• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (48 Viewers)

  • Chương 371-375

Chương 371: Không trách tôi được

Tất cả mọi người đều nín thở, quay sang nhìn Lâm Chính.

Đến lúc này thì Hoa Thanh Tùng đã không còn ý định nói lý lẽ với Lâm Chính nữa.

Nơi này là Thượng Hỗ, một bác sĩ Đông y nhỏ bé như anh sao có thể đối phó được với nhà họ Hoa chứ?

Anh không còn lựa chọn nào khác.

Lúc này chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi!

Nhưng!

Lâm Chính lại bước tới mấy bước, đứng trước mặt Hoa Thanh Tùng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm ông ta.

Hoa Thanh Tùng bỗng cảm thấy áp lực tăng vọt, nhưng dù sao ông ta cũng là lão hồ ly đã lăn lộn ở Thượng Hỗ nhiều năm, sao có thể bị một thanh niên dọa sợ chứ? Ông ta cũng nhìn lại Lâm Chính, không chút sợ hãi.

Không khí trong phòng cũng sắp đông cứng lại.

Dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch của nhau.

"Cậu mau quyết định đi! Lẽ nào phải để chúng tôi ra tay thì cậu mới cam lòng?", bà Hoa mất kiên nhẫn quát.

"Vậy các bà ra tay đi!", Lâm Chính đáp.

"Ý cậu là gì?", bà Hoa sửng sốt.

"Ý tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi từ chối!", Lâm Chính lại nói.

Ba chữ cuối cùng như một chiếc búa nện mạnh vào đầu mọi người, khiến hai tai bọn họ ong lên.

"Cậu Lâm, cậu chắc chứ?", Hoa Thanh Tùng nheo mắt lại.

"Tôi chờ các ông ra tay!".

Lâm Chính điềm nhiên nói.

"Thần y Lâm, cậu ép chúng tôi phải làm như vậy sao?", sắc mặt Hoa Thanh Tùng vô cùng lạnh lẽo.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.

"Thanh Tùng, ông nhiều lời với cậu ta làm gì? Cứ đánh cho cậu ta tàn phế, rồi đẩy từ trên tầng xuống! Chờ cậu ta xuống địa ngục, tôi xem cậu ta còn cứng miệng được không!", bà Hoa nổi giận đùng đùng, nói.

Nhưng... Hoa Thanh Tùng mãi không có hành động gì.

"Thanh Tùng, ông bị điếc à?", bà Hoa cáu lên.

Hoa Thanh Tùng vẫn không nói gì.

Cuối cùng, bà Hoa không nhịn được nữa, cướp khẩu súng trong tay người áo đen ở bên cạnh, đang định bóp cò.

"Dừng tay!".

Hoa Thanh Tùng quát.

"Ông làm cái gì hả?", bà Hoa hét lên.

"Cậu ta không sợ chết", Hoa Thanh Tùng mặt không cảm xúc nói: "Chúng ta cứ thế giết cậu ta cũng chẳng được tích sự gì, huống hồ giết cậu ta rồi thì không ai có thể chữa bệnh cho Mãn Thần cả".

"Thế bây giờ phải làm thế nào?", bà Hoa tức giận hỏi.

"Cứ đưa cậu ta về rồi tiếp đãi từ từ. Nếu Mãn Thần quả thực gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì chôn cậu ta cùng!", Hoa Thanh Tùng khàn giọng nói, ánh mắt đầy âm độc.

Ông ta vừa dứt lời, những người áo đen ở phía sau đã bước tới.

Nhưng khoảnh khắc bọn họ xông tới, Lâm Chính khẽ phất tay.

Vèo vèo vèo...

Mấy cây châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh, đâm vào người đám người áo đen kia.

Bọn họ lập tức trở nên bất động, cứ như đã bị đóng băng.

“Này, các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi chứ!”, bà Hoa quát.

Nhưng những người áo đen này vẫn bất động.

"Các cậu... Một lũ vô dụng!", bà Hoa tức giận xông tới, cho mỗi người một cú đấm.

Bà ta đấm xong, những người áo đen kia cứ thể ngã xuống đất, cả người vẫn thẳng đờ.

Bà Hoa sửng sốt.

Mọi người trong phòng cũng giật nảy mình.

Đám người này trúng tà sao?

"Cậu đã làm gì?", Hoa Thanh Tùng nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói.

Lâm Chính không nói gì, chỉ gật đầu về phía cửa.

Yến Mại vẫn luôn đứng ở cửa cũng hiểu ý, lập tức đóng cửa lại.

Rầm!

Âm thanh nặng nề vang lên đúng lúc này có vẻ vô cùng chói tai.

"Các cậu... muốn làm gì hả?", bà Hoa kinh ngạc, cũng bắt đầu hoảng hốt.

Hoa Thanh Tùng dường như ý thức được gì đó, cũng không còn khách khí mà hét lên: "Nổ súng! Bắn chết cậu ta!".

Ông ta dứt lời, mấy người áo đen còn lại cũng không do dự nữa, bóp cò súng.

Nhưng đúng khoảnh khắc bọn họ đặt ngón tay vào cò súng...

Vèo vèo vèo...

Tay Lâm Chính lại vung lên, châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh như sao băng, tiếng xé gió vang lên rõ mồn một.

Trong chớp mắt, bọn họ lại giống như những người áo đen trước đó, đứng im bất động.

"Hả?".

Bà Hoa trợn tròn mắt.

Hoa Thanh Tùng lùi lại liên tiếp, sắc mặt tái nhợt.

Tất cả những người áo đen như bị trùng bùa, đứng im bất động, hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt.

"Cậu ta... lẽ nào cậu ta biết yêu thuật? Thần y Lâm này là quái vật! Cậu ta là quái vật!", bà Hoa gào lên.

Cung Hỉ Vân trong lòng giật thót, túa mồ hôi lạnh.

Cô ta biết Lâm Chính có thủ đoạn không đơn giản, nhưng bây giờ thấy chiêu thức cao minh của anh, cô ta vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Rốt cuộc... người này là ai?

"A Lộc! A Thọ!".

Hoa Thanh Tùng cuống quýt kêu lên.

"Ông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho ông bà".

A Lộc và A Thọ đồng thời tiến lên, chắn trước mặt Hoa Thanh Tùng, đưa tay lên thủ thế.

Nhìn tư thái của bọn họ thì hiển nhiên là có võ.

"Ra tay!".

Hoa Thanh Tùng cũng không nhiều lời, nhỏ giọng quát.

Hai người lập tức xông tới, một người song quyền như rồng, đấm mạnh về phía Lâm Chính, một người chân như gió lốc, tấn công thân dưới của anh.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.

Lần này anh không dùng châm bạc, mà đá vào bàn chân A Thọ đang đá tới.

Bốp!

Hai chân chạm vào nhau.

Nhưng lực đá của Lâm Chính mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Rắc!

Chân của A Thọ bị đá cho gãy xương, sức mạnh to lớn còn đá bay ông ta đi.

A Thọ ngã xuống sô pha, không gượng dậy nổi.

Mọi người như ngừng thở, nhìn xem nắm đấm của A Lộc có quật ngã được Lâm Chính hay không.

Khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào huyệt Thái Dương của Lâm Chính, một bàn tay nhanh như chớp tóm lấy cổ A Lộc, sau đó đẩy ông ta vào cái cột bên cạnh.

Rầm!

Cơ thể A Lộc nặng nề va vào cột, khiến cả cái cột nứt ra.

Sức mạnh khủng khiếp khiến A Lộc choáng váng.

Lâm Chính buông tay ra, A Lộc nhũn người trượt xuống đất, không bò dậy nổi nữa.

Thấy hai tay đấm lợi hại nhất bên cạnh mình đã bị Lâm Chính hạ gục, bà Hoa và Hoa Mãn Thần cứng đờ người, vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Vừa rồi ông nói là các ông phóng hỏa sao?".

Lâm Chính nhìn chằm chằm Hoa Thanh Tùng, hỏi.

"Không ngờ thần y Lâm lại lợi hại như vậy, chúng tôi đã nhìn nhầm cậu rồi. Thần y Lâm, bệnh này chúng tôi không chữa nữa, tất cả là lỗi của chúng tôi. Làm người để đường lui, về sau còn gặp lại, tôi nghĩ chắc chúng tôi có thể đi được rồi chứ?", Hoa Thanh Tùng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói.

"Nhưng tôi không có ý định thả các ông đi".

Lâm Chính lắc đầu: "Tôi vốn dĩ định cho các ông cơ hội rồi, nhưng các ông còn lấy hẳn súng ra chĩa vào tôi... Hình như chuyện này cũng không thể trách tôi được nhỉ?".

Dứt lời, Lâm Chính bước tới, nhưng anh không dùng châm bạc để đối phó với Hoa Thanh Tùng, mà lấy một gói thuốc trong túi áo ra.

"Cạy miệng bọn họ ra", Lâm Chính bình thản nói.

"Vâng, cậu chủ Lâm".

Cung Hỉ Vân lập tức bước tới, cưỡng chế cạy miệng của hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng.

Lâm Chính chia gói thuốc thành hai phần rồi đổ vào miệng bọn họ, sau đó lại rót một ngụm nước trà.

"Khụ khụ khụ..."

Hai người họ ho không ngừng, lấy tay móc họng, nhưng vô ích.

"Cậu đã cho chúng tôi ăn gì vậy?", Hoa Thanh Tùng cắn răng gầm lên.

"Thuốc độc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 372: Ông từng nghe nói về Nam Phái chứ?

"Thuốc độc?".

Hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng sợ đến tái mặt.

"Cậu... cậu muốn đầu độc chết chúng tôi?", bà Hoa sợ đến mức cả người run rẩy như bị điện giật.

“Yên tâm đi, đây là thuốc độc mãn tính, không chết được ngay đâu”, Lâm Chính cười nói: “Ông bà hãy xem cánh tay của mình đi!”.

Hai người nghe thấy thế liền vội vàng vén tay áo lên xem.

Chỉ thấy cánh tay bọn họ xuất hiện một sợi nhỏ màu tím, hình như là mạch máu.

"Loại thuốc độc này có tính xâm nhập rất mạnh, chúng lan ra khắp mạch máu của ông bà, nhưng phát tác rất chậm. Sợi nhỏ màu tím này phải mất 10 ngày mới lan tới vai, nếu trong vòng 10 ngày không có thuốc giải, sợi tím lên đến bả vai, thì ông bà sẽ phát độc mà chết. Yên tâm đi, trên đời này ngoài tôi ra thì không ai có thể giải loại độc này, cho dù ông bà đến tận Yên Kinh cầu thầy trị bệnh", Lâm Chính bình thản nói.

Bà Hoa nghe thấy thế thì suýt nữa ngất xỉu.

"Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?", Hoa Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Làm một chuyện giúp tôi, tôi sẽ giải độc cho ông bà", Lâm Chính nói.

"Chuyện gì?".

"Tôi muốn ông bà bất chấp tất cả, giúp tôi công kích một tập đoàn và tất cả các doanh nghiệp dưới trướng nó. Đương nhiên, nói một cách chính xác thì là một gia tộc!", Lâm Chính nói.

"Gia tộc nào?", Hoa Thanh Tùng sửng sốt hỏi.

"Nhà họ Lâm ở Yên Kinh", Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Hoa Thanh Tùng nghe thấy sáu chữ này, hai chân nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.

"Tôi thấy cậu bị điên rồi".

Một lúc sau, ông ta mới run rẩy gầm lên.

Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?

Đó là nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy!

Tuy ở Thượng Hỗ, nhà họ Hoa cũng coi như có máu mặt, nhưng so với nhà họ Lâm ở Yên Kinh, thì chẳng khác nào tép riu.

Đó là một người khổng lồ!

"Sao nào? Ông không dám hả?", Lâm Chính liếc ông ta một cái.

"Làm vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết! Hơn nữa còn là cả nhà họ Hoa đều chết, thà rằng cậu giết luôn tôi đi! Như vậy tôi cũng sẽ không kéo theo cả nhà họ Hoa chết cùng", Hoa Thanh Tùng gầm lên.

"Thế ông nghĩ tôi không thể xử lý nhà họ Hoa các ông sao?", Lâm Chính lập tức đáp trả.

Hoa Thanh Tùng nghe thấy thế thì ngây ra.

Đúng vậy...

Với thủ đoạn cao minh của Lâm Chính cùng với hậu thuẫn khổng lồ sau lưng anh, cho dù hôm nay anh không diệt được nhà họ Hoa, nhưng một năm nữa thì sao? Hai năm nữa thì sao?

Với tốc độ phát triển hiện giờ của tập đoàn Dương Hoa, không đến vài năm là có thể nghiền nát nhà họ Hoa. Đến lúc đó Lâm Chính trả thù nhà họ Hoa, nhà họ Hoa lấy gì để chống đỡ đây?

Hoa Thanh Tùng vô cùng tuyệt vọng…

"Ông yên tâm, nhà họ Hoa sẽ không sao đâu, chỉ cần ông gật đầu, thì nhà họ Hoa các ông chẳng khác nào có tập đoàn Dương Hoa chống lưng, có tôi chống lưng. Tôi không những đảm bảo an toàn cho các ông, đưa thuốc giải cho các ông, mà thậm chí có thể chữa khỏi bệnh cho Hoa Mãn Thần, để nhà họ Hoa các ông không đến mức không người nối dõi. Sao nào? Ông có đồng ý không?", Lâm Chính điềm nhiên nói.

Những điều kiện này có thể nói là vô cùng hấp dẫn.

Hoa Thanh Tùng đã động lòng.

Nhưng... nhà họ Lâm quá lớn mạnh!

Nhà họ Hoa đứng trước bọn họ chẳng khác nào con kiến trước người khổng lồ. Nếu nhà họ Lâm mà nghiêm túc, chỉ cần dùng một chút mối quan hệ, thì e rằng nhà họ Hoa sẽ lập tức biến mất khỏi Thượng Hỗ.

Chủ động công kích nhà họ Lâm?

Đây chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?

Hoa Thanh Tùng tiến thoái lưỡng nan.

"Ông từng nghe nói chuyện về Nam Phái chứ?", đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.

"Nam Phái? Có nghe".

Hoa Thanh Tùng hơi ngạc nhiên đáp.

Vốn dĩ ông ta định phái người đến Nam Phái cầu thầy trị bệnh, nhưng người được phái đi mang về tin của Nam Phái, khiến Hoa Thanh Tùng hoàn toàn hết hy vọng, cũng khiến ông ta chấn động.

Nam Phái... bị người ta cưỡng chế giải tán.

Tất cả mọi thứ đều không còn gì.

Tuy không biết rốt cuộc người của Nam Phái đã chạy đi đâu, nhưng Viện học thuật đã bị bỏ hoang.

Hoa Thanh Tùng hoàn toàn không biết rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội với người nào, tại sao lại bất ngờ giải tán như vậy, nhưng ông ta biết... người khiến Nam Phái phải giải tán chắc chắn là một người tai mắt thông thiên, ngay cả ông ta cũng phải ngước nhìn.

Đang yên đang lành, sao Lâm Chính lại nhắc đến Nam Phái?

Hoa Thanh Tùng có chút khó hiểu, nhưng một lúc sau, ông ta bỗng nghĩ đến một khả năng, kinh ngạc đến nỗi ngừng thở.

Ông ta trợn to hai mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính, ngón tay chỉ vào anh run lẩy bẩy.

"Thần... thần y Lâm... Lẽ nào... là cậu... cậu bắt Nam Phái... giải tán sao?".

"Đúng vậy", Lâm Chính bình thản đáp.

Câu nói này khiến đầu óc vợ chồng Hoa Thanh Tùng lập tức trở nên trống rỗng, mất luôn khả năng suy nghĩ.

"Trên thực tế, Nam Phái không hề giải tán, hầu hết người của Nam Phái đã được tôi thu nhận. Tôi thành lập một tổ chức y học mới, gọi là Huyền Y Phái, viện trưởng Hùng Trưởng Bạch của Nam Phái và hầu hết các bác sĩ thiên tài đều ở trong đóa", Lâm Chính nói.

Trời!

Hoa Thanh Tùng há hốc miệng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lâm Chính lại tự tin như vậy.

"Bây giờ ông còn điều gì kiêng dè không?", Lâm Chính điềm nhiên hỏi.

Chỉ thấy Hoa Thanh Tùng vội vàng bò dậy, cúi gập người với Lâm Chính, nói: “Cậu Lâm, bắt đầu từ hôm nay, Hoa Thanh Tùng tôi sẽ răm rắp nghe theo mệnh lệnh của cậu, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”.

Nói xong, ông ta vội vàng nháy mắt với bà Hoa vẫn đang ngây người ra.

Lúc này bà Hoa mới hoàn hồn, cũng vội vàng chạy tới cúi người với Lâm Chính.

Nếu Lâm Chính đã thực sự nắm được Nam Phái… cho dù không thể đối đầu với nhà họ Lâm, thì ít nhất vẫn có cơ hội bảo vệ được nhà họ Hoa bọn họ.

“Các ông đều là người thông minh, cũng chính vì điều này nên tôi mới tha cho các ông. Tôi hy vọng các ông có thể tự thu xếp ổn thỏa, đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa, dù sao từ trước đến nay cơ hội chỉ có một lần, nếu để lỡ thì hối hận cũng không kịp”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi phất tay: “Về chuẩn bị đi, trong vòng ba ngày tôi muốn nghe được tin từ phía nhà họ Lâm”.

“Được… Được… Cảm ơn cậu chủ Lâm, cảm ơn cậu chủ Lâm!”.

Hoa Thanh Tùng gật đầu như giã tỏi, sau đó nhanh chân lùi lại, bỏ mặc cả bà Hoa, cụp đuôi chuồn mất.

“Chờ tôi với…”, bà Hoa run rẩy kêu lên, cũng vội vàng bỏ chạy.

“Cậu chủ Lâm, những người này thì xử lý thế nào?”, Yến Mại lướt mắt nhìn những người áo đen trong phòng, hỏi.

“Bảo bọn họ xử lý đi”, Lâm Chính đáp.

“Được”, Yến Mại đi xuống.

“Cậu chủ Lâm, cậu cứ thế tha cho bọn họ sao? Thế thì hời cho bọn họ quá, họ đều là những con hồ ly gian xảo, rất có khả năng sẽ cắn ngược lại”, Cung Hỉ Vân có chút không cam lòng nói.

“Giết bọn họ thì chỉ vui vẻ nhất thời, chứ không có lợi. Trong mắt tôi, bọn họ vẫn luôn là kẻ thù, nhưng tôi không chỉ có một kẻ thù, tôi thích để kẻ thù đánh kẻ thù hơn, như vậy chẳng phải người được lợi sẽ là tôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói.

Cung Hỉ Vân gật đầu, nhưng trái tim đã vọt lên tận cổ họng.

Kẻ thù?

Nói theo ý của Lâm Chính thì nhà họ Lâm… cũng là kẻ thù của anh sao?

Cậu chủ Lâm đắc tội với thế lực lớn mạnh và đáng sợ như thế từ lúc nào vậy?

Cung Hỉ Vân không dám nghĩ nữa.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính ở trên bàn lại đổ chuông.

Anh nhìn hiển thị cuộc gọi, là Lạc Thiên, liền bước tới nghe máy.

“Sao vậy Lạc Thiên? Đã sắp xếp xong xuôi cho mấy người Tô Nhu chưa?”, Lâm Chính hỏi.

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Lạc Thiên.

“Lâm Chính, Tiểu Nhu… cô ấy sắp không xong rồi…”

“Cô nói gì cơ?”, Lâm Chính kinh hãi.
Chương 373: Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cậu

Khi Lâm Chính tức tốc về đến Giang Thành, thì Tô Nhu đang được cấp cứu ở bệnh viện Đông y Giang Thành.

Ngoài hành lang.

“Sao cậu lại đến đây?”.

Thấy Lâm Chính vội vã bước vào, Trương Tinh Vũ đang sốt ruột ngồi chờ ở bên ngoài đứng bật dậy quát.

“Mẹ, tình hình Tiểu Nhu sao rồi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Tiểu Nhu thế nào liên quan gì đến cậu? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, Chủ tịch Lâm vẫn có ý với Tiểu Nhu nhà tôi, các cậu sớm muộn cũng sẽ ly hôn, cậu đừng quấn lấy Tiểu Nhu nữa”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Tinh Vũ, bà bớt nói mấy câu đi, trước đó nếu không nhờ Lâm Chính, thì chúng ta đã bị chết cháy rồi, bà không thể nhớ cái tốt của người ta sao?”, Tô Quảng cau mày.

“Ái chà! Tô Quảng, ông được lắm! Còn bênh người ngoài nữa cơ đấy! Ông có biết tại sao nhà chúng ta nghèo như vậy không? Ông có biết tại sao nhà chúng ta lại bị người ta khinh thường không? Chính là vì cậu ta! Nếu Tiểu Nhu không lấy cậu ta, thì nhà chúng ta sẽ bị người ta ức hiếp như vậy sao?”, Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng nói.

Bà ta bị bắt nạt, bây giờ không đòi lại được công bằng, đương nhiên trong lòng ấm ức khó chịu. Bây giờ thấy Lâm Chính đến, bà ta liền trút giận lên người anh.

Lâm Chính cau mày.

Tô Quảng vội đứng lên nói: “Tinh Vũ, chuyện này sao có thể trách Tiểu Chính được chứ? Huống hồ bây giờ Tiểu Chính cũng coi như có chút bản lĩnh rồi, ít nhất vẫn có chút quan hệ. Bà đừng coi thường cậu ấy nữa, chẳng phải cậu ấy cũng quen biết với Chủ tịch Lâm sao? Tiểu Chính, cậu đừng chấp bà ấy”.

“Quan biết? Hừ, ông còn chưa hiểu sao? Dù là nhà họ Từ hay nhà họ Ninh, sở dĩ bọn họ quen biết Lâm Chính đều là nhờ Chủ tịch Lâm!”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh.

“Bà nói vậy là sao?”, Tô Quảng ngạc nhiên hỏi.

“Sao tôi lại lấy phải một người ngu ngốc như ông chứ? Nhà họ Từ cũng biết Chủ tịch Lâm thích Tiểu Nhu, nên nể mặt Chủ tịch Lâm. Còn Chủ tịch Lâm làm quen với cậu ta cũng là muốn nhân cơ hội tiếp xúc với Tiểu Nhu. Ông tưởng Lâm Chính có quan hệ thật sao? Đó là vì Tiểu Nhu nên người ta mới cho cậu ta chút mặt mũi, nếu không có Tiểu Nhu nhà ta, ông nghĩ cậu ta là cái thá gì chứ?”, Trương Tinh Vũ cười khẩy.

“Nhưng… nhưng… Tinh Vũ, lần trước ở công ty, chẳng phải Chủ tịch Lâm đã nói là sẽ không cưới Tiểu Nhu sao?”, Tô Quảng ấp úng nói.

“Chắc là Tiểu Nhu đã làm chuyện gì khiến Chủ tịch Lâm không vui, nên cậu ấy mới nói vậy thôi. Nếu không tại sao cậu ấy lại đưa nhà cho Tiểu Thiên, để Tiểu Thiên sắp xếp cho Tiểu Nhu vào ở chứ? Điều này cho thấy Chủ tịch Lâm vẫn không quên được Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ khẳng định chắc nịch: “Chỉ cần Tiểu Nhu và Chủ tịch Lâm thành đôi, thì cả đời này chúng ta coi như sống sung sướng!”.

Tô Quảng há miệng, còn định nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Thực ra ông ta cũng không thể chắc chắn rốt cuộc Chủ tịch Lâm có thích Tô Nhu hay không, nhưng những lời Trương Tinh Vũ nói cũng có lý.

Lâm Chính chẳng buồn quan tâm đến hai người họ.

Anh xoay người nhìn ngó một lát, đúng lúc Lạc Thiên bước từ phòng làm việc của bác sĩ ra, còn có Tề Trọng Quốc đi cùng.

Lâm Chính lập tức bước tới.

“Thần y Lâm?”.

Tề Trọng Quốc sáng mắt lên, dáng vẻ kích động đi tới.

“Sao bác sĩ Tề lại gọi Tiểu Chính là thần y Lâm nhỉ? Ông ấy không biết ba chữ thần y Lâm này có ý nghĩa gì sao?”, Tô Quảng kinh ngạc, thì thào nói.

“Hừ, ông quên rồi sao? Thằng nhãi này có đọc mấy quyển sách y học, nói không chừng bác sĩ Tề chế nhạo cậu ta mà thôi. Lẽ nào ông nghĩ cậu ta là thần y Lâm trong truyền thuyết kia sao? Đừng đùa chứ!”, Trương Tinh Vũ khinh bỉ đáp.

Tô Quảng không nói gì.

“Tình hình của Tiểu Nhu sao rồi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Trọng Quốc y thuật kém cỏi, cô Tô Nhu… bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm…”, vẻ mặt Tề Trọng Quốc ảm đạm, thở dài nói.

“Chuẩn bị châm bạc, đưa tôi vào đó”, Lâm Chính nói.

“Được! Thần y lâm, mời cậu đi bên này, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu”.

Tề Trọng Quốc vui mừng nói.

Lâm Chính gật đầu, rồi đi vào phòng cấp cứu.

“Ấy, bác sĩ Tề, sao ông lại để cậu ta vào trong đó?”, Trương Tinh Vũ cuống quýt kêu lên.

“Cô Trương, không sao đâu, Lâm Chính vào giúp đỡ thôi, chắc chắn Tiểu Nhu sẽ không sao”, Lạc Thiên vội vàng an ủi Trương Tinh Vũ.

“Nhưng… cậu Lâm Chính kia...”, Trương Tinh Vũ mới nói được mấy từ, thì cánh cửa phòng đã khép lại.

Vào phòng cấp cứu, Lâm Chính lập tức đi tới bàn phẫu thuật.

Do tình huống khẩn cấp, bệnh viện Đông y không chỉ cử các bác sĩ Đông y tới.

Nhưng rõ ràng trình độ chữa trị của bệnh viện Đông y không bằng bệnh viện Nhân Dân, nên hiệu suất khám chữa bệnh cũng thấp hơn rất nhiều.

Lâm Chính kiểm tra qua loa cho Tô Nhu, khi nhìn thấy vết thương ở bụng cô, sắc mặt anh liền trở nên lạnh lẽo.

Anh không nói gì, chỉ nhận châm bạc Tề Trọng Quốc đưa cho, rồi cắm từng châm xuống.

Nửa tiếng trôi qua, Lâm Chính lại giơ tay xoa bóp cho Tô Nhu.

Chỉ thấy lòng bàn tay anh có một lớp khí tức mỏng đang quấn quanh, sau đó mỗi lần anh xoa bóp, những khí tức này lại như có như không chui vào cơ thể Tô Nhu.

Tề Trọng Quốc nhìn rất chăm chú.

“Đây… đây là thủ pháp xoa bóp gì vậy?”, ông ta kinh ngạc hỏi.

Lâm Chính không trả lời.

Một lát sau, anh dừng lại, bình thản nói: “Được rồi đấy, đi bốc thuốc đi, lấy kim tiền thảo Quảng Đông, hoắc hương, địa nhĩ thảo, hoa thiên nhật, nhân sâm tán thành bột, hòa với nước cho cô ấy uống, mỗi ngày ba lần, làm ngay đi”.

“Được”, Tề Trọng Quốc gật đầu lia lịa.

“Đúng rồi, sắp xếp một phòng bệnh tốt nhất cho vợ tôi nghỉ ngơi”.

“Yên tâm đi thần y Lâm, phòng bệnh hiện giờ cô ấy nằm là phòng tốt nhất của bệnh viện chúng tôi rồi”, Tề Trọng Quốc cười đáp.

“Làm phiền rồi”.

“Không có gì, thần y Lâm khách sáo quá”, Tề Trọng Quốc chạy đi.

Lâm Chính sầm mặt bước ra khỏi phòng cấp cứu.

“Lâm Chính, Tiểu Nhu sao rồi?”, Lạc Thiên vội hỏi.

“Họ Lâm kia, tôi nói cho cậu biết, nếu Tiểu Nhu có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Trương Tinh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Chính phớt lờ bà ta, chỉ nói với Lạc Thiên: “Yên tâm đi, cô ấy không sao, tiếp theo chỉ cần yên tâm dưỡng thương thôi”.

“Tốt quá”.

Lạc Thiên vỗ ngực.

Tô Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Thiên, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì?”.

“Haizz…”

Lạc Thiên bất đắc dĩ thở dài, rồi kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Hào Tình Thế Kỷ.

Lâm Chính nghe xong, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.

“Lâm Chính, Tiểu Nhu… đã chịu khổ quá nhiều rồi…”, Lạc Thiên thở dài nói.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương nữa”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

“Nhưng anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ yêu anh cả”, Lạc Thiên bỗng ma xui quỷ khiến nói ra một câu.

Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Chính ngây ra, Lạc Thiên cũng ngây ra.

Cô ấy quay mặt đi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt có chút thương cảm và hoảng hốt.

Lâm Chính trầm mặc một lát, bình thản nói: “Thực ra tôi là người rõ hơn ai hết, nhưng… dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi nên gánh vác trách nhiệm của một người chồng!”.

Lạc Thiên nghe thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, một lúc sau nở nụ cười nhẹ, đang định nói gì đó thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói.

“Xin hỏi cậu là cậu Lâm sao?”.

Lâm Chính hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới phát hiện một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cạnh.

“Có chuyện gì sao?”.

“Chào cậu Lâm, ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu”, người đàn ông mặc vest nói.

“Ông chủ các anh là ai?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Chủ tịch của Hào Tình Thế Kỷ!”, người đàn ông đáp.
Chương 374: Ông chọc vào tôi được sao?

Nghe thấy thế, Lạc Thiên và Lâm Chính lập tức hiểu ý của người kia.

"Chắc là muốn giải quyết chuyện hôm nay đây mà".

Lạc Thiên thở phào, mỉm cười đáp: "Thái độ của Hào Tình Thế Kỷ cũng không tệ, lần này nếu không nhờ lực lượng bảo vệ của Hào Tình Thế Kỷ kịp thời ngăn cản đám người Thường Uyển Nguyệt, Mãn Phúc Tây, thì chắc là tất cả chúng tôi phải nằm trên giường bệnh rồi".

Lâm Chính sờ cằm, ung dung nói: "Có bao nhiêu bảo vệ tham gia ngăn cản đám đàn em của Mãn Phúc Tây?".

Lạc Thiên hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Cụ thể là bao nhiêu người thì tôi không nhớ lắm, chắc là khoảng bảy tám người gì đó".

"Tôi biết rồi".

Lâm Chính gật đầu, ánh mắt lóe lên sát khí, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười nói: "Tiểu Thiên, cô ở lại đây chăm sóc cho Tiểu Nhu giúp tôi, có chuyện gì thì gọi cho Mã Hải. Nếu lần sau còn gặp chuyện như vậy, thì cô có thể xin Cung Hỉ Vân giúp đỡ, cô ta sẽ giúp cô giải quyết chuyện này".

Lâm Chính đưa số điện thoại của Cung Hỉ Vân cho Lạc Thiên, rồi xoay người rời đi.

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ lo lắng, nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Chính thì cũng yên tâm phần nào.

Nhưng Lâm Chính đi chưa được bao lâu, thì điện thoại của Lạc Thiên rung lên.

Cô ấy nhìn thấy hiển thị cuộc gọi thì biến sắc, vội vàng nghe máy.

"Cô chủ...", đầu bên kia là một giọng nói vô cùng già nua.

"Ông Kim... Sao vậy?", Lạc Thiên cẩn thận hỏi.

"Ông chủ đã mời người đến rồi, lần này không phải là người bình thường, cô hãy cẩn thận, tuyệt đối đừng đối đầu với ông chủ...", người ở đầu bên kia hết lời khuyên nhủ, sau đó liền tắt điện thoại.

"Ông Kim... ông Kim...", Lạc Thiên cuống quýt gọi, nhưng người bên kia đã không còn nghe thấy nữa.

Cô ấy nhìn điện thoại, ánh mắt đầy lo lắng.



Một chiếc xe Bentley dừng ở cổng bệnh viện, Lâm Chính theo người đàn ông kia lên xe, lái tới trung tâm kinh doanh bất động sản đối diện với Hào Tình Thế Kỷ.

Đến trung tâm kinh doanh bất động sản, tài xế dẫn Lâm Chính đến phòng tiếp khách ở tầng hai.

Trong phòng tiếp khách còn có một phòng tiếp khách VIP, một người đàn ông mái tóc điểm bạc, mặc sơ mi trắng đang luyện đánh golf ở trong.

Động tác của ông ta rất tao nhã, cũng rất tiêu chuẩn, rõ ràng là một cao thủ chơi golf.

"Ông chủ, cậu Lâm đến rồi ạ".

Người đàn ông mặc vest bước tới, nhẹ nhành nói, rồi lui ra ngoài.

Hành động vô cùng cung kính cẩn thận.

Lâm Chính nhìn người kia với vẻ kỳ quái.

Chỉ thấy ông ta đặt chiếc gậy xuống, xoay người lại, mỉm cười bước tới.

"Chào cậu Lâm", ông ta chìa tay ra.

Lâm Chính bắt tay.

"Mời ngồi".

"Cảm ơn'", Lâm Chính ngồi xuống.

"Cậu uống gì nào?".

"Trà là được rồi", Lâm Chính đáp.

"Cậu Lâm, cậu khách sáo quá, cậu là khách hàng lớn của Hào Tình Thế Kỷ chúng tôi, cũng là người sở hữu biệt thự Đế Hoàng trung tâm. Từ lúc cậu mua căn biệt thự đó, thì cậu chính là bạn của Tào Uy tôi", người đàn ông kia cười nói.

"Ông chủ Tào mời tôi đến đây là muốn thương lượng chuyện vợ tôi đã gặp phải ở biệt thự đúng không? Vào thẳng vấn đề đi, các ông định giải quyết chuyện này thế nào? Bên kia đã cho tôi câu trả lời chưa?", Lâm Chính hỏi thẳng.

"Cậu Lâm, cậu thấy tôi nên giải quyết chuyện này thế nào?", Tào Uy mỉm cười nói.

"Trước tiên đuổi việc giám đốc kia, rồi bảo người của bên Mãn, Thường tự xử lý những người đã tham gia vào vụ việc này. Nếu tôi không hài lòng, tôi sẽ đích thân ra tay xử lý bọn họ tiếp", Lâm Chính bình thản đáp.

Nghe thấy thế, Tào Uy đang pha trà hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn Lâm Chính.

"Cậu Lâm, cậu quyết định làm vậy sao?".

"Phải", Lâm Chính gật đầu.

Nhưng Tào Uy lại lắc đầu, sau đó thở dài, rồi nghiêm túc nói: "Cậu Lâm, cậu đã từng nghe nói câu này chưa?".

"Câu gì?".

"Hòa khí sinh tài".

"Ý của ông chủ Tào là sao?".

"Cậu Lâm, tôi biết chuyện này là cậu chủ của nhà họ Mãn không đúng, nhưng tôi cũng biết cậu. Cậu là thần y Lâm nổi tiếng như cồn, có cậu ở đây, thì vợ cậu và các bạn của cậu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Nếu trong chuyện này mọi người đều không có tổn thất gì, thì tại sao không bắt tay làm hòa, mỉm cười cho qua chứ?", Tào Uy cười nói.

Lâm Chính nghe thấy thế cũng coi như đã hiểu.

Tào Uy này không phải làm người hòa giải, mà là làm thuyết khách.

"Ông nói tiếp đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Phía nhà họ Mãn đã biết chuyện này, bọn họ cũng mong là có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình. Bọn họ đồng ý bỏ ra hai triệu tệ để bồi thường cho cậu Lâm, ngoài ra cũng sẽ phạt giam Mãn Phúc Tây ba ngày để răn đe. Cậu Lâm, nhà họ Mãn rất có thành ý, cậu thấy sao? Nếu cậu đồng ý thì trong vòng một ngày, tiền sẽ được chuyển vào thẻ của cậu", Tào Uy nheo mắt cười nói.

"Ông nghĩ Lâm Chính tôi thiếu tiền sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại Tào Uy một câu.

"Người đứng đầu tập đoàn Dương Hoa, sao có thể thiếu tiền được chứ? Dương Hoa là một cái cây hái ra tiền mà".

"Nếu đổi lại là ông thì ông có đồng ý không?", Lâm Chính lại hỏi.

Tào Uy hơi sửng sốt, sau đó thở dài đáp: "Cậu Lâm, tôi biết cậu tức giận, nhưng tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho cậu. Chắc cậu không biết rõ về nhà họ Mãn, tin tôi đi, đừng đối đầu với bọn họ. Lần này nhà họ Mãn chịu ra mặt bồi thường đã là hiếm có lắm rồi. Bọn họ cho cậu chiếc thang, cậu chỉ việc thuận theo thang mà xuống, chuyện này coi như kết thúc. Sau chuyện này, mọi người nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải ai nấy đều vui sao?".

"Ai nấy đều vui? E là chỉ có các ông vui thôi nhỉ?".

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Bất kể nhà họ Mãn bồi thường hay giam Mãn Phúc Tây ba ngày, thì cũng được tiến hành trong âm thầm, chứ tuyệt đối không công khai ra ngoài. Bọn họ bảo ông nói chuyện với tôi, chỉ là muốn kín đáo giải quyết chuyện này, để giữ thể diện cho nhà họ Mãn. Dù sao nếu làm ầm chuyện này lên, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của võ quán Mãn Thị, đúng không nào?".

"Cậu Lâm, cậu là người thông minh, tôi thích làm bạn với người thông minh", Tào Uy mỉm cười, cầm cốc trà trong tay lên uống một ngụm.

"Tôi hỏi lại ông, ông có đuổi việc quản lý kia không?".

"Quản lý kia đã đi theo tôi mấy năm, lần này ông ấy không hề làm sai, tại sao tôi phải đuổi việc ông ấy chứ?", Tào Uy khó hiểu hỏi.

"Vậy là ông không chịu, đúng không?", Lâm Chính nghiêm túc nhìn ông ta.

"Ít nhất cũng phải cho tôi lý do chứ? Vì bảo vệ vợ cậu mà quản lý còn ăn một cú đấm vào đầu, bây giờ vẫn tím lên kia kìa", Tào Uy cười nói.

"Vậy là tôi đoán không nhầm", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Khu vực trung tâm có tổng cộng 40 bảo vệ, nhưng quản lý chỉ gọi bảy tám người đến đối phó với Mãn Phúc Tây. Nếu ông ta đã biết bối cảnh của Mãn Phúc Tây, thì chắc chắn sẽ biết chỉ dựa vào bảy tám bảo vệ thì không thể khống chế cục diện, tại sao ông ta không gọi hết những bảo vệ khác đến? Chắc là ông đã dặn dò ông ta từ trước rồi nhỉ?".

Tào Uy nghe xong liền im lặng.

Một lúc sau, ông ta bật cười, vỗ tay: "Giỏi! Giỏi! Giỏi! Không hổ là Chủ tịch Lâm, quả nhiên lợi hại! Tôi thừa nhận, là tôi bảo quản lý đừng gọi quá nhiều người đến duy trì trật tự, dù sao tôi cũng không muốn đắc tội với nhà họ Mãn. Nếu khiến Mãn Phúc Tây bị thương, thì tôi cũng khó ăn nói với nhà họ. Tôi không chọc vào nhà họ Mãn được".

"Thế... ông chọc vào tôi được sao?".

Lâm Chính đột nhiên chống hai tay lên bàn trà, nhìn chằm chằm Tào Uy.

Đôi mắt sắc lạnh như kiếm dường như muốn nhìn thấu nội tâm ông ta.

Câu nói này của anh khiến Tào Uy ngây ra.
Chương 375: Hôm nay các người sẽ biến mất

Tào Uy căng thẳng nhưng cố gắng không để lộ biểu cảm gì.

Người đàn ông không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, chỉ nhếch miệng: “Cậu Lâm, thực ra tôi đang giúp cậu. Tôi khuyên cậu không nên đối đầu với nhà họ Mãn. Nếu để phải lựa chọn thì tôi sẽ lựa chọn nhà họ Mãn. Cậu cố chấp quá. Với tính cách của cậu không làm gì được lâu dài đâu, hiểu chuyện mới là số một”.

Đứng ở góc độ của một thương nhân thì quan điểm của Tào Uy không sai. Thế nhưng Lâm Chính cũng đúng.

“Nếu như tôi phải đòi lại được công bằng với nhà họ Mãn thì sao?”, Lâm Chính ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.

“Vậy thì mong cậu Lâm bước qua cửa ải chỗ tôi trước”, Tào Uy mở mắt, mỉm cười đầy tự tin.

Tập đoàn Hoa Dương dù có tiềm lực vô hạn nhưng Tào Uy không sợ. Dù sao thì một người từng tải sao có thể sợ một kẻ ít tuổi được. Lâm Chính gật đầu, điềm đạm đáp lại: “Tốt lắm, đây là lựa chọn của mỗi người thôi. Tôi biết rồi”.

Anh đứng dậy, rời đi thẳng. Tào Uy thấy sự bất thành thì tỏ vẻ bất lực: “Thần y Lâm, cậu không hiểu nhà họ Mãn, cậu gây sự với ông trời rồi”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn dừng bước. Anh quay đầu lại: "Vậy các người có thật sự hiểu tôi không?”

Tào Uy chỉ nheo mắt cười, không nói gì.

“Trong hôm nay, tôi sẽ khiến Hào Tình Thế Kỷ của các người biến mất khỏi Giang Thành”, Lâm Chính nói xong bèn đi thẳng xuống lầu.

Dứt lời, Tào Uy nít thở. Nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc.

“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng. Ha ha, thần y Lâm thú vị đấy, khiến tôi biến mất khỏi Giang Thành Sao? Cậu có biết sau lưng tôi là ai không?”

“Sếp phải cảnh cáo cậu ta đi", một người đàn ông mặc đồ đen từ góc phòng bước ra.

“Không cần, tôi chưa muốn ra tay, để nhà họ Mãn ra mặt đi. Nói thật tôi cũng rất muốn xem rốt cuộc thần y Lâm này điên được tới mức nào. Khiến Tình Hào Thế Kỷ của chúng ta biến mất trong hôm nay sao…Gọi điện cho nhà họ Mãn đi, thuật lại chính xác nội dung cuộc hội thoại ngày hôm nay cho họ. Tôi muốn để nhà họ Mãn thay tôi cảnh cáo thần y Lâm này một trận ra trò”.

“Vâng”, người này cúi đầu, lùi vào bóng tối. Cả người hắn biến mất, không để lại dấu vết gì. Rời khỏi bộ phận kinh doanh của Tình Hào Thế Kỷ, Lâm Chính gọi điện cho xe của mình tới đón.

“Gọi Mã Hải tới gặp tôi", bước vào công ty, Lâm Chính nói với cô thư ký.

Cô thư ký lập tức chạy đi. Lâm Chính lại gọi điện thoại. Đầu dây bên kia là Tần Bách Tùng.

Ông ta đã tới Giang Thành, hơn nữa còn đang thành lập cho xong viện học thuật Huyền Y Phái theo lời của anh. Hùng Trưởng Bạch, thậm chí cả Long Thủ cũng tới. Để chữa khỏi Phần Tịch, bọn họ đành phải gia nhập Huyền Y Phái.

“Thầy hôm nay lại có thời gian gọi điện cho tôi sao?”, Tần Bách Tùng ngạc nhiên.

Mấy ngày này ông bận tới mức đầu tắt mặt tối. Vừa phải tuyển chọn đám học sinh từ Nam Phái chuyển qua, vừa phải sắp xếp kiểm tra y đức, lại vừa phải giám sát việc xây dựng học viện, tới mức mà ông ta còn không có cả thời gian tới bệnh viện thăm Tần Ngưng. Ông ta thật chỉ muốn biết phân thân cho rồi.

“Có vài việc cần ông xử lý. Tôi muốn xem những mối quan hệ trước kia của Nam Phái còn có tác dụng hay không”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Tần Bách Tùng nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng: “Thầy có gì dặn dò ạ?"

“Ông nghe nói về Tào Uy bao giờ chưa?”

“Tào Uy?”

“Hào Tình Thế Kỷ”.

“À, thầy nói Tào Uy của tập đoàn Thế Kỷ à…tôi có nghe nói, sếp lớn, còn nằm trong top nhà giàu nữa”, Tần Bách Tùng nhớ ra.

“Tào Uy là người Giang Thành à?”

“Không phải, ông ta là người nơi khác tới đầu tư”, Tần Bách Tùng cười nói.

“Vậy tôi muốn ông tận dụng mối quan hệ của Nam Phái. Trước 12 giờ tối nay, tôi muốn toàn bộ tài sản của Tào Uy phải được rút khỏi Giang Thành, không cho phép ông ta ở đây nữa. Nói với họ ai có thể làm được thì trong ba ngày tôi sẽ chữa khỏi Phần Tịch cho họ”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, Tần Bách Tùng nín thở, lập tức gật đầu: “Thầy yên tâm, tôi lập tức đi xử lý”.

“Mau cho tôi đáp án đấy”.

“Cho tôi 10 phút”, Tần Bách Tùng đáp lại, sau đó tắt máy.

...

Giang Thành. Tại võ quán Mãn Thị. Mãn Phúc Tây đang quỳ trên một miếng gỗ giữa sân. Anh ta cúi thấp đầu, thi thoảng lén lút liếc nhìn vào căn phòng trước mặt.

Một lúc sau, một đám người mặc đồ võ thuật bước tới. Đi đầu là một người đàn ông trung niên, người này khá gầy nhưng bước đi nhanh như gió, đặc biệt là đôi mắt rất có uy, khiến người khác không dám nhìn trực diện.

Lúc này ông ta đang nhìn Mãn Phúc Tây bằng vẻ vô cùng tức giận.

“Chú hai”, Mãn Phú Tôi vội vàng cúi thấp đầu hơn, sợ hãi căng thẳng.

“Ngẩng đầu lên”, Mãn Thương Thạch đứng trước Mãn Phúc Tây, lạnh lùng lên tiếng.

Mãn Phúc Tây rụt rè ngẩng đầu lên. Một giây sau.

Bốp. Một cú bạt tai giáng xuống mặt anh ta. Mãn Phúc Tây lập tức ngã ra đất.

“Chú hai, cháu sai rồi”, Mãn Phúc Tây ôm mặt đầy uất ức.

“Cháu biết sai ở đâu không?”, Mãn Thương Thạch lạnh giọng.

“Không nên hành động ở Hào Tình Thế Kỷ…không nên đắc tội với sếp Tào…”

“Sếp Tào là người làm ăn, ông ta sẽ không so đo chút chuyện cỏn con này với cháu”.

“Vậy…có phải là không nên đắc tội với thần y Lâm không ạ…”

“Tập đoàn Hoa Dương chưa đáng để nhà họ Mãn chúng ta ra tay. Cháu tưởng gia tộc sẽ vì chuyện đó mà trách cứ cháu chắc?”

“Vậy…tại sao…chú hai lại tức giận ạ?”, Mãn Phúc Tây uất ức hỏi.

“Bởi vì cháu vô dụng, bất tài”, Mãn Thương Thạch đạp Mãn Phúc Tây. Mãn Phúc Tây kêu ré lên. Thế là ông ta càng tức giận hơn: “Võ quán Mãn Thị là gì? Sức mạnh của nhà họ Mãn là để cháu mang đi ức hiếp đám đàn bà yếu ớt sao? Để đi ức hiếp một cô gái ngồi xe lăn à? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chúng ta có khác gì trò cười cho thiên ạ? Cháu có biết, suýt nữa thì cháu đã vứt hết thể diện của nhà họ Mãn cho chó ăn rồi không?”

Mãn Phúc Tây nghe thấy vậy thì mếu máo.

“Cấm túc ba ngày, đây là ý của anh cả! Trong ba ngày cháu không được đi đâu hết! Ba ngày sau quay về Yên Kinh”, Mãn Thương Thạch nhắm mắt nói.

Mãn Phúc Tây bùi ngùi, cúi đầu: “Vâng, chú hai”.

Mãn Thương Thạch chán cái thể loại này nên chẳng buồn nói thêm, cứ thế quay người rời đi.

Nhưng đúng lúc này, có người cầm điện thoại chạy vào. Mãn Thương Thạch nghe máy rồi lên tiếng: “Cử thêm vài người đi dạy dỗ thần y Lâm đó đi?”

“Ông hai, sao thế ạ?”, có người cảm thấy không hiểu.

“Tào Uy nói thằng đó không thật thà, ông ta không muốn ra tay và muốn tôi ra mặt”.

“Tào Uy đúng là một lão hồ ly…mà thôi, nếu đã vậy thì để tôi sắp xếp”.

“Làm cho sạch sẽ vào, đừng gây lớn chuyện, nếu không để truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười đấy”.

“Ông hai yên tâm, đảm bảo thỏa đáng ạ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom