-
Chương 3286-3290
Chương 3286: Chưa chết
Lâm Chính cũng là một trong những long soái của Long Quốc.
Nhưng với vai trò long soái, thành tích của anh không nhiều, trong các chiến sĩ này chỉ có trận chiến ở nước Anh Hoa là nổi bật nhất.
Trận chiến đó ai cũng chú ý, nhưng ngoài trận chiến đó thì không còn chiến tích nào khác.
Nếu dựa vào đó để đổi lấy sự tôn trọng của tất cả chiến sĩ thì rất khó.
Thế nhưng vào giờ phút này, dù là chiến sĩ quân Nam Cảnh hay Lục Dã đều rất khâm phục Lâm Chính.
Lý do không vì gì khác, mà bởi vì Lâm Chính có thể cứu vớt mỗi một chiến sĩ bao gồm cả bọn họ!
Cho dù chỉ còn một tia hi vọng, tia hi vọng này cũng không thể dùng chiến công để bù vào.
Ai mà không muốn sống tiếp?
Ai không hi vọng người bên cạnh mình có thể sống tiếp?
Lâm Chính chính là người mang lại hi vọng đó cho bọn họ.
Cũng vì điều này, bọn họ mới dám dũng cảm tiến về phía trước, không hề sợ chết.
Bởi vì bọn họ biết sẽ có người đến cứu bọn họ!
“Các anh em đứng dậy đi!”.
Lâm Chính vội vàng đỡ các chiến sĩ dậy.
Nhìn các chiến sĩ ai cũng giàn giụa nước mắt, Lâm Chính cũng cảm thấy vô cùng xúc động.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Các anh em không cần phải lo, tôi nhất định sẽ dốc hết sức cứu sống các đồng đội đã chết! Tôi xin bảo đảm với mọi người!”.
“Cảm ơn tướng Lâm!”.
Mọi người xúc động, cất cao giọng nói.
Vạn Kình Tùng nhìn quanh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Ông ta biết từ hôm nay trở đi, dù là quân Nam Cảnh hay Lục Dã, người quyết định thật sự không chỉ có một…
“Tướng Vạn! Tướng Lâm! Lúc chúng tôi quét dọn chiến trường có bắt được người này, có vẻ người này là lãnh đạo cấp cao của Thánh Sơn, mong hai vị tướng lĩnh xử trí!”.
Lúc này, một chiến sĩ vội vàng chạy đến, chắp tay nói với Lâm Chính và Vạn Kình Tùng.
“Ồ? Ai?”.
Vạn Kình Tùng vội hỏi.
Người đó phất tay, hai chiến sĩ ở đằng sau kéo một người phụ nữ mặc áo màu đỏ sẫm đến phía trước.
Lâm Chính nhìn lại, không phải ai khác mà chính là người phụ nữ áo đỏ, Vũ Thành Mị!
“Là cô?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi nhớ cô ta là người bên cạnh thiên kiêu hạng nhất phải không?”, Vạn Kình Tùng cũng nhận ra người phụ nữ áo đỏ, lập tức lên tiếng.
Lúc này người phụ nữ áo đỏ đang hấp hối, chỉ còn lại hơi tàn, nếu còn không can thiệp, e là sẽ chết ngay tại chỗ.
Lâm Chính nhướng mày, dường như nghĩ tới gì đó, ngay lập tức rút một cây châm bạc ra đâm lên người người phụ nữ áo đỏ.
Người phụ nữ áo đỏ run lên, hít sâu vào một hơi, dường như đã tỉnh táo lại.
“Thần… Thần y Lâm…”.
Người phụ nữ áo đỏ ngước mắt lên nhìn Lâm Chính, nói được một câu.
Lâm Chính nhướng mày nhìn cô ta, suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ nói: “Không phải cô nên cảm thấy kinh ngạc hoặc sợ hãi sao? Vì sao… lại để lộ vẻ mặt đó?”.
“Đúng là tôi nên như vậy… nhưng, không cần thiết nữa! Thắng làm vua thua làm giặc. Chủ thượng không phải đối thủ của anh, đó là sự thật, vì sao tôi không đối diện với hiện thực?”, người phụ nữ áo đỏ nói.
Lâm Chính gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Vũ Thành Mị! Nếu vậy hẳn cô cũng biết rõ số phận tiếp theo của cô nhỉ? Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô, pháp luật của Long Quốc sẽ cho cô một hình phạt đích đáng! Cô sẽ sống tốt, nhưng có lẽ cô sẽ không được nhìn thấy mặt trời…”.
“Không được nhìn thấy mặt trời?”.
Người phụ nữ áo đỏ căng thẳng, vội hét lên: “Thần y Lâm, anh phải trả tự do cho tôi! Tôi không muốn ở một đời trong nhà tù u ám! Anh phải thả tôi ra! Phải để tôi đi! Anh phải làm như vậy!”.
“Đã là lúc nào rồi mà cô còn mơ tưởng? Cô nghĩ chuyện này có khả năng sao? Cô đã giết bao nhiêu chiến sĩ của Long Quốc? Cô đã làm bao nhiêu việc ác? Nói thật, bắt giam cô lại là hình phạt có xác suất rất thấp, điều đang chờ cô có lẽ là cái chết!”, Lâm Chính nói.
“Không! Tôi không thể chết! Tôi không thể chết! Tôi… Tôi không muốn chết!”, người phụ nữ áo đỏ nóng ruột, liên tục kêu gào.
“Đưa cô ta đi!”.
Lâm Chính phất tay, lười nghe cô ta nhiều lời.
Nếu đã bắt được cô ta thì đương nhiên phải giao cho chính phủ Long Quốc xử lý.
“Vâng, long soái!”.
Hai chiến sĩ gật đầu, kéo người phụ nữ áo đỏ đi.
Nào ngờ cô ta giãy giụa kịch liệt, như phát điên gào lên: “Thần y Lâm! Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ nói cho anh một bí mật! Một bí mật liên quan đến thiên kiêu hạng nhất! Mau thả tôi ra!”.
“Chờ đã!”.
Lâm Chính nghe vậy, lập tức hô lên.
Hai chiến sĩ kia dừng lại.
“Tướng Lâm, đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta chỉ muốn cậu thả cô ta ra thôi!”, Vạn Kình Tùng nhỏ giọng nói.
“Cô ta đã như vậy rồi, nghe một lúc cũng không sao!”, Lâm Chính nhìn người phụ nữ áo đỏ, nói: “Bí mật mà cô nói là gì?”.
“Thiên kiêu hạng nhất vẫn chưa chết!”.
Người phụ nữ áo đỏ buột miệng thốt lên, vô cùng sốt sắng.
Chương 3287: Thánh Quân Diệp Viêm
Nghe được lời đó, người xung quanh đều kinh ngạc.
Lâm Chính cũng sửng sốt, sau đó lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vũ Thành Mị, cô đừng nói bậy, tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của thiên kiêu hạng nhất, hắn đã không còn hơi thở sinh mệnh nữa, sao lại chưa chết? Cô nghĩ tôi dễ lừa lắm à?”.
“Anh đã giết chủ thượng?”, người phụ nữ áo đỏ nghiến răng hỏi.
“Mặc dù thiên kiêu hạng nhất không phải tự tay tôi giết chết, nhưng hắn đã bị tôi dồn đến đường cùng. Hắn không còn lựa chọn nào khác phải tự nổ, muốn chết chung với tôi, nhưng tự nổ không thể giết chết tôi, ngược lại khiến hắn tiêu đời. Tôi tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn giả được sao? Ngược lại cô không có mặt ở đó, cô có thể nhìn thấy được gì?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi đúng là không có ở đó, thật ra khi hai người giao chiến, tôi đã tỉnh lại rồi. Tôi đốc hết sức lực vội vàng chạy khỏi Thánh Sơn, dù gì tiếp tục ở lại Thánh Sơn cũng sẽ bị trận chiến long trời lở đất của hai người ảnh hưởng, khó mà bảo toàn tính mạng. Cho nên khi hai người kết thúc chiến đấu, tôi đã đi xa khỏi Thánh Sơn mấy chục dặm, mọi sự chém giết trên núi tôi đều không nhìn thấy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi thậm chí không biết chủ thượng đã bị anh dồn ép buộc phải tự nổ”, người phụ nữ áo đỏ nói.
“Nếu vậy sao cô còn dám nói thiên kiêu hạng nhất chưa chết?”, Lâm Chính hỏi.
“Lý do rất đơn giản!”.
Người phụ nữ áo đỏ chỉ vào ráng mây còn chưa tan đi ở phía xa, nói: “Người đó đến rồi!”.
“Người đó?”.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn về phía ráng mây, có vẻ nghi hoặc: “Là ai?”.
“Thánh Quân Diệp Viêm!”.
Người phụ nữ áo đỏ đáp.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không hiểu gì.
Hiển nhiên, anh chưa từng nghe qua cái tên này.
Mấy người Vạn Kình Tùng cũng không hiểu ra sao.
“Tướng Vạn, ông có từng nghe tới cái tên này chưa?”.
“Chưa từng”.
“Thế à?”.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhìn sang người phụ nữ áo đỏ: “Đó là ai?”.
“Đường đường là thần y Lâm mà ngay cả danh hiệu Thánh Quân Diệp Viêm cũng chưa từng nghe qua? Vậy thì anh đúng là ếch ngồi đáy giếng!”.
Người phụ nữ áo đỏ lộ ra vẻ khinh thường: “Thánh Quân Diệp Viêm là y võ số một đương thời, cũng là bạn thân của chủ thượng nhiều năm qua! Nếu người đó xuất hiện, chủ thượng chắc chắn sẽ không sao. Nếu chủ thượng thật sự chết ở đây thì thần y Lâm, tôi nghĩ Thánh Quân đại nhân sẽ trả thù anh ngay tại đây chứ không phải cứ vậy rời đi”.
“Thế sao? Ráng mây đó… là chứng cứ Thánh Quân Diệp Viêm đã đến đây?”.
Lâm Chính đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó mà lao vọt đi, hướng về phía hố to khổng lồ kia, tìm đến thi thể của thiên kiêu hạng nhất.
Lúc này, thi thể hắn đã bị Lâm Chính đánh tan nát.
Anh tìm đến phần đầu của hắn, xem qua kỹ càng, đột nhiên ý thức được điều gì, lấy châm bạc ra châm lên đầu hắn.
Sau khi châm vào, gương mặt máu thịt bầy nhầy đó đã thay đổi, ngũ quan vốn giống với thiên kiêu hạng nhất di chuyển vị trí, biến thành dáng vẻ của một người khác.
“Đây không phải thi thể của thiên kiêu hạng nhất!”.
Lâm Chính sực tỉnh.
“Tướng Lâm, sao rồi?”.
Mấy người Vạn Kình Tùng đi theo anh, lo lắng hỏi.
“Xem ra Vũ Thành Mị nói đúng, thiên kiêu hạng nhất chưa chết mà là được cứu đi, người đó đã cứu hắn khi hắn tự nổ, đồng thời dùng thi thể giả để che mắt tôi!”, Lâm Chính nói.
“Thi thể giả che mắt?”, Vạn Kình Tùng ngạc nhiên.
“Không sai, đây có lẽ là thi thể người của Thánh Sơn đã chết trận, bị người ta dùng châm bạc chuyển di xương cốt và ngũ quan trên mặt khiến người đó biến thành hình dạng giống như thiên kiêu hạng nhất, che mắt được tôi! Trên thực tế, người đó không phải thiên kiêu hạng nhất”.
“Cái gì?”.
Vạn Kình Tùng và những người khác vô cùng kinh ngạc, đâu thể ngờ còn chuyện như vậy…
“Nói vậy là người tên Thánh Quân Diệp Viêm kia cũng biết y thuật?”, Vạn Kình Tùng vội hỏi.
“Đương nhiên là biết, hơn nữa…”.
Lâm Chính nhìn lỗ châm trên đầu người trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
“Hơn nữa gì?”, Vạn Kình Tùng vội hỏi.
“Hơn nữa… y thuật của người đó, e là không thua kém gì tôi…”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, Vạn Kình Tùng trở nên căng thẳng, hai mắt mở to.
Chương 3288: Thiên Thần Điện
Trong mắt Vạn Kình Tùng, y thuật của Lâm Chính có thể nói là trình độ đỉnh cao, không ai bì kịp.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người có y thuật không thua kém gì Lâm Chính, hơn nữa... còn đứng về phía thiên kiêu hạng nhất.
Đây có thể nói là sự đe dọa nghiêm trọng.
Thử nghĩ, nếu thiên kiêu hạng nhất có thêm võ mạnh mẽ, thì thực lực của hắn phải mạnh đến mức nào đây?
Tuy bây giờ hắn ta tự bạo thì chết là cái chắc, thậm chí tu vi cũng không còn, nhưng nếu thực lực của Thánh Quân Diệp Viêm kia không thua kém gì Lâm Chính, thì chắc chắn có thể cứu được thiên kiêu hạng nhất, thậm chí giúp hắn lấy lại thực lực, khiến hắn mạnh hơn cả bây giờ, đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
"Lần này thì rắc rối rồi! Rắc rối rồi!".
Sắc mặt Vạn Kình Tùng tái mét, không ngừng lẩm bẩm.
Một lát sau ông ta ngoảnh phắt lại, nhìn về phía Lâm Chính.
"Tướng Lâm, chúng ta bắt buộc phải ngăn cản đối phương! Dù thế nào thì ít nhất cũng phải cướp lại thi thể của thiên kiêu hạng nhất!".
"Đúng vậy".
Lâm Chính trầm giọng quát, sau đó xoay người lao về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Nói cho tôi biết tên Diệp Viêm kia ở đâu?", Lâm Chính vội hỏi.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ mím miệng không nói.
Rõ ràng cô ta muốn lấy cái này làm điều kiện để đổi lấy tính mạng và sự tự do của mình.
"Nếu cô không nói, tôi có cả trăm cách để khiến cô sống không bằng chết, cô có tin không?", Lâm Chính nói đầy dữ tợn.
"Tin chứ, tôi đương nhiên là tin rồi, nếu thần y Lâm có thể đánh bại cả chủ thượng, thì đương nhiên là có bản lĩnh hơn người. Chỉ có điều ít nhất thì sống không bằng chết cũng chưa phải là chết. Thần y Lâm, nếu anh dùng cách này để hành hạ tôi, thì tôi có thể đảm bảo với anh, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nói với anh một chữ về Thánh Quân đại nhân", người phụ nữ mặc đồ đỏ nhỏ giọng, cũng nói với vẻ dữ tợn.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, siết chặt nắm tay.
Sở dĩ anh ra tay với Thánh Sơn là muốn tiêu diệt mối đe dọa thiên kiêu hạng nhất.
Không ngờ mối đe dọa vẫn còn, hơn nữa... còn lớn hơn trước.
"Phải làm sao cô mới chịu nói?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.
"Tôi muốn Long Quốc miễn hết tội cho tôi, ngoài ra còn phải đảm bảo an toàn cho tôi, phải đáp ứng mọi yêu cầu của tôi", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng đáp.
"Đảm bảo an toàn cho cô? Sao? Chẳng lẽ thiên kiêu hạng nhất sẽ đến giết cô sao?".
"Không, không phải chủ thượng muốn giết tôi, mà là kẻ thù của Thánh Sơn. Bao nhiêu năm nay, Thánh Sơn chúng tôi đã đắc tội với không biết bao nhiêu thế tộc lớn. Trước kia có chủ thượng trấn áp thì bọn họ không dám ra tay với tôi, bây giờ chủ thượng được Thánh Quân đại nhân đưa đi, tôi mất chỗ dựa, bọn họ đương nhiên sẽ ra tay với tôi rồi, thế nên các anh phải đảm bảo an toàn cho tôi".
"Vậy sao? Cô yên tâm, tôi nghĩ tướng Vạn có thể cung cấp nơi đủ an toàn cho cô, đảm bảo cô được bình an vô sự".
"Không được, tuy chính quyền Long Quốc an toàn, nhưng tôi lo sẽ gặp phải những kẻ liều mạng một lòng muốn trả thù", người phụ nữ mặc đồ đỏ lắc đầu nói.
"Vậy cô muốn thế nào?", Vạn Kình Tùng nhíu mày hỏi.
"Tôi muốn đến Giang Thành", cô ta thẳng thừng đáp.
"Giang Thành?".
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lâm Chính nhíu chặt mày, cảm giác người phụ nữ mặc đồ đỏ còn có mục đích khác.
Anh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng đáp: "Nếu cô theo tôi đến Giang Thành thì tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô được. Cô phải biết rằng bây giờ tôi cũng có rất nhiều kẻ thù, dù là Tử Vực hay Thiên Ma Đạo, bọn họ cũng chỉ muốn san bằng Giang Thành của tôi".
"Nhưng tôi tin chắc chắn hiện giờ Giang Thành được bảo vệ rất kĩ càng, dù sao thì thần y Lâm, anh cũng đã đạt được thỏa thuận hợp tác với chính quyền, anh lại còn là long soái của Long Quốc, địa vị bất phàm. Nếu đám người kia biết tôi được anh bảo vệ, thì chắc chắn là không dám hành động khinh suất. Phải biết rằng, hiện giờ anh là người còn mạnh hơn cả thiên kiêu hạng nhất, sao bọn họ dám làm càn ở Giang Thành chứ?", người phụ nữ mặc đồ đỏ nói.
Lâm Chính do dự.
"Tướng Lâm, cậu xem", Vạn Kình Tùng vô cùng do dự, khàn giọng nói.
"Thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa người này về Giang Thành".
"Anh phải trị thương cho tôi", người phụ nữ mặc đồ đỏ lại nói thêm một câu.
Cô ta biết mình bị thương rất nặng, nếu không nhờ cây châm bạc kia của Lâm Chính kéo dài mạng sống, thì cô ta tắt thở từ lâu rồi.
Vết thương nghiêm trọng như vậy cũng chỉ Lâm Chính mới cứu được.
"Chỉ cần trong phạm vi chấp nhận được thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết Thánh Quân Diệp Viêm ở đâu, cùng với tất cả thông tin về hắn", Lâm Chính trầm giọng nói.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ suy nghĩ một lát, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng đáp: "Thánh Quân đại nhân đương nhiên là ở Thiên Thần Điện do một tay anh ta xây dựng rồi".
"Thiên Thần Điện?".
Sắc mặt Lâm Chính lập tức đanh lại: "Ý cô là... tông môn y võ ở ngoại vực, Thiên Thần Điện?".
"Đúng vậy".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gật đầu.
Lâm Chính lập tức im lặng.
Chương 3289: Cấp báo
"Tướng Lâm, xem ra cậu từng nghe đến Thiên Thần Điện rồi à? Đây là thế tộc gì vậy?", Vạn Kình Tùng trầm giọng hỏi.
Lâm Chính thở hắt ra, khàn giọng đáp: "Thực ra tôi cũng không biết nhiều về Thiên Thần Điện, mà mới chỉ nghe tới trong mấy năm gần đây. Tông môn này không có nhiều người, hơn nữa hành sự kín đáo, các ông chưa từng nghe tới cũng là điều dễ hiểu. Sở dĩ tôi từng nghe tới bọn họ là do Thiên Thần Điện này là một tông môn y võ rất thuần túy!".
"Tông môn y võ?".
"Đúng vậy, tông môn này chuyên tu luyện y võ, nghiên cứu y đạo trên đời. Nghe nói điện chủ của Thiên Thần Điện cực kỳ thần bí, có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, còn có người gọi hắn là thần tiên, thần lực có thể che trời. Tôi chưa từng nghĩ người cứu thiên kiêu hạng nhất hôm nay lại là điện chủ của Thiên Thần Điện, Thánh Quân Diệp Viêm!", Lâm Chính lắc đầu.
Dường như tình hình không có chuyển biến tốt như anh nghĩ.
Tuy anh nắm được rất ít thông tin về Thiên Thần Điện, nhưng mỗi thông tin anh nghe được đều gây chấn động.
Một năm trước, khi anh phái người tìm kiếm manh mối về Thiên Ma Đạo, có người đã thăm dò được trong Thiên Ma Đạo xuất hiện bóng dáng của người Thiên Thần Điện. Nghe nói là Thiên Thần Điện phái đệ tử đến Thiên Ma Đạo cầu cấm thuật y đạo, Thiên Ma Đạo không cho phép, tháng đó liền có bảy nghìn ma nhân trúng độc bị liệt, mất hoàn toàn sức chiến đấu. Thế là Thiên Ma Đạo bất đắc dĩ phải báo chuyện này với đạo chủ, đạo chủ ra mặt thì chuyện này mới lắng xuống.
Bảy tháng trước, đại diện của một nước ở ngoại vực bất ngờ khai thác được một linh điền đặc biệt. Trong linh điền tự nhiên này có không ít kì hoa dị thảo sinh trưởng, nước kia định chiếm lấy linh điền để trồng các loại dược liệu quý hiếm, cung cấp cho bộ đội sử dụng nhằm nâng cao sức chiến đấu của bọn họ. Nhưng mấy ngày sau, nước này bỗng dưng rút lui, linh điền cũng rơi vào tay một người vô danh. Nghe nói trong chuyện này có bóng dáng của người Thiên Thần Điện.
Ngoài những việc này ra còn có rất nhiều chuyện kinh người chưa được truyền ra có sự can dự của Thiên Thần Điện.
Cộng thêm chuyện ngày hôm nay, Lâm Chính chắc chắn vị Thánh Quân này của Thiên Thần Điện không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà thế lực và mạng lưới cũng rất khủng khiếp.
Nếu hắn chữa khỏi cho thiên kiêu hạng nhất, được thiên kiêu hạng nhất mời tới để cùng đối phó với Lâm Chính, thì anh hoàn toàn không có phần thắng...
"Nghiêm trọng đến vậy sao?", khuôn mặt già nua của Vạn Kình Tùng cũng trở nên khó coi.
"Tướng Vạn, nhanh chóng phái bộ đội và máy bay chiến đấu tấn công Thiên Thần Điện, không mong giết được Thánh Quân Diệp Viêm, chỉ cần có thể ngăn cản hắn chữa trị cho thiên kiêu hạng nhất. Chỉ cần kéo dài được một ngày, để hắn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, thì cho dù Diệp Viêm kia giữ được mạng cho thiên kiêu hạng nhất, cũng khó mà khôi phục được tu vi của hắn", Lâm Chính trầm giọng nói.
Vạn Kình Tùng gật đầu: "Vừa khéo, tôi đã xin cấp trên một đội quân đặc biệt để khống chế cục diện ở Thánh Sơn. Bây giờ chuyện ở Thánh Sơn đã giải quyết xong thì để bọn họ giải quyết chuyện của Thiên Thần Điện đi".
Dứt lời, ông ta chạy sang bên cạnh, gọi cho cấp trên.
Nhưng Vạn Kình Tùng mới gọi chưa được bao lâu đã thấy một chiến sĩ vội vàng chạy tới, cuống quýt nói nhỏ gì đó.
"Cái gì?".
Vạn Kình Tùng biến sắc, ngẩng phắt đầu lên, nhìn cậu ta với ánh mắt khó tin: "Cậu nói... thật sao?".
"Chuyện mới xảy ra, bây giờ bên kia đang xin chi viện, rất nhiều bộ đội đã tới đó".
"Nghe đây, tôi không biết các cậu dùng cách gì, nhất định phải đảm bảo an toàn cho nơi đó, không được để lũ khốn kia xông vào! Rõ chưa? Nhỡ có sơ sảy gì, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm!", Vạn Kình Tùng khẽ gầm lên.
"Rõ, tướng Vạn!".
Người kia hô lớn rồi xoay người chạy đi.
Lâm Chính ở bên này cảm giác có chút bất ổn, kỳ quái nhìn ông ta, lên tiếng hỏi: "Tướng Vạn, xảy ra chuyện gì vậy?".
Nào ngờ Vạn Kình Tùng lại ấp a ấp úng một lát, không dám đáp lại.
Lâm Chính lập tức ý thức được sự bất thường, trầm giọng hỏi: "Tướng Vạn, chẳng lẽ còn có chuyện giấu tôi sao?".
Vạn Kình Tùng thở dài, rồi khàn giọng đáp: "Tướng Lâm, Thiên Ma Đạo đang tấn công vào Giang Thành!".
"Cái gì?".
Lâm Chính bước mấy bước tới, trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt đầy kinh hãi.
Chương 3290: Lao tới
Lâm Chính thực sự không ngờ Thiên Ma Đạo lại tấn công Giang Thành vào lúc này.
Anh đang không ở Giang Thành, tại sao bọn chúng lại làm vậy?
Lẽ nào là để trút giận?
Thiên Ma Đạo đã đến mức bất chấp tất cả như vậy sao?
Không thể nào!
Dù là các Ma Quân hay đạo chủ thì bọn chúng cũng không ngu ngốc như vậy, dù sao ở Giang Thành đang có rất nhiều chiến sĩ của chính quyền Long Quốc, mạo hiểm tấn công, chỉ cần hơi sơ sảy là sẽ đắc tội với chính quyền Long Quốc.
Hành động này không có lợi chút nào, bọn chúng nên biết rõ mới phải.
Nếu đã vật thì tại sao bọn chúng còn muốn làm vậy?
Sợ rằng chỉ có một nguyên nhân.
Bọn chúng nhằm vào người của Dương Hoa, nhằm vào những người bên cạnh Lâm Chính.
Nếu có thể bắt được những người này thì sẽ uy hiếp được Lâm Chính.
Lâm Chính nghĩ đến đây, sắc mặt liền tỏ vẻ lo lắng, lập tức xoay người, định quay về Giang Thành.
"Tướng Lâm, cậu đừng lo, quân đoàn Long Huyền đang trấn thủ Giang Thành, chắc là lũ người của Thiên Ma Đạo sẽ không giành được phần thắng đâu", Vạn Kình Tùng vội vàng an ủi.
"Mong là như vậy, nhưng tôi phải lập tức có mặt ở Giang Thành, nếu không muộn mất".
Lâm Chính trầm giọng quát, bước chân vội vã.
"Tướng Lâm, bây giờ cậu về Giang Thành cũng không còn kịp nữa, tôi nghĩ hãy loan tin cậu đánh thắng thiên kiêu hạng nhất về Giang Thành trước đi. Nếu người của Thiên Ma Đạo nghe tin thì chắc chắn sẽ sợ hãi rút lui, mối nguy của Giang Thành không cứu tự hết, chẳng phải càng tốt hơn sao?", Vạn Kình Tùng suy nghĩ một chút rồi vội nói.
Bước chân của Lâm Chính khựng lại, anh gật đầu, khàn giọng nói: "Cũng là một ý hay! Tướng Vạn, làm phiền ông sắp xếp giúp!".
"Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị ngay! Ngoài ra, tất cả các chiến sĩ của quân Nam Cảnh và Lục Dã sẽ tiến về Giang Thành, Thiên Ma Đạo tép riu kia sẽ không thành công đâu!".
"Được!".
Vạn Kình Tùng hạ lệnh, đội quân bắt đầu xuất phát tới Giang Thành.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng được đưa đi cùng.
Trận chiến Thánh Sơn đã kết thúc.
Nhưng xung quanh Thánh Sơn vẫn còn rất nhiều võ sĩ chưa rời đi.
Một số võ sĩ thấy người của chính quyền Long Quốc rời đi, liền lập tức xông tới cái hố khổng lồ kia, muốn nhân lúc này kiếm chác chút lợi lộc mà Thánh Sơn để lại.
Chỉ tiếc là cả Thánh Sơn đã bị phá hủy, những người này đều trắng tay.
Trên một ngọn núi cao ở tít xa.
"Không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại thua một cách thảm hại như vậy, thần y Lâm Giang Thành quả nhiên bất phàm!", mấy nam thanh nữ tú đanh mắt nhìn về phía xa, đều vô cùng cảm khái.
"Điều khiến tôi bất ngờ là Thiên Thần Điện ở ngoại vực lại nhúng tay vào, Thánh Quân Diệp Viêm kia còn đích thân ra mặt... Thế thì chỉ e Diệp Viêm muốn đối đầu với thần y Lâm rồi!", người đàn ông tóc ngắn bình thản nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói.
"Đại nhân, anh thấy Thánh Quân và thần y Lâm Giang Thành, ai có y thuật cao hơn?", cô gái ở bên cạnh mỉm cười hỏi.
Người đàn ông không nói gì, một lúc lâu sau mới lắc đầu đáp: "Tôi không dám nhận xét, nhưng bên Thánh Quân có thiên kiêu hạng nhất giúp đỡ, chỉ sợ cho dù y thuật của Thánh Quân không bằng thần y Lâm thì sức chiến đấu cũng hơn xa. Bây giờ, cái chết của thần y Lâm chỉ còn là vấn đề thời gian".
"Ha, không ngờ thần y Lâm lại đáng thương như vậy, thắng được thiên kiêu hạng nhất mà vẫn không có kết cục tốt đẹp", cô gái cười nói.
"Thiên kiêu hạng nhất không phải kẻ đáng sợ nhất, kẻ đáng sợ nhất chính là người kia của Thiên Thần Điện, chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa qua lại gì với thần y Lâm. Tôi rất mong chờ hai y võ tuyệt thế này có thể nổ ra một trận so tài kinh thiên động địa!", người đàn ông bình thản nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Lúc này, Lâm Chính đang tăng tốc tiến về phía Giang Thành.
Anh không dùng bất cứ phương tiện giao thông nào, đối với anh, cách để đến Giang Thành nhanh nhất chính là dựa vào đôi chân của chính mình.
Tuy quãng đường dài như vậy sẽ khiến Lâm Chính tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng không sao.
Chỉ cần có thể đến được Giang Thành, chỉ cần có thể xuất hiện trước mặt người của Thiên Ma Đạo, thì mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Sở dĩ Thiên Ma Đạo dám tấn công Giang Thành là vì Lâm Chính không có mặt. Nếu anh xuất hiện, thì người của Thiên Ma Đạo sẽ biết là thiên kiêu hạng nhất đã bị anh đánh bại. Đến lúc đó, cho bọn chúng một trăm lá gan thì cũng không dám ở lại Giang Thành nữa.
"Nhanh nữa lên! Nhanh nữa lên!".
Lâm Chính không ngừng nhủ thầm, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Chỉ thấy Lâm Chính như biến thành một dải cầu vồng, xuyên qua chân trời, tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ bóng dáng, vượt cả tốc độ âm thanh...
Lâm Chính cũng là một trong những long soái của Long Quốc.
Nhưng với vai trò long soái, thành tích của anh không nhiều, trong các chiến sĩ này chỉ có trận chiến ở nước Anh Hoa là nổi bật nhất.
Trận chiến đó ai cũng chú ý, nhưng ngoài trận chiến đó thì không còn chiến tích nào khác.
Nếu dựa vào đó để đổi lấy sự tôn trọng của tất cả chiến sĩ thì rất khó.
Thế nhưng vào giờ phút này, dù là chiến sĩ quân Nam Cảnh hay Lục Dã đều rất khâm phục Lâm Chính.
Lý do không vì gì khác, mà bởi vì Lâm Chính có thể cứu vớt mỗi một chiến sĩ bao gồm cả bọn họ!
Cho dù chỉ còn một tia hi vọng, tia hi vọng này cũng không thể dùng chiến công để bù vào.
Ai mà không muốn sống tiếp?
Ai không hi vọng người bên cạnh mình có thể sống tiếp?
Lâm Chính chính là người mang lại hi vọng đó cho bọn họ.
Cũng vì điều này, bọn họ mới dám dũng cảm tiến về phía trước, không hề sợ chết.
Bởi vì bọn họ biết sẽ có người đến cứu bọn họ!
“Các anh em đứng dậy đi!”.
Lâm Chính vội vàng đỡ các chiến sĩ dậy.
Nhìn các chiến sĩ ai cũng giàn giụa nước mắt, Lâm Chính cũng cảm thấy vô cùng xúc động.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Các anh em không cần phải lo, tôi nhất định sẽ dốc hết sức cứu sống các đồng đội đã chết! Tôi xin bảo đảm với mọi người!”.
“Cảm ơn tướng Lâm!”.
Mọi người xúc động, cất cao giọng nói.
Vạn Kình Tùng nhìn quanh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Ông ta biết từ hôm nay trở đi, dù là quân Nam Cảnh hay Lục Dã, người quyết định thật sự không chỉ có một…
“Tướng Vạn! Tướng Lâm! Lúc chúng tôi quét dọn chiến trường có bắt được người này, có vẻ người này là lãnh đạo cấp cao của Thánh Sơn, mong hai vị tướng lĩnh xử trí!”.
Lúc này, một chiến sĩ vội vàng chạy đến, chắp tay nói với Lâm Chính và Vạn Kình Tùng.
“Ồ? Ai?”.
Vạn Kình Tùng vội hỏi.
Người đó phất tay, hai chiến sĩ ở đằng sau kéo một người phụ nữ mặc áo màu đỏ sẫm đến phía trước.
Lâm Chính nhìn lại, không phải ai khác mà chính là người phụ nữ áo đỏ, Vũ Thành Mị!
“Là cô?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi nhớ cô ta là người bên cạnh thiên kiêu hạng nhất phải không?”, Vạn Kình Tùng cũng nhận ra người phụ nữ áo đỏ, lập tức lên tiếng.
Lúc này người phụ nữ áo đỏ đang hấp hối, chỉ còn lại hơi tàn, nếu còn không can thiệp, e là sẽ chết ngay tại chỗ.
Lâm Chính nhướng mày, dường như nghĩ tới gì đó, ngay lập tức rút một cây châm bạc ra đâm lên người người phụ nữ áo đỏ.
Người phụ nữ áo đỏ run lên, hít sâu vào một hơi, dường như đã tỉnh táo lại.
“Thần… Thần y Lâm…”.
Người phụ nữ áo đỏ ngước mắt lên nhìn Lâm Chính, nói được một câu.
Lâm Chính nhướng mày nhìn cô ta, suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ nói: “Không phải cô nên cảm thấy kinh ngạc hoặc sợ hãi sao? Vì sao… lại để lộ vẻ mặt đó?”.
“Đúng là tôi nên như vậy… nhưng, không cần thiết nữa! Thắng làm vua thua làm giặc. Chủ thượng không phải đối thủ của anh, đó là sự thật, vì sao tôi không đối diện với hiện thực?”, người phụ nữ áo đỏ nói.
Lâm Chính gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Vũ Thành Mị! Nếu vậy hẳn cô cũng biết rõ số phận tiếp theo của cô nhỉ? Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô, pháp luật của Long Quốc sẽ cho cô một hình phạt đích đáng! Cô sẽ sống tốt, nhưng có lẽ cô sẽ không được nhìn thấy mặt trời…”.
“Không được nhìn thấy mặt trời?”.
Người phụ nữ áo đỏ căng thẳng, vội hét lên: “Thần y Lâm, anh phải trả tự do cho tôi! Tôi không muốn ở một đời trong nhà tù u ám! Anh phải thả tôi ra! Phải để tôi đi! Anh phải làm như vậy!”.
“Đã là lúc nào rồi mà cô còn mơ tưởng? Cô nghĩ chuyện này có khả năng sao? Cô đã giết bao nhiêu chiến sĩ của Long Quốc? Cô đã làm bao nhiêu việc ác? Nói thật, bắt giam cô lại là hình phạt có xác suất rất thấp, điều đang chờ cô có lẽ là cái chết!”, Lâm Chính nói.
“Không! Tôi không thể chết! Tôi không thể chết! Tôi… Tôi không muốn chết!”, người phụ nữ áo đỏ nóng ruột, liên tục kêu gào.
“Đưa cô ta đi!”.
Lâm Chính phất tay, lười nghe cô ta nhiều lời.
Nếu đã bắt được cô ta thì đương nhiên phải giao cho chính phủ Long Quốc xử lý.
“Vâng, long soái!”.
Hai chiến sĩ gật đầu, kéo người phụ nữ áo đỏ đi.
Nào ngờ cô ta giãy giụa kịch liệt, như phát điên gào lên: “Thần y Lâm! Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ nói cho anh một bí mật! Một bí mật liên quan đến thiên kiêu hạng nhất! Mau thả tôi ra!”.
“Chờ đã!”.
Lâm Chính nghe vậy, lập tức hô lên.
Hai chiến sĩ kia dừng lại.
“Tướng Lâm, đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta chỉ muốn cậu thả cô ta ra thôi!”, Vạn Kình Tùng nhỏ giọng nói.
“Cô ta đã như vậy rồi, nghe một lúc cũng không sao!”, Lâm Chính nhìn người phụ nữ áo đỏ, nói: “Bí mật mà cô nói là gì?”.
“Thiên kiêu hạng nhất vẫn chưa chết!”.
Người phụ nữ áo đỏ buột miệng thốt lên, vô cùng sốt sắng.
Chương 3287: Thánh Quân Diệp Viêm
Nghe được lời đó, người xung quanh đều kinh ngạc.
Lâm Chính cũng sửng sốt, sau đó lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vũ Thành Mị, cô đừng nói bậy, tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của thiên kiêu hạng nhất, hắn đã không còn hơi thở sinh mệnh nữa, sao lại chưa chết? Cô nghĩ tôi dễ lừa lắm à?”.
“Anh đã giết chủ thượng?”, người phụ nữ áo đỏ nghiến răng hỏi.
“Mặc dù thiên kiêu hạng nhất không phải tự tay tôi giết chết, nhưng hắn đã bị tôi dồn đến đường cùng. Hắn không còn lựa chọn nào khác phải tự nổ, muốn chết chung với tôi, nhưng tự nổ không thể giết chết tôi, ngược lại khiến hắn tiêu đời. Tôi tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn giả được sao? Ngược lại cô không có mặt ở đó, cô có thể nhìn thấy được gì?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi đúng là không có ở đó, thật ra khi hai người giao chiến, tôi đã tỉnh lại rồi. Tôi đốc hết sức lực vội vàng chạy khỏi Thánh Sơn, dù gì tiếp tục ở lại Thánh Sơn cũng sẽ bị trận chiến long trời lở đất của hai người ảnh hưởng, khó mà bảo toàn tính mạng. Cho nên khi hai người kết thúc chiến đấu, tôi đã đi xa khỏi Thánh Sơn mấy chục dặm, mọi sự chém giết trên núi tôi đều không nhìn thấy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi thậm chí không biết chủ thượng đã bị anh dồn ép buộc phải tự nổ”, người phụ nữ áo đỏ nói.
“Nếu vậy sao cô còn dám nói thiên kiêu hạng nhất chưa chết?”, Lâm Chính hỏi.
“Lý do rất đơn giản!”.
Người phụ nữ áo đỏ chỉ vào ráng mây còn chưa tan đi ở phía xa, nói: “Người đó đến rồi!”.
“Người đó?”.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn về phía ráng mây, có vẻ nghi hoặc: “Là ai?”.
“Thánh Quân Diệp Viêm!”.
Người phụ nữ áo đỏ đáp.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không hiểu gì.
Hiển nhiên, anh chưa từng nghe qua cái tên này.
Mấy người Vạn Kình Tùng cũng không hiểu ra sao.
“Tướng Vạn, ông có từng nghe tới cái tên này chưa?”.
“Chưa từng”.
“Thế à?”.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhìn sang người phụ nữ áo đỏ: “Đó là ai?”.
“Đường đường là thần y Lâm mà ngay cả danh hiệu Thánh Quân Diệp Viêm cũng chưa từng nghe qua? Vậy thì anh đúng là ếch ngồi đáy giếng!”.
Người phụ nữ áo đỏ lộ ra vẻ khinh thường: “Thánh Quân Diệp Viêm là y võ số một đương thời, cũng là bạn thân của chủ thượng nhiều năm qua! Nếu người đó xuất hiện, chủ thượng chắc chắn sẽ không sao. Nếu chủ thượng thật sự chết ở đây thì thần y Lâm, tôi nghĩ Thánh Quân đại nhân sẽ trả thù anh ngay tại đây chứ không phải cứ vậy rời đi”.
“Thế sao? Ráng mây đó… là chứng cứ Thánh Quân Diệp Viêm đã đến đây?”.
Lâm Chính đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó mà lao vọt đi, hướng về phía hố to khổng lồ kia, tìm đến thi thể của thiên kiêu hạng nhất.
Lúc này, thi thể hắn đã bị Lâm Chính đánh tan nát.
Anh tìm đến phần đầu của hắn, xem qua kỹ càng, đột nhiên ý thức được điều gì, lấy châm bạc ra châm lên đầu hắn.
Sau khi châm vào, gương mặt máu thịt bầy nhầy đó đã thay đổi, ngũ quan vốn giống với thiên kiêu hạng nhất di chuyển vị trí, biến thành dáng vẻ của một người khác.
“Đây không phải thi thể của thiên kiêu hạng nhất!”.
Lâm Chính sực tỉnh.
“Tướng Lâm, sao rồi?”.
Mấy người Vạn Kình Tùng đi theo anh, lo lắng hỏi.
“Xem ra Vũ Thành Mị nói đúng, thiên kiêu hạng nhất chưa chết mà là được cứu đi, người đó đã cứu hắn khi hắn tự nổ, đồng thời dùng thi thể giả để che mắt tôi!”, Lâm Chính nói.
“Thi thể giả che mắt?”, Vạn Kình Tùng ngạc nhiên.
“Không sai, đây có lẽ là thi thể người của Thánh Sơn đã chết trận, bị người ta dùng châm bạc chuyển di xương cốt và ngũ quan trên mặt khiến người đó biến thành hình dạng giống như thiên kiêu hạng nhất, che mắt được tôi! Trên thực tế, người đó không phải thiên kiêu hạng nhất”.
“Cái gì?”.
Vạn Kình Tùng và những người khác vô cùng kinh ngạc, đâu thể ngờ còn chuyện như vậy…
“Nói vậy là người tên Thánh Quân Diệp Viêm kia cũng biết y thuật?”, Vạn Kình Tùng vội hỏi.
“Đương nhiên là biết, hơn nữa…”.
Lâm Chính nhìn lỗ châm trên đầu người trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
“Hơn nữa gì?”, Vạn Kình Tùng vội hỏi.
“Hơn nữa… y thuật của người đó, e là không thua kém gì tôi…”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, Vạn Kình Tùng trở nên căng thẳng, hai mắt mở to.
Chương 3288: Thiên Thần Điện
Trong mắt Vạn Kình Tùng, y thuật của Lâm Chính có thể nói là trình độ đỉnh cao, không ai bì kịp.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người có y thuật không thua kém gì Lâm Chính, hơn nữa... còn đứng về phía thiên kiêu hạng nhất.
Đây có thể nói là sự đe dọa nghiêm trọng.
Thử nghĩ, nếu thiên kiêu hạng nhất có thêm võ mạnh mẽ, thì thực lực của hắn phải mạnh đến mức nào đây?
Tuy bây giờ hắn ta tự bạo thì chết là cái chắc, thậm chí tu vi cũng không còn, nhưng nếu thực lực của Thánh Quân Diệp Viêm kia không thua kém gì Lâm Chính, thì chắc chắn có thể cứu được thiên kiêu hạng nhất, thậm chí giúp hắn lấy lại thực lực, khiến hắn mạnh hơn cả bây giờ, đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
"Lần này thì rắc rối rồi! Rắc rối rồi!".
Sắc mặt Vạn Kình Tùng tái mét, không ngừng lẩm bẩm.
Một lát sau ông ta ngoảnh phắt lại, nhìn về phía Lâm Chính.
"Tướng Lâm, chúng ta bắt buộc phải ngăn cản đối phương! Dù thế nào thì ít nhất cũng phải cướp lại thi thể của thiên kiêu hạng nhất!".
"Đúng vậy".
Lâm Chính trầm giọng quát, sau đó xoay người lao về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Nói cho tôi biết tên Diệp Viêm kia ở đâu?", Lâm Chính vội hỏi.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ mím miệng không nói.
Rõ ràng cô ta muốn lấy cái này làm điều kiện để đổi lấy tính mạng và sự tự do của mình.
"Nếu cô không nói, tôi có cả trăm cách để khiến cô sống không bằng chết, cô có tin không?", Lâm Chính nói đầy dữ tợn.
"Tin chứ, tôi đương nhiên là tin rồi, nếu thần y Lâm có thể đánh bại cả chủ thượng, thì đương nhiên là có bản lĩnh hơn người. Chỉ có điều ít nhất thì sống không bằng chết cũng chưa phải là chết. Thần y Lâm, nếu anh dùng cách này để hành hạ tôi, thì tôi có thể đảm bảo với anh, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nói với anh một chữ về Thánh Quân đại nhân", người phụ nữ mặc đồ đỏ nhỏ giọng, cũng nói với vẻ dữ tợn.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, siết chặt nắm tay.
Sở dĩ anh ra tay với Thánh Sơn là muốn tiêu diệt mối đe dọa thiên kiêu hạng nhất.
Không ngờ mối đe dọa vẫn còn, hơn nữa... còn lớn hơn trước.
"Phải làm sao cô mới chịu nói?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.
"Tôi muốn Long Quốc miễn hết tội cho tôi, ngoài ra còn phải đảm bảo an toàn cho tôi, phải đáp ứng mọi yêu cầu của tôi", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng đáp.
"Đảm bảo an toàn cho cô? Sao? Chẳng lẽ thiên kiêu hạng nhất sẽ đến giết cô sao?".
"Không, không phải chủ thượng muốn giết tôi, mà là kẻ thù của Thánh Sơn. Bao nhiêu năm nay, Thánh Sơn chúng tôi đã đắc tội với không biết bao nhiêu thế tộc lớn. Trước kia có chủ thượng trấn áp thì bọn họ không dám ra tay với tôi, bây giờ chủ thượng được Thánh Quân đại nhân đưa đi, tôi mất chỗ dựa, bọn họ đương nhiên sẽ ra tay với tôi rồi, thế nên các anh phải đảm bảo an toàn cho tôi".
"Vậy sao? Cô yên tâm, tôi nghĩ tướng Vạn có thể cung cấp nơi đủ an toàn cho cô, đảm bảo cô được bình an vô sự".
"Không được, tuy chính quyền Long Quốc an toàn, nhưng tôi lo sẽ gặp phải những kẻ liều mạng một lòng muốn trả thù", người phụ nữ mặc đồ đỏ lắc đầu nói.
"Vậy cô muốn thế nào?", Vạn Kình Tùng nhíu mày hỏi.
"Tôi muốn đến Giang Thành", cô ta thẳng thừng đáp.
"Giang Thành?".
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lâm Chính nhíu chặt mày, cảm giác người phụ nữ mặc đồ đỏ còn có mục đích khác.
Anh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng đáp: "Nếu cô theo tôi đến Giang Thành thì tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô được. Cô phải biết rằng bây giờ tôi cũng có rất nhiều kẻ thù, dù là Tử Vực hay Thiên Ma Đạo, bọn họ cũng chỉ muốn san bằng Giang Thành của tôi".
"Nhưng tôi tin chắc chắn hiện giờ Giang Thành được bảo vệ rất kĩ càng, dù sao thì thần y Lâm, anh cũng đã đạt được thỏa thuận hợp tác với chính quyền, anh lại còn là long soái của Long Quốc, địa vị bất phàm. Nếu đám người kia biết tôi được anh bảo vệ, thì chắc chắn là không dám hành động khinh suất. Phải biết rằng, hiện giờ anh là người còn mạnh hơn cả thiên kiêu hạng nhất, sao bọn họ dám làm càn ở Giang Thành chứ?", người phụ nữ mặc đồ đỏ nói.
Lâm Chính do dự.
"Tướng Lâm, cậu xem", Vạn Kình Tùng vô cùng do dự, khàn giọng nói.
"Thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa người này về Giang Thành".
"Anh phải trị thương cho tôi", người phụ nữ mặc đồ đỏ lại nói thêm một câu.
Cô ta biết mình bị thương rất nặng, nếu không nhờ cây châm bạc kia của Lâm Chính kéo dài mạng sống, thì cô ta tắt thở từ lâu rồi.
Vết thương nghiêm trọng như vậy cũng chỉ Lâm Chính mới cứu được.
"Chỉ cần trong phạm vi chấp nhận được thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết Thánh Quân Diệp Viêm ở đâu, cùng với tất cả thông tin về hắn", Lâm Chính trầm giọng nói.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ suy nghĩ một lát, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng đáp: "Thánh Quân đại nhân đương nhiên là ở Thiên Thần Điện do một tay anh ta xây dựng rồi".
"Thiên Thần Điện?".
Sắc mặt Lâm Chính lập tức đanh lại: "Ý cô là... tông môn y võ ở ngoại vực, Thiên Thần Điện?".
"Đúng vậy".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gật đầu.
Lâm Chính lập tức im lặng.
Chương 3289: Cấp báo
"Tướng Lâm, xem ra cậu từng nghe đến Thiên Thần Điện rồi à? Đây là thế tộc gì vậy?", Vạn Kình Tùng trầm giọng hỏi.
Lâm Chính thở hắt ra, khàn giọng đáp: "Thực ra tôi cũng không biết nhiều về Thiên Thần Điện, mà mới chỉ nghe tới trong mấy năm gần đây. Tông môn này không có nhiều người, hơn nữa hành sự kín đáo, các ông chưa từng nghe tới cũng là điều dễ hiểu. Sở dĩ tôi từng nghe tới bọn họ là do Thiên Thần Điện này là một tông môn y võ rất thuần túy!".
"Tông môn y võ?".
"Đúng vậy, tông môn này chuyên tu luyện y võ, nghiên cứu y đạo trên đời. Nghe nói điện chủ của Thiên Thần Điện cực kỳ thần bí, có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, còn có người gọi hắn là thần tiên, thần lực có thể che trời. Tôi chưa từng nghĩ người cứu thiên kiêu hạng nhất hôm nay lại là điện chủ của Thiên Thần Điện, Thánh Quân Diệp Viêm!", Lâm Chính lắc đầu.
Dường như tình hình không có chuyển biến tốt như anh nghĩ.
Tuy anh nắm được rất ít thông tin về Thiên Thần Điện, nhưng mỗi thông tin anh nghe được đều gây chấn động.
Một năm trước, khi anh phái người tìm kiếm manh mối về Thiên Ma Đạo, có người đã thăm dò được trong Thiên Ma Đạo xuất hiện bóng dáng của người Thiên Thần Điện. Nghe nói là Thiên Thần Điện phái đệ tử đến Thiên Ma Đạo cầu cấm thuật y đạo, Thiên Ma Đạo không cho phép, tháng đó liền có bảy nghìn ma nhân trúng độc bị liệt, mất hoàn toàn sức chiến đấu. Thế là Thiên Ma Đạo bất đắc dĩ phải báo chuyện này với đạo chủ, đạo chủ ra mặt thì chuyện này mới lắng xuống.
Bảy tháng trước, đại diện của một nước ở ngoại vực bất ngờ khai thác được một linh điền đặc biệt. Trong linh điền tự nhiên này có không ít kì hoa dị thảo sinh trưởng, nước kia định chiếm lấy linh điền để trồng các loại dược liệu quý hiếm, cung cấp cho bộ đội sử dụng nhằm nâng cao sức chiến đấu của bọn họ. Nhưng mấy ngày sau, nước này bỗng dưng rút lui, linh điền cũng rơi vào tay một người vô danh. Nghe nói trong chuyện này có bóng dáng của người Thiên Thần Điện.
Ngoài những việc này ra còn có rất nhiều chuyện kinh người chưa được truyền ra có sự can dự của Thiên Thần Điện.
Cộng thêm chuyện ngày hôm nay, Lâm Chính chắc chắn vị Thánh Quân này của Thiên Thần Điện không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà thế lực và mạng lưới cũng rất khủng khiếp.
Nếu hắn chữa khỏi cho thiên kiêu hạng nhất, được thiên kiêu hạng nhất mời tới để cùng đối phó với Lâm Chính, thì anh hoàn toàn không có phần thắng...
"Nghiêm trọng đến vậy sao?", khuôn mặt già nua của Vạn Kình Tùng cũng trở nên khó coi.
"Tướng Vạn, nhanh chóng phái bộ đội và máy bay chiến đấu tấn công Thiên Thần Điện, không mong giết được Thánh Quân Diệp Viêm, chỉ cần có thể ngăn cản hắn chữa trị cho thiên kiêu hạng nhất. Chỉ cần kéo dài được một ngày, để hắn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, thì cho dù Diệp Viêm kia giữ được mạng cho thiên kiêu hạng nhất, cũng khó mà khôi phục được tu vi của hắn", Lâm Chính trầm giọng nói.
Vạn Kình Tùng gật đầu: "Vừa khéo, tôi đã xin cấp trên một đội quân đặc biệt để khống chế cục diện ở Thánh Sơn. Bây giờ chuyện ở Thánh Sơn đã giải quyết xong thì để bọn họ giải quyết chuyện của Thiên Thần Điện đi".
Dứt lời, ông ta chạy sang bên cạnh, gọi cho cấp trên.
Nhưng Vạn Kình Tùng mới gọi chưa được bao lâu đã thấy một chiến sĩ vội vàng chạy tới, cuống quýt nói nhỏ gì đó.
"Cái gì?".
Vạn Kình Tùng biến sắc, ngẩng phắt đầu lên, nhìn cậu ta với ánh mắt khó tin: "Cậu nói... thật sao?".
"Chuyện mới xảy ra, bây giờ bên kia đang xin chi viện, rất nhiều bộ đội đã tới đó".
"Nghe đây, tôi không biết các cậu dùng cách gì, nhất định phải đảm bảo an toàn cho nơi đó, không được để lũ khốn kia xông vào! Rõ chưa? Nhỡ có sơ sảy gì, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm!", Vạn Kình Tùng khẽ gầm lên.
"Rõ, tướng Vạn!".
Người kia hô lớn rồi xoay người chạy đi.
Lâm Chính ở bên này cảm giác có chút bất ổn, kỳ quái nhìn ông ta, lên tiếng hỏi: "Tướng Vạn, xảy ra chuyện gì vậy?".
Nào ngờ Vạn Kình Tùng lại ấp a ấp úng một lát, không dám đáp lại.
Lâm Chính lập tức ý thức được sự bất thường, trầm giọng hỏi: "Tướng Vạn, chẳng lẽ còn có chuyện giấu tôi sao?".
Vạn Kình Tùng thở dài, rồi khàn giọng đáp: "Tướng Lâm, Thiên Ma Đạo đang tấn công vào Giang Thành!".
"Cái gì?".
Lâm Chính bước mấy bước tới, trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt đầy kinh hãi.
Chương 3290: Lao tới
Lâm Chính thực sự không ngờ Thiên Ma Đạo lại tấn công Giang Thành vào lúc này.
Anh đang không ở Giang Thành, tại sao bọn chúng lại làm vậy?
Lẽ nào là để trút giận?
Thiên Ma Đạo đã đến mức bất chấp tất cả như vậy sao?
Không thể nào!
Dù là các Ma Quân hay đạo chủ thì bọn chúng cũng không ngu ngốc như vậy, dù sao ở Giang Thành đang có rất nhiều chiến sĩ của chính quyền Long Quốc, mạo hiểm tấn công, chỉ cần hơi sơ sảy là sẽ đắc tội với chính quyền Long Quốc.
Hành động này không có lợi chút nào, bọn chúng nên biết rõ mới phải.
Nếu đã vật thì tại sao bọn chúng còn muốn làm vậy?
Sợ rằng chỉ có một nguyên nhân.
Bọn chúng nhằm vào người của Dương Hoa, nhằm vào những người bên cạnh Lâm Chính.
Nếu có thể bắt được những người này thì sẽ uy hiếp được Lâm Chính.
Lâm Chính nghĩ đến đây, sắc mặt liền tỏ vẻ lo lắng, lập tức xoay người, định quay về Giang Thành.
"Tướng Lâm, cậu đừng lo, quân đoàn Long Huyền đang trấn thủ Giang Thành, chắc là lũ người của Thiên Ma Đạo sẽ không giành được phần thắng đâu", Vạn Kình Tùng vội vàng an ủi.
"Mong là như vậy, nhưng tôi phải lập tức có mặt ở Giang Thành, nếu không muộn mất".
Lâm Chính trầm giọng quát, bước chân vội vã.
"Tướng Lâm, bây giờ cậu về Giang Thành cũng không còn kịp nữa, tôi nghĩ hãy loan tin cậu đánh thắng thiên kiêu hạng nhất về Giang Thành trước đi. Nếu người của Thiên Ma Đạo nghe tin thì chắc chắn sẽ sợ hãi rút lui, mối nguy của Giang Thành không cứu tự hết, chẳng phải càng tốt hơn sao?", Vạn Kình Tùng suy nghĩ một chút rồi vội nói.
Bước chân của Lâm Chính khựng lại, anh gật đầu, khàn giọng nói: "Cũng là một ý hay! Tướng Vạn, làm phiền ông sắp xếp giúp!".
"Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị ngay! Ngoài ra, tất cả các chiến sĩ của quân Nam Cảnh và Lục Dã sẽ tiến về Giang Thành, Thiên Ma Đạo tép riu kia sẽ không thành công đâu!".
"Được!".
Vạn Kình Tùng hạ lệnh, đội quân bắt đầu xuất phát tới Giang Thành.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng được đưa đi cùng.
Trận chiến Thánh Sơn đã kết thúc.
Nhưng xung quanh Thánh Sơn vẫn còn rất nhiều võ sĩ chưa rời đi.
Một số võ sĩ thấy người của chính quyền Long Quốc rời đi, liền lập tức xông tới cái hố khổng lồ kia, muốn nhân lúc này kiếm chác chút lợi lộc mà Thánh Sơn để lại.
Chỉ tiếc là cả Thánh Sơn đã bị phá hủy, những người này đều trắng tay.
Trên một ngọn núi cao ở tít xa.
"Không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại thua một cách thảm hại như vậy, thần y Lâm Giang Thành quả nhiên bất phàm!", mấy nam thanh nữ tú đanh mắt nhìn về phía xa, đều vô cùng cảm khái.
"Điều khiến tôi bất ngờ là Thiên Thần Điện ở ngoại vực lại nhúng tay vào, Thánh Quân Diệp Viêm kia còn đích thân ra mặt... Thế thì chỉ e Diệp Viêm muốn đối đầu với thần y Lâm rồi!", người đàn ông tóc ngắn bình thản nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói.
"Đại nhân, anh thấy Thánh Quân và thần y Lâm Giang Thành, ai có y thuật cao hơn?", cô gái ở bên cạnh mỉm cười hỏi.
Người đàn ông không nói gì, một lúc lâu sau mới lắc đầu đáp: "Tôi không dám nhận xét, nhưng bên Thánh Quân có thiên kiêu hạng nhất giúp đỡ, chỉ sợ cho dù y thuật của Thánh Quân không bằng thần y Lâm thì sức chiến đấu cũng hơn xa. Bây giờ, cái chết của thần y Lâm chỉ còn là vấn đề thời gian".
"Ha, không ngờ thần y Lâm lại đáng thương như vậy, thắng được thiên kiêu hạng nhất mà vẫn không có kết cục tốt đẹp", cô gái cười nói.
"Thiên kiêu hạng nhất không phải kẻ đáng sợ nhất, kẻ đáng sợ nhất chính là người kia của Thiên Thần Điện, chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa qua lại gì với thần y Lâm. Tôi rất mong chờ hai y võ tuyệt thế này có thể nổ ra một trận so tài kinh thiên động địa!", người đàn ông bình thản nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Lúc này, Lâm Chính đang tăng tốc tiến về phía Giang Thành.
Anh không dùng bất cứ phương tiện giao thông nào, đối với anh, cách để đến Giang Thành nhanh nhất chính là dựa vào đôi chân của chính mình.
Tuy quãng đường dài như vậy sẽ khiến Lâm Chính tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng không sao.
Chỉ cần có thể đến được Giang Thành, chỉ cần có thể xuất hiện trước mặt người của Thiên Ma Đạo, thì mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Sở dĩ Thiên Ma Đạo dám tấn công Giang Thành là vì Lâm Chính không có mặt. Nếu anh xuất hiện, thì người của Thiên Ma Đạo sẽ biết là thiên kiêu hạng nhất đã bị anh đánh bại. Đến lúc đó, cho bọn chúng một trăm lá gan thì cũng không dám ở lại Giang Thành nữa.
"Nhanh nữa lên! Nhanh nữa lên!".
Lâm Chính không ngừng nhủ thầm, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Chỉ thấy Lâm Chính như biến thành một dải cầu vồng, xuyên qua chân trời, tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ bóng dáng, vượt cả tốc độ âm thanh...
Bình luận facebook