• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (44 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266: Mời anh rời khỏi đây

Đừng thấy bây giờ Mã Hải vô cùng tỏa sáng, là nhân vật nổi tiếng Giang Thành không ai không biết mà lầm, ông ta vẫn chưa phải là người giàu nhất Giang Thành. Đừng nói là ông ta, bốn gia tộc lớn kia cũng như vậy.

Dù sao Giang Thành cũng là một thành phố lớn, nơi này ngọa hổ tàng long, các ông lớn khiêm tốn chỗ nào cũng có.

Chỉ nhìn mặt nổi thì mãi mãi chưa phải là thứ tốt nhất.

Trong túi Lâm Chính có một chiếc thẻ, chính là chiếc thẻ mà Trịnh Nam Thiên giao cho anh, trong đó chứa tiền tài trợ mà bên trên phát cho. Mã Hải đấu với Thượng Vũ cũng chưa đến nỗi tiêu hết số tiền này, trong thẻ vẫn còn số dư hơn một tỷ.

“Thưa anh, xin hỏi anh muốn xem căn hộ như thế nào?”.

Nhân viên bán hàng đứng ở cửa mỉm cười, nói với Lâm Chính đang đi tới.

Mặc dù Lâm Chính ăn mặc vô cùng nghèo nàn, nhưng phẩm chất đạo đức nghề nghiệp tốt không đến nỗi để cô ta đánh giá thấp người khác.

“Ừm, có căn hộ nào tốt có thể giới thiệu cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi.

“Thưa anh, mời anh đi bên này”, nhân viên bán hàng mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn lướt qua vẻ bất đắc dĩ và chán ghét.

Từ khi Hào Tình Thế Kỷ mở bán đến nay đã từng nổi tiếng trên mạng vì giá cả đắt đỏ.

Đây là khu tài sản thương mại đắt nhất Giang Thành, thậm chí trên toàn quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ông chủ xây dựng nên khu này với mục đích là để biến nơi này trở thành nơi sinh sống xa hoa nhất trong nước, vì vậy mỗi ngày đều sẽ có không ít streamer lớn nhỏ, hoặc một số người bình thường đến tham quan, tìm hiểu. Ban đầu, những nhân viên bán hàng như cô ta không biết mục đích của bọn họ, vẫn lần lượt giải thích rõ cho bọn họ.

Nhưng người đến tham quan cho vui càng lúc càng nhiều, dù là nhân viên bán hàng cũng mất hết kiên nhẫn. Thế nên, khi cô ta giới thiệu cho Lâm Chính cũng chỉ nói đơn giản hết mức có thể, mở đầu thì báo giá, gần như mỗi một căn hộ đều không dưới hai mươi triệu tệ.

Lâm Chính chăm chú lắng nghe, tầm nhìn luôn dừng trên những mô hình theo tỷ lệ đó.

Ngay lúc đó, bỗng một tiếng hét chói tai vang lên.

“Ồ? Không phải anh là… chồng của Tiểu Nhu sao?”.

Nghe thấy giọng nói đó, Lâm Chính hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đang khoác tay một người đàn ông vuốt tóc ngược ra sau, đứng bên cạnh mình.

“Tôi nhớ cô rồi… Cô là bạn của Tiểu Nhu, Vương Mộc Yến phải không? Chào cô!”, Lâm Chính chào hỏi.

“Chậc, bớt lôi kéo làm quen, tôi là bạn của Tô Nhu, không phải bạn anh!”, Vương Mộc Yến khẽ cười nói.

Lâm Chính cũng không phải người không biết điều, nếu cô ta đã nói vậy thì khỏi cần quan tâm nữa.

“Tiểu Yến à, người này là ai?”, người đàn ông tuấn tú bên cạnh mỉm cười hỏi.

“Chồng à, anh không biết sao? Lâm Chính đấy! Chồng của Tô Nhu nhà họ Tô ở Giang Thành chúng ta, Lâm Chính ở rể nhà họ Tô!”, Vương Mộc Yến cố ý nâng cao giọng lên mấy tông.

Người xem nhà ở xung quanh đều nhìn sang.

Lâm Chính nhíu mày.

Người đàn ông tuấn tú vỗ trán, bừng tỉnh: “Ồ… Anh nhớ ra rồi! Là cái tên ăn bám đó phải không? Nghe nói còn để vợ mình nuôi, đúng là đồ vô dụng!”.

Anh ta vừa nói xong, nhân viên bán hàng lập tức biến sắc.

Một kẻ ăn bám chạy đến đây xem nhà làm gì? Đây chẳng phải là lãng phí thời gian của cô ta sao…

“Này, anh đến đây làm gì? Mua nhà sao? Một tên nghèo ăn bám như anh có mua nổi không?”, Vương Mộc Yến che miệng cười, nhìn về phía Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.

Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm tới cô ta, tiếp tục xem những mô hình nhà ở đó.

Vương Mộc Yến thấy vậy thì nổi giận, bỗng nhiên hét lên: “Lâm Chính, tôi nói chuyện với anh đấy! Anh không nghe thấy sao?”.

“Chúng ta không phải bạn bè, cô nói chuyện với tôi dựa vào đâu mà tôi phải quan tâm cô?”, Lâm Chính còn không ngoảnh đầu lại, bình tĩnh đáp.

“Anh… Anh nói cái gì?”, Vương Mộc Yến tức giận, có một thoáng nghi ngờ cả tai mình.

Người chồng vô dụng của Tô Nhu lại dám bẻ lại mình như vậy à?

“Chồng, người ta bị ăn hiếp, anh không giúp người ta à?”, Vương Mộc Yến lập tức xoay người, kéo cánh tay người đàn ông chải ngược tóc kia, nũng nịu nói.

“Yên tâm đi em yêu, anh nhất định sẽ giúp em trút cơn giận này!”.

Tên vuốt tóc ngược kia mỉm cười, sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Cô, mau gọi người đuổi kẻ nghèo hèn này đi, tôi sẽ đặt mua một căn hộ của cô ngay lập tức!”.

“Thưa anh, chuyện này… không hay lắm thì phải”, nhân viên bán hàng hơi kích động, nhưng cũng rất do dự.

Bán được một căn hộ, cô ta sẽ được không ít tiền hoa hồng, nhưng cô ta cũng không có quyền đuổi khách đi…

“Yên tâm, không cần lo dư luận, cô của tôi là người của đài truyền hình, loại chuyện nhỏ này không lên thời sự đâu! Nếu cô làm theo tôi nói, tôi có thể mua thêm một căn nữa, hôm nay tôi sẽ trả tiền cọc hai căn nhà!”, người đàn ông vuốt tóc ngược cười nói.

Lời nói này khiến người xung quanh hít ngược một hơi khí lạnh, vô cùng ngạc nhiên.

Nhân viên bán hàng không nhịn được nữa, quay người mỉm cười với Lâm Chính, nói: “Thưa quý khách… những gì cần giới thiệu tôi đã giới thiệu xong rồi. Nếu anh không mua thì mời anh rời khỏi đây, anh làm ảnh hưởng đến khách hàng khác rồi”.
Chương 267: Căn hộ đắt nhất

“Ai nói tôi không mua nhà?”.

Lâm Chính nghe mà hơi tức giận, không khỏi liếc nhìn nhân viên bán hàng.

Anh vừa dứt lời, Vương Mộc Yến lập tức ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, một con dế nhũi như anh mà mua nổi nhà ở đây? Đừng có khoác lác nữa! Trên người anh cộng lại có đủ trăm tệ không?”.

Người xung quanh nghe Vương Mộc Yến châm chọc, ai nấy đều không nhịn nổi cười.

“Anh nói anh muốn mua nhà? Được, tôi cũng không cần anh thanh toán đợt đầu, anh giao tiền cọc thôi, thế nào?”, người đàn ông vuốt ngược tóc mỉm cười nói.

“Tôi mua nhà hình như không liên quan đến hai người nhỉ? Các người ở đây góp vui cái gì?”, Lâm Chính nhàn nhạt hỏi.

“Được được được, chúng tôi không góp vui, vậy anh mua đi, anh mua!”, người đàn ông vuốt ngược tóc nhún vai, sau đó nhìn sang nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng hiểu ý, cười híp mắt nói: “Thưa anh, không biết anh xem được căn nhà nào?”.

“Anh ta xem cái rắm, anh ta chỉ đang vờ vịt ở đây thôi, nghèo kiết như anh ta chắc còn không mua nổi cái nhà vệ sinh. Cô còn không mau đuổi anh ta đi, đừng làm ảnh hưởng mọi người mua nhà!”, Vương Mộc Yến gắt lên.

“Cô còn không bảo anh ta ta cút, tôi sẽ không mua nhà nữa đâu”, người đàn ông vuốt ngược tóc cũng cười nhạt lên tiếng.

“Thưa anh, nếu anh không quyết định nhanh một chút, đặt tiền cọc, chúng tôi chỉ đành áp dụng biện pháp mạnh buộc anh rời khỏi đây”, nhân viên bán hàng cũng hơi sốt ruột, nụ cười công nghiệp trên mặt cũng biến mất dần, giọng nói trở nên không thiện cảm cho lắm.

“Người của Phòng Kinh doanh Bất động sản các người có thái độ như thế à?”, Lâm Chính tức giận nói.

“Anh có thể kiện tôi”.

“Tôi yêu cầu đổi một nhân viên phục vụ khác”, Lâm Chính nói.

“Những người khác đều không có thời gian”, nhân viên bán hàng lắc đầu.

“Thế à?”, Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn sang cô gái chỉ mới ngoài hai mươi tuổi ở bên cạnh: “Cô cũng bán hàng ở đây phải không? Cô đến nhận đơn của tôi được không?”.

“A… Chuyện này… tôi… tôi chỉ làm việc thời vụ trong kỳ nghỉ hè, tôi… tôi mới làm việc ngày đầu tiên, nhiều… nhiều thiết kế tôi không hiểu cho lắm…”, cô gái đó vô cùng căng thẳng, ấp úng nói.

“Không sao, cô chỉ cần nói với tôi căn hộ nào đắt nhất là được”, Lâm Chính nói.

“Đắt… Đắt nhất? Có lẽ là căn này…”, cô gái chỉ vào một căn hộ ở giữa các mô hình.

Căn nhà này nằm ở trung tâm khu tài sản thương mại, diện tích lớn nhất. Xung quanh được mở hào, dẫn nước sông bao bọc xung quanh, giống như khoanh một vòng tròn ở chính giữa khu này, rào đất làm vua.

Lâm Chính gật đầu, nói: “Được, vậy thì căn này, cô làm thủ tục sang tên cho tôi luôn đi”.

“Ồ, vâng… vâng ạ…”, cô gái gật đầu, hơi sửng sốt, nhưng vẫn chạy đi.

“Ha ha ha ha…”.

Xung quanh lập tức rộ lên tiếng cười.

“Tiểu Tử, em làm gì vậy? Đứng lại! Em tưởng tên nghèo hèn này mua được căn hộ của em à? Em bị người ta trêu rồi, em không biết sao?”, nhân viên bán hàng ở bên này hơi tức giận trừng mắt nhìn cô gái trẻ tuổi kia.

“Chị Văn, em…”.

“Em cái gì mà em? Đứng sang một bên đi”, nhân viên bán hàng được gọi là chị Văn âm thầm mắng.

“Nhưng mà… Chị Văn, khách đã đưa ra yêu cầu rồi, chúng ta nên thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, sao chị lại có thái độ như vậy chứ…”, cô gái tên Tiểu Tử hơi nhút nhát nói.

“Em…”, chị Văn tức giận đỏ bừng mặt, nhưng thấy xung quanh có nhiều khách hàng như vậy cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

“Quản lý không có ở đây, đợi quản lý tới, chị chắc chắn sẽ cho em biết tay”, chị Văn âm thầm nói với Tiểu Tử.

Sắc mặt Tiểu Tử khẽ biến đổi, nhưng cô ấy không nói gì, mà lặng lẽ chạy đi chuẩn bị thủ tục cho Lâm Chính.

Chị Văn tức đến mức giậm chân.

“Phòng Kinh doanh Bất động sản của các người làm ăn kiểu gì vậy? Có người đến đây làm loạn như vậy mà các người không giải quyết, tôi thấy các người không muốn kinh doanh nữa rồi!”, người đàn ông vuốt ngược tóc vô cùng buồn bực.

“Chồng à, không được thì chúng ta đổi chỗ khác đi!”, Vương Mộc Yến cũng bực dọc.

Lời này đã dọa chị Văn sợ, hôm nay cô ta còn chưa mở hàng, sao có thể trơ mắt nhìn miếng mồi béo bở chạy mất như thế chứ?

“Xin hai vị đợi cho một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý!”, chị Văn vội nói, sau đó chạy đi gọi điện thoại.

Chỉ cần quản lý đồng ý, cô ta sẽ nói bảo vệ đuổi người ra ngoài.

Dù sao một nhân viên bán hàng như cô ta không có quyền đuổi khách đi.

“Vậy thì nhanh lên một chút, muộn thì tôi sẽ không mua nữa”, người đàn ông vuốt ngược tóc kiêu căng nói.

“Vâng… Vâng…”, chị Văn cười gượng gạo, vội nói.

Lâm Chính không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ im lặng ngồi đó, đợi Tiểu Tử mang hợp đồng tới.

Anh bỏ ngoài tai mọi tiếng cười chế giễu và nhạo báng.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Tử mang một xấp tài liệu tới.

“Chào anh, anh chỉ cần ký tên lên số hợp đồng này, sau đó đi cùng tôi đến quầy lễ tân đóng tiền là được. Hiện nay căn hộ này có giá là năm trăm ba mươi triệu tệ, trả đợt đầu ít nhất cũng từ một trăm triệu trở lên. Nếu anh cần làm thủ tục cho vay, công ty chúng tôi cũng sẽ phụ trách tất cả”, Tiểu Tử mỉm cười nói.

Cô ấy vừa dứt lời, mấy người ở xung quanh không nhịn được cười thành tiếng.

Vương Mộc Yến và người đàn ông đi theo đều nhìn Lâm Chính với vẻ mặt giễu cợt.

Căn hộ năm trăm triệu! Trả đợt đầu là một trăm triệu? Thế không phải xong đời rồi sao?

Dù là người đàn ông vuốt ngược tóc cũng chỉ mua hai căn nhà rẻ một chút, hơn nữa còn phải đi vay mượn, một tên vô dụng ở rể thì làm gì có được tài chính như vậy?
Chương 268: Xảy ra chuyện rồi

Nhiều người nhìn chằm chằm Lâm Chính, trên mặt nở nụ cười, chờ xem lát nữa anh sẽ dùng cái cớ gì để thoái thác.

Giây sau, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Vay? Tôi không thể trả hết sao?”.

Tất cả mọi người im lặng như tờ.

Tiểu Tử sửng sốt, mắt mở to, miệng hé ra, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

“Có… có thể, đương nhiên… có thể…”, Tiểu Tử cũng trở nên lắp bắp.

“Vậy được, lúc nào thì có thể đóng tiền?”.

“Bây giờ… là được…”.

“Chuẩn bị cho tôi đi, tôi đang vội”.

“A… Ồ… Được, được thưa anh, xin anh đợi một lúc”, Tiểu Tử run giọng đáp, sau đó chạy ra ngoài.

Chốc lát sau, cô ấy đã mang máy POS đến, Lâm Chính lấy thẻ ra quẹt.

“Ting! Thanh toán thành công!”.

Tiếng máy vang lên, sau đó máy POS in ra một tờ hóa đơn, trên hóa đơn toàn là số 0 đến lóa cả mắt.

Cả phòng kinh doanh đều sửng sốt.

Tiểu Tử cũng sững người.

Nói thật, cô ấy cũng không tin người này có thể mua được căn hộ đắt nhất ở chính giữa, cô ta chỉ phục vụ Lâm Chính theo phẩm chất đạo đức nghề nghiệp mà thôi. Nào ngờ… người này… mới thật sự là một người giàu có ẩn mình.

Tiểu Tử run rẩy cả người.

Mức hoa hồng của đơn hàng này cho cô ấy phải là con số trên trời, có lẽ cô ấy không cần lo chuyện học phí nữa.

Người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.

Nhất là người đàn ông vuốt ngược tóc và Vương Mộc Yến.

“Đây… Đây là giả phải không? Chắc chắn anh ta đang lừa đảo, anh ta… anh ta là một kẻ vô dụng sao lại có năm trăm triệu tệ? Đây chắc chắn là giả!”, Vương Mộc Yến run rẩy chỉ vào Lâm Chính, nói.

Người đàn ông vuốt ngược tóc cũng có vẻ không dám tin.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng người hơi béo từ bên ngoài chạy vào, đồng thời đưa cho Lâm Chính một tấm danh thiếp, mỉm cười nói: “Xin chào anh, tôi là quản lý của Phòng Kinh doanh Bất động sản này. Đây là danh thiếp của tôi, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là khách quý cao cấp nhất của Hào Tình Thế Kỷ chúng tôi, có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại cho tôi”.

“Không cần đâu”, Lâm Chính phất tay, từ chối thẳng: “Tôi có ấn tượng rất xấu về Phòng Kinh doanh Bất động sản của các người. Tôi vốn định mua vài căn, tiếc là tố chất của nhân viên làm việc ở đây không được cao cho lắm. Nếu không vì cô gái này khá nhiệt tình, có lẽ tôi đã không mua căn này”.

“Có chuyện này sao?”, quản lý nhíu mày, hỏi người bên cạnh tình hình tổng thể, sắc mặt lập tức thay đổi, quát lên với chị Văn: “Cô, mau thu dọn đồ đạc cút khỏi đây!”.

“Quản lý, tôi…”.

“Phẩm chất đạo đức nghề nghiệp của ngành này là gì? Đối xử bình đẳng với khách hàng. Cho dù là người có tiền hay người không có tiền xem nhà, đó đều là khách hàng của chúng ta! Thái độ của cô không thích hợp để làm nghề này, đi đi!”, quản lý lạnh lùng nói.

Chị Văn nghe vậy, mặt mày xám xịt, trong lòng vô cùng hối hận.

Vốn dĩ đơn hàng này… là của cô ta…

“Không ngờ anh lại có tiền như vậy, chỉ tiếc anh cũng chỉ có tiền mà thôi! Tôi không quan tâm!”, người đàn ông vuốt ngược tóc cười khẽ một tiếng, nói với quản lý: “Anh qua đây, giới thiệu cho tôi hai căn hộ!”.

“Được, thưa quý khách!”, quản lý vội vàng tươi cười chạy tới.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính hô lên.

“Thưa quý khách, anh còn chuyện gì sao?”, quản lý vội hỏi.

“Tôi không cho phép các người bán nhà cho bọn họ! Tôi không thích hai kẻ nghèo hèn đó, nếu anh bán nhà cho bọn họ, tôi sẽ hủy giao dịch này”, Lâm Chính nói.

Anh vừa nói xong, sắc mặt của Vương Mộc Yến và người đàn ông đi cùng đều thay đổi.

“Anh nói gì? Anh mắng chúng tôi là kẻ nghèo hèn?”, Vương Mộc Yến nổi giận.

“Tiền cũng đã đóng rồi, anh nói hủy là hủy được sao?”, người đàn ông vuốt ngược tóc nói.

“Có lẽ các người có được chút tiền, nhưng tinh thần của các người quá nghèo nàn. Tôi còn chưa ký hợp đồng, cho nên bây giờ hợp đồng mua nhà này chưa có hiệu lực pháp luật”, Lâm Chính nói.

Người đàn ông vuốt ngược tóc biến sắc.

“Chuyện này… Thật ngại quá, thưa quý khách, bây giờ căn hộ của chúng tôi đã bán hết mất rồi”, quản lý cười nói.

“Anh…”, người đàn ông tức giận nói không nên lời.

Đùa gì chứ, đơn hàng năm trăm triệu với hai đơn ba chục triệu này so sánh được sao? Đừng nói là người đàn ông này mua hai căn, dù có mua hai mươi căn cũng không thể so sánh với Lâm Chính.

Cái gọi là phẩm chất đạo đức nghề nghiệp cũng chỉ là nói suông, lợi nhuận trước mắt, quản lý hiểu rõ cái nào quan trọng hơn.

Có câu nói của Lâm Chính, người đàn ông vuốt ngược tóc biết mình không thể mua được nhà nữa.

“Đi thôi!”.

“Anh cứ đi vậy à? Đồ vô dụng kia? Anh sợ anh ta làm gì?”, Vương Mộc Yến nổi giận đùng đùng, mắng chửi anh ta.

“Con đàn bà đê tiện, cô im đi!”, người đàn ông buồn bực, tát vào mặt Vương Mộc Yến.

Vương Mộc Yến ôm mặt, khó tin nhìn anh ta.

Người đàn ông không nói gì, tức giận bỏ đi.

“Anh đợi đấy cho tôi!”, Vương Mộc Yến hung hăng trừng Lâm Chính, cũng xoay người rời đi.

Lâm Chính không thèm đếm xỉa, ký vào hợp đồng.

Quản lý bán hàng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Tử đứng ngây ra tại chỗ, rõ ràng vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ.

Không ngờ ngày đầu tiên cô ấy đi làm đã hoàn thành một đơn hàng năm trăm triệu…

Nhiều người cũng tỏ ra không tin nổi, bây giờ mới có người nhớ ra điều gì, vội vàng lấy điện thoại ra chụp Lâm Chính, định đăng bài khoe. Nhưng lúc này, Lâm Chính đã đi ra khỏi cửa, bọn họ chỉ có thể chụp được bóng lưng anh…

Ngay khi Lâm Chính vừa ra khỏi Phòng Kinh doanh Bất động sản, một số điện thoại gọi tới.

Là Mã Hải…

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

Mã Hải ở đầu kia điện thoại do dự một lúc, sau đó mới cẩn trọng nói: “Cậu Lâm, bố mẹ vợ của cậu… xảy ra chuyện rồi…”.
Chương 269: Bốn triệu tệ (1)

Rời khỏi Phòng Kinh doanh Bất động sản, Lâm Chính ngựa không dừng vó, chạy ngay tới bệnh viện.

Khi anh đến bệnh viện Nhân dân, thì Trương Tinh Vũ đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Tô Quảng bị băng bó như cái bánh chưng, nằm trên giường bệnh rên rỉ, mấy đồng chí cảnh sát đang hỏi han bọn họ.

Mã Hải cũng đã đến.

Ông ta chờ Lâm Chính ở cổng.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng là bố mẹ vợ của Lâm Chính, đương nhiên Mã Hải phải quan tâm một chút.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

"Sáng hôm nay, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng lái xe ra ngoài, đến giao lộ Quảng Hối, thì bất ngờ xảy ra tai nạn, Trương Tinh Vũ ngồi ở ghế lái phụ, tình hình hiện giờ rất nguy cấp, Tô Quảng ngồi ghế lái tạm thời không gặp nguy hiểm về tính mạng", Mã Hải đáp.

"Gặp tai nạn?", Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

Nhìn vẻ mặt do dự của Mã Hải, Lâm Chính bỗng cảm thấy có chút không đúng.

"Mã Hải, còn chuyện gì ông chưa nói với tôi không?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.

Mã Hải chần chừ một lát, thở dài nói: "Theo video phía cảnh sát cung cấp, thì đây không đơn giản là một vụ tai nạn giao thông, bởi vì chiếc xe gây tai nạn vẫn luôn chờ ở giao lộ kia, khi chiếc xe của Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đi qua, thì nó bất ngờ khởi động, nên mới xảy ra va chạm. Theo lời kể của người gây chuyện, thì anh ta nhầm chân ga thành chân phanh mới dẫn đến hậu quả này, nhưng nhìn video thì không giống lắm. Cảnh sát cũng nghi ngờ đây có khả năng là một vụ tấn công mang tính trả thù đã được lên kế hoạch trước, dù sao tài xế cũng không bị thương quá nặng. Theo lý mà nói, vợ chồng Tô Quảng, Trương Tinh Vũ bị thương, thì anh ta không thể lành lặn vẹn nguyên được. Nhưng phía cảnh sát không có chứng cứ, cũng chỉ có thể xác định là tai nạn giao thông bình thường".

Lâm Chính cau mày, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng hỏi: "Ông thấy sao?".

"Biển số xe là ở Quảng Liễu", Mã Hải chỉ nói một câu.

Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt ngập tràn lửa giận, cũng lập tức hiểu ra.

"Phía Quảng Liễu... nhà họ Khai và nhà họ Việt trả thù sao? Ông đi điều tra giúp tôi, tôi muốn biết rốt cuộc là ai giở trò!".

"Cậu yên tâm đi Chủ tịch Lâm, tôi đã bảo Cung Hỉ Vân giải quyết rồi, chắc là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi, những chuyện như thế này cô ta có chuyên môn", Mã Hải đáp.

"Vậy thì tốt", Lâm Chính lạnh lùng nói.

Dường như Lâm Chính bỗng ý thức được gì đó, vội quát nhỏ: "Tô Nhu đâu? Cô ấy đang ở đâu?".

"Sau khi nhận ra đây có khả năng không phải là tai nạn giao thông bình thường, tôi đã lập tức cử người đến canh chừng ở bên ngoài công ty Quốc tế Duyệt Nhan, chỉ cần có người đáng nghi xuất hiện, thì sẽ lập tức đưa hắn đi, bảo vệ sự an toàn cho cô Tô mà không gây ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng chắc chắn cô Tô cũng đã nhận được tin này, chắc là đang trên đường đến".

"Vậy à?".

Lâm Chính thở dài, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.

"Bố, mẹ!".

Đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương vang lên ở lối vào.

Sau đó liền thấy Tô Nhu mặc đồ công sở chạy về phía này.

Cô xông vào phòng bệnh, nhìn Tô Quảng nằm trên giường bệnh, nước mắt như mưa, khóc nức nở.

Lúc này, Tô Nhu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Tiểu Nhu, không sao, không sao, bố vẫn ổn, chắc chắn mẹ con cũng sẽ không sao...", Tô Quảng yếu ớt an ủi.

Tô Nhu nặng nề gật đầu, nhưng vẫn mím chặt môi, nước mắt rơi không ngừng.

Tách!

Đúng lúc này, đèn ở phòng cấp cứu tắt, mấy nhân viên y tế bước ra.

Tô Nhu biết tin liền lập tức chạy tới.

"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Mẹ tôi thế nào rồi?", giọng nói Tô Nhu run rẩy, gấp gáp hỏi.

"Tình trạng của mẹ cô cũng không tệ lắm, đừng lo", bác sĩ đáp.

"Vậy thì tốt!".

Tô Nhu hít mạnh mấy hơi, lấy tay che miệng, bờ vai run run.

"Nhưng trạng thái của người bệnh vẫn chưa ổn định, phải tiến hành phẫu thuật, nhưng chi phí phẫu thuật rất cao. Nếu người bệnh muốn làm cuộc phẫu thuật tiếp theo thì hãy đóng tiền phẫu thuật trước", bác sĩ nói.

"Tiền phẫu thuật là bao nhiêu?", Tô Nhu vội hỏi.

"Bước đầu đoán chừng cần khoảng bốn triệu tệ", bác sĩ đáp.

"Cái gì? Bốn triệu tệ?", Tô Nhu ngây người.

"Sao hết nhiều vậy? Bệnh viện các anh chặt chém quá đấy!".

"Muốn cháy nhà hôi của sao?".

"Phẫu thuật gì mà cần bốn triệu tệ?".

Những người ở bên cạnh nổi giận, đua nhau chỉ trích.
Chương 270: Bốn triệu tệ (2)

Bác sĩ cũng bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: "Có lẽ mọi người đã hiểu lầm nghề bác sĩ rồi, giá cả phẫu thuật không phải do chúng tôi quyết định, mà được quyết định bởi các thiết bị, thuốc men dùng trong lúc phẫu thuật. Ca phẫu thuật này phải dùng tới một loại thuốc mới của nước Mễ, giá của loại thuốc này trên thị trường đã là khoảng ba triệu tệ, ngoài ra còn các loại thuốc men khác nữa. Thực ra bốn triệu tệ là còn ít đấy, nếu các cô không tin thì có thể đi hỏi các bệnh viện khác. Các bệnh viện thành phố tuyến một đều có thể làm phẫu thuật này, nhưng chắc chắn không thể rẻ được".

Mọi người nghe thấy thế đều không nói gì.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, lùi lại mấy bước.

Bốn triệu tệ?

Cho dù bán nhà bán xe thì cô cũng không gom được nhiều tiền như vậy.

"Bác sĩ, phẫu thuật muộn nhất là vào lúc nào?".

"Tốt nhất đừng để quá ba ngày".

"Được, tôi đi gom tiền ngay đây, các anh cũng nhanh chóng tiến hành phẫu thuật đi nhé".

"Được".

Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.

Tô Nhu lấy điện thoại ra gọi cho ông ngoại.

Mấy triệu tệ này đối với cô là con số trên trời, nhưng đối với nhà họ Trương thì chắc chắn không có gì khó khăn.

Nhưng cô gọi mãi mà bên kia không ai nghe máy.

Tô Nhu mất hết kiên nhẫn, lập tức xoay người rời đi.

"Em đi đâu vậy?", Lâm Chính bước tới ngăn cô lại.

"Sao anh vẫn còn ở Giang Thành? Chẳng phải tôi đã bảo anh đi rồi sao?", Tô Nhu trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ không thể tin được.

"Anh không định rời đi".

"Anh...", Tô Nhu tức tái mặt, đôi mắt ngập tràn tức giận, nói: "Nếu anh đã không muốn rời khỏi Giang Thành, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút! Mau cút đi!".

Tô Nhu nói đầy chán ghét.

"Tiểu Nhu, anh biết chắc chắn em đã gặp phải vấn đề khó khăn nào đó, anh đã nói rồi, em có vấn đề gì đều có thể nói với anh. Bốn triệu tệ tiền phẫu thuật của mẹ em, anh sẽ chi!", Lâm Chính lập tức ngăn Tô Nhu lại, vội vàng nói.

"Anh chi?".

Tô Nhu hơi sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười: "Anh có bốn triệu tệ? Có cái đầu anh ấy, cả người anh có nổi 400 tệ không? Lạc Thiên vẫn chưa trả lương cho anh nhỉ? Anh lấy đâu ra bốn triệu tệ? Lâm Chính, bây giờ tôi không rảnh lãng phí thời gian với anh! Anh cút đi! Mau lên!".

"Tiểu Nhu, nếu em không tin thì bây giờ anh có thể lấy ra cho em xem", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Cút!", tâm trạng Tô Nhu rối bời, đẩy Lâm Chính ra.

Lâm Chính cau mày, không ngờ Tô Nhu lại kích động như vậy.

Nhưng anh không muốn lằng nhằng với cô nữa, mạng người quan trọng, anh không định giấu giếm nữa, định cầm tay Tô Nhu kéo đi nộp tiền viện phí.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

"Anh làm gì vậy?".

Dứt lời, một chàng trai trẻ mặc vest nhanh chân bước tới, hất tay Lâm Chính đi.

Lâm Chính nhíu mày.

Tô Nhu kêu lên: "Anh Hoa!".

"Tiểu Nhu, em không sao chứ?", người kia hỏi Tô Nhu đầy quan tâm.

"Em không sao", Tô Nhu lắc đầu.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, rồi hỏi Tô Nhu: "Tiểu Nhu, anh ta là ai?".

"Không liên quan đến anh! Cút đi!", Tô Nhu lạnh lùng quát.

"Anh là chồng em!", Lâm Chính sẵng giọng.

"Chúng ta sắp ly hôn rồi", Tô Nhu mặt không cảm xúc nói.

Sắc mặt Lâm Chính u ám.

"Tiểu Nhu, anh nhận được tin nhắn của em, vừa sáng ra đã đến Giang Thành. Sao rồi? Bác gái xảy ra chuyện à? Có nghiêm trọng không?", người đàn ông tên cậu chủ Hoa kia mỉm cười nói, thái độ vô cùng hòa nhã, nhưng khi nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

"Mẹ em cần tiền làm phẫu thuật, em... em cần khoảng hai triệu tệ, anh Hoa... anh có thể cho em vay không?".

"Hai triệu tệ thôi sao? Có có có! Anh chuyển ngay cho em đây!", người đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ hào phóng, lập tức gọi một cuộc điện thoại, rồi cúp máy nói: "Trong vòng 10 phút, hai triệu tệ sẽ được chuyển vào tài khoản của em".

"Cảm ơn anh Hoa, em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh”, Tô Nhu vui mừng như điên.

“Không sao, không sao, thực ra không trả cũng được, dù gì chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi”, anh Hoa mỉm cười đáp.

“Cảm ơn anh…”, Tô Nhu vô cùng cảm kích.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn là chuyện khiến người ta cảm động nhất.

“Tiểu Nhu, em khách sáo quá, mau đi làm việc đi. Làm xong nếu có thời gian, chúng ta có thể đi ăn không? Em từ chối anh nhiều lần lắm rồi”, anh Hoa cười nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt cứng đờ, do dự một lát rồi vẫn gật đầu: “Vâng…”

Cô vừa dứt lời, hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom