-
Chương 3606-3610
Chương 3606: Trong có càn khôn
Mọi người nhanh chóng hành động.
Nhưng Diệp Viêm không cho phép mọi người chia ra tìm, mà cùng nhau kiểm tra.
Bắt đầu kiểm tra từ mộ thất trước nhất kia.
Nếu chia ra tìm thì Diệp Viêm không thể để mắt đến từng mộ thất, có người tìm thấy nhẫn chí tôn hắn cũng không biết.
Hiện giờ vẫn không ai biết rốt cuộc nhẫn chí tôn có uy năng gì, nếu lấy được chiếc nhẫn này có thể khiến người ta lập tức trở nên lớn mạnh, thì Diệp Viêm cũng không tiện đối phó.
Mọi người cũng biết sự kiêng dè của Diệp Viêm nên không nói gì.
Tất cả quay lại mộ thất đầu tiên kia.
"Thánh Quân đại nhân, trong đám người vào đây 50 năm trước có người đã tìm được mộ thất này, bên trong không có thứ gì. Chúng ta vào đây tìm cũng chỉ tốn công vô ích thôi, hay là qua chỗ khác xem sao?", Diên Dận chần chừ một lát rồi lên tiếng.
"Chỗ khác là chỗ nào?".
Diệp Viêm nhìn cô ta.
Diên Dận hơi há miệng, nhưng không biết trả lời thế nào.
Đoàn người nhanh chóng đến ngã rẽ trước đó.
Đám Thiên Xu, Diên Dận lập tức tiến vào mộ thất.
"Khoan đã!", Diệp Viêm bỗng khẽ quát.
Ai nấy sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại.
"Sao thế Diệp Viêm đại nhân?".
Chỉ thấy Diệp Viêm nhìn chằm chằm con đường dưới chân, dường như đang chăm chú quan sát gì đó.
Một lát sau, hắn ta nhíu mày, ngồi xổm xuống sờ mặt đất.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Diệp Viêm đại nhân, có vấn đề gì sao?", Thiên Xu dè dặt hỏi.
"Đã có người đến đây", Diệp Viêm trầm giọng nói.
"Ồ, chắc là người ngoại vực kia", Thiên Xu nói: "Hắn được Lôi Trạch Thiên Các mời đến, vào thần mộ chí tôn này, chúng tôi vốn định đuổi hắn ra khỏi thần mộ, nhưng hắn quá xảo quyệt, một mình bỏ trốn".
"Tôi biết là hắn, nhưng dưới mặt đất dường như có một luồng năng lượng kỳ quái, đây chắc chắn không phải thứ mà hắn sở hữu".
Diệp Viêm bình thản nói, thu hồi tầm mắt.
Bỗng nhiên.
Mắt hắn chạm vào chỗ ngăn bí mật khởi động cơ quan, hắn bước tới ngồi xổm xuống, kiểm tra kĩ càng gì đó.
Mọi người lại càng tò mò hơn.
Rốt cuộc Diệp Viêm định làm gì vậy?
Diệp Viêm chìa tay đè vào ngăn bí mật kia, khẽ ấn xuống.
Cạch!
Ngăn bí mật phát ra âm thanh rất khẽ.
Sau đó, hắn lại dán sát đầu xuống đất, tìm kiếm khe hở chỗ ngăn bí mật.
Một lát sau, hắn vận khí kình, đánh vào đó.
"Diệp Viêm đại nhân, có phát hiện gì không?", Diên Dận dè dặt hỏi.
"Dưới ngăn bí mật có càn khôn", Diệp Viêm khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc.
"Hơn nữa, càn khôn dưới này đã bị người ngoại vực kia phát hiện ra rồi".
"Việc này... Sao hắn biết dưới ngăn bí mật này còn có càn khôn khác?", Thiên Xu sửng sốt hỏi.
"Người này tâm tư vô cùng cẩn mật, làm sao hắn phát hiện được thì tôi không biết".
"Vậy dưới này có gì?".
"Tôi đoán chắc là tinh tủy của Thất Sát Trận".
Diệp Viêm chìa tay ra vuốt mép khe hở kia, sau đó cho lên mũi ngửi, bình thản nói: "Hình như là một mảnh thi thể, hoặc một món nội tạng, cũng có thể là một thi thể".
"Khe hở của ngăn bí mật nhỏ như vậy, nếu thực sự là thi thể hay mảnh thi thể, thì chắc chắn vẫn ở trong đó. Chúng ta phải nghĩ cách lấy nó ra, xem trên thi thể hay nội tạng đó có lợi ích gì không", Diên Dận vội nói.
"Không cần đâu, bây giờ trong đó không có gì cả, sợ là đã bị người ngoại vực kia lấy đi rồi", Diệp Viêm bình thản đáp.
"Hả?".
"Sao... sao có thể chứ? Khe hở của ngăn bí mật nhỏ như vậy, hắn lấy đi kiểu gì?".
Không ai dám tin.
Tại sao Lâm Chính làm được điều này?
Chương 3607: Không chút nương tay
Diệp Viêm không nói gì nữa, mà nhìn chằm chằm ngăn bí mật một lúc, rồi nhanh chân đi về phía mộ thất ở cuối.
Mọi người vội vàng đi theo.
Ầm ầm ầm...
Cánh cửa đá to lớn của mộ thất bị đẩy ra.
Đúng như mọi người nghĩ, bên trong ngoài một cỗ quan tài thì trống trơn.
"Thánh Quân đại nhân, mấy mộ thất khác cũng giống nơi này, ngoài quan tài thì không còn gì khác. Chắc hẳn bốn mộ thất này là những mộ thất bảo vệ xung quanh chủ nhân thần mộ chí tôn. Bọn họ chỉ là bồi táng thì làm gì có bảo bối gì chứ?", Thiên Xu nói.
"Bốn mộ thất? Hình như số lượng không đúng!", Diệp Viêm bình tĩnh nói.
"Không đúng?".
"Không đúng chỗ nào?".
"Vừa rồi khi đến mộ chính ở giữa, các anh nhìn thấy trong mộ thất đó có mấy bức tượng?".
"Hình như là... bảy bức tượng..."
"Vậy Thất Sát Trận có mấy ảo ảnh?".
"Cũng là bảy...", Thiên Xu lẩm bẩm.
Những người khác lập tức biến sắc.
"Bốn mộ này chắc chắn không phải là mộ bồi táng bảo vệ, mà còn có bí mật khác, chỉ là bị các anh bỏ qua thôi".
Diệp Viêm bình thản nói, nhanh chân đi về phía quan tài, đang định mở nó ra, thì bất chợt nhìn về phía nắp quan tài, nhíu mày nói: "Xem ra người ngoại vực kia đã động đến chiếc quan tài này".
"Trong chiếc quan tài này không có gì, động vào thì làm sao chứ?", Thiên Xu nói.
Ầm ầm ầm...
Quan tài mở ra.
Mọi người thò đầu ra nhìn, rồi bật cười.
"Nhìn đi! Thánh Quân đại nhân, tôi đã bảo trong quan tài không có gì rồi mà!".
Diệp Viêm suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Mau, đến các mộ thất khác xem sao".
"Các mộ thất khác?".
"Nhanh lên!".
Diệp Viêm trầm giọng quát, rồi xông thẳng ra ngoài.
Mọi người cũng vội vàng đến những mộ thất khác.
Mộ thất thứ hai vẫn trống hoác.
Mộ thất thứ ba cũng vậy.
Cho đến khi tìm đến mộ thất thứ tư, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Chính đã nằm dưới đất.
Lúc này, toàn thân anh đầy máu, da thịt không có chỗ nào nguyên vẹn, gục ở dưới đất khẽ run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, dường như vô cùng đau đớn.
"Được lắm! Hóa ra thằng chó chết này trốn ở đây! Lần này mày chạy không thoát đâu!".
Một người đàn ông nổi giận đùng đùng đi về phía Lâm Chính, đang định giơ tay túm lấy anh.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, tóm lấy cánh tay người kia, dùng sức nện mạnh vào vách tường bên cạnh.
Rầm!
Cơ thể người đàn ông va mạnh vào bức tường, sau đó nổ tung, hóa thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
"Hả?".
Tất cả mọi người đều ngây ra.
"Tên... tên ngoại vực này trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ thế?".
Thiên Xu lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.
Phải biết rằng, những người được phái vào thần mộ chí tôn đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một người đứng đầu cuộc thi của vực Diệt Vong như Lâm Chính chẳng là gì trong mắt bọn họ cả.
Tuy người ngoại vực này có chút thực lực, nhưng bọn họ vẫn có thể tiếp được mấy chiêu.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính còn hạ đo ván người kia trong chớp mắt.
Đối phương còn không có cơ hội đánh trả.
Sao lại như vậy được?
"Xem ra nhẫn chí tôn ở trong tay anh rồi".
Diệp Viêm bình thản nhìn Lâm Chính nói.
"Tôi không có nhẫn chí tôn".
Lâm Chính thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng bệch là những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Diệp Viêm không nói gì, cất bước đi về phía Lâm Chính.
Rõ ràng là hắn không tin lời Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức khó nhọc bò dậy.
Tuy nỗi đau dữ dội toàn thân khiến cơ thể anh lảo đảo không ngừng, nhưng anh biết lúc này mình không thể trốn tránh.
"Tôi từng nói giết xong những người kia sẽ giết anh, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, tôi không thể không giải quyết anh trước. Bây giờ anh cứ yên tâm lên đường đi".
Dứt lời, Diệp Viêm loáng một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Chính, một tay bóp lấy cổ anh, nhấc lên.
Dường như Lâm Chính không còn sức lực phản kháng, hai chân lơ lửng giữa không trung, không thể động đậy...
Diệp Viêm cũng không nhiều lời, giơ tay còn lại về phía tim anh.
Hắn định móc tim của Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vụt!
Một luồng năng lượng cuồn cuộn phóng ra.
Đồng tử Diệp Viêm run rẩy, còn chưa kịp trở tay.
Bốp!
Hắn lập tức bị chấn động bay vèo đi, nặng nề va vào tường.
Lâm Chính cũng thuận thế trượt xuống đất.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh hãi.
Chương 3608: Con dê chờ giết
Không ai dám tin vào mắt mình.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Viêm vô địch sao có thể bị người ngoại vực này đánh bay được chứ?
Ngay cả người được hồi sinh từ ngàn năm trước cũng bị Diệp Viêm móc não, thì người ngoại vực này là cái thá gì chứ? Sao có thể đấu với Diệp Viêm được?
Diệp Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy.
Hắn nhìn về phía Lâm Chính, sắc mặt vô cùng phức tạp.
"Luồng sức mạnh này... thật là đáng sợ! Đây là sức mạnh phi thăng sao?".
Diệp Viêm lẩm bẩm nói, cảm thấy vô cùng khó tin.
Luồng sức mạnh vừa phóng ra từ trong người Lâm Chính là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất.
Hắn chưa bao giờ thấy sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy.
Đây không phải là sức mạnh mà người phàm có thể tu luyện ra được.
Đây là sức mạnh của thần tiên!
Diệp Viêm kinh ngạc nhìn Lâm Chính, lẽ nào người này... đã trở thành thần tiên?
Không thể nào!
Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù anh có cơ duyên trời ban, thì cũng không thể bước vào cảnh giới đó được.
Nhưng nếu anh không phải thần tiên, thì tại sao lại phóng ra được sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy chứ?
Lẽ nào… anh đã có được đại cơ duyên ở đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nóng rực của Diệp Viêm nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng thần sắc lại càng ngày càng lạnh lùng.
Hắn giơ tay lên, cách không chộp về phía Lâm Chính.
Vù!
Bốn phía xung quanh Lâm Chính nổi lên một luồng khí độc đáng sợ.
Khí độc điên cuồng xoay tròn quanh anh, sau đó hóa thành một luồng gió dữ.
Khí độc hung hãn không ngừng xé rách cơ thể anh, chui vào người anh.
Cơ thể Lâm Chính lập tức chi chít vết thương, một khi khí độc xâm nhập vào người thì thần tiên cũng không cứu được.
Anh thở hổn hển, huy động sức mạnh phi thăng trong cơ thể để bảo vệ quanh người.
Nhưng anh biết rõ, nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ có đường chết.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Lâm Chính xuyên qua khí độc nhìn chằm chằm Diệp Viêm ở bên ngoài, bất ngờ tế sức mạnh phi thăng cuồn cuộn ra, sau đó bỗng dùng sức lao về phía trước.
Vù!
Cơn bão khí độc lập tức bị đánh tan, Lâm Chính giống như con trâu điên, mang theo sức mạnh cuồng bạo lao tới.
Diệp Viêm nhíu mày, hai chân khẽ điểm, bay lên như một sợi lông hồng, khoát tay một cái.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều châm bạc bay ra như sao băng.
Lâm Chính dùng một tay đón đỡ.
Bụp!
Một luồng khí phát nổ.
Châm bạc đều bị nát vụn.
Lâm Chính nhảy vọt lên, giơ tay ra chộp về phía Diệp Viêm ở giữa không trung.
“Hỗn xược!”.
Diệp Viêm tức giận quát, một luồng uy áp cuồn cuộn đánh thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức rơi xuống đất.
“Anh không xứng khiêu chiến tôi!”.
Diệp Viêm đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Chính, sau đó động đậy ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều phi châm đen sì bắn ra từ người hắn, giống như muôn vàn tinh linh, bao trùm lấy Lâm Chính.
Lâm Chính vừa bò dậy đã bị phi châm bao vây.
Chúng không lập tức tấn công Lâm Chính, mà đang tìm cơ hội, khóa chặt tử huyệt của anh, sau đó một kích chí mạng.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đồng thời tế ra châm bạc nghênh chiến.
Nhưng rõ ràng là châm bạc của anh không mạnh bằng Diệp Viêm, phi châm bay tới, tất cả đều bị đánh nát.
“Để xem rốt cuộc trên người anh có cơ duyên gì nào!”.
Diệp Viêm khàn giọng quát, sau đó vung bàn tay lên.
Vèo vèo vèo…
Phi châm quanh người dường như phát hiện ra sơ hở của Lâm Chính, đồng loạt đâm tới.
Cơ thể Lâm Chính không chống đỡ nổi, bị những phi châm này đâm trúng, cả người run bắn lên rồi bất động.
Sức mạnh phi thăng dồi dào quanh người cũng dần tan rã.
“Áp chế được rồi!”.
Đám Thiên Xu, Diên Dận trợn mắt há mồm.
“Xem ra là chúng ta nông cạn rồi, Thánh Quân Diệp Viêm quả nhiên là sự tồn tại vô địch!”, Diên Dận hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Rốt cuộc ai mới có thể đối phó được với người như vậy đây?”, Thiên Xu cũng thì thào.
“Chắc là người đứng đầu trong số bảy thiên tài mới có hi vọng đánh lại được hắn”.
“Người đứng đầu trong số bảy thiên tài?”.
Thiên Xu biến sắc, dường như đang nghĩ tới sự tồn tại cực kỳ đáng sợ nào đó.
Lâm Chính ngồi bệt xuống đất.
Phi châm quanh người đã đâm vào thần kinh và khí mạch của anh, khống chế hoàn toàn mọi hành động và khí kình của anh.
Giờ phút này, anh giống như con dê chờ giết thịt, ngồi yên dưới đất, lặng lẽ chờ Diệp Viêm tàn sát…
Chương 3609: Mày muốn mấy cánh tay?
Diệp Viêm bước lại gần, vẻ mặt điềm nhiên nhìn Lâm Chính đang ngồi trên mặt đất. Sau đó hắn giơ tay lên, lao về phía anh.
Chưởng của hắn toả ra ánh sáng màu trắng nhưng không phải ánh sáng thông thường mà là ánh sáng có khả năng cắt đứt da thịt và khí công của người chạm vào nó.
Hắn không muốn truy hỏi Lâm Chính nữa.
Giờ hắn muốn hoàn toàn tiêu diệt anh.
Lúc này, trên người Lâm Chính có bí mật gì hắn không quan tâm nữa.
Nhưng khi Diệp Viêm vừa vươn tay tới.
Cậc!
Lâm Chính đột ngột đưa tay kẹp chặt tay Diệp Viêm.
Ánh sáng trắng bị anh nghiền nát.
"Hả?"
Diệp Viêm vẻ mặt hơi biến đổi, sau đó nhận ra mình dường như đã trúng chiêu.
Phi châm của hắn cũng không áp chế được Lâm Chính!
Người này cố tình không dùng hết sức mạnh khi chiến đấu.
Lâm Chính đột nhiên dùng lực, định ném Diệp Viêm sang một bên.
Nhưng Diệp Viêm không cho anh cơ hội, lập tức trở tay phản đòn.
Cà rắc!
"Ưm..."
Một cánh tay của Lâm Chính dường như đã bị bẻ gãy.
Bịch!
Diệp Viêm lại dùng sức ném anh sang một bên.
Lâm Chính như con diều đứt dây, nặng nề đập vào tường lăng mộ.
Lực va chạm khiến cả lăng mộ rung lên.
Đợi khi Lâm Chính rơi xuống đất, lăn trên mặt đất vài vòng, toàn bộ da trên cơ thể anh nứt toác, tấm lưng thậm chí biến dạng.
Không ai biết anh đã phải chịu bao nhiêu vết thương.
Nhưng với tình hình hiện tại, anh đã không còn sức phản kháng.
"Kết thúc rồi!", Thiên Xu thở phào nhẹ nhõm.
Có một khoảnh khắc nào đó hắn ta đã nghĩ có thể Lâm Chính sẽ thắng được Diệp Viêm.
Nhưng xem ra đó chỉ là suy nghĩ hồ đồ mà thôi.
Sức mạnh của Diệp Viêm quả thực khó có người địch nổi.
Mọi người như nín thở nhìn Diệp Viêm.
Hắn lại bước tới chỗ Lâm Chính, đôi mắt lạnh lẽo giờ ngập tràn sát khí.
Lần này hắn tuyệt đối không nhẹ tay.
Nhưng mới đi được vài bước, Diệp Viêm đột nhiên cau chặt mày lại như thể nhận ra điều gì đó. Hắn giơ bàn tay vừa bị Lâm Chính kẹp lên nhìn.
Trên tay hắn chi chít kim bạc!
Đều là Hồng Mông Long Châm!
Mỗi cây kim đã nối với thần mạch của hắn, khoá chặt khí mạch ở tay. Những cây kim không ngừng rung lên, như thể muốn đâm sâu vào khí mạch của hắn.
Diệp Viêm không dám chậm trễ, vội vã dùng bàn tay còn lại định đánh vào tay mình.
Đây rõ ràng là muốn chặt đứt cổ tay!
"Muộn rồi!"
Lâm Chính khó nhọc bò dậy, thều thào nói.
Diệp Viêm đồng tử ngưng chuyển động, cánh tay ban nãy định chặt đứt cổ tay kia giờ đổi vị trí, định chặt đứt cả cánh tay.
Nhưng hắn còn chưa kịp chặt.
Bùm!
Thì một nửa cơ thể hắn nổ tung.
Những người kia bay ra xa rồi ngã bịch xuống đất.
"Cái gì??"
Ai nấy sững sờ.
Lâm Chính còn có thủ đoạn đáng sợ như vậy sao?
"Chuyện... chuyện gì thế này??"
"Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Ai nấy mắt chữ o miệng chữ a, không hiểu nổi chuyện vừa xảy ra.
Chỉ có Diên Dận mở trừng trừng mắt nhìn hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Lẽ nào hắn truyền sức mạnh phi thăng vào kim rồi đưa vào nội thể của thánh quân đại nhân, sau đó mới khiến cơ thể đại nhân phát nổ?"
"Kim châm của hắn sao có thể phá nát cơ thể của thánh quân cơ chứ?", Thiên Xu run rẩy hỏi.
"Nếu như dùng sức mạnh phi thăng ở khoảng cách gần như vậy thì có thể. Các người không nghe thánh quân từng nói sao? Trên người hắn có sức mạnh phi thăng thuần khiết nhất, sức mạnh đó có lẽ chỉ các vị thần khai thiên lập địa mới có được!", Diên Dận nhỏ giọng nói.
Đám người kia hít một hơi lạnh, không ai ho he tiếng nào.
Nhìn Thánh Quân Diệp Viêm lúc này vô cùng thảm.
Một nửa cơ thể nát bét.
Mặc dù cú nổ ban nãy vô cùng đáng sợ nhưng thân thể hắn vẫn chưa nát hết.
Hắn nằm trên mặt đất co giật, một tay và một chân đã đứt, xem ra không còn đủ sức để đứng lên.
Nhìn cảnh tượng này, Diên Dận trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí.
"Thiên Xu, thời cơ để anh thành danh đã đến rồi", Diên Dận nhỏ giọng quay đầu sang thì thầm.
"Thành danh?"
Thiên Xu ngẩn người, sau đó như nhớ ra điều gì, trợn mắt nhìn cô ta: "Ý cô là..."
"Nếu tự tay giết Thánh Quân Diệp Viêm, uy danh của anh sẽ lan ra khắp vực Diệt Vong! Anh sẽ có được vinh quang, đồng thời, tất cả bảo vật trên người thánh quân đều thành của anh hết! Anh... không muốn sao?", Diên Dận khẽ cười nói.
Thiên Xu nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
Nhưng hắn vẫn chưa bị sự cám dỗ này làm cho mê muội. Hắn hừ lạnh một tiếng, đáp: "Vậy tại sao cô không tự ra tay đi?"
"Tôi không có hứng thú với danh lợi!"
"Ha, tưởng tôi là tên thiểu năng sao? Loại phụ nữ như cô mà không hứng thú với danh lợi? Chẳng qua cô sợ Thánh Quân Diệp Viêm còn con bài dự phòng nào ở đằng sau nên mới không dám, định bảo tôi làm con tốt thí! Tôi nói có đúng không?"
"Nếu anh không muốn ra tay thì ắt sẽ có người khác ra tay!"
Diên Dận lắc đầu, bắt đầu đi xúi giục những người khác.
Những người khác không thông minh như Thiên Xu nên nghe lời cô ta mê hoặc xong thì đều nhìn chằm chằm Diệp Viêm, sau đó bước lên phía trước.
"Hả?"
Diệp Viêm yếu ớt chút hơi tàn, lạnh lùng nhìn đám người vừa bước tới.
"Các người... đến để chết sao?", hắn lạnh lùng hỏi.
"Không sai, chúng tôi tới để chết. Có điều, người chết ở đây là thánh quân đại nhân!"
Một kẻ cười hung ác, sau đó nhanh chóng rút ra một con dao găm, nhắm vào lồng ngực Thánh Quân Diệp Viêm.
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay còn lại của Diệp Viêm giữ chặt cánh tay của kẻ kia, khiến con dao không thể đâm xuống.
"Để tôi xem ông có mấy cánh tay!"
Người bên cạnh cũng móc ra con dao găm sắc nhọn định đâm Diệp Viêm.
Diệp Viêm giờ chỉ độc có một tay, làm sao ứng phó được đây?
Dao này sẽ đâm trúng đích là điều đám người kia vô cùng tự tin.
Thế nhưng đúng lúc này.
Ở chỗ cánh tay ban nãy bị đứt của Diệp Viêm nay mọc ra một cánh tay mới lực lưỡng, lập tức giữ chặt cổ tay kẻ kia, ngăn hắn đâm dao xuống.
"Cái gì?"
Kẻ kia sững sờ.
"Mày muốn mấy cánh tay nào?"
Diệp Viêm lạnh lùng nói, đôi mắt hằn lên tia máu.
Soạt!
Lồng ngực Diệp Viêm nứt toác ra, hai cánh tay từ bên trong đó chui ra, bóp chặt cổ hai kẻ kia.
"Hả?"
Thiên Xu sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước.
Diên Dận mặt cũng trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Từ trong lồng ngực còn có thể mọc ra hai cánh tay?
Kẻ này... đúng là quái vật!
Chương 3610: Sáu cánh tay
Hai cánh tay còn đang rỏ máu tong tỏng chui ra từ lồng ngực vô cùng mạnh mẽ, bóp cổ mấy kẻ kia muốn tắt thở.
Hai kẻ kia dùng hết sức bình sinh để gỡ bàn tay trên cổ mình ra, nhưng bất luận có dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay kia.
Hai bàn tay này thực sự quá mạnh.
Cổ của bọn họ đã biến dạng, mặt xanh lét như tàu lá chuối.
"Làm thế nào đây?", Thiên Xu nuốt nước bọt, mắt mở trừng trừng.
Diên Dận không nói gì, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Lúc này, cảnh tượng còn khiến người ta kinh ngạc hơn xuất hiện.
Lúc này hai bàn tay đang bóp cổ kia đột nhiên kéo mạnh một cái, kéo hai người kia vào trong lồng ngực của Diệp Viêm.
"Cái gì??"
Ai nấy đều bàng hoàng.
Hai người kia kêu lên thảm thiết, bị kéo vào trong lồng ngực Diệp Viêm, sau đó máu và những mảnh thịt vụn từ đó bắn ra tung toé, như thể hai người kia vừa bị Diệp Viêm ăn thịt.
Đợi khi dấu vết của hai người kia hoàn toàn biến mất, Diệp Viêm cũng đứng lên trở lại.
Cánh tay và bên chân bị đứt lúc nãy đã mọc trở lại.
Lồng ngực bị banh ra cũng dần được chữa lành.
Qua khe hở nho nhỏ trên lồng ngực hắn vẫn có thể nhìn thấy một đống thịt vụn.
Có lẽ chính là hai kẻ ban này.
Khi lồng ngực hoàn toàn khép lại, Diệp Viêm nuốt nước bọt cái ực.
Cơ thể hắn đã nguyên vẹn như ban đầu!
Ai nấy cứng đờ người, không thốt nên lời.
Đây là thủ đoạn của Diệp Viêm sao?
"Ăn thịt người?"
Lâm Chính hụt hơi, lạnh lùng nhìn hắn: "Xem ra tu vi hiện tại của mày đều là dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này mà có được?"
"Đã là thủ đoạn thì làm gì có liêm sỉ với vô liêm sỉ? Chỉ cần có thể đạt mục tiêu là được rồi. Trên con đường tu Đạo, cần gì quá quan tâm đến vinh nhục, chính nghĩa cơ chứ? Tu sĩ đạt đến cảnh giới viên mãn thực sự đã từ bỏ thất tình lục dục, đâu còn cần phân rõ chính tà?", Diệp Viêm thờ ơ đáp.
"Cũng có lý đấy, chỉ tiếc là, hai chúng ta có quan điểm khác nhau", Lâm Chính gật đầu nói.
"Cũng chẳng sao, dù sao mày cũng chẳng sống được bao lâu nữa".
Diệp Viêm lạnh lùng đáp, sau đó con ngươi của hắn ngưng đọng lại.
Roạt!
Roạt!
Từ lồng ngực hắn lại thò ra hai cánh tay, trên lưng cũng thò ra hai cánh tay nữa.
Diệp Viêm lúc này có tổng cộng sáu cánh tay.
Sức mạnh quả thật kinh người!
“Gọi gió!"
Hắn thét lên một tiếng.
Vù!
Một luồng sức mạnh phi thăng bạo ngược tràn ra khắp trong lăng mộ.
Diên Dận và mấy người kia bị sức mạnh này đè ép xuống dưới sàn nhà, không thể cử động. Ai nấy hoảng loạn, sợ hãi đến cực độ.
"Gọi mưa!"
Diệp Viêm lại thét lên.
Vút! Vút! Vút! Vút...
Trong sức mạnh phi thăng, có một lượng lớn khí hoá thành thần châm.
Chúng điên cuồng xoay chuyển như một cơn lốc bên cạnh Lâm Chính. Chỉ trong nháy mắt đã có hàng chục nghìn kim châm tụ lại như một cơn lốc.
"Thông mệnh!"
Diệp Viêm dứt lời, những người khác lập tức biến mất.
Lâm Chính đôi mắt ngưng trọng, một giây sau đã thấy Diệp Viêm đứng trước mặt mình.
Sáu cánh tay lực lưỡng hung hãn lao về phía anh.
Những cánh tay này trông vô cùng dị thường, tốc độ nhanh như chớp nhưng đánh lên người anh lại không có lực.
Nhưng càng như vậy, Lâm Chính càng lo lắng.
Sự vô lực này chỉ sợ là không phải muốn tiêu diệt thể xác của anh mà là một loại thủ đoạn để phá vỡ lục phủ ngũ tạng của anh!
Mỗi một chưởng của hắn đều là đòn chí mạng.
Nhưng Lâm Chính chỉ có hai tay, sao địch lại sáu tay của hắn?
Mặc dù tốc độ của Lâm Chính rất nhanh nhưng cũng không thể trụ vững, chỉ một lát mà đã bị đánh trúng hơn chục lần.
Bắt buộc phải kẽo giãn khoảng cách với hắn.
Lâm Chính đôi mắt lạnh lùng, dùng sức mạnh phi thăng tạo ra một cú nổ.
"Cút ra!"
Bùm!
Sức mạnh phi thăng thuần khiết phát nổ.
Diệp Viêm bị ép lùi về sau.
Nhưng chỉ một giây sau, tất cả khí châm trong không trung đều nhằm hướng Lâm Chính mà bay tới.
Lâm Chính lại vận khí đỡ đòn.
Khí châm điên cuồng lao đến, nhưng không thể chọc thủng sức mạnh phi thăng tinh khiết.
Chỉ một lát sau, những khí châm này đều tan biến.
"Đã kết thúc chưa?", Thiên Xu bò lồm cồm trên mặt đất lẩm bẩm.
"Chỉ e là chưa", Diên Dận khàn giọng đáp.
Thiên Xu ngẩn người.
Một giây sau.
Phụt!
Lâm Chính miệng phụt ra máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất, khó lòng đứng lên được nữa.
Trên cơ thể anh đã không còn dấu vết của sức mạnh phi thăng.
Lúc này sức mạnh phi thăng của anh... đã bị rút cạn rồi sao?
Mọi người nhanh chóng hành động.
Nhưng Diệp Viêm không cho phép mọi người chia ra tìm, mà cùng nhau kiểm tra.
Bắt đầu kiểm tra từ mộ thất trước nhất kia.
Nếu chia ra tìm thì Diệp Viêm không thể để mắt đến từng mộ thất, có người tìm thấy nhẫn chí tôn hắn cũng không biết.
Hiện giờ vẫn không ai biết rốt cuộc nhẫn chí tôn có uy năng gì, nếu lấy được chiếc nhẫn này có thể khiến người ta lập tức trở nên lớn mạnh, thì Diệp Viêm cũng không tiện đối phó.
Mọi người cũng biết sự kiêng dè của Diệp Viêm nên không nói gì.
Tất cả quay lại mộ thất đầu tiên kia.
"Thánh Quân đại nhân, trong đám người vào đây 50 năm trước có người đã tìm được mộ thất này, bên trong không có thứ gì. Chúng ta vào đây tìm cũng chỉ tốn công vô ích thôi, hay là qua chỗ khác xem sao?", Diên Dận chần chừ một lát rồi lên tiếng.
"Chỗ khác là chỗ nào?".
Diệp Viêm nhìn cô ta.
Diên Dận hơi há miệng, nhưng không biết trả lời thế nào.
Đoàn người nhanh chóng đến ngã rẽ trước đó.
Đám Thiên Xu, Diên Dận lập tức tiến vào mộ thất.
"Khoan đã!", Diệp Viêm bỗng khẽ quát.
Ai nấy sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại.
"Sao thế Diệp Viêm đại nhân?".
Chỉ thấy Diệp Viêm nhìn chằm chằm con đường dưới chân, dường như đang chăm chú quan sát gì đó.
Một lát sau, hắn ta nhíu mày, ngồi xổm xuống sờ mặt đất.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Diệp Viêm đại nhân, có vấn đề gì sao?", Thiên Xu dè dặt hỏi.
"Đã có người đến đây", Diệp Viêm trầm giọng nói.
"Ồ, chắc là người ngoại vực kia", Thiên Xu nói: "Hắn được Lôi Trạch Thiên Các mời đến, vào thần mộ chí tôn này, chúng tôi vốn định đuổi hắn ra khỏi thần mộ, nhưng hắn quá xảo quyệt, một mình bỏ trốn".
"Tôi biết là hắn, nhưng dưới mặt đất dường như có một luồng năng lượng kỳ quái, đây chắc chắn không phải thứ mà hắn sở hữu".
Diệp Viêm bình thản nói, thu hồi tầm mắt.
Bỗng nhiên.
Mắt hắn chạm vào chỗ ngăn bí mật khởi động cơ quan, hắn bước tới ngồi xổm xuống, kiểm tra kĩ càng gì đó.
Mọi người lại càng tò mò hơn.
Rốt cuộc Diệp Viêm định làm gì vậy?
Diệp Viêm chìa tay đè vào ngăn bí mật kia, khẽ ấn xuống.
Cạch!
Ngăn bí mật phát ra âm thanh rất khẽ.
Sau đó, hắn lại dán sát đầu xuống đất, tìm kiếm khe hở chỗ ngăn bí mật.
Một lát sau, hắn vận khí kình, đánh vào đó.
"Diệp Viêm đại nhân, có phát hiện gì không?", Diên Dận dè dặt hỏi.
"Dưới ngăn bí mật có càn khôn", Diệp Viêm khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc.
"Hơn nữa, càn khôn dưới này đã bị người ngoại vực kia phát hiện ra rồi".
"Việc này... Sao hắn biết dưới ngăn bí mật này còn có càn khôn khác?", Thiên Xu sửng sốt hỏi.
"Người này tâm tư vô cùng cẩn mật, làm sao hắn phát hiện được thì tôi không biết".
"Vậy dưới này có gì?".
"Tôi đoán chắc là tinh tủy của Thất Sát Trận".
Diệp Viêm chìa tay ra vuốt mép khe hở kia, sau đó cho lên mũi ngửi, bình thản nói: "Hình như là một mảnh thi thể, hoặc một món nội tạng, cũng có thể là một thi thể".
"Khe hở của ngăn bí mật nhỏ như vậy, nếu thực sự là thi thể hay mảnh thi thể, thì chắc chắn vẫn ở trong đó. Chúng ta phải nghĩ cách lấy nó ra, xem trên thi thể hay nội tạng đó có lợi ích gì không", Diên Dận vội nói.
"Không cần đâu, bây giờ trong đó không có gì cả, sợ là đã bị người ngoại vực kia lấy đi rồi", Diệp Viêm bình thản đáp.
"Hả?".
"Sao... sao có thể chứ? Khe hở của ngăn bí mật nhỏ như vậy, hắn lấy đi kiểu gì?".
Không ai dám tin.
Tại sao Lâm Chính làm được điều này?
Chương 3607: Không chút nương tay
Diệp Viêm không nói gì nữa, mà nhìn chằm chằm ngăn bí mật một lúc, rồi nhanh chân đi về phía mộ thất ở cuối.
Mọi người vội vàng đi theo.
Ầm ầm ầm...
Cánh cửa đá to lớn của mộ thất bị đẩy ra.
Đúng như mọi người nghĩ, bên trong ngoài một cỗ quan tài thì trống trơn.
"Thánh Quân đại nhân, mấy mộ thất khác cũng giống nơi này, ngoài quan tài thì không còn gì khác. Chắc hẳn bốn mộ thất này là những mộ thất bảo vệ xung quanh chủ nhân thần mộ chí tôn. Bọn họ chỉ là bồi táng thì làm gì có bảo bối gì chứ?", Thiên Xu nói.
"Bốn mộ thất? Hình như số lượng không đúng!", Diệp Viêm bình tĩnh nói.
"Không đúng?".
"Không đúng chỗ nào?".
"Vừa rồi khi đến mộ chính ở giữa, các anh nhìn thấy trong mộ thất đó có mấy bức tượng?".
"Hình như là... bảy bức tượng..."
"Vậy Thất Sát Trận có mấy ảo ảnh?".
"Cũng là bảy...", Thiên Xu lẩm bẩm.
Những người khác lập tức biến sắc.
"Bốn mộ này chắc chắn không phải là mộ bồi táng bảo vệ, mà còn có bí mật khác, chỉ là bị các anh bỏ qua thôi".
Diệp Viêm bình thản nói, nhanh chân đi về phía quan tài, đang định mở nó ra, thì bất chợt nhìn về phía nắp quan tài, nhíu mày nói: "Xem ra người ngoại vực kia đã động đến chiếc quan tài này".
"Trong chiếc quan tài này không có gì, động vào thì làm sao chứ?", Thiên Xu nói.
Ầm ầm ầm...
Quan tài mở ra.
Mọi người thò đầu ra nhìn, rồi bật cười.
"Nhìn đi! Thánh Quân đại nhân, tôi đã bảo trong quan tài không có gì rồi mà!".
Diệp Viêm suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Mau, đến các mộ thất khác xem sao".
"Các mộ thất khác?".
"Nhanh lên!".
Diệp Viêm trầm giọng quát, rồi xông thẳng ra ngoài.
Mọi người cũng vội vàng đến những mộ thất khác.
Mộ thất thứ hai vẫn trống hoác.
Mộ thất thứ ba cũng vậy.
Cho đến khi tìm đến mộ thất thứ tư, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Chính đã nằm dưới đất.
Lúc này, toàn thân anh đầy máu, da thịt không có chỗ nào nguyên vẹn, gục ở dưới đất khẽ run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, dường như vô cùng đau đớn.
"Được lắm! Hóa ra thằng chó chết này trốn ở đây! Lần này mày chạy không thoát đâu!".
Một người đàn ông nổi giận đùng đùng đi về phía Lâm Chính, đang định giơ tay túm lấy anh.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, tóm lấy cánh tay người kia, dùng sức nện mạnh vào vách tường bên cạnh.
Rầm!
Cơ thể người đàn ông va mạnh vào bức tường, sau đó nổ tung, hóa thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
"Hả?".
Tất cả mọi người đều ngây ra.
"Tên... tên ngoại vực này trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ thế?".
Thiên Xu lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.
Phải biết rằng, những người được phái vào thần mộ chí tôn đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một người đứng đầu cuộc thi của vực Diệt Vong như Lâm Chính chẳng là gì trong mắt bọn họ cả.
Tuy người ngoại vực này có chút thực lực, nhưng bọn họ vẫn có thể tiếp được mấy chiêu.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính còn hạ đo ván người kia trong chớp mắt.
Đối phương còn không có cơ hội đánh trả.
Sao lại như vậy được?
"Xem ra nhẫn chí tôn ở trong tay anh rồi".
Diệp Viêm bình thản nhìn Lâm Chính nói.
"Tôi không có nhẫn chí tôn".
Lâm Chính thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng bệch là những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Diệp Viêm không nói gì, cất bước đi về phía Lâm Chính.
Rõ ràng là hắn không tin lời Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức khó nhọc bò dậy.
Tuy nỗi đau dữ dội toàn thân khiến cơ thể anh lảo đảo không ngừng, nhưng anh biết lúc này mình không thể trốn tránh.
"Tôi từng nói giết xong những người kia sẽ giết anh, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, tôi không thể không giải quyết anh trước. Bây giờ anh cứ yên tâm lên đường đi".
Dứt lời, Diệp Viêm loáng một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Chính, một tay bóp lấy cổ anh, nhấc lên.
Dường như Lâm Chính không còn sức lực phản kháng, hai chân lơ lửng giữa không trung, không thể động đậy...
Diệp Viêm cũng không nhiều lời, giơ tay còn lại về phía tim anh.
Hắn định móc tim của Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vụt!
Một luồng năng lượng cuồn cuộn phóng ra.
Đồng tử Diệp Viêm run rẩy, còn chưa kịp trở tay.
Bốp!
Hắn lập tức bị chấn động bay vèo đi, nặng nề va vào tường.
Lâm Chính cũng thuận thế trượt xuống đất.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh hãi.
Chương 3608: Con dê chờ giết
Không ai dám tin vào mắt mình.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Viêm vô địch sao có thể bị người ngoại vực này đánh bay được chứ?
Ngay cả người được hồi sinh từ ngàn năm trước cũng bị Diệp Viêm móc não, thì người ngoại vực này là cái thá gì chứ? Sao có thể đấu với Diệp Viêm được?
Diệp Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy.
Hắn nhìn về phía Lâm Chính, sắc mặt vô cùng phức tạp.
"Luồng sức mạnh này... thật là đáng sợ! Đây là sức mạnh phi thăng sao?".
Diệp Viêm lẩm bẩm nói, cảm thấy vô cùng khó tin.
Luồng sức mạnh vừa phóng ra từ trong người Lâm Chính là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất.
Hắn chưa bao giờ thấy sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy.
Đây không phải là sức mạnh mà người phàm có thể tu luyện ra được.
Đây là sức mạnh của thần tiên!
Diệp Viêm kinh ngạc nhìn Lâm Chính, lẽ nào người này... đã trở thành thần tiên?
Không thể nào!
Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù anh có cơ duyên trời ban, thì cũng không thể bước vào cảnh giới đó được.
Nhưng nếu anh không phải thần tiên, thì tại sao lại phóng ra được sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy chứ?
Lẽ nào… anh đã có được đại cơ duyên ở đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nóng rực của Diệp Viêm nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng thần sắc lại càng ngày càng lạnh lùng.
Hắn giơ tay lên, cách không chộp về phía Lâm Chính.
Vù!
Bốn phía xung quanh Lâm Chính nổi lên một luồng khí độc đáng sợ.
Khí độc điên cuồng xoay tròn quanh anh, sau đó hóa thành một luồng gió dữ.
Khí độc hung hãn không ngừng xé rách cơ thể anh, chui vào người anh.
Cơ thể Lâm Chính lập tức chi chít vết thương, một khi khí độc xâm nhập vào người thì thần tiên cũng không cứu được.
Anh thở hổn hển, huy động sức mạnh phi thăng trong cơ thể để bảo vệ quanh người.
Nhưng anh biết rõ, nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ có đường chết.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Lâm Chính xuyên qua khí độc nhìn chằm chằm Diệp Viêm ở bên ngoài, bất ngờ tế sức mạnh phi thăng cuồn cuộn ra, sau đó bỗng dùng sức lao về phía trước.
Vù!
Cơn bão khí độc lập tức bị đánh tan, Lâm Chính giống như con trâu điên, mang theo sức mạnh cuồng bạo lao tới.
Diệp Viêm nhíu mày, hai chân khẽ điểm, bay lên như một sợi lông hồng, khoát tay một cái.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều châm bạc bay ra như sao băng.
Lâm Chính dùng một tay đón đỡ.
Bụp!
Một luồng khí phát nổ.
Châm bạc đều bị nát vụn.
Lâm Chính nhảy vọt lên, giơ tay ra chộp về phía Diệp Viêm ở giữa không trung.
“Hỗn xược!”.
Diệp Viêm tức giận quát, một luồng uy áp cuồn cuộn đánh thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức rơi xuống đất.
“Anh không xứng khiêu chiến tôi!”.
Diệp Viêm đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Chính, sau đó động đậy ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều phi châm đen sì bắn ra từ người hắn, giống như muôn vàn tinh linh, bao trùm lấy Lâm Chính.
Lâm Chính vừa bò dậy đã bị phi châm bao vây.
Chúng không lập tức tấn công Lâm Chính, mà đang tìm cơ hội, khóa chặt tử huyệt của anh, sau đó một kích chí mạng.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đồng thời tế ra châm bạc nghênh chiến.
Nhưng rõ ràng là châm bạc của anh không mạnh bằng Diệp Viêm, phi châm bay tới, tất cả đều bị đánh nát.
“Để xem rốt cuộc trên người anh có cơ duyên gì nào!”.
Diệp Viêm khàn giọng quát, sau đó vung bàn tay lên.
Vèo vèo vèo…
Phi châm quanh người dường như phát hiện ra sơ hở của Lâm Chính, đồng loạt đâm tới.
Cơ thể Lâm Chính không chống đỡ nổi, bị những phi châm này đâm trúng, cả người run bắn lên rồi bất động.
Sức mạnh phi thăng dồi dào quanh người cũng dần tan rã.
“Áp chế được rồi!”.
Đám Thiên Xu, Diên Dận trợn mắt há mồm.
“Xem ra là chúng ta nông cạn rồi, Thánh Quân Diệp Viêm quả nhiên là sự tồn tại vô địch!”, Diên Dận hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Rốt cuộc ai mới có thể đối phó được với người như vậy đây?”, Thiên Xu cũng thì thào.
“Chắc là người đứng đầu trong số bảy thiên tài mới có hi vọng đánh lại được hắn”.
“Người đứng đầu trong số bảy thiên tài?”.
Thiên Xu biến sắc, dường như đang nghĩ tới sự tồn tại cực kỳ đáng sợ nào đó.
Lâm Chính ngồi bệt xuống đất.
Phi châm quanh người đã đâm vào thần kinh và khí mạch của anh, khống chế hoàn toàn mọi hành động và khí kình của anh.
Giờ phút này, anh giống như con dê chờ giết thịt, ngồi yên dưới đất, lặng lẽ chờ Diệp Viêm tàn sát…
Chương 3609: Mày muốn mấy cánh tay?
Diệp Viêm bước lại gần, vẻ mặt điềm nhiên nhìn Lâm Chính đang ngồi trên mặt đất. Sau đó hắn giơ tay lên, lao về phía anh.
Chưởng của hắn toả ra ánh sáng màu trắng nhưng không phải ánh sáng thông thường mà là ánh sáng có khả năng cắt đứt da thịt và khí công của người chạm vào nó.
Hắn không muốn truy hỏi Lâm Chính nữa.
Giờ hắn muốn hoàn toàn tiêu diệt anh.
Lúc này, trên người Lâm Chính có bí mật gì hắn không quan tâm nữa.
Nhưng khi Diệp Viêm vừa vươn tay tới.
Cậc!
Lâm Chính đột ngột đưa tay kẹp chặt tay Diệp Viêm.
Ánh sáng trắng bị anh nghiền nát.
"Hả?"
Diệp Viêm vẻ mặt hơi biến đổi, sau đó nhận ra mình dường như đã trúng chiêu.
Phi châm của hắn cũng không áp chế được Lâm Chính!
Người này cố tình không dùng hết sức mạnh khi chiến đấu.
Lâm Chính đột nhiên dùng lực, định ném Diệp Viêm sang một bên.
Nhưng Diệp Viêm không cho anh cơ hội, lập tức trở tay phản đòn.
Cà rắc!
"Ưm..."
Một cánh tay của Lâm Chính dường như đã bị bẻ gãy.
Bịch!
Diệp Viêm lại dùng sức ném anh sang một bên.
Lâm Chính như con diều đứt dây, nặng nề đập vào tường lăng mộ.
Lực va chạm khiến cả lăng mộ rung lên.
Đợi khi Lâm Chính rơi xuống đất, lăn trên mặt đất vài vòng, toàn bộ da trên cơ thể anh nứt toác, tấm lưng thậm chí biến dạng.
Không ai biết anh đã phải chịu bao nhiêu vết thương.
Nhưng với tình hình hiện tại, anh đã không còn sức phản kháng.
"Kết thúc rồi!", Thiên Xu thở phào nhẹ nhõm.
Có một khoảnh khắc nào đó hắn ta đã nghĩ có thể Lâm Chính sẽ thắng được Diệp Viêm.
Nhưng xem ra đó chỉ là suy nghĩ hồ đồ mà thôi.
Sức mạnh của Diệp Viêm quả thực khó có người địch nổi.
Mọi người như nín thở nhìn Diệp Viêm.
Hắn lại bước tới chỗ Lâm Chính, đôi mắt lạnh lẽo giờ ngập tràn sát khí.
Lần này hắn tuyệt đối không nhẹ tay.
Nhưng mới đi được vài bước, Diệp Viêm đột nhiên cau chặt mày lại như thể nhận ra điều gì đó. Hắn giơ bàn tay vừa bị Lâm Chính kẹp lên nhìn.
Trên tay hắn chi chít kim bạc!
Đều là Hồng Mông Long Châm!
Mỗi cây kim đã nối với thần mạch của hắn, khoá chặt khí mạch ở tay. Những cây kim không ngừng rung lên, như thể muốn đâm sâu vào khí mạch của hắn.
Diệp Viêm không dám chậm trễ, vội vã dùng bàn tay còn lại định đánh vào tay mình.
Đây rõ ràng là muốn chặt đứt cổ tay!
"Muộn rồi!"
Lâm Chính khó nhọc bò dậy, thều thào nói.
Diệp Viêm đồng tử ngưng chuyển động, cánh tay ban nãy định chặt đứt cổ tay kia giờ đổi vị trí, định chặt đứt cả cánh tay.
Nhưng hắn còn chưa kịp chặt.
Bùm!
Thì một nửa cơ thể hắn nổ tung.
Những người kia bay ra xa rồi ngã bịch xuống đất.
"Cái gì??"
Ai nấy sững sờ.
Lâm Chính còn có thủ đoạn đáng sợ như vậy sao?
"Chuyện... chuyện gì thế này??"
"Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Ai nấy mắt chữ o miệng chữ a, không hiểu nổi chuyện vừa xảy ra.
Chỉ có Diên Dận mở trừng trừng mắt nhìn hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Lẽ nào hắn truyền sức mạnh phi thăng vào kim rồi đưa vào nội thể của thánh quân đại nhân, sau đó mới khiến cơ thể đại nhân phát nổ?"
"Kim châm của hắn sao có thể phá nát cơ thể của thánh quân cơ chứ?", Thiên Xu run rẩy hỏi.
"Nếu như dùng sức mạnh phi thăng ở khoảng cách gần như vậy thì có thể. Các người không nghe thánh quân từng nói sao? Trên người hắn có sức mạnh phi thăng thuần khiết nhất, sức mạnh đó có lẽ chỉ các vị thần khai thiên lập địa mới có được!", Diên Dận nhỏ giọng nói.
Đám người kia hít một hơi lạnh, không ai ho he tiếng nào.
Nhìn Thánh Quân Diệp Viêm lúc này vô cùng thảm.
Một nửa cơ thể nát bét.
Mặc dù cú nổ ban nãy vô cùng đáng sợ nhưng thân thể hắn vẫn chưa nát hết.
Hắn nằm trên mặt đất co giật, một tay và một chân đã đứt, xem ra không còn đủ sức để đứng lên.
Nhìn cảnh tượng này, Diên Dận trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí.
"Thiên Xu, thời cơ để anh thành danh đã đến rồi", Diên Dận nhỏ giọng quay đầu sang thì thầm.
"Thành danh?"
Thiên Xu ngẩn người, sau đó như nhớ ra điều gì, trợn mắt nhìn cô ta: "Ý cô là..."
"Nếu tự tay giết Thánh Quân Diệp Viêm, uy danh của anh sẽ lan ra khắp vực Diệt Vong! Anh sẽ có được vinh quang, đồng thời, tất cả bảo vật trên người thánh quân đều thành của anh hết! Anh... không muốn sao?", Diên Dận khẽ cười nói.
Thiên Xu nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
Nhưng hắn vẫn chưa bị sự cám dỗ này làm cho mê muội. Hắn hừ lạnh một tiếng, đáp: "Vậy tại sao cô không tự ra tay đi?"
"Tôi không có hứng thú với danh lợi!"
"Ha, tưởng tôi là tên thiểu năng sao? Loại phụ nữ như cô mà không hứng thú với danh lợi? Chẳng qua cô sợ Thánh Quân Diệp Viêm còn con bài dự phòng nào ở đằng sau nên mới không dám, định bảo tôi làm con tốt thí! Tôi nói có đúng không?"
"Nếu anh không muốn ra tay thì ắt sẽ có người khác ra tay!"
Diên Dận lắc đầu, bắt đầu đi xúi giục những người khác.
Những người khác không thông minh như Thiên Xu nên nghe lời cô ta mê hoặc xong thì đều nhìn chằm chằm Diệp Viêm, sau đó bước lên phía trước.
"Hả?"
Diệp Viêm yếu ớt chút hơi tàn, lạnh lùng nhìn đám người vừa bước tới.
"Các người... đến để chết sao?", hắn lạnh lùng hỏi.
"Không sai, chúng tôi tới để chết. Có điều, người chết ở đây là thánh quân đại nhân!"
Một kẻ cười hung ác, sau đó nhanh chóng rút ra một con dao găm, nhắm vào lồng ngực Thánh Quân Diệp Viêm.
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay còn lại của Diệp Viêm giữ chặt cánh tay của kẻ kia, khiến con dao không thể đâm xuống.
"Để tôi xem ông có mấy cánh tay!"
Người bên cạnh cũng móc ra con dao găm sắc nhọn định đâm Diệp Viêm.
Diệp Viêm giờ chỉ độc có một tay, làm sao ứng phó được đây?
Dao này sẽ đâm trúng đích là điều đám người kia vô cùng tự tin.
Thế nhưng đúng lúc này.
Ở chỗ cánh tay ban nãy bị đứt của Diệp Viêm nay mọc ra một cánh tay mới lực lưỡng, lập tức giữ chặt cổ tay kẻ kia, ngăn hắn đâm dao xuống.
"Cái gì?"
Kẻ kia sững sờ.
"Mày muốn mấy cánh tay nào?"
Diệp Viêm lạnh lùng nói, đôi mắt hằn lên tia máu.
Soạt!
Lồng ngực Diệp Viêm nứt toác ra, hai cánh tay từ bên trong đó chui ra, bóp chặt cổ hai kẻ kia.
"Hả?"
Thiên Xu sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước.
Diên Dận mặt cũng trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Từ trong lồng ngực còn có thể mọc ra hai cánh tay?
Kẻ này... đúng là quái vật!
Chương 3610: Sáu cánh tay
Hai cánh tay còn đang rỏ máu tong tỏng chui ra từ lồng ngực vô cùng mạnh mẽ, bóp cổ mấy kẻ kia muốn tắt thở.
Hai kẻ kia dùng hết sức bình sinh để gỡ bàn tay trên cổ mình ra, nhưng bất luận có dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay kia.
Hai bàn tay này thực sự quá mạnh.
Cổ của bọn họ đã biến dạng, mặt xanh lét như tàu lá chuối.
"Làm thế nào đây?", Thiên Xu nuốt nước bọt, mắt mở trừng trừng.
Diên Dận không nói gì, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Lúc này, cảnh tượng còn khiến người ta kinh ngạc hơn xuất hiện.
Lúc này hai bàn tay đang bóp cổ kia đột nhiên kéo mạnh một cái, kéo hai người kia vào trong lồng ngực của Diệp Viêm.
"Cái gì??"
Ai nấy đều bàng hoàng.
Hai người kia kêu lên thảm thiết, bị kéo vào trong lồng ngực Diệp Viêm, sau đó máu và những mảnh thịt vụn từ đó bắn ra tung toé, như thể hai người kia vừa bị Diệp Viêm ăn thịt.
Đợi khi dấu vết của hai người kia hoàn toàn biến mất, Diệp Viêm cũng đứng lên trở lại.
Cánh tay và bên chân bị đứt lúc nãy đã mọc trở lại.
Lồng ngực bị banh ra cũng dần được chữa lành.
Qua khe hở nho nhỏ trên lồng ngực hắn vẫn có thể nhìn thấy một đống thịt vụn.
Có lẽ chính là hai kẻ ban này.
Khi lồng ngực hoàn toàn khép lại, Diệp Viêm nuốt nước bọt cái ực.
Cơ thể hắn đã nguyên vẹn như ban đầu!
Ai nấy cứng đờ người, không thốt nên lời.
Đây là thủ đoạn của Diệp Viêm sao?
"Ăn thịt người?"
Lâm Chính hụt hơi, lạnh lùng nhìn hắn: "Xem ra tu vi hiện tại của mày đều là dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này mà có được?"
"Đã là thủ đoạn thì làm gì có liêm sỉ với vô liêm sỉ? Chỉ cần có thể đạt mục tiêu là được rồi. Trên con đường tu Đạo, cần gì quá quan tâm đến vinh nhục, chính nghĩa cơ chứ? Tu sĩ đạt đến cảnh giới viên mãn thực sự đã từ bỏ thất tình lục dục, đâu còn cần phân rõ chính tà?", Diệp Viêm thờ ơ đáp.
"Cũng có lý đấy, chỉ tiếc là, hai chúng ta có quan điểm khác nhau", Lâm Chính gật đầu nói.
"Cũng chẳng sao, dù sao mày cũng chẳng sống được bao lâu nữa".
Diệp Viêm lạnh lùng đáp, sau đó con ngươi của hắn ngưng đọng lại.
Roạt!
Roạt!
Từ lồng ngực hắn lại thò ra hai cánh tay, trên lưng cũng thò ra hai cánh tay nữa.
Diệp Viêm lúc này có tổng cộng sáu cánh tay.
Sức mạnh quả thật kinh người!
“Gọi gió!"
Hắn thét lên một tiếng.
Vù!
Một luồng sức mạnh phi thăng bạo ngược tràn ra khắp trong lăng mộ.
Diên Dận và mấy người kia bị sức mạnh này đè ép xuống dưới sàn nhà, không thể cử động. Ai nấy hoảng loạn, sợ hãi đến cực độ.
"Gọi mưa!"
Diệp Viêm lại thét lên.
Vút! Vút! Vút! Vút...
Trong sức mạnh phi thăng, có một lượng lớn khí hoá thành thần châm.
Chúng điên cuồng xoay chuyển như một cơn lốc bên cạnh Lâm Chính. Chỉ trong nháy mắt đã có hàng chục nghìn kim châm tụ lại như một cơn lốc.
"Thông mệnh!"
Diệp Viêm dứt lời, những người khác lập tức biến mất.
Lâm Chính đôi mắt ngưng trọng, một giây sau đã thấy Diệp Viêm đứng trước mặt mình.
Sáu cánh tay lực lưỡng hung hãn lao về phía anh.
Những cánh tay này trông vô cùng dị thường, tốc độ nhanh như chớp nhưng đánh lên người anh lại không có lực.
Nhưng càng như vậy, Lâm Chính càng lo lắng.
Sự vô lực này chỉ sợ là không phải muốn tiêu diệt thể xác của anh mà là một loại thủ đoạn để phá vỡ lục phủ ngũ tạng của anh!
Mỗi một chưởng của hắn đều là đòn chí mạng.
Nhưng Lâm Chính chỉ có hai tay, sao địch lại sáu tay của hắn?
Mặc dù tốc độ của Lâm Chính rất nhanh nhưng cũng không thể trụ vững, chỉ một lát mà đã bị đánh trúng hơn chục lần.
Bắt buộc phải kẽo giãn khoảng cách với hắn.
Lâm Chính đôi mắt lạnh lùng, dùng sức mạnh phi thăng tạo ra một cú nổ.
"Cút ra!"
Bùm!
Sức mạnh phi thăng thuần khiết phát nổ.
Diệp Viêm bị ép lùi về sau.
Nhưng chỉ một giây sau, tất cả khí châm trong không trung đều nhằm hướng Lâm Chính mà bay tới.
Lâm Chính lại vận khí đỡ đòn.
Khí châm điên cuồng lao đến, nhưng không thể chọc thủng sức mạnh phi thăng tinh khiết.
Chỉ một lát sau, những khí châm này đều tan biến.
"Đã kết thúc chưa?", Thiên Xu bò lồm cồm trên mặt đất lẩm bẩm.
"Chỉ e là chưa", Diên Dận khàn giọng đáp.
Thiên Xu ngẩn người.
Một giây sau.
Phụt!
Lâm Chính miệng phụt ra máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất, khó lòng đứng lên được nữa.
Trên cơ thể anh đã không còn dấu vết của sức mạnh phi thăng.
Lúc này sức mạnh phi thăng của anh... đã bị rút cạn rồi sao?
Bình luận facebook