-
Chương 3706-3710
Chương 3706: Đánh phế đi!
Lâm Chính chỉ dùng một tay đã có thể đánh bại Khuyết Minh, sự chênh lệch về thực lực trong đây lớn đến mức nào.
Tiếp tục đánh tiếp thì Khuyết Minh cũng không có cơ hội, chỉ có tự chuốc khổ.Khuyết Thu đã nhìn thấu nhưng không thể không ngăn cản.
Khuyết Minh không khỏi dừng lại, mở to mắt nhìn về phía mẹ của mình.Nếu như bỏ cuộc như vậy, thì chẳng phải là phải tự phế tu vi?
Hắn đường đường là con trai của phó đảo chủ, nếu như phế đi võ công, không nói đến chuyện có thể sống trên thần đảo này hay không, sợ là ngay cả mẹ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nhưng chuyện này là Khuyết Thu đã chấp thuận trước mặt mọi người, nếu như không thực hiện, uy tín của bà ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Làm sao bây giờ? Sắc mặt Khuyết Thu tái nhợt, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.Những người còn lại cũng đều im lặng không lên tiếng.
"Mẹ! Không phải chỉ là tu vi thôi sao? Con cho hắn là được! Mẹ chớ để bị khó xử!"
Khuyết Minh không đành lòng nhìn mẹ khó xử như thế, hắn cắn răng, trực tiếp nâng bàn tay lên, đập mạnh về phía khí mạch của mình.
"Con trai!"
Khuyết Thu hét lên thảm thiết, lập tức muốn ra tay ngăn cản.Nhưng không còn kịp rồi!
Nhưng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Lâm Chính đột nhiên lách mình, xuất hiện trước mặt Khuyết Minh, một tay nắm chặt cổ tay của hắn.
Những người có mặt ở đây cả kinh.Khuyết Minh chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, vô cùng kinh ngạc.
"Hừ, anh ngăn tôi làm gì? Khuyết Minh tôi dám chơi dám chịu! Nếu tôi đã thua! Tu vi này của tôi phế bỏ thì phế bỏ!"
Khuyết Minh quát, còn muốn phát lực.
Nhưng dưới sự khống chế của Lâm Chính, chút lực lượng của hắn căn bản không có tác dụng.
"Anh mau buông tôi ra!"
Khuyết Minh mặt mũi đỏ bừng, cắn răng quát.Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tu vi này của anh, tôi bỏ! Tôi tạm thời không so đo với anh!"
"Anh có ý gì?"
Khuyết Minh gần như muốn phát điên.Nhưng Khuyết Thu lại vội vàng đứng lên, vội nhìn Lâm Chính nói: "Lời này là thật sao? Cậu không cần con trai tôi tự phế bỏ tu vi nữa?"
"Đảo chủ Khuyết, tôi đến đây là để cứu viện, không phải đến kết thù kết oán! Nếu Đông Phương Thần Đảo các người có tâm thì hãy bàn bạc những gì tôi nói."
Lâm Chính thản nhiên nói.Khuyết Thu nhíu mày, suy nghĩ một lát.
"Sao hả? Tướng Lâm, cậu muốn ban ơn để lấy lòng đảo chủ Khuyết, ép buộc người thần đảo xuất núi, ra bên ngoài chém giết cùng cậu à? Không phải là cậu muốn chúng tôi vì tu vi của một mình Khuyết Minh, mà hy sinh vô số người trên đảo đấy chứ?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên tiến lên, hừ lạnh nói.
Khuyết Thu thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn người nọ một cái, trầm giọng nói: "Phương Đông Lệnh ở đây, chuyện này vẫn là nên thận trọng một chút thì hơn! Nếu trực tiếp từ chối, chẳng phải là chúng ta đều thành những người bất trung bất tín hay sao?"
"Đảo chủ Khuyết, bà thật biết lựa gió bỏ buồm? Vì bảo vệ con trai mà muốn hy sinh chúng tôi? Hơ! Tôi nói cho bà biết! Cho dù bà đồng ý, chúng tôi cũng không đi! Chúng tôi không phải người bán mạng thay cho bà! Thứ chúng tôi bảo vệ là thần đảo! Không phải bà!"
Người đàn ông trung niên kia quát lạnh một tiếng.
"Lôi Phúc! Ông!"
Khuyết Thu tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì.
"Đây là ai?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Tổng võ trưởng trên đảo của chúng tôi - Lôi Phúc, phụ trách việc tu luyện võ thuật cho người trên đảo, trước nay vẫn không mấy hoà hợp với phó đảo chủ!"
Bên cạnh một người dân thần đảo trẻ tuổi nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói.
"Tôi còn tưởng Đông Phương Thần Đảo sống ẩn dật khỏi thế giới, không khát khao, không dục vọng, hiện tại xem ra tôi đã lầm rồi, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ!", Lâm Chính cười nhạt.
"Lôi Phúc! Ông muốn như thế nào?", Khuyết Thu cắn chặt răng, lạnh lùng chất vấn.
"Vẫn mong đảo chủ Khuyết dám chơi dám chịu! Phế đi Khuyết Minh! Bảo vệ sự tôn nghiêm cho Đông Phương Thần Đảo chúng ta! Chúng ta dám chơi dám chịu, dám nhận thua, chứ không phải thua rồi tìm lý do lừa bịp cho qua! Bà thân là phó đảo chủ, nếu như làm như vậy, chẳng phải là làm cho chúng ta xấu hổ?" Lôi Phúc quát.
"Nói rất đúng! Chúng ta dám chơi dám chịu! Dám nhận thua!"
"Phế đi Khuyết Minh! Chớ để người ngoài chê cười!"
"Phế hắn!"
"Phế đi hắn!"
Mọi người xung quanh hô hoán.
Chương 3707: Ai chữa trị?
Sắc mặt Khuyết Thu trắng bệch, cả người run rẩy.
Bà ta chỉ có một đứa con trai, ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, nếu như tàn phế thì sau này sống trên đảo như thế nào?
Xung quanh tiếng người ồn ào, tiếng oán than dậy đất.Nếu bà ta không nghe theo, đừng nói vị trí này sẽ ngồi không vững, sợ là còn phải bị Lôi Phúc đổ hết tội lên đầu, biến thành kẻ ăn bữa hôm lo bữa mai!
Nhưng mà ngay lúc Khuyết Thu luống cuống không biết làm thế nào.
Bịch! Bên kia Khuyết Minh đột nhiên giơ tay lên, đập mạnh vào khí mạch của mình.
Xì! Một dòng máu nóng phun ra, sau đó lượng lớn khí trắng trào ra từ cơ thể hắn, tản ra xung quanh.
"Con trai!", Khuyết Thu hét lên đầy thê lương, chạy đến, đỡ Khuyết Minh ngã nằm dưới đất.
Sắc mặt Khuyết Minh tái nhợt, nhưng vẫn nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt căm hận: "Các người... Đừng mơ ép mẹ của tôi! Không phải chỉ là muốn tôi tự phế bỏ tu vi hay sao? Khuyết Minh tôi... dám chơi dám chịu! Có gì phải sợ?"
Tất cả mọi người đều im lặng.Khuyết Thu cũng không khỏi rơi lệ.
"Con trai, sao con lại ngốc như vậy?"
"Mẹ, đây là hoạ do con gây ra, đương nhiên là con phải giải quyết, không phải chỉ là tu vi bị phế sao? Con luyện lại là được, có gì phải sợ?"
Khuyết Minh khó khăn đứng lên nói. Nhưng nói thì nói vậy, thật sự tu luyện lại, cực kỳ khó khăn.
Phải biết rằng, Khuyết Minh đã hơn hai mươi tuổi rồi, đã qua độ tuổi tốt nhất để tu luyện, muốn trở về thời đỉnh cao đã là chuyện không thể.
Mọi người xung quanh biểu cảm phức tạp. Đám người Lôi Phúc thì lại cười lạnh liên tục, trong mắt thấp thoáng vẻ thích thú.Nhưng ngay lúc đó, Lâm Chính đột nhiên tiến lên trước.
"Cũng không tồi, dám chơi dám chịu, là một nam tử hán!", Lâm Chính nhìn Khuyết Minh đánh giá, nói.
"Chuyện đã như thế, không có gì để nói, các người mau rời khỏi đảo! Đông Phương Thần Đảo chúng ta không chào đón các người!"
Khuyết Minh cắn răng nói.Mặc dù hắn căm ghét Lôi Phúc, nhưng cũng không có thiện cảm với Lâm Chính, miệng nói tự nhiên sẽ không khách khí.
Lâm Chính lại cười: "Vội vàng như thế làm gì? Anh không muốn khôi phục tu vi nữa à?"
Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.Khuyết Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh: "Tướng Lâm, cậu vừa... nói cái gì?"
"Tôi nói, con trai bà còn muốn khôi phục tu vi nữa không?", Lâm Chính thản nhiên nói.
"Khôi phục tu vi?"
"Điều này... Điều này sao có thể? ?"
"Khuyết Minh đã làm vỡ khí mạch! Muốn hồi phục đều cực kỳ khó khăn, lấy cái gì khôi phục tu vi?"
Mọi người không ngừng kinh hô, những tiếng kinh ngạc đan xen không ngớt.Giả Cương thấy vậy, lập tức đứng dậy, cười hừ nói: "Các người đã ở trên thần đảo này lâu rồi, không biết tài năng của tướng Lâm chúng tôi! Tôi nói cho các người biết! Tướng Lâm của chúng tôi có thể nói là bác sĩ giỏi nhất thiên hạ! Bậc thầy tái sinh, có thể sánh ngang với Diêm La! Ở trước mặt anh ấy, ngay cả là người chết rồi, cũng có thể dễ dàng cứu sống lại! Khôi phục tu vi của người này, thì tính là cái gì?"
"Nói khoác thì ai mà không biết? Tôi còn nói tôi là Hoa Đà tái thế đây! Thì đã làm sao?", có người không phục, lập tức hừ lạnh nói.
"Vậy không bằng anh thử xem, xem có thể chữa khỏi cho người này không?", Lâm Chính nhìn về phía người kia, thản nhiên nói.
"Tôi... tôi không chữa được! Anh có năng lực đó, vậy anh chữa đi!"
Người nọ hơi thay đổi sắc mặt, mạnh miệng nói. Lâm Chính cười lạnh lùng, ngón tay bỗng nhiên cử động.
Vù vù vù...
Hồng Mông Long Châm lập tức bay ra như con thoi, hóa thành mấy ngôi sao băng, nhanh chóng đâm vào cơ thể Khuyết Minh.
Toàn thân Khuyết Minh run lên, cả người liên tiếp lui về phía sau vài bước, sau đó trên cơ thể xuất hiện từng trận khí ý.
Mọi người vừa nhìn, như bị sét đánh. Những khí ý này... rõ ràng là khí kình trong cơ thể Khuyết Minh!
Chương 3708: Thấy khó mà thoái lui
“Không thể nào", Lôi Phúc đột nhiên gầm lên.
Đám đông cũng trố tròn mắt. Khuyết Minh vừa rồi còn bị phế tu vi thì lúc này đã có thể khởi động được chân khí. Đang làm ảo thuật hay sao?
“Minh Nhi, tu vi của con có lại rồi sao?”, Khuyết Thu thất kinh, vui mừng nói.
Khuyết Minh lập tức tung ra hai cú đấm, chiêu nào cũng đầy uy lực. Khuyết Thu thấy vậy thì mừng lắm. Đám đông thì như gặp phải ma.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Những cây châm ghim trong cơ thể Khuyết Minh đột nhiên phóng ra, quay lại tay của Lâm Chính. Khuyết Minh đang múa máy lập tức ngã ra đất trong vô cùng chật vật.
“Ha ha...”, không ít người bật cười.
Khuyết Minh mặt tối sầm, chật vật bò dậy nhìn hai tay mình với vẻ kinh ngạc: “Mẹ ơi, sức mạnh của con lại...không có nữa rồi”.
Dứt lời, tiếng cười đột nhiên dừng lại. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Có mà đến tên ngốc cũng biết Khuyết Minh đột nhiên hồi phục thực lực là do Lâm Chính.
“Tướng Lâm...điều này”, Khuyết Thu định nói gì đó.
“Khuyết đảo chủ, tôi và công tử đây có mâu thuẫn là chuyện nhỏ. Tính cách của công tử quá ương ngạnh, tu vi bị phế nhưng đó không phải điều quan trọng. Là long soái của Long Quốc đương nhiên cần quan tâm tới muôn dân, vết thương của Khuyết Minh tôi sẽ chịu trách nhiệm và giúp anh ta hồi phục, đảm bảo tu vi không bị sao cả”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Khuyết Thu mừng lắm, vội vàng chắp tay: “Nếu được vậy thì cảm ơn tướng Lâm”.
“Không cần khách khí”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Lôi Phúc nghe thấy vậy thì mặt tối sầm. Lâm Chính nói có ý gì chẳng lẽ ông ta lại không hiểu. Lâm Chính cố ý làm vậy là để có thể thương lượng với Khuyết Thu điều động cứu viện giúp anh diệt trừ Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính chỉ nói sẽ giúp Khuyết Minh trị khỏi vết thương chứ không hề nói trị trong bao lâu. Đây chẳng phải là một vụ giao dịch sao.
Khuyết Thu mà không giúp anh thì tu vi của Khuyết Minh khi nào hồi phục sẽ lại phụ thuộc vào tâm trạng của Lâm Chính.
Lôi Phúc âm thầm bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ uất hận. Ông ta muốn định tận dụng cơ hội lần này kéo Khuyết Thu khỏi vị trí phó đảo chủ nhưng đã bị Lâm Chính làm phá vỡ hết kế hoạch
“Tường Lâm, Đông Phương Lệnh mặc dù là món đồ do tiền bối ban cho chúng tôi nhưng dù là ai trong chúng tôi thì cũng chưa từng tiếp xúc với thứ đó. Mong cậu ở lại đây nghỉ ngơi một đêm để tôi và đảo chủ thương lượng, ngày mai sẽ cho cậu đáp án, được không?”, Khuyết Thu cung kính nói.
Thái độ và cách nói chuyện của Khuyết Thu khác trước đó một trời một vực.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Hừ”, Lôi Phúc phất tay, dẫn người rời đi.
Khuyết Thu liếc nhìn ông ta nhưng cũng không nói gì, chỉ hô lên: “Người đâu, sắp xếp cho các vị khách đi nghỉ ngơi. Nghe đây, sắp xếp phòng tốt nhất, nếu các vị khách có yêu cầu gì thì đáp ứng, không đựng chậm trễ. Ai mà khiến các vị không vui thì tôi sẽ hỏi tội người đó đấy”.
“Vâng phó đảo chủ”, người bên cạnh vội vàng đáp lại.
“Làm phiền phó đảo chủ rồi”, Lâm Chính gật đầu, rồi rời đi.
Choang...Chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Khốn nạn...”
Trong phòng, Lôi Phúc đập mạnh chén trà xuống đất và gầm lên. Phó võ trưởng đứng bên cạnh không dám nói gì.
“Cái thứ tiện nhân Khuyết Thu đó, rõ ràng là muốn cầu xin tên họ Lâm đó chữa bệnh cho con trai bà ta. Khác gì nối giáo cho giặc. Vì chút chuyện riêng mà yêu cầu cả thần đảo Đông Phương xuất binh cứu viện. Đừng mơ! Ngày mai tôi nhất định sẽ đi gặp đảo chủ, không thể để bà ta thành công được”, Lôi Phúc tức tới run người.
“Tổng võ trưởng, chuyện này đương nhiên cần thương lượng với đảo chủ. Thực ra hôm nay phó đảo chủ cũng bị tên họ Lâm đó gài mà. Cậu ta cố tình chọc giận Khuyết Minh, sau đó phế công pháp của cậu ta, rồi lại chữa trị cho cậu ta trước mặt đám đông. Phó đảo chủ chỉ có một mụn con, nâng như nâng trứng nên đương nhiên là yêu thương hết mực. Tên long soái của Long Quốc này đúng là không thể không đề phòng”, phó võ trưởng khẽ nói.
Lôi Phúc tức giận suy nghĩ: “ Vậy ông nói xem, chúng ta phải đối phó với kẻ đó như thế nào?”
“Những kẻ này có Đông Phương Lệnh. Nếu như cố tình đuổi họ ra khỏi đảo thì chắc chắn là không thể. Hay là chúng ta tạo ra tội danh bất trung bất hiếu”, phó võ trưởng vuốt cằm: “làm vậy để họ thấy khó mà thoái lui”.
“Thấy khó mà thoái lui sao?”
Lôi Phúc suy nghĩ: “Ông có ý gì thì mau nói đi”.
“Tổng võ trưởng, lẽ nào ông quyết mất Tây Đảo rồi?”, phó võ trưởng nhếch miệng cười.
“Tây Đảo?”
Lôi Phúc giật mình: “Ý ông là...”
“Để họ thay chúng ta tới Tây Đảo, lấy vật báu của tiên tổ chẳng phải là ổn sao? Nếu họ đồng ý thì chắc chắn sẽ là một đi không trở lại. Nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta sao phải đồng ý sẽ giúp họ?”, phó võ trưởng mỉm cười.
“Thế nhưng nếu họ đi Tây Đảo mà chết hết ở đo thì Long Quốc sẽ đổ tội cho chúng ta. Đông Phương Thần Đảo trước giờ ẩn thế nhưng cũng vẫn thuộc phạm vi của Long Quốc. Làm lớn chuyện thì chúng ta lại thành tội nhân mất” ,Lôi Phúc chau mày
“Về điểm này tổng võ trưởng không cần lo lắng Ngay mai trước mặt tên họ Lâm đó, ông nói rõ về chuyện Tây Đảo là được. Đám người đó nghe xong sẽ thoái lui thôi”, phó võ trưởng cười nói.
“Đúng là ông”, Lôi Phúc bật cười.
Trong phòng khách.
“Tướng Lâm quả nhiên cao minh, thế này thì Khuyết phó đảo chủ sẽ phải tận lực giúp đỡ chúng ta để Đông Phương Thần Đảo xuất binh tiêu diệt Thiên Ma Đạo rồi”, Cổ Cương giơ ngón cái về phía Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi trước bàn trà, thản nhiên nói: “Khuyết Thu dễ đối phó, còn Lôi Phúc thì chắc là sẽ gặp phiền phức đây. Vừa rồi tôi đi nghe ngóng thì biết tổng võ trưởng có chức vụ khá cao ở Đông Phương Thần Đảo. Ông ta không đơn giản. Hơn nữa người trong đảo đều biết Lôi Phúc trước giờ bất mãn với Khuyết Thu, muốn Khuyết Thu thoái ngôi để ngồi lên vị trí phó đảo chủ”.
“Tướng Lâm cần gì phải lo lắng. Lôi Phúc dù sao cũng là tổng võ trưởng. CHúng ta chỉ cần bám vào Khuyết Thu là nhất định thành công” , Cổ Cương vui vẻ cười nói.
Lâm Chính không nói gì. Anh biết ngày mai chắc chắn sẽ có sóng gió.
Chương 3709: Môt lời khuyên
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính và Cổ Cương bèn được đưa tới eo núi Hồ Lô. Ở đây có một lầu các, sát vách núi. Nó được tạo ra vô cùng đặc biệt, nhìn chính diện thì lâu các này giống như được treo ngang ở ngọn núi vậy.
Lâm Chính được đưa tới đây phục vụ. Lôi Phúc cũng có mặt, nhưng không thấy Khuyết Thu đâu. Lôi Phúc nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm. Bầu không khí như đặc quánh.
“Đảo chủ tới”, lúc này có tiếng hô vang lên.
Sau đó có một bóng hình bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông tóc bạc chưa tới 40 tuổi. Người này trông uy nghiêm, khí chất cao vời vợi. Khuyết Thu đi bên cạnh người đàn ông với vẻ cung kính.
“Bái kiến đảo chủ”, Lôi Phúc thấy vậy vội đứng dậy chắp tay.
“Ừm”, người vừa tới gật đầu rồi quay qua nhìn Lâm Chính và Cổ Cương.
“Các hạ chính là long soái của Long Quốc?”, đảo chủ điềm đạm hỏi.
“Đúng vậy, chào đảo chủ”, Lâm Chính gật đầu.
Người này chau mày, không nói gì, chỉ ngồi lên ghế thái sư.
“Tôi đã xem Đông Phương Lệnh rồi. Đó đúng là đồ của tổ tiên chúng tôi”, đảo chủ nói.
Cổ Cương nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Nếu vậy thì tốt quá rồi. Thế nhưng khi nào thì đảo chủ xuất binh? Chúng tôi cần gấp lắm. Không thể chậm trễ được”.
Đông Phương đảo chủ chỉ im lặng, một lúc lâu sau mới từ từ lên tiếng.
“Tướng Lâm, ông Cổ, Đông Phương Lệnh dù là thật nhưng chỉ là ý nguyện của tổ tiên chúng tôi.Thế hệ mới từ nhỏ lớn lên trên đảo, tôi nói thế này, chúng tôi ngoài thần đảo ra thì chưa từng đi đâu cả. Đối với Long QUốc có lẽ tình cảm của chúng tôi cũng không sâu đậm là bao”.
Lời nói này đã quá khéo léo rồi nhưng ý tứ thì cũng vô cùng rõ ràng. Cổ Cương nín thở, trố mắt nhìn đối phương: “Vậy ý của đảo chủ là...không chịu xuất binh?”.
“Mặc dù không biết thực lực của Thiên Ma Đạo thế nào nhưng chỉ cần là đánh nhau thì sẽ có thương vong. Tôi dù có muốn thì chưa chắc người trên đảo đã chịu. Tôi không thể ép họ giúp các cậu được. Dù tôi là đảo chủ nhưng cũng không phải là vị thần của bọn họ” .
Đông Phương đảo chủ lắc đầu. Cổ Cương tái mặt.
Khuyết Thu trông cũng khó coi. Rõ ràng đây là điều bà ta không ngờ tới.
Lâm Chính khẽ thở dài và gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nếu đã vậy thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa”.
“Tướng Lâm hiểu được vậy thì tốt rồi”, đảo chủ nói.
“Vậy thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa, lát nữa chúng tôi sẽ rời khỏi đảo”, Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm hiếm khi tới đây làm khách, hãy ở lại vài ngày đi”, đảo chủ khách khí nói.
“Thôi khỏi, Giang Thành vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, không tiện ở lâu. Có điều trước khi đi tôi có vài câu muốn nói, chỉ là những lời này không được dễ nghe cho lắm, nếu như đảo chủ cảm thấy khó chịu thì tôi sẽ không nói”, anh trả lời.
“Tên họ Lâm kia, cậu bớt nó lại, xuất binh là điều không thể nên đừng nhiều lời”, Lôi Phúc hừ giọng.
Anh liếc nhìn Lôi Phúc: “Tôi đã nói là sẽ rời đi rồi, nhưng trước khi đi phát biểu một chút cũng không được sao. Lẽ nào người của đảo này đều hẹp hòi như vậy?”
Dứt lời, đảo chủ chau mày, liếc nhìn Lôi Phúc: “Bớt nói lại”.
“Vâng”, Lôi Phúc cúi đầu thế nhưng vẫn tức giận liếc nhìn Lâm Chính.
“Tướng Lâm có gì cứ nói, không sao?”, đảo chủ lên tiếng.
“Thực ra cũng chẳng có gì nhiều chỉ là cảm thấy việc giáo dục người ở đảo này có vấn đề mà thôi”.
Anh nói tiếp: “Tôi muốn đưa ra một lời khuyên cho đảo chủ, để ông Cổ chọn ra những giáo viên giỏi của Long Quốc tiến hành việc dạy học cho thế hệ con cháu sau này của các ông. Thế nào?”
Chương 3710: Chửi mắng té tát
“Tướng Lâm, cậu định làm gì?”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày.
Mọi người đầy vẻ nghi hoặc, khó hiểu nhìn Lâm Chính.
Cổ Cương cũng không hiểu, nhưng không nói gì.
Ông ta biết chuyện này không thể thành công, chỉ đành trông chờ vào Lâm Chính.
“Đông Phương đảo chủ, không phải tôi đã nói rồi sao? Việc giáo dục của đảo có vấn đề, cần phải mời thầy giáo ưu tú phụ trách việc giáo dục trên đảo!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu nói gì? Giáo dục của chúng tôi có vấn đề gì được? Cậu bớt ở đó soi mói!”.
Lôi Phúc không nhịn được, lớn tiếng quát.
Ông ta là tổng võ trưởng, không những phụ trách việc luyện võ của đệ tử trong đảo, mà còn phụ trách việc giáo dục học tập của đệ tử.
Lâm Chính nói vậy chẳng khác nào nhắm vào ông ta.
“Giáo dục của các người không có vấn đề?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta, nói.
“Vậy cậu nói xem chúng tôi có vấn đề chỗ nào?”, Lôi Phúc lạnh lùng hỏi.
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm ông ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu giáo dục ở chỗ các ông không có vấn đề thì sao các ông không biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao không biết thiên hạ quốc gia? Vì sao không biết trung thành nghĩa tín? Hình như các ông không có những thứ đó, chẳng lẽ còn không coi là có vấn đề?”.
Lời này vừa dứt, người của Đông Phương Thần Đảo đều bùng nổ.
“Mày nói cái gì? Mày dám chửi bọn này bất trung bất nghĩa sao?
“Đồ khốn! Mày ngang nhiên sỉ nhục thần đảo bọn tao?”.
Bọn họ nổi giận, sắp sửa ra tay.
Cổ Cương đập bàn, lạnh lùng quát: “Ngông cuồng!”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Các người làm gì đấy? Muốn ra tay với long soái của Long Quốc hay sao? Các người muốn tạo phản, đối địch với Long Quốc sao?”, Cổ Cương quát lên.
Đến nước này rồi, ông ta cũng không cần khách sáo thêm nữa, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Dù sao ông ta cũng là người có địa vị, người khác không thể nào so sánh với ông ta, khi nổi giận đương nhiên cũng không tầm thường.
“Ngồi xuống hết cho tôi!”.
Đông Phương đảo chủ quát lên, bọn họ mới ngừng chửi rủa, nhưng rõ ràng vẫn không phục.
“Tướng Lâm! Nếu cậu mang lòng oán giận vì chúng tôi không xuất binh, tôi có thể lý giải, nhưng hi vọng cậu đừng hủy hoại Đông Phương Thần Đảo. Chúng tôi có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, đây là giới hạn của chúng tôi. Hơn nữa, hình như cậu còn sỉ nhục cả tổ tiên chúng tôi, đó cũng là giới hạn của chúng tôi, hi vọng cậu đừng có quá đáng!”.
Đông Phương đảo chủ hạ thấp giọng, quát lên.
“Quá đáng? Câu nào của tôi cũng là sự thật, có gì mà quá đáng?”.
Lâm Chính cười nhạt: “Nếu các người biết lễ nghĩa liêm sỉ thì đã không tiếp đón chậm trễ, vô lễ khi chúng tôi lên đảo như vậy! Nếu các người biết thiên hạ quốc gia thì sẽ không từ chối khi quốc gia cần các người! Các người hiểu trung thành nghĩa tín thì đã không bội tín bạc nghĩa, bỏ qua Đông Phương Lệnh, từ chối xuất binh!”.
“Tôi hỏi các người, nếu không có Long Quốc thì có được Đông Phương Thần Đảo yên ổn hòa bình cho các người sao? Các người có thể yên bình ẩn cư ở đây sao?”.
“Thế giới này có nhiều quốc gia, nhiều thế lực như vậy, vì sao gần trăm năm nay không ai đến quấy rầy các người? Đó là vì vùng biển này, hòn đảo này đều thuộc Long Quốc! Người của nước khác sao dám vượt giới hạn?”.
“Các người tự xưng là ẩn cư ở đây, không tranh với đời, càng không nợ Long Quốc thứ gì. Nhưng tôi phải nói các người biết, từ khi các người sinh ra, mỗi một người đều đang hưởng thụ sự hòa bình mà Long Quốc mang lại cho các người!”.
“Các người không phủi sạch nó được đâu, bởi vì các người là người Long Quốc!”.
“Nghĩ xem tổ tiên các người đều là anh hùng như thế nào, liệt sĩ như thế nào? Bọn họ sẵn sàng đầu rơi máu chảy vì quốc gia! Ngược lại, hãy nhìn các người mà xem, các người coi việc này không liên quan, trốn ở nơi này! Tôi nói giáo dục của các người có vấn đề là còn nhẹ, phải nói là các người thật đê tiện, dơ bẩn!”.
Lâm Chính mắng chửi, không hề nể nang gì.
Những lời này làm bọn họ không đáp trả được tiếng nào, thậm chí Cổ Cương đứng bên cạnh cũng ngây người ra.
Lâm Chính chỉ dùng một tay đã có thể đánh bại Khuyết Minh, sự chênh lệch về thực lực trong đây lớn đến mức nào.
Tiếp tục đánh tiếp thì Khuyết Minh cũng không có cơ hội, chỉ có tự chuốc khổ.Khuyết Thu đã nhìn thấu nhưng không thể không ngăn cản.
Khuyết Minh không khỏi dừng lại, mở to mắt nhìn về phía mẹ của mình.Nếu như bỏ cuộc như vậy, thì chẳng phải là phải tự phế tu vi?
Hắn đường đường là con trai của phó đảo chủ, nếu như phế đi võ công, không nói đến chuyện có thể sống trên thần đảo này hay không, sợ là ngay cả mẹ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nhưng chuyện này là Khuyết Thu đã chấp thuận trước mặt mọi người, nếu như không thực hiện, uy tín của bà ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Làm sao bây giờ? Sắc mặt Khuyết Thu tái nhợt, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.Những người còn lại cũng đều im lặng không lên tiếng.
"Mẹ! Không phải chỉ là tu vi thôi sao? Con cho hắn là được! Mẹ chớ để bị khó xử!"
Khuyết Minh không đành lòng nhìn mẹ khó xử như thế, hắn cắn răng, trực tiếp nâng bàn tay lên, đập mạnh về phía khí mạch của mình.
"Con trai!"
Khuyết Thu hét lên thảm thiết, lập tức muốn ra tay ngăn cản.Nhưng không còn kịp rồi!
Nhưng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Lâm Chính đột nhiên lách mình, xuất hiện trước mặt Khuyết Minh, một tay nắm chặt cổ tay của hắn.
Những người có mặt ở đây cả kinh.Khuyết Minh chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, vô cùng kinh ngạc.
"Hừ, anh ngăn tôi làm gì? Khuyết Minh tôi dám chơi dám chịu! Nếu tôi đã thua! Tu vi này của tôi phế bỏ thì phế bỏ!"
Khuyết Minh quát, còn muốn phát lực.
Nhưng dưới sự khống chế của Lâm Chính, chút lực lượng của hắn căn bản không có tác dụng.
"Anh mau buông tôi ra!"
Khuyết Minh mặt mũi đỏ bừng, cắn răng quát.Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tu vi này của anh, tôi bỏ! Tôi tạm thời không so đo với anh!"
"Anh có ý gì?"
Khuyết Minh gần như muốn phát điên.Nhưng Khuyết Thu lại vội vàng đứng lên, vội nhìn Lâm Chính nói: "Lời này là thật sao? Cậu không cần con trai tôi tự phế bỏ tu vi nữa?"
"Đảo chủ Khuyết, tôi đến đây là để cứu viện, không phải đến kết thù kết oán! Nếu Đông Phương Thần Đảo các người có tâm thì hãy bàn bạc những gì tôi nói."
Lâm Chính thản nhiên nói.Khuyết Thu nhíu mày, suy nghĩ một lát.
"Sao hả? Tướng Lâm, cậu muốn ban ơn để lấy lòng đảo chủ Khuyết, ép buộc người thần đảo xuất núi, ra bên ngoài chém giết cùng cậu à? Không phải là cậu muốn chúng tôi vì tu vi của một mình Khuyết Minh, mà hy sinh vô số người trên đảo đấy chứ?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên tiến lên, hừ lạnh nói.
Khuyết Thu thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn người nọ một cái, trầm giọng nói: "Phương Đông Lệnh ở đây, chuyện này vẫn là nên thận trọng một chút thì hơn! Nếu trực tiếp từ chối, chẳng phải là chúng ta đều thành những người bất trung bất tín hay sao?"
"Đảo chủ Khuyết, bà thật biết lựa gió bỏ buồm? Vì bảo vệ con trai mà muốn hy sinh chúng tôi? Hơ! Tôi nói cho bà biết! Cho dù bà đồng ý, chúng tôi cũng không đi! Chúng tôi không phải người bán mạng thay cho bà! Thứ chúng tôi bảo vệ là thần đảo! Không phải bà!"
Người đàn ông trung niên kia quát lạnh một tiếng.
"Lôi Phúc! Ông!"
Khuyết Thu tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì.
"Đây là ai?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Tổng võ trưởng trên đảo của chúng tôi - Lôi Phúc, phụ trách việc tu luyện võ thuật cho người trên đảo, trước nay vẫn không mấy hoà hợp với phó đảo chủ!"
Bên cạnh một người dân thần đảo trẻ tuổi nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói.
"Tôi còn tưởng Đông Phương Thần Đảo sống ẩn dật khỏi thế giới, không khát khao, không dục vọng, hiện tại xem ra tôi đã lầm rồi, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ!", Lâm Chính cười nhạt.
"Lôi Phúc! Ông muốn như thế nào?", Khuyết Thu cắn chặt răng, lạnh lùng chất vấn.
"Vẫn mong đảo chủ Khuyết dám chơi dám chịu! Phế đi Khuyết Minh! Bảo vệ sự tôn nghiêm cho Đông Phương Thần Đảo chúng ta! Chúng ta dám chơi dám chịu, dám nhận thua, chứ không phải thua rồi tìm lý do lừa bịp cho qua! Bà thân là phó đảo chủ, nếu như làm như vậy, chẳng phải là làm cho chúng ta xấu hổ?" Lôi Phúc quát.
"Nói rất đúng! Chúng ta dám chơi dám chịu! Dám nhận thua!"
"Phế đi Khuyết Minh! Chớ để người ngoài chê cười!"
"Phế hắn!"
"Phế đi hắn!"
Mọi người xung quanh hô hoán.
Chương 3707: Ai chữa trị?
Sắc mặt Khuyết Thu trắng bệch, cả người run rẩy.
Bà ta chỉ có một đứa con trai, ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, nếu như tàn phế thì sau này sống trên đảo như thế nào?
Xung quanh tiếng người ồn ào, tiếng oán than dậy đất.Nếu bà ta không nghe theo, đừng nói vị trí này sẽ ngồi không vững, sợ là còn phải bị Lôi Phúc đổ hết tội lên đầu, biến thành kẻ ăn bữa hôm lo bữa mai!
Nhưng mà ngay lúc Khuyết Thu luống cuống không biết làm thế nào.
Bịch! Bên kia Khuyết Minh đột nhiên giơ tay lên, đập mạnh vào khí mạch của mình.
Xì! Một dòng máu nóng phun ra, sau đó lượng lớn khí trắng trào ra từ cơ thể hắn, tản ra xung quanh.
"Con trai!", Khuyết Thu hét lên đầy thê lương, chạy đến, đỡ Khuyết Minh ngã nằm dưới đất.
Sắc mặt Khuyết Minh tái nhợt, nhưng vẫn nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt căm hận: "Các người... Đừng mơ ép mẹ của tôi! Không phải chỉ là muốn tôi tự phế bỏ tu vi hay sao? Khuyết Minh tôi... dám chơi dám chịu! Có gì phải sợ?"
Tất cả mọi người đều im lặng.Khuyết Thu cũng không khỏi rơi lệ.
"Con trai, sao con lại ngốc như vậy?"
"Mẹ, đây là hoạ do con gây ra, đương nhiên là con phải giải quyết, không phải chỉ là tu vi bị phế sao? Con luyện lại là được, có gì phải sợ?"
Khuyết Minh khó khăn đứng lên nói. Nhưng nói thì nói vậy, thật sự tu luyện lại, cực kỳ khó khăn.
Phải biết rằng, Khuyết Minh đã hơn hai mươi tuổi rồi, đã qua độ tuổi tốt nhất để tu luyện, muốn trở về thời đỉnh cao đã là chuyện không thể.
Mọi người xung quanh biểu cảm phức tạp. Đám người Lôi Phúc thì lại cười lạnh liên tục, trong mắt thấp thoáng vẻ thích thú.Nhưng ngay lúc đó, Lâm Chính đột nhiên tiến lên trước.
"Cũng không tồi, dám chơi dám chịu, là một nam tử hán!", Lâm Chính nhìn Khuyết Minh đánh giá, nói.
"Chuyện đã như thế, không có gì để nói, các người mau rời khỏi đảo! Đông Phương Thần Đảo chúng ta không chào đón các người!"
Khuyết Minh cắn răng nói.Mặc dù hắn căm ghét Lôi Phúc, nhưng cũng không có thiện cảm với Lâm Chính, miệng nói tự nhiên sẽ không khách khí.
Lâm Chính lại cười: "Vội vàng như thế làm gì? Anh không muốn khôi phục tu vi nữa à?"
Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.Khuyết Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh: "Tướng Lâm, cậu vừa... nói cái gì?"
"Tôi nói, con trai bà còn muốn khôi phục tu vi nữa không?", Lâm Chính thản nhiên nói.
"Khôi phục tu vi?"
"Điều này... Điều này sao có thể? ?"
"Khuyết Minh đã làm vỡ khí mạch! Muốn hồi phục đều cực kỳ khó khăn, lấy cái gì khôi phục tu vi?"
Mọi người không ngừng kinh hô, những tiếng kinh ngạc đan xen không ngớt.Giả Cương thấy vậy, lập tức đứng dậy, cười hừ nói: "Các người đã ở trên thần đảo này lâu rồi, không biết tài năng của tướng Lâm chúng tôi! Tôi nói cho các người biết! Tướng Lâm của chúng tôi có thể nói là bác sĩ giỏi nhất thiên hạ! Bậc thầy tái sinh, có thể sánh ngang với Diêm La! Ở trước mặt anh ấy, ngay cả là người chết rồi, cũng có thể dễ dàng cứu sống lại! Khôi phục tu vi của người này, thì tính là cái gì?"
"Nói khoác thì ai mà không biết? Tôi còn nói tôi là Hoa Đà tái thế đây! Thì đã làm sao?", có người không phục, lập tức hừ lạnh nói.
"Vậy không bằng anh thử xem, xem có thể chữa khỏi cho người này không?", Lâm Chính nhìn về phía người kia, thản nhiên nói.
"Tôi... tôi không chữa được! Anh có năng lực đó, vậy anh chữa đi!"
Người nọ hơi thay đổi sắc mặt, mạnh miệng nói. Lâm Chính cười lạnh lùng, ngón tay bỗng nhiên cử động.
Vù vù vù...
Hồng Mông Long Châm lập tức bay ra như con thoi, hóa thành mấy ngôi sao băng, nhanh chóng đâm vào cơ thể Khuyết Minh.
Toàn thân Khuyết Minh run lên, cả người liên tiếp lui về phía sau vài bước, sau đó trên cơ thể xuất hiện từng trận khí ý.
Mọi người vừa nhìn, như bị sét đánh. Những khí ý này... rõ ràng là khí kình trong cơ thể Khuyết Minh!
Chương 3708: Thấy khó mà thoái lui
“Không thể nào", Lôi Phúc đột nhiên gầm lên.
Đám đông cũng trố tròn mắt. Khuyết Minh vừa rồi còn bị phế tu vi thì lúc này đã có thể khởi động được chân khí. Đang làm ảo thuật hay sao?
“Minh Nhi, tu vi của con có lại rồi sao?”, Khuyết Thu thất kinh, vui mừng nói.
Khuyết Minh lập tức tung ra hai cú đấm, chiêu nào cũng đầy uy lực. Khuyết Thu thấy vậy thì mừng lắm. Đám đông thì như gặp phải ma.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Những cây châm ghim trong cơ thể Khuyết Minh đột nhiên phóng ra, quay lại tay của Lâm Chính. Khuyết Minh đang múa máy lập tức ngã ra đất trong vô cùng chật vật.
“Ha ha...”, không ít người bật cười.
Khuyết Minh mặt tối sầm, chật vật bò dậy nhìn hai tay mình với vẻ kinh ngạc: “Mẹ ơi, sức mạnh của con lại...không có nữa rồi”.
Dứt lời, tiếng cười đột nhiên dừng lại. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Có mà đến tên ngốc cũng biết Khuyết Minh đột nhiên hồi phục thực lực là do Lâm Chính.
“Tướng Lâm...điều này”, Khuyết Thu định nói gì đó.
“Khuyết đảo chủ, tôi và công tử đây có mâu thuẫn là chuyện nhỏ. Tính cách của công tử quá ương ngạnh, tu vi bị phế nhưng đó không phải điều quan trọng. Là long soái của Long Quốc đương nhiên cần quan tâm tới muôn dân, vết thương của Khuyết Minh tôi sẽ chịu trách nhiệm và giúp anh ta hồi phục, đảm bảo tu vi không bị sao cả”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Khuyết Thu mừng lắm, vội vàng chắp tay: “Nếu được vậy thì cảm ơn tướng Lâm”.
“Không cần khách khí”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Lôi Phúc nghe thấy vậy thì mặt tối sầm. Lâm Chính nói có ý gì chẳng lẽ ông ta lại không hiểu. Lâm Chính cố ý làm vậy là để có thể thương lượng với Khuyết Thu điều động cứu viện giúp anh diệt trừ Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính chỉ nói sẽ giúp Khuyết Minh trị khỏi vết thương chứ không hề nói trị trong bao lâu. Đây chẳng phải là một vụ giao dịch sao.
Khuyết Thu mà không giúp anh thì tu vi của Khuyết Minh khi nào hồi phục sẽ lại phụ thuộc vào tâm trạng của Lâm Chính.
Lôi Phúc âm thầm bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ uất hận. Ông ta muốn định tận dụng cơ hội lần này kéo Khuyết Thu khỏi vị trí phó đảo chủ nhưng đã bị Lâm Chính làm phá vỡ hết kế hoạch
“Tường Lâm, Đông Phương Lệnh mặc dù là món đồ do tiền bối ban cho chúng tôi nhưng dù là ai trong chúng tôi thì cũng chưa từng tiếp xúc với thứ đó. Mong cậu ở lại đây nghỉ ngơi một đêm để tôi và đảo chủ thương lượng, ngày mai sẽ cho cậu đáp án, được không?”, Khuyết Thu cung kính nói.
Thái độ và cách nói chuyện của Khuyết Thu khác trước đó một trời một vực.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Hừ”, Lôi Phúc phất tay, dẫn người rời đi.
Khuyết Thu liếc nhìn ông ta nhưng cũng không nói gì, chỉ hô lên: “Người đâu, sắp xếp cho các vị khách đi nghỉ ngơi. Nghe đây, sắp xếp phòng tốt nhất, nếu các vị khách có yêu cầu gì thì đáp ứng, không đựng chậm trễ. Ai mà khiến các vị không vui thì tôi sẽ hỏi tội người đó đấy”.
“Vâng phó đảo chủ”, người bên cạnh vội vàng đáp lại.
“Làm phiền phó đảo chủ rồi”, Lâm Chính gật đầu, rồi rời đi.
Choang...Chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Khốn nạn...”
Trong phòng, Lôi Phúc đập mạnh chén trà xuống đất và gầm lên. Phó võ trưởng đứng bên cạnh không dám nói gì.
“Cái thứ tiện nhân Khuyết Thu đó, rõ ràng là muốn cầu xin tên họ Lâm đó chữa bệnh cho con trai bà ta. Khác gì nối giáo cho giặc. Vì chút chuyện riêng mà yêu cầu cả thần đảo Đông Phương xuất binh cứu viện. Đừng mơ! Ngày mai tôi nhất định sẽ đi gặp đảo chủ, không thể để bà ta thành công được”, Lôi Phúc tức tới run người.
“Tổng võ trưởng, chuyện này đương nhiên cần thương lượng với đảo chủ. Thực ra hôm nay phó đảo chủ cũng bị tên họ Lâm đó gài mà. Cậu ta cố tình chọc giận Khuyết Minh, sau đó phế công pháp của cậu ta, rồi lại chữa trị cho cậu ta trước mặt đám đông. Phó đảo chủ chỉ có một mụn con, nâng như nâng trứng nên đương nhiên là yêu thương hết mực. Tên long soái của Long Quốc này đúng là không thể không đề phòng”, phó võ trưởng khẽ nói.
Lôi Phúc tức giận suy nghĩ: “ Vậy ông nói xem, chúng ta phải đối phó với kẻ đó như thế nào?”
“Những kẻ này có Đông Phương Lệnh. Nếu như cố tình đuổi họ ra khỏi đảo thì chắc chắn là không thể. Hay là chúng ta tạo ra tội danh bất trung bất hiếu”, phó võ trưởng vuốt cằm: “làm vậy để họ thấy khó mà thoái lui”.
“Thấy khó mà thoái lui sao?”
Lôi Phúc suy nghĩ: “Ông có ý gì thì mau nói đi”.
“Tổng võ trưởng, lẽ nào ông quyết mất Tây Đảo rồi?”, phó võ trưởng nhếch miệng cười.
“Tây Đảo?”
Lôi Phúc giật mình: “Ý ông là...”
“Để họ thay chúng ta tới Tây Đảo, lấy vật báu của tiên tổ chẳng phải là ổn sao? Nếu họ đồng ý thì chắc chắn sẽ là một đi không trở lại. Nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta sao phải đồng ý sẽ giúp họ?”, phó võ trưởng mỉm cười.
“Thế nhưng nếu họ đi Tây Đảo mà chết hết ở đo thì Long Quốc sẽ đổ tội cho chúng ta. Đông Phương Thần Đảo trước giờ ẩn thế nhưng cũng vẫn thuộc phạm vi của Long Quốc. Làm lớn chuyện thì chúng ta lại thành tội nhân mất” ,Lôi Phúc chau mày
“Về điểm này tổng võ trưởng không cần lo lắng Ngay mai trước mặt tên họ Lâm đó, ông nói rõ về chuyện Tây Đảo là được. Đám người đó nghe xong sẽ thoái lui thôi”, phó võ trưởng cười nói.
“Đúng là ông”, Lôi Phúc bật cười.
Trong phòng khách.
“Tướng Lâm quả nhiên cao minh, thế này thì Khuyết phó đảo chủ sẽ phải tận lực giúp đỡ chúng ta để Đông Phương Thần Đảo xuất binh tiêu diệt Thiên Ma Đạo rồi”, Cổ Cương giơ ngón cái về phía Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi trước bàn trà, thản nhiên nói: “Khuyết Thu dễ đối phó, còn Lôi Phúc thì chắc là sẽ gặp phiền phức đây. Vừa rồi tôi đi nghe ngóng thì biết tổng võ trưởng có chức vụ khá cao ở Đông Phương Thần Đảo. Ông ta không đơn giản. Hơn nữa người trong đảo đều biết Lôi Phúc trước giờ bất mãn với Khuyết Thu, muốn Khuyết Thu thoái ngôi để ngồi lên vị trí phó đảo chủ”.
“Tướng Lâm cần gì phải lo lắng. Lôi Phúc dù sao cũng là tổng võ trưởng. CHúng ta chỉ cần bám vào Khuyết Thu là nhất định thành công” , Cổ Cương vui vẻ cười nói.
Lâm Chính không nói gì. Anh biết ngày mai chắc chắn sẽ có sóng gió.
Chương 3709: Môt lời khuyên
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính và Cổ Cương bèn được đưa tới eo núi Hồ Lô. Ở đây có một lầu các, sát vách núi. Nó được tạo ra vô cùng đặc biệt, nhìn chính diện thì lâu các này giống như được treo ngang ở ngọn núi vậy.
Lâm Chính được đưa tới đây phục vụ. Lôi Phúc cũng có mặt, nhưng không thấy Khuyết Thu đâu. Lôi Phúc nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm. Bầu không khí như đặc quánh.
“Đảo chủ tới”, lúc này có tiếng hô vang lên.
Sau đó có một bóng hình bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông tóc bạc chưa tới 40 tuổi. Người này trông uy nghiêm, khí chất cao vời vợi. Khuyết Thu đi bên cạnh người đàn ông với vẻ cung kính.
“Bái kiến đảo chủ”, Lôi Phúc thấy vậy vội đứng dậy chắp tay.
“Ừm”, người vừa tới gật đầu rồi quay qua nhìn Lâm Chính và Cổ Cương.
“Các hạ chính là long soái của Long Quốc?”, đảo chủ điềm đạm hỏi.
“Đúng vậy, chào đảo chủ”, Lâm Chính gật đầu.
Người này chau mày, không nói gì, chỉ ngồi lên ghế thái sư.
“Tôi đã xem Đông Phương Lệnh rồi. Đó đúng là đồ của tổ tiên chúng tôi”, đảo chủ nói.
Cổ Cương nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Nếu vậy thì tốt quá rồi. Thế nhưng khi nào thì đảo chủ xuất binh? Chúng tôi cần gấp lắm. Không thể chậm trễ được”.
Đông Phương đảo chủ chỉ im lặng, một lúc lâu sau mới từ từ lên tiếng.
“Tướng Lâm, ông Cổ, Đông Phương Lệnh dù là thật nhưng chỉ là ý nguyện của tổ tiên chúng tôi.Thế hệ mới từ nhỏ lớn lên trên đảo, tôi nói thế này, chúng tôi ngoài thần đảo ra thì chưa từng đi đâu cả. Đối với Long QUốc có lẽ tình cảm của chúng tôi cũng không sâu đậm là bao”.
Lời nói này đã quá khéo léo rồi nhưng ý tứ thì cũng vô cùng rõ ràng. Cổ Cương nín thở, trố mắt nhìn đối phương: “Vậy ý của đảo chủ là...không chịu xuất binh?”.
“Mặc dù không biết thực lực của Thiên Ma Đạo thế nào nhưng chỉ cần là đánh nhau thì sẽ có thương vong. Tôi dù có muốn thì chưa chắc người trên đảo đã chịu. Tôi không thể ép họ giúp các cậu được. Dù tôi là đảo chủ nhưng cũng không phải là vị thần của bọn họ” .
Đông Phương đảo chủ lắc đầu. Cổ Cương tái mặt.
Khuyết Thu trông cũng khó coi. Rõ ràng đây là điều bà ta không ngờ tới.
Lâm Chính khẽ thở dài và gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nếu đã vậy thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa”.
“Tướng Lâm hiểu được vậy thì tốt rồi”, đảo chủ nói.
“Vậy thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa, lát nữa chúng tôi sẽ rời khỏi đảo”, Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm hiếm khi tới đây làm khách, hãy ở lại vài ngày đi”, đảo chủ khách khí nói.
“Thôi khỏi, Giang Thành vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, không tiện ở lâu. Có điều trước khi đi tôi có vài câu muốn nói, chỉ là những lời này không được dễ nghe cho lắm, nếu như đảo chủ cảm thấy khó chịu thì tôi sẽ không nói”, anh trả lời.
“Tên họ Lâm kia, cậu bớt nó lại, xuất binh là điều không thể nên đừng nhiều lời”, Lôi Phúc hừ giọng.
Anh liếc nhìn Lôi Phúc: “Tôi đã nói là sẽ rời đi rồi, nhưng trước khi đi phát biểu một chút cũng không được sao. Lẽ nào người của đảo này đều hẹp hòi như vậy?”
Dứt lời, đảo chủ chau mày, liếc nhìn Lôi Phúc: “Bớt nói lại”.
“Vâng”, Lôi Phúc cúi đầu thế nhưng vẫn tức giận liếc nhìn Lâm Chính.
“Tướng Lâm có gì cứ nói, không sao?”, đảo chủ lên tiếng.
“Thực ra cũng chẳng có gì nhiều chỉ là cảm thấy việc giáo dục người ở đảo này có vấn đề mà thôi”.
Anh nói tiếp: “Tôi muốn đưa ra một lời khuyên cho đảo chủ, để ông Cổ chọn ra những giáo viên giỏi của Long Quốc tiến hành việc dạy học cho thế hệ con cháu sau này của các ông. Thế nào?”
Chương 3710: Chửi mắng té tát
“Tướng Lâm, cậu định làm gì?”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày.
Mọi người đầy vẻ nghi hoặc, khó hiểu nhìn Lâm Chính.
Cổ Cương cũng không hiểu, nhưng không nói gì.
Ông ta biết chuyện này không thể thành công, chỉ đành trông chờ vào Lâm Chính.
“Đông Phương đảo chủ, không phải tôi đã nói rồi sao? Việc giáo dục của đảo có vấn đề, cần phải mời thầy giáo ưu tú phụ trách việc giáo dục trên đảo!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu nói gì? Giáo dục của chúng tôi có vấn đề gì được? Cậu bớt ở đó soi mói!”.
Lôi Phúc không nhịn được, lớn tiếng quát.
Ông ta là tổng võ trưởng, không những phụ trách việc luyện võ của đệ tử trong đảo, mà còn phụ trách việc giáo dục học tập của đệ tử.
Lâm Chính nói vậy chẳng khác nào nhắm vào ông ta.
“Giáo dục của các người không có vấn đề?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta, nói.
“Vậy cậu nói xem chúng tôi có vấn đề chỗ nào?”, Lôi Phúc lạnh lùng hỏi.
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm ông ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu giáo dục ở chỗ các ông không có vấn đề thì sao các ông không biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao không biết thiên hạ quốc gia? Vì sao không biết trung thành nghĩa tín? Hình như các ông không có những thứ đó, chẳng lẽ còn không coi là có vấn đề?”.
Lời này vừa dứt, người của Đông Phương Thần Đảo đều bùng nổ.
“Mày nói cái gì? Mày dám chửi bọn này bất trung bất nghĩa sao?
“Đồ khốn! Mày ngang nhiên sỉ nhục thần đảo bọn tao?”.
Bọn họ nổi giận, sắp sửa ra tay.
Cổ Cương đập bàn, lạnh lùng quát: “Ngông cuồng!”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Các người làm gì đấy? Muốn ra tay với long soái của Long Quốc hay sao? Các người muốn tạo phản, đối địch với Long Quốc sao?”, Cổ Cương quát lên.
Đến nước này rồi, ông ta cũng không cần khách sáo thêm nữa, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Dù sao ông ta cũng là người có địa vị, người khác không thể nào so sánh với ông ta, khi nổi giận đương nhiên cũng không tầm thường.
“Ngồi xuống hết cho tôi!”.
Đông Phương đảo chủ quát lên, bọn họ mới ngừng chửi rủa, nhưng rõ ràng vẫn không phục.
“Tướng Lâm! Nếu cậu mang lòng oán giận vì chúng tôi không xuất binh, tôi có thể lý giải, nhưng hi vọng cậu đừng hủy hoại Đông Phương Thần Đảo. Chúng tôi có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, đây là giới hạn của chúng tôi. Hơn nữa, hình như cậu còn sỉ nhục cả tổ tiên chúng tôi, đó cũng là giới hạn của chúng tôi, hi vọng cậu đừng có quá đáng!”.
Đông Phương đảo chủ hạ thấp giọng, quát lên.
“Quá đáng? Câu nào của tôi cũng là sự thật, có gì mà quá đáng?”.
Lâm Chính cười nhạt: “Nếu các người biết lễ nghĩa liêm sỉ thì đã không tiếp đón chậm trễ, vô lễ khi chúng tôi lên đảo như vậy! Nếu các người biết thiên hạ quốc gia thì sẽ không từ chối khi quốc gia cần các người! Các người hiểu trung thành nghĩa tín thì đã không bội tín bạc nghĩa, bỏ qua Đông Phương Lệnh, từ chối xuất binh!”.
“Tôi hỏi các người, nếu không có Long Quốc thì có được Đông Phương Thần Đảo yên ổn hòa bình cho các người sao? Các người có thể yên bình ẩn cư ở đây sao?”.
“Thế giới này có nhiều quốc gia, nhiều thế lực như vậy, vì sao gần trăm năm nay không ai đến quấy rầy các người? Đó là vì vùng biển này, hòn đảo này đều thuộc Long Quốc! Người của nước khác sao dám vượt giới hạn?”.
“Các người tự xưng là ẩn cư ở đây, không tranh với đời, càng không nợ Long Quốc thứ gì. Nhưng tôi phải nói các người biết, từ khi các người sinh ra, mỗi một người đều đang hưởng thụ sự hòa bình mà Long Quốc mang lại cho các người!”.
“Các người không phủi sạch nó được đâu, bởi vì các người là người Long Quốc!”.
“Nghĩ xem tổ tiên các người đều là anh hùng như thế nào, liệt sĩ như thế nào? Bọn họ sẵn sàng đầu rơi máu chảy vì quốc gia! Ngược lại, hãy nhìn các người mà xem, các người coi việc này không liên quan, trốn ở nơi này! Tôi nói giáo dục của các người có vấn đề là còn nhẹ, phải nói là các người thật đê tiện, dơ bẩn!”.
Lâm Chính mắng chửi, không hề nể nang gì.
Những lời này làm bọn họ không đáp trả được tiếng nào, thậm chí Cổ Cương đứng bên cạnh cũng ngây người ra.
Bình luận facebook