-
Chương 3711-3715
Chương 3711: Tây Đảo
“Cậu… Cậu…”.
Lôi Phúc tức đến mức mặt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, một lúc lâu không nói nên lời.
Khuyết Thu cũng nhíu mày.
Những lời Lâm Chính nói nghe cũng có lý, chỉ là… nó thật sự khó nghe.
Những lời đó đâm thẳng vào tim của người Đông Phương Thần Đảo.
Cứ như người trên đảo toàn là kẻ gian nịnh đại gian đại ác.
Đông Phương đảo chủ trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Xem ra tướng Lâm có thể trở thành long soái thứ tư của Long Quốc không phải chỉ có hư danh, khâm phục!”.
“Quá khen, tạm biệt!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, phất tay dẫn theo Cổ Cương rời đi.
“Chờ đã!”.
Đông Phương đảo chủ vội gọi lại.
Cổ Cương mừng rỡ, biết những lời Lâm Chính nói đã có hiệu quả.
Lâm Chính thong thả chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Đảo chủ còn việc gì sao? Đưa tiễn thì không cần, chúng tôi có tàu, chúng tôi tự đi được”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày, thản nhiên nói: “Nếu tướng Lâm đi như vậy thì e là danh tiếng của Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ bị hủy hoại mất. Xin mời tướng Lâm nán lại đây, chuyện xuất binh chúng ta ngồi xuống từ từ bàn, thế nào?”.
“Đảo chủ muốn bàn thế nào?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Đông Phương đảo chủ lắc đầu: “Tướng Lâm! Không phải tôi không đồng ý xuất binh, mà thực sự là khó có thể phục chúng. Nếu tướng Lâm có thể làm người dân trên đảo tin phục, chuyện xuất binh có gì khó?”.
“Làm sao mới có thể khiến bọn họ tin phục?”.
Đông Phương đảo chủ im lặng.
Lôi Phúc lại hừ một tiếng: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm khó cậu! Thế này, ở Tây Đảo chúng tôi có một số di vật tổ tiên. Số di vật tổ tiên đó là dụng cụ cúng tế tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo, có một không hai, nhưng không biết từ lúc nào trên Tây Đảo lại xuất hiện quái nhân. Tên quái nhân đó điên điên khùng khùng, thực lực lớn mạnh, di vật cúng tế tổ tiên của chúng tôi đã bị quái nhân đó trộm đến Tây Đảo! Chúng tôi muốn lấy lại chúng nhưng không đấu lại quái nhân đó, nếu tướng Lâm có thể trợ giúp chúng tôi lấy lại di vật thì toàn bộ đảo chúng tôi sao lại không tin phục tướng Lâm?”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Không còn di vật, con cháu của Đông Phương Thần Đảo không thể cúng tế tổ tiên! Chuyện này liên quan đến toàn đảo, nếu có thể lấy lại di vật, chúng tôi sẽ nợ tướng Lâm một món nợ lớn, lấy đó làm cớ xuất binh thì ai dám không đi?”, Đông Phương đảo chủ nói.
Cổ Cương nghe vậy lập tức nổi giận: “Các ông nhiều người như vậy còn không lấy lại được, chẳng lẽ lại mong chờ tướng Lâm chúng tôi? Nếu tướng Lâm gặp chuyện gì bất trắc, Đông Phương Thần Đảo các người có gánh được hậu quả không?”.
Người của một đảo còn không lấy được nó, chứng tỏ thực lực của quái nhân đó rất mạnh, e rằng Lâm Chính cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Vậy có khác nào đi chịu chết.
Lôi Phúc cười nhạt: “Tướng Lâm có thể không đi. Chúng tôi cũng không ép buộc tướng Lâm mạo hiểm!".
“Ông…”.
Cổ Cương tức giận.
Nếu Lâm Chính từ chối thì những lời lúc trước anh nói sẽ thành uổng công vô ích.
Ít nhất Đông Phương Thần Đảo đã cho cơ hội.
Vậy thì không thể dùng thiên hạ quốc gia để đánh giá đạo đức bọn họ nữa.
Cổ Cương sốt ruột, không biết nên làm thế nào mới phải.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Tôi có thể đi!”.
Mọi người sửng sốt.
Cổ Cương giật mình, vội nói: “Tướng Lâm, không được lỗ mãng!”.
“Yên tâm, tôi đã đến đây đương nhiên sẽ không chùn bước!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Với sức một mình tôi thì khó mà tiêu diệt Thiên Ma Đạo. Nếu không tiêu diệt Thiên Ma Đạo, lê dân bách tính sẽ lầm than, quốc gia không ổn định. Vì vậy, dù có thế nào, tôi cũng phải liều một phen!”.
Giọng nói anh rất bình tĩnh.
Nhưng những lời đó lại giẫm đạp lên đạo đức và đại nghĩa của đám người Đông Phương Thần Đảo.
Bọn họ đều mang vẻ mặt kỳ quái.
Cổ Cương nghiến răng nói: “Nếu tướng Lâm khăng khăng muốn vậy thì tôi cũng không phản đối, nhưng cậu không được đi một mình!”.
Ông ta nhìn về phía Đông Phương đảo chủ, nghiêm túc nói: “Đảo chủ, các ông phải phái một đội quân tinh nhuệ đi theo tướng Lâm! Nếu không thì chuyện này không thể được!”.
“Tôi sẽ đích thân chọn ra người tài giỏi trên toàn đảo, tất cả những người có chức danh đều sẽ đi cùng, chắc chắn không để tướng Lâm một mình chiến đấu!”.
Đông Phương đảo chủ thản nhiên nói: “Đồng thời tôi cũng sẽ đích thân đến đó!”.
Nghe vậy, Cổ Cương sửng sốt.
Lâm Chính nhíu mày càng chặt hơn.
Đảo chủ đích thân đi cùng?
Vậy có nghĩa không phải bọn họ muốn cho Lâm Chính thấy khó mà lui, mà thật sự muốn lấy lại vật để cúng tế tổ tiên.
Xem ra Tây Đảo này… không hề tầm thường!
Chương 3712: Nhát gan?
Sau khi mọi người đưa ra quyết định đã lập tức hành động.
Đông Phương đảo chủ đích thân triệu tập tất cả người trên đảo, tập trung tại lối vào Tây Đảo.
Nơi gọi là Tây Đảo đương nhiên nằm ở phía tây của Thần Đảo, nối liền với toàn bộ đảo lớn, chỉ có một con đường cát nhỏ ở giữa, còn lại đều bị nước biển nhấn chìm.
Muốn vào Tây Đảo, chỉ có thể đi theo con đường cát này.
Theo mệnh lệnh của Đông Phương đảo chủ, lối vào Tây Đảo tấp nập người qua lại.
Lâm Chính và Cổ Cương đứng trước lối vào chờ đợi.
Khuyết Thu đi tới, vẻ mặt đầy áy náy.
"Tướng Lâm, thật sự xin lỗi. Tôi đã nhiều lần đề nghị đảo chủ xuất binh, nhưng đảo chủ không chấp nhận. Tuy tôi là phó đảo chủ, nhưng tôi chỉ mới nhậm chức được một thời gian ngắn, lời nói không có trọng lượng, không thể giúp được, mong tướng Lâm thứ lỗi”.
Khuyết Thu hơi cúi người nói.
"Khuyết đảo chủ khách sáo rồi, bà đã làm hết sức, tôi nhìn ra được, cũng không cần tự trách”.
Lâm Chính cười nhạt, lấy từ trong người ra một cái bình sứ nhỏ, đưa tới: "Đây là Đoạn Tục Tán do tôi luyện chế, bà mang về cho Khuyết Minh, bảo anh ta hòa với nước rồi uống, trong vòng ba ngày sẽ khôi phục khí mạch, khôi phục tu vi!"
"Thật sao?"
Khuyết Thu sững sờ trong giây lát, vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy, liên tục cúi đầu: "Cảm ơn tướng Lâm! Cảm ơn tướng Lâm! Đại ân của tướng Lâm, Khuyết Thu sẽ không bao giờ quên!"
Nói xong, bà ta vui mừng hớn hở rời đi.
"Hừ, đường đường là một phó đảo chủ, sao có thể hèn mọn như vậy? Cũng không sợ người khác chê cười!"
Lôi Phúc đi tới, nhìn thấy Khuyết Thu rời đi, lập tức lạnh lùng mắng nhiếc.
"Hèn mọn ư?"
Cổ Cương không vui, nói thẳng: "Tướng Lâm của chúng tôi là long soái Long Quốc, địa vị cao quý nhường nào, đừng nói là phó đảo chủ, cho dù là đảo chủ của các người cũng phải hành lễ với long soái của chúng tôi, có gì không được chứ? Sao lại bảo là hèn mọn? Chẳng lẽ long soái của chúng tôi không xứng sao?"
Lôi Phúc liếc nhìn Cổ Cương, đắc ý nói: "Đông Phương Thần Đảo của chúng tôi không nói về những thứ vớ vẩn đó, chúng tôi chỉ quan tâm đến nắm đấm! Ở đây, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, ai có tu vi cao nhất thì người đó cao quý!"
"Sao ông biết tu vi của long soái của chúng tôi thấp?", Cổ Cương nhíu mày.
"Tuổi còn trẻ như vậy, tu vi sao có thể cao được? E rằng hắn có chút thiên phú, được các người đưa lên chức vụ cao mà kiêu ngạo!" Lôi Phúc cười khẩy nói.
"Khốn nạn! Chẳng lẽ ông muốn đấu với tướng Lâm?", sắc mặt Cổ Cương trở nên lạnh lùng, lập tức hét lớn.
"Tôi không phải Khuyết Minh, ông muốn đánh sao? Tôi cầu còn không được!", Lôi Phúc híp mắt lại, trong con ngươi tràn đầy vẻ thích thú.
Cổ Cương vô cùng tức giận còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Chính đã ngăn ông ta lại.
"Cổ Cương, đừng để ý tới ông ta, ông ta đang muốn chọc giận tôi và ông! Ép tôi ra tay so tài với ông ta!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Tôi biết, nhưng người này quá mức kiêu ngạo! Đúng là muốn ăn đòn!"
Cổ Cương khịt mũi nói.
Ông ta đã từng thấy thực lực của Lâm Chính, anh đấu với Lôi Phúc chắc chắn không thua.
Nhưng Lâm Chính dường như không có hứng thú với Lôi Phúc.
"Chúng ta chỉ cần lấy lại di vật của tổ tiên trên Thần Đảo thì nhiệm vụ của chuyến đi này sẽ hoàn thành, không cần gây thêm rắc rối”.
"Được, nghe theo sự sắp xếp của tướng Lâm”.
Cổ Cương gật đầu.
"Hừ, thật nhát gan!"
Lôi Phúc mắng chửi vài câu, thấy Lâm Chính thờ ơ nên bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, Đông Phương đảo chủ đã chọn xong người.
Lâm Chính nhìn thoáng qua đội hình, không khỏi nhíu mày.
Ngoại trừ Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu, Lôi Phúc, còn lại đều là người đã ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi, không có gương mặt nào trẻ tuổi, bọn họ đều có thực lực cao, tất cả đều nắm giữ chức vụ quan trọng trên đảo, điều này không bình thường.
Xem ra Tây Đảo còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của Lâm Chính.
"Cổ Cương, ông chờ ở chỗ này, tôi đi theo bọn họ”, Lâm Chính nói.
"Vâng thưa tướng Lâm, cẩn thận một chút”.
"Yên tâm đi”.
Lâm Chính gật đầu, đi tới.
Đông Phương đảo chủ chăm chú nhìn Lâm Chính, sau đó nhìn Cổ Cương nói: "Tướng Lâm, ông Cổ, tôi nhắc nhở các người một câu, Tây Đảo rất nguy hiểm, bất kì ai cũng không thể đảm bảo được tính mạng. Nếu tướng Lâm khăng khăng muốn đi thì hãy nói rõ với ông Cổ Cương, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Sắc mặt Cổ Cương lập tức thay đổi.
"Yên tâm, nếu tôi chết ở trên Tây Đảo, tuyệt đối không cần Thần Đảo các người chịu trách nhiệm!"
Lâm Chính đáp lời, sau đó nói với Cổ Cương: "Ông không được phép quy trách nhiệm cho Thần Đảo, biết chưa?"
“À..”
Cổ Cương vừa mở lời, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lâm Chính nên chỉ có thể gật đầu.
"Tốt lắm! Tướng Lâm, mời theo tôi!"
Đông Phương đảo chủ gật đầu, đi thẳng về phía đường cát.
Đám đông hùng hậu tiến thẳng phía Tây Đảo.
Tổng cộng bốn mươi sáu người.
Mỗi một người đều là cao thủ hạng nhất.
Ít nhất theo Lâm Chính thấy, đội ngũ này cũng có thể đi ngang hàng với đám người ở vực Diệt Vong.
Những người của Đông Phương Thần Đảo còn lại cũng đứng ở lối vào theo dõi.
Cổ Cương đầy lo lắng.
Nhưng khi đoàn người đi đến giữa đường cát.
"A!"
Một tiếng gầm thê lương đột nhiên phát ra từ Tây Đảo.
Trái tim mọi người đột nhiên run lên, giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên đỉnh núi Tây Đảo, một bóng người nhếch nhác bỏ chạy như điên.
Đoàng đoàng đoàng. . . .
Lúc người này chạy điên cuồng, bước ra với trọng lượng vạn cân, hai chân đạp xuống khiến Tây Đảo rung chuyển dữ dội, xung quanh đảo nổi sóng.
Còn có một sức mạnh khủng khiếp đang cuồn cuộn.
"Sức mạnh phi thăng?"
Sắc mặt Lâm Chính đột nhiên thay đổi, anh cảm nhận được khí tức phát ra từ Tây Đảo.
Không sai.
Mặc dù rất hỗn tạp, nhưng bên trong sức mạnh này, quả thật có sức mạnh phi thăng!
Anh nhìn chằm chằm, âm thầm cảnh giác.
Chương 3713: Vây quét
Đông Phương Thần Đảo quả nhiên không giống những nơi khác.
Khi Lâm Chính bước vào đã nhận ra đây là vùng đất Linh Tú đặc biệt phi phàm.
Hôm nay lại xuất hiện sức mạnh phi thăng.
Xem ra nơi này cũng không thua gì vực Diệt Vong.
"Cẩn thận!"
Đông Phương đảo chủ khẽ quát, nói với Lâm Chính: "Tướng Lâm, người trên núi là người mà chúng tôi gọi là quái nhân! Người này cực kỳ lợi hại và đáng sợ, lúc trước tôi giao đấu với người này, đánh không quá trăm chiêu, bị người này đánh bị thương, nghỉ ngơi suốt cả năm mới hồi phục!”
"Thật sao? Vậy không nên coi thường thực lực của tên quái nhân này!"
Lâm Chính gật đầu.
"Lát nữa tướng Lâm hãy đi theo bên cạnh chúng tôi, nếu lấy được di vật tổ tiên thì lấy, không lấy được thì cứ rút lui trước đã, không nên cưỡng ép, nếu không sẽ mất mạng, mất nhiều hơn được!"
Đông Phương đảo chủ căn dặn.
"Ừ!"
"Lôi Phúc! Khuyết Thu, mấy người phụ trách an toàn cho tướng Lâm! Không được có bất kỳ sai sót nào!"
"Vâng! Thưa đảo chủ!"
Mọi người đáp lại.
Sau đó Đông Phương đảo chủ dẫn đầu tiến về Tây Đảo.
Khi mọi người đến gần, tiếng gầm rú trên Tây Đảo càng rõ ràng hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, quái nhân trên đảo đã phát hiện ra có kẻ xâm nhập.
Dường như tên quái nhân muốn dùng tiếng gầm của mình để cảnh cáo những người này, bảo họ tránh xa Tây Đảo.
Nhưng hoàn toàn không có hiệu quả gì cả.
Tên quái nhân chạy như điên lên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống bóng người bước vào Tây Đảo, sau đó phát ra một tiếng hét xé trời.
"Bịt tai lại!"
Đông Phương đảo chủ hét lớn, lập tức dùng khí kình bao trùm hai tay, bịt lỗ tai lại.
Những người còn lại cũng rối rít làm theo.
Nhưng âm thanh này tràn ngập sát khí đáng sợ, cực kỳ xuyên thấu, cho dù bịt tai lại cũng khó có thể che được hết.
Phụt!
Một cao thủ Thần Đảo cuối cùng không chịu nổi tiếng gầm kinh khủng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết, tai mắt mũi miệng chậm rãi chảy máu.
Những người còn lại cũng không khá hơn là bao, đầu như muốn nổ tung.
Nhưng Lâm Chính lại không có cảm giác gì, anh hơi buông tay, có vẻ như âm thanh đó không có bất kỳ ảnh hưởng gì với mình.
Gầm!
Quái nhân Tây Đảo lại lần nữa phát ra một tiếng gầm thét.
Sau đó, một luồng khí thế khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trấn áp tất cả mọi người.
Đông phương đảo chủ hô to một tiếng, tung người nhảy lên không trung mấy mét, một tay chém vào luồng khí thế đang giáng xuống.
Bùm!
Ông ta dùng tay hung hăng đánh vào khí thế mạnh mẽ đó, lòng bàn tay khuếch tán ra luồng khí thế chống đỡ.
"Vào đảo!"
Khuyết Thu thấy vậy, hét lớn một tiếng.
Mọi người lập tức lao vào Tây Đảo, thúc giục khí kình, lao thẳng lên, giết về phía tên quái nhân.
Tên quái nhân hoàn toàn bị chọc giận, đập hai lòng bàn tay xuống mặt đất, cuối cùng lấy ra một hòn đá to bằng ngọn đồi nhỏ, ném về phía mọi người.
Lôi Phúc rút ra một thanh trường kiếm từ bên hông, chém mấy nhát vào không trung.
Bùm!
Hòn đá vỡ vụn tại chỗ.
Nhưng giây tiếp theo, những hòn đá vỡ vụn này đột nhiên bị một khí kình kinh khủng bao phủ, tốc độ rơi xuống tăng nhanh, lao thẳng xuống dưới như những viên đạn.
"Không ổn! Mau tránh ra!"
Khuyết Thu kinh hãi, dùng sức hét lên.
Mọi người rối rít né tránh.
Nhưng có hai người không kịp tránh, bị đá vụn đâm thủng cơ thể, rơi xuống vách núi, chết ngay tức khắc.
"Khốn kiếp!"
Mắt của đám người Thần Đảo đỏ như máu, vô cùng tức giận, tất cả đều lao lên đỉnh núi, bao vây tên quái nhân.
Lâm Chính thấy vậy, cũng muốn tiến lên hỗ trợ.
Nhưng Khuyết Thu lại kéo anh lại.
"Tướng Lâm! Di vật tổ tiên ở ngay phía sau đảo! Cậu hãy nhanh chóng đi lấy, lấy được di vật tổ tiên thì coi như hoàn thành!", Khuyết Thu nghiêm túc nói.
Chương 3714: Vô cùng vững chắc
“Các người có chống đỡ được không?”
Lâm Chính nhíu mày nhìn nhóm người đang chém giết với tên quái nhân, lên tiếng hỏi.
“Yên tâm, có đảo chủ ở đây, bọn tôi đọ sức với tên quái nhân một phen, có thể chống lại tên quái nhân ba năm phút! Nhưng tướng Lâm phải chú ý, nếu có người đến gần di vật tổ tiên, tên quái nhân này sẽ cảm nhận được, đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ nhanh chóng lao đến chỗ di vật! Nếu tướng Lâm không lấy được di vật trước khi ông ta đến, vậy thì phiền phức đấy!”
Khuyết Thu hạ giọng, nói: “Tên quái nhân nhìn thấy có người để ý đến di vật sẽ hoàn toàn nổi giận, lúc đó ông ta chắc chắn sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Không ai trong chúng ta có thể ngăn cản được!”
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn mọi người nói: “Vậy mọi người cẩn thận một chút! Tôi sẽ đi ngay!”
“Được!”
Khuyết Thu gật đầu, lập tức xoay người gia nhập chiến đầu.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi xoay người chạy về phía sau đảo.
Tây Đảo không rộng lắm, mặt sau của đảo ở phía sau ngọn núi này.
Không đến một phút sau, Lâm Chính đã đến phía sau đảo.
Nơi này có vài bia mộ, dường như đều chôn cất tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo, nhưng rất lâu rồi không được cúng tế nên phần lớn mộ bia đã bị vỡ nát.
Nghĩ cũng phải, Tây Đảo xuất hiện tên quái nhân, người của Đông Phương Thần Đảo không thể đến đây, làm sao có thể cúng tế được?
Lâm Chính quan sát xung quanh một vòng, anh nhanh chóng phát hiện một sơn động phía sau bia mộ.
Anh nghĩ đến gì đó, lập tức chui vào sơn động.
Quả nhiên là vậy.
Sơn động này không sâu, bày biện vô số dụng cụ cúng tế!
Chắc chắn chính là thứ này!
Gào!
Ngay lúc đó, một tiếng rống giận dữ vang vọng khắp nơi, chấn động cả hòn đảo.
Tiếp đó, Tây Đảo trở nên rung lắc dữ dội, từng tiếng bước chân như sấm chớp lao đến.
Lâm Chính nhướng mày, nhanh chóng đi lấy mấy thứ đồ kia.
Nhưng quá nhiều thứ, hai tay anh không thể nào cầm hết.
Lúc Lâm Chính còn đang nghĩ cách để lấy mấy thứ này, bỗng vang lên một tiếng gào thét dài.
“Tướng Lâm! Nhanh chóng rời khỏi đó!”
Là tiếng của đám người Khuyết Thu.
Lâm Chính lập tức chạy khỏi sơn động.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm mạnh mẽ như sắt thép đã đánh lên người anh.
Bịch!
Lâm Chính lập tức bị đánh bay, anh đập thẳng vào bãi cát phía bên phải.
Đất cát bay tung tóe, chấn động sóng biển, sức mạnh đáng sợ khiến cho sóng biển xung quanh không dám lại gần.
“Hả?”
Nhóm người Đông Phương đảo chủ vừa đuổi đến cực kỳ sợ hãi.
“Nhanh! Nhanh chóng bảo vệ tướng Lâm, tuyệt đối không được để cho cậu ta có bất trắc gì!”
Đông Phương đảo chủ quát.
Mọi người nhanh chóng lao về phía Lâm Chính.
Nhưng mọi người vừa đến gần.
Gào!
Tên quái nhân lại gào thét lần nữa, trên người ông ta tỏa ra cương khí nồng đậm, tựa như nước lũ khuếch tán khắp nơi.
Người đang đến đều bị cương khí ép lùi lại, hoàn toàn không thể xông đến chỗ tên quái nhân để cứu Lâm Chính.
Đúng lúc này, tên quái nhân động đậy chân tay, xông về phía Lâm Chính.
Mỗi bước chân của ông ta đều khiến mặt đất rung động trong phút chốc.
Giống như cả Tây Đảo đều sắp bị ông ta giẫm nát.
“Không ổn!”
“Tướng Lâm! Chạy mau!”
Mọi người gấp gáp hô lên.
Sắc mặt Khuyết Thu trắng bệch.
Vẻ mặt của Đông Phương đảo chủ cũng vô cùng khó coi.
Lôi Phúc nhíu mày, không động đậy.
Người của Đông Phương Thần Đảo cũng không hy vọng Lâm Chính sẽ chết ở đây, giống như lời Cổ Cương đã nói lúc trước.
Nếu như long soái của Long Quốc xảy ra chuyện gì ở đây thì người trên Thần Đảo rất khó thoát tội, chắc chắn sẽ phải gánh chịu cơn giận của Long Quốc.
Mọi người bất chấp tất cả xông về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảng cách quá xa, còn bị cương khí của tên quái nhân cản trở.
Cho dù dùng hết khí kình cũng không có cách nào cứu viện được.
Lúc này, ngoại từ Đại La Kim Tiên giáng trần, nếu không Lâm Chính chết là cái chắc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên, anh nhìn tên quái nhân đang hung dữ lao đến, bỗng nhiên đánh một quyền.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính và tên quái nhân mạnh mẽ va chạm với nhau.
Trong thoáng chốc, một sức mạnh hủy diệt vô cùng điên cuồng bỗng bùng phát.
Tất cả mọi người đều bị đánh bay.
Tây Đảo rung lắc.
Nước biển khắp nơi dâng trào về phía sau.
Sau khi giằng co khoảng chừng hai giây với Lâm Chính, cơ thể tên quái nhân bỗng nhiên bị hất ngược ra ngoài, như mũi tên bắn vào núi lớn của Tây Đảo.
Trong chốc lát, núi lớn sụp đổ, bụi đất bay lên.
Lâm Chính thì ngược lại, anh vẫn đứng yên ở xa, vô cùng vững chắc.
Chương 3715: Không sao chứ?
“Gì thế?”
Người của Thần Đảo sau khi đứng lên nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều ngẩn ngơ.
“Chuyện này… chuyện này không thể nào…”
Lôi Phúc ra sức dụi mắt, cứ tưởng bản thân xuất hiện ảo giác.
Khuyết Thu ở bên cạnh trợn mắt há mồm, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Đông Phương đảo chủ vẫn còn sợ hãi, nhìn chăm chú, như đang suy nghĩ gì đó.
Những người còn lại đã hóa đá.
Không ai ngờ được rằng, tên quái nhân Tây Đảo cực kỳ đáng sợ trong mắt bọn họ lại bị Lâm Chính đấm bay bằng một nắm đấm!
Vị long soái thứ tư của Long Quốc này… mạnh đến vậy sao?
Gào!
Trong núi lớn đổ vỡ, lại vang lên tiếng gào thét của tên quái nhân Tây Đảo, sau khi đất đá bay ra, một cơ thể đen sì nhảy lên cao, giống như Như Lai thần chưởng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào tên quái nhân Tây Đảo đang bay xuống, không hề hoảng loạn.
Đợi đến khi ông ta đến gần, anh lần nữa siết chặt nắm đấm, đánh vào cơ thể tên quái nhân Tây Đảo.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ thông qua nắm đấm của anh đồng loạt được đánh ra.
Rầm!
Sức mạnh phi thăng thuần khiết làm tan rã tất cả sức mạnh của tên quái nhân Tây Đảo, khí thế của ông ta tan vỡ, sức mạnh phi thăng đánh mạnh lên cơ thể tên quái nhân, ông ta phun máu tại chỗ, rồi bay ra ngoài, va chạm mạnh lên bãi cát.
Lúc này, tất cả người của Thần Đảo đều yên lặng.
Mọi người chăm chú nhìn Lâm Chính, không thể nào nhìn thấu được vị long soái này nữa.
Gào!
Tên quái nhân Tây Đảo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại gào thét rống giận, cơ thể trở nên xanh đậm, khí kình dày đặc tràn ra từ cơ thể ông ta lan tỏa khắp nơi, không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh giá, khiến cho người khác không rét mà run.
Đông Phương đảo chủ ngửi được mùi này, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi, sốt sắng gào lên: “Nhanh! Toàn bộ lùi lại!”
Mọi người nghe thấy, vội vàng lùi về phía sau.
Nhưng dường như đã chậm một bước.
Chỉ thấy nước biển nổ tung, sau đó vô số bọt biển khổng lồ như bàn tay của thiên thần, hung hăng đánh giết xuống bãi cát.
Bọt biển rất lớn, phạm vi rất rộng.
Người phản ứng nhanh đã lao ra khỏi phạm vi tấn công của bọt biển.
Nhưng vẫn còn vài người vẫn chưa kịp chạy trốn, trong đó có Lôi Phúc.
“Không ổn! Tổng Võ Trưởng! Chúng ta không tránh được rồi!”
Vẻ mặt Phó Võ Trưởng trắng bệch, giọng nói run rẩy.
“Không tránh được thì chống đỡ! Đến đây!”
Lôi Phúc hét lên, hay tay đưa lên không, vận động toàn bộ khí kình khắp người, đánh về phía bọt biển.
Nhưng khí kình của ông ta vừa mới chạm đến bọt biển thì đã bị đập vỡ, sức mạnh khủng bố của bọt biển đã đánh lên cơ thể của ông ta.
Phụt!
Lôi Phúc phun máu tươi, ngã thẳng xuống đất.
Những người khác cũng không tốt hơn chút nào.
Lôi Phúc vô cùng sợ hãi, đôi mắt trừng lớn.
Ông ta không thể nào lường được, bản thân lại chết ở nơi này.
Ý trời!
Lòng Lôi Phúc nguội lạnh, vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Vèo!
Một người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, tung ra một cú đấm, mạnh mẽ đánh lên bọt biển.
Sức mạnh phi thăng tỏa ra, giống như dòng điện bao phủ lấy bọt biển.
Đùng!
Bọt biển vỡ tung tại chỗ, hóa thành cơn mưa tầm tả, rơi xuống bờ cát.
“Gì cơ?”
Lôi Phúc sững sờ, đầu não trống rỗng.
Chỉ thấy người kia nhẹ nhàng quay lại, nhìn Lôi Phúc: “Võ Trưởng đại nhân, không sao chứ?”
“Không… không sao…” Lôi Phúc lẩm bẩm, không biết nên nói gì.
“Nếu như không sao, mời mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, tôi sẽ xử lý tên quái vật này!”
Lâm Chính hít một hơi, lại xông về phía tên quái nhân.
Lôi Phúc ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
“Cậu… Cậu…”.
Lôi Phúc tức đến mức mặt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, một lúc lâu không nói nên lời.
Khuyết Thu cũng nhíu mày.
Những lời Lâm Chính nói nghe cũng có lý, chỉ là… nó thật sự khó nghe.
Những lời đó đâm thẳng vào tim của người Đông Phương Thần Đảo.
Cứ như người trên đảo toàn là kẻ gian nịnh đại gian đại ác.
Đông Phương đảo chủ trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Xem ra tướng Lâm có thể trở thành long soái thứ tư của Long Quốc không phải chỉ có hư danh, khâm phục!”.
“Quá khen, tạm biệt!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, phất tay dẫn theo Cổ Cương rời đi.
“Chờ đã!”.
Đông Phương đảo chủ vội gọi lại.
Cổ Cương mừng rỡ, biết những lời Lâm Chính nói đã có hiệu quả.
Lâm Chính thong thả chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Đảo chủ còn việc gì sao? Đưa tiễn thì không cần, chúng tôi có tàu, chúng tôi tự đi được”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày, thản nhiên nói: “Nếu tướng Lâm đi như vậy thì e là danh tiếng của Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ bị hủy hoại mất. Xin mời tướng Lâm nán lại đây, chuyện xuất binh chúng ta ngồi xuống từ từ bàn, thế nào?”.
“Đảo chủ muốn bàn thế nào?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Đông Phương đảo chủ lắc đầu: “Tướng Lâm! Không phải tôi không đồng ý xuất binh, mà thực sự là khó có thể phục chúng. Nếu tướng Lâm có thể làm người dân trên đảo tin phục, chuyện xuất binh có gì khó?”.
“Làm sao mới có thể khiến bọn họ tin phục?”.
Đông Phương đảo chủ im lặng.
Lôi Phúc lại hừ một tiếng: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm khó cậu! Thế này, ở Tây Đảo chúng tôi có một số di vật tổ tiên. Số di vật tổ tiên đó là dụng cụ cúng tế tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo, có một không hai, nhưng không biết từ lúc nào trên Tây Đảo lại xuất hiện quái nhân. Tên quái nhân đó điên điên khùng khùng, thực lực lớn mạnh, di vật cúng tế tổ tiên của chúng tôi đã bị quái nhân đó trộm đến Tây Đảo! Chúng tôi muốn lấy lại chúng nhưng không đấu lại quái nhân đó, nếu tướng Lâm có thể trợ giúp chúng tôi lấy lại di vật thì toàn bộ đảo chúng tôi sao lại không tin phục tướng Lâm?”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Không còn di vật, con cháu của Đông Phương Thần Đảo không thể cúng tế tổ tiên! Chuyện này liên quan đến toàn đảo, nếu có thể lấy lại di vật, chúng tôi sẽ nợ tướng Lâm một món nợ lớn, lấy đó làm cớ xuất binh thì ai dám không đi?”, Đông Phương đảo chủ nói.
Cổ Cương nghe vậy lập tức nổi giận: “Các ông nhiều người như vậy còn không lấy lại được, chẳng lẽ lại mong chờ tướng Lâm chúng tôi? Nếu tướng Lâm gặp chuyện gì bất trắc, Đông Phương Thần Đảo các người có gánh được hậu quả không?”.
Người của một đảo còn không lấy được nó, chứng tỏ thực lực của quái nhân đó rất mạnh, e rằng Lâm Chính cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Vậy có khác nào đi chịu chết.
Lôi Phúc cười nhạt: “Tướng Lâm có thể không đi. Chúng tôi cũng không ép buộc tướng Lâm mạo hiểm!".
“Ông…”.
Cổ Cương tức giận.
Nếu Lâm Chính từ chối thì những lời lúc trước anh nói sẽ thành uổng công vô ích.
Ít nhất Đông Phương Thần Đảo đã cho cơ hội.
Vậy thì không thể dùng thiên hạ quốc gia để đánh giá đạo đức bọn họ nữa.
Cổ Cương sốt ruột, không biết nên làm thế nào mới phải.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Tôi có thể đi!”.
Mọi người sửng sốt.
Cổ Cương giật mình, vội nói: “Tướng Lâm, không được lỗ mãng!”.
“Yên tâm, tôi đã đến đây đương nhiên sẽ không chùn bước!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Với sức một mình tôi thì khó mà tiêu diệt Thiên Ma Đạo. Nếu không tiêu diệt Thiên Ma Đạo, lê dân bách tính sẽ lầm than, quốc gia không ổn định. Vì vậy, dù có thế nào, tôi cũng phải liều một phen!”.
Giọng nói anh rất bình tĩnh.
Nhưng những lời đó lại giẫm đạp lên đạo đức và đại nghĩa của đám người Đông Phương Thần Đảo.
Bọn họ đều mang vẻ mặt kỳ quái.
Cổ Cương nghiến răng nói: “Nếu tướng Lâm khăng khăng muốn vậy thì tôi cũng không phản đối, nhưng cậu không được đi một mình!”.
Ông ta nhìn về phía Đông Phương đảo chủ, nghiêm túc nói: “Đảo chủ, các ông phải phái một đội quân tinh nhuệ đi theo tướng Lâm! Nếu không thì chuyện này không thể được!”.
“Tôi sẽ đích thân chọn ra người tài giỏi trên toàn đảo, tất cả những người có chức danh đều sẽ đi cùng, chắc chắn không để tướng Lâm một mình chiến đấu!”.
Đông Phương đảo chủ thản nhiên nói: “Đồng thời tôi cũng sẽ đích thân đến đó!”.
Nghe vậy, Cổ Cương sửng sốt.
Lâm Chính nhíu mày càng chặt hơn.
Đảo chủ đích thân đi cùng?
Vậy có nghĩa không phải bọn họ muốn cho Lâm Chính thấy khó mà lui, mà thật sự muốn lấy lại vật để cúng tế tổ tiên.
Xem ra Tây Đảo này… không hề tầm thường!
Chương 3712: Nhát gan?
Sau khi mọi người đưa ra quyết định đã lập tức hành động.
Đông Phương đảo chủ đích thân triệu tập tất cả người trên đảo, tập trung tại lối vào Tây Đảo.
Nơi gọi là Tây Đảo đương nhiên nằm ở phía tây của Thần Đảo, nối liền với toàn bộ đảo lớn, chỉ có một con đường cát nhỏ ở giữa, còn lại đều bị nước biển nhấn chìm.
Muốn vào Tây Đảo, chỉ có thể đi theo con đường cát này.
Theo mệnh lệnh của Đông Phương đảo chủ, lối vào Tây Đảo tấp nập người qua lại.
Lâm Chính và Cổ Cương đứng trước lối vào chờ đợi.
Khuyết Thu đi tới, vẻ mặt đầy áy náy.
"Tướng Lâm, thật sự xin lỗi. Tôi đã nhiều lần đề nghị đảo chủ xuất binh, nhưng đảo chủ không chấp nhận. Tuy tôi là phó đảo chủ, nhưng tôi chỉ mới nhậm chức được một thời gian ngắn, lời nói không có trọng lượng, không thể giúp được, mong tướng Lâm thứ lỗi”.
Khuyết Thu hơi cúi người nói.
"Khuyết đảo chủ khách sáo rồi, bà đã làm hết sức, tôi nhìn ra được, cũng không cần tự trách”.
Lâm Chính cười nhạt, lấy từ trong người ra một cái bình sứ nhỏ, đưa tới: "Đây là Đoạn Tục Tán do tôi luyện chế, bà mang về cho Khuyết Minh, bảo anh ta hòa với nước rồi uống, trong vòng ba ngày sẽ khôi phục khí mạch, khôi phục tu vi!"
"Thật sao?"
Khuyết Thu sững sờ trong giây lát, vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy, liên tục cúi đầu: "Cảm ơn tướng Lâm! Cảm ơn tướng Lâm! Đại ân của tướng Lâm, Khuyết Thu sẽ không bao giờ quên!"
Nói xong, bà ta vui mừng hớn hở rời đi.
"Hừ, đường đường là một phó đảo chủ, sao có thể hèn mọn như vậy? Cũng không sợ người khác chê cười!"
Lôi Phúc đi tới, nhìn thấy Khuyết Thu rời đi, lập tức lạnh lùng mắng nhiếc.
"Hèn mọn ư?"
Cổ Cương không vui, nói thẳng: "Tướng Lâm của chúng tôi là long soái Long Quốc, địa vị cao quý nhường nào, đừng nói là phó đảo chủ, cho dù là đảo chủ của các người cũng phải hành lễ với long soái của chúng tôi, có gì không được chứ? Sao lại bảo là hèn mọn? Chẳng lẽ long soái của chúng tôi không xứng sao?"
Lôi Phúc liếc nhìn Cổ Cương, đắc ý nói: "Đông Phương Thần Đảo của chúng tôi không nói về những thứ vớ vẩn đó, chúng tôi chỉ quan tâm đến nắm đấm! Ở đây, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, ai có tu vi cao nhất thì người đó cao quý!"
"Sao ông biết tu vi của long soái của chúng tôi thấp?", Cổ Cương nhíu mày.
"Tuổi còn trẻ như vậy, tu vi sao có thể cao được? E rằng hắn có chút thiên phú, được các người đưa lên chức vụ cao mà kiêu ngạo!" Lôi Phúc cười khẩy nói.
"Khốn nạn! Chẳng lẽ ông muốn đấu với tướng Lâm?", sắc mặt Cổ Cương trở nên lạnh lùng, lập tức hét lớn.
"Tôi không phải Khuyết Minh, ông muốn đánh sao? Tôi cầu còn không được!", Lôi Phúc híp mắt lại, trong con ngươi tràn đầy vẻ thích thú.
Cổ Cương vô cùng tức giận còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Chính đã ngăn ông ta lại.
"Cổ Cương, đừng để ý tới ông ta, ông ta đang muốn chọc giận tôi và ông! Ép tôi ra tay so tài với ông ta!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Tôi biết, nhưng người này quá mức kiêu ngạo! Đúng là muốn ăn đòn!"
Cổ Cương khịt mũi nói.
Ông ta đã từng thấy thực lực của Lâm Chính, anh đấu với Lôi Phúc chắc chắn không thua.
Nhưng Lâm Chính dường như không có hứng thú với Lôi Phúc.
"Chúng ta chỉ cần lấy lại di vật của tổ tiên trên Thần Đảo thì nhiệm vụ của chuyến đi này sẽ hoàn thành, không cần gây thêm rắc rối”.
"Được, nghe theo sự sắp xếp của tướng Lâm”.
Cổ Cương gật đầu.
"Hừ, thật nhát gan!"
Lôi Phúc mắng chửi vài câu, thấy Lâm Chính thờ ơ nên bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, Đông Phương đảo chủ đã chọn xong người.
Lâm Chính nhìn thoáng qua đội hình, không khỏi nhíu mày.
Ngoại trừ Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu, Lôi Phúc, còn lại đều là người đã ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi, không có gương mặt nào trẻ tuổi, bọn họ đều có thực lực cao, tất cả đều nắm giữ chức vụ quan trọng trên đảo, điều này không bình thường.
Xem ra Tây Đảo còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của Lâm Chính.
"Cổ Cương, ông chờ ở chỗ này, tôi đi theo bọn họ”, Lâm Chính nói.
"Vâng thưa tướng Lâm, cẩn thận một chút”.
"Yên tâm đi”.
Lâm Chính gật đầu, đi tới.
Đông Phương đảo chủ chăm chú nhìn Lâm Chính, sau đó nhìn Cổ Cương nói: "Tướng Lâm, ông Cổ, tôi nhắc nhở các người một câu, Tây Đảo rất nguy hiểm, bất kì ai cũng không thể đảm bảo được tính mạng. Nếu tướng Lâm khăng khăng muốn đi thì hãy nói rõ với ông Cổ Cương, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Sắc mặt Cổ Cương lập tức thay đổi.
"Yên tâm, nếu tôi chết ở trên Tây Đảo, tuyệt đối không cần Thần Đảo các người chịu trách nhiệm!"
Lâm Chính đáp lời, sau đó nói với Cổ Cương: "Ông không được phép quy trách nhiệm cho Thần Đảo, biết chưa?"
“À..”
Cổ Cương vừa mở lời, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lâm Chính nên chỉ có thể gật đầu.
"Tốt lắm! Tướng Lâm, mời theo tôi!"
Đông Phương đảo chủ gật đầu, đi thẳng về phía đường cát.
Đám đông hùng hậu tiến thẳng phía Tây Đảo.
Tổng cộng bốn mươi sáu người.
Mỗi một người đều là cao thủ hạng nhất.
Ít nhất theo Lâm Chính thấy, đội ngũ này cũng có thể đi ngang hàng với đám người ở vực Diệt Vong.
Những người của Đông Phương Thần Đảo còn lại cũng đứng ở lối vào theo dõi.
Cổ Cương đầy lo lắng.
Nhưng khi đoàn người đi đến giữa đường cát.
"A!"
Một tiếng gầm thê lương đột nhiên phát ra từ Tây Đảo.
Trái tim mọi người đột nhiên run lên, giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên đỉnh núi Tây Đảo, một bóng người nhếch nhác bỏ chạy như điên.
Đoàng đoàng đoàng. . . .
Lúc người này chạy điên cuồng, bước ra với trọng lượng vạn cân, hai chân đạp xuống khiến Tây Đảo rung chuyển dữ dội, xung quanh đảo nổi sóng.
Còn có một sức mạnh khủng khiếp đang cuồn cuộn.
"Sức mạnh phi thăng?"
Sắc mặt Lâm Chính đột nhiên thay đổi, anh cảm nhận được khí tức phát ra từ Tây Đảo.
Không sai.
Mặc dù rất hỗn tạp, nhưng bên trong sức mạnh này, quả thật có sức mạnh phi thăng!
Anh nhìn chằm chằm, âm thầm cảnh giác.
Chương 3713: Vây quét
Đông Phương Thần Đảo quả nhiên không giống những nơi khác.
Khi Lâm Chính bước vào đã nhận ra đây là vùng đất Linh Tú đặc biệt phi phàm.
Hôm nay lại xuất hiện sức mạnh phi thăng.
Xem ra nơi này cũng không thua gì vực Diệt Vong.
"Cẩn thận!"
Đông Phương đảo chủ khẽ quát, nói với Lâm Chính: "Tướng Lâm, người trên núi là người mà chúng tôi gọi là quái nhân! Người này cực kỳ lợi hại và đáng sợ, lúc trước tôi giao đấu với người này, đánh không quá trăm chiêu, bị người này đánh bị thương, nghỉ ngơi suốt cả năm mới hồi phục!”
"Thật sao? Vậy không nên coi thường thực lực của tên quái nhân này!"
Lâm Chính gật đầu.
"Lát nữa tướng Lâm hãy đi theo bên cạnh chúng tôi, nếu lấy được di vật tổ tiên thì lấy, không lấy được thì cứ rút lui trước đã, không nên cưỡng ép, nếu không sẽ mất mạng, mất nhiều hơn được!"
Đông Phương đảo chủ căn dặn.
"Ừ!"
"Lôi Phúc! Khuyết Thu, mấy người phụ trách an toàn cho tướng Lâm! Không được có bất kỳ sai sót nào!"
"Vâng! Thưa đảo chủ!"
Mọi người đáp lại.
Sau đó Đông Phương đảo chủ dẫn đầu tiến về Tây Đảo.
Khi mọi người đến gần, tiếng gầm rú trên Tây Đảo càng rõ ràng hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, quái nhân trên đảo đã phát hiện ra có kẻ xâm nhập.
Dường như tên quái nhân muốn dùng tiếng gầm của mình để cảnh cáo những người này, bảo họ tránh xa Tây Đảo.
Nhưng hoàn toàn không có hiệu quả gì cả.
Tên quái nhân chạy như điên lên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống bóng người bước vào Tây Đảo, sau đó phát ra một tiếng hét xé trời.
"Bịt tai lại!"
Đông Phương đảo chủ hét lớn, lập tức dùng khí kình bao trùm hai tay, bịt lỗ tai lại.
Những người còn lại cũng rối rít làm theo.
Nhưng âm thanh này tràn ngập sát khí đáng sợ, cực kỳ xuyên thấu, cho dù bịt tai lại cũng khó có thể che được hết.
Phụt!
Một cao thủ Thần Đảo cuối cùng không chịu nổi tiếng gầm kinh khủng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết, tai mắt mũi miệng chậm rãi chảy máu.
Những người còn lại cũng không khá hơn là bao, đầu như muốn nổ tung.
Nhưng Lâm Chính lại không có cảm giác gì, anh hơi buông tay, có vẻ như âm thanh đó không có bất kỳ ảnh hưởng gì với mình.
Gầm!
Quái nhân Tây Đảo lại lần nữa phát ra một tiếng gầm thét.
Sau đó, một luồng khí thế khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trấn áp tất cả mọi người.
Đông phương đảo chủ hô to một tiếng, tung người nhảy lên không trung mấy mét, một tay chém vào luồng khí thế đang giáng xuống.
Bùm!
Ông ta dùng tay hung hăng đánh vào khí thế mạnh mẽ đó, lòng bàn tay khuếch tán ra luồng khí thế chống đỡ.
"Vào đảo!"
Khuyết Thu thấy vậy, hét lớn một tiếng.
Mọi người lập tức lao vào Tây Đảo, thúc giục khí kình, lao thẳng lên, giết về phía tên quái nhân.
Tên quái nhân hoàn toàn bị chọc giận, đập hai lòng bàn tay xuống mặt đất, cuối cùng lấy ra một hòn đá to bằng ngọn đồi nhỏ, ném về phía mọi người.
Lôi Phúc rút ra một thanh trường kiếm từ bên hông, chém mấy nhát vào không trung.
Bùm!
Hòn đá vỡ vụn tại chỗ.
Nhưng giây tiếp theo, những hòn đá vỡ vụn này đột nhiên bị một khí kình kinh khủng bao phủ, tốc độ rơi xuống tăng nhanh, lao thẳng xuống dưới như những viên đạn.
"Không ổn! Mau tránh ra!"
Khuyết Thu kinh hãi, dùng sức hét lên.
Mọi người rối rít né tránh.
Nhưng có hai người không kịp tránh, bị đá vụn đâm thủng cơ thể, rơi xuống vách núi, chết ngay tức khắc.
"Khốn kiếp!"
Mắt của đám người Thần Đảo đỏ như máu, vô cùng tức giận, tất cả đều lao lên đỉnh núi, bao vây tên quái nhân.
Lâm Chính thấy vậy, cũng muốn tiến lên hỗ trợ.
Nhưng Khuyết Thu lại kéo anh lại.
"Tướng Lâm! Di vật tổ tiên ở ngay phía sau đảo! Cậu hãy nhanh chóng đi lấy, lấy được di vật tổ tiên thì coi như hoàn thành!", Khuyết Thu nghiêm túc nói.
Chương 3714: Vô cùng vững chắc
“Các người có chống đỡ được không?”
Lâm Chính nhíu mày nhìn nhóm người đang chém giết với tên quái nhân, lên tiếng hỏi.
“Yên tâm, có đảo chủ ở đây, bọn tôi đọ sức với tên quái nhân một phen, có thể chống lại tên quái nhân ba năm phút! Nhưng tướng Lâm phải chú ý, nếu có người đến gần di vật tổ tiên, tên quái nhân này sẽ cảm nhận được, đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ nhanh chóng lao đến chỗ di vật! Nếu tướng Lâm không lấy được di vật trước khi ông ta đến, vậy thì phiền phức đấy!”
Khuyết Thu hạ giọng, nói: “Tên quái nhân nhìn thấy có người để ý đến di vật sẽ hoàn toàn nổi giận, lúc đó ông ta chắc chắn sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Không ai trong chúng ta có thể ngăn cản được!”
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn mọi người nói: “Vậy mọi người cẩn thận một chút! Tôi sẽ đi ngay!”
“Được!”
Khuyết Thu gật đầu, lập tức xoay người gia nhập chiến đầu.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi xoay người chạy về phía sau đảo.
Tây Đảo không rộng lắm, mặt sau của đảo ở phía sau ngọn núi này.
Không đến một phút sau, Lâm Chính đã đến phía sau đảo.
Nơi này có vài bia mộ, dường như đều chôn cất tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo, nhưng rất lâu rồi không được cúng tế nên phần lớn mộ bia đã bị vỡ nát.
Nghĩ cũng phải, Tây Đảo xuất hiện tên quái nhân, người của Đông Phương Thần Đảo không thể đến đây, làm sao có thể cúng tế được?
Lâm Chính quan sát xung quanh một vòng, anh nhanh chóng phát hiện một sơn động phía sau bia mộ.
Anh nghĩ đến gì đó, lập tức chui vào sơn động.
Quả nhiên là vậy.
Sơn động này không sâu, bày biện vô số dụng cụ cúng tế!
Chắc chắn chính là thứ này!
Gào!
Ngay lúc đó, một tiếng rống giận dữ vang vọng khắp nơi, chấn động cả hòn đảo.
Tiếp đó, Tây Đảo trở nên rung lắc dữ dội, từng tiếng bước chân như sấm chớp lao đến.
Lâm Chính nhướng mày, nhanh chóng đi lấy mấy thứ đồ kia.
Nhưng quá nhiều thứ, hai tay anh không thể nào cầm hết.
Lúc Lâm Chính còn đang nghĩ cách để lấy mấy thứ này, bỗng vang lên một tiếng gào thét dài.
“Tướng Lâm! Nhanh chóng rời khỏi đó!”
Là tiếng của đám người Khuyết Thu.
Lâm Chính lập tức chạy khỏi sơn động.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm mạnh mẽ như sắt thép đã đánh lên người anh.
Bịch!
Lâm Chính lập tức bị đánh bay, anh đập thẳng vào bãi cát phía bên phải.
Đất cát bay tung tóe, chấn động sóng biển, sức mạnh đáng sợ khiến cho sóng biển xung quanh không dám lại gần.
“Hả?”
Nhóm người Đông Phương đảo chủ vừa đuổi đến cực kỳ sợ hãi.
“Nhanh! Nhanh chóng bảo vệ tướng Lâm, tuyệt đối không được để cho cậu ta có bất trắc gì!”
Đông Phương đảo chủ quát.
Mọi người nhanh chóng lao về phía Lâm Chính.
Nhưng mọi người vừa đến gần.
Gào!
Tên quái nhân lại gào thét lần nữa, trên người ông ta tỏa ra cương khí nồng đậm, tựa như nước lũ khuếch tán khắp nơi.
Người đang đến đều bị cương khí ép lùi lại, hoàn toàn không thể xông đến chỗ tên quái nhân để cứu Lâm Chính.
Đúng lúc này, tên quái nhân động đậy chân tay, xông về phía Lâm Chính.
Mỗi bước chân của ông ta đều khiến mặt đất rung động trong phút chốc.
Giống như cả Tây Đảo đều sắp bị ông ta giẫm nát.
“Không ổn!”
“Tướng Lâm! Chạy mau!”
Mọi người gấp gáp hô lên.
Sắc mặt Khuyết Thu trắng bệch.
Vẻ mặt của Đông Phương đảo chủ cũng vô cùng khó coi.
Lôi Phúc nhíu mày, không động đậy.
Người của Đông Phương Thần Đảo cũng không hy vọng Lâm Chính sẽ chết ở đây, giống như lời Cổ Cương đã nói lúc trước.
Nếu như long soái của Long Quốc xảy ra chuyện gì ở đây thì người trên Thần Đảo rất khó thoát tội, chắc chắn sẽ phải gánh chịu cơn giận của Long Quốc.
Mọi người bất chấp tất cả xông về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảng cách quá xa, còn bị cương khí của tên quái nhân cản trở.
Cho dù dùng hết khí kình cũng không có cách nào cứu viện được.
Lúc này, ngoại từ Đại La Kim Tiên giáng trần, nếu không Lâm Chính chết là cái chắc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên, anh nhìn tên quái nhân đang hung dữ lao đến, bỗng nhiên đánh một quyền.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính và tên quái nhân mạnh mẽ va chạm với nhau.
Trong thoáng chốc, một sức mạnh hủy diệt vô cùng điên cuồng bỗng bùng phát.
Tất cả mọi người đều bị đánh bay.
Tây Đảo rung lắc.
Nước biển khắp nơi dâng trào về phía sau.
Sau khi giằng co khoảng chừng hai giây với Lâm Chính, cơ thể tên quái nhân bỗng nhiên bị hất ngược ra ngoài, như mũi tên bắn vào núi lớn của Tây Đảo.
Trong chốc lát, núi lớn sụp đổ, bụi đất bay lên.
Lâm Chính thì ngược lại, anh vẫn đứng yên ở xa, vô cùng vững chắc.
Chương 3715: Không sao chứ?
“Gì thế?”
Người của Thần Đảo sau khi đứng lên nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều ngẩn ngơ.
“Chuyện này… chuyện này không thể nào…”
Lôi Phúc ra sức dụi mắt, cứ tưởng bản thân xuất hiện ảo giác.
Khuyết Thu ở bên cạnh trợn mắt há mồm, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Đông Phương đảo chủ vẫn còn sợ hãi, nhìn chăm chú, như đang suy nghĩ gì đó.
Những người còn lại đã hóa đá.
Không ai ngờ được rằng, tên quái nhân Tây Đảo cực kỳ đáng sợ trong mắt bọn họ lại bị Lâm Chính đấm bay bằng một nắm đấm!
Vị long soái thứ tư của Long Quốc này… mạnh đến vậy sao?
Gào!
Trong núi lớn đổ vỡ, lại vang lên tiếng gào thét của tên quái nhân Tây Đảo, sau khi đất đá bay ra, một cơ thể đen sì nhảy lên cao, giống như Như Lai thần chưởng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào tên quái nhân Tây Đảo đang bay xuống, không hề hoảng loạn.
Đợi đến khi ông ta đến gần, anh lần nữa siết chặt nắm đấm, đánh vào cơ thể tên quái nhân Tây Đảo.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ thông qua nắm đấm của anh đồng loạt được đánh ra.
Rầm!
Sức mạnh phi thăng thuần khiết làm tan rã tất cả sức mạnh của tên quái nhân Tây Đảo, khí thế của ông ta tan vỡ, sức mạnh phi thăng đánh mạnh lên cơ thể tên quái nhân, ông ta phun máu tại chỗ, rồi bay ra ngoài, va chạm mạnh lên bãi cát.
Lúc này, tất cả người của Thần Đảo đều yên lặng.
Mọi người chăm chú nhìn Lâm Chính, không thể nào nhìn thấu được vị long soái này nữa.
Gào!
Tên quái nhân Tây Đảo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại gào thét rống giận, cơ thể trở nên xanh đậm, khí kình dày đặc tràn ra từ cơ thể ông ta lan tỏa khắp nơi, không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh giá, khiến cho người khác không rét mà run.
Đông Phương đảo chủ ngửi được mùi này, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi, sốt sắng gào lên: “Nhanh! Toàn bộ lùi lại!”
Mọi người nghe thấy, vội vàng lùi về phía sau.
Nhưng dường như đã chậm một bước.
Chỉ thấy nước biển nổ tung, sau đó vô số bọt biển khổng lồ như bàn tay của thiên thần, hung hăng đánh giết xuống bãi cát.
Bọt biển rất lớn, phạm vi rất rộng.
Người phản ứng nhanh đã lao ra khỏi phạm vi tấn công của bọt biển.
Nhưng vẫn còn vài người vẫn chưa kịp chạy trốn, trong đó có Lôi Phúc.
“Không ổn! Tổng Võ Trưởng! Chúng ta không tránh được rồi!”
Vẻ mặt Phó Võ Trưởng trắng bệch, giọng nói run rẩy.
“Không tránh được thì chống đỡ! Đến đây!”
Lôi Phúc hét lên, hay tay đưa lên không, vận động toàn bộ khí kình khắp người, đánh về phía bọt biển.
Nhưng khí kình của ông ta vừa mới chạm đến bọt biển thì đã bị đập vỡ, sức mạnh khủng bố của bọt biển đã đánh lên cơ thể của ông ta.
Phụt!
Lôi Phúc phun máu tươi, ngã thẳng xuống đất.
Những người khác cũng không tốt hơn chút nào.
Lôi Phúc vô cùng sợ hãi, đôi mắt trừng lớn.
Ông ta không thể nào lường được, bản thân lại chết ở nơi này.
Ý trời!
Lòng Lôi Phúc nguội lạnh, vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Vèo!
Một người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, tung ra một cú đấm, mạnh mẽ đánh lên bọt biển.
Sức mạnh phi thăng tỏa ra, giống như dòng điện bao phủ lấy bọt biển.
Đùng!
Bọt biển vỡ tung tại chỗ, hóa thành cơn mưa tầm tả, rơi xuống bờ cát.
“Gì cơ?”
Lôi Phúc sững sờ, đầu não trống rỗng.
Chỉ thấy người kia nhẹ nhàng quay lại, nhìn Lôi Phúc: “Võ Trưởng đại nhân, không sao chứ?”
“Không… không sao…” Lôi Phúc lẩm bẩm, không biết nên nói gì.
“Nếu như không sao, mời mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, tôi sẽ xử lý tên quái vật này!”
Lâm Chính hít một hơi, lại xông về phía tên quái nhân.
Lôi Phúc ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
Bình luận facebook