• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (122 Viewers)

  • Chương 2811-2815

Chương 2811: Quấy rầy

“Rời khỏi Giang Thành sao?”, Lâm Chính giật mình, vội hỏi: “Thánh Nữ Đại Nhân, vô duyên vô cớ cô rời khỏi Giang Thành làm gì? Lẽ nào cô quay về đảo Thần Hỏa?”

“Tôi còn có thể về đảo Thần Hỏa được sao? Tôi rời khỏi Giang Thành là có lý do của tôi. Thần y Lâm, anh đừng hỏi nữa”, Thánh Nữ Đại Nhân khẽ nói.

“Thánh Nữ Đại Nhân có vẻ không tin tôi? Gặp chuyện rắc rối đều không chịu nói cho tôi biết”, Lâm Chính chau mày

“Tôi không gặp phải chuyện gì cả…chỉ là…tôi có chút chuyện riêng, cần rời khỏi Giang Thành. Tóm lại là những đệ tử của đảo tôi nhờ cả vào anh. Bởi vì tôi mà đi thì không biết khi nào mới có thể quay lại, vì vậy mong anh đồng ý giúp đỡ”, Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ nói. Cô ta không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính.

Lâm Chính không phải là kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra được điều bất bình thường. Thế nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ đã không chịu nói thì anh cũng không ép.

Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, nếu đã như vậy thì Thánh Nữ Đại Nhân, tôi đồng ý với cô”.

“Cảm ơn anh, thần y Lâm”, Thần Hỏa Thánh Nữ cảm kích lắm.

“Thế nhưng Thánh Nữ Đại Nhân, tu vi của cô đã bị phế bỏ, cơ thể cũng chưa lành hẳn, như vậy mà một mình rời khỏi Giang Thành thì tôi không yên tâm. Hay là thế này, tôi cử người của tôi hộ tống cô? Cô đi tới đâu tôi sẽ cho người đưa tới đó. Thế nào?”, Lâm Chính nói.

“Điều này…không cần đâu, thần y Lâm, tôi có thể sắp xếp được”, Thần Hỏa Thánh Nữ để lộ sắc mặt khó coi.

Lâm Chính chau mày nhưng cũng không cưỡng cầu: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Nếu cô gặp phải điều gì khó khăn thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Được”.

Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, tự rót một ly rượu, đưa tới trước mặt Lâm Chính và nói bằng vẻ cảm kích: “Thần y Lâm, tôi kính anh một ly”.

Nói xong cô ta uống cạn. Lâm Chính cũng nâng ly uống hết. Men rượu khiến cho hai má cô ta đỏ hây hây, trông càng kiều diễm hơn. Vẻ đẹp này thật khiến người ta phải ngây ngất.

“Đẹp quá”.

“Nếu cô gái đó là vợ của tôi thì dù có bị giảm đi 10 năm tuổi thọ tôi cũng cam lòng”.

“Tôi nguyện giảm 20 năm tuổi thọ”

“Đúng là tiên nữ hạ phàm mà”

“Từ khi nào mà Giang Thành của chúng ta lại xuất hiện người đẹp tới mức như thế này chứ? Đẹp hơn cả các ngôi sao trên mạng nữa”.

“Đẹp tới mức ngạt thở mà”, không ít quan khát phải cảm thán và tỏ ra thèm khát. Và rồi họ đổ dồn ánh mắt hận thù về phía Lâm Chính. May mà anh không để ý, chỉ cùng Thánh Nữ thưởng thức đồ ăn và nói chuyện.

Đúng lúc này có vài người bước tới: “Hi người đẹp. Cô không phiền nếu chúng ta chụp ảnh chung chứ?”

Một người đàn ông tóc nhuộm vàng mỉm cười với cô ta. Người đàn ông trông khá tươm tất, chỉ có kiểu tóc là kỳ lạ. Nhìn qua thì cũng khá đẹp trai nhưng có vẻ như là đã đi phẫu thuật cằm.

“Tôi không quen anh, làm ơn tránh ra”, Thần Hỏa Thánh Nữ chau mày.

May mà sau khi bị phế tu vi tính cách của cô ta thay đổi nhiều đấy. Nếu là trước đây thì cô ta sẽ chỉ nói: “Cút”.

“Cô gái, cô có biết không? Đây là Nhất Minh – người cực kỳ nổi tiếng trên mạng đấy. Cô mà chụp ảnh cùng anh ấy thì đảm bảo ngày mai sẽ được tìm kiếm rầm rầm và sẽ có không biết bao nhiêu người ghen tị với cô đâu”, có người cười nói.

“Tôi không có hứng với việc hot hit, tôi cũng không có hứng với anh ta. Nếu các vị không còn việc gì khác thì mời đi cho. Còn nếu tiếp tục làm phiền chúng tôi dùng bữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
Chương 2812: Bất ngờ

Dứt lời, đám đông giật mình. Người tên Nhất Minh cũng tái mặt và sượng sùng.

“Ấy, cậu Nhất Minh bị người ta từ chối rồi”.

“Tin giật gân đây”.

“Cậu Nhất Minh cố lên. Nếu như có được người đẹp đó thì lại nổi như cồn đấy”.

“Ha ha”, đám đông hò reo.

Cậu chủ Nhất Minh cười chua chát và phất tay: “Các vị đừng làm ồn, đảm bảo trật tự, đừng làm ảnh hưởng đến việc dùng bữa của những người khác”.

Thế là bọn họ im lặng. Cậu Nhất Minh vẫn mỉm cười: “Người đẹp, chúng ta không thể chụp chung vây có thể add zalo không? Làm bạn thì thế nào?”

Anh ta tin với một người đang cực hot như mình thì dù là ai cũng sẽ muốn kết bạn cho bằng được. Vì ít nhất đó cũng là chuyện khiến không ít người tự hào.

Thế nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ rõ ràng là đang cảm thấy phiền vô cùng: “Tôi nói rồi, bảo các người đi thì đi đi. Còn đứng đó quấy rầy tôi làm gì. Có phải là do tôi khách khí quá rồi hay không?"

Dứt lời cậu Nhất Minh đứng dậy, dám người bên cạnh tái mặt. Những quan khách khác cũng quay quay nhìn.

Đám đông hóng hớt. Có người nhận ra cậu Nhất Minh bèn lấy điện thoại ra chụp. Điều này khiến cậu Nhất Minh cảm thấy rất phiền.

Nếu như ai phát video này ra và đăng lên thì sẽ ảnh hưởng lớn tới anh ta. Dù sao anh ta cũng là nhân vật của đám đông, bao nhiêu con mắt nhìn vào.

Thế nhưng đối phương đã nói vậy thì tức là không nể mặt anh ta. Nếu cứ thể bỏ đi sẽ càng mất mặt hơn. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ tức giận nhưng lại không dám phát tiết. Anh ta chỉ trầm giọng.

“Xem ra cô thật sự không có hứng thú rồi. Vậy được. Tôi không làm phiền cô nữa”.

Nói xong anh ta khẽ cúi người rời đi. Trông anh ta khá lịch sự.

Thần Hỏa Thánh Nữ không bận tâm, chỉ tiếp tục nói chuyện với Lâm Chính.Lâm Chính có thể nhận ra vẻ bất cam trong ánh mắt của đối phương. Xem ra đối phương sẽ không chịu bỏ qua.

“Hừ!Sao giờ những người vô vị lại nhiều thế không biết?”, Thần Hỏa Thánh Nữ thấy phản cảm.

“Chẳng phải vì cô quá đẹp sao? Thần Hỏa Thánh Nữ. Chắc cô không biết cô chỉ cần trang điểm một chút thôi là có sức sát thương vô cùng ghê gớm. Thế nên hoa thơm thì ong bướm vây quanh là chuyện hết sức bình thường mà”, Lâm Chính cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ giật mình, khẽ đỏ mặt. Cô ta cũng không biết nói gì, đành nâng ly rượu lên.

Đúng lúc này...Đột nhiên có một ly rượu đổ xối xuống người của Thần Hỏa Thánh Nữ.

Thần Hỏa Thánh Nữ giật mình. Lâm Chính cũng ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn.

Một cô gái trang điểm đậm cầm ly rượu và chửi Thần Hỏa Thánh Nữ: “Con này, tỏ vẻ thanh cao gì không biết? Cậu Nhất Minh muốn cùng cô chụp ảnh mà không chịu, cô tưởng mình là ai?”.

Nói xong cô gái này còn định đập ly rượu vào đầu Thần Hỏa Thánh Nữ. Lâm Chính thấy vậy bèn đanh mặt và lập tức đứng dậy.

Thế nhưng ngay sau đó một bàn tay đã chộp lấy cổ tay cô gái kia và ngăn cô ta lại. Đó chính là cậu Nhất Minh khi nãy vừa rời đi. Đám đông ngạc nhiên.

“Cô gái này, cô định làm gì vậy?”, cậu Nhất Minh tức giận chất vấn.

“Cậu Nhất Minh, đừng có ngăn tôi, tôi đang tìm lại công bằng cho anh mà. Cô gái này giả bộ thanh cao, thực ra là đang sỉ nhục anh. Để tôi giúp anh dạy dỗ cô ta”, cô gái trang điểm đậm lên tiếng.

“Cô gái, đừng làm loạn, cô làm vậy là vi phạm pháp luật có biết không?”, cậu Nhất Minh quát lên.
Chương 2813: Diễn kịch

“Tôi rất cảm kích trước thành ý của cô. Chắc cô là fan của tôi. Tôi hi vọng fan của mình đều là những công dân tôn trọng pháp luật chứ không phải là những kẻ bạo loạn. Hi vọng cô có thể xin lỗi cô gái này”, cậu Nhất Minh đanh mặt.

Cô gái trang điểm đậm giật mình, tỏ vẻ có lỗi: “Cậu Nhất Minh, anh nói đúng, là do tôi lỗ mãng quá, tôi xin lỗi cô nhé”.

Nói xong, cô gái cúi người trước Thần Hỏa Thánh Nữ: “Xin lỗi cô, tôi lỗ mãng quá, hi vọng cô có thể tha thứ cho tôi”.

Cô ta gập người, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay: “Hay lắm”.

“Cậu Nhất Minh đúng là trang nam tử mà".

“Thế này thì các fan hâm mộ không yêu quý sao được?”

“Yêu đi yêu đi”.

Cả căn phòng vang lên tiếng hò reo. Lâm Chính ngước nhìn. Những người hò reo đều là người của Nhất Minh

Xem ra đây là màn kịch do anh ta tạo ra rồi.

Sau đó, cậu Nhất Minh cũng rời khỏi phòng Anh ta đã cứu chính mình một màn thua trông thấy.

Không thể phủ nhận chiêu này rất hay. Thế nhưng cả Lâm Chính và Thần Hỏa Thánh Nữ đều không phải là kẻ ngốc. Nhất là Thánh Nữ, cô ta dù đã bị phế tu vi nhưng não không phế, làm gì có chuyện không nhận ra chiêu trò ở đây? Cô ta tức giận, lập tức đứng dậy và hất ly rượu trong tay vào người cô gái kia.

Cô gái đang cúi người xin lỗi bị ướt nhẹp. Đám đông giật mình.

“Biến đi cho tôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ gầm lên. Cô gái kia cũng kinh ngạc nhìn rượu trên người mình và hét lên.

“Con này, tao đã xin lỗi rồi mà mày còn dám hết rượu lên người tao. Mày chán sống rồi phải không?”

Nói xong cô ta lao lên đánh thần Hỏa Thánh Nữ.

“Không được ra tay”.

“Mau, báo cảnh sát”, Nhất Minh vội vàng ngăn lại, đồng thời ra hiệu với đám người bên cạnh.

Đám người này hiểu ý lập tức đưa tới một chiếc bình đặc biệt. Nhất Minh lẳng lặng nhận lấy. Lâm Chính định hành động thì...

“Á”

Hai cô gái đang đánh nhau bỗng nghe thấy có tiếng hét. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn. Họ thấy Nhất Minh ôm cánh tay, vội lùi lại với vẻ mặt đau đớn.

“Không hay rồi, cậu Nhất Minh bị thương rồi”.

“Cậu Nhất Minh vì bảo vệ fan mà bị thương rồi”.

“Cậu Nhất Minh cưng fan của mình quá đi thôi”.

“Anh ấy...dịu dàng quá, mình khóc mất thôi”, những kẻ khác hô lên, ai cũng tỏ vẻ cảm động.

Quan khách nhìn cánh tay của Nhất Minh và phát hiện đúng là có máu thật. Xảy ra chuyện như vậy đương nhiên là gây xôn xao cả nhà hàng rồi.

Có người gọi cảnh sát, có người lấy băng ra băng bó. Còn trang phát trực tiếp của cậu Nhất Minh thì bùng nổ. Tất cả đều cảm thấy xót xa cho cậu Nhất Minh. Đám fan điên cuồng gào thét và chửi Thần Hỏa Thánh Nữ.

Vì trong mắt họ cô gái trang điểm đậm kia là fan của Nhất Minh nên không thể làm hại anh ta được.

“Cô thật độc ác”, cô gái trang điểm đậm chửi Thánh Nữ và dìu Nhất Minh dậy: “Nhất Minh, tại sao anh lại làm thế? Ôi ông trời ơi, trái tim tôi như muốn vỡ vụn ra rồi”.

“Chỉ cần mọi người không đánh nhau thì bị thương một chút cũng không hề gì", Nhất Minh cố nặn ra nụ cười.

Dứt lời quan khách đều tỏ ra cảm động.
Chương 2814: Dựa vào việc tôi là thần y Lâm Giang Thành

"Đúng là gương mặt nổi tiếng thế hệ mới!".

"Thế này cũng tốt với người hâm mộ quá đấy!".

"Đây chính là cậu Nhất Minh sao? Tôi phải theo dõi mới được!".

"Đúng là không tệ! Đâu giống cô gái nào đó, ỷ mình xinh đẹp la lối om sòm, đúng là đanh đá!".

"Đúng vậy, có tý nhan sắc mà làm như ghê gớm lắm! Loại con gái như vậy tôi thấy nhiều rồi!".

Các khách khứa đang có mặt châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.

Tiếng chửi bới lại càng che trời rợp đất trong phòng livestream và trên mạng, lôi cả 18 đời tổ tông của Thần Hỏa Thánh Nữ ra.

Thần Hỏa Thánh Nữ trợn tròn mắt, tức đến nỗi cả người run rẩy.

Cô ta đường đường là Thần Hỏa Thánh Nữ, vô cùng tôn quý kiêu ngạo, tuy đã mất tu vi, nhưng cả đời này cô ta chưa bao giờ phải chịu sự uất ức và sỉ nhục như vậy, sao có thể để yên chứ?

"Các người... các người..."

Thần Hỏa Thánh Nữ tức muốn ngất.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính chìa tay ra kéo cánh tay cô ta.

Thần Hỏa Thánh Nữ ngoảnh phắt lại.

"Thánh Nữ đại nhân, cô hãy bình tĩnh, cứ ngồi xuống lau người đi, chỗ này để tôi", Lâm Chính mỉm cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một lát rồi gật đầu.

Lâm Chính ngoảnh sang cười nói: "Cậu Nhất Minh hả? Có thể đưa bàn tay bị thương của anh cho tôi xem không?".

"Xem cái gì mà xem? Anh là bác sĩ sao?", cậu Nhất Minh liếc mắt nhìn Lâm Chính, tỏ vẻ khó hiểu.

Trời tối sao người này lại đeo kính râm?

"Tôi là bác sĩ đây", Lâm Chính gật đầu.

Bác sĩ?

Mọi người hơi sửng sốt.

Nhưng sao cậu Nhất Minh có thể để Lâm Chính kiểm tra được? Như vậy chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?

Anh ta thầm cười khẩy, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười ấm áp: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng đội chúng tôi có bác sĩ riêng, bọn họ sẽ giúp tôi xử lý vết thương".

Dứt lời, một người đàn ông xách hòm y tế đi tới, nhanh chóng băng bó vết thương cho cậu Nhất Minh.

Anh ta quấn băng rất nhanh, người bên cạnh gần như không kịp nhìn vết thương đã bị băng vải che mất.

"Chuyện đã đến nước này, tôi nghĩ mọi người đừng chỉ trích ai nữa. Nhà hàng Ánh Trăng còn phải tiếp tục kinh doanh, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người muốn nếm thử đồ ăn ở đây. Tôi nghĩ mọi người nên lặng lẽ giải quyết chuyện này, đừng làm kinh động đến cảnh sát. Thế này đi, chúng ta hãy rời khỏi đây đã, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà hàng Ánh Trăng".

Cậu Nhất Minh mỉm cười nói, sau đó định rời đi.

Lấy được thể diện rồi, xả giận xong rồi lại muốn cứ thế đi sao?

Sao Lâm Chính có thể cam lòng chứ?

"Khoan đã!". Lâm Chính kêu lên.

"Anh còn chuyện gì sao?", tuy cậu Nhất Minh bực bội trong lòng, nhưng vẫn giả vờ hỏi rất lịch sự.

"Cậu Nhất Minh, anh diễn giỏi lắm, đầu tiên gọi cô gái này đến gây chuyện, sau đó ra mặt giảng hòa, giả vờ công bằng trượng nghĩa, cuối cùng giả vờ bị thương để lừa lấy sự đồng tình của mọi người. Mưu mẹo kiếm lưu lượng của anh cũng bài bản quá đấy", Lâm Chính cười nói.

Anh vừa dứt lời, đám cậu Nhất Minh đều biến sắc.

"Này anh, anh nói vậy là có ý gì hả? Giả vờ bị thương lừa lấy sự đồng tình? Anh đừng có phỉ báng! Cẩn thận tôi kiện anh!", cậu Nhất Minh nghiêm giọng quát.

"Cánh tay của anh không hề bị thương, thứ chảy ra cũng không phải là máu! Tôi phỉ báng anh chỗ nào?", Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Anh dựa vào đâu mà nói vậy?", cậu Nhất Minh tức giận nói.

"Dựa vào việc tôi là bác sĩ".

"Khốn kiếp! Này anh, lẽ nào anh là bác sĩ còn tôi thì không à? Cậu Nhất Minh đúng là bị thương, việc này cần gì phải lừa chứ? Huống hồ tôi rất nghi ngờ trình độ y thuật của anh! Anh tốt nghiệp học viện y nào?", người băng bó vết thương cho cậu Nhất Minh lập tức đứng ra, nghiêm giọng chất vấn.

"Tôi không tốt nghiệp từ học viện y", Lâm Chính lắc đầu.

"Vậy tức là anh còn không có bằng tốt nghiệp của học viện y rồi? Nếu vậy thì anh tham gia cuộc thi trình độ y học bằng cách nào? Anh có chứng chỉ hành nghề y không? Anh là bác sĩ ở đâu?".

Người kia cười khẩy, sau đó kiêu ngạo nói: "Tôi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện y Silves ở nước ngoài, hơn nữa đã làm nghề y được năm năm, là bác sĩ tư nhân được cậu Nhất Minh mời riêng về làm. Tôi nghĩ về phương diện y thuật, thì lời nói của tôi có sức thuyết phục hơn anh. Anh nói cậu Nhất Minh không bị thương, tôi nói anh ấy bị thương rất nặng, phải về xử lý vết thương ngay. Anh không có bản lĩnh gì thì đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa! Cẩn thận đá phải bàn chông!".

Các khách khứa đang có mặt đều ồ lên.

"Tốt nghiệp học viện y Silves?".

"Giỏi quá!".

"Sinh viên của học viện y hàng đầu thế giới thì chắc là y thuật của anh ta phải lợi hại rồi!".

Một số người giơ ngón tay cái lên, nhao nhao tán thưởng.

Người kia vô cùng đắc ý, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ loại đầu đường xó chợ như anh đừng tự xưng là bác sĩ, các anh không trải qua sự khảo hạch và đánh giá chuyên nghiệp, lỡ trong quá trình chữa trị làm chết người thì phải làm sao? Hành nghề y? Anh chưa đủ tư cách!".

Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền cười ầm lên.

Bầu không khí trong ngoài nhà hàng trở nên kỳ quái.

Cậu Nhất Minh nheo mắt, ngoảnh sang nói: "Chúng ta đi thôi".

"Được".

Mấy người đang định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Tôi nghĩ mình vẫn có tư cách khám bệnh cho mọi người".

"Ồ, không có chứng chỉ hành nghề y thì anh dựa vào đâu chứ?", cậu Nhất Minh ngoảnh sang cười hỏi.

"Chỉ dựa vào việc... tôi là thần y Lâm Giang Thành!".

Dứt lời, Lâm Chính bất ngờ tháo kính râm ra.

Cả nhà hàng lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn Lâm Chính, mãi không thốt nên lời.

Cũng không biết đã qua bao lâu mới có giọng nói run rẩy vang lên.

"Thần... thần y Lâm?".

"Trời ơi, là thần y Lâm kìa!".

"Thần y Lâm đang ở đây!".

"Oa, thần y Lâm là thần tượng của tôi đấy!".

"Không ngờ lại được nhìn thấy thần y Lâm ở khoảng cách gần như thế này! Chết mất thôi!".

Xung quanh xôn xao ầm ĩ.

Khách khứa đang chờ ở ngoài nhà hàng nghe thấy động tĩnh bên trong cũng chen chúc vào, nhìn thấy thần y Lâm thì hú hét ầm ĩ.

Hiện trường có chút mất khống chế, nhân viên phục vụ trong nhà hàng vội vàng duy trì trật tự.

Còn đám cậu Nhất Minh thì há hốc miệng.

"Thần... thần y Lâm? Là anh sao?", cậu Nhất Minh lẩm bẩm.

"Tôi nghĩ với y thuật của tôi, chắc là có tư cách kiểm tra vết thương cho anh chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
Chương 2815: Thất thủ

Đám người phía cậu Nhất Minh đều trố mắt ra.

Bọn họ không ngờ người mình đụng phải lần này... lại là thần y Lâm Giang Thành!

Còn tay nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện y Silves kia thì ngã ngồi xuống đất, ánh mắt dại ra.

Thần y Lâm là ai chứ? Đó là thần tượng trong lòng vô số bác sĩ trẻ đấy!

Y thuật của anh được cả thế giới công nhận, không ai có thể sánh bằng.

Chính vì thần y Lâm ở Giang Thành, chính vì Giang Thành có Dương Hoa, có học viện Huyền Y Phái, mà tỷ lệ mắc bệnh của thành phố này giảm mạnh, đứng đầu cả nước, hơn nữa tỷ lệ tử vong do bệnh tật cũng thấp nhất trong cả nước.

Vô số người đổ xô về phía thành phố này, khiến nó trở thành siêu đô thị mới nổi.

Tất cả những điều này đều cho thấy y thuật của thần y Lâm.

Anh ta dựa vào đâu mà đòi so với thần y Lâm chứ?

Nếu nói thần y Lâm còn chưa đủ tư cách kiểm tra vết thương vặt vãnh này, thì cả Long Quốc chẳng có mấy người đủ tư cách.

"Nếu là thần y Lâm thì sao có thể không có tư cách chứ?".

"Thần y Lâm nói máu kia là giả, nói không chừng đúng là giả".

"Chắc không phải mọi chuyện là cậu Nhất Minh tự biên tự diễn đấy chứ?".

"Nói không chừng là anh ta đạo diễn thật".

"Bây giờ có những người vì follow mà chuyện gì cũng làm được, chuyện này có là gì chứ?".

"Đúng là không có giới hạn".

Một số khách khứa bàn tán, mỉa mai châm chọc cậu Nhất Minh.

Nghĩ lại vừa rồi, bọn họ còn tán thưởng anh ta nữa chứ.

Chỉ có thể nói rằng có những lúc, đánh giá một người tốt hay xấu không phải xem anh ta làm gì, mà là xem anh ta nổi tiếng đến mức nào.

Lâm Chính vừa lộ mặt, dư luận lập tức chuyển hướng, tất cả mọi người đều yêu cầu cậu Nhất Minh bỏ lớp băng bó ra để Lâm Chính kiểm tra.

Nhưng sao cậu Nhất Minh dám làm vậy chứ?

Thế là mọi người bắt đầu chửi rủa cậu Nhất Minh làm việc xấu nên chột dạ, không dám công khai, ai nấy đều cho rằng tất cả là vở kịch do anh ta tự biên tự diễn.

"Cậu chủ, phòng livestream của chúng ta đông nghẹt luôn!", trợ lý ở bên cạnh xem phòng livestream, muốn khóc mà không có nước mắt.

"Tiêu rồi! Tiêu đời thật rồi!", sắc mặt cậu Nhất Minh vô cùng khó coi.

"Chẳng lẽ phải cởi băng ra?".

"Cởi cái đầu anh ấy! Nếu cởi ra thì lại càng khó ăn nói! Đi! Đi ngay lập tức! Rời khỏi đây đã, thoát được thân rồi sẽ nhờ tới bên quan hệ công chúng!", cậu Nhất Minh khẽ quát, đang định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, có mấy cảnh sát bước vào nhà hàng, đi cùng họ còn có... Khang Gia Hào!

Cậu Nhất Minh lập tức tái mét mặt, đứng như trời trồng.

“Luật sư Khang?”, cậu Nhất Minh thì thào.

"Chào cậu, tôi chính thức dùng danh nghĩa của thần y Lâm, kiện cậu tội phỉ báng!", Khang Gia Hào lớn tiếng nói.

Đám cậu Nhất Minh như bị sét đánh ngang tai, ai nấy ủ rũ như quả cà héo.

Xung quanh vỗ tay khen hay ầm ĩ.

Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy rất khó chịu, nhỏ giọng nói: "Thánh Nữ đại nhân, xem ra nơi này không thích hợp để dùng bữa nữa rồi, chúng ta đi!".

"Được!".

Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không còn tâm trạng, cùng Lâm Chính rời khỏi nhà hàng.

Người hâm mộ ở bên ngoài vây chặt như nêm, muốn xin chữ kí và chụp ảnh với Lâm Chính, nhưng may là có khá nhiều cảnh sát đến, nên cũng đẩy được những người hâm mộ điên cuồng này ra.

Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi trên xe của Lâm Chính, xe phóng như bay đến ven sông, hai người tìm bừa một sạp hàng rong ngồi xuống.

"Thế gian này đúng là hiểm ác, tôi vẫn luôn tưởng rằng giới võ đạo cường giả như mây mới là nơi đầy rẫy nguy hiểm. Bây giờ tôi mới biết nơi nào có người là nơi đó nguy hiểm", Thần Hỏa Thánh Nữ rót một cốc bia, uống một hơi cạn sạch, nói đầy cảm khái.

"Lòng người và mặt trời là thứ không thể nhìn thẳng nhất".

"Hôm nay nếu không có anh thì tôi có trăm cái miệng cũng không nói rõ được. E rằng không có tu vi thì tôi khó mà sống được ở thế giới này".

"Nếu vậy sao cô còn muốn rời khỏi Giang Thành?", Lâm Chính lập tức hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hỏa Thánh Nữ hơi biến sắc, nhưng lựa chọn im lặng.

Đúng lúc này, điện thoại của Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng đổ chuông.

Cô ta lấy ngay điện thoại ra nghe, một lát sau liền đứng phắt dậy, sắc mặt thay đổi: "Cái gì? Anh... anh nói thật chứ?".

Lâm Chính hơi sửng sốt, kỳ quái nhìn cô ta.

Một lát sau, Thần Hỏa Thánh Nữ chậm rãi ngồi xuống, nhưng vẻ mặt như hồn bay phách lạc, tái nhợt.

"Xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.

"Đảo Thần Hỏa... bị Thiên Ma Đạo đánh chiếm rồi", Thần Hỏa Thánh Nữ ngây người đáp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom