• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (123 Viewers)

  • Chương 3616-3620

Chương 3616: Dung hòa

"Dời Núi!".

Một tiếng hét vang thấu trời xanh.

Sau đó liền thấy ngón tay Diệp Viêm động đậy, sức mạnh phi thăng cuồn cuồn lao về phía ngọn núi lớn đằng xa.

Sau đó ngọn núi rung chuyển, bỗng nâng lên rồi ép về phía những người ở bên này.

"Toái Thiên Thần Chưởng!".

Trường Nha đâm một cây châm vào cổ tay, tung người nhảy lên, bàn tay vỗ mạnh về phía ngọn núi.

Rắc!

Ngọn núi nổ tung.

Đất đá tung tóe.

Nhưng đằng sau ngọn núi nát vụn là vô số châm khí.

"Cẩn thận!".

Trường Nha nín thở, lập tức hét lên.

Mọi người vội vàng phòng ngự.

Nhưng châm khí đã đâm xuống như mưa.

Phập! Phập! Phập!

Rất nhiều cao thủ bị châm khí đâm trúng, lập tức ngã lăn ra đất co giật dữ dội, sau đó cơ thể khô quắt lại.

Tất cả máu thịt nội tạng trong người bọn họ đều tan chảy, chỉ còn lại lớp da.

"Hả?".

Những người khác tỏ vẻ kinh hãi.

Thủ đoạn thật là đáng sợ!

"Không được để trúng châm của Diệp Viêm! Mọi người theo tôi xông lên giết hắn!".

Trường Nha quát, dẫn theo một đám cao thủ bao vây tấn công Diệp Viêm.

Diệp Viêm lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức tế ra sáu cánh tay chống đỡ.

Tuy hắn chỉ có một mình, nhưng lại có sáu cánh tay trên người, dù bị bao vây tấn công nhưng vẫn có thể đối phó dễ dàng.

Đám Trường Nha kinh sợ trong lòng.

Diệp Viêm chỉ là thiên tài mới nổi trong đám hậu bối của vực Diệt Vong mà đã có tu vi như vậy, không đáng sợ sao được?

"Hôm nay đã đắc tội với người này, với phong cách hành sự của hắn thì chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta. Nếu hôm nay không giết được hắn, sau này hắn sẽ tìm tới tính sổ, những người ở đây đừng hòng ai thoát! Thế nên mục đích hàng đầu của chúng ta hiện giờ không phải là nhẫn chí tôn, mà là giết hắn, rõ chưa?", Trường Nha khẽ gầm lên.

"Giết!".

Mọi người bừng bừng sát khí, tấn công điên cuồng.

Lần này bọn họ đã thực sự nghiêm túc.

Ngay cả Trường Nha cũng không dám nương tay nữa.

Có lẽ hiện giờ Thiên Thần Điện không làm gì được Càn Khôn Thiên Địa, nhưng với tốc độ lớn mạnh của Diệp Viêm, không đến mười năm là hắn có thể đánh tay đôi với Càn Khôn Thiên Địa.

Qua hai mươi năm nữa, Càn Khôn Thiên Địa có ai là đối thủ của hắn hay không thì không biết.

Mọi người tấn công mãnh liệt, gây không ít áp lực cho Diệp Viêm.

Nhưng càng đánh, Diệp Viêm lại càng hưng phấn.

"Ha ha ha, đánh hay lắm, đánh hay lắm! Nào, đánh một trận đã đời đi!".

Diệp Viêm cười lớn, không sợ sống chết, dốc sức chém giết.

Còn trong thần mộ chí tôn.

Lâm Chính khó nhọc bò về phía xương chí tôn kia.

Khoảnh khắc này, chí tôn viễn cổ đã biến mất theo đúng nghĩa đen.

Khó khăn lắm anh mới đến được trước bộ xương chí tôn, cầm một khúc xương lên, mỉm cười chua chát: "Xem ra lại phải chịu đựng nỗi đau gỡ xương lần nữa rồi".

Nhưng đúng lúc anh chuẩn bị xé toạc da thịt, ấn khúc xương vào người.

Ùng ục, ùng ục...

Khúc xương trong tay anh bỗng dưng tự hòa tan, trở thành một bãi chất lỏng, nhập vào người anh, dính liền lấy xương của anh.

"Cái gì?".

Lâm Chính sửng sốt.

Sau khi khúc xương này dung hòa hoàn toàn với xương của anh, một khúc xương trong người liền biến thành màu vàng, năng lượng cuồn cuộn không ngừng tràn từ trong người ra.

Vô cùng dồi dào!

Còn dồi dào hơn năng lượng bên trong những khúc xương lúc trước.

"Đây... đây chính là xương chí tôn thực sự sao?".

Lâm Chính mở to mắt, cảm thấy vô cùng khó tin.

Có sự dung hòa của khúc xương này, Lâm Chính khôi phục không ít sức lực, anh vội vàng bò dậy cầm lên những khúc xương còn lại.

Khoảnh khắc chạm vào chúng, tất cả những khúc xương này đều tan ra thành chất lỏng màu vàng, xâm nhập vào người anh qua làn da.

Nhất thời, cả người Lâm Chính tỏa ra ánh vàng chói lọi như thiên thần.

Anh giang hai cánh tay ra, nhắm mắt cảm nhận nhữnh khúc xương ôn nhuận này, một lúc lâu mới thở dài một tiếng.

Hóa ra dung hòa xương chí tôn thực sự lại đơn giản như vậy...
Chương 3617: Đỉnh cao của vực Diệt Vong

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Sau đó một đóa hoa sen hủy diệt đáng sợ bung nở giữa không trung.

Một đám cường giả đang đánh nhau dữ dội đều bị đóa hoa sen chết chóc này đánh trúng, chấn động bay đi, nặng nề ngã lăn ra đất.

Cho dù là Trường Nha cũng không chống lại được, phải lùi lại hơn trăm mét.

Anh ta vội vàng tế ra khí kình chống lại xung kích của đóa hoa sen chết chóc.

Chờ đóa hoa sen biến mất, mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.

Cơ thể của Diệp Viêm lộ ra giữa không trung.

Lúc này, tình trạng của hắn cũng không khá hơn đám Trường Nha bao nhiêu.

Sáu cánh tay của hắn đã đứt mất năm, cả người chi chít vết thương, không có chỗ nào lành lặn.

Không những vậy, khí kình của hắn cũng tiêu hao rất nhiều.

Nếu hắn lại dùng khí kình để hồi phục các chi, thì sức lực còn lại hoàn toàn không đủ để chống lại lượt tấn công tiếp theo của mọi người.

"Hắn đã như nỏ hết đà rồi!".

Có người mừng rỡ kêu lên.

"Dù sao hắn cũng chỉ có một mình, lại còn quá trẻ, nhưng ngông cuồng không coi chúng ta ra gì. Hôm nay chôn thân ở đây cũng là do hắn tự chuốc!", Trường Nha lạnh lùng hừ một tiếng.

"Trường Nha trưởng lão, đừng nhiều lời với hắn nữa, mau giết hắn rồi lấy nhẫn chí tôn đi", một người phụ nữ cười nói.

"Được! Chúng ta tiếp tục!".

Trường Nha kêu lên, dẫn người tiếp tục tấn công đợt mới.

Nhưng đúng lúc này, bầu trời bỗng dưng tối sầm, một đám mây đen khổng lồ bao phủ cả cao nguyên.

Vô số tia sét đáng sợ lập lòe trong đám mây.

Sau đó, toàn bộ linh vận trong trời đất đều dừng lại ở khoảnh khắc này.

Không chỉ linh vận thiên địa, mà khí kình của tất cả những người đang có mặt cũng dừng lại.

Bọn họ phát hiện khí kình trong cơ thể không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa, mà giống như bị dừng hình.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi... tôi không điều động được khí kình nữa?".

"Tôi cảm thấy hình như đã mất liên hệ với khí mạch!".

"Sao lại như vậy được?".

Mọi người đều khựng lại, nhìn hai bàn tay của mình, bàng hoàng không hiểu gì.

Chỉ có Trường Nha là trợn trừng hai mắt, sắc mặt tái mét, dáng vẻ kinh hãi.

"Không... không thể nào... không thể nào..."

Ông ta lắp bắp, dường như nhìn thấy chuyện vô cùng đáng sợ nào đó, cảm giác như sắp sụp đổ đến nơi.

"Đô chủ Trường Nha! Có chuyện gì vậy? Ông... ông làm sao thế?".

Người bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi.

Nhưng Trường Nha không trả lời, mà ngây người ra nhìn Diệp Viêm ở trên trời, hồn bay phách lạc.

Ầm!

Đúng lúc này, đám mây đen trên trời bỗng giáng xuống một tia sét khủng khiếp, tia sét như rồng, bổ thẳng vào người Diệp Viêm.

Quanh người Diệp Viêm lập tức tóe ra tia lửa.

Nhưng tia sét không đánh chết hắn, mà còn khiến làn da hắn trở nên trong suốt như đá quý. Lúc này, đôi mắt hắn còn bắn ra tia sét, vô cùng kỳ diệu.

Hắn không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí còn giang sáu cánh tay ra, dường như đang hưởng thụ giây phút này.

Còn lãnh tụ và lãnh đạo cấp cao của các thế tộc chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng cũng ý thức được nó là gì...

"Hắn đang... độ kiếp?", người phụ nữ lắp bắp.

"Hắn đang tiến vào bước cuối cùng! Linh vận thiên địa và sức mạnh phi thăng trong người hắn đã lên đến tầm cao mới, khiến tất cả khí ý trong trời đất đều bị hắn dẫn dắt, cho dù là sấm sét cũng bị hắn thu hút tới".

"Chỉ cần hắn chịu đựng được lễ tẩy của những tia sét này, khiến thân xác của hắn mạnh đến mức sánh ngang với trời đất, thì hắn coi như thực sự vượt qua bước đó, tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới".

"Lục Địa Thần Tiên!".

Trường Nha chậm rãi lùi lại, run giọng nói.

Mọi người xung quanh đều bị dọa sợ ngây người.

Lục Địa Thần Tiên?

Thần tiên?

Giờ phút này mà Diệp Viêm sắp trở thành thần tiên?

Vực Diệt Vong cực lớn, có không ít người sở hữu sức mạnh phi thăng.

Nhưng không có ai trong số họ tự tu luyện được.

Bọn họ hoặc là gặp được cơ duyên, hoặc là nhờ vào đan dược mới có thể huy động được sức mạnh thần kỳ này.

Nhưng một khi trở thành Lục Địa Thần Tiên, tất cả khí kình trong người đều sẽ chuyển hóa thành sức mạnh phi thăng.

Đến lúc đó, bọn họ và người thường sẽ có sự chênh lệch như trời với đất.

Sức mạnh phi thăng do Lục Địa Thần Tiên sở hữu là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất, uy lực của nó mạnh hơn sức mạnh phi thăng người bình thường có được dựa vào ngoại vật gấp trăm gấp nghìn, thậm chí gấp vạn lần.

Đây chính là sự khác biệt giữa bàng môn và chính thống.

"Không được để hắn độ kiếp thành công! Mau ngăn hắn lại!".

Đúng lúc này, Trường Nha bỗng tức giận gầm lên.

Mọi người hiểu ý, xông tới như điên.

Nhưng... trong khu vực độ kiếp, tất cả khí kình thậm chí là linh vận thiên địa đều bị áp chế, bọn họ không thể điều động khí kình trong cơ thể thì làm sao giết được Diệp Viêm?

Bọn họ không thể nhảy tới độ cao như vậy được.

Chỉ sợ nhảy tới được, không nói đến việc có giết được Diệp Viêm hay không, có khi còn bị những tia sét đáng sợ kia đánh cho tan xác...

Giờ phút này, Trường Nha bỗng bừng hiểu ra.

Hóa ra trận chiến mà Diệp Viêm chờ đợi không phải là để đánh cho đã ghiền.

Mục đích của hắn là lợi dụng các cao thủ tuyệt đỉnh ở đây để kích phát tiềm năng trong cơ thể, giúp hắn đặt chân vào bước cuối cùng, phi thăng độ kiếp, hóa thành Lục Địa Thần Tiên.

"Trên đời này... sao lại sinh ra một kẻ yêu nghiệt như vậy chứ?".

Trường Nha lẩm bẩm, đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng lúc này, lại một tia sét đánh trúng người Diệp Viêm.

Mái tóc Diệp Viêm trở nên trắng xóa, tia sét lập lòe trên từng sợi tóc của hắn, trông hắn như thiên thần đang nhìn xuống chúng sinh.

"Hôm nay, Diệp Viêm ta sẽ đạt tới đỉnh cao của vực Diệt Vong này!".
Chương 3618: Huyết chiến đến cùng

Tia sét lập lòe trên người hắn, không ngừng xoay tròn, không ngừng lan ra.

Hắn như mặc một bộ áo giáp bằng tia sét, sừng sững giữa trời, ngạo nghễ thiên hạ.

Giờ phút này, hắn chính là chân thần!

Hắn là duy nhất!

Ầm!

Lại có tia sét đánh tới, gột rửa cơ thể hắn.

Mỗi tia sét giáng xuống đều khiến cơ thể hắn có sự thay đổi.

Làn da của hắn trở nên càng ngày càng trong suốt.

Lông tóc của hắn chứa đầy năng lượng vô tận.

Ngũ quan của hắn trở nên càng ngày càng uy nghiêm.

Khí chất của hắn đã lên mức đặc biệt.

Không ai có thể biết được rốt cuộc hiện giờ Diệp Viêm đang trong trạng thái gì.

Mọi người chỉ có thể ngước lên nhìn hắn.

Như ngước lên nhìn chân thần.

Khi toàn bộ chín chín tám mốt tia sét đánh hết lên người Diệp Viêm, cả người hắn đã được một luồng lôi quang bao trùm, cơ thể cũng chậm rãi hạ xuống đất.

Tất cả mọi người đều sợ hãi lùi lại, thậm chí có không ít người hai chân run lẩy bẩy, kinh hoàng tột độ.

Lục Địa Thần Tiên?

Đây không còn là sự tồn tại mà người phàm có thể chống lại nữa rồi.

Sau khi Diệp Viêm hạ xuống đất, lôi quang liền tan đi.

Cuối cùng chân thân của hắn cũng hiện rõ trước mắt mọi người.

Lúc này, nửa thân trên của hắn để trần, trên cơ bắp cuồn cuộn đầy những đường vân phát sáng, đôi mắt như chứa cả tinh tú, ngũ quan chẳng khác nào tuyệt tác của tạo hóa, mái tóc bạc trắng tỏa ra ánh sáng, khí tức đã dung hòa với trời đất.

Những người đang có mặt trợn mắt há mồm, đờ đẫn ngây dại.

"Rút!".

Đúng lúc này, tông chủ Lôi Mộng Tông không chịu được nữa, bỗng kêu lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

Những người khác thấy thế cũng lập tức bỏ chạy tứ tán.

Lục Địa Thần Tiên? Sao bọn họ có thể đấu lại chứ?

Chuyện đến nước này thì chỉ có chạy mới có đường sống.

“Chạy? Liệu có muộn quá rồi không?”.

Diệp Viêm bình thản nhìn người của Lôi Mộng Tông đang chạy trối chết, bỗng giơ tay lên, cách không chộp một cái.

Vù vù vù…

Giữa đất trời sinh ra một luồng gió xoáy cuồng bạo, bao trùm lấy những người kia.

Trong chớp mắt, bóng dáng của bọn họ bỗng chậm hẳn lại.

Sau đó, cơ thể họ xuất hiện những động tác vô cùng quỷ dị, ai nấy đều bày ra tư thế chữ “đại”, cơ thể cũng không ngừng co giật.

Ba giây sau.

Bụp bụp bụp…

Tất cả người của Lôi Mộng Tông bao gồm tông chủ đều nổ tung thành sương máu, chết rất thê thảm.

“Cái gì?”.

Những người khác đều vô cùng kinh hãi.

Chỉ một cái nhấc tay đã giết được mấy trăm người của Lôi Mộng Tông?

Đây là thủ đoạn gì vậy?

Thần tiên! Đây chính là bản lĩnh của thần tiên sao?

“Tiếp theo là các ông!”.

Diệp Viêm chẳng thèm nhìn những đám sương máu kia, quay sang nhìn những người còn lại.

“Hay cho một Lục Địa Thần Tiên!”.

Trường Nha cắn răng nói: “Các vị, chúng ta đã không thể chạy thoát nữa rồi, nếu không sẽ có kết cục như Lôi Mộng Tông thôi. Không bằng hãy liên thủ lại, tiếp tục đấu với hắn! Tuy hắn đã tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng sức mạnh không ổn định, căn cơ chưa vững vàng. Nếu bây giờ không giết hắn, cho dù hôm nay thoát được thì chắc chắn hôm khác hắn sẽ đến tận nơi tính sổ. Các vị muốn cùng tôi đánh tiếp trận này hay là sau này một mình đối mặt với Thánh Quân Diệp Viêm?”.

“Đô chủ Trường Nha nói đúng, nếu hôm nay không liều chết một phen, thì sau này cũng chỉ là chờ chết mà thôi! Các vị, xông lên đi!”.

“Vậy thì hãy huyết chiến với hắn đến cùng đi!”.

“Đến chết mới thôi!”.

Nỗi sợ hãi tan biến, ánh mắt bọn họ trở nên quyết tuyệt.

“Giết!”.

Trường Nha gầm lớn một tiếng, mọi người lại xông tới.

Nhưng lúc này, Diệp Viêm đã có sự thay đổi chóng mặt so với trước đó.

Tuy mọi người tấn công mãnh liệt, nhưng muốn chiếm thế thượng phong thì khó hơn lên trời.

“Tứ Phương, bao vây!”.

Diệp Viêm chìa tay ra, khẽ động đậy đầu ngón tay.

Vù vù vù…

Rất nhiều sức mạnh phi thăng như gió xoáy được phóng ra, hóa thành một vòng vây khổng lồ, bao vây những người đang xông tới.

Ai nấy kinh hãi.

Luồng gió xoáy này được ngưng tụ từ hàng nghìn hàng vạn châm khí.

Hơn nữa, gần như mỗi cây châm khí này đều dùng sức mạnh phi thăng hóa thành, cực kỳ đáng sợ.

Không còn đường tháo chạy nữa rồi.

Mọi người dốc sức liều mạng.

Nhưng ngay sau đó.

“Thiên Khai, trấn!”.

Vù!

Trên trời xanh dường như có một chưởng cước khổng lồ, phá trời rơi xuống, nện về phía này.

Ai nấy sợ hãi, trợn tròn mắt nhìn.

Đó… chính là sức mạnh phi thăng cuồn cuộn.
Chương 3619: Khoảng cách

Cây nấm khói tạo ra từ vụ nổ lan ra khắp thần mộ chí tôn. Vô số châm khí rung lên trong không gian.

Những người tấn công Diệp Viêm bị đánh bật ra, ngã rầm ra đất.

Có người chết thảm ngay tại chỗ. Có người nôn ra máu, thở yếu ớt.

Với những cao thủ như Trường Nha thì cũng không thể nào chống lại được, nằm ra đất không thể đứng dậy.

Ngược lại Diệp Viêm vẫn đứng đó, không hề hấn gì. Những người còn sống đều nhìn hắn bằng vẻ tuyệt vọng. Tất cả đều nín lặng.

Diệp Viêm không nói nhiều, chỉ bước về phía những người còn sống. Hắn không phải là người có trái tim yếu mềm. Đắc tội với hắn đương nhiên sẽ bị tiêu diệt. Diệp Viêm bước tới, đám đông sợ hãi, run rẩy. Cuối cùng có người không nhịn được nữa bèn bò tới quỳ phụp xuống và khấu đầu liên tục.

“Diệp Viêm Đại Nhân tha mạng...Đại nhân xin tha mạng...”

Có người cầu xin thì những người khác cũng lập tức làm theo: “Diệp Viêm Đại Nhân, chúng tôi có mắt không tròng, xin anh cho chúng tôi một cơ hội. Xin hãy tha cho chúng tôi”.

“Sau này chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, lao vào dầu sôi lửa bỏng vì anh”.

Đám đông gào khóc van xin. Bọn họ thật sự sợ lắm rồi.

Có thể tới được đây thì đều là những người tầm cỡ, vậy mà giờ bọn họ không khác gì con chó đuối nước trông vô cùng đáng thương.

Trường Nha tuyệt vọng nhìn mọi thứ và có thể hiểu được những con người này. So với mạng sống thì sự tôn nghiêm chẳng quan trọng.

Huống hồ cúi đầu trước một vị như thần tiên lục địa này thì có gì mà mất mặt chứ? Thực ra Trường Nha cũng muốn cầu xin nhưng không thể làm vậy.

Bởi vì Càn Khôn Thiên Địa là thế lực chủ đạo có thể đối phó được với Lục Địa Thần Tiên. Nếu Trường Nha cũng quỳ xuống thì có nghĩa là Càn Không Thiên Địa cũng sẽ thần phục Diệp Viêm.

Đây là điều mà Càn Không Thiên Địa không cho phép. Gia đình của Trường Nha vẫn còn nằm trong thế tộc này. Nếu Trường Nha làm vậy thì người của gia đình mình sẽ bị thế tộc trừng phạt.

“Sao thế? Trường Nha, tại sao lại không cầu xin vậy?”, Diệp Viêm liếc nhìn Trường Nha và nói.

“Kẻ sĩ có thể giết, nhưng không thể sỉ nhục. Diệp Viêm, tôi ngưỡng vọng việc anh trở thành thần tiên lục địa trẻ tuổi nhất trong lịch sử của vực diệt vọng, nhưng muốn tôi cúi đầu thì e rằng tôi không làm được”, Trường Nha.

“Ồ? Có dũng khí đấy, như vậy thì xác của Trường Nha tôi để toàn thây vậy”, Diệp Viêm nói.

Trường Nha bặm môi, lẳng lặng vận động chân khí, chuẩn bị tự phát nổ. Diệp Viêm đột nhiên dùng sức mạnh phất tay.

Bùm! Bùm!...Tất cả những người đã cầu xin đều bị nổ tung, tạo thành vũng máu. Những người còn lại nín thở, không dám tin.

“Tôi Diệp Viêm phong cách trước giờ là giết thì giết sạch, không để lại hậu họa. Người nào cầu xin thì cũng chết. Hơn nữa đối với loại người dễ khuất phục như thế thì tôi khinh. Vì vậy, các người sẽ đều chết thôi. Còn mấy người đây thì tốt hơn họ một chút. Tôi sẽ cắt đứt mệnh mạch, để cho đến ngay cả y thuật của vực Diệt Vong cũng không cứu được các người. Để cho các người được toàn thây. Như vậy, ít nhất các người ít nhất cũng được chôn trong mộ huyệt”.

Diệp Viêm nói và bước tới. Những người còn lại thất kinh. Dù sao thì hắn cũng là Lục Địa Thần Tiên.

“Người của Càn Khôn Thiên Địa ở đâu”, Trường Nhã lau máu gầm lên.

“Chúng tôi ở đây”, các cao thủ đồng loạt lên tiếng.

“Làm mạnh cơ thể, không thể để bị sỉ nhục. Hôm nay chúng ta quyết chiến một trận, dù có thịt nát xương tan thì cũng không được để mất đi danh tiếng của Càn Khôn Thiên Địa”, Trường Nha gầm lên.

“Quyết chiến cùng phó đô chủ”, đám đông đáp lại, điều động chân khi và chiến đấu lần cuối.

“Khô héo”, Việp Diêm gầm lên. Trong nháy mắt nguồn sức mạnh do đám đông điều động bỗng bị tản ra.

“Cái gì?”, Trường Nha co đồng tử. Diệp Viêm đã mạnh tới mức có thể dễ dàng đánh tan khí tức của bọn họ rồi sao?

Thế này thì sao thắng được. Trường Nha nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi cái chết.

Những người khác đều dừng lại. Không có khí tức gia trì, bọn họ cũng chẳng khác gì người bình thường. Sao họ có thể đấu được với Lục Địa Thần Tiên chứ.

Người và tiên dù sao thì khoảng cách cũng một trời một vực mà. Không thể nào vượt quá giới hạn được.

Không thể chiến thắng. Diệp Viêm từ từ đưa tay lên, chuẩn bị kết thúc mọi chuyện.

Đúng lúc này.

“Khụ khụ...”, có tiếng họ từ chí tôn thần mộ hiện ra.

“Hả?”, Diệp Viêm quay lại giật mình.

Một bóng hình với quần áo rách tơi tả bò dậy. Đó chính là Lâm Chính.
Chương 3620: Anh sẽ nhanh biết thôi

“Mày vẫn chưa chết sao?”, Diệp Viêm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đám Thiên Xu run rẩy, Diên Dận cũng bàng hoàng. Thế nhưng bọn họ lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lâm Chính không chết trong chí tôn thần mộ thì cũng chết trong tay Diệp Viêm. Chết ở đâu thì cũng thế.

Mọi người đều khó mà thoát được. Lâm Chính ho khù khụ vài tiếng, sau đó xé mấy miếng vải lơ lửng trên người rồi từ từ đứng dậy.

“Không giết được mày thì sao có thể chết được”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Diệp Viêm và nói giọng khàn khàn.

“Giết tao sao?”

Diệp Viêm giật mình, gật đầu, thản nhiên nói: “Lâm Chính, quả nhiên mày ngây thơ nhỉ, nhưng mày không nên vô tri, không nên tự cao tự đại. Giết tao? Mày dựa vào cái gì chứ?”

Lâm Chính không nói gì, chỉ liếc nhìn hiện trường. Khắp nơi là xác chết, máu chảy thành sông. Đám người Lôi Hổ sớm đã biến mất dạng. Không biết là họ ở đâu.

Những người còn có thể chiến đấu được hoặc là sắp chết hoặc cũng bị thương nặng. Bầu không khí ngập trang sức mạnh phi thăng tinh thuần.

“Điều này...đây là sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên sao? Mày đã bước vào cảnh giới này rồi à?”, Lâm Chính chau mày, nhìn chăm chăm Diệp Viêm.

Diệp Viêm khẽ gật đầu, đưa tay lên: “Nhẫn chí tôn đã ban cho tao ngộ tính trước giờ chưa từng có, khiến cho tao tham gia được vào cảnh giới thần tiên diệu kỳ. Tao mượn sức mạnh của những người này và đạt tới bước cuối cùng”.

Đám đông giật mình.

“Trong nhẫn chí tôn quả nhiên có toàn bộ truyền thừa từ xưa của chí tôn”, Thiên Xu run rẩy nói.

“Giờ đây Diệp Viêm đã có được truyền thừa, còn có cả tu vi của thần tiên, thì chắc chắn là hắn sẽ trở nên vô địch ở vực Diệt Vong”.

“Sắp tới sẽ là thời đại của Diệp Viêm sao?”

Đám đông bàng hoàng, cúi đầu lầm bầm. Lâm Chính chau mày, nhanh chóng thi triển chiêu thức.

“Như thế này thì tao càng khó giết mày hơn rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mày nên nghĩ cách làm thế nào để chạy thoát...hoặc là cầu xin đi”, Diệp Viêm nói.

“Chắc không cần đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Tao thấy cần đấy”.

Diệp Viêm điềm đạm phất tay. Một luồng sức mạnh phi thăng phóng ra xé nát mặt đất trước mặt. Bụi cát bay mịt mù, đập vào người Lâm Chính.

Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi. Sự thay đổi từ Lâm Chính. Dù là khí tức hay là thần thái thì lúc này Lâm Chính cũng đã khác hoàn toàn. Vì vậy Diệp Viêm quyết định thăm dò.

Quả nhiên...

Lâm Chính không hề sợ hãi khi đối diện với nguồn sức mạnh này. Anh chỉ nhìn nó chăm chăm, chờ đợi nó lao tới và giơ tay lên.

Bùm!

Làn sóng sức mạnh phóng ra hình thành nên một biển lửa...Bốn bề đều bị nứt tung...Đám đông ôm đầu, trố mắt.

Quả nhiên...anh đã đỡ được. Đây là sức mạnh phi thăng tinh thuần đấy. Sao anh có thể đỡ được chứ?

“Điều này...không thể nào...”, Trường Nha há mồm trợn mắt.

“Người ngoài vực này trước đó bị Diệp Viêm đánh cho tơi bời, tại sao bây giờ lại có thể đỡ được đòn tấn công của anh ta chứ?”, Thiên Xu sững sờ.

“Theo lý mà nói, người bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên như Diệp Viêm thì phải khó đối phó lắm mới đúng. Tại sao người này lại có thể đỡ được một cách dễ dàng như vậy?”, Diên Dận cũng tái mặt, trong đầu cảm thấy không dám tin.

“Lẽ nào...người này đã đạt được thứ gì đó từ thần mộ”.

“Thứ gì mà có thể vượt qua cả được nhẫn chí tôn chứ?”, Thiên Xu bặm môi.

Diên Dận không nói gì. Đúng là nhận được những thứ từ nhẫn chí tôn sẽ có được sức mạnh cao hơn nhiều thứ.

Dù Lâm Chính có được một ân huệ nhỏ thì cũng khó mà so sánh được với nhẫn chí tôn. Đỡ được đòn tấn công này cũng chưa thể hiện được điều gì.

“Mày đã nhận được cơ duyên gì vậy?”, Diệp Viêm bừng tỉnh, thản nhiên hỏi.

“Không cần phải tao nói đâu, mày sẽ biết nhanh thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom