-
Chương 3376-3380
Chương 3376: Đánh bại
Đám đông trố tròn mắt, bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Huyết Vô Lão Tổ chỉ dùng một chiêu mà đã hạ gục lực lượng chiến đấu của Thanh Huyền Tông.
Đến cả tông chủ cũng bị trúng đòn. Lúc này, họ lấy cái gì ra để đối kháng với đối phương đây?
“Ồ? Kết thúc rồi sao? Tôi còn tưởng các người sẽ mang tới niềm vui bất ngờ nào đó chứ? Thật không ngờ đến cả tông chủ cũng không đỡ nổi vài chiêu. Đáng thương quá”, Huyết Vô Lão Tổ nheo mắt nhìn đám đông với vẻ khinh miệt và trịch thượng.
Ông ta thấy đây chỉ là một đám kiến đáng thương mà thôi, muốn giết sẽ dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, nếu có thể tận dụng thì họ cũng sẽ là những nguyên liệu rất khá khẩm.
“Thật không ngờ...ông lại tu luyện ra cả huyết châm. Huyết Vô Lão Tô...thực lực của ông quả thật đáng sợ...”, tông chủ yếu ớt nói. Tình hình lúc này của ông ta rất tệ, đến nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
“Giờ đã biết sức mạnh của tôi chưa? Chỉ đáng tiếc, giờ biết thì đã muộn rồi. Đến lúc tiễn các người lên đường rồi. Đôi đã chuẩn bị những cái thùng rất lớn, lát nữa sẽ băm nhỏ các người cho vào thùng đề luyện chế”, Huyết Vô Lão Tổ nhìn chăm chăm Ái Nhiễm và nở nụ cười cổ quái.
“Ông định làm gì?”, Ái Nhiễm bặm môi.
“Nhóc, thể chất cơ thể cô đặc biệt, dùng để luyện chế là phù hợp nhất. Lão tổ tôi tinh thuật thuật pháp này đảm bảo là sẽ khiến cô có một trải nghiệm thú vị. Ha ha..., Huyết Vô Lão Tổ bật cười.
“Khốn nạn”, Ái Nhiễm không nhịn được nữa bèn gầm lên.
Vụt...Vài đường sáng phóng ra. Thế nhưng Huyết Vô Lão Tổ chỉ cần khẽ khàng là đã tóm được những cây châm đó. Châm bạc chẳng làm gì nổi đối phương.
“Có thế thôi à?”, Huyết Vô Lão Tổ lắc đầu cười.
Thế nhưng một giây sau...Bùm bùm...Mấy cây châm ông ta vừa đỡ lập tức nổ tung. Cú nổ khiến cả ông ta cũng phải lùi lại.
“Chạy đi”, tông chủ Thanh Huyền Tông bèn gầm lên, ra hiệu cho những người còn lại chạy thoát.
Đám đông bừng tỉnh, lập tức bỏ chạy. Tông chủ gắng gượng chút sức lực cuối cùng chặn Huyết Vô Lão Tổ lại. Thế nhưng ông ta vừa tiếp cận đối phương thì đối phương đã đạp mạnh ông ta.
Huyết Vô Lão Tổ không hề đuổi theo đám người bỏ chạy mà chỉ bật cười: “Ha ha...được...các người cứ chạy đi. Để xem ai chạy nổi. Ha ha.”.
Nói xong ông ta hành động. Huyết châm được tạo ra trong không gian, phóng về phía những người kia. Tốc độ của đám người đó sao có thể nhanh bằng huyết châm được. Họ bị đâm trúng bèn ngã ra đất, cơ thể co giật, mất đi khả năng chiến đấu...
Ái Nhiễm tái mặt...Hai cây châm đang lao về phía cô ta. Cô ta vội vàng né tránh. Thế nhưng vừa né được hai cây châm thì cô ta bỗng cảm thấy vùng bụng mình đau nhói.
Cô ta cúi xuống nhìn thì phát hiện ra một cây châm đã ghim ngay vùng bụng. Ái Nhiễm ngã ra đất, cơ thể co giật và ớn lạnh, cô ta không thể kiểm soát được bản thân nữa...
“Chạy đi chứ...sao lại không chạy nữa thế?”, Huyết Vô Lão Tổ bật cười ha, nhìn đám đông với ánh mắt dữ tợn.
Ông ta đi về phía Ái Nhiễm, Ái Nhiễm trố tròn mắt, nhìn ông ta bằng vẻ sợ hãi.
“Nhóc, từ đôi mắt của cô tôi có thể nhận ra cô rất kiên cường. Cô nói xem, nếu như tôi tiến hành luyện chế cô trước mặt đồng môn của mình thì sẽ thế nào nhỉ?”, Huyết Vô Lão Tổ cười hỏi.
Chương 3377: Vậy cũng tính là xúc phạm?
Đây là sự sỉ nhục trần trụi!
Ái Nhiễm là cô gái kiêu ngạo đến mức nào, sao có thể chịu nổi sự giày vò này?
Cô ta nghiến chặt răng, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự dữ tợn.
“Huyết Vô Lão Tổ! Ông nghĩ mình muốn có gì là được cái đó sao? Tôi nói ông biết, dù ông có thể đánh bại tôi cũng không đánh bại được ý chí của tôi, càng không có được thân xác của tôi! Ông cùng lắm chỉ có được một đống thịt nát vụn mà thôi!”.
Nói xong, Ái Nhiễm vận chuyển khí kình trên người lấp đầy mỗi một gân mạch, mỗi một nội tạng, mỗi một tấc máu thịt trong người mình, sau đó vận chuyển khí kình va đập vào nhau, chuẩn bị tự nổ, lấy cái chết tỏ rõ ý chí!
Vèo!
Đúng lúc này, một cây Huyết Châm đâm vào cổ Ái Nhiễm một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, khí kình trên người cô ta tán loạn.
Ái Nhiễm mở to mắt, không tin nổi nhìn cơ thể mình…
“Muốn tự sát à? Ha ha, không có dễ như vậy! Tôi muốn cô chết thì cô mới được chết! Trước mặt tôi, sự sống chết của cô không tới lượt cô quyết!”, Huyết Vô Lão Tổ nheo mắt nói, trong đôi mắt tràn ngập ý cười tàn nhẫn.
Trong lòng Ái Nhiễm dâng lên nỗi tuyệt vọng vô tận.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình muốn chết cũng khó khăn như vậy.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”, Huyết Vô Lão Tổ cười một cách dữ tợn, đưa tay về phía Ái Nhiễm.
Khi ông ta sắp sửa chạm vào Ái Nhiễm, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Hình như tôi… đến muộn rồi?”.
Nghe vậy, Huyết Vô Lão Tổ không khỏi sững người. Ái Nhiễm cũng sững sờ, không khỏi nhìn sang người lên tiếng.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Chính đang bước tới phía này.
Anh nhìn người của Thanh Huyền Tông có bộ dạng vô cùng thê thảm, vẻ mặt trở nên khó coi, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ.
“Anh Lâm Chính! Anh đến đây làm gì? Không phải tôi… tôi nói anh xuống núi đợi tôi rồi sao?”.
Ái Nhiễm mở to mắt, sốt ruột lên tiếng, nhưng giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Ồ? Vẫn còn cá lọt lưới sao?”.
Huyết Vô Lão Tổ cười nhạt, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang đi đến: “Thằng nhãi, cậu cũng gan lắm, biết rõ lão tổ tôi ở đây mà còn dám đến đây, muốn chết?”.
Lâm Chính không tiếp lời mà liếc nhìn Ái Nhiễm, sau đó cất lời: “Huyết Châm?”.
“Ồ? Cậu cũng biết đến Huyết Châm?”.
“Huyết Châm thông thường đều là thuật cấm kị, cách tu luyện thông thường là dùng người sống hiến tế. Xét theo độ mạnh Huyết Châm của ông ít nhất cũng đã giết hàng vạn người!”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Không ngờ cậu cũng biết đến nó? Xem ra thằng nhãi cậu cũng có chút bản lĩnh!”, Huyết Vô Lão Tổ vô cùng kinh ngạc.
“Tôi có chút bản lĩnh, nhưng hình như ông thì không. Ông hiến tế máu của vạn người để tu luyện Huyết Châm thế mà chỉ tu luyện đến trình độ này, đúng là chọc người ta cười! Đổi lại là tôi thì đã luyện được Bát Hoang Huyết Châm lâu rồi! Từ đó có thể thấy thiên phú của ông rất kém, nỗ lực cũng không đủ, không được, quá tệ!”, Lâm Chính liên tục lắc đầu.
“Cậu nói gì?”.
Huyết Vô Lão Tổ nổi giận, cánh tay chỉ vào Lâm Chính run rẩy: “Cậu… Cậu dám xúc phạm tôi?”.
“Nếu nói thật lòng cũng tính là xúc phạm thì con người ông quá là yếu đuối”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Cậu! Khốn nạn! Chết đi cho tôi!”.
Huyết Vô Lão Tổ nổi giận xung thiên, gào lên điên cuồng, phóng ra hơn trăm cây Huyết Châm đâm thẳng đến Lâm Chính.
Vèo vèo vèo…
Huyết Châm như ong vỡ tổ, bay đến dày đặc, lướt qua đỉnh đầu đám người Thanh Huyền Tông, bay thẳng về phía Lâm Chính.
Mọi người nhìn thấy trên bầu trời có một vệt máu kéo dài, lóe qua rồi biến mất, giống như trong giấc mơ.
“Lâm Chính! Cẩn thận!”, Ái Nhiễm lo lắng hét lên.
Thế nhưng Huyết Châm đã đến trước mặt Lâm Chính.
Anh lại không dùng châm hay né tránh mà chỉ chuyển động cơ thể.
Sau đó…
Phập! Phập! Phập! Phập…
Hàng trăm cây Huyết Châm đâm lên người Lâm Chính…
Chương 3378: Huyền Châm
Nhìn thấy Lâm Chính bị trúng châm, tất cả người của Thanh Huyền Tông cho đến Ái Nhiễm đều thót tim.
Ái Nhiễm mở to mắt.
Trúng hơn trăm cây Huyết Châm?
Vậy chẳng phải Lâm Chính… tiêu rồi?
Kết thúc thật rồi.
Tia hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người cũng bị dập tắt.
“Ha ha, thế nào? Thằng nhãi ranh! Mùi vị Huyết Châm của lão tổ tôi đây như thế nào?”, Huyết Vô Lão Tổ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, cười khinh thường.
“Chẳng ra làm sao!”.
Lâm Chính liếc nhìn Huyết Châm trên người mình, mặt lạnh như tiền nói.
“Chẳng ra làm sao? Ha ha, một cây Huyết Châm của tôi có thể hòa tan một người bình thường thành máu. Bây giờ cậu trúng hơn trăm cây, dù cậu có tiên thiên cương khu hay thậm chí là cơ thể võ thần, ở trước mặt hơn trăm cây Huyết Châm này cơ thể cậu cũng sẽ dần dần mục ruỗng, cuối cùng tan chảy mà chết! Ha ha ha ha…”.
Huyết Vô Lão Tổ cười lớn.
Giây lát sau, Lâm Chính cử động cơ thể, rút từng cây Huyết Châm ra.
Nụ cười của Huyết Vô Lão Tổ cứng đờ.
“Sao lại như vậy?”, ông ta mở to mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Một khi Huyết Châm này đâm vào cơ thể người sẽ ngay lập tức liên kết với mô tế bào và huyết quản của cơ thể người, không thể tùy ý rút ra được, nếu rút ra sẽ làm đứt huyết quản cũng như mất một miếng thịt.
Thế nhưng Lâm Chính lại rút số Huyết Châm này ra một cách hết sức nhẹ nhàng…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Huyết Vô Lão Tổ sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Ông ta chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng đưa mắt nhìn sang, lúc này mới phát hiện tất cả Huyết Châm ông ta phóng ra không nằm đúng vị trí!
Toàn bộ Huyết Châm đều đâm vào tử huyệt của Lâm Chính.
“Cái gì? Đây là… chết rồi sống lại?”.
Huyết Vô Lão Tổ hiểu ra.
Hóa ra khoảnh khắc Lâm Chính sắp bị châm đâm trúng, anh đã điều chỉnh cơ thể của mình, dùng tử huyệt để chặn Huyết Châm.
Trong tình huống bình thường, nếu tử huyệt trúng châm, người trúng không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng thuộc tính của Huyết Châm vốn vô cùng hung hãn, vừa khéo đối lập với tử huyệt, tương tự với hiệu quả lấy độc trị độc, vì thế Huyết Châm không những không tạo thành ảnh hưởng gì cho Lâm Chính, mà thậm chí ngay cả xác thịt của Lâm Chính cũng không bị liên kết, cho nên có thể rút ra dễ dàng.
Giờ phút này, cuối cùng Huyết Vô Lão Tổ cũng ý thức được chỗ đáng sợ của người thanh niên đứng trước mặt.
“Tôi đã nói rồi, Huyết Châm của ông quá tệ, muốn làm tôi bị thương e là không thể! Chỉ tiếc con người tôi nhân từ, không thể dùng người sống để hiến tế, không thì đổi lại là tôi tu luyện Huyết Châm, đừng nói là Bát Hoang Huyết Châm, ngay cả Thái Thương Huyết Châm cũng không thành vấn đề!”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn!”.
Huyết Vô Lão Tổ đã bị chọc giận hoàn toàn.
Bị một đứa ranh con sỉ nhục như vậy, sao ông ta có thể chịu nổi?
Người khác thấy ông ta ai cũng kinh hãi hoảng sợ, thế mà người này lại không đổi sắc mặt, còn khoe khoang trước mặt ông ta!
“Tôi thề phải băm vằm cậu ra làm trăm mảnh, giẫm nát xương cậu, khiến cậu chết không toàn thây!”.
Huyết Vô Lão Tổ gào lên, như phát điên tiếp tục phóng Huyết Châm tấn công Lâm Chính.
Huyết Châm bay đi như gió bão, khuấy động bầu trời, hội tụ trên cơ thể Lâm Chính.
Lâm Chính tiếp tục xoay người, dùng tử huyệt đón châm.
Không lâu sau, châm đâm đầy người anh nhìn cứ như con nhím.
Nhưng tất cả châm bạc đều cắm vào tử huyệt, không một cây Huyết Châm nào có thể đe dọa được Lâm Chính.
Huyết Vô Lão Tổ trợn tròn mắt.
Ái Nhiễm và người của Thanh Huyền Tông cũng sửng sốt.
“Thủ đoạn hèn kém, thật là nực cười! Nhưng tôi cũng sẽ không chịu đòn như vậy mãi, Huyết Châm tôi không biết, nhưng tôi biết một loại châm thuật khác!”.
Lâm Chính rút từng cây Huyết Châm trên người ra, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vận khí.
Vù!
Một luồng gió xoáy huyền ảo xao động trong lòng bàn tay anh.
Một lúc sau, những cây châm khí màu xanh lam xuất hiện giữa lòng bàn tay.
Huyết Vô Lão Tổ kinh ngạc: “Đây… đây là cái gì?”.
“Ông có từng nghe nói tới Huyền Châm hay chưa?”, Lâm Chính nói.
Chương 3379: Anh ấy là một ngoại lệ
Huyền Châm?
Huyết Vô Lão Tổ kinh ngạc, gương mặt vốn trắng bệch nay còn đáng sợ hơn, không tự chủ run rẩy cả người.
“Huyền Châm? Đó là gì?”.
Ái Nhiễm giống như chưa từng nghe thấy, không khỏi thắc mắc.
“Đó là một loại châm quyết chỉ người luyện châm thuật đến đại thành mới có thể tu luyện được!”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Ái Nhiễm nhìn sang, đó là tông chủ Thanh Huyền Tông. Cô ta vô cùng mừng rỡ, cố gắng đứng dậy.
“Sư phụ không sao chứ?”, Ái Nhiễm vội hỏi.
“Ta không sao… Ta có ngậm một viên đan bảo mệnh trong miệng, vừa rồi nuốt nó xuống, đan dược lập tức có hiệu quả. Số Huyết Châm trên người ta vẫn chưa lấy được mạng ta”, tông chủ Thanh Huyền Tông yếu ớt nói.
“Vậy thì tốt!”.
Ái Nhiễm thở phào một hơi, nhưng vẫn có vẻ nghi hoặc: “Sư phụ, người nói Huyền Châm này chỉ có người luyện châm thuật đến đại thành mới có thể sử dụng! Vậy… người đang nói châm thuật của Lâm Chính… đã đạt tới cảnh giới đại thành rồi sao?”.
“Thấp nhất là vậy…”, tông chủ Thanh Huyền Tông do dự một lúc rồi nói.
“Thấp nhất?”, Ái Nhiễm run rẩy: “Chẳng lẽ… cảnh giới châm thuật của anh ấy… có thể còn cao hơn?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn chằm chằm Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu ta có thể ngưng tụ Huyền Châm một cách dễ dàng như vậy… Rõ ràng cậu ta vô cùng thành thạo, kinh nghiệm dày dặn, trình độ châm thuật của cậu ta có thể còn cao hơn…”.
Ái Nhiễm nghe vậy thì rơi vào suy tư.
Trình độ cao hơn?
Châm thuật của Lâm Chính rốt cuộc đang ở cảnh giới nào?
Cô ta nhìn người đàn ông tựa như thiên thần ở trước mặt, tim đập nhanh.
Lúc này, Huyết Vô Lão Tổ cũng hiểu ra.
Nhưng ông ta không tin!
Một người chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể sử dụng được Huyền Châm trong truyền thuyết?
Chuyện này đúng là khó tin!
“Giả thôi! Chắc chắn là giả! Cậu đừng ở đây lừa gạt tôi, cậu có thể sử dụng Huyền Châm? Tôi không tin!”.
Huyết Vô Lão Tổ quát lên, tiếp tục xông tới tấn công.
Ông ta tung ra huyết độc dày đặc, bao bọc cả người mình thành một quả cầu đỏ máu khổng lồ, tông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng lùi ra sau, trở tay đánh ra một chùm khí.
Vù!
Chùm khí lập tức xuyên thủng huyết cầu.
Huyết cầu nổ tung, hóa thành muôn vàn dây đai trói lấy Lâm Chính.
Mỗi một dây đai đều có một cây Huyết Châm. Số Huyết Châm này giống như sống dậy, lao nhanh về phía Lâm Chính, nhưng lần này chúng lại không đâm về phía anh mà liên tục xoay tròn quanh người anh, định trói chặt anh bằng dây đai.
Trên bề mặt những dây đai này có hơn một nghìn loại độc, một khi chạm vào chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.
Lâm Chính nhìn quanh, ánh nhìn dừng trên đầu những cây Huyết Châm kia. Anh đột nhiên hét lên, vung Huyền Châm trong tay ra.
Vèo vèo vèo…
Ánh sáng màu xanh lam tỏa ra tứ phía, tựa như những lưỡi dao ánh sáng chém đứt một mảng đỏ như máu, nhắm thẳng vào Huyết Châm mà đâm.
Châm đối chọi với châm, điên cuồng va đập.
Nhưng cấp bậc của Huyết Châm không bằng Huyền Châm. Sau trận đối kháng, Huyền Châm đâm gãy Huyết Châm, chui vào trong dây đai càn quét.
Trong nháy mắt, toàn bộ dây đai đều bị chém tan nát, ngay cả Huyết Châm cũng hóa thành sương khói, tan biến trong không khí.
“Cái gì?”.
Huyết Vô Lão Tổ run rẩy.
Huyết Châm vẫn không dừng lại mà tiếp tục bay về phía ông ta, không dừng lại phút giây nào.
Huyết Vô Lão Tổ vội vàng lấy một tấm khiên đỏ máu ra chống đỡ.
Nhưng Huyền Châm đánh vào vài lần lập tức đánh nứt khiên, suýt thì tan vỡ.
Cứ tiếp tục như vậy, ông ta sẽ không chống đỡ được lâu.
“Nhãi ranh! Xem như cậu lợi hại!”.
Huyết Vô Lão Tổ nghiến răng, quay đầu chạy.
Ông ta biết so về châm thuật, mình không phải là đối thủ của Lâm Chính!
Người thanh niên trẻ tuổi này quá mức yêu nghiệt!
Bây giờ chuồn là thượng sách!
Nhưng sao Lâm Chính có thể thả ông ta đi?
“Muốn chạy à? E là không dễ như vậy!”.
Lâm Chính quát lên, sau đó múa may hai tay. Huyền Châm được ngưng tụ bằng sức mạnh phi thăng giữa lòng bàn tay không ngừng bay ra, có đến hàng nghìn cây Huyền Châm bay nhanh như con thoi, kết thành một lưới châm bao phủ lấy ông ta.
“Hả?”.
Huyết Vô Lão Tổ kinh hãi, vội vàng né tránh. Nhưng lưới châm quá lớn, ông ta hoàn toàn không có chỗ nào để tránh né.
Phập! Phập! Phập…
Lưới châm ụp xuống, Huyết Vô Lão Tổ hét lên thảm thiết, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Trên cơ thể ông ta chi chít Huyền Châm, khiến người nhìn vào cảm thấy ghê rợn.
Ông ta không còn động đậy được nữa, chỉ có thể nằm trên đất không ngừng quằn quại.
“Hay!”.
Người của Thanh Huyền Tông mừng rỡ, cùng nhau reo hò.
Lâm Chính bước tới, rút một cây châm bạc ra đâm lên huyệt Thái Dương của Huyết Vô Lão Tổ.
Trong nháy mắt, hai mắt Huyết Vô Lão Tổ tối sầm lại, ngất đi.
Ái Nhiễm mắt sáng lấp lánh, tâm trạng vô cùng kích động.
“Cô Ái Nhiễm, tông chủ, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
“Chúng tôi không sao… Không sao…”
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn Lâm Chính nói, vẻ mặt phức tạp.
Bây giờ ông ta vô cùng xấu hổ.
Lúc trước ông ta còn nghi ngờ bản lĩnh của Lâm Chính.
Không ngờ người thanh niên trẻ tuổi này có thể giải quyết Huyết Vô Lão Tổ một cách dễ dàng như vậy!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện?
“Mọi người không sao thì tốt rồi. Nhiều người đã trúng phải Huyết Châm, tôi sẽ giải châm cho mọi người, đừng cử động mạnh!”.
Lâm Chính nói, sau đó lấy Hồng Mông Long Châm ra, bắt đầu châm cứu.
“Con quen biết người này ở đâu vậy?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông lặng lẽ dõi theo, khẽ hỏi.
Ái Nhiễm ngây ra một lúc, sau đó cười đáp: “Ngoại vực”.
“Ngoại vực?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông kinh ngạc: “Y thuật ở ngoại vực đáng sợ đến vậy rồi sao?”.
“Con nghĩ… có lẽ Lâm Chính là một ngoại lệ”, Ái Nhiễm nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, đột nhiên trở nên kích động: “Có lẽ Thanh Huyền Tông có thể nhờ cậu ta giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn!”.
“Sư phụ, ý người là…”.
“Ta muốn nhờ Lâm Chính đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi. Với thực lực của cậu ta, chắc chắn lọt vào top 20 dễ như trở bàn tay!”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười nói.
Chương 3380: Thả người
Nghe tông chủ nói vậy Ái Nhiễm bèn mỉm cười. Nếu như vậy thì Thiên Thần Điện không phải là vấn đề. Vậy thì Lâm Chính tạm thời có thể giải quyết được việc Thiên Thần Điện uy hiếp đám đông.
Đợi sau khi Lâm Chính xử lý xong vết thương cho người của Thanh Huyền Tông thì anh đi tới bắt đầu trị thương cho tông chủ.
“Người bạn Lâm Chính, lần này nếu không có cậu ra tay giúp đỡ thì Thanh Huyền Tông chúng tôi đã bị tiêu diệt rồi. Đại ân của cậu, nhất định chúng tôi sẽ khắc côt ghi tâm và báo đáp”, tông chủ kích động nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà, hà tất phải bận tâm! Huống hồ tôi và cô Ái Nhiễm là bạn, Thiên Thần Điện đều là kẻ địch của chúng tôi, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà. Sao tôi có thể không giúp đỡ cho được?”, Lâm CHính vừa chữa trị vừa mỉm cười.
Sau khi điều trị, mọi người đã hồi phục dần dần. Thế nhưng tông chủ vẫn không thể cử động. Ông ta ngồi trên một tảng đá, uống số thuốc vừa được sắc xong.
“Sư tôn, người này phải xử lý thế nào?”, Ái Nhiễm nhìn Huyết Vô Lão Tổ đang ngất lịm và nói.
“Người này do Lâm Chính giải quyết vậy thì sẽ do cậu ấy quyết định xử lý thế nào”, tông chủ nói.
Ái Nhiễm lập tức quay qua nhìn Lâm Chính. Lâm Chính nhìn chăm chăm Huyết Vô Lão Tổ và nói: “Tông chủ đại nhân, ông nói xem người này động tới Thanh Huyền Tông, định tiêu diệt Thanh Huyền Tông để lấy lòng Thiên Thần Điện có phải không?”
“Đúng vậy”, tông chủ gật đầu, nói giọng khàn khàn: “Thiên Thần Điện vẫn còn kiêng dè, chưa dám nghênh ngang tiêu diệt Thanh Huyền Tông để tránh khiến đám đông tức giận. Thế nên bọn họ mới chưa động tới chúng tôi. Nhưng Huyết Vô Lão Tổ thì chẳng có gì phải kiêng dè. Vì bản thân ông ta là Thập Đại Ác Nhân, giết người vô số kể, nên tiêu diệt thêm một tông môn có là gì?”.
“Ông ta định gia nhận Thiên Thần Điện phải không?”
“Chắc là như vậy...dù sao thì Huyết Vô Lão Tổ cũng đã đắc tội với quá nhiều người. Nghe nói mấy năm gần đây luôn gặp người truy sát. Cũng không biết là ông ta chạy tới đây từ khi nào”.
“Sao thế? Thiên Thần Điện chẳng lẽ lại thu nạp loại người như thế này?”, Lâm Chính chau mày.
“Có gì mà không thu nạp. Thánh Quân Đại Nhân chưa từng sợ ai. Mặc dù Thiên Thần Điện hành sự rất khiêm nhường nhưng uy danh thì cũng lớn lắm. Đừng nói là ác nhân xếp thứ 10, ngay cả ác nhân xếp số 1 mà muốn gia nhập thì họ cũng thu nạp. Dù sao thì những ác nhân này cũng có thể trở thành chiến lực cho họ mà”, tông chủ nói.
“Vậy sao? Thánh Quân định làm gì vậy? Thực lực mạnh như vậy lẽ nào ông ta định chiếm cả vực Diệt Vong?”, Lâm Chính hỏi.
“Không phải, mục đích của ông ta giống như nhiều người khác của vực Diệt Vong đõ là tìm kiếm sự trường sinh. Nhưng con đường tìm kiếm đó không hề đơn giản. Chỉ vựa vào một người là không thể hoàn thành. Thánh Quân lập ra Thiên Thần Điện, chiêu gọi anh tài cũng là vì muốn lợi dụng họ để bản thân có thể bước vào cảnh giới trường sinh”, tông chủ lên tiếng.
Lâm Chính gật đầu, anh đã hiểu. Giống như việc luyện chế một loại đan dược đặc biệt. Chỉ dựa vào thực lực của một người là không đủ. Phải có nhiều người cũng liên kết lại thì chất lượng của viên đan dược mới được đảm bảo. Tất cả đều cần có nhân lực.
Xem ra Thánh Quân Diệp Viêm có dã tâm không hề nhỏ. Lâm Chính suy nghĩ một lát bèn bước tới, lấy châm ghim lên người của Huyết Vô Lão Tổ Huyết Vô Lão Tổ co giật sau đó mở mắt.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi”.
Ông ta giống như một con chim bị dọa sợ vội vàng la toáng lên và định bỏ chạy, nhưng lúc này ngoài miệng và mắt có thể cử động ra thì toàn thân ông ta đã mất đi cảm giác.
“Xem ra là ông muốn sống, vậy thì dễ rồi” .
Lâm Chính nói: “Ông nuốt thứ này, giúp tôi một việc. Sau khi làm xong tôi sẽ cho ông thuốc giải, thế nào?”
“Việc gì? Đại nhân nói, chỉ cần có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm”, ông ta nói.
“Yên tâm không quá khó đâu”
Lâm Chính lấy ra viên thuốc nhét vào miệng ông ta. Ông ta cũng không dám phản kháng.
Sau đó, Lâm Chính mới nói: "Tôi muốn ông giúp tôi gia nhập vào Thiên Thần Điện và giám sát Thánh Quân Diệp Viêm”.
“Cái gì? Gia nhập Thiên Thần Điện sao?”, Huyết Vô Lão Tổ bàng hoàng.
Ái Nhiễm và tông chủ cũng giật mình.
Đám đông trố tròn mắt, bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Huyết Vô Lão Tổ chỉ dùng một chiêu mà đã hạ gục lực lượng chiến đấu của Thanh Huyền Tông.
Đến cả tông chủ cũng bị trúng đòn. Lúc này, họ lấy cái gì ra để đối kháng với đối phương đây?
“Ồ? Kết thúc rồi sao? Tôi còn tưởng các người sẽ mang tới niềm vui bất ngờ nào đó chứ? Thật không ngờ đến cả tông chủ cũng không đỡ nổi vài chiêu. Đáng thương quá”, Huyết Vô Lão Tổ nheo mắt nhìn đám đông với vẻ khinh miệt và trịch thượng.
Ông ta thấy đây chỉ là một đám kiến đáng thương mà thôi, muốn giết sẽ dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, nếu có thể tận dụng thì họ cũng sẽ là những nguyên liệu rất khá khẩm.
“Thật không ngờ...ông lại tu luyện ra cả huyết châm. Huyết Vô Lão Tô...thực lực của ông quả thật đáng sợ...”, tông chủ yếu ớt nói. Tình hình lúc này của ông ta rất tệ, đến nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
“Giờ đã biết sức mạnh của tôi chưa? Chỉ đáng tiếc, giờ biết thì đã muộn rồi. Đến lúc tiễn các người lên đường rồi. Đôi đã chuẩn bị những cái thùng rất lớn, lát nữa sẽ băm nhỏ các người cho vào thùng đề luyện chế”, Huyết Vô Lão Tổ nhìn chăm chăm Ái Nhiễm và nở nụ cười cổ quái.
“Ông định làm gì?”, Ái Nhiễm bặm môi.
“Nhóc, thể chất cơ thể cô đặc biệt, dùng để luyện chế là phù hợp nhất. Lão tổ tôi tinh thuật thuật pháp này đảm bảo là sẽ khiến cô có một trải nghiệm thú vị. Ha ha..., Huyết Vô Lão Tổ bật cười.
“Khốn nạn”, Ái Nhiễm không nhịn được nữa bèn gầm lên.
Vụt...Vài đường sáng phóng ra. Thế nhưng Huyết Vô Lão Tổ chỉ cần khẽ khàng là đã tóm được những cây châm đó. Châm bạc chẳng làm gì nổi đối phương.
“Có thế thôi à?”, Huyết Vô Lão Tổ lắc đầu cười.
Thế nhưng một giây sau...Bùm bùm...Mấy cây châm ông ta vừa đỡ lập tức nổ tung. Cú nổ khiến cả ông ta cũng phải lùi lại.
“Chạy đi”, tông chủ Thanh Huyền Tông bèn gầm lên, ra hiệu cho những người còn lại chạy thoát.
Đám đông bừng tỉnh, lập tức bỏ chạy. Tông chủ gắng gượng chút sức lực cuối cùng chặn Huyết Vô Lão Tổ lại. Thế nhưng ông ta vừa tiếp cận đối phương thì đối phương đã đạp mạnh ông ta.
Huyết Vô Lão Tổ không hề đuổi theo đám người bỏ chạy mà chỉ bật cười: “Ha ha...được...các người cứ chạy đi. Để xem ai chạy nổi. Ha ha.”.
Nói xong ông ta hành động. Huyết châm được tạo ra trong không gian, phóng về phía những người kia. Tốc độ của đám người đó sao có thể nhanh bằng huyết châm được. Họ bị đâm trúng bèn ngã ra đất, cơ thể co giật, mất đi khả năng chiến đấu...
Ái Nhiễm tái mặt...Hai cây châm đang lao về phía cô ta. Cô ta vội vàng né tránh. Thế nhưng vừa né được hai cây châm thì cô ta bỗng cảm thấy vùng bụng mình đau nhói.
Cô ta cúi xuống nhìn thì phát hiện ra một cây châm đã ghim ngay vùng bụng. Ái Nhiễm ngã ra đất, cơ thể co giật và ớn lạnh, cô ta không thể kiểm soát được bản thân nữa...
“Chạy đi chứ...sao lại không chạy nữa thế?”, Huyết Vô Lão Tổ bật cười ha, nhìn đám đông với ánh mắt dữ tợn.
Ông ta đi về phía Ái Nhiễm, Ái Nhiễm trố tròn mắt, nhìn ông ta bằng vẻ sợ hãi.
“Nhóc, từ đôi mắt của cô tôi có thể nhận ra cô rất kiên cường. Cô nói xem, nếu như tôi tiến hành luyện chế cô trước mặt đồng môn của mình thì sẽ thế nào nhỉ?”, Huyết Vô Lão Tổ cười hỏi.
Chương 3377: Vậy cũng tính là xúc phạm?
Đây là sự sỉ nhục trần trụi!
Ái Nhiễm là cô gái kiêu ngạo đến mức nào, sao có thể chịu nổi sự giày vò này?
Cô ta nghiến chặt răng, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự dữ tợn.
“Huyết Vô Lão Tổ! Ông nghĩ mình muốn có gì là được cái đó sao? Tôi nói ông biết, dù ông có thể đánh bại tôi cũng không đánh bại được ý chí của tôi, càng không có được thân xác của tôi! Ông cùng lắm chỉ có được một đống thịt nát vụn mà thôi!”.
Nói xong, Ái Nhiễm vận chuyển khí kình trên người lấp đầy mỗi một gân mạch, mỗi một nội tạng, mỗi một tấc máu thịt trong người mình, sau đó vận chuyển khí kình va đập vào nhau, chuẩn bị tự nổ, lấy cái chết tỏ rõ ý chí!
Vèo!
Đúng lúc này, một cây Huyết Châm đâm vào cổ Ái Nhiễm một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, khí kình trên người cô ta tán loạn.
Ái Nhiễm mở to mắt, không tin nổi nhìn cơ thể mình…
“Muốn tự sát à? Ha ha, không có dễ như vậy! Tôi muốn cô chết thì cô mới được chết! Trước mặt tôi, sự sống chết của cô không tới lượt cô quyết!”, Huyết Vô Lão Tổ nheo mắt nói, trong đôi mắt tràn ngập ý cười tàn nhẫn.
Trong lòng Ái Nhiễm dâng lên nỗi tuyệt vọng vô tận.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình muốn chết cũng khó khăn như vậy.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”, Huyết Vô Lão Tổ cười một cách dữ tợn, đưa tay về phía Ái Nhiễm.
Khi ông ta sắp sửa chạm vào Ái Nhiễm, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Hình như tôi… đến muộn rồi?”.
Nghe vậy, Huyết Vô Lão Tổ không khỏi sững người. Ái Nhiễm cũng sững sờ, không khỏi nhìn sang người lên tiếng.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Chính đang bước tới phía này.
Anh nhìn người của Thanh Huyền Tông có bộ dạng vô cùng thê thảm, vẻ mặt trở nên khó coi, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ.
“Anh Lâm Chính! Anh đến đây làm gì? Không phải tôi… tôi nói anh xuống núi đợi tôi rồi sao?”.
Ái Nhiễm mở to mắt, sốt ruột lên tiếng, nhưng giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Ồ? Vẫn còn cá lọt lưới sao?”.
Huyết Vô Lão Tổ cười nhạt, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang đi đến: “Thằng nhãi, cậu cũng gan lắm, biết rõ lão tổ tôi ở đây mà còn dám đến đây, muốn chết?”.
Lâm Chính không tiếp lời mà liếc nhìn Ái Nhiễm, sau đó cất lời: “Huyết Châm?”.
“Ồ? Cậu cũng biết đến Huyết Châm?”.
“Huyết Châm thông thường đều là thuật cấm kị, cách tu luyện thông thường là dùng người sống hiến tế. Xét theo độ mạnh Huyết Châm của ông ít nhất cũng đã giết hàng vạn người!”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Không ngờ cậu cũng biết đến nó? Xem ra thằng nhãi cậu cũng có chút bản lĩnh!”, Huyết Vô Lão Tổ vô cùng kinh ngạc.
“Tôi có chút bản lĩnh, nhưng hình như ông thì không. Ông hiến tế máu của vạn người để tu luyện Huyết Châm thế mà chỉ tu luyện đến trình độ này, đúng là chọc người ta cười! Đổi lại là tôi thì đã luyện được Bát Hoang Huyết Châm lâu rồi! Từ đó có thể thấy thiên phú của ông rất kém, nỗ lực cũng không đủ, không được, quá tệ!”, Lâm Chính liên tục lắc đầu.
“Cậu nói gì?”.
Huyết Vô Lão Tổ nổi giận, cánh tay chỉ vào Lâm Chính run rẩy: “Cậu… Cậu dám xúc phạm tôi?”.
“Nếu nói thật lòng cũng tính là xúc phạm thì con người ông quá là yếu đuối”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Cậu! Khốn nạn! Chết đi cho tôi!”.
Huyết Vô Lão Tổ nổi giận xung thiên, gào lên điên cuồng, phóng ra hơn trăm cây Huyết Châm đâm thẳng đến Lâm Chính.
Vèo vèo vèo…
Huyết Châm như ong vỡ tổ, bay đến dày đặc, lướt qua đỉnh đầu đám người Thanh Huyền Tông, bay thẳng về phía Lâm Chính.
Mọi người nhìn thấy trên bầu trời có một vệt máu kéo dài, lóe qua rồi biến mất, giống như trong giấc mơ.
“Lâm Chính! Cẩn thận!”, Ái Nhiễm lo lắng hét lên.
Thế nhưng Huyết Châm đã đến trước mặt Lâm Chính.
Anh lại không dùng châm hay né tránh mà chỉ chuyển động cơ thể.
Sau đó…
Phập! Phập! Phập! Phập…
Hàng trăm cây Huyết Châm đâm lên người Lâm Chính…
Chương 3378: Huyền Châm
Nhìn thấy Lâm Chính bị trúng châm, tất cả người của Thanh Huyền Tông cho đến Ái Nhiễm đều thót tim.
Ái Nhiễm mở to mắt.
Trúng hơn trăm cây Huyết Châm?
Vậy chẳng phải Lâm Chính… tiêu rồi?
Kết thúc thật rồi.
Tia hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người cũng bị dập tắt.
“Ha ha, thế nào? Thằng nhãi ranh! Mùi vị Huyết Châm của lão tổ tôi đây như thế nào?”, Huyết Vô Lão Tổ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, cười khinh thường.
“Chẳng ra làm sao!”.
Lâm Chính liếc nhìn Huyết Châm trên người mình, mặt lạnh như tiền nói.
“Chẳng ra làm sao? Ha ha, một cây Huyết Châm của tôi có thể hòa tan một người bình thường thành máu. Bây giờ cậu trúng hơn trăm cây, dù cậu có tiên thiên cương khu hay thậm chí là cơ thể võ thần, ở trước mặt hơn trăm cây Huyết Châm này cơ thể cậu cũng sẽ dần dần mục ruỗng, cuối cùng tan chảy mà chết! Ha ha ha ha…”.
Huyết Vô Lão Tổ cười lớn.
Giây lát sau, Lâm Chính cử động cơ thể, rút từng cây Huyết Châm ra.
Nụ cười của Huyết Vô Lão Tổ cứng đờ.
“Sao lại như vậy?”, ông ta mở to mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Một khi Huyết Châm này đâm vào cơ thể người sẽ ngay lập tức liên kết với mô tế bào và huyết quản của cơ thể người, không thể tùy ý rút ra được, nếu rút ra sẽ làm đứt huyết quản cũng như mất một miếng thịt.
Thế nhưng Lâm Chính lại rút số Huyết Châm này ra một cách hết sức nhẹ nhàng…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Huyết Vô Lão Tổ sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Ông ta chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng đưa mắt nhìn sang, lúc này mới phát hiện tất cả Huyết Châm ông ta phóng ra không nằm đúng vị trí!
Toàn bộ Huyết Châm đều đâm vào tử huyệt của Lâm Chính.
“Cái gì? Đây là… chết rồi sống lại?”.
Huyết Vô Lão Tổ hiểu ra.
Hóa ra khoảnh khắc Lâm Chính sắp bị châm đâm trúng, anh đã điều chỉnh cơ thể của mình, dùng tử huyệt để chặn Huyết Châm.
Trong tình huống bình thường, nếu tử huyệt trúng châm, người trúng không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng thuộc tính của Huyết Châm vốn vô cùng hung hãn, vừa khéo đối lập với tử huyệt, tương tự với hiệu quả lấy độc trị độc, vì thế Huyết Châm không những không tạo thành ảnh hưởng gì cho Lâm Chính, mà thậm chí ngay cả xác thịt của Lâm Chính cũng không bị liên kết, cho nên có thể rút ra dễ dàng.
Giờ phút này, cuối cùng Huyết Vô Lão Tổ cũng ý thức được chỗ đáng sợ của người thanh niên đứng trước mặt.
“Tôi đã nói rồi, Huyết Châm của ông quá tệ, muốn làm tôi bị thương e là không thể! Chỉ tiếc con người tôi nhân từ, không thể dùng người sống để hiến tế, không thì đổi lại là tôi tu luyện Huyết Châm, đừng nói là Bát Hoang Huyết Châm, ngay cả Thái Thương Huyết Châm cũng không thành vấn đề!”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn!”.
Huyết Vô Lão Tổ đã bị chọc giận hoàn toàn.
Bị một đứa ranh con sỉ nhục như vậy, sao ông ta có thể chịu nổi?
Người khác thấy ông ta ai cũng kinh hãi hoảng sợ, thế mà người này lại không đổi sắc mặt, còn khoe khoang trước mặt ông ta!
“Tôi thề phải băm vằm cậu ra làm trăm mảnh, giẫm nát xương cậu, khiến cậu chết không toàn thây!”.
Huyết Vô Lão Tổ gào lên, như phát điên tiếp tục phóng Huyết Châm tấn công Lâm Chính.
Huyết Châm bay đi như gió bão, khuấy động bầu trời, hội tụ trên cơ thể Lâm Chính.
Lâm Chính tiếp tục xoay người, dùng tử huyệt đón châm.
Không lâu sau, châm đâm đầy người anh nhìn cứ như con nhím.
Nhưng tất cả châm bạc đều cắm vào tử huyệt, không một cây Huyết Châm nào có thể đe dọa được Lâm Chính.
Huyết Vô Lão Tổ trợn tròn mắt.
Ái Nhiễm và người của Thanh Huyền Tông cũng sửng sốt.
“Thủ đoạn hèn kém, thật là nực cười! Nhưng tôi cũng sẽ không chịu đòn như vậy mãi, Huyết Châm tôi không biết, nhưng tôi biết một loại châm thuật khác!”.
Lâm Chính rút từng cây Huyết Châm trên người ra, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vận khí.
Vù!
Một luồng gió xoáy huyền ảo xao động trong lòng bàn tay anh.
Một lúc sau, những cây châm khí màu xanh lam xuất hiện giữa lòng bàn tay.
Huyết Vô Lão Tổ kinh ngạc: “Đây… đây là cái gì?”.
“Ông có từng nghe nói tới Huyền Châm hay chưa?”, Lâm Chính nói.
Chương 3379: Anh ấy là một ngoại lệ
Huyền Châm?
Huyết Vô Lão Tổ kinh ngạc, gương mặt vốn trắng bệch nay còn đáng sợ hơn, không tự chủ run rẩy cả người.
“Huyền Châm? Đó là gì?”.
Ái Nhiễm giống như chưa từng nghe thấy, không khỏi thắc mắc.
“Đó là một loại châm quyết chỉ người luyện châm thuật đến đại thành mới có thể tu luyện được!”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Ái Nhiễm nhìn sang, đó là tông chủ Thanh Huyền Tông. Cô ta vô cùng mừng rỡ, cố gắng đứng dậy.
“Sư phụ không sao chứ?”, Ái Nhiễm vội hỏi.
“Ta không sao… Ta có ngậm một viên đan bảo mệnh trong miệng, vừa rồi nuốt nó xuống, đan dược lập tức có hiệu quả. Số Huyết Châm trên người ta vẫn chưa lấy được mạng ta”, tông chủ Thanh Huyền Tông yếu ớt nói.
“Vậy thì tốt!”.
Ái Nhiễm thở phào một hơi, nhưng vẫn có vẻ nghi hoặc: “Sư phụ, người nói Huyền Châm này chỉ có người luyện châm thuật đến đại thành mới có thể sử dụng! Vậy… người đang nói châm thuật của Lâm Chính… đã đạt tới cảnh giới đại thành rồi sao?”.
“Thấp nhất là vậy…”, tông chủ Thanh Huyền Tông do dự một lúc rồi nói.
“Thấp nhất?”, Ái Nhiễm run rẩy: “Chẳng lẽ… cảnh giới châm thuật của anh ấy… có thể còn cao hơn?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn chằm chằm Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu ta có thể ngưng tụ Huyền Châm một cách dễ dàng như vậy… Rõ ràng cậu ta vô cùng thành thạo, kinh nghiệm dày dặn, trình độ châm thuật của cậu ta có thể còn cao hơn…”.
Ái Nhiễm nghe vậy thì rơi vào suy tư.
Trình độ cao hơn?
Châm thuật của Lâm Chính rốt cuộc đang ở cảnh giới nào?
Cô ta nhìn người đàn ông tựa như thiên thần ở trước mặt, tim đập nhanh.
Lúc này, Huyết Vô Lão Tổ cũng hiểu ra.
Nhưng ông ta không tin!
Một người chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể sử dụng được Huyền Châm trong truyền thuyết?
Chuyện này đúng là khó tin!
“Giả thôi! Chắc chắn là giả! Cậu đừng ở đây lừa gạt tôi, cậu có thể sử dụng Huyền Châm? Tôi không tin!”.
Huyết Vô Lão Tổ quát lên, tiếp tục xông tới tấn công.
Ông ta tung ra huyết độc dày đặc, bao bọc cả người mình thành một quả cầu đỏ máu khổng lồ, tông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng lùi ra sau, trở tay đánh ra một chùm khí.
Vù!
Chùm khí lập tức xuyên thủng huyết cầu.
Huyết cầu nổ tung, hóa thành muôn vàn dây đai trói lấy Lâm Chính.
Mỗi một dây đai đều có một cây Huyết Châm. Số Huyết Châm này giống như sống dậy, lao nhanh về phía Lâm Chính, nhưng lần này chúng lại không đâm về phía anh mà liên tục xoay tròn quanh người anh, định trói chặt anh bằng dây đai.
Trên bề mặt những dây đai này có hơn một nghìn loại độc, một khi chạm vào chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.
Lâm Chính nhìn quanh, ánh nhìn dừng trên đầu những cây Huyết Châm kia. Anh đột nhiên hét lên, vung Huyền Châm trong tay ra.
Vèo vèo vèo…
Ánh sáng màu xanh lam tỏa ra tứ phía, tựa như những lưỡi dao ánh sáng chém đứt một mảng đỏ như máu, nhắm thẳng vào Huyết Châm mà đâm.
Châm đối chọi với châm, điên cuồng va đập.
Nhưng cấp bậc của Huyết Châm không bằng Huyền Châm. Sau trận đối kháng, Huyền Châm đâm gãy Huyết Châm, chui vào trong dây đai càn quét.
Trong nháy mắt, toàn bộ dây đai đều bị chém tan nát, ngay cả Huyết Châm cũng hóa thành sương khói, tan biến trong không khí.
“Cái gì?”.
Huyết Vô Lão Tổ run rẩy.
Huyết Châm vẫn không dừng lại mà tiếp tục bay về phía ông ta, không dừng lại phút giây nào.
Huyết Vô Lão Tổ vội vàng lấy một tấm khiên đỏ máu ra chống đỡ.
Nhưng Huyền Châm đánh vào vài lần lập tức đánh nứt khiên, suýt thì tan vỡ.
Cứ tiếp tục như vậy, ông ta sẽ không chống đỡ được lâu.
“Nhãi ranh! Xem như cậu lợi hại!”.
Huyết Vô Lão Tổ nghiến răng, quay đầu chạy.
Ông ta biết so về châm thuật, mình không phải là đối thủ của Lâm Chính!
Người thanh niên trẻ tuổi này quá mức yêu nghiệt!
Bây giờ chuồn là thượng sách!
Nhưng sao Lâm Chính có thể thả ông ta đi?
“Muốn chạy à? E là không dễ như vậy!”.
Lâm Chính quát lên, sau đó múa may hai tay. Huyền Châm được ngưng tụ bằng sức mạnh phi thăng giữa lòng bàn tay không ngừng bay ra, có đến hàng nghìn cây Huyền Châm bay nhanh như con thoi, kết thành một lưới châm bao phủ lấy ông ta.
“Hả?”.
Huyết Vô Lão Tổ kinh hãi, vội vàng né tránh. Nhưng lưới châm quá lớn, ông ta hoàn toàn không có chỗ nào để tránh né.
Phập! Phập! Phập…
Lưới châm ụp xuống, Huyết Vô Lão Tổ hét lên thảm thiết, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Trên cơ thể ông ta chi chít Huyền Châm, khiến người nhìn vào cảm thấy ghê rợn.
Ông ta không còn động đậy được nữa, chỉ có thể nằm trên đất không ngừng quằn quại.
“Hay!”.
Người của Thanh Huyền Tông mừng rỡ, cùng nhau reo hò.
Lâm Chính bước tới, rút một cây châm bạc ra đâm lên huyệt Thái Dương của Huyết Vô Lão Tổ.
Trong nháy mắt, hai mắt Huyết Vô Lão Tổ tối sầm lại, ngất đi.
Ái Nhiễm mắt sáng lấp lánh, tâm trạng vô cùng kích động.
“Cô Ái Nhiễm, tông chủ, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
“Chúng tôi không sao… Không sao…”
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn Lâm Chính nói, vẻ mặt phức tạp.
Bây giờ ông ta vô cùng xấu hổ.
Lúc trước ông ta còn nghi ngờ bản lĩnh của Lâm Chính.
Không ngờ người thanh niên trẻ tuổi này có thể giải quyết Huyết Vô Lão Tổ một cách dễ dàng như vậy!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện?
“Mọi người không sao thì tốt rồi. Nhiều người đã trúng phải Huyết Châm, tôi sẽ giải châm cho mọi người, đừng cử động mạnh!”.
Lâm Chính nói, sau đó lấy Hồng Mông Long Châm ra, bắt đầu châm cứu.
“Con quen biết người này ở đâu vậy?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông lặng lẽ dõi theo, khẽ hỏi.
Ái Nhiễm ngây ra một lúc, sau đó cười đáp: “Ngoại vực”.
“Ngoại vực?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông kinh ngạc: “Y thuật ở ngoại vực đáng sợ đến vậy rồi sao?”.
“Con nghĩ… có lẽ Lâm Chính là một ngoại lệ”, Ái Nhiễm nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, đột nhiên trở nên kích động: “Có lẽ Thanh Huyền Tông có thể nhờ cậu ta giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn!”.
“Sư phụ, ý người là…”.
“Ta muốn nhờ Lâm Chính đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi. Với thực lực của cậu ta, chắc chắn lọt vào top 20 dễ như trở bàn tay!”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười nói.
Chương 3380: Thả người
Nghe tông chủ nói vậy Ái Nhiễm bèn mỉm cười. Nếu như vậy thì Thiên Thần Điện không phải là vấn đề. Vậy thì Lâm Chính tạm thời có thể giải quyết được việc Thiên Thần Điện uy hiếp đám đông.
Đợi sau khi Lâm Chính xử lý xong vết thương cho người của Thanh Huyền Tông thì anh đi tới bắt đầu trị thương cho tông chủ.
“Người bạn Lâm Chính, lần này nếu không có cậu ra tay giúp đỡ thì Thanh Huyền Tông chúng tôi đã bị tiêu diệt rồi. Đại ân của cậu, nhất định chúng tôi sẽ khắc côt ghi tâm và báo đáp”, tông chủ kích động nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà, hà tất phải bận tâm! Huống hồ tôi và cô Ái Nhiễm là bạn, Thiên Thần Điện đều là kẻ địch của chúng tôi, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà. Sao tôi có thể không giúp đỡ cho được?”, Lâm CHính vừa chữa trị vừa mỉm cười.
Sau khi điều trị, mọi người đã hồi phục dần dần. Thế nhưng tông chủ vẫn không thể cử động. Ông ta ngồi trên một tảng đá, uống số thuốc vừa được sắc xong.
“Sư tôn, người này phải xử lý thế nào?”, Ái Nhiễm nhìn Huyết Vô Lão Tổ đang ngất lịm và nói.
“Người này do Lâm Chính giải quyết vậy thì sẽ do cậu ấy quyết định xử lý thế nào”, tông chủ nói.
Ái Nhiễm lập tức quay qua nhìn Lâm Chính. Lâm Chính nhìn chăm chăm Huyết Vô Lão Tổ và nói: “Tông chủ đại nhân, ông nói xem người này động tới Thanh Huyền Tông, định tiêu diệt Thanh Huyền Tông để lấy lòng Thiên Thần Điện có phải không?”
“Đúng vậy”, tông chủ gật đầu, nói giọng khàn khàn: “Thiên Thần Điện vẫn còn kiêng dè, chưa dám nghênh ngang tiêu diệt Thanh Huyền Tông để tránh khiến đám đông tức giận. Thế nên bọn họ mới chưa động tới chúng tôi. Nhưng Huyết Vô Lão Tổ thì chẳng có gì phải kiêng dè. Vì bản thân ông ta là Thập Đại Ác Nhân, giết người vô số kể, nên tiêu diệt thêm một tông môn có là gì?”.
“Ông ta định gia nhận Thiên Thần Điện phải không?”
“Chắc là như vậy...dù sao thì Huyết Vô Lão Tổ cũng đã đắc tội với quá nhiều người. Nghe nói mấy năm gần đây luôn gặp người truy sát. Cũng không biết là ông ta chạy tới đây từ khi nào”.
“Sao thế? Thiên Thần Điện chẳng lẽ lại thu nạp loại người như thế này?”, Lâm Chính chau mày.
“Có gì mà không thu nạp. Thánh Quân Đại Nhân chưa từng sợ ai. Mặc dù Thiên Thần Điện hành sự rất khiêm nhường nhưng uy danh thì cũng lớn lắm. Đừng nói là ác nhân xếp thứ 10, ngay cả ác nhân xếp số 1 mà muốn gia nhập thì họ cũng thu nạp. Dù sao thì những ác nhân này cũng có thể trở thành chiến lực cho họ mà”, tông chủ nói.
“Vậy sao? Thánh Quân định làm gì vậy? Thực lực mạnh như vậy lẽ nào ông ta định chiếm cả vực Diệt Vong?”, Lâm Chính hỏi.
“Không phải, mục đích của ông ta giống như nhiều người khác của vực Diệt Vong đõ là tìm kiếm sự trường sinh. Nhưng con đường tìm kiếm đó không hề đơn giản. Chỉ vựa vào một người là không thể hoàn thành. Thánh Quân lập ra Thiên Thần Điện, chiêu gọi anh tài cũng là vì muốn lợi dụng họ để bản thân có thể bước vào cảnh giới trường sinh”, tông chủ lên tiếng.
Lâm Chính gật đầu, anh đã hiểu. Giống như việc luyện chế một loại đan dược đặc biệt. Chỉ dựa vào thực lực của một người là không đủ. Phải có nhiều người cũng liên kết lại thì chất lượng của viên đan dược mới được đảm bảo. Tất cả đều cần có nhân lực.
Xem ra Thánh Quân Diệp Viêm có dã tâm không hề nhỏ. Lâm Chính suy nghĩ một lát bèn bước tới, lấy châm ghim lên người của Huyết Vô Lão Tổ Huyết Vô Lão Tổ co giật sau đó mở mắt.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi”.
Ông ta giống như một con chim bị dọa sợ vội vàng la toáng lên và định bỏ chạy, nhưng lúc này ngoài miệng và mắt có thể cử động ra thì toàn thân ông ta đã mất đi cảm giác.
“Xem ra là ông muốn sống, vậy thì dễ rồi” .
Lâm Chính nói: “Ông nuốt thứ này, giúp tôi một việc. Sau khi làm xong tôi sẽ cho ông thuốc giải, thế nào?”
“Việc gì? Đại nhân nói, chỉ cần có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm”, ông ta nói.
“Yên tâm không quá khó đâu”
Lâm Chính lấy ra viên thuốc nhét vào miệng ông ta. Ông ta cũng không dám phản kháng.
Sau đó, Lâm Chính mới nói: "Tôi muốn ông giúp tôi gia nhập vào Thiên Thần Điện và giám sát Thánh Quân Diệp Viêm”.
“Cái gì? Gia nhập Thiên Thần Điện sao?”, Huyết Vô Lão Tổ bàng hoàng.
Ái Nhiễm và tông chủ cũng giật mình.
Bình luận facebook