-
Chương 3896-3900
Chương 3896: Xem thường?
Những câu nói đó đã chọc giận Thiếu Xuyên.
Thiếu Xuyên vô cùng trung thành với Hoa Thiên Hải.
Ông ta từng trải qua chuyện của Đoạn Thiên Tường, cũng từng tiếp xúc với Đoạn Thiên Tường. Chính vì vậy, ông ta mới biết dược tính của Đoạn Thiên Tường trên người Hoa Vi Vi, khẳng định Hoa Vi Vi đã tiếp xúc với Đoạn Thiên Tường.
Trong mắt Thiếu Xuyên, hành động của Hoa Vi Vi lúc này rõ ràng là phản bội.
Ông ta không thể để chuyện này xảy ra!
“Cô chủ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, mau mau tránh ra cho tôi! Cô hãy ngoan ngoãn về chấp nhận hình phạt! Nếu không, tôi không khách sáo với cô nữa!”.
Thiếu Xuyên lạnh lùng nói, khuôn mặt già nua tràn ngập sự lạnh lẽo.
“Không tránh!”.
Hoa Vi Vi giữ dây cương quát lên, vẻ mặt kiên quyết.
“Cô Hoa, cô về trước đi, chuyện này tôi sẽ tự xử lý!”.
Lâm Chính thấy tình hình không ổn, nói thẳng.
“Không được! Lâm Chính, tôi đã phụ lòng anh, sao có thể rời đi được? Anh hãy mau rời khỏi đây, để tôi chặn mấy người họ cho các anh! Anh yên tâm, tôi là con gái của Hoa Thiên Hải, là cô chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, bọn họ không dám làm tôi bị thương đâu!”.
Hoa Vi Vi tự tin nói.
Nhưng một giây sau.
Vụt!
Một chùm sáng đâm xuyên qua bụng Hoa Vi Vi không hề báo trước.
Hoa Vi Vi trợn to mắt, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, không còn sức lực ngã từ trên ngựa đen xuống.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều sửng sốt.
Lâm Chính lập tức chạy tới ôm lấy Hoa Vi Vi xuống ngựa, nhìn lại.
Người ra tay chính là Thiếu Xuyên!
“Này! Con bé là cô chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, ông… ông thật sự dám ra tay?”.
Ngu Sơn Thủy kinh ngạc, la lên thất thanh.
“Cô ta nối giáo cho giặc, trợ giúp kẻ thù đối phó Ngũ Phương Băng Nguyên thì là kẻ địch của Ngũ Phương Băng Nguyên. Tôi tin dù chưởng môn có ở đây cũng sẽ làm như tôi!”.
Thiếu Xuyên lạnh lùng nói, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.
Các cao thủ sau lưng cũng sử dụng khí kình, chuẩn bị ra tay.
Hiện trường dâng tràn sát khí.
Lâm Chính thấy vậy, biết ông ta đã rắp tâm không tha cho mình, ánh mắt lập tức lạnh đi, nói: “Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy, giết Thiếu Xuyên trước!”.
“Tuân lệnh!”.
Hai người hô lên, cùng lao về phía Thiếu Xuyên.
“Không biết lượng sức!”.
Thiếu Xuyên hét lớn, dẫn người xông lên.
Nhưng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều là cao thủ đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, thực lực không tầm thường, sao có thể dễ dàng giải quyết?
Mới giao đấu với nhau, Thiếu Xuyên đã nhận thức được tình hình không ổn, vội vàng ra lệnh cho người trợ giúp ông ta đánh giết.
Hai bên đánh tới đánh lui, không thể tách rời.
Lâm Chính lấy châm bạc ra đâm vào phần bụng của Hoa Vi Vi.
Trong nháy mắt, lỗ thủng đang chảy máu ồ ạt được cầm máu, Hoa Vi Vi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mặt cô ta trắng bệch, toàn thân không còn sức lực.
May là vừa rồi Thiếu Xuyên không đánh trúng chỗ hiểm của cô ta, nếu không, bây giờ cô ta đã bỏ mạng.
“Cô ổn chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
Hoa Vi Vi hé mắt nhìn, yếu ớt cười đáp: “Xin lỗi anh Lâm, tôi thật là vô dụng, thế này cũng làm không xong, vậy mà cũng làm không được, tôi… đúng là vô dụng…”.
“Cô Hoa đừng nói gì nữa, chuyện này cô đã tận lực rồi! Không phải lỗi của cô”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Tôi không cản được bọn họ, anh Lâm… anh dẫn người của anh đi được bao xa thì được, đừng ở lại đây nữa, nếu bố tôi đến… anh muốn đi e là không dễ như vậy”.
Hoa Vi Vi nói, cụp mắt xuống.
Lâm Chính lắc đầu: “Người nhà họ Dục còn chưa đi xa, bây giờ tôi rời đi chắc chắn sẽ bị những người này đuổi kịp. Tôi phải ở lại đây!”.
“Nếu anh tiếp tục ở lại sẽ phải bỏ mạng tại đây! Mau đi!”.
Hoa Vi Vi nắm lấy tay áo Lâm Chính, sốt ruột hét lên.
Lâm Chính yên lặng nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cô Hoa có chút xem thường tôi rồi!”.
“Anh có ý gì?”.
Hoa Vi Vi hỏi.
“Thật ra tôi chưa bao giờ sợ Ngũ Phương Băng Nguyên của các cô!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 3897: Băng chủ
Nếu hôm qua có người nói với Hoa Vi Vi như vậy, cô ta chắc chắn sẽ không tin.
Mặc dù Ngũ Phương Băng Nguyên thực lực xếp chót nhưng dù gì cũng là thế tộc siêu bá chủ.
Trong thế giới thế tục, thế tộc như bọn họ gần như có thể sánh bằng một quốc gia nhỏ.
Một con người nho nhỏ thì sao dám nói ra lời ngông cuồng như vậy?
Hoa Vi Vi há miệng, không biết nên nói thế nào mới phải.
Lâm Chính cũng không giải thích, bế Hoa Vi Vi lên đi về phía đại thụ.
Hoa Vi Vi ngẩn ra, lúc này mới ý thức được.
Mình lại được một người đàn ông bế trong lòng!
Trời ạ! Thật là xấu hổ!
Cô ta đỏ mặt, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Mặc dù cô ta đang mặc Lưu Ly Bảo Y, cũng hở hang không ít, nhưng trong lòng cô ta rất bảo thủ. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đàn ông nào bế cô ta như thế này.
Hoa Vi Vi cúi đầu xuống, không dám nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính đi đến trước đại thụ mới đặt cô ta xuống, đồng thời nhét vào miệng cô ta một viên đan dược.
“Đây là gì?”.
Hoa Vi Vi ngạc nhiên.
“Đan dược trị thương. Cô ở đây nghỉ ngơi một lúc, vết thương sẽ dần dần lành lại!”.
Lâm Chính nói.
“Vậy anh định làm gì?”.
“Tôi?”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi không thể bị động chịu đòn mãi được phải không?”.
“Cái gì?”.
Hoa Vi Vi sửng sốt.
Vèo!
Trong chớp mắt, Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Tim cô ta đập thình thịch, vội vàng nhìn về phía đám đông đang chém giết, một luồng đại thế khủng khiếp giống như trời sụp xuống bao trùm đám người.
Người đang chém giết cảm thấy nghẹt thở, dường như có một ngọn núi đè nặng trên vai.
“Cẩn thận!”.
Thiếu Xuyên hét lên, hai tay giơ cao, đánh ra ra đại thế toàn thân, định phá tan khí ý đó.
Vù!
Giây lát sau, một nắm đấm đánh thẳng vào ngực ông ta.
Thiếu Xuyên không kịp đề phòng bay ngược ra xa, đâm nát mấy chục cây đại thụ to bằng vòng eo người trưởng thành, cuối cùng đập mạnh lên tường thành.
Đợi ông ta bò dậy, lồng ngực đã sôi lên, khí huyết trong cơ thể sôi trào, cực kỳ khó chịu, giống như máu đã dâng đến tận cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Khốn nạn!
Thiếu Xuyên tức giận.
Từ khi ông ta trở thành Đại trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên đến nay, chưa bao giờ ông ta chịu thiệt như lúc này!
Ánh mắt ông ta dữ tợn, mặc kệ vết thương mà lao tới trước.
Khi đến gần hiện trường chém giết, Thiếu Xuyên trợn tròn mắt.
Lâm Chính và Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Trên mặt đất xung quanh bốn người họ, vô số bóng người đã ngã xuống.
Đó là các cao thủ của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Bọn họ hoặc là đã bị thương nặng hoặc là đã hôn mê, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Hoa Vi Vi ở chỗ đại thụ phía sau trố mắt há miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
“Không thể nào!”.
Thiếu Xuyên trợn to mắt, không tin được.
Người ông ta dẫn tới đều là người giỏi! Thế mà trong nháy mắt đã bị Lâm Chính giải quyết?
“Thiếu Xuyên! Tôi không muốn kết thù với Ngũ Phương Băng Nguyên các ông. Tôi chỉ cho các ông một cơ hội, lập tức rút về, vậy tôi sẽ không lấy mạng những người nằm dưới đất! Nếu các ông cố chấp muốn chiến đấu với tôi, vậy tôi cũng chỉ đành trảm tận giết tuyệt, không nương tay nữa! Ông rõ chưa?”.
Lâm Chính nhìn Thiếu Xuyên một cách vô tình, lạnh lùng nói.
Thiếu Xuyên hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm, nắm đấm siết chặt.
Ông ta chỉ muốn xông tới tiêu diệt Lâm Chính ngay bây giờ.
Nhưng nhìn thủ đoạn của Lâm Chính chưa chắc đã thua kém ông ta.
Thật là nhục nhã!
Thiếu Xuyên gào thét trong lòng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội như thiên thần truyền tới từ phương hướng của Ngũ Phương Băng Nguyên.
“Trảm tận giết tuyệt? Không nương tay với bọn tôi nữa? Thằng ranh! Cậu cũng xứng sao?”.
Giọng nói đó vừa dứt, một ráng mây lan rộng ra cả bầu trời, sau đó trong thiên các ở trung tâm Ngũ Phương Băng Nguyên tỏa ra một luồng sáng rực rỡ.
Nơi luồng sáng chiếu tới lại là phía Lâm Chính.
Hoa Vi Vi thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
“Không hay rồi! Anh Lâm! Bố tôi đến rồi!”.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy biến sắc, đồng loạt nhìn sang phía luồng sáng đó.
“Chủ nhân của Ngũ Phương Băng Nguyên, Hoa Thiên Hải?”.
Lâm Chính bình tĩnh quan sát, trên mặt không có dao động gì nhiều.
Từ lúc anh quyết định ở lại, anh đã biết mình sẽ phải đối mặt với chủ của thế lực siêu bá chủ!
Toàn bộ Ngũ Phương Băng Nguyên chấn động bởi luồng sáng rực rỡ, tất cả người của Băng Nguyên đều ùa tới.
Ngay cả chưởng môn cũng đã kinh động, đương nhiên là chuyện lớn xảy ra, sao bọn họ có thể không đến?
Trong thời gian ngắn, cánh rừng ngoài cửa thành toàn người là người, vô số cao thủ tràn về bao vây nơi này không kẽ hở.
Nhìn biển người sau lưng mình, sự kiêng dè trong lòng Thiếu Xuyên đã biến mất.
Ông ta lạnh lùng cười, nhìn Lâm Chính nói: “Cậu đánh đấm giỏi lắm sao? Cậu đánh giỏi thì có ích gì? Ba người các cậu có đối phó được với toàn bộ Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi không? Ha ha ha…”.
“Chó cậy gần nhà!”.
Ngu Sơn Thủy nhổ nước bọt mắng chửi.
“Cậu Lâm, tôi đề nghị hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Bọn họ người đông, e rằng chúng ta sẽ không có phần thắng, còn không đi thì cả cơ hội chạy trốn cũng không có!”.
Vương Nhất Thánh quay đầu lại, nghiêm túc nói.
“Bây giờ muốn đi cũng không thể nữa rồi, thay vì vậy chi bằng ở lại đối phó với bọn họ”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu…”.
Vương Nhất Thánh còn muốn khuyên nhưng lại bị Lâm Chính ngắt lời.
“Hai người có thể đi trước, tôi ở lại đây yểm hộ cho các ông!”.
“Nhưng…”.
Hai người họ ngập ngừng, đưa mắt nhìn nhau, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, không ai rời đi.
“Sao? Các ông không đi?”.
Lâm Chính thắc mắc nhìn hai người họ.
“Cậu nói đùa, chúng tôi chỉ muốn thử sức với chủ nhân của Băng Nguyên đó thôi”.
Ngu Sơn Thủy cười nói.
“Chẳng lẽ gặp phải chuyện như vậy thì bỏ đi luôn, thế thì tiếc lắm”.
Vương Nhất Thánh cũng đáp thẳng, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
Lâm Chính kinh ngạc, không ngờ vào thời khắc quan trọng, hai người này lại nghĩa khí như vậy.
Mình coi thường bọn họ thật rồi!
Vù vù vù…
Lúc này, một luồng gió lạnh đột nhiên thổi tới, nhiều hoa tuyết bay lên giữa không trung, nhiệt độ xung quanh hạ xuống nhanh chóng.
Tiếp đó, trong ánh sáng rực rỡ lóe lên một luồng sáng, kéo thành một chiếc đuôi trắng thật dài, bay vút về phía này.
Vù!
Ánh sáng đáp xuống đất, mặt đất đóng băng, tất cả cây cối đều hóa thành tượng băng.
Vô số người xung quanh đồng loạt quỳ xuống.
“Bái kiến băng chủ!”.
“Bái kiến băng chủ!”.
Tiếng hô như sấm, vang vọng bốn phía.
Lâm Chính nhìn sang, thấy một người đứng giữa sương băng.
Đó là chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Hoa Thiên Hải!
Chương 3898: Không chịu bỏ qua sao?
Hay cho một Hoa Thiên Hải.
Lâm Chính nhìn chằm chằm bóng người đi ra khỏi sương băng, trong lòng không khỏi thở dài.
Người này mặc áo vân rồng màu vàng, tóc dài râu dài, gương mặt chữ điền mày rậm, khí chất siêu phàm, vừa nhìn đã biết là người đứng trên cao.
Bất kể là ai cũng không thể liên tưởng ông ta đến kẻ vô liêm sỉ hèn hạ mà Đoạn Thiên Tường nhắc tới.
Lâm Chính quan sát kỹ càng Hoa Thiên Hải, muốn hiểu rõ thực lực của ông ta.
Anh có thể khẳng định, Hoa Thiên Hải chưa bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng cũng không còn cách xa cảnh giới đó nữa.
“Bố…”.
Hoa Vi Vi mặt trắng nhợt, gian nan đứng dậy hành lễ với Hoa Thiên Hải.
“Vi Vi!”.
Trong mắt Hoa Thiên Hải tràn đầy vẻ thất vọng, còn có sự hận thù.
Nhưng vẻ mặt ông ta không biến hóa nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Vi Vi, nói: “Nói bố nghe, vì sao con lại phản bội Ngũ Phương Băng Nguyên, trợ giúp kẻ gian?”.
“Cái đó…”.
Hoa Vi Vi khẽ hé môi, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Vi Vi, không phải em nói với anh sẽ tính sổ với người này sao? Vì sao em còn bảo vệ người này, che chở cho hắn chạy trốn? Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Thiếu Băng Nguyên đi ra khỏi đám đông, không tin nổi nhìn Hoa Vi Vi.
“Băng Nguyên, anh nghe em giải thích…”.
Hoa Vi Vi sốt ruột nói.
Nhưng Thiếu Băng Nguyên không quan tâm, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em thích hắn?”.
Nghe vậy, Hoa Vi Vi sững sờ, không tin nổi nhìn Thiếu Băng Nguyên. Một lúc lâu sau, cô ta rơm rớm nước mắt, giọng run rẩy: “Băng Nguyên, sao anh lại nói như vậy, anh cũng không tin em nữa sao?”.
Thiếu Băng Nguyên thầm hừ một tiếng, trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng ngại Hoa Thiên Hải ở đây, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Hắn vô cùng hận Lâm Chính.
Người này khiến hắn mất hết mặt mũi, hắn vốn muốn dựa vào Hoa Vi Vi lấy lại mặt mũi cho mình, nào ngờ Hoa Vi Vi không những không làm vậy mà còn quay sang giúp người ta.
Rõ ràng là phản bội trắng trợn!
“Thôi vậy! Xem ra chúng ta cũng không phải người chung đường!”.
Hoa Vi Vi cười khổ, vẻ mặt đau khổ.
“Vi Vi, chuyện này để sau hãy nó. Con qua đây, để bố tiêu diệt kẻ gian tặc đó rồi tính sau!”.
Hoa Thiên Hải chắp hai tay sau lưng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hoa Vi Vi nghiêm túc ngẩng đầu lên, nắm lấy trường kiếm ở dưới đất kề lên cổ mình.
Tất cả mọi người ngạc nhiên hô lên.
“Cô chủ!”.
“Vi Vi, con làm gì vậy?”.
Bọn họ không tin nổi, Hoa Thiên Hải càng trợn tròn mắt.
“Bố, nếu không có Lâm Chính ra tay cứu giúp, con gái đã là nắm xương trong mộ! Mặc dù con gái không phải thánh nhân gì, nhưng cũng biết có ơn tất báo. Anh Lâm là ân nhân của con, con không thể trơ mắt nhìn bố giết anh ấy! Cho nên, xin bố hãy thả anh Lâm đi! Nếu không, con gái nguyện chết trước anh Lâm!”.
Hoa Vi Vi cắn răng hét lên, giọng nói kiên định, không cho phản bác.
Mọi người đều rất bất ngờ.
Hoa Thiên Hải siết chặt nắm đấm, vẻ oán giận trong mắt càng đậm thêm.
“Ngu xuẩn! Mau qua đây cho bố!”.
Hoa Thiên Hải nổi giận quát, trong cơn giận khí tức lan tràn, dẫn tới nhiệt độ xung quanh hạ xuống.
Nhiều người run rẩy, răng đánh lập cập, choàng hai tay quanh người, đứng tại chỗ run rẩy.
“Bố, con đã làm đến mức này rồi, chẳng lẽ bố còn không chịu bỏ qua sao?”.
Hoa Vi Vi mở mắt, nỉ non.
“Bảo con qua đây thì mau qua đây! Con không nghe lời bố nói à? Lẽ nào con bắt bố phải tự tay kéo con qua đây hay sao?”.
Hoa Thiên Hải dường như không nhẫn nại được, bắt đầu vận chuyển sức mạnh toàn thân, sức mạnh phi thăng dâng tràn.
Nhìn đến đó, Hoa Vi Vi hoàn toàn thất vọng.
“Chẳng lẽ… trong mắt bố, thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng con sao?”.
Chương 3899: Lòng người khó qua nổi thử thách
Hoa Vi Vi cầm kiếm vận kình, không chỉ để đẩy lùi nhóm người Hoa Thiên Hải báo đáp ơn cứu mạng trước kia của Lâm Chính, mà còn muốn thăm dò bố mình, xem rốt cuộc đối với bố mình mặt mũi quan trọng hay là mình quan trọng.
“Xem ra cách nghĩ của mình quá ngây thơ”.
Hoa Vi Vi cười chua chát, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ.
“Lòng người khó qua nổi thử thách nhất, đừng nghĩ tới chuyện thử thách lòng người, bởi vì bất kể người đó là ai, cô cũng sẽ thua rất thê thảm!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hoa Vi Vi không đáp, gần như cắn sắp nát môi.
Vù vù vù….
Lúc này, một luồng gió lạnh đột nhiên ập đến, bao phủ cánh tay cầm kiếm của cô ta.
Hoa Thiên Hải đã ra tay!
Ông ta muốn đóng băng cánh tay của Hoa Vi Vi để cô ta không thể tự sát.
Hoa Vi Vi kinh ngạc, sau đó ánh mắt trở nên hung dữ, hạ quyết tâm, nhân lúc tay còn chưa bị đóng băng mà cầm kiếm cắt cổ.
Tim cô ta đã chết.
Luồng gió lạnh đó vốn dĩ không thể ngăn chặn cô ta ngay lập tức.
Rõ ràng bố vẫn vì mặt mũi mà bỏ rơi mình!
Hoa Vi Vi vô cùng thất vọng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Bộp!
Một bàn tay đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô ta, ngăn lưỡi kiếm bén cứa qua cổ.
Hoa Vi Vi giật mình, quay đầu nhìn mới biết đó là Lâm Chính!
“Anh Lâm?”, Hoa Vi Vi la lên.
Đám người ở phía xa cũng ngạc nhiên.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Không ai ngờ trong thời khắc quan trọng, Lâm Chính lại cứu Hoa Vi Vi.
Lâm Chính nhấc tay đánh ra một ngọn lửa, xua tan khí lạnh, nói: “Tôi hiểu tâm ý của cô, rất cảm ơn cô đã đứng ra vì tôi. Nhưng tôi cảm thấy cô không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của mình uổng phí, cho nên, cô hãy lui xuống đi”.
“Nhưng…”.
“Cô Hoa, bố cô đã không quan tâm đến sự sống chết của cô nữa, chiêu này của cô vô dụng rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Mắt Hoa Vi Vi tối lại, vẻ mặt mất mát, nhưng chẳng mấy chốc cô ta như nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Hải.
“Kẻ bất hiếu!”.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng quát lên, cất bước đi tới.
Ông ta không còn kiêng dè gì nữa.
Hôm nay, ông ta nhất định phải giết Lâm Chính!
“Bố! Có vài chuyện con cảm thấy nên thẳng thắn nói ra, nếu không, bố sẽ gánh nó cả đời, bị nó ảnh hưởng càng lúc càng mạnh”.
Hoa Vi Vi đột nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, ngạc nhiên nhìn cô ta: “Vi Vi, con có ý gì?”.
“Bố có thể nói với mọi người, vì sao bố lại giết anh Lâm, vì sao lại diệt nhà họ Dục không?”.
Hoa Vi Vi nói.
“Cái đó mà còn phải hỏi sao? Nhà họ Dục chống lại liên minh, tự tiện chạy trốn, sao có thể không bắt về trừng phạt? Nếu bỏ mặc không quan tâm, hóa ra liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta muốn tới là tới, muốn đi thì đi, vậy thì còn ra thể thống gì?”.
Thiếu Băng Nguyên quát lên.
“Vậy vì sao người nhà họ Dục lại muốn bỏ trốn?".
Hoa Vi Vi lại hỏi.
“Chuyện đó…”.
Thiếu Băng Nguyên không nói tiếp được nữa.
Thật ra theo hắn nghĩ, người nhà họ Dục chạy trốn là vì hắn nhắm tới Ái Nhiễm nhưng bị Ái Nhiễm từ chối, người nhà họ Dục lo sợ sẽ bị hắn trả thù.
Nhưng chuyện này nói ra cũng không vẻ vang cho lắm, sao hắn dám nói thật được?
“Bố không nói, để con nói cho mọi người là được! Thật ra Ngũ Phương Băng Nguyên truy sát nhà họ Dục là vì Hoa Thiên Hải bố tôi muốn bảo vệ mặt mũi của ông ấy mà thôi!”.
Hoa Vi Vi nghiến răng nói.
“Im miệng!”.
Hoa Thiên Hải tức giận quát.
“Bố, bố ra tay tàn nhẫn vì thể diện của mình, sau này nếu có ai biết chuyện, bố sẽ giết người đó diệt khẩu sao? Con không thể nhìn bố sai lầm mãi được. Thay vì vậy, con thà công khai chuyện này trước công chúng, để mọi người đều biết! Vậy thì bố cũng sẽ không cần xem trọng cái danh dự của bố nữa!”.
Hoa Vi Vi kiên định nói.
“Đồ bất hiếu! Chết đi!”.
Hoa Thiên Hải cực kỳ nổi giận, không kiên nhẫn được nữa mà lao vọt đi, mang theo khí lạnh đủ khiến người ta đóng băng đánh về phía Hoa Vi Vi.
Chương 3900: Trong lòng có điều mờ ám
Mọi người khiếp sợ.
Bất kể là ai, giờ phút này trong lòng đều có một dấu chấm hỏi lớn.
Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến Hoa Thiên Hải kích động như vậy?
Hoa Vi Vi nắm giữ bí mật gì?
Vù vù vù…
Khí tức lạnh lùng khủng khiếp đóng băng khắp nơi, mọi thứ xung quanh cũng hóa thành tảng băng.
Sao Hoa Vi Vi có thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của Hoa Thiên Hải? Cả người run rẩy đứng tại chỗ không biết phải làm sao, quần áo trên người đã ngưng tụ lại một tầng sương lạnh mỏng.
Nhưng vào lúc này, một ngọn lửa lại đánh tới, lập tức làm băng tuyết tan chảy.
“Dị hỏa?”
Cuối cùng Hoa Thiên Hải ý thức được có gì đó không ổn, nhưng cũng không dừng lại, một tay biến thành móng vuốt, đầu ngón tay nhanh chóng ngưng tụ ra năm lưỡi băng sắc như dao.
Nhưng vừa mới đến gần Hoa Vi Vi.
Bang!
Một bức tường lửa hiện lên, ngăn cản chiêu thức này.
“Sức mạnh phi thăng?”
Hô hấp Hoa Thiên Hải lại run lên.
“Chết!”
Từ phía sau bức tường lửa truyền ra tiếng hừ lạnh lùng, ngay sau đó một thanh trường kiếm rực lửa phá tường lao ra, đâm vào trái tim của Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi cực kỳ hoảng sợ, lập tức lui về phía sau.
Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, tránh được thanh trường kiếm rực lửa mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, đáp xuống trên mặt đất.
Sau khi cơ thể đứng vững, mới phát hiện Lâm Chính đã đứng ở trước mặt.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Hoa Thiên Hải cảm thấy không đúng lắm, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng hỏi.
“Người này không phải người nhà họ Dục?”
Người khác nghi hoặc hỏi.
“Người này họ Lâm, sao có thể là người nhà họ Dục chứ?”
“Họ Lâm? Đúng rồi, người này tên gì? Hình như tôi vừa nghe cô gọi anh ta là Lâm Chính?”
“Đúng, người này tên là Lâm Chính!”
“Lâm Chính… chẳng lẽ là người ngoại vực đoạt giải nhất cuộc thi đó?”
“Hạng nhất cuộc thi đó?”
“Vậy mà lại là anh ta?”
“Thảo nào cũng có chút bản lĩnh!”
Mọi người thảo luận sôi nổi, tất cả đều kinh ngạc.
Nhưng Thiếu Băng Nguyên lại cười nhạt, vẻ mặt khinh thường nói: “Hạng nhất cuộc thi có gì lợi hại? Cuộc thi đó chẳng qua là một trò chơi nhàm chán do Lôi Trạch Thiên Các tổ chức mà thôi! Sao các người lại đánh giá cao như vậy chứ?”
“Cậu Thiếu, sự đáng sợ của người này e rằng không chỉ nằm ở hạng nhất cuộc thi!”
Lúc này, một vị trưởng lão tiến lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức, người này là người vừa mới sống sót đi ra đi từ thần mộ chí tôn!”
Lời vừa nói ra, hiện trường đang sôi nổi trong nháy mắt trở lên im bặt.
Hạng nhất cuộc thi?
Thì đã sao chứ?
Nhưng nếu đi ra từ thần mộ chí tôn, thì đó lại là điều phi thường!
Những người có thể đi ra từ đó, làm gì có ai không phải quái thai trong đám quái thai? Có ai không phải yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt chứ?
Nhân vật như vậy đã có thể coi là kinh thiên động địa!
“Thần mộ chí tôn?”
“Thảo nào… Người này có thể tiếp được một chiêu của chưởng môn…”
“Thật không thể tin được!”
Giọng nói run run ở bên tai không dứt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều không dám khinh thường Lâm Chính.
“Các vị, hãy nhớ kỹ Đoạn Thiên Tường!”
Ngay lúc mọi người đang thảo luận hết sức sôi nổi về Lâm Chính, Hoa Vi Vi lại hét lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Hoa Vi Vi.
“Vi Vi, Im miệng! Đừng nói nữa!”
Hoa Thiên Hải căng thẳng, cuống cuồng quát lên.
Nhưng Hoa Vi Vi lại làm ngơ, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ hẳn là các vị đều đã nghe nói về người này rồi phải không? Dù sao Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta cũng truy sát người này ròng rã suốt mười năm!”
“Đủ rồi!”
Hoa Thiên Hải nổi giận, chỉ hận không thể ra tay lần nữa.
Nhưng có Lâm Chính che chở, ông ta muốn giết Hoa Vi Vi trước cũng không hề đơn giản.
“Hoa Thiên Hải, ông sợ cái gì? Cô Hoa chỉ đơn giản nói hai câu, ông đã nóng nảy như vậy, vậy không phải đang nói cho mọi người biết trong lòng ông có ý đồ xấu sao?”
Lâm Chính thờ ơ lên tiếng.
Những lời này như dao đâm vào tim Hoa Thiên Hải.
Những câu nói đó đã chọc giận Thiếu Xuyên.
Thiếu Xuyên vô cùng trung thành với Hoa Thiên Hải.
Ông ta từng trải qua chuyện của Đoạn Thiên Tường, cũng từng tiếp xúc với Đoạn Thiên Tường. Chính vì vậy, ông ta mới biết dược tính của Đoạn Thiên Tường trên người Hoa Vi Vi, khẳng định Hoa Vi Vi đã tiếp xúc với Đoạn Thiên Tường.
Trong mắt Thiếu Xuyên, hành động của Hoa Vi Vi lúc này rõ ràng là phản bội.
Ông ta không thể để chuyện này xảy ra!
“Cô chủ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, mau mau tránh ra cho tôi! Cô hãy ngoan ngoãn về chấp nhận hình phạt! Nếu không, tôi không khách sáo với cô nữa!”.
Thiếu Xuyên lạnh lùng nói, khuôn mặt già nua tràn ngập sự lạnh lẽo.
“Không tránh!”.
Hoa Vi Vi giữ dây cương quát lên, vẻ mặt kiên quyết.
“Cô Hoa, cô về trước đi, chuyện này tôi sẽ tự xử lý!”.
Lâm Chính thấy tình hình không ổn, nói thẳng.
“Không được! Lâm Chính, tôi đã phụ lòng anh, sao có thể rời đi được? Anh hãy mau rời khỏi đây, để tôi chặn mấy người họ cho các anh! Anh yên tâm, tôi là con gái của Hoa Thiên Hải, là cô chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, bọn họ không dám làm tôi bị thương đâu!”.
Hoa Vi Vi tự tin nói.
Nhưng một giây sau.
Vụt!
Một chùm sáng đâm xuyên qua bụng Hoa Vi Vi không hề báo trước.
Hoa Vi Vi trợn to mắt, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, không còn sức lực ngã từ trên ngựa đen xuống.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều sửng sốt.
Lâm Chính lập tức chạy tới ôm lấy Hoa Vi Vi xuống ngựa, nhìn lại.
Người ra tay chính là Thiếu Xuyên!
“Này! Con bé là cô chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, ông… ông thật sự dám ra tay?”.
Ngu Sơn Thủy kinh ngạc, la lên thất thanh.
“Cô ta nối giáo cho giặc, trợ giúp kẻ thù đối phó Ngũ Phương Băng Nguyên thì là kẻ địch của Ngũ Phương Băng Nguyên. Tôi tin dù chưởng môn có ở đây cũng sẽ làm như tôi!”.
Thiếu Xuyên lạnh lùng nói, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.
Các cao thủ sau lưng cũng sử dụng khí kình, chuẩn bị ra tay.
Hiện trường dâng tràn sát khí.
Lâm Chính thấy vậy, biết ông ta đã rắp tâm không tha cho mình, ánh mắt lập tức lạnh đi, nói: “Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy, giết Thiếu Xuyên trước!”.
“Tuân lệnh!”.
Hai người hô lên, cùng lao về phía Thiếu Xuyên.
“Không biết lượng sức!”.
Thiếu Xuyên hét lớn, dẫn người xông lên.
Nhưng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều là cao thủ đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, thực lực không tầm thường, sao có thể dễ dàng giải quyết?
Mới giao đấu với nhau, Thiếu Xuyên đã nhận thức được tình hình không ổn, vội vàng ra lệnh cho người trợ giúp ông ta đánh giết.
Hai bên đánh tới đánh lui, không thể tách rời.
Lâm Chính lấy châm bạc ra đâm vào phần bụng của Hoa Vi Vi.
Trong nháy mắt, lỗ thủng đang chảy máu ồ ạt được cầm máu, Hoa Vi Vi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mặt cô ta trắng bệch, toàn thân không còn sức lực.
May là vừa rồi Thiếu Xuyên không đánh trúng chỗ hiểm của cô ta, nếu không, bây giờ cô ta đã bỏ mạng.
“Cô ổn chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
Hoa Vi Vi hé mắt nhìn, yếu ớt cười đáp: “Xin lỗi anh Lâm, tôi thật là vô dụng, thế này cũng làm không xong, vậy mà cũng làm không được, tôi… đúng là vô dụng…”.
“Cô Hoa đừng nói gì nữa, chuyện này cô đã tận lực rồi! Không phải lỗi của cô”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Tôi không cản được bọn họ, anh Lâm… anh dẫn người của anh đi được bao xa thì được, đừng ở lại đây nữa, nếu bố tôi đến… anh muốn đi e là không dễ như vậy”.
Hoa Vi Vi nói, cụp mắt xuống.
Lâm Chính lắc đầu: “Người nhà họ Dục còn chưa đi xa, bây giờ tôi rời đi chắc chắn sẽ bị những người này đuổi kịp. Tôi phải ở lại đây!”.
“Nếu anh tiếp tục ở lại sẽ phải bỏ mạng tại đây! Mau đi!”.
Hoa Vi Vi nắm lấy tay áo Lâm Chính, sốt ruột hét lên.
Lâm Chính yên lặng nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cô Hoa có chút xem thường tôi rồi!”.
“Anh có ý gì?”.
Hoa Vi Vi hỏi.
“Thật ra tôi chưa bao giờ sợ Ngũ Phương Băng Nguyên của các cô!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 3897: Băng chủ
Nếu hôm qua có người nói với Hoa Vi Vi như vậy, cô ta chắc chắn sẽ không tin.
Mặc dù Ngũ Phương Băng Nguyên thực lực xếp chót nhưng dù gì cũng là thế tộc siêu bá chủ.
Trong thế giới thế tục, thế tộc như bọn họ gần như có thể sánh bằng một quốc gia nhỏ.
Một con người nho nhỏ thì sao dám nói ra lời ngông cuồng như vậy?
Hoa Vi Vi há miệng, không biết nên nói thế nào mới phải.
Lâm Chính cũng không giải thích, bế Hoa Vi Vi lên đi về phía đại thụ.
Hoa Vi Vi ngẩn ra, lúc này mới ý thức được.
Mình lại được một người đàn ông bế trong lòng!
Trời ạ! Thật là xấu hổ!
Cô ta đỏ mặt, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Mặc dù cô ta đang mặc Lưu Ly Bảo Y, cũng hở hang không ít, nhưng trong lòng cô ta rất bảo thủ. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đàn ông nào bế cô ta như thế này.
Hoa Vi Vi cúi đầu xuống, không dám nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính đi đến trước đại thụ mới đặt cô ta xuống, đồng thời nhét vào miệng cô ta một viên đan dược.
“Đây là gì?”.
Hoa Vi Vi ngạc nhiên.
“Đan dược trị thương. Cô ở đây nghỉ ngơi một lúc, vết thương sẽ dần dần lành lại!”.
Lâm Chính nói.
“Vậy anh định làm gì?”.
“Tôi?”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi không thể bị động chịu đòn mãi được phải không?”.
“Cái gì?”.
Hoa Vi Vi sửng sốt.
Vèo!
Trong chớp mắt, Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Tim cô ta đập thình thịch, vội vàng nhìn về phía đám đông đang chém giết, một luồng đại thế khủng khiếp giống như trời sụp xuống bao trùm đám người.
Người đang chém giết cảm thấy nghẹt thở, dường như có một ngọn núi đè nặng trên vai.
“Cẩn thận!”.
Thiếu Xuyên hét lên, hai tay giơ cao, đánh ra ra đại thế toàn thân, định phá tan khí ý đó.
Vù!
Giây lát sau, một nắm đấm đánh thẳng vào ngực ông ta.
Thiếu Xuyên không kịp đề phòng bay ngược ra xa, đâm nát mấy chục cây đại thụ to bằng vòng eo người trưởng thành, cuối cùng đập mạnh lên tường thành.
Đợi ông ta bò dậy, lồng ngực đã sôi lên, khí huyết trong cơ thể sôi trào, cực kỳ khó chịu, giống như máu đã dâng đến tận cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Khốn nạn!
Thiếu Xuyên tức giận.
Từ khi ông ta trở thành Đại trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên đến nay, chưa bao giờ ông ta chịu thiệt như lúc này!
Ánh mắt ông ta dữ tợn, mặc kệ vết thương mà lao tới trước.
Khi đến gần hiện trường chém giết, Thiếu Xuyên trợn tròn mắt.
Lâm Chính và Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Trên mặt đất xung quanh bốn người họ, vô số bóng người đã ngã xuống.
Đó là các cao thủ của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Bọn họ hoặc là đã bị thương nặng hoặc là đã hôn mê, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Hoa Vi Vi ở chỗ đại thụ phía sau trố mắt há miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
“Không thể nào!”.
Thiếu Xuyên trợn to mắt, không tin được.
Người ông ta dẫn tới đều là người giỏi! Thế mà trong nháy mắt đã bị Lâm Chính giải quyết?
“Thiếu Xuyên! Tôi không muốn kết thù với Ngũ Phương Băng Nguyên các ông. Tôi chỉ cho các ông một cơ hội, lập tức rút về, vậy tôi sẽ không lấy mạng những người nằm dưới đất! Nếu các ông cố chấp muốn chiến đấu với tôi, vậy tôi cũng chỉ đành trảm tận giết tuyệt, không nương tay nữa! Ông rõ chưa?”.
Lâm Chính nhìn Thiếu Xuyên một cách vô tình, lạnh lùng nói.
Thiếu Xuyên hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm, nắm đấm siết chặt.
Ông ta chỉ muốn xông tới tiêu diệt Lâm Chính ngay bây giờ.
Nhưng nhìn thủ đoạn của Lâm Chính chưa chắc đã thua kém ông ta.
Thật là nhục nhã!
Thiếu Xuyên gào thét trong lòng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội như thiên thần truyền tới từ phương hướng của Ngũ Phương Băng Nguyên.
“Trảm tận giết tuyệt? Không nương tay với bọn tôi nữa? Thằng ranh! Cậu cũng xứng sao?”.
Giọng nói đó vừa dứt, một ráng mây lan rộng ra cả bầu trời, sau đó trong thiên các ở trung tâm Ngũ Phương Băng Nguyên tỏa ra một luồng sáng rực rỡ.
Nơi luồng sáng chiếu tới lại là phía Lâm Chính.
Hoa Vi Vi thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
“Không hay rồi! Anh Lâm! Bố tôi đến rồi!”.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy biến sắc, đồng loạt nhìn sang phía luồng sáng đó.
“Chủ nhân của Ngũ Phương Băng Nguyên, Hoa Thiên Hải?”.
Lâm Chính bình tĩnh quan sát, trên mặt không có dao động gì nhiều.
Từ lúc anh quyết định ở lại, anh đã biết mình sẽ phải đối mặt với chủ của thế lực siêu bá chủ!
Toàn bộ Ngũ Phương Băng Nguyên chấn động bởi luồng sáng rực rỡ, tất cả người của Băng Nguyên đều ùa tới.
Ngay cả chưởng môn cũng đã kinh động, đương nhiên là chuyện lớn xảy ra, sao bọn họ có thể không đến?
Trong thời gian ngắn, cánh rừng ngoài cửa thành toàn người là người, vô số cao thủ tràn về bao vây nơi này không kẽ hở.
Nhìn biển người sau lưng mình, sự kiêng dè trong lòng Thiếu Xuyên đã biến mất.
Ông ta lạnh lùng cười, nhìn Lâm Chính nói: “Cậu đánh đấm giỏi lắm sao? Cậu đánh giỏi thì có ích gì? Ba người các cậu có đối phó được với toàn bộ Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi không? Ha ha ha…”.
“Chó cậy gần nhà!”.
Ngu Sơn Thủy nhổ nước bọt mắng chửi.
“Cậu Lâm, tôi đề nghị hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Bọn họ người đông, e rằng chúng ta sẽ không có phần thắng, còn không đi thì cả cơ hội chạy trốn cũng không có!”.
Vương Nhất Thánh quay đầu lại, nghiêm túc nói.
“Bây giờ muốn đi cũng không thể nữa rồi, thay vì vậy chi bằng ở lại đối phó với bọn họ”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu…”.
Vương Nhất Thánh còn muốn khuyên nhưng lại bị Lâm Chính ngắt lời.
“Hai người có thể đi trước, tôi ở lại đây yểm hộ cho các ông!”.
“Nhưng…”.
Hai người họ ngập ngừng, đưa mắt nhìn nhau, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, không ai rời đi.
“Sao? Các ông không đi?”.
Lâm Chính thắc mắc nhìn hai người họ.
“Cậu nói đùa, chúng tôi chỉ muốn thử sức với chủ nhân của Băng Nguyên đó thôi”.
Ngu Sơn Thủy cười nói.
“Chẳng lẽ gặp phải chuyện như vậy thì bỏ đi luôn, thế thì tiếc lắm”.
Vương Nhất Thánh cũng đáp thẳng, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
Lâm Chính kinh ngạc, không ngờ vào thời khắc quan trọng, hai người này lại nghĩa khí như vậy.
Mình coi thường bọn họ thật rồi!
Vù vù vù…
Lúc này, một luồng gió lạnh đột nhiên thổi tới, nhiều hoa tuyết bay lên giữa không trung, nhiệt độ xung quanh hạ xuống nhanh chóng.
Tiếp đó, trong ánh sáng rực rỡ lóe lên một luồng sáng, kéo thành một chiếc đuôi trắng thật dài, bay vút về phía này.
Vù!
Ánh sáng đáp xuống đất, mặt đất đóng băng, tất cả cây cối đều hóa thành tượng băng.
Vô số người xung quanh đồng loạt quỳ xuống.
“Bái kiến băng chủ!”.
“Bái kiến băng chủ!”.
Tiếng hô như sấm, vang vọng bốn phía.
Lâm Chính nhìn sang, thấy một người đứng giữa sương băng.
Đó là chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Hoa Thiên Hải!
Chương 3898: Không chịu bỏ qua sao?
Hay cho một Hoa Thiên Hải.
Lâm Chính nhìn chằm chằm bóng người đi ra khỏi sương băng, trong lòng không khỏi thở dài.
Người này mặc áo vân rồng màu vàng, tóc dài râu dài, gương mặt chữ điền mày rậm, khí chất siêu phàm, vừa nhìn đã biết là người đứng trên cao.
Bất kể là ai cũng không thể liên tưởng ông ta đến kẻ vô liêm sỉ hèn hạ mà Đoạn Thiên Tường nhắc tới.
Lâm Chính quan sát kỹ càng Hoa Thiên Hải, muốn hiểu rõ thực lực của ông ta.
Anh có thể khẳng định, Hoa Thiên Hải chưa bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng cũng không còn cách xa cảnh giới đó nữa.
“Bố…”.
Hoa Vi Vi mặt trắng nhợt, gian nan đứng dậy hành lễ với Hoa Thiên Hải.
“Vi Vi!”.
Trong mắt Hoa Thiên Hải tràn đầy vẻ thất vọng, còn có sự hận thù.
Nhưng vẻ mặt ông ta không biến hóa nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Vi Vi, nói: “Nói bố nghe, vì sao con lại phản bội Ngũ Phương Băng Nguyên, trợ giúp kẻ gian?”.
“Cái đó…”.
Hoa Vi Vi khẽ hé môi, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Vi Vi, không phải em nói với anh sẽ tính sổ với người này sao? Vì sao em còn bảo vệ người này, che chở cho hắn chạy trốn? Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Thiếu Băng Nguyên đi ra khỏi đám đông, không tin nổi nhìn Hoa Vi Vi.
“Băng Nguyên, anh nghe em giải thích…”.
Hoa Vi Vi sốt ruột nói.
Nhưng Thiếu Băng Nguyên không quan tâm, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em thích hắn?”.
Nghe vậy, Hoa Vi Vi sững sờ, không tin nổi nhìn Thiếu Băng Nguyên. Một lúc lâu sau, cô ta rơm rớm nước mắt, giọng run rẩy: “Băng Nguyên, sao anh lại nói như vậy, anh cũng không tin em nữa sao?”.
Thiếu Băng Nguyên thầm hừ một tiếng, trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng ngại Hoa Thiên Hải ở đây, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Hắn vô cùng hận Lâm Chính.
Người này khiến hắn mất hết mặt mũi, hắn vốn muốn dựa vào Hoa Vi Vi lấy lại mặt mũi cho mình, nào ngờ Hoa Vi Vi không những không làm vậy mà còn quay sang giúp người ta.
Rõ ràng là phản bội trắng trợn!
“Thôi vậy! Xem ra chúng ta cũng không phải người chung đường!”.
Hoa Vi Vi cười khổ, vẻ mặt đau khổ.
“Vi Vi, chuyện này để sau hãy nó. Con qua đây, để bố tiêu diệt kẻ gian tặc đó rồi tính sau!”.
Hoa Thiên Hải chắp hai tay sau lưng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hoa Vi Vi nghiêm túc ngẩng đầu lên, nắm lấy trường kiếm ở dưới đất kề lên cổ mình.
Tất cả mọi người ngạc nhiên hô lên.
“Cô chủ!”.
“Vi Vi, con làm gì vậy?”.
Bọn họ không tin nổi, Hoa Thiên Hải càng trợn tròn mắt.
“Bố, nếu không có Lâm Chính ra tay cứu giúp, con gái đã là nắm xương trong mộ! Mặc dù con gái không phải thánh nhân gì, nhưng cũng biết có ơn tất báo. Anh Lâm là ân nhân của con, con không thể trơ mắt nhìn bố giết anh ấy! Cho nên, xin bố hãy thả anh Lâm đi! Nếu không, con gái nguyện chết trước anh Lâm!”.
Hoa Vi Vi cắn răng hét lên, giọng nói kiên định, không cho phản bác.
Mọi người đều rất bất ngờ.
Hoa Thiên Hải siết chặt nắm đấm, vẻ oán giận trong mắt càng đậm thêm.
“Ngu xuẩn! Mau qua đây cho bố!”.
Hoa Thiên Hải nổi giận quát, trong cơn giận khí tức lan tràn, dẫn tới nhiệt độ xung quanh hạ xuống.
Nhiều người run rẩy, răng đánh lập cập, choàng hai tay quanh người, đứng tại chỗ run rẩy.
“Bố, con đã làm đến mức này rồi, chẳng lẽ bố còn không chịu bỏ qua sao?”.
Hoa Vi Vi mở mắt, nỉ non.
“Bảo con qua đây thì mau qua đây! Con không nghe lời bố nói à? Lẽ nào con bắt bố phải tự tay kéo con qua đây hay sao?”.
Hoa Thiên Hải dường như không nhẫn nại được, bắt đầu vận chuyển sức mạnh toàn thân, sức mạnh phi thăng dâng tràn.
Nhìn đến đó, Hoa Vi Vi hoàn toàn thất vọng.
“Chẳng lẽ… trong mắt bố, thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng con sao?”.
Chương 3899: Lòng người khó qua nổi thử thách
Hoa Vi Vi cầm kiếm vận kình, không chỉ để đẩy lùi nhóm người Hoa Thiên Hải báo đáp ơn cứu mạng trước kia của Lâm Chính, mà còn muốn thăm dò bố mình, xem rốt cuộc đối với bố mình mặt mũi quan trọng hay là mình quan trọng.
“Xem ra cách nghĩ của mình quá ngây thơ”.
Hoa Vi Vi cười chua chát, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ.
“Lòng người khó qua nổi thử thách nhất, đừng nghĩ tới chuyện thử thách lòng người, bởi vì bất kể người đó là ai, cô cũng sẽ thua rất thê thảm!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hoa Vi Vi không đáp, gần như cắn sắp nát môi.
Vù vù vù….
Lúc này, một luồng gió lạnh đột nhiên ập đến, bao phủ cánh tay cầm kiếm của cô ta.
Hoa Thiên Hải đã ra tay!
Ông ta muốn đóng băng cánh tay của Hoa Vi Vi để cô ta không thể tự sát.
Hoa Vi Vi kinh ngạc, sau đó ánh mắt trở nên hung dữ, hạ quyết tâm, nhân lúc tay còn chưa bị đóng băng mà cầm kiếm cắt cổ.
Tim cô ta đã chết.
Luồng gió lạnh đó vốn dĩ không thể ngăn chặn cô ta ngay lập tức.
Rõ ràng bố vẫn vì mặt mũi mà bỏ rơi mình!
Hoa Vi Vi vô cùng thất vọng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Bộp!
Một bàn tay đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô ta, ngăn lưỡi kiếm bén cứa qua cổ.
Hoa Vi Vi giật mình, quay đầu nhìn mới biết đó là Lâm Chính!
“Anh Lâm?”, Hoa Vi Vi la lên.
Đám người ở phía xa cũng ngạc nhiên.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Không ai ngờ trong thời khắc quan trọng, Lâm Chính lại cứu Hoa Vi Vi.
Lâm Chính nhấc tay đánh ra một ngọn lửa, xua tan khí lạnh, nói: “Tôi hiểu tâm ý của cô, rất cảm ơn cô đã đứng ra vì tôi. Nhưng tôi cảm thấy cô không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của mình uổng phí, cho nên, cô hãy lui xuống đi”.
“Nhưng…”.
“Cô Hoa, bố cô đã không quan tâm đến sự sống chết của cô nữa, chiêu này của cô vô dụng rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Mắt Hoa Vi Vi tối lại, vẻ mặt mất mát, nhưng chẳng mấy chốc cô ta như nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Hải.
“Kẻ bất hiếu!”.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng quát lên, cất bước đi tới.
Ông ta không còn kiêng dè gì nữa.
Hôm nay, ông ta nhất định phải giết Lâm Chính!
“Bố! Có vài chuyện con cảm thấy nên thẳng thắn nói ra, nếu không, bố sẽ gánh nó cả đời, bị nó ảnh hưởng càng lúc càng mạnh”.
Hoa Vi Vi đột nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, ngạc nhiên nhìn cô ta: “Vi Vi, con có ý gì?”.
“Bố có thể nói với mọi người, vì sao bố lại giết anh Lâm, vì sao lại diệt nhà họ Dục không?”.
Hoa Vi Vi nói.
“Cái đó mà còn phải hỏi sao? Nhà họ Dục chống lại liên minh, tự tiện chạy trốn, sao có thể không bắt về trừng phạt? Nếu bỏ mặc không quan tâm, hóa ra liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta muốn tới là tới, muốn đi thì đi, vậy thì còn ra thể thống gì?”.
Thiếu Băng Nguyên quát lên.
“Vậy vì sao người nhà họ Dục lại muốn bỏ trốn?".
Hoa Vi Vi lại hỏi.
“Chuyện đó…”.
Thiếu Băng Nguyên không nói tiếp được nữa.
Thật ra theo hắn nghĩ, người nhà họ Dục chạy trốn là vì hắn nhắm tới Ái Nhiễm nhưng bị Ái Nhiễm từ chối, người nhà họ Dục lo sợ sẽ bị hắn trả thù.
Nhưng chuyện này nói ra cũng không vẻ vang cho lắm, sao hắn dám nói thật được?
“Bố không nói, để con nói cho mọi người là được! Thật ra Ngũ Phương Băng Nguyên truy sát nhà họ Dục là vì Hoa Thiên Hải bố tôi muốn bảo vệ mặt mũi của ông ấy mà thôi!”.
Hoa Vi Vi nghiến răng nói.
“Im miệng!”.
Hoa Thiên Hải tức giận quát.
“Bố, bố ra tay tàn nhẫn vì thể diện của mình, sau này nếu có ai biết chuyện, bố sẽ giết người đó diệt khẩu sao? Con không thể nhìn bố sai lầm mãi được. Thay vì vậy, con thà công khai chuyện này trước công chúng, để mọi người đều biết! Vậy thì bố cũng sẽ không cần xem trọng cái danh dự của bố nữa!”.
Hoa Vi Vi kiên định nói.
“Đồ bất hiếu! Chết đi!”.
Hoa Thiên Hải cực kỳ nổi giận, không kiên nhẫn được nữa mà lao vọt đi, mang theo khí lạnh đủ khiến người ta đóng băng đánh về phía Hoa Vi Vi.
Chương 3900: Trong lòng có điều mờ ám
Mọi người khiếp sợ.
Bất kể là ai, giờ phút này trong lòng đều có một dấu chấm hỏi lớn.
Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến Hoa Thiên Hải kích động như vậy?
Hoa Vi Vi nắm giữ bí mật gì?
Vù vù vù…
Khí tức lạnh lùng khủng khiếp đóng băng khắp nơi, mọi thứ xung quanh cũng hóa thành tảng băng.
Sao Hoa Vi Vi có thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của Hoa Thiên Hải? Cả người run rẩy đứng tại chỗ không biết phải làm sao, quần áo trên người đã ngưng tụ lại một tầng sương lạnh mỏng.
Nhưng vào lúc này, một ngọn lửa lại đánh tới, lập tức làm băng tuyết tan chảy.
“Dị hỏa?”
Cuối cùng Hoa Thiên Hải ý thức được có gì đó không ổn, nhưng cũng không dừng lại, một tay biến thành móng vuốt, đầu ngón tay nhanh chóng ngưng tụ ra năm lưỡi băng sắc như dao.
Nhưng vừa mới đến gần Hoa Vi Vi.
Bang!
Một bức tường lửa hiện lên, ngăn cản chiêu thức này.
“Sức mạnh phi thăng?”
Hô hấp Hoa Thiên Hải lại run lên.
“Chết!”
Từ phía sau bức tường lửa truyền ra tiếng hừ lạnh lùng, ngay sau đó một thanh trường kiếm rực lửa phá tường lao ra, đâm vào trái tim của Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi cực kỳ hoảng sợ, lập tức lui về phía sau.
Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, tránh được thanh trường kiếm rực lửa mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, đáp xuống trên mặt đất.
Sau khi cơ thể đứng vững, mới phát hiện Lâm Chính đã đứng ở trước mặt.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Hoa Thiên Hải cảm thấy không đúng lắm, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng hỏi.
“Người này không phải người nhà họ Dục?”
Người khác nghi hoặc hỏi.
“Người này họ Lâm, sao có thể là người nhà họ Dục chứ?”
“Họ Lâm? Đúng rồi, người này tên gì? Hình như tôi vừa nghe cô gọi anh ta là Lâm Chính?”
“Đúng, người này tên là Lâm Chính!”
“Lâm Chính… chẳng lẽ là người ngoại vực đoạt giải nhất cuộc thi đó?”
“Hạng nhất cuộc thi đó?”
“Vậy mà lại là anh ta?”
“Thảo nào cũng có chút bản lĩnh!”
Mọi người thảo luận sôi nổi, tất cả đều kinh ngạc.
Nhưng Thiếu Băng Nguyên lại cười nhạt, vẻ mặt khinh thường nói: “Hạng nhất cuộc thi có gì lợi hại? Cuộc thi đó chẳng qua là một trò chơi nhàm chán do Lôi Trạch Thiên Các tổ chức mà thôi! Sao các người lại đánh giá cao như vậy chứ?”
“Cậu Thiếu, sự đáng sợ của người này e rằng không chỉ nằm ở hạng nhất cuộc thi!”
Lúc này, một vị trưởng lão tiến lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức, người này là người vừa mới sống sót đi ra đi từ thần mộ chí tôn!”
Lời vừa nói ra, hiện trường đang sôi nổi trong nháy mắt trở lên im bặt.
Hạng nhất cuộc thi?
Thì đã sao chứ?
Nhưng nếu đi ra từ thần mộ chí tôn, thì đó lại là điều phi thường!
Những người có thể đi ra từ đó, làm gì có ai không phải quái thai trong đám quái thai? Có ai không phải yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt chứ?
Nhân vật như vậy đã có thể coi là kinh thiên động địa!
“Thần mộ chí tôn?”
“Thảo nào… Người này có thể tiếp được một chiêu của chưởng môn…”
“Thật không thể tin được!”
Giọng nói run run ở bên tai không dứt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều không dám khinh thường Lâm Chính.
“Các vị, hãy nhớ kỹ Đoạn Thiên Tường!”
Ngay lúc mọi người đang thảo luận hết sức sôi nổi về Lâm Chính, Hoa Vi Vi lại hét lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Hoa Vi Vi.
“Vi Vi, Im miệng! Đừng nói nữa!”
Hoa Thiên Hải căng thẳng, cuống cuồng quát lên.
Nhưng Hoa Vi Vi lại làm ngơ, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ hẳn là các vị đều đã nghe nói về người này rồi phải không? Dù sao Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta cũng truy sát người này ròng rã suốt mười năm!”
“Đủ rồi!”
Hoa Thiên Hải nổi giận, chỉ hận không thể ra tay lần nữa.
Nhưng có Lâm Chính che chở, ông ta muốn giết Hoa Vi Vi trước cũng không hề đơn giản.
“Hoa Thiên Hải, ông sợ cái gì? Cô Hoa chỉ đơn giản nói hai câu, ông đã nóng nảy như vậy, vậy không phải đang nói cho mọi người biết trong lòng ông có ý đồ xấu sao?”
Lâm Chính thờ ơ lên tiếng.
Những lời này như dao đâm vào tim Hoa Thiên Hải.
Bình luận facebook