• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (120 Viewers)

  • Chương 3096-3099

Chương 3096: Xông lên

Cổn Thiên Lôi thất bại nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Ai cũng tưởng rằng Thánh Sơn Thất Thần Tướng là vô địch, nhưng giờ bọn họ phát hiện mình sai rồi.

Thất Thần Tướng không phải vô địch, dù bọn họ có chiến tích huy hoàng, dù bọn họ được thiên kiêu hàng đầu chỉ dẫn cũng không thể tung hoành thiên hạ, vô địch thế gian.

Thế giới này rất rộng lớn.

Người siêu phàm xuất hiện liên tục.

Người của Thiên Tính Gia ai cũng ngẩng lên nhìn, tâm trạng phức tạp.

Người của Thánh Sơn đều kinh ngạc.

“Cổn Thiên Lôi, ông thế nào rồi?”.

Trấn Trầm Hổ run rẩy, chạy đến đỡ Cổn Thiên Lôi.

“Sơ ý rồi… Khụ khụ, tôi… tôi sơ ý rồi…”, miệng Cổn Thiên Lôi đầy máu, vừa ho kịch liệt vừa nói.

Thật sự là sơ ý sao?

Trấn Trầm Hổ không dám tùy tiện lên tiếng.

Tình hình trước mắt cho thấy thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành chắc chắn không thua kém gì Cổn Thiên Lôi.

Cổn Thiên Lôi chỉ là mạnh miệng mà thôi, tuy mạnh miệng nhưng cũng không ngốc.

Ông ta tin rằng nếu cứ tiếp tục chém giết như vậy, dù mình có thể thắng thần y Lâm ở Giang Thành thì cũng chỉ thắng một cách sát sao, nhất định sẽ phải trả cái rất lớn.

Đã vậy thì mặc kệ đạo lý võ đức gì đó, ông ta vung tay: “Giết! Giết! Giết! Các người mau mau hỗ trợ tôi diệt trừ thần y Lâm ở Giang Thành, diệt trừ hậu họa cho Thánh Sơn ta!”.

“Giết!”.

Các cao thủ Thánh Sơn nghe lệnh lập tức xông về phía Lâm Chính.

Cổn Thiên Lôi thuận thế nhảy vọt lên cao, lao về phía Lâm Chính.

“Khốn nạn! Một mình ông đấu không lại nên sợ rồi sao? Muốn ỷ đông hiếp ít? Coi chúng tôi không tồn tại hay sao?”, Bạch Nan Ly nổi giận: “Giết!”.

“Xông lên!”.

Thẩm Niên Hoa dẫn theo cao thủ Cửu Trại xông lên, chiến đấu với cao thủ Thánh Sơn.

Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa được Lâm Chính chỉ dạy, công thêm vô số đan dược tăng cường, thực lực siêu phàm, chiến đấu với cao thủ Thánh Sơn tuy không thể thắng nhưng cũng không dễ dàng bị đánh bại.

Trong vòng bảo vệ của cao thủ Thánh Sơn, Cổn Thiên Lôi đứng sau lưng những người khác, phóng ra tia sét đáng sợ.

Những ai chơi game đều biết đánh team thì cần có chiến sĩ đỡ đòn cho pháp sư.

Cổn Thiên Lôi tinh thông Lôi Thuật tương đương với pháp sư, năng lực chịu đòn cận thân quá kém, một chọi một với Lâm Chính thì không khác nào chịu chết.

Vì vậy, chỉ khi những cao thủ của Thánh Sơn và Trấn Trầm Hổ xông lên trước tạo không gian cho ông ta, ông ta mới có thể phát huy sức mạnh của mình.

Nhưng ý đồ của ông ta nhanh chóng bị Lâm Chính nhìn thấu.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Cổn Thiên Lôi, phóng ra toàn bộ sát khí, lao thẳng về phía ông ta.

Sát khí và khí kình ngưng kết thành cương khí, giống như một chiếc khiên không thể phá vỡ, đâm tới phía trước theo đòn tấn công của Lâm Chính.

Bất cứ ai ngăn cản Lâm Chính đều bị đánh bay.

Anh xông thẳng về phía Cổn Thiên Lôi giống như một con bò tót không gì cản được.

Cổn Thiên Lôi kinh hãi.

“Chặn hắn lại!”.

“Trấn Trầm Hổ đâu rồi?”.

“Đại nhân yên tâm! Có tôi ở đây!”.

Trấn Trầm Hổ hét lên, hai cánh tay tuôn ra thần lực nặng vạn cân, đánh về phía Lâm Chính từ xa.

Ầm ầm!

Sức mạnh cuồng bạo giống như sóng to gió lớn tràn về phía này.

Lâm Chính đánh ra một chỉ từ xa, một luồng châm khí đâm thẳng vào làn sóng thần lực của Trấn Trầm Hổ làm nó tan rã.

Trấn Trầm Hổ kinh hãi.

Trong nháy mắt, Lâm Chính đã tiến sát đến trước mặt Cổn Thiên Lôi.

“Đại Thiên Lôi Quyết!”.

Cổn Thiên Lôi kinh hãi hét lên, sử dụng lôi quyết.

Ầm!

Giây lát sau, Lâm Chính giữ chặt vai Cổn Thiên Lôi bằng một tay. Sức mạnh bá đạo tuôn ra từ lòng bàn tay đó, bao phủ toàn thân ông ta, dập tắt lôi ý đáng sợ đang sôi sục trong cơ thể người này.
Chương 3097: Trận thành

Cổn Thiên Lôi ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng.

Rắc!

Tiếng xương gãy đã vang lên.

“Á!”.

Cổn Thiên Lôi hét lên, vai gần như bị Lâm Chính bóp vỡ, xương gãy nát hoàn toàn.

Nhưng ông ta không dám để cơn đau kịch liệt đó ảnh hưởng đến động tác.

Giờ phút này, nếu ông ta có chút do dự thì sẽ nguy hiểm tính mạng.

“Bản Nguyên Thần Lôi!”.

Cổn Thiên Lôi cắn răng, phun ra ngụm máu, sau đó một luồng lôi lực nguyên gốc tuôn ra, lan tràn khắp bốn phía.

“Ồ?”, Lâm Chính nhìn Cổn Thiên Lôi được ánh chớp bao phủ, nhướng mày.

“Cút ra!”, Cổn Thiên Lôi gào lên, ánh chớp trên người lập tức nổ tung, lan ra bốn phía, hóa thành một con sóng mãnh liệt quét qua mọi thứ xung quanh.

Lâm Chính cũng bị luồng sức mạnh đó lay động, không khỏi lùi lại ba bước.

Cổn Thiên Lôi thuận thế lùi ra sau, kéo dãn khoảng cách.

Trấn Trầm Hổ và những người khác thấy vậy lập tức chen tới bên cạnh Cổn Thiên Lôi, bảo vệ ông ta một cách chặt chẽ.

“Xem ra tôi sơ ý quá rồi! Cậu ta có thể phá tan lôi lực của tôi, buộc tôi phải dùng đến lôi lực nguyên bản! Tên nhóc này… thật sự chỉ là một bác sĩ ở Giang Thành thôi sao?”, Cổn Thiên Lôi vẫn còn sợ hãi, vừa khôi phục khí tức trong cơ thể vừa run rẩy nói.

“Thần y Lâm ở Giang Thành vô cùng quái dị, y thuật cậu ta rất đáng sợ, võ kỹ cũng quỷ dị khó hiểu, rất khó đối phó. Hôm nay chúng ta đến đây gây rối, e rằng không thể đấu lại được người này. Cổn Thiên Lôi đại nhân, hãy mau chóng rời đi thôi, quay về Thánh Sơn trước, sau đó mời cao thủ trợ giúp giải quyết thần y Lâm!”, Trấn Trầm Hổ khẽ nói.

Ông ta nhìn ra được Cổn Thiên Lôi hầu như không phải đối thủ của Lâm Chính.

Cứ tiếp tục chém giết e rằng không có phần thắng nào, bây giờ rời đi mới gọi là thắng.

Dù cho không đánh thắng được Lâm Chính, Cổn Thiên Lôi tinh thông Lôi Thuật, thân pháp lại cao siêu, nếu muốn chạy trốn thì Lâm Chính cũng khó mà giữ chân ông ta.

Nhưng Cổn Thiên Lôi sao có thể chấp nhận bỏ chạy một cách chật vật như vậy được?

“Tôi là Cổn Thiên Lôi, một trong Thánh Sơn Thất Thần Tướng! Nếu bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi nào trở về Thánh Sơn? Còn có mặt mũi nào đi gặp chủ thượng? Hôm nay không giết cậu ta, tôi khó mà có chỗ đứng trên thế gian này! Tôi không chạy!”, Cổn Thiên Lôi nghiến răng nói.

“Đại nhân, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, hôm nay không đi thì sẽ chết chắc!”, Trấn Trầm Hổ gào lên.

“Tên họ Lâm kia muốn giết tôi không dễ như vậy!”, Cổn Thiên Lôi quát lên: “Tôi sẽ dùng Thiên Lôi vẽ trận, dùng trận pháp Cửu Thiên Huyền Lôi giết chết thần y Lâm ở Giang Thành, các ông chỉ cần tranh thủ chút thời gian cho tôi là được. Hôm nay cậu ta phải chết, phản đồ của Thiên Tính Gia đều phải giết!”.

Nói xong, Cổn Thiên Lôi giơ cao hai tay, trong hai mắt tỏa ra ánh chớp màu xanh lam sẫm, lông tóc toàn thân đều biến thành màu xanh sẫm. Một luồng lôi ý dày đặc bao phủ toàn thân ông ta, sau đó vọt thẳng lên trời, dường như nối liền với bầu trời.

Bầu trời dần trở nên ảm đạm.

Mây đen dày đặc bỗng nhiên hội tụ.

Mọi người nhìn lên, vô cùng kinh ngạc.

Trấn Trầm Hổ nhìn về phía mây đen trên bầu trời, chỉ thấy trong đám mây dày nặng có rất nhiều sấm sét lóe lên.

Ông ta biết bây giờ có khuyên Cổn Thiên Lôi đến mấy cũng vô ích.

Đến nước này chỉ có thể liều mạng chiến đấu.

“Bảo vệ Cổn Thiên Lôi đại nhân, trợ giúp trận thành! Không được để bất cứ ai đến gần!”, Trấn Trầm Hổ gào lên.

“Vâng!”.

Người của Thiên Tính Gia đi theo Trấn Trầm Hổ đồng loạt hô lên.

Những cao thủ còn lại của Thánh Sơn cũng lui về bảo vệ cho Cổn Thiên Lôi.

Cổn Thiên Lôi là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu không thể giết chết Lâm Chính, bọn họ sẽ không có chút phần thắng nào.

“Ra tay”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Cổn Thiên Lôi, hét lên.

“Giết!”.

Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa dẫn dắt mọi người xông lên.

“Trợ giúp thần y Lâm!”.

Các trại chủ cũng hô lên, xông về phía Cổn Thiên Lôi.

Đám người Trấn Trầm Hổ cố gắng ngăn chặn, nhưng có vẻ chỉ là lấy trứng chọi đá, lực bất tòng tâm.

Cổn Thiên Lôi nhắm hai mắt lại, không nhìn chiến trường hỗn loạn nữa.

Ông ta tập trung tinh thần, giơ cao hai tay, ra sức phóng ra lôi ý.

Mây đen trên bầu trời vang lên tiếng sấm như xé rách linh hồn.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Dường như có rồng sấm gào thét trong đó.

Lâm Chính không dám sơ suất, nhảy vọt lên cao, sát khí dâng tràn hội tụ trước mặt mình, sau đó anh mang theo hàng vạn sát khí, đánh về phía Cổn Thiên Lôi như Thái Sơn áp đỉnh.

“Chặn cậu ta lại!”.

Cổn Thiên Lôi đột nhiên mở to hai mắt, ra sức gào lên.

Vài cao thủ Thánh Sơn đồng loạt xông lên.

Nhưng đứng trước sát khí cuồng bạo, bọn họ chẳng khác nào châu chấu đá xe, tất cả bị đánh cho nôn ra máu, trầy da tróc vẩy.

Một cao thủ Thánh Sơn định dùng sức mạnh ngăn cản Lâm Chính, nhưng kiên trì chưa được ba giây, cơ thể hắn đã nổ tung mà chết.

Mọi người biến sắc.

Bây giờ đã không còn ai cản nổi Lâm Chính .

Cổn Thiên Lôi nhìn chằm chằm Lâm Chính đã xông tới trước mắt, cả người không khỏi run lên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta chỉ đành miễn cưỡng dừng chiêu thức để ngăn chặn Lâm Chính.

Vù!

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện chắn ngang trước mặt Lâm Chính, vận chuyển khí kình cuồn cuộn dày đặc.

Đó là Trấn Trầm Hổ!

“Thương Hổ Tiếu Thiên Quyết!”.

Ông ta hét lên, mơ hồ có tiếng hổ gầm vang. Sau đó, hai cánh tay ông ta vẽ hình tròn, hai bàn tay đưa ra trước, một ảo ảnh đầu hổ vĩ đại xuất hiện, đánh về phía trước theo động tác của ông ta.

Gào!

Ảo ảnh đầu hổ há chiếc miệng to như bồn máu cắn Lâm Chính.

Coong!

Miệng hổ cắn vào sát khí dồi dào mà Lâm Chính phóng ra, chặn nó lại.

Sát khí dồi dào dâng tràn, miệng hổ không hề buông lỏng, răng hổ nhọn hoắt cắn xé sát khí.

Trấn Trầm Hổ giữ tư thế hai tay đưa ra phía trước, vẫn đang điên cuồng truyền khí kình cho đầu hổ, cố gắng chống đỡ.

Nhưng sát khí Lâm Chính sử dụng là sát khí của tổ tiên tộc Ẩn Ma, mạnh mẽ đến thế nào. Dù Trấn Trầm Hổ có công lực thâm hậu cũng khó mà chống đỡ.

Ầm!

Cuối cùng, đầu hổ bị sát khí đánh nổ tung.

Phụt!

Trấn Trầm Hổ nôn ra ba ngụm máu liên tục, rơi xuống đất, đập mạnh người lên mặt đất. Hai tay ông ta bị phản phệ nứt ra, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người ngước mắt nhìn.

Trấn Trầm Hổ bị thương ngã xuống đất, không còn ai bảo vệ Cổn Thiên Lôi.

Lâm Chính kèm theo sát khí vô tận xông về phía Cổn Thiên Lôi.

Thế nhưng lúc này Cổn Thiên Lôi đã thôi truyền lôi ý lên bầu trời.

Lâm Chính nín thở.

Ầm!

Sát khí đánh vào ngực Cổn Thiên Lôi khiến ông ta bay ngược ra xa, đâm vào tháp cao chót vót ở phía sau.

Tháp đổ sụp, ngực Cổn Thiên Lôi toác ra, không ngừng nôn ra thịt lẫn máu, chỉ còn chút hơi tàn.

Nhưng trên mặt ông ta lại nở nụ cười dữ tợn.

“Trận thành! Trận thành… Ha ha ha ha, thần y Lâm, dù tôi có chết, cậu cũng đừng mong được sống! Ha ha ha ha…”.
Chương 3098: Trận pháp Cửu Thiên Huyền Lôi

“Cái gì?"

Khuôn mặt Lâm Chính căng thẳng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này anh mới phát hiện, đám mây đen cực lớn trên đầu, giờ phút này đã hóa thành một đám mây màu xanh đậm!

Không, đó không phải là đám mây màu xanh đậm, mà một đám mây sấm sét!

Một 'đám mây' hoàn toàn được tạo thành từ sấm sét.

Các tia sét đan xen lẫn nhau, cuộn đều vào nhau, tạo thành những đám mây...

Lâm Chính trợn to hai mắt, không thể tin nhìn bầu trời.

Bùm!

Bỗng chốc, 'đám mây sấm sét' nổ tung, mười tám luồng sấm sét cực lớn có đường kính dày khoảng ba mét bắn ra, giống như mười tám con rồng đáng sợ, chém về phía mười tám hướng ở khu vực xung quanh.

Bùm!

Con rồng sấm sét đáp xuống, nhưng không tiêu tan.

Chúng dường như đã đâm vào lòng đất, một đầu nối với mặt đất, đầu kia nối với đám mây sấm sét trên bầu trời.

Tất cả mọi người đều bị nhốt trong ngục giam sấm sét do mười tám luồng sấm sét này dựng lên!

Mọi người kinh hãi nhìn quanh.

Một số người sợ hãi trước cảnh tượng này muốn lao ra ngoài ngay lập tức.

Nhưng bọn họ vừa tới gần những luồng sấm sét đó, đã bị luồng sấm sét mãnh liệt buộc phải rút lui, có người dùng sức miễn cưỡng lao ra khỏi ngục giam, nhưng trong nháy mắt đã bị sét đánh hóa thành tro tàn, chết ngay tại chỗ.

"Cái gì?"

Mọi người đều bị cảnh tượng này dọa phát điên.

"Cổn Thiên Lôi! Ông đã làm gì?", trại chủ Tam Trại lao tới, tóm lấy Cổn Thiên Lôi rồi gầm lên.

Lúc này, Cổn Thiên Lôi đã sống dở chết dở sau khi trúng đòn đánh của Lâm Chính, ông ta tung ra chiêu pháp như vậy đã sớm hao tổn sức lực, không còn sức đánh trả, cũng không còn sức phản kháng.

Ông ta khó khăn mở mắt, nhìn Lâm Chính trước mặt, nở nụ cười hung ác.

"Đây là trận pháp Cửu Thiên Huyền Lôi... tôi đã sử dụng nguồn gốc lực sấm sét, nguồn gốc tinh huyết và nguồn gốc thần lực để thi triển chiêu thức! Một khi thi triển chiêu thức này, tuổi thọ của tôi sẽ giảm xuống ba mươi năm! Nhưng không còn quan trọng nữa! Chiêu này là chiêu mạnh nhất của tôi! Là cấm thuật trong Lôi Hệ Thuật Quyết! E rằng hôm nay tôi không thể sống sót, nhưng có các người chết cùng thì chết cũng đáng, chết cũng đáng! Ha ha ha ha...”, Cổn Thiên Lôi bật cười điên cuồng, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo và đắc ý.

Đám người Thánh Sơn vô cùng sốt sắng, lập tức chạy trốn xung quanh, tìm nơi trốn thoát, nhưng mười tám luồng sét đã hoàn toàn khóa chặt khu vực xung quanh, họ hoàn toàn không thể thoát ra ngoài được.

"Cổn Thiên Lôi đại nhân, ý của ông là gì? Chẳng lẽ ngay cả chúng tôi cũng sẽ bị luồng sấm sét này giết chết sao?”

Đám người Thiên Tính Gia đi theo Trấn Trầm Hổ đầu hàng Thánh Sơn cũng rất nôn nóng, nhao nhao chạy đến chất vấn.

"Luồng sấm sét này... không thể phân biết được địch với ta... sao các người có thể tránh được chứ?", Cổn Thiên Lôi vừa cười vừa thở hổn hển.

"Ông... khốn kiếp!"

"Ngay cả bọn ta mà ông cũng muốn giết sao?"

"Mau dừng tay! Dừng thứ này lại cho tôi!"

"Mau thả chúng tôi ra ngoài!"

Đám người đó vừa hoảng sợ vừa tức giận, đồng loạt lao tới, túm lấy Cổn Thiên Lôi rồi la hét.

Nhưng Cổn Thiên Lôi không hề sợ hãi, cười ha hả: "Đám chuột nhắt! Được chôn cùng Cổn Thiên Lôi tôi là vinh hạnh của các người! Ra ngoài làm gì? Cứ yên tâm ở đây chờ chết đi, ha ha ha...”

"Ông! A!"

Một vài người nổi giận, điên cuồng tấn công Cổn Thiên Lôi.

Nhưng lúc này, Cổn Thiên Lôi đã không còn chút sức lực nào, cũng không thèm chống cự, cứ để những người này đánh mình.

Đột nhiên.

Bùm!

Một tiếng sét kinh hoàng nổ ra từ trên đầu mọi người.

Mọi người giật nảy mình, vội vàng ngước mắt lên.

Lúc này mới phát hiện ra rằng đám mây sấm sét đáng sợ đang phát ra luồng sét cực mạnh, trút xuống liên tục...

"Trận pháp sắp khởi động rồi!", Bạch Nan Ly sững sờ nói.
Chương 3099: Con người chiến thắng thiên nhiên

Ai nấy đều hốt hoảng bất an, sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng.

Nhìn đám mây sấm sét không ngừng di chuyển xuống phía dưới, mọi người hoàn toàn thất thần.

Cảm giác tuyệt vọng, hoảng loạn, bàng hoàng ngập tràn xung quanh.

Không ai biết bây giờ rốt cuộc nên làm gì.

"Trận pháp sắp khởi động! Mau tìm cách phá trận! Nhanh lên!"

"Phá trận ư? Sao có thể phá trận trong thời gian ngắn như vậy được chứ? Theo tôi thấy, mọi người nên cùng nhau hợp sức chống lại trận pháp này mới được!"

"Hoàn toàn không thể chống lại, đây là trận pháp do Cổn Thiên Lôi dùng mạng sống để khởi động đấy! Chúng ta dùng thứ gì để chống lại nó đây?”

"Tôi đã từng nghe Cổn Thiên Lôi nhắc đến nó ở Thánh Sơn. Một khi trận pháp này được thi triển thì đủ để phá hủy mọi thứ, mọi vật trên thế giới đều không thể đối địch với nó. Tôi đã từng mong đợi được nhìn thấy trận pháp này, không ngờ hôm nay lại trở thành vật hy sinh của trận pháp này, trở thành vật hy sinh của Cổn Thiên Lôi”.

"Mọi người, phải làm gì đây?"

Lúc này, mọi người đều ngừng chém giết, tất cả đều đồng loạt đối mặt với đám mây sấm sét không ngừng rơi xuống.

Khi thảm họa sắp xảy ra, tất cả mọi người đều đoàn kết lại.

Nhưng khi đám mây sấm sét không ngừng giáng xuống, sức mạnh sấm sét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt của những người vốn dĩ còn muốn phản kháng dần trở nên tái nhợt, cơ thể run cầm cập, vẻ mặt sợ hãi, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất.

"Đây là... loại sức mạnh gì?"

Bạch Nan Ly thẫn thờ nhìn đám mây sấm sét đang cuộn cuộn cùng với tia chớp, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Không thể nào, chúng ta căn bản không thể ngăn cản được!”, Thẩm Niên Hoa ngồi phịch xuống đất.

"Đây không phải là sức mạnh của ông! Đây chắc chắn không phải là sức mạnh của ông!"

Trại chủ Nhị Trại khôi phục được chút sức lực, lao tới đẩy đám người ra, túm lấy Cổn Thiên Lôi đang bê bết máu vì bị đánh, gầm lên chất vấn.

"Đây... quả thực không phải là sức mạnh của tôi, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Đây là trận pháp tôi dùng nguồn gốc thần lực, tinh huyết và lôi lực để thi triển. Nhưng uy lực chủ yếu nhất của chiêu thức này không phải là sức mạnh của tôi mà là sức mạnh do tôi dẫn dắt... Tôi đã sử dụng sức mạnh của mình để dẫn dắt lực sấm sét thiên thần xuống đây, tạo thành cấu trúc này. Do đó, sức mạnh mà các người đối mặt là sức mạnh của thiên thần... là lực sấm sét của thần linh... Từ bỏ đi, ha ha ha. Các người sẽ chết chắc... chết chắc... ha ha ha ha”, Cổn Thiên Lôi cố gắng bật cười, hô hấp dồn dập.

Trại chủ Nhị Trại buông tay, cơ thể như hóa đá.

Cổn Thiên Lôi ngã xuống đất, mở to mắt nhìn đám mây sấm sét, trên mặt còn nở nụ cười rạng rỡ.

"Đẹp! Đẹp quá... ha ha... khụ khụ, ha ha ha ha...”

Giọng nói điên cuồng của Cổn Thiên Lôi văng vẳng bên tai mọi người.

Sắc mặt mọi người nhợt nhạt, kinh hoàng sợ hãi.

Sức mạnh của thiên thần ư?

Sức mạnh sấm sét của các vị thần?

Điều này nghe như không có căn cứ, cứ như thổi phồng chém gió.

Nhưng sức mạnh sấm sét đáng sợ phát ra từ đám mây sấm sét đã nói với họ rằng, Cổn Thiên Lôi không hề nói dối.

Đây là sức mạnh của các vị thần!

Đối mặt với sức mạnh như vậy, sao họ có thể chống cự?

Không ngăn cản được!

Người phàm trần sao có thể chống lại trời đất? Sao có thể đấu lại các vị thần?

Bỗng chốc, vô số người ngồi trên mặt đất, hoặc quỳ trên mặt đất, hoặc bò lổm ngổm...

Họ đã từ bỏ!

Bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.

Vào giây phút cuối cùng này, tất cả những gì họ có thể làm là hít thở thêm vài hơi không khí trong lành.

Phản kháng ư?

Đã là hy vọng xa vời.

Bởi vì dưới áp lực chí cao vô thượng này, họ đã mất đi dũng khí cuối cùng.

Phù!

Lúc này, một luồng khí tức nhàn nhạt đột nhiên mở ra ở trên đầu mọi người, giống như một cái ô, bao phủ bốn phương.

Vô số người sững sờ.

Sau đó mới thấy Lâm Chính tung người, nhảy lên không trung.

"Cậu muốn ngăn chặn hả? Ha ha ha ha, cậu ... cậu không thể ngăn chặn được đâu, người phàm... sao có thể chống lại các vị thần chứ? Ha ha ha ha!", Cổn Thiên Lôi cười lớn với cái miệng đầy máu.

“Không biết ông đã từng nghe câu nói này hay chưa?”, Lâm Chính đang thúc giục sát khí, quay đầu lạnh lùng nói.

"Câu gì?", Cổn Thiên Lôi sững sờ hỏi.

"Con người chiến thắng thiên nhiên!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom