-
Chương 3291-3295
Chương 3291: Điên cuồng
Trên các tuyến đường chính của Giang Thành.
Lúc này, xe cộ kẹt cứng, các tài xế bực bội ấn còi, vô số người đi đường chạy nháo nhác trên đường.
Ai nấy đều hoảng loạn sợ hãi.
"Mau, mau chạy đi..."
"Cứu tôi với!".
Những tiếng kêu run rẩy vang lên khắp nơi.
Các tài xế đang bị kẹt xe thấy thế thì đều biến sắc.
"Người anh em, có chuyện gì vậy?".
Một tài xế vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, kéo một người đang chạy như điên lại, vội vàng hỏi.
"Giết người! Giết người! Bên kia giết người kìa!".
Người kia run rẩy kêu lên, sau đó giằng ra khỏi tay người tài xế, liều mạng chạy về phía trước.
Nghe thấy thế, tài xế và mọi người trên xe đều sợ hãi.
Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, phía xa lại vang lên những tiếng nổ dữ dội.
Mọi người ngước lên, thấy đằng xa ánh lửa tung tóe, còn nghe thấy không ít tiếng kêu la thảm thiết, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cũng chẳng buồn quan tâm đến xe nữa, ai nấy mở cửa xuống xe chạy thục mạng.
Các tuyến đường đều hỗn loạn.
Cùng lúc đó, rất nhiều người của quân đoàn Long Huyền đang chỉnh tề tiến về phía này.
Không những vậy còn có lực lượng của Dương Hoa do đám Mạn Sát Hồng, Tần Linh dẫn đầu, cùng tiến về phía khu vực hỗn loạn.
Sắc mặt bọn họ đanh lại, tốc độ rất nhanh.
Khi đội quân trùng điệp tới con đường, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy lúc này, phía cuối con đường có vô số bóng người đen sì đang đứng chen chúc.
Tất cả đều là cường giả của Thiên Ma Đạo.
Nhưng hiện giờ trong tay mỗi người Thiên Ma Đạo đều bắt một người dân Giang Thành làm con tin.
Chu Huyền Long thấy thế thì biến sắc, lập tức phất tay, lệnh cho quân đoàn Long Huyền bao vây người của Thiên Ma Đạo.
"Mau thả con tin ra, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo!".
Chu Huyền Long vận khí kình, lớn tiếng quát.
Nhưng đối phương chỉ khinh bỉ phớt lờ, cứ như không nghe thấy lời Chu Huyền Long nói.
"Ông chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền, Chu Huyền Long?".
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Chu Huyền Long nhìn về phía phát ra giọng nói, lập tức nhận ra.
“Đại Ma Quân Tử Long Thiên?”, ông ta trầm giọng nói.
Đây không phải là lần đầu tiên Tử Long Thiên ra tay với Giang Thành, nên đương nhiên ông ta nhận ra ngay.
Nhưng hình như hôm nay không chỉ có mỗi Tử Long Thiên đến, bên cạnh ông ta là một bóng người khoác áo choàng đỏ, không nhìn rõ mặt, khí tức cũng thâm trầm đáng sợ.
"Chu Huyền Long, tôi không muốn nhiều lời với ông. Bây giờ trong tay tôi có hơn một nghìn con tin, tôi cho ông 10 giây suy nghĩ. Nếu ông đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi sẽ thả những người này. Nếu ông không đồng ý, tôi không những đưa hơn một nghìn con tin này về Tây Thiên, mà còn ra lệnh cho thủ hạ của tôi tàn sát khắp nơi. Ông nghe rõ chưa?", Tử Long Thiên mặt không cảm xúc nói.
"Ông nói cái gì?".
Chu Huyền Long trợn trừng mắt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Những kẻ này dám ngông cuồng như vậy sao?
"Sao? Chu Huyền Long, cần tôi nhắc lại lần nữa à?".
"Ông đừng có làm bừa! Ông... ông cứ nói điều kiện đi!", giọng nói của Chu Huyền Long run rẩy, vội quát.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó các ông! Lần này tôi đến đương nhiên vẫn là để giải quyết ân oán cá nhân. Nghe đây, bây giờ tôi muốn ông đưa ngay bốn người là Tô Nhu, Mã Hải, Từ Thiên, Tần Bách Tùng đến đây cho tôi. Chỉ cần ông đưa bốn người đó đến đây, tôi sẽ thả các con tin, và dẫn người rút khỏi Giang Thành, trả lại sự yên bình cho nơi đây, hiểu chưa?", Tử Long Thiên nhỏ giọng nói.
Chương 3292: Các người muốn thế nào?
Chu Huyền Long nghe thấy thế liền hiểu ra tất cả.
Bốn người này dù ít dù nhiều đều là những người cực kỳ quan trọng đối với thần y Lâm.
Nếu bốn người họ rơi vào tay Thiên Ma Đạo, thì chắc chắn thần y Lâm sẽ bị chế ngự, đến lúc đó Thiên Ma Đạo đối phó với thần y Lâm sẽ rất dễ dàng.
Chu Huyền Long thầm cắn răng, tức giận quát: "Tử Long Thiên, ông không đối phó được với thần y Lâm nên định dùng thủ đoạn bỉ ổi này sao? Thiên Ma Đạo các ông đúng là vô liêm sỉ!".
Tử Long Thiên nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.
"Thiên Ma Đạo chúng tôi không quan tâm sự quang minh lỗi lạc gì đó, cũng không tự nhận mình là người tốt. Chỉ cần đạt được mục đích thì chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn!".
"Khốn kiếp! Người của Thiên Ma Đạo, bọn mày đừng hòng đắc ý!".
"Tao nói cho bọn mày biết, bọn tao sẽ không giao giám đốc Mã, viện trưởng Tần cho bọn mày đâu! Bọn mày đừng nằm mơ nữa!".
"Tốt nhất bọn mày hãy mau thả các con tin ra đi, nếu không hôm nay bọn mày đừng hòng rời khỏi nơi này!".
"Mau thả người ra!".
Mọi người phẫn nộ gầm lên, áp sát về phía người của Thiên Ma Đạo.
Ánh mắt Tử Long Thiên lạnh tanh, đang định ra tay.
Nhưng người mặc áo choàng đỏ như máu ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Nếu bọn chúng đã không nghe lời thì giết gà dọa khỉ đi".
Tử Long Thiên nghe thấy thế liền nhíu mày, ngoảnh sang, trầm giọng nói: "Ý của ông là..."
"Cứ giết hết một nghìn con tin này, sau đó lại bắt thêm một nghìn con tin nữa, xem Chu Huyền Long còn dám từ chối chúng ta không", người mặc áo choàng đỏ máu kia cười nói.
"Cái gì?".
Chu Huyền Long nghe xong liền biến sắc.
Còn người mặc áo choàng lập tức vung tay lên quát: "Xử quyết đi!".
Đám người Thiên Ma Đạo đang có mặt lập tức định ra tay.
Các con tin la hét ầm ĩ, hoảng sợ cực độ.
"Không! Đừng!".
Chu Huyền Long gào lên, vội vàng xông tới.
"Quân đoàn trưởng Chu, nếu muốn chúng tôi dừng tay, thì ông không thể có thái độ như vậy được. Nghe đây, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, ông phải cho tôi kết quả mà tôi muốn, nếu không lần này tôi sẽ không kiên nhẫn nghe ông nói nữa đâu", người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt dữ tợn.
Đôi mắt Chu Huyền Long nhỏ lệ máu, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo choàng.
Ông ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn các con tin này xảy ra chuyện.
Phải biết rằng, trong số các con tin có cả những đứa trẻ mới 10 tuổi...
"Tử Long Thiên, dùng tôi đổi lấy những con tin này được không?", Chu Huyền Long siết chặt nắm tay, khẽ gầm lên.
"Lấy ông để đổi? Hừ, trong mắt thần y Lâm thì ông còn lâu mới quan trọng bằng đám Mã Hải, Tô Nhu", Tử Long Thiên lắc đầu đáp.
"Nhưng..."
Chu Huyền Long há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông mặc áo choàng đã hết kiên nhẫn.
"Quân đoàn trưởng Chu, người đâu? Lẽ nào ông bắt chúng tôi tiếp tục chờ đợi sao? Hừ, nếu đã vậy thì chúng tôi chỉ đành cho ông biết tay vậy".
Dứt lời lại định vung tay lên.
"Không!".
Chu Huyền Long tức giận gầm lên, định ngăn cản.
Nhưng vô ích.
Những người Thiên Ma Đạo đến Giang Thành đều không phải hạng tầm thường.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
"Dừng tay!".
Mọi người sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy Từ Thiên dẫn theo một đám người xông tới.
"Từ Thiên?".
"Sao ông lại đến đây?".
Người của Dương Hoa kinh ngạc.
Phải biết rằng, bình thường trong những trường hợp như thế này thì Từ Thiên sẽ không xuất hiện, dù sao ông ta cũng không biết nhiều về võ công, sao có thể đối phó với kẻ địch như vậy được?
"Giang Thành xảy ra chuyện, sao tôi có thể không tới chứ?".
Ánh mắt Từ Thiên đanh lại, nhanh chân đi tới, nhìn chằm chằm người của Thiên Ma Đạo, quát: "Các người muốn thế nào?".
Chương 3293: Nhất niệm
Sắc mặt Từ Thiên đanh lại. Mặc dù tu vi của ông ta không cao, thế nhưng đối diện với các cao thủ của Thiên Ma thì ông ta cũng không hề sợ hãi.
“Từ Thiên?”, Chu Huyền Long tái mặt nhìn người vừa tới.
“Từ Thiên? Ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Cuối cùng cũng có một người thú vị có mặt”, người đàn ông mặc áo choàng gật đầu lại hỏi thêm: “Vậy thì Mã Hải, Tô Nhu, Tần Bách Tùng đâu?”
“Mã Tổng và viện trưởng Tần đã được đưa tới nơi an toàn rồi. Các người sẽ không tìm thấy họ đâu. Còn cô Tô Nhu thì cũng sớm được đưa đi rời khỏi Giang Thành rồi, các người muốn làm bọn họ sao? Hừ hừ, đùa nhau chắc”, Từ Thiên cười lạnh lùng.
“Cái gì?”, người đàn ông mặc áo choàng cảm thấy không vui.
“Nghe đây, tôi làm con tin, còn các người thả những người này ra thì thế nào? Bọn họ vốn vô tội”, Từ Thiên bước tới, đanh mặt.
“Một mình ông mà đòi đổi lấy hàng nghìn người ở đây sao? Tôi e là không được đâu. Ông coi Thiên Ma Đạo chúng tôi là ai mà trả giá thế?”, người đàn ông mặc áo choàng có phần tức giận bèn hét lớn: “Các người đã không chịu giao người thì cũng được thôi, chúng tôi tự đi tìm. Người đâu, ra tay, giết con tin, tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa”.
“Tuân lệnh”, người của Thiên Ma Đạo đồng loạt hô vang.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương thì rõ ràng là họ đã mất hết kiên nhẫn. Bọn họ không muốn kéo dài thời gian nữa.
Phía bên Giang Thành đã không chịu giao người thì họ có gì phải khách khí? Ma nhân vốn dĩ đã mất hết nhân tính, chúng tàn ác, vô nhân đạo nên có gì phải bận tâm?
Thế là tất cả đám ma nhân đều đồng loạt ra tay. Chúng muốn xử lý hết đám con tin. Chu Huyền Long và người của Dương Hoa nín thở. Tất cả gào lên và lao tới liều mạng với người của Thiên Ma Đạo. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì có tiếng hét vang lên.
“Tất cả dừng tay”, đám đông lập tức khựng lại.
Nguyên nhân chỉ có một. Đó chính là người vừa lên tiếng chính là Mã Hải. Tất cả đều dừng lại.
Mã Hải bước xuống xe, đi tới. Bên cạnh ông ta còn có mấy người Cung Hỉ Vân. Ông ta trông vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.
“Mã Tổng?”
“Mã Tổng tới rồi”.
“Ở đây nguy hiểm lắm, ông mau rời đi đi”, người của Dương Hoa tái mặt, vội vàng kêu lên.
Chu Huyền Long cảm thấy đau đầu vô cùng. Mã Hải là linh hồn của Dương Hoa, vậy mà ông ta lại chạy tới đây. Nếu ông ta xảy ra chuyện gì thì hỏng bét.
Mã Hải mặc kệ tất cả, lạnh lùng bước tới.
“Cả Tần Bách Tùng và Tô Nhu nữa? Chỉ dựa vào Mã Hải và Từ Thiên sẽ không đổi được một nghìn mạng người đâu. Tôi có thể cho các người thêm thời gian, mau gọi những người kia tới đi”, người đàn ông mặc áo choàng lộ vẻ đắc ý, liếc nhìn Mã Hải và khẽ cười.
Thế nhưng Mã Hải chỉ hừ giọng: “Người của Thiên Ma Đạo, các người đừng làm quá. Tôi khuyên các người thả ngay những con tin kia ra. Nếu không hôm nay không chỉ là ngày tàn thế của các người mà còn là ngày tàn thế của Thiên Ma Đạo đấy”.
Dứt lời những người có mặt đều cảm thấy vô cùng hoang mang.
“Mã Hải, khẩu khí lớn gớm. Ông cũng chỉ là một người buôn bán mà thôi, vậy mà cũng dám ăn nói như vậy với chúng tôi? Tôi muốn giết ông thì chỉ cần một nhịp thở mà thôi”, Tử Long Thiên chau mày, lạnh giọng.
“Chủ tịch Lâm của chúng tôi mà muốn tiêu diệt Thiên Ma đạo thì cũng trong một nhịp thở thôi”, Mã Hải hét lớn: “Vừa rồi, chủ tịch của chúng tôi đã đột phá thần tiên thành công rồi, hơn nữa còn đánh bại cả thiên kiêu hạng nhất, trở thành thiên kiêu số một. Chuyện này chắc là các người biết chứ?”
Chương 3294: Đây là sát trường
Dứt lời, cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều trố tròn mắt nhìn Mã Hải, họ tưởng mình nghe nhầm.
Thần tiên sao? Đánh bại cả thiên kiêu hạng nhất sao? Thật hay giả vậy?
Tất cả đều nghe như sét đáng ngang tai. Nếu đúng là như vậy thì không biết lúc này thần y Lâm mạnh tới mức nào rồi.
“Đừng ăn nói linh tinh”, Tử Long Thiên bặm môi, gầm lên: “Thần y Lâm là cái thá gì? Nếu như không có Tịnh Thế Bạch Liên thì cậu ta căn bản không phải là đối thủ của Thiên Ma Đạo. Cậu ta mà đòi đối kháng với Thiên Ma Đạo sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Các người cho rằng chúng tôi là những đứa trẻ lên ba hay gì?”
“Các người không tin à?”, Mã Hải hừ giọng: “Không sao, tin phía bên Thánh Sơn sẽ nhanh chóng được gửi đi thôi. Tới khi đó thì các người sẽ biết tôi có lừa các người hay không”.
Tử Thiên Long nghe thấy vậy thì tối mặt. Nếu những gì Mã Hải nói là thật thì...thiên thần...? Phải là đạo chủ ra mặt mới có thể đối phó được.
Nhưng nếu là giả thì đám người này đang bị dọa. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Thiên Ma Đạo sẽ mất mặt lắm. Tử Long Thiên bỗng trở nên do dự.
“Sao thế? Ma quân đại nhân, không phải là bị vài lời nói khiến sợ hãi rồi đấy chứ?”
Người đàn ông mặc áo choàng khẽ cười, tỏ vẻ khinh thường: “Dù thần y Lâm có trở thành thần tiên thì đã sao? Lẽ nào đạo chủ của chúng ta lại sợ cậu ta? Huống hồ, ông cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao? Một người có thực lực không bằng ông, đột nhiên đánh bại thiên kiêu, trở thành thần tiên, tất cả nghe đều hết sức vô lý, vậy mà ông cũng tin được à?”
“Vậy ý của ông là...?”, Tử Long Thiên nhìn người đàn ông mặc áo choàng.
Người này nheo mắt cười: “Giết trước rồi tính để tránh Thiên Ma Đạo cho rằng người của chúng ta quá nhân từ”.
“Điều này...được”, Tử Long Thiên do dự một lúc rồi gật đầu.
Mục đích ông ta tới đây là để xử lý tầng lớp cấp cao của Dương Hoa và để đối phó với thần y Lâm. Chỉ cần có con tin trong tay thì thần y Lâm sẽ không thể tùy ý sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Huống hồ bọn họ làm vậy là cũng đã thể hiện ý tốt với Thánh Sơn rồi. Vì dù sao cũng không thể coi nhẹ sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất được. Thiên Ma Đạo hiện tại vẫn còn rất nhiều việc cần làm. Có một thế lực lớn trợ giúp thì họ sẽ bớt vất vả hơn nhiều.
Mục đích hiện tại đó là phải hạ gục Mã Hải, Từ Thiên...
“Ra tay”, Tử Long Thiên gầm lên.
“Rõ!”, đám ma nhân đồng loạt lao lên. Các con tin sợ hãi gào khóc.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi...”
“Tôi vô tội”.
“Xin hãy tha cho tôi. Tôi trên có già, dưới có trẻ, tôi không thể có chuyện gì được...”, tiếng hô hào vang lên không ngớt.
“Dừng tay”, Mã Hải lạnh giọng, quát lớn.
“Ông lại định thương lượng gì à?”, người mặc áo choàng khẽ cười.
“Không...”, Mã Hải nhìn về phía xa, bặm môi: “Ông đừng giết họ, thả họ ra...tôi...sẽ làm con tin thay họ”.
“Một mạng của ông đổi lấy mạng của hàng nghìn người này sao? Ông không cảm thấy mạng của mình không có giá trị gì à?”, người mặc áo choàng tỏ vẻ khinh thường.
“Vậy thêm tôi thì sao?”.
“Cả tôi nữa”, Từ Thiên và Cung Hỉ vân đồng loạt lao lên.
Dứt lời, đám đông giật mình.
“Từ Thiên, cô Cung...”, người của Dương Hoa đồng loạt hô lên.
“Nếu để những người vô tội này bị hại thì chúng ta còn mặt mũi nào để đi gặp chủ tịch Lâm nữa? Đến cả Mã tổng cũng ra mặt rồi, chúng ta còn tiếc gì mạng của mình đây. Không có chủ tịch thì chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Đây coi như là cách để chúng ta báo đáp cho chủ tịch Lâm đi”, Từ Thiên khẽ nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đã nợ chủ tịch quá nhiều. Cung Hỉ Vân tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ vào chủ tịch. Nếu đã vậy thì đây là lúc chúng ta đứng ra’ ,Cung Hỉ Vân nghiêm túc nói.
Những người khác không nói gì nhưng đôi mắt họ đều ánh lên vẻ sùng bái. Người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt, nhảy vọt về phía Mã Hải.
“Khốn nạn, ông định làm gì?”
“Đứng lại cho tôi”, người của Dương Hoa gào lên. Họ lao tới chặn người đàn ông mặc áo choàng.
Chu Huyền Long tức giận quát: “Các người coi chúng tôi là gì vậy?”.
Sau đó ông ta dẫn theo đội quân Long Huyền lao lên. Đám cao thủ bao vây, dùng sức mạnh để ép người đàn ông mặc áo choàng phải lùi lại.
Thế nhưng thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn cả Tử Long Thiên nữa. Ông ta di chuyển, tung ra một chưởng mà như có núi đè vào đám đông vậy.
Duy chỉ có Chu Huyền Long là có thể tiếp cận được đối phương. Thế nhưng ông ta cũng chỉ làm được đến như vậy.
Mồ hôi nhễ nhại. Đây là ai của Thiên Ma Đạo mà lại có thực lực ghê ghớm như vậy chứ?
Mặc kệ đi. Chu Huyền Long gầm lên, tung ra một chưởng: “Mã Hải, mọi người mau rút lui”.
Đám người Mã Hải lập tức hiểu ra và lùi về sau. Thế nhưng vô ích.
“Các người có chống lại nổi không?”, người đàn ông mặc áo choàng bật cười ha ha, tung ra một chưởng về phía Chu Huyền Long.
Bùm.,,Chưởng đấm mang sức mạnh như một cơn đại hồng thủy. Chu Huyền phóng ra khí tức khủng khiếp nhưng vẫn bị bay bật ra. Ông ta đập mạnh người xuống đất, một tay dường như đã bị gãy.
“Hả?”, đám đông thất sắc. Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức giương súng. Thế nhưng tốc độ của đạn dược vẫn không nhanh bằng tốc độ của đối phương. Ông ta gần như dịch chuyển trong không gian, tung chiêu quét ngang đoàn quân khiến mười mấy người đồng loạt bay bật ra, ngã xuống đất và nôn ra máu.
Trong chớp mắt, xung quanh Mã Hải trở nên trống trơn. Đối phương ghì vai Mã Hải và ném mạnh.
Vụt! Mã Hải bay về phía Tử Long Thiên. Người đàn ông tiếp tục chộp lấy Từ Thiên và Cung Hỉ Vân. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông tái mặt.
“Thả bọn họ ra”, Chu Huyền Long ôm cánh tay bị gãy đứng dậy.
“Ba phút, trong vòng ba phút tôi muốn nhìn thấy Tô Nhu và Tần Bách Tùng. Nếu không, tôi sẽ giết chết một nghìn người ở đây rồi xử lý Mã Hải, Cung Hỉ Vân và Từ Thiên. Các người tự coi mà làm đi”, người đàn ông mặc áo choàng mỉm cười.
“Ông...”, Chu Huyền Long tức giận. Người của Dương Hoa tối sầm mặt.
“Bắt đầu đếm giờ. Nhớ đây, chỉ có ba phút thôi. Nếu không gặp được người thì ở đây sẽ thành sát trường”, người đàn ông nheo mắt.
Chương 3295: Vậy ông sợ tôi không?
“Ba phút sao?”
Ba phút phải đưa Tô Nhu và Tần Bách Tùng tới đây thật sự là điều không thể mà. Dù hai người có tức tốc di chuyển thì cũng không kịp.
Phải làm sao? Đám đông tái mặt, lộ vẻ sợ hãi.
Chu Huyền Long tức run, ông ta cảm thấy uất hận vô cùng. Ông ta vốn tưởng rằng dồn toàn bộ sức mạnh của đội quân Long Huyền thì có thể đối kháng được với Tử Long Thiên. Thế nhưng sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo choàng đã đập tan suy nghĩ đó của ông ta.
Đây là một kẻ còn mạnh hơn Tử Long Thiên gấp nhiều lần Có kẻ này thì quân đoàn Long Huyền đúng là trò cười. Cả Giang Thành cũng không làm gì được ông ta mất.
“Tướng Lâm giao Giang Thành cho tôi bảo vệ, phía trên cử tôi tới trấn áp nơi này vậy mà tôi bất tài. Tôi còn mặt mũi nào đi gặp tướng Lâm nữa đây. Rồi tôi còn mặt mũi nào giải thích với cấp trên nữa đây. Tôi thật đáng chết”.
Chu Huyền Long khóc dở mếu dở. Ông ta phẫn nộ gầm lên: “Cùng tôi xông lên cứu bọn họ, dù có chết cũng không tiếc”.
“Vâng”, các chiến sĩ khác cũng không do dự, họ gầm lên.
“Đúng là đám điếc không sợ súng. Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện”.
Người đàn ông mặc áo choàng cười lạnh lùng. Ông ta lao lên như điện xẹt, sức mạnh vôi đối không ai có thể cản được”.
Súng đạn căn bản không có tác dụng gì với ông ta. Sợ rằng đến cơ hội chạm vào ông ta cũng không có. Tốc độ của ông ta nhanh tới mức không thể bắt kịp. Thật quá đáng sợ.
Pằng pằng...Người đàn ông mặc áo choàng tấn công nhanh như điện xẹt. Đám đông không kịp phản ứng. Ông ta lao qua lạo lại khiến hàng chục người bay bật ra, đập mạnh xuống đất.
Tất cả ngực bọn họ đều bị hõm xuống. Xương ngực bị gãy, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, bọn họ đạp đất, nôn ra máu, cơ thể run rẩy, sau đó co giật và tắt thở.
“Hả?”, Chu Huyền Long với hai mặt đỏ như máu tức giận lao lên. Ông ta đấm mạnh về phía người đàn ông.
Thế nhưng tốc độ phản ứng của đối phương cực nhanh. Ông ta né đòn của Chu Huyền Long một cách vô cùng dễ dàng. Rõ ràng Chu Huyền Long không phải là đối thủ của ông ta.
Cứ thế hàng trăm hiệp, đối phương vẫn không hề hấn gì, thậm chí là Chu Huyền Long còn chẳng chạm nổi một cọng lông của ông ta.
Ngược lại Chu Huyền Long vì tức giận mà hao tổn sức lực. Ông ta thở hổn hển, đứng cũng không vững.
“Đây chính là đội trưởng của đoàn quân Long Huyền sao? Đúng là phế vật! Thủ đoạn như vậy mà cũng đám đối đầu với tôi à. Đúng là không biết tự lượng sức mình”.
Người đàn ông mặc áo choàng cười lạnh, đưa tay ra giáng xuống Chu Huyền Long. Chu Huyền Long tái mặt, vội vàng đưa tay lên đỡ đòn.
Thế nhưng đối phương nhanh như điện xẹt. Trong nháy mắt đã tung ra ba chưởng đánh. Mỗi chưởng đều đánh trúng ngực của Chu Huyền Long.
Phụt! Phụt! Chu Huyền Long bật lùi về sau, miệng nôn ra máu liên tục. Sau ba chưởng thì ông ta không thể đứng thẳng người được nữa, cứ thể quỳ phụp xuống.
“Quân đoàn trưởng”.
“Chu quân đoàn trưởng”
Đám đông thất sắc, vội vàng lao tới đỡ Chu Huyền Long. Người đàn ông mặc áo choàng đưa tay lên chộp lấy Chu Huyền Long từ trong khoảng không.
Cơ thể ông ta giống như bị khí lưu buộc chặt, bay về phía người đàn ông mặc áo choàng.
“Á!”
“Thả ông ấy ra”.
“Tôi nói cho ông biết, nếu quân đoàn trưởng có mệnh hề gì thì tức là ông đang đối đầu với cả Long Quốc đấy, ông không sống nổi đâu”.
“Mau thả quân đoàn trưởng ra”.
Đám đông tức giận gào lên sau đó lao về phía đối phương. Thế nhưng ông ta chẳng hề sợ hãi, chỉ ngước đầu nhìn bọn họ bằng nụ cười ý vị.
“Hừ, đúng là nực cười. Định lấy Long Quốc ra để uy hiếp tôi sao? Tôi tung hoành khắp thiên hạ mà lại phải sợ đám nhà nước à? Tôi nói cho các người biết, trên đời này chẳng ai có thể khiến tôi sợ hết”.
Người đàn ông mặc áo choàng mỉm cười sau đó phát lực định xử lý Chu Huyền Long.
Đám đông rất muốn lao lên cứu ông ấy. Thế nhưng họ làm gì được người đàn ông kia chứ?
Khi Chu Huyền Long sắp bị xử lý thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian.
“Vậy sao? Không ai có thể khiến ông sợ cơ à...Vậy ông...có sợ tôi không?”
Trên các tuyến đường chính của Giang Thành.
Lúc này, xe cộ kẹt cứng, các tài xế bực bội ấn còi, vô số người đi đường chạy nháo nhác trên đường.
Ai nấy đều hoảng loạn sợ hãi.
"Mau, mau chạy đi..."
"Cứu tôi với!".
Những tiếng kêu run rẩy vang lên khắp nơi.
Các tài xế đang bị kẹt xe thấy thế thì đều biến sắc.
"Người anh em, có chuyện gì vậy?".
Một tài xế vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, kéo một người đang chạy như điên lại, vội vàng hỏi.
"Giết người! Giết người! Bên kia giết người kìa!".
Người kia run rẩy kêu lên, sau đó giằng ra khỏi tay người tài xế, liều mạng chạy về phía trước.
Nghe thấy thế, tài xế và mọi người trên xe đều sợ hãi.
Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, phía xa lại vang lên những tiếng nổ dữ dội.
Mọi người ngước lên, thấy đằng xa ánh lửa tung tóe, còn nghe thấy không ít tiếng kêu la thảm thiết, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cũng chẳng buồn quan tâm đến xe nữa, ai nấy mở cửa xuống xe chạy thục mạng.
Các tuyến đường đều hỗn loạn.
Cùng lúc đó, rất nhiều người của quân đoàn Long Huyền đang chỉnh tề tiến về phía này.
Không những vậy còn có lực lượng của Dương Hoa do đám Mạn Sát Hồng, Tần Linh dẫn đầu, cùng tiến về phía khu vực hỗn loạn.
Sắc mặt bọn họ đanh lại, tốc độ rất nhanh.
Khi đội quân trùng điệp tới con đường, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy lúc này, phía cuối con đường có vô số bóng người đen sì đang đứng chen chúc.
Tất cả đều là cường giả của Thiên Ma Đạo.
Nhưng hiện giờ trong tay mỗi người Thiên Ma Đạo đều bắt một người dân Giang Thành làm con tin.
Chu Huyền Long thấy thế thì biến sắc, lập tức phất tay, lệnh cho quân đoàn Long Huyền bao vây người của Thiên Ma Đạo.
"Mau thả con tin ra, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo!".
Chu Huyền Long vận khí kình, lớn tiếng quát.
Nhưng đối phương chỉ khinh bỉ phớt lờ, cứ như không nghe thấy lời Chu Huyền Long nói.
"Ông chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền, Chu Huyền Long?".
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Chu Huyền Long nhìn về phía phát ra giọng nói, lập tức nhận ra.
“Đại Ma Quân Tử Long Thiên?”, ông ta trầm giọng nói.
Đây không phải là lần đầu tiên Tử Long Thiên ra tay với Giang Thành, nên đương nhiên ông ta nhận ra ngay.
Nhưng hình như hôm nay không chỉ có mỗi Tử Long Thiên đến, bên cạnh ông ta là một bóng người khoác áo choàng đỏ, không nhìn rõ mặt, khí tức cũng thâm trầm đáng sợ.
"Chu Huyền Long, tôi không muốn nhiều lời với ông. Bây giờ trong tay tôi có hơn một nghìn con tin, tôi cho ông 10 giây suy nghĩ. Nếu ông đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi sẽ thả những người này. Nếu ông không đồng ý, tôi không những đưa hơn một nghìn con tin này về Tây Thiên, mà còn ra lệnh cho thủ hạ của tôi tàn sát khắp nơi. Ông nghe rõ chưa?", Tử Long Thiên mặt không cảm xúc nói.
"Ông nói cái gì?".
Chu Huyền Long trợn trừng mắt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Những kẻ này dám ngông cuồng như vậy sao?
"Sao? Chu Huyền Long, cần tôi nhắc lại lần nữa à?".
"Ông đừng có làm bừa! Ông... ông cứ nói điều kiện đi!", giọng nói của Chu Huyền Long run rẩy, vội quát.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó các ông! Lần này tôi đến đương nhiên vẫn là để giải quyết ân oán cá nhân. Nghe đây, bây giờ tôi muốn ông đưa ngay bốn người là Tô Nhu, Mã Hải, Từ Thiên, Tần Bách Tùng đến đây cho tôi. Chỉ cần ông đưa bốn người đó đến đây, tôi sẽ thả các con tin, và dẫn người rút khỏi Giang Thành, trả lại sự yên bình cho nơi đây, hiểu chưa?", Tử Long Thiên nhỏ giọng nói.
Chương 3292: Các người muốn thế nào?
Chu Huyền Long nghe thấy thế liền hiểu ra tất cả.
Bốn người này dù ít dù nhiều đều là những người cực kỳ quan trọng đối với thần y Lâm.
Nếu bốn người họ rơi vào tay Thiên Ma Đạo, thì chắc chắn thần y Lâm sẽ bị chế ngự, đến lúc đó Thiên Ma Đạo đối phó với thần y Lâm sẽ rất dễ dàng.
Chu Huyền Long thầm cắn răng, tức giận quát: "Tử Long Thiên, ông không đối phó được với thần y Lâm nên định dùng thủ đoạn bỉ ổi này sao? Thiên Ma Đạo các ông đúng là vô liêm sỉ!".
Tử Long Thiên nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.
"Thiên Ma Đạo chúng tôi không quan tâm sự quang minh lỗi lạc gì đó, cũng không tự nhận mình là người tốt. Chỉ cần đạt được mục đích thì chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn!".
"Khốn kiếp! Người của Thiên Ma Đạo, bọn mày đừng hòng đắc ý!".
"Tao nói cho bọn mày biết, bọn tao sẽ không giao giám đốc Mã, viện trưởng Tần cho bọn mày đâu! Bọn mày đừng nằm mơ nữa!".
"Tốt nhất bọn mày hãy mau thả các con tin ra đi, nếu không hôm nay bọn mày đừng hòng rời khỏi nơi này!".
"Mau thả người ra!".
Mọi người phẫn nộ gầm lên, áp sát về phía người của Thiên Ma Đạo.
Ánh mắt Tử Long Thiên lạnh tanh, đang định ra tay.
Nhưng người mặc áo choàng đỏ như máu ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Nếu bọn chúng đã không nghe lời thì giết gà dọa khỉ đi".
Tử Long Thiên nghe thấy thế liền nhíu mày, ngoảnh sang, trầm giọng nói: "Ý của ông là..."
"Cứ giết hết một nghìn con tin này, sau đó lại bắt thêm một nghìn con tin nữa, xem Chu Huyền Long còn dám từ chối chúng ta không", người mặc áo choàng đỏ máu kia cười nói.
"Cái gì?".
Chu Huyền Long nghe xong liền biến sắc.
Còn người mặc áo choàng lập tức vung tay lên quát: "Xử quyết đi!".
Đám người Thiên Ma Đạo đang có mặt lập tức định ra tay.
Các con tin la hét ầm ĩ, hoảng sợ cực độ.
"Không! Đừng!".
Chu Huyền Long gào lên, vội vàng xông tới.
"Quân đoàn trưởng Chu, nếu muốn chúng tôi dừng tay, thì ông không thể có thái độ như vậy được. Nghe đây, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, ông phải cho tôi kết quả mà tôi muốn, nếu không lần này tôi sẽ không kiên nhẫn nghe ông nói nữa đâu", người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt dữ tợn.
Đôi mắt Chu Huyền Long nhỏ lệ máu, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo choàng.
Ông ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn các con tin này xảy ra chuyện.
Phải biết rằng, trong số các con tin có cả những đứa trẻ mới 10 tuổi...
"Tử Long Thiên, dùng tôi đổi lấy những con tin này được không?", Chu Huyền Long siết chặt nắm tay, khẽ gầm lên.
"Lấy ông để đổi? Hừ, trong mắt thần y Lâm thì ông còn lâu mới quan trọng bằng đám Mã Hải, Tô Nhu", Tử Long Thiên lắc đầu đáp.
"Nhưng..."
Chu Huyền Long há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông mặc áo choàng đã hết kiên nhẫn.
"Quân đoàn trưởng Chu, người đâu? Lẽ nào ông bắt chúng tôi tiếp tục chờ đợi sao? Hừ, nếu đã vậy thì chúng tôi chỉ đành cho ông biết tay vậy".
Dứt lời lại định vung tay lên.
"Không!".
Chu Huyền Long tức giận gầm lên, định ngăn cản.
Nhưng vô ích.
Những người Thiên Ma Đạo đến Giang Thành đều không phải hạng tầm thường.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
"Dừng tay!".
Mọi người sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy Từ Thiên dẫn theo một đám người xông tới.
"Từ Thiên?".
"Sao ông lại đến đây?".
Người của Dương Hoa kinh ngạc.
Phải biết rằng, bình thường trong những trường hợp như thế này thì Từ Thiên sẽ không xuất hiện, dù sao ông ta cũng không biết nhiều về võ công, sao có thể đối phó với kẻ địch như vậy được?
"Giang Thành xảy ra chuyện, sao tôi có thể không tới chứ?".
Ánh mắt Từ Thiên đanh lại, nhanh chân đi tới, nhìn chằm chằm người của Thiên Ma Đạo, quát: "Các người muốn thế nào?".
Chương 3293: Nhất niệm
Sắc mặt Từ Thiên đanh lại. Mặc dù tu vi của ông ta không cao, thế nhưng đối diện với các cao thủ của Thiên Ma thì ông ta cũng không hề sợ hãi.
“Từ Thiên?”, Chu Huyền Long tái mặt nhìn người vừa tới.
“Từ Thiên? Ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Cuối cùng cũng có một người thú vị có mặt”, người đàn ông mặc áo choàng gật đầu lại hỏi thêm: “Vậy thì Mã Hải, Tô Nhu, Tần Bách Tùng đâu?”
“Mã Tổng và viện trưởng Tần đã được đưa tới nơi an toàn rồi. Các người sẽ không tìm thấy họ đâu. Còn cô Tô Nhu thì cũng sớm được đưa đi rời khỏi Giang Thành rồi, các người muốn làm bọn họ sao? Hừ hừ, đùa nhau chắc”, Từ Thiên cười lạnh lùng.
“Cái gì?”, người đàn ông mặc áo choàng cảm thấy không vui.
“Nghe đây, tôi làm con tin, còn các người thả những người này ra thì thế nào? Bọn họ vốn vô tội”, Từ Thiên bước tới, đanh mặt.
“Một mình ông mà đòi đổi lấy hàng nghìn người ở đây sao? Tôi e là không được đâu. Ông coi Thiên Ma Đạo chúng tôi là ai mà trả giá thế?”, người đàn ông mặc áo choàng có phần tức giận bèn hét lớn: “Các người đã không chịu giao người thì cũng được thôi, chúng tôi tự đi tìm. Người đâu, ra tay, giết con tin, tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa”.
“Tuân lệnh”, người của Thiên Ma Đạo đồng loạt hô vang.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương thì rõ ràng là họ đã mất hết kiên nhẫn. Bọn họ không muốn kéo dài thời gian nữa.
Phía bên Giang Thành đã không chịu giao người thì họ có gì phải khách khí? Ma nhân vốn dĩ đã mất hết nhân tính, chúng tàn ác, vô nhân đạo nên có gì phải bận tâm?
Thế là tất cả đám ma nhân đều đồng loạt ra tay. Chúng muốn xử lý hết đám con tin. Chu Huyền Long và người của Dương Hoa nín thở. Tất cả gào lên và lao tới liều mạng với người của Thiên Ma Đạo. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì có tiếng hét vang lên.
“Tất cả dừng tay”, đám đông lập tức khựng lại.
Nguyên nhân chỉ có một. Đó chính là người vừa lên tiếng chính là Mã Hải. Tất cả đều dừng lại.
Mã Hải bước xuống xe, đi tới. Bên cạnh ông ta còn có mấy người Cung Hỉ Vân. Ông ta trông vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.
“Mã Tổng?”
“Mã Tổng tới rồi”.
“Ở đây nguy hiểm lắm, ông mau rời đi đi”, người của Dương Hoa tái mặt, vội vàng kêu lên.
Chu Huyền Long cảm thấy đau đầu vô cùng. Mã Hải là linh hồn của Dương Hoa, vậy mà ông ta lại chạy tới đây. Nếu ông ta xảy ra chuyện gì thì hỏng bét.
Mã Hải mặc kệ tất cả, lạnh lùng bước tới.
“Cả Tần Bách Tùng và Tô Nhu nữa? Chỉ dựa vào Mã Hải và Từ Thiên sẽ không đổi được một nghìn mạng người đâu. Tôi có thể cho các người thêm thời gian, mau gọi những người kia tới đi”, người đàn ông mặc áo choàng lộ vẻ đắc ý, liếc nhìn Mã Hải và khẽ cười.
Thế nhưng Mã Hải chỉ hừ giọng: “Người của Thiên Ma Đạo, các người đừng làm quá. Tôi khuyên các người thả ngay những con tin kia ra. Nếu không hôm nay không chỉ là ngày tàn thế của các người mà còn là ngày tàn thế của Thiên Ma Đạo đấy”.
Dứt lời những người có mặt đều cảm thấy vô cùng hoang mang.
“Mã Hải, khẩu khí lớn gớm. Ông cũng chỉ là một người buôn bán mà thôi, vậy mà cũng dám ăn nói như vậy với chúng tôi? Tôi muốn giết ông thì chỉ cần một nhịp thở mà thôi”, Tử Long Thiên chau mày, lạnh giọng.
“Chủ tịch Lâm của chúng tôi mà muốn tiêu diệt Thiên Ma đạo thì cũng trong một nhịp thở thôi”, Mã Hải hét lớn: “Vừa rồi, chủ tịch của chúng tôi đã đột phá thần tiên thành công rồi, hơn nữa còn đánh bại cả thiên kiêu hạng nhất, trở thành thiên kiêu số một. Chuyện này chắc là các người biết chứ?”
Chương 3294: Đây là sát trường
Dứt lời, cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều trố tròn mắt nhìn Mã Hải, họ tưởng mình nghe nhầm.
Thần tiên sao? Đánh bại cả thiên kiêu hạng nhất sao? Thật hay giả vậy?
Tất cả đều nghe như sét đáng ngang tai. Nếu đúng là như vậy thì không biết lúc này thần y Lâm mạnh tới mức nào rồi.
“Đừng ăn nói linh tinh”, Tử Long Thiên bặm môi, gầm lên: “Thần y Lâm là cái thá gì? Nếu như không có Tịnh Thế Bạch Liên thì cậu ta căn bản không phải là đối thủ của Thiên Ma Đạo. Cậu ta mà đòi đối kháng với Thiên Ma Đạo sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Các người cho rằng chúng tôi là những đứa trẻ lên ba hay gì?”
“Các người không tin à?”, Mã Hải hừ giọng: “Không sao, tin phía bên Thánh Sơn sẽ nhanh chóng được gửi đi thôi. Tới khi đó thì các người sẽ biết tôi có lừa các người hay không”.
Tử Thiên Long nghe thấy vậy thì tối mặt. Nếu những gì Mã Hải nói là thật thì...thiên thần...? Phải là đạo chủ ra mặt mới có thể đối phó được.
Nhưng nếu là giả thì đám người này đang bị dọa. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Thiên Ma Đạo sẽ mất mặt lắm. Tử Long Thiên bỗng trở nên do dự.
“Sao thế? Ma quân đại nhân, không phải là bị vài lời nói khiến sợ hãi rồi đấy chứ?”
Người đàn ông mặc áo choàng khẽ cười, tỏ vẻ khinh thường: “Dù thần y Lâm có trở thành thần tiên thì đã sao? Lẽ nào đạo chủ của chúng ta lại sợ cậu ta? Huống hồ, ông cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao? Một người có thực lực không bằng ông, đột nhiên đánh bại thiên kiêu, trở thành thần tiên, tất cả nghe đều hết sức vô lý, vậy mà ông cũng tin được à?”
“Vậy ý của ông là...?”, Tử Long Thiên nhìn người đàn ông mặc áo choàng.
Người này nheo mắt cười: “Giết trước rồi tính để tránh Thiên Ma Đạo cho rằng người của chúng ta quá nhân từ”.
“Điều này...được”, Tử Long Thiên do dự một lúc rồi gật đầu.
Mục đích ông ta tới đây là để xử lý tầng lớp cấp cao của Dương Hoa và để đối phó với thần y Lâm. Chỉ cần có con tin trong tay thì thần y Lâm sẽ không thể tùy ý sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Huống hồ bọn họ làm vậy là cũng đã thể hiện ý tốt với Thánh Sơn rồi. Vì dù sao cũng không thể coi nhẹ sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất được. Thiên Ma Đạo hiện tại vẫn còn rất nhiều việc cần làm. Có một thế lực lớn trợ giúp thì họ sẽ bớt vất vả hơn nhiều.
Mục đích hiện tại đó là phải hạ gục Mã Hải, Từ Thiên...
“Ra tay”, Tử Long Thiên gầm lên.
“Rõ!”, đám ma nhân đồng loạt lao lên. Các con tin sợ hãi gào khóc.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi...”
“Tôi vô tội”.
“Xin hãy tha cho tôi. Tôi trên có già, dưới có trẻ, tôi không thể có chuyện gì được...”, tiếng hô hào vang lên không ngớt.
“Dừng tay”, Mã Hải lạnh giọng, quát lớn.
“Ông lại định thương lượng gì à?”, người mặc áo choàng khẽ cười.
“Không...”, Mã Hải nhìn về phía xa, bặm môi: “Ông đừng giết họ, thả họ ra...tôi...sẽ làm con tin thay họ”.
“Một mạng của ông đổi lấy mạng của hàng nghìn người này sao? Ông không cảm thấy mạng của mình không có giá trị gì à?”, người mặc áo choàng tỏ vẻ khinh thường.
“Vậy thêm tôi thì sao?”.
“Cả tôi nữa”, Từ Thiên và Cung Hỉ vân đồng loạt lao lên.
Dứt lời, đám đông giật mình.
“Từ Thiên, cô Cung...”, người của Dương Hoa đồng loạt hô lên.
“Nếu để những người vô tội này bị hại thì chúng ta còn mặt mũi nào để đi gặp chủ tịch Lâm nữa? Đến cả Mã tổng cũng ra mặt rồi, chúng ta còn tiếc gì mạng của mình đây. Không có chủ tịch thì chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Đây coi như là cách để chúng ta báo đáp cho chủ tịch Lâm đi”, Từ Thiên khẽ nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đã nợ chủ tịch quá nhiều. Cung Hỉ Vân tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ vào chủ tịch. Nếu đã vậy thì đây là lúc chúng ta đứng ra’ ,Cung Hỉ Vân nghiêm túc nói.
Những người khác không nói gì nhưng đôi mắt họ đều ánh lên vẻ sùng bái. Người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt, nhảy vọt về phía Mã Hải.
“Khốn nạn, ông định làm gì?”
“Đứng lại cho tôi”, người của Dương Hoa gào lên. Họ lao tới chặn người đàn ông mặc áo choàng.
Chu Huyền Long tức giận quát: “Các người coi chúng tôi là gì vậy?”.
Sau đó ông ta dẫn theo đội quân Long Huyền lao lên. Đám cao thủ bao vây, dùng sức mạnh để ép người đàn ông mặc áo choàng phải lùi lại.
Thế nhưng thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn cả Tử Long Thiên nữa. Ông ta di chuyển, tung ra một chưởng mà như có núi đè vào đám đông vậy.
Duy chỉ có Chu Huyền Long là có thể tiếp cận được đối phương. Thế nhưng ông ta cũng chỉ làm được đến như vậy.
Mồ hôi nhễ nhại. Đây là ai của Thiên Ma Đạo mà lại có thực lực ghê ghớm như vậy chứ?
Mặc kệ đi. Chu Huyền Long gầm lên, tung ra một chưởng: “Mã Hải, mọi người mau rút lui”.
Đám người Mã Hải lập tức hiểu ra và lùi về sau. Thế nhưng vô ích.
“Các người có chống lại nổi không?”, người đàn ông mặc áo choàng bật cười ha ha, tung ra một chưởng về phía Chu Huyền Long.
Bùm.,,Chưởng đấm mang sức mạnh như một cơn đại hồng thủy. Chu Huyền phóng ra khí tức khủng khiếp nhưng vẫn bị bay bật ra. Ông ta đập mạnh người xuống đất, một tay dường như đã bị gãy.
“Hả?”, đám đông thất sắc. Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức giương súng. Thế nhưng tốc độ của đạn dược vẫn không nhanh bằng tốc độ của đối phương. Ông ta gần như dịch chuyển trong không gian, tung chiêu quét ngang đoàn quân khiến mười mấy người đồng loạt bay bật ra, ngã xuống đất và nôn ra máu.
Trong chớp mắt, xung quanh Mã Hải trở nên trống trơn. Đối phương ghì vai Mã Hải và ném mạnh.
Vụt! Mã Hải bay về phía Tử Long Thiên. Người đàn ông tiếp tục chộp lấy Từ Thiên và Cung Hỉ Vân. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông tái mặt.
“Thả bọn họ ra”, Chu Huyền Long ôm cánh tay bị gãy đứng dậy.
“Ba phút, trong vòng ba phút tôi muốn nhìn thấy Tô Nhu và Tần Bách Tùng. Nếu không, tôi sẽ giết chết một nghìn người ở đây rồi xử lý Mã Hải, Cung Hỉ Vân và Từ Thiên. Các người tự coi mà làm đi”, người đàn ông mặc áo choàng mỉm cười.
“Ông...”, Chu Huyền Long tức giận. Người của Dương Hoa tối sầm mặt.
“Bắt đầu đếm giờ. Nhớ đây, chỉ có ba phút thôi. Nếu không gặp được người thì ở đây sẽ thành sát trường”, người đàn ông nheo mắt.
Chương 3295: Vậy ông sợ tôi không?
“Ba phút sao?”
Ba phút phải đưa Tô Nhu và Tần Bách Tùng tới đây thật sự là điều không thể mà. Dù hai người có tức tốc di chuyển thì cũng không kịp.
Phải làm sao? Đám đông tái mặt, lộ vẻ sợ hãi.
Chu Huyền Long tức run, ông ta cảm thấy uất hận vô cùng. Ông ta vốn tưởng rằng dồn toàn bộ sức mạnh của đội quân Long Huyền thì có thể đối kháng được với Tử Long Thiên. Thế nhưng sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo choàng đã đập tan suy nghĩ đó của ông ta.
Đây là một kẻ còn mạnh hơn Tử Long Thiên gấp nhiều lần Có kẻ này thì quân đoàn Long Huyền đúng là trò cười. Cả Giang Thành cũng không làm gì được ông ta mất.
“Tướng Lâm giao Giang Thành cho tôi bảo vệ, phía trên cử tôi tới trấn áp nơi này vậy mà tôi bất tài. Tôi còn mặt mũi nào đi gặp tướng Lâm nữa đây. Rồi tôi còn mặt mũi nào giải thích với cấp trên nữa đây. Tôi thật đáng chết”.
Chu Huyền Long khóc dở mếu dở. Ông ta phẫn nộ gầm lên: “Cùng tôi xông lên cứu bọn họ, dù có chết cũng không tiếc”.
“Vâng”, các chiến sĩ khác cũng không do dự, họ gầm lên.
“Đúng là đám điếc không sợ súng. Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện”.
Người đàn ông mặc áo choàng cười lạnh lùng. Ông ta lao lên như điện xẹt, sức mạnh vôi đối không ai có thể cản được”.
Súng đạn căn bản không có tác dụng gì với ông ta. Sợ rằng đến cơ hội chạm vào ông ta cũng không có. Tốc độ của ông ta nhanh tới mức không thể bắt kịp. Thật quá đáng sợ.
Pằng pằng...Người đàn ông mặc áo choàng tấn công nhanh như điện xẹt. Đám đông không kịp phản ứng. Ông ta lao qua lạo lại khiến hàng chục người bay bật ra, đập mạnh xuống đất.
Tất cả ngực bọn họ đều bị hõm xuống. Xương ngực bị gãy, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, bọn họ đạp đất, nôn ra máu, cơ thể run rẩy, sau đó co giật và tắt thở.
“Hả?”, Chu Huyền Long với hai mặt đỏ như máu tức giận lao lên. Ông ta đấm mạnh về phía người đàn ông.
Thế nhưng tốc độ phản ứng của đối phương cực nhanh. Ông ta né đòn của Chu Huyền Long một cách vô cùng dễ dàng. Rõ ràng Chu Huyền Long không phải là đối thủ của ông ta.
Cứ thế hàng trăm hiệp, đối phương vẫn không hề hấn gì, thậm chí là Chu Huyền Long còn chẳng chạm nổi một cọng lông của ông ta.
Ngược lại Chu Huyền Long vì tức giận mà hao tổn sức lực. Ông ta thở hổn hển, đứng cũng không vững.
“Đây chính là đội trưởng của đoàn quân Long Huyền sao? Đúng là phế vật! Thủ đoạn như vậy mà cũng đám đối đầu với tôi à. Đúng là không biết tự lượng sức mình”.
Người đàn ông mặc áo choàng cười lạnh, đưa tay ra giáng xuống Chu Huyền Long. Chu Huyền Long tái mặt, vội vàng đưa tay lên đỡ đòn.
Thế nhưng đối phương nhanh như điện xẹt. Trong nháy mắt đã tung ra ba chưởng đánh. Mỗi chưởng đều đánh trúng ngực của Chu Huyền Long.
Phụt! Phụt! Chu Huyền Long bật lùi về sau, miệng nôn ra máu liên tục. Sau ba chưởng thì ông ta không thể đứng thẳng người được nữa, cứ thể quỳ phụp xuống.
“Quân đoàn trưởng”.
“Chu quân đoàn trưởng”
Đám đông thất sắc, vội vàng lao tới đỡ Chu Huyền Long. Người đàn ông mặc áo choàng đưa tay lên chộp lấy Chu Huyền Long từ trong khoảng không.
Cơ thể ông ta giống như bị khí lưu buộc chặt, bay về phía người đàn ông mặc áo choàng.
“Á!”
“Thả ông ấy ra”.
“Tôi nói cho ông biết, nếu quân đoàn trưởng có mệnh hề gì thì tức là ông đang đối đầu với cả Long Quốc đấy, ông không sống nổi đâu”.
“Mau thả quân đoàn trưởng ra”.
Đám đông tức giận gào lên sau đó lao về phía đối phương. Thế nhưng ông ta chẳng hề sợ hãi, chỉ ngước đầu nhìn bọn họ bằng nụ cười ý vị.
“Hừ, đúng là nực cười. Định lấy Long Quốc ra để uy hiếp tôi sao? Tôi tung hoành khắp thiên hạ mà lại phải sợ đám nhà nước à? Tôi nói cho các người biết, trên đời này chẳng ai có thể khiến tôi sợ hết”.
Người đàn ông mặc áo choàng mỉm cười sau đó phát lực định xử lý Chu Huyền Long.
Đám đông rất muốn lao lên cứu ông ấy. Thế nhưng họ làm gì được người đàn ông kia chứ?
Khi Chu Huyền Long sắp bị xử lý thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian.
“Vậy sao? Không ai có thể khiến ông sợ cơ à...Vậy ông...có sợ tôi không?”
Bình luận facebook