-
Chương 3101-3105
Chương 3101: Mười tám luồng thần lôi
Bốn luồng sấm sét tấn công liên tiếp mà lại không chết…
Người này là quái thái à?
Cổn Thiên Lôi phải nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khác.
Nếu là một người bình thường, đừng nói là bốn đòn tấn công, dù chỉ là một cũng đã bị tan thành mây khói rồi.
Nhưng Lâm Chính vẫn còn chống đỡ được.
Cực kỳ lợi hại.
“Tôi rơi vào tay người này, không oan, không oan, chỉ tiếc là… người này cũng phải chết trong tay tôi, ha ha, có thể chôn cùng người này, không tiếc! Không tổn thất! Ha ha ha…”, Cổn Thiên Lôi bật cười, chế giễu nhìn Lâm Chính.
Luồng sấm sét thứ năm tiếp đó, phải xem người này đỡ được thế nào.
Lâm Chính chống đỡ được bốn luồng sấm sét mà không ngã, khiến người bên dưới cảm thấy có một chút hy vọng.
Họ thận trọng ngẩng đầu lên nhìn bóng người bị sấm sét đánh cho cháy đen trên bầu trời đó, ánh mắt chẳng nhúc nhích, đầy vẻ đợi mong.
Nhưng lúc này đám mây sấm sét lại xao động.
Lần này thứ khuấy động bên trong nó không phải là một luồng sấm sét đơn lẻ, mà là dày đặc, vô số.
Mọi người đều kinh hãi.
Trại chủ Nhị Trại trợn to mắt nhìn, sau đó mặt không còn chút máu, hoàn toàn hóa đá.
“Mười tám… mười tám luồng sấm sét … sao lại thế?”
“Ha ha ha, kết thúc rồi”, Cổn Thiên Lội nhìn cảnh tượng trong đám mây sấm sét cảm thấy vui mừng khôn xiết, vỗ tay liên tục.
Người bên cạnh tức quá cầm kiếm chém vào người ông ta, máu phun ra.
Nhưng ông ta lại không cảm thấy đau đớn, trên môi vẫn là nụ cười ngông cuồng đó.
Mười tám luồng sấm sét! Đủ để kết thúc mọi thứ.
Lâm Chính chống đỡ được một hai luồng sấm sét nhưng có thể chống đỡ được mười tám luồng sấm sét liên tiếp sao?
Mọi thứ đều tan thành mây khói.
Mọi người ở đó đều cực kỳ tuyệt vọng.
Bạch Nan Ly ngồi xuống đất nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo.
Thẩm Niêm Hoa cũng ngây người đứng đó, không biết làm gì.
Nhìn sấm chớp cuồn cuộn trong đám mây sấm sét, trong đầu mọi người đều trống rỗng.
Cuối cùng.
Ầm!
Mười tám luồng sấm sét đã tích tụ xong.
Luồng sấm sét đầu tiên không khách sáo gì đánh vào Lâm Chính.
Bốp!
Tầng phòng thủ vừa được tạo ra lập tức bị đánh vỡ.
Ầm!
Luồng sấm sét thứ hai tiếp tục đánh xuống, xuyên qua tầng phòng thủ đã bị vỡ đó đánh thẳng vào trên người Lâm Chính.
“A!”
Lâm Chính kêu lên một tiếng đau đớn, cả người run rẩy không thôi.
Nhưng anh không từ bỏ, vẫn tiếp tục ngưng tụ những sát khí đã vỡ đó như thể vẫn muốn tiếp tục tạo ra tầng phòng thủ.
Nhưng thần lôi thứ ba, thứ tư, thứ năm liên tục đánh xuống.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mười tám tia thần lôi đều đánh xuống.
Thần lôi vô tình, hung hăng tấn công, tầng phòng thủ của Lâm Chính bị phá vỡ hoàn toàn, những người khác cũng bị luồng sấm sét bao phủ, biến mất trong tia sáng màu trắng đó.
Mặt đất bên dưới bị sấm chớp đánh trúng, nổ tung.
Uy lực của vụ nổ lan ra xung quanh.
Không ít người bị uy lực của vụ nổ đánh cho lật nhào, thậm chí bị sét đánh bất tỉnh.
Hiện trường rất hỗn loạn.
Mọi người tháo chạy ra khắp bốn phía nhưng ong vỡ tổ, không có chỗ trốn.
“Lần này nên kết thúc rồi nhỉ?”
Cổn Thiên Lôi tựa lưng vào một tảng đá, sắc mặt trắng bệch, cố sức thở hổn hển, tầm mắt vẫn nhìn vào không trung.
Lâm Chính mà chết thì không ai có thể ngăn được thần lôi, sức mạnh tiếp theo của thần lôi sẽ có tác dụng với tất cả những người ở dưới đất bên này.
Chẳng mấy chốc, cả mặt đất và người ở đó đều bị sức mạnh của thần lôi xé tan.
Không ai có thể sống sót.
Cổn Thiên Lôi lặng lẽ nhìn theo.
Mặc dù không cam lòng nhưng ông ta cũng chấp nhận.
Nhưng lúc này đồng tử ông ta bỗng co rụt lại, khó tin nhìn vào không trung.
Nhìn thấy sấm chớp nơi đó tan đi.
Một người bị đánh cháy đen… vẫn lơ lửng giữa không trung.
Không phải là Lâm Chính thì có thể là ai.
Chương 3102: Tán loạn
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể”.
Cổn Thiên Lôi như sắp phát điên, khàn giọng hét lên.
Tiếng hét này làm mọi người giật mình.
Mọi người đều nhìn lên không trung.
Nhưng lại nhìn thấy quanh bóng người trong không trung toàn là khói xanh, cả người đã cháy đen, máu thịt lẫn lộn, da thịt bị xé toạc, cực kỳ thê thảm.
Nhưng… anh vẫn chưa chết.
Có thể nhìn thấy phần nội tạng ngoài da thịt bị đánh trúng trên ngực, nhiều người có thể nhìn thấy rõ trái tim đang đập của Lâm Chính.
“Thần y Lâm vẫn chưa chết à?”
“Trời… trời ạ, không chết sao?”
“Rốt cuộc anh ta làm thế nào đấy?”
Mọi người run rẩy, thất thanh gào lên.
Không ai dám tin những gì mình nhìn thấy.
Bị tận mười tám thần lôi đánh trúng mà không chết, chuyện này đáng sợ thế nào…
Cả người Lâm Chính vẫn còn hơi run rẩy, miệng mấp máy hồi lâu mới có thể phát ra tiếng, khí tức yếu ớt trước đó cũng dần hồi phục.
Cơ thể anh đang tự chữa lành.
Lâm Chính đã sử dụng Hồng Mông Long Châm để làm cho cơ thể mình có khả năng tự chữa lành cực mạnh trong thời gian này.
Phần bị thương trước ngực dần tự lành lại, vết thương trên người cũng ngừng chảy máu, dần khép miệng.
Nhưng muốn lành lặn như ban đầu trong thời gian ngắn là không thể được.
Lúc này đám mây sấm sét lại tích tụ sức mạnh sấm chớp lần nữa.
Cổn Thiên Lôi nổi điên dần bình tĩnh lại.
Ông ta lạnh lùng nhìn đám mây sấm sét đó, nghiến răng nói: “Thần y Lâm, tôi không tin! Tôi không tin cậu có thể chống đỡ được. Lần này cậu phải chết!”
Ầm!
Sâu trong đám mây sấm sét phát ra tiếng va chạm chói tai.
Sau đó cả đám đám mây sấm sét thay đổi.
Màu xanh đậm ban đầu của chúng dần biến thành một màu trắng toát.
Đây là màu còn nhợt nhạt hơn cả sát khí, chỉ nhìn thôi người ta cũng có cảm giác cô quạnh, hoang tàn, đổ nát.
“Thần y Lâm, nhìn cho kỹ đi, đây mới là sức mạnh thật sự của thần lôi. Cậu sẽ nhìn thấy sức mạnh Chân Lôi, nhìn thấy sự nổi giận của thiên nhiên, nhìn thấy cái chết và sự tuyệt vọng”, Cổn Thiên Lôi gào lên.
“Chân Lôi?”
Lâm Chính khó khăn ngẩng đầu lên nhìn đám mây sấm sét màu trắng toát đó, đồng tử co rụt.
Nhưng lần này anh không sử dụng sát khí để tạo ra lớp phòng thủ nữa, mà lấy tất cả sát khí bao phủ lấy cả người mình.
Một lúc sau, trên người Lâm Chính bộc phát từng thần quang màu trắng, hệt như khoác lên một bộ áo giáp trắng tuyết, cực kỳ uy nghiêm hệt như thiên thần.
Anh ngẩng đầu lên nhìn đám mây sấm sét màu trắng, sau đó bỗng nhảy lên lao về phía đám mây sấm sét.
“Cái gì?”
Cằm Cổn Thiên Lôi như sắp rơi xuống đất.
Còn có người không sợ chết vậy à? Không bỏ chạy mà còn lao vào trong đám mây sấm sét.
Đang gấp gáp đi đầu thai hả?
“Cậu ta đang muốn chết sao?”
“Đây là đang tự sát ư?”
“Thần y Lâm”.
Mọi người đều khiếp sợ, có người còn thét lên.
Không lâu sau bay vào trong đám mây sấm sét.
Sức mạnh Chân Lôi trong đám mây sấm sét bùng phát nhưng lại vì Lâm Chính lao vào mà sấm chớp không đánh xuống, ngược lại nổ tung vào bên trong đám mây sấm sét.
Từng tiếng nổ vang lên từ trong đám đám mây sấm sét.
Rầm rầm rầm!
Tiếng sấm ầm ầm liên tục vang lên, sau đó là một loạt luồng sấm sét phóng ra từ đám đám mây sấm sét, dù lớn hay nhỏ đều chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời đen kịt.
Mọi người sững sờ liếc nhìn.
Đám mây sấm sét trên đầu mở rộng ra, rồi thu hẹp lại.
Kéo dài tận một phút, sau đó dần dịu xuống.
Nhưng lần này, đám đám mây sấm sét không còn đánh xuống phía dưới, mà thu hẹp lại một chút, sau đó nhỏ dần.
Đám mây sấm sét dường như đang tan biến.
Hô hấp của mọi người đều căng chặt.
“Lẽ nào… sắp kết thúc rồi?”, Thẩm Niên Hoa ngơ ngác nói.
Chương 3103: Bóng dáng thiên thần
“Đám mây sấm sét sắp tan biến”.
"Tốt quá! Tốt quá rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
"Trận pháp này bị phá rồi!"
Đám người bên dưới nhảy cẫng hoan hô, nhìn những đám mây sấm sét đang tan rã, vui mừng rơi nước mắt.
"Thần y Lâm đã ngăn được đám mây sấm sét!"
"Tốt quá!"
"Thần y Lâm đâu? Cậu ấy sao vậy?"
"Mau, mau cứu Thần y Lâm! Mau cứu cậu ấy!"
"Mọi người mau đi theo tôi vào trong đám mây sấm sét cứu người!"
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa đột nhiên đứng dậy hét lớn.
Người của Cửu Trại chen nhau lao tới, muốn đi cứu người.
Những người còn lại trong Thiên Tính Gia cũng vội vàng đứng dậy.
Nhưng lúc này, đám người còn lại của Thánh Sơn lại đứng chặn trước mặt, ngăn cản mọi người.
“Các người làm gì vậy?”, Thẩm Niên Hoa bắt đầu sốt sắng, trợn mắt nói.
"Có lẽ thần y Lâm đã tan thành tro bụi trong đám mây sấm sét rồi, các người đừng đi cứu nữa”, cường giả Thánh Sơn thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Thẩm Niên Hoa nôn nóng nói: "Thần y Lâm sống chết còn chưa rõ! Sao lại không cứu chứ? Các người mau cút khỏi đây đi. Nếu không có thần y Lâm thì các người đã chết từ lâu rồi. Sao lại dám ở đây lấy oán báo ơn chứ?"
"Lấy oán báo ơn ư? Thần y Lâm chẳng qua chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi, hắn căn bản không cứu chúng ta, càng huống hồ nếu hắn không chết thì chẳng phải bọn tôi sẽ chết sao? Hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng cứu hắn, tôi nghĩ các người nên cân nhắc cho bản thân trước đi đã”, người đó cười khẩy nói.
Sắc mặt Bạch Nan Ly u ám, trầm giọng nói: "Bây giờ các người đều là nỏ hết đà, nếu thật sự muốn đánh, ai thắng ai thua cũng chưa chắc!"
"Ha ha, chúng tôi không có ý định giết các người, bây giờ chúng tôi đều bị thương, khó có thể chống đỡ được bao lâu, chúng tôi chỉ cần ngăn cản các người một thời gian là được. Đợi đám mây sấm sét hoàn toàn nuốt chửng thần y Lâm, thần y Lâm hoàn toàn bị giết chết thì chúng tôi sẽ trở về Thánh Sơn. Về đến Thánh Sơn, chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này với Long Thiên Tử, đến lúc đó, chủ thượng của chúng tôi sẽ dẫn theo vô số cường giả đến đi trả thù các người! Mỗi người trong số các người đều sẽ chết không toàn thây, đầu của các người sẽ bị chúng tôi treo trên cây Vạn Đầu Thụ dưới chân Thánh Sơn, từng mảnh máu thịt của các người sẽ trở thành đá tảng của võ trường Thánh Sơn!"
"Ha ha ha ha...”
Đám cường giả Thánh Sơn bật cười điên cuồng.
Mọi người đều run rẩy vì tức giận, nắm tay siết chặt.
"Ai thắng ai thua còn chưa biết! Mọi người đừng phí lời với chúng, giết luôn là được, Niên Hoa, cô dẫn người đi cứu thần y Lâm, tôi thay cô khống chế bọn chúng!"
Bạch Nan Ly gầm gừ, nuốt một viên đan dược được mang đến từ Giang Thành, sau đó lao về phía các cao thủ Thánh Sơn.
"Mau, mau giúp đỡ!"
Trại chủ Nhị Trại đứng dậy nói.
"Trại chủ Nhị Trại, sự việc đã đến nước này, ông còn muốn giúp đỡ gì chứ? Mau dẫn người rời khỏi đây mới là quyết định đúng đắn! Nếu chúng ta bước lên chém giết, đả thương những cao thủ Thánh Sơn này thì tội của chúng ta sẽ càng lớn, Thánh Sơn sẽ không tha cho chúng ta đâu”, trại chủ Tam Trại ngập ngừng nói nhỏ.
“Ông nói cái gì?”, trại chủ Nhị Trại sửng sốt.
"Người Cửu Trại không có khả năng là đối thủ của đám người Thánh Sơn. Thần y Lâm chết chắc rồi. Nếu Thần y Lâm chết, cho dù hôm nay chúng ta thắng thì sau này cũng sẽ bị Thánh Sơn tính sổ! Đến lúc đó, tội nghiệt của chúng ta sẽ càng lớn, cho nên tôi đề nghị, vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng, mau chóng rời khỏi đây đi!", trại chủ Tam Trại trầm giọng nói.
Nghe vậy, nhiều người liếc nhìn trại chủ Tam Trại với ánh mắt khác thường.
Tam Trại và Cửu Trại không hợp nhau, Cửu Trại rời đi là do bị Tam Trại ép buộc, trại chủ Tam Trại đương nhiên không muốn Cửu Trại tới cứu Thiên Tính Gia, như vậy địa vị của bọn họ sẽ rất lúng túng.
"Cho nên trại chủ Tam Trại, ông muốn chúng tôi rời đi sao? Muốn chúng tôi làm kẻ vong ân phụ nghĩa? Ông nhìn cho kỹ đi, là người của Cửu Trại đến cứu chúng ta, là thần y Lâm liều mạng xông lên trước ngăn cản đám mây sấm sét cho chúng ta. Nếu bây giờ chúng ta rời đi thì chẳng phải sẽ bị người đời chê cười sao? Con cháu đời sau sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào?”, trại chủ Lục Trại căm phẫn nói.
"Đúng vậy, bây giờ chạy trốn thì có khác gì Trấn Trầm Hổ? Các vị, cùng tôi xông tới, tiếp viện cho Cửu Trại!", trại chủ Bát Trại hô hào.
"Giết!"
Những người còn lại không do dự nữa, hét lớn lao về phía trước.
Với sự giúp đỡ của nhóm người này, đám người Thánh Sơn không thể cầm cự được nữa, từng người một bị dồn vào một góc.
Nhìn ngục giam sấm sét còn chưa tan biến sau lưng, đám người Thánh Sơn vô cùng căng thẳng.
"Chuyện này là sao? Sao thứ này vẫn chưa tan biến?"
"Cổn Thiên Lôi đại nhân, hãy nghĩ cách để chúng tôi rời đi!"
Một người Thánh Sơn tóm lấy Cổn Thiên Lôi đang sống dở chết dở, gầm lên thảm thiết.
Nhưng lúc này, Cổn Thiên Lôi đã hồn bay phách tán, ngây ra như phỗng.
Rõ ràng, ông ta vẫn không thể chấp nhận việc Lâm Chính đã ngăn cản được đám mây sấm sét.
"Đồ rác rưởi! Ông cũng xứng gọi là thần tướng sao?"
Đám cao thủ Thánh Sơn không kiềm chế được cơn giận, cũng không thèm để tâm đến Cổn Thiên Lôi, ném ông ta xuống đất, sau đó xoay người, định cùng nhau phá vỡ ngục giam sấm sét, rời khỏi nơi này.
Lúc này, hơn chục luồng sấm sét đã trở nên hết sức mảnh mai, chỉ dày bằng ngón tay do đám mây sấm sét dần dần tiêu tán.
Nhưng dù như vậy, lực sấm sét bên trên vẫn rất mạnh, người bình thường không thể chạm vào, nếu không sẽ lập tức hóa thành than.
Mọi người chỉ có thể dùng khí kình đẩy lùi lực sấm sét này từng chút một.
"Ha ha, tốt! Tốt! Nếu cố gắng thêm chút nữa thì chúng ta có thể chạy thoát!"
Đám cao thủ Thánh Sơn mừng rỡ như điên.
"Mau ngăn cản bọn chúng, nhất định không được thả bọn chúng đi, nếu không ngày mai Long Thiên Tử sẽ tìm đến giết chúng ta, diệt khẩu, diệt khẩu!", trại chủ Nhị Trại gầm lên.
Mọi người liều chết đánh giết.
Tuy nhiên, đám cao thủ Thánh Sơn cũng đã rơi vào đường cùng, sao có thể không dùng hết sức mình chứ? Bọn chúng đều dùng hết tất cả những lợi thế của mình để ngăn cản.
Trong chốc lát, đám người Bạch Nan Ly không thể khống chế được bọn chúng.
Nhìn thấy ngục giam sấm sét sắp bị xé toạc, mọi người lo lắng, lòng như lửa đốt.
Cuối cùng!
"Thành công rồi!"
Một cao thủ Thánh Sơn nhìn thấy lỗ thủng trước mặt, vui mừng khôn xiết, lập tức lao ra ngoài.
"Không hay rồi!"
Đám người trại chủ Nhị Trại kinh ngạc biến sắc.
Đám cao thủ Thánh Sơn còn lại nối đuôi nhau vào theo, lần lượt rời khỏi ngục giam sấm sét, muốn bỏ chạy thật xa.
"Toang rồi!"
"Một khi bọn chúng trở về Thánh Sơn, Long Thiên Tử nhất định sẽ truy sát chúng ta, chúng ta sắp phải chết rồi!”
"Tôi đã nói với các người đừng lo chuyện bao đồng, bây giờ Thiên Tính Gia chắc chắn sẽ bị diệt tộc! Chắc chắn sẽ bị diệt tộc!", trại chủ Tam Trại lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ quát tháo.
Mọi người đều im lặng.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Một tia sét đột nhiên lao ra từ đám mây sấm sét, đánh thẳng vào vị trí tên cường giả Thánh Sơn đã chạy xa nhất.
Trong phút chốc, tên cường giả Thánh Sơn đó tan thành mây khói, hóa thành khói xanh, chết tức tưởi.
"Cái gì?"
Đám đông vô cùng kinh hoàng, ngước mắt lên nhìn đám mây sấm sét trên bầu trời.
Đám mây sấm sét tan biến, bóng dáng thiên thần được bao quanh bởi với ngọn lửa bốc cháy và tia chớp, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người!
Chương 3104: Thiên Kiếp Lôi Thân
Ai vậy?
Là Lâm Chính!
Thần y Lâm ở Giang Thành!
Mọi người đều chấn động, trố mắt liếc nhìn!
Vẻ kinh ngạc và khiếp sợ viết rõ trên mỗi khuôn mặt.
Vậy mà anh ấy vẫn còn sống? Hơn nữa... có thay đổi như vậy!
Luồng sấm sét bao quanh cơ thể đó là gì? Ngọn lửa bùng cháy kia lại là gì? Không ai biết, nhưng mọi người đều sáng tỏ một điểm! Giờ khắc này, Lâm Chính nhất định đã thăng hoa, trở thành vô địch!
Chỉ một cú hất tay, những cường giả Thánh Sơn khác gần như sợ chết khiếp, liều mạng bỏ chạy.
"Ai cho phép các người rời đi?"
Giọng nói của Lâm Chính giống như một vị thần, vang vọng khắp bốn phía.
Mọi người đều bị chấn động, tâm thần run rẩy, đầu óc choáng váng, không đứng dậy nổi.
Một nhóm cường giả Thánh Sơn miễn cưỡng chống đỡ chạy về phía trước, nhưng đổi lại vẫn là những luồng sấm sét vô tình.
Bùm!
Những luồng sét kinh hoàng xé toang bầu trời, chém giết quyết liệt vào giữa đám cường giả Thánh Sơn.
Ngay lập tức, lại có một vài người hóa thành làn khói xanh.
Các cường giả Thánh Sơn tái mặt, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Nhưng đôi chân sao có thể chạy nhanh hơn tia chớp?
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Vài tia chớp xẹt qua, lại thêm mấy người hóa thành làn khói xanh, chết tức tưởi.
Đây là loại sức mạnh thần thông gì vậy?
Đám người còn lại đã nhìn thấy Lôi Thuật cấp độ này bao giờ đâu? Cổn Thiên Lôi cũng chưa từng có thủ đoạn như vậy!
Chạy trốn... cũng vô dụng, mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính!
"Thần y Lâm! Xin tha mạng! Xin tha mạng, thần y Lâm!!"
Những người còn lại hoàn toàn sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, điên cuồng quỳ lạy bóng dáng của vị thần trên bầu trời, cầu xin sự thương xót.
Nhưng hoàn toàn vô ích!
Lâm Chính không nói lời nào, lại giơ tay lên, mấy luồng sấm sét đáng sợ bộc phát từ trong lòng bàn tay anh, thẳng thừng công kích.
Bùm bùm bùm! Khi luồng sấm sét giáng xuống đất, tia chớp lóe lên, mấy cao thủ Thánh Sơn biến thành khói mù tiêu tan, tất cả như bụi phấn lắng xuống.
Người xung quanh đều sững sờ, Lâm Chính giơ tay đã quét sạch toàn bộ đám cường giả Thánh Sơn!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ?
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Thần y Lâm... sao lại có thủ đoạn như vậy?"
Bạch Nan Ly trố mắt nhìn theo, khuôn mặt đầy vẻ đờ đẫn.
Thẩm Niệm Hoa há miệng, nhưng không thể trả lời.
Đám người Thiên Tính Gia có biểu cảm khác nhau, có người sững sờ, có người kinh ngạc, vô số ánh mắt nhìn thẳng.
“Ha ha ha ha ha!”, lúc này, một tràng cười điên cuồng truyền ra khắp nơi.
Mọi người sức tỉnh sau cú sốc, nhìn về phía phát ra âm thanh, vậy mà lại là Cổn Thiên Lôi!
Ông ta đang dựa vào một tảng đá lớn, cả người be bét máu, cơ thể tàn tật nhếch nhác, lúc này đã khá hơn vừa nãy.
Ông ta cười lớn, đôi mắt lộ rõ vẻ không cam lòng và sự phẫn nộ sâu sắc. Ông ta không dám tin, nhưng lại không thể không tin, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Ông cười cái gì?”, có người lạnh lùng hỏi.
"Tôi ư? Ha ha, tôi cười ông trời bất công! Tôi cười số phận trêu người! Tôi cười cả cuộc đời tôi lại không thắng được một cái chớp mắt của người khác! Tôi tu luyện Lôi Thuật mấy chục năm, trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng khó khăn lắm mới luyện thành Thiên Kiếp Lôi Thân. Trái lại người này trong lúc chém giết tranh đấu trong Vô Thượng Chân Lôi lại đạt được sự thăng hoa, cơ thể hấp thu Thiên Địa Chân Lôi, góp phần tạo thành Thiên Kiếp Lôi Thân? Ha ha ha ha ha... ông nói xem có nực cười không? So sánh với cả cuộc đời của tôi thì có nực cười không? Ha ha ha...”
Cổn Thiên Lôi cười lớn nhưng nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.
Đó là một nụ cười thê lương, nụ cười không cam lòng.
Mọi người đều im lặng.
Không ai ngờ được rằng, Lâm Chính có thể hấp thu Thiên Địa Chân Lôi, đạt được Thiên Kiếp Lôi Thân!
Sự may mắn và tạo hóa tốt đến mức nào chứ!
Vô số người nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, chỉ thấy anh từ từ giáng xuống từ trên bầu trời, đứng trước mặt Cổn Thiên Lôi sắp chết.
Giờ khắc này, cả người Lâm Chính toát ra lôi hỏa kinh người, trong mắt tràn ngập tia chớp, lông mày và mái tóc dài bốc cháy thành ngọn lửa màu trắng, khí phách hiên ngang, tuyệt thế vô song.
Chương 3105: Là ông quá kém cỏi
"Cậu... thật may mắn!"
Khuôn mặt Cổn Thiên Lôi mang theo vẻ ngưỡng mộ và chế giễu.
Ông ta ghen tị với những người may mắn, nhưng lại coi thường loại người này, trong mắt ông ta, may mắn không phải là thực lực, suy cho cùng, không ai có thể gặp may mắn trong suốt cả cuộc đời.
"May mắn ư?"
Lâm Chính hờ hững liếc nhìn ông ta: "Ông cho rằng tôi có thể đạt được Thiên Kiếp Lôi Thân là may mắn sao?"
"Chẳng lẽ không phải à?", Cổn Thiên Lôi khinh thường cười nói: "Thiên Địa Thần Lôi là loại sức mạnh đáng sợ đến mức nào, muốn hấp thu chuyển hóa thành năng lượng của mình, từ đó tạo thành Thiên Kiếp Lôi Thân thì cần phải vô cùng hiểu biết về Lôi Thuật, cần có thực lực bản thân cực mạnh, cần có cả trí tuệ, tích lũy kinh nghiệm và kỹ thuật!”
“Cả đời tôi tu luyện Lôi Thuật, ước mơ có thể đạt tới Thiên Kiếp Lôi Thân, nhưng mấy chục năm khổ luyện vẫn không được, mỗi lần rèn luyện để đạt tới Thiên Kiếp Lôi Thân, tôi chỉ có thể tăng thêm chưa tới 10% tiến độ. Mỗi lần tiến vào Thiên Kiếp Lôi Thân phải cần chuẩn bị trước cả năm năm. Tôi đã trải qua bốn lần, nhưng bây giờ tiến độ của Thiên Kiếp Lôi Thân còn chưa đến 30%! Tôi đã chăm chỉ cần cù như vậy, tu luyện suốt mấy chục năm lại không bằng khoảnh khắc chớp mắt của cậu! Nếu không phải là may mắn thì có thể là gì?"
Cổn Thiên Lôi hùng hồn nói, càng nói, ông ta càng mỉa mai, còn cười nhạo chính mình.
Sự đố kỵ và không cam tâm rất rõ ràng.
Ý nghĩa từng câu chữ cũng rất rõ ràng.
Ông ta thua Lâm Chính, không phải vì ông ta không đủ thực lực, mà vì số phận ông trời đã sắp đặt.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu liên tục.
"Sai rồi, sai rồi...”
Cổn Thiên Lôi cười khẩy: "Tôi sai ở chỗ nào?"
"Đều sai hết, hơn nữa còn là sai lầm lớn”, Lâm Chính thờ ơ nói.
"Ồ?" Cổn Thiên Lôi cau mày, còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Chính đã nói thẳng.
"Tôi thừa nhận Thiên Địa Thần Lôi quả nhiên rất phi phàm, có thể nói là sức mạnh linh hồn đất trời và sự ngưng tụ tất cả tinh hoa để tạo thành, cũng là sức mạnh trời sinh! Thế nhưng... sức mạnh này cũng không giết được tôi!"
"Không giết được cậu sao?", Cổn Thiên Lôi ngơ ngác.
"Đúng, không giết được tôi! Bởi vì sức mạnh của tôi cũng thuộc loại này!"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó giơ tay lên, khẽ nắm lại.
Bùm!
Một ngọn lửa nhợt nhạt mênh mông bỗng bùng phát từ cơ thể anh, cùng với sát khí nguyên thủy nhất của tộc Ẩn Ma, hóa thành một cây cột màu trắng bay vút lên trời, xuyên thủng bầu trời.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bầu trời dường như bị xuyên thủng bởi ngọn lửa trắng cao vút này.
Nhiệt độ tàn khốc bao phủ phạm vi cả trăm cây số.
Mọi người chỉ cảm thấy như đang ở trong một cái lò lửa khổng lồ, nhiệt độ của bản thân đã đạt đến cực hạn, chỉ cần Lâm Chính tăng nhiệt độ của ngọn lửa lên thì tất cả mọi người đều sẽ bị nướng chín.
"Đây là gì?"
Đôi mắt của Cổn Thiên Lôi mở to, vô cùng khó tin.
Giờ khắc này, dường như Lâm Chính có mối liên hệ với mặt trời và mặt trăng, cứ như sắp hòa làm một thể với trời đất!
Đây là loại sức mạnh huyền diệu gì? Loại năng lượng nghịch thiên khó tin gì đây?
"Dù loại sức mạnh của tôi cũng không thể làm lay động Thiên Địa Thần Lôi, tôi nghĩ thần lôi cũng khó mà giết được tôi nhỉ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chuyện này... chuyện này không thể nào... không thể nào...”, Cổn Thiên Lôi trợn tròn mắt.
"Mặc dù tôi bị thần lôi rất đánh rất nhếch nhác, nhưng thần lôi không giết được tôi, bị tôi hấp thu chỉ là vấn đề thời gian! Cho nên, tôi không dựa vào may mắn, mà dựa vào thực lực! Còn ông ông thể luyện được Thiên Kiếp Lôi Thân không phải vì không may mắn mà vì ông... quá kém cỏi! Hiểu không?", Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Cổn Thiên Lôi sửng sốt, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời, đứng yên như pho tượng...
Bốn luồng sấm sét tấn công liên tiếp mà lại không chết…
Người này là quái thái à?
Cổn Thiên Lôi phải nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khác.
Nếu là một người bình thường, đừng nói là bốn đòn tấn công, dù chỉ là một cũng đã bị tan thành mây khói rồi.
Nhưng Lâm Chính vẫn còn chống đỡ được.
Cực kỳ lợi hại.
“Tôi rơi vào tay người này, không oan, không oan, chỉ tiếc là… người này cũng phải chết trong tay tôi, ha ha, có thể chôn cùng người này, không tiếc! Không tổn thất! Ha ha ha…”, Cổn Thiên Lôi bật cười, chế giễu nhìn Lâm Chính.
Luồng sấm sét thứ năm tiếp đó, phải xem người này đỡ được thế nào.
Lâm Chính chống đỡ được bốn luồng sấm sét mà không ngã, khiến người bên dưới cảm thấy có một chút hy vọng.
Họ thận trọng ngẩng đầu lên nhìn bóng người bị sấm sét đánh cho cháy đen trên bầu trời đó, ánh mắt chẳng nhúc nhích, đầy vẻ đợi mong.
Nhưng lúc này đám mây sấm sét lại xao động.
Lần này thứ khuấy động bên trong nó không phải là một luồng sấm sét đơn lẻ, mà là dày đặc, vô số.
Mọi người đều kinh hãi.
Trại chủ Nhị Trại trợn to mắt nhìn, sau đó mặt không còn chút máu, hoàn toàn hóa đá.
“Mười tám… mười tám luồng sấm sét … sao lại thế?”
“Ha ha ha, kết thúc rồi”, Cổn Thiên Lội nhìn cảnh tượng trong đám mây sấm sét cảm thấy vui mừng khôn xiết, vỗ tay liên tục.
Người bên cạnh tức quá cầm kiếm chém vào người ông ta, máu phun ra.
Nhưng ông ta lại không cảm thấy đau đớn, trên môi vẫn là nụ cười ngông cuồng đó.
Mười tám luồng sấm sét! Đủ để kết thúc mọi thứ.
Lâm Chính chống đỡ được một hai luồng sấm sét nhưng có thể chống đỡ được mười tám luồng sấm sét liên tiếp sao?
Mọi thứ đều tan thành mây khói.
Mọi người ở đó đều cực kỳ tuyệt vọng.
Bạch Nan Ly ngồi xuống đất nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo.
Thẩm Niêm Hoa cũng ngây người đứng đó, không biết làm gì.
Nhìn sấm chớp cuồn cuộn trong đám mây sấm sét, trong đầu mọi người đều trống rỗng.
Cuối cùng.
Ầm!
Mười tám luồng sấm sét đã tích tụ xong.
Luồng sấm sét đầu tiên không khách sáo gì đánh vào Lâm Chính.
Bốp!
Tầng phòng thủ vừa được tạo ra lập tức bị đánh vỡ.
Ầm!
Luồng sấm sét thứ hai tiếp tục đánh xuống, xuyên qua tầng phòng thủ đã bị vỡ đó đánh thẳng vào trên người Lâm Chính.
“A!”
Lâm Chính kêu lên một tiếng đau đớn, cả người run rẩy không thôi.
Nhưng anh không từ bỏ, vẫn tiếp tục ngưng tụ những sát khí đã vỡ đó như thể vẫn muốn tiếp tục tạo ra tầng phòng thủ.
Nhưng thần lôi thứ ba, thứ tư, thứ năm liên tục đánh xuống.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mười tám tia thần lôi đều đánh xuống.
Thần lôi vô tình, hung hăng tấn công, tầng phòng thủ của Lâm Chính bị phá vỡ hoàn toàn, những người khác cũng bị luồng sấm sét bao phủ, biến mất trong tia sáng màu trắng đó.
Mặt đất bên dưới bị sấm chớp đánh trúng, nổ tung.
Uy lực của vụ nổ lan ra xung quanh.
Không ít người bị uy lực của vụ nổ đánh cho lật nhào, thậm chí bị sét đánh bất tỉnh.
Hiện trường rất hỗn loạn.
Mọi người tháo chạy ra khắp bốn phía nhưng ong vỡ tổ, không có chỗ trốn.
“Lần này nên kết thúc rồi nhỉ?”
Cổn Thiên Lôi tựa lưng vào một tảng đá, sắc mặt trắng bệch, cố sức thở hổn hển, tầm mắt vẫn nhìn vào không trung.
Lâm Chính mà chết thì không ai có thể ngăn được thần lôi, sức mạnh tiếp theo của thần lôi sẽ có tác dụng với tất cả những người ở dưới đất bên này.
Chẳng mấy chốc, cả mặt đất và người ở đó đều bị sức mạnh của thần lôi xé tan.
Không ai có thể sống sót.
Cổn Thiên Lôi lặng lẽ nhìn theo.
Mặc dù không cam lòng nhưng ông ta cũng chấp nhận.
Nhưng lúc này đồng tử ông ta bỗng co rụt lại, khó tin nhìn vào không trung.
Nhìn thấy sấm chớp nơi đó tan đi.
Một người bị đánh cháy đen… vẫn lơ lửng giữa không trung.
Không phải là Lâm Chính thì có thể là ai.
Chương 3102: Tán loạn
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể”.
Cổn Thiên Lôi như sắp phát điên, khàn giọng hét lên.
Tiếng hét này làm mọi người giật mình.
Mọi người đều nhìn lên không trung.
Nhưng lại nhìn thấy quanh bóng người trong không trung toàn là khói xanh, cả người đã cháy đen, máu thịt lẫn lộn, da thịt bị xé toạc, cực kỳ thê thảm.
Nhưng… anh vẫn chưa chết.
Có thể nhìn thấy phần nội tạng ngoài da thịt bị đánh trúng trên ngực, nhiều người có thể nhìn thấy rõ trái tim đang đập của Lâm Chính.
“Thần y Lâm vẫn chưa chết à?”
“Trời… trời ạ, không chết sao?”
“Rốt cuộc anh ta làm thế nào đấy?”
Mọi người run rẩy, thất thanh gào lên.
Không ai dám tin những gì mình nhìn thấy.
Bị tận mười tám thần lôi đánh trúng mà không chết, chuyện này đáng sợ thế nào…
Cả người Lâm Chính vẫn còn hơi run rẩy, miệng mấp máy hồi lâu mới có thể phát ra tiếng, khí tức yếu ớt trước đó cũng dần hồi phục.
Cơ thể anh đang tự chữa lành.
Lâm Chính đã sử dụng Hồng Mông Long Châm để làm cho cơ thể mình có khả năng tự chữa lành cực mạnh trong thời gian này.
Phần bị thương trước ngực dần tự lành lại, vết thương trên người cũng ngừng chảy máu, dần khép miệng.
Nhưng muốn lành lặn như ban đầu trong thời gian ngắn là không thể được.
Lúc này đám mây sấm sét lại tích tụ sức mạnh sấm chớp lần nữa.
Cổn Thiên Lôi nổi điên dần bình tĩnh lại.
Ông ta lạnh lùng nhìn đám mây sấm sét đó, nghiến răng nói: “Thần y Lâm, tôi không tin! Tôi không tin cậu có thể chống đỡ được. Lần này cậu phải chết!”
Ầm!
Sâu trong đám mây sấm sét phát ra tiếng va chạm chói tai.
Sau đó cả đám đám mây sấm sét thay đổi.
Màu xanh đậm ban đầu của chúng dần biến thành một màu trắng toát.
Đây là màu còn nhợt nhạt hơn cả sát khí, chỉ nhìn thôi người ta cũng có cảm giác cô quạnh, hoang tàn, đổ nát.
“Thần y Lâm, nhìn cho kỹ đi, đây mới là sức mạnh thật sự của thần lôi. Cậu sẽ nhìn thấy sức mạnh Chân Lôi, nhìn thấy sự nổi giận của thiên nhiên, nhìn thấy cái chết và sự tuyệt vọng”, Cổn Thiên Lôi gào lên.
“Chân Lôi?”
Lâm Chính khó khăn ngẩng đầu lên nhìn đám mây sấm sét màu trắng toát đó, đồng tử co rụt.
Nhưng lần này anh không sử dụng sát khí để tạo ra lớp phòng thủ nữa, mà lấy tất cả sát khí bao phủ lấy cả người mình.
Một lúc sau, trên người Lâm Chính bộc phát từng thần quang màu trắng, hệt như khoác lên một bộ áo giáp trắng tuyết, cực kỳ uy nghiêm hệt như thiên thần.
Anh ngẩng đầu lên nhìn đám mây sấm sét màu trắng, sau đó bỗng nhảy lên lao về phía đám mây sấm sét.
“Cái gì?”
Cằm Cổn Thiên Lôi như sắp rơi xuống đất.
Còn có người không sợ chết vậy à? Không bỏ chạy mà còn lao vào trong đám mây sấm sét.
Đang gấp gáp đi đầu thai hả?
“Cậu ta đang muốn chết sao?”
“Đây là đang tự sát ư?”
“Thần y Lâm”.
Mọi người đều khiếp sợ, có người còn thét lên.
Không lâu sau bay vào trong đám mây sấm sét.
Sức mạnh Chân Lôi trong đám mây sấm sét bùng phát nhưng lại vì Lâm Chính lao vào mà sấm chớp không đánh xuống, ngược lại nổ tung vào bên trong đám mây sấm sét.
Từng tiếng nổ vang lên từ trong đám đám mây sấm sét.
Rầm rầm rầm!
Tiếng sấm ầm ầm liên tục vang lên, sau đó là một loạt luồng sấm sét phóng ra từ đám đám mây sấm sét, dù lớn hay nhỏ đều chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời đen kịt.
Mọi người sững sờ liếc nhìn.
Đám mây sấm sét trên đầu mở rộng ra, rồi thu hẹp lại.
Kéo dài tận một phút, sau đó dần dịu xuống.
Nhưng lần này, đám đám mây sấm sét không còn đánh xuống phía dưới, mà thu hẹp lại một chút, sau đó nhỏ dần.
Đám mây sấm sét dường như đang tan biến.
Hô hấp của mọi người đều căng chặt.
“Lẽ nào… sắp kết thúc rồi?”, Thẩm Niên Hoa ngơ ngác nói.
Chương 3103: Bóng dáng thiên thần
“Đám mây sấm sét sắp tan biến”.
"Tốt quá! Tốt quá rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
"Trận pháp này bị phá rồi!"
Đám người bên dưới nhảy cẫng hoan hô, nhìn những đám mây sấm sét đang tan rã, vui mừng rơi nước mắt.
"Thần y Lâm đã ngăn được đám mây sấm sét!"
"Tốt quá!"
"Thần y Lâm đâu? Cậu ấy sao vậy?"
"Mau, mau cứu Thần y Lâm! Mau cứu cậu ấy!"
"Mọi người mau đi theo tôi vào trong đám mây sấm sét cứu người!"
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa đột nhiên đứng dậy hét lớn.
Người của Cửu Trại chen nhau lao tới, muốn đi cứu người.
Những người còn lại trong Thiên Tính Gia cũng vội vàng đứng dậy.
Nhưng lúc này, đám người còn lại của Thánh Sơn lại đứng chặn trước mặt, ngăn cản mọi người.
“Các người làm gì vậy?”, Thẩm Niên Hoa bắt đầu sốt sắng, trợn mắt nói.
"Có lẽ thần y Lâm đã tan thành tro bụi trong đám mây sấm sét rồi, các người đừng đi cứu nữa”, cường giả Thánh Sơn thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Thẩm Niên Hoa nôn nóng nói: "Thần y Lâm sống chết còn chưa rõ! Sao lại không cứu chứ? Các người mau cút khỏi đây đi. Nếu không có thần y Lâm thì các người đã chết từ lâu rồi. Sao lại dám ở đây lấy oán báo ơn chứ?"
"Lấy oán báo ơn ư? Thần y Lâm chẳng qua chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi, hắn căn bản không cứu chúng ta, càng huống hồ nếu hắn không chết thì chẳng phải bọn tôi sẽ chết sao? Hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng cứu hắn, tôi nghĩ các người nên cân nhắc cho bản thân trước đi đã”, người đó cười khẩy nói.
Sắc mặt Bạch Nan Ly u ám, trầm giọng nói: "Bây giờ các người đều là nỏ hết đà, nếu thật sự muốn đánh, ai thắng ai thua cũng chưa chắc!"
"Ha ha, chúng tôi không có ý định giết các người, bây giờ chúng tôi đều bị thương, khó có thể chống đỡ được bao lâu, chúng tôi chỉ cần ngăn cản các người một thời gian là được. Đợi đám mây sấm sét hoàn toàn nuốt chửng thần y Lâm, thần y Lâm hoàn toàn bị giết chết thì chúng tôi sẽ trở về Thánh Sơn. Về đến Thánh Sơn, chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này với Long Thiên Tử, đến lúc đó, chủ thượng của chúng tôi sẽ dẫn theo vô số cường giả đến đi trả thù các người! Mỗi người trong số các người đều sẽ chết không toàn thây, đầu của các người sẽ bị chúng tôi treo trên cây Vạn Đầu Thụ dưới chân Thánh Sơn, từng mảnh máu thịt của các người sẽ trở thành đá tảng của võ trường Thánh Sơn!"
"Ha ha ha ha...”
Đám cường giả Thánh Sơn bật cười điên cuồng.
Mọi người đều run rẩy vì tức giận, nắm tay siết chặt.
"Ai thắng ai thua còn chưa biết! Mọi người đừng phí lời với chúng, giết luôn là được, Niên Hoa, cô dẫn người đi cứu thần y Lâm, tôi thay cô khống chế bọn chúng!"
Bạch Nan Ly gầm gừ, nuốt một viên đan dược được mang đến từ Giang Thành, sau đó lao về phía các cao thủ Thánh Sơn.
"Mau, mau giúp đỡ!"
Trại chủ Nhị Trại đứng dậy nói.
"Trại chủ Nhị Trại, sự việc đã đến nước này, ông còn muốn giúp đỡ gì chứ? Mau dẫn người rời khỏi đây mới là quyết định đúng đắn! Nếu chúng ta bước lên chém giết, đả thương những cao thủ Thánh Sơn này thì tội của chúng ta sẽ càng lớn, Thánh Sơn sẽ không tha cho chúng ta đâu”, trại chủ Tam Trại ngập ngừng nói nhỏ.
“Ông nói cái gì?”, trại chủ Nhị Trại sửng sốt.
"Người Cửu Trại không có khả năng là đối thủ của đám người Thánh Sơn. Thần y Lâm chết chắc rồi. Nếu Thần y Lâm chết, cho dù hôm nay chúng ta thắng thì sau này cũng sẽ bị Thánh Sơn tính sổ! Đến lúc đó, tội nghiệt của chúng ta sẽ càng lớn, cho nên tôi đề nghị, vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng, mau chóng rời khỏi đây đi!", trại chủ Tam Trại trầm giọng nói.
Nghe vậy, nhiều người liếc nhìn trại chủ Tam Trại với ánh mắt khác thường.
Tam Trại và Cửu Trại không hợp nhau, Cửu Trại rời đi là do bị Tam Trại ép buộc, trại chủ Tam Trại đương nhiên không muốn Cửu Trại tới cứu Thiên Tính Gia, như vậy địa vị của bọn họ sẽ rất lúng túng.
"Cho nên trại chủ Tam Trại, ông muốn chúng tôi rời đi sao? Muốn chúng tôi làm kẻ vong ân phụ nghĩa? Ông nhìn cho kỹ đi, là người của Cửu Trại đến cứu chúng ta, là thần y Lâm liều mạng xông lên trước ngăn cản đám mây sấm sét cho chúng ta. Nếu bây giờ chúng ta rời đi thì chẳng phải sẽ bị người đời chê cười sao? Con cháu đời sau sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào?”, trại chủ Lục Trại căm phẫn nói.
"Đúng vậy, bây giờ chạy trốn thì có khác gì Trấn Trầm Hổ? Các vị, cùng tôi xông tới, tiếp viện cho Cửu Trại!", trại chủ Bát Trại hô hào.
"Giết!"
Những người còn lại không do dự nữa, hét lớn lao về phía trước.
Với sự giúp đỡ của nhóm người này, đám người Thánh Sơn không thể cầm cự được nữa, từng người một bị dồn vào một góc.
Nhìn ngục giam sấm sét còn chưa tan biến sau lưng, đám người Thánh Sơn vô cùng căng thẳng.
"Chuyện này là sao? Sao thứ này vẫn chưa tan biến?"
"Cổn Thiên Lôi đại nhân, hãy nghĩ cách để chúng tôi rời đi!"
Một người Thánh Sơn tóm lấy Cổn Thiên Lôi đang sống dở chết dở, gầm lên thảm thiết.
Nhưng lúc này, Cổn Thiên Lôi đã hồn bay phách tán, ngây ra như phỗng.
Rõ ràng, ông ta vẫn không thể chấp nhận việc Lâm Chính đã ngăn cản được đám mây sấm sét.
"Đồ rác rưởi! Ông cũng xứng gọi là thần tướng sao?"
Đám cao thủ Thánh Sơn không kiềm chế được cơn giận, cũng không thèm để tâm đến Cổn Thiên Lôi, ném ông ta xuống đất, sau đó xoay người, định cùng nhau phá vỡ ngục giam sấm sét, rời khỏi nơi này.
Lúc này, hơn chục luồng sấm sét đã trở nên hết sức mảnh mai, chỉ dày bằng ngón tay do đám mây sấm sét dần dần tiêu tán.
Nhưng dù như vậy, lực sấm sét bên trên vẫn rất mạnh, người bình thường không thể chạm vào, nếu không sẽ lập tức hóa thành than.
Mọi người chỉ có thể dùng khí kình đẩy lùi lực sấm sét này từng chút một.
"Ha ha, tốt! Tốt! Nếu cố gắng thêm chút nữa thì chúng ta có thể chạy thoát!"
Đám cao thủ Thánh Sơn mừng rỡ như điên.
"Mau ngăn cản bọn chúng, nhất định không được thả bọn chúng đi, nếu không ngày mai Long Thiên Tử sẽ tìm đến giết chúng ta, diệt khẩu, diệt khẩu!", trại chủ Nhị Trại gầm lên.
Mọi người liều chết đánh giết.
Tuy nhiên, đám cao thủ Thánh Sơn cũng đã rơi vào đường cùng, sao có thể không dùng hết sức mình chứ? Bọn chúng đều dùng hết tất cả những lợi thế của mình để ngăn cản.
Trong chốc lát, đám người Bạch Nan Ly không thể khống chế được bọn chúng.
Nhìn thấy ngục giam sấm sét sắp bị xé toạc, mọi người lo lắng, lòng như lửa đốt.
Cuối cùng!
"Thành công rồi!"
Một cao thủ Thánh Sơn nhìn thấy lỗ thủng trước mặt, vui mừng khôn xiết, lập tức lao ra ngoài.
"Không hay rồi!"
Đám người trại chủ Nhị Trại kinh ngạc biến sắc.
Đám cao thủ Thánh Sơn còn lại nối đuôi nhau vào theo, lần lượt rời khỏi ngục giam sấm sét, muốn bỏ chạy thật xa.
"Toang rồi!"
"Một khi bọn chúng trở về Thánh Sơn, Long Thiên Tử nhất định sẽ truy sát chúng ta, chúng ta sắp phải chết rồi!”
"Tôi đã nói với các người đừng lo chuyện bao đồng, bây giờ Thiên Tính Gia chắc chắn sẽ bị diệt tộc! Chắc chắn sẽ bị diệt tộc!", trại chủ Tam Trại lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ quát tháo.
Mọi người đều im lặng.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Một tia sét đột nhiên lao ra từ đám mây sấm sét, đánh thẳng vào vị trí tên cường giả Thánh Sơn đã chạy xa nhất.
Trong phút chốc, tên cường giả Thánh Sơn đó tan thành mây khói, hóa thành khói xanh, chết tức tưởi.
"Cái gì?"
Đám đông vô cùng kinh hoàng, ngước mắt lên nhìn đám mây sấm sét trên bầu trời.
Đám mây sấm sét tan biến, bóng dáng thiên thần được bao quanh bởi với ngọn lửa bốc cháy và tia chớp, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người!
Chương 3104: Thiên Kiếp Lôi Thân
Ai vậy?
Là Lâm Chính!
Thần y Lâm ở Giang Thành!
Mọi người đều chấn động, trố mắt liếc nhìn!
Vẻ kinh ngạc và khiếp sợ viết rõ trên mỗi khuôn mặt.
Vậy mà anh ấy vẫn còn sống? Hơn nữa... có thay đổi như vậy!
Luồng sấm sét bao quanh cơ thể đó là gì? Ngọn lửa bùng cháy kia lại là gì? Không ai biết, nhưng mọi người đều sáng tỏ một điểm! Giờ khắc này, Lâm Chính nhất định đã thăng hoa, trở thành vô địch!
Chỉ một cú hất tay, những cường giả Thánh Sơn khác gần như sợ chết khiếp, liều mạng bỏ chạy.
"Ai cho phép các người rời đi?"
Giọng nói của Lâm Chính giống như một vị thần, vang vọng khắp bốn phía.
Mọi người đều bị chấn động, tâm thần run rẩy, đầu óc choáng váng, không đứng dậy nổi.
Một nhóm cường giả Thánh Sơn miễn cưỡng chống đỡ chạy về phía trước, nhưng đổi lại vẫn là những luồng sấm sét vô tình.
Bùm!
Những luồng sét kinh hoàng xé toang bầu trời, chém giết quyết liệt vào giữa đám cường giả Thánh Sơn.
Ngay lập tức, lại có một vài người hóa thành làn khói xanh.
Các cường giả Thánh Sơn tái mặt, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Nhưng đôi chân sao có thể chạy nhanh hơn tia chớp?
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Vài tia chớp xẹt qua, lại thêm mấy người hóa thành làn khói xanh, chết tức tưởi.
Đây là loại sức mạnh thần thông gì vậy?
Đám người còn lại đã nhìn thấy Lôi Thuật cấp độ này bao giờ đâu? Cổn Thiên Lôi cũng chưa từng có thủ đoạn như vậy!
Chạy trốn... cũng vô dụng, mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính!
"Thần y Lâm! Xin tha mạng! Xin tha mạng, thần y Lâm!!"
Những người còn lại hoàn toàn sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, điên cuồng quỳ lạy bóng dáng của vị thần trên bầu trời, cầu xin sự thương xót.
Nhưng hoàn toàn vô ích!
Lâm Chính không nói lời nào, lại giơ tay lên, mấy luồng sấm sét đáng sợ bộc phát từ trong lòng bàn tay anh, thẳng thừng công kích.
Bùm bùm bùm! Khi luồng sấm sét giáng xuống đất, tia chớp lóe lên, mấy cao thủ Thánh Sơn biến thành khói mù tiêu tan, tất cả như bụi phấn lắng xuống.
Người xung quanh đều sững sờ, Lâm Chính giơ tay đã quét sạch toàn bộ đám cường giả Thánh Sơn!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ?
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Thần y Lâm... sao lại có thủ đoạn như vậy?"
Bạch Nan Ly trố mắt nhìn theo, khuôn mặt đầy vẻ đờ đẫn.
Thẩm Niệm Hoa há miệng, nhưng không thể trả lời.
Đám người Thiên Tính Gia có biểu cảm khác nhau, có người sững sờ, có người kinh ngạc, vô số ánh mắt nhìn thẳng.
“Ha ha ha ha ha!”, lúc này, một tràng cười điên cuồng truyền ra khắp nơi.
Mọi người sức tỉnh sau cú sốc, nhìn về phía phát ra âm thanh, vậy mà lại là Cổn Thiên Lôi!
Ông ta đang dựa vào một tảng đá lớn, cả người be bét máu, cơ thể tàn tật nhếch nhác, lúc này đã khá hơn vừa nãy.
Ông ta cười lớn, đôi mắt lộ rõ vẻ không cam lòng và sự phẫn nộ sâu sắc. Ông ta không dám tin, nhưng lại không thể không tin, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Ông cười cái gì?”, có người lạnh lùng hỏi.
"Tôi ư? Ha ha, tôi cười ông trời bất công! Tôi cười số phận trêu người! Tôi cười cả cuộc đời tôi lại không thắng được một cái chớp mắt của người khác! Tôi tu luyện Lôi Thuật mấy chục năm, trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng khó khăn lắm mới luyện thành Thiên Kiếp Lôi Thân. Trái lại người này trong lúc chém giết tranh đấu trong Vô Thượng Chân Lôi lại đạt được sự thăng hoa, cơ thể hấp thu Thiên Địa Chân Lôi, góp phần tạo thành Thiên Kiếp Lôi Thân? Ha ha ha ha ha... ông nói xem có nực cười không? So sánh với cả cuộc đời của tôi thì có nực cười không? Ha ha ha...”
Cổn Thiên Lôi cười lớn nhưng nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.
Đó là một nụ cười thê lương, nụ cười không cam lòng.
Mọi người đều im lặng.
Không ai ngờ được rằng, Lâm Chính có thể hấp thu Thiên Địa Chân Lôi, đạt được Thiên Kiếp Lôi Thân!
Sự may mắn và tạo hóa tốt đến mức nào chứ!
Vô số người nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, chỉ thấy anh từ từ giáng xuống từ trên bầu trời, đứng trước mặt Cổn Thiên Lôi sắp chết.
Giờ khắc này, cả người Lâm Chính toát ra lôi hỏa kinh người, trong mắt tràn ngập tia chớp, lông mày và mái tóc dài bốc cháy thành ngọn lửa màu trắng, khí phách hiên ngang, tuyệt thế vô song.
Chương 3105: Là ông quá kém cỏi
"Cậu... thật may mắn!"
Khuôn mặt Cổn Thiên Lôi mang theo vẻ ngưỡng mộ và chế giễu.
Ông ta ghen tị với những người may mắn, nhưng lại coi thường loại người này, trong mắt ông ta, may mắn không phải là thực lực, suy cho cùng, không ai có thể gặp may mắn trong suốt cả cuộc đời.
"May mắn ư?"
Lâm Chính hờ hững liếc nhìn ông ta: "Ông cho rằng tôi có thể đạt được Thiên Kiếp Lôi Thân là may mắn sao?"
"Chẳng lẽ không phải à?", Cổn Thiên Lôi khinh thường cười nói: "Thiên Địa Thần Lôi là loại sức mạnh đáng sợ đến mức nào, muốn hấp thu chuyển hóa thành năng lượng của mình, từ đó tạo thành Thiên Kiếp Lôi Thân thì cần phải vô cùng hiểu biết về Lôi Thuật, cần có thực lực bản thân cực mạnh, cần có cả trí tuệ, tích lũy kinh nghiệm và kỹ thuật!”
“Cả đời tôi tu luyện Lôi Thuật, ước mơ có thể đạt tới Thiên Kiếp Lôi Thân, nhưng mấy chục năm khổ luyện vẫn không được, mỗi lần rèn luyện để đạt tới Thiên Kiếp Lôi Thân, tôi chỉ có thể tăng thêm chưa tới 10% tiến độ. Mỗi lần tiến vào Thiên Kiếp Lôi Thân phải cần chuẩn bị trước cả năm năm. Tôi đã trải qua bốn lần, nhưng bây giờ tiến độ của Thiên Kiếp Lôi Thân còn chưa đến 30%! Tôi đã chăm chỉ cần cù như vậy, tu luyện suốt mấy chục năm lại không bằng khoảnh khắc chớp mắt của cậu! Nếu không phải là may mắn thì có thể là gì?"
Cổn Thiên Lôi hùng hồn nói, càng nói, ông ta càng mỉa mai, còn cười nhạo chính mình.
Sự đố kỵ và không cam tâm rất rõ ràng.
Ý nghĩa từng câu chữ cũng rất rõ ràng.
Ông ta thua Lâm Chính, không phải vì ông ta không đủ thực lực, mà vì số phận ông trời đã sắp đặt.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu liên tục.
"Sai rồi, sai rồi...”
Cổn Thiên Lôi cười khẩy: "Tôi sai ở chỗ nào?"
"Đều sai hết, hơn nữa còn là sai lầm lớn”, Lâm Chính thờ ơ nói.
"Ồ?" Cổn Thiên Lôi cau mày, còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Chính đã nói thẳng.
"Tôi thừa nhận Thiên Địa Thần Lôi quả nhiên rất phi phàm, có thể nói là sức mạnh linh hồn đất trời và sự ngưng tụ tất cả tinh hoa để tạo thành, cũng là sức mạnh trời sinh! Thế nhưng... sức mạnh này cũng không giết được tôi!"
"Không giết được cậu sao?", Cổn Thiên Lôi ngơ ngác.
"Đúng, không giết được tôi! Bởi vì sức mạnh của tôi cũng thuộc loại này!"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó giơ tay lên, khẽ nắm lại.
Bùm!
Một ngọn lửa nhợt nhạt mênh mông bỗng bùng phát từ cơ thể anh, cùng với sát khí nguyên thủy nhất của tộc Ẩn Ma, hóa thành một cây cột màu trắng bay vút lên trời, xuyên thủng bầu trời.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bầu trời dường như bị xuyên thủng bởi ngọn lửa trắng cao vút này.
Nhiệt độ tàn khốc bao phủ phạm vi cả trăm cây số.
Mọi người chỉ cảm thấy như đang ở trong một cái lò lửa khổng lồ, nhiệt độ của bản thân đã đạt đến cực hạn, chỉ cần Lâm Chính tăng nhiệt độ của ngọn lửa lên thì tất cả mọi người đều sẽ bị nướng chín.
"Đây là gì?"
Đôi mắt của Cổn Thiên Lôi mở to, vô cùng khó tin.
Giờ khắc này, dường như Lâm Chính có mối liên hệ với mặt trời và mặt trăng, cứ như sắp hòa làm một thể với trời đất!
Đây là loại sức mạnh huyền diệu gì? Loại năng lượng nghịch thiên khó tin gì đây?
"Dù loại sức mạnh của tôi cũng không thể làm lay động Thiên Địa Thần Lôi, tôi nghĩ thần lôi cũng khó mà giết được tôi nhỉ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chuyện này... chuyện này không thể nào... không thể nào...”, Cổn Thiên Lôi trợn tròn mắt.
"Mặc dù tôi bị thần lôi rất đánh rất nhếch nhác, nhưng thần lôi không giết được tôi, bị tôi hấp thu chỉ là vấn đề thời gian! Cho nên, tôi không dựa vào may mắn, mà dựa vào thực lực! Còn ông ông thể luyện được Thiên Kiếp Lôi Thân không phải vì không may mắn mà vì ông... quá kém cỏi! Hiểu không?", Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Cổn Thiên Lôi sửng sốt, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời, đứng yên như pho tượng...
Bình luận facebook