-
Chương 3391-3395
Chương 3391: Đường chết.
Sáng ngày hôm sau đội quân của thế gia Độc Cô đã rời khỏi Huyền Hoa Thành đi về phía khu vực Tu Di.
Cả đội quân lên tới hàng chục nghìn người. Những kẻ mạnh nhất của thế gia Độc Cô đi trước tiên. Ai cũng sở hữu khí tức hừng hực. Mỗi người đều cưỡi ngựa trắng, ưỡn ngực tiến công.
Phía sau là đoàn quân của các thế tộc khác. Ai cũng đang nói chuyện vui vẻ, dù sao thì lên được con thuyền của thế gia Độc Cô mà, việc tới Tu Di sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Đội quân dài dằng dặc, đoàn người đi đầu phải đi tầm 20 phút rồi thì những người cuối cùng mới lại xuất phát. Một đoàn quân như thế đương nhiên là không ai dám xem thường rồi.
Độc Cô Hoài ngồi trên chiếc kêu được kéo bằng tám con ngựa trắng, ôm hai cô gái hai bên.
Nhưng rõ ràng là ánh mắt hắn trông vô cùng âm sầm, tâm trạng cũng không tốt, thế nên động tác vuốt ve các cô gái cũng trở nên mạn bạo khiến các cô cảm thấy đau.
“Công tử, công tử làm em đau rồi”, một cô gái nói.
“Hình như hôm nay công tử không được vui. Xảy ra chuyện gì sao?”, cô gái còn lại khẽ hỏi.
“Chuyện của bổn công tử các người đừng hỏi nhiều”, Độc Cô Hoài đanh mắt, lạnh lùng nói.
“Tiểu nữ đáng chết”, hai cô gái vội vàng lên tiếng.
“Các người muốn biết, nói ra cũng chẳng sao cả, chẳng qua là do có một kẻ không chịu khuất phục bổn công tử mà thôi. Bổn công tử tối qua đã ở trong phòng đợi kẻ đó hai tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng cô ta đâu nên thấy hận”, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên vẻ dữ tợn.
“Rốt cuộc là kẻ nào đã đối xử với công tử nhà chúng ta như vậy chứ?”
“Được công tử để ý là phúc phần ba đời mà không biết điều. Đúng là chán sống”.
Hai cô gái thầm chửi rủa. Độc Cô Hoài càng nghe càng thấy tức. Hắn nhìn hai cô gái xinh đẹp bên cạnh nhưng so với Ái Nhiễm thì vẫn không thể sánh bằng.
Hắn cảm thấy hỗn loạn bèn trầm giọng: “Cút ra ngoài”.
Hai cô gái giật mình nhìn ánh mắt dữ dằn của Độc Cô Hoài sau đó lập tức bước xuống xe. Lúc này, một người đàn ông bước tới bên cạnh: “Cậu chủ”.
“Có chuyện gì không?”, Độc Cô Hoài hỏi bằng giọng bực dọc.
“Người của Thanh Huyền Tông đã nộp phí rồi, đang cùng chúng ta tới Tu Di. Cô gái tên Ái Nhiễm...cũng có mặt”, người đàn ông cung kính nói.
“Cái gì? Bọn họ nộp phí rồi sao? Còn đi theo nữa”.
Độc Cô Hoài bừng tỉnh: “Đám đó không bỏ trốn à?”
“Không ạ, xem ra bọn họ quyết tâm tham gia cuộc thi rồi”.
“Vậy à? Hừ, tôi còn tưởng họ bỏ chạy ngay trong đêm rồi chứ? Tôi còn dặn dò thuộc hạ canh ngoài ngoại vực để tóm chúng cơ mà. Thật không ngờ chúng không những không bỏ chạy mà còn nộp cả phí. Thú vị đấy”, Độc Cô Hoài nheo mắt nói: “Thế này đi, ông lập tức hạ lệnh thông báo cho Thanh Huyền Tông mau đi về phía trước, dẫn đầu đoàn”.
“Để bọn họ dẫn đầu sao ạ?”
Người kia giật mình, nhưng lập tức hiểu ra ý của Độc Cô Hoài bèn gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi”, nói xong người này bèn chạy đi tìm Thanh Huyền Tông.
Lúc này người của Thanh Huyền Tông đang cảm thấy lo lắng không yên nên đi phía sau cùng. Bọn họ tin với tính cách của Độc Cô Hoài thì hắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Một khi đối phương gây khó dễ thì phải đối phó thế nào đây? Không ai biết được.
“Chúng ta nên mua vài con ngựa”, Lâm Chính nhìn thấy những người khác đều cưỡi ngựa còn mình thì đi bộ nên chau mày.
“Xin lỗi Lâm Chính, tiền của chúng ta thật sự có hạn”, tông chủ cười khổ.
“Lát nữa mua”, Ái Nhiễm nói. Lâm Chính gật đầu.
“Các người là người của Thanh Huyền Tông phải không?”, lúc này một người đàn ông cưỡi ngựa trắng lao tới, kéo dây thắng ngựa và nhìn chăm chăm đám đông.
Bọn họ sợ hết hồn. Nhìn phục sức của người này thì biết ngay là người của thế gia Độc Cô.
“Đúng vậy, xin hỏi có việc gì không?”, tông chủ thận trọng hỏi.
“Tôi nhận được mệnh lệnh từ phía trên, con đường phía trước gập ghềnh, hiểm yếu, cần người dẫn đường, cậu chủ đề cử các người, ra lệnh cho người của Thanh Huyền Tông nhanh chóng vượt lên trước dẫn đường, rõ chưa?”, người này hét lớn.
“Dẫn đường sao?”, đám đông bàng hoàng.
Đột nhiên Nam Phong nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ phía trước là rừng Tử Thú, nơi đó không những có nhiều thú dữ mà còn là nơi thích hợp để người khác mai phục, chúng tôi dẫn đường thì khác gì tự tìm đường chết”.
“Cái gì”, mọi người tái mặt.
Chương 3392: Cướp đường
“Nghe đây, đây là nhiệm vụ mà thế gia Độc Cô sắp xếp, các người phải làm theo. Nếu như dám đối kháng thì theo như quy định trước đó, thế gia Độc Cô được quyền tùy ý xử lý các người”.
Người kia hừ giọng, kéo dây ngựa và rời đi. Đám đông tái mặt, ai cũng á khẩu.
“Lúc trước tôi đi gặp người quản sự của thế gia Độc Cô. Quản sự nói rằng hành trình này nhất định phải thuận theo bọn họ, nếu đối kháng thì thế gia Độc Cô được toàn quyền giải quyết chúng ta”, tông chủ nói giọng khàn khàn.
“Hả? Vậy tức là đi cũng chết mà không đi cũng chết?”, Nam Phong bàng hoàng.
“Đây chắc chắn là mưu đồ của tên Độc Cô Hoài đó. Hắn muốn chúng ta phải chết”.
“Chết tiệt”.
“Tên Độc Cô Hoài này đúng là độc ác”, đám đông nghiến răng chửi rủa.
“Giờ nói gì cũng vô ích, chúng ta không đi trước dẫn đường thì chắc chắn Độc Cô Hoài sẽ làm khó chúng ta. Giờ chúng ta đuối lý, hoặc là thử tiến tới hoặc là lập tức chuồn”, Ái Nhiễm trầm giọng.
“Vậy thì chúng ta thử xem sao?”, Lâm Chính nói. Người của Thanh Huyền Tông nhìn nhau, tất cả đều liều mạng lao lên trước.
“Ấy, đám người đó đi đâu vậy?”
“Anh không biết sao? Họ đắc tội với cậu chủ Hoài nên bị ra lệnh đi lên trước dẫn đường đấy”.
“Dẫn đường? Phía trước là rừng Tử Thú, vậy thì khác gì đâm đầu vào chỗ chết?”
“Không phải họ chán sống mà là cậu chủ Hoài muốn họ chết. Hừ, đúng là một lũ ngốc, đắc tội với cậu chủ Hoài lại còn tham gia đội quân của thế gia Độc Cô. Vậy khác gì là nộp mạng cho cậu ta chứ?”
“Nếu là tôi thì tôi đã bỏ chạy từ lâu rồi?”
“Chạy, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy. Anh tưởng rằng cậu chủ Hoài sẽ tha cho bọn họ sao? Dù có chạy khỏi vực Diệt Vong thì đám người đó cũng chết thôi. Tôi thấy chắc họ cũng biết là không thoát được nên mới ngoan ngoãn ở lại đối diện với sự thật đấy”.
Những người có mặt nhìn đám người Thanh Huyền Tông và xì xầm.
Người của Thanh Huyền Tông nhanh chóng lao lên trước. Lúc này, người đàn ông cưỡi ngựa khi nãy đang đợi đám người Thanh Huyền Tông.
“Các người đi tới vị trí 3km ở phía trước dẫn đường, ngoài ra còn cần dọn cỏ để đảm bảo đoàn quân thuận lợi đi lại. Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo khoảng cách 3km", người này nói tiếp.
Đám đông tức lắm nhưng không làm gì được đành tiếp tục đi. Họ đi tới phạm vi cách 3km.Bọn họ cảnh giác nhìn bốn phía với vẻ lo lắng
“Tông chủ, bọn chúng làm vậy thì chi bằng chúng ta tăng tốc tới Tu Di trước đi. Hà tất phải dẫn đường cho họ”, một người không nhịn được bèn lên tiếng.
Tông chủ chỉ lắc đầu: “Chỉ dựa vào chúng ta thì sợ rằng không thể tới được đó đâu. Mặc dù chúng ta dẫn đường nhưng với sự chấn nhiếp cuả thế gia Độc Cô, những kẻ tiện nhân khác cũng không dám ra tay với chúng ta. Chỉ sợ những thành phần liều mạng không sợ chết khác thôi”.
“Tóm lại là mọi người nên cẩn thận”, Ái Nhiễm nói.
Giờ không còn cách nào nữa rồi.
Grao! Đúng lúc này có tiếng hổ gầm từ khu rừng vang lên.
Đám đông căng thẳng nhìn tới. Họ thấy trong lùm cây lạo xạo như có thứ gì đó đang chuyển động.
Một lúc sau..."Grào”, một con hổ cực lớn lao ra.
Con hổ này rất lớn, cao cỡ người trưởng thành với đôi mắt đỏ như máu, tứ chi rắn rỏi và những cái vuốt thì sắc như dao cạo.
“Là hổ sao?”, Lâm Chính khựng người.
“Thần y Lâm, cây cỏ của vực Diệt Vong đều là linh hoa linh thảo nên các loại động vật ở đây sau khi được ăn những thứ như thế cũng sẽ đột biến. Chúng không chỉ to mà còn mạnh kinh người. Thậm chí đáng sợ hơn rất nhiều những con thú dữ khác ở ngoại vực”, Ái Nhiễm lập tức giải thích.
“Mọi người cẩn thận”.
“Mau đuổi nó đi”, tông chủ hét lớn. Người của Thanh Huyền Tông lập tức phóng châm. Trong nháy mắt con hổ bị ghim kín người, cơ thể nó nứt ra. Nói giãy giụa rồi ngã ra đất và tắt thở. Đám đông thở phào khi thấy vậy.
“Những con thú giống như con hổ này không ít. Các vị, chúng ta mua đi thôi, rời khỏi rừng Tử Thú rồi tính tiếp. Chỉ cần ra khỏi rừng thì dù thế gia Độc Cô bắt chúng ta dẫn đường cũng không thành vấn đề”, tông chủ lên tiếng.
“Được, chúng ta mau đi thôi”, đám đông rảo bước đi tới. Nhưng đúng lúc này có một giọng nói khác vang lên.
“Giết chết thú cưng của tôi mà muốn đi sao? Các vị không hiểu quy tắc hay gì? Phải để lại thứ gì đó bồi thường chứ?”
Ngay sau đó vài chục người nhảy ra với sát khí hằm hằm và đao kiếm trong tay. Tất cả đều nhìn chăm chăm đám người Thanh Huyền Tông.
Chương 3393: Đây là bảo bối của tôi
Nhìn thấy những người này xuất hiện, người của Thanh Huyền Tông tái mặt.
“Đúng là gặp cướp thật mà”, tông chủ đanh mặt, bước lên chắp tay: “Các vị chúng tôi là người của Thanh Huyền tông. Hiện tại đang cùng người của thế gia Tộc Cô tới Tu Di. Mong các vị nhường đường. Nếu có gì mạo phạm thì mong các vị lượng thứ”.
“Chúng tôi biết các ông là người cùng thế gia Độc Cô tới Tu Di. Có điều tôi rất tò mò, tại sao các người ở đây còn bọn họ lại ở phía sau?”
Một người đàn ông tết tóc cười nói. Người này vác một hắc đao cức lớn trên vai, sát khí phát ra hừng hực, trên người còn có rất nhiều vết châm
Đám đông có thể nhìn thấy người này đã dùng thuốc và đan dược để khiến cơ thể mạnh lên, khá giống với dược nhân.
“Về điều này…”, tông chủ do dự.
“Chúng tôi bị người của thế gia Độc Cô cử dẫn đường. Nếu như các người dám động vào chúng tôi thì thế gia Độc Cô sẽ không tha cho các người đâu”, Nam Phóng hét lớn.
“Nam Phong sư huynh đừng nói nữa”, Ái Nhiễm nghe thấy vậy vội bước lên. Thế nhưng đã muộn.
“Cái gì? Các người được thế gia Độc Cô cử dẫn đường à? Ha ha, đây là rừng Tử Thú, cử các người dẫn đường thì khác gì muốn các người phải chết? Xem ra các người đã đắc tội với thế gia Độc Cô rồi. Bọn họ không muốn giết các người mà định dùng đao giết người đây mà, ha ha…”, người đàn ông có một mắt cười bằng vẻ đắc ý.
Nam Phong tái mặt, thật không ngờ là mọi chuyện đã bị người này đoán trúng.
“Anh em, xem ra hôm nay chúng ta may mắn rồi. Chuẩn bị ra tay thôi”, người đàn ông một mắt mỉm cười, hạ cây đao xuống.
Hắc đao vừa chạm đất thì mặt đất đã nứt toác. Người của ThanH Huyền Tông cảm giác da đầu tê dại.
“Các vị, tôi khuyên các vị tốt nhất không nên ra tay. Nếu như mà chém giết, chúng tôi chỉ cần gắng gượng được, người của thế gia Độc Cô kịp thời có mặt thì khi đó các vị muốn rời đi cũng khó. Hà tất phải mạo hiểm như thế?”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội vàng nói.
Thế nhưng đối phương chẳng sợ.
“Đừng có dọa tôi. Tôi nói cho ông biết, vừa rồi các người giết thú cưng của tôi. Dù thế gia Độc Cô có tới thì ông đây cũng có lý. Ông không sợ”, người kia hừ giọng.
Tông chủ lúc này mới kịp phản ứng. Hóa ra đám người này đã có sự chuẩn bị. Con hổ đó là do họ cố tình để người của Thanh Huyền Tông giết chết để lấy cớ ra tay.
“Giờ đám cướp đường cũng chơi trò này à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được chứ. Còn không mau nghĩ cách giải quyết đám cướp này. Nhìn chúng không dễ đối phó đâu”, Ái Nhiễm vội nói.
“Có gì mà không dễ đối phó, một đám dược nhân thôi mà. Đơn giản như đan rổ”.
“Đơn giản sao?”
“Thôi mọi người lùi về sau đi, để tôi đối phó với đám này”, Lâm Chính cười thản nhiên rồi bước tới.
“Anh…”, Ái Nhiễm định hô lên nhưng lại thôi.
Cô ta cảm thấy trông mong. Vị thần y lâm của Giang Thành này rốt cuộc sẽ có thủ đoạn thần kỳ nào đây.
Lâm Chính bước tới mặt đối phương, liếc nhìn người đàn ông một mắt và chắp tay: “Xin hỏi các vị là hảo hán tới từ phương nào?”
“Tên không đổi họ không dời chúng tôi là bang Tử Thú. Đây là địa bàn của chúng tôi. Các người ngoan ngoãn vào, nộp hết bảo bối ra đây thì chúng tôi may ra tha cho đường sống”, tên chột hừ giọng.
“Nếu không đưa thì sao?”
“Giết thẳng tay”.
“Thế cơ à…”, Lâm Chính liếc nhìn tên chột cuối cùng nhìn người phụ nữ phía sau cùng và nói: “Mời người phụ nữ kia lên nói chuyện đi”.
Người phụ nữ giật mình. Đám đông cũng bàng hoàng.
“Cậu tìm người ta làm gì?”, tên chột trầm giọng.
“Tôi thấy các người có vẻ đều không hiểu về y thuật cả, mà các người là dược nhân thì phải có một vị có y thuật cao siêu giúp đỡ rồi. Tôi nhìn tới nhìn lui thì thấy có vẻ như chỉ có người phụ nữ đó hiểu về y thuật thôi”.
Lâm Chính mỉm cười, lấy ra một chiếc lọ và vứt tới. Người phụ nữ nhận lấy và nhìn bằng vẻ nghi ngờ.
“Đây là gì vậy?”, tên chột hỏi.
“Không phải các người muốn bảo bối sao? Đó chính là bảo bối của tôi đấy”, Lâm Chính cười thản nhiên.
Chương 3394: Cô ba
Trên kiệu…Độc Cô Hoài nhắm mắt dưỡng thần như đang nghỉ ngơi. Lúc này có giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
“Anh hai, anh đang ở đâu?”.
Độc Cô Hoài mở mắt: “Ở đây”.
Một lúc sau có một cô gái mặc áo đỏ chui vào trong kiệu. Hương thơm bay tới. Độc Cô Hoài bừng tỉnh nhìn cô gái.
Đó là em gái của hắn.
“Em gái, sao thế?”, Độc Cô Hoài bèn hỏi.
“Anh hai, nghe nói đám đó đắc tội anh nên em tới hỏi”, cô gái dựa lưng vào thành kiệu và hừ giọng.
“Em gái không cần lo lắng, anh đã xử lý chúng rồi”, Độc Cô Hoài mỉm cười: “Anh đã cử chúng đi trước dẫn đường. Vừa rồi nhận được tin chúng đã đụng chạm với thổ phỉ. Anh nghĩ có lẽ là giờ hai bên đang chém giết nhau rồi cũng nên”.
“Chém giết? Hừ, nếu đám đó không giết được bọn họ thì em sẽ thay anh hai giáo huấn cho bọn chúng một trận”, cô gái hừ giọng.
“Em gái, tấm lòng của em anh xin nhận, có điều vài tên cắc ké thôi mà không cần em phải đích thân ra tay”.
“Em nghe nói trong nhóm đó có một cô gái mà anh hai thích phải không?”
“Đúng, chính vì cô gái đó mà anh mới giận. Đám tạp nham đó dám làm trái ý anh, mà cô gái đó thì lại không thức thời bắt anh đợi tới hai tiếng đồng hồ”, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên vẻ dữ tợn. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô gái nghe thấy vậy cũng giận theo: “Anh hai thích là phúc khí mà cô ta không biết điều. Đúng là đáng ghét. Anh hai, dù thế nào thì anh cũng không được tha cho cô ta. Không hay rồi, nếu đám thổ phí đó mà khiến cô ta bị thương thì chẳng phải là anh hai sẽ bỏ lỡ cô ta sao?”
Nghĩ tới đây cô gái đanh mắt. Độc Cô Hoài cũng giật mình. Hắn đúng là không nghĩ tới điểm này.
“Anh hai, giờ em đi lên cướp cô gái đó về, những người khác sống chết mặc kệ. Em phải giữ bằng được cô ta giao về cho anh hai”, cô gái hừ giọng, sau đó quay người xuống xe.
Độc Cô Hoài vội kêu lên: “Em gái, đừng đi. Ở đó nguy hiểm lắm”.
Thế nhưng cô gái đã cưới ngựa lao về phía trước. Độc Cô Hoài thất sắc, vội hét lên: “Độc Cô Bát, Độc Cô Thập”.
“Cậu chủ”, hai người cưỡi ngựa trắng lập tức lao lên.
“Nghe dây, mau đuổi theo cô ba, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho con bé. Nếu cô ba mà bị mất một cọng tóc thôi thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”, Độc Cô Hoài hét lớn.
“Tuân lệnh”, hai người nhìn nhau và lập tức đuổi theo.
Ở phía xa…Tất cả đều nhìn chiếc lọ trong tay người phụ nữ bằng vẻ tò mò. Người của Thanh Huyền Tông cũng thấy hiếu kỳ lắm. Họ không hiểu Lâm Chính muốn làm gì.
“Tên nhóc, bảo bối trên người cậu chỉ có từng này sao?”, tên chột cảm thấy khó chịu.
“Tôi có cả những bảo bối khác nhưng bình này là tốt nhất rồi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vậy các người còn không mau giao hết ra?”, tên chột vội nói
“Đừng vội, tôi khuyên các người nên xem xem bên trong là gì đã”, Lâm Chính nói.
Đám thổ phỉ nhìn nhau với vẻ nghi ngờ. Người phụ nữ do dự rồi mở bình ra.
“Cẩn thận không có bẫy”, tên chột vội lùi lại và bước.
“Một chiếc bình thì bẫy được cái gì. Dù có là rắn độc thì cũng không thể nào giết được nhiều người thế kia mà”, người phụ nữ hừ giọng.
Thế nhưng khi nắp bình mở ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đám đông càng cảm thấy khó hiểu hơn. Lâm Chính đang làm gì vậy?
Người phụ nữ thận trọng dốc ngược bình ra tay. Bên trong chiếc bình tinh tế chỉ có một viên đan dược.
“Đây là?”, tên chột tức giận và đang định phát tiết thì…
Người phụ nữ bèn trố tròn mắt và hét lên: “Đây…đây là?”
Chương 3395: Hoảng sợ
“Cô sao vậy?”.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người phụ nữ, tên chột cảm thấy không ổn.
Người phụ nữ vội vàng đưa viên thuốc đó lên mũi ngửi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy.
Cô ta quan sát kỹ càng đan dược đó, cơ thể run lên dữ dội hơn.
“Đây là đan dược gì? Tê Phượng! Cô nói gì đi!”, tên chột mất kiên nhẫn hét lên.
“Thần đan cực phẩm! Thần đan cực phẩm!”.
Người phụ nữ tên Tê Phượng run rẩy hét lên, mừng rỡ đến mức bật khóc: “Đan này tràn ngập linh vận thiên địa, hơn nữa còn hấp thu tinh hoa ngũ hành nhật nguyệt, nếu có thể dùng nó ít nhất có thể tăng năm mươi năm công lực, hơn nữa còn có thể đạt tới bách độc bất xâm!”.
“Wow!”.
Tên chột nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên.
Tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác vô cùng ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính mà không tin nổi.
“Thần y Lâm, anh có cả thần đan như vậy? Vì sao anh không dùng?”, Ái Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi.
“Tôi dùng rồi, dùng nữa cũng vô dụng, cô thích thì lát nữa tôi tặng cô!”, Lâm Chính cười đáp.
Ái Nhiễm sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Bảo bối như vậy thần y Lâm giữ lại đi, lúc nào cần thì giao ra”.
“Thật ra nó không có tác dụng gì với tôi”.
Lâm Chính buột miệng đáp.
Ái Nhiễm không biết nên nói thế nào.
“Thằng nhãi, không ngờ trên người mày có cả bảo bối thế này! Không tồi không tồi! Tao rất vui!”, tên chột cười lớn, lấy đan dược về.
“Đại ca, đừng vội! Đan dược này không tầm thường, nếu hỏi được xuất xứ, có lẽ còn lấy được nhiều đan tốt hơn!”, Tê phượng quay lại, nghiêm túc nói.
“Không sai!”, tên chột gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Thằng nhãi, nói tao biết đan dược của mày ở đâu ra?”.
“Tôi tự luyện được”, Lâm Chính nói, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Nghe vậy, Tê Phượng như bị sét đánh.
“Cậu tự luyện được?”.
Tên chột sững sờ, ngay sau đó cười rộ lên: “Hay! Hay! Thằng nhãi, nếu đã như vậy, tao cần có mày, tao cần mày luyện đan cho tao mỗi ngày! Ha ha ha…”.
“Không thể!”.
Tiếng cười của tên chột còn chưa dừng lại, Tê Phượng lại hét lên: “Sao cậu có thể luyện chế được đan dược này? Chắc chắn không thể! Cậu lừa đảo!”.
“Cô không tin? Có thể thử xem”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đưa tay vận khí.
Trong nháy mắt, một cây châm khí màu vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay anh.
Tê Phượng thấy vậy không khỏi mở to mắt, lát sau lại quỳ thụp xuống đất, run rẩy hô lên: “Đại nhân tha mạng, tôi có mắt không tròng xúc phạm đến đại nhân, xin đại nhân tha mạng!”.
Cảnh này xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Tê Phượng! Cô làm gì vậy? Quỳ trước thằng nhóc đó làm gì? Đầu óc cô có vấn đề rồi à?”, tên chột hoàn hồn lại, lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng Tê Phượng không dám đứng dậy, chỉ cúi đầu nói lớn tiếng: “Đại ca, châm vàng trong tay vị đại nhân đó là được ngưng tụ từ sức mạnh phi thăng, từ đó có thể thấy thực lực của vị đại nhân đó siêu phàm thoát tục! Nếu đan dược này thật sự do vị đại nhân đó luyện ra thì chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của vị đại nhân đó, bởi vì muốn luyện được đan dược này cần có khí kình và kỹ xảo cực kỳ khủng khiếp. Chúng ta làm sao chống lại người có thủ đoạn như vậy? Đối đầu với người như vậy là tự tìm đường chết!”.
“Cô… Nói bậy!”, tên chột tức giận, đạp vào người phụ nữ kia.
Người phụ nữ không kịp đề phòng ngã ra đất, sau đó lại vội vàng bò dậy, quỳ dưới đất không dám đứng dậy.
“Thứ vô dụng! Được thôi, đợi tao lột da thằng nhãi đó ra, mày sẽ biết nó chỉ được cái mã!”.
Nói xong, tên chột cầm hắc đao phẫn nộ gào lên, xông về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo cuốn tới.
Nhưng Lâm Chính không hề chuyển động, chỉ lặng lẽ nhìn gã, bất động như núi.
Sáng ngày hôm sau đội quân của thế gia Độc Cô đã rời khỏi Huyền Hoa Thành đi về phía khu vực Tu Di.
Cả đội quân lên tới hàng chục nghìn người. Những kẻ mạnh nhất của thế gia Độc Cô đi trước tiên. Ai cũng sở hữu khí tức hừng hực. Mỗi người đều cưỡi ngựa trắng, ưỡn ngực tiến công.
Phía sau là đoàn quân của các thế tộc khác. Ai cũng đang nói chuyện vui vẻ, dù sao thì lên được con thuyền của thế gia Độc Cô mà, việc tới Tu Di sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Đội quân dài dằng dặc, đoàn người đi đầu phải đi tầm 20 phút rồi thì những người cuối cùng mới lại xuất phát. Một đoàn quân như thế đương nhiên là không ai dám xem thường rồi.
Độc Cô Hoài ngồi trên chiếc kêu được kéo bằng tám con ngựa trắng, ôm hai cô gái hai bên.
Nhưng rõ ràng là ánh mắt hắn trông vô cùng âm sầm, tâm trạng cũng không tốt, thế nên động tác vuốt ve các cô gái cũng trở nên mạn bạo khiến các cô cảm thấy đau.
“Công tử, công tử làm em đau rồi”, một cô gái nói.
“Hình như hôm nay công tử không được vui. Xảy ra chuyện gì sao?”, cô gái còn lại khẽ hỏi.
“Chuyện của bổn công tử các người đừng hỏi nhiều”, Độc Cô Hoài đanh mắt, lạnh lùng nói.
“Tiểu nữ đáng chết”, hai cô gái vội vàng lên tiếng.
“Các người muốn biết, nói ra cũng chẳng sao cả, chẳng qua là do có một kẻ không chịu khuất phục bổn công tử mà thôi. Bổn công tử tối qua đã ở trong phòng đợi kẻ đó hai tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng cô ta đâu nên thấy hận”, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên vẻ dữ tợn.
“Rốt cuộc là kẻ nào đã đối xử với công tử nhà chúng ta như vậy chứ?”
“Được công tử để ý là phúc phần ba đời mà không biết điều. Đúng là chán sống”.
Hai cô gái thầm chửi rủa. Độc Cô Hoài càng nghe càng thấy tức. Hắn nhìn hai cô gái xinh đẹp bên cạnh nhưng so với Ái Nhiễm thì vẫn không thể sánh bằng.
Hắn cảm thấy hỗn loạn bèn trầm giọng: “Cút ra ngoài”.
Hai cô gái giật mình nhìn ánh mắt dữ dằn của Độc Cô Hoài sau đó lập tức bước xuống xe. Lúc này, một người đàn ông bước tới bên cạnh: “Cậu chủ”.
“Có chuyện gì không?”, Độc Cô Hoài hỏi bằng giọng bực dọc.
“Người của Thanh Huyền Tông đã nộp phí rồi, đang cùng chúng ta tới Tu Di. Cô gái tên Ái Nhiễm...cũng có mặt”, người đàn ông cung kính nói.
“Cái gì? Bọn họ nộp phí rồi sao? Còn đi theo nữa”.
Độc Cô Hoài bừng tỉnh: “Đám đó không bỏ trốn à?”
“Không ạ, xem ra bọn họ quyết tâm tham gia cuộc thi rồi”.
“Vậy à? Hừ, tôi còn tưởng họ bỏ chạy ngay trong đêm rồi chứ? Tôi còn dặn dò thuộc hạ canh ngoài ngoại vực để tóm chúng cơ mà. Thật không ngờ chúng không những không bỏ chạy mà còn nộp cả phí. Thú vị đấy”, Độc Cô Hoài nheo mắt nói: “Thế này đi, ông lập tức hạ lệnh thông báo cho Thanh Huyền Tông mau đi về phía trước, dẫn đầu đoàn”.
“Để bọn họ dẫn đầu sao ạ?”
Người kia giật mình, nhưng lập tức hiểu ra ý của Độc Cô Hoài bèn gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi”, nói xong người này bèn chạy đi tìm Thanh Huyền Tông.
Lúc này người của Thanh Huyền Tông đang cảm thấy lo lắng không yên nên đi phía sau cùng. Bọn họ tin với tính cách của Độc Cô Hoài thì hắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Một khi đối phương gây khó dễ thì phải đối phó thế nào đây? Không ai biết được.
“Chúng ta nên mua vài con ngựa”, Lâm Chính nhìn thấy những người khác đều cưỡi ngựa còn mình thì đi bộ nên chau mày.
“Xin lỗi Lâm Chính, tiền của chúng ta thật sự có hạn”, tông chủ cười khổ.
“Lát nữa mua”, Ái Nhiễm nói. Lâm Chính gật đầu.
“Các người là người của Thanh Huyền Tông phải không?”, lúc này một người đàn ông cưỡi ngựa trắng lao tới, kéo dây thắng ngựa và nhìn chăm chăm đám đông.
Bọn họ sợ hết hồn. Nhìn phục sức của người này thì biết ngay là người của thế gia Độc Cô.
“Đúng vậy, xin hỏi có việc gì không?”, tông chủ thận trọng hỏi.
“Tôi nhận được mệnh lệnh từ phía trên, con đường phía trước gập ghềnh, hiểm yếu, cần người dẫn đường, cậu chủ đề cử các người, ra lệnh cho người của Thanh Huyền Tông nhanh chóng vượt lên trước dẫn đường, rõ chưa?”, người này hét lớn.
“Dẫn đường sao?”, đám đông bàng hoàng.
Đột nhiên Nam Phong nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ phía trước là rừng Tử Thú, nơi đó không những có nhiều thú dữ mà còn là nơi thích hợp để người khác mai phục, chúng tôi dẫn đường thì khác gì tự tìm đường chết”.
“Cái gì”, mọi người tái mặt.
Chương 3392: Cướp đường
“Nghe đây, đây là nhiệm vụ mà thế gia Độc Cô sắp xếp, các người phải làm theo. Nếu như dám đối kháng thì theo như quy định trước đó, thế gia Độc Cô được quyền tùy ý xử lý các người”.
Người kia hừ giọng, kéo dây ngựa và rời đi. Đám đông tái mặt, ai cũng á khẩu.
“Lúc trước tôi đi gặp người quản sự của thế gia Độc Cô. Quản sự nói rằng hành trình này nhất định phải thuận theo bọn họ, nếu đối kháng thì thế gia Độc Cô được toàn quyền giải quyết chúng ta”, tông chủ nói giọng khàn khàn.
“Hả? Vậy tức là đi cũng chết mà không đi cũng chết?”, Nam Phong bàng hoàng.
“Đây chắc chắn là mưu đồ của tên Độc Cô Hoài đó. Hắn muốn chúng ta phải chết”.
“Chết tiệt”.
“Tên Độc Cô Hoài này đúng là độc ác”, đám đông nghiến răng chửi rủa.
“Giờ nói gì cũng vô ích, chúng ta không đi trước dẫn đường thì chắc chắn Độc Cô Hoài sẽ làm khó chúng ta. Giờ chúng ta đuối lý, hoặc là thử tiến tới hoặc là lập tức chuồn”, Ái Nhiễm trầm giọng.
“Vậy thì chúng ta thử xem sao?”, Lâm Chính nói. Người của Thanh Huyền Tông nhìn nhau, tất cả đều liều mạng lao lên trước.
“Ấy, đám người đó đi đâu vậy?”
“Anh không biết sao? Họ đắc tội với cậu chủ Hoài nên bị ra lệnh đi lên trước dẫn đường đấy”.
“Dẫn đường? Phía trước là rừng Tử Thú, vậy thì khác gì đâm đầu vào chỗ chết?”
“Không phải họ chán sống mà là cậu chủ Hoài muốn họ chết. Hừ, đúng là một lũ ngốc, đắc tội với cậu chủ Hoài lại còn tham gia đội quân của thế gia Độc Cô. Vậy khác gì là nộp mạng cho cậu ta chứ?”
“Nếu là tôi thì tôi đã bỏ chạy từ lâu rồi?”
“Chạy, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy. Anh tưởng rằng cậu chủ Hoài sẽ tha cho bọn họ sao? Dù có chạy khỏi vực Diệt Vong thì đám người đó cũng chết thôi. Tôi thấy chắc họ cũng biết là không thoát được nên mới ngoan ngoãn ở lại đối diện với sự thật đấy”.
Những người có mặt nhìn đám người Thanh Huyền Tông và xì xầm.
Người của Thanh Huyền Tông nhanh chóng lao lên trước. Lúc này, người đàn ông cưỡi ngựa khi nãy đang đợi đám người Thanh Huyền Tông.
“Các người đi tới vị trí 3km ở phía trước dẫn đường, ngoài ra còn cần dọn cỏ để đảm bảo đoàn quân thuận lợi đi lại. Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo khoảng cách 3km", người này nói tiếp.
Đám đông tức lắm nhưng không làm gì được đành tiếp tục đi. Họ đi tới phạm vi cách 3km.Bọn họ cảnh giác nhìn bốn phía với vẻ lo lắng
“Tông chủ, bọn chúng làm vậy thì chi bằng chúng ta tăng tốc tới Tu Di trước đi. Hà tất phải dẫn đường cho họ”, một người không nhịn được bèn lên tiếng.
Tông chủ chỉ lắc đầu: “Chỉ dựa vào chúng ta thì sợ rằng không thể tới được đó đâu. Mặc dù chúng ta dẫn đường nhưng với sự chấn nhiếp cuả thế gia Độc Cô, những kẻ tiện nhân khác cũng không dám ra tay với chúng ta. Chỉ sợ những thành phần liều mạng không sợ chết khác thôi”.
“Tóm lại là mọi người nên cẩn thận”, Ái Nhiễm nói.
Giờ không còn cách nào nữa rồi.
Grao! Đúng lúc này có tiếng hổ gầm từ khu rừng vang lên.
Đám đông căng thẳng nhìn tới. Họ thấy trong lùm cây lạo xạo như có thứ gì đó đang chuyển động.
Một lúc sau..."Grào”, một con hổ cực lớn lao ra.
Con hổ này rất lớn, cao cỡ người trưởng thành với đôi mắt đỏ như máu, tứ chi rắn rỏi và những cái vuốt thì sắc như dao cạo.
“Là hổ sao?”, Lâm Chính khựng người.
“Thần y Lâm, cây cỏ của vực Diệt Vong đều là linh hoa linh thảo nên các loại động vật ở đây sau khi được ăn những thứ như thế cũng sẽ đột biến. Chúng không chỉ to mà còn mạnh kinh người. Thậm chí đáng sợ hơn rất nhiều những con thú dữ khác ở ngoại vực”, Ái Nhiễm lập tức giải thích.
“Mọi người cẩn thận”.
“Mau đuổi nó đi”, tông chủ hét lớn. Người của Thanh Huyền Tông lập tức phóng châm. Trong nháy mắt con hổ bị ghim kín người, cơ thể nó nứt ra. Nói giãy giụa rồi ngã ra đất và tắt thở. Đám đông thở phào khi thấy vậy.
“Những con thú giống như con hổ này không ít. Các vị, chúng ta mua đi thôi, rời khỏi rừng Tử Thú rồi tính tiếp. Chỉ cần ra khỏi rừng thì dù thế gia Độc Cô bắt chúng ta dẫn đường cũng không thành vấn đề”, tông chủ lên tiếng.
“Được, chúng ta mau đi thôi”, đám đông rảo bước đi tới. Nhưng đúng lúc này có một giọng nói khác vang lên.
“Giết chết thú cưng của tôi mà muốn đi sao? Các vị không hiểu quy tắc hay gì? Phải để lại thứ gì đó bồi thường chứ?”
Ngay sau đó vài chục người nhảy ra với sát khí hằm hằm và đao kiếm trong tay. Tất cả đều nhìn chăm chăm đám người Thanh Huyền Tông.
Chương 3393: Đây là bảo bối của tôi
Nhìn thấy những người này xuất hiện, người của Thanh Huyền Tông tái mặt.
“Đúng là gặp cướp thật mà”, tông chủ đanh mặt, bước lên chắp tay: “Các vị chúng tôi là người của Thanh Huyền tông. Hiện tại đang cùng người của thế gia Tộc Cô tới Tu Di. Mong các vị nhường đường. Nếu có gì mạo phạm thì mong các vị lượng thứ”.
“Chúng tôi biết các ông là người cùng thế gia Độc Cô tới Tu Di. Có điều tôi rất tò mò, tại sao các người ở đây còn bọn họ lại ở phía sau?”
Một người đàn ông tết tóc cười nói. Người này vác một hắc đao cức lớn trên vai, sát khí phát ra hừng hực, trên người còn có rất nhiều vết châm
Đám đông có thể nhìn thấy người này đã dùng thuốc và đan dược để khiến cơ thể mạnh lên, khá giống với dược nhân.
“Về điều này…”, tông chủ do dự.
“Chúng tôi bị người của thế gia Độc Cô cử dẫn đường. Nếu như các người dám động vào chúng tôi thì thế gia Độc Cô sẽ không tha cho các người đâu”, Nam Phóng hét lớn.
“Nam Phong sư huynh đừng nói nữa”, Ái Nhiễm nghe thấy vậy vội bước lên. Thế nhưng đã muộn.
“Cái gì? Các người được thế gia Độc Cô cử dẫn đường à? Ha ha, đây là rừng Tử Thú, cử các người dẫn đường thì khác gì muốn các người phải chết? Xem ra các người đã đắc tội với thế gia Độc Cô rồi. Bọn họ không muốn giết các người mà định dùng đao giết người đây mà, ha ha…”, người đàn ông có một mắt cười bằng vẻ đắc ý.
Nam Phong tái mặt, thật không ngờ là mọi chuyện đã bị người này đoán trúng.
“Anh em, xem ra hôm nay chúng ta may mắn rồi. Chuẩn bị ra tay thôi”, người đàn ông một mắt mỉm cười, hạ cây đao xuống.
Hắc đao vừa chạm đất thì mặt đất đã nứt toác. Người của ThanH Huyền Tông cảm giác da đầu tê dại.
“Các vị, tôi khuyên các vị tốt nhất không nên ra tay. Nếu như mà chém giết, chúng tôi chỉ cần gắng gượng được, người của thế gia Độc Cô kịp thời có mặt thì khi đó các vị muốn rời đi cũng khó. Hà tất phải mạo hiểm như thế?”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội vàng nói.
Thế nhưng đối phương chẳng sợ.
“Đừng có dọa tôi. Tôi nói cho ông biết, vừa rồi các người giết thú cưng của tôi. Dù thế gia Độc Cô có tới thì ông đây cũng có lý. Ông không sợ”, người kia hừ giọng.
Tông chủ lúc này mới kịp phản ứng. Hóa ra đám người này đã có sự chuẩn bị. Con hổ đó là do họ cố tình để người của Thanh Huyền Tông giết chết để lấy cớ ra tay.
“Giờ đám cướp đường cũng chơi trò này à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được chứ. Còn không mau nghĩ cách giải quyết đám cướp này. Nhìn chúng không dễ đối phó đâu”, Ái Nhiễm vội nói.
“Có gì mà không dễ đối phó, một đám dược nhân thôi mà. Đơn giản như đan rổ”.
“Đơn giản sao?”
“Thôi mọi người lùi về sau đi, để tôi đối phó với đám này”, Lâm Chính cười thản nhiên rồi bước tới.
“Anh…”, Ái Nhiễm định hô lên nhưng lại thôi.
Cô ta cảm thấy trông mong. Vị thần y lâm của Giang Thành này rốt cuộc sẽ có thủ đoạn thần kỳ nào đây.
Lâm Chính bước tới mặt đối phương, liếc nhìn người đàn ông một mắt và chắp tay: “Xin hỏi các vị là hảo hán tới từ phương nào?”
“Tên không đổi họ không dời chúng tôi là bang Tử Thú. Đây là địa bàn của chúng tôi. Các người ngoan ngoãn vào, nộp hết bảo bối ra đây thì chúng tôi may ra tha cho đường sống”, tên chột hừ giọng.
“Nếu không đưa thì sao?”
“Giết thẳng tay”.
“Thế cơ à…”, Lâm Chính liếc nhìn tên chột cuối cùng nhìn người phụ nữ phía sau cùng và nói: “Mời người phụ nữ kia lên nói chuyện đi”.
Người phụ nữ giật mình. Đám đông cũng bàng hoàng.
“Cậu tìm người ta làm gì?”, tên chột trầm giọng.
“Tôi thấy các người có vẻ đều không hiểu về y thuật cả, mà các người là dược nhân thì phải có một vị có y thuật cao siêu giúp đỡ rồi. Tôi nhìn tới nhìn lui thì thấy có vẻ như chỉ có người phụ nữ đó hiểu về y thuật thôi”.
Lâm Chính mỉm cười, lấy ra một chiếc lọ và vứt tới. Người phụ nữ nhận lấy và nhìn bằng vẻ nghi ngờ.
“Đây là gì vậy?”, tên chột hỏi.
“Không phải các người muốn bảo bối sao? Đó chính là bảo bối của tôi đấy”, Lâm Chính cười thản nhiên.
Chương 3394: Cô ba
Trên kiệu…Độc Cô Hoài nhắm mắt dưỡng thần như đang nghỉ ngơi. Lúc này có giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
“Anh hai, anh đang ở đâu?”.
Độc Cô Hoài mở mắt: “Ở đây”.
Một lúc sau có một cô gái mặc áo đỏ chui vào trong kiệu. Hương thơm bay tới. Độc Cô Hoài bừng tỉnh nhìn cô gái.
Đó là em gái của hắn.
“Em gái, sao thế?”, Độc Cô Hoài bèn hỏi.
“Anh hai, nghe nói đám đó đắc tội anh nên em tới hỏi”, cô gái dựa lưng vào thành kiệu và hừ giọng.
“Em gái không cần lo lắng, anh đã xử lý chúng rồi”, Độc Cô Hoài mỉm cười: “Anh đã cử chúng đi trước dẫn đường. Vừa rồi nhận được tin chúng đã đụng chạm với thổ phỉ. Anh nghĩ có lẽ là giờ hai bên đang chém giết nhau rồi cũng nên”.
“Chém giết? Hừ, nếu đám đó không giết được bọn họ thì em sẽ thay anh hai giáo huấn cho bọn chúng một trận”, cô gái hừ giọng.
“Em gái, tấm lòng của em anh xin nhận, có điều vài tên cắc ké thôi mà không cần em phải đích thân ra tay”.
“Em nghe nói trong nhóm đó có một cô gái mà anh hai thích phải không?”
“Đúng, chính vì cô gái đó mà anh mới giận. Đám tạp nham đó dám làm trái ý anh, mà cô gái đó thì lại không thức thời bắt anh đợi tới hai tiếng đồng hồ”, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên vẻ dữ tợn. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô gái nghe thấy vậy cũng giận theo: “Anh hai thích là phúc khí mà cô ta không biết điều. Đúng là đáng ghét. Anh hai, dù thế nào thì anh cũng không được tha cho cô ta. Không hay rồi, nếu đám thổ phí đó mà khiến cô ta bị thương thì chẳng phải là anh hai sẽ bỏ lỡ cô ta sao?”
Nghĩ tới đây cô gái đanh mắt. Độc Cô Hoài cũng giật mình. Hắn đúng là không nghĩ tới điểm này.
“Anh hai, giờ em đi lên cướp cô gái đó về, những người khác sống chết mặc kệ. Em phải giữ bằng được cô ta giao về cho anh hai”, cô gái hừ giọng, sau đó quay người xuống xe.
Độc Cô Hoài vội kêu lên: “Em gái, đừng đi. Ở đó nguy hiểm lắm”.
Thế nhưng cô gái đã cưới ngựa lao về phía trước. Độc Cô Hoài thất sắc, vội hét lên: “Độc Cô Bát, Độc Cô Thập”.
“Cậu chủ”, hai người cưỡi ngựa trắng lập tức lao lên.
“Nghe dây, mau đuổi theo cô ba, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho con bé. Nếu cô ba mà bị mất một cọng tóc thôi thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”, Độc Cô Hoài hét lớn.
“Tuân lệnh”, hai người nhìn nhau và lập tức đuổi theo.
Ở phía xa…Tất cả đều nhìn chiếc lọ trong tay người phụ nữ bằng vẻ tò mò. Người của Thanh Huyền Tông cũng thấy hiếu kỳ lắm. Họ không hiểu Lâm Chính muốn làm gì.
“Tên nhóc, bảo bối trên người cậu chỉ có từng này sao?”, tên chột cảm thấy khó chịu.
“Tôi có cả những bảo bối khác nhưng bình này là tốt nhất rồi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vậy các người còn không mau giao hết ra?”, tên chột vội nói
“Đừng vội, tôi khuyên các người nên xem xem bên trong là gì đã”, Lâm Chính nói.
Đám thổ phỉ nhìn nhau với vẻ nghi ngờ. Người phụ nữ do dự rồi mở bình ra.
“Cẩn thận không có bẫy”, tên chột vội lùi lại và bước.
“Một chiếc bình thì bẫy được cái gì. Dù có là rắn độc thì cũng không thể nào giết được nhiều người thế kia mà”, người phụ nữ hừ giọng.
Thế nhưng khi nắp bình mở ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đám đông càng cảm thấy khó hiểu hơn. Lâm Chính đang làm gì vậy?
Người phụ nữ thận trọng dốc ngược bình ra tay. Bên trong chiếc bình tinh tế chỉ có một viên đan dược.
“Đây là?”, tên chột tức giận và đang định phát tiết thì…
Người phụ nữ bèn trố tròn mắt và hét lên: “Đây…đây là?”
Chương 3395: Hoảng sợ
“Cô sao vậy?”.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người phụ nữ, tên chột cảm thấy không ổn.
Người phụ nữ vội vàng đưa viên thuốc đó lên mũi ngửi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy.
Cô ta quan sát kỹ càng đan dược đó, cơ thể run lên dữ dội hơn.
“Đây là đan dược gì? Tê Phượng! Cô nói gì đi!”, tên chột mất kiên nhẫn hét lên.
“Thần đan cực phẩm! Thần đan cực phẩm!”.
Người phụ nữ tên Tê Phượng run rẩy hét lên, mừng rỡ đến mức bật khóc: “Đan này tràn ngập linh vận thiên địa, hơn nữa còn hấp thu tinh hoa ngũ hành nhật nguyệt, nếu có thể dùng nó ít nhất có thể tăng năm mươi năm công lực, hơn nữa còn có thể đạt tới bách độc bất xâm!”.
“Wow!”.
Tên chột nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên.
Tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác vô cùng ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính mà không tin nổi.
“Thần y Lâm, anh có cả thần đan như vậy? Vì sao anh không dùng?”, Ái Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi.
“Tôi dùng rồi, dùng nữa cũng vô dụng, cô thích thì lát nữa tôi tặng cô!”, Lâm Chính cười đáp.
Ái Nhiễm sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Bảo bối như vậy thần y Lâm giữ lại đi, lúc nào cần thì giao ra”.
“Thật ra nó không có tác dụng gì với tôi”.
Lâm Chính buột miệng đáp.
Ái Nhiễm không biết nên nói thế nào.
“Thằng nhãi, không ngờ trên người mày có cả bảo bối thế này! Không tồi không tồi! Tao rất vui!”, tên chột cười lớn, lấy đan dược về.
“Đại ca, đừng vội! Đan dược này không tầm thường, nếu hỏi được xuất xứ, có lẽ còn lấy được nhiều đan tốt hơn!”, Tê phượng quay lại, nghiêm túc nói.
“Không sai!”, tên chột gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Thằng nhãi, nói tao biết đan dược của mày ở đâu ra?”.
“Tôi tự luyện được”, Lâm Chính nói, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Nghe vậy, Tê Phượng như bị sét đánh.
“Cậu tự luyện được?”.
Tên chột sững sờ, ngay sau đó cười rộ lên: “Hay! Hay! Thằng nhãi, nếu đã như vậy, tao cần có mày, tao cần mày luyện đan cho tao mỗi ngày! Ha ha ha…”.
“Không thể!”.
Tiếng cười của tên chột còn chưa dừng lại, Tê Phượng lại hét lên: “Sao cậu có thể luyện chế được đan dược này? Chắc chắn không thể! Cậu lừa đảo!”.
“Cô không tin? Có thể thử xem”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đưa tay vận khí.
Trong nháy mắt, một cây châm khí màu vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay anh.
Tê Phượng thấy vậy không khỏi mở to mắt, lát sau lại quỳ thụp xuống đất, run rẩy hô lên: “Đại nhân tha mạng, tôi có mắt không tròng xúc phạm đến đại nhân, xin đại nhân tha mạng!”.
Cảnh này xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Tê Phượng! Cô làm gì vậy? Quỳ trước thằng nhóc đó làm gì? Đầu óc cô có vấn đề rồi à?”, tên chột hoàn hồn lại, lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng Tê Phượng không dám đứng dậy, chỉ cúi đầu nói lớn tiếng: “Đại ca, châm vàng trong tay vị đại nhân đó là được ngưng tụ từ sức mạnh phi thăng, từ đó có thể thấy thực lực của vị đại nhân đó siêu phàm thoát tục! Nếu đan dược này thật sự do vị đại nhân đó luyện ra thì chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của vị đại nhân đó, bởi vì muốn luyện được đan dược này cần có khí kình và kỹ xảo cực kỳ khủng khiếp. Chúng ta làm sao chống lại người có thủ đoạn như vậy? Đối đầu với người như vậy là tự tìm đường chết!”.
“Cô… Nói bậy!”, tên chột tức giận, đạp vào người phụ nữ kia.
Người phụ nữ không kịp đề phòng ngã ra đất, sau đó lại vội vàng bò dậy, quỳ dưới đất không dám đứng dậy.
“Thứ vô dụng! Được thôi, đợi tao lột da thằng nhãi đó ra, mày sẽ biết nó chỉ được cái mã!”.
Nói xong, tên chột cầm hắc đao phẫn nộ gào lên, xông về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo cuốn tới.
Nhưng Lâm Chính không hề chuyển động, chỉ lặng lẽ nhìn gã, bất động như núi.
Bình luận facebook