-
Chương 2921-2925
Chương 2921: Có thể chữa được
Nghe vậy, Thần Võ Tôn biến sắc.
Thủy Thánh Võ cũng kinh hãi.
Lâm Chính lại rủa Thần Võ Tôn sắp chết!
Đây chẳng phải là chán sống, tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Thủy Thánh Võ vừa định lên tiếng, Thần Võ Tôn lại hạ giọng: “Nói tiếp đi!”.
“Tôi hỏi bà, gần đây bà tu luyện có phải luôn xuất hiện tình trạng đột nhiên không tích lũy được khí kình, hơn nữa còn không thể ngưng tụ được hay không?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải… Tôi còn tưởng là tôi mất tập trung!”, Thần Võ Tôn suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Ngoài chuyện đó ra, có phải còn có hiện tượng tinh thần hoảng hốt, thần kinh tê liệt không?”.
“Phải…”.
“Vậy thì đúng rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Tim của bà có một luồng khí đục đang ăn mòn huyết quản tim. Luồng khí đục đó giống như kí sinh trùng, nó ẩn nấp rất kỹ, bà gần như không thể phát hiện ra nó, nhưng nó vẫn luôn tồn tại. Một ngày nào đó, nó sẽ đâm thủng tim bà, đến lúc đó bà sẽ tiêu đời”.
“Cái gì?”.
Thần Võ Tôn biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, giọng nói âm trầm: “Thằng nhóc thối, cậu đừng có dọa dẫm tôi. Tôi không tin lời hù dọa của cậu đâu! Tôi đang khỏe mạnh sao lại chết được?”.
“Bà không tin? Vậy bà giơ hai tay lên xem có phải nơi lòng bàn tay bà có một sợi màu đen trên đường chỉ tay của bà không? Đó chính là chứng cứ”, Lâm Chính nói.
Thần Võ Tôn lập tức giơ hai tay lên xem, ánh mắt kinh hãi.
“Quả nhiên là có”, Thủy Thánh Võ ở bên cạnh thò đầu tới xem, không nhịn được hô lên.
Sắc mặt Thần Võ Tôn âm trầm, thả hai tay xuống, lạnh lùng nói: “Vô duyên vô cớ sao tim tôi lại có một luồng khí đục?”.
“Thế thì phải hỏi bản thân bà rồi”.
“Hỏi tôi?”.
“Phải, có lẽ có ai đó đã gieo thứ này vào người bà, hơn nữa chắc chắn là người thân cận nhất của bà làm, nếu không thì không thể nào đưa nó vào tim bà được”, Lâm Chính cười đáp.
Thần Võ Tôn nghe vậy, vẻ mặt biến đổi vô cùng đặc sắc. Bà ta như nghĩ tới gì đó, đôi mắt dần dần toát ra sát khí.
Hiển nhiên, trong lòng bà ta đã có đáp án.
“Cậu có chữa được không?”, Thần Võ Tôn nghiêng đầu hỏi.
“Có thể chữa được, nhưng khá phức tạp!”.
“Vậy được, cậu hãy chữa cho tôi nhanh đi!”.
“Không vội, tôi ở đây không chạy đi đâu được cả. Đợi tôi xử lý xong chuyện giúp bạn tôi rồi sẽ chữa trị cho bà, được không?”, Lâm Chính cười nói.
Thần Võ Tôn có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cần nhờ vả Lâm Chính nên cũng không thể phát tiết, chỉ đành bực dọc nói: “Cũng được, đợi Thủy Thánh Võ đánh xong rồi hẵng chữa trị. Tôi nói cậu biết, nếu cậu không chữa được cho tôi, cậu sẽ chết rất khó coi! Nghe rõ chưa?”.
“Rồi rồi rồi”.
Lâm Chính cười đáp, trong mắt lại lóe lên tia sáng quái lạ.
Thần Võ Tôn lại quay về tảng đá ngồi xuống.
Người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đứng cách xa, không biết ba người họ nói chuyện gì, chỉ thấy Thần Võ Tôn tức giận nhưng không bùng nổ, quả là quái lạ.
“Thần y Lâm, Thần Võ Tôn bị bệnh đó thật sao?”, Thủy Thánh Võ cẩn thận hỏi.
“Anh đang nghi ngờ y đức của tôi sao? Loại chuyện này sao có thể nói đùa chứ?”, Lâm Chính liếc xéo anh ta, nói.
“Không không, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ rằng… cái đó, ha ha, không có gì, không có gì…”, Thủy Thánh Võ vội nói.
Lâm Chính sao có thể không hiểu suy nghĩ của anh ta? Anh ta nghĩ Lâm Chính cố ý nói như vậy để bức ép Thần Võ Tôn.
Nhưng Thủy Thánh Võ đã sai, Lâm Chính sẽ không tùy tiện dùng chuyện này để lừa người khác, suy cho cùng làm vậy là tổn hại y đức.
“Thật là náo nhiệt!”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
Thủy Thánh Võ lập tức ngước mắt nhìn.
Nhưng chỉ một ánh mắt, vẻ mặt anh ta đã trở nên nghiêm nghị…
Chương 2922: Hiệp ước sinh tử
Một chiếc xe đỗ ở bên đường. Hai người bước xuống.Một già một trẻ.
Người già thì không ai biết tới nhưng người trẻ thì ai cũng biết. Đây chính là em trai của thiên kiêu hạng nhất - Long Hằng
Nhân vật chính cuối cùng cũng có mặt. Kẻ này để tóc dài, che một mắt, để lộ nụ cười ý vị. Hắn ăn mặc rất bình thường, không lịch sự như Thủy Thánh Võ. Có lẽ là vì nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng.
“Thật không ngờ hôm nay lại có nhiều người tới xem như vậy. Không tệ. Thứ mà tôi muốn chính là hiệu ứng”, Long Hằng mỉm cười, hắn đột nhiên nhìn thấy gì đó hai mắt sáng lên: “Ấy Thần Võ Tôn Đại Nhân cũng tới rồi à! Ha ha, đã lâu không gặp
“Ồ, anh trai cậu không tới à?”, Thần Võ Tôn chau mày nhìn Long Hằng. Sau khi thấy ông cụ bên cạnh nữa thì bà ta lộ vẻ thất vọng.
“Anh tôi bận tu luyên, làm gì có thời gian cho những chuyện vô vị như thế này?”, Long Hằng lắc đầu.
“Tôi tới đây là vì anh trai cậu. Thật không ngờ cậu ta lại không tới. Xem ra công cốc rồi”.
“Cũng không hẳn. Có sự chứng kiến của Thần Võ Tôn Đại Nhân thì hôm nay tôi trở thành thiên kiêu số hai cũng sẽ trở nên trịnh trọng hơn”, Long Hằng bật cười ha ha, sải bước đi về phía Thủy Thánh Võ và lên tiếng: “Thủy Thánh Võ, anh đã sẵn sàng chết chưa?”
Giọng nói quá ngông cuồng.Thủy Thánh Võ tức lắm nhưng không hề phát tiết.
“Đã chuẩn bị tương đối rồi. Long Hằng, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Thủy Thánh Võ chắp tay trầm giọng.
“Vậy được. Tới đi, tôi sẽ khiến anh trở thành lịch sử”, nói xong hắn ra tay.
“Từ từ đã”, đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. Thủy Thánh Võ giật mình.
“Hả?”
Long Hằng cũng chau mày: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn của Thủy Thánh Võ”.
“Anh có gì muốn nói à?”, Long Hằng tỏ vẻ khinh thường.
“Anh tên Long Hằng? Là em trai của thiên kiêu hạng nhất?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng là nhảm nhí”, Long Hằng tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Anh đừng vội, tôi chỉ muốn nói nếu anh đấu thế này dù có thắng thì cũng chẳng ra gì. Dù sao Thủy Thánh Võ cũng kiêng dè anh trai anh nên không dám dồn toàn lực. Vậy thì dù anh có thẳng cũng chẳng vẻ vang. Vậy nên tôi nghĩ rằng cuộc chiến này chẳng có ý nghĩa gì hết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh nói cái gì?", Long Hằng tối mặt.
Thủy Thánh Võ cũng tái mặt, lập tức kéo Lâm Chính qua một bên: “Thần y Lâm anh làm cái gì vậy?”
“Thiên kiêu Thánh Võ, tôi đang muốn tốt cho anh đấy. Vừa rồi tôi quan sát thấy người này đã dùng thuốc, nên chiêu thức của hắn sẽ rất bá đạo. Nếu anh giao đấu với hắn mà bị giết thì sẽ không còn toàn thây đâu. Mà như vậy thì dù y thuật của tôi có cao cũng không thể cứu sống được anh”, Lâm Chính trầm giọng
Thủy Thánh Võ nín thở: “Vậy ý của anh là…”
“Tôi phải thêm thuốc vào người hắn, nếu không…hắn ra tay sẽ chẳng kiêng dè gì hết, và anh chết sẽ khó coi lắm”, Lâm Chính nói.
Thủy Thánh Võ im lặng, một lúc sau cúi mình: “Vậy thì trông cậy cả vào thần y Lâm vậy”.
“Yên tâm”, Lâm Chính gật đầu.
“Nếu đã vậy thì Thủy Thánh Võ hãy sử dụng toàn lực đi, chúng ta không cần phải quan ngại điều gì cả”, Long Hằng đáp lại.
“Vậy có ích gì? Thủy Thánh Võ không phải sợ chết mà là sợ báo thù. Nếu như anh bị đánh bại, thiên kiêu hạng nhất tức giận giết cả nhà anh ấy thì sao? Vậy sao anh ấy dám ra tay?”, Lâm Chính chau mày.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Long Hằng bặm môi
“Rất đơn giản”, Lâm Chính nhìn hắn: “Anh ký khế ước sinh tử đi”.
“Cái gì?", Long Hằng nín thở.
Chương 2923: Kỹ năng diễn quá kém
“Khế ước sinh tử sao?”
“Đùa nhau chắc, lẽ nào Thủy Thánh Võ cho rằng anh ta giết chết được Long Hằng".
“E rằng có cho thêm mấy lá gan thì anh ta cũng không dám”
“Tên kia là ai vậy mà dám ăn nói như thế? Anh ta không sợ chuyện này truyền tới tai thiên kiêu hạng nhất sao?”
“Rõ ràng là anh ta cũng chán sống rồi”, đám đông chế nhạo, xùy mũi với Lâm Chính.
“Người này đang dùng kế khích tướng à?”, cô gái không nhịn được cười.
“Trận này chắc chắn Thủy Thánh Võ sẽ thua, chỉ là không biết thua theo cách nào mà thôi. Nếu anh ta thua thì mình anh ta chết, còn nếu anh ta thắng thì toàn bộ gia tộc bị tiêu diệt. bên nào nặng bên nào nhẹ chẳng lẽ anh ta không phân biệt được. Còn viết khế ước sinh tư cải gì?”, cậu ấm cũng lên tiếng.
“Kệ đi, chúng ta xem kịch là được”, cô gái áo trắng nói.
Nghe về khế ước sinh tử, biểu cảm của Long Hằng trông vô cùng đặc sắc. Thế nhưng là em trai của thiên kiêu hạng nhất nên hắn không thể làm con rùa rụt cổ được, nếu không sẽ mất mặt lắm.
“Ký thì ký”, Long Hằng nghiến răng, trầm giọng.
“Đợi chút”, lúc này ông cụ đột nhiên lên tiếng.
Ông ta bước lên trước, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Khế ước sinh tử thì không cần đâu, trận quyết đấu cứ tiến hành như thường đi”.
“Không ký thì công bằng ở đâu? Thiên kiêu Thánh Võ sao dám ra tay? Nếu như không dám dùng toàn bộ sức lực thì trận đấu này còn có ý nghĩa gì nữa? Thiên kiêu lệnh thứ hai, Long Hằng cầm không thấy bỏng tay à? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là sẽ gây tổn hại cho danh tiếng của thiên kiêu hạng nhất không?”, Lâm Chính thản nhiên nói
Ông cụ chau mày. Long Hằng cảm thấy phiền bèn nói: “Kệ đi, cứ để tôi chiến đấu. Một Thủy Thánh Võ tôi giết dễ như trở bàn tay thôi”
“Cậu chủ, dù gì Thủy Thánh Võ cũng là thiên kiêu thứ hai, không dễ thắng như vậy đâu? Nếu để xảy ra sơ suất gì thì tôi thật sự không biết phải ăn nói thế nào với chủ nhân”.
“Khốn nạn. Ý của ông là gì? Anh tôi dạy tôi mà lại không bằng một Thủy Thánh Võ sao?”, Long Hằng tức giận nói.
“Tôi không có ý đó. Cậu chủ, vậy chúng ta trung hòa thì thế nào?”, ông cụ vội nói.
“Trung hòa ra sao?”, Long Hằng chau mày.
“Trận chiến này sẽ dừng khi cần dừng?”, ông cụ nhìn Lâm Chính và Thủy Thánh Võ.
Nghe thấy vậy Thủy Thánh Võ nhìn Lâm Chính bằng vẻ vui mừng. Lâm Chính cũng mỉm cười gật đầu. Hóa ra đây mới chính là mục đích của Lâm Chính. Anh biết là ông cụ này không muốn Long Hằng mạo hiểm, nên mới cố ý ép Thủy Thánh Võ. Nếu như chỉ tới đây thôi thì cuộc chiến trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.
“Không thành vấn đề, thi đấu cọ xát, dừng đúng thời điểm mới là đẹp nhất. Long Hằng, tới thời điểm thì ngưng. Nếu tôi thua thì Thiên Kiêu Lệnh là của anh”, Thủy Thánh Võ mỉm cười.
Long Hằng tối sầm mặt, không nói gì.
Hai bên chuẩn bị. Đám đông lùi lại. Cuộc chiến chính thức bắt đầu.
“Long Hằng, mời”, Thủy Thánh Võ chắp tay.
“Anh cứ cẩn thận đấy”, Long Hằng hừ giọng, đôi mắt ánh lên sát ý, sau đó hắn nhảy lên, lao về phía trước tạo thành vô số hư ảnh bọc lấy Thủy Thánh Võ đồng thời hắn tung chưởng đánh liên tục.
Thủy Thánh Võ không quá tập trung đối kháng. Anh ta định thua nên đương nhiên là sẽ làm thế.
Bùm bùm...Thủy Thánh Võ miễn cưỡng chống lại, phần lớn các cú đấm đều dội vào cánh tay anh, rất ít bị dội vào người.
Dù sao Long Hằng cũng có kinh nghiệm nên Thủy Thánh Võ đỡ đòn cũng khá chật vật.
Đám đông quan sát, lắc đầu bất lực: “Kỹ năng diễn kém quá…”
Chương 2924: Tức mà nhục
Ai cũng biết thực lực của Thủy Thánh Võ không chỉ có như vậy. Biểu hiện hậu đậu của anh khiến ai cũng biết anh đang cố tình nhường.
Long Hằng cũng biết được ý đồ của Thủy Thánh Võ. Thua đối với Thủy Thánh Võ mới thực sự là thắng. Nhưng Long Hằng thắng bằng cách này thì hắn cũng đâu chịu.
“Khốn khiếp. Anh khinh thường ai thế?”, Long Hằng tức giận gầm lên, hắn công kích càng lúc càng mạnh hơn.
Thủy Thánh Võ có cảm giác không chịu thêm được nữa. Anh ta lùi lại liên tiếp.
“Cuồng Long Ngâm”, Long Hằng gầm lên, tung ra một cú đấm. Cú đấm phát ra ánh sáng màu vàng như rồng gầm, khí thế hừng hực như sấm rền, tấn công Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ vốn đỡ được chiêu thức nhưng lúc anh ta giơ tay lên thì lại do dự. Và đúng lúc anh ta do dự thì cú đấm dội trúng ngực anh ta.
“Phụt!”, Thủy Thánh Võ nôn ra máu tưới, bay bật ra, ngã mạnh ra đất.
Tất cả đều giật mình. Thủy Thánh Võ nằm dưới đất, ôm ngực, nôn ra máu. Anh ta đã không đứng dậy được nữa rồi.
“Tôi thua rồi”, lúc này có tiếng hét vang lên. Mọi người lẳng lặng gật đầu.
Cũng tương đối rồi. Có lẽ Thủy Thánh Võ vẫn muốn diễn thêm lúc nữa. Nhưng Long Hằng tức giận đã ra cú đấm quá mạnh khiến cho Thủy Thánh Võ không có cơ hội diễn thêm nữa. Còn đánh tiếp thì anh ta sẽ bị đánh chết mất.
“Chúc mừng cậu Long Hằng. Từ giờ cậu đã là thiên kiêu thứ hai rồi”, Thủy Thánh Võ nói giọng khàn khàn, ném Thiên Kiêu Lệnh về phía Long Hằng.
Long Hằng đưa tay ra nhận lấy. Tấm lệnh bài không chút tì vết. Hắn tái mặt, không hề cảm nhận được niềm vui của sự chiến thắng.
Thủy Thánh Võ thì thở phào, chật vật bò dậy định rời khỏi vùng đất thị phi này. Đúng lúc này Long Hằng đột nhiên hét lớn: “Đứng lại”.
“Cậu Long Hằng còn có việc gì sao?”, Thủy Thánh Võ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đồ chết tiệt, anh tưởng rằng anh đưa thiên kiêu lệnh cho tôi là xong sao? Ông đây không chỉ cần thiên kiêu lệnh mà còn cả mạng của anh để ra uy nữa. Nếu không người đời sao phục tôi?”
Long Hằng gào lên, lao tới với sức mạnh khủng khiếp tấn công Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ tái mặt. Đòn tấn công mà chém xuống người Thủy Thánh Võ thì anh sẽ bị bổ làm đôi mất. Tới khi đó thì dù có thần y Lâm ở đây anh ta cũng khó mà sống được.
Trong lúc cấp bách, Thủy Thánh Võ không dám chần chừ, chỉ phát ra một luồng sáng tinh thuần từ lòng bàn tay nhắm thẳng vào Long Hằng và chống trả. Một chưởng tung ra đánh tan đòn tấn công của Long Hằng. Hắn phải lùi lại, đứng không vững.
Đám đông nín thở. Chỉ một chiêu thôi mà đám đông có thể nhận ra ngay.
Long Hằng…căn bản không phải là đối thủ của Thủy Thánh Võ.
Long Hằng đau tới mức toát mồ hôi hột. Ông cụ đanh mắt.
Thủy Thánh Võ cũng căng thẳng, không dám ra tay nữa. Long Hằng bặm môi, nhìn chăm chăm Thủy Thánh Võ và định ra tay tiếp.
“Cậu Long Hằng, thiên kiêu lệnh đã nằm trong tay cậu rồi. Cậu đã thắng, hà tất phải ép người?”, Thủy Thánh Võ vội nói.
“Ép người sao? Tôi nói rồi, tôi muốn anh phải chết, nếu không thì anh phải giết tôi”, Long Hằng cười lạnh, phóng ra khí tức tạo thành hình một con rồng cực lớn đập về phía Thủy Thánh Võ.
“Cuồng Long Trảo”, hắn gầm lên. Hắn đã dồn toàn lực vào chiêu thức này
Thủy Thánh Võ nín thở, lập tức lùi về sau. Thế nhưng hắn vừa làm vậy thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình khống chế và không thể cử động được.
Chương 2925: Quyết không tha
“Không hay rồi, đây là…”, Thủy Thánh Võ tái mặt, lập tức nhận ra điều bất thường. Anh ta vội vàng quay qua nhìn người đàn ông phía sau Long Hằng.
Quả nhiên, đôi mắt ông cụ ánh lên ánh sáng màu xanh khác thường, cơ thể ông ta đang phóng ra khí tức.
Có vẻ như ông ta đang tìm cách giúp Long Hằng giết chết anh ta. Đúng là đê tiện. Hai người chiến đấu mà ông ta lại xen vào.
Nếu là thủ đoạn thông thường, có thể khiến anh ta chết toàn thây thì anh ta sẽ bỏ qua. Nhưng chiêu này, một khi anh bị trúng chiêu thì sẽ thịt nát xương tan, dù có là Lâm Chính thì cũng không cứu được.
Đòn ánh sáng khiến Thủy Thánh Võ không kịp nghĩ nhiều. Anh tập trung tinh lực, hét lớn và chưởng ngược lại.
“Thủy Thánh Võ, cậu dám?”, ông cụ ý thức được hành động của Thủy Thánh Võ bèn tái mặt và hét lớn.
Thế nhưng không kịp nữa. Cú đấm của Thủy Thánh Võ đã va chạm trực diện với vuốt sắc của Long Hằng.
Hai nguồn sức mạnh bùng nổ. Thủy Thánh Võ bị đánh bật ra. Anh ta nôn ra liên tiếp máu tươi, ngã ra đất, không đứng dậy nổi.
Còn Long Hằng thì cũng thê thảm không kém.Cánh ta hắn bị nổ tung, máu tươi bắn ra từ mắt, mũi, miệng, lục phủ ngũ tạng cũng bị nát. Hắn nằm đó, co giật. Rõ ràng là hắn không thể chiến đấu tiếp được nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông trố tròn mắt và nín thở.Thủy Thánh Võ mặc kệ cơn đau. Anh ta cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Cậu chủ”, người đàn ông lập tức lao tới, kiểm tra cho Long Hằng. Sau đó ông ta vội vàng nhét thuốc vào miệng hắn”.
“Thần y Lâm mau, mau cứu sống Long Hằng”, Thủy Thánh Võ cuống cả lên, vội quay đầu lại.
“Không cần lo lắng, viên thuốc vừa rồi đủ để cứu sống anh ta. Anh cứ lo cho chính mình đi".
Thủy Thánh Võ nghe thấy vậy bèn thở phào.Nếu kết thúc như này cũng không tệ. Long Hằng bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Dù hắn bại nhưng vẫn còn dễ ăn nói với thiên kiêu hạng nhất. Và dù thiên kiêu hạng nhất có tức giận thì cũng không nói gì được, vì đối phương dùng thủ đoạn như vậy đối phó với anh ta cơ mà.
Sau khi dùng thuốc, Long Hằng đỡ hơn nhiều. Hắn vẫn không hề từ bỏ, vẫn chộp lấy ông cụ định nói gì đó nhưng ông cụ chỉ khẽ vỗ tay hắn: “Cậu chủ đừng kích động, việc còn lại giao cho tôi”.
Long Hằng thấy vậy bèn trầm giọng: “Đừng để anh cả mất mặt”.
“Cậu yên tâm”, ông cụ gật đầu và đứng dậy. Ông ta nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trước Thần Võ Tôn.
“Nghe đây, cuộc chiến ngày hôm nay người thắng cuộc vẫn là cậu chủ nhà chúng tôi. Cậu chủ giờ là thiên kiêu số hai, rõ chưa?”
Đám đông nghe thấy vậy bèn nhìn nhau. Đang yên đang lành ông cụ sao lại tuyên bố như vậy? Thế nhưng Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Thủy Thánh Võ mau tới chỗ tôi”.
“Sao thế?”, Thủy Thánh Võ chau mày.
“Mau lên”, Lâm Chính hét lớn.
Thấy Lâm Chính không giống như đang đùa, Thủy Thánh Võ cũng không dám chần chừ, chỉ lập tức lùi về bên cạnh anh. Lâm Chính lấy châm ghim lên người Thủy Thánh Võ, rồi lấy thêm Hồng Mông Long Châm ghim lên ngực anh ta.
Thần Võ Tôn cảm nhận được hành động của Lâm Chính bèn đanh mặt. Thủy Thánh Võ cũng run rẩy nói với anh: “Thần y Lâm, anh đã làm gì tôi vậy?”
“Khóa chặt kinh mạch của anh, đợi lát nữa kẻ kia giết anh thì anh không được phản kháng, để ông ta giết là được, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.
Thủy Thánh Võ nín thở nhưng vẫn gật đầu: “Cuối cùng thì chuyện đó cũng tới rồi…”
Nghe vậy, Thần Võ Tôn biến sắc.
Thủy Thánh Võ cũng kinh hãi.
Lâm Chính lại rủa Thần Võ Tôn sắp chết!
Đây chẳng phải là chán sống, tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Thủy Thánh Võ vừa định lên tiếng, Thần Võ Tôn lại hạ giọng: “Nói tiếp đi!”.
“Tôi hỏi bà, gần đây bà tu luyện có phải luôn xuất hiện tình trạng đột nhiên không tích lũy được khí kình, hơn nữa còn không thể ngưng tụ được hay không?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải… Tôi còn tưởng là tôi mất tập trung!”, Thần Võ Tôn suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Ngoài chuyện đó ra, có phải còn có hiện tượng tinh thần hoảng hốt, thần kinh tê liệt không?”.
“Phải…”.
“Vậy thì đúng rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Tim của bà có một luồng khí đục đang ăn mòn huyết quản tim. Luồng khí đục đó giống như kí sinh trùng, nó ẩn nấp rất kỹ, bà gần như không thể phát hiện ra nó, nhưng nó vẫn luôn tồn tại. Một ngày nào đó, nó sẽ đâm thủng tim bà, đến lúc đó bà sẽ tiêu đời”.
“Cái gì?”.
Thần Võ Tôn biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, giọng nói âm trầm: “Thằng nhóc thối, cậu đừng có dọa dẫm tôi. Tôi không tin lời hù dọa của cậu đâu! Tôi đang khỏe mạnh sao lại chết được?”.
“Bà không tin? Vậy bà giơ hai tay lên xem có phải nơi lòng bàn tay bà có một sợi màu đen trên đường chỉ tay của bà không? Đó chính là chứng cứ”, Lâm Chính nói.
Thần Võ Tôn lập tức giơ hai tay lên xem, ánh mắt kinh hãi.
“Quả nhiên là có”, Thủy Thánh Võ ở bên cạnh thò đầu tới xem, không nhịn được hô lên.
Sắc mặt Thần Võ Tôn âm trầm, thả hai tay xuống, lạnh lùng nói: “Vô duyên vô cớ sao tim tôi lại có một luồng khí đục?”.
“Thế thì phải hỏi bản thân bà rồi”.
“Hỏi tôi?”.
“Phải, có lẽ có ai đó đã gieo thứ này vào người bà, hơn nữa chắc chắn là người thân cận nhất của bà làm, nếu không thì không thể nào đưa nó vào tim bà được”, Lâm Chính cười đáp.
Thần Võ Tôn nghe vậy, vẻ mặt biến đổi vô cùng đặc sắc. Bà ta như nghĩ tới gì đó, đôi mắt dần dần toát ra sát khí.
Hiển nhiên, trong lòng bà ta đã có đáp án.
“Cậu có chữa được không?”, Thần Võ Tôn nghiêng đầu hỏi.
“Có thể chữa được, nhưng khá phức tạp!”.
“Vậy được, cậu hãy chữa cho tôi nhanh đi!”.
“Không vội, tôi ở đây không chạy đi đâu được cả. Đợi tôi xử lý xong chuyện giúp bạn tôi rồi sẽ chữa trị cho bà, được không?”, Lâm Chính cười nói.
Thần Võ Tôn có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cần nhờ vả Lâm Chính nên cũng không thể phát tiết, chỉ đành bực dọc nói: “Cũng được, đợi Thủy Thánh Võ đánh xong rồi hẵng chữa trị. Tôi nói cậu biết, nếu cậu không chữa được cho tôi, cậu sẽ chết rất khó coi! Nghe rõ chưa?”.
“Rồi rồi rồi”.
Lâm Chính cười đáp, trong mắt lại lóe lên tia sáng quái lạ.
Thần Võ Tôn lại quay về tảng đá ngồi xuống.
Người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đứng cách xa, không biết ba người họ nói chuyện gì, chỉ thấy Thần Võ Tôn tức giận nhưng không bùng nổ, quả là quái lạ.
“Thần y Lâm, Thần Võ Tôn bị bệnh đó thật sao?”, Thủy Thánh Võ cẩn thận hỏi.
“Anh đang nghi ngờ y đức của tôi sao? Loại chuyện này sao có thể nói đùa chứ?”, Lâm Chính liếc xéo anh ta, nói.
“Không không, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ rằng… cái đó, ha ha, không có gì, không có gì…”, Thủy Thánh Võ vội nói.
Lâm Chính sao có thể không hiểu suy nghĩ của anh ta? Anh ta nghĩ Lâm Chính cố ý nói như vậy để bức ép Thần Võ Tôn.
Nhưng Thủy Thánh Võ đã sai, Lâm Chính sẽ không tùy tiện dùng chuyện này để lừa người khác, suy cho cùng làm vậy là tổn hại y đức.
“Thật là náo nhiệt!”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
Thủy Thánh Võ lập tức ngước mắt nhìn.
Nhưng chỉ một ánh mắt, vẻ mặt anh ta đã trở nên nghiêm nghị…
Chương 2922: Hiệp ước sinh tử
Một chiếc xe đỗ ở bên đường. Hai người bước xuống.Một già một trẻ.
Người già thì không ai biết tới nhưng người trẻ thì ai cũng biết. Đây chính là em trai của thiên kiêu hạng nhất - Long Hằng
Nhân vật chính cuối cùng cũng có mặt. Kẻ này để tóc dài, che một mắt, để lộ nụ cười ý vị. Hắn ăn mặc rất bình thường, không lịch sự như Thủy Thánh Võ. Có lẽ là vì nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng.
“Thật không ngờ hôm nay lại có nhiều người tới xem như vậy. Không tệ. Thứ mà tôi muốn chính là hiệu ứng”, Long Hằng mỉm cười, hắn đột nhiên nhìn thấy gì đó hai mắt sáng lên: “Ấy Thần Võ Tôn Đại Nhân cũng tới rồi à! Ha ha, đã lâu không gặp
“Ồ, anh trai cậu không tới à?”, Thần Võ Tôn chau mày nhìn Long Hằng. Sau khi thấy ông cụ bên cạnh nữa thì bà ta lộ vẻ thất vọng.
“Anh tôi bận tu luyên, làm gì có thời gian cho những chuyện vô vị như thế này?”, Long Hằng lắc đầu.
“Tôi tới đây là vì anh trai cậu. Thật không ngờ cậu ta lại không tới. Xem ra công cốc rồi”.
“Cũng không hẳn. Có sự chứng kiến của Thần Võ Tôn Đại Nhân thì hôm nay tôi trở thành thiên kiêu số hai cũng sẽ trở nên trịnh trọng hơn”, Long Hằng bật cười ha ha, sải bước đi về phía Thủy Thánh Võ và lên tiếng: “Thủy Thánh Võ, anh đã sẵn sàng chết chưa?”
Giọng nói quá ngông cuồng.Thủy Thánh Võ tức lắm nhưng không hề phát tiết.
“Đã chuẩn bị tương đối rồi. Long Hằng, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Thủy Thánh Võ chắp tay trầm giọng.
“Vậy được. Tới đi, tôi sẽ khiến anh trở thành lịch sử”, nói xong hắn ra tay.
“Từ từ đã”, đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. Thủy Thánh Võ giật mình.
“Hả?”
Long Hằng cũng chau mày: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn của Thủy Thánh Võ”.
“Anh có gì muốn nói à?”, Long Hằng tỏ vẻ khinh thường.
“Anh tên Long Hằng? Là em trai của thiên kiêu hạng nhất?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng là nhảm nhí”, Long Hằng tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Anh đừng vội, tôi chỉ muốn nói nếu anh đấu thế này dù có thắng thì cũng chẳng ra gì. Dù sao Thủy Thánh Võ cũng kiêng dè anh trai anh nên không dám dồn toàn lực. Vậy thì dù anh có thẳng cũng chẳng vẻ vang. Vậy nên tôi nghĩ rằng cuộc chiến này chẳng có ý nghĩa gì hết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh nói cái gì?", Long Hằng tối mặt.
Thủy Thánh Võ cũng tái mặt, lập tức kéo Lâm Chính qua một bên: “Thần y Lâm anh làm cái gì vậy?”
“Thiên kiêu Thánh Võ, tôi đang muốn tốt cho anh đấy. Vừa rồi tôi quan sát thấy người này đã dùng thuốc, nên chiêu thức của hắn sẽ rất bá đạo. Nếu anh giao đấu với hắn mà bị giết thì sẽ không còn toàn thây đâu. Mà như vậy thì dù y thuật của tôi có cao cũng không thể cứu sống được anh”, Lâm Chính trầm giọng
Thủy Thánh Võ nín thở: “Vậy ý của anh là…”
“Tôi phải thêm thuốc vào người hắn, nếu không…hắn ra tay sẽ chẳng kiêng dè gì hết, và anh chết sẽ khó coi lắm”, Lâm Chính nói.
Thủy Thánh Võ im lặng, một lúc sau cúi mình: “Vậy thì trông cậy cả vào thần y Lâm vậy”.
“Yên tâm”, Lâm Chính gật đầu.
“Nếu đã vậy thì Thủy Thánh Võ hãy sử dụng toàn lực đi, chúng ta không cần phải quan ngại điều gì cả”, Long Hằng đáp lại.
“Vậy có ích gì? Thủy Thánh Võ không phải sợ chết mà là sợ báo thù. Nếu như anh bị đánh bại, thiên kiêu hạng nhất tức giận giết cả nhà anh ấy thì sao? Vậy sao anh ấy dám ra tay?”, Lâm Chính chau mày.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Long Hằng bặm môi
“Rất đơn giản”, Lâm Chính nhìn hắn: “Anh ký khế ước sinh tử đi”.
“Cái gì?", Long Hằng nín thở.
Chương 2923: Kỹ năng diễn quá kém
“Khế ước sinh tử sao?”
“Đùa nhau chắc, lẽ nào Thủy Thánh Võ cho rằng anh ta giết chết được Long Hằng".
“E rằng có cho thêm mấy lá gan thì anh ta cũng không dám”
“Tên kia là ai vậy mà dám ăn nói như thế? Anh ta không sợ chuyện này truyền tới tai thiên kiêu hạng nhất sao?”
“Rõ ràng là anh ta cũng chán sống rồi”, đám đông chế nhạo, xùy mũi với Lâm Chính.
“Người này đang dùng kế khích tướng à?”, cô gái không nhịn được cười.
“Trận này chắc chắn Thủy Thánh Võ sẽ thua, chỉ là không biết thua theo cách nào mà thôi. Nếu anh ta thua thì mình anh ta chết, còn nếu anh ta thắng thì toàn bộ gia tộc bị tiêu diệt. bên nào nặng bên nào nhẹ chẳng lẽ anh ta không phân biệt được. Còn viết khế ước sinh tư cải gì?”, cậu ấm cũng lên tiếng.
“Kệ đi, chúng ta xem kịch là được”, cô gái áo trắng nói.
Nghe về khế ước sinh tử, biểu cảm của Long Hằng trông vô cùng đặc sắc. Thế nhưng là em trai của thiên kiêu hạng nhất nên hắn không thể làm con rùa rụt cổ được, nếu không sẽ mất mặt lắm.
“Ký thì ký”, Long Hằng nghiến răng, trầm giọng.
“Đợi chút”, lúc này ông cụ đột nhiên lên tiếng.
Ông ta bước lên trước, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Khế ước sinh tử thì không cần đâu, trận quyết đấu cứ tiến hành như thường đi”.
“Không ký thì công bằng ở đâu? Thiên kiêu Thánh Võ sao dám ra tay? Nếu như không dám dùng toàn bộ sức lực thì trận đấu này còn có ý nghĩa gì nữa? Thiên kiêu lệnh thứ hai, Long Hằng cầm không thấy bỏng tay à? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là sẽ gây tổn hại cho danh tiếng của thiên kiêu hạng nhất không?”, Lâm Chính thản nhiên nói
Ông cụ chau mày. Long Hằng cảm thấy phiền bèn nói: “Kệ đi, cứ để tôi chiến đấu. Một Thủy Thánh Võ tôi giết dễ như trở bàn tay thôi”
“Cậu chủ, dù gì Thủy Thánh Võ cũng là thiên kiêu thứ hai, không dễ thắng như vậy đâu? Nếu để xảy ra sơ suất gì thì tôi thật sự không biết phải ăn nói thế nào với chủ nhân”.
“Khốn nạn. Ý của ông là gì? Anh tôi dạy tôi mà lại không bằng một Thủy Thánh Võ sao?”, Long Hằng tức giận nói.
“Tôi không có ý đó. Cậu chủ, vậy chúng ta trung hòa thì thế nào?”, ông cụ vội nói.
“Trung hòa ra sao?”, Long Hằng chau mày.
“Trận chiến này sẽ dừng khi cần dừng?”, ông cụ nhìn Lâm Chính và Thủy Thánh Võ.
Nghe thấy vậy Thủy Thánh Võ nhìn Lâm Chính bằng vẻ vui mừng. Lâm Chính cũng mỉm cười gật đầu. Hóa ra đây mới chính là mục đích của Lâm Chính. Anh biết là ông cụ này không muốn Long Hằng mạo hiểm, nên mới cố ý ép Thủy Thánh Võ. Nếu như chỉ tới đây thôi thì cuộc chiến trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.
“Không thành vấn đề, thi đấu cọ xát, dừng đúng thời điểm mới là đẹp nhất. Long Hằng, tới thời điểm thì ngưng. Nếu tôi thua thì Thiên Kiêu Lệnh là của anh”, Thủy Thánh Võ mỉm cười.
Long Hằng tối sầm mặt, không nói gì.
Hai bên chuẩn bị. Đám đông lùi lại. Cuộc chiến chính thức bắt đầu.
“Long Hằng, mời”, Thủy Thánh Võ chắp tay.
“Anh cứ cẩn thận đấy”, Long Hằng hừ giọng, đôi mắt ánh lên sát ý, sau đó hắn nhảy lên, lao về phía trước tạo thành vô số hư ảnh bọc lấy Thủy Thánh Võ đồng thời hắn tung chưởng đánh liên tục.
Thủy Thánh Võ không quá tập trung đối kháng. Anh ta định thua nên đương nhiên là sẽ làm thế.
Bùm bùm...Thủy Thánh Võ miễn cưỡng chống lại, phần lớn các cú đấm đều dội vào cánh tay anh, rất ít bị dội vào người.
Dù sao Long Hằng cũng có kinh nghiệm nên Thủy Thánh Võ đỡ đòn cũng khá chật vật.
Đám đông quan sát, lắc đầu bất lực: “Kỹ năng diễn kém quá…”
Chương 2924: Tức mà nhục
Ai cũng biết thực lực của Thủy Thánh Võ không chỉ có như vậy. Biểu hiện hậu đậu của anh khiến ai cũng biết anh đang cố tình nhường.
Long Hằng cũng biết được ý đồ của Thủy Thánh Võ. Thua đối với Thủy Thánh Võ mới thực sự là thắng. Nhưng Long Hằng thắng bằng cách này thì hắn cũng đâu chịu.
“Khốn khiếp. Anh khinh thường ai thế?”, Long Hằng tức giận gầm lên, hắn công kích càng lúc càng mạnh hơn.
Thủy Thánh Võ có cảm giác không chịu thêm được nữa. Anh ta lùi lại liên tiếp.
“Cuồng Long Ngâm”, Long Hằng gầm lên, tung ra một cú đấm. Cú đấm phát ra ánh sáng màu vàng như rồng gầm, khí thế hừng hực như sấm rền, tấn công Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ vốn đỡ được chiêu thức nhưng lúc anh ta giơ tay lên thì lại do dự. Và đúng lúc anh ta do dự thì cú đấm dội trúng ngực anh ta.
“Phụt!”, Thủy Thánh Võ nôn ra máu tưới, bay bật ra, ngã mạnh ra đất.
Tất cả đều giật mình. Thủy Thánh Võ nằm dưới đất, ôm ngực, nôn ra máu. Anh ta đã không đứng dậy được nữa rồi.
“Tôi thua rồi”, lúc này có tiếng hét vang lên. Mọi người lẳng lặng gật đầu.
Cũng tương đối rồi. Có lẽ Thủy Thánh Võ vẫn muốn diễn thêm lúc nữa. Nhưng Long Hằng tức giận đã ra cú đấm quá mạnh khiến cho Thủy Thánh Võ không có cơ hội diễn thêm nữa. Còn đánh tiếp thì anh ta sẽ bị đánh chết mất.
“Chúc mừng cậu Long Hằng. Từ giờ cậu đã là thiên kiêu thứ hai rồi”, Thủy Thánh Võ nói giọng khàn khàn, ném Thiên Kiêu Lệnh về phía Long Hằng.
Long Hằng đưa tay ra nhận lấy. Tấm lệnh bài không chút tì vết. Hắn tái mặt, không hề cảm nhận được niềm vui của sự chiến thắng.
Thủy Thánh Võ thì thở phào, chật vật bò dậy định rời khỏi vùng đất thị phi này. Đúng lúc này Long Hằng đột nhiên hét lớn: “Đứng lại”.
“Cậu Long Hằng còn có việc gì sao?”, Thủy Thánh Võ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đồ chết tiệt, anh tưởng rằng anh đưa thiên kiêu lệnh cho tôi là xong sao? Ông đây không chỉ cần thiên kiêu lệnh mà còn cả mạng của anh để ra uy nữa. Nếu không người đời sao phục tôi?”
Long Hằng gào lên, lao tới với sức mạnh khủng khiếp tấn công Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ tái mặt. Đòn tấn công mà chém xuống người Thủy Thánh Võ thì anh sẽ bị bổ làm đôi mất. Tới khi đó thì dù có thần y Lâm ở đây anh ta cũng khó mà sống được.
Trong lúc cấp bách, Thủy Thánh Võ không dám chần chừ, chỉ phát ra một luồng sáng tinh thuần từ lòng bàn tay nhắm thẳng vào Long Hằng và chống trả. Một chưởng tung ra đánh tan đòn tấn công của Long Hằng. Hắn phải lùi lại, đứng không vững.
Đám đông nín thở. Chỉ một chiêu thôi mà đám đông có thể nhận ra ngay.
Long Hằng…căn bản không phải là đối thủ của Thủy Thánh Võ.
Long Hằng đau tới mức toát mồ hôi hột. Ông cụ đanh mắt.
Thủy Thánh Võ cũng căng thẳng, không dám ra tay nữa. Long Hằng bặm môi, nhìn chăm chăm Thủy Thánh Võ và định ra tay tiếp.
“Cậu Long Hằng, thiên kiêu lệnh đã nằm trong tay cậu rồi. Cậu đã thắng, hà tất phải ép người?”, Thủy Thánh Võ vội nói.
“Ép người sao? Tôi nói rồi, tôi muốn anh phải chết, nếu không thì anh phải giết tôi”, Long Hằng cười lạnh, phóng ra khí tức tạo thành hình một con rồng cực lớn đập về phía Thủy Thánh Võ.
“Cuồng Long Trảo”, hắn gầm lên. Hắn đã dồn toàn lực vào chiêu thức này
Thủy Thánh Võ nín thở, lập tức lùi về sau. Thế nhưng hắn vừa làm vậy thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình khống chế và không thể cử động được.
Chương 2925: Quyết không tha
“Không hay rồi, đây là…”, Thủy Thánh Võ tái mặt, lập tức nhận ra điều bất thường. Anh ta vội vàng quay qua nhìn người đàn ông phía sau Long Hằng.
Quả nhiên, đôi mắt ông cụ ánh lên ánh sáng màu xanh khác thường, cơ thể ông ta đang phóng ra khí tức.
Có vẻ như ông ta đang tìm cách giúp Long Hằng giết chết anh ta. Đúng là đê tiện. Hai người chiến đấu mà ông ta lại xen vào.
Nếu là thủ đoạn thông thường, có thể khiến anh ta chết toàn thây thì anh ta sẽ bỏ qua. Nhưng chiêu này, một khi anh bị trúng chiêu thì sẽ thịt nát xương tan, dù có là Lâm Chính thì cũng không cứu được.
Đòn ánh sáng khiến Thủy Thánh Võ không kịp nghĩ nhiều. Anh tập trung tinh lực, hét lớn và chưởng ngược lại.
“Thủy Thánh Võ, cậu dám?”, ông cụ ý thức được hành động của Thủy Thánh Võ bèn tái mặt và hét lớn.
Thế nhưng không kịp nữa. Cú đấm của Thủy Thánh Võ đã va chạm trực diện với vuốt sắc của Long Hằng.
Hai nguồn sức mạnh bùng nổ. Thủy Thánh Võ bị đánh bật ra. Anh ta nôn ra liên tiếp máu tươi, ngã ra đất, không đứng dậy nổi.
Còn Long Hằng thì cũng thê thảm không kém.Cánh ta hắn bị nổ tung, máu tươi bắn ra từ mắt, mũi, miệng, lục phủ ngũ tạng cũng bị nát. Hắn nằm đó, co giật. Rõ ràng là hắn không thể chiến đấu tiếp được nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông trố tròn mắt và nín thở.Thủy Thánh Võ mặc kệ cơn đau. Anh ta cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Cậu chủ”, người đàn ông lập tức lao tới, kiểm tra cho Long Hằng. Sau đó ông ta vội vàng nhét thuốc vào miệng hắn”.
“Thần y Lâm mau, mau cứu sống Long Hằng”, Thủy Thánh Võ cuống cả lên, vội quay đầu lại.
“Không cần lo lắng, viên thuốc vừa rồi đủ để cứu sống anh ta. Anh cứ lo cho chính mình đi".
Thủy Thánh Võ nghe thấy vậy bèn thở phào.Nếu kết thúc như này cũng không tệ. Long Hằng bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Dù hắn bại nhưng vẫn còn dễ ăn nói với thiên kiêu hạng nhất. Và dù thiên kiêu hạng nhất có tức giận thì cũng không nói gì được, vì đối phương dùng thủ đoạn như vậy đối phó với anh ta cơ mà.
Sau khi dùng thuốc, Long Hằng đỡ hơn nhiều. Hắn vẫn không hề từ bỏ, vẫn chộp lấy ông cụ định nói gì đó nhưng ông cụ chỉ khẽ vỗ tay hắn: “Cậu chủ đừng kích động, việc còn lại giao cho tôi”.
Long Hằng thấy vậy bèn trầm giọng: “Đừng để anh cả mất mặt”.
“Cậu yên tâm”, ông cụ gật đầu và đứng dậy. Ông ta nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trước Thần Võ Tôn.
“Nghe đây, cuộc chiến ngày hôm nay người thắng cuộc vẫn là cậu chủ nhà chúng tôi. Cậu chủ giờ là thiên kiêu số hai, rõ chưa?”
Đám đông nghe thấy vậy bèn nhìn nhau. Đang yên đang lành ông cụ sao lại tuyên bố như vậy? Thế nhưng Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Thủy Thánh Võ mau tới chỗ tôi”.
“Sao thế?”, Thủy Thánh Võ chau mày.
“Mau lên”, Lâm Chính hét lớn.
Thấy Lâm Chính không giống như đang đùa, Thủy Thánh Võ cũng không dám chần chừ, chỉ lập tức lùi về bên cạnh anh. Lâm Chính lấy châm ghim lên người Thủy Thánh Võ, rồi lấy thêm Hồng Mông Long Châm ghim lên ngực anh ta.
Thần Võ Tôn cảm nhận được hành động của Lâm Chính bèn đanh mặt. Thủy Thánh Võ cũng run rẩy nói với anh: “Thần y Lâm, anh đã làm gì tôi vậy?”
“Khóa chặt kinh mạch của anh, đợi lát nữa kẻ kia giết anh thì anh không được phản kháng, để ông ta giết là được, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.
Thủy Thánh Võ nín thở nhưng vẫn gật đầu: “Cuối cùng thì chuyện đó cũng tới rồi…”
Bình luận facebook