Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271-275
Chương 271: Thất bại (1)
“Tiểu Nhu, em là vợ anh, sao em có thể đi ăn với người đàn ông khác chứ?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Anh cũng là đàn ông, cho dù không có bao nhiêu cái gọi là tình yêu đối với Tô Nhu, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì không ai muốn vợ mình đi ăn với người đàn ông khác cả.
Trước kia Lâm Chính bị gọi là vua mọc sừng, nhưng vì đó là sừng do anh tự cắm, nên anh không quan tâm.
Còn chuyện này thì anh không chấp nhận được!
"Tôi đã nói rồi, chúng ta sắp ly hôn, tôi đi ăn với ai thì liên quan gì đến anh? Đến lượt anh quản lý chắc?", Tô Nhu tức giận mắng.
"Anh nói không được là không được", Lâm Chính quát.
Chuyện này không có gì để thương lượng cả.
"Lâm Chính, anh chỉ là một thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô tôi, dựa vào đâu mà đòi quản lý tôi chứ?", Tô Nhu to tiếng.
Câu nói này của cô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Vừa nghe thấy là ở rể, không ít người liền chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Mã Hải cũng cau mày, nhưng đây là chuyện nhà của Lâm Chính, nên ông ta sẽ không nhúng tay vào.
Lâm Chính không biết nên nói gì cho phải.
Anh đã nói rõ thân phận, nhưng Tô Nhu nhất quyết không tin, xem ra không bày mọi thứ rõ ràng trước mắt cô, thì cô sẽ không thể chấp nhận thân phận của anh...
"Thôi bỏ đi Tiểu Nhu, hay là chúng ta để hôm khác, đây là bệnh viện, nếu em cãi nhau với anh ta thì không tốt cho em, cũng không tốt cho hai bác, đừng chấp anh ta nữa", anh Hoa mỉm cười nói.
"Anh nói đúng, anh Hoa, em không nên cãi nhau với anh ta. Ăn cơm thì thôi vậy, thời gian này em muốn chăm sóc bố em, ở bên bố em nhiều hơn", vẻ mặt Tô Nhu đầy áy náy, nói.
"Việc nên làm mà, em phải làm gì thì làm đi, anh sẽ mua hoa quả đến sau".
"Anh Hoa, không cần đâu".
"Cần chứ, cần chứ, em mau đi đi", anh Hoa cười đáp.
Tô Nhu vô cùng cảm động, cảm kích nói: "Cảm ơn anh nhiều lắm".
Dứt lời, cô liền xoay người trở lại phòng bệnh, trước khi đi còn trừng mắt lườm Lâm Chính, ánh mắt đầy căm ghét.
Bây giờ ấn tượng của cô về Lâm Chính càng ngày càng tệ.
Tô Nhu vừa đi, nụ cười trên mặt anh Hoa dần dần biến mất.
Anh ta quay sang nhìn Lâm Chính.
"Anh chính là Lâm Chính hả? Tôi có nghe nói về anh", anh Hoa cười nói.
"Anh là ai?".
"Hoa Mãn Thần, đồng nghiệp cũ của vợ anh!".
"Đồng nghiệp?".
"Trước kia tôi từng thực tập hai tháng ở công ty nhà họ Tô các anh, lúc đó cũng làm ở bộ phận tài vụ. Chắc là anh không biết, dù sao tôi cũng chỉ ở tập đoàn Thịnh Hoa một thời gian rất ngắn".
"Vậy sao? Một người có thể bỏ ra hai triệu tệ không thèm chớp mắt sao lại chạy đến làm ở Thịnh Hoa chứ?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Ha ha ha, còn có thể là vì chuyện gì chứ? Chẳng phải là vì vợ anh sao?", Hoa Mãn Thần nheo mắt ghé lại gần Lâm Chính, mỉm cười nói: "Hai năm trước tôi đến Giang Thành chơi, vừa khéo gặp vợ anh một lần. Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào thông minh xinh đẹp như vậy, lúc đó tôi đã định tán vợ anh rồi. Nếu không phải nhà tôi gọi về gấp, thì cô ấy đã thành người phụ nữ của tôi từ lâu rồi. Hừ, nghe nói anh chưa từng đụng vào vợ anh, cô ấy vẫn còn trinh nguyên, chậc chậc chậc, nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi", Hoa Mãn Thần cười nói, ánh mắt đầy cuồng nhiệt.
Lâm Chính siết chặt nắm tay, chỉ muốn tung một cú đấm vào mặt anh ta.
Nhưng đây là bệnh viện, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vẫn đang ở đây.
Hơn nữa anh cũng biết, đây là những lời Hoa Mãn Thần đang cố ý chọc tức anh, mục đích là để anh ra tay đánh anh ta.
Tên Hoa Mãn Thần này tâm cơ rất sâu, lúc nãy mời đi ăn cũng chỉ để thăm dò Tô Nhu. Nếu Tô Nhu đồng ý thì tốt quá, nếu miễn cưỡng đồng ý, thì phải suy xét. Khi Tô Nhu và Lâm Chính cãi nhau, anh ta lập tức hủy kèo không đi ăn nữa, để thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt Tô Nhu.
Nếu bây giờ Lâm Chính đánh Hoa Mãn Thần thì chắc chắn Tô Nhu sẽ biết, đến lúc đó cô sẽ chỉ càng căm hận Lâm Chính hơn, đồng thời cũng nảy sinh cảm giác vô cùng áy náy với Hoa Mãn Thần. Về lâu về dài, đương nhiên Tô Nhu sẽ bị Hoa Mãn Thần hạ gục.
Lâm Chính hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng kích động, bình thản nói: "Chỉ cần chưa ly hôn thì Tô Nhu vẫn là vợ tôi, tôi khuyên anh tốt nhất hãy dẹp bỏ ý nghĩ đó đi, đừng nhóm ngó Tô Nhu nữa, nếu không tôi không thể đảm bảo anh sẽ gặp chuyện gì đó ở Giang Thành đâu".
"Ha ha ha, gặp chuyện gì đó? Dựa vào anh sao? Đừng đùa tôi chứ!", Hoa Mãn Thần cười lớn, sau đó nheo mắt nói: "Lâm Chính, anh tưởng tôi không biết gì về anh sao? Tôi biết hết mọi thứ về anh?".
Chương 272: Thất bại (2)
"Anh biết những gì nào?".
"Anh quen biết với nhà họ Từ, nhà họ Ninh, thậm chí quản lý cấp cao của tập đoàn Dương Hoa là Mã Hải cũng có chút quan hệ với anh. Tốt lắm, rất tốt, bọn họ nói anh là thằng vô dụng là bọn họ đã nhầm. Dựa vào những mối quan hệ này thì anh có thể có tương lai không tệ, chắc chắn Tiểu Nhu cũng hiểu lầm anh, chỉ tiếc là... trong mắt tôi những mối quan hệ này của anh chẳng là gì cả. Anh không biết những thủ đoạn của tôi, cũng không biết tôi là ai. Trong mắt tôi, anh chỉ là một con sâu cái kiến đáng thương mà thôi", Hoa Mãn Thần hạ giọng cười nói, sau đó vỗ vai Lâm Chính, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.
"Cậu Lâm!".
Mã Hải bước tới.
"Nộp tiền viện phí cho mẹ vợ tôi giúp tôi, ngoài ra, phái người giải quyết tên Hoa Mãn Thần này cho tôi", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Cậu Lâm cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào".
Mã Hải gật đầu rồi rời đi.
Lâm Chính nhìn phòng bệnh, không nói lời nào, cũng rời khỏi bệnh viện.
Sự trả thù của nhà họ Khai và nhà họ Việt đã khiến anh vô cùng giận dữ, bây giờ lại lòi thêm một tên Hoa Mãn Thần, sao anh có thể chịu nổi chứ?
Lúc về đến y quán của Lạc Thiên đã là buổi trưa, Lạc Thiên gọi đồ ăn ngoài, gọi thêm cả một phần cho Lâm Chính, rồi cùng Tiểu Đông ngồi ở bàn ăn.
Lâm Chính nhai trệu trạo.
"Lâm Chính, anh sao vậy?", Lạc Thiên tò mò hỏi.
"Không có gì, đúng rồi, cô từng nghe đến một người tên là Hoa Mãn Thần chưa?", Lâm Chính đột ngột hỏi.
Lạc Thiên và Tô Nhu là bạn thân, chắc cô ấy biết chút gì đó.
Ai ngờ Lạc Thiên vừa nghe thấy thế, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên.
"Sao anh biết cái tên này?".
"Xem ra là cô biết rồi", Lạc Thiên nhíu mày.
"Biết chứ, sao có thể không biết được? Lúc trước anh ta lặng lẽ đưa một triệu tệ cho bác tư Tô Bắc, sau đó vào làm ở tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô. Mục đích của anh ta chính là tán tỉnh Tô Nhu, Tiểu Nhu từng nói với tôi về anh ta rất nhiều lần. Lúc trước Tiểu Nhu bị anh ta theo đuổi phát phiền lên được, tôi toàn tan làm rồi đi đón cô ấy, nếu không sợ là cô ấy không bước nổi ra khỏi cửa công ty".
"Thế à? Trước đó không thấy Tiểu Nhu nói chuyện này với tôi".
"Lúc trước anh là người thế nào chắc anh cũng biết chứ? Cô ấy nói với anh thì có ích gì? Lẽ nào Tiểu Nhu còn trông mong anh giúp cô ấy sao?", Lạc Thiên cáu kỉnh trừng mắt lườm Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì.
"Sao tự dưng anh lại nhắc đến người này?", Lạc Thiên lại hỏi.
"Anh ta đến Giang Thành, còn tìm đến Tiểu Nhu nữa", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Thế thì phiền phức rồi", Lạc Thiên nhíu mày.
"Sao vậy? Người này có bối cảnh ghê gớm lắm sao?", Lâm Chính hỏi.
Lạc Thiên biết thân phận của anh, nếu đã biết anh không phải là tên Lâm Chính ở rể vô dụng, thì đáng lẽ không dùng hai chữ phiền phức với anh mới phải.
"Trước kia để giúp Tiểu Nhu thoát khỏi rắc rối này, tôi đã từng xin ông tôi giúp, nhờ ông tôi dùng đến mối quan hệ để cảnh cáo người này, bảo anh ta đừng quấy rối Tiểu Nhu nữa. Ai ngờ ông tôi điều tra xong liền cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện này. Lúc đầu tôi không hiểu gì, sau đó truy hỏi mới biết, hóa ra tên Hoa Mãn Thần này là con cháu của một gia tộc lớn ở Thượng Hỗ, rất có quyền lực, thậm chí còn có quan hệ ở Yên Kinh, người ở Giang Thành chúng ta sao có thể đấu với anh ta chứ?".
"Người của gia tộc ở Thượng Hỗ?", ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng.
"Lâm Chính, tôi biết anh có bản lĩnh không tầm thường, nhưng dù sao Giang Thành cũng chỉ là một thành phố nhỏ, anh đấu với gia tộc ở Thượng Hỗ thì chắc chắn sẽ chịu thiệt... Dù sao anh và Tiểu Nhu cũng sắp ly hôn, hay là anh đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Như vậy tốt cho anh, cũng tốt cho cả Tiểu Nhu...", Lạc Thiên do dự một lát, rồi vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Chính mỉm cười, bình thản nói: "Tôi tự có chừng mực, ăn đi".
Lạc Thiên thở dài, biết Lâm Chính sẽ không cam lòng bỏ qua, cũng chỉ đành kệ.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, là Mã Hải gọi tới.
"Sao vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu Lâm, hành động... thất bại rồi", Mã Hải ở bên kia khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế liền sửng sốt.
Chương 273: Không thích để thù sang ngày hôm sau (1)
Những người Mã Hải phái đi đều có thân thủ tốt, không thể nào ngay cả Hoa Mãn Thần cũng không đối phó được.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, cơm còn chưa ăn xong đã lái xe đến bệnh viện.
"Lâm Chính, anh đi đâu vậy?", Lạc Thiên cuống lên gọi, nhưng người đã đi xa.
Lâm Chính không ngờ mình vừa rời bệnh viện, ăn được bữa cơm lại phải quay lại chỗ này.
Nhưng lần này không phải để thăm Tô Quảng và Trương Tinh Vũ, mà là thăm đám đàn em của Mã Hải.
Lúc này, tất cả bọn họ đều nằm trên giường bệnh, ai nấy hoặc là gãy tay hoặc là gãy chân, còn Mã Hải đứng bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt âm trầm.
"Chuyện là sao vậy?".
Lâm Chính bước tới, lạnh lùng hỏi.
"Tên Hoa Mãn Thần kia có luyện võ, ngoài ra, bên cạnh cậu ta còn có một ông lão. Thực lực của ông lão này vô cùng đáng sợ, người của tôi nói, bọn họ vừa lại gần Hoa Mãn Thần, đã bị ông ta đánh cho ngã lăn ra đất, sau đó Hoa Mãn Thần đánh gãy hết tay chân bọn họ", Mã Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đã điều tra chưa?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Điều tra rồi, người của nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, ông lão kia nghe nói là quán quân cuộc thi kickboxing toàn quốc mười mấy năm trước, tên là Châu Bác Dịch. Tuy ông ta đã nhiều tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất lực lưỡng, người đầy cơ bắp, xử lý mười mấy người trưởng thành chỉ là chuyện nhỏ. Bảy năm trước ông ta được mời đến dạy kickboxing cho Hoa Mãn Thần, kĩ thuật của Hoa Mãn Thần đều học từ ông ta".
"Tôi không quan tâm những chuyện này, tôi chỉ muốn biết ông biết được bao nhiêu về nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ?".
"Tôi cũng không biết nhiều, có thể điều tra thêm".
"Nhanh đưa tài liệu cho tôi".
"Vâng... nhưng mà... Cậu Lâm, chúng ta không thể mở cuộc chiến mới nữa", Mã Hải có chút khó xử nói.
"Ông lo tôi sẽ huy động sức mạnh của Dương Hoa để đối phó với nhà họ Hoa sao? Ông yên tâm, đây là chuyện nhà của tôi, lần này tôi sẽ đích thân ra tay", Lâm Chính nói.
"Không phải, cậu Lâm, ý của tôi là... tốt nhất đừng ra tay với nhà họ Hoa", Mã Hải ngập ngừng nói.
"Tại sao?".
"Tuy tôi không biết nhiều về nhà họ Hoa, nhưng theo một chút hiểu biết của tôi, nhà họ Hoa... không dễ đối phó, ít nhất người ở Giang Thành nhỏ bé như chúng ta không thể động đến họ được", Mã Hải nghiêm túc nói.
Lâm Chính không nói gì, nhắm mắt lại, hít vào một hơi.
Thực ra anh để Mã Hải giải quyết chuyện này đúng là hạ sách, nhưng nếu tên Hoa Mãn Thần này có chuẩn bị mà đến, thì anh cũng không cần phải giấu giếm nữa.
"Chuyện này ông không cần quan tâm nữa, để tôi giải quyết", Lâm Chính lại mở mắt ra nói.
"Cậu Lâm, việc này..."
"Yên tâm, tôi sẽ giải quyết được, cũng không phải là phóng hỏa giết người, ông đừng lo quá", Lâm Chính mỉm cười, dáng vẻ thoải mái.
Mã Hải lúng túng, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
"Tôi đang nghĩ tại sao giữa đường lại bị một lũ có mắt như mù quấy rối, chắc chắn là anh cầu xin giám đốc Mã ra tay với tôi đúng không?".
Vừa dứt lời liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, một tay ôm bó hoa một tay xách túi hoa quả bước từ lối rẽ tới, đằng sau còn có một ông lão ăn mặc giản dị đi theo.
Chính là Hoa Mãn Thần và sư phụ anh ta Châu Bác Dịch.
Lâm Chính cau mày.
"Giám đốc Mã, sao thằng vô dụng này lại làm bạn với ông được vậy? Ông là người thế nào? Chủ tịch Lâm lại là người thế nào? Tôi nghĩ tốt nhất ông cứ vạch rõ ranh giới với anh ta đi, nhỡ Chủ tịch Lâm biết ông có người bạn vô dụng như vậy sẽ mất vui lắm đấy", Hoa Mãn Thần mỉm cười nói.
"Chuyện này thì không cần cậu chủ Hoa lo lắng", Mã Hải mặt không cảm xúc đáp.
"Ha ha", Hoa Mãn Thần mỉm cười, quay sang nhìn Lâm Chính: "Đúng là thú vị thật đấy, ngày đầu tiên tôi đến Giang Thành đã được tiếp đón như vậy. Tốt lắm, tốt lắm! Nhưng có đi có lại mà! Tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng nhận được món quà của tôi thôi! Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!".
Anh ta nói xong, liền cầm bó hoa và xách hoa quả bước về phía phòng bệnh của Tô Quảng.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.
Mã Hải thì rút điện thoại ra, gọi cho Cung Hỉ Vân: "Lập tức sắp xếp mấy người thân thủ tốt bảo vệ Chủ tịch Lâm, đồng thời phái người theo dõi Hoa Mãn Thần..."
"Không cần đâu".
Không chờ Mã Hải nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời ông ta.
"Chủ tịch Lâm..."
"Tôi đã nói rồi, chuyện này để tôi giải quyết, những người khác không cần nhúng tay".
"Ừm... Chủ tịch Lâm, nếu cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phiền phức lắm...", Mã Hải cuống lên.
Dương Hoa đang trong giai đoạn vừa cất bước, Lâm Chính tuyệt đối không thể gặp chuyện gì, nếu không thì toi đời.
"Không sao đâu, tôi tự có chừng mực".
Chương 274: Không thích để thù sang ngày hôm sau (2)
Lâm Chính xem thời gian, bình thản nói: "Tôi còn có việc, không ở lại đây nữa, ông phái người bảo vệ Tô Nhu cẩn thận, đồng thời theo dõi chặt chẽ Hoa Mãn Thần, có chuyện gì hãy nói với tôi".
Dứt lời, Lâm Chính liền xoay người rời khỏi bệnh viện.
Mã Hải thấy thế, thở dài thườn thượt.
…
Lâm Chính biết chuyện của Tô Nhu không thể quá nóng vội, nhưng anh tin sẽ nhanh chóng có kết quả.
Nhưng anh không có thời gian để ở lì ở bệnh viện, đã đến giờ chữa bệnh cho Trịnh Nam Thiên, bây giờ anh phải đến viện dưỡng lão. Nếu để lỡ thời gian thì sẽ ảnh hưởng đến tiến trình điều trị.
Chiếc 918 màu đỏ như lửa lái ra khỏi bệnh viện, Lâm Chính đến bệnh viện ở bên cạnh bốc một ít thuốc rồi mới phóng về phía ngoại ô.
Nhưng khi lái xe đến một con đường vắng vẻ, Lâm Chính không khỏi nhíu mày, nhìn ra phía sau thông qua gương chiếu hậu.
Chỉ thấy một chiếc BMW màu đen vẫn luôn theo sát anh.
Hình như từ lúc rời khỏi bệnh viện nó vẫn đi theo sau.
Nơi này không có nhà dân, hơn nữa trong viện dưỡng lão cũng chưa từng thấy chiếc xe này.
Lâm Chính nghĩ đến đây, dường như ý thức được gì đó, lập tức giảm tốc độ.
Anh vừa giảm tốc độ, chiếc BMW kia lập tức tăng tốc lao tới, chắn ngang xe của Lâm Chính, ép anh dừng lại...
Lâm Chính lập tức xuống xe.
Cửa xe BMW cũng mở ra, tài xế xuống xe cùng một ông lão ăn mặc giản dị.
Ông lão kia... chính là sư phụ Châu Bác Dịch của Hoa Mãn Thần.
"Xem ra Hoa Mãn Thần chờ không nổi nữa rồi?", Lâm Chính lên tiếng.
"Cậu chủ không thích để thù sang ngày hôm sau, cậu ấy thích có thù phải trả luôn", Châu Bác Dịch đáp.
"Tôi cũng không thích lắm, nếu không phải tôi thực sự có việc thì cũng sẽ không để các ông chủ động ra tay", Lâm Chính lắc đầu.
"Nếu cậu đã có giác ngộ như vậy thì cũng bớt nhiều chuyện, nói đi, cậu tự ra tay hay để tôi?", Châu Bác Dịch hỏi.
"Ra tay cái gì?".
"Ý của cậu chủ là muốn đánh gãy hai tay hai chân của cậu, để cậu nghỉ ngơi nửa năm đến một năm ở bệnh viện, tránh cho cậu xuất hiện trước mặt cậu ấy và cô Tô Nhu. Đối phó với người như cậu, tôi không muốn tự làm bẩn tay mình, thế nên để xem cậu có tính tự giác hay không. Nếu cậu tự ra tay thì có lẽ vết thương sẽ nhẹ hơn chút, nếu để tôi ra tay thì tình hình sẽ khác đấy", Châu Bác Dịch bình thản nói, nhưng giọng điệu lại có sự lạnh lùng không thể che giấu.
Tuy bây giờ ông ta đã rất nhiều tuổi, nhưng đối phó với người nhìn có vẻ gầy nhom như Lâm Chính thì dễ như trở bàn tay.
Đây là một trận so tài vô vị.
Châu Bác Dịch không thích tý nào.
Nhưng cậu chủ có ơn với ông ta, ông ta hầu như sẽ không làm trái mệnh lệnh của cậu chủ.
Chỉ là ông ta khinh thường khi phải ra tay với loại người như thế này, nên muốn Lâm Chính tự giải quyết.
Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Lâm Chính lại khiến ông ta ngạc nhiên.
"Hay là ông ra tay đi".
"Rượu mời không uống lại uống rượu phạt sao? Trước giờ tôi rất ghét những người không thức thời".
Châu Bác Dịch phất tay, lạnh lùng nói.
"Thế ông định làm thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Ranh con ngu xuẩn!".
Châu Bác Dịch chẳng buồn nhiều lời nữa, lắc lắc đầu, đi về phía Lâm Chính.
Sau khi đến gần, ông ta chìa tay ra, ấn vào vai Lâm Chính, định bẻ gãy cánh tay của thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì này.
Chỉ thấy ông ta hít sâu một hơi, sức mạnh ở bả vai lập tức bùng nổ, năm ngón tay nhìn như năm cành cây khô bỗng bộc phát sức mạnh mấy trăm cân, bóp mạnh vào cánh tay Lâm Chính.
Nếu là người bình thường thì xương tay đã bị vặn gãy rồi.
Nhưng...
Lâm Chính vẫn bình an vô sự!
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không động đậy tý nào, trên khuôn mặt lại càng không có vẻ gì là đau đớn.
Dường như... chẳng có chuyện gì xảy ra cả...
"Hử?".
Châu Bác Dịch hơi sửng sốt.
"Chút sức này của ông hình như vẫn chưa xi nhê gì cả, hãy nhìn tôi đi", Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó vung mạnh bàn tay còn lại, chộp về phía bả vai Châu Bác Dịch.
Không ổn!
Châu Bác Dịch biến sắc, lập tức lùi lại. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay Lâm Chính đã đập vào đầu xe chiếc BMW.
Rầm!
Đầu xe BMW lập tức lõm xuống, động cơ biến dạng, cả chiếc xe đều chấn động...
Tài xế ở phía sau hồn vía lên mây.
Sắc mặt Châu Bác Dịch cũng thay đổi, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không dám tin.
"Cậu cũng là... người luyện võ?".
"Không", Lâm Chính bình thản đáp, rồi đi về phía ông ta...
Chương 275: Cảnh cáo (1)
Cú đánh này mạnh đến mức không thể tin được, đâu giống một đòn mà người gầy nhom như Lâm Chính có thể tung ra chứ?
Sắc mặt Châu Bác Dịch âm trầm, tên tài xế kia cũng trốn thật xa, không dám lại gần.
"Thú vị, thú vị!".
Châu Bác Dịch nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Tôi vốn tưởng rằng lần này đến để đối phó với một con dê vô dụng, nhưng không ngờ thực ra lại là một con sói hung hãn. Tốt lắm! Rất tốt! Xem ra chuyến đi này cũng có chút niềm vui!".
Dứt lời, Châu Bác Dịch liền thủ thế, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng Lâm Chính vẫn điềm nhiên như cũ, mặt không cảm xúc, không nhìn ra vẻ gì là nghiêm túc.
"Chỉ đáng tiếc, trong mắt tôi, ông chỉ là một con dê vô dụng", anh bình thản nói.
"Trẻ tuổi ngông cuồng! Lúc tôi là quán quân toàn quốc thì cậu còn chưa ra đời đâu!", Châu Bác Dịch lạnh lùng nói.
"Nếu ông gặp tôi sớm hơn, thì chắc là không giành được quán quân rồi".
Lâm Chính vung nắm tay lên nói.
Vừa dứt lời, đôi mắt anh bỗng đanh lại, bắn ra tia lạnh lùng, hai chân di chuyển, lao về phía Châu Bác Dịch như ảo ảnh.
Cái gì?
Tốc độ nhanh quá!
Châu Bác Dịch biến sắc, vội vàng lùi lại, hai tay bắt chéo chắn ở phía trước.
Bốp!
Một nắm đấm như sắt thép đánh vào vị trí hai tay bắt chéo của ông ta, sức mạnh khủng khiếp và bá đạo lập tức tác động lên người Châu Bác Dịch.
Châu Bác Dịch lùi lại liên tiếp, tiếng bước chân vang lên bình bịch. Khi ổn định được cơ thể, ông ta mới phát hiện ra hai cánh tay mình đã tê rần.
Sức mạnh lớn quá!
Nếu đánh vào người bình thường, thì chắc là đã khiến người ta ngất xỉu rồi.
Châu Bác Dịch kinh hãi.
"Sao vậy? Quán quân kickboxing mà thực lực chỉ có vậy thôi sao? Đúng là khiến người ta thất vọng", Lâm Chính lắc đầu.
"Hừ!".
Châu Bác Dịch tức điên lên, ông ta sống đến chừng này tuổi, đã từng thất bại, nhưng chưa bao giờ bị ai nhạo báng như vậy, hơn nữa còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhạo báng.
Sao ông ta có thể chịu nổi chứ?
"Ranh con không biết trời cao đất dày, tôi sẽ cho cậu biết tay!".
Châu Bác Dịch gầm nhẹ, rồi lại xông đến, tung ra một cú đấm mạnh.
Sức mạnh khổng lồ phải nặng tới mấy trăm cân, đủ để đấm bay một thanh niên khỏe mạnh cao một mét tám.
Nhưng trong khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng giơ tay, chụp lấy nắm đấm đang lao tới kia.
Rắc!
Tiếng va chạm giữa nắm đấm và lòng bàn tay vang lên.
Sau đó liền thấy thế tấn công của Châu Bác Dịch bỗng dừng lại.
"Cái gì?".
Châu Bác Dịch trợn to hai mắt.
"Ông muốn bẻ hãy hai tay hai chân tôi, tôi bẻ gãy hai tay hai chân ông thì không quá đáng nhỉ?", Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó lật tay đấm một quyền vào bả vai ông ta.
Rắc!
"A!".
Tiếng hét thê thảm vang thấu trời xanh.
Trán Châu Bác Dịch túa mồ hôi lạnh.
Ông ta muốn phản kích nhưng vô ích.
Nắm đấm của ông ta hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì đối với Lâm Chính...
"Tiếp theo là tay còn lại!".
Lâm Chính không chút khách sáo, lại đánh thêm một chưởng nữa.
Rắc!
"A!".
Châu Bác Dịch lại hét lên một tiếng thảm thiết.
"Tiếp theo là hai chân của ông!".
Rắc!
Rắc!
Hai âm thanh vang lên liên tiếp.
Cả người Châu Bác Dịch đã ngã lăn ra đất như một đống bùn, đau đến mức gần ngất đi, muốn đánh nhau với Lâm Chính đã là hy vọng xa vời.
Tài xế ở phía sau ngây ra nhìn cảnh tượng khủng khiếp này, cả người đờ đẫn.
Anh ta biết Châu Bác Dịch, cũng biết ông ta lợi hại đến mức nào.
Bao năm nay, không biết ông ta đã giúp Hoa Mãn Thần giải quyết bao nhiêu cái gai cứng đầu, bất kể là những tay đấm chuyên nghiệp hay người xuất ngũ, đều từng bị ông ta xử lý, ông ta hầu như cũng chưa bao giờ phải chịu thiệt.
Nhưng hôm nay.
Gặp phải một thằng ở rể ở Giang Thành nhỏ bé, mà Châu Bác Dịch không đánh được quá hai chiêu, đã bị đối phương đánh gãy hai tay hai chân...
Nếu không tận mắt chứng kiến, thì anh ta thực sự không dám tin vào chuyện này...
Bốp!
Đúng lúc này, Lâm Chính đá cho một cái.
Cơ thể Châu Bác Dịch lập tức bay ra như một quả bóng, sau đó nặng nề rơi xuống trước mặt tài xế, nằm bất động, đã ngất lịm đi.
Tài xế sợ đến mức hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.
"Đưa ông ta đến bệnh viện đi, nói với Hoa Mãn Thần rằng vợ của tôi không phải là người anh ta có thể động đến! Cút!", Lâm Chính điềm nhiên nói.
"Vâng... vâng..."
Tài xế kia run rẩy vác Châu Bác Dịch lên, sợ hãi chạy về phía trước.
Lâm Chính thầm hừ một tiếng, chui vào chiếc 918, tiếp tục lái về phía viện dưỡng lão.
“Tiểu Nhu, em là vợ anh, sao em có thể đi ăn với người đàn ông khác chứ?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Anh cũng là đàn ông, cho dù không có bao nhiêu cái gọi là tình yêu đối với Tô Nhu, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì không ai muốn vợ mình đi ăn với người đàn ông khác cả.
Trước kia Lâm Chính bị gọi là vua mọc sừng, nhưng vì đó là sừng do anh tự cắm, nên anh không quan tâm.
Còn chuyện này thì anh không chấp nhận được!
"Tôi đã nói rồi, chúng ta sắp ly hôn, tôi đi ăn với ai thì liên quan gì đến anh? Đến lượt anh quản lý chắc?", Tô Nhu tức giận mắng.
"Anh nói không được là không được", Lâm Chính quát.
Chuyện này không có gì để thương lượng cả.
"Lâm Chính, anh chỉ là một thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô tôi, dựa vào đâu mà đòi quản lý tôi chứ?", Tô Nhu to tiếng.
Câu nói này của cô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Vừa nghe thấy là ở rể, không ít người liền chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Mã Hải cũng cau mày, nhưng đây là chuyện nhà của Lâm Chính, nên ông ta sẽ không nhúng tay vào.
Lâm Chính không biết nên nói gì cho phải.
Anh đã nói rõ thân phận, nhưng Tô Nhu nhất quyết không tin, xem ra không bày mọi thứ rõ ràng trước mắt cô, thì cô sẽ không thể chấp nhận thân phận của anh...
"Thôi bỏ đi Tiểu Nhu, hay là chúng ta để hôm khác, đây là bệnh viện, nếu em cãi nhau với anh ta thì không tốt cho em, cũng không tốt cho hai bác, đừng chấp anh ta nữa", anh Hoa mỉm cười nói.
"Anh nói đúng, anh Hoa, em không nên cãi nhau với anh ta. Ăn cơm thì thôi vậy, thời gian này em muốn chăm sóc bố em, ở bên bố em nhiều hơn", vẻ mặt Tô Nhu đầy áy náy, nói.
"Việc nên làm mà, em phải làm gì thì làm đi, anh sẽ mua hoa quả đến sau".
"Anh Hoa, không cần đâu".
"Cần chứ, cần chứ, em mau đi đi", anh Hoa cười đáp.
Tô Nhu vô cùng cảm động, cảm kích nói: "Cảm ơn anh nhiều lắm".
Dứt lời, cô liền xoay người trở lại phòng bệnh, trước khi đi còn trừng mắt lườm Lâm Chính, ánh mắt đầy căm ghét.
Bây giờ ấn tượng của cô về Lâm Chính càng ngày càng tệ.
Tô Nhu vừa đi, nụ cười trên mặt anh Hoa dần dần biến mất.
Anh ta quay sang nhìn Lâm Chính.
"Anh chính là Lâm Chính hả? Tôi có nghe nói về anh", anh Hoa cười nói.
"Anh là ai?".
"Hoa Mãn Thần, đồng nghiệp cũ của vợ anh!".
"Đồng nghiệp?".
"Trước kia tôi từng thực tập hai tháng ở công ty nhà họ Tô các anh, lúc đó cũng làm ở bộ phận tài vụ. Chắc là anh không biết, dù sao tôi cũng chỉ ở tập đoàn Thịnh Hoa một thời gian rất ngắn".
"Vậy sao? Một người có thể bỏ ra hai triệu tệ không thèm chớp mắt sao lại chạy đến làm ở Thịnh Hoa chứ?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Ha ha ha, còn có thể là vì chuyện gì chứ? Chẳng phải là vì vợ anh sao?", Hoa Mãn Thần nheo mắt ghé lại gần Lâm Chính, mỉm cười nói: "Hai năm trước tôi đến Giang Thành chơi, vừa khéo gặp vợ anh một lần. Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào thông minh xinh đẹp như vậy, lúc đó tôi đã định tán vợ anh rồi. Nếu không phải nhà tôi gọi về gấp, thì cô ấy đã thành người phụ nữ của tôi từ lâu rồi. Hừ, nghe nói anh chưa từng đụng vào vợ anh, cô ấy vẫn còn trinh nguyên, chậc chậc chậc, nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi", Hoa Mãn Thần cười nói, ánh mắt đầy cuồng nhiệt.
Lâm Chính siết chặt nắm tay, chỉ muốn tung một cú đấm vào mặt anh ta.
Nhưng đây là bệnh viện, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vẫn đang ở đây.
Hơn nữa anh cũng biết, đây là những lời Hoa Mãn Thần đang cố ý chọc tức anh, mục đích là để anh ra tay đánh anh ta.
Tên Hoa Mãn Thần này tâm cơ rất sâu, lúc nãy mời đi ăn cũng chỉ để thăm dò Tô Nhu. Nếu Tô Nhu đồng ý thì tốt quá, nếu miễn cưỡng đồng ý, thì phải suy xét. Khi Tô Nhu và Lâm Chính cãi nhau, anh ta lập tức hủy kèo không đi ăn nữa, để thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt Tô Nhu.
Nếu bây giờ Lâm Chính đánh Hoa Mãn Thần thì chắc chắn Tô Nhu sẽ biết, đến lúc đó cô sẽ chỉ càng căm hận Lâm Chính hơn, đồng thời cũng nảy sinh cảm giác vô cùng áy náy với Hoa Mãn Thần. Về lâu về dài, đương nhiên Tô Nhu sẽ bị Hoa Mãn Thần hạ gục.
Lâm Chính hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng kích động, bình thản nói: "Chỉ cần chưa ly hôn thì Tô Nhu vẫn là vợ tôi, tôi khuyên anh tốt nhất hãy dẹp bỏ ý nghĩ đó đi, đừng nhóm ngó Tô Nhu nữa, nếu không tôi không thể đảm bảo anh sẽ gặp chuyện gì đó ở Giang Thành đâu".
"Ha ha ha, gặp chuyện gì đó? Dựa vào anh sao? Đừng đùa tôi chứ!", Hoa Mãn Thần cười lớn, sau đó nheo mắt nói: "Lâm Chính, anh tưởng tôi không biết gì về anh sao? Tôi biết hết mọi thứ về anh?".
Chương 272: Thất bại (2)
"Anh biết những gì nào?".
"Anh quen biết với nhà họ Từ, nhà họ Ninh, thậm chí quản lý cấp cao của tập đoàn Dương Hoa là Mã Hải cũng có chút quan hệ với anh. Tốt lắm, rất tốt, bọn họ nói anh là thằng vô dụng là bọn họ đã nhầm. Dựa vào những mối quan hệ này thì anh có thể có tương lai không tệ, chắc chắn Tiểu Nhu cũng hiểu lầm anh, chỉ tiếc là... trong mắt tôi những mối quan hệ này của anh chẳng là gì cả. Anh không biết những thủ đoạn của tôi, cũng không biết tôi là ai. Trong mắt tôi, anh chỉ là một con sâu cái kiến đáng thương mà thôi", Hoa Mãn Thần hạ giọng cười nói, sau đó vỗ vai Lâm Chính, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.
"Cậu Lâm!".
Mã Hải bước tới.
"Nộp tiền viện phí cho mẹ vợ tôi giúp tôi, ngoài ra, phái người giải quyết tên Hoa Mãn Thần này cho tôi", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Cậu Lâm cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào".
Mã Hải gật đầu rồi rời đi.
Lâm Chính nhìn phòng bệnh, không nói lời nào, cũng rời khỏi bệnh viện.
Sự trả thù của nhà họ Khai và nhà họ Việt đã khiến anh vô cùng giận dữ, bây giờ lại lòi thêm một tên Hoa Mãn Thần, sao anh có thể chịu nổi chứ?
Lúc về đến y quán của Lạc Thiên đã là buổi trưa, Lạc Thiên gọi đồ ăn ngoài, gọi thêm cả một phần cho Lâm Chính, rồi cùng Tiểu Đông ngồi ở bàn ăn.
Lâm Chính nhai trệu trạo.
"Lâm Chính, anh sao vậy?", Lạc Thiên tò mò hỏi.
"Không có gì, đúng rồi, cô từng nghe đến một người tên là Hoa Mãn Thần chưa?", Lâm Chính đột ngột hỏi.
Lạc Thiên và Tô Nhu là bạn thân, chắc cô ấy biết chút gì đó.
Ai ngờ Lạc Thiên vừa nghe thấy thế, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên.
"Sao anh biết cái tên này?".
"Xem ra là cô biết rồi", Lạc Thiên nhíu mày.
"Biết chứ, sao có thể không biết được? Lúc trước anh ta lặng lẽ đưa một triệu tệ cho bác tư Tô Bắc, sau đó vào làm ở tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô. Mục đích của anh ta chính là tán tỉnh Tô Nhu, Tiểu Nhu từng nói với tôi về anh ta rất nhiều lần. Lúc trước Tiểu Nhu bị anh ta theo đuổi phát phiền lên được, tôi toàn tan làm rồi đi đón cô ấy, nếu không sợ là cô ấy không bước nổi ra khỏi cửa công ty".
"Thế à? Trước đó không thấy Tiểu Nhu nói chuyện này với tôi".
"Lúc trước anh là người thế nào chắc anh cũng biết chứ? Cô ấy nói với anh thì có ích gì? Lẽ nào Tiểu Nhu còn trông mong anh giúp cô ấy sao?", Lạc Thiên cáu kỉnh trừng mắt lườm Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì.
"Sao tự dưng anh lại nhắc đến người này?", Lạc Thiên lại hỏi.
"Anh ta đến Giang Thành, còn tìm đến Tiểu Nhu nữa", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Thế thì phiền phức rồi", Lạc Thiên nhíu mày.
"Sao vậy? Người này có bối cảnh ghê gớm lắm sao?", Lâm Chính hỏi.
Lạc Thiên biết thân phận của anh, nếu đã biết anh không phải là tên Lâm Chính ở rể vô dụng, thì đáng lẽ không dùng hai chữ phiền phức với anh mới phải.
"Trước kia để giúp Tiểu Nhu thoát khỏi rắc rối này, tôi đã từng xin ông tôi giúp, nhờ ông tôi dùng đến mối quan hệ để cảnh cáo người này, bảo anh ta đừng quấy rối Tiểu Nhu nữa. Ai ngờ ông tôi điều tra xong liền cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện này. Lúc đầu tôi không hiểu gì, sau đó truy hỏi mới biết, hóa ra tên Hoa Mãn Thần này là con cháu của một gia tộc lớn ở Thượng Hỗ, rất có quyền lực, thậm chí còn có quan hệ ở Yên Kinh, người ở Giang Thành chúng ta sao có thể đấu với anh ta chứ?".
"Người của gia tộc ở Thượng Hỗ?", ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng.
"Lâm Chính, tôi biết anh có bản lĩnh không tầm thường, nhưng dù sao Giang Thành cũng chỉ là một thành phố nhỏ, anh đấu với gia tộc ở Thượng Hỗ thì chắc chắn sẽ chịu thiệt... Dù sao anh và Tiểu Nhu cũng sắp ly hôn, hay là anh đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Như vậy tốt cho anh, cũng tốt cho cả Tiểu Nhu...", Lạc Thiên do dự một lát, rồi vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Chính mỉm cười, bình thản nói: "Tôi tự có chừng mực, ăn đi".
Lạc Thiên thở dài, biết Lâm Chính sẽ không cam lòng bỏ qua, cũng chỉ đành kệ.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, là Mã Hải gọi tới.
"Sao vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu Lâm, hành động... thất bại rồi", Mã Hải ở bên kia khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế liền sửng sốt.
Chương 273: Không thích để thù sang ngày hôm sau (1)
Những người Mã Hải phái đi đều có thân thủ tốt, không thể nào ngay cả Hoa Mãn Thần cũng không đối phó được.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, cơm còn chưa ăn xong đã lái xe đến bệnh viện.
"Lâm Chính, anh đi đâu vậy?", Lạc Thiên cuống lên gọi, nhưng người đã đi xa.
Lâm Chính không ngờ mình vừa rời bệnh viện, ăn được bữa cơm lại phải quay lại chỗ này.
Nhưng lần này không phải để thăm Tô Quảng và Trương Tinh Vũ, mà là thăm đám đàn em của Mã Hải.
Lúc này, tất cả bọn họ đều nằm trên giường bệnh, ai nấy hoặc là gãy tay hoặc là gãy chân, còn Mã Hải đứng bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt âm trầm.
"Chuyện là sao vậy?".
Lâm Chính bước tới, lạnh lùng hỏi.
"Tên Hoa Mãn Thần kia có luyện võ, ngoài ra, bên cạnh cậu ta còn có một ông lão. Thực lực của ông lão này vô cùng đáng sợ, người của tôi nói, bọn họ vừa lại gần Hoa Mãn Thần, đã bị ông ta đánh cho ngã lăn ra đất, sau đó Hoa Mãn Thần đánh gãy hết tay chân bọn họ", Mã Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đã điều tra chưa?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Điều tra rồi, người của nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, ông lão kia nghe nói là quán quân cuộc thi kickboxing toàn quốc mười mấy năm trước, tên là Châu Bác Dịch. Tuy ông ta đã nhiều tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất lực lưỡng, người đầy cơ bắp, xử lý mười mấy người trưởng thành chỉ là chuyện nhỏ. Bảy năm trước ông ta được mời đến dạy kickboxing cho Hoa Mãn Thần, kĩ thuật của Hoa Mãn Thần đều học từ ông ta".
"Tôi không quan tâm những chuyện này, tôi chỉ muốn biết ông biết được bao nhiêu về nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ?".
"Tôi cũng không biết nhiều, có thể điều tra thêm".
"Nhanh đưa tài liệu cho tôi".
"Vâng... nhưng mà... Cậu Lâm, chúng ta không thể mở cuộc chiến mới nữa", Mã Hải có chút khó xử nói.
"Ông lo tôi sẽ huy động sức mạnh của Dương Hoa để đối phó với nhà họ Hoa sao? Ông yên tâm, đây là chuyện nhà của tôi, lần này tôi sẽ đích thân ra tay", Lâm Chính nói.
"Không phải, cậu Lâm, ý của tôi là... tốt nhất đừng ra tay với nhà họ Hoa", Mã Hải ngập ngừng nói.
"Tại sao?".
"Tuy tôi không biết nhiều về nhà họ Hoa, nhưng theo một chút hiểu biết của tôi, nhà họ Hoa... không dễ đối phó, ít nhất người ở Giang Thành nhỏ bé như chúng ta không thể động đến họ được", Mã Hải nghiêm túc nói.
Lâm Chính không nói gì, nhắm mắt lại, hít vào một hơi.
Thực ra anh để Mã Hải giải quyết chuyện này đúng là hạ sách, nhưng nếu tên Hoa Mãn Thần này có chuẩn bị mà đến, thì anh cũng không cần phải giấu giếm nữa.
"Chuyện này ông không cần quan tâm nữa, để tôi giải quyết", Lâm Chính lại mở mắt ra nói.
"Cậu Lâm, việc này..."
"Yên tâm, tôi sẽ giải quyết được, cũng không phải là phóng hỏa giết người, ông đừng lo quá", Lâm Chính mỉm cười, dáng vẻ thoải mái.
Mã Hải lúng túng, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
"Tôi đang nghĩ tại sao giữa đường lại bị một lũ có mắt như mù quấy rối, chắc chắn là anh cầu xin giám đốc Mã ra tay với tôi đúng không?".
Vừa dứt lời liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, một tay ôm bó hoa một tay xách túi hoa quả bước từ lối rẽ tới, đằng sau còn có một ông lão ăn mặc giản dị đi theo.
Chính là Hoa Mãn Thần và sư phụ anh ta Châu Bác Dịch.
Lâm Chính cau mày.
"Giám đốc Mã, sao thằng vô dụng này lại làm bạn với ông được vậy? Ông là người thế nào? Chủ tịch Lâm lại là người thế nào? Tôi nghĩ tốt nhất ông cứ vạch rõ ranh giới với anh ta đi, nhỡ Chủ tịch Lâm biết ông có người bạn vô dụng như vậy sẽ mất vui lắm đấy", Hoa Mãn Thần mỉm cười nói.
"Chuyện này thì không cần cậu chủ Hoa lo lắng", Mã Hải mặt không cảm xúc đáp.
"Ha ha", Hoa Mãn Thần mỉm cười, quay sang nhìn Lâm Chính: "Đúng là thú vị thật đấy, ngày đầu tiên tôi đến Giang Thành đã được tiếp đón như vậy. Tốt lắm, tốt lắm! Nhưng có đi có lại mà! Tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng nhận được món quà của tôi thôi! Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!".
Anh ta nói xong, liền cầm bó hoa và xách hoa quả bước về phía phòng bệnh của Tô Quảng.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.
Mã Hải thì rút điện thoại ra, gọi cho Cung Hỉ Vân: "Lập tức sắp xếp mấy người thân thủ tốt bảo vệ Chủ tịch Lâm, đồng thời phái người theo dõi Hoa Mãn Thần..."
"Không cần đâu".
Không chờ Mã Hải nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời ông ta.
"Chủ tịch Lâm..."
"Tôi đã nói rồi, chuyện này để tôi giải quyết, những người khác không cần nhúng tay".
"Ừm... Chủ tịch Lâm, nếu cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phiền phức lắm...", Mã Hải cuống lên.
Dương Hoa đang trong giai đoạn vừa cất bước, Lâm Chính tuyệt đối không thể gặp chuyện gì, nếu không thì toi đời.
"Không sao đâu, tôi tự có chừng mực".
Chương 274: Không thích để thù sang ngày hôm sau (2)
Lâm Chính xem thời gian, bình thản nói: "Tôi còn có việc, không ở lại đây nữa, ông phái người bảo vệ Tô Nhu cẩn thận, đồng thời theo dõi chặt chẽ Hoa Mãn Thần, có chuyện gì hãy nói với tôi".
Dứt lời, Lâm Chính liền xoay người rời khỏi bệnh viện.
Mã Hải thấy thế, thở dài thườn thượt.
…
Lâm Chính biết chuyện của Tô Nhu không thể quá nóng vội, nhưng anh tin sẽ nhanh chóng có kết quả.
Nhưng anh không có thời gian để ở lì ở bệnh viện, đã đến giờ chữa bệnh cho Trịnh Nam Thiên, bây giờ anh phải đến viện dưỡng lão. Nếu để lỡ thời gian thì sẽ ảnh hưởng đến tiến trình điều trị.
Chiếc 918 màu đỏ như lửa lái ra khỏi bệnh viện, Lâm Chính đến bệnh viện ở bên cạnh bốc một ít thuốc rồi mới phóng về phía ngoại ô.
Nhưng khi lái xe đến một con đường vắng vẻ, Lâm Chính không khỏi nhíu mày, nhìn ra phía sau thông qua gương chiếu hậu.
Chỉ thấy một chiếc BMW màu đen vẫn luôn theo sát anh.
Hình như từ lúc rời khỏi bệnh viện nó vẫn đi theo sau.
Nơi này không có nhà dân, hơn nữa trong viện dưỡng lão cũng chưa từng thấy chiếc xe này.
Lâm Chính nghĩ đến đây, dường như ý thức được gì đó, lập tức giảm tốc độ.
Anh vừa giảm tốc độ, chiếc BMW kia lập tức tăng tốc lao tới, chắn ngang xe của Lâm Chính, ép anh dừng lại...
Lâm Chính lập tức xuống xe.
Cửa xe BMW cũng mở ra, tài xế xuống xe cùng một ông lão ăn mặc giản dị.
Ông lão kia... chính là sư phụ Châu Bác Dịch của Hoa Mãn Thần.
"Xem ra Hoa Mãn Thần chờ không nổi nữa rồi?", Lâm Chính lên tiếng.
"Cậu chủ không thích để thù sang ngày hôm sau, cậu ấy thích có thù phải trả luôn", Châu Bác Dịch đáp.
"Tôi cũng không thích lắm, nếu không phải tôi thực sự có việc thì cũng sẽ không để các ông chủ động ra tay", Lâm Chính lắc đầu.
"Nếu cậu đã có giác ngộ như vậy thì cũng bớt nhiều chuyện, nói đi, cậu tự ra tay hay để tôi?", Châu Bác Dịch hỏi.
"Ra tay cái gì?".
"Ý của cậu chủ là muốn đánh gãy hai tay hai chân của cậu, để cậu nghỉ ngơi nửa năm đến một năm ở bệnh viện, tránh cho cậu xuất hiện trước mặt cậu ấy và cô Tô Nhu. Đối phó với người như cậu, tôi không muốn tự làm bẩn tay mình, thế nên để xem cậu có tính tự giác hay không. Nếu cậu tự ra tay thì có lẽ vết thương sẽ nhẹ hơn chút, nếu để tôi ra tay thì tình hình sẽ khác đấy", Châu Bác Dịch bình thản nói, nhưng giọng điệu lại có sự lạnh lùng không thể che giấu.
Tuy bây giờ ông ta đã rất nhiều tuổi, nhưng đối phó với người nhìn có vẻ gầy nhom như Lâm Chính thì dễ như trở bàn tay.
Đây là một trận so tài vô vị.
Châu Bác Dịch không thích tý nào.
Nhưng cậu chủ có ơn với ông ta, ông ta hầu như sẽ không làm trái mệnh lệnh của cậu chủ.
Chỉ là ông ta khinh thường khi phải ra tay với loại người như thế này, nên muốn Lâm Chính tự giải quyết.
Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Lâm Chính lại khiến ông ta ngạc nhiên.
"Hay là ông ra tay đi".
"Rượu mời không uống lại uống rượu phạt sao? Trước giờ tôi rất ghét những người không thức thời".
Châu Bác Dịch phất tay, lạnh lùng nói.
"Thế ông định làm thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Ranh con ngu xuẩn!".
Châu Bác Dịch chẳng buồn nhiều lời nữa, lắc lắc đầu, đi về phía Lâm Chính.
Sau khi đến gần, ông ta chìa tay ra, ấn vào vai Lâm Chính, định bẻ gãy cánh tay của thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì này.
Chỉ thấy ông ta hít sâu một hơi, sức mạnh ở bả vai lập tức bùng nổ, năm ngón tay nhìn như năm cành cây khô bỗng bộc phát sức mạnh mấy trăm cân, bóp mạnh vào cánh tay Lâm Chính.
Nếu là người bình thường thì xương tay đã bị vặn gãy rồi.
Nhưng...
Lâm Chính vẫn bình an vô sự!
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không động đậy tý nào, trên khuôn mặt lại càng không có vẻ gì là đau đớn.
Dường như... chẳng có chuyện gì xảy ra cả...
"Hử?".
Châu Bác Dịch hơi sửng sốt.
"Chút sức này của ông hình như vẫn chưa xi nhê gì cả, hãy nhìn tôi đi", Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó vung mạnh bàn tay còn lại, chộp về phía bả vai Châu Bác Dịch.
Không ổn!
Châu Bác Dịch biến sắc, lập tức lùi lại. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay Lâm Chính đã đập vào đầu xe chiếc BMW.
Rầm!
Đầu xe BMW lập tức lõm xuống, động cơ biến dạng, cả chiếc xe đều chấn động...
Tài xế ở phía sau hồn vía lên mây.
Sắc mặt Châu Bác Dịch cũng thay đổi, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không dám tin.
"Cậu cũng là... người luyện võ?".
"Không", Lâm Chính bình thản đáp, rồi đi về phía ông ta...
Chương 275: Cảnh cáo (1)
Cú đánh này mạnh đến mức không thể tin được, đâu giống một đòn mà người gầy nhom như Lâm Chính có thể tung ra chứ?
Sắc mặt Châu Bác Dịch âm trầm, tên tài xế kia cũng trốn thật xa, không dám lại gần.
"Thú vị, thú vị!".
Châu Bác Dịch nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Tôi vốn tưởng rằng lần này đến để đối phó với một con dê vô dụng, nhưng không ngờ thực ra lại là một con sói hung hãn. Tốt lắm! Rất tốt! Xem ra chuyến đi này cũng có chút niềm vui!".
Dứt lời, Châu Bác Dịch liền thủ thế, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng Lâm Chính vẫn điềm nhiên như cũ, mặt không cảm xúc, không nhìn ra vẻ gì là nghiêm túc.
"Chỉ đáng tiếc, trong mắt tôi, ông chỉ là một con dê vô dụng", anh bình thản nói.
"Trẻ tuổi ngông cuồng! Lúc tôi là quán quân toàn quốc thì cậu còn chưa ra đời đâu!", Châu Bác Dịch lạnh lùng nói.
"Nếu ông gặp tôi sớm hơn, thì chắc là không giành được quán quân rồi".
Lâm Chính vung nắm tay lên nói.
Vừa dứt lời, đôi mắt anh bỗng đanh lại, bắn ra tia lạnh lùng, hai chân di chuyển, lao về phía Châu Bác Dịch như ảo ảnh.
Cái gì?
Tốc độ nhanh quá!
Châu Bác Dịch biến sắc, vội vàng lùi lại, hai tay bắt chéo chắn ở phía trước.
Bốp!
Một nắm đấm như sắt thép đánh vào vị trí hai tay bắt chéo của ông ta, sức mạnh khủng khiếp và bá đạo lập tức tác động lên người Châu Bác Dịch.
Châu Bác Dịch lùi lại liên tiếp, tiếng bước chân vang lên bình bịch. Khi ổn định được cơ thể, ông ta mới phát hiện ra hai cánh tay mình đã tê rần.
Sức mạnh lớn quá!
Nếu đánh vào người bình thường, thì chắc là đã khiến người ta ngất xỉu rồi.
Châu Bác Dịch kinh hãi.
"Sao vậy? Quán quân kickboxing mà thực lực chỉ có vậy thôi sao? Đúng là khiến người ta thất vọng", Lâm Chính lắc đầu.
"Hừ!".
Châu Bác Dịch tức điên lên, ông ta sống đến chừng này tuổi, đã từng thất bại, nhưng chưa bao giờ bị ai nhạo báng như vậy, hơn nữa còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhạo báng.
Sao ông ta có thể chịu nổi chứ?
"Ranh con không biết trời cao đất dày, tôi sẽ cho cậu biết tay!".
Châu Bác Dịch gầm nhẹ, rồi lại xông đến, tung ra một cú đấm mạnh.
Sức mạnh khổng lồ phải nặng tới mấy trăm cân, đủ để đấm bay một thanh niên khỏe mạnh cao một mét tám.
Nhưng trong khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng giơ tay, chụp lấy nắm đấm đang lao tới kia.
Rắc!
Tiếng va chạm giữa nắm đấm và lòng bàn tay vang lên.
Sau đó liền thấy thế tấn công của Châu Bác Dịch bỗng dừng lại.
"Cái gì?".
Châu Bác Dịch trợn to hai mắt.
"Ông muốn bẻ hãy hai tay hai chân tôi, tôi bẻ gãy hai tay hai chân ông thì không quá đáng nhỉ?", Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó lật tay đấm một quyền vào bả vai ông ta.
Rắc!
"A!".
Tiếng hét thê thảm vang thấu trời xanh.
Trán Châu Bác Dịch túa mồ hôi lạnh.
Ông ta muốn phản kích nhưng vô ích.
Nắm đấm của ông ta hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì đối với Lâm Chính...
"Tiếp theo là tay còn lại!".
Lâm Chính không chút khách sáo, lại đánh thêm một chưởng nữa.
Rắc!
"A!".
Châu Bác Dịch lại hét lên một tiếng thảm thiết.
"Tiếp theo là hai chân của ông!".
Rắc!
Rắc!
Hai âm thanh vang lên liên tiếp.
Cả người Châu Bác Dịch đã ngã lăn ra đất như một đống bùn, đau đến mức gần ngất đi, muốn đánh nhau với Lâm Chính đã là hy vọng xa vời.
Tài xế ở phía sau ngây ra nhìn cảnh tượng khủng khiếp này, cả người đờ đẫn.
Anh ta biết Châu Bác Dịch, cũng biết ông ta lợi hại đến mức nào.
Bao năm nay, không biết ông ta đã giúp Hoa Mãn Thần giải quyết bao nhiêu cái gai cứng đầu, bất kể là những tay đấm chuyên nghiệp hay người xuất ngũ, đều từng bị ông ta xử lý, ông ta hầu như cũng chưa bao giờ phải chịu thiệt.
Nhưng hôm nay.
Gặp phải một thằng ở rể ở Giang Thành nhỏ bé, mà Châu Bác Dịch không đánh được quá hai chiêu, đã bị đối phương đánh gãy hai tay hai chân...
Nếu không tận mắt chứng kiến, thì anh ta thực sự không dám tin vào chuyện này...
Bốp!
Đúng lúc này, Lâm Chính đá cho một cái.
Cơ thể Châu Bác Dịch lập tức bay ra như một quả bóng, sau đó nặng nề rơi xuống trước mặt tài xế, nằm bất động, đã ngất lịm đi.
Tài xế sợ đến mức hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.
"Đưa ông ta đến bệnh viện đi, nói với Hoa Mãn Thần rằng vợ của tôi không phải là người anh ta có thể động đến! Cút!", Lâm Chính điềm nhiên nói.
"Vâng... vâng..."
Tài xế kia run rẩy vác Châu Bác Dịch lên, sợ hãi chạy về phía trước.
Lâm Chính thầm hừ một tiếng, chui vào chiếc 918, tiếp tục lái về phía viện dưỡng lão.
Bình luận facebook