-
Chương 3776-3780
Chương 3776: Chào đón tướng Lâm
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Họa Thủy, sắc mặt dần đanh lại.
"Người phụ nữ này mới gọi là thông minh..."
"Chủ tịch Lâm, Bạch Họa Thủy có ý gì vậy?", dường như Mã Hải vẫn chưa hiểu, không nhịn được hỏi.
"Ông vẫn chưa hiểu sao? Nếu Dịch Tiên Thiên vì bị nghi kị khiến đại hội cách chức minh chủ, thì ai có khả năng kế nhiệm chức vụ minh chủ nhất?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Mã Hải sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Bạch Họa Thủy?".
"Bà ta vốn là người đứng đầu Thương Minh, chỉ vì bị tôi giam cầm nên đại hội mới tìm người khác thay thế. Dù sao Thương Minh cũng không thể không có chủ, nhưng so với Dịch Tiên Thiên, rõ ràng là đại hội tin tưởng Bạch Họa Thủy hơn".
"Nhưng Chủ tịch Lâm, Bạch Họa Thủy đáng để chúng ta tin tưởng không? Dù sao cậu cũng giam cầm bà ta, sao bà ta có thể không oán hận chứ?", Mã Hải muốn nói lại thôi, dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, bà ta sẽ không phản bội tôi đâu, nếu không lần này người đại hội phái đến không phải là đội đại diện thăm hỏi, mà là cao thủ để bắt tôi. Huống hồ, trong tay tôi vẫn còn một thứ khiến Bạch Họa Thủy nhớ nhung mơ tưởng, bà ta cực kỳ cần thứ này, nên chắc chắn sẽ không trở mặt với tôi đâu", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thứ gì vậy?".
"Trú Nhan Đan!".
…
Dịch Tiên Thiên nhận được tin của Lâm Chính, cũng biết mình không thể ngồi vị trí này quá lâu.
Huống hồ Bạch Họa Thủy bất ngờ trở về, các nguyên lão trong Thương Minh lại tin tưởng bà ta hơn Dịch Tiên Thiên.
Thế là ông ta làm theo lệnh của Lâm Chính, tự ý vượt quyền, bí mật kí dự án mấy chục tỉ tệ với Dương Hoa.
Đến khi đại hội phát hiện ra thì hợp đồng giấy trắng mực đen đã kí xong, đồng thời đưa đến Phòng công chứng của Long Quốc để công chứng.
Đại hội đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau chuyện này, Dịch Tiên Thiên bị cách chức minh chủ, để Bạch Họa Thủy lên thay.
Đồng thời, đại hội lại càng nghi ngờ ông ta hơn, sau khi bị cách chức, Dịch Tiên Thiên chỉ làm một chức vụ nhàn hạ, không có bao nhiêu thực quyền.
Nhưng ông ta biết điều này không quan trọng.
Bởi vì ông ta biết Bạch Họa Thủy cũng là người của Lâm Chính, nếu không anh sẽ không bảo ông ta làm việc ngu ngốc như vậy.
Có đơn hàng mấy chục tỉ tệ của Thương Minh, Dương Hoa liền được hồi máu.
Công việc xây dựng lại học viện Huyền Y Phái được tiến hành đâu vào đấy, đồng thời cục diện ngặt nghèo của Dương Hoa cũng bị phá vỡ. Khi Mã Hải công bố dự án mấy chục tỉ tệ này ra, cổ phiếu của Dương Hoa lập tức tăng lên, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Lâm Chính gọi cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ta có thể đưa Tô Nhu về nhà.
Qua bảy ngày, sau khi vết thương của đám Thần Hỏa Tôn Giả, Thẩm Niên Hoa, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương ổn định, Lâm Chính lập tức tập hợp cao thủ tiến đến Tử Vực.
Không giải quyết được Tử Vực, Lâm Chính cảm thấy như mắc nghẹn ở họng.
Anh không ngờ Tử Vực lại xuất hiện ở chiến trường Thiên Ma Đạo, lại còn vượt qua đại quân để hạ sát thủ với anh.
Hiện giờ mầm họa Thiên Ma Đạo đã được giải quyết, đến lúc ra tay với Tử Vực rồi.
Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ có mười mấy người bao gồm Dịch Quế Lâm. Tất cả những người bị thương anh đều không mang theo, để bọn họ yên tâm ở Giang Thành dưỡng thương.
Đương nhiên lần này anh cũng không cố gắng tấn công Tử Vực.
Dù sao Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn còn ở Tử Vực, nếu tấn công mạnh mẽ thì Lâm Chính sợ là Tử Vực sẽ lấy cô ta ra làm con tin.
Tử Vực có vị trí địa lý rất xa xôi, Lâm Chính gần như phải băng qua nửa Long Quốc mới đến nơi.
Nhưng khi đến trước một sơn cốc của Tử Vực, một đám người đã xếp hàng ở hai bên, lần lượt hành lễ, dáng vẻ như chào đón.
"Tam nguyên trưởng Triệu Thắng Hà của Tử Vực chào đón thần y Lâm!".
Một người đàn ông trung niên để râu dê đi tới, ôm quyền, cao giọng hô.
Chương 3777: Bằm thây vạn đoạn ông ta
"Lâm đại nhân, không ngờ Tử Vực lại phái người ra đón tiếp chúng ta, cẩn thận bị lừa".
Dịch Quế Lâm nhìn phía trước, tỏ vẻ cảnh giác nói.
"Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không ra tay với tôi đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Sự diệt vong của Thiên Ma Đạo đã khiến Tử Vực sợ mất mật, bọn họ biết mình không phải là đối thủ của tôi, nên tỏ ý lấy lòng tôi đấy".
"Lấy lòng?".
Dịch Quế Lâm tức giận hừ một tiếng: "Một lũ gió chiều nào nghiêng chiều ấy, trước đó còn phái người đến Thiên Ma Đạo ám sát đại nhân, bây giờ lại lấy lòng, đúng là bỉ ổi".
"Không cần tức giận, món nợ này sẽ được tính rõ ràng".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi đi về phía Triệu Thắng Hà.
Lúc này, Triệu Thắng Hà vô cùng căng thẳng, ông ta ôm quyền cúi lưng, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần.
Tiếng bước chân nhanh chóng dừng ở trước mặt ông ta, Triệu Thắng Hà có thể nhìn thấy mũi giày của Lâm Chính.
Giờ phút này, tim ông ta đập thình thịch, dường như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Vực chủ của các ông đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vực chủ... ông ấy đang ở trong Tử Vực chờ đón tướng Lâm, lệnh cho thuộc hạ nghênh đón tướng Lâm ở đây".
Triệu Thắng Hà vội đáp.
Lâm Chính nhìn Tam nguyên trưởng, rồi lại nhìn những người khác, thấy bọn họ đều tỏ vẻ sợ hãi liền gật đầu: "Đưa tôi đi gặp vực chủ của các ông".
"Vâng... vâng... Mời tướng Lâm đi bên này".
Triệu Thắng Hà thở phào nhẹ nhõm, vội đi trước dẫn đường.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Chính cũng coi như đặt chân vào Tử Vực.
Nơi này được các dãy núi và hồ nước bao quanh, bên ngoài lập 17 kết giới, đến mức người bình thường bất luận thế nào cũng không thể vào đây.
Người Tử Vực coi trọng sự lánh đời, không muốn bị thế tục làm phiền, thế nên nơi bọn họ ở chẳng khác nào thế ngoại đào viên.
Nhưng Lâm Chính thấy người Tử Vực vẫn còn tạp niệm, vẫn bị thất tình lục dục vương vấn, tuy ở ẩn chốn rừng núi, nhưng trong lòng vẫn mơ tưởng tới thế tục phồn hoa.
Một kiến trúc kiểu cổ phong tọa lạc ở ven hồ.
Các lãnh đạo cấp cao của Tử Vực đều đang đứng chờ ở đây, khi Lâm Chính lại gần, tiếng hô liền vang lên.
"Bái kiến tướng Lâm!".
Tất cả đều quỳ xuống.
Lâm Chính nhìn bọn họ, ánh mắt liếc về phía bóng dáng đầu tiên.
Đó chính là Đại nguyên trưởng của Tử Vực, Phó Nam Thành!
"Các ông nghĩ làm vậy là có thể loại bỏ thù oán giữa Dương Hoa và Tử Vực sao? Nằm mơ giữa ban ngày à?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Phó Nam Thành lập tức dập đầu xuống đất, cuống quýt nói: "Tướng Lâm, chuyện trước đó là ý của Nam Thành, nếu cậu tức giận, muốn chém muốn giết, Nam Thành tuyệt đối không có ý kiến gì. Mong tướng Lâm đừng oán hận Tử Vực, Nam Thành tự làm tự chịu! Xin cậu hãy trừng phạt Nam Thành!".
Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước đi vào, ngồi xuống nói: "Tất cả đứng lên nói chuyện đi".
"Cảm ơn tướng Lâm".
Mọi người lục tục đứng dậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn tưởng trong cơn thịnh nộ, Lâm Chính sẽ đánh vào Tử Vực, không ngờ anh lại rất dễ nói chuyện.
Thực ra khi Tam nguyên trưởng Triệu Thắng Hà đón Lâm Chính ở bên ngoài Tử Vực, thì bọn họ đã sẵn sàng phòng vệ, chỉ cần Lâm Chính ra tay, Tử Vực sẽ lập tức triển khai phòng ngự, chặn anh ở ngoài.
Bây giờ xem ra, dường như tất cả đều trở thành công cốc.
"Ông tên Phó Nam Thành đúng không?".
Lâm Chính lấy một bao thuốc lá ra khỏi túi, châm một điếu, nhìn chằm chằm Đại nguyên trưởng.
"Đúng vậy, tướng Lâm có gì dặn dò?".
Phó Nam Thành vội đáp.
"Vừa rồi ông nói muốn chém muốn giết, ông tuyệt đối không có ý kiến?", Lâm Chính lại nói.
Hơi thở của Phó Nam Thành trở nên run rẩy, sắc mặt tái mét.
"Dịch Quế Lâm, lấy dao ra, bằm thây vạn đoạn ông ta ngay tại đây!", Lâm Chính khẽ quát.
"Vâng, Lâm đại nhân!".
Dịch Quế Lâm cười khẩy một tiếng, rút kiếm ở hông ra, đi về phía Phó Nam Thành.
Phó Nam Thành sợ hãi lùi lại liên tục, sắc mặt kinh hoàng tột độ.
Vừa nãy ông ta chỉ nói cho có, đâu ngờ Lâm Chính lại làm thật...
Chương 3778: Sao tôi có thể không quỳ được chứ?
Những người của Tử Vực đang có mặt đều trợn mắt há mồm, không biết nên làm thế nào.
Thấy Dịch Quế Lâm đi từng bước về phía Phó Nam Thành, mọi người đều im lặng không nói gì.
"Các ông còn ngây ra đó làm gì? Mau giúp tôi đi chứ!".
Phó Nam Thành hoảng sợ, vội gầm lên.
Lâm Chính cười khẩy: "Đại nguyên trưởng! Chẳng phải ông vừa mới nói sao? Ai làm người nấy chịu! Sao lại bảo bọn họ giúp ông? Ông yên tâm, chỉ cần bằm thây vạn đoạn ông, thì tôi sẽ không truy cứu Tử Vực nữa, chuyện giữa Dương Hoa và các ông cũng chấm dứt! Đương nhiên, điều này phải được những người đang có mặt đồng ý!".
Lâm Chính liếc mắt nhìn đám Nhị nguyên trưởng, Tam nguyên trưởng, bình tĩnh nói: "Các ông có đồng ý với những lời tôi vừa nói không? Để Đại nguyên trưởng chịu mọi trách nhiệm?".
"Tôi đồng ý!".
Lập tức có người kêu lên không chút suy nghĩ.
Những người khác ngập ngừng một lát rồi nhao nhao lên tiếng.
"Tôi cũng đồng ý!".
"Nếu Đại nguyên trưởng đã bằng lòng hi sinh vì hòa bình của hai bên, thì chúng ta cũng nên cho ông ấy toại nguyện!".
"Cứ làm theo lời Đại nguyên trưởng nói đi!".
Càng ngày càng nhiều người lên tiếng.
Nhị nguyên trưởng và Tam nguyên trưởng đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Bọn họ nhìn ra được, Lâm Chính đang ly gián mối quan hệ giữa Đại nguyên trưởng và mọi người. Nhưng bọn họ không biết nên làm thế nào, nên đều lựa chọn im lặng.
Đại nguyên trưởng nổi giận.
Ông ta không ngờ đám người này lại lập tức đồng ý với những lời Lâm Chính nói.
Đây rõ ràng là muốn ông ta chịu trận một mình.
"Lũ khốn kiếp!".
Đại nguyên trưởng dứt khoát không giả vờ nữa, chỉ vào đám người kia, chửi vuốt mặt không kịp: "Các ông muốn tôi gánh hết tội thay các ông sao? Đừng hòng! Ông đây phải chịu nỗi đau bằm thây vạn đoạn, còn các ông bình an vô sự? Các ông coi Phó Nam Thành tôi là ai hả? Đừng có mơ!".
Mọi người nghe thấy thế đều biến sắc.
"Đại nguyên trưởng, ông nói vậy là có ý gì? Ông không định chịu mọi hậu quả sao?".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình thản hỏi.
"Tướng Lâm, chuyện này không phải trách nhiệm của một mình tôi, tất cả những người ở đây đều có trách nhiệm, đến Thiên Ma Đạo ám sát cậu cũng là ý của bọn họ! Một mình tôi sao có thể đưa ra quyết định này chứ?".
Đại nguyên trưởng hừ mũi nói, lại đùn đẩy cho những người khác.
Tứ nguyên trưởng nghe thấy thế, lập tức cuống lên: "Phó Nam Thành! Ông nói hươu nói vượn cái gì vậy? Lúc đầu người đưa ra ý này là ông, cũng chính ông đập bàn quyết định! Sao bây giờ lại đổ cho chúng tôi? Ông đúng là đồ vô liêm sỉ!".
"Đúng! Ông là Đại nguyên trưởng, ngoài vực chủ ra thì ông là người có quyền lực lớn nhất! Chúng tôi đều phải nghe theo lệnh ông, sao bây giờ lại trách chúng tôi chứ?".
"Quá đáng vừa thôi!".
"Đúng vậy!".
Mọi người nhao nhao chửi bới.
Đại nguyên trưởng cũng không cam lòng yếu thế, khẩu chiến với bọn họ.
Cả sảnh đường trở nên ầm ĩ.
Dịch Quế Lâm lạnh lùng đứng xem, trong lòng không khỏi phục Lâm Chính sát đất.
Thế là các lãnh đạo cấp cao vốn đang đồng lòng của Tử Vực đã quay sang tố cáo lẫn nhau.
Nếu bây giờ ra tay với những người này thì dễ dàng hơn nhiều.
"Đủ rồi!".
Đúng lúc này, Lâm Chính quát lớn một tiếng.
Sảnh đường đang ồn ào lập tức im bặt.
"Tướng Lâm, tôi cũng là nghe theo bọn họ thôi! Xin cậu hãy tha tội!".
Đại nguyên trưởng lập tức quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống.
"Tất cả là lỗi của Đại nguyên trưởng! Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm theo! Xin tướng Lâm tha tội!".
"Xin hãy tha tội!".
Mọi người kêu lên, ai nấy nước mắt giàn giụa.
Bọn họ không còn bao nhiêu tâm lý phản kháng.
Dù sao các thám tử do Tử Vực cài ở Thiên Ma Đạo đã về báo, Lâm Chính giết đạo chủ Thiên Ma Đạo không có gì khó khăn, hơn nữa có người dự đoán, Lâm Chính đã lên đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nếu đạt đến cảnh giới cấp bậc truyền thuyết này, thì bọn họ không thể đánh thắng Lâm Chính.
Thế nên cầu xin là việc duy nhất họ có thể làm.
"Nể tình các ông chân thành hối lỗi, yên tâm, tôi sẽ tha mạng, nhưng tôi phải cướp đoạt tu vi của các ông! Tôi định phế tu vi của tất cả người Tử Vực, các ông không có ý kiến gì chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Hả?".
Mọi người biến sắc, đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Sao? Không muốn à?", Lâm Chính nhíu mày.
"Tướng Lâm, nếu phế võ công của chúng tôi thì khác nào lấy mạng của chúng tôi chứ?".
"Không còn tu vì thì chúng tôi biết sống kiểu gì?".
"Chẳng phải Tử Vực chỉ còn danh hão thôi sao?".
"Không được! Tướng Lâm, tuyệt đối không được!".
Mọi người rên xiết, dập đầu bôm bốp.
Nhưng Lâm Chính đã quyết, chẳng buồn nhiều lời với những người này nữa, đang định ra tay.
Anh huy động sức mạnh phi thăng, nếu người Tử Vực có ý định phản kháng, thì sẽ không đơn giản là phế tu vi của bọn họ nữa, mà anh sẽ đại khai sát giới.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tam nguyên trưởng bỗng kêu lên: "Tướng Lâm, khoan đã!".
"Còn gì muốn nói sao?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Tam nguyên trưởng không trả lời Lâm Chính, mà vội kêu lên với người ở ngoài cửa: "Mau, mau đi mời cô chủ đến đây, nhanh lên!".
Người ở ngoài cửa lập tức chạy đi.
Lâm Chính nhíu mày.
Một lát sau, Thần Hỏa Thánh Nữ mặc bộ đồ đỏ rực tiến vào sảnh đường.
Lâm Chính lập tức nhíu mày.
"Tướng Lâm, chúng tôi vẫn luôn chăm sóc cô chủ Khinh Vũ chu đáo, mong cậu nể mặt cô ấy, tha cho chúng tôi", Tam nguyên trưởng run rẩy nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ thấy thế, cũng quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
"Thánh Nữ đại nhân, sao cô phải làm vậy? Tôi sẽ không trút giận lên cô đâu! Mau đứng lên đi!".
Lâm Chính kinh ngạc, lập tức bước tới đỡ cô ta dậy.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ không chịu đứng lên, mà cụp mắt nói: "Thần y Lâm! Sở dĩ tôi quỳ là vì các trưởng bối vẫn đang quỳ. Chắc anh không biết, hầu hết những người ở đây... đều là chú bác của tôi... Sao tôi có thể không quỳ được chứ?".
Chương 3779: Cô không đi thì tôi cũng không đi
Lâm Chính hiểu sự kiêng dè của Thần Hỏa Thánh Nữ.
Tuy cô ta là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Tử Vực.
Tuy người Tử Vực mang họ khác nhau, nhưng ẩn cư ở đây đã mấy trăm năm, thông hôn khác họ. Hơn một nửa những người đang có mặt đều là người thân của Thần Hỏa Thánh Nữ.
Hiện giờ Tử Vực phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, với tính cách của Lâm Chính thì chắc chắn anh sẽ giết hết.
Sao cô ta có thể không quỳ được chứ?
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, một lúc lâu mới thở dài.
“Thánh Nữ đại nhân, theo cô thì chuyện này nên làm thế nào?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ từng giúp Lâm Chính quá nhiều, thậm chí vì giúp anh mà không tiếc hi sinh tính mạng. Về tình về lý, Lâm Chính đều phải để ý đến cảm nhận của cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ không ngẩng đầu, mà vẫn dập đầu dưới đất.
“Thần y Lâm, Khinh Vũ không dám cầu xin anh tha thứ cho tộc nhân của tôi, tôi quỳ với anh chỉ vì cảm thấy hổ thẹn. Nếu anh muốn giết thì cứ giết, Khinh Vũ tuyệt đối không oán hận một lời!”.
“Hả?”.
Những người đang có mặt đều biến sắc kinh hãi.
“Khinh Vũ! Cô nói gì vậy? Cô… Sao cô có thể nói những lời như vậy chứ?”.
“Tôi là chú họ của cô đấy! Lẽ nào cô trơ mắt nhìn tướng Lâm giết tôi sao?”.
“Lẽ nào cô bỏ mặc không quan tâm đến sống chết của tộc nhân? Cô… cô làm vậy thì khác gì cầm thú?”.
“Khinh Vũ! Cô không thể ích kỉ như vậy được! Mau giúp chúng tôi nói đỡ mấy câu với tướng Lâm đi!”.
“Khinh Vũ… cô máu lạnh như vậy sao?”.
Mọi người cuống lên, nói đầy oán hận, chỉ trích Thần Hỏa Thánh Nữ.
Nhưng cô ta không nói một lời, chỉ giữ tư thế quỳ, dường như không bị những lời nói xung quanh làm cho dao động.
“Xem ra cô cũng thất vọng với những người được gọi là thân thích này rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Vậy thì tôi không giết bọn họ nữa, cứ làm như những gì tôi nói trước đó, chỉ phế tu vi của bọn họ thôi, được không?”.
“Cảm ơn thần y Lâm!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vội gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia kích động.
Nếu có thể giữ được mạng sống thì đây là kết cục tốt nhất đối với Thần Hỏa Thánh Nữ.
Còn về tu vi, không có cũng chẳng sao.
Nếu không có lợi ích che mờ mắt, người thực sự vô tội sẽ không quan tâm tới tu vi.
Nhưng hành động này của cô ta đã hoàn toàn chọc giận những người Tử Vực ở đây.
Một người phụ nữ đứng ra, nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Thần Hỏa Thánh Nữ chửi bới: “Mạc Khinh Vũ! Cô đúng là lòng lang dạ sói! Cô… cô giúp đám người ngoại tộc ức hiếp người Tử Vực chúng tôi! Cô là đồ phản bội, đồ ăn cháo đá bát!”.
“Đúng vậy! Không có chúng tôi thì sao có cô chứ? Phế tu vi thì có khác gì giết chúng tôi?”.
“Mạc Khinh Vũ! Cô thật độc ác!”.
“Từ lâu tôi đã biết cô là loại trời sinh phản trắc! Súc sinh! Đúng là súc sinh!”.
Bọn họ tức điên lên, chửi bới không tiếc lời.
Thần Hỏa Thánh Nữ đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn mọi người, vẫn không nói lời nào.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên vỗ về phía người phụ nữ kia.
Phụt!
Người phụ nữ bay ra khỏi sảnh đường, va vào phiến đá ở bên ngoài, phun ra máu tươi. Lúc đứng dậy, bà ta vội nhìn người của mình, rồi gào lên: “Tu vi của tôi! Tu vi của tôi! Trả lại tu vi cho tôi!”.
Bà ta lao về phía Lâm Chính như phát cuồng, vừa cào cấu vừa tức giận, chẳng khác nào một con mụ đanh đá.
“Khốn kiếp! Chán sống à?”.
Dịch Quế Lâm lập tức đẩy bà ta ra, rút kiếm quát: “Nếu còn dám bất kính với Lâm đại nhân, tôi sẽ chém cái đầu chó của bà!”.
Người phụ nữ rùng mình một cái, sắc mặt sợ hãi, không dám la lối nữa, chỉ đành ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.
“Nể mặt Mạc Khinh Vũ, tôi chỉ phế tu vi chứ không giết các ông! Nếu các ông còn không chịu thì đừng trách tôi không nể tình, lấy mạng chó của các ông!”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên, định phế tu vi của Đại nguyên trưởng.
Mọi người biến sắc, kinh hoàng tột độ.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lẽo vang lên.
“Tướng Lâm, khẩu khí của cậu lớn quá nhỉ? Lẽ nào cậu định phế hết người của Tử Vực tôi?”.
Dứt lời, một luồng khí tức cuồn cuộn ập tới.
Người của Tử Vực cảm nhận được luồng khí tức này đều kích động đến mức toàn thân run rẩy, lần lượt nhìn ra ngoài sảnh đường.
“Là vực chủ! Vực chủ về rồi! Vực chủ về rồi!”.
“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.
Bọn họ ùa ra ngoài sảnh đường, quỳ xuống đất, cao giọng hô.
“Cung nghênh vực chủ!”.
“Cung nghênh vực chủ!”.
Tiếng hô như sóng, lan khắp bốn phương.
Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, lập tức bước tới quát khẽ: “Thần y Lâm, anh đi được thì đi đi, nếu không sẽ gặp phiền phức đấy!”.
“Sao? Vực chủ của các cô lợi hại lắm à?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đương nhiên là lợi hại rồi, hơn nữa anh chỉ mang theo chừng này người mà vào tận Tử Vực. Nếu vực chủ phát lệnh bao vây giết anh thì phải làm sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lo lắng nói.
Lâm Chính mỉm cười nhìn cô ta.
“Thánh Nữ đại nhân đừng lo, lần này tôi đến là muốn đưa cô rời khỏi đây. Cô không đi thì tôi cũng không đi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ run lên, ngoảnh phắt sang nhìn anh, đôi mắt ầng ậng nước.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng khí kình bá đạo giáng từ trên trời xuống ở bên ngoài sảnh đường.
Khí kình tan đi, hai cái bóng xuất hiện ở cửa.
Chương 3780: Long Vương Điện
Một người trong số đó đương nhiên là người đứng đầu Tử Vực Mạc Thanh Sơn, người còn lại là một thanh niên tướng mạo tuấn tú.
Người thanh niên mặc bộ vest màu trắng, đeo đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn, chải đầu bóng lộn, thoạt nhìn rất giống công tử của một nhà giàu nào đó.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng này, khuôn mặt hắn không có chút kinh ngạc nào, dường như nhìn đã thành quen, còn nở nụ cười bình thản.
Mạc Thanh Sơn mặc trường bào màu đen, dáng vẻ bá khí, thần thái ngạo mạn, nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt đầy giận dữ.
“Vực chủ! Thằng chó chết này phế tu vi của tôi! Xin ông hãy lấy lại công bằng cho tôi! Lấy lại công bằng cho tôi!”.
Người phụ nữ trước đó vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Mạc Thanh Sơn, quỳ dưới vạt áo ông ta gào khóc.
“Cút!”.
Mạc Thanh Sơn lạnh lùng quát.
Người phụ nữ run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mạc Thanh Sơn, rùng mình một cái, vội vàng co rúm ở bên cạnh.
Mạc Thanh Sơn dẫn người đi vào sảnh đường, nhìn Lâm Chính đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Tướng Lâm khí thế quá nhỉ? Cậu không coi người Tử Vực chúng tôi ra gì sao?”.
“Tôi đâu có nghĩ như vậy, ít nhất tôi vẫn coi cô Mạc Khinh Vũ là bạn bè đấy thôi”.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình thản đáp.
“Vậy sao?”.
Mạc Thanh Sơn liếc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Vực chủ đúng không? Chuyện này ông định ăn nói với tôi thế nào đây? Nếu ông không có phương án giải quyết hợp lý, thì cứ làm theo lời tôi nói, phế hết tu vi của người Tử Vực, chuyện này coi như chấm dứt!”.
“Nói vậy là cậu cũng định phế cả tu vi của tôi sao?”.
Mạc Thanh Sơn lạnh lùng nói.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Ha ha ha”.
Mạc Thanh Sơn lập tức cười lớn, ánh mắt lạnh tanh: “Tướng Lâm, cậu ngông cuồng hệt như lời đồn. Chắc không phải cậu nghĩ rằng sau khi tiêu diệt được Thiên Ma Đạo thì cậu là thiên hạ vô địch, muốn làm gì thì làm đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết! Tử Vực chúng tôi không phải là Thiên Ma Đạo! Không phải nơi cậu muốn làm gì thì làm đâu!”.
Lâm Chính không nói gì.
Anh đã hiểu ý của Mạc Thanh Sơn.
Xem ra khó mà tránh được một trận chiến rồi.
Nhưng Lâm Chính rất tò mò tại sao sau khi biết anh đã tiêu diệt được Thiên Ma Đạo, giết cả đạo chủ mà Mạc Thanh Sơn vẫn có dũng khí chống đối anh?
Lẽ nào ông ta có con át chủ bài nào đó?
Nghĩ đến đây, Lâm Chính liền liếc mắt nhìn người thanh niên đứng bên cạnh Mạc Thanh Sơn.
Anh không biết người thanh niên này.
Nói một cách nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Chính gặp hầu hết người của Tử Vực.
Nhưng nhìn người thanh niên này, bất kể là ăn mặc phục sức hay thần thái khí chất đều không ăn nhập gì với người của Tử Vực. Do ở ẩn trong thời gian dài, nên cách ăn mặc của người Tử Vực vẫn giống như người cổ đại.
Còn chiếc đồng hồ trên tay người thanh niên này rõ ràng là kiểu mới nhất.
Hiển nhiên hắn không phải là người Tử Vực.
Lẽ nào người thanh niên này có lai lịch gì, là chỗ dựa của Mạc Thanh Sơn?
“Tướng Lâm, tôi cho cậu hai lựa chọn, hoặc là lập tức dẫn người của cậu rời khỏi Tử Vực, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta chấm dứt hoàn toàn, nước sông không phạm nước giếng! Hoặc là bây giờ cậu ra tay, xem Tử Vực chúng tôi có thể đối phó với cậu hay không!”.
Dứt lời, quanh người Mạc Thanh Sơn phóng ra khí kình, một luồng năng lượng cuồn cuộn tỏa ra.
Trong luồng năng lượng này còn có sức mạnh phi thăng.
Tuy không nhiều, hơn nữa còn không bằng đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Mạc Thanh Sơn, sau đó quay sang nhìn người thanh niên: “Vực chủ, ông không phải là đối thủ của tôi, điều này thì cả hai ta đều biết, sao ông vẫn còn dũng khí khiêu chiến tôi vậy? Là người này mang lại dũng khí cho ông sao?”.
Mạc Thanh Sơn thấy thế liền cười khẩy: “Đúng vậy! Là Châu Thời Vận đại nhân mang lại dũng khí cho tôi đấy, thì sao nào?”.
“Châu Thời Vận?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi xin tự giới thiệu”.
Người thanh niên mỉm cười bước tới, ánh mắt vô cùng ngạo mạn.
“Tôi tên Châu Thời Vận, là con trai của điện chủ Tử Long Điện thuộc Long Vương Điện! Tướng Lâm, xin được chỉ giáo thêm!”.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Họa Thủy, sắc mặt dần đanh lại.
"Người phụ nữ này mới gọi là thông minh..."
"Chủ tịch Lâm, Bạch Họa Thủy có ý gì vậy?", dường như Mã Hải vẫn chưa hiểu, không nhịn được hỏi.
"Ông vẫn chưa hiểu sao? Nếu Dịch Tiên Thiên vì bị nghi kị khiến đại hội cách chức minh chủ, thì ai có khả năng kế nhiệm chức vụ minh chủ nhất?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Mã Hải sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Bạch Họa Thủy?".
"Bà ta vốn là người đứng đầu Thương Minh, chỉ vì bị tôi giam cầm nên đại hội mới tìm người khác thay thế. Dù sao Thương Minh cũng không thể không có chủ, nhưng so với Dịch Tiên Thiên, rõ ràng là đại hội tin tưởng Bạch Họa Thủy hơn".
"Nhưng Chủ tịch Lâm, Bạch Họa Thủy đáng để chúng ta tin tưởng không? Dù sao cậu cũng giam cầm bà ta, sao bà ta có thể không oán hận chứ?", Mã Hải muốn nói lại thôi, dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, bà ta sẽ không phản bội tôi đâu, nếu không lần này người đại hội phái đến không phải là đội đại diện thăm hỏi, mà là cao thủ để bắt tôi. Huống hồ, trong tay tôi vẫn còn một thứ khiến Bạch Họa Thủy nhớ nhung mơ tưởng, bà ta cực kỳ cần thứ này, nên chắc chắn sẽ không trở mặt với tôi đâu", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thứ gì vậy?".
"Trú Nhan Đan!".
…
Dịch Tiên Thiên nhận được tin của Lâm Chính, cũng biết mình không thể ngồi vị trí này quá lâu.
Huống hồ Bạch Họa Thủy bất ngờ trở về, các nguyên lão trong Thương Minh lại tin tưởng bà ta hơn Dịch Tiên Thiên.
Thế là ông ta làm theo lệnh của Lâm Chính, tự ý vượt quyền, bí mật kí dự án mấy chục tỉ tệ với Dương Hoa.
Đến khi đại hội phát hiện ra thì hợp đồng giấy trắng mực đen đã kí xong, đồng thời đưa đến Phòng công chứng của Long Quốc để công chứng.
Đại hội đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau chuyện này, Dịch Tiên Thiên bị cách chức minh chủ, để Bạch Họa Thủy lên thay.
Đồng thời, đại hội lại càng nghi ngờ ông ta hơn, sau khi bị cách chức, Dịch Tiên Thiên chỉ làm một chức vụ nhàn hạ, không có bao nhiêu thực quyền.
Nhưng ông ta biết điều này không quan trọng.
Bởi vì ông ta biết Bạch Họa Thủy cũng là người của Lâm Chính, nếu không anh sẽ không bảo ông ta làm việc ngu ngốc như vậy.
Có đơn hàng mấy chục tỉ tệ của Thương Minh, Dương Hoa liền được hồi máu.
Công việc xây dựng lại học viện Huyền Y Phái được tiến hành đâu vào đấy, đồng thời cục diện ngặt nghèo của Dương Hoa cũng bị phá vỡ. Khi Mã Hải công bố dự án mấy chục tỉ tệ này ra, cổ phiếu của Dương Hoa lập tức tăng lên, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Lâm Chính gọi cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ta có thể đưa Tô Nhu về nhà.
Qua bảy ngày, sau khi vết thương của đám Thần Hỏa Tôn Giả, Thẩm Niên Hoa, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương ổn định, Lâm Chính lập tức tập hợp cao thủ tiến đến Tử Vực.
Không giải quyết được Tử Vực, Lâm Chính cảm thấy như mắc nghẹn ở họng.
Anh không ngờ Tử Vực lại xuất hiện ở chiến trường Thiên Ma Đạo, lại còn vượt qua đại quân để hạ sát thủ với anh.
Hiện giờ mầm họa Thiên Ma Đạo đã được giải quyết, đến lúc ra tay với Tử Vực rồi.
Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ có mười mấy người bao gồm Dịch Quế Lâm. Tất cả những người bị thương anh đều không mang theo, để bọn họ yên tâm ở Giang Thành dưỡng thương.
Đương nhiên lần này anh cũng không cố gắng tấn công Tử Vực.
Dù sao Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn còn ở Tử Vực, nếu tấn công mạnh mẽ thì Lâm Chính sợ là Tử Vực sẽ lấy cô ta ra làm con tin.
Tử Vực có vị trí địa lý rất xa xôi, Lâm Chính gần như phải băng qua nửa Long Quốc mới đến nơi.
Nhưng khi đến trước một sơn cốc của Tử Vực, một đám người đã xếp hàng ở hai bên, lần lượt hành lễ, dáng vẻ như chào đón.
"Tam nguyên trưởng Triệu Thắng Hà của Tử Vực chào đón thần y Lâm!".
Một người đàn ông trung niên để râu dê đi tới, ôm quyền, cao giọng hô.
Chương 3777: Bằm thây vạn đoạn ông ta
"Lâm đại nhân, không ngờ Tử Vực lại phái người ra đón tiếp chúng ta, cẩn thận bị lừa".
Dịch Quế Lâm nhìn phía trước, tỏ vẻ cảnh giác nói.
"Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không ra tay với tôi đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Sự diệt vong của Thiên Ma Đạo đã khiến Tử Vực sợ mất mật, bọn họ biết mình không phải là đối thủ của tôi, nên tỏ ý lấy lòng tôi đấy".
"Lấy lòng?".
Dịch Quế Lâm tức giận hừ một tiếng: "Một lũ gió chiều nào nghiêng chiều ấy, trước đó còn phái người đến Thiên Ma Đạo ám sát đại nhân, bây giờ lại lấy lòng, đúng là bỉ ổi".
"Không cần tức giận, món nợ này sẽ được tính rõ ràng".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi đi về phía Triệu Thắng Hà.
Lúc này, Triệu Thắng Hà vô cùng căng thẳng, ông ta ôm quyền cúi lưng, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần.
Tiếng bước chân nhanh chóng dừng ở trước mặt ông ta, Triệu Thắng Hà có thể nhìn thấy mũi giày của Lâm Chính.
Giờ phút này, tim ông ta đập thình thịch, dường như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Vực chủ của các ông đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vực chủ... ông ấy đang ở trong Tử Vực chờ đón tướng Lâm, lệnh cho thuộc hạ nghênh đón tướng Lâm ở đây".
Triệu Thắng Hà vội đáp.
Lâm Chính nhìn Tam nguyên trưởng, rồi lại nhìn những người khác, thấy bọn họ đều tỏ vẻ sợ hãi liền gật đầu: "Đưa tôi đi gặp vực chủ của các ông".
"Vâng... vâng... Mời tướng Lâm đi bên này".
Triệu Thắng Hà thở phào nhẹ nhõm, vội đi trước dẫn đường.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Chính cũng coi như đặt chân vào Tử Vực.
Nơi này được các dãy núi và hồ nước bao quanh, bên ngoài lập 17 kết giới, đến mức người bình thường bất luận thế nào cũng không thể vào đây.
Người Tử Vực coi trọng sự lánh đời, không muốn bị thế tục làm phiền, thế nên nơi bọn họ ở chẳng khác nào thế ngoại đào viên.
Nhưng Lâm Chính thấy người Tử Vực vẫn còn tạp niệm, vẫn bị thất tình lục dục vương vấn, tuy ở ẩn chốn rừng núi, nhưng trong lòng vẫn mơ tưởng tới thế tục phồn hoa.
Một kiến trúc kiểu cổ phong tọa lạc ở ven hồ.
Các lãnh đạo cấp cao của Tử Vực đều đang đứng chờ ở đây, khi Lâm Chính lại gần, tiếng hô liền vang lên.
"Bái kiến tướng Lâm!".
Tất cả đều quỳ xuống.
Lâm Chính nhìn bọn họ, ánh mắt liếc về phía bóng dáng đầu tiên.
Đó chính là Đại nguyên trưởng của Tử Vực, Phó Nam Thành!
"Các ông nghĩ làm vậy là có thể loại bỏ thù oán giữa Dương Hoa và Tử Vực sao? Nằm mơ giữa ban ngày à?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Phó Nam Thành lập tức dập đầu xuống đất, cuống quýt nói: "Tướng Lâm, chuyện trước đó là ý của Nam Thành, nếu cậu tức giận, muốn chém muốn giết, Nam Thành tuyệt đối không có ý kiến gì. Mong tướng Lâm đừng oán hận Tử Vực, Nam Thành tự làm tự chịu! Xin cậu hãy trừng phạt Nam Thành!".
Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước đi vào, ngồi xuống nói: "Tất cả đứng lên nói chuyện đi".
"Cảm ơn tướng Lâm".
Mọi người lục tục đứng dậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn tưởng trong cơn thịnh nộ, Lâm Chính sẽ đánh vào Tử Vực, không ngờ anh lại rất dễ nói chuyện.
Thực ra khi Tam nguyên trưởng Triệu Thắng Hà đón Lâm Chính ở bên ngoài Tử Vực, thì bọn họ đã sẵn sàng phòng vệ, chỉ cần Lâm Chính ra tay, Tử Vực sẽ lập tức triển khai phòng ngự, chặn anh ở ngoài.
Bây giờ xem ra, dường như tất cả đều trở thành công cốc.
"Ông tên Phó Nam Thành đúng không?".
Lâm Chính lấy một bao thuốc lá ra khỏi túi, châm một điếu, nhìn chằm chằm Đại nguyên trưởng.
"Đúng vậy, tướng Lâm có gì dặn dò?".
Phó Nam Thành vội đáp.
"Vừa rồi ông nói muốn chém muốn giết, ông tuyệt đối không có ý kiến?", Lâm Chính lại nói.
Hơi thở của Phó Nam Thành trở nên run rẩy, sắc mặt tái mét.
"Dịch Quế Lâm, lấy dao ra, bằm thây vạn đoạn ông ta ngay tại đây!", Lâm Chính khẽ quát.
"Vâng, Lâm đại nhân!".
Dịch Quế Lâm cười khẩy một tiếng, rút kiếm ở hông ra, đi về phía Phó Nam Thành.
Phó Nam Thành sợ hãi lùi lại liên tục, sắc mặt kinh hoàng tột độ.
Vừa nãy ông ta chỉ nói cho có, đâu ngờ Lâm Chính lại làm thật...
Chương 3778: Sao tôi có thể không quỳ được chứ?
Những người của Tử Vực đang có mặt đều trợn mắt há mồm, không biết nên làm thế nào.
Thấy Dịch Quế Lâm đi từng bước về phía Phó Nam Thành, mọi người đều im lặng không nói gì.
"Các ông còn ngây ra đó làm gì? Mau giúp tôi đi chứ!".
Phó Nam Thành hoảng sợ, vội gầm lên.
Lâm Chính cười khẩy: "Đại nguyên trưởng! Chẳng phải ông vừa mới nói sao? Ai làm người nấy chịu! Sao lại bảo bọn họ giúp ông? Ông yên tâm, chỉ cần bằm thây vạn đoạn ông, thì tôi sẽ không truy cứu Tử Vực nữa, chuyện giữa Dương Hoa và các ông cũng chấm dứt! Đương nhiên, điều này phải được những người đang có mặt đồng ý!".
Lâm Chính liếc mắt nhìn đám Nhị nguyên trưởng, Tam nguyên trưởng, bình tĩnh nói: "Các ông có đồng ý với những lời tôi vừa nói không? Để Đại nguyên trưởng chịu mọi trách nhiệm?".
"Tôi đồng ý!".
Lập tức có người kêu lên không chút suy nghĩ.
Những người khác ngập ngừng một lát rồi nhao nhao lên tiếng.
"Tôi cũng đồng ý!".
"Nếu Đại nguyên trưởng đã bằng lòng hi sinh vì hòa bình của hai bên, thì chúng ta cũng nên cho ông ấy toại nguyện!".
"Cứ làm theo lời Đại nguyên trưởng nói đi!".
Càng ngày càng nhiều người lên tiếng.
Nhị nguyên trưởng và Tam nguyên trưởng đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Bọn họ nhìn ra được, Lâm Chính đang ly gián mối quan hệ giữa Đại nguyên trưởng và mọi người. Nhưng bọn họ không biết nên làm thế nào, nên đều lựa chọn im lặng.
Đại nguyên trưởng nổi giận.
Ông ta không ngờ đám người này lại lập tức đồng ý với những lời Lâm Chính nói.
Đây rõ ràng là muốn ông ta chịu trận một mình.
"Lũ khốn kiếp!".
Đại nguyên trưởng dứt khoát không giả vờ nữa, chỉ vào đám người kia, chửi vuốt mặt không kịp: "Các ông muốn tôi gánh hết tội thay các ông sao? Đừng hòng! Ông đây phải chịu nỗi đau bằm thây vạn đoạn, còn các ông bình an vô sự? Các ông coi Phó Nam Thành tôi là ai hả? Đừng có mơ!".
Mọi người nghe thấy thế đều biến sắc.
"Đại nguyên trưởng, ông nói vậy là có ý gì? Ông không định chịu mọi hậu quả sao?".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình thản hỏi.
"Tướng Lâm, chuyện này không phải trách nhiệm của một mình tôi, tất cả những người ở đây đều có trách nhiệm, đến Thiên Ma Đạo ám sát cậu cũng là ý của bọn họ! Một mình tôi sao có thể đưa ra quyết định này chứ?".
Đại nguyên trưởng hừ mũi nói, lại đùn đẩy cho những người khác.
Tứ nguyên trưởng nghe thấy thế, lập tức cuống lên: "Phó Nam Thành! Ông nói hươu nói vượn cái gì vậy? Lúc đầu người đưa ra ý này là ông, cũng chính ông đập bàn quyết định! Sao bây giờ lại đổ cho chúng tôi? Ông đúng là đồ vô liêm sỉ!".
"Đúng! Ông là Đại nguyên trưởng, ngoài vực chủ ra thì ông là người có quyền lực lớn nhất! Chúng tôi đều phải nghe theo lệnh ông, sao bây giờ lại trách chúng tôi chứ?".
"Quá đáng vừa thôi!".
"Đúng vậy!".
Mọi người nhao nhao chửi bới.
Đại nguyên trưởng cũng không cam lòng yếu thế, khẩu chiến với bọn họ.
Cả sảnh đường trở nên ầm ĩ.
Dịch Quế Lâm lạnh lùng đứng xem, trong lòng không khỏi phục Lâm Chính sát đất.
Thế là các lãnh đạo cấp cao vốn đang đồng lòng của Tử Vực đã quay sang tố cáo lẫn nhau.
Nếu bây giờ ra tay với những người này thì dễ dàng hơn nhiều.
"Đủ rồi!".
Đúng lúc này, Lâm Chính quát lớn một tiếng.
Sảnh đường đang ồn ào lập tức im bặt.
"Tướng Lâm, tôi cũng là nghe theo bọn họ thôi! Xin cậu hãy tha tội!".
Đại nguyên trưởng lập tức quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống.
"Tất cả là lỗi của Đại nguyên trưởng! Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm theo! Xin tướng Lâm tha tội!".
"Xin hãy tha tội!".
Mọi người kêu lên, ai nấy nước mắt giàn giụa.
Bọn họ không còn bao nhiêu tâm lý phản kháng.
Dù sao các thám tử do Tử Vực cài ở Thiên Ma Đạo đã về báo, Lâm Chính giết đạo chủ Thiên Ma Đạo không có gì khó khăn, hơn nữa có người dự đoán, Lâm Chính đã lên đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nếu đạt đến cảnh giới cấp bậc truyền thuyết này, thì bọn họ không thể đánh thắng Lâm Chính.
Thế nên cầu xin là việc duy nhất họ có thể làm.
"Nể tình các ông chân thành hối lỗi, yên tâm, tôi sẽ tha mạng, nhưng tôi phải cướp đoạt tu vi của các ông! Tôi định phế tu vi của tất cả người Tử Vực, các ông không có ý kiến gì chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Hả?".
Mọi người biến sắc, đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Sao? Không muốn à?", Lâm Chính nhíu mày.
"Tướng Lâm, nếu phế võ công của chúng tôi thì khác nào lấy mạng của chúng tôi chứ?".
"Không còn tu vì thì chúng tôi biết sống kiểu gì?".
"Chẳng phải Tử Vực chỉ còn danh hão thôi sao?".
"Không được! Tướng Lâm, tuyệt đối không được!".
Mọi người rên xiết, dập đầu bôm bốp.
Nhưng Lâm Chính đã quyết, chẳng buồn nhiều lời với những người này nữa, đang định ra tay.
Anh huy động sức mạnh phi thăng, nếu người Tử Vực có ý định phản kháng, thì sẽ không đơn giản là phế tu vi của bọn họ nữa, mà anh sẽ đại khai sát giới.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tam nguyên trưởng bỗng kêu lên: "Tướng Lâm, khoan đã!".
"Còn gì muốn nói sao?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Tam nguyên trưởng không trả lời Lâm Chính, mà vội kêu lên với người ở ngoài cửa: "Mau, mau đi mời cô chủ đến đây, nhanh lên!".
Người ở ngoài cửa lập tức chạy đi.
Lâm Chính nhíu mày.
Một lát sau, Thần Hỏa Thánh Nữ mặc bộ đồ đỏ rực tiến vào sảnh đường.
Lâm Chính lập tức nhíu mày.
"Tướng Lâm, chúng tôi vẫn luôn chăm sóc cô chủ Khinh Vũ chu đáo, mong cậu nể mặt cô ấy, tha cho chúng tôi", Tam nguyên trưởng run rẩy nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ thấy thế, cũng quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
"Thánh Nữ đại nhân, sao cô phải làm vậy? Tôi sẽ không trút giận lên cô đâu! Mau đứng lên đi!".
Lâm Chính kinh ngạc, lập tức bước tới đỡ cô ta dậy.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ không chịu đứng lên, mà cụp mắt nói: "Thần y Lâm! Sở dĩ tôi quỳ là vì các trưởng bối vẫn đang quỳ. Chắc anh không biết, hầu hết những người ở đây... đều là chú bác của tôi... Sao tôi có thể không quỳ được chứ?".
Chương 3779: Cô không đi thì tôi cũng không đi
Lâm Chính hiểu sự kiêng dè của Thần Hỏa Thánh Nữ.
Tuy cô ta là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Tử Vực.
Tuy người Tử Vực mang họ khác nhau, nhưng ẩn cư ở đây đã mấy trăm năm, thông hôn khác họ. Hơn một nửa những người đang có mặt đều là người thân của Thần Hỏa Thánh Nữ.
Hiện giờ Tử Vực phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, với tính cách của Lâm Chính thì chắc chắn anh sẽ giết hết.
Sao cô ta có thể không quỳ được chứ?
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, một lúc lâu mới thở dài.
“Thánh Nữ đại nhân, theo cô thì chuyện này nên làm thế nào?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ từng giúp Lâm Chính quá nhiều, thậm chí vì giúp anh mà không tiếc hi sinh tính mạng. Về tình về lý, Lâm Chính đều phải để ý đến cảm nhận của cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ không ngẩng đầu, mà vẫn dập đầu dưới đất.
“Thần y Lâm, Khinh Vũ không dám cầu xin anh tha thứ cho tộc nhân của tôi, tôi quỳ với anh chỉ vì cảm thấy hổ thẹn. Nếu anh muốn giết thì cứ giết, Khinh Vũ tuyệt đối không oán hận một lời!”.
“Hả?”.
Những người đang có mặt đều biến sắc kinh hãi.
“Khinh Vũ! Cô nói gì vậy? Cô… Sao cô có thể nói những lời như vậy chứ?”.
“Tôi là chú họ của cô đấy! Lẽ nào cô trơ mắt nhìn tướng Lâm giết tôi sao?”.
“Lẽ nào cô bỏ mặc không quan tâm đến sống chết của tộc nhân? Cô… cô làm vậy thì khác gì cầm thú?”.
“Khinh Vũ! Cô không thể ích kỉ như vậy được! Mau giúp chúng tôi nói đỡ mấy câu với tướng Lâm đi!”.
“Khinh Vũ… cô máu lạnh như vậy sao?”.
Mọi người cuống lên, nói đầy oán hận, chỉ trích Thần Hỏa Thánh Nữ.
Nhưng cô ta không nói một lời, chỉ giữ tư thế quỳ, dường như không bị những lời nói xung quanh làm cho dao động.
“Xem ra cô cũng thất vọng với những người được gọi là thân thích này rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Vậy thì tôi không giết bọn họ nữa, cứ làm như những gì tôi nói trước đó, chỉ phế tu vi của bọn họ thôi, được không?”.
“Cảm ơn thần y Lâm!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vội gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia kích động.
Nếu có thể giữ được mạng sống thì đây là kết cục tốt nhất đối với Thần Hỏa Thánh Nữ.
Còn về tu vi, không có cũng chẳng sao.
Nếu không có lợi ích che mờ mắt, người thực sự vô tội sẽ không quan tâm tới tu vi.
Nhưng hành động này của cô ta đã hoàn toàn chọc giận những người Tử Vực ở đây.
Một người phụ nữ đứng ra, nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Thần Hỏa Thánh Nữ chửi bới: “Mạc Khinh Vũ! Cô đúng là lòng lang dạ sói! Cô… cô giúp đám người ngoại tộc ức hiếp người Tử Vực chúng tôi! Cô là đồ phản bội, đồ ăn cháo đá bát!”.
“Đúng vậy! Không có chúng tôi thì sao có cô chứ? Phế tu vi thì có khác gì giết chúng tôi?”.
“Mạc Khinh Vũ! Cô thật độc ác!”.
“Từ lâu tôi đã biết cô là loại trời sinh phản trắc! Súc sinh! Đúng là súc sinh!”.
Bọn họ tức điên lên, chửi bới không tiếc lời.
Thần Hỏa Thánh Nữ đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn mọi người, vẫn không nói lời nào.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên vỗ về phía người phụ nữ kia.
Phụt!
Người phụ nữ bay ra khỏi sảnh đường, va vào phiến đá ở bên ngoài, phun ra máu tươi. Lúc đứng dậy, bà ta vội nhìn người của mình, rồi gào lên: “Tu vi của tôi! Tu vi của tôi! Trả lại tu vi cho tôi!”.
Bà ta lao về phía Lâm Chính như phát cuồng, vừa cào cấu vừa tức giận, chẳng khác nào một con mụ đanh đá.
“Khốn kiếp! Chán sống à?”.
Dịch Quế Lâm lập tức đẩy bà ta ra, rút kiếm quát: “Nếu còn dám bất kính với Lâm đại nhân, tôi sẽ chém cái đầu chó của bà!”.
Người phụ nữ rùng mình một cái, sắc mặt sợ hãi, không dám la lối nữa, chỉ đành ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.
“Nể mặt Mạc Khinh Vũ, tôi chỉ phế tu vi chứ không giết các ông! Nếu các ông còn không chịu thì đừng trách tôi không nể tình, lấy mạng chó của các ông!”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên, định phế tu vi của Đại nguyên trưởng.
Mọi người biến sắc, kinh hoàng tột độ.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lẽo vang lên.
“Tướng Lâm, khẩu khí của cậu lớn quá nhỉ? Lẽ nào cậu định phế hết người của Tử Vực tôi?”.
Dứt lời, một luồng khí tức cuồn cuộn ập tới.
Người của Tử Vực cảm nhận được luồng khí tức này đều kích động đến mức toàn thân run rẩy, lần lượt nhìn ra ngoài sảnh đường.
“Là vực chủ! Vực chủ về rồi! Vực chủ về rồi!”.
“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.
Bọn họ ùa ra ngoài sảnh đường, quỳ xuống đất, cao giọng hô.
“Cung nghênh vực chủ!”.
“Cung nghênh vực chủ!”.
Tiếng hô như sóng, lan khắp bốn phương.
Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, lập tức bước tới quát khẽ: “Thần y Lâm, anh đi được thì đi đi, nếu không sẽ gặp phiền phức đấy!”.
“Sao? Vực chủ của các cô lợi hại lắm à?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đương nhiên là lợi hại rồi, hơn nữa anh chỉ mang theo chừng này người mà vào tận Tử Vực. Nếu vực chủ phát lệnh bao vây giết anh thì phải làm sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lo lắng nói.
Lâm Chính mỉm cười nhìn cô ta.
“Thánh Nữ đại nhân đừng lo, lần này tôi đến là muốn đưa cô rời khỏi đây. Cô không đi thì tôi cũng không đi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ run lên, ngoảnh phắt sang nhìn anh, đôi mắt ầng ậng nước.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng khí kình bá đạo giáng từ trên trời xuống ở bên ngoài sảnh đường.
Khí kình tan đi, hai cái bóng xuất hiện ở cửa.
Chương 3780: Long Vương Điện
Một người trong số đó đương nhiên là người đứng đầu Tử Vực Mạc Thanh Sơn, người còn lại là một thanh niên tướng mạo tuấn tú.
Người thanh niên mặc bộ vest màu trắng, đeo đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn, chải đầu bóng lộn, thoạt nhìn rất giống công tử của một nhà giàu nào đó.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng này, khuôn mặt hắn không có chút kinh ngạc nào, dường như nhìn đã thành quen, còn nở nụ cười bình thản.
Mạc Thanh Sơn mặc trường bào màu đen, dáng vẻ bá khí, thần thái ngạo mạn, nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt đầy giận dữ.
“Vực chủ! Thằng chó chết này phế tu vi của tôi! Xin ông hãy lấy lại công bằng cho tôi! Lấy lại công bằng cho tôi!”.
Người phụ nữ trước đó vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Mạc Thanh Sơn, quỳ dưới vạt áo ông ta gào khóc.
“Cút!”.
Mạc Thanh Sơn lạnh lùng quát.
Người phụ nữ run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mạc Thanh Sơn, rùng mình một cái, vội vàng co rúm ở bên cạnh.
Mạc Thanh Sơn dẫn người đi vào sảnh đường, nhìn Lâm Chính đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Tướng Lâm khí thế quá nhỉ? Cậu không coi người Tử Vực chúng tôi ra gì sao?”.
“Tôi đâu có nghĩ như vậy, ít nhất tôi vẫn coi cô Mạc Khinh Vũ là bạn bè đấy thôi”.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình thản đáp.
“Vậy sao?”.
Mạc Thanh Sơn liếc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Vực chủ đúng không? Chuyện này ông định ăn nói với tôi thế nào đây? Nếu ông không có phương án giải quyết hợp lý, thì cứ làm theo lời tôi nói, phế hết tu vi của người Tử Vực, chuyện này coi như chấm dứt!”.
“Nói vậy là cậu cũng định phế cả tu vi của tôi sao?”.
Mạc Thanh Sơn lạnh lùng nói.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Ha ha ha”.
Mạc Thanh Sơn lập tức cười lớn, ánh mắt lạnh tanh: “Tướng Lâm, cậu ngông cuồng hệt như lời đồn. Chắc không phải cậu nghĩ rằng sau khi tiêu diệt được Thiên Ma Đạo thì cậu là thiên hạ vô địch, muốn làm gì thì làm đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết! Tử Vực chúng tôi không phải là Thiên Ma Đạo! Không phải nơi cậu muốn làm gì thì làm đâu!”.
Lâm Chính không nói gì.
Anh đã hiểu ý của Mạc Thanh Sơn.
Xem ra khó mà tránh được một trận chiến rồi.
Nhưng Lâm Chính rất tò mò tại sao sau khi biết anh đã tiêu diệt được Thiên Ma Đạo, giết cả đạo chủ mà Mạc Thanh Sơn vẫn có dũng khí chống đối anh?
Lẽ nào ông ta có con át chủ bài nào đó?
Nghĩ đến đây, Lâm Chính liền liếc mắt nhìn người thanh niên đứng bên cạnh Mạc Thanh Sơn.
Anh không biết người thanh niên này.
Nói một cách nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Chính gặp hầu hết người của Tử Vực.
Nhưng nhìn người thanh niên này, bất kể là ăn mặc phục sức hay thần thái khí chất đều không ăn nhập gì với người của Tử Vực. Do ở ẩn trong thời gian dài, nên cách ăn mặc của người Tử Vực vẫn giống như người cổ đại.
Còn chiếc đồng hồ trên tay người thanh niên này rõ ràng là kiểu mới nhất.
Hiển nhiên hắn không phải là người Tử Vực.
Lẽ nào người thanh niên này có lai lịch gì, là chỗ dựa của Mạc Thanh Sơn?
“Tướng Lâm, tôi cho cậu hai lựa chọn, hoặc là lập tức dẫn người của cậu rời khỏi Tử Vực, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta chấm dứt hoàn toàn, nước sông không phạm nước giếng! Hoặc là bây giờ cậu ra tay, xem Tử Vực chúng tôi có thể đối phó với cậu hay không!”.
Dứt lời, quanh người Mạc Thanh Sơn phóng ra khí kình, một luồng năng lượng cuồn cuộn tỏa ra.
Trong luồng năng lượng này còn có sức mạnh phi thăng.
Tuy không nhiều, hơn nữa còn không bằng đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Mạc Thanh Sơn, sau đó quay sang nhìn người thanh niên: “Vực chủ, ông không phải là đối thủ của tôi, điều này thì cả hai ta đều biết, sao ông vẫn còn dũng khí khiêu chiến tôi vậy? Là người này mang lại dũng khí cho ông sao?”.
Mạc Thanh Sơn thấy thế liền cười khẩy: “Đúng vậy! Là Châu Thời Vận đại nhân mang lại dũng khí cho tôi đấy, thì sao nào?”.
“Châu Thời Vận?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi xin tự giới thiệu”.
Người thanh niên mỉm cười bước tới, ánh mắt vô cùng ngạo mạn.
“Tôi tên Châu Thời Vận, là con trai của điện chủ Tử Long Điện thuộc Long Vương Điện! Tướng Lâm, xin được chỉ giáo thêm!”.
Bình luận facebook