-
Chương 3221-3225
Chương 3221: Tấn công Thánh Sơn
Người của Thánh Sơn lần lượt chạy xuống tập trung ở lối lên núi. Đồng thời một lương lớn các cơ quan và bẫy được khởi động.
Họ đang tăng cường phòng ngự. Rõ ràng là có quân địch đang tiến gần tới Thánh Sơn.
Đám đông nín thở, tập trung tinh thần nhìn về phía trước và chờ đợi. Lúc này, có vài người phát hiện ra những chiến sĩ Long Quốc nằm vùng rải rác bên ngoài Thánh Sơn đã không còn thấy đâu nữa.
Nhanh chóng....Ầm ầm..Tiếng ầm ầm từ xa vọng tới. Mặt đất rung chuyển. Tất cả vội vàng nhìn ra xa. Ở phía chân trời xuất hiện một lực lượng vũ trang.
Mỗi một hàng là những chiếc xe tăng cao cả ba mét đang lái tới, đồng thời có thêm rất nhiều máy bay trực thăng.
Các chiến sĩ của Long Quốc được trang bị vũ trang đầy đủ chạy bước nhỏ ngay phía trước xe tăng. Trong nháy mắt đất đá bay tung, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Chim muông bay tán loạn. Khí thế trông vô cùng hùng hậu.
“Là người của đội Long Tổ”, Thanh Nha nói bằng vẻ vô cảm.
“Mặc dù Trần Chiến đã được điều đi nhưng toàn bộ lực lượng của đội Long Tổ thì vẫn còn nguyên. Tất cả đều được điều động tới đây. Thế nhưng chỉ dựa vào đội Long Tổ thì sẽ chẳng có tác dụng gì”, cô gái mặc áo đỏ cười lạnh lùng. “
“Đại nhân, cẩn thận vẫn hơn. Mặc dù Long Tổ khó hạ gục được Thánh Sơn nhưng chúng ta cũng khó mà khiến họ bị thương được. Nếu mà làm quá thì coi như chính thức khai chiến với Long Quốc rồi”, người bên cạnh nói.
Cô gái mặc áo đỏ liếc nhìn người kia và lạnh lùng nói: “Đồ ngốc này, giờ đã tuyên chiến rồi đấy”.
Người kia giật mình.
“Chủ thượng đang thử nghiệm bước cuối cùng. Chỉ cần thành công thì dù có là Long Tổ hay Xà Tổ cũng chẳng sao, cứ giế là được. Ai dám chất vấn chủ thượng chứ”, cô gái hừ giọng.
Đám đông im lặng. Đội quân chủ lực của Long Tổ nhanh chóng di chuyển tới gần ngọn núi. Có tất cả 50 xe tăng hạng nặng, mỗi chiếc đều được lắp đặt nòng pháo tiên tiến nhất, có thể dễ dàng bắn xuyên một thi thể bình thường, thậm chí còn đối phó được với cả Tiên Thiên Cương Khu.
Không chỉ vậy, mười mấy chiếc xe tăng kia cũng được thiết kế vô cùng đặc biệt, trong một phút có thể bắn được hàng trăm viên đạn, chỉ cần bị trúng một viên thôi thì lập tức khí tức của võ giả sẽ bị đánh tan, ảnh hưởng tới cả khí mạch.
Ngoài ra, các chiến sĩ Long Tổ cũng được trang bị các loại vũ khí tân tiến nhất như súng lazer...Áo giáp trên người họ cũng được làm bằng chất liệu nano có thể đề phòng được dao và các đòn tấn công khác.
Nhìn đoàn người trước mặt, người của Thanh Sơn cảm thấy áp lực vô cùng. Đây chỉ mới là một nhánh của Long Tổ. Nếu như đoàn quân phía Nam và các phía còn lại cũng tới thì họ không dám tưởng tượng bản thân có chống lại được hay không.
Đội quân Long Tổ xếp hàng thẳng thắn, ai cũng như một bức tượng, không hề cử động, trông vô cùng nghiêm túc.
Cô gái mặc áo đỏ hét lớn: “Truyền lệnh, tất cả khóa chặt đường lên núi”.
“Vâng”, người bên cạnh chạy tới.
Lúc này Trương Quân bước lên hét lớn: “Thiên kiêu hạng nhất bước ra đây”.
“Thiên kiêu không tiện ra mặt, các vị tới Thánh Sơn không biết có chuyện gì?”, cô gái mặc đồ đỏ chạy tới hô lớn. Bọn họ không muốn đánh mà muốn kéo dài thời gian. Chỉ cần có thể kéo dài thêm thời gian cho thiên kiêu thì coi như thắng.
“Nghe đây, chúng tôi là chiến sĩ của Long Tổ, lần này phụng mệnh tới bắt thiên kiêu hạng nhất, các người hãy tỉnh ngộ, nếu ai dám giúp thiên kiêu thì bị coi là đồng phạm. Các vị hãy lập tức rời đi, đừng có đối kháng. Nếu công khai đối kháng thì chúng tôi sẽ phải giết, tuyệt đối không nương tay. Tôi sẽ cho các vị ba phút để suy nghĩ. Sau ba phút nếu như các vị không rút lui thì chúng tôi sẽ tấn công”, Trương Quân hét lớn.
Giọng nói hùng hậu của ông ta vang khắp Thánh Sơn.
“Đại nhân, chủ thượng của chúng tôi đã phạm phải tôi gì mà khiến các người kiên quyết đến vậy?”, cô gái mặc đồ đỏ nói.
“Tôi giết người. Cụ thể thì sẽ có người nói rõ và cung cấp cả bằng chứng. Chúng tôi chỉ thực thi theo mệnh lệnh”, Trương Quân nghiêm túc nói.
“Như vậy thì đây cũng chỉ là lời nói của các người thôi mà. Chúng tôi khó có thể theo được”, cô gái mặc áo đỏ đáp lại.
Người của Thánh Sơn đồng loạt rút kiếm ra nhìn chăm chăm Long Tổ. Trương Quân không nói gì, chỉ lấy đồng hồ ra nhìn.
Cô gái đanh mặt, bắt đầu phóng ra sát khí. Cô ta biết lúc này không thể dùng lời nói để kéo dài thời gian được nữa. Dù sao thì người của Long Tổ cũng không để họ có quá nhiều thời gian, nếu không sẽ gặp phiền phức.
Những lời cảnh cáo này cũng chỉ là làm đúng tiến trình mà thôi.
“Đại nhân, phải làm sao đây? Đợi họ tấn công sao?”, Thanh Nha nói: “Tôi thấy chi bằng chúng ta ra tay trước”.
“Ừm”.
Cô gái tóc đỏ lên tiếng: “Đám này đã cố tình thì đừng trách chúng ta sao vô tình. Thanh Nha lập tức đưa người ra tay từ hai bên, tôi sẽ tấn công trực diện để cho cái đám người không biết điều này biết thế nào là sự lợi hại của Thánh Sơn”.
“Vâng”, Thanh Nha lập tức rời đi.
Cô gái mặc áo đỏ mở lớp bình phong bằng khí và bước ra đi về phía Trương Quân. Các chiến sĩ lập tức giương súng chĩa về phía cô ta.
“Đại nhân, tôi chấp nhận gợi ý của các vị, tôi sẽ rời đi”, cô gái thản nhiên nói.
Dứt lời Trương Quân giật mình.
Chương 3222: Đại chiến bùng nổ
Nhìn thần thái của cô gái này thì có vẻ như cô ta thuộc tầng lớp cấp cao của Thánh Sơn. Thế mà tại sao cô ta lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ? Không đúng! Rõ ràng là có gì đó không ổn ở đây.
Trương Quân lập tức chĩa súng về phía cô gái: “Nếu muốn rời đi thì chắp tay sau lưng, còng tay theo yêu cầu của chúng tôi. Rồi chúng tôi sẽ sắp xếp để cô được rời đi”.
Loại còng tay đặc biệt này là do Long Tổ phát minh ra dùng để kiểm soát cả khí mạch đối phương. Người bị còng sẽ không thể điều động được chân khí nữa. Dù là người có thực lực cực mạnh mà sau khi bị còng thì cũng bị ảnh hưởng. Sức mạnh sẽ bị giảm dần.
Ông ta vứt còng tay về phía người phụ nữ mặc áo đỏ. Thế nhưng cô ta không hề đón lấy mà chỉ nheo mắt nhìn Trương Quân. Khuôn mặt cô ta ánh lên sát ý, khi còng tay còn chưa rơi xuống đất thì cô ta đã lao về phía Trương Quân.
“Cái gì?”, Trương Quân nín thở, không dám do dự, lập tức bóp cò. Những chiến sĩ khác cũng lập tức bắn súng.
Pằng pằng…Đạn phóng ra như mưa.
Làn mưa đạn màu xanh cứ thế phóng tới tấp về phía cô gái mặc áo đỏ. Thực lực của cô ta mạnh vô cùng. Cô ta vận dụng khí tức tung một cú đấm về phía Trương Quân.
Trương Quân dừng tấn công, đưa súng lên đỡ.
Rắc! Thanh kiếm trong tay ông ta lập tức bị đập nát. Cánh tay nhìn mềm yếu kia mà lại chứa đựng sức mạnh không thể chống đỡ. Đòn tấn công dội thẳng lên ngực ông ta.
Phụt! Trương Quân nôn ra máu tươi, bay bật ra sau và đập mạnh xuống đất.
“Đi sao? Hừ? Tôi đi như thế nào à? Các người không thoát được đâu, hôm nay những kẻ tới đầy đều phải chết”, cô gái để lộ vẻ mặt dữ tợn, cứ thế xông về phía Trương Quân giữa làn mưa đạn.
Thế nhưng cô ta vừa làm vậy thì chợt nhận ra điều gì đó bèn giơ hai tay lên. Một cú nổ phóng ra từ tay cô ta.
Cô gái lập tức lùi lại gần 10 mét. Cô ta chau mày nhìn xuống thì thấy hai cánh tay mình đã nát bấy nhầy. Hóa ra đã có hai nòng đạn của xe tăng chĩa thẳng vào cô ta và phát nổ.
Người của Long Tổ thấy vậy thì giật thót tim.Pháo phóng ra từ xe tăng không giết chết được cô gái mặc áo đó, thậm chí không thể đánh gãy tay của cô ta Cô gái này có thực lực thật ghê người.
May mà đội Long Tổ đã dồn toàn lực khi tới đây, họ điều động mười mấy chiếc xe tăng, cả một đội không quân chi viện, một phát bắn ko thể giết chết vậy 10 phát bắn thì sao?
Tiếng nổ từ xe tăng bùm bùm vang lên. Tất cả đều nhắm thẳng về phía cô gái mặc áo đỏ. Hơn chục nóng pháo bắn tới, đừng nói là người không chết, ngay cả chết cũng bấy nhầy.
“Giết”, lúc này, người của Thánh Sơn đã không nhịn được nữa bèn rút vũ khí xông lên. Trương Quân lau máu khóe miệng, rút kiếm ra giơ lên cao: “Phóng hỏa”.
Bùm bùm...
Bùm...bùm...
Đội quân Long Tổ tấn công kịch liệt. Họ chẳng buồn kiêng dè, do dự nữa, cứ như thể muốn cho nổ hết toàn bộ bom pháo đạn dược đã chuẩn bị.
Đám chiến sĩ sau khi được xâm nhập vào Long Tổ thì đã biết được sự tàn nhẫn và khủng khiếp của những kẻ trong này. Bọn họ coi trọng việc lấy thịt đè người, giết người là chuyện thường ngày ở huyện. Nếu mà nhân từ thì chính họ sẽ là người phải chết. Để bảo vệ trật tự thì phải dùng thiết quân lệnh, không được mềm yếu.
Cuộc chiến chính thức bùng nổ. Pháo lớn nã về phía đám đông. Mưa đạn nhìn như mưa sao băng, đâm xuyên qua cơ thể của đám người Thánh Sơn.
Không phải ai cũng có thực lực siêu phàm như cô gái mặc áo đỏ. Phần lớn những người kia không thể chịu đựng được.
Mới một vòng mà có gần ngàn người của Thánh Sơn đã đổ xuống. Hiện trường trông vô cùng thảm khốc.
Sau đợt càn quét đầu tiên, chiến sĩ Long Tổ lập tức đổi đạn dược, rồi lại tiếp tục lao lên tấn công
Cứ thế lặp đi lặp lại cho tới khi người của Thánh Sơn đều bị trầy da tróc vẩy.
Bọn họ trợn ngược mắt, tức giận lao về các chiến sĩ và định phát tiết. Thế nhưng lúc này các chiến sĩ đột nhiên lùi lại. Họ lùi về cuối cùng, sau đó hàng cuối cùng lại lao lên.
Hàng chiến sĩ này không cầm súng mà cầm kiếm dài, mặc áo giáp toàn thân. Nhìn cách ăn mặc là có thể biết đoàn chiến sĩ này giỏi về đánh giáp lá cà.
Bọn họ nhìn đám người của Thánh Sơn lao lên và rút kiếm ra chém.
Rẹt...rẹt...Tiếng da bị cứa rách vang lên.
Đám chiến sĩ như tấn công vào chỗ không người khiến cho đám người kia càng điên hơn. Cứ như hổ đang vồ lũ dê vậy.
Người của Thánh Sơn vội vàng lùi lại, cuối cùng chưa tới 20 phút thì tất cả đã bị đánh bại...
Chương 3223: Dụ địch vào tròng
Chiến sự tiến hành đến lúc này khiến Trương Quân hơi bất ngờ.
Thuận lợi quá rồi!
Đúng là thuận lợi đến khó tin.
Chiến lực của Thánh Sơn chỉ vậy thôi sao?
Nếu thế thì thật khiến người ta thất vọng.
Không đúng!
Có vấn đề!
Trương Quân ôm lồng ngực đau đớn, nhìn người phụ nữ áo đỏ bị các cao thủ Long Tổ bao vây tấn công, cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc.
Quân đội Long Tổ đã nhận được không ít tin tức liên quan đến Thánh Sơn.
Theo tài liệu cho thấy thực lực của Thánh Sơn không chỉ có thế!
Chắc chắn có gì đó mờ ám.
Trương Quân nghi ngờ trong lòng, gọi vài phó tướng đến thảo luận.
Lúc đó, chiến sự đã đến hồi quyết liệt.
Chiến sĩ quân đội Long Tổ thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản, một đường xông thẳng tới trước.
Người của Thánh Sơn đã không thể chống lại, bắt đầu rút lui.
“Rút! Rút về Thánh Sơn phòng thủ! Rút lui!”.
Thanh Nha đứng ở trên cao hét lên.
Nhưng hắn chưa hét được mấy câu đã bị mấy chiếc máy bay trực thăng điên cuồng bắn phá.
Thanh Nha vội vàng tránh né, nhưng phần lưng vẫn trúng đạn, ngã xuống đất.
Người ở cạnh vội vàng đỡ hắn dậy rút lui, vô cùng chật vật.
Đại tướng mà cũng bị thương?
Người của Thánh Sơn ai cũng mặt mày xám xịt.
Các chiến sĩ của Long Tổ tăng cao sĩ khí, tiến thẳng về phía Thánh Sơn, dốc sức truy sát.
Trương Quân thấy vậy vội vàng hét lên: “Truyền lệnh xuống, không được truy kích! Bảo bọn họ quay về!”.
“Sếp! Cơ hội tốt thế này sao lại không đuổi theo? Thanh Nha được gọi là Thánh Sơn Chi Nha, Vũ Thành Mị lại là trợ thủ đắc lực bên cạnh thiên kiêu hạng nhất, ở Thánh Sơn quyền cao chức trọng. Nếu có thể bắt sống hoặc tiêu diệt bọn họ, sức mạnh của Thánh Sơn chắc chắn sẽ giảm đi một nửa, ngày chúng ta đánh phá được Thánh Sơn sẽ ở trong tầm tay! Không được từ bỏ một cách uổng phí!”, một phó tướng vội nói.
“Tôi biết đây là cơ hội nghìn năm có một, nhưng cơ hội này đến quá kỳ quặc! Theo tin tức trong tay chúng ta, cao thủ của Thánh Sơn có hơn vạn người. Nếu chúng ta tấn công, không mất mấy ngày thì tuyệt đối không thể công phá, quân Nam Cảnh và Lục Dã đều chuẩn bị vào cuộc để phối hợp với lần hành động này của chúng ta. Mặc dù vì nguyên nhân nào đó mà bọn họ chưa thể đến nơi, nhưng chỉ dựa vào thực lực của chúng ta mà đánh bại được quân chủ lực của đối phương trong thời gian ngắn thì thật quỷ dị. Chuyện này quá kỳ quặc, nên cẩn thận một chút thì hơn”, Trương Quân nói.
Các phó tướng đưa mắt nhìn nhau.
“Sếp, có lẽ tin tức có sự nhầm lẫn…”.
“Không thể nào! Đây không phải lần đầu tôi đến đây, lần trước suýt chút nữa tôi đã mất mạng ở đây, sao có thể không biết thủ đoạn của người Thánh Sơn được? Mau truyền lệnh cho bọn họ rút về!”, Trương Quân quát.
Mọi người cũng không kiên trì được nữa, cầm bộ đàm lên liên lạc.
Các chiến sĩ chạy tới chân núi Thánh Sơn đều dừng lại.
Bọn họ nhìn về phía người của Thánh Sơn chạy vào bên trong màn chắn bằng khí, trong lòng không cam tâm.
Nhưng quân lệnh khó trái, chỉ có thể quay người rời đi.
Khi nhóm chiến sĩ này vừa định quay về.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…
Những luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên từ dưới chân bọn họ, sau đó mặt đất nứt ra, những vầng sáng trắng lóa tuôn ra từ khe nứt, nuốt chửng các chiến sĩ đó.
“Á!”.
Các chiến sĩ la hét thảm thiết, giống như bị ánh sáng trắng thiêu đốt. Quần áo bị thiêu hủy, da thịt chảy ra, ngay cả vũ khí súng ống trong tay cũng tan ra, dường như thiêu đốt mọi thứ. Đợi ánh sáng trắng tan đi, những người này đều ngã xuống đất, co giật nhẹ, bị thương không gượng dậy được, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
“Cái gì?”.
“Là cơ quan bẫy rập của Thánh Sơn!”.
Các chiến sĩ đi theo phía sau thấy vậy thì kinh ngạc biến sắc.
Một người nhìn thấy các chiến hữu ngày xưa ngã xuống trước mặt mình, vội vàng chạy như điên tới cứu, nhưng người bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.
“Đừng qua đó!”.
“Không, buông tôi ra! Điền Hạo em đâu rồi! Hạo! Đợi anh! Anh sẽ đến cứu em!”.
Một chiến sĩ phẫn nộ gào lên, bất chấp tất cả muốn xông tới đó, phải ba bốn người mới có thể giữ anh ta lại.
Tình hình nơi đây trở nên hỗn loạn.
Đám người của Thánh Sơn đang bỏ chạy cũng dừng lại, đứng ở phía sau các cơ quan bẫy rập, giễu cợt nhìn những chiến sĩ quân đội Long Tổ.
Thanh Nha và người phụ nữ áo đỏ lúc trước vô cùng chật vật, giờ đang đứng trên một tảng đá lớn hờ hững nhìn về phía này.
Trên mặt bọn họ không còn vẻ hoảng loạn, cử chỉ cũng không còn chật vật.
Vết thương trên người họ đã biến mất, cứ như chưa từng bị thương.
Hóa ra bộ dạng bọn họ bỏ chạy khi nãy đều là diễn.
Đây vốn chỉ là một quỷ kế!
Dụ địch vào tròng!
Chương 3224: Lựu đạn gây choáng
Trương Quân vội vàng chạy tới, nhìn mấy trăm chiến sĩ bị bỏng nặng nằm ở chỗ cơ quan bẫy rập, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
“Sếp, đó là lửa ánh sáng trắng! Một loại vật chất mang tính phóng xạ, hễ ai bị bắn trúng trên người sẽ bỏng nặng, mất đi sức chiến đấu, nhưng bộ phận bị bỏng chỉ nằm ở chỗ da thịt, nói cách khác là người bị bắn sẽ không chết ngay! Nếu có thể được cứu chữa kịp thời, bọn họ vẫn có khả năng được cứu!”, một phó tướng ở bên cạnh nói.
“Vậy còn ngây ra đó làm gì? Mau cứu người!”, một phó tướng khác vội nói.
“Đinh Khải! Cậu ngốc sao, không nhìn ra người ta đang thả câu hay sao? Đi thì chắc chắn sẽ tiêu đời! Cậu biết ở đó trừ lửa ánh sáng trắng thì không còn bẫy khác nữa à? Nếu tự tiện xông tới cứu, một khi rơi vào bẫy khác của đám người hèn hạ đó thì phải làm sao?”, phó tướng kia lạnh lùng nói.
“Đại Cường! Tôi thấy là anh sợ thôi!”.
“Sợ? Tôi chỉ thận trọng! Càng là lúc thế này thì càng không thể lỗ mãng!”.
“Sợ chính là sợ, anh không dám cứu thì tôi đi!”.
Phó tướng kia nổi giận, dẫn người chạy đi.
“Đinh Khải! Đứng lại!”, Trương Quân hét lên.
“Sếp!”, phó tướng tên Đinh Khải dừng bước.
“Giả Cường nói đúng, bọn họ đang thả câu! bọn họ hoàn toàn có thể dùng bẫy chí mạng giết chết những đồng đội đã rơi vào bẫy, nhưng bọn họ lại không, thay vào đó là dùng lửa ánh sáng trắng chỉ làm bị thương nặng. Nếu các cậu đi tới đó thì sẽ chỉ nằm ở nơi đó giống các anh em khác!”, Trương Quân nói.
“Sếp, ý ông là… chúng ta cứ đứng đây nhìn vậy sao?”, Đinh Khải nghiến răng nói.
“Đương nhiên là không! Người nhất định phải cứu, nhưng không thể đường đột đi cứu!”.
Trương Quân khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu hô lên: “Dùng lựu đạn gây choáng!”.
Mọi người tỏ ra sửng sốt, sau đó trở nên nghiêm túc, lập tức hành động.
“Hãy liên lạc với không vụ hậu phương, xin phép chi viện lựu đạn gây choáng!”.
“Tuân lệnh!”.
“Xin hãy truyền tọa độ phóng lựu đạn!”.
“Tọa độ, 1716 Đông, 4516 Tây!”.
“Rõ!”.
“Lựu đạn gây choáng sẽ đến trong vòng ba mươi giây! Hãy sẵn sàng phòng thủ!”.
“Lập tức xếp đội hình phòng ngự!”.
Trương Quân lớn tiếng hô.
Tất cả chiến sĩ mau chóng tập trung lại với ông ta làm trung tâm.
Máy bay trực thăng trên không bay lên chỗ cao nhất.
Xe tăng hạng nặng trên mặt đất lái về gần nhau, đứng sát bên nhau.
Các chiến sĩ tụ tập xung quanh Trương Quân, xếp thành một hình vuông. Các chiến sĩ ở vòng ngoài cùng của hình vuông nâng khiên năng lượng màu trắng như tuyết lên, xếp thành tường lá chắn, bày tư thế phòng ngự.
Nhìn đến đó, đám người phụ nữ áo đỏ ở trong màn chắn đều nhíu mày.
Đây là định làm gì?
Không lâu sau.
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên từ chân trời xa.
Vô số người đưa mắt nhìn lại.
Một quả lựu đạn kéo theo chiếc đuôi dài thượt quét qua bầu trời, bay về phía này.
Khi đến gần Thánh Sơn, lựu đạn đột nhiên lao xuống, đâm thẳng vào lưng núi.
“Đó là…”.
Có người ngây ngốc nhìn.
“Là lựu đạn!”.
“Cẩn thận!”.
Cuối cùng, bọn họ cũng nhìn rõ dị vật bay tới là thứ gì, la lên thất thanh.
“Phòng thủ!”.
Tiếng hét phẫn nộ không ngừng vang lên.
Những chiếc khiên khí hoặc những vật mang tính phòng ngự đều được lấy ra.
Ngay cả người phụ nữ áo đỏ và Thanh Nha cũng không thể không phòng thủ, dốc sức chống đỡ.
Ầm!
Cuối cùng, lựu đạn rơi vào giữa sườn núi nổ tung. Một làn sóng xung kích quỷ dị lan ra ở nơi phát nổ, đồng thời quét qua tứ phía nhanh như tia chớp, bao trùm toàn bộ Thánh Sơn lẫn trăm dặm xung quanh…
Chương 3225: Tuyệt cảnh
Qua đợt tấn công đó, người của Thánh Sơn vô cùng bàng hoàng sợ hãi, chỉ có thể duy trì phòng ngự quanh người một cách điên cuồng, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện có thể chống chịu qua được đợt tấn công của quả lựu đạn đó.
Tốc độ bay của lựu đạn quá nhanh, dẫn đến nhiều người không kịp phản ứng để chặn nó lại.
Đây chắc chắn là lựu đạn dùng tinh thể năng lượng chứa vô số khí kình làm nhiên liệu, nếu không thì không thể bay nhanh đến thế!
Vài người suy nghĩ trong đầu.
Bây giờ không thể suy nghĩ được nhiều, chống đỡ qua được vụ nổ này mới là vương đạo!
Nhưng… sóng xung kích chỉ kéo dài chưa tới mấy giây đã biến mất.
Không có vụ nổ long trời lở đất xảy ra.
Không có sức mạnh hủy diệt khiến sinh linh sợ hãi xảy ra.
Sau vài giây, tất cả đã khôi phục nguyên trạng.
Núi không lay chuyển.
Cây rung nhẹ.
Gió cũng dừng.
Mây tan đi.
Bọn họ chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh, ai nấy sửng sốt.
“Ồ? Tôi… Tôi chưa chết sao?”.
“Uy lực của quả lựu đạn này hình như chẳng ra làm sao”.
“Khiên phòng ngự của tôi cũng chẳng hư hại gì, lực phá hoại thấp thật!”.
“Dọa chết tôi rồi, cứ tưởng uy lực của lựu đạn mạnh thế nào, nào ngờ chẳng giết được ai!”.
“Quân đội Long Tổ chỉ được thế thôi sao? Đúng là nực cười!”.
“Ha ha ha ha…”.
Người của Thánh Sơn cười ha ha, ai nấy nhìn về phía quân đội Long Tổ một cách giễu cợt, không ngừng cười chế giễu.
Chẳng lâu sau, có người ý thức được điều không ổn, lập tức lên tiếng:
“Kết giới bảo vệ núi của chúng ta đâu?”.
Nghe vậy, hiện trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Bọn họ mau chóng nhìn sang màn chắn bằng khí kình, lúc này mới phát hiện màn chắn bằng khí kình bảo vệ Thánh Sơn đã biến mất.
“Cái… gì?”.
Tất cả người của Thánh Sơn sửng sốt.
Dần dần mọi người càng lúc càng nhìn thấy nhiều hiện tượng lạ.
Không chỉ có màn chắn khí kình bảo vệ núi, mà ngay cả vô số cạm bẫy, cơ quan mà bọn họ giấu quanh Thánh Sơn cũng mất hiệu lực. Những người bị lửa ánh sáng trắng làm bị thương đều được cứu ra.
Đáng kinh ngạc hơn là phần lớn khí kình trên người của Thánh Sơn đều bị đánh tan, trong thời gian ngắn khó mà ngưng tụ trở lại!
Lần này, tất cả mọi người đều hiểu ra uy lực của lựu đạn gây choáng!
“Hóa ra nó không làm nổ da thịt chúng ta, mà là phá hủy tất cả khí kình!”, Thanh Nha nghiêm nghị nói.
“Không ngờ quân đội Long Tổ còn có thứ như vậy. Cạm bẫy mà chúng ta bố trí đều dùng khí kình làm nguồn năng lượng vận hành, bây giờ khí kình trong cạm bẫy bị nổ tan, có thể nói tất cả bẫy đã bị phá hỏng, thậm chí người của chúng ta cũng bị uy lực của nó làm ảnh hưởng đến khí kình, trong thời gian ngắn khó mà ngưng tụ. Quân đội Long Tổ của Long Quốc quả nhiên không thể coi thường!”, người phụ nữ áo đỏ gật đầu, nhưng trên mặt không có chút gì hoảng loạn, ngược lại nhếch khóe miệng: “Chỉ tiếc những thứ này vẫn chưa đủ để đối kháng với Thánh Sơn chúng ta”.
“Vũ đại nhân nói phải”, Thanh Nha gật đầu, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lo lắng: “Chỉ là, tôi thấy phạm vi ảnh hưởng của nó rất lớn, không biết có ảnh hưởng đến đại sự của chủ thượng hay không”.
Người phụ nữ áo đỏ sửng sốt, cô ta lại chưa hề nghĩ tới điều này.
Cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đi xem sao, tôi nghĩ với thực lực của chủ thượng sẽ không bị những thứ này làm ảnh hưởng, nên giải quyết những con kiến này trước đi”.
“Được!”, Thanh Nha xem thời gian, lên tiếng: “Cũng đến lúc rồi”.
“Đến cả rồi sao?”, người phụ nữ áo đỏ nhìn Thanh Nha.
“Đến cả rồi!”.
“Vậy thì ra tay đi!”.
Người phụ nữ áo đỏ thản nhiên nói, sau đó nhảy xuống khỏi tảng đá, lại lần nữa dẫn đám người Thanh Nha tiến về phía quân đội Long Tổ.
“Mau đưa những người bị thương ra khỏi chiến trường chữa trị! Nhanh!”.
Trương Quân vừa định đưa những chiến sĩ bị bỏng bởi lửa ánh sáng trắng thì chợt ý thức được có gì đó không đúng, quay đầu lại mới thấy người đứng trên núi Thánh Sơn đã xuống khỏi núi, di chuyển về phía họ.
“Chuẩn bị chiến đấu!”.
Trương Quân hét lên.
Các chiến sĩ xung quanh lập tức bày thế trận, giơ súng chuẩn bị bắn.
Thấy cảnh đó, người phụ nữ áo đỏ hô to: “Trương Quân! Ông có cơ hội cuối để sống sót. Nếu ông sẵn lòng dẫn theo người đầu hàng, tất cả người của ông sẽ không phải chết! Nhưng nếu các ông cứ tiếp tục như vậy thì e rằng kể từ ngày hôm nay, trên thế giới sẽ không còn danh hiệu quân đội Long Tổ nữa!”.
“Cô nói cái gì?”, Trương Quân căng thẳng.
“Nhìn xung quanh ông đi!”, người phụ nữ áo đỏ thản nhiên nói.
Trương Quân biến sắc, vội vàng nhìn quanh.
Chỉ một ánh nhìn, ông ta đã sững cả người.
Người của Thánh Sơn lần lượt chạy xuống tập trung ở lối lên núi. Đồng thời một lương lớn các cơ quan và bẫy được khởi động.
Họ đang tăng cường phòng ngự. Rõ ràng là có quân địch đang tiến gần tới Thánh Sơn.
Đám đông nín thở, tập trung tinh thần nhìn về phía trước và chờ đợi. Lúc này, có vài người phát hiện ra những chiến sĩ Long Quốc nằm vùng rải rác bên ngoài Thánh Sơn đã không còn thấy đâu nữa.
Nhanh chóng....Ầm ầm..Tiếng ầm ầm từ xa vọng tới. Mặt đất rung chuyển. Tất cả vội vàng nhìn ra xa. Ở phía chân trời xuất hiện một lực lượng vũ trang.
Mỗi một hàng là những chiếc xe tăng cao cả ba mét đang lái tới, đồng thời có thêm rất nhiều máy bay trực thăng.
Các chiến sĩ của Long Quốc được trang bị vũ trang đầy đủ chạy bước nhỏ ngay phía trước xe tăng. Trong nháy mắt đất đá bay tung, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Chim muông bay tán loạn. Khí thế trông vô cùng hùng hậu.
“Là người của đội Long Tổ”, Thanh Nha nói bằng vẻ vô cảm.
“Mặc dù Trần Chiến đã được điều đi nhưng toàn bộ lực lượng của đội Long Tổ thì vẫn còn nguyên. Tất cả đều được điều động tới đây. Thế nhưng chỉ dựa vào đội Long Tổ thì sẽ chẳng có tác dụng gì”, cô gái mặc áo đỏ cười lạnh lùng. “
“Đại nhân, cẩn thận vẫn hơn. Mặc dù Long Tổ khó hạ gục được Thánh Sơn nhưng chúng ta cũng khó mà khiến họ bị thương được. Nếu mà làm quá thì coi như chính thức khai chiến với Long Quốc rồi”, người bên cạnh nói.
Cô gái mặc áo đỏ liếc nhìn người kia và lạnh lùng nói: “Đồ ngốc này, giờ đã tuyên chiến rồi đấy”.
Người kia giật mình.
“Chủ thượng đang thử nghiệm bước cuối cùng. Chỉ cần thành công thì dù có là Long Tổ hay Xà Tổ cũng chẳng sao, cứ giế là được. Ai dám chất vấn chủ thượng chứ”, cô gái hừ giọng.
Đám đông im lặng. Đội quân chủ lực của Long Tổ nhanh chóng di chuyển tới gần ngọn núi. Có tất cả 50 xe tăng hạng nặng, mỗi chiếc đều được lắp đặt nòng pháo tiên tiến nhất, có thể dễ dàng bắn xuyên một thi thể bình thường, thậm chí còn đối phó được với cả Tiên Thiên Cương Khu.
Không chỉ vậy, mười mấy chiếc xe tăng kia cũng được thiết kế vô cùng đặc biệt, trong một phút có thể bắn được hàng trăm viên đạn, chỉ cần bị trúng một viên thôi thì lập tức khí tức của võ giả sẽ bị đánh tan, ảnh hưởng tới cả khí mạch.
Ngoài ra, các chiến sĩ Long Tổ cũng được trang bị các loại vũ khí tân tiến nhất như súng lazer...Áo giáp trên người họ cũng được làm bằng chất liệu nano có thể đề phòng được dao và các đòn tấn công khác.
Nhìn đoàn người trước mặt, người của Thanh Sơn cảm thấy áp lực vô cùng. Đây chỉ mới là một nhánh của Long Tổ. Nếu như đoàn quân phía Nam và các phía còn lại cũng tới thì họ không dám tưởng tượng bản thân có chống lại được hay không.
Đội quân Long Tổ xếp hàng thẳng thắn, ai cũng như một bức tượng, không hề cử động, trông vô cùng nghiêm túc.
Cô gái mặc áo đỏ hét lớn: “Truyền lệnh, tất cả khóa chặt đường lên núi”.
“Vâng”, người bên cạnh chạy tới.
Lúc này Trương Quân bước lên hét lớn: “Thiên kiêu hạng nhất bước ra đây”.
“Thiên kiêu không tiện ra mặt, các vị tới Thánh Sơn không biết có chuyện gì?”, cô gái mặc đồ đỏ chạy tới hô lớn. Bọn họ không muốn đánh mà muốn kéo dài thời gian. Chỉ cần có thể kéo dài thêm thời gian cho thiên kiêu thì coi như thắng.
“Nghe đây, chúng tôi là chiến sĩ của Long Tổ, lần này phụng mệnh tới bắt thiên kiêu hạng nhất, các người hãy tỉnh ngộ, nếu ai dám giúp thiên kiêu thì bị coi là đồng phạm. Các vị hãy lập tức rời đi, đừng có đối kháng. Nếu công khai đối kháng thì chúng tôi sẽ phải giết, tuyệt đối không nương tay. Tôi sẽ cho các vị ba phút để suy nghĩ. Sau ba phút nếu như các vị không rút lui thì chúng tôi sẽ tấn công”, Trương Quân hét lớn.
Giọng nói hùng hậu của ông ta vang khắp Thánh Sơn.
“Đại nhân, chủ thượng của chúng tôi đã phạm phải tôi gì mà khiến các người kiên quyết đến vậy?”, cô gái mặc đồ đỏ nói.
“Tôi giết người. Cụ thể thì sẽ có người nói rõ và cung cấp cả bằng chứng. Chúng tôi chỉ thực thi theo mệnh lệnh”, Trương Quân nghiêm túc nói.
“Như vậy thì đây cũng chỉ là lời nói của các người thôi mà. Chúng tôi khó có thể theo được”, cô gái mặc áo đỏ đáp lại.
Người của Thánh Sơn đồng loạt rút kiếm ra nhìn chăm chăm Long Tổ. Trương Quân không nói gì, chỉ lấy đồng hồ ra nhìn.
Cô gái đanh mặt, bắt đầu phóng ra sát khí. Cô ta biết lúc này không thể dùng lời nói để kéo dài thời gian được nữa. Dù sao thì người của Long Tổ cũng không để họ có quá nhiều thời gian, nếu không sẽ gặp phiền phức.
Những lời cảnh cáo này cũng chỉ là làm đúng tiến trình mà thôi.
“Đại nhân, phải làm sao đây? Đợi họ tấn công sao?”, Thanh Nha nói: “Tôi thấy chi bằng chúng ta ra tay trước”.
“Ừm”.
Cô gái tóc đỏ lên tiếng: “Đám này đã cố tình thì đừng trách chúng ta sao vô tình. Thanh Nha lập tức đưa người ra tay từ hai bên, tôi sẽ tấn công trực diện để cho cái đám người không biết điều này biết thế nào là sự lợi hại của Thánh Sơn”.
“Vâng”, Thanh Nha lập tức rời đi.
Cô gái mặc áo đỏ mở lớp bình phong bằng khí và bước ra đi về phía Trương Quân. Các chiến sĩ lập tức giương súng chĩa về phía cô ta.
“Đại nhân, tôi chấp nhận gợi ý của các vị, tôi sẽ rời đi”, cô gái thản nhiên nói.
Dứt lời Trương Quân giật mình.
Chương 3222: Đại chiến bùng nổ
Nhìn thần thái của cô gái này thì có vẻ như cô ta thuộc tầng lớp cấp cao của Thánh Sơn. Thế mà tại sao cô ta lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ? Không đúng! Rõ ràng là có gì đó không ổn ở đây.
Trương Quân lập tức chĩa súng về phía cô gái: “Nếu muốn rời đi thì chắp tay sau lưng, còng tay theo yêu cầu của chúng tôi. Rồi chúng tôi sẽ sắp xếp để cô được rời đi”.
Loại còng tay đặc biệt này là do Long Tổ phát minh ra dùng để kiểm soát cả khí mạch đối phương. Người bị còng sẽ không thể điều động được chân khí nữa. Dù là người có thực lực cực mạnh mà sau khi bị còng thì cũng bị ảnh hưởng. Sức mạnh sẽ bị giảm dần.
Ông ta vứt còng tay về phía người phụ nữ mặc áo đỏ. Thế nhưng cô ta không hề đón lấy mà chỉ nheo mắt nhìn Trương Quân. Khuôn mặt cô ta ánh lên sát ý, khi còng tay còn chưa rơi xuống đất thì cô ta đã lao về phía Trương Quân.
“Cái gì?”, Trương Quân nín thở, không dám do dự, lập tức bóp cò. Những chiến sĩ khác cũng lập tức bắn súng.
Pằng pằng…Đạn phóng ra như mưa.
Làn mưa đạn màu xanh cứ thế phóng tới tấp về phía cô gái mặc áo đỏ. Thực lực của cô ta mạnh vô cùng. Cô ta vận dụng khí tức tung một cú đấm về phía Trương Quân.
Trương Quân dừng tấn công, đưa súng lên đỡ.
Rắc! Thanh kiếm trong tay ông ta lập tức bị đập nát. Cánh tay nhìn mềm yếu kia mà lại chứa đựng sức mạnh không thể chống đỡ. Đòn tấn công dội thẳng lên ngực ông ta.
Phụt! Trương Quân nôn ra máu tươi, bay bật ra sau và đập mạnh xuống đất.
“Đi sao? Hừ? Tôi đi như thế nào à? Các người không thoát được đâu, hôm nay những kẻ tới đầy đều phải chết”, cô gái để lộ vẻ mặt dữ tợn, cứ thế xông về phía Trương Quân giữa làn mưa đạn.
Thế nhưng cô ta vừa làm vậy thì chợt nhận ra điều gì đó bèn giơ hai tay lên. Một cú nổ phóng ra từ tay cô ta.
Cô gái lập tức lùi lại gần 10 mét. Cô ta chau mày nhìn xuống thì thấy hai cánh tay mình đã nát bấy nhầy. Hóa ra đã có hai nòng đạn của xe tăng chĩa thẳng vào cô ta và phát nổ.
Người của Long Tổ thấy vậy thì giật thót tim.Pháo phóng ra từ xe tăng không giết chết được cô gái mặc áo đó, thậm chí không thể đánh gãy tay của cô ta Cô gái này có thực lực thật ghê người.
May mà đội Long Tổ đã dồn toàn lực khi tới đây, họ điều động mười mấy chiếc xe tăng, cả một đội không quân chi viện, một phát bắn ko thể giết chết vậy 10 phát bắn thì sao?
Tiếng nổ từ xe tăng bùm bùm vang lên. Tất cả đều nhắm thẳng về phía cô gái mặc áo đỏ. Hơn chục nóng pháo bắn tới, đừng nói là người không chết, ngay cả chết cũng bấy nhầy.
“Giết”, lúc này, người của Thánh Sơn đã không nhịn được nữa bèn rút vũ khí xông lên. Trương Quân lau máu khóe miệng, rút kiếm ra giơ lên cao: “Phóng hỏa”.
Bùm bùm...
Bùm...bùm...
Đội quân Long Tổ tấn công kịch liệt. Họ chẳng buồn kiêng dè, do dự nữa, cứ như thể muốn cho nổ hết toàn bộ bom pháo đạn dược đã chuẩn bị.
Đám chiến sĩ sau khi được xâm nhập vào Long Tổ thì đã biết được sự tàn nhẫn và khủng khiếp của những kẻ trong này. Bọn họ coi trọng việc lấy thịt đè người, giết người là chuyện thường ngày ở huyện. Nếu mà nhân từ thì chính họ sẽ là người phải chết. Để bảo vệ trật tự thì phải dùng thiết quân lệnh, không được mềm yếu.
Cuộc chiến chính thức bùng nổ. Pháo lớn nã về phía đám đông. Mưa đạn nhìn như mưa sao băng, đâm xuyên qua cơ thể của đám người Thánh Sơn.
Không phải ai cũng có thực lực siêu phàm như cô gái mặc áo đỏ. Phần lớn những người kia không thể chịu đựng được.
Mới một vòng mà có gần ngàn người của Thánh Sơn đã đổ xuống. Hiện trường trông vô cùng thảm khốc.
Sau đợt càn quét đầu tiên, chiến sĩ Long Tổ lập tức đổi đạn dược, rồi lại tiếp tục lao lên tấn công
Cứ thế lặp đi lặp lại cho tới khi người của Thánh Sơn đều bị trầy da tróc vẩy.
Bọn họ trợn ngược mắt, tức giận lao về các chiến sĩ và định phát tiết. Thế nhưng lúc này các chiến sĩ đột nhiên lùi lại. Họ lùi về cuối cùng, sau đó hàng cuối cùng lại lao lên.
Hàng chiến sĩ này không cầm súng mà cầm kiếm dài, mặc áo giáp toàn thân. Nhìn cách ăn mặc là có thể biết đoàn chiến sĩ này giỏi về đánh giáp lá cà.
Bọn họ nhìn đám người của Thánh Sơn lao lên và rút kiếm ra chém.
Rẹt...rẹt...Tiếng da bị cứa rách vang lên.
Đám chiến sĩ như tấn công vào chỗ không người khiến cho đám người kia càng điên hơn. Cứ như hổ đang vồ lũ dê vậy.
Người của Thánh Sơn vội vàng lùi lại, cuối cùng chưa tới 20 phút thì tất cả đã bị đánh bại...
Chương 3223: Dụ địch vào tròng
Chiến sự tiến hành đến lúc này khiến Trương Quân hơi bất ngờ.
Thuận lợi quá rồi!
Đúng là thuận lợi đến khó tin.
Chiến lực của Thánh Sơn chỉ vậy thôi sao?
Nếu thế thì thật khiến người ta thất vọng.
Không đúng!
Có vấn đề!
Trương Quân ôm lồng ngực đau đớn, nhìn người phụ nữ áo đỏ bị các cao thủ Long Tổ bao vây tấn công, cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc.
Quân đội Long Tổ đã nhận được không ít tin tức liên quan đến Thánh Sơn.
Theo tài liệu cho thấy thực lực của Thánh Sơn không chỉ có thế!
Chắc chắn có gì đó mờ ám.
Trương Quân nghi ngờ trong lòng, gọi vài phó tướng đến thảo luận.
Lúc đó, chiến sự đã đến hồi quyết liệt.
Chiến sĩ quân đội Long Tổ thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản, một đường xông thẳng tới trước.
Người của Thánh Sơn đã không thể chống lại, bắt đầu rút lui.
“Rút! Rút về Thánh Sơn phòng thủ! Rút lui!”.
Thanh Nha đứng ở trên cao hét lên.
Nhưng hắn chưa hét được mấy câu đã bị mấy chiếc máy bay trực thăng điên cuồng bắn phá.
Thanh Nha vội vàng tránh né, nhưng phần lưng vẫn trúng đạn, ngã xuống đất.
Người ở cạnh vội vàng đỡ hắn dậy rút lui, vô cùng chật vật.
Đại tướng mà cũng bị thương?
Người của Thánh Sơn ai cũng mặt mày xám xịt.
Các chiến sĩ của Long Tổ tăng cao sĩ khí, tiến thẳng về phía Thánh Sơn, dốc sức truy sát.
Trương Quân thấy vậy vội vàng hét lên: “Truyền lệnh xuống, không được truy kích! Bảo bọn họ quay về!”.
“Sếp! Cơ hội tốt thế này sao lại không đuổi theo? Thanh Nha được gọi là Thánh Sơn Chi Nha, Vũ Thành Mị lại là trợ thủ đắc lực bên cạnh thiên kiêu hạng nhất, ở Thánh Sơn quyền cao chức trọng. Nếu có thể bắt sống hoặc tiêu diệt bọn họ, sức mạnh của Thánh Sơn chắc chắn sẽ giảm đi một nửa, ngày chúng ta đánh phá được Thánh Sơn sẽ ở trong tầm tay! Không được từ bỏ một cách uổng phí!”, một phó tướng vội nói.
“Tôi biết đây là cơ hội nghìn năm có một, nhưng cơ hội này đến quá kỳ quặc! Theo tin tức trong tay chúng ta, cao thủ của Thánh Sơn có hơn vạn người. Nếu chúng ta tấn công, không mất mấy ngày thì tuyệt đối không thể công phá, quân Nam Cảnh và Lục Dã đều chuẩn bị vào cuộc để phối hợp với lần hành động này của chúng ta. Mặc dù vì nguyên nhân nào đó mà bọn họ chưa thể đến nơi, nhưng chỉ dựa vào thực lực của chúng ta mà đánh bại được quân chủ lực của đối phương trong thời gian ngắn thì thật quỷ dị. Chuyện này quá kỳ quặc, nên cẩn thận một chút thì hơn”, Trương Quân nói.
Các phó tướng đưa mắt nhìn nhau.
“Sếp, có lẽ tin tức có sự nhầm lẫn…”.
“Không thể nào! Đây không phải lần đầu tôi đến đây, lần trước suýt chút nữa tôi đã mất mạng ở đây, sao có thể không biết thủ đoạn của người Thánh Sơn được? Mau truyền lệnh cho bọn họ rút về!”, Trương Quân quát.
Mọi người cũng không kiên trì được nữa, cầm bộ đàm lên liên lạc.
Các chiến sĩ chạy tới chân núi Thánh Sơn đều dừng lại.
Bọn họ nhìn về phía người của Thánh Sơn chạy vào bên trong màn chắn bằng khí, trong lòng không cam tâm.
Nhưng quân lệnh khó trái, chỉ có thể quay người rời đi.
Khi nhóm chiến sĩ này vừa định quay về.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…
Những luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên từ dưới chân bọn họ, sau đó mặt đất nứt ra, những vầng sáng trắng lóa tuôn ra từ khe nứt, nuốt chửng các chiến sĩ đó.
“Á!”.
Các chiến sĩ la hét thảm thiết, giống như bị ánh sáng trắng thiêu đốt. Quần áo bị thiêu hủy, da thịt chảy ra, ngay cả vũ khí súng ống trong tay cũng tan ra, dường như thiêu đốt mọi thứ. Đợi ánh sáng trắng tan đi, những người này đều ngã xuống đất, co giật nhẹ, bị thương không gượng dậy được, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
“Cái gì?”.
“Là cơ quan bẫy rập của Thánh Sơn!”.
Các chiến sĩ đi theo phía sau thấy vậy thì kinh ngạc biến sắc.
Một người nhìn thấy các chiến hữu ngày xưa ngã xuống trước mặt mình, vội vàng chạy như điên tới cứu, nhưng người bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.
“Đừng qua đó!”.
“Không, buông tôi ra! Điền Hạo em đâu rồi! Hạo! Đợi anh! Anh sẽ đến cứu em!”.
Một chiến sĩ phẫn nộ gào lên, bất chấp tất cả muốn xông tới đó, phải ba bốn người mới có thể giữ anh ta lại.
Tình hình nơi đây trở nên hỗn loạn.
Đám người của Thánh Sơn đang bỏ chạy cũng dừng lại, đứng ở phía sau các cơ quan bẫy rập, giễu cợt nhìn những chiến sĩ quân đội Long Tổ.
Thanh Nha và người phụ nữ áo đỏ lúc trước vô cùng chật vật, giờ đang đứng trên một tảng đá lớn hờ hững nhìn về phía này.
Trên mặt bọn họ không còn vẻ hoảng loạn, cử chỉ cũng không còn chật vật.
Vết thương trên người họ đã biến mất, cứ như chưa từng bị thương.
Hóa ra bộ dạng bọn họ bỏ chạy khi nãy đều là diễn.
Đây vốn chỉ là một quỷ kế!
Dụ địch vào tròng!
Chương 3224: Lựu đạn gây choáng
Trương Quân vội vàng chạy tới, nhìn mấy trăm chiến sĩ bị bỏng nặng nằm ở chỗ cơ quan bẫy rập, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
“Sếp, đó là lửa ánh sáng trắng! Một loại vật chất mang tính phóng xạ, hễ ai bị bắn trúng trên người sẽ bỏng nặng, mất đi sức chiến đấu, nhưng bộ phận bị bỏng chỉ nằm ở chỗ da thịt, nói cách khác là người bị bắn sẽ không chết ngay! Nếu có thể được cứu chữa kịp thời, bọn họ vẫn có khả năng được cứu!”, một phó tướng ở bên cạnh nói.
“Vậy còn ngây ra đó làm gì? Mau cứu người!”, một phó tướng khác vội nói.
“Đinh Khải! Cậu ngốc sao, không nhìn ra người ta đang thả câu hay sao? Đi thì chắc chắn sẽ tiêu đời! Cậu biết ở đó trừ lửa ánh sáng trắng thì không còn bẫy khác nữa à? Nếu tự tiện xông tới cứu, một khi rơi vào bẫy khác của đám người hèn hạ đó thì phải làm sao?”, phó tướng kia lạnh lùng nói.
“Đại Cường! Tôi thấy là anh sợ thôi!”.
“Sợ? Tôi chỉ thận trọng! Càng là lúc thế này thì càng không thể lỗ mãng!”.
“Sợ chính là sợ, anh không dám cứu thì tôi đi!”.
Phó tướng kia nổi giận, dẫn người chạy đi.
“Đinh Khải! Đứng lại!”, Trương Quân hét lên.
“Sếp!”, phó tướng tên Đinh Khải dừng bước.
“Giả Cường nói đúng, bọn họ đang thả câu! bọn họ hoàn toàn có thể dùng bẫy chí mạng giết chết những đồng đội đã rơi vào bẫy, nhưng bọn họ lại không, thay vào đó là dùng lửa ánh sáng trắng chỉ làm bị thương nặng. Nếu các cậu đi tới đó thì sẽ chỉ nằm ở nơi đó giống các anh em khác!”, Trương Quân nói.
“Sếp, ý ông là… chúng ta cứ đứng đây nhìn vậy sao?”, Đinh Khải nghiến răng nói.
“Đương nhiên là không! Người nhất định phải cứu, nhưng không thể đường đột đi cứu!”.
Trương Quân khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu hô lên: “Dùng lựu đạn gây choáng!”.
Mọi người tỏ ra sửng sốt, sau đó trở nên nghiêm túc, lập tức hành động.
“Hãy liên lạc với không vụ hậu phương, xin phép chi viện lựu đạn gây choáng!”.
“Tuân lệnh!”.
“Xin hãy truyền tọa độ phóng lựu đạn!”.
“Tọa độ, 1716 Đông, 4516 Tây!”.
“Rõ!”.
“Lựu đạn gây choáng sẽ đến trong vòng ba mươi giây! Hãy sẵn sàng phòng thủ!”.
“Lập tức xếp đội hình phòng ngự!”.
Trương Quân lớn tiếng hô.
Tất cả chiến sĩ mau chóng tập trung lại với ông ta làm trung tâm.
Máy bay trực thăng trên không bay lên chỗ cao nhất.
Xe tăng hạng nặng trên mặt đất lái về gần nhau, đứng sát bên nhau.
Các chiến sĩ tụ tập xung quanh Trương Quân, xếp thành một hình vuông. Các chiến sĩ ở vòng ngoài cùng của hình vuông nâng khiên năng lượng màu trắng như tuyết lên, xếp thành tường lá chắn, bày tư thế phòng ngự.
Nhìn đến đó, đám người phụ nữ áo đỏ ở trong màn chắn đều nhíu mày.
Đây là định làm gì?
Không lâu sau.
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên từ chân trời xa.
Vô số người đưa mắt nhìn lại.
Một quả lựu đạn kéo theo chiếc đuôi dài thượt quét qua bầu trời, bay về phía này.
Khi đến gần Thánh Sơn, lựu đạn đột nhiên lao xuống, đâm thẳng vào lưng núi.
“Đó là…”.
Có người ngây ngốc nhìn.
“Là lựu đạn!”.
“Cẩn thận!”.
Cuối cùng, bọn họ cũng nhìn rõ dị vật bay tới là thứ gì, la lên thất thanh.
“Phòng thủ!”.
Tiếng hét phẫn nộ không ngừng vang lên.
Những chiếc khiên khí hoặc những vật mang tính phòng ngự đều được lấy ra.
Ngay cả người phụ nữ áo đỏ và Thanh Nha cũng không thể không phòng thủ, dốc sức chống đỡ.
Ầm!
Cuối cùng, lựu đạn rơi vào giữa sườn núi nổ tung. Một làn sóng xung kích quỷ dị lan ra ở nơi phát nổ, đồng thời quét qua tứ phía nhanh như tia chớp, bao trùm toàn bộ Thánh Sơn lẫn trăm dặm xung quanh…
Chương 3225: Tuyệt cảnh
Qua đợt tấn công đó, người của Thánh Sơn vô cùng bàng hoàng sợ hãi, chỉ có thể duy trì phòng ngự quanh người một cách điên cuồng, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện có thể chống chịu qua được đợt tấn công của quả lựu đạn đó.
Tốc độ bay của lựu đạn quá nhanh, dẫn đến nhiều người không kịp phản ứng để chặn nó lại.
Đây chắc chắn là lựu đạn dùng tinh thể năng lượng chứa vô số khí kình làm nhiên liệu, nếu không thì không thể bay nhanh đến thế!
Vài người suy nghĩ trong đầu.
Bây giờ không thể suy nghĩ được nhiều, chống đỡ qua được vụ nổ này mới là vương đạo!
Nhưng… sóng xung kích chỉ kéo dài chưa tới mấy giây đã biến mất.
Không có vụ nổ long trời lở đất xảy ra.
Không có sức mạnh hủy diệt khiến sinh linh sợ hãi xảy ra.
Sau vài giây, tất cả đã khôi phục nguyên trạng.
Núi không lay chuyển.
Cây rung nhẹ.
Gió cũng dừng.
Mây tan đi.
Bọn họ chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh, ai nấy sửng sốt.
“Ồ? Tôi… Tôi chưa chết sao?”.
“Uy lực của quả lựu đạn này hình như chẳng ra làm sao”.
“Khiên phòng ngự của tôi cũng chẳng hư hại gì, lực phá hoại thấp thật!”.
“Dọa chết tôi rồi, cứ tưởng uy lực của lựu đạn mạnh thế nào, nào ngờ chẳng giết được ai!”.
“Quân đội Long Tổ chỉ được thế thôi sao? Đúng là nực cười!”.
“Ha ha ha ha…”.
Người của Thánh Sơn cười ha ha, ai nấy nhìn về phía quân đội Long Tổ một cách giễu cợt, không ngừng cười chế giễu.
Chẳng lâu sau, có người ý thức được điều không ổn, lập tức lên tiếng:
“Kết giới bảo vệ núi của chúng ta đâu?”.
Nghe vậy, hiện trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Bọn họ mau chóng nhìn sang màn chắn bằng khí kình, lúc này mới phát hiện màn chắn bằng khí kình bảo vệ Thánh Sơn đã biến mất.
“Cái… gì?”.
Tất cả người của Thánh Sơn sửng sốt.
Dần dần mọi người càng lúc càng nhìn thấy nhiều hiện tượng lạ.
Không chỉ có màn chắn khí kình bảo vệ núi, mà ngay cả vô số cạm bẫy, cơ quan mà bọn họ giấu quanh Thánh Sơn cũng mất hiệu lực. Những người bị lửa ánh sáng trắng làm bị thương đều được cứu ra.
Đáng kinh ngạc hơn là phần lớn khí kình trên người của Thánh Sơn đều bị đánh tan, trong thời gian ngắn khó mà ngưng tụ trở lại!
Lần này, tất cả mọi người đều hiểu ra uy lực của lựu đạn gây choáng!
“Hóa ra nó không làm nổ da thịt chúng ta, mà là phá hủy tất cả khí kình!”, Thanh Nha nghiêm nghị nói.
“Không ngờ quân đội Long Tổ còn có thứ như vậy. Cạm bẫy mà chúng ta bố trí đều dùng khí kình làm nguồn năng lượng vận hành, bây giờ khí kình trong cạm bẫy bị nổ tan, có thể nói tất cả bẫy đã bị phá hỏng, thậm chí người của chúng ta cũng bị uy lực của nó làm ảnh hưởng đến khí kình, trong thời gian ngắn khó mà ngưng tụ. Quân đội Long Tổ của Long Quốc quả nhiên không thể coi thường!”, người phụ nữ áo đỏ gật đầu, nhưng trên mặt không có chút gì hoảng loạn, ngược lại nhếch khóe miệng: “Chỉ tiếc những thứ này vẫn chưa đủ để đối kháng với Thánh Sơn chúng ta”.
“Vũ đại nhân nói phải”, Thanh Nha gật đầu, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lo lắng: “Chỉ là, tôi thấy phạm vi ảnh hưởng của nó rất lớn, không biết có ảnh hưởng đến đại sự của chủ thượng hay không”.
Người phụ nữ áo đỏ sửng sốt, cô ta lại chưa hề nghĩ tới điều này.
Cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đi xem sao, tôi nghĩ với thực lực của chủ thượng sẽ không bị những thứ này làm ảnh hưởng, nên giải quyết những con kiến này trước đi”.
“Được!”, Thanh Nha xem thời gian, lên tiếng: “Cũng đến lúc rồi”.
“Đến cả rồi sao?”, người phụ nữ áo đỏ nhìn Thanh Nha.
“Đến cả rồi!”.
“Vậy thì ra tay đi!”.
Người phụ nữ áo đỏ thản nhiên nói, sau đó nhảy xuống khỏi tảng đá, lại lần nữa dẫn đám người Thanh Nha tiến về phía quân đội Long Tổ.
“Mau đưa những người bị thương ra khỏi chiến trường chữa trị! Nhanh!”.
Trương Quân vừa định đưa những chiến sĩ bị bỏng bởi lửa ánh sáng trắng thì chợt ý thức được có gì đó không đúng, quay đầu lại mới thấy người đứng trên núi Thánh Sơn đã xuống khỏi núi, di chuyển về phía họ.
“Chuẩn bị chiến đấu!”.
Trương Quân hét lên.
Các chiến sĩ xung quanh lập tức bày thế trận, giơ súng chuẩn bị bắn.
Thấy cảnh đó, người phụ nữ áo đỏ hô to: “Trương Quân! Ông có cơ hội cuối để sống sót. Nếu ông sẵn lòng dẫn theo người đầu hàng, tất cả người của ông sẽ không phải chết! Nhưng nếu các ông cứ tiếp tục như vậy thì e rằng kể từ ngày hôm nay, trên thế giới sẽ không còn danh hiệu quân đội Long Tổ nữa!”.
“Cô nói cái gì?”, Trương Quân căng thẳng.
“Nhìn xung quanh ông đi!”, người phụ nữ áo đỏ thản nhiên nói.
Trương Quân biến sắc, vội vàng nhìn quanh.
Chỉ một ánh nhìn, ông ta đã sững cả người.
Bình luận facebook