-
Chương 3901-3905
Chương 3901: Có chết cũng không chịu thừa nhận
Quả nhiên xung quanh có vô số ánh mắt khác nhau nhìn về phía Hoa Thiên Hải.
Nhưng Hoa Thiên Hải không quan tâm được nhiều như vậy.
Nếu thật sự để Hoa Vi Vi tiết lộ chuyện này ra thì ông ta còn mặt mũi nào đối mặt với người khác?
“Bảy thần tướng Băng Xuyên đâu?”
Hoa Thiên Hải rống to.
“Có mạt tướng!”
Bảy chiến binh mặc áo giáp như được làm từ băng đồng thời đứng ra, cầm băng kiếm trong tay hét lớn.
“Tôi ra lệnh cho các người lập tức xuất phát, giúp tôi giết Hoa Vi Vi! Không được nương tay! Đuổi cùng giết tận!”
“Tuân lệnh!”
Bảy người cùng hô hào, lập tức ra tay.
Sát ý lao nhanh như nước lũ tràn về phía Hoa Vi Vi.
Lúc này Hoa Thiên Hải cũng ra tay, nhắm về phía Lâm Chính.
Ông ta chỉ cần giữ chân Lâm Chính, không để anh có thể bảo vệ Hoa Vi Vi.
Như vậy, bảy vị thần tướng Băng Xuyên có thể giết chết Hoa Vi Vi.
“Quả nhiên là một người cha hiền!”
Lâm Chính hừ một tiếng, không hề mảy may lo lắng đến sự an nguy của Hoa Vi Vi, nhảy lên ứng chiến với Hoa Thiên Hải.
Hoa Vi Vi cực kỳ hoảng sợ, liên tục lùi lại.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng bước tới.
“Cô Hoa đừng hoảng sợ! Có chúng tôi ở đây, bảy người này không làm cô bị thương được đâu!”
Vương Nhất Thánh nói, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng, phối hợp với Ngu Sơn Thủy tấn công bảy người.
Mọi người còn tưởng rằng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều là người nhà họ Dục, nên cũng không quá để ý.
Sau khi hai người ra tay, bọn họ mới ý thức được sự khủng bố của hai người.
“Sức mạnh phi thăng?”
“Chẳng lẽ hai người này… đều đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi sao?”
“Nhà họ Dục sao lại có cường giả như này?”
Da đầu của bảy vị thần tướng Băng Xuyên tê dại, bị đánh đến mức không tìm được đường lui.
“Cô Hoa, nếu cô đã quyết định xong thì mời tiếp tục, không cần lo lắng gì cả, tôi bảo vệ cô!”
Lâm Chính vừa nghênh chiến với Hoa Thiên Hải, vừa nghiêng đầu nói lớn.
Hoa Vi Vi gật đầu, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
“Các vị cũng biết vì sao Ngũ Phương Băng Nguyên đuổi giết Đoạn Thiên Tường tận chục năm! Kỳ thật là bởi vì bên trong còn có một bí mật!”
“Tuy tôi là con gái của Hoa Thiên Hải, nhưng khi biết được chuyện này cũng cảm thấy vô cùng sốc, tôi cũng đã muốn quên đi chuyện này, coi như hoàn toàn không biết gì, nhưng trái tim tôi cứ mách bảo rằng chuyện này không thể giấu được!”
“Bố tôi đã bị bệnh, ông ấy vì thể diện, bệnh rất nặng, vì địa vị, ông ấy không từ thủ đoạn, tôi không thể trơ mắt nhìn ông ấy phạm sai lầm nữa, cho nên tôi muốn nói ra mọi chuyện!”
“Cho dù tôi là một đứa con gái bất hiếu!”
Hoa Vi Vi bắt đầu chậm rãi nói, kể hết tất cả những gì đã nghe từ Đoạn Thiên Tường.
“Giết cho tôi! Xông lên giết hết cho tôi! Tiêu diệt mấy người này, ai có thể giết được Hoa Vi Vi, ban thưởng đan dược! Ban thưởng mười nghìn viên đan dược!”
Hoa Thiên Hải gầm lên, tấn công Lâm Chính như điên.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều vọt tới bên này.
Trong nhất thời xuất hiện biển người.
Mặc dù ba người Lâm Chính, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy rất mạnh, nhưng đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy cũng lực bất tòng tâm.
Bọn họ tự bảo vệ mình đã như lấy trứng chọi đá, còn muốn bảo vệ Hoa Vi Vi, gần như khó như lên trời.
“Chuẩn bị dẫn Hoa Vi Vi rút lui!”
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, thấp giọng nói.
“Cậu Lâm? Cậu không đi sao?”
Vương Nhất Thánh vội hỏi.
“Đã kết mối thù máu với người của Ngũ Phương Băng Nguyên đến nông nỗi này rồi, cho dù tôi có đi, bọn họ cũng chưa hẳn sẽ bỏ qua cho tôi, đã như vậy thì tôi sẽ giết hết!”
Lâm Chính hung hăng nói, bỗng nhiên lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa sen trắng tinh xảo!
Đây chính là chỗ dựa của Lâm Chính!
Sở dĩ anh không e ngại Ngũ Phương Băng Nguyên, chính là vì có món đại sát khí này.
Cường giả của cả một thế tộc thì đã sao?
Tịnh Thế Bạch Liên trước mặt chẳng qua là bia đỡ đạn mà thôi!
Chỉ cần không ai có thể đánh bại Lâm Chính thì cho dù đối phương có nhiều người, cũng chẳng khác gì một đám mây trôi.
Lâm Chính lập tức thúc dục hoa sen trắng.
Tịnh Thế Bạch Liên được kích hoạt bằng sức mạnh phi thăng, trong khoảnh khắc những cánh hoa sen nở rộ ra ánh sáng chói mắt, năng lượng hủy diệt mạnh mẽ cuồn cuộn lập tức điên cuồng lan ra xung quanh.
Quá đáng sợ!
Không ít người ở gần Lâm Chính đã bị khí tức tỏa ra từ Tịnh Thế Bạch Liên dọa sợ đến mức nổi da gà, mọi người đều lạnh run.
Nhưng ngay vào lúc này.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét đột nhiên vang lên, sau đó nhiều cường giả lao tới, lập tức đáp xuống trước mặt đám người Lâm Chính, vậy mà lại có thể ngăn cản toàn bộ những người của Ngũ Phương Băng Nguyên đang lao tới.
“Đại Lương Thành?”
Sắc mặt Hoa Thiên Hải đột nhiên thay đổi, tức khắc quay đầu sang, lạnh lùng nhìn: “Lương thành chủ! Đại Lương Thành các người muốn làm gì? Nối giáo cho giặc sao?”
“Không dám! Tôi chỉ muốn hỏi băng chủ một câu! Lời cô Hứa Vi Vi nói, phải chăng là thật? Ông thật sự làm ra chuyện cướp người đoạt vợ, cướp người đoạt thành này sao?”
Lương thành chủ lạnh lùng hỏi.
“Hỗn láo!”
Đại trưởng lão Thiếu Xuyên giận tím mặt: “Lương Thị Phi! Ông thật to gan! Lại dám chất vấn băng chủ! Ông đang coi thường Ngũ Phương Băng Nguyên sao?”
“Lương Thị Phi tôi! Tên Thị Phi, cũng nói đúng sai, đen trắng đúng sai, ân oán rõ ràng! Lần này đến đây gia nhập liên minh, Đại Lương Thành tôi không phải vì chút lợi ích của Thiên Thần Điện, mà là thay vực Diệt Vong trừ khử tai họa Thiên Thần Điện! Nhưng nếu như minh chủ mà tôi đi theo chính là một thứ khốn nạn hèn hạ, vô liêm sỉ, ác độc thì tôi thà rời đi ngay bây giờ!”
Lương thành chủ hét lên, công minh chính trực.
“Ông nói gì cơ?”
Thiếu Xuyên tức giận đến mức vẹo cả lỗ mũi.
Ánh mắt Hoa Thiên Hải lại càng lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
“Lương thành chủ nói rất hay!”
Lúc này, lại một tiếng hét lớn khác truyền đến.
Sau đó, lại thấy một nhóm nam nữ mặc áo đạo sĩ đi đến, đứng bên cạnh nhóm người Đại Lương Thành.
“Thiên Cơ Đạo?”
Hô hấp Hoa Thiên Hải rung lên: “Nhất Đạo Chân Nhân… ngay cả ông cũng…”
“Băng chủ, mong ông hãy trả lời chúng tôi trước, những gì cô Hoa vừa nói rốt cuộc là thật hay giả? Ông giết cô Hoa, giết cậu Lâm, giết người nhà họ Dục là để che giấu mọi chuyện sao?”
Nhất Đạo Chân Nhân nghiêm khắc chất vấn.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải vô cùng khó coi, nhưng vẫn gầm nhẹ nói: “Giả! Đương nhiên là giả! Những điều này đều là đứa con gái bất hiếu này bịa đặt!”
Chương 3902: Ông sốt ruột rồi à?
Dù sao tất cả những lời này đều là lời nói suông, không có bằng chứng, sao Hoa Thiên Hải có thể thừa nhận?
Mặc dù mọi người không tin, nhưng cũng không thể làm gì ông ta.
“Tôi giết người này, giết người nhà họ Dục là bởi vì nhà họ Dục không tuân theo quản lý của liên minh, tùy ý làm bậy, còn làm người của Ngũ Phương Băng Nguyên bị thương, người hung hăng ngang ngược như vậy, làm sao tôi có thể tha thứ? Nếu như bỏ qua cho bọn họ thì sao tôi có thể dẫn đầu liên minh, thảo phạt Thiên Thần Điện, trừ hại cho vực Diệt Vong?”
“Sự việc lần này, tôi đơn giản là ra tay vì chính nghĩa! Tuyệt đối không phải vì lợi ích cá nhân! Các vị đừng nghi ngờ!”
Hoa Thiên Hải lấy lại tinh thần, ra vẻ hùng hồn, chỉ vào mấy người Lâm Chính lớn tiếng khiển trách.
Âm thanh vang lên, vô cùng đanh thép.
Căn bản không nhìn ra trong lòng có âm mưu gì.
“Bố à, đã đến lúc này, bố còn không chịu thừa nhận sao? Cái gọi là thanh danh có gì quan trọng? Chỉ cần bố chịu hối cả thay đổi, chỉ cần bố từ bỏ quá khứ, bố vẫn được nghìn người ngưỡng mộ giống như trước!”
Hoa Vi Vi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khuyên nhủ.
“Câm miệng! Đứa con gái bất hiếu! Bị người này mê hoặc! Phản bội Ngũ Phương Băng Nguyên thì đã đành, còn vu oan cho bố! Tên họ Lâm này rốt cuộc đã rót cho con lời đường mật gì hả? Sao con có thể đối xử với bố như vậy?”
Hoa Thiên Hải nổi giận nói.
“Nói không sai, chưởng môn của chúng ta phẩm chất anh hùng như thế nào? Tính tình ngay thẳng, có thể nói là quân tử đương thời! Sao có thể làm ra chuyện hèn hạ vô liêm sỉ như cô nói? Cô hãy thành thật thừa nhận, có phải người này đã xúi giục cô vu oan cho chưởng môn như vậy không?”
Thiếu Xuyên cũng tiến lên, lạnh lùng chất vấn.
Lời vừa nói ra, Nhất Đạo Chân Nhân cùng đám người Lương thành chủ đều quay đầu nhìn về phía Hoa Vi Vi và Lâm Chính, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Ông… Các ông…”
Hoa Vi Vi sửng sốt không nói lên lời.
“Cô Hoa, những lời cô nói, có chứng cứ gì không?”
Lúc này, Nhất Đạo Chân Nhân mở miệng hỏi.
“Chứng cứ? Tôi… Tôi không có…”
Sắc mặt Hoa Vi Vi trắng bệch nói.
“Không có bằng chứng, chúng tôi khó có thể tin cô!”
Nhất Đạo Chân Nhân đầy thâm ý nói.
“Suýt nữa bị cô gái này lừa, hiểu lầm người tốt!”
Lương thành chủ giận dữ phất tay, dẫn người rời đi.
“Chờ đã!”
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên hô to.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh.
“Thằng nhóc, cậu còn muốn ở đây nói hươu nói vượn cái gì?” Thiếu Xuyên mắng.
“Đừng nghe thằng nhóc này nói bậy! Các người mau ra tay đi, giết chết người này cho tôi!”
Hoa Thiên Hải hét lớn.
“Thế nào? Hoa Thiên Hải, ông chột dạ sao? Sao lại không dám để tôi đưa chứng cứ ra?”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải khẽ biến, muốn dùng vũ lực giết người, lại sợ để lộ sơ hở, nhìn xung quanh, hỏi: “Cậu nói cậu có chứng cứ? Vậy lấy ra cho mọi người xem đi!”
“Đừng nóng vội, chứng cứ đang trên đường đến!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Trên đường?” Hoa Thiên Hải hơi sửng sốt.
“Nói đúng ra, không phải chứng cứ, mà là nhân chứng!”
Lâm Chính nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Tôi nghĩ Đoạn Thiên Tường chắc là sắp tới rồi, chờ ông ta tới, chân tướng sẽ rõ ràng!”
“Cái gì?”
Hoa Thiên Hải chợt run lên, không thể tin được.
“Đoạn Thiên Tường không phải bị cậu giết rồi sao?”
Thiếu Xuyên vội hỏi.
“Tôi vốn là muốn giết Đoạn Thiên Tường, nhưng Đoạn Thiên Tường lại nói với tôi, tôi với ông ta tiếp xúc với nhau, Hoa Thiên Hải nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, nhất định sẽ giết người diệt khẩu, cho nên tôi đã lặng lẽ giữ lại cái mạng của Đoạn Thiên Tường! Bảo ông ta giờ phút này xuất hiện, đưa ra bằng chứng tội ác của ông trước mặt mọi người!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Hoa Thiên Hải trợn tròn mắt.
Tầm mắt của tất cả mọi người tập trung trên người ông ta.
Bất kể là Nhất Đạo Chân Nhân hay Lương thành chủ, lúc này đã khá tin tưởng lời nói của Lâm Chính.
Đoạn Thiên Tường còn chưa tới, thần sắc Hoa Thiên Hải đã như vậy, đủ để chứng tỏ trong lòng ông ta có điều gì đó kỳ lạ!
“Tính toán thời gian, hẳn là Đoạn Thiên Tường đã đến Trường Hồ cách đây mười dặm rồi, để đề phòng người của Ngũ Phương Băng Nguyên ám sát, Vương Nhất Thánh, ông mau đi tiếp ứng ông ta đi! Không được để ông ta có bất kỳ tổn thương nào!”
Lâm Chính quát khẽ.
Vừa nói xong, Hoa Thiên Hải lập tức lao như tên, điên cuồng lao về hướng Trường Hồ.
“Hoa Thiên Hải, ông muốn giết người diệt khẩu sao?”
Lâm Chính hét lớn, nhanh chóng lao lên ngăn cản.
“Đoạn Thiên Tường tội ác tày trời, tôi đang diệt trừ hậu họa cho vực Diệt Vong! Cậu đừng nói bậy, mau tránh ra cho tôi, bằng không tôi sẽ nghiền xương cậu thành tro!”
Hoa Thiên Hải gầm lên, thúc giục lớp sương lạnh vô tận muốn đóng băng Lâm Chính.
Nhưng toàn thân Lâm Chính bùng cháy ngọn dị hỏa đáng sợ, không hề sợ hãi lớp sương lạnh của Hoa Thiên Hải.
Thấy không làm gì được Lâm Chính, Hoa Thiên Hải đành bỏ cuộc, muốn xông tới Trường Hồ tập kích, nhưng Lâm Chính đột nhiên vươn tay, gắt gao khống chế mắt cá chân ông ta.
“Khốn kiếp!”
Mắt Hoa Thiên Hải đỏ bừng, trong tay ngưng tụ ra một thanh băng kiếm, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại tay không bắt lấy, nắm chặt băng kiếm, thờ ơ nhìn ông ta.
“Hoa Thiên Hải, ông sốt ruột rồi à?”
Chương 3903: Tại sao lại dùng giấy gói lửa?
Hoa Thiên Hải vô cùng cay cú.
Bị chơi xỏ trước mặt bao nhiêu người!
Khốn nạn!
Không thể tha thứ!
Ruột gan của ông ta giống như bị đốt cháy.
Giờ phút này Hoa Thiên Hải không còn do dự nữa, ông ta gào mồm lên: “Băng Xuyên đến đây!”
Ầm ầm ầm...
Đột nhiên mặt đất rung lên dữ dội sau đó nứt toác, từng chiếc gai băng vừa đáng sợ vừa sắc nhọn lần lượt phóng ra, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính híp mắt lại, lập tức hất bay Hoa Thiên Hải rồi nhảy lên trời.
Ngu Sơn Thủy vội vàng đưa Hoa Vi Vi rời khỏi hiện trường.
“Các người nghe lệnh đây! Đuổi cùng giết tận đám người kia cho tôi, không để kẻ nào sống sót”.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng thét lên, lại đánh thêm một đòn.
Ầm ầm...
Vô số gai băng lại đâm lên từ mặt đất phóng thẳng lên bầu trời, chúng giống những phi kiếm hung hăng bay tới muốn giết chết Lâm Chính.
Trong chốc lát, bầu trời đã bị bao phủ toàn bộ bởi gai bang, cứ như bầu trời bị đóng băng, những gai băng sáng chói lấp lánh khiến người ta không thể mở mắt ra.
Đây là đòn đánh vi diệu gì đây?
Đây cũng là đòn đánh đầy nguy hiểm và cực kỳ khủng khiếp!
Ánh mắt Lâm Chính đông cứng lại nhìn chăm chú vào những gai băng đang rơi xuống vút vút, anh đan hai tay lại với nhau, sau đó dùng hết tất cả dị hỏa ở trong cơ thể.
Ngay lập tức, Thiên Hỏa cháy hừng hực biến thành một con rồng điên cuồng lao thẳng lên bầu trời.
Trời đất bị chiếu rọi đỏ rực!
Mặt đất bị nướng chín rồi tan chảy.
Vô số người Ngũ Phương Băng Nguyên lần lượt ngước mắt nhìn lên, lúc nhìn thấy đòn đánh mạnh mẽ này thì đều trở nên ngây ngốc.
Cuối cùng gai băng và dị hỏa va vào nhau rồi phát nổ trên không trung tạo thành làn sương mù hủy diệt, những hạt mưa nhỏ rơi tự do xuống đất dần dần biến thành một cơn mưa như trút nước.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Hàng chục thế tộc tham gia liên minh cũng hết sức kinh hãi.
Không ai dám ra tay.
Dù sao ở trong cuộc chiến cấp bậc này, sơ ý một chút sẽ chết chắc.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thằng ranh con, nhiều năm nay cậu là người đầu tiên dám chống đối lại tôi, cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu ngay đâu, tôi sẽ bỏ cậu vào trong hồ băng, tra tấn cậu một trăm năm, khiến cậu sống không được mà chết cũng không xong!”
“Bây giờ thế lực của hai chúng ta tương đương, sao ông lại cho rằng ông có thể thắng tôi?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Hừ! Đây là chỗ nào chứ? Đây là Ngũ Phương Băng Nguyên! Tôi thừa nhận cậu có một chút thực lực, nhưng cậu có chắc là mình có thể chống lại toàn bộ Băng Nguyên của tôi không? Tôi nói cho cậu biết! Bây giờ toàn bộ sức mạnh của Băng Nguyên đều đang tập trung ở đây, đợi tới khi tất cả cao thủ của Băng Nguyên tới, tôi xem cậu sống sót như thế nào!”
Hoa Thiên Hải cười mỉa.
Đúng như dự đoán, Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy từ các phía của Băng Nguyên quả nhiên đang có những luồng khí tức đang dâng trào, đồng thời đều nhắm tới chỗ này.
Khí tức của những người này ngang ngửa với Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy!
Dù sao cũng là thế tộc bá chủ, nền tảng quả thực hùng hậu.
Nếu tất cả những cao thủ này đều xông lên thì Lâm Chính chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của chúng!
Nhưng Lâm Chính cũng không hoảng sợ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Hải, khàn giọng nói: “Ông cho rằng tội ác của ông có thể che giấu được sao? Tôi nói cho ông biết, giấy không gói được lửa đâu!”
“Tại sao giấy lại gói lửa? Nếu thật sự có người nào đó dùng giấy để gói lửa thì đó là một kẻ ngu, kẻ ngu như vậy sao có thể giữ bí mật được chứ?”
Hoa Thiên Hải híp mắt nói: “Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật! Thằng ranh con, cậu chạy đằng trời! Giết cậu xong tôi sẽ giết Đoạn Thiên Tường và hai tên thuộc hạ của cậu, sau đó sẽ sai người giết hết người nhà họ Dục! Nếu vậy thì trên đời này còn có ai biết chuyện này nữa chứ? Ha ha ha..”.
“Con gái ông thì sao? Ông cũng giết à?”
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Hoa Thiên Hải giật mình, hơi do dự một chút, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt nói: “Chuyện này cậu không cần phải lo! Bên phía Vi Vi, tôi tự có sắp xếp riêng”.
“Thật sao? Thật đáng tiếc... Đã quá muộn rồi!”
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu có ý gì?”
Hoa Thiên Hải cau mày hỏi.
Lâm Chính không nói gì mà chỉ chuyển ánh mắt nhìn về phía con đường mòn ở trong rừng.
Trên con đường mòn đó xuất hiện hai bóng người.
Hoa Thiên Hải quay đầu nhìn về con đường mòn, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Hai người trên con đường mòn là Hoa Vi Vi và Đoạn Thiên Tường!
“Không... không thể nào!”
Hoa Thiên Hải lẩm bẩm.
Chương 3904: Chân tướng rõ ràng
“Mau nhìn người đó đi!”
“Người đó hình như là Đoạn Thiên Tường?”
“Là ông ta thật sao?”
“Trời ạ, người này biến mất suốt mười năm nay, không ngờ ông ta lại xuất hiện ở chỗ này.
“Không phải ông ta đã chết rồi sao?”
“Có khả năng ông ta chưa chết mà chỉ trốn đi thôi, dù sao Ngũ Phương Băng Nguyên cũng đuổi giết ông ta suốt mười năm ròng mà!”
“Tại sao người này lại bị Ngũ Phương Băng Nguyên đuổi giết vậy?”
"Bên phía Ngũ Phương Băng Nguyên nói rằng người này có ý đồ mưu hại chưởng môn, cũng đã từng ám sát chưởng môn Hoa Thiên Hải nên mới bị đuổi giết”.
“Còn có chuyện như vậy sao? Tại sao vô duyên vô cớ Đoạn Thiên Tường lại muốn ám sát Hoa Thiên Hải? Tôi nhớ hình như là hai người họ đã quen biết nhau từ lâu rồi phải không?”
"Không biết, có lẽ trong đó vẫn còn bí có mật!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, thì thầm to nhỏ với nhau.
Vẻ mặt của Hoa Thiên Hải cực kỳ khó coi, cả người run bần bật.
Nhất Đạo Chân Nhân, Lương thành chủ và người đứng đầu các thế lực khác đã tin tưởng hoàn toàn vào những gì Hoa Vi Vi nói khi nhìn thấy cảnh này.
“Hoa Thiên Hải! Lâu rồi không gặp! Hừ, chắc ông không ngờ nhỉ? Tôi vẫn chưa chết!”
Đoạn Thiên Tường được Hoa Vi Vi đỡ tới, nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Hải liên tục cười mỉa.
“Thằng khốn! Lúc trước ông giết tôi không thành vậy mà bây giờ còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi à? Ông thật to gan!”
Hoa Thiên Hải lớn tiếng chửi rủa, muốn ra tay ngay và luôn.
Nhưng Lâm Chính lập tức ngăn cản ông ta lại: “Sao thế? Hoa Thiên Hải, ông muốn giết người bịt miệng à?”
Anh quay đầu lại nhìn Đoạn Thiên Tường quát: “Đoạn Thiên Tường, ông hãy nói hết tất cả những gì ông biết đi! Để mọi người biết bộ mặt thật của Hoa Thiên Hải xấu xa tới mức nào!”
“Kỳ thực những lời nói trước đó của cô Hoa đã nói hết tất cả, tôi không có gì để nói thêm, nhưng tôi đã đứng ở đây nên cũng sẽ không chọn cách im lặng!”
Đoạn Thiên Tường lạnh lùng nói: “Ngũ Phương Băng Nguyên thật ra là do tôi và người này cùng xây dựng, nó có thể được như ngày hôm nay là nhờ tâm huyết của tôi và Hoa Thiên Hải. Thế nhưng người này lại có họa cùng chịu mà có phúc lại không muốn cùng hưởng! Sau khi Ngũ Phương Băng Nguyên thăng cấp lên thành thế tộc siêu bá chủ, ông ta đã âm thầm ra tay cưỡng hiếp vợ tôi khiến tôi phát điên, hơn nữa ông ta còn đánh lén sau lưng muốn giết chết tôi, nếu không phải do mạng tôi lớn thì sao tôi còn có thể đứng ở đây được? Tôi biết mọi người sẽ không tin những lời nói chỉ đến từ một bên của tôi, nếu như mọi người muốn có chứng cứ thì thật ra lại rất dễ dàng!”
“Đó chính là chiếc áo choàng Lưu Ly Bảo Y trên người cô Hoa! Bảo Y đó vốn là báo vật mà vợ của tôi sử dụng để phòng thân, nhưng sau khi vợ tôi bị Hoa Thiên Hải sát hại nó đã bị Hoa Thiên Hải lấy đi tặng cho cô Hoa”.
“Đây là chứng cứ chắc chắn nhất! Hoa Thiên Hải, ông vẫn muốn phủ nhận sao?”
Đoạn Thiên Tường nói năng cực kỳ tự tin và đầy lý lẽ, âm thanh vang khắp nơi.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều ồ lên.
Cả người Hoa Thiên Hải lạnh toát, môi tím tái, nỗi sợ hãi và giận dữ hiện lên trong đôi mắt ông ta cực kỳ rõ ràng.
“Hoa Thiên Hải, tới bây giờ ông vẫn chưa chịu thừa nhận à?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chưởng môn, chuyện này là thật sao?”
“Hoa minh chủ, mong ông hãy cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn ông giải thích!”
“Những gì người này nói rốt cuộc có phải là thật hay không?”
Những người đứng đầu của các thế lực tham gia liên minh lần lượt lên tiếng, mắt người nào cũng hiện lên sự tức giận và không cam lòng.
“Tôi không có gì để nói!”
Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, vẻ mặt hờ hững nói: “Một ngọn núi không thể chứa hai hổ, Ngũ Phương Băng Nguyên chỉ có thể có một chủ, nếu tôi không ra tay ngay từ đầu thì người ra tay sẽ là Đoạn Thiên Tường! Tôi đã làm gì sai chứ?”
Câu nói vừa dứt, cả hiện trường đều nháo nhào.
Câu nói này giống với việc Hoa Thiên Hải đã thú nhận tất cả.
“Hóa ra Hoa Thiên Hải lại là người như vậy!”
Đám người Nhất Đạo Chân Nhân và Lương thành chủ thở dài, im lặng lắc đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng.
Một liên minh như vậy không xứng đáng để họ phải dốc sức phục vụ!
Chương 3905: Ra sức bảo vệ
Chân tướng đã quá rõ ràng, hiện trường dần vang lên những giọng nói tức giận.
Nhiều người cảm thấy bản thân mình bị lừa.
Rất nhiều dân chúng ở Băng Nguyên cảm thấy tín ngưỡng của bản thân đã sụp đổ.
Làm nhục chị dâu, giết chết người anh em của mình!
Ngay cả súc sinh cũng không làm ra được chuyện như vậy!
Nhưng Hoa Thiên Hải vẫn chưa chịu hối cải.
“Thằng nhóc, cho dù cậu có gọi Đoạn Thiên Tường đến thì thế nào? Tôi thấy khí tức của Đoạn Thiên Tường yếu ớt, vốn dĩ không sánh bằng tôi, dù cậu có nói ra sự thật thì có thể làm gì được tôi chứ?” Hoa Thiên Hải lạnh lùng nói.
“Ông sai rồi, tôi vốn dĩ không gọi Đoạn Thiên Tường tới”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu có ý gì?”, Hoa Thiên Hải ngơ ngác.
Đoạn Thiên Tường đứng bên kia đột nhiên giơ tay sờ lên mặt, rồi bỗng lột một lớp hồ nhão xuống, sau đó lộ ra khuôn mặt của Ngu Sơn Thủy.
“Dịch dung à?”
Hoa Thiên Hải không còn gì để nói, nhìn chằm chằm.
“Thảo dược của vực Diệt vong các người mạnh hơn ngoại vực rất nhiều, tôi đã đoán được khi đối chất với ông, ông chắc chắn có chết cũng không thừa nhận, nên tôi đã làm một cái mặt nạ da người dựa theo khuôn mặt của Đoạn Thiên Tường, rồi đưa cho thuộc hạ của tôi dùng, đến thời điểm mấu chốt sẽ bảo ông ta dùng thân phận Đoạn Thiên Tường để vạch trần bộ mặt thật của ông. Bây giờ cho thấy hiệu quả cũng không tệ lắm”.
“Khốn kiếp!”
Hoa Thiên Hải giận tái mặt, lửa giận bốc trên đỉnh đầu.
Xoẹt xoẹt!
Lúc này, nhiều cường giả của Băng Nguyên đã đuổi đến.
Mọi người lập tức bao vây quanh Lâm Chính.
“Đại nhân!”
Ngu Sơn Thủy lập tức lao đến giúp đỡ.
Nhưng chỉ dựa vào một mình ông ta thì chỉ như muối bỏ biển.
Xung quanh có đến mười cường giả của Băng Nguyên, thực lực của mỗi người đều ngang bằng với Ngu Sơn Thủy, ông ta có thể ngăn cản hai người đã là cố hết sức, muốn giết chết những kẻ này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
“Giết cho tôi! Giết! Giết! Nghiền xương những kẻ này thành tro cho tôi, chém giết hết tất cả!”
Hoa Thiên Hải gào rống, dẫn các cường giả cùng xông lên.
Cường giả xung quanh đồng thanh, tất cả cùng nhau tấn công Lâm Chính và Ngu Sơn Thủy.
Áp lực của hai người tăng lên gấp đôi.
Ánh mắt Lâm Chính u ám, anh không do dự nữa, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra, phát động sức mạnh phi thăng vào thẳng bên trong.
Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông này.
“Dừng tay!”
Theo sau giọng nói này, có mười mấy người từ trên trời nhảy xuống chắn trước mặt Lâm Chính và Ngu Sơn Thủy.
Vậy mà lại là người đứng đầu của các thế lực như Nhất Đạo Chân Nhân và Lương thành chủ…
Vẻ mặt mọi người trở nên căng thẳng, ánh mắt sáng quắc, vừa vào trận đã vận sức toàn thân, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.
“Chẳng lẽ các người cũng muốn bị tôi san bằng à? Còn không lượn đi chỗ khác?”
Hoa Thiên Hải tức giận nói.
“Hoa chưởng môn, xin bớt giận! Người này ông không thể giết được”.
Lương thành chủ bình tĩnh nói.
“Lương Thị Phi, ông có ý gì?”
Hoa Thiên Hải lạnh lùng hỏi.
“Hoa chưởng môn, không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Tôi tên Thị Phi, ngăn chặn thị phi, cậu bạn này không làm sai chuyện gì, ngược lại còn là một người ngập tràn chính nghĩa, cho nên Đại Lương Thành tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy! Mong Hoa chưởng môn giơ cao đánh khẽ! Ông đừng lấy mạng cậu ấy, còn những chuyện liên quan đến ông, Lương Thị Phi tôi không muốn quan tâm nữa!”
Lương thành chủ thản nhiên nói.
“Đại Lương Thành nhỏ bé, xứng đối đầu với tôi sao? Ông có tin sau khi tôi giết bọn chúng, tiếp đến sẽ diệt trừ ông không?”
Đôi mắt Hoa Thiên Hải dữ tợn, tỏa ra sát khí.
“Ông Hoa, lời này của ông nghe rất ngang ngược đấy! Tất cả những việc ông làm chúng tôi không muốn can thiệp, cũng không có năng lực can thiệp, nhưng chúng tôi phải bảo vệ cậu bạn này, không phải vì người khác, chỉ vì công lý và chính nghĩa!”
Nhất Đạo Chân Nhân nói thêm.
Không phải bọn họ không muốn xét xử Hoa Thiên Hải, họ thật sự không có năng lực để làm vậy, vì thế chuyện bọn họ có thể làm chính là dốc sức bảo vệ Lâm Chính.
Hoa Thiên Hải thở gấp, ông ta nhìn những người này, ngọn lửa bùng cháy trong mắt càng lúc càng lớn.
“Chưởng môn, không nên hành động thiếu suy nghĩ! Thực lực của các thế lực này rất hùng hậu, nếu thật sự chém giết lẫn nhau, cho dù chúng ta thắng đi chăng nữa, thì cũng vô cùng thảm hại! Chi bằng cứ thả bọn họ đi đi!”
Lúc này, một trưởng lão kề sát vào ông ta, nhỏ giọng nói.
Nếu không có Lâm Chính, mọi chuyện sẽ dễ nói, nhưng Lâm Chính ở đây, lại còn thể hiện ra thực lực tương đương Hoa Thiên Hải, vậy thì rất phiền phức, trong những thế tộc này có hai thế tộc bá chủ, làm sao họ dám khinh địch? Tuy nói trong Ngũ Phương Băng Nguyên còn có rất nhiều thế tộc liên minh với nhau, nhưng lúc này còn chưa chắc chắn những thế tộc liên minh đó liệu có ra tay không…
“Thả bọn chúng đi ư? Mặt mũi của Băng Nguyên chúng ta có còn nữa không? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải tôi sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”
Hoa Thiên Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chưởng môn bớt giận, bây giờ thế cục ở vực Diệt Vong đang rung chuyển, Thiên Thần Điện trở thành mục tiêu công kích của mọi người, bảo vật của thần mộ chí tôn đã xuất hiện, giờ đang là lúc đầu sóng ngọn gió, chúng ta nhất định phải giữ vững thực lực mới có thể nắm bắt cơ hội ngay thời khắc mấu chốt, giúp cho Ngũ Phương Băng Nguyên phát triển thêm một bước nữa. Nếu bây giờ tranh đấu, hành động theo cảm tính, một khi thiệt hại quá nhiều tất sẽ ảnh hưởng đến tình hình chung, đến lúc đó chúng ta sao có thể giành được lợi ích tốt nhất trong trận chiến với Thiên Thần Điện chứ?”
“Không lẽ chưởng môn không muốn có được bảo vật của thần mộ chí tôn ư? Không muốn giành lấy lợi ích của Thiên Thần Điện sao?”
Trưởng lão này nói một tràng, có thể nói là đã nói trúng hết tâm tư của Hoa Thiên Hải.
Ông ta ngập ngừng, yên lặng một lát mới nói: “Ông muốn thế nào?”
“Thả bọn họ đi!”
Trưởng lão lập tức nói.
Quả nhiên xung quanh có vô số ánh mắt khác nhau nhìn về phía Hoa Thiên Hải.
Nhưng Hoa Thiên Hải không quan tâm được nhiều như vậy.
Nếu thật sự để Hoa Vi Vi tiết lộ chuyện này ra thì ông ta còn mặt mũi nào đối mặt với người khác?
“Bảy thần tướng Băng Xuyên đâu?”
Hoa Thiên Hải rống to.
“Có mạt tướng!”
Bảy chiến binh mặc áo giáp như được làm từ băng đồng thời đứng ra, cầm băng kiếm trong tay hét lớn.
“Tôi ra lệnh cho các người lập tức xuất phát, giúp tôi giết Hoa Vi Vi! Không được nương tay! Đuổi cùng giết tận!”
“Tuân lệnh!”
Bảy người cùng hô hào, lập tức ra tay.
Sát ý lao nhanh như nước lũ tràn về phía Hoa Vi Vi.
Lúc này Hoa Thiên Hải cũng ra tay, nhắm về phía Lâm Chính.
Ông ta chỉ cần giữ chân Lâm Chính, không để anh có thể bảo vệ Hoa Vi Vi.
Như vậy, bảy vị thần tướng Băng Xuyên có thể giết chết Hoa Vi Vi.
“Quả nhiên là một người cha hiền!”
Lâm Chính hừ một tiếng, không hề mảy may lo lắng đến sự an nguy của Hoa Vi Vi, nhảy lên ứng chiến với Hoa Thiên Hải.
Hoa Vi Vi cực kỳ hoảng sợ, liên tục lùi lại.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng bước tới.
“Cô Hoa đừng hoảng sợ! Có chúng tôi ở đây, bảy người này không làm cô bị thương được đâu!”
Vương Nhất Thánh nói, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng, phối hợp với Ngu Sơn Thủy tấn công bảy người.
Mọi người còn tưởng rằng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều là người nhà họ Dục, nên cũng không quá để ý.
Sau khi hai người ra tay, bọn họ mới ý thức được sự khủng bố của hai người.
“Sức mạnh phi thăng?”
“Chẳng lẽ hai người này… đều đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi sao?”
“Nhà họ Dục sao lại có cường giả như này?”
Da đầu của bảy vị thần tướng Băng Xuyên tê dại, bị đánh đến mức không tìm được đường lui.
“Cô Hoa, nếu cô đã quyết định xong thì mời tiếp tục, không cần lo lắng gì cả, tôi bảo vệ cô!”
Lâm Chính vừa nghênh chiến với Hoa Thiên Hải, vừa nghiêng đầu nói lớn.
Hoa Vi Vi gật đầu, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
“Các vị cũng biết vì sao Ngũ Phương Băng Nguyên đuổi giết Đoạn Thiên Tường tận chục năm! Kỳ thật là bởi vì bên trong còn có một bí mật!”
“Tuy tôi là con gái của Hoa Thiên Hải, nhưng khi biết được chuyện này cũng cảm thấy vô cùng sốc, tôi cũng đã muốn quên đi chuyện này, coi như hoàn toàn không biết gì, nhưng trái tim tôi cứ mách bảo rằng chuyện này không thể giấu được!”
“Bố tôi đã bị bệnh, ông ấy vì thể diện, bệnh rất nặng, vì địa vị, ông ấy không từ thủ đoạn, tôi không thể trơ mắt nhìn ông ấy phạm sai lầm nữa, cho nên tôi muốn nói ra mọi chuyện!”
“Cho dù tôi là một đứa con gái bất hiếu!”
Hoa Vi Vi bắt đầu chậm rãi nói, kể hết tất cả những gì đã nghe từ Đoạn Thiên Tường.
“Giết cho tôi! Xông lên giết hết cho tôi! Tiêu diệt mấy người này, ai có thể giết được Hoa Vi Vi, ban thưởng đan dược! Ban thưởng mười nghìn viên đan dược!”
Hoa Thiên Hải gầm lên, tấn công Lâm Chính như điên.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều vọt tới bên này.
Trong nhất thời xuất hiện biển người.
Mặc dù ba người Lâm Chính, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy rất mạnh, nhưng đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy cũng lực bất tòng tâm.
Bọn họ tự bảo vệ mình đã như lấy trứng chọi đá, còn muốn bảo vệ Hoa Vi Vi, gần như khó như lên trời.
“Chuẩn bị dẫn Hoa Vi Vi rút lui!”
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, thấp giọng nói.
“Cậu Lâm? Cậu không đi sao?”
Vương Nhất Thánh vội hỏi.
“Đã kết mối thù máu với người của Ngũ Phương Băng Nguyên đến nông nỗi này rồi, cho dù tôi có đi, bọn họ cũng chưa hẳn sẽ bỏ qua cho tôi, đã như vậy thì tôi sẽ giết hết!”
Lâm Chính hung hăng nói, bỗng nhiên lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa sen trắng tinh xảo!
Đây chính là chỗ dựa của Lâm Chính!
Sở dĩ anh không e ngại Ngũ Phương Băng Nguyên, chính là vì có món đại sát khí này.
Cường giả của cả một thế tộc thì đã sao?
Tịnh Thế Bạch Liên trước mặt chẳng qua là bia đỡ đạn mà thôi!
Chỉ cần không ai có thể đánh bại Lâm Chính thì cho dù đối phương có nhiều người, cũng chẳng khác gì một đám mây trôi.
Lâm Chính lập tức thúc dục hoa sen trắng.
Tịnh Thế Bạch Liên được kích hoạt bằng sức mạnh phi thăng, trong khoảnh khắc những cánh hoa sen nở rộ ra ánh sáng chói mắt, năng lượng hủy diệt mạnh mẽ cuồn cuộn lập tức điên cuồng lan ra xung quanh.
Quá đáng sợ!
Không ít người ở gần Lâm Chính đã bị khí tức tỏa ra từ Tịnh Thế Bạch Liên dọa sợ đến mức nổi da gà, mọi người đều lạnh run.
Nhưng ngay vào lúc này.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét đột nhiên vang lên, sau đó nhiều cường giả lao tới, lập tức đáp xuống trước mặt đám người Lâm Chính, vậy mà lại có thể ngăn cản toàn bộ những người của Ngũ Phương Băng Nguyên đang lao tới.
“Đại Lương Thành?”
Sắc mặt Hoa Thiên Hải đột nhiên thay đổi, tức khắc quay đầu sang, lạnh lùng nhìn: “Lương thành chủ! Đại Lương Thành các người muốn làm gì? Nối giáo cho giặc sao?”
“Không dám! Tôi chỉ muốn hỏi băng chủ một câu! Lời cô Hứa Vi Vi nói, phải chăng là thật? Ông thật sự làm ra chuyện cướp người đoạt vợ, cướp người đoạt thành này sao?”
Lương thành chủ lạnh lùng hỏi.
“Hỗn láo!”
Đại trưởng lão Thiếu Xuyên giận tím mặt: “Lương Thị Phi! Ông thật to gan! Lại dám chất vấn băng chủ! Ông đang coi thường Ngũ Phương Băng Nguyên sao?”
“Lương Thị Phi tôi! Tên Thị Phi, cũng nói đúng sai, đen trắng đúng sai, ân oán rõ ràng! Lần này đến đây gia nhập liên minh, Đại Lương Thành tôi không phải vì chút lợi ích của Thiên Thần Điện, mà là thay vực Diệt Vong trừ khử tai họa Thiên Thần Điện! Nhưng nếu như minh chủ mà tôi đi theo chính là một thứ khốn nạn hèn hạ, vô liêm sỉ, ác độc thì tôi thà rời đi ngay bây giờ!”
Lương thành chủ hét lên, công minh chính trực.
“Ông nói gì cơ?”
Thiếu Xuyên tức giận đến mức vẹo cả lỗ mũi.
Ánh mắt Hoa Thiên Hải lại càng lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
“Lương thành chủ nói rất hay!”
Lúc này, lại một tiếng hét lớn khác truyền đến.
Sau đó, lại thấy một nhóm nam nữ mặc áo đạo sĩ đi đến, đứng bên cạnh nhóm người Đại Lương Thành.
“Thiên Cơ Đạo?”
Hô hấp Hoa Thiên Hải rung lên: “Nhất Đạo Chân Nhân… ngay cả ông cũng…”
“Băng chủ, mong ông hãy trả lời chúng tôi trước, những gì cô Hoa vừa nói rốt cuộc là thật hay giả? Ông giết cô Hoa, giết cậu Lâm, giết người nhà họ Dục là để che giấu mọi chuyện sao?”
Nhất Đạo Chân Nhân nghiêm khắc chất vấn.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải vô cùng khó coi, nhưng vẫn gầm nhẹ nói: “Giả! Đương nhiên là giả! Những điều này đều là đứa con gái bất hiếu này bịa đặt!”
Chương 3902: Ông sốt ruột rồi à?
Dù sao tất cả những lời này đều là lời nói suông, không có bằng chứng, sao Hoa Thiên Hải có thể thừa nhận?
Mặc dù mọi người không tin, nhưng cũng không thể làm gì ông ta.
“Tôi giết người này, giết người nhà họ Dục là bởi vì nhà họ Dục không tuân theo quản lý của liên minh, tùy ý làm bậy, còn làm người của Ngũ Phương Băng Nguyên bị thương, người hung hăng ngang ngược như vậy, làm sao tôi có thể tha thứ? Nếu như bỏ qua cho bọn họ thì sao tôi có thể dẫn đầu liên minh, thảo phạt Thiên Thần Điện, trừ hại cho vực Diệt Vong?”
“Sự việc lần này, tôi đơn giản là ra tay vì chính nghĩa! Tuyệt đối không phải vì lợi ích cá nhân! Các vị đừng nghi ngờ!”
Hoa Thiên Hải lấy lại tinh thần, ra vẻ hùng hồn, chỉ vào mấy người Lâm Chính lớn tiếng khiển trách.
Âm thanh vang lên, vô cùng đanh thép.
Căn bản không nhìn ra trong lòng có âm mưu gì.
“Bố à, đã đến lúc này, bố còn không chịu thừa nhận sao? Cái gọi là thanh danh có gì quan trọng? Chỉ cần bố chịu hối cả thay đổi, chỉ cần bố từ bỏ quá khứ, bố vẫn được nghìn người ngưỡng mộ giống như trước!”
Hoa Vi Vi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khuyên nhủ.
“Câm miệng! Đứa con gái bất hiếu! Bị người này mê hoặc! Phản bội Ngũ Phương Băng Nguyên thì đã đành, còn vu oan cho bố! Tên họ Lâm này rốt cuộc đã rót cho con lời đường mật gì hả? Sao con có thể đối xử với bố như vậy?”
Hoa Thiên Hải nổi giận nói.
“Nói không sai, chưởng môn của chúng ta phẩm chất anh hùng như thế nào? Tính tình ngay thẳng, có thể nói là quân tử đương thời! Sao có thể làm ra chuyện hèn hạ vô liêm sỉ như cô nói? Cô hãy thành thật thừa nhận, có phải người này đã xúi giục cô vu oan cho chưởng môn như vậy không?”
Thiếu Xuyên cũng tiến lên, lạnh lùng chất vấn.
Lời vừa nói ra, Nhất Đạo Chân Nhân cùng đám người Lương thành chủ đều quay đầu nhìn về phía Hoa Vi Vi và Lâm Chính, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Ông… Các ông…”
Hoa Vi Vi sửng sốt không nói lên lời.
“Cô Hoa, những lời cô nói, có chứng cứ gì không?”
Lúc này, Nhất Đạo Chân Nhân mở miệng hỏi.
“Chứng cứ? Tôi… Tôi không có…”
Sắc mặt Hoa Vi Vi trắng bệch nói.
“Không có bằng chứng, chúng tôi khó có thể tin cô!”
Nhất Đạo Chân Nhân đầy thâm ý nói.
“Suýt nữa bị cô gái này lừa, hiểu lầm người tốt!”
Lương thành chủ giận dữ phất tay, dẫn người rời đi.
“Chờ đã!”
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên hô to.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh.
“Thằng nhóc, cậu còn muốn ở đây nói hươu nói vượn cái gì?” Thiếu Xuyên mắng.
“Đừng nghe thằng nhóc này nói bậy! Các người mau ra tay đi, giết chết người này cho tôi!”
Hoa Thiên Hải hét lớn.
“Thế nào? Hoa Thiên Hải, ông chột dạ sao? Sao lại không dám để tôi đưa chứng cứ ra?”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải khẽ biến, muốn dùng vũ lực giết người, lại sợ để lộ sơ hở, nhìn xung quanh, hỏi: “Cậu nói cậu có chứng cứ? Vậy lấy ra cho mọi người xem đi!”
“Đừng nóng vội, chứng cứ đang trên đường đến!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Trên đường?” Hoa Thiên Hải hơi sửng sốt.
“Nói đúng ra, không phải chứng cứ, mà là nhân chứng!”
Lâm Chính nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Tôi nghĩ Đoạn Thiên Tường chắc là sắp tới rồi, chờ ông ta tới, chân tướng sẽ rõ ràng!”
“Cái gì?”
Hoa Thiên Hải chợt run lên, không thể tin được.
“Đoạn Thiên Tường không phải bị cậu giết rồi sao?”
Thiếu Xuyên vội hỏi.
“Tôi vốn là muốn giết Đoạn Thiên Tường, nhưng Đoạn Thiên Tường lại nói với tôi, tôi với ông ta tiếp xúc với nhau, Hoa Thiên Hải nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, nhất định sẽ giết người diệt khẩu, cho nên tôi đã lặng lẽ giữ lại cái mạng của Đoạn Thiên Tường! Bảo ông ta giờ phút này xuất hiện, đưa ra bằng chứng tội ác của ông trước mặt mọi người!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Hoa Thiên Hải trợn tròn mắt.
Tầm mắt của tất cả mọi người tập trung trên người ông ta.
Bất kể là Nhất Đạo Chân Nhân hay Lương thành chủ, lúc này đã khá tin tưởng lời nói của Lâm Chính.
Đoạn Thiên Tường còn chưa tới, thần sắc Hoa Thiên Hải đã như vậy, đủ để chứng tỏ trong lòng ông ta có điều gì đó kỳ lạ!
“Tính toán thời gian, hẳn là Đoạn Thiên Tường đã đến Trường Hồ cách đây mười dặm rồi, để đề phòng người của Ngũ Phương Băng Nguyên ám sát, Vương Nhất Thánh, ông mau đi tiếp ứng ông ta đi! Không được để ông ta có bất kỳ tổn thương nào!”
Lâm Chính quát khẽ.
Vừa nói xong, Hoa Thiên Hải lập tức lao như tên, điên cuồng lao về hướng Trường Hồ.
“Hoa Thiên Hải, ông muốn giết người diệt khẩu sao?”
Lâm Chính hét lớn, nhanh chóng lao lên ngăn cản.
“Đoạn Thiên Tường tội ác tày trời, tôi đang diệt trừ hậu họa cho vực Diệt Vong! Cậu đừng nói bậy, mau tránh ra cho tôi, bằng không tôi sẽ nghiền xương cậu thành tro!”
Hoa Thiên Hải gầm lên, thúc giục lớp sương lạnh vô tận muốn đóng băng Lâm Chính.
Nhưng toàn thân Lâm Chính bùng cháy ngọn dị hỏa đáng sợ, không hề sợ hãi lớp sương lạnh của Hoa Thiên Hải.
Thấy không làm gì được Lâm Chính, Hoa Thiên Hải đành bỏ cuộc, muốn xông tới Trường Hồ tập kích, nhưng Lâm Chính đột nhiên vươn tay, gắt gao khống chế mắt cá chân ông ta.
“Khốn kiếp!”
Mắt Hoa Thiên Hải đỏ bừng, trong tay ngưng tụ ra một thanh băng kiếm, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại tay không bắt lấy, nắm chặt băng kiếm, thờ ơ nhìn ông ta.
“Hoa Thiên Hải, ông sốt ruột rồi à?”
Chương 3903: Tại sao lại dùng giấy gói lửa?
Hoa Thiên Hải vô cùng cay cú.
Bị chơi xỏ trước mặt bao nhiêu người!
Khốn nạn!
Không thể tha thứ!
Ruột gan của ông ta giống như bị đốt cháy.
Giờ phút này Hoa Thiên Hải không còn do dự nữa, ông ta gào mồm lên: “Băng Xuyên đến đây!”
Ầm ầm ầm...
Đột nhiên mặt đất rung lên dữ dội sau đó nứt toác, từng chiếc gai băng vừa đáng sợ vừa sắc nhọn lần lượt phóng ra, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính híp mắt lại, lập tức hất bay Hoa Thiên Hải rồi nhảy lên trời.
Ngu Sơn Thủy vội vàng đưa Hoa Vi Vi rời khỏi hiện trường.
“Các người nghe lệnh đây! Đuổi cùng giết tận đám người kia cho tôi, không để kẻ nào sống sót”.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng thét lên, lại đánh thêm một đòn.
Ầm ầm...
Vô số gai băng lại đâm lên từ mặt đất phóng thẳng lên bầu trời, chúng giống những phi kiếm hung hăng bay tới muốn giết chết Lâm Chính.
Trong chốc lát, bầu trời đã bị bao phủ toàn bộ bởi gai bang, cứ như bầu trời bị đóng băng, những gai băng sáng chói lấp lánh khiến người ta không thể mở mắt ra.
Đây là đòn đánh vi diệu gì đây?
Đây cũng là đòn đánh đầy nguy hiểm và cực kỳ khủng khiếp!
Ánh mắt Lâm Chính đông cứng lại nhìn chăm chú vào những gai băng đang rơi xuống vút vút, anh đan hai tay lại với nhau, sau đó dùng hết tất cả dị hỏa ở trong cơ thể.
Ngay lập tức, Thiên Hỏa cháy hừng hực biến thành một con rồng điên cuồng lao thẳng lên bầu trời.
Trời đất bị chiếu rọi đỏ rực!
Mặt đất bị nướng chín rồi tan chảy.
Vô số người Ngũ Phương Băng Nguyên lần lượt ngước mắt nhìn lên, lúc nhìn thấy đòn đánh mạnh mẽ này thì đều trở nên ngây ngốc.
Cuối cùng gai băng và dị hỏa va vào nhau rồi phát nổ trên không trung tạo thành làn sương mù hủy diệt, những hạt mưa nhỏ rơi tự do xuống đất dần dần biến thành một cơn mưa như trút nước.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Hàng chục thế tộc tham gia liên minh cũng hết sức kinh hãi.
Không ai dám ra tay.
Dù sao ở trong cuộc chiến cấp bậc này, sơ ý một chút sẽ chết chắc.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thằng ranh con, nhiều năm nay cậu là người đầu tiên dám chống đối lại tôi, cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu ngay đâu, tôi sẽ bỏ cậu vào trong hồ băng, tra tấn cậu một trăm năm, khiến cậu sống không được mà chết cũng không xong!”
“Bây giờ thế lực của hai chúng ta tương đương, sao ông lại cho rằng ông có thể thắng tôi?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Hừ! Đây là chỗ nào chứ? Đây là Ngũ Phương Băng Nguyên! Tôi thừa nhận cậu có một chút thực lực, nhưng cậu có chắc là mình có thể chống lại toàn bộ Băng Nguyên của tôi không? Tôi nói cho cậu biết! Bây giờ toàn bộ sức mạnh của Băng Nguyên đều đang tập trung ở đây, đợi tới khi tất cả cao thủ của Băng Nguyên tới, tôi xem cậu sống sót như thế nào!”
Hoa Thiên Hải cười mỉa.
Đúng như dự đoán, Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy từ các phía của Băng Nguyên quả nhiên đang có những luồng khí tức đang dâng trào, đồng thời đều nhắm tới chỗ này.
Khí tức của những người này ngang ngửa với Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy!
Dù sao cũng là thế tộc bá chủ, nền tảng quả thực hùng hậu.
Nếu tất cả những cao thủ này đều xông lên thì Lâm Chính chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của chúng!
Nhưng Lâm Chính cũng không hoảng sợ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Hải, khàn giọng nói: “Ông cho rằng tội ác của ông có thể che giấu được sao? Tôi nói cho ông biết, giấy không gói được lửa đâu!”
“Tại sao giấy lại gói lửa? Nếu thật sự có người nào đó dùng giấy để gói lửa thì đó là một kẻ ngu, kẻ ngu như vậy sao có thể giữ bí mật được chứ?”
Hoa Thiên Hải híp mắt nói: “Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật! Thằng ranh con, cậu chạy đằng trời! Giết cậu xong tôi sẽ giết Đoạn Thiên Tường và hai tên thuộc hạ của cậu, sau đó sẽ sai người giết hết người nhà họ Dục! Nếu vậy thì trên đời này còn có ai biết chuyện này nữa chứ? Ha ha ha..”.
“Con gái ông thì sao? Ông cũng giết à?”
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Hoa Thiên Hải giật mình, hơi do dự một chút, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt nói: “Chuyện này cậu không cần phải lo! Bên phía Vi Vi, tôi tự có sắp xếp riêng”.
“Thật sao? Thật đáng tiếc... Đã quá muộn rồi!”
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu có ý gì?”
Hoa Thiên Hải cau mày hỏi.
Lâm Chính không nói gì mà chỉ chuyển ánh mắt nhìn về phía con đường mòn ở trong rừng.
Trên con đường mòn đó xuất hiện hai bóng người.
Hoa Thiên Hải quay đầu nhìn về con đường mòn, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Hai người trên con đường mòn là Hoa Vi Vi và Đoạn Thiên Tường!
“Không... không thể nào!”
Hoa Thiên Hải lẩm bẩm.
Chương 3904: Chân tướng rõ ràng
“Mau nhìn người đó đi!”
“Người đó hình như là Đoạn Thiên Tường?”
“Là ông ta thật sao?”
“Trời ạ, người này biến mất suốt mười năm nay, không ngờ ông ta lại xuất hiện ở chỗ này.
“Không phải ông ta đã chết rồi sao?”
“Có khả năng ông ta chưa chết mà chỉ trốn đi thôi, dù sao Ngũ Phương Băng Nguyên cũng đuổi giết ông ta suốt mười năm ròng mà!”
“Tại sao người này lại bị Ngũ Phương Băng Nguyên đuổi giết vậy?”
"Bên phía Ngũ Phương Băng Nguyên nói rằng người này có ý đồ mưu hại chưởng môn, cũng đã từng ám sát chưởng môn Hoa Thiên Hải nên mới bị đuổi giết”.
“Còn có chuyện như vậy sao? Tại sao vô duyên vô cớ Đoạn Thiên Tường lại muốn ám sát Hoa Thiên Hải? Tôi nhớ hình như là hai người họ đã quen biết nhau từ lâu rồi phải không?”
"Không biết, có lẽ trong đó vẫn còn bí có mật!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, thì thầm to nhỏ với nhau.
Vẻ mặt của Hoa Thiên Hải cực kỳ khó coi, cả người run bần bật.
Nhất Đạo Chân Nhân, Lương thành chủ và người đứng đầu các thế lực khác đã tin tưởng hoàn toàn vào những gì Hoa Vi Vi nói khi nhìn thấy cảnh này.
“Hoa Thiên Hải! Lâu rồi không gặp! Hừ, chắc ông không ngờ nhỉ? Tôi vẫn chưa chết!”
Đoạn Thiên Tường được Hoa Vi Vi đỡ tới, nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Hải liên tục cười mỉa.
“Thằng khốn! Lúc trước ông giết tôi không thành vậy mà bây giờ còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi à? Ông thật to gan!”
Hoa Thiên Hải lớn tiếng chửi rủa, muốn ra tay ngay và luôn.
Nhưng Lâm Chính lập tức ngăn cản ông ta lại: “Sao thế? Hoa Thiên Hải, ông muốn giết người bịt miệng à?”
Anh quay đầu lại nhìn Đoạn Thiên Tường quát: “Đoạn Thiên Tường, ông hãy nói hết tất cả những gì ông biết đi! Để mọi người biết bộ mặt thật của Hoa Thiên Hải xấu xa tới mức nào!”
“Kỳ thực những lời nói trước đó của cô Hoa đã nói hết tất cả, tôi không có gì để nói thêm, nhưng tôi đã đứng ở đây nên cũng sẽ không chọn cách im lặng!”
Đoạn Thiên Tường lạnh lùng nói: “Ngũ Phương Băng Nguyên thật ra là do tôi và người này cùng xây dựng, nó có thể được như ngày hôm nay là nhờ tâm huyết của tôi và Hoa Thiên Hải. Thế nhưng người này lại có họa cùng chịu mà có phúc lại không muốn cùng hưởng! Sau khi Ngũ Phương Băng Nguyên thăng cấp lên thành thế tộc siêu bá chủ, ông ta đã âm thầm ra tay cưỡng hiếp vợ tôi khiến tôi phát điên, hơn nữa ông ta còn đánh lén sau lưng muốn giết chết tôi, nếu không phải do mạng tôi lớn thì sao tôi còn có thể đứng ở đây được? Tôi biết mọi người sẽ không tin những lời nói chỉ đến từ một bên của tôi, nếu như mọi người muốn có chứng cứ thì thật ra lại rất dễ dàng!”
“Đó chính là chiếc áo choàng Lưu Ly Bảo Y trên người cô Hoa! Bảo Y đó vốn là báo vật mà vợ của tôi sử dụng để phòng thân, nhưng sau khi vợ tôi bị Hoa Thiên Hải sát hại nó đã bị Hoa Thiên Hải lấy đi tặng cho cô Hoa”.
“Đây là chứng cứ chắc chắn nhất! Hoa Thiên Hải, ông vẫn muốn phủ nhận sao?”
Đoạn Thiên Tường nói năng cực kỳ tự tin và đầy lý lẽ, âm thanh vang khắp nơi.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều ồ lên.
Cả người Hoa Thiên Hải lạnh toát, môi tím tái, nỗi sợ hãi và giận dữ hiện lên trong đôi mắt ông ta cực kỳ rõ ràng.
“Hoa Thiên Hải, tới bây giờ ông vẫn chưa chịu thừa nhận à?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chưởng môn, chuyện này là thật sao?”
“Hoa minh chủ, mong ông hãy cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn ông giải thích!”
“Những gì người này nói rốt cuộc có phải là thật hay không?”
Những người đứng đầu của các thế lực tham gia liên minh lần lượt lên tiếng, mắt người nào cũng hiện lên sự tức giận và không cam lòng.
“Tôi không có gì để nói!”
Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, vẻ mặt hờ hững nói: “Một ngọn núi không thể chứa hai hổ, Ngũ Phương Băng Nguyên chỉ có thể có một chủ, nếu tôi không ra tay ngay từ đầu thì người ra tay sẽ là Đoạn Thiên Tường! Tôi đã làm gì sai chứ?”
Câu nói vừa dứt, cả hiện trường đều nháo nhào.
Câu nói này giống với việc Hoa Thiên Hải đã thú nhận tất cả.
“Hóa ra Hoa Thiên Hải lại là người như vậy!”
Đám người Nhất Đạo Chân Nhân và Lương thành chủ thở dài, im lặng lắc đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng.
Một liên minh như vậy không xứng đáng để họ phải dốc sức phục vụ!
Chương 3905: Ra sức bảo vệ
Chân tướng đã quá rõ ràng, hiện trường dần vang lên những giọng nói tức giận.
Nhiều người cảm thấy bản thân mình bị lừa.
Rất nhiều dân chúng ở Băng Nguyên cảm thấy tín ngưỡng của bản thân đã sụp đổ.
Làm nhục chị dâu, giết chết người anh em của mình!
Ngay cả súc sinh cũng không làm ra được chuyện như vậy!
Nhưng Hoa Thiên Hải vẫn chưa chịu hối cải.
“Thằng nhóc, cho dù cậu có gọi Đoạn Thiên Tường đến thì thế nào? Tôi thấy khí tức của Đoạn Thiên Tường yếu ớt, vốn dĩ không sánh bằng tôi, dù cậu có nói ra sự thật thì có thể làm gì được tôi chứ?” Hoa Thiên Hải lạnh lùng nói.
“Ông sai rồi, tôi vốn dĩ không gọi Đoạn Thiên Tường tới”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu có ý gì?”, Hoa Thiên Hải ngơ ngác.
Đoạn Thiên Tường đứng bên kia đột nhiên giơ tay sờ lên mặt, rồi bỗng lột một lớp hồ nhão xuống, sau đó lộ ra khuôn mặt của Ngu Sơn Thủy.
“Dịch dung à?”
Hoa Thiên Hải không còn gì để nói, nhìn chằm chằm.
“Thảo dược của vực Diệt vong các người mạnh hơn ngoại vực rất nhiều, tôi đã đoán được khi đối chất với ông, ông chắc chắn có chết cũng không thừa nhận, nên tôi đã làm một cái mặt nạ da người dựa theo khuôn mặt của Đoạn Thiên Tường, rồi đưa cho thuộc hạ của tôi dùng, đến thời điểm mấu chốt sẽ bảo ông ta dùng thân phận Đoạn Thiên Tường để vạch trần bộ mặt thật của ông. Bây giờ cho thấy hiệu quả cũng không tệ lắm”.
“Khốn kiếp!”
Hoa Thiên Hải giận tái mặt, lửa giận bốc trên đỉnh đầu.
Xoẹt xoẹt!
Lúc này, nhiều cường giả của Băng Nguyên đã đuổi đến.
Mọi người lập tức bao vây quanh Lâm Chính.
“Đại nhân!”
Ngu Sơn Thủy lập tức lao đến giúp đỡ.
Nhưng chỉ dựa vào một mình ông ta thì chỉ như muối bỏ biển.
Xung quanh có đến mười cường giả của Băng Nguyên, thực lực của mỗi người đều ngang bằng với Ngu Sơn Thủy, ông ta có thể ngăn cản hai người đã là cố hết sức, muốn giết chết những kẻ này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
“Giết cho tôi! Giết! Giết! Nghiền xương những kẻ này thành tro cho tôi, chém giết hết tất cả!”
Hoa Thiên Hải gào rống, dẫn các cường giả cùng xông lên.
Cường giả xung quanh đồng thanh, tất cả cùng nhau tấn công Lâm Chính và Ngu Sơn Thủy.
Áp lực của hai người tăng lên gấp đôi.
Ánh mắt Lâm Chính u ám, anh không do dự nữa, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra, phát động sức mạnh phi thăng vào thẳng bên trong.
Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông này.
“Dừng tay!”
Theo sau giọng nói này, có mười mấy người từ trên trời nhảy xuống chắn trước mặt Lâm Chính và Ngu Sơn Thủy.
Vậy mà lại là người đứng đầu của các thế lực như Nhất Đạo Chân Nhân và Lương thành chủ…
Vẻ mặt mọi người trở nên căng thẳng, ánh mắt sáng quắc, vừa vào trận đã vận sức toàn thân, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.
“Chẳng lẽ các người cũng muốn bị tôi san bằng à? Còn không lượn đi chỗ khác?”
Hoa Thiên Hải tức giận nói.
“Hoa chưởng môn, xin bớt giận! Người này ông không thể giết được”.
Lương thành chủ bình tĩnh nói.
“Lương Thị Phi, ông có ý gì?”
Hoa Thiên Hải lạnh lùng hỏi.
“Hoa chưởng môn, không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Tôi tên Thị Phi, ngăn chặn thị phi, cậu bạn này không làm sai chuyện gì, ngược lại còn là một người ngập tràn chính nghĩa, cho nên Đại Lương Thành tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy! Mong Hoa chưởng môn giơ cao đánh khẽ! Ông đừng lấy mạng cậu ấy, còn những chuyện liên quan đến ông, Lương Thị Phi tôi không muốn quan tâm nữa!”
Lương thành chủ thản nhiên nói.
“Đại Lương Thành nhỏ bé, xứng đối đầu với tôi sao? Ông có tin sau khi tôi giết bọn chúng, tiếp đến sẽ diệt trừ ông không?”
Đôi mắt Hoa Thiên Hải dữ tợn, tỏa ra sát khí.
“Ông Hoa, lời này của ông nghe rất ngang ngược đấy! Tất cả những việc ông làm chúng tôi không muốn can thiệp, cũng không có năng lực can thiệp, nhưng chúng tôi phải bảo vệ cậu bạn này, không phải vì người khác, chỉ vì công lý và chính nghĩa!”
Nhất Đạo Chân Nhân nói thêm.
Không phải bọn họ không muốn xét xử Hoa Thiên Hải, họ thật sự không có năng lực để làm vậy, vì thế chuyện bọn họ có thể làm chính là dốc sức bảo vệ Lâm Chính.
Hoa Thiên Hải thở gấp, ông ta nhìn những người này, ngọn lửa bùng cháy trong mắt càng lúc càng lớn.
“Chưởng môn, không nên hành động thiếu suy nghĩ! Thực lực của các thế lực này rất hùng hậu, nếu thật sự chém giết lẫn nhau, cho dù chúng ta thắng đi chăng nữa, thì cũng vô cùng thảm hại! Chi bằng cứ thả bọn họ đi đi!”
Lúc này, một trưởng lão kề sát vào ông ta, nhỏ giọng nói.
Nếu không có Lâm Chính, mọi chuyện sẽ dễ nói, nhưng Lâm Chính ở đây, lại còn thể hiện ra thực lực tương đương Hoa Thiên Hải, vậy thì rất phiền phức, trong những thế tộc này có hai thế tộc bá chủ, làm sao họ dám khinh địch? Tuy nói trong Ngũ Phương Băng Nguyên còn có rất nhiều thế tộc liên minh với nhau, nhưng lúc này còn chưa chắc chắn những thế tộc liên minh đó liệu có ra tay không…
“Thả bọn chúng đi ư? Mặt mũi của Băng Nguyên chúng ta có còn nữa không? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải tôi sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”
Hoa Thiên Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chưởng môn bớt giận, bây giờ thế cục ở vực Diệt Vong đang rung chuyển, Thiên Thần Điện trở thành mục tiêu công kích của mọi người, bảo vật của thần mộ chí tôn đã xuất hiện, giờ đang là lúc đầu sóng ngọn gió, chúng ta nhất định phải giữ vững thực lực mới có thể nắm bắt cơ hội ngay thời khắc mấu chốt, giúp cho Ngũ Phương Băng Nguyên phát triển thêm một bước nữa. Nếu bây giờ tranh đấu, hành động theo cảm tính, một khi thiệt hại quá nhiều tất sẽ ảnh hưởng đến tình hình chung, đến lúc đó chúng ta sao có thể giành được lợi ích tốt nhất trong trận chiến với Thiên Thần Điện chứ?”
“Không lẽ chưởng môn không muốn có được bảo vật của thần mộ chí tôn ư? Không muốn giành lấy lợi ích của Thiên Thần Điện sao?”
Trưởng lão này nói một tràng, có thể nói là đã nói trúng hết tâm tư của Hoa Thiên Hải.
Ông ta ngập ngừng, yên lặng một lát mới nói: “Ông muốn thế nào?”
“Thả bọn họ đi!”
Trưởng lão lập tức nói.
Bình luận facebook