-
Chương 3781-3785
Chương 3781: Lựa chọn
“Cái gì? Long Vương Điện?”
Dịch Quế Lâm bên cạnh biến sắc, khó tin nhìn Châu Thời Vận.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Anh từng nghe đến Long Vương Điện.
Thế tộc này không nằm trong lãnh thổ của Long Quốc, mà nằm ở ngoại vực Long Quốc, Long Vương Điện là thế lực nổi lên trong mấy chục năm gần đây, rất nổi tiếng ở ngoại vực Long Quốc, bên dưới có bốn phân điện Tử, Bạch, Kim, Thanh.
Nghe nói vài năm trước, điện chủ Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách đích thân dẫn bảy mươi hai chiến thần của Long Vương Điện đánh bại “Ám Vực Tu La” – một trong số các tổ chức mạnh nhất ngoại vực Long Quốc, đến mức danh tiếng vang vọng khắp nơi, chấn động toàn cầu, Tiêu Thiên Sách cũng lọt vào danh sách cao thủ hàng đầu thế giới, hiện đang xếp thứ chín.
Người có thể có tên trong bảng cao thủ cấp thế giới, có thể thấy thực lực mạnh đến mức nào.
Là một thành viên của Long Vương Điện, dĩ nhiên Châu Thời Vận có tư cách để tự hào.
Người ở Tử Vực cũng đều sững sờ.
“Thảo nào vực chủ rời khỏi Tử Vực hai ngày, hóa ra là đến ngoại vực Long Quốc mời cao thủ”.
“Cũng đúng, chỉ có nhân tài ngoại vực Long Quốc mới dám giúp Tử Vực. Dù sao thần y Lâm ở Giang Thành này đã trở thành long soái, người trong Long Quốc có ai dám đứng về phía chúng ta?”
“Bây giờ có Long Vương Điện ở ngoại vực giúp đỡ, chúng ta còn sợ gì nữa?”
“Tốt quá rồi!”
Người Tử Vực cực kỳ vui mừng nhảy cẫng lên.
Sắc mặt đám người Dịch Quế Lâm trở nên khó coi.
Long Vương Điện không dễ chọc vào. Nếu chọc họ tức giận, các cường giả Long Vương Điện sẽ đến Long Quốc để tính sổ với Dương Hoa, hiện tại Dương Hoa khắp mình đầy rẫy vết thương, căn bản không có khả năng ngăn cản các cường giả của Long Vương Điện…
Thấy sắc mặt mọi người thay đổi, Châu Thời Vận càng đắc ý và kiêu ngạo.
“Tướng Lâm, tôi đã nghe nói về ân oán giữa anh và Tử Vực, tôi không nghĩ ai đúng ai sai trong chuyện này, tôi mong anh có thể nhường một bước, dẫn người của anh đi, chuyện này sẽ được yên, được chứ?”
Châu Thời Vận mỉm cười nói, vẻ hứa hẹn hiện lên trên gương mặt hắn.
Hắn tin Lâm Chính là người thông minh.
Mà người thông minh không thể đối đầu với Long Vương Điện.
Trừ khi Lâm Chính muốn tan thành mây khói.
Còn thân phận long soái của Lâm Chính, Châu Thời Vận không quan tâm lắm.
Long Vương Điện ở ngoại vực Long Quốc không thuộc quyền quản lý của Long Quốc, nếu Lâm Chính không đồng ý, Long Vương Điện hoàn toàn có thể tiêu diệt Dương Hoa, sau đó chạy ra khỏi ngoại vực, Long Quốc không thể làm gì họ được.
Trong đại sảnh rơi vào im lặng.
Mọi người đều đang đợi Lâm Chính trả lời.
Nhưng Châu Thời Vận lại không kiên nhẫn, nụ cười dần biến mất: “Tướng Lâm, thời gian của tôi rất quý giá, rốt cuộc anh có đi hay không? Trả lời cho dứt khoát vào, tôi không có thời gian với anh đâu”.
Người Tử Vực mỉm cười nhìn sang, trong mắt đều hiện lên vẻ chế giễu.
“Vừa rồi chẳng phải anh rất tự cao đấy sao? Cứ tiếp tục đi”.
“Bây giờ đại nhân của Long Vương Điện ở đây rồi, để xem cậu còn ngạo mạn đến mức nào”.
“Sợ rồi chứ gì?”
Có vài người cảm thấy buồn cười, che miệng thấp giọng cười cợt.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên nói: “Nếu anh không phải là người Tử Vực thì chuyện này không liên quan đến anh”.
Mọi người sửng sốt.
Châu Thời Vận nhíu mày: “Thế nên ý anh là?”
“Cút!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Châu Thời Vận ngơ ngác.
Mạc Thanh Sơn cũng sững sờ, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Anh… anh dám bảo tôi cút hả?”
Châu Thời Vận hoàn hồn, trợn to mắt tức giận gào lên.
“Thần y Lâm, cậu điên rồi sao? Dám mắng nhiếc đại nhân Long Vương Điện? Cậu không muốn sống nữa à?”
Mạc Thanh Sơn nói.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, châm một điếu thuốc khàn giọng nói: “Châu Thời Vận đúng chứ? Tôi không quan tâm anh là Long Vương Điện hay Côn Vương Điện gì cả, một là bây giờ anh cút cho tôi, hai là tôi giết anh”.
Chương 3782: Tôi nhớ kỹ rồi!
“Anh!”
Châu Thời Vận tức đến mức cả người run rẩy, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Từ sau khi hắn gia nhập vào Long Vương Điện, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như thế.
“Khốn kiếp! Thần y Lâm! Cậu láo xược thật đấy! Cậu… cậu đúng là chẳng xem ai ra gì”.
Mạc Thanh Sơn nổi giận đùng đùng, nghiến răng đến mức sắp nát đến nơi.
“Mạc Thanh Sơn, tôi không muốn nhiều lời với các người nữa. Bây giờ tôi muốn phế hết tu vi của người Tử Vực, tôi khuyên ông nên thông báo cho người Tử Vực, đừng phản kháng, vì một khi phản kháng thì tôi không chỉ phế bỏ tu vi nữa đâu, mà là lấy mạng đấy, hiểu chưa?”
Lâm Chính lạnh lùng nói như thể đã đưa ra tối hậu thư.
“Tướng Lâm, anh quả thật muốn khai chiến với Long Vương Điện à?”
Châu Thời Vận nói.
“Tôi chỉ muốn động vào Tử Vực, chứ không phải là Long Vương Điện, nếu anh cản trở tôi thì tức là Long Vương Điện đang khai chiến với Dương Hoa tôi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có thể đại diện cho Long Vương Điện”.
Lâm Chính trầm giọng nói, sải bước đi về phía Mạc Thanh Sơn.
“Tên khốn họ Lâm kia, tôi không sợ cậu đâu”.
Mạc Thanh Sơn tức giận gào lên, sử dụng khí kình đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng ông ta nào phải là đối thủ của Lâm Chính.
Thực lực của Mạc Thanh Sơn cũng không hơn đạo chủ Thiên Ma Đạo, nhưng hiện tại sau khi đã hấp thu tu vi của đạo chủ Thiên Ma Đạo, Lâm Chính chỉ còn một bước nữa là đến Lục Địa Thần Tiên, sức mạnh phi thăng của hai bên không cùng đẳng cấp, vừa ra tay đã đè ép đối phương.
Chỉ thấy hai mắt Lâm Chính trợn to.
Vù vù vù...
Sức mạnh phi thăng quanh người Mạc Thanh Sơn lập tức vỡ nát.
Sau đó một nguồn năng lượng từ trên trời rơi xuống đập mạnh vào người Mạc Thanh Sơn.
Hai chân Mạc Thanh Sơn lập tức rơi xuống đất, mặt đất nứt toác.
Ông ta nghiến răng vất vả chống đỡ, cả người như thể không đứng vững được.
“Sức mạnh phi thăng?”
Châu Thời Vận nhíu mày.
“Thế chủ!”
“Thế chủ đừng sợ, chúng ta cùng nhau chống lại kẻ địch”.
“Giết!”
Người Tử Vực không nhịn được nữa, tức giận hét lên rồi lao đến chỗ Lâm Chính.
“Dừng tay! Mau dừng tay!”
Thần Hỏa Thánh Nữ vội vàng hét lên.
Nhưng rất khó khuyên được đám chết tiệt này.
Mấy người này biết rõ Lâm Chính chém chết đạo chủ Thiên Ma Đạo, thực lực rất mạnh nhưng vẫn chọn đánh trả, chuyện này không phải là chuyện Lâm Chính có thể khống chế.
Anh búng ngón tay.
Vèo vèo vèo...
Sức mạnh phi thăng lập tức biến thành mười mấy châm khí đáng sợ đâm xuyên qua huyết mạch của đám người này.
Các cường giả Tử Vực còn chưa kịp đến gần Lâm Chính thì khí kình đã bị đánh cho tan tác, mọi người đều ngã xuống đất, không có động tĩnh gì, đã đứt hơi.
“Gì cơ?”
Những người còn lại hoảng hốt, đều sợ đến mức không dám động.
Lâm Chính giơ chân lên đá vào người Mạc Thanh Sơn.
Vèo!
Mạc Thanh Sơn nôn ra máu, văng ra xa rồi ngã xuống đất, cực kỳ thảm hại hệt như người phụ nữ trước đó.
“A!”
Ông ta không cam tâm, tức giận gào lên muốn đứng dậy.
Nhưng mấy cây châm bạc của Lâm Chính đã bay đến, đâm vào trên người ông ta.
Ngay tức khắc cơ thể Mạc Thanh Sơn bị phong ấn, không thể động đậy, chỉ có thể gào lên với Lâm Chính.
“Tôi muốn phanh thây ông, tôi muốn xé nát ông”.
Ánh mắt Lâm Chính hiện lên sát khí, định dứt khoát ra tay.
Nhưng lúc này dường như anh chú ý đến cái gì, Thần Hỏa Thánh Nữ bên cạnh nhìn sang.
Chỉ thấy Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêng đầu, nhắm chặt mắt lại, nước mắt đã ướt đẫm cả gương mặt cô ta.
Như thể cô ta không nỡ nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.
“Thế chủ cũng họ Mạc, Thánh Nữ đại nhân, ông ta là gì của cô?”
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Ông ấy là chú họ của tôi…”
Mạc Khinh Vũ khàn giọng nói.
“Vậy à?”
Lâm Chính gật đầu, sau đó lại ném châm bạc ra.
Soạt...
Mấy cây châm bạc rơi xuống, trên người Mạc Thanh Sơn lập tức bốc lên khói trắng.
“A!”
Gân xanh ông ta nổi lên, tức giận gào lên, đến khi khói trắng biến mất, tu vi Mạc Thanh Sơn đã không còn gì.
Người xung quanh đơ người, mắt trợn to như chuông đồng.
Tu vi của chủ Tử Vực cứ thế bị thần y Lâm phế bỏ.
Mạc Thanh Sơn gào lên, cả người như trở nên điên loạn.
Còn Châu Thời Vận thì sắc mặt tái mét, liên tục gật đầu.
“Hay! Hay cho một thần y Lâm ở Giang Thành, Châu Thời Vận tôi sẽ nhớ kỹ”.
“Châu đại nhân phải trả thù cho tôi, trả thù cho tôi”.
Mạc Thanh Sơn gào lên, trong mắt là sự thù hận và oán giận.
Nhưng lúc này ông ta đã là một người tàn phế, Châu Thời Vận chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, sau đó xoay người bỏ đi.
Thấy thế, sắc mặt người Tử Vực xám như tro tàn.
Ai mà ngờ sự việc lại trở thành như vậy…
“Vậy thì bây giờ chúng ta nên bắt đầu rồi”.
Lâm Chính khàn giọng nói, đi về phía những người còn lại.
“Không!”
“Tướng Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi”.
“Cho chúng tôi một cơ hội”.
“Tôi không muốn phế bỏ tu vi, tôi không muốn làm một người tàn phế”.
Mọi người quỳ xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin.
Thế nhưng chẳng có tác dụng gì.
Lần này Lâm Chính đã quyết tâm không được nương tay.
Chương 3783: Tôn trọng
Không có Châu Thời Vận chống lưng, người của Tử Vực lập tức không còn tâm lý phản kháng.
Dù sao ngay cả vực chủ Mộ Thanh Sơn cũng không đánh được với Lâm Chính quá mấy chiêu.
Những người còn lại lấy gì để chống lại anh đây?
Chỉ thấy Lâm Chính tung người nhảy lên không trung, tế ra vô số châm khí, che rợp bầu trời.
Ngày hôm nay, bầu trời Tử Vực rơi xuống một cơn mưa châm, như cuồng phong vũ bão, không gì cản nổi.
Thần Hỏa Thánh Nữ Mạc Khinh Vũ lặng lẽ đứng trước sảnh đường, nhìn cơn mưa này, khẽ nhắm mắt lại.
Tử Vực có ngày hôm nay, cô ta không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao những người ở đây cũng quá tự phụ, lòng dạ nhỏ nhen.
“Như vậy cũng tốt”.
“Không có tu vi thì sẽ không có phân tranh, nếu người Tử Vực thực sự muốn ở ẩn thì cần gì phải để ý đến võ công chứ?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lẩm bẩm.
Khi Lâm Chính quay trở lại, Tử Vực đã hoàn toàn yên tĩnh.
Có người không cam lòng, có người thản nhiên chấp nhận, có người vẫn ngây ra như phỗng.
“Cảm ơn anh”.
Mạc Khinh Vũ nhỏ giọng nói.
Thực ra với tính tình của Lâm Chính, anh tuyệt đối sẽ không tha cho Tử Vực, dù sao bọn họ cũng nhiều lần muốn giết anh, còn lẻn vào Giang Thành để báo với Thiên Ma Đạo vị trí của người Dương Hoa, cấu kết với Thiên Ma Đạo làm chuyện xấu.
Ngay cả Thiên Ma Đạo cũng bị Lâm Chính xóa sổ thì không có lý do gì để anh giữ lại Tử Vực cả.
Sở dĩ anh chỉ phế không giết là vì nể mặt Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Bây giờ cô có dự định gì? Cùng tôi về Giang Thành hay ở lại đây?”.
Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ có khỏe không?”.
Mạc Khinh Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Ông ta đang chữa trị ở học viện”.
“Có anh ở đây thì sư phụ chắc chắn bình an vô sự, còn tôi… thì ở lại đây đi. Thực lực của tôi không mạnh, theo anh về Giang Thành cũng chẳng giúp được gì. Đương nhiên, nếu anh cần đến tôi thì có thể phái người đến báo tin bất cứ lúc nào, tôi sẽ dốc hết sức để giúp đỡ anh”.
Cô ta nhìn về phía xa, đáy mắt lóe lên một tia sáng.
Cô ta trải qua quá nhiều chuyện, đã đến lúc muốn được nghỉ ngơi.
Mà Tử Vực hiện giờ chính là nơi yên tĩnh nhất.
Cô ta không muốn tham dự vào những cuộc tranh giành và giết chóc nữa.
“Tôi tôn trọng lựa chọn của cô”.
Lâm Chính lấy một tấm danh thiếp ra, đặt lên bàn.
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi”.
Dứt lời, Lâm Chính xoay người định đi.
“Lâm Chính!”.
Mạc Khinh Vũ bỗng gọi một tiếng.
Lâm Chính dừng chân, ngoái lại nhìn cô ta.
Cô gái ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Hãy bảo trọng”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, dẫn theo đám Dịch Quế Lâm rời khỏi địa phận Tử Vực.
Trên đường trở về Giang Thành, sắc mặt Dịch Quế Lâm âm trầm, tâm sự ngổn ngang.
“Ông đang nghĩ gì vậy?”.
Lâm Chính thông qua gương chiếu hậu nhìn Dịch Quế Lâm đang lái xe, bình thản hỏi.
“Hả? Không… không có gì”.
Dịch Quế Lâm vội đáp.
“Đang nghĩ về chuyện của Long Vương Điện sao?”.
Lâm Chính nói.
“Việc này… Thần y Lâm, dù sao Long Vương Điện cũng là thế lực ngoại vực, đến vô ảnh đi vô tung. Châu Thời Vận này lại là con trai của Tử Long Điện, một trong tứ đại phân điện của Long Vương Điện, địa vị bất phàm. Nếu cậu ta đến tìm chúng ta gây rắc rối thì chúng ta phải làm sao…”, Dịch Quế Lâm suy nghĩ một lát rồi nói.
“Nếu đã kết thù thì nên chuẩn bị sẵn sàng, phái người đến ngoại vực thăm dò tin tức về Long Vương Điện. Nếu Châu Thời Vận này muốn gây rắc rối cho Dương Hoa thì chúng ta chỉ đành phản kích thôi”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Dịch Quế Lâm gật đầu, đạp chân ga, lái như bay về Giang Thành.
Lâm Chính vừa trở về học viện Huyền Y Phái đã bị Từ Thiên dẫn đến trước một bãi đất trống ở chính giữa học viện.
Lúc này, trước bãi đất trống chất một đống rương cao như núi…
Chương 3784: Những chiếc rương
“Chủ tịch Lâm, đây đều là những thứ được đưa từ Thiên Ma Đạo đến! Một số vật tư bình thường đã được tôi giao cho Mã Hải xử lý, còn đây là những thứ khá quý hiếm, mời cậu xử lý!”.
Từ Thiên hơi cúi người nói.
Lâm Chính gật đầu, nhìn những chiếc rương này.
Bề ngoài của mỗi chiếc rương đều không giống nhau, có cái đen sì như than, có cái lóng lánh ánh vàng, nhưng tất cả đều dính máu.
Quá nửa là bảo bối Thiên Ma Đạo cướp về khi tấn công các thế tộc khác.
Lâm Chính mở từng chiếc rương một.
Phát hiện trong này không những có rất nhiều nguyên liệu đan dược, mà còn có các loại bí tịch võ học, hầm bà lằng đủ thứ, trong đó không thiếu cả cấm thuật.
Lâm Chính trước giờ vẫn luôn phản cảm với cấm thuật, tuy anh cũng từng dùng cấm thuật, nhưng cấm thuật anh dùng chỉ là một số pháp thuật gây tổn thương cho chính cơ thể anh. Còn hầu hết cấm thuật ở đây đều dùng tính mạng người khác để hiến tế, tội ác tày trời, trái với luân thường đạo lý.
Lâm Chính lật ra xem một lượt, bình thản nói: “Mang hết số rương này vào phòng tôi”.
“Vâng, thần y Lâm”.
Từ Thiên gật đầu.
“Từ Chính đâu?”.
“Đã đưa đội của cậu ấy về rồi, Chủ tịch Lâm đừng lo, đám Từ Chính đều bình an vô sự”.
“Vậy thì tốt, bảo bọn họ không được dừng việc nghiên cứu dự án, mọi kinh phí cứ báo với Mã Hải chi trả”.
“Vâng…”
Lâm Chính gật đầu, rồi vác mấy chiếc rương về phòng mình nghiên cứu.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có một chuyện, đó chính là khiến bản thân nhanh chóng đột phá lên Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng những chuyện như thế này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không phải cứ nỗ lực và có thiên phú là làm được.
Sự nỗ lực và thiên phú của Thánh Quân Diệp Viêm không kém gì Lâm Chính, mà muốn đột phá cũng phải dựa vào nhẫn chí tôn, đủ để thấy cảnh giới này khó đến mức nào.
Nhưng Lâm Chính cũng có ưu thế, bộ xương chí tôn này chính là mấu chốt để anh đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Bây giờ Lâm Chính chỉ còn cách một cánh cửa.
Anh hi vọng có thể tìm được cách bước qua cánh cửa trong đống sách cấm ma đạo này.
Lâm Chính ở trong phòng nghiên cứu nửa ngày thì có người gõ cửa.
“Vào đi”.
Lâm Chính vừa đọc sách vừa lên tiếng.
Cừa bị đẩy ra, Đông Phương đảo chủ vào phòng, hành lễ với Lâm Chính.
“Tướng Lâm”.
“Đảo chủ có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính đứng lên, mỉm cười nói.
“Tướng Lâm, hiện giờ Thiên Ma Đạo đã bị diệt, chúng tôi cũng nên về đảo, nên đến để từ biệt cậu”.
“Cổ Cương đã về Yên Kinh, báo cáo chuyện này với cấp trên. Thần đảo Đông Phương các ông có công lao rất lớn trong trận chiến này, để mấy ngày nữa các ông hãy về, chờ chính quyền Long Quốc khen thưởng rồi về cũng không muộn”, Lâm Chính nói.
“Trận chiến này có thể thắng được là nhờ thực lực mạnh mẽ của tướng Lâm nghiền nát kẻ địch, chứ chúng tôi làm được gì chứ? Hơn nữa, so với sự huy hoàng của tổ tiên thì việc làm của chúng tôi quá nhỏ bé! Khen thưởng thì miễn đi!”.
Đông Phương đảo chủ lắc đầu, nở nụ cười chua chát: “Huống hồ đây là lần đầu tiên tộc nhân rời đảo, ai nấy đều muốn về sớm”.
“Vậy à? Thôi được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, để tôi phái người đưa các ông về”.
“Chuyện nhỏ mà, nhưng tướng Lâm, xin hỏi lúc nào thì cậu có thời gian, dù sao chú tôi…”
Đông Phương đảo chủ muốn nói lại thôi.
“Chú hai ông Hạ Mãnh Hổ đúng không? Yên tâm đi, tôi sẽ dành thời gian đến chữa trị cho ông ta. Ông ta vẫn phải dùng thuốc điều dưỡng một thời gian, nên ông cũng đừng nóng lòng quá”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Có câu này của tướng Lâm thì tôi yên tâm rồi, tôi xin cáo từ”.
Đông Phương đảo chủ lại cúi xuống, rồi xoay người rời đi.
Chương 3785: Đỉnh Cô Phong
Trên một ngọn núi cao chọc tầng mây.
Hai bóng người đang ngồi chơi cờ trong đình.
“Trần tông chủ dẫn dắt mọi người vào Cô Phong chúng tôi đúng là hành động sáng suốt, có các vị cao thủ của Hổ Tiếu Tông gia nhập, Cô Phong chúng ta chắc chắn có thể xưng bá Long Quốc, không ai có thể địch lại”.
Một người đàn ông trung niên để râu dài vừa hạ cờ, vừa mỉm cười nói với người đàn ông mặt chữ điền ở đối diện.
“Độc Cô minh chủ quá khen, Hổ Tiếu Tông chúng tôi gia nhập Cô Phong cũng chỉ là nước chảy vào biển, không đáng nhắc đến! Nay Cô Phong đã là liên minh do hai mươi lăm thế tộc siêu cấp hợp thành, lực lượng thế này đừng nói là ở Long Quốc, dù là ở khắp thế giới cũng không ai sánh bằng!”, Trần Thiên Hổ cười hà hà nói, cũng hạ một quân cờ.
Độc Cô Lôi Đình vuốt râu, như đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, một đệ tử của Cô Phong vội vã chạy lên đỉnh núi.
“Bẩm minh chủ! Có người báo tin, Thiên Ma Đạo đã bị thần y Lâm ở Giang Thành tiêu diệt, đạo chủ Thiên Ma Đạo cũng bị thần y Lâm giết chết, xương cốt không còn!”.
Soạt!
Quân cờ trong tay Trần Thiên Hổ tuột khỏi ngón tay, ngây ra như phỗng, như đã mất hồn.
“Biết rồi, lui xuống đi”.
Độc Cô Lôi Đình phất tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Vâng!”.
Người đó rời khỏi đỉnh núi.
Trần Thiên Hổ kinh ngạc: “Minh chủ, thần y Lâm ở Giang Thành thật là ghê gớm, tiêu diệt được cả Thiên Ma Đạo? Dương Hoa ở Giang Thành của cậu ta lại có được thực lực như vậy?”.
“Chuyện này tôi biết lâu rồi. Nghe nói lần này thần y Lâm tiêu diệt Thiên Ma Đạo có Long Quốc trợ trận, còn có mười mấy thế tộc bị Thiên Ma Đạo hãm hại cùng hỗ trợ! Thiên Ma Đạo đã không còn như xưa, bị tiêu diệt cũng là chuyện sớm muộn, tôi chỉ không ngờ đạo chủ Thiên Ma Đạo lại chết trong tay thần y Lâm!”.
Độc Cô Lôi Đình nhíu mày.
Ông ta từng gặp đạo chủ Thiên Ma Đạo một lần, thực lực người này thế nào đến ông ta cũng không nhìn thấu.
Đại ma đầu đáng sợ hung tàn đến thế mà lại chết trong tay Lâm Chính, đúng là không tưởng tượng nổi.
“Minh chủ, đó là thần y Lâm, chúng ta không thể không đề phòng!”.
Trần Thiên Hổ khẽ nói.
“Đề phòng?”.
Độc Cô Lôi Đình lạnh lùng nói: “Phó minh chủ Nghiêm Tàng Hải của Cô Phong chúng tôi đã chết trong tay thần y Lâm! Ông Hầu, Đại trưởng lão của chúng tôi cũng chết vì thần y Lâm! Cô Phong chúng tôi không chỉ là đề phòng cậu ta!”.
“Chẳng lẽ minh chủ muốn khai chiến với thần y Lâm?".
Trần Thiên Hổ hít sâu một hơi, không khỏi run rẩy.
Mấy năm qua, hung danh của thần y Lâm vang xa, người trong giới võ thuật ai cũng e ngại. Những người dân Long Quốc có lẽ cũng không ngờ vị Bồ Tát sống hành y tế thế, dùng y thuật giải cứu chúng sinh như thần y Lâm lại là một sát thần thực thụ trong giới võ thuật!
Thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc, sơn trang Thánh Y,… có ai không bị thần y Lâm tiêu diệt?
Bây giờ lại thêm một Thiên Ma Đạo…
Người của giới võ thuật Long Quốc nhắc tới thần y Lâm là biến sắc.
“Trần tông chủ sợ rồi sao?”.
Độc Cô Lôi Đình nheo mắt lại nhìn ông ta.
“Chuyện đó… Minh chủ, ông biết đấy, con người tôi không thích chiến đấu…”, Trần Thiên Hổ cười gượng.
“Yên tâm, nếu thật sự ra tay với thần y Lâm, chúng ta sẽ có đối sách vẹn toàn. Dù gì chúng ta cũng là một liên minh, tôi phải suy xét đến lợi ích của mọi người!”, Độc Cô Lôi Đình cười nói.
“Minh chủ nói phải! Minh chủ nói phải!”.
Trần Thiên Hổ vội đáp.
“Sư phụ!”.
Một bóng người đi lên đỉnh núi, chắp tay chào Độc Cô Lôi Đình.
“Ồ? Là Nan Tuyệt à? Có chuyện gì sao?”.
Độc Cô Lôi Đình nhìn người đó, cất tiếng hỏi.
“Sư phụ, vừa nhận được tin Tử Vực đã bị phế…”.
Tiêu Nan Tuyệt khẽ nói.
Trần Thiên Hổ ngạc nhiên: “Cậu Tiêu? Cậu nói vậy là sao? Tử Vực bị phế rồi? Bị phế cái gì?”.
“Tu vi!”.
Tiêu Nan Tuyệt tái mặt, giọng nói khô khan: “Nghe người của chúng ta thông báo, ngày hôm qua thần y Lâm đã đích thân đến Tử Vực, phế bỏ toàn bộ tu vi của mấy nghìn người ở Tử Vực…”.
Vù!
Trần Thiên Hổ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, vô cùng chấn động.
Độc Cô Lôi Đình không nói gì, nắm quân cờ, hồi lâu không hạ xuống.
“Sư phụ, nay thần y Lâm đã diệt Thiên Ma Đạo, phế Tử Vực, làm giới võ thuật Long Quốc chấn động! Người này trẻ tuổi như vậy hoàn toàn có thể tham gia đại hội, nếu hắn tham gia đại hội, sợ rằng con cũng không phải đối thủ của hắn!”.
Tiêu Nan Tuyệt chắp tay: “Xin sư phụ trợ giúp!”.
Độc Cô Lôi Đình nhìn chằm chằm Tiêu Nan Tuyệt, trong lòng sáng tỏ: “Nan Tuyệt, ta biết lòng con. Ông Hầu là bố nuôi của con, thật ra không phải con sợ đấu không lại thần y Lâm, mà là con lo rằng bọn ta bị dọa sợ bởi hành động gần đây của thần y Lâm, không định đối phó với cậu ta, vậy thì con không thể trả thù, đúng không?”.
“Chuyện đó…”.
Tiêu Nan Tuyệt ngập ngừng.
Độc Cô Lôi Đình đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Nan Tuyệt, nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau đó tháo tấm lệnh bài ở thắt lưng đưa cho anh ta.
“Sư phụ, đây là…”.
“Con cầm lấy lệnh bài này đi đến một nơi, đến đó rồi một năm sau quay lại, đợi ngày con quay lại, mối thù của bố nuôi con sẽ do con đích thân trả!”.
“Cái gì? Long Vương Điện?”
Dịch Quế Lâm bên cạnh biến sắc, khó tin nhìn Châu Thời Vận.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Anh từng nghe đến Long Vương Điện.
Thế tộc này không nằm trong lãnh thổ của Long Quốc, mà nằm ở ngoại vực Long Quốc, Long Vương Điện là thế lực nổi lên trong mấy chục năm gần đây, rất nổi tiếng ở ngoại vực Long Quốc, bên dưới có bốn phân điện Tử, Bạch, Kim, Thanh.
Nghe nói vài năm trước, điện chủ Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách đích thân dẫn bảy mươi hai chiến thần của Long Vương Điện đánh bại “Ám Vực Tu La” – một trong số các tổ chức mạnh nhất ngoại vực Long Quốc, đến mức danh tiếng vang vọng khắp nơi, chấn động toàn cầu, Tiêu Thiên Sách cũng lọt vào danh sách cao thủ hàng đầu thế giới, hiện đang xếp thứ chín.
Người có thể có tên trong bảng cao thủ cấp thế giới, có thể thấy thực lực mạnh đến mức nào.
Là một thành viên của Long Vương Điện, dĩ nhiên Châu Thời Vận có tư cách để tự hào.
Người ở Tử Vực cũng đều sững sờ.
“Thảo nào vực chủ rời khỏi Tử Vực hai ngày, hóa ra là đến ngoại vực Long Quốc mời cao thủ”.
“Cũng đúng, chỉ có nhân tài ngoại vực Long Quốc mới dám giúp Tử Vực. Dù sao thần y Lâm ở Giang Thành này đã trở thành long soái, người trong Long Quốc có ai dám đứng về phía chúng ta?”
“Bây giờ có Long Vương Điện ở ngoại vực giúp đỡ, chúng ta còn sợ gì nữa?”
“Tốt quá rồi!”
Người Tử Vực cực kỳ vui mừng nhảy cẫng lên.
Sắc mặt đám người Dịch Quế Lâm trở nên khó coi.
Long Vương Điện không dễ chọc vào. Nếu chọc họ tức giận, các cường giả Long Vương Điện sẽ đến Long Quốc để tính sổ với Dương Hoa, hiện tại Dương Hoa khắp mình đầy rẫy vết thương, căn bản không có khả năng ngăn cản các cường giả của Long Vương Điện…
Thấy sắc mặt mọi người thay đổi, Châu Thời Vận càng đắc ý và kiêu ngạo.
“Tướng Lâm, tôi đã nghe nói về ân oán giữa anh và Tử Vực, tôi không nghĩ ai đúng ai sai trong chuyện này, tôi mong anh có thể nhường một bước, dẫn người của anh đi, chuyện này sẽ được yên, được chứ?”
Châu Thời Vận mỉm cười nói, vẻ hứa hẹn hiện lên trên gương mặt hắn.
Hắn tin Lâm Chính là người thông minh.
Mà người thông minh không thể đối đầu với Long Vương Điện.
Trừ khi Lâm Chính muốn tan thành mây khói.
Còn thân phận long soái của Lâm Chính, Châu Thời Vận không quan tâm lắm.
Long Vương Điện ở ngoại vực Long Quốc không thuộc quyền quản lý của Long Quốc, nếu Lâm Chính không đồng ý, Long Vương Điện hoàn toàn có thể tiêu diệt Dương Hoa, sau đó chạy ra khỏi ngoại vực, Long Quốc không thể làm gì họ được.
Trong đại sảnh rơi vào im lặng.
Mọi người đều đang đợi Lâm Chính trả lời.
Nhưng Châu Thời Vận lại không kiên nhẫn, nụ cười dần biến mất: “Tướng Lâm, thời gian của tôi rất quý giá, rốt cuộc anh có đi hay không? Trả lời cho dứt khoát vào, tôi không có thời gian với anh đâu”.
Người Tử Vực mỉm cười nhìn sang, trong mắt đều hiện lên vẻ chế giễu.
“Vừa rồi chẳng phải anh rất tự cao đấy sao? Cứ tiếp tục đi”.
“Bây giờ đại nhân của Long Vương Điện ở đây rồi, để xem cậu còn ngạo mạn đến mức nào”.
“Sợ rồi chứ gì?”
Có vài người cảm thấy buồn cười, che miệng thấp giọng cười cợt.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên nói: “Nếu anh không phải là người Tử Vực thì chuyện này không liên quan đến anh”.
Mọi người sửng sốt.
Châu Thời Vận nhíu mày: “Thế nên ý anh là?”
“Cút!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Châu Thời Vận ngơ ngác.
Mạc Thanh Sơn cũng sững sờ, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Anh… anh dám bảo tôi cút hả?”
Châu Thời Vận hoàn hồn, trợn to mắt tức giận gào lên.
“Thần y Lâm, cậu điên rồi sao? Dám mắng nhiếc đại nhân Long Vương Điện? Cậu không muốn sống nữa à?”
Mạc Thanh Sơn nói.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, châm một điếu thuốc khàn giọng nói: “Châu Thời Vận đúng chứ? Tôi không quan tâm anh là Long Vương Điện hay Côn Vương Điện gì cả, một là bây giờ anh cút cho tôi, hai là tôi giết anh”.
Chương 3782: Tôi nhớ kỹ rồi!
“Anh!”
Châu Thời Vận tức đến mức cả người run rẩy, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Từ sau khi hắn gia nhập vào Long Vương Điện, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như thế.
“Khốn kiếp! Thần y Lâm! Cậu láo xược thật đấy! Cậu… cậu đúng là chẳng xem ai ra gì”.
Mạc Thanh Sơn nổi giận đùng đùng, nghiến răng đến mức sắp nát đến nơi.
“Mạc Thanh Sơn, tôi không muốn nhiều lời với các người nữa. Bây giờ tôi muốn phế hết tu vi của người Tử Vực, tôi khuyên ông nên thông báo cho người Tử Vực, đừng phản kháng, vì một khi phản kháng thì tôi không chỉ phế bỏ tu vi nữa đâu, mà là lấy mạng đấy, hiểu chưa?”
Lâm Chính lạnh lùng nói như thể đã đưa ra tối hậu thư.
“Tướng Lâm, anh quả thật muốn khai chiến với Long Vương Điện à?”
Châu Thời Vận nói.
“Tôi chỉ muốn động vào Tử Vực, chứ không phải là Long Vương Điện, nếu anh cản trở tôi thì tức là Long Vương Điện đang khai chiến với Dương Hoa tôi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có thể đại diện cho Long Vương Điện”.
Lâm Chính trầm giọng nói, sải bước đi về phía Mạc Thanh Sơn.
“Tên khốn họ Lâm kia, tôi không sợ cậu đâu”.
Mạc Thanh Sơn tức giận gào lên, sử dụng khí kình đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng ông ta nào phải là đối thủ của Lâm Chính.
Thực lực của Mạc Thanh Sơn cũng không hơn đạo chủ Thiên Ma Đạo, nhưng hiện tại sau khi đã hấp thu tu vi của đạo chủ Thiên Ma Đạo, Lâm Chính chỉ còn một bước nữa là đến Lục Địa Thần Tiên, sức mạnh phi thăng của hai bên không cùng đẳng cấp, vừa ra tay đã đè ép đối phương.
Chỉ thấy hai mắt Lâm Chính trợn to.
Vù vù vù...
Sức mạnh phi thăng quanh người Mạc Thanh Sơn lập tức vỡ nát.
Sau đó một nguồn năng lượng từ trên trời rơi xuống đập mạnh vào người Mạc Thanh Sơn.
Hai chân Mạc Thanh Sơn lập tức rơi xuống đất, mặt đất nứt toác.
Ông ta nghiến răng vất vả chống đỡ, cả người như thể không đứng vững được.
“Sức mạnh phi thăng?”
Châu Thời Vận nhíu mày.
“Thế chủ!”
“Thế chủ đừng sợ, chúng ta cùng nhau chống lại kẻ địch”.
“Giết!”
Người Tử Vực không nhịn được nữa, tức giận hét lên rồi lao đến chỗ Lâm Chính.
“Dừng tay! Mau dừng tay!”
Thần Hỏa Thánh Nữ vội vàng hét lên.
Nhưng rất khó khuyên được đám chết tiệt này.
Mấy người này biết rõ Lâm Chính chém chết đạo chủ Thiên Ma Đạo, thực lực rất mạnh nhưng vẫn chọn đánh trả, chuyện này không phải là chuyện Lâm Chính có thể khống chế.
Anh búng ngón tay.
Vèo vèo vèo...
Sức mạnh phi thăng lập tức biến thành mười mấy châm khí đáng sợ đâm xuyên qua huyết mạch của đám người này.
Các cường giả Tử Vực còn chưa kịp đến gần Lâm Chính thì khí kình đã bị đánh cho tan tác, mọi người đều ngã xuống đất, không có động tĩnh gì, đã đứt hơi.
“Gì cơ?”
Những người còn lại hoảng hốt, đều sợ đến mức không dám động.
Lâm Chính giơ chân lên đá vào người Mạc Thanh Sơn.
Vèo!
Mạc Thanh Sơn nôn ra máu, văng ra xa rồi ngã xuống đất, cực kỳ thảm hại hệt như người phụ nữ trước đó.
“A!”
Ông ta không cam tâm, tức giận gào lên muốn đứng dậy.
Nhưng mấy cây châm bạc của Lâm Chính đã bay đến, đâm vào trên người ông ta.
Ngay tức khắc cơ thể Mạc Thanh Sơn bị phong ấn, không thể động đậy, chỉ có thể gào lên với Lâm Chính.
“Tôi muốn phanh thây ông, tôi muốn xé nát ông”.
Ánh mắt Lâm Chính hiện lên sát khí, định dứt khoát ra tay.
Nhưng lúc này dường như anh chú ý đến cái gì, Thần Hỏa Thánh Nữ bên cạnh nhìn sang.
Chỉ thấy Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêng đầu, nhắm chặt mắt lại, nước mắt đã ướt đẫm cả gương mặt cô ta.
Như thể cô ta không nỡ nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.
“Thế chủ cũng họ Mạc, Thánh Nữ đại nhân, ông ta là gì của cô?”
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Ông ấy là chú họ của tôi…”
Mạc Khinh Vũ khàn giọng nói.
“Vậy à?”
Lâm Chính gật đầu, sau đó lại ném châm bạc ra.
Soạt...
Mấy cây châm bạc rơi xuống, trên người Mạc Thanh Sơn lập tức bốc lên khói trắng.
“A!”
Gân xanh ông ta nổi lên, tức giận gào lên, đến khi khói trắng biến mất, tu vi Mạc Thanh Sơn đã không còn gì.
Người xung quanh đơ người, mắt trợn to như chuông đồng.
Tu vi của chủ Tử Vực cứ thế bị thần y Lâm phế bỏ.
Mạc Thanh Sơn gào lên, cả người như trở nên điên loạn.
Còn Châu Thời Vận thì sắc mặt tái mét, liên tục gật đầu.
“Hay! Hay cho một thần y Lâm ở Giang Thành, Châu Thời Vận tôi sẽ nhớ kỹ”.
“Châu đại nhân phải trả thù cho tôi, trả thù cho tôi”.
Mạc Thanh Sơn gào lên, trong mắt là sự thù hận và oán giận.
Nhưng lúc này ông ta đã là một người tàn phế, Châu Thời Vận chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, sau đó xoay người bỏ đi.
Thấy thế, sắc mặt người Tử Vực xám như tro tàn.
Ai mà ngờ sự việc lại trở thành như vậy…
“Vậy thì bây giờ chúng ta nên bắt đầu rồi”.
Lâm Chính khàn giọng nói, đi về phía những người còn lại.
“Không!”
“Tướng Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi”.
“Cho chúng tôi một cơ hội”.
“Tôi không muốn phế bỏ tu vi, tôi không muốn làm một người tàn phế”.
Mọi người quỳ xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin.
Thế nhưng chẳng có tác dụng gì.
Lần này Lâm Chính đã quyết tâm không được nương tay.
Chương 3783: Tôn trọng
Không có Châu Thời Vận chống lưng, người của Tử Vực lập tức không còn tâm lý phản kháng.
Dù sao ngay cả vực chủ Mộ Thanh Sơn cũng không đánh được với Lâm Chính quá mấy chiêu.
Những người còn lại lấy gì để chống lại anh đây?
Chỉ thấy Lâm Chính tung người nhảy lên không trung, tế ra vô số châm khí, che rợp bầu trời.
Ngày hôm nay, bầu trời Tử Vực rơi xuống một cơn mưa châm, như cuồng phong vũ bão, không gì cản nổi.
Thần Hỏa Thánh Nữ Mạc Khinh Vũ lặng lẽ đứng trước sảnh đường, nhìn cơn mưa này, khẽ nhắm mắt lại.
Tử Vực có ngày hôm nay, cô ta không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao những người ở đây cũng quá tự phụ, lòng dạ nhỏ nhen.
“Như vậy cũng tốt”.
“Không có tu vi thì sẽ không có phân tranh, nếu người Tử Vực thực sự muốn ở ẩn thì cần gì phải để ý đến võ công chứ?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lẩm bẩm.
Khi Lâm Chính quay trở lại, Tử Vực đã hoàn toàn yên tĩnh.
Có người không cam lòng, có người thản nhiên chấp nhận, có người vẫn ngây ra như phỗng.
“Cảm ơn anh”.
Mạc Khinh Vũ nhỏ giọng nói.
Thực ra với tính tình của Lâm Chính, anh tuyệt đối sẽ không tha cho Tử Vực, dù sao bọn họ cũng nhiều lần muốn giết anh, còn lẻn vào Giang Thành để báo với Thiên Ma Đạo vị trí của người Dương Hoa, cấu kết với Thiên Ma Đạo làm chuyện xấu.
Ngay cả Thiên Ma Đạo cũng bị Lâm Chính xóa sổ thì không có lý do gì để anh giữ lại Tử Vực cả.
Sở dĩ anh chỉ phế không giết là vì nể mặt Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Bây giờ cô có dự định gì? Cùng tôi về Giang Thành hay ở lại đây?”.
Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ có khỏe không?”.
Mạc Khinh Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Ông ta đang chữa trị ở học viện”.
“Có anh ở đây thì sư phụ chắc chắn bình an vô sự, còn tôi… thì ở lại đây đi. Thực lực của tôi không mạnh, theo anh về Giang Thành cũng chẳng giúp được gì. Đương nhiên, nếu anh cần đến tôi thì có thể phái người đến báo tin bất cứ lúc nào, tôi sẽ dốc hết sức để giúp đỡ anh”.
Cô ta nhìn về phía xa, đáy mắt lóe lên một tia sáng.
Cô ta trải qua quá nhiều chuyện, đã đến lúc muốn được nghỉ ngơi.
Mà Tử Vực hiện giờ chính là nơi yên tĩnh nhất.
Cô ta không muốn tham dự vào những cuộc tranh giành và giết chóc nữa.
“Tôi tôn trọng lựa chọn của cô”.
Lâm Chính lấy một tấm danh thiếp ra, đặt lên bàn.
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi”.
Dứt lời, Lâm Chính xoay người định đi.
“Lâm Chính!”.
Mạc Khinh Vũ bỗng gọi một tiếng.
Lâm Chính dừng chân, ngoái lại nhìn cô ta.
Cô gái ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Hãy bảo trọng”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, dẫn theo đám Dịch Quế Lâm rời khỏi địa phận Tử Vực.
Trên đường trở về Giang Thành, sắc mặt Dịch Quế Lâm âm trầm, tâm sự ngổn ngang.
“Ông đang nghĩ gì vậy?”.
Lâm Chính thông qua gương chiếu hậu nhìn Dịch Quế Lâm đang lái xe, bình thản hỏi.
“Hả? Không… không có gì”.
Dịch Quế Lâm vội đáp.
“Đang nghĩ về chuyện của Long Vương Điện sao?”.
Lâm Chính nói.
“Việc này… Thần y Lâm, dù sao Long Vương Điện cũng là thế lực ngoại vực, đến vô ảnh đi vô tung. Châu Thời Vận này lại là con trai của Tử Long Điện, một trong tứ đại phân điện của Long Vương Điện, địa vị bất phàm. Nếu cậu ta đến tìm chúng ta gây rắc rối thì chúng ta phải làm sao…”, Dịch Quế Lâm suy nghĩ một lát rồi nói.
“Nếu đã kết thù thì nên chuẩn bị sẵn sàng, phái người đến ngoại vực thăm dò tin tức về Long Vương Điện. Nếu Châu Thời Vận này muốn gây rắc rối cho Dương Hoa thì chúng ta chỉ đành phản kích thôi”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Dịch Quế Lâm gật đầu, đạp chân ga, lái như bay về Giang Thành.
Lâm Chính vừa trở về học viện Huyền Y Phái đã bị Từ Thiên dẫn đến trước một bãi đất trống ở chính giữa học viện.
Lúc này, trước bãi đất trống chất một đống rương cao như núi…
Chương 3784: Những chiếc rương
“Chủ tịch Lâm, đây đều là những thứ được đưa từ Thiên Ma Đạo đến! Một số vật tư bình thường đã được tôi giao cho Mã Hải xử lý, còn đây là những thứ khá quý hiếm, mời cậu xử lý!”.
Từ Thiên hơi cúi người nói.
Lâm Chính gật đầu, nhìn những chiếc rương này.
Bề ngoài của mỗi chiếc rương đều không giống nhau, có cái đen sì như than, có cái lóng lánh ánh vàng, nhưng tất cả đều dính máu.
Quá nửa là bảo bối Thiên Ma Đạo cướp về khi tấn công các thế tộc khác.
Lâm Chính mở từng chiếc rương một.
Phát hiện trong này không những có rất nhiều nguyên liệu đan dược, mà còn có các loại bí tịch võ học, hầm bà lằng đủ thứ, trong đó không thiếu cả cấm thuật.
Lâm Chính trước giờ vẫn luôn phản cảm với cấm thuật, tuy anh cũng từng dùng cấm thuật, nhưng cấm thuật anh dùng chỉ là một số pháp thuật gây tổn thương cho chính cơ thể anh. Còn hầu hết cấm thuật ở đây đều dùng tính mạng người khác để hiến tế, tội ác tày trời, trái với luân thường đạo lý.
Lâm Chính lật ra xem một lượt, bình thản nói: “Mang hết số rương này vào phòng tôi”.
“Vâng, thần y Lâm”.
Từ Thiên gật đầu.
“Từ Chính đâu?”.
“Đã đưa đội của cậu ấy về rồi, Chủ tịch Lâm đừng lo, đám Từ Chính đều bình an vô sự”.
“Vậy thì tốt, bảo bọn họ không được dừng việc nghiên cứu dự án, mọi kinh phí cứ báo với Mã Hải chi trả”.
“Vâng…”
Lâm Chính gật đầu, rồi vác mấy chiếc rương về phòng mình nghiên cứu.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có một chuyện, đó chính là khiến bản thân nhanh chóng đột phá lên Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng những chuyện như thế này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không phải cứ nỗ lực và có thiên phú là làm được.
Sự nỗ lực và thiên phú của Thánh Quân Diệp Viêm không kém gì Lâm Chính, mà muốn đột phá cũng phải dựa vào nhẫn chí tôn, đủ để thấy cảnh giới này khó đến mức nào.
Nhưng Lâm Chính cũng có ưu thế, bộ xương chí tôn này chính là mấu chốt để anh đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Bây giờ Lâm Chính chỉ còn cách một cánh cửa.
Anh hi vọng có thể tìm được cách bước qua cánh cửa trong đống sách cấm ma đạo này.
Lâm Chính ở trong phòng nghiên cứu nửa ngày thì có người gõ cửa.
“Vào đi”.
Lâm Chính vừa đọc sách vừa lên tiếng.
Cừa bị đẩy ra, Đông Phương đảo chủ vào phòng, hành lễ với Lâm Chính.
“Tướng Lâm”.
“Đảo chủ có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính đứng lên, mỉm cười nói.
“Tướng Lâm, hiện giờ Thiên Ma Đạo đã bị diệt, chúng tôi cũng nên về đảo, nên đến để từ biệt cậu”.
“Cổ Cương đã về Yên Kinh, báo cáo chuyện này với cấp trên. Thần đảo Đông Phương các ông có công lao rất lớn trong trận chiến này, để mấy ngày nữa các ông hãy về, chờ chính quyền Long Quốc khen thưởng rồi về cũng không muộn”, Lâm Chính nói.
“Trận chiến này có thể thắng được là nhờ thực lực mạnh mẽ của tướng Lâm nghiền nát kẻ địch, chứ chúng tôi làm được gì chứ? Hơn nữa, so với sự huy hoàng của tổ tiên thì việc làm của chúng tôi quá nhỏ bé! Khen thưởng thì miễn đi!”.
Đông Phương đảo chủ lắc đầu, nở nụ cười chua chát: “Huống hồ đây là lần đầu tiên tộc nhân rời đảo, ai nấy đều muốn về sớm”.
“Vậy à? Thôi được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, để tôi phái người đưa các ông về”.
“Chuyện nhỏ mà, nhưng tướng Lâm, xin hỏi lúc nào thì cậu có thời gian, dù sao chú tôi…”
Đông Phương đảo chủ muốn nói lại thôi.
“Chú hai ông Hạ Mãnh Hổ đúng không? Yên tâm đi, tôi sẽ dành thời gian đến chữa trị cho ông ta. Ông ta vẫn phải dùng thuốc điều dưỡng một thời gian, nên ông cũng đừng nóng lòng quá”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Có câu này của tướng Lâm thì tôi yên tâm rồi, tôi xin cáo từ”.
Đông Phương đảo chủ lại cúi xuống, rồi xoay người rời đi.
Chương 3785: Đỉnh Cô Phong
Trên một ngọn núi cao chọc tầng mây.
Hai bóng người đang ngồi chơi cờ trong đình.
“Trần tông chủ dẫn dắt mọi người vào Cô Phong chúng tôi đúng là hành động sáng suốt, có các vị cao thủ của Hổ Tiếu Tông gia nhập, Cô Phong chúng ta chắc chắn có thể xưng bá Long Quốc, không ai có thể địch lại”.
Một người đàn ông trung niên để râu dài vừa hạ cờ, vừa mỉm cười nói với người đàn ông mặt chữ điền ở đối diện.
“Độc Cô minh chủ quá khen, Hổ Tiếu Tông chúng tôi gia nhập Cô Phong cũng chỉ là nước chảy vào biển, không đáng nhắc đến! Nay Cô Phong đã là liên minh do hai mươi lăm thế tộc siêu cấp hợp thành, lực lượng thế này đừng nói là ở Long Quốc, dù là ở khắp thế giới cũng không ai sánh bằng!”, Trần Thiên Hổ cười hà hà nói, cũng hạ một quân cờ.
Độc Cô Lôi Đình vuốt râu, như đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, một đệ tử của Cô Phong vội vã chạy lên đỉnh núi.
“Bẩm minh chủ! Có người báo tin, Thiên Ma Đạo đã bị thần y Lâm ở Giang Thành tiêu diệt, đạo chủ Thiên Ma Đạo cũng bị thần y Lâm giết chết, xương cốt không còn!”.
Soạt!
Quân cờ trong tay Trần Thiên Hổ tuột khỏi ngón tay, ngây ra như phỗng, như đã mất hồn.
“Biết rồi, lui xuống đi”.
Độc Cô Lôi Đình phất tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Vâng!”.
Người đó rời khỏi đỉnh núi.
Trần Thiên Hổ kinh ngạc: “Minh chủ, thần y Lâm ở Giang Thành thật là ghê gớm, tiêu diệt được cả Thiên Ma Đạo? Dương Hoa ở Giang Thành của cậu ta lại có được thực lực như vậy?”.
“Chuyện này tôi biết lâu rồi. Nghe nói lần này thần y Lâm tiêu diệt Thiên Ma Đạo có Long Quốc trợ trận, còn có mười mấy thế tộc bị Thiên Ma Đạo hãm hại cùng hỗ trợ! Thiên Ma Đạo đã không còn như xưa, bị tiêu diệt cũng là chuyện sớm muộn, tôi chỉ không ngờ đạo chủ Thiên Ma Đạo lại chết trong tay thần y Lâm!”.
Độc Cô Lôi Đình nhíu mày.
Ông ta từng gặp đạo chủ Thiên Ma Đạo một lần, thực lực người này thế nào đến ông ta cũng không nhìn thấu.
Đại ma đầu đáng sợ hung tàn đến thế mà lại chết trong tay Lâm Chính, đúng là không tưởng tượng nổi.
“Minh chủ, đó là thần y Lâm, chúng ta không thể không đề phòng!”.
Trần Thiên Hổ khẽ nói.
“Đề phòng?”.
Độc Cô Lôi Đình lạnh lùng nói: “Phó minh chủ Nghiêm Tàng Hải của Cô Phong chúng tôi đã chết trong tay thần y Lâm! Ông Hầu, Đại trưởng lão của chúng tôi cũng chết vì thần y Lâm! Cô Phong chúng tôi không chỉ là đề phòng cậu ta!”.
“Chẳng lẽ minh chủ muốn khai chiến với thần y Lâm?".
Trần Thiên Hổ hít sâu một hơi, không khỏi run rẩy.
Mấy năm qua, hung danh của thần y Lâm vang xa, người trong giới võ thuật ai cũng e ngại. Những người dân Long Quốc có lẽ cũng không ngờ vị Bồ Tát sống hành y tế thế, dùng y thuật giải cứu chúng sinh như thần y Lâm lại là một sát thần thực thụ trong giới võ thuật!
Thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc, sơn trang Thánh Y,… có ai không bị thần y Lâm tiêu diệt?
Bây giờ lại thêm một Thiên Ma Đạo…
Người của giới võ thuật Long Quốc nhắc tới thần y Lâm là biến sắc.
“Trần tông chủ sợ rồi sao?”.
Độc Cô Lôi Đình nheo mắt lại nhìn ông ta.
“Chuyện đó… Minh chủ, ông biết đấy, con người tôi không thích chiến đấu…”, Trần Thiên Hổ cười gượng.
“Yên tâm, nếu thật sự ra tay với thần y Lâm, chúng ta sẽ có đối sách vẹn toàn. Dù gì chúng ta cũng là một liên minh, tôi phải suy xét đến lợi ích của mọi người!”, Độc Cô Lôi Đình cười nói.
“Minh chủ nói phải! Minh chủ nói phải!”.
Trần Thiên Hổ vội đáp.
“Sư phụ!”.
Một bóng người đi lên đỉnh núi, chắp tay chào Độc Cô Lôi Đình.
“Ồ? Là Nan Tuyệt à? Có chuyện gì sao?”.
Độc Cô Lôi Đình nhìn người đó, cất tiếng hỏi.
“Sư phụ, vừa nhận được tin Tử Vực đã bị phế…”.
Tiêu Nan Tuyệt khẽ nói.
Trần Thiên Hổ ngạc nhiên: “Cậu Tiêu? Cậu nói vậy là sao? Tử Vực bị phế rồi? Bị phế cái gì?”.
“Tu vi!”.
Tiêu Nan Tuyệt tái mặt, giọng nói khô khan: “Nghe người của chúng ta thông báo, ngày hôm qua thần y Lâm đã đích thân đến Tử Vực, phế bỏ toàn bộ tu vi của mấy nghìn người ở Tử Vực…”.
Vù!
Trần Thiên Hổ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, vô cùng chấn động.
Độc Cô Lôi Đình không nói gì, nắm quân cờ, hồi lâu không hạ xuống.
“Sư phụ, nay thần y Lâm đã diệt Thiên Ma Đạo, phế Tử Vực, làm giới võ thuật Long Quốc chấn động! Người này trẻ tuổi như vậy hoàn toàn có thể tham gia đại hội, nếu hắn tham gia đại hội, sợ rằng con cũng không phải đối thủ của hắn!”.
Tiêu Nan Tuyệt chắp tay: “Xin sư phụ trợ giúp!”.
Độc Cô Lôi Đình nhìn chằm chằm Tiêu Nan Tuyệt, trong lòng sáng tỏ: “Nan Tuyệt, ta biết lòng con. Ông Hầu là bố nuôi của con, thật ra không phải con sợ đấu không lại thần y Lâm, mà là con lo rằng bọn ta bị dọa sợ bởi hành động gần đây của thần y Lâm, không định đối phó với cậu ta, vậy thì con không thể trả thù, đúng không?”.
“Chuyện đó…”.
Tiêu Nan Tuyệt ngập ngừng.
Độc Cô Lôi Đình đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Nan Tuyệt, nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau đó tháo tấm lệnh bài ở thắt lưng đưa cho anh ta.
“Sư phụ, đây là…”.
“Con cầm lấy lệnh bài này đi đến một nơi, đến đó rồi một năm sau quay lại, đợi ngày con quay lại, mối thù của bố nuôi con sẽ do con đích thân trả!”.
Bình luận facebook