang lên.
Tất cả đều phát ra từ bên trong cơ thể của đám Tu La này.
Sau đó, năm tên Tu La đều đứng sững tại chỗ, giống như tượng điêu khắc.
“Các người… làm gì vậy?”.
Tu La thấp bé mở to mắt, ngơ ngác hỏi.
Khí tức của sáu người này đều mạnh đến mức làm người khác run sợ, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta nghẹt thở.
Thành chủ Nam Ly Thành không khỏi lùi về sau nửa bước, không dám tiến lên trước.
“Sáu người này… đáng sợ quá”.
Trang chủ Vân Tiếu run giọng nói.
“Đây là Thất Tu La của Thiên Thần Điện”.
Lúc này Vu Hồng bước đến nhìn chằm chằm sáu người này, nét mặt cũng hiện lên vẻ kiêng dè, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngờ vực: “Chuyện gì thế? Sao Thất Tu La lại thiếu một người?”
“Vì Tuyệt Mệnh trong Thất Tu La đã chết”.
Lâm Chính không cảm xúc bước đến trước bình thản nói.
“Cái gì? Đã chết?”
Vu Hồng cực kỳ ngạc nhiên, vừa định hỏi Lâm Chính làm sao anh biết thì bỗng nhận ra điều gì, ngạc nhiên nhìn anh: “Lẽ nào… là do anh giết?”
Thực lực của Thất Tu La không phải người thường có thể so bì được.
Cho dù là những người đứng đầu của các thế tộc mạnh như trang chủ Vân Tiếu, thành chủ Nam Ly Thành cũng chưa chắc là đối thủ của họ.
Vu Hồng gặp phải thì cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể đánh bại được họ, hơn nữa chỉ có thể đánh bại chứ không thể giết.
Với thực lực của Thất Tu La, muốn chạy trốn quả thật quá đơn giản.
Cô ta hoàn toàn không thể giữ chân họ được.
Nhưng Lâm Chính lại chết một Tu La trong đó?
Không thể nào!
“Lẽ nào thực lực của người này… còn hơn cả mình?”
Vu Hồng không thể chấp nhận sự thật này.
“Cậu là Lâm Chính à?”
Lúc này một người đàn ông trong Thất Tu La lạnh lùng nói.
“Xem ra các người vẫn chưa quên tôi”.
Lâm Chính nói.
“Lúc trước cậu một mình xông vào Thiên Thần Điện, giết chết gần cả trăm người Thiên Thần Điện rồi bỏ đi, sao bọn tôi có thể quên cậu được”.
Người đó khàn giọng nói.
Vu Hồng lặng thinh.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu đều rất ngạc nhiên.
Thật ra họ đã từng nghe vài chuyện về việc Lâm Chính xông vào Thiên Thần Điện, nhưng không dám tin, cũng chưa chứng thực.
Bây giờ nghe được từ chỗ Thất Tu La dĩ nhiên là vô cùng kinh ngạc.
“Diệp Viêm đâu?”
Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, chậm rãi bước đến trước hỏi.
“Thánh chủ không phải là người mà các người có thể gặp, có thể hỏi. Lâm Chính, cậu hết lần này đến lần khác khiêu khích Thiên Thần Điện, đối đầu với Thiên Thần Điện, hôm nay cậu phải chết ở đây”.
Người đàn khàn giọng nói, sau đó vung hai cánh tay lên.
Ầm!
Hai tia chớp hiện ra giữa hai tay ông ta.
Vừa nhìn đã biết là hai Cái đinh.
Cái đinh có rồng bạc vây quanh, sáng chói như tia chớp dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng chói mắt.
“Muốn giữ tôi lại ư? Phải xem bản lĩnh của các người nữa”.
Lâm Chính nói.
“Giết!”
Người đó hét lên, cả người di chuyển vẽ ra một hư ảnh như rồng sấm trong không trung, đánh về phía Lâm Chính.
“Xông lên!”
Thành chủ Nam Ly Thành lập tức hô lớn.
“Mọi người không cần làm gì, mau chóng chuẩn bị, để tôi đối phó với đám người này”.
Lâm Chính nói, sau đó cầm Thiên Sinh Đao lao đến, một mình đánh với sáu Tu La.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành run lên.
“Mau chóng chuẩn bị?”
“Lâm minh chủ, ý cậu là… cứ ở đây?”
“Đúng thế, đừng do dự! Mau lên!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, lấy Hồng Mông Long Châm vung lên.
Thấy thế thành chủ Nam Ly Thành nào dám do dự, lập tức vung tay lên.
Mọi người đều lấy vũ khí kỳ lạ trên người ra, phòng vệ dưới đất, bắt đầu bày bố.
“Các người đang làm gì thế? Thiên Thần Điện gần trong gang tấc, tại sao không ra tay?”
Vu Hồng không hiểu vội hỏi.
Nhưng lúc này không ai trả lời cô ta.
“Các người…”
Vu Hồng tức giận.
Cô ta đường đường là lãnh đạo của thế tộc siêu bá chủ, thế mà lại bị đám người này xem thường?
Đúng là đáng ghét!
Cô ta lướt mắt nhìn Thiên Thần Điện đó, ý nghĩ thay đổi, lặng lẽ ẩn mình sau đám người, sau đó biến mất.
Bên Lâm Chính, trận chiến diễn ra dữ dội.
Mặc dù Thiên Sinh Đao không thể giết người nhưng cường độ cực kỳ đáng sợ, tác dụng ngăn đòn tấn công của đối phương.
Hồng Mông Long Châm biến thành vô số luồng khí xoay quanh người anh.
Mỗi lần có người đến gần, Long Châm đều cảm nhận được lao ra khiến người ta không kịp phòng vệ.
“Kinh Lôi!”
Lúc này một nữ Tu La lớn giọng nói, dây thừng trong tay quất xuống như chớp.
Lúc này bầu trời bỗng có mấy tia chớp đánh vào trên dây thừng, sau đó dây thừng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề né đòn, giơ tay bắt lấy nắm chặt dây thừng đó, sau đó dùng sức kéo dây thừng.
Nữ Tu La không kịp đề phòng bị kéo về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, sát khí tăng lên, năm ngón tay như móng vuốt sắc bén đâm vào tim nữ Tu La.
Phụt!
Năm ngón tay đâm vào người, tay Lâm Chính hơi động đậy.
Xảo kình ở đầu ngón tay truyền khắp các cơ quan trong người nữ Tu La như điện, lập tức khiến nội tạng của người đó biến thành tro.
Nữ Tu La nôn ra máu, chết thảm tại chỗ.
“Hay lắm!”
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành ở phía sau vui mừng không thôi.
“Trời ạ, minh chủ của chúng ta mạnh thế à? Ngay cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện cũng bị anh ấy giết chết dễ dàng?”
Các thành viên liên minh đó đều cực kỳ thảng thốt, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Ha ha, minh chủ của chúng ta không tầm thường đâu, cậu ấy có thể sống sót từ trong thần mộ chí tôn đấy”.
Thành chủ Nam Ly Thành kiêu ngạo nói, nhưng cũng cảm thấy hơi tiếc.
Ông ta biết Lâm Chính không có tình cảm gì với con gái mình, nếu con gái mình có thể gả cho Lâm Chính thì với thực lực này của Lâm Chính, Nam Ly Thành sẽ trở thành thế tộc siêu bá chủ chỉ là chuyện sớm muộn.
Bây giờ xem ra chỉ là giấc mộng thôi…
Uy thế của Lâm Chính vô song, sau khi giết một Tu La, anh lập tức lao về phía năm Tu La còn lại.
Áp lực của mọi người tăng lên, liên tục lùi về sau…
Chương 3942: Lôi thôi lếch thếch
Bên cạnh Thiên Thần Điện.
Vu Hồng đã lặng lẽ đến gần bên đó.
Nhân lúc sáu Tu La đang đánh nhau với Lâm Chính, cô ta định lẻn vào trong Thiên Thần Điện, lấy vài thứ đồ tốt rồi tính.
Dù sao bây giờ Diệp Viêm cũng đã là Lục Địa Thần Tiên.
Mọi thứ mà sự tồn tại của cấp bậc này có đều là những thứ cô ta không thể xem thường.
Vu Hồng âm thầm che giấu khí tức của mình rồi chậm rãi đi vào trong điện.
Lúc này xung quanh Thiên Thần Điện như không còn bao nhiêu lực lượng phòng vệ nữa, cho dù gặp một hai người tuần tra thì cũng sẽ bị Vu Hồng ám sát trong im lặng.
Không lâu sau cô ta đã lẻn vào điện chính.
Điện chính cực kỳ lớn, không có một ai, chỉ có một mùi tanh của máu lan trong không khí.
“Đây là Thiên Thần Điện sao?”
“Hừ, không ngờ Diệp Viêm vẫn còn trẻ mà cũng có thể xây được một cung điện thế này, đúng là lợi hại”.
Vu Hồng nhìn xung quanh, lẩm bẩm.
Nhưng cô ta không dám chần chừ, tầm mắt nhìn chằm chằm đường hầm ở cuối đại điện, cô ta lập tức sải bước đi đến đó.
Nhưng ngay lúc này một bóng người màu xám lặng lẽ xuất hiện trước đường hầm đó.
“Đương nhiên điện chủ của bọn tôi phải giỏi rồi, còn các cô lại rất nực cười”.
Bóng người màu xám đó khẽ cười, híp mắt nhìn Vu Hồng.
“Ai đó?”
Vu Hồng hốt hoảng, vội lùi lại phía sau.
Mới nhìn thấy rõ bóng người màu xám đó.
Đó là một người đàn ông lếch tha lếch thếch, quần áo tả tơi, bẩn thỉu, đầu tóc cũng bù xù, như thể đã mười ngày nửa tháng không tắm.
Trên thắt lưng hắn có treo một hồ lô rượu và một túi châm, một tay cầm cái bánh nướng đang ăn từng ngụm lớn, khóe miệng dính đầy vụn bánh.
Mặc dù không biết thân phận của người này nhưng Vu Hồng đã vô cùng lo sợ.
Cô ta nhận ra vừa rồi mình lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
Có thể thấy thực lực của người này không hề thua kém gì cô ta.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Vu Hồng lạnh lùng nhìn người đàn ông, một tay đã sờ vào châm bạc trên thắt lưng.
Thế nhưng người đàn ông lại phớt lờ, sau khi ăn hết bánh nướng thì lấy hồ lô rượu treo trên thắt lưng xuống uống từng ngụm lớn.
Sau khi uống xong, hắn sờ khóe miệng, cười nói: “Người ở cấp bậc giống cô ít nhiều gì cũng là minh chủ nhỉ? Điện chủ đã dặn nếu gặp được người ở cấp bậc như cô nhất định phải bắt sống, có tác dụng rất lớn”.
Nói rồi hắn sải bước đi về phía Vu Hồng.
“Hỗn láo!”
Vu Hồng tức giận, giơ cánh tay lên, mấy châm bạc bay ra từ đầu ngón tay của cô ta đi vào trong không trung, sau đó lao đến chỗ người đàn ông.
Mấy cây châm này đã được giấu trong không khí, mắt thường không thể nhìn thấy dấu vết của chúng.
Nhưng người đàn ông như thể nhìn thấu hết mọi thứ, hắn bỗng ném hồ lô trong tay về phía trước, sau đó tóm lấy mấy cây châm.
Sau đó nhìn lại.
Trên bình hồ lô đã xuất hiện thêm mấy cây châm bạc.
Là mấy cây châm bạc đó của Vu Hồng…
“Cái gì?”
Vu Hồng run lên.
“Chỉ là mấy mánh khóe đơn giản mà cũng dám đi vào Thiên Thần Điện à?”
Người đàn ông khinh thường khẽ cười, cả người nhảy lên gần như sắp chạm vào mái của điện đường, sau đó lao về phía Vu Hồng như hỏa tiễn.
Vu Hồng hoảng hốt, vội lùi về sau.
Vù!
Người đàn ông đáp xuống đất, lực xung kích cực mạnh lan ra bốn phía.
Vu Hồng bị chấn động liên tục lùi về sau suýt nữa ngã nhào xuống đất.
“Cô gái, cô đang nhìn đâu đấy?”
Lúc này người đàn ông lại cười, sau đó bình hồ lô rượu bay đến.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Vu Hồng gần như không kịp phản ứng, cả người vẫn chưa đứng vững, bình hồ lô đã đập vào đầu cô ta.
Trong lúc cấp bách, Vu Hồng chỉ đành giơ tay lên đỡ.
Nhưng một tay vừa chạm vào bình hô lô.
Rắc!
Sức lực đáng sợ trên bình hồ lô làm xương tay cô ta chấn thương, năm ngón tay đó đều gãy hết.
Vu Hồng vội lùi về sau.
Sức mạnh này… đáng sợ quá.
Rốt cuộc đây là ai vậy?
Trong Thiên Thần Điện còn có cường giả thế này à?
Trái tim Vu Hồng căng chặt, biết rõ không thể ở lại đây quá lâu, cô ta che cánh tay bị thương xoay người rời đi.
“Cô gái, đã đến đây rồi mà còn muốn đi sao? Cô xem nơi này là đâu đấy?”
Người đàn ông bật cười, bỗng tóm lấy bình hồ lô, sau đó lại đổ một ngụm rượu vào miệng rồi phun sang chỗ Vu Hồng.
Mùi rượu bỗng chốc lan ra trong không khí.
Vu Hồng ngửi được mùi rượu lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thế mà lại say…
Cô ta cố gắng giữ mình tỉnh táo muốn chạy ra khỏi đây.
Nhưng lần này không may mắn như lần trước.
Bịch!
Vu Hồng ngã xuống đất, không còn khả năng phản kháng.
“Đúng là một hạt giống tốt! Chắc là điện chủ sẽ thích nguyên liệu này cho xem”.
Người đàn ông nhìn Vu Hồng nằm dưới đất, cười một cách thích thú, sau đó vác Vu Hồng lên vai vừa uống rượu vừa đi về phía Thiên Thần Điện.
Chương 3943: Trúng kế
Bùm!
Một luồng khói nổ tung.
Sau đó mấy Tu La đồng loạt lùi lại, cả người ai cũng đầy vết thương, thở hổn hển.
“Minh chủ, chúng không chịu được bao lâu nữa đâu, nhân lúc này chúng ta giết sạch chúng đi”.
Hai mắt thành chủ Nam Ly Thành sáng rực, vội nói.
Thất Tu La của Thiên Thần Điện cực kỳ có danh tiếng.
Nếu có thể giết sạch chúng, đây sẽ là cú sốc cực lớn với Thiên Thần Điện.
Lâm Chính cũng biết điều này, nhìn chằm chằm đám người đó rồi bước lên trước, đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng ngay lúc này.
Vụt!
Một tia sáng màu xanh ngọc bỗng tỏa ra từ trên người mấy Tu La đó, sau đó thấy thân xác của Tu La nhanh chóng lành lặn với tốc độ cực kỳ nhanh.
Không chỉ thân xác lành lặn lại mà thậm chí ngay cả khí lực của họ cũng bắt đầu hồi phục.
Chỉ trong thoáng chốc trạng thái của mấy Tu La này đã hồi phục đến mức tốt nhất.
Càng đáng sợ hơn là nữ Tu La bị Lâm Chính đánh cho nội tạng tan nát trước đó cũng đứng lên…
“Không thể nào!”
Thành chủ Nam Ly Thành run giọng nói.
Mấy người trang chủ Vân Tiếu tê cả da đầu.
Hơi thở Lâm Chính trở nên căng thẳng, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm một Tu La vóc người nhỏ nhắn trong Thất Tu La.
Từ đầu đến cuối Tu La này không hề ra tay đánh Lâm Chính.
Hắn vẫn luôn đứng phía sau đám người như đang quan sát trận chiến, nhưng hai cánh tay hắn hơi nhấc lên, mười ngón tay vẫn đang khẽ run.
Lâm Chính nhìn chằm chằm mười ngón tay của hắn, mơ hồ đoán được gì đó.
“Hóa ra là người này đang không ngừng chữa thương cho các người, hồi phục thân xác và khí kình của các ngươi, duy trì sức chiến đấu”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Bị nhìn ra rồi sao? Nhưng cũng không sao”.
Nữ Tu La đó nói: “Lâm Chính, mày muốn giết bọn tao có lẽ sẽ không dễ dàng như thế”.
“Vậy à? Thế tao giết hắn trước”.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên hung ác, xác định mục tiêu là Tu La thấp bé đó rồi hung hăng lao đến, khí kình bá đạo như thác lũ đánh bay mấy Tu La này.
“Giết hắn!”
“Giết!”
Các Tu La mặc kệ sự tấn công khí lưu, nghiến răng tức giận hét lên rồi ầm ầm lao đến, các chiêu thức đáng sợ đánh vào người Lâm Chính.
Cho dù thân xác Lâm Chính cứng cỏi thì đợt tấn công này cũng khiến anh tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm Tu La thấp bé, đánh một chưởng sang.
Sức mạnh đáng sợ đủ để làm lở núi rơi xuống.
Tu La đó hoảng hốt, vội lăn lộn lùi về sau.
Bịch!
Đòn tấn công rơi xuống khiến núi Thiên Thần chấn động, sóng xung kích cực mạnh khiến Tu La đó lùi về sau, cả người gần như ngã sóng soài.
Cơ hội tốt.
Lâm Chính mừng rỡ lập tức chạy đến, sau đó đánh một chưởng thật mạnh vào đầu Tu La đó.
Lần này Tu La đó trọng tâm không vững không thể tránh đi được.
Cú chưởng này đủ khiến hắn bị đánh thành từng mảnh.
Người cả liên minh Thanh Huyền trợn to mắt, thậm chí có người còn lên việc trong tay.
Bụp!
Không có gì bất ngờ, đòn tấn công của Lâm Chính đánh trúng đầu Tu La đó.
Sức mạnh tàn bạo truyền đi khắp người hắn như điện năng, thậm chí còn lan đến mặt đất theo lòng bàn tay của hắn.
Mặt đất nứt ra, vết nứt lan ra xung quanh như mạng nhện.
Chỉ là… cơ thể Tu La đó không bị nổ mà chết.
Ngược lại hắn vẫn đứng lại chỗ, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Cái gì?”
Tim Lâm Chính đánh thịch một cái, bỗng nhận ra mình đã trúng kế.
Anh vội lùi về sau.
Nhưng đã không kịp nữa.
Tu La đó giơ tay lên, trong tay cầm một thanh dao găm màu lục đâm mạnh về phía Lâm Chính.
Khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có chỗ để tránh đòn, con dao găm đâm thẳng vào ngực anh.
Chương 3944: Xương của Lục Địa Thần Tiên
“Minh chủ!”
“Lâm minh chủ!”
“Minh chủ!”
Mọi người đều lo lắng gào lên, sau đó đồng loạt chạy đến.
“Cái thứ không biết sống chết, giải quyết chúng đi”.
“Vâng!”
Lập tức có hai Tu La chạy đến đánh với mọi người.
Lâm Chính ôm ngực lùi về sau vài bước, đến khi dừng lại mới nhận ra máu chảy ra từ trước ngực biến thành màu xanh.
Chắc chắn đây là tác dụng độc mạnh trên con dao găm.
“Sao mày có thể phá được thân xác của tao?”
Lâm Chính nghiến răng hỏi.
“Dĩ nhiên là nhờ con dao găm này”, Tu La đó khẽ cười: “Lâm minh chủ, chi bằng mày nhìn lại xem con dao găm trên người mày là gì đi”.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên khó coi, cúi đầu nhìn con dao găm trước ngực, sau đó nghiến răng rút nó ra.
Phụt!
Máu tươi màu xanh đậm bắn ra như suối.
Anh lập tức điểm huyệt cầm máu.
Nhưng không thể được, độc đã lan đến xương rồi.
Độc mạnh như vậy không bình thường.
Lâm Chính nhìn dao găm trong tay một hồi lâu, sau đó nhanh chóng nhận ra chất liệu của con dao găm này.
“Đây là xương!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Cái này được làm từ xương gì?”
“Xương người!”
“Xương người? Xương của ai?”
“Điện chủ bọn tao”.
Tu La đó cười mỉa nói.
Hơi thở Lâm Chính run nhè nhẹ.
“Lâm minh chủ, điện chủ bọn tao từng đánh nhau với mày, điện chủ biết cơ thể của mày cực mạnh, cũng biết mày đã lấy được nhiều cái lợi từ thần mộ chí tôn, cơ thể rắn chắc vô địch, nhưng nếu là một thanh dao găm được tạo ra từ xương của cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, sao có thể không phá được thân xác của mày chứ? Thế là điện chủ bọn tao tự cắt năm ngón tay rèn ra con dao găm này giao cho tao! Chỉ một mục đích muốn tao giết mày”.
Tu La đó cười mỉa.
Lâm Chính hiểu được ngay.
“Thánh Quân Diệp Viêm quả nhiên là có đầu óc có suy tính, nhưng tao rất tò mò, tại sao thân xác của mày lại mạnh đến thế? Cả vực Diệt Vong e là chỉ có điện chủ bọn mày mới có thể đỡ được đòn tấn công lúc nãy của tao, tại sao mày trúng đòn mà không làm sao cả?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tao không có bao nhiêu kỹ năng chiến đấu cả, ngoài một thân y thuật ra, tao chỉ có thân xác cường đại này, bản thân tao đang truy cầu trường sinh nên tao điên cuồng rèn luyện cơ thể, bây giờ mặc dù cơ thể tao không mạnh bằng mày, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên tao có thể dễ dàng trị thương cho các anh chị em khác của tao trên chiến trường, mà họ cũng không cần phải bảo vệ tao, chỉ vì họ biết không ai có thể giết được tao”.
Tu La đó bật cười.
Lâm Chính gật đầu.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa Thất Đệ! Nên lấy đầu người này để giao cho điện chủ rồi”.
Một Tu La tóc dài cầm dao găm bước đến, mặt đầy sát khí nói.
Nhưng lúc hắn đến gần, Lâm Chính bỗng trở tay vung lên.
Vù vù ù!
Hồng Mông Long Châm lập tức đâm vào Tu La đó.
Tu La đó không kịp đề phòng vội tránh đòn nhưng vẫn bị trúng hai cây châm.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, lại vung châm đâm về phía các Tu La khác.
“Giãy chết à?”
Tu La thấp bé cười nhạo, cũng không làm gì, cứ thế nhìn Lâm Chính đánh với các Tu La kia.
Hắn không quan tâm.
Dù Lâm Chính giết chết đám người này, lấy đầu họ thì với y thuật của hắn cũng đủ để cứu sống mấy người này.
Lâm Chính chịu đựng vết thương có độc lại xuyên qua giữa các Tu La.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiêu liều mạng giúp đỡ.
Lần này có mọi người giúp đỡ, Hồng Mông Long Châm đã đâm vào trong người các Tu La.
Lâm Chính lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng khống chế Hồng Mông Long Châm làm cho nội tạng các Tu La tan vỡ.
Chương 3945: Mày đủ tư cách không?
Hắn nâng hai tay lên, mười ngón chuyển động.
Giống như đang chơi đàn dương cầm.
Ngón tay bay múa rất nhanh.
Sau đó, theo tốc độ mười ngón của hắn, gương mặt năm tên Tu La quằn quại cũng dần dần dãn ra.
Rõ ràng Tu La thấp bé đã chữa lành vết thương cho năm tên Tu La kia.
Bọn họ đứng dậy, cười lạnh lùng, đi về phía Lâm Chính.
Thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu và những người khác nhìn thấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Còn gì khiến người ta bất lực hơn kẻ địch giết mãi không chết?
Vốn dĩ không thắng nổi!
Một giây sau, Lâm Chính khẽ động ngón tay.
Vừa rồi năm tên Tu La còn đang đi về phía này đột nhiên run rẩy cả người, sau đó ai nấy quỳ một gối xuống, gần như sắp ngã.
“Hả?”.
Tu La thấp bé nhíu mày, lại cử động những ngón tay.
Năm người lại thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lần nữa.
“Trong cơ thể các người có châm bạc của hắn, có lẽ hắn đã dùng khí tức kết nối châm bạc đó. Các người mau chóng đẩy châm bạc ra, nếu không, hắn có thể gây tổn hại cho cơ thể các người thông qua châm bạc!”.
Tu La thấp bé hét lên.
Năm người gật đầu, nhắm mắt thúc đẩy khí kình, chuẩn bị ép châm bạc trong cơ thể ra.
“Nghĩ hay thật!”.
Thành chủ Nam Ly Thành quát lớn, xông về phía những tên Tu La kia.
“Không biết lượng sức mình, cút đi cho tao!”.
Một tên Tu La thân thể cường tráng phẫn nộ gào lên, giọng nói vang ra lại có sức mạnh phi thăng đáng sợ, đánh lên người thành chủ Nam Ly Thành.
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng vận kình chống đỡ, nhưng phòng ngự vừa sinh ra đã bị sóng âm đánh tan, cả người lùi về sau, sau khi đáp xuống đất thì cơ thể không ngừng run rẩy, khí huyết dâng tràn trong cơ thể.
Mọi người đều kinh hãi.
“Tứ Thiên Vương, Thất Tu La của Thiên Thần Điện đều là chiến lực mũi nhọn của Thiên Thần Điện, do Diệp Viêm đích thân đào tạo ra. Bây giờ Diệp Viêm bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, trình độ của bọn họ cũng được nâng cao, các ông chưa chắc đã là đối thủ!”.
Lâm Chính nói.
“Minh chủ, chúng ta cùng nhau xông lên đánh tan xác bọn họ!”.
Một người nghiến răng nói.
“Không cần!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Các ông mau chóng làm theo kế hoạch, tiếp tục làm việc của các ông! Thất Tu La này để tôi giết!”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Nhưng, minh chủ…”.
Thành chủ Nam Ly Thành ngập ngừng.
“Thời gian không còn nhiều, phải làm tốt mọi thứ trong thời gian ngắn nhất!”.
“Chẳng lẽ, mệnh lệnh của tôi mà các ông cũng không nghe nữa sao?”.
Lâm Chính quay đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Bọn họ run rẩy, không làm gì khác được, chỉ đành quay người tiếp tục đi chuẩn bị.
Không ai hiểu rốt cuộc Lâm Chính định làm gì.
Rõ ràng anh đã rơi vào thế yếu, rõ ràng anh đã trúng kịch độc, thế mà lại không để nhóm người thành chủ Nam Ly Thành hỗ trợ.
Chẳng lẽ anh thật sự có thể giải quyết Thất Tu La?
Không ai dám tin, nhưng lúc này cũng không còn cách nào.
Nếu thật sự xông lên giúp đỡ Lâm Chính, làm lở dở kế hoạch thì hậu quả không ai có thể gánh nổi.
Năm tên Tu La dùng sức một hồi vẫn không thể ép Hồng Mông Long Châm trong người ra.
“Không ép được!”.
Tu La tóc dài nghiến răng nói: “Số châm bạc này đã kết nối với thần kinh của chúng tôi, nếu cố ép chúng ra, thần kinh cũng sẽ bị kéo đứt. Nếu muốn chữa lành thần kinh thì phải tốn rất nhiều thời gian, vậy thì tình hình sẽ bất lợi với chúng ta”.
“Nếu vậy, các người hãy đánh nát nó ra!”.
Tu La thấp bé quát lên.
“Không được! Châm bạc này có chất liệu quá kỳ quái, tôi dùng sức mạnh phi thăng cũng không thể đánh nát nó!”.
“Cái gì?”.
Tu La thấp bé cảm thấy hơi khó tin.
Hắn nhìn Lâm Chính, thấy Lâm Chính đã bắt đầu nôn ra máu màu xanh sẫm, lập tức hừ một tiếng: “Thôi được, nếu không thể ép ra được, cũng không thể đánh nát thì làm thế này. Các người mau mau giết kẻ đó, độc trên người hắn đã bắt đầu phát tác, hắn không chống chịu được bao lâu nữa đâu!”.
“Được!”.
Bọn họ hô lên, tiếp tục xông về phía Lâm Chính.
Đúng lúc đó, trong mắt Lâm Chính lướt qua vẻ thê lương, sau đó lại vung hai tay, mười ngón chuyển động rất nhanh.
Phụt!
Năm tên Tu La gần như nôn ra máu cùng một lúc, cơ thể chấn động.
Tu La thấp bé hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
“Sao? Mày muốn so y thuật với tao? Mày đủ tư cách không?”.
Hắn gầm lên, chuyển động ngón tay, mười ngón nhanh chóng dao động, tần suất rất cao.
Chẳng lâu sau, năm người nôn ra máu kia lại khôi phục.
Nhưng giây sau, da dẻ năm người bắt đầu nứt ra, ai cũng ngã ra đất, lăn lộn gào khóc.
“Khôi phục lại cho tôi!”.
Tu La thấp bé gào lên, sức mạnh phi thăng hội tụ trên hai tay, truyền tới năm người từ xa, chữa lành mỗi một tấc xương máu trên người bọn họ.
Đợi đến khi năm người đứng dậy lần nữa, trên mặt Tu La thấp bé tràn đầy vẻ đắc ý.
Lâm Chính thở hổn hển, khóe miệng tràn ngập máu màu xanh đen.
Lần này anh không hành động tiếp.
Dường như anh đã hết sức lực, cơ thể khẽ lung lay, không đứng vững được nữa.
“Lâm Chính! Chút thủ đoạn của mày sao dám giỡn trước mặt tao? Ha, mày phá hoại xác thịt của họ có nhanh bằng tao chữa lành cho họ không? Mày chỉ là thằng hề mà thôi!”.
Tu La thấp bé chế giễu, sau đó gật đầu với năm người kia.
Năm người hiểu ý, lại đi về phía Lâm Chính.
“Lâm minh chủ!”.
“Không!”.
Người bên này mở to mắt, vành mắt sắp nứt ra.
Ngay khi năm người chuẩn bị ra tay giết Lâm Chính.
Rắc!
Mọt tiếng động quái dị vang lên từ trên người Tu La tóc dài đi ở phía trước nhất.
Sau đó cơ thể hắn cứng đờ, không động đậy được.
“Ồ?”.
Tu La thấp bé sửng sốt.
Không đợi hắn phản ứng lại.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Mấy tiếng động khác lại vang lên.
Tất cả đều phát ra từ bên trong cơ thể của đám Tu La này.
Sau đó, năm tên Tu La đều đứng sững tại chỗ, giống như tượng điêu khắc.
“Các người… làm gì vậy?”.
Tu La thấp bé mở to mắt, ngơ ngác hỏi.
Bình luận facebook