-
Chương 2801-2805
Chương 2801: Người này không được đi
“Long Đằng Cửu Dương Châm sao?”, những người có mặt nghe thấy vậy thì hết hồn.
Triệu Trọng Tiên bật cười: “Ông Chung ông không đùa đấy chứ. Đó chẳng phải chỉ là truyền thuyết sao? Có người đã chứng minh Long Đằng Cửu Dương Châm vốn không tồn tại rồi. Những châm pháp hiện tại của thần y Lâm làm gì có cái nào giống như thế? Chắc chắn là ông nhìn lầm rồi”, Triệu Trọng Tiên vội nói.
“Đúng vậy”, những người khác cũng đồng tình. Vì dù sao thì Long Đằng Cửu Dương Châm cũng chỉ xuất hiện trong dã sử, mà thứ ghi chép đó thì không thể tin được.
Thế nhưng ông Chung trông vô cùng nghiêm túc. Ông ta nhìn chăm chăm về phía trước: “Không thể nhầm được. Đây chính là Long Đằng Cửu Dương Châm. Không thể nhầm được”.
“Ông Chung…”
“Long Đằng Cửu Dương Châm, châm hóa cửu dương, lơ lửng trong không trung tạo hình hoa văn rồng. Năm xưa người kiểm nghiệm về châm pháp này nói nó không tồn tại vì người đó cho rằng việc dùng khí ngự châm là điều khó như nên trời nên mới cho rằng loại châm pháp này không thực tế. Thế nhưng giờ…toàn bộ châm của thần y Lâm đều lơ lửng. Long Đằng Cửu Dương Châm của anh có gì là kỳ lạ đâu”, ông Chung trầm giọng.
Dứt lời, đám đông đều sững sờ nhìn Lâm Chính thi triển châm. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Nếu mà nhìn kỹ thì đúng thật. Toàn bộ châm của Lâm Chính đều giống như nội dung được miêu tả của Long Đằng Cửu Dương Châm.
Tuyệt vời!
Tuyệt vời!”
“Hóa ra Long Đằng Cửu Dương Châm là có thật?”
“Thật không ngờ giờ đây vẫn còn may mắn được chứng kiến châm pháp trong truyền thuyết này. Thế thì có chết cũng mãn nguyện”, một ông cụ khác khóc thút thít.
“Cuộc đời tôi may mắn, quá may mắn rồi”, thêm một ông cụ nữa cảm thán.
“Long Quốc chúng ta may mắn mới đúng. Xuất hiện một thiên tài như thần y Lâm thì đây đúng là ánh sáng của Long Quốc mà”, Triệu Trọng Tiên cũng rưng rưng nước mắt.
“Đúng vậy”, ông Chung cũng gật đầu.
Tầm một tiếng sau.
Vụt...Cây châm cuối cùng được đặt lên người long soái. Lâm Chính mệt tới mức ngồi phịch ra đất. Cả người như bị rút cạn sức lực, ướt sũng và mất hết sức sống.
“Thần y Lâm, cậu vẫn ổn chứ?", đám đông vội chạy tới đỡ anh lên ghế.
Ông Chung bưng trà đến. Lâm Chính uống một ngụm, tỉnh táo hơn đôi chút. Anh thở hổn hển: “Giờ đợi số châm này phát huy tác dụng của số thuốc đã cho long soái sử dụng”.
“Được”, ông Chung gật đầu.
Bà cụ cũng bước tới: “Tiểu thần y, cậu vẫn ổn chứ? Tôi sẽ lập tức sắp xếp phòng để cậu nghỉ ngơi”.
“Tôi không sao, long soái đã không sao nữa rồi. Tầm một tiếng nữa ông ấy sẽ hồi phục được kinh mạch. Tiếp sau đó chỉ cần tĩnh tâm dưỡng bệnh là tầm nữa tháng có thể bước xuống giường được rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thật sao?”, bà cụ rơi nước mắt, kéo Lâm Chính: “Tiểu thần y nếu đúng là như vậy thì cả đời này có làm trâu làm ngựa cho cậu tôi cũng cam lòng”.
“Bà cụ đừng khách sáo. Tôi về nghỉ ngơi trước đây”, Lâm Chính thở phào, đứng dậy định rời đi. Đám đông vội đỡ anh.
“Người đâu, lập tức đưa thần y Lâm đi nghỉ ngơi”, bà cụ mừng lắm, đích thân mở cửa cho anh.
Đám người Hàn Vĩ Long ở bên ngoài vây lấy.
“Bà ơi, tình hình của ông thế nào rồi ạ?”, Mộc Thiên Viễn vội hỏi.
“Ông nội đã được chữa khỏi rồi, tầm một giờ nữa có thể hồi phục được kinh mạch. Thần y Lâm mất sức, cần nghỉ ngơi. Thiên Viễn, cháu mau sắp xếp phòng để thần y Lâm nghỉ một lúc”, bà cụ nói.
Mộc Thiên Viễn nghe thấy vậy thì mừng lắm, vội đáp lại: “Vâng, cháu sẽ đi ngay”.
Đám đông tức tốc làm việc. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trước khi long soái tỉnh lại thì người này không được đi đâu hết”.
Chương 2802: Nhật Nguyệt Nhị Lão
Dứt lời, đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Đó là một cô gái tóc ngắn mặc áo màu đen.
Cô gái tầm 27,28 tuổi, lớn hơn Mộc Thiên Viễn và Một Yên Linh. Cô ta có ngũ quan tinh thế, khí chất lạnh lùng, toát ra vẻ âm trầm khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả được.
“Chị Đồng?”, Mộc Yên Linh kêu lên.
“Chị, sao chị lại tới đây, không phải chị đang ở bên ngoài sao?”, Mộc Thiên Viễn cũng ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy chị có thể không tới được sao?”, cô gái liếc nhìn Lâm Chính: “Nghe đây thần y Lâm, tôi muốn anh túc trực bên Mộc long soái, tới khi ông ấy khỏi hoàn toàn. Nghe rõ chưa?”
“Cô là ai?”, Lâm Chính chau mày.
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là anh phải làm theo những gì tôi nói”, cô gái lên tiếng.
Lâm Chính bật cười: “Tôi cứu Mộc long soái, là vì trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm bác sĩ. Cô không phải là bác sĩ. Vậy nên khi nào cứu, khi nào cần ra tay sẽ do tôi quyết định, không tới lượt cô khoa chân múa tay”.
“Tôi không thể sao?”, cô gái rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu Lâm Chính không chút khách khí.
Cây súng phát ra ánh sáng màu xanh, có lẽ là được chế tạo một cách đặc biệt. Võ giả bình thường có lẽ không thể đỡ nổi đạn của cây súng này.
“Á?”, đám đông tái mặt.
Còn Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh. Vì anh không phải là võ giả thông thường.
“Tiểu Đồng không được hỗn”.
Lúc này, bà cụ tức giận quát lớn: “Lập tức cất súng đi”.
“Bà, cháu cũng chỉ vì muốn tốt cho ông. Giờ tình hình của ông chưa ổn định, cháu biết người này cá cược với Thiên Viễn, ai mà biết được anh ta đã chữa khỏi cho ông hay chưa. Nếu như anh ta không chữa khỏi, để xảy ra chuyện gì rồi chuồn mất thì có phải là chúng ta bị lừa không? Vì vậy giữ anh ta lại đây là lựa chọn hơp lý nhất. Nếu ông có chuyện gì thì ít nhất chúng ta cũng tìm được người mà”, cô gái nói.
“Không tới mức để cháu làm loạn. Nghe đây, lập tức đưa thần y Lâm đi nghỉ ngơi. Ai mà làm khó cậu ấy tức là không coi tôi ra gì. Nghe rõ chưa?”, bà cụ tức giận quát.
Thấy bà cụ nổi giận, cô gái cũng chỉ mỉm cười rồi cất súng đi.
“Thôi được, Thiên Viễn đưa anh ta đi nghỉ ngơi đi. Có điều, tên họ Lâm kia, tôi nói cho anh biết, nếu Mộc long soái mà không tỉnh lại thì tôi đảm bảo sẽ để anh chôn cùng ông ấy đấy. Đừng có lừa chúng tôi”.
Nói xong cô gái phất tay: “Biến".
“Thần y Lâm đi theo tôi”, Mộc Thiên Viễn dẫn đường.
Lâm Chính không hề rời bước. Đám người Mộc Thiên Viễn giật mình
“Thần y Lâm”, Mộc Yên Linh cũng lên tiếng.
Lâm Chính ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn cô gái bằng vẻ vô cảm: “Cô lại đây, bừng trà xin lỗi tôi”.
“Cái gì?Tôi sao? Anh cũng xứng?”, cô gái tỏ ra khinh thường.
“Tính của tôi không tốt lắm đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
Anh đã có lòng tốt tới cứu long soái mà lại bị làm khó bởi đám người này. Sự kiên nhẫn của anh đã hết từ lâu rồi. Vậy thì anh cũng không cần phải khách khí nữa.
Thế nhưng có vẻ cô gái rất khinh thường Lâm Chính. Cô ta cười khinh miệt và mặc kệ anh. Lâm Chính định ra tay dạy dỗ cho cô gái này một bài học. Anh tôn trọng Mộc long soái, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt được anh. Những người có mặt ở đây, ai đáng để cho anh coi trọng chứ?
Đúng lúc này một bóng hình nhảy vào.
“Ai?”, các chiến sĩ canh đảo lập tức phản ứng lại, cùng lao về phía bóng hình kia.
“Úc Tiểu Đồng, thật không ngờ cô dám quay lại Long Quốc. Nếu đã vậy thì tôi sẽ chiến đấu với cô, đòi lại công bằng cho huynh trưởng của tôi”, tiếng hét vang lên. Một cô gái tóc đỏ đáp xuống, lao vào trong sân.
“Hoa Phi Vũ?”, Úc Tiểu Đồng ngạc nhiên sau đó bật cười: “Thật không ngờ thông tin của cô cũng nhanh nhạy gớm nhỉ. Tôi vừa về Long Quốc thì cô đã tìm tới đây rồi. Khá lắm”.
“Chị, đó là Hoa Phi Vũ ạ?”, Mộc Linh Yên tái mặt”.
“Đệ tử của Hoa Tiên Nhân phải không?”
“Đúng vậy, chính là người đó”, Úc Tiểu Đồng gật đầu.
“Úc Tiểu Đồng, tôi phải báo thù cho huynh trưởng của tôi. Trước đây cô trốn ở nơi khác, tôi không tìm được. Hôm nay cô đã hiện hình ở đây thì chúng ta cùng nhau tính toán cho xong đi”, cô gái tóc đỏ tên là Hoa Phi Vũ rút ra một thanh trường kiếm, bước về phía Úc Tiểu Đồng.
“Hoa Phi Vũ. Đây là đảo Bạch Cực, đừng có làm loạn”, Mộc Thiên Viễn quát lên.
“Hôm nay tôi chỉ tìm Úc Tiểu Đồng. Các người mà dám ngăn cả thì tôi cũng sẽ liều tới cùng”, Hoa Phi Vũ gầm lên. Bên cạnh cô ta đột nhiên xuất hiện hai bóng hình mờ ảo. Đám đông cảm thấy hoa mắt.
Vụt! Vụt…
Những chiến sĩ lao lên đều bị hai người này đánh bay. Hóa ra là hai cao thủ hàng đầu.
“Nhật Nguyệt Nhị Lão?”, Úc Tiểu Đồng tái mặt.
“Cô gái, không ngờ cô lại nhận ra hai chúng tôi", một ông cụ đầu trọc liếc nhìn Úc Tiểu Đồng và mỉm cười.
“Sao có thể không biết được. Hai chiến tướng có võ công kinh thiên động địa thế kia cơ mà. Thật không ngờ Hoa Phi Vũ lại có được hai người trợ giúp”, Úc Tiểu Đồng đanh mặt.
“Cô gái. Chúng tôi không muốn làm phiền Mộc long soái. Nhưng Hoa Phi Vũ là đệ tử yêu quý của Tiên Tử Đại Nhân. Nếu như cô ngoan ngoãn chịu tội thì những người khác sẽ không phải mất mạng. Mộc long soái cũng được tĩnh dưỡng, như vậy thì tốt cho cả đôi bên. Cô thấy sao?”, một người già tóc dài còn lại cười nói.
Sắc mặt của Úc Tiểu Đồng trông vô cùng khó coi. Thế nhưng nhà họ Mộc nào chịu bỏ qua: “Long Quốc đại địa mà lại xuất hiện những kẻ vô pháp vô thiên như thế này sao? Chết tiệt! Người đâu, bắt lấy họ”, bà cụ đứng dậy, đanh giọng.
Những cao thủ canh chừng đảo Bạch Cực đồng loạt lao lên. Lâm Chính lẳng lặng quan sát Nhật Nguyệt Nhị Lão và phát hiện ra họ không hề sợ hãi trước tình huống hiện hữu.
Có gì đó không ổn. Lâm Chính chau mày giống như ý thức được điều gì đó. Anh lập tức hô lên: “Kêu họ quay lại”.
Chương 2803: Hấp Khí Trùng Phấn
Thấy Lâm Chính nói vậy, đám đông cảm thấy khó hiểu. Thế là tất cả bỏ ngoài tai. Vì dù sao đây cũng là đảo Bạch Cực. Đứng ở đây đều là các chiến sĩ của nhà họ Mộc, là những người nằm trong đội quân tinh nhuệ nhất của Long Quốc.
Có những người này, dù có là Nhật Nguyệt Nhị Lão thì cũng đã sao? Dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người, không thể nào mà giết sạch cả một đoàn quân thế này mà.
Lâm Chính chau chặt mày. Thấy đám đông không nghe lời, anh vội đứng dậy: “Mau dừng lại”
Thế nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng thì...Nhật Nguyệt Nhị Lão vẫn cười và thản nhiên nhìn đám chiến sĩ.
Bọn họ lập tức đưa hai tay lên, một tay chạm vào tay người còn lại, một tay hướng về phía đám chiến sĩ, chưởng họ từ khoảng không.
Vụt vụt…Một luồng sức mạnh kỳ lạ giống như mạng nhện phóng ra tấn công các chiến sĩ. Những người chiến sĩ này nào được trải nghiệm thủ đoạn như thế? Tất cả đều không kịp phòng bị, bị mạng lưới sức mạnh bủa vây, sau đó Nhật Nguyệt Nhị Lão kéo tay về.
Rầm...Một luồng vật chất phát nổ từ cơ thể họ. Toàn bộ họ ngã ra đất, bất động.
Đám đông nín thở. Họ phát hiện ra cơ thể của những chiến sĩ này trở nên khô khốc giống như bị rút sạch nước và khí huyết. Xem ra là họ chết rồi.
“Hả?", tất cả đều tái mặt. Bà cụ cũng thất kinh. Chiêu pháp quỷ dị quá.
“To gan! Hoa Phi Vũ! Cô...cô dám ra đòn như vậy với các chiến sĩ của Long Quốc sao? Cô định tạo phản đúng không?”, Úc Tiểu Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Cô ta chỉ tay thẳng mặt đối phương và gầm lên.
“Chiến sĩ của Long QUốc? Đây không phải là chiến sĩ của nhà họ Mộc các người sao? Nếu là chiến sĩ của Long Quốc thì có cho một trăm lá gan tôi cũng không dám động vào. Còn cao thủ nhà các người bồi dưỡng thì tôi không thể phản công hay gì?”, Hoa Phi Vũ khẽ cười.
“Xem ra Hoa Phi Vũ đã có sự chuẩn bị từ trước. Theo tôi được biết thực lực của Nhật Nguyệt Nhị Lão không mạnh tới vậy. Chắc chắn họ đã sử dụng thủ đoạn để gia tăng sức mạnh”, Hàn Vĩ Long trầm giọng.
“Hấp Khí Trùng phấn”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. Mọi người đổ dồn qua nhìn anh.
“Bọn họ sử dụng Hấp Khí Trùng Phấn ở lòng bàn tay. Khi đối đầu với kẻ địch, sử dụng sức mạnh phóng bột ra. Hấp Khí Trùng Phấn là một loại vật chất cực nguy hiểm. Nhất là người luyện võ, một khi tiếp xúc với chúng thì trùng phấn có thể hút cạn tinh lực và nước trong người họ. Nếu như người đó đang vận khí thì tốc độ hấp thụ của trùng phấn càng nhanh hơn, thậm chí là trong một nhịp thở”, Lâm Chính trầm giọng.
“Hả?”, đám đông tái mặt.
“Tiểu Thần Y, vừa rồi tôi đã không nghe cậu, để bọn họ mất mạng rồi”, bà cụ tỏ ra hối hận.
“Họ vẫn chưa chết, chỉ là mất nước, mất sức. Thế nhưng cũng đang nguy hiểm đến tính mạng, cần phải cấp cứu ngay”, Lâm Chính nói.
“Mau, đưa họ đi chữa trị”, bà cụ kêu lên.
Các chiến sĩ lập tức chạy lại, định đưa người đi... Thế nhưng Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng bước tới, đứng trước những chiến sĩ đang nằm dưới đất.
Đám đông sợ hãi.
“Muốn cứu họ sao. Cũng được, nhưng giao Tiểu Úc ra đây. Các người giao người, tôi cũng giao người. Nếu không mạng của bọn họ coi như để bù cho anh trai của tôi”, Hoa Phi Vũ cười lạnh.
“Hoa Phi Vũ, cô đừng quá đáng quá. Tôi báo lên bên trên thì cô chắc chắn sẽ bị xử lý đấy”, Mộc Yên Linh tức giận.
“Cô cứ báo đi. Dù cô có báo thì tôi cũng phải đòi lại sự công bằng này”.
“Cô…”, Mộc Yên Linh á khẩu.
Mộc Thiên Viễn bất lực: “Hoa Phi Vũ, cô đừng ức hiếp nhà họ Mộc chúng tôi. Nhật Nguyệt Nhị Lão thì đã sao? Để Thiên Viễn tôi lĩnh giáo bọn họ”, nói xong anh ta bước lên.
“Thiên Viễn đừng làm loạn. Nhật Nguyệt Nhị Lão rất mạnh. Giờ bọn họ còn sử dụng Hấp Khí Trùng Phấn nữa. Nếu như không cẩn thận thì sẽ bị họ hại đấy”, Úc Tiểu Đồng vội nói.
"Chị..."
“Nghe lời, quay lại đi”, Úc Tiểu Đồng đanh mặt, bước lên trước, nhìn chăm chăm Hoa Phi Vũ: “Hoa Phi Vũ, ai làm người đó chịu, mạng của anh trai cô là do tôi gây ra, muốn giết, muốn làm gì thì một mình tôi chịu là được".
“Hừ ngay từ đầu đã như vậy thì có phải là tốt không”, Hoa Phi Vũ cười lạnh, chưởng một chưởng về phía Úc Tiểu Đồng.
Úc Tiểu Đồng nín thở, định phản kháng nhưng nhìn Nhật nguyệt Nhị Lão thì cô tạ lại nhẫn nhịn.
Bùm! Cô ta lĩnh trọn chưởng đánh, ngực hõm sâu, miệng phun ra máu tươi…
Chương 2804: Không sao!
“Chị!”, Mộc Yên Linh và Mộc Thiên Vũ lập tức lao lên, dìu Úc Tiểu Đồng.
“Tránh ra, món nợ này chưa xong đâu”, Hoa Phi Vũ hừ giọng.
“Hoa Phi Vũ, lẽ nào cô phải giết chết chị của tôi thì mới chịu”, Mộc Thiên Vũ hừ giọng.
“Chị của cô hại huynh trưởng của tôi, tôi không được giết cô ta sao? Logic gì vậy? Cút đi cho tôi. Còn không cút thì đừng trách sao tôi không khách khí đấy”, Hoa Phi Vũ hừ giọng.
“Cút”, Mộc Thiên Vũ không nhịn được thêm nữa bèn tức giận gầm lên, định giết Hoa Phi Vũ.Thế nhưng võ thuật của Hoa Phi Vũ cũng không phải dạng đơn giản. Cô ta lập tức lùi lại.
“Giết”, Mộc Thiên Vũ gầm lên, cứ thế lao tới. Những chiến sĩ khác cũng lao theo anh ta.
“Được lắm. Các người đã muốn chết thì tôi sẽ cho các người được như ý”, Hoa Phi Vũ cảm thấy hào hứng, cô quay qua nói: “Nhật Nguyệt Nhị Lão?”
“Cô có gì dặn dò ạ?”
“Nhà họ Mộc đã không biết điều như thế thì chúng ta cũng không cần khách sáo nữa. Giết cho tôi. Không chừa một ai hết”.
“Vâng thưa cô”, Nhị Nguyệt Nhật Lão bật cười haha, sát khí hừng hực, hai mắt đanh lại. Bọn họ lập tức lao về phía Mộc Thiên Viễn.
“Tướng quân cẩn thận”, các chiến sĩ hô lên.
Mạng lưới khí tức kỳ dị phóng ra từ tay họ giống như mạng nhện ập tới. Mộc Thiên Viễn tái mặt, lập tức rút kiếm ra. Thế nhưng mạng lưới đó được tạo ra từ khí tức, đao kiếm thông thường sao có thể chém được.
Trong lúc cấp bách, Mộc Thiên Viễn vội lách qua một bên để né đòn nhưng phần chân của anh ta vẫn bị tiếp xúc một phần. Phần đó lập tức biến thành màu xanh tím, trông vô cùng đáng sợ.
Vừa rồi nếu chỉ cần chậm một chút thôi thì có lẽ là anh ta cũng sẽ biến thành cái xác khô khốc như các chiến sĩ kia rồi. Các chiến sĩ rút súng ra với ý đồ chặn Nhật Nguyệt Nhị Lão lại..
Pằng pằng...
Đạn xanh được chế tạo đặc biệt bay ra như những ngôi sao, đụng trúng Nhật Nguyệt Nhị Lão. Do khí tức của hai người bọn họ quá mạnh và họ cũng có sự đề phòng thế nên luồng khí tức do họ phóng ra đã kiểm soát được toàn bộ số đạn bay tới.Rõ ràng là họ có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đây...
“Nghe này, lập tức đi điều đội quân ở gần đây tới, kéo còi cảnh báo, thông báo cho đội tuần vệ để họ cũng tới đây tiêu diệt những kẻ này”, bà cụ cũng chẳng buồn khách sáo, cứ thế gầm lên.
“Vâng”.
“Bà đã nói vậy rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Giết hết bọn họ cho tôi, không giữ lại một ai hết”, Hoa Phi Vũ tức giận, gầm lên.
“Tuân lệnh”, Nhật Nguyệt Nhị Lão hào hứng lắm, họ điên cuồng tung chưởng, điều khiển nguồn khí tức đáng sợ kia.
Dù là ai mà chạm phải luồng khí tức này thì cũng đều ngã xuống. Hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Nhanh, nhanh xông vào bắt đám người đó, đảm bảo sự an toàn cho mọi người và đợi đội tuần vệ cũng như quân tiếp viện tới”, bà cụ hét lớn.
Các chiến sĩ của đảo Bạch Cực lao vào. Họ tấn công Nhật Nguyệt Nhị Lão.
Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Có Hấp Khí Trùng Phấn thì không thể đối phó nổi với hai người họ đâu. Trừ khi có thứ khắc chế được với Hấp Khí Trùng Phấn. Nếu không, muốn đánh bại họ là điều cực kỳ khó. Tôi khuyên mọi người đừng có tấn công nữa, tìm cách rời khỏi đây là an toàn nhất”.
“Tiểu thần y, tôi biết. Nhưng ông cụ còn ở đây, tôi không thể rời đi được. Người đâu, mau đưa tiểu thần y đi, phải đảm bảo sự an toàn cho cậu ấy”, bà cụ kéo Lâm Chính và hô lên.
Đúng lúc này có một luồng khí tấn công về phía Lâm Chính.
“Bà ơi cẩn thận”, Mộc Thiên Viễn hô lên.
Lâm Chính nín thở, lập tức đưa tay ra. Một giây sau, một bàn tay già nua đã ghì chặt tay của anh.
Là bà cụ. Có vẻ bà ta cũng là người luyện công. Thế nhưng khi vừa tiếp xúc với luồng khí kia thì bàn tay vốn già nua của bà ta lập tức trở nên khô khốc hơn. Hơn nữa độc tố có vẻ còn lan rộng ra.
Lâm Chính tái mặt, lập tức ghim châm lên cổ tay của bà cụ, khống chế độc lực và nhanh chóng rạch một đường ở đầu ngón tay bà ta ra.
Một loạt độc tác giúp cho cánh tay của bà cụ tốt đỡ hơn nhiều. Nhưng do bà cụ đã nhiều tuổi nên cũng không chịu đựng được. Bà ta toát mồ hôi hột, miệng tái nhợt.
Lâm Chính định nói gì đó thì bà cụ đã mỉm cười yếu ớt: “Không sao”.
Anh khựng người.
Chương 2805: Cố gắng chống cự
Thực ra Lâm Chính không muốn nhúng tay vào việc này, anh vốn là người sợ rắc rối, huống hồ hiện giờ anh cũng có một đống rắc rối phải giải quyết, đâu có thừa thời gian và hơi sức?
Nhưng đúng lúc quan trọng này mà anh dửng dưng mặc kệ, thì chẳng phải sẽ mất nguyên tắc sao?
"Bà qua một bên nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho tôi", Lâm Chính thở hắt ra rồi nói.
"Chàng trai, cậu định làm gì vậy? Lẽ nào cậu định đánh nhau với bọn họ? Đừng! Nguy hiểm lắm, mau lại đây đi, tôi bảo người đưa cậu đi!", bà lão lo lắng nói.
Lâm Chính mỉm cười, đi về phía đó.
Lúc này, đám người Mộc Thiên Viễn, Úc Tiểu Đồng đã lần lượt bại trận, không dám chống lại thủ đoạn quỷ dị của Nhật Nguyệt Nhị Lão nữa.
Dưới đất la liệt các chiến sĩ nhà họ Mộc đã bị ép khô.
Bên này có thể nói là thua thảm hại.
Thực ra bây giờ muốn đi cũng không đi được.
Thậm chí những người này có thể cầm cự đến khi quân đội đóng quân và bộ đội tuần thủ ở gần đây đến kịp hay không cũng còn chưa biết.
"Hai vị, đánh thế là được rồi, đừng đánh nữa".
Lâm Chính kêu lên.
Nhật Nguyệt Nhị Lão đang định xông tới liền khựng lại.
Ông lão tóc dài trong số đó lạnh lùng quát: "Thằng oắt này từ đâu chui ra vậy? Dám huênh hoang ở đây! Để tôi giết cậu trước!".
Dứt lời liền đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo...
Hàng nghìn hàng vạn tơ khí bắn tới, dường như muốn bao trùm Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, cách không chộp một cái, tóm được những sợi tơ kia, sau đó giật mạnh, hất về phía ông lão tóc dài.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ông lão cả kinh, vội vàng tránh đi, cũng may không bị dính tơ khí này.
Tuy bọn họ dùng Hấp Khí Trùng Phấn này để đối phó với người khác, nhưng bản thân cũng không có năng lực để đối phó với nó, nếu đụng phải thì cũng không thoát khỏi kết cục bị hút khô.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi là tại sao Lâm Chính có thể dùng tay không bắt được thứ được làm từ khí và bột mịn này?
Phải biết rằng, thứ này giống như gió và nước, đụng vào là tan.
Ông lão trọc đầu ở bên kia cũng ý thức được sự bất thường, liền lập tức dừng lại.
"Thằng oắt này không bình thường!", ông lão tóc dài trầm giọng nói.
"Oắt con, cậu là ai?", ông lão trọc đầu quát.
"Thần y Lâm Giang Thành".
"Thần y Lâm? Chưa từng nghe tới, lẽ nào cậu được mời tới khám bệnh cho Mộc Thái Cực? Hừ, đúng là chán sống!".
Nhật Nguyệt Nhị Lão lạnh lùng hừ một tiếng, đồng thời ra tay tấn công Lâm Chính.
"Mau giúp đi!".
Đám Mộc Thiên Viễn vội quát.
Chỉ thấy hai người múa may bàn tay, tơ khí quỷ dị kia hóa thành từng cơn sóng cuồn cuộn, ập về phía này.
Mọi người nhìn mà trong lòng sợ hãi, da đầu tê dại.
Thủ đoạn chạm vào là mất mạng như vậy, sao bọn họ dám ứng phó chứ?
Nhưng Lâm Chính không chút vội vàng sợ hãi, tung người nhảy lên, xông về phía từng cơn sóng lớn bằng tơ khí kia.
Mọi người ngạc nhiên, còn tưởng là Lâm Chính lại nắm những sợi tơ khí này trong tay.
Nhưng anh không làm vậy, mà đụng nát bọn chúng rồi tiến lại gần hai ông lão.
"Hả?".
Ông lão tóc dài biến sắc.
"Không ổn rồi, rút!".
Ông lão trọc đầu ý thức được gì đó, vội vàng lùi lại.
Nhưng vẫn muộn một bước.
Nắm đấm của Lâm Chính đã tới trước mặt, tuy bọn họ kịp tránh, nhưng sóng xung kích của Lâm Chính đã tác động trực tiếp lên người bọn họ.
Nhật Nguyệt Nhị Lão bị hất bay đi, đồng thời ngã xuống đất.
Rầm!
Âm thanh dữ dội vang khắp bốn phía.
Cả đảo Bạch Cực chấn động.
Mọi người đều kinh hãi.
Nhất là đám người Mộc Thiên Viễn, bọn họ còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Bọn họ không thể ngờ vị bác sĩ đến từ Giang Thành này lại có thực lực đáng sợ như vậy...
"Chị, trước đó chị nói... muốn làm gì thần y Lâm cơ?", Mộc Yên Linh ngây người nhìn Lâm Chính như thiên sứ hạ phàm, hỏi.
Úc Tiểu Đồng mấp máy môi, hoảng hốt nói: "Chuyện đó... coi như chị không nói gì, coi như chị không nói gì..."
Nắm đấm này khiến Nhật Nguyệt Nhị Lão đều không dám hành động khinh suất nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phi Vũ cũng lạnh như băng.
"Hai lão già chết tiệt này, chết chưa hả?", cô ta tức giận mắng.
"Cô chủ, chúng tôi không sao!".
"Không sao thì xông lên, giết tên chó chết không biết trời cao đất dày này đi!".
"Cô chủ, người này không hề đơn giản! Không được hành động khinh suất!", ông lão tóc dài khàn giọng đáp.
"Các ông mà phải sợ một tên lang băm giang hồ sao?", Hoa Phi Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Cậu ta chắc chắn không đơn giản chỉ là lang băm giang hồ đâu!".
Ông lão trọc đầu trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Oắt con, rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì? Mà có thể miễn dịch với Hấp Khí Trùng Phấn của chúng tôi?".
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Tôi không hề miễn dịch với Hấp Khí Trùng Phấn".
"Vậy tại sao cậu có thể chống lại được nó?", ông lão trọc đầu ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản, tôi dùng châm bạc gia tăng sự tái sinh của cơ thể đối với khí kình, khiến Hấp Khí Trùng Phấn của ông không hút được khí trong người tôi, như vậy chẳng phải là xong sao?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc...
“Long Đằng Cửu Dương Châm sao?”, những người có mặt nghe thấy vậy thì hết hồn.
Triệu Trọng Tiên bật cười: “Ông Chung ông không đùa đấy chứ. Đó chẳng phải chỉ là truyền thuyết sao? Có người đã chứng minh Long Đằng Cửu Dương Châm vốn không tồn tại rồi. Những châm pháp hiện tại của thần y Lâm làm gì có cái nào giống như thế? Chắc chắn là ông nhìn lầm rồi”, Triệu Trọng Tiên vội nói.
“Đúng vậy”, những người khác cũng đồng tình. Vì dù sao thì Long Đằng Cửu Dương Châm cũng chỉ xuất hiện trong dã sử, mà thứ ghi chép đó thì không thể tin được.
Thế nhưng ông Chung trông vô cùng nghiêm túc. Ông ta nhìn chăm chăm về phía trước: “Không thể nhầm được. Đây chính là Long Đằng Cửu Dương Châm. Không thể nhầm được”.
“Ông Chung…”
“Long Đằng Cửu Dương Châm, châm hóa cửu dương, lơ lửng trong không trung tạo hình hoa văn rồng. Năm xưa người kiểm nghiệm về châm pháp này nói nó không tồn tại vì người đó cho rằng việc dùng khí ngự châm là điều khó như nên trời nên mới cho rằng loại châm pháp này không thực tế. Thế nhưng giờ…toàn bộ châm của thần y Lâm đều lơ lửng. Long Đằng Cửu Dương Châm của anh có gì là kỳ lạ đâu”, ông Chung trầm giọng.
Dứt lời, đám đông đều sững sờ nhìn Lâm Chính thi triển châm. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Nếu mà nhìn kỹ thì đúng thật. Toàn bộ châm của Lâm Chính đều giống như nội dung được miêu tả của Long Đằng Cửu Dương Châm.
Tuyệt vời!
Tuyệt vời!”
“Hóa ra Long Đằng Cửu Dương Châm là có thật?”
“Thật không ngờ giờ đây vẫn còn may mắn được chứng kiến châm pháp trong truyền thuyết này. Thế thì có chết cũng mãn nguyện”, một ông cụ khác khóc thút thít.
“Cuộc đời tôi may mắn, quá may mắn rồi”, thêm một ông cụ nữa cảm thán.
“Long Quốc chúng ta may mắn mới đúng. Xuất hiện một thiên tài như thần y Lâm thì đây đúng là ánh sáng của Long Quốc mà”, Triệu Trọng Tiên cũng rưng rưng nước mắt.
“Đúng vậy”, ông Chung cũng gật đầu.
Tầm một tiếng sau.
Vụt...Cây châm cuối cùng được đặt lên người long soái. Lâm Chính mệt tới mức ngồi phịch ra đất. Cả người như bị rút cạn sức lực, ướt sũng và mất hết sức sống.
“Thần y Lâm, cậu vẫn ổn chứ?", đám đông vội chạy tới đỡ anh lên ghế.
Ông Chung bưng trà đến. Lâm Chính uống một ngụm, tỉnh táo hơn đôi chút. Anh thở hổn hển: “Giờ đợi số châm này phát huy tác dụng của số thuốc đã cho long soái sử dụng”.
“Được”, ông Chung gật đầu.
Bà cụ cũng bước tới: “Tiểu thần y, cậu vẫn ổn chứ? Tôi sẽ lập tức sắp xếp phòng để cậu nghỉ ngơi”.
“Tôi không sao, long soái đã không sao nữa rồi. Tầm một tiếng nữa ông ấy sẽ hồi phục được kinh mạch. Tiếp sau đó chỉ cần tĩnh tâm dưỡng bệnh là tầm nữa tháng có thể bước xuống giường được rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thật sao?”, bà cụ rơi nước mắt, kéo Lâm Chính: “Tiểu thần y nếu đúng là như vậy thì cả đời này có làm trâu làm ngựa cho cậu tôi cũng cam lòng”.
“Bà cụ đừng khách sáo. Tôi về nghỉ ngơi trước đây”, Lâm Chính thở phào, đứng dậy định rời đi. Đám đông vội đỡ anh.
“Người đâu, lập tức đưa thần y Lâm đi nghỉ ngơi”, bà cụ mừng lắm, đích thân mở cửa cho anh.
Đám người Hàn Vĩ Long ở bên ngoài vây lấy.
“Bà ơi, tình hình của ông thế nào rồi ạ?”, Mộc Thiên Viễn vội hỏi.
“Ông nội đã được chữa khỏi rồi, tầm một giờ nữa có thể hồi phục được kinh mạch. Thần y Lâm mất sức, cần nghỉ ngơi. Thiên Viễn, cháu mau sắp xếp phòng để thần y Lâm nghỉ một lúc”, bà cụ nói.
Mộc Thiên Viễn nghe thấy vậy thì mừng lắm, vội đáp lại: “Vâng, cháu sẽ đi ngay”.
Đám đông tức tốc làm việc. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trước khi long soái tỉnh lại thì người này không được đi đâu hết”.
Chương 2802: Nhật Nguyệt Nhị Lão
Dứt lời, đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Đó là một cô gái tóc ngắn mặc áo màu đen.
Cô gái tầm 27,28 tuổi, lớn hơn Mộc Thiên Viễn và Một Yên Linh. Cô ta có ngũ quan tinh thế, khí chất lạnh lùng, toát ra vẻ âm trầm khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả được.
“Chị Đồng?”, Mộc Yên Linh kêu lên.
“Chị, sao chị lại tới đây, không phải chị đang ở bên ngoài sao?”, Mộc Thiên Viễn cũng ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy chị có thể không tới được sao?”, cô gái liếc nhìn Lâm Chính: “Nghe đây thần y Lâm, tôi muốn anh túc trực bên Mộc long soái, tới khi ông ấy khỏi hoàn toàn. Nghe rõ chưa?”
“Cô là ai?”, Lâm Chính chau mày.
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là anh phải làm theo những gì tôi nói”, cô gái lên tiếng.
Lâm Chính bật cười: “Tôi cứu Mộc long soái, là vì trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm bác sĩ. Cô không phải là bác sĩ. Vậy nên khi nào cứu, khi nào cần ra tay sẽ do tôi quyết định, không tới lượt cô khoa chân múa tay”.
“Tôi không thể sao?”, cô gái rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu Lâm Chính không chút khách khí.
Cây súng phát ra ánh sáng màu xanh, có lẽ là được chế tạo một cách đặc biệt. Võ giả bình thường có lẽ không thể đỡ nổi đạn của cây súng này.
“Á?”, đám đông tái mặt.
Còn Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh. Vì anh không phải là võ giả thông thường.
“Tiểu Đồng không được hỗn”.
Lúc này, bà cụ tức giận quát lớn: “Lập tức cất súng đi”.
“Bà, cháu cũng chỉ vì muốn tốt cho ông. Giờ tình hình của ông chưa ổn định, cháu biết người này cá cược với Thiên Viễn, ai mà biết được anh ta đã chữa khỏi cho ông hay chưa. Nếu như anh ta không chữa khỏi, để xảy ra chuyện gì rồi chuồn mất thì có phải là chúng ta bị lừa không? Vì vậy giữ anh ta lại đây là lựa chọn hơp lý nhất. Nếu ông có chuyện gì thì ít nhất chúng ta cũng tìm được người mà”, cô gái nói.
“Không tới mức để cháu làm loạn. Nghe đây, lập tức đưa thần y Lâm đi nghỉ ngơi. Ai mà làm khó cậu ấy tức là không coi tôi ra gì. Nghe rõ chưa?”, bà cụ tức giận quát.
Thấy bà cụ nổi giận, cô gái cũng chỉ mỉm cười rồi cất súng đi.
“Thôi được, Thiên Viễn đưa anh ta đi nghỉ ngơi đi. Có điều, tên họ Lâm kia, tôi nói cho anh biết, nếu Mộc long soái mà không tỉnh lại thì tôi đảm bảo sẽ để anh chôn cùng ông ấy đấy. Đừng có lừa chúng tôi”.
Nói xong cô gái phất tay: “Biến".
“Thần y Lâm đi theo tôi”, Mộc Thiên Viễn dẫn đường.
Lâm Chính không hề rời bước. Đám người Mộc Thiên Viễn giật mình
“Thần y Lâm”, Mộc Yên Linh cũng lên tiếng.
Lâm Chính ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn cô gái bằng vẻ vô cảm: “Cô lại đây, bừng trà xin lỗi tôi”.
“Cái gì?Tôi sao? Anh cũng xứng?”, cô gái tỏ ra khinh thường.
“Tính của tôi không tốt lắm đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
Anh đã có lòng tốt tới cứu long soái mà lại bị làm khó bởi đám người này. Sự kiên nhẫn của anh đã hết từ lâu rồi. Vậy thì anh cũng không cần phải khách khí nữa.
Thế nhưng có vẻ cô gái rất khinh thường Lâm Chính. Cô ta cười khinh miệt và mặc kệ anh. Lâm Chính định ra tay dạy dỗ cho cô gái này một bài học. Anh tôn trọng Mộc long soái, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt được anh. Những người có mặt ở đây, ai đáng để cho anh coi trọng chứ?
Đúng lúc này một bóng hình nhảy vào.
“Ai?”, các chiến sĩ canh đảo lập tức phản ứng lại, cùng lao về phía bóng hình kia.
“Úc Tiểu Đồng, thật không ngờ cô dám quay lại Long Quốc. Nếu đã vậy thì tôi sẽ chiến đấu với cô, đòi lại công bằng cho huynh trưởng của tôi”, tiếng hét vang lên. Một cô gái tóc đỏ đáp xuống, lao vào trong sân.
“Hoa Phi Vũ?”, Úc Tiểu Đồng ngạc nhiên sau đó bật cười: “Thật không ngờ thông tin của cô cũng nhanh nhạy gớm nhỉ. Tôi vừa về Long Quốc thì cô đã tìm tới đây rồi. Khá lắm”.
“Chị, đó là Hoa Phi Vũ ạ?”, Mộc Linh Yên tái mặt”.
“Đệ tử của Hoa Tiên Nhân phải không?”
“Đúng vậy, chính là người đó”, Úc Tiểu Đồng gật đầu.
“Úc Tiểu Đồng, tôi phải báo thù cho huynh trưởng của tôi. Trước đây cô trốn ở nơi khác, tôi không tìm được. Hôm nay cô đã hiện hình ở đây thì chúng ta cùng nhau tính toán cho xong đi”, cô gái tóc đỏ tên là Hoa Phi Vũ rút ra một thanh trường kiếm, bước về phía Úc Tiểu Đồng.
“Hoa Phi Vũ. Đây là đảo Bạch Cực, đừng có làm loạn”, Mộc Thiên Viễn quát lên.
“Hôm nay tôi chỉ tìm Úc Tiểu Đồng. Các người mà dám ngăn cả thì tôi cũng sẽ liều tới cùng”, Hoa Phi Vũ gầm lên. Bên cạnh cô ta đột nhiên xuất hiện hai bóng hình mờ ảo. Đám đông cảm thấy hoa mắt.
Vụt! Vụt…
Những chiến sĩ lao lên đều bị hai người này đánh bay. Hóa ra là hai cao thủ hàng đầu.
“Nhật Nguyệt Nhị Lão?”, Úc Tiểu Đồng tái mặt.
“Cô gái, không ngờ cô lại nhận ra hai chúng tôi", một ông cụ đầu trọc liếc nhìn Úc Tiểu Đồng và mỉm cười.
“Sao có thể không biết được. Hai chiến tướng có võ công kinh thiên động địa thế kia cơ mà. Thật không ngờ Hoa Phi Vũ lại có được hai người trợ giúp”, Úc Tiểu Đồng đanh mặt.
“Cô gái. Chúng tôi không muốn làm phiền Mộc long soái. Nhưng Hoa Phi Vũ là đệ tử yêu quý của Tiên Tử Đại Nhân. Nếu như cô ngoan ngoãn chịu tội thì những người khác sẽ không phải mất mạng. Mộc long soái cũng được tĩnh dưỡng, như vậy thì tốt cho cả đôi bên. Cô thấy sao?”, một người già tóc dài còn lại cười nói.
Sắc mặt của Úc Tiểu Đồng trông vô cùng khó coi. Thế nhưng nhà họ Mộc nào chịu bỏ qua: “Long Quốc đại địa mà lại xuất hiện những kẻ vô pháp vô thiên như thế này sao? Chết tiệt! Người đâu, bắt lấy họ”, bà cụ đứng dậy, đanh giọng.
Những cao thủ canh chừng đảo Bạch Cực đồng loạt lao lên. Lâm Chính lẳng lặng quan sát Nhật Nguyệt Nhị Lão và phát hiện ra họ không hề sợ hãi trước tình huống hiện hữu.
Có gì đó không ổn. Lâm Chính chau mày giống như ý thức được điều gì đó. Anh lập tức hô lên: “Kêu họ quay lại”.
Chương 2803: Hấp Khí Trùng Phấn
Thấy Lâm Chính nói vậy, đám đông cảm thấy khó hiểu. Thế là tất cả bỏ ngoài tai. Vì dù sao đây cũng là đảo Bạch Cực. Đứng ở đây đều là các chiến sĩ của nhà họ Mộc, là những người nằm trong đội quân tinh nhuệ nhất của Long Quốc.
Có những người này, dù có là Nhật Nguyệt Nhị Lão thì cũng đã sao? Dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người, không thể nào mà giết sạch cả một đoàn quân thế này mà.
Lâm Chính chau chặt mày. Thấy đám đông không nghe lời, anh vội đứng dậy: “Mau dừng lại”
Thế nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng thì...Nhật Nguyệt Nhị Lão vẫn cười và thản nhiên nhìn đám chiến sĩ.
Bọn họ lập tức đưa hai tay lên, một tay chạm vào tay người còn lại, một tay hướng về phía đám chiến sĩ, chưởng họ từ khoảng không.
Vụt vụt…Một luồng sức mạnh kỳ lạ giống như mạng nhện phóng ra tấn công các chiến sĩ. Những người chiến sĩ này nào được trải nghiệm thủ đoạn như thế? Tất cả đều không kịp phòng bị, bị mạng lưới sức mạnh bủa vây, sau đó Nhật Nguyệt Nhị Lão kéo tay về.
Rầm...Một luồng vật chất phát nổ từ cơ thể họ. Toàn bộ họ ngã ra đất, bất động.
Đám đông nín thở. Họ phát hiện ra cơ thể của những chiến sĩ này trở nên khô khốc giống như bị rút sạch nước và khí huyết. Xem ra là họ chết rồi.
“Hả?", tất cả đều tái mặt. Bà cụ cũng thất kinh. Chiêu pháp quỷ dị quá.
“To gan! Hoa Phi Vũ! Cô...cô dám ra đòn như vậy với các chiến sĩ của Long Quốc sao? Cô định tạo phản đúng không?”, Úc Tiểu Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Cô ta chỉ tay thẳng mặt đối phương và gầm lên.
“Chiến sĩ của Long QUốc? Đây không phải là chiến sĩ của nhà họ Mộc các người sao? Nếu là chiến sĩ của Long Quốc thì có cho một trăm lá gan tôi cũng không dám động vào. Còn cao thủ nhà các người bồi dưỡng thì tôi không thể phản công hay gì?”, Hoa Phi Vũ khẽ cười.
“Xem ra Hoa Phi Vũ đã có sự chuẩn bị từ trước. Theo tôi được biết thực lực của Nhật Nguyệt Nhị Lão không mạnh tới vậy. Chắc chắn họ đã sử dụng thủ đoạn để gia tăng sức mạnh”, Hàn Vĩ Long trầm giọng.
“Hấp Khí Trùng phấn”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. Mọi người đổ dồn qua nhìn anh.
“Bọn họ sử dụng Hấp Khí Trùng Phấn ở lòng bàn tay. Khi đối đầu với kẻ địch, sử dụng sức mạnh phóng bột ra. Hấp Khí Trùng Phấn là một loại vật chất cực nguy hiểm. Nhất là người luyện võ, một khi tiếp xúc với chúng thì trùng phấn có thể hút cạn tinh lực và nước trong người họ. Nếu như người đó đang vận khí thì tốc độ hấp thụ của trùng phấn càng nhanh hơn, thậm chí là trong một nhịp thở”, Lâm Chính trầm giọng.
“Hả?”, đám đông tái mặt.
“Tiểu Thần Y, vừa rồi tôi đã không nghe cậu, để bọn họ mất mạng rồi”, bà cụ tỏ ra hối hận.
“Họ vẫn chưa chết, chỉ là mất nước, mất sức. Thế nhưng cũng đang nguy hiểm đến tính mạng, cần phải cấp cứu ngay”, Lâm Chính nói.
“Mau, đưa họ đi chữa trị”, bà cụ kêu lên.
Các chiến sĩ lập tức chạy lại, định đưa người đi... Thế nhưng Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng bước tới, đứng trước những chiến sĩ đang nằm dưới đất.
Đám đông sợ hãi.
“Muốn cứu họ sao. Cũng được, nhưng giao Tiểu Úc ra đây. Các người giao người, tôi cũng giao người. Nếu không mạng của bọn họ coi như để bù cho anh trai của tôi”, Hoa Phi Vũ cười lạnh.
“Hoa Phi Vũ, cô đừng quá đáng quá. Tôi báo lên bên trên thì cô chắc chắn sẽ bị xử lý đấy”, Mộc Yên Linh tức giận.
“Cô cứ báo đi. Dù cô có báo thì tôi cũng phải đòi lại sự công bằng này”.
“Cô…”, Mộc Yên Linh á khẩu.
Mộc Thiên Viễn bất lực: “Hoa Phi Vũ, cô đừng ức hiếp nhà họ Mộc chúng tôi. Nhật Nguyệt Nhị Lão thì đã sao? Để Thiên Viễn tôi lĩnh giáo bọn họ”, nói xong anh ta bước lên.
“Thiên Viễn đừng làm loạn. Nhật Nguyệt Nhị Lão rất mạnh. Giờ bọn họ còn sử dụng Hấp Khí Trùng Phấn nữa. Nếu như không cẩn thận thì sẽ bị họ hại đấy”, Úc Tiểu Đồng vội nói.
"Chị..."
“Nghe lời, quay lại đi”, Úc Tiểu Đồng đanh mặt, bước lên trước, nhìn chăm chăm Hoa Phi Vũ: “Hoa Phi Vũ, ai làm người đó chịu, mạng của anh trai cô là do tôi gây ra, muốn giết, muốn làm gì thì một mình tôi chịu là được".
“Hừ ngay từ đầu đã như vậy thì có phải là tốt không”, Hoa Phi Vũ cười lạnh, chưởng một chưởng về phía Úc Tiểu Đồng.
Úc Tiểu Đồng nín thở, định phản kháng nhưng nhìn Nhật nguyệt Nhị Lão thì cô tạ lại nhẫn nhịn.
Bùm! Cô ta lĩnh trọn chưởng đánh, ngực hõm sâu, miệng phun ra máu tươi…
Chương 2804: Không sao!
“Chị!”, Mộc Yên Linh và Mộc Thiên Vũ lập tức lao lên, dìu Úc Tiểu Đồng.
“Tránh ra, món nợ này chưa xong đâu”, Hoa Phi Vũ hừ giọng.
“Hoa Phi Vũ, lẽ nào cô phải giết chết chị của tôi thì mới chịu”, Mộc Thiên Vũ hừ giọng.
“Chị của cô hại huynh trưởng của tôi, tôi không được giết cô ta sao? Logic gì vậy? Cút đi cho tôi. Còn không cút thì đừng trách sao tôi không khách khí đấy”, Hoa Phi Vũ hừ giọng.
“Cút”, Mộc Thiên Vũ không nhịn được thêm nữa bèn tức giận gầm lên, định giết Hoa Phi Vũ.Thế nhưng võ thuật của Hoa Phi Vũ cũng không phải dạng đơn giản. Cô ta lập tức lùi lại.
“Giết”, Mộc Thiên Vũ gầm lên, cứ thế lao tới. Những chiến sĩ khác cũng lao theo anh ta.
“Được lắm. Các người đã muốn chết thì tôi sẽ cho các người được như ý”, Hoa Phi Vũ cảm thấy hào hứng, cô quay qua nói: “Nhật Nguyệt Nhị Lão?”
“Cô có gì dặn dò ạ?”
“Nhà họ Mộc đã không biết điều như thế thì chúng ta cũng không cần khách sáo nữa. Giết cho tôi. Không chừa một ai hết”.
“Vâng thưa cô”, Nhị Nguyệt Nhật Lão bật cười haha, sát khí hừng hực, hai mắt đanh lại. Bọn họ lập tức lao về phía Mộc Thiên Viễn.
“Tướng quân cẩn thận”, các chiến sĩ hô lên.
Mạng lưới khí tức kỳ dị phóng ra từ tay họ giống như mạng nhện ập tới. Mộc Thiên Viễn tái mặt, lập tức rút kiếm ra. Thế nhưng mạng lưới đó được tạo ra từ khí tức, đao kiếm thông thường sao có thể chém được.
Trong lúc cấp bách, Mộc Thiên Viễn vội lách qua một bên để né đòn nhưng phần chân của anh ta vẫn bị tiếp xúc một phần. Phần đó lập tức biến thành màu xanh tím, trông vô cùng đáng sợ.
Vừa rồi nếu chỉ cần chậm một chút thôi thì có lẽ là anh ta cũng sẽ biến thành cái xác khô khốc như các chiến sĩ kia rồi. Các chiến sĩ rút súng ra với ý đồ chặn Nhật Nguyệt Nhị Lão lại..
Pằng pằng...
Đạn xanh được chế tạo đặc biệt bay ra như những ngôi sao, đụng trúng Nhật Nguyệt Nhị Lão. Do khí tức của hai người bọn họ quá mạnh và họ cũng có sự đề phòng thế nên luồng khí tức do họ phóng ra đã kiểm soát được toàn bộ số đạn bay tới.Rõ ràng là họ có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi tới đây...
“Nghe này, lập tức đi điều đội quân ở gần đây tới, kéo còi cảnh báo, thông báo cho đội tuần vệ để họ cũng tới đây tiêu diệt những kẻ này”, bà cụ cũng chẳng buồn khách sáo, cứ thế gầm lên.
“Vâng”.
“Bà đã nói vậy rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Giết hết bọn họ cho tôi, không giữ lại một ai hết”, Hoa Phi Vũ tức giận, gầm lên.
“Tuân lệnh”, Nhật Nguyệt Nhị Lão hào hứng lắm, họ điên cuồng tung chưởng, điều khiển nguồn khí tức đáng sợ kia.
Dù là ai mà chạm phải luồng khí tức này thì cũng đều ngã xuống. Hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Nhanh, nhanh xông vào bắt đám người đó, đảm bảo sự an toàn cho mọi người và đợi đội tuần vệ cũng như quân tiếp viện tới”, bà cụ hét lớn.
Các chiến sĩ của đảo Bạch Cực lao vào. Họ tấn công Nhật Nguyệt Nhị Lão.
Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Có Hấp Khí Trùng Phấn thì không thể đối phó nổi với hai người họ đâu. Trừ khi có thứ khắc chế được với Hấp Khí Trùng Phấn. Nếu không, muốn đánh bại họ là điều cực kỳ khó. Tôi khuyên mọi người đừng có tấn công nữa, tìm cách rời khỏi đây là an toàn nhất”.
“Tiểu thần y, tôi biết. Nhưng ông cụ còn ở đây, tôi không thể rời đi được. Người đâu, mau đưa tiểu thần y đi, phải đảm bảo sự an toàn cho cậu ấy”, bà cụ kéo Lâm Chính và hô lên.
Đúng lúc này có một luồng khí tấn công về phía Lâm Chính.
“Bà ơi cẩn thận”, Mộc Thiên Viễn hô lên.
Lâm Chính nín thở, lập tức đưa tay ra. Một giây sau, một bàn tay già nua đã ghì chặt tay của anh.
Là bà cụ. Có vẻ bà ta cũng là người luyện công. Thế nhưng khi vừa tiếp xúc với luồng khí kia thì bàn tay vốn già nua của bà ta lập tức trở nên khô khốc hơn. Hơn nữa độc tố có vẻ còn lan rộng ra.
Lâm Chính tái mặt, lập tức ghim châm lên cổ tay của bà cụ, khống chế độc lực và nhanh chóng rạch một đường ở đầu ngón tay bà ta ra.
Một loạt độc tác giúp cho cánh tay của bà cụ tốt đỡ hơn nhiều. Nhưng do bà cụ đã nhiều tuổi nên cũng không chịu đựng được. Bà ta toát mồ hôi hột, miệng tái nhợt.
Lâm Chính định nói gì đó thì bà cụ đã mỉm cười yếu ớt: “Không sao”.
Anh khựng người.
Chương 2805: Cố gắng chống cự
Thực ra Lâm Chính không muốn nhúng tay vào việc này, anh vốn là người sợ rắc rối, huống hồ hiện giờ anh cũng có một đống rắc rối phải giải quyết, đâu có thừa thời gian và hơi sức?
Nhưng đúng lúc quan trọng này mà anh dửng dưng mặc kệ, thì chẳng phải sẽ mất nguyên tắc sao?
"Bà qua một bên nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho tôi", Lâm Chính thở hắt ra rồi nói.
"Chàng trai, cậu định làm gì vậy? Lẽ nào cậu định đánh nhau với bọn họ? Đừng! Nguy hiểm lắm, mau lại đây đi, tôi bảo người đưa cậu đi!", bà lão lo lắng nói.
Lâm Chính mỉm cười, đi về phía đó.
Lúc này, đám người Mộc Thiên Viễn, Úc Tiểu Đồng đã lần lượt bại trận, không dám chống lại thủ đoạn quỷ dị của Nhật Nguyệt Nhị Lão nữa.
Dưới đất la liệt các chiến sĩ nhà họ Mộc đã bị ép khô.
Bên này có thể nói là thua thảm hại.
Thực ra bây giờ muốn đi cũng không đi được.
Thậm chí những người này có thể cầm cự đến khi quân đội đóng quân và bộ đội tuần thủ ở gần đây đến kịp hay không cũng còn chưa biết.
"Hai vị, đánh thế là được rồi, đừng đánh nữa".
Lâm Chính kêu lên.
Nhật Nguyệt Nhị Lão đang định xông tới liền khựng lại.
Ông lão tóc dài trong số đó lạnh lùng quát: "Thằng oắt này từ đâu chui ra vậy? Dám huênh hoang ở đây! Để tôi giết cậu trước!".
Dứt lời liền đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo...
Hàng nghìn hàng vạn tơ khí bắn tới, dường như muốn bao trùm Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, cách không chộp một cái, tóm được những sợi tơ kia, sau đó giật mạnh, hất về phía ông lão tóc dài.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ông lão cả kinh, vội vàng tránh đi, cũng may không bị dính tơ khí này.
Tuy bọn họ dùng Hấp Khí Trùng Phấn này để đối phó với người khác, nhưng bản thân cũng không có năng lực để đối phó với nó, nếu đụng phải thì cũng không thoát khỏi kết cục bị hút khô.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi là tại sao Lâm Chính có thể dùng tay không bắt được thứ được làm từ khí và bột mịn này?
Phải biết rằng, thứ này giống như gió và nước, đụng vào là tan.
Ông lão trọc đầu ở bên kia cũng ý thức được sự bất thường, liền lập tức dừng lại.
"Thằng oắt này không bình thường!", ông lão tóc dài trầm giọng nói.
"Oắt con, cậu là ai?", ông lão trọc đầu quát.
"Thần y Lâm Giang Thành".
"Thần y Lâm? Chưa từng nghe tới, lẽ nào cậu được mời tới khám bệnh cho Mộc Thái Cực? Hừ, đúng là chán sống!".
Nhật Nguyệt Nhị Lão lạnh lùng hừ một tiếng, đồng thời ra tay tấn công Lâm Chính.
"Mau giúp đi!".
Đám Mộc Thiên Viễn vội quát.
Chỉ thấy hai người múa may bàn tay, tơ khí quỷ dị kia hóa thành từng cơn sóng cuồn cuộn, ập về phía này.
Mọi người nhìn mà trong lòng sợ hãi, da đầu tê dại.
Thủ đoạn chạm vào là mất mạng như vậy, sao bọn họ dám ứng phó chứ?
Nhưng Lâm Chính không chút vội vàng sợ hãi, tung người nhảy lên, xông về phía từng cơn sóng lớn bằng tơ khí kia.
Mọi người ngạc nhiên, còn tưởng là Lâm Chính lại nắm những sợi tơ khí này trong tay.
Nhưng anh không làm vậy, mà đụng nát bọn chúng rồi tiến lại gần hai ông lão.
"Hả?".
Ông lão tóc dài biến sắc.
"Không ổn rồi, rút!".
Ông lão trọc đầu ý thức được gì đó, vội vàng lùi lại.
Nhưng vẫn muộn một bước.
Nắm đấm của Lâm Chính đã tới trước mặt, tuy bọn họ kịp tránh, nhưng sóng xung kích của Lâm Chính đã tác động trực tiếp lên người bọn họ.
Nhật Nguyệt Nhị Lão bị hất bay đi, đồng thời ngã xuống đất.
Rầm!
Âm thanh dữ dội vang khắp bốn phía.
Cả đảo Bạch Cực chấn động.
Mọi người đều kinh hãi.
Nhất là đám người Mộc Thiên Viễn, bọn họ còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Bọn họ không thể ngờ vị bác sĩ đến từ Giang Thành này lại có thực lực đáng sợ như vậy...
"Chị, trước đó chị nói... muốn làm gì thần y Lâm cơ?", Mộc Yên Linh ngây người nhìn Lâm Chính như thiên sứ hạ phàm, hỏi.
Úc Tiểu Đồng mấp máy môi, hoảng hốt nói: "Chuyện đó... coi như chị không nói gì, coi như chị không nói gì..."
Nắm đấm này khiến Nhật Nguyệt Nhị Lão đều không dám hành động khinh suất nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phi Vũ cũng lạnh như băng.
"Hai lão già chết tiệt này, chết chưa hả?", cô ta tức giận mắng.
"Cô chủ, chúng tôi không sao!".
"Không sao thì xông lên, giết tên chó chết không biết trời cao đất dày này đi!".
"Cô chủ, người này không hề đơn giản! Không được hành động khinh suất!", ông lão tóc dài khàn giọng đáp.
"Các ông mà phải sợ một tên lang băm giang hồ sao?", Hoa Phi Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Cậu ta chắc chắn không đơn giản chỉ là lang băm giang hồ đâu!".
Ông lão trọc đầu trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Oắt con, rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì? Mà có thể miễn dịch với Hấp Khí Trùng Phấn của chúng tôi?".
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Tôi không hề miễn dịch với Hấp Khí Trùng Phấn".
"Vậy tại sao cậu có thể chống lại được nó?", ông lão trọc đầu ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản, tôi dùng châm bạc gia tăng sự tái sinh của cơ thể đối với khí kình, khiến Hấp Khí Trùng Phấn của ông không hút được khí trong người tôi, như vậy chẳng phải là xong sao?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc...
Bình luận facebook