-
Chương 3401-3405
Chương 3401: Đừng động tới người này
Nhận được tin báo, Độc Cô Hoài lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy về phía người Thanh Huyền Tông.
Giờ phút này, những người Thanh Huyền Tông trên người đều là vết bầm tím, rất mệt mỏi, giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến.
Thanh Huyền tông chủ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt giống như suy kiệt thể lực.
"Các người. . . các người tại sao không chết?"
Độc Cô Hoài mở to mắt nhìn đám người, kêu lên một tiếng.
"Ồ? Cậu chủ Hoài mong chúng tôi chết trong rừng Tử Thú sao?"
Nằm trên tảng đá, Lâm Chính mở mắt ra, bình tĩnh hỏi.
Độc Cô Hoài sửng sốt, nhìn thấy vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình nên dừng lại, sau đó trịnh trọng nói: "Tôi sao có thể muốn mọi người bỏ mạng trong rừng Tử Thú? Dù sao mọi người cũng là người mở đường cho chúng tôi! Nhưng tôi rất tò mò, tôi vừa mới nhận được tin tức, trong rừng Tử Thú có sơn tặc, tôi nghĩ mọi người nhất định đã đụng độ bọn chúng, vì sao vẫn bình an vô sự? Chẳng lẽ mọi người không gặp bọn chúng?"
"Chúng tôi đã gặp”.
"Vậy tại sao mọi người vẫn bình an vô sự?"
"Chúng tôi chạy nhanh!"
Lâm Chính mỉm cười.
“Chạy nhanh?” Độc Cô Hoài sửng sốt.
“Đúng vậy, chúng tôi chạy nhanh, có vấn đề gì sao?” Lâm Chính hỏi.
Độc Cô Hoài cau mày, nhưng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.
"Khó trách người của ta không tìm được những người này, bọn họ lại một mạch chạy ra khỏi rừng. Có điều thật không ngờ người của Thanh Huyền Tông lại giỏi chạy trốn như vậy”.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Hoài hừ lạnh một tiếng: "Tôi bảo các người mở đường, vậy mà các người lại bỏ lại quân đội, chạy ra khỏi rừng! Thậm chí ngay cả tin tức này cũng không cho chúng tôi biết, Thanh Huyền Tông đúng là tắc trách! Tôi sẽ trừng phạt các người nghiêm khắc!"
Độc Cô Hoài nói xong lời này, tất cả thành viên Thanh Huyền Tông đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Độc Cô Hoài.
Ai cũng không ngờ Độc Cô Hoài lại định làm như vậy!
Rõ ràng hắn đang muốn chỉnh đốn mọi người một phen!
Nhất thời, mọi người vẻ mặt khó coi, không biết phải làm thế nào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ái Nhiễm cũng căng thẳng, đôi mắt lạnh lùng và cô ấy cúi đầu xuống như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cuối cùng, giống như đã đưa ra quyết định, cô ấy hít một hơi thật sâu, đứng thẳng đi về phía Độc Cô Hoài.
"Tiểu Nhiễm?"
Thanh Huyền tông chủ kinh ngạc.
Ông ta hiểu ý định của Ái Nhiễm.
Cô dự định đích thân thương lượng với Độc Cô Hoài để hắn tha tội cho người của Thanh Huyền Tông.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Cậu chủ Hoài! Chúng tôi làm nhiệm vụ có chỗ nào thất trách? Cậu chủ phải nói rõ ràng, nếu oan sai cho người tốt, e rằng sẽ gây ra thị phi!"
Lâm Chính nói tương đối lớn, tựa hồ không phải muốn nói với Độc Cô Hoài, mà là nói với cả những cao thủ phía sau đi theo Độc Cô thế gia đến vùng đất Tu Di.
Độc Cô Hoài vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi quát: "Đến lúc này, anh còn muốn ngoan cố sao? Tôi muốn các người đi trước thăm dò một chút! Vậy mà các người dám bỏ rơi đại quân, rời khỏi rừng Tử Thú! Cái này còn không gọi là thất trách sao?"
"Nhưng chúng tôi đã thăm dò con đường”, Lâm Chính nói: "Ngay cả khi chúng tôi có thể đi nhanh hơn, chúng tôi cũng không chạy trốn hoặc đi những con đường khác. Đại quân không phải đã đi theo con đường của chúng tôi sao? Hãy nói cho tôi biết, chúng tôi đã thất trách ở đâu?"
"Cái này..." Độc Cô Hoài nhất thời không nói nên lời.
"Cậu chủ ra lệnh cho anh phải giữ khoảng cách với đội khoảng ba cây số, nhưng anh đã sớm rời khỏi rừng Tử Thú. Quãng đường này hẳn phải là mười cây số? Đây không phải là làm trái mệnh lệnh của cậu chủ sao? Chẳng phải là trốn tránh nhiệm vụ sao?" lúc này, bên cạnh có một cao thủ Độc Cô lên tiếng.
"Ồ, trước đó tôi phải đối phó với bọn tặc phỉ trong rừng, đó là lý do tại sao tôi vượt quá khoảng cách. Thế nào? Cậu chủ Hoài, chẳng lẽ anh muốn chúng tôi gặp bọn cướp và đứng im không di chuyển? Nếu vậy thì quá vô lý! Nó sẽ khiến mọi người nghi ngờ rằng cậu chủ Hoài đang nhắm vào Thanh Huyền Tông của chúng tôi! "Lâm Chính mỉm cười, giọng nói vẫn sang sảng.
"Anh. . . " người vừa nói cứng họng.
Độc Cô Hoài mặt sa sầm lại, hai tay nắm chặt.
Nhưng ngay khi hắn đang định làm khó Lâm Chính, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói run rẩy.
"Anh Hai, anh. . . đừng chọc người này nữa. Anh ta. . . chính là kẻ một quyền đánh chết đám tặc phỉ kia. . . "
Chương 3402: Kẻ vô dụng ngoại vực
"Ồ?"
Độc Cô Hoài nhíu mày, nghiêng đầu nhìn.
Hắn phát hiện em gái mình đang đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Cô ta nhìn thẳng vào Lâm Chính, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
“Ý của em là người này một quyền giết chết đám tặc phỉ trong rừng Tử Thú?” Độc Cô Hoài nhàn nhạt hỏi.
"Đúng! Là anh ta! Là anh ta!" cô gái run rẩy kêu lên rồi chỉ vào Lâm Chính.
"Cậu chủ, có khả năng! Từ quần áo của người này có thể nhận ra, hình như không phải là người Thanh Huyền Tông! Chẳng lẽ là một cao thủ ẩn thân?" Lúc này, tâm phúc bên cạnh Độc Cô Hoài lên tiếng.
Độc Cô Hoài nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn một lượt Lâm Chính, lạnh lùng hỏi: "Anh tên là gì?"
Hắn vừa dứt lời, tất cả các cao thủ của gia tộc Độc Cô đã vây quanh hắn, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Một luồng sát khí bắt đầu tỏa ra từ họ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Độc Cô Hoài cũng phần nào tin vào câu chuyện của em gái mình.
Mặc dù trước đây hắn không tin lời nói của em gái mình, nhưng bây giờ dường như tất cả những điều này có chút kỳ lạ, và hắn quyết định thà giết nhầm chứ không bỏ sót.
Nếu Lâm Chính thật sự có thực lực như vậy, vậy nhất định phải diệt trừ, ngừa hậu hoạ về sau.
Dù sao trước đó hắn cũng không động vào người Thanh Huyền Tông, bởi vì hắn cảm thấy những người nhỏ bé này so với thanh danh của Độc Cô thế gia rõ ràng không đáng kể gì.
Nhưng nếu Lâm Chính có thể uy hiếp được hắn, như vậy thanh danh của Độc Cô thế gia cũng không quan trọng. Hắn sẽ bất chấp tất cả nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ phiền phức!
Đám cao thủ kia cũng hiểu được ý tứ của Độc Cô Hoài.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Lâm Chính.
Chỉ cần Lâm Chính có biểu hiện gì khác thường, hơn chục thanh kiếm sẽ bổ vào người anh, phân xác anh thành ngàn mảnh.
"Lâm Chính!"
Lâm Chính cũng không khách khí, chắp tay sau lưng, thờ ơ đáp.
"Lâm Chính?"
Độc Cô Hoài nhìn cao thủ bên cạnh bằng ánh mắt cổ quái, những cao thủ này đều lắc đầu.
Rõ ràng, bọn họ cũng chưa từng nghe tới cái tên này.
"Thanh Huyền tông chủ, người này là người của các ông sao?", Độc Cô Hoài trầm giọng hỏi.
"Cái này...", Thanh Huyền tông chủ vẻ mặt bối rối.
"Có sao nói vậy, tôi khuyên ông nên thành thật khai báo, nếu không một khi tôi tra ra ông gian dối thì người của Thanh Huyền Tông chỉ sợ là toàn bộ phải bỏ mạng ở đây!", Độc Cô Hoài nói giọng lạnh như băng.
Thanh Huyền tông chủ biết rõ sự tàn bạo của Độc Cô Hoài, không chịu được áp lực hắn tạo ra nên chỉ đành đáp: "Hồi bẩm cậu chủ Hoài, vị này quả thực không phải là người của Thanh Huyền Tông, nhưng cậu ấy sẽ đại diện cho chúng tôi tham gia cuộc thi!"
"Cái gì?"
Độc Cô Hoài mặt biến sắc, lập tức nháy mắt với kẻ bên cạnh mình.
Nếu Lâm Chính là người của Thanh Huyền Tông thì Độc Cô Hoài có thể xử lý ngay không cần suy nghĩ.
Bởi Thanh Huyền Tông đến nay thực lực yếu ớt, chẳng ai nên cơm cháo gì nên Độc Cô Hoài coi họ chẳng bằng hạt bụi.
Nhưng nếu đây không phải người của Thanh Huyền Tông, vậy nói không chừng là cao thủ Thanh Huyền tông chủ tìm tới.
Hiện giờ Độc Cô Hoài đã đắc tội với cao thủ này, nếu cao thủ này âm thầm ra tay thì chẳng phải hắn xong đời sao?
Cho nên hắn đành quyết tâm giải quyết Lâm Chính ngay lúc này, diệt trừ hậu hoạ về sau.
Một đám cao thủ của Độc Cô thế gia cưỡi ngựa lao lên, sát khí đằng đằng chuẩn bị ra tay.
Thanh Huyền tông chủ thấy vậy mặt biến sắc, vội vã hét lớn: "Cậu chủ Hoài, xin hãy dừng tay! Lâm Chính cậu ấy chắc chắn không có gì nguy hiểm với cậu chủ!"
"Sao ông biết được?", Độc Cô Hoài lạnh giọng chất vấn.
"Bởi vì. . . . bởi vì Lâm Chính đại nhân là người ngoại vực! Thanh Huyền tông chủ do dự một chút, sau đó lớn tiếng hô.
"Ngoại vực?
Tất cả mọi người đều sững sờ, toàn bộ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
"Ông đang nói gì vậy?" Tên này... đến từ vùng ngoại vực sao? "Độc Cô Hoài cũng trợn tròn mắt, vội vàng chất vấn.
"Vâng, Lâm Chính đại nhân thực sự đến từ ngoại vực. Nếu không tin thì cậu chủ cứ nhìn xem, bộ quần áo trên người cậu ấy vẫn là thương hiệu ngoại vực, còn có điện thoại di động, đồng hồ đeo tay,..." Thanh Huyền tông chủ vội vàng nói.
Đám người kia vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy vui sướng.
Cô gái cũng rất ngạc nhiên, không thể tin được.
"Quả thực là kẻ vô dụng đến từ vùng ngoại vực!"
"Mất công kinh ngạc một phen!"
Các cao thủ bật cười.
Những tộc nhân khác vây xem phía sau cũng bụm miệng cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính đầy sự khinh thường.
Người của vực Diệt Vong cực kỳ cao ngạo, căn bản là xem thường bất cứ kẻ nào đến từ vùng ngoại vực.
Theo bọn họ thấy, y thuật cùng tri thức của vực Diệt Vong đã vượt xa thế giới bên ngoài mấy chục thậm chí hơn trăm năm, đám mông muội ngoại vực căn bản không cần nhắc tới.
"A, phế vật chính là phế vật, Thanh Huyền Tông các ngươi không còn ai sao? Lại đi tìm một người ngoại vực làm đại diện? "Độc Cô Hoài cười lạnh, trong mắt đầy sự khinh thường.
"Hồi bẩm cậu chủ Hoài, thanh Huyền Tông chúng tôi lúc trước ứng phó với Huyết Vô lão tổ, toàn bộ người đều bị thương, không thể tham gia cuộc thi, nhưng lại không muốn lãng phí cơ hội quý giá này nên mới mời Lâm Chính đại nhân đại diện cho chúng tôi tham chiến", Thanh Huyền tông chủ cung kính giải thích.
Chương 3403: Vùng đất Tu Di
"Hóa ra là vậy, hừ, lũ tạp nham này thú vị thật đấy, đã rách lại còn nát. Sớm biết thế này thì các người nên nhường suất thi cho thế gia Độc Cô chúng tôi mới phải. Tôi tùy tiện phái một người quét dọn trong nhà cũng hơn đứt thằng vô dụng ngoại vực này", Độc Cô Hoài khinh bỉ nói, sau đó khẽ phất tay.
Các cường giả của thế gia Độc Cô ở hai bên đều lùi lại.
Sau khi biết Lâm Chính chỉ là một người ngoại vực, Độc Cô Hoài lại càng không muốn động đến anh.
Giết người như vậy chỉ khiến hắn bẩn tay, hủy hoại thanh danh của hắn.
Nếu đồn ra ngoài, để người ta biết Độc Cô Hoài hắn nhằm vào một người ngoại vực thì chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
Nghĩ đến đây, Độc Cô Hoài liền quyết định bỏ qua, cứ tham gia cuộc thi trước đã. Còn Ái Nhiễm thì chờ sau cuộc thi hắn sẽ nghĩ cách có được cô ta.
Dù sao hiện giờ Thanh Huyền Tông cũng đi theo thế gia Độc Cô, Ái Nhiễm cũng ở ngay dưới mí mắt hắn.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi".
Độc Cô Hoài bình thản nói, rồi xoay người lên xe ngựa.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Người của Thanh Huyền Tông cũng trở lại phía sau đoàn người.
Nhưng lần này, bọn họ có thể nghe thấy tiếng cười nhạo rõ mồn một của các thế tộc khác.
"Thanh Huyền Tông đúng là kém cỏi, còn tìm cả người ngoại vực giúp đỡ!".
"Nhớ lúc trước, Thanh Huyền Tông cũng là một đại tông nổi tiếng như cồn, không ngờ lại sa cơ đến mức này, đúng là khiến người ta thổn thức!".
"Cũng không biết tổ tiên của Thanh Huyền Tông ở dưới suối vàng biết chuyện này thì sẽ thế nào".
"Chắc là tức đến mức đội mồ sống lại".
"Ha ha ha..."
Những tràng cười chói tai vang lên.
Người của Thanh Huyền Tông nghe thấy thế đều nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay, chỉ muốn lập tức xông tới cho những người này mấy cái bạt tai.
Nhưng thực lực hiện giờ không cho phép, nên bọn họ chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng.
Đoạn đường còn lại cũng coi như yên ổn.
Dù sao thế gia Độc Cô cộng với lực lượng của vô số thế gia tông tộc đã gần như một nhân vật khổng lồ, đâu ai dám cả gan chọc vào bọn họ.
Cứ đi như vậy tròn một ngày, mọi người vượt núi băng đèo, cuối cùng cũng đến được vùng đất Tu Di.
Vùng đất Tu Di nằm ở một bồn địa.
Nhưng bồn địa này vô cùng rộng lớn.
Sau khi mọi người tiến vào vùng đất Tu Di, Lâm Chính mới phát hiện hóa đây là một vùng đất ngũ hành.
Bởi vì xung quanh bồn địa có năm ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có thuộc tính khác nhau. Có ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, có ngọn núi rậm rạp xanh ngắt, có ngọn núi trơ ra đất vàng, có ngọn núi lại đầy sông đầy suối, còn ngọn núi cuối cùng lại là một ngọn núi lửa.
Lâm Chính nhìn xung quanh, ánh mắt đanh lại.
Vùng đất Tu Di này có thể nói là một vùng đất phúc trạch tự nhiên, nếu có thể trồng thảo dược hay tu luyện ở đây, thì sẽ nhận được vô số lợi ích, làm ít hưởng nhiều.
Vực Diệt Vong đúng là một nơi thần kỳ.
Lâm Chính vô cùng cảm khái.
Nhưng sau khi đặt chân vào vùng đây, Lâm Chính lại phát hiện ra sự khác thường.
Anh nhìn thấy bồn địa này lồi lõm đầy hố, có không ít dấu vết đánh nhau, một số chỗ còn có xương trắng, nhìn mà rùng mình.
"Chuyện gì thế này?".
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Vùng đất Tu Di là một mảnh đất tứ chiến, vì nó có điều kiện địa lý được ông trời ưu ái, nên có rất nhiều người của các tông môn thế tộc muốn chiếm nơi này làm của riêng. Trước khi cuộc thi được tổ chức, nơi này vẫn luôn là chiến trường chém giết lẫn nhau, số người chết ở vùng đất Tu Di nhiều không đếm xuể. Sau khi cuộc thi được triển khai, vùng đất Tu Di được chọn làm nơi thi đấu thì chiến tranh mới kết thúc", Ái Nhiễm giải thích.
"Hóa ra là vậy", Lâm Chính gật đầu.
Đúng lúc này, đoàn người đến trước một tòa nhà cao tầng ở cuối bồn địa.
Lâm Chính liếc mắt nhìn tòa nhà, thấy nó đã rất cũ kĩ, nhưng xung quanh có không ít chiến sĩ mặc giáp. Trên người những chiến sĩ này đều tỏa ra mùi thuốc rất nồng, hiển nhiên đều là dược nhân, thực lực vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy đại diện của thế gia Độc Cô đi vào tòa nhà, ở trong đó nửa tiếng mới đi ra.
Người của thế gia Độc Cô vừa đi, người của các thế tộc đi theo thế gia Độc Cô cũng tranh nhau lao vào tòa nhà.
"Bọn họ làm gì vậy?".
Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Đăng ký chứ sao!", Ái Nhiễm đáp.
"Lâm Chính đại nhân, mời cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu đi đăng ký trước", tông chủ Thanh Huyền Tông mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, đi theo tông chủ Thanh Huyền Tông vào tòa nhà.
Bắt đầu từ bây giờ, thế gia Độc Cô sẽ không phụ trách sự an toàn của những người này nữa.
Mọi người vội vàng đăng ký, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi, chờ cuộc thi bắt đầu.
Bởi vì đây là cuộc thi quy mô lớn của vực Diệt Vong, có hơn một nghìn thế tộc đến tham gia, quy mô khổng lồ, nên thời gian khá dài.
Xếp hàng một tiếng, cuối cùng cũng đến Lâm Chính.
"Từ đâu đến?".
Ở đại sảnh tầng một, một người để râu chữ bát đang vừa ghi chép ở bàn vừa hỏi.
"Thanh Huyền Tông".
"Người đại diện là ai?".
"Lâm Chính".
"Được".
Người kia nhanh chóng ghi chép thông tin của Lâm Chính, sau đó lấy một thẻ số ở chiếc hộp bên cạnh ra, đưa cho tông chủ Thanh Huyền Tông, nheo mắt quan sát ông ta, cười nói: "Tôi thấy hình như Thanh Huyền Tông của các ông chỉ là một tông nhỏ, tôi có lời khuyên thế này, mọi thông tin đều có thể sửa được, các ông tham gia cuộc thi chỉ có phí công vô ích thôi, không lấy được lợi lộc gì đâu. Không bằng cầm thẻ số này đi đổi lấy những thứ có ích hơn".
Người kia vừa dứt lời, tông chủ Thanh Huyền Tông liền biến sắc, vội nhỏ giọng nói: "Không cần, cảm ơn, cảm ơn..."
Sau đó túm lấy cánh tay Lâm Chính, vội vàng đi ra ngoài.
Lâm Chính chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Chương 3404: Có vấn đề gì sao?
Tông chủ Thanh Huyền Tông kéo Lâm Chính đi thẳng ra ngoài, nhanh chóng tụ họp với đám Ái Nhiễm.
"Mau, chúng ta đến chỗ của thế gia Độc Cô đi, rời khỏi đây trước đã", tông chủ Thanh Huyền Tông khẽ quát.
Lâm Chính lại càng ù ù cạc cạc.
Tông chủ Thanh Huyền Tông bị làm sao vậy?
Người phụ trách việc đăng ký chỉ thuận miệng khuyên thế thôi mà đã khiến ông ta sợ đến mức này sao?
Lẽ nào lời khuyên của người kia có gì mờ ám?
Đúng lúc Lâm Chính đang suy nghĩ thì mọi người dừng bước.
Ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện một đám người đang đi tới.
"Gặp rắc rối rồi!", sắc mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông vô cùng khó coi, khàn giọng nói.
"Có chuyện gì vậy tông chủ?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu không nghe thấy vừa rồi người đăng ký cho chúng ta nói gì sao?".
"Có nghe thấy".
"Vậy cậu hiểu câu đó có nghĩa là gì không?".
"Hình như rất coi thường chúng ta".
"Đúng, cậu ta cảm thấy những tông nhỏ như Thanh Huyền Tông chúng ta gần như không thể giành được thành tích gì trong cuộc thi, thế nên họ sẽ đánh dấu những thế tộc như chúng ta, và nói cho người của những thế tộc khác biết. Người của những thế tộc kia biết tin sẽ phái người đến tìm chúng ta".
"Tìm chúng ta làm gì?".
"Mua suất thi", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng đáp.
"Cái gì?".
Lâm Chính sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.
Rõ ràng người làm đăng ký kia đã nhận tiền từ người của các thế tộc lớn, để mắt đến suất thi của những tông tộc nhỏ bé, nếu có suất thi phù hợp thì sẽ báo với các gia tộc lớn để họ mua lại.
Câu nói của hắn là khuyến cáo, cũng là nhắc nhở.
Xem ra cuộc thi này không hoàn toàn công bằng mà cũng nhiều mánh khóe.
"Mấy vị là người của Thanh Huyền Tông đúng không? Chúng tôi là người của Thượng Thiện Môn! Chưởng môn của chúng tôi hi vọng Thanh Huyền Tông có thể đi theo Thượng Thiện Môn chúng tôi tham gia cuộc thi. Chắc các vị không có ý kiến gì chứ?", một người đàn ông cao 2m nhìn chằm chằm đám người tông chủ Thanh Huyền Tông, mặt không cảm xúc nói.
Lời nói thì có vẻ khách khí, nhưng giọng điệu và vẻ mặt thì không cho phép người ta từ chối.
Người của Thanh Huyền Tông đều ngớ ra.
Vẻ mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông cũng rất lúng túng.
"Thượng Thiện Môn? Là một trong bảy đại gia tộc nằm ở Bắc cảnh?", trái tim Ái Nhiễm vọt lên tận cổ họng.
"Ghê gớm lắm sao?", Lâm Chính ở bên cạnh hỏi.
"Tuy không bằng với thế gia Độc Cô, nhưng so với nhà họ Dục tôi thì mạnh hơn mấy cấp. Nếu muốn đối phó với Thanh Huyền Tông, e là không cần đích thân Thượng Thiện Môn ra tay, mấy thế tộc nhỏ dưới trướng bọn họ là dư sức xử lý rồi", Ái Nhiễm do dự một lát rồi nhỏ giọng đáp.
"Hóa ra là vậy", Lâm Chính hiểu ra.
Nếu là trước kia thì chắc chắn tông chủ Thanh Huyền Tông không muốn đắc tội với những thế lực này, nhưng suất thi này là hi vọng sống của Thanh Huyền Tông thậm chí là Lâm Chính, sao ông ta có thể dễ dàng nhường lại được?
Thấy tông chủ Thanh Huyền Tông do dự, Lâm Chính đi tới, đang định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Thượng Thiện Môn các cậu oai phong gớm nhỉ? Cướp suất thi một cách trắng trợn ở vùng đất Tu Di? Các cậu không coi Lôi Trạch Thiên Các ra gì phải không?".
Mọi người bất giác nhìn sang, chỉ thấy một đám người đang xôn xao đi về phía này.
"Người của Tề Phượng Sơn?".
Lâm Chính nhận ra trang phục của những người này, vô cùng kinh ngạc.
Người dẫn đầu không phải ai khác, mà chính là ông hai Tề đã gặp lúc trước.
"Tề Phượng Sơn?".
Người của Thượng Thiện Môn nhíu mày: "Các ông có ý gì? Định bảo vệ Thanh Huyền Tông sao?".
"Tề Phượng Sơn chúng tôi trước giờ luôn giao hảo với Thanh Huyền Tông, người của Thanh Huyền Tông chính là bạn của Tề Phượng Sơn! Có vấn đề gì sao?".
Ông hai Tề đi tới trước đám người, ánh mắt đanh lại, nói với bọn họ.
Chương 3405: Tặng quà xin lỗi
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ người của Tề Phượng Sơn lại xuất hiện ở đây, còn bênh vực người của Thanh Huyền Tông.
Tông chủ Thanh Huyền Tông ù ù cạc cạc, ông ta biết Tề Phượng Sơn, nhưng thực ra Tề Phượng Sơn và Thanh Huyền Tông cũng không qua lại nhiều.
Nhưng Ái Nhiễm và Lâm Chính đã mơ hồ đoán ra gì đó.
Hiển nhiên ông hai Tề nhằm vào Lâm Chính.
Thấy thái độ cứng rắn của ông hai Tề, người của Thượng Thiện Môn đều tỏ vẻ lúng túng.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sẵng giọng nói với ông hai Tề: "Tề Phượng Sơn, lần này coi như chúng ta kết thù rồi, cứ chờ đấy".
"Tề Phượng Sơn sẽ tiếp chiêu bất cứ lúc nào, hoan nghênh các vị!", ông hai Tề vẫn rất đúng mực, lạnh lùng nói.
Người của Thượng Thiện Môn trừng mắt nhìn ông ta, rồi phất tay rời đi.
"Cảm ơn ông hai Tề".
Tông chủ Thanh Huyền Tông tươi cười bước tới.
"Không có gì, tôi nghe nói con bé Ái Nhiễm này trước đây từng là đệ tử của Thanh Huyền Tông các ông, nên chúng ta cũng coi như có chút liên quan. Bây giờ thấy các ông bị người ta làm khó, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được?", ông hai Tề chắp tay đáp lễ, mỉm cười đáp.
Tông chủ Thanh Huyền Tông còn định nói gì đó, nhưng thấy ông hai Tề cứ nhìn Lâm Chính mãi, cũng lập tức hiểu ra, không nói gì nữa.
"Chú hai".
Ái Nhiễm bước tới chào hỏi.
"Nhóc con, chuyện của nhà họ Dục chú đã nghe nói rồi, cháu cũng không ra thể thống gì cả, sao có thể bỏ đi như vậy chứ? Chắc là lát nữa đoàn người của nhà họ Dục sẽ đến, lúc đó cháu phải ăn nói với bố cháu thế nào?", ông hai Tề thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Chú hai đừng lo, cháu sẽ tự giải quyết", Ái Nhiễm thuận miệng đáp.
"Được rồi, chú cũng không nói nhiều nữa".
Ông hai Tề gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Lâm Chính, cúi người thật thấp.
"Cậu Lâm, trước đó đã mạo phạm đến cậu, Tề Minh vô cùng xấu hổ, hối hận không thôi. Hôm nay may mắn gặp lại cậu đúng là phúc ba đời, mong cậu nhận của Tề Minh một lạy, tha thứ cho Tề Minh".
Ông hai Tề nói rất thành khẩn.
Tất cả người nhà họ Tề ở phía sau ông ta đều ôm quyền, cúi người một góc 90 độ.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Tề Phượng Sơn cũng coi như có chút tiếng tăm, ông hai Tề lại càng được nhiều người biết đến.
Nhưng tại sao hôm nay bọn họ lại hành đại lễ với một vãn bối vô danh tiểu tốt như vậy? Hơn nữa còn ngay trước mắt mọi người.
Người của Tề Phượng Sơn không cần mặt mũi nữa sao?
Không ai hiểu nổi.
Nhưng ông hai Tề không quan tâm được nhiều như vậy.
Sau chuyện của thần hoa Côn Bằng, ông hai Tề biết mình đã bỏ lỡ cơ hội để khiến nhà họ Tề quật khởi. Nếu Lâm Chính có thể chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm, giúp cô ta lấy lại thiên phú và thực lực, thì nhà họ Tề hoàn toàn có thể dựa vào Tề Thủy Tâm để lên một tầm cao mới.
Nhưng vì ông ta không nỡ nên đã bỏ lỡ cơ hội này, còn khiến Tề Thủy Tâm vẫn chìm đắm trong sự giày vò khổ sở.
Trong lòng ông ta đầy tự trách, càng nghĩ càng hối hận.
Vì thế hôm nay nhìn thấy đám người Lâm Chính, ông ta liền hành đại lễ không chút nghĩ ngợi, cũng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ông ta biết, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Lâm Chính bình thản nhìn ông hai Tề, sao có thể không hiểu ý của ông ta chứ?
Nhưng anh không phải loại người gọi là đến đuổi là đi.
"Ông hai Tề, hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, là nhà họ Tề các ông vi phạm lời hứa trước, tôi không tới tính sổ với các ông đã là nể mặt cô Ái Nhiễm rồi. Mong các ông đừng đến làm phiền tôi nữa", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Cậu Lâm, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì chuyện trước đó. Tôi xin dâng Tiêu Dao Thần Tán, đồng thời bồi thường cho cậu một lô đan dược pháp bảo coi như quà xin lỗi. Xin cậu Lâm hãy tha thứ cho tôi!", ông hai Tề cuống lên, vội vàng nói.
Nhận được tin báo, Độc Cô Hoài lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy về phía người Thanh Huyền Tông.
Giờ phút này, những người Thanh Huyền Tông trên người đều là vết bầm tím, rất mệt mỏi, giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến.
Thanh Huyền tông chủ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt giống như suy kiệt thể lực.
"Các người. . . các người tại sao không chết?"
Độc Cô Hoài mở to mắt nhìn đám người, kêu lên một tiếng.
"Ồ? Cậu chủ Hoài mong chúng tôi chết trong rừng Tử Thú sao?"
Nằm trên tảng đá, Lâm Chính mở mắt ra, bình tĩnh hỏi.
Độc Cô Hoài sửng sốt, nhìn thấy vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình nên dừng lại, sau đó trịnh trọng nói: "Tôi sao có thể muốn mọi người bỏ mạng trong rừng Tử Thú? Dù sao mọi người cũng là người mở đường cho chúng tôi! Nhưng tôi rất tò mò, tôi vừa mới nhận được tin tức, trong rừng Tử Thú có sơn tặc, tôi nghĩ mọi người nhất định đã đụng độ bọn chúng, vì sao vẫn bình an vô sự? Chẳng lẽ mọi người không gặp bọn chúng?"
"Chúng tôi đã gặp”.
"Vậy tại sao mọi người vẫn bình an vô sự?"
"Chúng tôi chạy nhanh!"
Lâm Chính mỉm cười.
“Chạy nhanh?” Độc Cô Hoài sửng sốt.
“Đúng vậy, chúng tôi chạy nhanh, có vấn đề gì sao?” Lâm Chính hỏi.
Độc Cô Hoài cau mày, nhưng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.
"Khó trách người của ta không tìm được những người này, bọn họ lại một mạch chạy ra khỏi rừng. Có điều thật không ngờ người của Thanh Huyền Tông lại giỏi chạy trốn như vậy”.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Hoài hừ lạnh một tiếng: "Tôi bảo các người mở đường, vậy mà các người lại bỏ lại quân đội, chạy ra khỏi rừng! Thậm chí ngay cả tin tức này cũng không cho chúng tôi biết, Thanh Huyền Tông đúng là tắc trách! Tôi sẽ trừng phạt các người nghiêm khắc!"
Độc Cô Hoài nói xong lời này, tất cả thành viên Thanh Huyền Tông đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Độc Cô Hoài.
Ai cũng không ngờ Độc Cô Hoài lại định làm như vậy!
Rõ ràng hắn đang muốn chỉnh đốn mọi người một phen!
Nhất thời, mọi người vẻ mặt khó coi, không biết phải làm thế nào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ái Nhiễm cũng căng thẳng, đôi mắt lạnh lùng và cô ấy cúi đầu xuống như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cuối cùng, giống như đã đưa ra quyết định, cô ấy hít một hơi thật sâu, đứng thẳng đi về phía Độc Cô Hoài.
"Tiểu Nhiễm?"
Thanh Huyền tông chủ kinh ngạc.
Ông ta hiểu ý định của Ái Nhiễm.
Cô dự định đích thân thương lượng với Độc Cô Hoài để hắn tha tội cho người của Thanh Huyền Tông.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Cậu chủ Hoài! Chúng tôi làm nhiệm vụ có chỗ nào thất trách? Cậu chủ phải nói rõ ràng, nếu oan sai cho người tốt, e rằng sẽ gây ra thị phi!"
Lâm Chính nói tương đối lớn, tựa hồ không phải muốn nói với Độc Cô Hoài, mà là nói với cả những cao thủ phía sau đi theo Độc Cô thế gia đến vùng đất Tu Di.
Độc Cô Hoài vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi quát: "Đến lúc này, anh còn muốn ngoan cố sao? Tôi muốn các người đi trước thăm dò một chút! Vậy mà các người dám bỏ rơi đại quân, rời khỏi rừng Tử Thú! Cái này còn không gọi là thất trách sao?"
"Nhưng chúng tôi đã thăm dò con đường”, Lâm Chính nói: "Ngay cả khi chúng tôi có thể đi nhanh hơn, chúng tôi cũng không chạy trốn hoặc đi những con đường khác. Đại quân không phải đã đi theo con đường của chúng tôi sao? Hãy nói cho tôi biết, chúng tôi đã thất trách ở đâu?"
"Cái này..." Độc Cô Hoài nhất thời không nói nên lời.
"Cậu chủ ra lệnh cho anh phải giữ khoảng cách với đội khoảng ba cây số, nhưng anh đã sớm rời khỏi rừng Tử Thú. Quãng đường này hẳn phải là mười cây số? Đây không phải là làm trái mệnh lệnh của cậu chủ sao? Chẳng phải là trốn tránh nhiệm vụ sao?" lúc này, bên cạnh có một cao thủ Độc Cô lên tiếng.
"Ồ, trước đó tôi phải đối phó với bọn tặc phỉ trong rừng, đó là lý do tại sao tôi vượt quá khoảng cách. Thế nào? Cậu chủ Hoài, chẳng lẽ anh muốn chúng tôi gặp bọn cướp và đứng im không di chuyển? Nếu vậy thì quá vô lý! Nó sẽ khiến mọi người nghi ngờ rằng cậu chủ Hoài đang nhắm vào Thanh Huyền Tông của chúng tôi! "Lâm Chính mỉm cười, giọng nói vẫn sang sảng.
"Anh. . . " người vừa nói cứng họng.
Độc Cô Hoài mặt sa sầm lại, hai tay nắm chặt.
Nhưng ngay khi hắn đang định làm khó Lâm Chính, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói run rẩy.
"Anh Hai, anh. . . đừng chọc người này nữa. Anh ta. . . chính là kẻ một quyền đánh chết đám tặc phỉ kia. . . "
Chương 3402: Kẻ vô dụng ngoại vực
"Ồ?"
Độc Cô Hoài nhíu mày, nghiêng đầu nhìn.
Hắn phát hiện em gái mình đang đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Cô ta nhìn thẳng vào Lâm Chính, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
“Ý của em là người này một quyền giết chết đám tặc phỉ trong rừng Tử Thú?” Độc Cô Hoài nhàn nhạt hỏi.
"Đúng! Là anh ta! Là anh ta!" cô gái run rẩy kêu lên rồi chỉ vào Lâm Chính.
"Cậu chủ, có khả năng! Từ quần áo của người này có thể nhận ra, hình như không phải là người Thanh Huyền Tông! Chẳng lẽ là một cao thủ ẩn thân?" Lúc này, tâm phúc bên cạnh Độc Cô Hoài lên tiếng.
Độc Cô Hoài nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn một lượt Lâm Chính, lạnh lùng hỏi: "Anh tên là gì?"
Hắn vừa dứt lời, tất cả các cao thủ của gia tộc Độc Cô đã vây quanh hắn, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Một luồng sát khí bắt đầu tỏa ra từ họ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Độc Cô Hoài cũng phần nào tin vào câu chuyện của em gái mình.
Mặc dù trước đây hắn không tin lời nói của em gái mình, nhưng bây giờ dường như tất cả những điều này có chút kỳ lạ, và hắn quyết định thà giết nhầm chứ không bỏ sót.
Nếu Lâm Chính thật sự có thực lực như vậy, vậy nhất định phải diệt trừ, ngừa hậu hoạ về sau.
Dù sao trước đó hắn cũng không động vào người Thanh Huyền Tông, bởi vì hắn cảm thấy những người nhỏ bé này so với thanh danh của Độc Cô thế gia rõ ràng không đáng kể gì.
Nhưng nếu Lâm Chính có thể uy hiếp được hắn, như vậy thanh danh của Độc Cô thế gia cũng không quan trọng. Hắn sẽ bất chấp tất cả nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ phiền phức!
Đám cao thủ kia cũng hiểu được ý tứ của Độc Cô Hoài.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Lâm Chính.
Chỉ cần Lâm Chính có biểu hiện gì khác thường, hơn chục thanh kiếm sẽ bổ vào người anh, phân xác anh thành ngàn mảnh.
"Lâm Chính!"
Lâm Chính cũng không khách khí, chắp tay sau lưng, thờ ơ đáp.
"Lâm Chính?"
Độc Cô Hoài nhìn cao thủ bên cạnh bằng ánh mắt cổ quái, những cao thủ này đều lắc đầu.
Rõ ràng, bọn họ cũng chưa từng nghe tới cái tên này.
"Thanh Huyền tông chủ, người này là người của các ông sao?", Độc Cô Hoài trầm giọng hỏi.
"Cái này...", Thanh Huyền tông chủ vẻ mặt bối rối.
"Có sao nói vậy, tôi khuyên ông nên thành thật khai báo, nếu không một khi tôi tra ra ông gian dối thì người của Thanh Huyền Tông chỉ sợ là toàn bộ phải bỏ mạng ở đây!", Độc Cô Hoài nói giọng lạnh như băng.
Thanh Huyền tông chủ biết rõ sự tàn bạo của Độc Cô Hoài, không chịu được áp lực hắn tạo ra nên chỉ đành đáp: "Hồi bẩm cậu chủ Hoài, vị này quả thực không phải là người của Thanh Huyền Tông, nhưng cậu ấy sẽ đại diện cho chúng tôi tham gia cuộc thi!"
"Cái gì?"
Độc Cô Hoài mặt biến sắc, lập tức nháy mắt với kẻ bên cạnh mình.
Nếu Lâm Chính là người của Thanh Huyền Tông thì Độc Cô Hoài có thể xử lý ngay không cần suy nghĩ.
Bởi Thanh Huyền Tông đến nay thực lực yếu ớt, chẳng ai nên cơm cháo gì nên Độc Cô Hoài coi họ chẳng bằng hạt bụi.
Nhưng nếu đây không phải người của Thanh Huyền Tông, vậy nói không chừng là cao thủ Thanh Huyền tông chủ tìm tới.
Hiện giờ Độc Cô Hoài đã đắc tội với cao thủ này, nếu cao thủ này âm thầm ra tay thì chẳng phải hắn xong đời sao?
Cho nên hắn đành quyết tâm giải quyết Lâm Chính ngay lúc này, diệt trừ hậu hoạ về sau.
Một đám cao thủ của Độc Cô thế gia cưỡi ngựa lao lên, sát khí đằng đằng chuẩn bị ra tay.
Thanh Huyền tông chủ thấy vậy mặt biến sắc, vội vã hét lớn: "Cậu chủ Hoài, xin hãy dừng tay! Lâm Chính cậu ấy chắc chắn không có gì nguy hiểm với cậu chủ!"
"Sao ông biết được?", Độc Cô Hoài lạnh giọng chất vấn.
"Bởi vì. . . . bởi vì Lâm Chính đại nhân là người ngoại vực! Thanh Huyền tông chủ do dự một chút, sau đó lớn tiếng hô.
"Ngoại vực?
Tất cả mọi người đều sững sờ, toàn bộ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
"Ông đang nói gì vậy?" Tên này... đến từ vùng ngoại vực sao? "Độc Cô Hoài cũng trợn tròn mắt, vội vàng chất vấn.
"Vâng, Lâm Chính đại nhân thực sự đến từ ngoại vực. Nếu không tin thì cậu chủ cứ nhìn xem, bộ quần áo trên người cậu ấy vẫn là thương hiệu ngoại vực, còn có điện thoại di động, đồng hồ đeo tay,..." Thanh Huyền tông chủ vội vàng nói.
Đám người kia vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy vui sướng.
Cô gái cũng rất ngạc nhiên, không thể tin được.
"Quả thực là kẻ vô dụng đến từ vùng ngoại vực!"
"Mất công kinh ngạc một phen!"
Các cao thủ bật cười.
Những tộc nhân khác vây xem phía sau cũng bụm miệng cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính đầy sự khinh thường.
Người của vực Diệt Vong cực kỳ cao ngạo, căn bản là xem thường bất cứ kẻ nào đến từ vùng ngoại vực.
Theo bọn họ thấy, y thuật cùng tri thức của vực Diệt Vong đã vượt xa thế giới bên ngoài mấy chục thậm chí hơn trăm năm, đám mông muội ngoại vực căn bản không cần nhắc tới.
"A, phế vật chính là phế vật, Thanh Huyền Tông các ngươi không còn ai sao? Lại đi tìm một người ngoại vực làm đại diện? "Độc Cô Hoài cười lạnh, trong mắt đầy sự khinh thường.
"Hồi bẩm cậu chủ Hoài, thanh Huyền Tông chúng tôi lúc trước ứng phó với Huyết Vô lão tổ, toàn bộ người đều bị thương, không thể tham gia cuộc thi, nhưng lại không muốn lãng phí cơ hội quý giá này nên mới mời Lâm Chính đại nhân đại diện cho chúng tôi tham chiến", Thanh Huyền tông chủ cung kính giải thích.
Chương 3403: Vùng đất Tu Di
"Hóa ra là vậy, hừ, lũ tạp nham này thú vị thật đấy, đã rách lại còn nát. Sớm biết thế này thì các người nên nhường suất thi cho thế gia Độc Cô chúng tôi mới phải. Tôi tùy tiện phái một người quét dọn trong nhà cũng hơn đứt thằng vô dụng ngoại vực này", Độc Cô Hoài khinh bỉ nói, sau đó khẽ phất tay.
Các cường giả của thế gia Độc Cô ở hai bên đều lùi lại.
Sau khi biết Lâm Chính chỉ là một người ngoại vực, Độc Cô Hoài lại càng không muốn động đến anh.
Giết người như vậy chỉ khiến hắn bẩn tay, hủy hoại thanh danh của hắn.
Nếu đồn ra ngoài, để người ta biết Độc Cô Hoài hắn nhằm vào một người ngoại vực thì chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
Nghĩ đến đây, Độc Cô Hoài liền quyết định bỏ qua, cứ tham gia cuộc thi trước đã. Còn Ái Nhiễm thì chờ sau cuộc thi hắn sẽ nghĩ cách có được cô ta.
Dù sao hiện giờ Thanh Huyền Tông cũng đi theo thế gia Độc Cô, Ái Nhiễm cũng ở ngay dưới mí mắt hắn.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi".
Độc Cô Hoài bình thản nói, rồi xoay người lên xe ngựa.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Người của Thanh Huyền Tông cũng trở lại phía sau đoàn người.
Nhưng lần này, bọn họ có thể nghe thấy tiếng cười nhạo rõ mồn một của các thế tộc khác.
"Thanh Huyền Tông đúng là kém cỏi, còn tìm cả người ngoại vực giúp đỡ!".
"Nhớ lúc trước, Thanh Huyền Tông cũng là một đại tông nổi tiếng như cồn, không ngờ lại sa cơ đến mức này, đúng là khiến người ta thổn thức!".
"Cũng không biết tổ tiên của Thanh Huyền Tông ở dưới suối vàng biết chuyện này thì sẽ thế nào".
"Chắc là tức đến mức đội mồ sống lại".
"Ha ha ha..."
Những tràng cười chói tai vang lên.
Người của Thanh Huyền Tông nghe thấy thế đều nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay, chỉ muốn lập tức xông tới cho những người này mấy cái bạt tai.
Nhưng thực lực hiện giờ không cho phép, nên bọn họ chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng.
Đoạn đường còn lại cũng coi như yên ổn.
Dù sao thế gia Độc Cô cộng với lực lượng của vô số thế gia tông tộc đã gần như một nhân vật khổng lồ, đâu ai dám cả gan chọc vào bọn họ.
Cứ đi như vậy tròn một ngày, mọi người vượt núi băng đèo, cuối cùng cũng đến được vùng đất Tu Di.
Vùng đất Tu Di nằm ở một bồn địa.
Nhưng bồn địa này vô cùng rộng lớn.
Sau khi mọi người tiến vào vùng đất Tu Di, Lâm Chính mới phát hiện hóa đây là một vùng đất ngũ hành.
Bởi vì xung quanh bồn địa có năm ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có thuộc tính khác nhau. Có ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, có ngọn núi rậm rạp xanh ngắt, có ngọn núi trơ ra đất vàng, có ngọn núi lại đầy sông đầy suối, còn ngọn núi cuối cùng lại là một ngọn núi lửa.
Lâm Chính nhìn xung quanh, ánh mắt đanh lại.
Vùng đất Tu Di này có thể nói là một vùng đất phúc trạch tự nhiên, nếu có thể trồng thảo dược hay tu luyện ở đây, thì sẽ nhận được vô số lợi ích, làm ít hưởng nhiều.
Vực Diệt Vong đúng là một nơi thần kỳ.
Lâm Chính vô cùng cảm khái.
Nhưng sau khi đặt chân vào vùng đây, Lâm Chính lại phát hiện ra sự khác thường.
Anh nhìn thấy bồn địa này lồi lõm đầy hố, có không ít dấu vết đánh nhau, một số chỗ còn có xương trắng, nhìn mà rùng mình.
"Chuyện gì thế này?".
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Vùng đất Tu Di là một mảnh đất tứ chiến, vì nó có điều kiện địa lý được ông trời ưu ái, nên có rất nhiều người của các tông môn thế tộc muốn chiếm nơi này làm của riêng. Trước khi cuộc thi được tổ chức, nơi này vẫn luôn là chiến trường chém giết lẫn nhau, số người chết ở vùng đất Tu Di nhiều không đếm xuể. Sau khi cuộc thi được triển khai, vùng đất Tu Di được chọn làm nơi thi đấu thì chiến tranh mới kết thúc", Ái Nhiễm giải thích.
"Hóa ra là vậy", Lâm Chính gật đầu.
Đúng lúc này, đoàn người đến trước một tòa nhà cao tầng ở cuối bồn địa.
Lâm Chính liếc mắt nhìn tòa nhà, thấy nó đã rất cũ kĩ, nhưng xung quanh có không ít chiến sĩ mặc giáp. Trên người những chiến sĩ này đều tỏa ra mùi thuốc rất nồng, hiển nhiên đều là dược nhân, thực lực vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy đại diện của thế gia Độc Cô đi vào tòa nhà, ở trong đó nửa tiếng mới đi ra.
Người của thế gia Độc Cô vừa đi, người của các thế tộc đi theo thế gia Độc Cô cũng tranh nhau lao vào tòa nhà.
"Bọn họ làm gì vậy?".
Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Đăng ký chứ sao!", Ái Nhiễm đáp.
"Lâm Chính đại nhân, mời cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu đi đăng ký trước", tông chủ Thanh Huyền Tông mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, đi theo tông chủ Thanh Huyền Tông vào tòa nhà.
Bắt đầu từ bây giờ, thế gia Độc Cô sẽ không phụ trách sự an toàn của những người này nữa.
Mọi người vội vàng đăng ký, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi, chờ cuộc thi bắt đầu.
Bởi vì đây là cuộc thi quy mô lớn của vực Diệt Vong, có hơn một nghìn thế tộc đến tham gia, quy mô khổng lồ, nên thời gian khá dài.
Xếp hàng một tiếng, cuối cùng cũng đến Lâm Chính.
"Từ đâu đến?".
Ở đại sảnh tầng một, một người để râu chữ bát đang vừa ghi chép ở bàn vừa hỏi.
"Thanh Huyền Tông".
"Người đại diện là ai?".
"Lâm Chính".
"Được".
Người kia nhanh chóng ghi chép thông tin của Lâm Chính, sau đó lấy một thẻ số ở chiếc hộp bên cạnh ra, đưa cho tông chủ Thanh Huyền Tông, nheo mắt quan sát ông ta, cười nói: "Tôi thấy hình như Thanh Huyền Tông của các ông chỉ là một tông nhỏ, tôi có lời khuyên thế này, mọi thông tin đều có thể sửa được, các ông tham gia cuộc thi chỉ có phí công vô ích thôi, không lấy được lợi lộc gì đâu. Không bằng cầm thẻ số này đi đổi lấy những thứ có ích hơn".
Người kia vừa dứt lời, tông chủ Thanh Huyền Tông liền biến sắc, vội nhỏ giọng nói: "Không cần, cảm ơn, cảm ơn..."
Sau đó túm lấy cánh tay Lâm Chính, vội vàng đi ra ngoài.
Lâm Chính chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Chương 3404: Có vấn đề gì sao?
Tông chủ Thanh Huyền Tông kéo Lâm Chính đi thẳng ra ngoài, nhanh chóng tụ họp với đám Ái Nhiễm.
"Mau, chúng ta đến chỗ của thế gia Độc Cô đi, rời khỏi đây trước đã", tông chủ Thanh Huyền Tông khẽ quát.
Lâm Chính lại càng ù ù cạc cạc.
Tông chủ Thanh Huyền Tông bị làm sao vậy?
Người phụ trách việc đăng ký chỉ thuận miệng khuyên thế thôi mà đã khiến ông ta sợ đến mức này sao?
Lẽ nào lời khuyên của người kia có gì mờ ám?
Đúng lúc Lâm Chính đang suy nghĩ thì mọi người dừng bước.
Ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện một đám người đang đi tới.
"Gặp rắc rối rồi!", sắc mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông vô cùng khó coi, khàn giọng nói.
"Có chuyện gì vậy tông chủ?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu không nghe thấy vừa rồi người đăng ký cho chúng ta nói gì sao?".
"Có nghe thấy".
"Vậy cậu hiểu câu đó có nghĩa là gì không?".
"Hình như rất coi thường chúng ta".
"Đúng, cậu ta cảm thấy những tông nhỏ như Thanh Huyền Tông chúng ta gần như không thể giành được thành tích gì trong cuộc thi, thế nên họ sẽ đánh dấu những thế tộc như chúng ta, và nói cho người của những thế tộc khác biết. Người của những thế tộc kia biết tin sẽ phái người đến tìm chúng ta".
"Tìm chúng ta làm gì?".
"Mua suất thi", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng đáp.
"Cái gì?".
Lâm Chính sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.
Rõ ràng người làm đăng ký kia đã nhận tiền từ người của các thế tộc lớn, để mắt đến suất thi của những tông tộc nhỏ bé, nếu có suất thi phù hợp thì sẽ báo với các gia tộc lớn để họ mua lại.
Câu nói của hắn là khuyến cáo, cũng là nhắc nhở.
Xem ra cuộc thi này không hoàn toàn công bằng mà cũng nhiều mánh khóe.
"Mấy vị là người của Thanh Huyền Tông đúng không? Chúng tôi là người của Thượng Thiện Môn! Chưởng môn của chúng tôi hi vọng Thanh Huyền Tông có thể đi theo Thượng Thiện Môn chúng tôi tham gia cuộc thi. Chắc các vị không có ý kiến gì chứ?", một người đàn ông cao 2m nhìn chằm chằm đám người tông chủ Thanh Huyền Tông, mặt không cảm xúc nói.
Lời nói thì có vẻ khách khí, nhưng giọng điệu và vẻ mặt thì không cho phép người ta từ chối.
Người của Thanh Huyền Tông đều ngớ ra.
Vẻ mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông cũng rất lúng túng.
"Thượng Thiện Môn? Là một trong bảy đại gia tộc nằm ở Bắc cảnh?", trái tim Ái Nhiễm vọt lên tận cổ họng.
"Ghê gớm lắm sao?", Lâm Chính ở bên cạnh hỏi.
"Tuy không bằng với thế gia Độc Cô, nhưng so với nhà họ Dục tôi thì mạnh hơn mấy cấp. Nếu muốn đối phó với Thanh Huyền Tông, e là không cần đích thân Thượng Thiện Môn ra tay, mấy thế tộc nhỏ dưới trướng bọn họ là dư sức xử lý rồi", Ái Nhiễm do dự một lát rồi nhỏ giọng đáp.
"Hóa ra là vậy", Lâm Chính hiểu ra.
Nếu là trước kia thì chắc chắn tông chủ Thanh Huyền Tông không muốn đắc tội với những thế lực này, nhưng suất thi này là hi vọng sống của Thanh Huyền Tông thậm chí là Lâm Chính, sao ông ta có thể dễ dàng nhường lại được?
Thấy tông chủ Thanh Huyền Tông do dự, Lâm Chính đi tới, đang định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Thượng Thiện Môn các cậu oai phong gớm nhỉ? Cướp suất thi một cách trắng trợn ở vùng đất Tu Di? Các cậu không coi Lôi Trạch Thiên Các ra gì phải không?".
Mọi người bất giác nhìn sang, chỉ thấy một đám người đang xôn xao đi về phía này.
"Người của Tề Phượng Sơn?".
Lâm Chính nhận ra trang phục của những người này, vô cùng kinh ngạc.
Người dẫn đầu không phải ai khác, mà chính là ông hai Tề đã gặp lúc trước.
"Tề Phượng Sơn?".
Người của Thượng Thiện Môn nhíu mày: "Các ông có ý gì? Định bảo vệ Thanh Huyền Tông sao?".
"Tề Phượng Sơn chúng tôi trước giờ luôn giao hảo với Thanh Huyền Tông, người của Thanh Huyền Tông chính là bạn của Tề Phượng Sơn! Có vấn đề gì sao?".
Ông hai Tề đi tới trước đám người, ánh mắt đanh lại, nói với bọn họ.
Chương 3405: Tặng quà xin lỗi
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ người của Tề Phượng Sơn lại xuất hiện ở đây, còn bênh vực người của Thanh Huyền Tông.
Tông chủ Thanh Huyền Tông ù ù cạc cạc, ông ta biết Tề Phượng Sơn, nhưng thực ra Tề Phượng Sơn và Thanh Huyền Tông cũng không qua lại nhiều.
Nhưng Ái Nhiễm và Lâm Chính đã mơ hồ đoán ra gì đó.
Hiển nhiên ông hai Tề nhằm vào Lâm Chính.
Thấy thái độ cứng rắn của ông hai Tề, người của Thượng Thiện Môn đều tỏ vẻ lúng túng.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sẵng giọng nói với ông hai Tề: "Tề Phượng Sơn, lần này coi như chúng ta kết thù rồi, cứ chờ đấy".
"Tề Phượng Sơn sẽ tiếp chiêu bất cứ lúc nào, hoan nghênh các vị!", ông hai Tề vẫn rất đúng mực, lạnh lùng nói.
Người của Thượng Thiện Môn trừng mắt nhìn ông ta, rồi phất tay rời đi.
"Cảm ơn ông hai Tề".
Tông chủ Thanh Huyền Tông tươi cười bước tới.
"Không có gì, tôi nghe nói con bé Ái Nhiễm này trước đây từng là đệ tử của Thanh Huyền Tông các ông, nên chúng ta cũng coi như có chút liên quan. Bây giờ thấy các ông bị người ta làm khó, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được?", ông hai Tề chắp tay đáp lễ, mỉm cười đáp.
Tông chủ Thanh Huyền Tông còn định nói gì đó, nhưng thấy ông hai Tề cứ nhìn Lâm Chính mãi, cũng lập tức hiểu ra, không nói gì nữa.
"Chú hai".
Ái Nhiễm bước tới chào hỏi.
"Nhóc con, chuyện của nhà họ Dục chú đã nghe nói rồi, cháu cũng không ra thể thống gì cả, sao có thể bỏ đi như vậy chứ? Chắc là lát nữa đoàn người của nhà họ Dục sẽ đến, lúc đó cháu phải ăn nói với bố cháu thế nào?", ông hai Tề thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Chú hai đừng lo, cháu sẽ tự giải quyết", Ái Nhiễm thuận miệng đáp.
"Được rồi, chú cũng không nói nhiều nữa".
Ông hai Tề gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Lâm Chính, cúi người thật thấp.
"Cậu Lâm, trước đó đã mạo phạm đến cậu, Tề Minh vô cùng xấu hổ, hối hận không thôi. Hôm nay may mắn gặp lại cậu đúng là phúc ba đời, mong cậu nhận của Tề Minh một lạy, tha thứ cho Tề Minh".
Ông hai Tề nói rất thành khẩn.
Tất cả người nhà họ Tề ở phía sau ông ta đều ôm quyền, cúi người một góc 90 độ.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Tề Phượng Sơn cũng coi như có chút tiếng tăm, ông hai Tề lại càng được nhiều người biết đến.
Nhưng tại sao hôm nay bọn họ lại hành đại lễ với một vãn bối vô danh tiểu tốt như vậy? Hơn nữa còn ngay trước mắt mọi người.
Người của Tề Phượng Sơn không cần mặt mũi nữa sao?
Không ai hiểu nổi.
Nhưng ông hai Tề không quan tâm được nhiều như vậy.
Sau chuyện của thần hoa Côn Bằng, ông hai Tề biết mình đã bỏ lỡ cơ hội để khiến nhà họ Tề quật khởi. Nếu Lâm Chính có thể chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm, giúp cô ta lấy lại thiên phú và thực lực, thì nhà họ Tề hoàn toàn có thể dựa vào Tề Thủy Tâm để lên một tầm cao mới.
Nhưng vì ông ta không nỡ nên đã bỏ lỡ cơ hội này, còn khiến Tề Thủy Tâm vẫn chìm đắm trong sự giày vò khổ sở.
Trong lòng ông ta đầy tự trách, càng nghĩ càng hối hận.
Vì thế hôm nay nhìn thấy đám người Lâm Chính, ông ta liền hành đại lễ không chút nghĩ ngợi, cũng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ông ta biết, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Lâm Chính bình thản nhìn ông hai Tề, sao có thể không hiểu ý của ông ta chứ?
Nhưng anh không phải loại người gọi là đến đuổi là đi.
"Ông hai Tề, hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, là nhà họ Tề các ông vi phạm lời hứa trước, tôi không tới tính sổ với các ông đã là nể mặt cô Ái Nhiễm rồi. Mong các ông đừng đến làm phiền tôi nữa", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Cậu Lâm, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì chuyện trước đó. Tôi xin dâng Tiêu Dao Thần Tán, đồng thời bồi thường cho cậu một lô đan dược pháp bảo coi như quà xin lỗi. Xin cậu Lâm hãy tha thứ cho tôi!", ông hai Tề cuống lên, vội vàng nói.
Bình luận facebook