Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361-365
Chương 361: Một người tên là Lâm Chính
Ở trung tâm cụm biệt thự phía Nam Thượng Hỗ, là một trang viên có diện tích lớn gấp mấy lần một khu biệt thự bình thường.
Lúc này đang có mấy người mặc blouse trắng đi vào trang viên.
Cổng trang viên có một bà chủ trang điểm đậm, đeo vàng đeo bạc đang đứng đó.
Vẻ mặt bà chủ kia đanh lại, nhìn chằm chằm những người mới đến, không nói lời nào.
"Bà chủ Hoa".
Mấy bác sĩ bước tới chào hỏi.
"Mãn Thần đang ở trong, các ông vào xem sao đi", bà Hoa lạnh lùng nói.
Các bác sĩ lập tức đi vào.
Nhưng chỉ được nửa tiếng, bọn họ lại đi ra.
“Thế nào? Các ông cũng không chữa được sao?”, bà Hoa lạnh lùng nói.
“Tình hình của cậu chủ Hoa còn nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng, ý kiến của chúng tôi là lập tức đến nước Mễ, nhờ tổ chức Hiệp hội Y học nước Mễ giúp đỡ. Bọn họ có các thiết bị y tế tiên tiến trên toàn cầu, tìm tới bọn họ có lẽ còn có một tia hy vọng”, một bác sĩ đeo kính đổ mồ hôi lạnh nói.
“Tôi biết rồi, các ông về đi”, bà Hoa hừ lạnh.
Bọn họ thở dài, rời khỏi trang viên.
Ánh mắt bà Hoa đầy thất vọng, mấy ngày nay đã có không dưới mười đoàn chuyên gia y học đến đây, nhưng ý kiến của bọn họ không phải là tìm bác sĩ Đông y trong truyền thuyết gì đó, thì cũng là đến nước Mễ để chữa trị.
Nhà họ Hoa đã điều động các mối quan hệ để liên hệ với người của Hiệp hội Y học, nhưng những tổ chức y học mang tính quốc tế không phải anh muốn đến chữa bệnh là họ có thể chữa cho anh được. Việc này cần một quá trình lâu dài.
Nhưng bệnh tình của Hoa Mãn Thần hiện giờ đã không thể kéo dài đến lúc đi Mễ để chữa trị được. Một chuyên gia có thâm niên đã nói, nếu không nhanh chóng xử lý những cơ quan tổ chức đã ngừng hoạt động ở nửa thân dưới, thì chúng sẽ dần hoại tử. Nếu để đến lúc đó, thì e rằng Hoa Đà tái thế cũng chưa chắc có thể chữa khỏi cho Hoa Mãn Thần.
Làm sao bây giờ?
Nhà họ Hoa không thể không có người nối dõi được!
Bà Hoa đau lòng suy nghĩ, nắm tay siết chặt, khuôn mặt ngập tràn sự lạnh lùng và phẫn nộ.
“A Lộc!”, bà Hoa thấp giọng quát.
“Bà chủ!”, một người đàn ông trung niên mặc đồ của người giúp việc chạy tới.
“Phía Giang Thành thế nào rồi? Con ranh kia đã chết chưa?”, bà Hoa dữ tợn hỏi.
“Bà chủ, Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa đã ra mặt bảo vệ, đồng thời sắp xếp cho họ ở một phòng khám, hiện giờ cả nhà Tô Nhu đang được chữa trị ở phòng khám này”, người tên A Lộc đáp.
“Mã Hải? Dương Hoa? Đám ô hợp này rắp tâm muốn đối đầu với chúng ra sao? Được! Được lắm! Nếu đã vậy, thì đừng trách nhà họ Hoa chúng ta!”, bà Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo mấy người giải quyết Mã Hải, sau đó cho Dương Hoa biết tay một chút, cho bọn họ sáng mắt ra! Bảo A Thọ đi xử lý!”.
“Vâng, thưa bà chủ”.
“Ngoài ra, bảo người đốt phòng khám mà Tô Nhu đang ở đó cho tôi”, bà Hoa lại nói.
A Lộc hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu nói: “Bà chủ, nghe nói phòng khám kia do cháu gái của Lạc Bắc Minh mở, cũng được coi là tài sản của nhà họ Lạc, việc này…”
“Tôi không cần biết nó là tài sản của ai! Tôi không mời lão già Lạc Bắc Minh kia đến khám bệnh là được, đốt cho tôi! Tốt nhất là thiêu chết con ranh kia và cả nhà nó cho tôi!”, bà Hoa tức giận nói.
A Lộc chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu đáp: “Bà chủ, chuyện này chỉ có thể nhờ người của xã hội đen làm thôi”.
“Mười triệu tệ có đủ không?”, không chờ A Lộc nói xong, bà Hoa đã trừng mắt hỏi ông ta.
“Đủ”, A Lộc vội đáp.
“Vậy thì mau đi làm đi! Tôi muốn nhìn thấy thi thể của nó trong bản tin!”, bà Hoa quát.
A Lộc lập tức xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một người giúp việc của trang viên vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, đến rồi! Đến rồi! Người của tỉnh Thiên Hành đến rồi!”.
“Tỉnh Thiên Hành? Lẽ nào là người kia?”, bà Hoa hơi sửng sốt, sau đó thì tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng chạy ra cổng.
Chỉ thấy một chiếc taxi đỗ ngoài cổng, một già một trẻ xuống xe.
Ông lão ăn mặc giản dị, tay xách một chiếc túi cũ nát, chàng trai ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, trông rất có tinh thần, nhưng vẻ mặt lại có sự ngạo nghễ không thể che giấu.
Anh ta dìu ông lão đi vào trang viên.
Bà Hoa vội vàng chạy ra, vui mừng nói: “Ông chính là Bồ Tát sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành đúng không? Chào ông, chào ông!”.
“Bà là bà Hoa sao? Chào bà, tôi đi qua Thượng Hỗ, nghe nói nhà họ Hoa xảy ra chuyện nên đến xem sao, cậu chủ Hoa vẫn ổn chứ?”, Khấu Quan cười hỏi.
“Rất tệ”, bà Hoa thở dài nói: “Nhà họ Hoa chúng tôi đã mời rất nhiều chuyên gia giáo sư tới, nhưng họ đều bó tay. Mong ông Khấu có thể mang lại một tia hy vọng cho con tôi”.
“Bà nói vậy là có ý gì? Thế nào gọi là mang lại một tia hy vọng cho con bà? Thầy tôi đến tức là con trai bà đã được cứu! Sao nào? Lẽ nào bà khinh thường thầy tôi sao?”, thanh niên ở bên cạnh nổi giận đùng đùng nói.
“Nam Hành! Im miệng!”, Khấu Quan quay sang trầm giọng quát.
“Thầy, con chỉ nói sự thật thôi mà”, Nam Hành nhún vai đáp.
Khấu Quan trừng mắt nhìn anh ta, rồi nói với vẻ áy náy: “Bà Hoa, học trò của tôi không hiểu lễ nghĩa, mong bà đừng trách”.
“Không sao, không sao, cậu ấy nói đúng, ông Khấu đến thì chắc chắn con trai tôi sẽ được cứu. Ông Khấu, mời ông vào nhà uống trà. Ông chưa ăn gì đúng không? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị ngay đây”, bà Hoa cười nói.
Hiển nhiên bà ta không giỏi về việc này, thế nên lúc cười trông rất khó coi.
Khấu Quan xua tay: “Bà Hoa, người bệnh là lớn nhất, chúng ta vào xem cậu chủ Hoa thế nào trước đi”.
“Được được! Mời ông đi bên này!”.
Bà Hoa vội nói.
Ba người họ đến một căn phòng lớn ở sâu nhất trên tầng hai của biệt thự.
Trong phòng kê một chiếc giường lớn, một chàng trai trẻ vô cùng gầy yếu, sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường. Hình như anh ta đang ngủ, nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự đau đớn. Bên cạnh anh ta là mấy loại máy móc dùng để chữa trị, một bên là một chiếc giá, một chiếc ống thò ra từ miệng bình treo trên giá luồn thẳng vào thân dưới người đàn ông, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Người nằm trên giường chính là Hoa Mãn Thần.
Để chữa trị cho Hoa Mãn Thần, hiện giờ cả nhà họ Hoa gần như đã dùng hết khả năng, nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả gì…
“Bà Hoa”, một y tá bước tới, hơi cúi người nói.
“Cậu chủ sao rồi?”, bà Hoa hỏi.
“Cậu chủ đã ngủ, nhưng vẫn không chịu ăn uống gì”, y tá bất đắc dĩ nói.
Bà Hoa nhíu mày, nhìn về phía Khấu Quan.
Khấu Quan ra dấu yên lặng, rồi bước tới, mở chiếc túi cũ nát kia, lấy một số dụng cụ Đông y ở bên trong ra, bắt đầu chẩn đoán cho Hoa Mãn Thần.
Ông ta bắt mạch trước, rồi đâm châm bạc vào, tất cả đều theo trình tự.
Vẻ mặt Khấu Quan rất nghiêm túc.
Nhưng một lát sau, vẻ nghiêm túc dần chuyển sang kinh ngạc, tiếp theo là kinh hãi.
“Đây… đây là…”
“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi thế nào rồi?”, bà Hoa vội hỏi.
“Rốt cuộc là ai khiến cậu ấy bị thương thành thế này?”, Khấu Quan nhìn chằm chằm bà Hoa, hỏi.
Bà Hoa hơi sửng sốt, rồi cắn răng đáp: “Là một người tên Lâm Chính!”.
Chương 362: Nhà họ Lạc đe dọa
“Lâm Chính?”.
Khấu Quan có chút ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra Lâm Chính này là ai.
Còn Nam Hành ở bên cạnh thì thót tim lên.
Không biết tại sao, sau khi từ Nam Phái trở về, anh ta lại có cảm giác sợ hãi lạ lùng với họ Lâm này. Cứ nghe thấy chữ “Lâm” là anh ta lại bất giác nhớ tới tên ác ma đã tiêu diệt cả Nam Phái kia…
“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi có cứu được không?”, bà Hoa lại hỏi.
“Khó lắm”, Khấu Quan lắc đầu, thở dài đáp: “Thực ra vết thương của cậu ấy không gọi là vết thương, mà là một loại bệnh”.
“Bệnh?”.
“Đúng vậy, tôi không biết người tên Lâm Chính kia là ai, nhưng tôi biết đó chắc chắn là một cao thủ Đông y. Cậu ta đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến hầu hết công năng phần thân dưới của cậu chủ Hoa tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu không thể kích hoạt những công năng này, thì về lâu về dài bọn chúng sẽ dần trở nên thối rữa. Một khi thối rữa thì về cơ bản chỉ có thể thiến đi thôi”, Khấu Quan lắc đầu nói.
“Sao cơ?”, bà Hoa biến sắc.
“Con không muốn làm thái giám, con không muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, con không muốn bị thiến!”, Hoa Mãn Thần đang nằm trên giường bệnh hình như nghe thấy lời Khấu Quan nói, sợ đến mức mở choàng hai mắt, run rẩy kêu lên.
“Con đừng sợ, có mẹ đây, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, đừng sợ!”, bà Hoa vội vàng chạy tới ôm lấy Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần run lẩy bẩy.
“Ông Khấu, ông có cách nào chữa trị được không?”, bà Hoa cuống lên hỏi.
Khấu Quan nghe thấy thế, lại thở dài lắc đầu: “Hiện giờ ngoài mấy người ở Yên Kinh thì e rằng rất hiếm người có thể chữa được cho cậu ấy. Nhưng mấy người ở Yên Kinh cao ngạo như vậy, bảo bọn họ ra tay, hơn nữa còn chữa bệnh này… Tôi nghĩ chắc họ sẽ không đồng ý đâu…”
Bà Hoa biến sắc.
Đúng vậy.
Bệnh của Hoa Mãn Thần ở chỗ đó, những người có máu mặt kia sao có thể đồng ý khám chỗ đó cho một cậu chủ nhà giàu chứ?
“Lẽ nào… con trai tôi hết cách cứu rồi sao?”, đôi mắt bà Hoa thất thần, thì thào nói.
“Cũng không hẳn, ngoài Yên Kinh ra thì vẫn còn các bác sĩ giỏi khác mà”.
“Ai? Ai có thể chữa được? Ông Khấu mau nói đi, tôi sẽ đi mời ngay”, bà Hoa vội nói
“Thần y Lâm ở Giang Thành, không biết bà Hoa từng nghe nói chưa?”, ông lão cười nói.
Ông ấy vừa dứt lời, hai chân Nam Hành nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Thần y Lâm?”, bà Hoa sửng sốt, đương nhiên là bà ta từng nghe nói đến cái tên này rồi, nhưng theo bà ta được biết, hình như thần y Lâm này chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì Mã Hải mà bà ta đã liệt tập đoàn Dương Hoa vào danh sách đen, hơn nữa cũng bảo A Thọ cho Mã Hải một bài học, cảnh cáo tập đoàn Dương Hoa. Lúc này lại đến cầu xin thần y Lâm… hình như không được ổn lắm.
“Bà Hoa, sắc mặt bà hơi khó coi, bà sao vậy?”, Khấu Quan tỏ vẻ khó hiểu nhìn bà Hoa, nói.
“À, tôi… tôi không sao, không sao…”, bà Hoa vội lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, A Lộc bỗng dưng vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, xảy ra chuyện rồi”, A Lộc nhỏ giọng nói.
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, sắc mặt bà Hoa trầm xuống, hỏi.
“Phó Hằng ở Giang Thành… đến rồi…”
“Phó Hằng? Ý ông là họ hàng xa của quản gia sao? Cậu ta chạy đến đây làm gì? Tranh công sao? Làm không xong việc còn mặt mũi đến đây à?”, bà Hoa nổi giận.
“Không phải, cậu ta…”, A Lộc muốn nói lại thôi.
Bà Hoa hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận được gì đó, đanh giọng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu? Bảo cậu ta đến gặp tôi!”.
A Lộc chần chừ một lát, chỉ tay ra ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhanh chóng khiêng một chiếc cáng đi vào.
Người nằm trên cáng chính là Phó Hằng sống dở chết dở.
Bà Hoa biến sắc sợ hãi.
Đám người Khấu Quan ở bên cạnh cũng ngây ra.
“Chuyện này là thế nào? Phó Hằng bị sao vậy? Đây… đây là do ai làm?”, sắc mặt bà Hoa trắng bệch, hỏi.
Chỉ thấy vệ sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc Phó Hằng được đưa đến đây thì đã hôn mê, đây là bức thư trong lòng anh ta”.
Nói xong liền đưa cho bà ta một bức thư.
Bà Hoa vội nhận lấy đọc, đọc xong sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thư của ai vậy?”, Nam Hành vô thức hỏi một câu.
“Thần y Lâm…”, bà Hoa đờ đẫn đáp.
…
Xử lý xong Phó Hằng, Lâm Chính lại dùng châm bạc hóa trang mình thành dáng vẻ vẫn luôn đối mặt với Tô Nhu trong ba năm nay, rồi bắt xe đến phòng khám.
Danh sách mà Phó Hằng cung cấp, để Cung Hỉ Vân xử lý là được, anh không cần phải hỏi đến.
Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp Tô Nhu khỏe lại.
Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài phòng khám.
Lâm Chính mở cửa xe, nhanh chân bước vào.
Đúng lúc anh định vào, thì bên trong vang lên tiếng cãi cọ.
Là giọng nói của Lạc Thiên.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Lạc! Cút! Các ông cút hết cho tôi!”.
“Cô chủ, dù sao cô cũng mang họ Lạc, cho dù cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc, nhưng nhà họ Hoa lại không nghĩ vậy. Mời cô đuổi ngay cả nhà Tô Nhu ra khỏi phòng khám, nếu không nhỡ liên lụy đến nhà họ Lạc, thì cô chính là tội nhân của nhà họ Lạc!”.
Một giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng vang lên.
Nghe giọng nói này, hình như đó là quản gia của nhà họ Lạc.
“Tội nhân? Hừ, lẽ nào tôi đuổi cả nhà Tô Nhu đi rồi, thì tôi không còn là tội nhân của nhà họ Lạc sao?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cô chủ, cô đừng ngang bướng!”.
“Tôi ngang bướng thì liên quan gì đến các ông? Đây là y quán của tôi, mời các ông đi cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Cô chủ, nếu cô vẫn không chịu nghe lời khuyên, thì đừng trách chúng tôi!”.
“Các ông… các ông muốn làm gì? Dừng tay! Cút hết cho tôi!”.
Lạc Thiên cuống quýt hét lên.
Nhưng chẳng ích gì.
Lâm Chính đanh mặt lại, sải bước tiến vào.
Chỉ thấy đám đàn em nhà họ Lạc đang định xông về phòng nghỉ của bệnh nhân.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát.
“Lâm Chính?”.
Lạc Thiên mừng rỡ.
Người nhà họ Lạc cũng lần lượt dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.
“Ồ? Là cậu sao?”.
Quản gia nhà họ Lạc cau mày.
“Không muốn chết thì mau biến đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người nhà họ Lạc nghe thấy thế đều nổi trận lôi đình, đang định xông tới đánh cho Lâm Chính một trận.
Nhưng quản gia nhà họ Lạc biết sự lợi hại của Lâm Chính, dù sao trước đó bọn họ cũng từng được vinh hạnh đón tiếp anh.
“Chúng ta cứ về đã”, quản gia nói.
“Vâng”.
Mấy người kia lùi lại.
“Lâm Chính, món nợ giữa nhà họ Lạc chúng tôi và cậu sẽ nhanh chóng được tính toán rõ ràng thôi, ông chủ đã sắp xếp rồi”.
Khi đi qua Lâm Chính, quản gia bỗng nhỏ giọng nói một câu.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, nhưng mấy người họ đã ra khỏi y quán.
“Xem ra ông tôi vẫn chưa bỏ cuộc”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đến đâu hay đến đó, không cần lo lắng”, Lâm Chính bình thản nói.
Nếu không nể mặt Lạc Thiên, thì Lâm Chính đã xuống tay với nhà họ Lạc từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Lạc lại không thức thời như vậy.
Nếu đã vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Tôi đi thăm Tiểu Nhu”.
Lâm Chính nói, rồi bước vào trong.
Chương 362: Nhà họ Lạc đe dọa
“Lâm Chính?”.
Khấu Quan có chút ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra Lâm Chính này là ai.
Còn Nam Hành ở bên cạnh thì thót tim lên.
Không biết tại sao, sau khi từ Nam Phái trở về, anh ta lại có cảm giác sợ hãi lạ lùng với họ Lâm này. Cứ nghe thấy chữ “Lâm” là anh ta lại bất giác nhớ tới tên ác ma đã tiêu diệt cả Nam Phái kia…
“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi có cứu được không?”, bà Hoa lại hỏi.
“Khó lắm”, Khấu Quan lắc đầu, thở dài đáp: “Thực ra vết thương của cậu ấy không gọi là vết thương, mà là một loại bệnh”.
“Bệnh?”.
“Đúng vậy, tôi không biết người tên Lâm Chính kia là ai, nhưng tôi biết đó chắc chắn là một cao thủ Đông y. Cậu ta đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến hầu hết công năng phần thân dưới của cậu chủ Hoa tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu không thể kích hoạt những công năng này, thì về lâu về dài bọn chúng sẽ dần trở nên thối rữa. Một khi thối rữa thì về cơ bản chỉ có thể thiến đi thôi”, Khấu Quan lắc đầu nói.
“Sao cơ?”, bà Hoa biến sắc.
“Con không muốn làm thái giám, con không muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, con không muốn bị thiến!”, Hoa Mãn Thần đang nằm trên giường bệnh hình như nghe thấy lời Khấu Quan nói, sợ đến mức mở choàng hai mắt, run rẩy kêu lên.
“Con đừng sợ, có mẹ đây, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, đừng sợ!”, bà Hoa vội vàng chạy tới ôm lấy Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần run lẩy bẩy.
“Ông Khấu, ông có cách nào chữa trị được không?”, bà Hoa cuống lên hỏi.
Khấu Quan nghe thấy thế, lại thở dài lắc đầu: “Hiện giờ ngoài mấy người ở Yên Kinh thì e rằng rất hiếm người có thể chữa được cho cậu ấy. Nhưng mấy người ở Yên Kinh cao ngạo như vậy, bảo bọn họ ra tay, hơn nữa còn chữa bệnh này… Tôi nghĩ chắc họ sẽ không đồng ý đâu…”
Bà Hoa biến sắc.
Đúng vậy.
Bệnh của Hoa Mãn Thần ở chỗ đó, những người có máu mặt kia sao có thể đồng ý khám chỗ đó cho một cậu chủ nhà giàu chứ?
“Lẽ nào… con trai tôi hết cách cứu rồi sao?”, đôi mắt bà Hoa thất thần, thì thào nói.
“Cũng không hẳn, ngoài Yên Kinh ra thì vẫn còn các bác sĩ giỏi khác mà”.
“Ai? Ai có thể chữa được? Ông Khấu mau nói đi, tôi sẽ đi mời ngay”, bà Hoa vội nói
“Thần y Lâm ở Giang Thành, không biết bà Hoa từng nghe nói chưa?”, ông lão cười nói.
Ông ấy vừa dứt lời, hai chân Nam Hành nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Thần y Lâm?”, bà Hoa sửng sốt, đương nhiên là bà ta từng nghe nói đến cái tên này rồi, nhưng theo bà ta được biết, hình như thần y Lâm này chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì Mã Hải mà bà ta đã liệt tập đoàn Dương Hoa vào danh sách đen, hơn nữa cũng bảo A Thọ cho Mã Hải một bài học, cảnh cáo tập đoàn Dương Hoa. Lúc này lại đến cầu xin thần y Lâm… hình như không được ổn lắm.
“Bà Hoa, sắc mặt bà hơi khó coi, bà sao vậy?”, Khấu Quan tỏ vẻ khó hiểu nhìn bà Hoa, nói.
“À, tôi… tôi không sao, không sao…”, bà Hoa vội lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, A Lộc bỗng dưng vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, xảy ra chuyện rồi”, A Lộc nhỏ giọng nói.
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, sắc mặt bà Hoa trầm xuống, hỏi.
“Phó Hằng ở Giang Thành… đến rồi…”
“Phó Hằng? Ý ông là họ hàng xa của quản gia sao? Cậu ta chạy đến đây làm gì? Tranh công sao? Làm không xong việc còn mặt mũi đến đây à?”, bà Hoa nổi giận.
“Không phải, cậu ta…”, A Lộc muốn nói lại thôi.
Bà Hoa hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận được gì đó, đanh giọng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu? Bảo cậu ta đến gặp tôi!”.
A Lộc chần chừ một lát, chỉ tay ra ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhanh chóng khiêng một chiếc cáng đi vào.
Người nằm trên cáng chính là Phó Hằng sống dở chết dở.
Bà Hoa biến sắc sợ hãi.
Đám người Khấu Quan ở bên cạnh cũng ngây ra.
“Chuyện này là thế nào? Phó Hằng bị sao vậy? Đây… đây là do ai làm?”, sắc mặt bà Hoa trắng bệch, hỏi.
Chỉ thấy vệ sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc Phó Hằng được đưa đến đây thì đã hôn mê, đây là bức thư trong lòng anh ta”.
Nói xong liền đưa cho bà ta một bức thư.
Bà Hoa vội nhận lấy đọc, đọc xong sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thư của ai vậy?”, Nam Hành vô thức hỏi một câu.
“Thần y Lâm…”, bà Hoa đờ đẫn đáp.
…
Xử lý xong Phó Hằng, Lâm Chính lại dùng châm bạc hóa trang mình thành dáng vẻ vẫn luôn đối mặt với Tô Nhu trong ba năm nay, rồi bắt xe đến phòng khám.
Danh sách mà Phó Hằng cung cấp, để Cung Hỉ Vân xử lý là được, anh không cần phải hỏi đến.
Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp Tô Nhu khỏe lại.
Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài phòng khám.
Lâm Chính mở cửa xe, nhanh chân bước vào.
Đúng lúc anh định vào, thì bên trong vang lên tiếng cãi cọ.
Là giọng nói của Lạc Thiên.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Lạc! Cút! Các ông cút hết cho tôi!”.
“Cô chủ, dù sao cô cũng mang họ Lạc, cho dù cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc, nhưng nhà họ Hoa lại không nghĩ vậy. Mời cô đuổi ngay cả nhà Tô Nhu ra khỏi phòng khám, nếu không nhỡ liên lụy đến nhà họ Lạc, thì cô chính là tội nhân của nhà họ Lạc!”.
Một giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng vang lên.
Nghe giọng nói này, hình như đó là quản gia của nhà họ Lạc.
“Tội nhân? Hừ, lẽ nào tôi đuổi cả nhà Tô Nhu đi rồi, thì tôi không còn là tội nhân của nhà họ Lạc sao?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cô chủ, cô đừng ngang bướng!”.
“Tôi ngang bướng thì liên quan gì đến các ông? Đây là y quán của tôi, mời các ông đi cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Cô chủ, nếu cô vẫn không chịu nghe lời khuyên, thì đừng trách chúng tôi!”.
“Các ông… các ông muốn làm gì? Dừng tay! Cút hết cho tôi!”.
Lạc Thiên cuống quýt hét lên.
Nhưng chẳng ích gì.
Lâm Chính đanh mặt lại, sải bước tiến vào.
Chỉ thấy đám đàn em nhà họ Lạc đang định xông về phòng nghỉ của bệnh nhân.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát.
“Lâm Chính?”.
Lạc Thiên mừng rỡ.
Người nhà họ Lạc cũng lần lượt dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.
“Ồ? Là cậu sao?”.
Quản gia nhà họ Lạc cau mày.
“Không muốn chết thì mau biến đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người nhà họ Lạc nghe thấy thế đều nổi trận lôi đình, đang định xông tới đánh cho Lâm Chính một trận.
Nhưng quản gia nhà họ Lạc biết sự lợi hại của Lâm Chính, dù sao trước đó bọn họ cũng từng được vinh hạnh đón tiếp anh.
“Chúng ta cứ về đã”, quản gia nói.
“Vâng”.
Mấy người kia lùi lại.
“Lâm Chính, món nợ giữa nhà họ Lạc chúng tôi và cậu sẽ nhanh chóng được tính toán rõ ràng thôi, ông chủ đã sắp xếp rồi”.
Khi đi qua Lâm Chính, quản gia bỗng nhỏ giọng nói một câu.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, nhưng mấy người họ đã ra khỏi y quán.
“Xem ra ông tôi vẫn chưa bỏ cuộc”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đến đâu hay đến đó, không cần lo lắng”, Lâm Chính bình thản nói.
Nếu không nể mặt Lạc Thiên, thì Lâm Chính đã xuống tay với nhà họ Lạc từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Lạc lại không thức thời như vậy.
Nếu đã vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Tôi đi thăm Tiểu Nhu”.
Lâm Chính nói, rồi bước vào trong.
Đang tải...
Chương 364: Hào Tình Thế Kỷ
Lạc Thiên suy nghĩ rồi kể lại sự tình. Hóa ra sáng nay có người tới giới thiệu vài cây nhân sâm tự nhiên cho Lạc Thiên, giá cả rất thấp, Lạc Thiên sau khi kiểm tra thì phát hiện ra đúng là nhân sâm thật, thế là đã mua lại.
Vấn đề lại nằm ở những cây nhân sâm này. Tiểu Đông phát hiện ra vị trí phát hỏa chính nằm ở chỗ Lạc Thiên để nhân sâm.
Dù là gì đi nữa thì sự việc cũng đã rõ rành rành. Có người muốn hại Lạc Thiên và Tô Nhu.
Việc Lâm Chính đến chỉ là trùng hợp bất ngờ. Lâm Chính với ánh mắt lạnh như băng biết là chuyện này có điều mờ ám bèn lập tức gọi điện cho Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân sau khi nắm tình hình bèn lập tức cho người tới lục soát và điều tra người đã bán nhân sâm. Cuối cùng tìm được kẻ này ở một khu dân cư nghèo trong thành phố. Người này không phải là kẻ cầm đầu, chỉ là một người cần tiền nên chấp nhận sai vặt mà thôi.
Cung Hỉ Vân lần theo đầu mối của người này điều tra và phát hiện ra dấu vết của kẻ cầm đầu ở vùng Thượng Hỗ. Nhưng tới được đây thì bị đứt đầu mối.
Tiếp theo cũng không cần phải điều tra nữa. Sau khi biết kẻ gây chuyện tới từ Thượng Hỗ thì Lâm Chính cũng đã biết được đây là chiêu trò của ai.
“Xem ra nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ còn độc ác hơn tôi nghĩ nữa, còn vội vã hành động cho bằng được”.
Lâm Chính thở hắt ra, nhìn Tô Nhu và hai vợ chồng Tô Quảng vẫn chưa hoàn hồn bèn nói với Lạc Thiên: “Tiểu Thiên, cô đưa mấy người Tô Nhu về nhà nghỉ ngơi, chuyện này để tôi xử lý".
“Về sao? Tôi còn về đâu được nữa?”, Lạc Thiên cười chua xót.
Quán y này là tất cả của cô ấy. Lẽ nào cô ấy không thể quay về nhà họ Lạc nữa sao?
“Tiểu Thiên, chúng ta có thể tới công ty của mình, ở đó có thể ở được”, Tô Nhu nói.
“À…”, Lạc Thiên gật đầu.
Tiểu Đông chạy đi sắp xếp xe. Lâm Chính quan sát, bước tới cạnh Lạc Thiên nói nhỏ: “Lạc Thiên, công ty của Tô nhu không được an toàn. Tôi lo những kẻ đó sẽ tìm tới công ty của cô ấy và tiếp tục hãm hại mọi người. Thế này đi. Tôi có một căn nhà, cô đưa mọi người tới đó ở tạm”.
Nói xong, Lâm Chính nhét vào tay Lạc Thiên một chùm chìa khóa. Lạc Thiên khựng người, nhìn chùm chìa khóa trong tay, hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhà ở đâu vậy ạ?”
“Hào Tình Thế Kỷ”.
“Anh mua nhà ở đó cơ à?”, Lạc Thiên bụm miệng đầy bất ngờ.
Nhà ở khu vực đó đắt vô cùng. Từ lúc mở bán thì chưa bao giờ hạ giá. Hiện tại, nhà ở khu đó dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, còn phải có quen biết. Nếu không phải những nhân vật tầm cỡ thì không thể nào sống được ở đó.
“Cô đưa mọi người đi đi”, Lâm Chính nói nhỏ rồi quay người rời đi.
Lạc Thiên còn định nói gì đó, nhưng nhìn chùm chìa khóa trong tay cô gái bèn thở dài rồi đi về phía Tô Nhu.
Tiểu Đông sắp xếp một chiếc xe cứu thương. Vết thương hiện tại của Tô Nhu hiện không được lạc quan nên không thể được vận động nhiều, chỉ có thể tĩnh dưỡng. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng còn đỡ.
Chiếc xe cứu thương đi về hướng Hào Tình Thế Kỷ. Tô Quảng và Trương Tinh Vũ bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Tiểu Thiên đưa nhà cô đi đâu vậy”, Trương Tinh Vũ lên tiếng hỏi.
“Lâm Chính nói rằng ở công ty của Tô Nhu không được an toàn, lo chúng ta lại bị hại nên chúng ta sẽ tới nơi khác ạ”.
“Vậy chúng ta tới bệnh viện Đông y không phải là tốt hơn sao?”, Tô Quảng nói.
“Còn tới bệnh viện sao? Ông không sợ lại bị người ta đuổi ra ngoài à?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với Tô Quảng.
Tô Quảng nhăn nhó: “Bà nói xem rốt cuộc chúng ta đã đắc tội với ai vậy, tại sao không được ở trong bệnh viện chứ? Đến cả phòng khám của Tiểu Thiên cũng bị người ta phóng hỏa…”
“Còn có thể là ai chứ? Tôi thấy chắc chắn là người ở Quảng Liễu rồi”, Trương Tinh Vũ trông rất mất tự nhiên.
“Quảng Liễu sao?”
Tô Quảng tái mặt. Tô Nhu cũng thất sắc. Vẻ mặt bỗng tối sầm. Cô không nói gì. Giờ xem ra đúng là chỉ có những người phía bên Quảng Liễu gây ra mà thôi. Thế nhưng khi chiếc xe bước vào khu Hào Tình Thế Kỷ thì Trương Tinh Vũ càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
“Tiểu Thiên…đây là nơi chúng ta ở sao? Cháu có biết đây là chỗ nào không? Là Hào Tình Thế Kỷ đấy?”, Trương Tinh Vũ run rẩy.
Đây là nơi trong mơ bà ta mong được ở một đêm. Khu vực này là khu vực giàu có nhất của Giang Thành. Người có thể ở đây toàn là những nhân vật tai to mặt lớn cả.
“Cháu biết ạ…”
“Tiểu Thiên, cậu có nhà ở đây hả?”, Tô Nhu hỏi bằng giọng yếu ớt.
“Ờ…mình…có”, Lạc Thiên chột dạ.
“Cậu giàu từ khi nào thế?”, Tô Nhu kinh ngạc, cảm thấy hoang mang. Lúc này, người tài xế bèn kêu lên: “Thưa cô, xin hỏi cô ở tòa nhà nào?”
“Hả? Để…để tôi xem”
Lạc Thiên hoàn hồn, vội vàng lấy chìa khóa ra và liếc nhìn số phòng. Đúng lúc này, Lạc Thiên trố tròn mắt.
“Tiểu Thiên, sao thế?”, Tô Nhu hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không…không có gì…bác tài, bác lái tới khu trung tâm đi”.
“Trung…trung tâm sao? Tôi sợ rằng xe này của tôi không lái vào được…”, người tài xế chau mày.
“Bác cứ lái đi…”, Lạc Thiên nuốt nước bọt.
Người tài xế chần chừ nhưng vẫn xoay vô lăng đi vào khu vực trung tâm. Chiếc xe chưa đi được bao xa thì vài người bảo vệ chặn lại. Đám đông ghé lại gần.
Bảo vệ ở đây đều là người trong quân đội, vô cùng có khí chất.
“Chào anh, nếu anh là người ở đây thì để chúng tôi kiểm tra khóa. Nếu là khách thì mời gọi điện thoại cho chủ nhân”, một người bảo vệ lên tiếng.
Người tài xế lập tức nhìn Lạc Thiên. Lạc Thiên do dự, sau đó đưa chìa khóa cho bảo vệ. Người bảo vệ thấy vậy lập tức tái mặt, vội vàng cúi mình trước Lạc Thiên và lùi qua một bên.
Hành động của bảo vệ thật sự khiến người khác hết hồn. Lạc Thiên đã cho bảo vệ xem cái gì vậy? Tại sao phản ứng của họ lại quay ngoắt 180 độ như vậy chứ?
Xe cứu thương đỗ ngay trung tâm khu vực. Bởi vì phía trước đã là bậc thang rồi.
Bất lực, Lạc Thiên và Tiểu Đông đành phải lấy ra một chiếc xe lăn, đặt Tô Nhu ngồi lên và cùng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đi vào trong.
Lúc này bọn họ giống như đi tham quan sơn trang, vừa đi vừa ngó đông ngó tây vừa kêu lên với vẻ kinh ngạc khôn lường.
Biệt thự ở đây được phủ xanh toàn bộ, thậm chí đến cả đường đi đều lát đá tự nhiên, thiết kế được chú trọng vô cùng.
“Nơi này tuyệt quá…”, Tiểu Đông cảm thán.
“Nếu có thể được sống cả đời ở đây thì đúng là chết cũng đáng…”, Trương Tinh Vũ kêu lên.
Lạc Thiên cười khổ, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp. Thế nhưng bọn họ còn chưa tới nhà thì đã có tiếng cười vang lên.
“Ấy, không phải là Tô Nhu sao? Sao các người lại vào được đây thế? Không biết đây là nơi mà người nghèo như các người không nên vào à?”
Dứt lời, mọi người bèn quay qua nhìn thì thấy một đám người ăn mặc hào hoa bước tới.
Tô Nhu ngồi xe lăn nhìn thấy mấy người này thì bỗng nhiên tái mặt.
Chương 365: Cặn bã
Nhìn thấy đám người này bước tới, sắc mặt Lạc Thiên cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cô ấy vô thức quay qua nhìn Tô Nhu đang ngồi trên xe lăn. Quả nhiên, Tô Nhu đang run lẩy bẩy, mặt cô tái nhợt. Bàn tay nhỏ siết chặt tay ghế, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và sợ hãi.
“Ấy, chân làm sao thế? Què rồi à mà phải ngồi xe lăn vậy?”, đi đầu là một cô gái ăn mặc vô cùng diễm lệ đang cười nhạo Tô Nhu. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ khinh thường.
“Thường Uyển Nguyệt? Có việc gì không?”, Tô Nhu nghiến răng.
“Ây da, chúng ta là bạn học cũ mà, sao cô lại lạnh lùng thế?”, cô gái tên Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.
“Bạn học cũ sao? Hừ, đó là trước đây. Còn giờ thì đã không phải từ lâu rồi. Thường Uyển Nguyệt, cả Mãn Phúc Tây nữa, các người mau cút. Cút càng xa càng tốt”, Lạc Thiên tức giận hằm hằm.
“Ha ha, Lạc Thiên, cô vẫn cứ khí chất như xưa nhỉ? Chỉ đáng tiếc giờ không còn là đại tiểu thư nữa rồi. Tôi nghe về chuyện nhà cô rồi. Sao? Không có nhà họ Lạc chống lưng mà còn dám vênh mặt với tôi à? Cô là cái thá gì?”, Thường Uyển Nguyệt cười lạnh lùng, nhìn chăm chăm Lạc Thiên bằng ánh mắt căm hận.
“Cô…”, Lạc Thiên hằm hằm tức giận.
“Tô Nhu, nhìn bộ dạng lúc này của cô tôi đau lòng lắm. Nhưng đó là do cô tự lựa chọn thôi. Cô thà gả cho một kẻ bỏ đi cũng không chịu lấy tôi mà! Nếu như cô lấy Mãn Phúc Tây tôi thì sao thành ra nông nỗi này được chứ?”, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch tóc bóng mượt bước tới trước.
“Gả cho loại cặn bã như anh ấy hả? Tôi thà ở vậy còn hơn”, Tô Nhu hừ giọng.
“Cặn bã sao? Tô Nhu, đó chỉ là hiểu nhầm thôi”.
“Chuốc thuốc Tô Nhu cũng là hiểu nhầm à? Nếu không phải tôi tới kịp thì có phải là anh đã làm gì Tô Nhu rồi không?”, Lạc Thiên điên tiết.
“Hừ, đúng là tiện nữ. Còn làm ra vẻ thuần khiết? Anh Tây để ý tới thì đó là phúc khí của cô. Có điều cũng phải cảm ơn cô, nếu như không phải cô là kẻ mất não như thế thì sao tôi và anh Tây có thể thành đôi được chứ”, Thường Uyển Nguyệt cười nói.
“Cô…! Thể loại này mà Tô Nhu của chúng tôi lại để ý sao? Chỉ có loại phụ nữ như cô mới để ý thôi. Hai người xứng đôi vừa lứa lắm. Đúng là nồi nào úp vung nấy”, Lạc Thiên chửi thẳng mặt.
Cô ấy không như Tô Nhu, đã thấy ngứa mắt là nói thẳng. Câu nói của cô ấy đã thực sự chọc giận Thường Uyển Nguyệt.
“Lạc Thiên, cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem”, Thường Uyển Nguyệt nheo mắt lại.
“Tô Nhu, Tiểu Thiên, chuyện gì vậy? Bọn họ là ai thế?”, Trương Tinh Vũ cảm thấy khó hiểu.
“Một đám cặn bã. Người này trước học cùng trường bọn cháu, theo đuổi Tô Nhu nhưng Tô Nhu không có hứng thú nên đã từ chối anh ta. Nào ngờ anh ta bảo cô gái kia lén lút gọi Tô Nhu ra ngoài, bỏ thuốc vào nước của Tô Nhu. May mà cháu biết là người phụ nữ này chẳng ra gì, hơn nữa có người thấy cô ta hẹn Tô Nhu tới quán bar nên cháu đã nghi ngờ rồi. Thế là cháu chạy đi tìm Tô Nhu. May mà lúc cháu tìm thấy thì thuốc vẫn chưa phát tác dụng. Cháu định đưa Tô Nhu ra khỏi đó thì bị mấy người Mãn Phúc Tây chặn lại. Nếu không phải khi đó người nhà họ Lạc cháu đi ngang qua thì có lẽ cả hai đứa đã xong đời rồi”, Lạc Thiên nghiến răng.
“Cái gì? Còn có chuyện hoang đường như vậy sao?", Tô Quảng kinh ngạc.
Trương Tinh Vũ cũng đùng đùng nổi giận, bà ta trợn tròn mắt: “Này người thanh niên, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
“Hai người là bố mẹ của Tô Nhu à? Tôi tên là Mãn Phúc Tây, võ quán Mãn Thị do tôi mở. Ông bà nói xem, con gái ông bà gả cho tôi chẳng lẽ lại không bằng gả cho thằng đó sao?”, Mãn Phúc Tây cười lạnh.
“Cậu…đúng là quá vô lễ”, Tô Quảng tức giận nói.
“Với thái độ này của cậu thì thà tôi gả con gái mình cho Lâm Chính chứ còn lâu mới gả cho cậu”, Trương Tinh Vũ gào lên.
Nếu mà Lâm Chính có ở đây thì có lẽ anh sẽ cảm động tới rơi nước mặt mất.
“Hừ, con đã vậy mà mẹ cũng y thế. Các người đúng là cực phẩm”, Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.
“Con bé này, cô nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ quát tháo.
“Bà già, bà tưởng tôi sợ bà chắc? Bà còn vậy có tin là tôi đá bay gậy của bà không?”, Thường Uyển Nguyệt tức giận nói.
“Cô…cô…”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng. Bị đám nhãi sửa gáy, sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ?
“Xin lỗi đi”, lúc này, Mãn Phúc Tây đột nhiên lên tiếng.
“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi các người sao? Thật nực cười.
“Tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là tôi để cho các người cưỡi lên đầu, lên cổ tôi”, Mãn Phúc Tây nheo mắt: “Nếu không xin lỗi thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
“Người trẻ, cậu định làm gì? Tôi khuyên cậu đừng làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”, Tô Quảng lập tức lấy điện thoại ra, thận trọng lên tiếng.
“Yên tâm đi, đối phó với các người chưa tới mức tôi phải ra tay. Nhà tôi mở quán võ, tôi là người luyện võ mà. Các người không cần thể diện nhưng tôi thì vẫn cần”, Mãn Phúc Tây khẽ cười.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“A Cường, đi, gọi quản lý của Hào Tình Thế Kỷ tới đây”, Mãn Phúc Tây thản nhiên nói.
Dứt lời, đám đông tái mặt.
Người tên A Cường vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ đeo kính, mặc sơ mi trắng chạy tới.
“Cậu Mãn, Cô Thường, sao hai người ở đây vậy?”
Người đàn ông nhìn thấy hai người này lập tức cúi mình chào hỏi.
“Tiểu Thiên, rốt cuộc Mãn Phúc Tây và Thường Uyển Nguyệt là người như thế nào vậy?”, thấy người quản lý của khu vực cũng tỏ ra cung kính với họ nên Trương Tinh Vũ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cô chưa từng nghe qua về võ quán Mãn Thị ạ?”, Lạc Thiên nhìn Trương Tinh Vũ với vẻ bất ngờ.
“Nghe có vẻ quen…”, Trương Tinh Vũ suy nghĩ.
“Đõ là một trong những võ quản lớn nhất trong nước. Mỗi một tỉnh thành đều có một võ quán Mãn Thị. Tổng bộ nằm ở Yên Kinh, thế nhưng môn đồ thì trải khắp cả nước”, Lạc Thiên nói.
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ mặt tái nhợt. Bà ta tưởng đối phương chỉ là con của một người bình thường, nào ngờ đối phương lại tầm cỡ đến thế…
“Ngoài ra thì nhà của Thường Uyển Nguyệt cũng không tệ. Ít nhất cũng giàu hơn chúng ta. Có điều cô đừng lo lắng, ban ngày ban mặt bọn họ làm được gì chứ? Dám ra tay là cháu báo cảnh sát ngay”, Lạc Thiên vênh mặt.
“Ra tay là hành động hạ đẳng nhất, muốn trị các người đâu cần đâu?”
Thường Uyển Nguyệt cười lạnh lùng, tiếp tục hét lên với người quản lý: “Quản lý, đi kiểm tra xem khu này có hộ nào tên là Tô Nhu không?”
“Vâng cô Thường”.
Người quản lý lập tức lấy điện thoại ra. Mấy người Tô Nhu nghe thấy vậy thì hiểu ngay ý đồ của Thường Uyển Nguyệt.
Một lúc sau, người quản lý lắc đầu: “Không có hộ nào tên là Tô Nhu hết”.
“Vậy kiểm tra xem có cái tên Lạc Thiên không?", Thưởng Uyển Nguyệt nheo mắt cười.
“Dạ”.
Người quản lý tiếp tục lấy điện thoại ra. Lúc này, tất cả đều nín thở…
Ở trung tâm cụm biệt thự phía Nam Thượng Hỗ, là một trang viên có diện tích lớn gấp mấy lần một khu biệt thự bình thường.
Lúc này đang có mấy người mặc blouse trắng đi vào trang viên.
Cổng trang viên có một bà chủ trang điểm đậm, đeo vàng đeo bạc đang đứng đó.
Vẻ mặt bà chủ kia đanh lại, nhìn chằm chằm những người mới đến, không nói lời nào.
"Bà chủ Hoa".
Mấy bác sĩ bước tới chào hỏi.
"Mãn Thần đang ở trong, các ông vào xem sao đi", bà Hoa lạnh lùng nói.
Các bác sĩ lập tức đi vào.
Nhưng chỉ được nửa tiếng, bọn họ lại đi ra.
“Thế nào? Các ông cũng không chữa được sao?”, bà Hoa lạnh lùng nói.
“Tình hình của cậu chủ Hoa còn nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng, ý kiến của chúng tôi là lập tức đến nước Mễ, nhờ tổ chức Hiệp hội Y học nước Mễ giúp đỡ. Bọn họ có các thiết bị y tế tiên tiến trên toàn cầu, tìm tới bọn họ có lẽ còn có một tia hy vọng”, một bác sĩ đeo kính đổ mồ hôi lạnh nói.
“Tôi biết rồi, các ông về đi”, bà Hoa hừ lạnh.
Bọn họ thở dài, rời khỏi trang viên.
Ánh mắt bà Hoa đầy thất vọng, mấy ngày nay đã có không dưới mười đoàn chuyên gia y học đến đây, nhưng ý kiến của bọn họ không phải là tìm bác sĩ Đông y trong truyền thuyết gì đó, thì cũng là đến nước Mễ để chữa trị.
Nhà họ Hoa đã điều động các mối quan hệ để liên hệ với người của Hiệp hội Y học, nhưng những tổ chức y học mang tính quốc tế không phải anh muốn đến chữa bệnh là họ có thể chữa cho anh được. Việc này cần một quá trình lâu dài.
Nhưng bệnh tình của Hoa Mãn Thần hiện giờ đã không thể kéo dài đến lúc đi Mễ để chữa trị được. Một chuyên gia có thâm niên đã nói, nếu không nhanh chóng xử lý những cơ quan tổ chức đã ngừng hoạt động ở nửa thân dưới, thì chúng sẽ dần hoại tử. Nếu để đến lúc đó, thì e rằng Hoa Đà tái thế cũng chưa chắc có thể chữa khỏi cho Hoa Mãn Thần.
Làm sao bây giờ?
Nhà họ Hoa không thể không có người nối dõi được!
Bà Hoa đau lòng suy nghĩ, nắm tay siết chặt, khuôn mặt ngập tràn sự lạnh lùng và phẫn nộ.
“A Lộc!”, bà Hoa thấp giọng quát.
“Bà chủ!”, một người đàn ông trung niên mặc đồ của người giúp việc chạy tới.
“Phía Giang Thành thế nào rồi? Con ranh kia đã chết chưa?”, bà Hoa dữ tợn hỏi.
“Bà chủ, Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa đã ra mặt bảo vệ, đồng thời sắp xếp cho họ ở một phòng khám, hiện giờ cả nhà Tô Nhu đang được chữa trị ở phòng khám này”, người tên A Lộc đáp.
“Mã Hải? Dương Hoa? Đám ô hợp này rắp tâm muốn đối đầu với chúng ra sao? Được! Được lắm! Nếu đã vậy, thì đừng trách nhà họ Hoa chúng ta!”, bà Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo mấy người giải quyết Mã Hải, sau đó cho Dương Hoa biết tay một chút, cho bọn họ sáng mắt ra! Bảo A Thọ đi xử lý!”.
“Vâng, thưa bà chủ”.
“Ngoài ra, bảo người đốt phòng khám mà Tô Nhu đang ở đó cho tôi”, bà Hoa lại nói.
A Lộc hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu nói: “Bà chủ, nghe nói phòng khám kia do cháu gái của Lạc Bắc Minh mở, cũng được coi là tài sản của nhà họ Lạc, việc này…”
“Tôi không cần biết nó là tài sản của ai! Tôi không mời lão già Lạc Bắc Minh kia đến khám bệnh là được, đốt cho tôi! Tốt nhất là thiêu chết con ranh kia và cả nhà nó cho tôi!”, bà Hoa tức giận nói.
A Lộc chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu đáp: “Bà chủ, chuyện này chỉ có thể nhờ người của xã hội đen làm thôi”.
“Mười triệu tệ có đủ không?”, không chờ A Lộc nói xong, bà Hoa đã trừng mắt hỏi ông ta.
“Đủ”, A Lộc vội đáp.
“Vậy thì mau đi làm đi! Tôi muốn nhìn thấy thi thể của nó trong bản tin!”, bà Hoa quát.
A Lộc lập tức xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một người giúp việc của trang viên vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, đến rồi! Đến rồi! Người của tỉnh Thiên Hành đến rồi!”.
“Tỉnh Thiên Hành? Lẽ nào là người kia?”, bà Hoa hơi sửng sốt, sau đó thì tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng chạy ra cổng.
Chỉ thấy một chiếc taxi đỗ ngoài cổng, một già một trẻ xuống xe.
Ông lão ăn mặc giản dị, tay xách một chiếc túi cũ nát, chàng trai ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, trông rất có tinh thần, nhưng vẻ mặt lại có sự ngạo nghễ không thể che giấu.
Anh ta dìu ông lão đi vào trang viên.
Bà Hoa vội vàng chạy ra, vui mừng nói: “Ông chính là Bồ Tát sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành đúng không? Chào ông, chào ông!”.
“Bà là bà Hoa sao? Chào bà, tôi đi qua Thượng Hỗ, nghe nói nhà họ Hoa xảy ra chuyện nên đến xem sao, cậu chủ Hoa vẫn ổn chứ?”, Khấu Quan cười hỏi.
“Rất tệ”, bà Hoa thở dài nói: “Nhà họ Hoa chúng tôi đã mời rất nhiều chuyên gia giáo sư tới, nhưng họ đều bó tay. Mong ông Khấu có thể mang lại một tia hy vọng cho con tôi”.
“Bà nói vậy là có ý gì? Thế nào gọi là mang lại một tia hy vọng cho con bà? Thầy tôi đến tức là con trai bà đã được cứu! Sao nào? Lẽ nào bà khinh thường thầy tôi sao?”, thanh niên ở bên cạnh nổi giận đùng đùng nói.
“Nam Hành! Im miệng!”, Khấu Quan quay sang trầm giọng quát.
“Thầy, con chỉ nói sự thật thôi mà”, Nam Hành nhún vai đáp.
Khấu Quan trừng mắt nhìn anh ta, rồi nói với vẻ áy náy: “Bà Hoa, học trò của tôi không hiểu lễ nghĩa, mong bà đừng trách”.
“Không sao, không sao, cậu ấy nói đúng, ông Khấu đến thì chắc chắn con trai tôi sẽ được cứu. Ông Khấu, mời ông vào nhà uống trà. Ông chưa ăn gì đúng không? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị ngay đây”, bà Hoa cười nói.
Hiển nhiên bà ta không giỏi về việc này, thế nên lúc cười trông rất khó coi.
Khấu Quan xua tay: “Bà Hoa, người bệnh là lớn nhất, chúng ta vào xem cậu chủ Hoa thế nào trước đi”.
“Được được! Mời ông đi bên này!”.
Bà Hoa vội nói.
Ba người họ đến một căn phòng lớn ở sâu nhất trên tầng hai của biệt thự.
Trong phòng kê một chiếc giường lớn, một chàng trai trẻ vô cùng gầy yếu, sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường. Hình như anh ta đang ngủ, nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự đau đớn. Bên cạnh anh ta là mấy loại máy móc dùng để chữa trị, một bên là một chiếc giá, một chiếc ống thò ra từ miệng bình treo trên giá luồn thẳng vào thân dưới người đàn ông, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Người nằm trên giường chính là Hoa Mãn Thần.
Để chữa trị cho Hoa Mãn Thần, hiện giờ cả nhà họ Hoa gần như đã dùng hết khả năng, nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả gì…
“Bà Hoa”, một y tá bước tới, hơi cúi người nói.
“Cậu chủ sao rồi?”, bà Hoa hỏi.
“Cậu chủ đã ngủ, nhưng vẫn không chịu ăn uống gì”, y tá bất đắc dĩ nói.
Bà Hoa nhíu mày, nhìn về phía Khấu Quan.
Khấu Quan ra dấu yên lặng, rồi bước tới, mở chiếc túi cũ nát kia, lấy một số dụng cụ Đông y ở bên trong ra, bắt đầu chẩn đoán cho Hoa Mãn Thần.
Ông ta bắt mạch trước, rồi đâm châm bạc vào, tất cả đều theo trình tự.
Vẻ mặt Khấu Quan rất nghiêm túc.
Nhưng một lát sau, vẻ nghiêm túc dần chuyển sang kinh ngạc, tiếp theo là kinh hãi.
“Đây… đây là…”
“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi thế nào rồi?”, bà Hoa vội hỏi.
“Rốt cuộc là ai khiến cậu ấy bị thương thành thế này?”, Khấu Quan nhìn chằm chằm bà Hoa, hỏi.
Bà Hoa hơi sửng sốt, rồi cắn răng đáp: “Là một người tên Lâm Chính!”.
Chương 362: Nhà họ Lạc đe dọa
“Lâm Chính?”.
Khấu Quan có chút ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra Lâm Chính này là ai.
Còn Nam Hành ở bên cạnh thì thót tim lên.
Không biết tại sao, sau khi từ Nam Phái trở về, anh ta lại có cảm giác sợ hãi lạ lùng với họ Lâm này. Cứ nghe thấy chữ “Lâm” là anh ta lại bất giác nhớ tới tên ác ma đã tiêu diệt cả Nam Phái kia…
“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi có cứu được không?”, bà Hoa lại hỏi.
“Khó lắm”, Khấu Quan lắc đầu, thở dài đáp: “Thực ra vết thương của cậu ấy không gọi là vết thương, mà là một loại bệnh”.
“Bệnh?”.
“Đúng vậy, tôi không biết người tên Lâm Chính kia là ai, nhưng tôi biết đó chắc chắn là một cao thủ Đông y. Cậu ta đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến hầu hết công năng phần thân dưới của cậu chủ Hoa tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu không thể kích hoạt những công năng này, thì về lâu về dài bọn chúng sẽ dần trở nên thối rữa. Một khi thối rữa thì về cơ bản chỉ có thể thiến đi thôi”, Khấu Quan lắc đầu nói.
“Sao cơ?”, bà Hoa biến sắc.
“Con không muốn làm thái giám, con không muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, con không muốn bị thiến!”, Hoa Mãn Thần đang nằm trên giường bệnh hình như nghe thấy lời Khấu Quan nói, sợ đến mức mở choàng hai mắt, run rẩy kêu lên.
“Con đừng sợ, có mẹ đây, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, đừng sợ!”, bà Hoa vội vàng chạy tới ôm lấy Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần run lẩy bẩy.
“Ông Khấu, ông có cách nào chữa trị được không?”, bà Hoa cuống lên hỏi.
Khấu Quan nghe thấy thế, lại thở dài lắc đầu: “Hiện giờ ngoài mấy người ở Yên Kinh thì e rằng rất hiếm người có thể chữa được cho cậu ấy. Nhưng mấy người ở Yên Kinh cao ngạo như vậy, bảo bọn họ ra tay, hơn nữa còn chữa bệnh này… Tôi nghĩ chắc họ sẽ không đồng ý đâu…”
Bà Hoa biến sắc.
Đúng vậy.
Bệnh của Hoa Mãn Thần ở chỗ đó, những người có máu mặt kia sao có thể đồng ý khám chỗ đó cho một cậu chủ nhà giàu chứ?
“Lẽ nào… con trai tôi hết cách cứu rồi sao?”, đôi mắt bà Hoa thất thần, thì thào nói.
“Cũng không hẳn, ngoài Yên Kinh ra thì vẫn còn các bác sĩ giỏi khác mà”.
“Ai? Ai có thể chữa được? Ông Khấu mau nói đi, tôi sẽ đi mời ngay”, bà Hoa vội nói
“Thần y Lâm ở Giang Thành, không biết bà Hoa từng nghe nói chưa?”, ông lão cười nói.
Ông ấy vừa dứt lời, hai chân Nam Hành nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Thần y Lâm?”, bà Hoa sửng sốt, đương nhiên là bà ta từng nghe nói đến cái tên này rồi, nhưng theo bà ta được biết, hình như thần y Lâm này chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì Mã Hải mà bà ta đã liệt tập đoàn Dương Hoa vào danh sách đen, hơn nữa cũng bảo A Thọ cho Mã Hải một bài học, cảnh cáo tập đoàn Dương Hoa. Lúc này lại đến cầu xin thần y Lâm… hình như không được ổn lắm.
“Bà Hoa, sắc mặt bà hơi khó coi, bà sao vậy?”, Khấu Quan tỏ vẻ khó hiểu nhìn bà Hoa, nói.
“À, tôi… tôi không sao, không sao…”, bà Hoa vội lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, A Lộc bỗng dưng vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, xảy ra chuyện rồi”, A Lộc nhỏ giọng nói.
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, sắc mặt bà Hoa trầm xuống, hỏi.
“Phó Hằng ở Giang Thành… đến rồi…”
“Phó Hằng? Ý ông là họ hàng xa của quản gia sao? Cậu ta chạy đến đây làm gì? Tranh công sao? Làm không xong việc còn mặt mũi đến đây à?”, bà Hoa nổi giận.
“Không phải, cậu ta…”, A Lộc muốn nói lại thôi.
Bà Hoa hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận được gì đó, đanh giọng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu? Bảo cậu ta đến gặp tôi!”.
A Lộc chần chừ một lát, chỉ tay ra ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhanh chóng khiêng một chiếc cáng đi vào.
Người nằm trên cáng chính là Phó Hằng sống dở chết dở.
Bà Hoa biến sắc sợ hãi.
Đám người Khấu Quan ở bên cạnh cũng ngây ra.
“Chuyện này là thế nào? Phó Hằng bị sao vậy? Đây… đây là do ai làm?”, sắc mặt bà Hoa trắng bệch, hỏi.
Chỉ thấy vệ sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc Phó Hằng được đưa đến đây thì đã hôn mê, đây là bức thư trong lòng anh ta”.
Nói xong liền đưa cho bà ta một bức thư.
Bà Hoa vội nhận lấy đọc, đọc xong sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thư của ai vậy?”, Nam Hành vô thức hỏi một câu.
“Thần y Lâm…”, bà Hoa đờ đẫn đáp.
…
Xử lý xong Phó Hằng, Lâm Chính lại dùng châm bạc hóa trang mình thành dáng vẻ vẫn luôn đối mặt với Tô Nhu trong ba năm nay, rồi bắt xe đến phòng khám.
Danh sách mà Phó Hằng cung cấp, để Cung Hỉ Vân xử lý là được, anh không cần phải hỏi đến.
Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp Tô Nhu khỏe lại.
Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài phòng khám.
Lâm Chính mở cửa xe, nhanh chân bước vào.
Đúng lúc anh định vào, thì bên trong vang lên tiếng cãi cọ.
Là giọng nói của Lạc Thiên.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Lạc! Cút! Các ông cút hết cho tôi!”.
“Cô chủ, dù sao cô cũng mang họ Lạc, cho dù cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc, nhưng nhà họ Hoa lại không nghĩ vậy. Mời cô đuổi ngay cả nhà Tô Nhu ra khỏi phòng khám, nếu không nhỡ liên lụy đến nhà họ Lạc, thì cô chính là tội nhân của nhà họ Lạc!”.
Một giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng vang lên.
Nghe giọng nói này, hình như đó là quản gia của nhà họ Lạc.
“Tội nhân? Hừ, lẽ nào tôi đuổi cả nhà Tô Nhu đi rồi, thì tôi không còn là tội nhân của nhà họ Lạc sao?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cô chủ, cô đừng ngang bướng!”.
“Tôi ngang bướng thì liên quan gì đến các ông? Đây là y quán của tôi, mời các ông đi cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Cô chủ, nếu cô vẫn không chịu nghe lời khuyên, thì đừng trách chúng tôi!”.
“Các ông… các ông muốn làm gì? Dừng tay! Cút hết cho tôi!”.
Lạc Thiên cuống quýt hét lên.
Nhưng chẳng ích gì.
Lâm Chính đanh mặt lại, sải bước tiến vào.
Chỉ thấy đám đàn em nhà họ Lạc đang định xông về phòng nghỉ của bệnh nhân.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát.
“Lâm Chính?”.
Lạc Thiên mừng rỡ.
Người nhà họ Lạc cũng lần lượt dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.
“Ồ? Là cậu sao?”.
Quản gia nhà họ Lạc cau mày.
“Không muốn chết thì mau biến đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người nhà họ Lạc nghe thấy thế đều nổi trận lôi đình, đang định xông tới đánh cho Lâm Chính một trận.
Nhưng quản gia nhà họ Lạc biết sự lợi hại của Lâm Chính, dù sao trước đó bọn họ cũng từng được vinh hạnh đón tiếp anh.
“Chúng ta cứ về đã”, quản gia nói.
“Vâng”.
Mấy người kia lùi lại.
“Lâm Chính, món nợ giữa nhà họ Lạc chúng tôi và cậu sẽ nhanh chóng được tính toán rõ ràng thôi, ông chủ đã sắp xếp rồi”.
Khi đi qua Lâm Chính, quản gia bỗng nhỏ giọng nói một câu.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, nhưng mấy người họ đã ra khỏi y quán.
“Xem ra ông tôi vẫn chưa bỏ cuộc”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đến đâu hay đến đó, không cần lo lắng”, Lâm Chính bình thản nói.
Nếu không nể mặt Lạc Thiên, thì Lâm Chính đã xuống tay với nhà họ Lạc từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Lạc lại không thức thời như vậy.
Nếu đã vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Tôi đi thăm Tiểu Nhu”.
Lâm Chính nói, rồi bước vào trong.
Chương 362: Nhà họ Lạc đe dọa
“Lâm Chính?”.
Khấu Quan có chút ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra Lâm Chính này là ai.
Còn Nam Hành ở bên cạnh thì thót tim lên.
Không biết tại sao, sau khi từ Nam Phái trở về, anh ta lại có cảm giác sợ hãi lạ lùng với họ Lâm này. Cứ nghe thấy chữ “Lâm” là anh ta lại bất giác nhớ tới tên ác ma đã tiêu diệt cả Nam Phái kia…
“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi có cứu được không?”, bà Hoa lại hỏi.
“Khó lắm”, Khấu Quan lắc đầu, thở dài đáp: “Thực ra vết thương của cậu ấy không gọi là vết thương, mà là một loại bệnh”.
“Bệnh?”.
“Đúng vậy, tôi không biết người tên Lâm Chính kia là ai, nhưng tôi biết đó chắc chắn là một cao thủ Đông y. Cậu ta đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến hầu hết công năng phần thân dưới của cậu chủ Hoa tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu không thể kích hoạt những công năng này, thì về lâu về dài bọn chúng sẽ dần trở nên thối rữa. Một khi thối rữa thì về cơ bản chỉ có thể thiến đi thôi”, Khấu Quan lắc đầu nói.
“Sao cơ?”, bà Hoa biến sắc.
“Con không muốn làm thái giám, con không muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, con không muốn bị thiến!”, Hoa Mãn Thần đang nằm trên giường bệnh hình như nghe thấy lời Khấu Quan nói, sợ đến mức mở choàng hai mắt, run rẩy kêu lên.
“Con đừng sợ, có mẹ đây, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, đừng sợ!”, bà Hoa vội vàng chạy tới ôm lấy Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần run lẩy bẩy.
“Ông Khấu, ông có cách nào chữa trị được không?”, bà Hoa cuống lên hỏi.
Khấu Quan nghe thấy thế, lại thở dài lắc đầu: “Hiện giờ ngoài mấy người ở Yên Kinh thì e rằng rất hiếm người có thể chữa được cho cậu ấy. Nhưng mấy người ở Yên Kinh cao ngạo như vậy, bảo bọn họ ra tay, hơn nữa còn chữa bệnh này… Tôi nghĩ chắc họ sẽ không đồng ý đâu…”
Bà Hoa biến sắc.
Đúng vậy.
Bệnh của Hoa Mãn Thần ở chỗ đó, những người có máu mặt kia sao có thể đồng ý khám chỗ đó cho một cậu chủ nhà giàu chứ?
“Lẽ nào… con trai tôi hết cách cứu rồi sao?”, đôi mắt bà Hoa thất thần, thì thào nói.
“Cũng không hẳn, ngoài Yên Kinh ra thì vẫn còn các bác sĩ giỏi khác mà”.
“Ai? Ai có thể chữa được? Ông Khấu mau nói đi, tôi sẽ đi mời ngay”, bà Hoa vội nói
“Thần y Lâm ở Giang Thành, không biết bà Hoa từng nghe nói chưa?”, ông lão cười nói.
Ông ấy vừa dứt lời, hai chân Nam Hành nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Thần y Lâm?”, bà Hoa sửng sốt, đương nhiên là bà ta từng nghe nói đến cái tên này rồi, nhưng theo bà ta được biết, hình như thần y Lâm này chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì Mã Hải mà bà ta đã liệt tập đoàn Dương Hoa vào danh sách đen, hơn nữa cũng bảo A Thọ cho Mã Hải một bài học, cảnh cáo tập đoàn Dương Hoa. Lúc này lại đến cầu xin thần y Lâm… hình như không được ổn lắm.
“Bà Hoa, sắc mặt bà hơi khó coi, bà sao vậy?”, Khấu Quan tỏ vẻ khó hiểu nhìn bà Hoa, nói.
“À, tôi… tôi không sao, không sao…”, bà Hoa vội lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, A Lộc bỗng dưng vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, xảy ra chuyện rồi”, A Lộc nhỏ giọng nói.
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, sắc mặt bà Hoa trầm xuống, hỏi.
“Phó Hằng ở Giang Thành… đến rồi…”
“Phó Hằng? Ý ông là họ hàng xa của quản gia sao? Cậu ta chạy đến đây làm gì? Tranh công sao? Làm không xong việc còn mặt mũi đến đây à?”, bà Hoa nổi giận.
“Không phải, cậu ta…”, A Lộc muốn nói lại thôi.
Bà Hoa hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận được gì đó, đanh giọng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu? Bảo cậu ta đến gặp tôi!”.
A Lộc chần chừ một lát, chỉ tay ra ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhanh chóng khiêng một chiếc cáng đi vào.
Người nằm trên cáng chính là Phó Hằng sống dở chết dở.
Bà Hoa biến sắc sợ hãi.
Đám người Khấu Quan ở bên cạnh cũng ngây ra.
“Chuyện này là thế nào? Phó Hằng bị sao vậy? Đây… đây là do ai làm?”, sắc mặt bà Hoa trắng bệch, hỏi.
Chỉ thấy vệ sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc Phó Hằng được đưa đến đây thì đã hôn mê, đây là bức thư trong lòng anh ta”.
Nói xong liền đưa cho bà ta một bức thư.
Bà Hoa vội nhận lấy đọc, đọc xong sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thư của ai vậy?”, Nam Hành vô thức hỏi một câu.
“Thần y Lâm…”, bà Hoa đờ đẫn đáp.
…
Xử lý xong Phó Hằng, Lâm Chính lại dùng châm bạc hóa trang mình thành dáng vẻ vẫn luôn đối mặt với Tô Nhu trong ba năm nay, rồi bắt xe đến phòng khám.
Danh sách mà Phó Hằng cung cấp, để Cung Hỉ Vân xử lý là được, anh không cần phải hỏi đến.
Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp Tô Nhu khỏe lại.
Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài phòng khám.
Lâm Chính mở cửa xe, nhanh chân bước vào.
Đúng lúc anh định vào, thì bên trong vang lên tiếng cãi cọ.
Là giọng nói của Lạc Thiên.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Lạc! Cút! Các ông cút hết cho tôi!”.
“Cô chủ, dù sao cô cũng mang họ Lạc, cho dù cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc, nhưng nhà họ Hoa lại không nghĩ vậy. Mời cô đuổi ngay cả nhà Tô Nhu ra khỏi phòng khám, nếu không nhỡ liên lụy đến nhà họ Lạc, thì cô chính là tội nhân của nhà họ Lạc!”.
Một giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng vang lên.
Nghe giọng nói này, hình như đó là quản gia của nhà họ Lạc.
“Tội nhân? Hừ, lẽ nào tôi đuổi cả nhà Tô Nhu đi rồi, thì tôi không còn là tội nhân của nhà họ Lạc sao?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cô chủ, cô đừng ngang bướng!”.
“Tôi ngang bướng thì liên quan gì đến các ông? Đây là y quán của tôi, mời các ông đi cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Cô chủ, nếu cô vẫn không chịu nghe lời khuyên, thì đừng trách chúng tôi!”.
“Các ông… các ông muốn làm gì? Dừng tay! Cút hết cho tôi!”.
Lạc Thiên cuống quýt hét lên.
Nhưng chẳng ích gì.
Lâm Chính đanh mặt lại, sải bước tiến vào.
Chỉ thấy đám đàn em nhà họ Lạc đang định xông về phòng nghỉ của bệnh nhân.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát.
“Lâm Chính?”.
Lạc Thiên mừng rỡ.
Người nhà họ Lạc cũng lần lượt dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.
“Ồ? Là cậu sao?”.
Quản gia nhà họ Lạc cau mày.
“Không muốn chết thì mau biến đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người nhà họ Lạc nghe thấy thế đều nổi trận lôi đình, đang định xông tới đánh cho Lâm Chính một trận.
Nhưng quản gia nhà họ Lạc biết sự lợi hại của Lâm Chính, dù sao trước đó bọn họ cũng từng được vinh hạnh đón tiếp anh.
“Chúng ta cứ về đã”, quản gia nói.
“Vâng”.
Mấy người kia lùi lại.
“Lâm Chính, món nợ giữa nhà họ Lạc chúng tôi và cậu sẽ nhanh chóng được tính toán rõ ràng thôi, ông chủ đã sắp xếp rồi”.
Khi đi qua Lâm Chính, quản gia bỗng nhỏ giọng nói một câu.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, nhưng mấy người họ đã ra khỏi y quán.
“Xem ra ông tôi vẫn chưa bỏ cuộc”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đến đâu hay đến đó, không cần lo lắng”, Lâm Chính bình thản nói.
Nếu không nể mặt Lạc Thiên, thì Lâm Chính đã xuống tay với nhà họ Lạc từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Lạc lại không thức thời như vậy.
Nếu đã vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Tôi đi thăm Tiểu Nhu”.
Lâm Chính nói, rồi bước vào trong.
Đang tải...
Chương 364: Hào Tình Thế Kỷ
Lạc Thiên suy nghĩ rồi kể lại sự tình. Hóa ra sáng nay có người tới giới thiệu vài cây nhân sâm tự nhiên cho Lạc Thiên, giá cả rất thấp, Lạc Thiên sau khi kiểm tra thì phát hiện ra đúng là nhân sâm thật, thế là đã mua lại.
Vấn đề lại nằm ở những cây nhân sâm này. Tiểu Đông phát hiện ra vị trí phát hỏa chính nằm ở chỗ Lạc Thiên để nhân sâm.
Dù là gì đi nữa thì sự việc cũng đã rõ rành rành. Có người muốn hại Lạc Thiên và Tô Nhu.
Việc Lâm Chính đến chỉ là trùng hợp bất ngờ. Lâm Chính với ánh mắt lạnh như băng biết là chuyện này có điều mờ ám bèn lập tức gọi điện cho Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân sau khi nắm tình hình bèn lập tức cho người tới lục soát và điều tra người đã bán nhân sâm. Cuối cùng tìm được kẻ này ở một khu dân cư nghèo trong thành phố. Người này không phải là kẻ cầm đầu, chỉ là một người cần tiền nên chấp nhận sai vặt mà thôi.
Cung Hỉ Vân lần theo đầu mối của người này điều tra và phát hiện ra dấu vết của kẻ cầm đầu ở vùng Thượng Hỗ. Nhưng tới được đây thì bị đứt đầu mối.
Tiếp theo cũng không cần phải điều tra nữa. Sau khi biết kẻ gây chuyện tới từ Thượng Hỗ thì Lâm Chính cũng đã biết được đây là chiêu trò của ai.
“Xem ra nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ còn độc ác hơn tôi nghĩ nữa, còn vội vã hành động cho bằng được”.
Lâm Chính thở hắt ra, nhìn Tô Nhu và hai vợ chồng Tô Quảng vẫn chưa hoàn hồn bèn nói với Lạc Thiên: “Tiểu Thiên, cô đưa mấy người Tô Nhu về nhà nghỉ ngơi, chuyện này để tôi xử lý".
“Về sao? Tôi còn về đâu được nữa?”, Lạc Thiên cười chua xót.
Quán y này là tất cả của cô ấy. Lẽ nào cô ấy không thể quay về nhà họ Lạc nữa sao?
“Tiểu Thiên, chúng ta có thể tới công ty của mình, ở đó có thể ở được”, Tô Nhu nói.
“À…”, Lạc Thiên gật đầu.
Tiểu Đông chạy đi sắp xếp xe. Lâm Chính quan sát, bước tới cạnh Lạc Thiên nói nhỏ: “Lạc Thiên, công ty của Tô nhu không được an toàn. Tôi lo những kẻ đó sẽ tìm tới công ty của cô ấy và tiếp tục hãm hại mọi người. Thế này đi. Tôi có một căn nhà, cô đưa mọi người tới đó ở tạm”.
Nói xong, Lâm Chính nhét vào tay Lạc Thiên một chùm chìa khóa. Lạc Thiên khựng người, nhìn chùm chìa khóa trong tay, hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhà ở đâu vậy ạ?”
“Hào Tình Thế Kỷ”.
“Anh mua nhà ở đó cơ à?”, Lạc Thiên bụm miệng đầy bất ngờ.
Nhà ở khu vực đó đắt vô cùng. Từ lúc mở bán thì chưa bao giờ hạ giá. Hiện tại, nhà ở khu đó dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, còn phải có quen biết. Nếu không phải những nhân vật tầm cỡ thì không thể nào sống được ở đó.
“Cô đưa mọi người đi đi”, Lâm Chính nói nhỏ rồi quay người rời đi.
Lạc Thiên còn định nói gì đó, nhưng nhìn chùm chìa khóa trong tay cô gái bèn thở dài rồi đi về phía Tô Nhu.
Tiểu Đông sắp xếp một chiếc xe cứu thương. Vết thương hiện tại của Tô Nhu hiện không được lạc quan nên không thể được vận động nhiều, chỉ có thể tĩnh dưỡng. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng còn đỡ.
Chiếc xe cứu thương đi về hướng Hào Tình Thế Kỷ. Tô Quảng và Trương Tinh Vũ bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Tiểu Thiên đưa nhà cô đi đâu vậy”, Trương Tinh Vũ lên tiếng hỏi.
“Lâm Chính nói rằng ở công ty của Tô Nhu không được an toàn, lo chúng ta lại bị hại nên chúng ta sẽ tới nơi khác ạ”.
“Vậy chúng ta tới bệnh viện Đông y không phải là tốt hơn sao?”, Tô Quảng nói.
“Còn tới bệnh viện sao? Ông không sợ lại bị người ta đuổi ra ngoài à?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với Tô Quảng.
Tô Quảng nhăn nhó: “Bà nói xem rốt cuộc chúng ta đã đắc tội với ai vậy, tại sao không được ở trong bệnh viện chứ? Đến cả phòng khám của Tiểu Thiên cũng bị người ta phóng hỏa…”
“Còn có thể là ai chứ? Tôi thấy chắc chắn là người ở Quảng Liễu rồi”, Trương Tinh Vũ trông rất mất tự nhiên.
“Quảng Liễu sao?”
Tô Quảng tái mặt. Tô Nhu cũng thất sắc. Vẻ mặt bỗng tối sầm. Cô không nói gì. Giờ xem ra đúng là chỉ có những người phía bên Quảng Liễu gây ra mà thôi. Thế nhưng khi chiếc xe bước vào khu Hào Tình Thế Kỷ thì Trương Tinh Vũ càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
“Tiểu Thiên…đây là nơi chúng ta ở sao? Cháu có biết đây là chỗ nào không? Là Hào Tình Thế Kỷ đấy?”, Trương Tinh Vũ run rẩy.
Đây là nơi trong mơ bà ta mong được ở một đêm. Khu vực này là khu vực giàu có nhất của Giang Thành. Người có thể ở đây toàn là những nhân vật tai to mặt lớn cả.
“Cháu biết ạ…”
“Tiểu Thiên, cậu có nhà ở đây hả?”, Tô Nhu hỏi bằng giọng yếu ớt.
“Ờ…mình…có”, Lạc Thiên chột dạ.
“Cậu giàu từ khi nào thế?”, Tô Nhu kinh ngạc, cảm thấy hoang mang. Lúc này, người tài xế bèn kêu lên: “Thưa cô, xin hỏi cô ở tòa nhà nào?”
“Hả? Để…để tôi xem”
Lạc Thiên hoàn hồn, vội vàng lấy chìa khóa ra và liếc nhìn số phòng. Đúng lúc này, Lạc Thiên trố tròn mắt.
“Tiểu Thiên, sao thế?”, Tô Nhu hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không…không có gì…bác tài, bác lái tới khu trung tâm đi”.
“Trung…trung tâm sao? Tôi sợ rằng xe này của tôi không lái vào được…”, người tài xế chau mày.
“Bác cứ lái đi…”, Lạc Thiên nuốt nước bọt.
Người tài xế chần chừ nhưng vẫn xoay vô lăng đi vào khu vực trung tâm. Chiếc xe chưa đi được bao xa thì vài người bảo vệ chặn lại. Đám đông ghé lại gần.
Bảo vệ ở đây đều là người trong quân đội, vô cùng có khí chất.
“Chào anh, nếu anh là người ở đây thì để chúng tôi kiểm tra khóa. Nếu là khách thì mời gọi điện thoại cho chủ nhân”, một người bảo vệ lên tiếng.
Người tài xế lập tức nhìn Lạc Thiên. Lạc Thiên do dự, sau đó đưa chìa khóa cho bảo vệ. Người bảo vệ thấy vậy lập tức tái mặt, vội vàng cúi mình trước Lạc Thiên và lùi qua một bên.
Hành động của bảo vệ thật sự khiến người khác hết hồn. Lạc Thiên đã cho bảo vệ xem cái gì vậy? Tại sao phản ứng của họ lại quay ngoắt 180 độ như vậy chứ?
Xe cứu thương đỗ ngay trung tâm khu vực. Bởi vì phía trước đã là bậc thang rồi.
Bất lực, Lạc Thiên và Tiểu Đông đành phải lấy ra một chiếc xe lăn, đặt Tô Nhu ngồi lên và cùng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đi vào trong.
Lúc này bọn họ giống như đi tham quan sơn trang, vừa đi vừa ngó đông ngó tây vừa kêu lên với vẻ kinh ngạc khôn lường.
Biệt thự ở đây được phủ xanh toàn bộ, thậm chí đến cả đường đi đều lát đá tự nhiên, thiết kế được chú trọng vô cùng.
“Nơi này tuyệt quá…”, Tiểu Đông cảm thán.
“Nếu có thể được sống cả đời ở đây thì đúng là chết cũng đáng…”, Trương Tinh Vũ kêu lên.
Lạc Thiên cười khổ, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp. Thế nhưng bọn họ còn chưa tới nhà thì đã có tiếng cười vang lên.
“Ấy, không phải là Tô Nhu sao? Sao các người lại vào được đây thế? Không biết đây là nơi mà người nghèo như các người không nên vào à?”
Dứt lời, mọi người bèn quay qua nhìn thì thấy một đám người ăn mặc hào hoa bước tới.
Tô Nhu ngồi xe lăn nhìn thấy mấy người này thì bỗng nhiên tái mặt.
Chương 365: Cặn bã
Nhìn thấy đám người này bước tới, sắc mặt Lạc Thiên cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cô ấy vô thức quay qua nhìn Tô Nhu đang ngồi trên xe lăn. Quả nhiên, Tô Nhu đang run lẩy bẩy, mặt cô tái nhợt. Bàn tay nhỏ siết chặt tay ghế, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và sợ hãi.
“Ấy, chân làm sao thế? Què rồi à mà phải ngồi xe lăn vậy?”, đi đầu là một cô gái ăn mặc vô cùng diễm lệ đang cười nhạo Tô Nhu. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ khinh thường.
“Thường Uyển Nguyệt? Có việc gì không?”, Tô Nhu nghiến răng.
“Ây da, chúng ta là bạn học cũ mà, sao cô lại lạnh lùng thế?”, cô gái tên Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.
“Bạn học cũ sao? Hừ, đó là trước đây. Còn giờ thì đã không phải từ lâu rồi. Thường Uyển Nguyệt, cả Mãn Phúc Tây nữa, các người mau cút. Cút càng xa càng tốt”, Lạc Thiên tức giận hằm hằm.
“Ha ha, Lạc Thiên, cô vẫn cứ khí chất như xưa nhỉ? Chỉ đáng tiếc giờ không còn là đại tiểu thư nữa rồi. Tôi nghe về chuyện nhà cô rồi. Sao? Không có nhà họ Lạc chống lưng mà còn dám vênh mặt với tôi à? Cô là cái thá gì?”, Thường Uyển Nguyệt cười lạnh lùng, nhìn chăm chăm Lạc Thiên bằng ánh mắt căm hận.
“Cô…”, Lạc Thiên hằm hằm tức giận.
“Tô Nhu, nhìn bộ dạng lúc này của cô tôi đau lòng lắm. Nhưng đó là do cô tự lựa chọn thôi. Cô thà gả cho một kẻ bỏ đi cũng không chịu lấy tôi mà! Nếu như cô lấy Mãn Phúc Tây tôi thì sao thành ra nông nỗi này được chứ?”, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch tóc bóng mượt bước tới trước.
“Gả cho loại cặn bã như anh ấy hả? Tôi thà ở vậy còn hơn”, Tô Nhu hừ giọng.
“Cặn bã sao? Tô Nhu, đó chỉ là hiểu nhầm thôi”.
“Chuốc thuốc Tô Nhu cũng là hiểu nhầm à? Nếu không phải tôi tới kịp thì có phải là anh đã làm gì Tô Nhu rồi không?”, Lạc Thiên điên tiết.
“Hừ, đúng là tiện nữ. Còn làm ra vẻ thuần khiết? Anh Tây để ý tới thì đó là phúc khí của cô. Có điều cũng phải cảm ơn cô, nếu như không phải cô là kẻ mất não như thế thì sao tôi và anh Tây có thể thành đôi được chứ”, Thường Uyển Nguyệt cười nói.
“Cô…! Thể loại này mà Tô Nhu của chúng tôi lại để ý sao? Chỉ có loại phụ nữ như cô mới để ý thôi. Hai người xứng đôi vừa lứa lắm. Đúng là nồi nào úp vung nấy”, Lạc Thiên chửi thẳng mặt.
Cô ấy không như Tô Nhu, đã thấy ngứa mắt là nói thẳng. Câu nói của cô ấy đã thực sự chọc giận Thường Uyển Nguyệt.
“Lạc Thiên, cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem”, Thường Uyển Nguyệt nheo mắt lại.
“Tô Nhu, Tiểu Thiên, chuyện gì vậy? Bọn họ là ai thế?”, Trương Tinh Vũ cảm thấy khó hiểu.
“Một đám cặn bã. Người này trước học cùng trường bọn cháu, theo đuổi Tô Nhu nhưng Tô Nhu không có hứng thú nên đã từ chối anh ta. Nào ngờ anh ta bảo cô gái kia lén lút gọi Tô Nhu ra ngoài, bỏ thuốc vào nước của Tô Nhu. May mà cháu biết là người phụ nữ này chẳng ra gì, hơn nữa có người thấy cô ta hẹn Tô Nhu tới quán bar nên cháu đã nghi ngờ rồi. Thế là cháu chạy đi tìm Tô Nhu. May mà lúc cháu tìm thấy thì thuốc vẫn chưa phát tác dụng. Cháu định đưa Tô Nhu ra khỏi đó thì bị mấy người Mãn Phúc Tây chặn lại. Nếu không phải khi đó người nhà họ Lạc cháu đi ngang qua thì có lẽ cả hai đứa đã xong đời rồi”, Lạc Thiên nghiến răng.
“Cái gì? Còn có chuyện hoang đường như vậy sao?", Tô Quảng kinh ngạc.
Trương Tinh Vũ cũng đùng đùng nổi giận, bà ta trợn tròn mắt: “Này người thanh niên, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
“Hai người là bố mẹ của Tô Nhu à? Tôi tên là Mãn Phúc Tây, võ quán Mãn Thị do tôi mở. Ông bà nói xem, con gái ông bà gả cho tôi chẳng lẽ lại không bằng gả cho thằng đó sao?”, Mãn Phúc Tây cười lạnh.
“Cậu…đúng là quá vô lễ”, Tô Quảng tức giận nói.
“Với thái độ này của cậu thì thà tôi gả con gái mình cho Lâm Chính chứ còn lâu mới gả cho cậu”, Trương Tinh Vũ gào lên.
Nếu mà Lâm Chính có ở đây thì có lẽ anh sẽ cảm động tới rơi nước mặt mất.
“Hừ, con đã vậy mà mẹ cũng y thế. Các người đúng là cực phẩm”, Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.
“Con bé này, cô nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ quát tháo.
“Bà già, bà tưởng tôi sợ bà chắc? Bà còn vậy có tin là tôi đá bay gậy của bà không?”, Thường Uyển Nguyệt tức giận nói.
“Cô…cô…”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng. Bị đám nhãi sửa gáy, sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ?
“Xin lỗi đi”, lúc này, Mãn Phúc Tây đột nhiên lên tiếng.
“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi các người sao? Thật nực cười.
“Tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là tôi để cho các người cưỡi lên đầu, lên cổ tôi”, Mãn Phúc Tây nheo mắt: “Nếu không xin lỗi thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
“Người trẻ, cậu định làm gì? Tôi khuyên cậu đừng làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”, Tô Quảng lập tức lấy điện thoại ra, thận trọng lên tiếng.
“Yên tâm đi, đối phó với các người chưa tới mức tôi phải ra tay. Nhà tôi mở quán võ, tôi là người luyện võ mà. Các người không cần thể diện nhưng tôi thì vẫn cần”, Mãn Phúc Tây khẽ cười.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“A Cường, đi, gọi quản lý của Hào Tình Thế Kỷ tới đây”, Mãn Phúc Tây thản nhiên nói.
Dứt lời, đám đông tái mặt.
Người tên A Cường vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ đeo kính, mặc sơ mi trắng chạy tới.
“Cậu Mãn, Cô Thường, sao hai người ở đây vậy?”
Người đàn ông nhìn thấy hai người này lập tức cúi mình chào hỏi.
“Tiểu Thiên, rốt cuộc Mãn Phúc Tây và Thường Uyển Nguyệt là người như thế nào vậy?”, thấy người quản lý của khu vực cũng tỏ ra cung kính với họ nên Trương Tinh Vũ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cô chưa từng nghe qua về võ quán Mãn Thị ạ?”, Lạc Thiên nhìn Trương Tinh Vũ với vẻ bất ngờ.
“Nghe có vẻ quen…”, Trương Tinh Vũ suy nghĩ.
“Đõ là một trong những võ quản lớn nhất trong nước. Mỗi một tỉnh thành đều có một võ quán Mãn Thị. Tổng bộ nằm ở Yên Kinh, thế nhưng môn đồ thì trải khắp cả nước”, Lạc Thiên nói.
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ mặt tái nhợt. Bà ta tưởng đối phương chỉ là con của một người bình thường, nào ngờ đối phương lại tầm cỡ đến thế…
“Ngoài ra thì nhà của Thường Uyển Nguyệt cũng không tệ. Ít nhất cũng giàu hơn chúng ta. Có điều cô đừng lo lắng, ban ngày ban mặt bọn họ làm được gì chứ? Dám ra tay là cháu báo cảnh sát ngay”, Lạc Thiên vênh mặt.
“Ra tay là hành động hạ đẳng nhất, muốn trị các người đâu cần đâu?”
Thường Uyển Nguyệt cười lạnh lùng, tiếp tục hét lên với người quản lý: “Quản lý, đi kiểm tra xem khu này có hộ nào tên là Tô Nhu không?”
“Vâng cô Thường”.
Người quản lý lập tức lấy điện thoại ra. Mấy người Tô Nhu nghe thấy vậy thì hiểu ngay ý đồ của Thường Uyển Nguyệt.
Một lúc sau, người quản lý lắc đầu: “Không có hộ nào tên là Tô Nhu hết”.
“Vậy kiểm tra xem có cái tên Lạc Thiên không?", Thưởng Uyển Nguyệt nheo mắt cười.
“Dạ”.
Người quản lý tiếp tục lấy điện thoại ra. Lúc này, tất cả đều nín thở…
Bình luận facebook