-
Chương 2906-2910
Chương 2906: Anh là anh rể em
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tâm Ngữ, Lâm Chính cảm thấy dở khóc dở cười, vội vã giải thích: “Tâm Ngữ, tôi không có ý đó với cô”.
Diệp Tâm Ngữ không khỏi lộ vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng xốc lại tinh thần, nặn ra nụ cười đáp: “Vậy tại sao Lâm thần y lại cứu Tâm Ngữ, cứu nhà họ Diệp?”
“Việc đó… sau này tôi sẽ giải thích cho cô nghe sau nhé”, Lâm Chính thoáng chút do dự.
“Nếu Lâm thần y không thể nói sự thật cho Tâm Ngữ biết thì Tâm Ngữ chẳng còn tâm trạng để ăn uống hay làm việc gì khác, suốt ngày sống trong đau khổ. Xin Lâm thần y hãy nói cho Tâm Ngữ biết lý do, còn nếu không xin hãy đưa Tâm Ngữ cùng về Giang Thành!”, Diệp Tâm Ngữ lấy hết dũng khí, cắn răng nói.
“Đưa cô về Giang Thành làm gì chứ?”, Lâm Chính ngẩn người.
“Tâm Ngữ tự biết mình không xứng với Lâm thần y, nhưng ân tình của thần y hôm nay tôi không có gì để báo đáp. Nếu Lâm thần y vì Tâm Ngữ mà ra tay cứu giúp nhà họ Diệp thì xin hãy để Tâm Ngữ trả mối ân tình này. Xin hãy cho tôi được ở bên cạnh thần y nâng khăn sửa túi, ngày đêm bầu bạn đến cuối đời!”, cô gái này có vẻ đã thực sự hạ quyết tâm.
“Tâm Ngữ, cô không cần làm vậy”.
“Không, nếu thần y không chịu thì Tâm Ngữ sẽ tự mình tới Giang Thành!”
“Việc này… việc này…”, Lâm Chính hạn hán lời, thấy cô gái này kiên quyết như vậy trông không hề giống như đang đùa. Anh đành thở dài đáp: “Bỏ đi, Tâm Ngữ, tôi sẽ nói cho cô biết lý do!”
“Vậy lý do là gì?”, Diệp Tâm Ngữ vội vã hỏi.
“Thực ra rất đơn giản, anh… là anh rể em!”, Lâm Chính bất lực đáp.
“Anh rể?”
Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
Cô ấy bàng hoàng nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới đáp: “Lâm thần y, anh đang nói đùa sao? Tôi có rất nhiều chị, cũng có rất nhiều anh rể nhưng tôi không nhớ có người chị nào của tôi gả cho anh”.
Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo Diệp Tâm Ngữ vào cái ngách nhỏ bên cạnh, lấy cây kim châm ra châm vào cổ mình. Lúc này anh mới lấy lại vẻ ngoài bình thường của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, Diệp Tâm Ngữ chính thức hoá đá.
“Anh là chồng của chị Tô Nhu, Lâm Chính! Tâm Ngữ, lần này em hiểu rồi chứ?”, Lâm Chính thở dài đáp.
Vốn anh không định nói cho Diệp Tâm Ngữ biết chân tướng, nhưng cô ấy cứ một mực ép anh. Việc đến nước này, anh chỉ có thể nói thật.
Cũng không biết cô ấy có chấp nhận nổi sự thật này hay không.
Lâm Chính liếc nhìn cô.
Diệp Tâm Ngữ vẫn đờ đẫn như người mất hồn. Đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt sững sờ.
Không biết sau đó bao nhiêu lâu, cô ấy mới hoàn hồn. Diệp Tâm Ngữ khẽ run lên, chỉ vào Lâm Chính, miệng mấp máy, môi run lên bần bật như thể định nói gì đó nhưng sau cùng một chữ cũng chẳng thể thốt ra…
“Tâm Ngữ, việc này chị Tô Nhu của em vẫn chưa biết, bởi với thân phận Lâm thần y này anh có quá nhiều kẻ thù nên anh không muốn nói với họ, muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng. Nếu hôm nay không phải vì cứu em thì anh cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài em là em gái anh. Cho nên mong em có thể giúp anh giữ bí mật này có được không?”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
Diệp Tâm Ngữ lúc này đã bình tĩnh hơn, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ u sầu: “Người Giang Thành đều nói chị Tô Nhu số khổ, gả cho một người chồng vô dụng. Nhưng họ không biết rằng chị ấy là người phụ nữ may mắn nhất Giang Thành. Người chồng tưởng là vô dụng đó lại là Lâm thần y mà người người ngưỡng mộ. Vạn sự trên đời này quả thực khiến người ta không thể lường hết được…”
“Tâm Ngữ, bất luận anh là Lâm Chính hay là Lâm thần y, thì mối quan hệ này của chúng ta cũng không thay đổi”, Lâm Chính cười đáp.
Diệp Tâm Ngữ cố gắng cân bằng lại cảm xúc, khẽ gật đầu rồi nặn ra một nụ cười, đáp: “Anh rể yên tâm, em sẽ giúp anh giữ bí mật, sẽ không nói với ai đâu”.
“Vậy thì tốt rồi, chị em còn đang đợi anh. Em mau quay về nghỉ ngơi đi, anh về trước nhé. Có dịp thì tới Giang Thành, anh rể sẽ tiếp đón em!”
Lâm Chính xoa đầu Diệp Tâm Ngữ, sau đó quay lưng rời đi.
Diệp Tâm Ngữ đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Chính đi xa dần. Hồi lâu sau mới thở dài ảo não.
“Chị Tô Nhu, em thực sự… rất ngưỡng mộ chị”.
Chương 2907: Thánh Sơn
“Lâm Chính, tình hình sao rồi?”
Nhìn thấy Lâm Chính quay lại, Tô Nhu lập tức đứng dậy hỏi han tình hình.
“Không sao rồi!”, Lâm Chính mỉm cười: “Lúc anh đi thì đã thấy người nhà họ Thuỷ tới giúp giải quyết rắc rối cho nhà họ Diệp. Hiện giờ bà nội đã được đưa tới khách sạn tốt nhất ở Long Xuyên để tổ chức tiệc rồi!”
“Thật sao?”
Tô Nhu vẻ mặt không ngờ tới.
Trương Tinh Vũ cũng không khỏi kinh ngạc: “Người nhà họ Thuỷ ra mặt sao?”
“Đúng vậy”.
“Không đúng, nhà họ Thuỷ và nhà họ Diệp đâu có giao tình gì, sao họ phải ra mặt giúp đỡ kia chứ?”
“Việc này con cũng không rõ lắm”, Lâm Chính giả ngốc để khỏi phải giải thích.
“Tinh Vũ à chúng ta đừng quản chuyện này nữa. Giờ ổn thoả là tốt rồi, chúng ta đi tìm mẹ nuôi báo bình an rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Tôi thấy Long Xuyên này cũng không yên bình lắm!”, Tô Quảng vội nói.
“Xem cái lá gan thỏ đế của ông kìa! Đúng là vô dụng!”
Trương Tinh Vũ lườm chồng một cái nhưng cũng ngầm đồng ý với ý kiến của chồng.
Đất Long Xuyên này bà ta quả thực không muốn ở lại lâu.
Cả nhà họ rời khỏi đó rồi đi tới khách sạn Long Hâm.
Mặc dù buổi tiệc được tổ chức gấp gáp nhưng đa số giới quý tộc Long Xuyên đều tới chúc mừng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người có quyền có thế tới dự. Rõ ràng họ đều đã nghe chuyện của Trấn Nguyệt tiên nhân và Lâm thần y.
Mấy người nhà Trương Tinh Vũ muốn vào chào bà cụ còn phải xếp hàng.
Diệp Tâm Ngữ dìu bà nội, ánh mắt dừng lại ở phía Lâm Chính, trong mắt là cảm xúc phức tạp. Sau đó cô cúi xuống nói với bà nội vài câu rồi hai người họ đi về phía người nhà Trương Tinh Vũ.
Mấy người nhà Trương Tinh Vũ xin phép ra về, bà cụ Diệp có ý giữ lại mà không được nên chỉ đành đồng ý.
“Có thời gian thì đến Long Xuyên chơi nhé, nhân lúc mẹ nuôi còn sống, biết chưa mấy đứa nhỏ!”
“Mẹ nuôi cứ yên tâm, lần sau có thời gian con nhất định sẽ tới!”, Trương Tinh Vũ cũng có chút không nỡ.
“Được, được! Phải sống tốt đấy nhé!”
Bà cụ cười ha ha nói.
Cả nhà họ từ biệt bà cụ Diệp, lên xe quay về Giang Thành
Sau khi về tới Giang Thành, Lâm Chính lập tức lao vào công cuộc nghiên cứu Diệp Bồ Đề.
Có Diệp Bồ Đề, thêm sự trợ giúp của đá Thiên Phương Thần Thạch, Lâm Chính luyện đan càng dễ thành công hơn mấy lần, gần như có thể đảm bảo mỗi loại dược liệu đưa vào thuốc đều phát huy được hết dược tính của mình.
Đó là thành tựu vô cùng lớn đối với bất kỳ người hành nghề y nào.
Anh ở Giang Thành đến ngày thứ hai thì Trấn Nguyệt tiên nhân tìm tới.
“Lâm thần y, chúng ta xuất phát thôi!”, Trấn Nguyệt tiên nhân khá vội vã, đi tới tận học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính nhìn Trấn Nguyệt tiên nhân thăm dò, cảm thấy có chút bất lực.
Trấn Nguyệt tiên nhân hai ngày nay rõ ràng không hề nghỉ ngơi, khí huyết không đủ, đi trên đường mà như sắp bị gió thổi bay.
Có lẽ cũng vì chuyện của con trai mà cơm không buồn ăn nước không buồn uống.
“Được, chúng ta đi! Giờ con bà đang ở đâu?”, Lâm Chính gật đầu hỏi.
“Ở Thánh Sơn!”
“Thánh Sơn?”
Lâm Chính đang định thu dọn đồ đạc thì chợt sững lại, hỏi tiếp: “Đó là nơi nào vậy?”
“Là cấm địa của Long Quốc, Lâm thần y không biết sao? Động tiên của tôi chẳng qua chỉ là trước đó may mắn tìm thấy động tiên của một bậc đại năng từ thời cổ đại rồi tu bổ lại, nhưng cũng chỉ ở dưới chân Thánh Sơn! Lâm thần y yên tâm, động tiên của tôi không cần vào sâu cấm địa, không có gì nguy hiểm cả, cũng khó mà đụng mặt các bậc đại năng đang tu luyện ở trong đó!” Trấn Nguyệt tiên nhân mỉm cười nói.
“Các bậc đại năng? Nghĩa là trong cấm địa này có rất nhiều cao thủ sao?”, Lâm Chính cảm thấy kì lạ hỏi.
“Đương nhiên, các thiên kiêu hàng đầu đều ở bên trong Thánh Sơn”, Trấn Nguyệt tiên nhân đáp.
Chương 2908: Làm gì có thần tiên?
Thiên kiêu hạng nhất…
Lâm Chính căng thẳng.
Lâm Chính đã từng gặp qua thiên kiêu hạng hai Thủy Thánh Võ
Nhưng Thủy Thánh Võ còn nói đối diện với thiên kiêu hạng nhất là cảm giác bất lực và tuyệt vọng đến thế nào, từ đó có thể thấy thiên kiêu hạng nhất đáng sợ đến mức nào.
Nếu là như vậy, thiên kiêu hạng nhất sống trong cấm địa của Thánh Sơn cũng dễ hiểu.
Lâm Chính không định vào Thánh Sơn, sau khi thu dọn hành lý thì đi cùng Trấn Nguyệt Tiên Nhân đến dưới chân núi Thánh Sơn.
Thánh Sơn nằm ở nơi không người phía Tây Bắc Long Quốc.
Nơi này ngay cả sóng điện thoại cũng không có. Mấy năm trước còn có một số nhà thám hiểm muốn đi bộ xuyên qua khu không người, nhưng tất cả những ai bước chân vào đó đều bị mất tích.
Đến nay thì không còn nhà thám hiểm nào có gan chạy tới đây nữa.
Hai người đi chuyên cơ mà Mã Hải sắp xếp đến một thành phố biên thùy gần khu không người, đợi xuống khỏi máy bay thì có xe chở hai người đến phía ngoài khu không người.
Chặng đường còn lại Lâm Chính chỉ có thể tự lái.
Suy cho cùng, dù là người bản địa cũng không dám tiến vào trong đó.
“Nơi này chỗ nào cũng có chướng khí, người thường đến đây không cẩn thận bước vào vùng chướng khí sẽ hôn mê bất tỉnh. Nếu không ai cứu chữa thì cùng lắm là một ngày sẽ mất mạng, thế mà vẫn có một vài người ngu dốt cứ thích đến thám hiểm”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân vừa nói vừa chỉ đường cho Lâm Chính.
Tiến về phía trước theo con đường Trấn Nguyệt Tiên Nhân chỉ.
Dọc đường đi có thể nhìn thấy thi thể của không ít du khách.
Thậm chí còn có một số kiểu người đặc biệt.
Lâm Chính liếc nhìn những thi thể kia, phát hiện bọn họ ăn mặc quái dị, đeo đao kiếm trên người.
“Bọn họ là ai?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chắc là những người lên Thánh Sơn cầu tiên vấn đạo. Nhưng mấy kẻ đáng sợ trong Thánh Sơn đâu thể nào quan tâm đến bọn họ? Hơn nữa, trên đời này vốn không có thần tiên gì cả, thế mà đám người ngu dốt này vẫn miệt mài theo đuổi!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lắc đầu cười nhạt.
“Nếu đã như vậy, vì sao bà lại tự xưng Tiên Nhân?”, Lâm Chính thắc mắc.
“Danh hiệu Trấn Nguyệt Tiên Nhân không phải tôi tự đặt. Tôi tên Ngô Trấn Nguyệt, rồi mấy kẻ nhàn rỗi truyền tai nhau, thổi phồng tôi lên thành Tiên Nhân, tôi mới được người ta xưng tụng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Trên thực tế, tôi cũng chỉ là người phàm mà thôi! Tôi cũng không tránh khỏi sinh tử bệnh lão. Nếu tôi thật sự là tiên thì sao lại không thể hồi sinh con trai mình?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân cười chua chát, trong mắt chứa đầy sự tự giễu.
Lâm Chính không nói gì.
Xe đi khoảng bốn tiếng đồng hồ, đến trước một ngọn núi khổng lồ mây mù dày đặc lượn quanh mới dừng lại.
“Tới rồi! Ngọn núi trước mắt chính là cấm địa Thánh Sơn! Trong đó chướng khí lan tràn, rắn độc thú dữ nhiều vô kể, cũng có kỳ hoa dị thảo sinh sôi. Đương nhiên chúng chưa phải thứ nguy hiểm nhất, nguy hiểm nhất là những vị đại năng chiếm cứ tu luyện ở trong đó! Nghe nói chỗ này là một mảnh đất phúc, các đại năng chiếm cứ nơi đây, phân chia lãnh thổ tu luyện. Bọn họ không cho phép bất cứ ai tự tiện bước vào lãnh thổ của bọn họ, không cẩn thận bước nhầm vào thì chỉ có đường chết! Vì vậy, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện bước vào, chỉ có thể tìm một động phủ dưới chân núi tu luyện”.
Nói xong, Trấn Nguyệt Tiên Nhân xuống xe, đi phía trước dẫn đường.
Lâm Chính vội vàng đi theo.
Chẳng lâu sau, hai người đã tới động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Một hang động ẩn náu trong khu rừng rậm rạp dưới chân núi.
Vừa vào trong động phủ, Lâm Chính đã cảm nhận được hàn khí không tầm thường.
Ngoài ra, trong không khí còn lan tỏa mùi hương say lòng người.
“Mùi hương này là?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhìn vào trong hang động với ánh mắt cháy bỏng, sốt sắng hỏi: “Có phải trong hang động có cây gì không?”.
“Đúng là có vài loài cây, tôi cũng không biết là cây gì nên cứ mặc kệ để đó. Thần y Lâm biết đó là thứ gì sao?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân quay đầu lại hỏi.
Lâm Chính không trả lời mà chạy nhanh vào trong.
Chương 2909: Xin nhờ thần y!
Sơn động này không rộng nhưng lại rất sâu, hơn nữa còn có một lớp đất toả ra ánh sáng màu vàng.
Lâm Chính nhìn thấy lớp đất này liền lập tức ngồi xuống kiểm tra thử.
“Đất này là cố tình vùi ở đây! Xem ra có người cố tình muốn nuôi dưỡng thảm thực vật ở nơi này!”
Lâm Chính nhỏ tiếng lẩm bẩm rồi nhanh chóng đi lên phía trước.
Cuối cùng, anh đứng ở cuối động quan sát một thảm hoa cỏ trông rất độc đáo.
Loại hoa cỏ này đang toả ánh sáng màu lam, bất luận là thân, lá hay cành đều có những đốm sáng như sao.
Nhìn qua trông như một bầu trời sao trên mặt đất.
“Đẹp lắm phải không?”
Trấn Nguyệt tiên nhân đi tới, bình thản đáp: “Có điều thứ gì càng đẹp thì càng nguy hiểm. Những loại hoa cỏ này không thể động vào đâu. Ban đầu tôi không biết nó là thứ gì nên từng thử chạm vào, sau đó liền lập tức trúng độc. Phải mất một năm sau đó tôi mới loại bỏ được hết độc tố. Cho nên từ đó về sau tôi chỉ đứng từ xa ngắm nó chứ không bao giờ động vào nó nữa".
Thế nhưng Trấn Nguyệt tiên nhân vừa dứt lời thì Lâm Chính đã bẻ một bông hoa xuống rồi cầm trong tay quan sát.
“Lâm thần y!”
Trấn Nguyệt tiên nhân vội vã hô lên.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Nhưng điều khiến bà ấy còn kinh ngạc hơn cả là Lâm Chính không hề có biểu hiện trúng độc. Như thể bông hoa độc trong tay kia chỉ là một bông hoa bình thường vô hại.
Trấn Nguyệt tiên nhân trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới kinh ngạc kêu lên.
“Thật không thể ngờ…”
“Thảm thực vật này quả thực có độc, người thường động vào ắt sẽ mất mạng. Đúng là chỉ có cao thủ mạnh như tiên nhân mới có thể vận công ép chất độc ra ngoài. Có điều, đây cũng chính là điểm thần kỳ của thảm thực vật này, bên trong nó ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ. Nếu có thể lợi dụng nguồn năng lượng đó thì có thể nghiên cứu ra một số dược liệu thần kỳ”, Lâm Chính mắt vẫn chăm chú nhìn bông hoa, nói.
“Tôi cũng không hiểu rõ loại hoa cỏ này. Nếu Lâm thần y có hứng thú, vậy từ nay nó là của thần y”, Trấn Nguyệt tiên nhân cười đáp.
Đã đến lúc này rồi, bà ấy cũng không ngại tặng cho Lâm Chính một mối ân tình.
“Nếu vậy thì tại hạ xin đa tạ Trấn Nguyệt tiên nhân”.
Lâm Chính đứng dậy, mỉm cười nói.
Mặc dù bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh nhưng Trấn Nguyệt tiên nhân chắc chắn không biết trong lòng anh đang vui sướng và phấn khích ra sao.
Trấn Nguyệt tiên nhân không hiểu về y dược, cho nên không biết giá trị của loài hoa này kinh người đến mức nào!
Có điều Lâm Chính biết rõ, càng là thứ có giá trị thì càng không được biểu hiện vồ vập ra bên ngoài. Ngộ nhỡ Trấn Nguyệt tiên nhân nuốt lời thì phải làm sao?
“Lâm thần y, vẫn phải nhờ thần y nhanh chóng ra tay chữa trị cho khuyển tử nhà tôi!”, Trấn Nguyệt tiên nhân nói.
“Được, không biết cậu ấy hiện giờ đang ở đâu?”, Lâm Chính đưa mắt nhìn tứ phía.
Trấn Nguyệt tiên nhân vội vã đi về phía một vách núi, sau đó ấn lên vách vài cái.
Vách núi nhẵn nhụi kia dần tách ra, hoá ra bên trong có một cái hầm.
Căn hầm được mở ra hoàn toàn, một khối băng trông như một cỗ quan tài trong suốt hiện ra trước mắt Lâm Chính.
Trong nháy mắt, toàn bộ nhiệt độ trong hang đột nhiên hạ xuống âm ba trăm độ, ngay cả cơ thể của Lâm Chính cũng không chống đỡ được cái lạnh.
Lâm Chính rùng mình, đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào khối băng.
Băng lạnh trong suốt như pha lê, đẹp đẽ không tỳ vết, chỉ cần liếc mắt một cái là người ta không thể rời mắt.
"Đây là... băng nghìn năm sao?"
"Đúng”.
Trấn Nguyệt tiên nhân gật đầu.
Lâm Chính đi tới.
Càng đến gần mặt băng, cảm giác ớn lạnh càng rõ ràng hơn.
Sau khi đến gần, anh nhìn thấy một người mặc quần áo trắng được đặt nằm giữa lớp băng.
Đó là con trai của Trấn Nguyệt tiên nhân
"Khuyển tử giờ chỉ có thể trông cậy vào Lâm thần y!", Trấn Nguyệt tiên nhân chắp tay cúi đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Chương 2910: Tấm lòng người mẹ
"Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tiên nhân phải giúp tôi làm tan băng trước đã. Cách một lớp băng nghìn năm thế này thì tôi cũng không thể chữa khỏi cho cậu ấy được", Lâm Chính nói.
"Được, nhưng sẽ mất một chút thời gian".
Trấn Nguyệt tiên nhân khàn giọng nói, sau đó tiến lên một bước, huy động sức mạnh trong cơ thể. Bà ấy muốn dùng tay không phá tan lớp băng nghìn năm.
Băng nghìn năm không chỉ cực lạnh mà còn cực cứng, phá vỡ nó không phải là chuyện dễ dàng.
Mỗi khi Trấn Nguyệt tiên nhân tạo ra được một lỗ nhỏ trên tảng băng, tảng băng nghìn năm sẽ lập tức đóng băng chỗ đó lại.
Trấn Nguyệt tiên nhân chỉ đành dùng hết sức bình sinh để chặn luồng khí lạnh, từng chút một xé toạc lỗ hổng, cố gắng đưa con trai mình ra ngoài.
Với phương pháp này, gần như không thể kéo người bên trong ra ngoài nhanh chóng, ít cũng cần tới mười ngày hoặc nửa tháng.
Lâm Chính thở dài, bước lên trước nói: "Để tôi làm thử xem".
"Lâm thần y, việc này..."
"Phương pháp của tiên nhân quá chậm, dị hỏa của tôi có thể khiến khí lạnh chậm lại, chỉ cần mấy tiếng đồng hồ là có thể đưa cậu ấy ra".
Lâm Chính nói xong liền đưa tay bắt đầu phá băng nghìn năm.
"Vậy... cảm tạ Lâm thần y", Trấn Nguyệt tiên nhân bất lực đáp.
Sau ba giờ đồng hồ vất vả, người trong băng cuối cùng cũng được kéo ra ngoài.
Lâm Chính ngồi bệt xuống đất, mồ hôi đầm đìa, gần như hoàn toàn kiệt sức.
Trấn Nguyệt tiên nhân vội vàng lấy thuốc hồi phục thể lực, đưa cho Lâm Chính uống.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Chính mới hồi sức lại.
Anh bế cậu thanh niên lên chiếc giường bên cạnh, sau đó lấy đồ nghề ra và bắt đầu khám bệnh cho cậu.
Trấn Nguyệt tiên nhân bên cạnh vô cùng lo lắng, hai tay nắm chặt, chăm chú nhìn Lâm Chính.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, Lâm Chính bắt đầu châm cứu cho cậu thanh niên.
Sau khi hơn trăm cây kim châm được châm xuống, Lâm Chính mới thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nói: "Có 80% khả năng cứu được cậu ấy!!"
"Thật sao?" Trấn Nguyệt tiên nhân mừng rõ đến mức run lẩy bẩy, nước mắt lập tức tuôn rơi trên mặt, quỳ trên mặt đất dập đầu: "Lâm thần y! Nếu như cậu có thể cứu được con trai tôi, Ngô Trấn Nguyệt này nguyện ý làm trâu làm ngựa cho cậu!! "
"Đại tiên, mau đứng lên!" Lâm Chính vội vàng đỡ bà ấy đứng dậy, trịnh trọng nói: "Tuy rằng có thể cứu, nhưng sẽ có di chứng!"
"Di chứng gì?"
"Nếu cậu sống lại, rất có thể sẽ bị ảnh hưởng nặng đến não bộ, đương nhiên xác suất này chỉ có 40%. Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là sau khi cậu ấy sống lại nhất định sẽ mất trí nhớ, sẽ không nhớ được bất cứ ai hay bất cứ việc gì", Lâm Chính nói.
“Mất trí nhớ?” Trấn Nguyệt tiên nhân không khỏi giật mình.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu: “Tôi đã kiểm tra rồi, con trai của tiên nhân mất mạng là bởi vì nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Mà trước đó, đại não cũng bị thương, mặc dù tiên nhân dùng băng ngàn năm phong ấn thân thể của cậu ấy, nhưng dù sao cũng đã qua bao nhiêu thời gian, khiến vết thương ở não giờ đã không thể cứu chữa được! Vì vậy, mất trí nhớ là không thể tránh khỏi".
"Không sao, không sao, chỉ cần con của tôi sau đó có thể sống thật tốt, vậy là tôi đã mãn nguyện rồi!"
Trấn Nguyệt tiên nhân rơm rớm nước mắt nói.
Mặc dù là một đại tiên, nhưng bà ấy vẫn là một người mẹ. Khi đứng trên danh nghĩa một người mẹ, mọi người phụ nữ trên đời này đều bình đẳng như nhau.
"Được rồi, đại tiên, bà nên đi ra ngoài. Phần còn lại cứ giao lại cho tôi", Lâm Chính nói.
"Được! Được! Lâm thần y, tôi sẽ ra canh cửa!"
Trấn Nguyệt tiên nhân liên tục gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài sơn động, khoanh chân ngồi xuống canh giữ nơi này.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức bắt đầu chữa trị..
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tâm Ngữ, Lâm Chính cảm thấy dở khóc dở cười, vội vã giải thích: “Tâm Ngữ, tôi không có ý đó với cô”.
Diệp Tâm Ngữ không khỏi lộ vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng xốc lại tinh thần, nặn ra nụ cười đáp: “Vậy tại sao Lâm thần y lại cứu Tâm Ngữ, cứu nhà họ Diệp?”
“Việc đó… sau này tôi sẽ giải thích cho cô nghe sau nhé”, Lâm Chính thoáng chút do dự.
“Nếu Lâm thần y không thể nói sự thật cho Tâm Ngữ biết thì Tâm Ngữ chẳng còn tâm trạng để ăn uống hay làm việc gì khác, suốt ngày sống trong đau khổ. Xin Lâm thần y hãy nói cho Tâm Ngữ biết lý do, còn nếu không xin hãy đưa Tâm Ngữ cùng về Giang Thành!”, Diệp Tâm Ngữ lấy hết dũng khí, cắn răng nói.
“Đưa cô về Giang Thành làm gì chứ?”, Lâm Chính ngẩn người.
“Tâm Ngữ tự biết mình không xứng với Lâm thần y, nhưng ân tình của thần y hôm nay tôi không có gì để báo đáp. Nếu Lâm thần y vì Tâm Ngữ mà ra tay cứu giúp nhà họ Diệp thì xin hãy để Tâm Ngữ trả mối ân tình này. Xin hãy cho tôi được ở bên cạnh thần y nâng khăn sửa túi, ngày đêm bầu bạn đến cuối đời!”, cô gái này có vẻ đã thực sự hạ quyết tâm.
“Tâm Ngữ, cô không cần làm vậy”.
“Không, nếu thần y không chịu thì Tâm Ngữ sẽ tự mình tới Giang Thành!”
“Việc này… việc này…”, Lâm Chính hạn hán lời, thấy cô gái này kiên quyết như vậy trông không hề giống như đang đùa. Anh đành thở dài đáp: “Bỏ đi, Tâm Ngữ, tôi sẽ nói cho cô biết lý do!”
“Vậy lý do là gì?”, Diệp Tâm Ngữ vội vã hỏi.
“Thực ra rất đơn giản, anh… là anh rể em!”, Lâm Chính bất lực đáp.
“Anh rể?”
Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
Cô ấy bàng hoàng nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới đáp: “Lâm thần y, anh đang nói đùa sao? Tôi có rất nhiều chị, cũng có rất nhiều anh rể nhưng tôi không nhớ có người chị nào của tôi gả cho anh”.
Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo Diệp Tâm Ngữ vào cái ngách nhỏ bên cạnh, lấy cây kim châm ra châm vào cổ mình. Lúc này anh mới lấy lại vẻ ngoài bình thường của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, Diệp Tâm Ngữ chính thức hoá đá.
“Anh là chồng của chị Tô Nhu, Lâm Chính! Tâm Ngữ, lần này em hiểu rồi chứ?”, Lâm Chính thở dài đáp.
Vốn anh không định nói cho Diệp Tâm Ngữ biết chân tướng, nhưng cô ấy cứ một mực ép anh. Việc đến nước này, anh chỉ có thể nói thật.
Cũng không biết cô ấy có chấp nhận nổi sự thật này hay không.
Lâm Chính liếc nhìn cô.
Diệp Tâm Ngữ vẫn đờ đẫn như người mất hồn. Đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt sững sờ.
Không biết sau đó bao nhiêu lâu, cô ấy mới hoàn hồn. Diệp Tâm Ngữ khẽ run lên, chỉ vào Lâm Chính, miệng mấp máy, môi run lên bần bật như thể định nói gì đó nhưng sau cùng một chữ cũng chẳng thể thốt ra…
“Tâm Ngữ, việc này chị Tô Nhu của em vẫn chưa biết, bởi với thân phận Lâm thần y này anh có quá nhiều kẻ thù nên anh không muốn nói với họ, muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng. Nếu hôm nay không phải vì cứu em thì anh cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài em là em gái anh. Cho nên mong em có thể giúp anh giữ bí mật này có được không?”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
Diệp Tâm Ngữ lúc này đã bình tĩnh hơn, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ u sầu: “Người Giang Thành đều nói chị Tô Nhu số khổ, gả cho một người chồng vô dụng. Nhưng họ không biết rằng chị ấy là người phụ nữ may mắn nhất Giang Thành. Người chồng tưởng là vô dụng đó lại là Lâm thần y mà người người ngưỡng mộ. Vạn sự trên đời này quả thực khiến người ta không thể lường hết được…”
“Tâm Ngữ, bất luận anh là Lâm Chính hay là Lâm thần y, thì mối quan hệ này của chúng ta cũng không thay đổi”, Lâm Chính cười đáp.
Diệp Tâm Ngữ cố gắng cân bằng lại cảm xúc, khẽ gật đầu rồi nặn ra một nụ cười, đáp: “Anh rể yên tâm, em sẽ giúp anh giữ bí mật, sẽ không nói với ai đâu”.
“Vậy thì tốt rồi, chị em còn đang đợi anh. Em mau quay về nghỉ ngơi đi, anh về trước nhé. Có dịp thì tới Giang Thành, anh rể sẽ tiếp đón em!”
Lâm Chính xoa đầu Diệp Tâm Ngữ, sau đó quay lưng rời đi.
Diệp Tâm Ngữ đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Chính đi xa dần. Hồi lâu sau mới thở dài ảo não.
“Chị Tô Nhu, em thực sự… rất ngưỡng mộ chị”.
Chương 2907: Thánh Sơn
“Lâm Chính, tình hình sao rồi?”
Nhìn thấy Lâm Chính quay lại, Tô Nhu lập tức đứng dậy hỏi han tình hình.
“Không sao rồi!”, Lâm Chính mỉm cười: “Lúc anh đi thì đã thấy người nhà họ Thuỷ tới giúp giải quyết rắc rối cho nhà họ Diệp. Hiện giờ bà nội đã được đưa tới khách sạn tốt nhất ở Long Xuyên để tổ chức tiệc rồi!”
“Thật sao?”
Tô Nhu vẻ mặt không ngờ tới.
Trương Tinh Vũ cũng không khỏi kinh ngạc: “Người nhà họ Thuỷ ra mặt sao?”
“Đúng vậy”.
“Không đúng, nhà họ Thuỷ và nhà họ Diệp đâu có giao tình gì, sao họ phải ra mặt giúp đỡ kia chứ?”
“Việc này con cũng không rõ lắm”, Lâm Chính giả ngốc để khỏi phải giải thích.
“Tinh Vũ à chúng ta đừng quản chuyện này nữa. Giờ ổn thoả là tốt rồi, chúng ta đi tìm mẹ nuôi báo bình an rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Tôi thấy Long Xuyên này cũng không yên bình lắm!”, Tô Quảng vội nói.
“Xem cái lá gan thỏ đế của ông kìa! Đúng là vô dụng!”
Trương Tinh Vũ lườm chồng một cái nhưng cũng ngầm đồng ý với ý kiến của chồng.
Đất Long Xuyên này bà ta quả thực không muốn ở lại lâu.
Cả nhà họ rời khỏi đó rồi đi tới khách sạn Long Hâm.
Mặc dù buổi tiệc được tổ chức gấp gáp nhưng đa số giới quý tộc Long Xuyên đều tới chúc mừng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người có quyền có thế tới dự. Rõ ràng họ đều đã nghe chuyện của Trấn Nguyệt tiên nhân và Lâm thần y.
Mấy người nhà Trương Tinh Vũ muốn vào chào bà cụ còn phải xếp hàng.
Diệp Tâm Ngữ dìu bà nội, ánh mắt dừng lại ở phía Lâm Chính, trong mắt là cảm xúc phức tạp. Sau đó cô cúi xuống nói với bà nội vài câu rồi hai người họ đi về phía người nhà Trương Tinh Vũ.
Mấy người nhà Trương Tinh Vũ xin phép ra về, bà cụ Diệp có ý giữ lại mà không được nên chỉ đành đồng ý.
“Có thời gian thì đến Long Xuyên chơi nhé, nhân lúc mẹ nuôi còn sống, biết chưa mấy đứa nhỏ!”
“Mẹ nuôi cứ yên tâm, lần sau có thời gian con nhất định sẽ tới!”, Trương Tinh Vũ cũng có chút không nỡ.
“Được, được! Phải sống tốt đấy nhé!”
Bà cụ cười ha ha nói.
Cả nhà họ từ biệt bà cụ Diệp, lên xe quay về Giang Thành
Sau khi về tới Giang Thành, Lâm Chính lập tức lao vào công cuộc nghiên cứu Diệp Bồ Đề.
Có Diệp Bồ Đề, thêm sự trợ giúp của đá Thiên Phương Thần Thạch, Lâm Chính luyện đan càng dễ thành công hơn mấy lần, gần như có thể đảm bảo mỗi loại dược liệu đưa vào thuốc đều phát huy được hết dược tính của mình.
Đó là thành tựu vô cùng lớn đối với bất kỳ người hành nghề y nào.
Anh ở Giang Thành đến ngày thứ hai thì Trấn Nguyệt tiên nhân tìm tới.
“Lâm thần y, chúng ta xuất phát thôi!”, Trấn Nguyệt tiên nhân khá vội vã, đi tới tận học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính nhìn Trấn Nguyệt tiên nhân thăm dò, cảm thấy có chút bất lực.
Trấn Nguyệt tiên nhân hai ngày nay rõ ràng không hề nghỉ ngơi, khí huyết không đủ, đi trên đường mà như sắp bị gió thổi bay.
Có lẽ cũng vì chuyện của con trai mà cơm không buồn ăn nước không buồn uống.
“Được, chúng ta đi! Giờ con bà đang ở đâu?”, Lâm Chính gật đầu hỏi.
“Ở Thánh Sơn!”
“Thánh Sơn?”
Lâm Chính đang định thu dọn đồ đạc thì chợt sững lại, hỏi tiếp: “Đó là nơi nào vậy?”
“Là cấm địa của Long Quốc, Lâm thần y không biết sao? Động tiên của tôi chẳng qua chỉ là trước đó may mắn tìm thấy động tiên của một bậc đại năng từ thời cổ đại rồi tu bổ lại, nhưng cũng chỉ ở dưới chân Thánh Sơn! Lâm thần y yên tâm, động tiên của tôi không cần vào sâu cấm địa, không có gì nguy hiểm cả, cũng khó mà đụng mặt các bậc đại năng đang tu luyện ở trong đó!” Trấn Nguyệt tiên nhân mỉm cười nói.
“Các bậc đại năng? Nghĩa là trong cấm địa này có rất nhiều cao thủ sao?”, Lâm Chính cảm thấy kì lạ hỏi.
“Đương nhiên, các thiên kiêu hàng đầu đều ở bên trong Thánh Sơn”, Trấn Nguyệt tiên nhân đáp.
Chương 2908: Làm gì có thần tiên?
Thiên kiêu hạng nhất…
Lâm Chính căng thẳng.
Lâm Chính đã từng gặp qua thiên kiêu hạng hai Thủy Thánh Võ
Nhưng Thủy Thánh Võ còn nói đối diện với thiên kiêu hạng nhất là cảm giác bất lực và tuyệt vọng đến thế nào, từ đó có thể thấy thiên kiêu hạng nhất đáng sợ đến mức nào.
Nếu là như vậy, thiên kiêu hạng nhất sống trong cấm địa của Thánh Sơn cũng dễ hiểu.
Lâm Chính không định vào Thánh Sơn, sau khi thu dọn hành lý thì đi cùng Trấn Nguyệt Tiên Nhân đến dưới chân núi Thánh Sơn.
Thánh Sơn nằm ở nơi không người phía Tây Bắc Long Quốc.
Nơi này ngay cả sóng điện thoại cũng không có. Mấy năm trước còn có một số nhà thám hiểm muốn đi bộ xuyên qua khu không người, nhưng tất cả những ai bước chân vào đó đều bị mất tích.
Đến nay thì không còn nhà thám hiểm nào có gan chạy tới đây nữa.
Hai người đi chuyên cơ mà Mã Hải sắp xếp đến một thành phố biên thùy gần khu không người, đợi xuống khỏi máy bay thì có xe chở hai người đến phía ngoài khu không người.
Chặng đường còn lại Lâm Chính chỉ có thể tự lái.
Suy cho cùng, dù là người bản địa cũng không dám tiến vào trong đó.
“Nơi này chỗ nào cũng có chướng khí, người thường đến đây không cẩn thận bước vào vùng chướng khí sẽ hôn mê bất tỉnh. Nếu không ai cứu chữa thì cùng lắm là một ngày sẽ mất mạng, thế mà vẫn có một vài người ngu dốt cứ thích đến thám hiểm”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân vừa nói vừa chỉ đường cho Lâm Chính.
Tiến về phía trước theo con đường Trấn Nguyệt Tiên Nhân chỉ.
Dọc đường đi có thể nhìn thấy thi thể của không ít du khách.
Thậm chí còn có một số kiểu người đặc biệt.
Lâm Chính liếc nhìn những thi thể kia, phát hiện bọn họ ăn mặc quái dị, đeo đao kiếm trên người.
“Bọn họ là ai?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chắc là những người lên Thánh Sơn cầu tiên vấn đạo. Nhưng mấy kẻ đáng sợ trong Thánh Sơn đâu thể nào quan tâm đến bọn họ? Hơn nữa, trên đời này vốn không có thần tiên gì cả, thế mà đám người ngu dốt này vẫn miệt mài theo đuổi!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lắc đầu cười nhạt.
“Nếu đã như vậy, vì sao bà lại tự xưng Tiên Nhân?”, Lâm Chính thắc mắc.
“Danh hiệu Trấn Nguyệt Tiên Nhân không phải tôi tự đặt. Tôi tên Ngô Trấn Nguyệt, rồi mấy kẻ nhàn rỗi truyền tai nhau, thổi phồng tôi lên thành Tiên Nhân, tôi mới được người ta xưng tụng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Trên thực tế, tôi cũng chỉ là người phàm mà thôi! Tôi cũng không tránh khỏi sinh tử bệnh lão. Nếu tôi thật sự là tiên thì sao lại không thể hồi sinh con trai mình?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân cười chua chát, trong mắt chứa đầy sự tự giễu.
Lâm Chính không nói gì.
Xe đi khoảng bốn tiếng đồng hồ, đến trước một ngọn núi khổng lồ mây mù dày đặc lượn quanh mới dừng lại.
“Tới rồi! Ngọn núi trước mắt chính là cấm địa Thánh Sơn! Trong đó chướng khí lan tràn, rắn độc thú dữ nhiều vô kể, cũng có kỳ hoa dị thảo sinh sôi. Đương nhiên chúng chưa phải thứ nguy hiểm nhất, nguy hiểm nhất là những vị đại năng chiếm cứ tu luyện ở trong đó! Nghe nói chỗ này là một mảnh đất phúc, các đại năng chiếm cứ nơi đây, phân chia lãnh thổ tu luyện. Bọn họ không cho phép bất cứ ai tự tiện bước vào lãnh thổ của bọn họ, không cẩn thận bước nhầm vào thì chỉ có đường chết! Vì vậy, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện bước vào, chỉ có thể tìm một động phủ dưới chân núi tu luyện”.
Nói xong, Trấn Nguyệt Tiên Nhân xuống xe, đi phía trước dẫn đường.
Lâm Chính vội vàng đi theo.
Chẳng lâu sau, hai người đã tới động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Một hang động ẩn náu trong khu rừng rậm rạp dưới chân núi.
Vừa vào trong động phủ, Lâm Chính đã cảm nhận được hàn khí không tầm thường.
Ngoài ra, trong không khí còn lan tỏa mùi hương say lòng người.
“Mùi hương này là?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhìn vào trong hang động với ánh mắt cháy bỏng, sốt sắng hỏi: “Có phải trong hang động có cây gì không?”.
“Đúng là có vài loài cây, tôi cũng không biết là cây gì nên cứ mặc kệ để đó. Thần y Lâm biết đó là thứ gì sao?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân quay đầu lại hỏi.
Lâm Chính không trả lời mà chạy nhanh vào trong.
Chương 2909: Xin nhờ thần y!
Sơn động này không rộng nhưng lại rất sâu, hơn nữa còn có một lớp đất toả ra ánh sáng màu vàng.
Lâm Chính nhìn thấy lớp đất này liền lập tức ngồi xuống kiểm tra thử.
“Đất này là cố tình vùi ở đây! Xem ra có người cố tình muốn nuôi dưỡng thảm thực vật ở nơi này!”
Lâm Chính nhỏ tiếng lẩm bẩm rồi nhanh chóng đi lên phía trước.
Cuối cùng, anh đứng ở cuối động quan sát một thảm hoa cỏ trông rất độc đáo.
Loại hoa cỏ này đang toả ánh sáng màu lam, bất luận là thân, lá hay cành đều có những đốm sáng như sao.
Nhìn qua trông như một bầu trời sao trên mặt đất.
“Đẹp lắm phải không?”
Trấn Nguyệt tiên nhân đi tới, bình thản đáp: “Có điều thứ gì càng đẹp thì càng nguy hiểm. Những loại hoa cỏ này không thể động vào đâu. Ban đầu tôi không biết nó là thứ gì nên từng thử chạm vào, sau đó liền lập tức trúng độc. Phải mất một năm sau đó tôi mới loại bỏ được hết độc tố. Cho nên từ đó về sau tôi chỉ đứng từ xa ngắm nó chứ không bao giờ động vào nó nữa".
Thế nhưng Trấn Nguyệt tiên nhân vừa dứt lời thì Lâm Chính đã bẻ một bông hoa xuống rồi cầm trong tay quan sát.
“Lâm thần y!”
Trấn Nguyệt tiên nhân vội vã hô lên.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Nhưng điều khiến bà ấy còn kinh ngạc hơn cả là Lâm Chính không hề có biểu hiện trúng độc. Như thể bông hoa độc trong tay kia chỉ là một bông hoa bình thường vô hại.
Trấn Nguyệt tiên nhân trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới kinh ngạc kêu lên.
“Thật không thể ngờ…”
“Thảm thực vật này quả thực có độc, người thường động vào ắt sẽ mất mạng. Đúng là chỉ có cao thủ mạnh như tiên nhân mới có thể vận công ép chất độc ra ngoài. Có điều, đây cũng chính là điểm thần kỳ của thảm thực vật này, bên trong nó ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ. Nếu có thể lợi dụng nguồn năng lượng đó thì có thể nghiên cứu ra một số dược liệu thần kỳ”, Lâm Chính mắt vẫn chăm chú nhìn bông hoa, nói.
“Tôi cũng không hiểu rõ loại hoa cỏ này. Nếu Lâm thần y có hứng thú, vậy từ nay nó là của thần y”, Trấn Nguyệt tiên nhân cười đáp.
Đã đến lúc này rồi, bà ấy cũng không ngại tặng cho Lâm Chính một mối ân tình.
“Nếu vậy thì tại hạ xin đa tạ Trấn Nguyệt tiên nhân”.
Lâm Chính đứng dậy, mỉm cười nói.
Mặc dù bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh nhưng Trấn Nguyệt tiên nhân chắc chắn không biết trong lòng anh đang vui sướng và phấn khích ra sao.
Trấn Nguyệt tiên nhân không hiểu về y dược, cho nên không biết giá trị của loài hoa này kinh người đến mức nào!
Có điều Lâm Chính biết rõ, càng là thứ có giá trị thì càng không được biểu hiện vồ vập ra bên ngoài. Ngộ nhỡ Trấn Nguyệt tiên nhân nuốt lời thì phải làm sao?
“Lâm thần y, vẫn phải nhờ thần y nhanh chóng ra tay chữa trị cho khuyển tử nhà tôi!”, Trấn Nguyệt tiên nhân nói.
“Được, không biết cậu ấy hiện giờ đang ở đâu?”, Lâm Chính đưa mắt nhìn tứ phía.
Trấn Nguyệt tiên nhân vội vã đi về phía một vách núi, sau đó ấn lên vách vài cái.
Vách núi nhẵn nhụi kia dần tách ra, hoá ra bên trong có một cái hầm.
Căn hầm được mở ra hoàn toàn, một khối băng trông như một cỗ quan tài trong suốt hiện ra trước mắt Lâm Chính.
Trong nháy mắt, toàn bộ nhiệt độ trong hang đột nhiên hạ xuống âm ba trăm độ, ngay cả cơ thể của Lâm Chính cũng không chống đỡ được cái lạnh.
Lâm Chính rùng mình, đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào khối băng.
Băng lạnh trong suốt như pha lê, đẹp đẽ không tỳ vết, chỉ cần liếc mắt một cái là người ta không thể rời mắt.
"Đây là... băng nghìn năm sao?"
"Đúng”.
Trấn Nguyệt tiên nhân gật đầu.
Lâm Chính đi tới.
Càng đến gần mặt băng, cảm giác ớn lạnh càng rõ ràng hơn.
Sau khi đến gần, anh nhìn thấy một người mặc quần áo trắng được đặt nằm giữa lớp băng.
Đó là con trai của Trấn Nguyệt tiên nhân
"Khuyển tử giờ chỉ có thể trông cậy vào Lâm thần y!", Trấn Nguyệt tiên nhân chắp tay cúi đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Chương 2910: Tấm lòng người mẹ
"Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tiên nhân phải giúp tôi làm tan băng trước đã. Cách một lớp băng nghìn năm thế này thì tôi cũng không thể chữa khỏi cho cậu ấy được", Lâm Chính nói.
"Được, nhưng sẽ mất một chút thời gian".
Trấn Nguyệt tiên nhân khàn giọng nói, sau đó tiến lên một bước, huy động sức mạnh trong cơ thể. Bà ấy muốn dùng tay không phá tan lớp băng nghìn năm.
Băng nghìn năm không chỉ cực lạnh mà còn cực cứng, phá vỡ nó không phải là chuyện dễ dàng.
Mỗi khi Trấn Nguyệt tiên nhân tạo ra được một lỗ nhỏ trên tảng băng, tảng băng nghìn năm sẽ lập tức đóng băng chỗ đó lại.
Trấn Nguyệt tiên nhân chỉ đành dùng hết sức bình sinh để chặn luồng khí lạnh, từng chút một xé toạc lỗ hổng, cố gắng đưa con trai mình ra ngoài.
Với phương pháp này, gần như không thể kéo người bên trong ra ngoài nhanh chóng, ít cũng cần tới mười ngày hoặc nửa tháng.
Lâm Chính thở dài, bước lên trước nói: "Để tôi làm thử xem".
"Lâm thần y, việc này..."
"Phương pháp của tiên nhân quá chậm, dị hỏa của tôi có thể khiến khí lạnh chậm lại, chỉ cần mấy tiếng đồng hồ là có thể đưa cậu ấy ra".
Lâm Chính nói xong liền đưa tay bắt đầu phá băng nghìn năm.
"Vậy... cảm tạ Lâm thần y", Trấn Nguyệt tiên nhân bất lực đáp.
Sau ba giờ đồng hồ vất vả, người trong băng cuối cùng cũng được kéo ra ngoài.
Lâm Chính ngồi bệt xuống đất, mồ hôi đầm đìa, gần như hoàn toàn kiệt sức.
Trấn Nguyệt tiên nhân vội vàng lấy thuốc hồi phục thể lực, đưa cho Lâm Chính uống.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Chính mới hồi sức lại.
Anh bế cậu thanh niên lên chiếc giường bên cạnh, sau đó lấy đồ nghề ra và bắt đầu khám bệnh cho cậu.
Trấn Nguyệt tiên nhân bên cạnh vô cùng lo lắng, hai tay nắm chặt, chăm chú nhìn Lâm Chính.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, Lâm Chính bắt đầu châm cứu cho cậu thanh niên.
Sau khi hơn trăm cây kim châm được châm xuống, Lâm Chính mới thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nói: "Có 80% khả năng cứu được cậu ấy!!"
"Thật sao?" Trấn Nguyệt tiên nhân mừng rõ đến mức run lẩy bẩy, nước mắt lập tức tuôn rơi trên mặt, quỳ trên mặt đất dập đầu: "Lâm thần y! Nếu như cậu có thể cứu được con trai tôi, Ngô Trấn Nguyệt này nguyện ý làm trâu làm ngựa cho cậu!! "
"Đại tiên, mau đứng lên!" Lâm Chính vội vàng đỡ bà ấy đứng dậy, trịnh trọng nói: "Tuy rằng có thể cứu, nhưng sẽ có di chứng!"
"Di chứng gì?"
"Nếu cậu sống lại, rất có thể sẽ bị ảnh hưởng nặng đến não bộ, đương nhiên xác suất này chỉ có 40%. Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là sau khi cậu ấy sống lại nhất định sẽ mất trí nhớ, sẽ không nhớ được bất cứ ai hay bất cứ việc gì", Lâm Chính nói.
“Mất trí nhớ?” Trấn Nguyệt tiên nhân không khỏi giật mình.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu: “Tôi đã kiểm tra rồi, con trai của tiên nhân mất mạng là bởi vì nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Mà trước đó, đại não cũng bị thương, mặc dù tiên nhân dùng băng ngàn năm phong ấn thân thể của cậu ấy, nhưng dù sao cũng đã qua bao nhiêu thời gian, khiến vết thương ở não giờ đã không thể cứu chữa được! Vì vậy, mất trí nhớ là không thể tránh khỏi".
"Không sao, không sao, chỉ cần con của tôi sau đó có thể sống thật tốt, vậy là tôi đã mãn nguyện rồi!"
Trấn Nguyệt tiên nhân rơm rớm nước mắt nói.
Mặc dù là một đại tiên, nhưng bà ấy vẫn là một người mẹ. Khi đứng trên danh nghĩa một người mẹ, mọi người phụ nữ trên đời này đều bình đẳng như nhau.
"Được rồi, đại tiên, bà nên đi ra ngoài. Phần còn lại cứ giao lại cho tôi", Lâm Chính nói.
"Được! Được! Lâm thần y, tôi sẽ ra canh cửa!"
Trấn Nguyệt tiên nhân liên tục gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài sơn động, khoanh chân ngồi xuống canh giữ nơi này.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức bắt đầu chữa trị..
Bình luận facebook