• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (125 Viewers)

  • Chương 2916-2920

Chương 2916: Đại chiến đã tới

Chưa tới mười phút thì người này đã lại quay về.

“Bẩm chủ nhân, trong động trống không, duy chỉ có xác người của mình. Bọn họ đúng là bị hại, đầu bị chém lìa, cách đó tầm 50 mét không thấy bóng hình của bất kỳ ai. Thuộc hạ đóan là đối phương đã bỏ chạy rồi”.

“Chạy nổi không? Tra tấn tiếp Trấn Nguyệt Tiên Nhân để ép bà ta nói ra kẻ đó là ai. Dù đối phương có là ai thì chỉ cần giết người của bổn tọa thôi cũng sẽ phải trả giá”, người đàn ông mặc áo bào nói.

“Vâng chủ nhân”, người này lui ra, đồng thời một người thanh niên khôi ngô mặc đồ trắng bước vào.

“Đại ca”, người này chắp tay, mỉm cười.

Người đàn ông mặc áo bào nhìn người thanh niên và gật đầu: “Khá lắm, có đột phá, cũng không uổng công nuôi dạy”.

“Anh, em muốn tới Long Xuyên giết Thủy Thánh Võ, dùng mạng của hắn để uy hiếp và thử chiêu pháp của em thì thế nào?”, người thanh niên mỉm cười.

“Thủy Thánh Võ mặc dù thực lực không bằng anh nhưng dù sao cũng là thiên kiêu thứ hai. Em đấu với hắn phải cẩn thận, không được sơ suất. Nếu có thể đánh bại được hắn thì sẽ rất có lợi cho em đấy”.

“Vâng anh”, người thanh niên quay người rời đi.

“Đi theo cậu hai, không được phép để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, nếu không thì xách đầu về đây”, người đàn ông mặc áo bào nói.

Một bóng hình trong bóng tối xuất hiện. Về tới Giang Thành, Lâm Chính lập tức tìm Tần Bạch Tùng và sắp xếp ổn thỏa cho con của Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Tần Bách Tùng cho người chuẩn bị phòng, còn ông ta thì đích thân chăm sóc.

“Nghe đây, không cho phép bất kỳ ai được nhắc tới người này. Nếu anh ta tỉnh lại thì không cho phép rời khỏi phòng, rõ chưa”, Lâm Chính nghiêm giọng.

“Thưa thầy, người này là ai vậy?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Lai lịch của anh ta không mấy ghê gớm nhưng rắc rối thì không ít. Tóm lại là cẩn thận vẫn hơn”.

“Được”.

Chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã coi như giải quyết xong như hiểm họa thì vẫn nhiều vô kể. Lâm Chính cảm thấy bất an, một mình ngồi trong phòng luyện thuốc, nhìn chiếc lò cao vời vợi một hồi lâu.

“Xem ra phải đưa thiên kiêu hạng nhất vào danh sách rồi. Cần phải đề phòng thôi. Giờ còn có cả Thiên Ma Đạo, Tử Vực, lại cả thiên kiêu hạng nhất nữa, kẻ nào cũng mạnh, nếu không có sự chuẩn bị tới lúc gấp gáp thì khó mà đối phó được”.

Nghĩ tới đây Lâm Chính bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Anh lấy thuốc mang về từ động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân ra rồi lại lấy sách ra lật. Cuối cùng thì anh lấy thêm một cuốn sách cổ. Nhìn nội dung cuốn sách, đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ ngông cuồng. Anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài: “Liên hệ với Mã Hải, sắp xếp một chiếc xe tới chuyển đồ ở Thánh Sơn cho tôi".

“Chuyển thứ gì ạ?”.

“Đá”

“Dạ?”

Ngày thứ bảy...Tại con đường bên sông náo nhiệt nhất của Long Xuyên. Khu này trước đây người đông như mắc cửi, nhưng giờ không một bóng người. Bởi vì Thủy Thánh Võ đã cho phong tỏa cả khu vực trong phạm vi mấy chục mét.

Hôm nay một trận đại chiến sẽ diễn ra ở đây. Thủy Thánh võ ngồi khoanh chân bên bờ sông.

Anh nhắm mắt, khẽ điều động khí tức. Nhưng dù là vậy thì anh vẫn có thể cảm nhận được có vô số cao thủ đang ở xung quanh mình.

Các cao thủ này tới từ khắp nơi trên đất nước. Bọn họ nhận được tin bèn tới đây ngay.

“Hi vọng đây không phải là nơi chôn xác mình”, Thủy Thánh Võ mở mắt, thở dài.
Chương 2917: Thần Võ Tôn

Những cường giả tới xem trận đấu cũng không ít. Bọn họ đứng khá xa nhìn Thủy Thánh Võ bằng ánh mắt ý vị.

“Thật không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại cử em trai tới chiến đấu với Thủy Thánh Võ! Chậc chạc...đây khác gì là đại sỉ nhục”, một cô gái mặc áo trắng đứng bên hồ cầm một chiếc quạt khẽ phe phẩy và nói. Khuôn mặt cô ta để lộ nụ cười ý vị. Cô gái trông khá xinh đẹp với khí chất ngời ngời. Nhìn xa thật không khác gì tiên nữ.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông tay cầm quạt gập với mái tóc dài và ăn mặc theo phong cách cổ trang. Người đàn ông có ngũ quan tinh tế và dáng vẻ vô cùng tiêu sái.

Người này cũng mỉm cười: “Cũng không trách việc thiên kiêu hạng nhất khinh thường Thủy Thánh Võ được. Hai người dù xếp thứ nhất và thứ hai nhưng khác biết về thực lực là quá lớn”.

“Sao thế? Thực lực hiện tại của thiên kiêu số một đã đạt tới cảnh giới nào rồi?”, cô gái tóc ngắn hỏi.

Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Không thể dùng từ ngữ để miêu tả nữa rồi. Chỉ có thể nói là không ai sánh bằng. Với thiên phú của thiên kiêu số một thì thực sự là không ai địch nổi. Vậy thì Thủy Thánh Võ chẳng là gì cả. Thiên kiêu số một cử em trai tới đấu với Thủy Thánh Võ thì sao có thể nói là sỉ nhục được, phải nói là nể mặt lắm rồi mới đúng”.

“Ghê thật. Vậy khác gì là thần tiên?”, cô gái mỉm cười, ngước nhìn vài bóng hình đang bước tới.

"Không ngờ Mai Lan Thất Tử cũng có mặt ở đây. Hừ, không phải họ nói là không dây dưa vào chuyện thế sự nữa sao? Sao giờ lại tới hóng hớt rồi?”, cô gái tỏ vẻ khinh thường.

“Một trận chiến lớn như vậy nếu như không tới xem thì có phải là đáng tiếc không. Đừng nói là Mai Lan Thất Tử mà ngay cả vị đó cũng tới rồi”, người đàn ông bên cạnh mỉm cười, ngước nhìn về phía xa.

Lúc này có một bóng hình đang đứng một mình ở phía đó. Người này ăn mặc khá luộm thuộm, để râu, hai tay chắp sau lưng nhìn xung quanh bằng ánh mắt như không màng sự đời.

“Tử Vi Chân Quyền cũng tới rồi cơ à? Lần này đông vui quá”, cô gái vỗ tay như thấy điều gì vui lắm.

Người đàn ông luộm thuộm cũng nhìn cô gái và khẽ chau mày.

Đúng là đông vui mà. Thủy Thánh Võ cũng chau mày liếc nhìn xung quanh. Người đến cũng đông gớm.

Hai người đó chính là Công Tử Ngọc và Bạch Tuyết Tiên, những người có thực lực không hề kém Thủy Thánh Võ.

Những người có mặt trong bảng thiên kiêu chẳng qua là vì có thiên kiêu lệnh. Còn những người này không có thiên kiêu lệnh là vì họ không đi tranh giành chứ không phải là thực lực họ kém hơn so với những người được mệnh danh là thiên kiêu kia.

Ngoài ra, còn có cả Mai Lan Thất Tử, Tử Vi Chân Quyền và Hi Thiên Đạo Nhân nữa...

Những người này bình thường không bao giờ ra mặt. Thật không ngờ hôm nay lại tập trung cả ở đây.

Đột nhiên có tiếng gió thổi tới. Vô số ánh nhìn đổ dồn về một phía. Một đám mây màu tím xuất hiện. Nhìn thấy đám mây này tất cả đều kêu lên.

“Tới rồi sao? Chuyện gì thế?”

“Người như vậy sao lại có hứng thú với những cuộc chiến như thế này chứ?”, cô gái mặc váy trắng cũng lên tiếng bằng vẻ không dám tin.

Thủy Thánh Võ đứng bật dậy, trố mắt vá há hốc miệng, nói ra ba từ: “Thần Võ Tôn?”
Chương 2918: Đến nơi

Thủy Thánh Võ không ngờ nhân vật như vậy lại xuất hiện ở đây.

Phải biết rằng bất cứ ai ở đây cũng không thể so sánh với vị này, thực lực của người này đủ để áp đảo bất cứ ai trên bảng thiên kiêu trừ thiên kiêu hạng nhất.

Ngay cả Thủy Thánh Võ đối đầu với người này cũng không có chút phần thắng nào.

Không ngờ người này cũng có hứng thú với trận đấu.

Mọi người ngước mắt nhìn lên, trong lòng chấn động.

Thần Võ Tôn ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng một khi xuất hiện sẽ dẫn tới chuyện long trời lở đất, đó cũng là lý do vì sao lại có danh hiệu Thần Võ Tôn.

“Xem ra trận chiến hôm nay không phải chỉ qua loa cho xong chuyện!”, cô gái áo trắng thở ra một hơi, trong mắt tràn đầy sự thích thú.

Ầm ầm!

Ráng mây hạ xuống nơi đây.

Mặt đất xung quanh rung chuyển, trên mặt sông ầm ầm dậy sóng, cuộn trào mãnh liệt.

Một luồng khí tức huyền ảo bá đạo lan ra xung quanh.

Trong nháy mắt, mỗi người ở đây đều cảm thấy bờ vai mình giống như có một ngọn núi đè lên, cảm thấy vô cùng nặng nề, dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Đợi khi ráng mây tan đi, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc võ phục màu đen, để tóc ngắn ngang tai xuất hiện trong đám mây.

Người phụ nữ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ngạo nghễ nhìn quanh.

Ngay cả Tử Vi Chân Quyền kiêu ngạo một đời cũng không dám nhìn thẳng.

“Đó là Thần Võ Tôn sao?”.

“Sao lại là nữ?”.

“Ha, lần đầu tiên anh thấy Thần Võ Tôn đại nhân phải không? Thần Võ Tôn đại nhân là nữ, nhưng dù là nữ, thiên phú và thực lực của Thần Võ Tôn có thể nói là không ai sánh bằng! Ngoài ra, anh đừng lấy giới tính của Thần Võ Tôn ra nói chuyện, nếu chọc giận Thần Võ Tôn, trên trời dưới đất không ai cứu được anh đâu! Thần Võ Tôn sẽ ra tay giết cả nhà anh đấy! Ăn nói cẩn thận!”.

“Ừ... Ừ... Nhưng Thần Võ Tôn đại nhân trông rất trẻ tuổi, chắc cũng chỉ bằng con gái tôi thôi, khoảng ba mươi tuổi nhỉ?”.

“Anh nghĩ vậy thì anh lầm to rồi! Thần Võ Tôn đại nhân tung hoành thiên hạ đã năm mươi năm, nếu tôi đoán không lầm, bây giờ ít nhất cũng đã hơn tám mươi tuổi!”.

“Tám... Tám mươi tuổi?”.

“Không sai”.

“Nhưng sao bà ta lại trẻ tuổi như vậy?”.

“Có lẽ là vì công pháp! Cảnh giới hiện nay của bà ta không khác nào thần tiên, thần tiên có già đi không?”.

“Có lý... Đúng là lợi hại!”.

Một vài người ghé tai nhau thì thầm bàn tán.

“Các người đang nói gì đấy?”.

Lúc này, Thần Võ Tôn nhìn về phía có tiếng ồn ào, vẻ mặt lạnh lùng.

Mấy người kia lập tức im miệng, không dám lên tiếng.

“Không biết điều!”.

Thần Võ Tôn bực dọc, đột nhiên vung cánh tay thon dài lên, nhẹ nhàng chuyển động.

Ầm ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, những người bàn tán về Thần Võ Tôn đều bị một sức mạnh không rõ trấn áp. Tất cả quỳ xuống đất, hai đầu gối sắp nứt ra, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

“Hả?”.

Những người khác kinh hãi, lo lắng bất an.

“Tôi không phải để cho đám tạp nham các người thảo luận, sau này quản cái miệng mình cho tốt”.

Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.

“Thần Võ Tôn đại nhân, chúng tôi biết sai rồi”.

“Biết sai rồi, biết sai rồi...”.

Nhưng người bị trấn áp quỳ trên mặt đất vội vàng hét lên, ai nấy đau đến mức tái mét mặt.

“Thành thật quỳ ở đó, tôi chưa đi thì không được đứng dậy, không được rời đi”.

Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.

“Vâng... Vâng... Vâng...”.

Mọi người gật đầu liên tục như gà con mổ thóc.

Két!

Lúc này, tiếng xe ô tô phanh gấp vang lên.

Sau đó một chiếc xe taxi dừng lại bên đường, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xuống xe, đi thẳng về phía này.
Chương 2919: Cầu xin anh đừng nói nữa

Ban đầu không có bao nhiêu người ở đây chú ý đến người đàn ông đó.

Nhưng dần dần mọi người phát hiện người đàn ông lại đi về phía Thần Võ Tôn, ai nấy lập tức căng thẳng, tim không khỏi đập nhanh hơn.

Người này là ai?

Anh ta muốn làm gì?

Trong lòng mọi người đều hiện lên câu hỏi như vậy.

Thần Võ Tôn cũng không khỏi quay mặt sang nhìn.

Bà ta mới vừa ra oai đã có kẻ không thức thời chạy tới rước nhục?

Chẳng lâu sau, người này đi tới trước Thần Võ Tôn.

Nhưng... anh ta không dừng lại mà vừa cười vừa chắp tay, chào hỏi Thủy Thánh Võ ở bên sông đằng sau Thần Võ Tôn: “Thánh Võ thiên kiêu, thật ngại quá, tôi đến muộn rồi!”.

Anh nói xong thì lại phớt lờ Thần Võ Tôn, đi lướt qua bà ta.

“...”.

Thần Võ Tôn sa sầm mặt.

Mặc dù có thể người kia không biết bà ta là ai, nhưng bị phớt lờ ngay trước mặt đám đông là chuyện nhục nhã đến thế nào!

Thủy Thánh Võ trợn tròn mắt, há miệng, không biết nói thế nào mới phải.

“Thánh Võ thiên kiêu, anh làm sao vậy? Không nhận ra tôi sao?”, người đến khó hiểu hỏi, tưởng anh đội mũ nên Thủy Thánh Võ không nhận ra anh là ai, lập tức ngước đầu lên.

Nhưng Thủy Thánh Võ còn chưa kịp lên tiếng, Thần Võ Tôn đã cất tiếng nói.

“Nhóc, cậu tìm Thủy Thánh Võ làm gì? Không biết cậu ta sắp thành người chết rồi à?”.

“Ồ?”.

Người đến cũng chính là Lâm Chính ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thần Võ Tôn, cười nhạt nói: “Bà chị, trận đấu còn chưa bắt đầu, sao bà chị biết trước kết quả vậy? Lỡ như Thánh Võ thiên kiêu thắng thì sao?”.

“Thắng? Với điều kiện cậu ta dám thắng! Đây là trận đấu sinh tử, cậu ta thắng chỉ có một khả năng, đó là giết chết đối thủ! Nếu cậu ta giết đối thủ, cậu đoán xem người nhà họ Thủy có thể sống được bao nhiêu ngày?”, Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.

“Cô nói đến chuyện trả thù sau đó sao? Vậy trận đấu này còn có ý nghĩa gì nữa?”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Ý nghĩa? Giết người chứng đạo mà thôi, ai quan tâm ý nghĩa? Cậu thật là ngây thơ!”, Thần Võ Tôn liếc nhìn Thủy Thánh Võ, nói: “Người này là cậu tìm đến sao?”.

“Bẩm Thần Võ Tôn, người này là bạn tôi, anh ta có gì xúc phạm mong Thần Võ Tôn tha thứ cho!”, Thủy Thánh Võ vội vàng đứng dậy khom lưng.

“Thần Võ Tôn?”, Lâm Chính tỏ ra nghi hoặc, anh chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng có thể khiến Thủy Thánh Võ cung kính như vậy chứng tỏ lai lịch người này không nhỏ.

“Tôi chẳng muốn so đo với kẻ ngu dốt như vậy! Cậu gọi cậu ta đến để nhặt xác cho cậu sao?”, Thần Võ Tôn cười nhạt.

Sắc mặt Thủy Thánh Võ khó coi, nhưng không lên tiếng.

“Cũng được, tìm người nhặt xác miễn bị nước sông cuốn trôi đi mất, nhưng con người này cũng không biết vác theo cái quan tài!”.

Thần Võ Tôn lắc đầu, quay người đi tới trước một tảng đá, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thiền định.

Nhìn thấy vậy, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, toát mồ hôi thay cho Lâm Chính.

Thủy Thánh Võ cũng thót cả tim.

“Thần y Lâm, anh đừng lỗ mãng như vậy, người này không phải tầm thường! Anh suýt nữa đắc tội người ta rồi!”, Thủy Thánh Võ nhỏ giọng nói.

“Người này là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Thần Võ Tôn! Võ tôn đứng đầu giới võ thuật! Thực lực của người này cao hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Anh đắc tội với người ta, hôm nay anh không ra khỏi Long Xuyên được đâu!”, Thủy Thánh Võ nói.

“Vậy à, chẳng trách bà ta trông trẻ tuổi mà da dẻ đã già nua, nhan sắc không giống với một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi!”, Lâm Chính gật đầu đáp.

Nào ngờ Lâm Chính vừa nói xong, Thần Võ Tôn đang ngồi ở bên kia đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn anh: “Cậu nói cái gì?”.

Thủy Thánh Võ kinh hãi, lập tức tiến lên chắp tay: “Tôn giả bớt giận! Bạn tôi tính thẳng như ruột ngựa, có điều mạo phạm đến người, mong người thứ tội!”.

“Thánh Võ thiên kiêu, tôi chỉ nói thật mà thôi! Theo suy đoán của tôi, có lẽ năm nay người này đã chín mươi ba tuổi!”, Lâm Chính nhún vai nói.

Thủy Thánh Võ tuyệt vọng, gần như van nài: “Thần y Lâm, cầu xin anh đừng nói nữa được không?”.

“Được thôi, được thôi!”.

Lâm Chính lắc đầu.

Nhưng có vẻ đã muộn.

Thần Võ Tôn ở bên kia đã đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính, cất bước đi tới.

Trong nháy mắt, người xung quanh nín thở, tất cả tập trung tinh thần nhìn về phía Thần Võ Tôn.
Chương 2920: Bà sắp chết rồi

“Thằng ngốc ở đâu ra vậy?”.

“Không biết”.

“Không biết có đầu óc không mà dám nói ra lời như vậy với Thần Võ Tôn!”.

“Tôi thấy anh ta ngại mình sống quá lâu”.

Một vài người nhỏ giọng bàn tán.

Cô gái áo trắng nheo mắt lại nhìn Lâm Chính: 'Người này trông thật quen mắt… hình như đã gặp ở đâu đó”.

“Gặp ở đâu đó thì sao? Từ hôm nay trở đi, có lẽ cô sẽ không còn gặp được anh ta nữa!”, cậu ấm kia phe phẩy chiếc quạt, cười nói.

Chẳng mấy chốc, Thần Võ Tôn đã đến trước mặt Lâm Chính.

“Thần Võ Tôn, xin hãy bớt giận!”, Thủy Thánh Võ hét lên, nhưng lại không biết nên giải thích thay Lâm Chính thế nào.

“Bạn cậu có biết y thuật không?”, Thần Võ Tôn đột nhiên lên tiếng.

Thủy Thánh Võ ngây người.

“Tôi quả thật có biết một ít y thuật”, Lâm Chính cười nói.

“Vậy tôi kiểm tra cậu, nếu cậu có thể trả lời làm tôi hài lòng, tôi sẽ không truy cứu chuyện lúc nãy cậu mạo phạm tôi, thế nào?”, Thần Võ Tôn mặt không cảm xúc.

“Kiểm tra cái gì?”, Lâm Chính thắc mắc.

“Cậu bắt mạch cho tôi, xem cơ thể tôi có gì lạ thường. Nếu cậu trả lời không đúng thì tôi sẽ giết cậu! Rõ chưa?”.

Thần Võ Tôn thản nhiên nói, sau đó vén tay áo lên, để lộ cánh tay thon dài màu lúa mạch.

Sát khí đằng đằng.

Thủy Thánh Võ kinh hãi.

Nếu Lâm Chính chết ở đây thì không còn ai cứu anh ta nữa.

“Thần Võ Tôn đại nhân!”, Thủy Thánh Võ vừa định lên tiếng, nhưng Thần Võ Tôn lạnh lùng quát: “Im miệng! Thủy Thánh Võ, ở đây không có chuyện của cậu! Nếu còn ồn ào, có tin tôi giải quyết cậu trước không?”.

Thủy Thánh Võ tái mặt, há hốc miệng, không biết nên nói gì mới phải.

Anh ta chỉ có thể nhìn sang Lâm Chính, gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Không cần bắt mạch nữa”.

“Hơ…”, Thủy Thánh Võ suýt thì cắn vào lưỡi.

“Cậu từ bỏ rồi sao?”, Thần Võ Tôn nheo mắt lại hỏi, đồng tử lóe lên sát ý.

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy không cần bắt mạch, tôi nhìn sơ qua triệu chứng của bà là biết ngay!”, Lâm Chính cười đáp.

“Cái gì?”.

Thủy Thánh Võ kinh ngạc.

“Cậu nhìn qua là biết ngay? Vậy cậu nói xem, trên người tôi có triệu chứng gì? Tôi cảnh cáo cậu, nếu đáp sai một chỗ nào, cậu sẽ đứt đầu đấy!”, Thần Võ Tôn cười nhạt, trong mắt cũng lộ ra chút kinh ngạc.

“Phổi của bà mắc phải bệnh ẩn, có lẽ là do chém giết với người khác từ những năm trước để lại, đến nay vẫn chưa chữa khỏi. Ngoài ra, tim và khí mạch của bà đều vài vết nứt, nếu tôi đoán không lầm thì là do luyện công quá mức mà ra. Không chỉ vậy, lá lách, dạ dày và gan đều bị tổn thương, đây có lẽ không phải vì luyện công, tôi đoán xem… là do nhiều năm uống rượu gây ra. Có lẽ bà rất thích uống rượu, hơn nữa còn thích uống rượu mạnh! Tôi không nói sai chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Gần đúng!”, Thần Võ Tôn hài lòng gật đầu nói: “Nhưng vẫn có chỗ sai, đó là tôi không thích uống rượu, uống rượu cũng là để tu luyện”.

“Vậy à? Uống rượu mà cũng có thể tu luyện?”.

Đi Túy Quyền hay gì?

Lâm Chính lần đầu nghe nói.

“Xem như cậu giỏi, miễn cưỡng thông qua. Chuyện cậu sỉ nhục tôi, tôi không tính toán nữa!”, Thần Võ Tôn bình thản nói, sau đó lại quay về tảng đá ngồi thiền.

Lâm Chính lại lên tiếng: “Đợi đã, tôi còn chưa nói xong”.

“Cậu còn muốn nói gì nữa?”, Thần Võ Tôn hơi mất kiên nhẫn, trong mắt tràn ngập sương lạnh.

Lâm Chính lắc đầu: “Vừa rồi tôi chỉ nói một vài bệnh vặt trong người bà, đối với bà mà nói chẳng là gì cả. Thật ra vấn đề lớn nhất của bà bây giờ là ở tim!”.

“Tim?”, Thần Võ Tôn kinh ngạc: “Cậu có ý gì?”.

“Ý tôi nói rất đơn giản! Bà sắp chết rồi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom