-
Chương 2666-2668
Chương 2666: Bức cung
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, Lâm Chính đã bị hơn một trăm người Thiên Ma Đạo bao vây.
Bọn họ đằng đằng sát khí, ánh mắt dữ tợn.
Một vài người liếm môi, nhìn anh chằm chằm đầy vẻ tham lam.
“Ha ha ha, thần y Lâm? Không ngờ mày lại không đợi ở Giang Thành mà lại chạy đến đây chui đầu vào rọ! Đúng là thú vị!”, một ma nhân dữ tợn cười nói.
“Tao nghĩ chắc thịt mày ngon lắm!”.
“Tao không đợi được muốn uống máu của mày rồi!”.
“Lên đi, tao nhắm cánh tay của hắn!”.
“Vậy tao đặt trước tim của hắn!”.
“Cút, tim hắn là của tao, gan phèo phổi của hắn cũng là của tao nốt!”.
“Tao lấy đầu hắn! Tao muốn bắt chước Ma Quân đại nhân, lấy xương sọ hắn ngâm rượu, ha ha ha ha…”.
Đám ma nhân cười cợt, bắt đầu phân chia Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đâu dễ ức hiếp?
Anh lạnh lùng nhìn đám ma nhân xung quanh, đột nhiên đưa tay ra, đôi mắt cũng dần dần trở nên đỏ ngầu dữ tợn.
Sau đó, năm ngón tay anh nắm lại.
Ầm!
Một luồng khí thể đen kịt hung ác bùng phát, đầu tóc anh đột nhiên trở nên trắng như tuyết, trên người cũng xuất hiện nhiều hoa văn đen nhánh.
Ma nhân xung quanh sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện Lâm Chính đã trở nên “ma” còn hơn cả bọn họ!
Một ma nhân không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng rồi bổ nhào tới.
Nhưng hắn vừa đến gần...
Vù!
Khí tức trên người Lâm Chính dâng tràn, thoáng chốc làm tan chảy cơ thể ma nhân đó.
“Là độc!”.
“Hình như hắn có… U Minh Sát Khu!”.
Một ma nhân tinh mắt nhận ra manh mối, lập tức la lên.
Những kẻ khác đều kinh ngạc.
Lâm Chính đột nhiên chuyển động, lao về phía đám ma nhân kia nhanh như chớp.
Đám ma nhân không hề sợ hãi, ngược lại bị Lâm Chính kích thích tính hung hãn, tất cả xông tới đánh giết.
“Chết cho tao!”.
“Giết!”.
Bọn chúng gào lên.
Hai cánh tay Lâm Chính như móng vuốt điên cuồng múa may.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt…
Mỗi người bị móng vuốt Lâm Chính đánh trúng, cơ thể đều bị xé ra, vỡ vụn tại chỗ, nội tạng xương thịt rải đầy đất.
Nhưng đám ma nhân không lùi lại mà vẫn tấn công Lâm Chính như điên.
Chẳng qua thủ đoạn của bọn họ không xé rách được da thịt của Lâm Chính. Ngược lại, những ai đánh trúng Lâm Chính đều bị U Minh Sát Khu phản phệ, trúng phải kịch độc, tất cả ngã xuống đất mà chết, thi thể bị ăn mòn.
Không lâu sau, hơn trăm ma nhân ở đây bị Lâm Chính giết hết bảy tám mươi người.
Thi thể nằm dưới đất không có cái nào hoàn chỉnh, chết vô cùng thê thảm.
Đám ma nhân còn lại rốt cuộc cũng ý thức được điều bất thường, sâu trong nội tâm cũng dâng tràn nỗi sợ hãi.
“Chạy!”.
Bọn họ biết không địch lại, nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ chết, thế là bắt đầu rút lui.
“Chạy được sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, đột nhiên vung tay.
Vèo vèo vèo vèo!
Một lượng lớn khí châm do khí tức ngưng tụ bay ra, đánh lên người đám ma nhân.
Trong nháy mắt, tất cả ma nhân đều không thể động đậy.
Bọn họ giống như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế bỏ chạy, nhưng không động đậy được.
Chỉ có miệng và mắt bọn họ là có thể động đậy.
Lâm Chính mở đôi mắt đỏ máu ra, bước từng bước tới.
Giờ phút này, nỗi sợ trong lòng đám ma nhân kia càng lúc càng tăng cao.
“Nói tôi nghe, những người đã bị các người bắt đang ở đâu?”, Lâm Chính đến trước mặt một ma nhân, lạnh lùng hỏi.
Ma nhân đó cắn răng, không chịu lên tiếng.
Ngay sau đó.
Ầm!
Lâm Chính vỗ một chưởng đánh về phía đầu ma nhân đó.
Đầu hắn lập tức nổ tung, nát vụn.
Lâm Chính không nhìn lấy một cái mà đi sang tên ma nhân thứ hai.
“Nói tôi nghe, bọn họ đang ở đâu?”.
Chương 2667: Anh hùng trong đời
Ma nhân đó tái mặt, mắt mở to run rẩy.
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Chính, hắn lại trở nên do dự.
Hắn há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Ngay sau đó.
Ầm!
Lâm Chính đột nhiên đánh xuyên não hắn, sau đó tay rung lên.
Cơ thể của ma nhân đó lập tức nổ tung, chết thảm!
“A?”.
Đám ma nhân còn lại sắp phát điên.
Lâm Chính không lộ ra biểu cảm gì, đi đến trước mặt tên ma nhân thứ ba.
“Bọn họ… Bọn họ đều bị ăn cả rồi… Chỉ còn lại một đứa bé gái, ở cạnh thác nước phía Tây Nam. Những người ở đó đều tranh nhau muốn ăn đứa bé gái đó, vì đứa bé đó mà còn đánh nhau, thế nên có người đề nghị nấu đứa bé đó thành canh để ăn! Đừng giết tôi, đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi!”.
Ma nhân kia run rẩy hét lên, lần này thì hoàn toàn bị dọa sợ.
Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm, sử dụng một luồng kiếm khí quét ngang tới phía trước.
Soạt!
Mọi thứ trước mặt cả người lẫn cây đều bị chém thành hai nửa.
Tất cả ma nhân đều chết thảm.
Sau đó Lâm Chính chạy điên cuồng về phía thác nước phía Tây Nam.
Lúc này, rất nhiều người của Thiên Ma Đạo đang tụ tập ở bên thác nước.
Đám người của Thiên Ma Đạo toàn thân đầy máu, trên miệng cũng là máu.
Bọn họ khoanh chân ngồi rải rác bên thác nước, giống như đang ngồi thiền, nhưng ánh mắt đều tập trung vào một cô bé đang ôm búp bê, ngồi co ro run rẩy ở một góc bên cạnh thác nước.
Cô bé chỉ mới năm sáu tuổi, thắt hai bím tóc đáng yêu, đôi mắt ngây thơ, trên mặt đầy vết nước mắt.
Cô bé sợ đến mức nước mắt đã khóc cạn khô, chưa ngất đi đã là kỳ tích.
Cách đó không xa đã có người bắc nồi lớn lên đun nước.
“Mấy anh chị định làm gì vậy?”, cô bé run rẩy hét lên.
“Làm gì à? Đương nhiên là ăn mày rồi!”.
Một người phụ nữ của Thiên Ma Đạo cười dữ tợn.
“Đừng ăn em, em… em ăn không ngon đâu!”, cô bé sợ đến mức khóc oa oa.
Người Thiên Ma Đạo xung quanh đều cười dữ tợn.
Lúc này lại có vài người Thiên Ma Đạo đi tới.
Bọn họ khiêng tới mấy cảnh sát bị đánh ngất, còn có một con chó săn.
“Chúng ta không thể ở lại đây lâu, cảnh sát càng lúc càng nhiều. Mấy tên cảnh sát này là tôi bắt được ở gần đây, chúng ta phải mau chóng di dời vị trí, nếu không, khai chiến chính diện với cảnh sát, kinh động đến Long Quốc thì rắc rối!”.
Một người của Thiên Ma Đạo nói.
“Thế à? Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Không phải chỉ bắt vài người về thưởng thức thôi sao? Đến nỗi huy động nhiều nhân lực vậy à?”.
“Không sao, cứ thưởng thức mấy món ngon này rồi hãy nói!”, lại có người cười nói.
“Vậy được, mau bắc nồi!”.
“Bắt đầu từ con nhỏ đó!”.
Bọn chúng cười cợt, đi về phía cô bé.
“Đừng! Đừng qua đây, bố! Mẹ!”.
Cô bé sợ đến mức gào khóc, cố gắng lùi về sau.
Nhưng cô bé đã lùi vào sát góc, không thể lùi thêm được nữa.
“Ai cứu em với!”.
“Ai cứu em với!”.
“Hu hu hu…”.
“Bố ơi bố đâu rồi?”.
“Mẹ đâu rồi? Hiểu Hiểu sợ!”.
Cô bé khóc đến mức sắp đứt hơi.
Vù!
Ngay lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt cô bé.
Ầm!
Bàn chân đáp đất nặng nề khiến mặt đất rung chuyển.
Cô bé sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng người thẳng tắp trước mặt, trong đôi mắt giàn giụa nước mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Lúc này, bóng người trước mặt ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt như thiên thần.
“Em gái nhỏ, em không sao chứ?”.
“Anh…”, cô bé lắp bắp.
Lúc này, trong đầu cô bé chỉ có một ý nghĩ.
Người này chính là anh hùng trong cuộc đời mình!
Chương 2668: Tiêu diệt
Đám ma nhân bàng hoàng nhìn Lâm Chính. Đã có một tên nhận ra anh và kêu lên.
“Thần y Lâm, là thần y Lâm”.
“Cậu ta đã tìm tới đây rồi”.
“Khốn khiếp thật, tên này không phải ở Giang Thành sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Đám người của Thiên Ma Đạo đều tỏ ra căng thẳng, không ai dám làm loạn. Bọn chúng được ra lệnh tấn công Giang Thành nên đương nhiên cũng có hiểu biết ít nhiều về Lâm Chính.
Người này có thể đánh bại được đội quân của Thiên Ma Đạo thì bọn chúng không thể khinh thường được. Dù giờ một mình anh đang đứng giữa quân địch thì đám người này cũng không dám tùy tiện ra tay.
“Em gái, tới đây”, Lâm Chính quay người mỉm cười hiền lành.
Cô bé nhìn chăm chăm vào khuôn mặt như thiên thần của anh, vô thức chạy lại và kêu lên: “Anh ơi, em từng thấy anh, thấy ở trên tivi. Anh chính là anh trai có y thuật lợi hại phải không ạ?”
“Đúng vậy, bọn họ gọi anh là thần y Lâm”, Lâm Chính mỉm cười.
“Chào anh Lâm”, cô bé tỏ ra căng thẳng, không biết phải nói gì.
“Em là Hiểu Hiểu phải không? Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, anh đưa em đi tìm bố mẹ nhé”.
“Dạ”, cô bé gật đầu sau đó nhắm chặt mắt lại. Lâm Chính dùng một tay bế cô bé, sau đó nhìn chăm chăm đám ma nhân ở xung quanh.
Có vài người cảnh sát và chó cảnh sát nằm ở bên cạnh, bọn họ còn thở, rõ ràng là lúc bắt tới đây, bọn ma nhân vẫn chưa kịp ăn họ.
“Ra tay”, người của Thiên Ma Đạo cũng không nhiều lời, một tên ma nhân tóc dài gầm lên.
Lúc này, đám ma nhân ở xung quanh điên cuồng lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã phóng ra hàng nghìn cây châm đâm lên người chúng.
Vụt vụt…Đám ma nhân sau khi bị châm đâm trúng thì đều ngã ra đất, bất động.
Lâm Chính chậm rãi bước tới, đạp lên một tên ma nhân.
Bụp…Anh giống như đạp lên một quả bóng, đầu của đám ma nhân lập tức nổ bùm. Chúng chết vô cùng thê thảm.
“Cẩn thận châm của cậu ta”.
“Lấy cái gì đó chắn đi”, những tên ma nhân khác gầm lên, sau đó chộp lấy những tên ma nhân nằm bất động dưới đất làm bia đỡ và lao về phía Lâm Chính.
Lần này Lâm Chính không dùng châm nữa mà sử dụng nắm đấm. Mỗi một cú đấm của anh đều khiến đám ma nhân nổ tung. Dù là ai thì cũng không đỡ được.
Giao đấu một lúc thì đã có quá nửa số ma nhân bị chết trong tay anh. Những tên ma nhân còn lại cảm thấy ớn lạnh. Sức chiến đấu của Lâm Chính đã vượt sức tưởng tượng của chúng.
“Phải làm thế nào đây?”
“Tiếp tục giết. Chúng ta là ma nhân mà lại sợ một kẻ phàm phu tục tử sao?”, đám ma nhân này cực kỳ cố chấp, chúng không hề sợ chết, cứ thế lao cả lên.
Lâm Chính cũng tấn công dồn dập.
Bùm…
Bụp…
Âm thanh quỷ dị không ngừng vang lên. Đám ma nhân giống như cây lúa bị gặt, ngã như rạ.
Ngọn thác bên cạnh nhuốm đỏ máu. Xác chết chất như núi, chẳng khác gì địa ngục trần gian...
Cô bé nhắm mắt, ôm chặt Lâm Chính.
Cô bé không biết rõ xung quanh xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám ma nhân và mùi máu tanh nồng xộc lên mũi…
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, Lâm Chính đã bị hơn một trăm người Thiên Ma Đạo bao vây.
Bọn họ đằng đằng sát khí, ánh mắt dữ tợn.
Một vài người liếm môi, nhìn anh chằm chằm đầy vẻ tham lam.
“Ha ha ha, thần y Lâm? Không ngờ mày lại không đợi ở Giang Thành mà lại chạy đến đây chui đầu vào rọ! Đúng là thú vị!”, một ma nhân dữ tợn cười nói.
“Tao nghĩ chắc thịt mày ngon lắm!”.
“Tao không đợi được muốn uống máu của mày rồi!”.
“Lên đi, tao nhắm cánh tay của hắn!”.
“Vậy tao đặt trước tim của hắn!”.
“Cút, tim hắn là của tao, gan phèo phổi của hắn cũng là của tao nốt!”.
“Tao lấy đầu hắn! Tao muốn bắt chước Ma Quân đại nhân, lấy xương sọ hắn ngâm rượu, ha ha ha ha…”.
Đám ma nhân cười cợt, bắt đầu phân chia Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đâu dễ ức hiếp?
Anh lạnh lùng nhìn đám ma nhân xung quanh, đột nhiên đưa tay ra, đôi mắt cũng dần dần trở nên đỏ ngầu dữ tợn.
Sau đó, năm ngón tay anh nắm lại.
Ầm!
Một luồng khí thể đen kịt hung ác bùng phát, đầu tóc anh đột nhiên trở nên trắng như tuyết, trên người cũng xuất hiện nhiều hoa văn đen nhánh.
Ma nhân xung quanh sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện Lâm Chính đã trở nên “ma” còn hơn cả bọn họ!
Một ma nhân không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng rồi bổ nhào tới.
Nhưng hắn vừa đến gần...
Vù!
Khí tức trên người Lâm Chính dâng tràn, thoáng chốc làm tan chảy cơ thể ma nhân đó.
“Là độc!”.
“Hình như hắn có… U Minh Sát Khu!”.
Một ma nhân tinh mắt nhận ra manh mối, lập tức la lên.
Những kẻ khác đều kinh ngạc.
Lâm Chính đột nhiên chuyển động, lao về phía đám ma nhân kia nhanh như chớp.
Đám ma nhân không hề sợ hãi, ngược lại bị Lâm Chính kích thích tính hung hãn, tất cả xông tới đánh giết.
“Chết cho tao!”.
“Giết!”.
Bọn chúng gào lên.
Hai cánh tay Lâm Chính như móng vuốt điên cuồng múa may.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt…
Mỗi người bị móng vuốt Lâm Chính đánh trúng, cơ thể đều bị xé ra, vỡ vụn tại chỗ, nội tạng xương thịt rải đầy đất.
Nhưng đám ma nhân không lùi lại mà vẫn tấn công Lâm Chính như điên.
Chẳng qua thủ đoạn của bọn họ không xé rách được da thịt của Lâm Chính. Ngược lại, những ai đánh trúng Lâm Chính đều bị U Minh Sát Khu phản phệ, trúng phải kịch độc, tất cả ngã xuống đất mà chết, thi thể bị ăn mòn.
Không lâu sau, hơn trăm ma nhân ở đây bị Lâm Chính giết hết bảy tám mươi người.
Thi thể nằm dưới đất không có cái nào hoàn chỉnh, chết vô cùng thê thảm.
Đám ma nhân còn lại rốt cuộc cũng ý thức được điều bất thường, sâu trong nội tâm cũng dâng tràn nỗi sợ hãi.
“Chạy!”.
Bọn họ biết không địch lại, nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ chết, thế là bắt đầu rút lui.
“Chạy được sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, đột nhiên vung tay.
Vèo vèo vèo vèo!
Một lượng lớn khí châm do khí tức ngưng tụ bay ra, đánh lên người đám ma nhân.
Trong nháy mắt, tất cả ma nhân đều không thể động đậy.
Bọn họ giống như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế bỏ chạy, nhưng không động đậy được.
Chỉ có miệng và mắt bọn họ là có thể động đậy.
Lâm Chính mở đôi mắt đỏ máu ra, bước từng bước tới.
Giờ phút này, nỗi sợ trong lòng đám ma nhân kia càng lúc càng tăng cao.
“Nói tôi nghe, những người đã bị các người bắt đang ở đâu?”, Lâm Chính đến trước mặt một ma nhân, lạnh lùng hỏi.
Ma nhân đó cắn răng, không chịu lên tiếng.
Ngay sau đó.
Ầm!
Lâm Chính vỗ một chưởng đánh về phía đầu ma nhân đó.
Đầu hắn lập tức nổ tung, nát vụn.
Lâm Chính không nhìn lấy một cái mà đi sang tên ma nhân thứ hai.
“Nói tôi nghe, bọn họ đang ở đâu?”.
Chương 2667: Anh hùng trong đời
Ma nhân đó tái mặt, mắt mở to run rẩy.
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Chính, hắn lại trở nên do dự.
Hắn há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Ngay sau đó.
Ầm!
Lâm Chính đột nhiên đánh xuyên não hắn, sau đó tay rung lên.
Cơ thể của ma nhân đó lập tức nổ tung, chết thảm!
“A?”.
Đám ma nhân còn lại sắp phát điên.
Lâm Chính không lộ ra biểu cảm gì, đi đến trước mặt tên ma nhân thứ ba.
“Bọn họ… Bọn họ đều bị ăn cả rồi… Chỉ còn lại một đứa bé gái, ở cạnh thác nước phía Tây Nam. Những người ở đó đều tranh nhau muốn ăn đứa bé gái đó, vì đứa bé đó mà còn đánh nhau, thế nên có người đề nghị nấu đứa bé đó thành canh để ăn! Đừng giết tôi, đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi!”.
Ma nhân kia run rẩy hét lên, lần này thì hoàn toàn bị dọa sợ.
Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm, sử dụng một luồng kiếm khí quét ngang tới phía trước.
Soạt!
Mọi thứ trước mặt cả người lẫn cây đều bị chém thành hai nửa.
Tất cả ma nhân đều chết thảm.
Sau đó Lâm Chính chạy điên cuồng về phía thác nước phía Tây Nam.
Lúc này, rất nhiều người của Thiên Ma Đạo đang tụ tập ở bên thác nước.
Đám người của Thiên Ma Đạo toàn thân đầy máu, trên miệng cũng là máu.
Bọn họ khoanh chân ngồi rải rác bên thác nước, giống như đang ngồi thiền, nhưng ánh mắt đều tập trung vào một cô bé đang ôm búp bê, ngồi co ro run rẩy ở một góc bên cạnh thác nước.
Cô bé chỉ mới năm sáu tuổi, thắt hai bím tóc đáng yêu, đôi mắt ngây thơ, trên mặt đầy vết nước mắt.
Cô bé sợ đến mức nước mắt đã khóc cạn khô, chưa ngất đi đã là kỳ tích.
Cách đó không xa đã có người bắc nồi lớn lên đun nước.
“Mấy anh chị định làm gì vậy?”, cô bé run rẩy hét lên.
“Làm gì à? Đương nhiên là ăn mày rồi!”.
Một người phụ nữ của Thiên Ma Đạo cười dữ tợn.
“Đừng ăn em, em… em ăn không ngon đâu!”, cô bé sợ đến mức khóc oa oa.
Người Thiên Ma Đạo xung quanh đều cười dữ tợn.
Lúc này lại có vài người Thiên Ma Đạo đi tới.
Bọn họ khiêng tới mấy cảnh sát bị đánh ngất, còn có một con chó săn.
“Chúng ta không thể ở lại đây lâu, cảnh sát càng lúc càng nhiều. Mấy tên cảnh sát này là tôi bắt được ở gần đây, chúng ta phải mau chóng di dời vị trí, nếu không, khai chiến chính diện với cảnh sát, kinh động đến Long Quốc thì rắc rối!”.
Một người của Thiên Ma Đạo nói.
“Thế à? Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Không phải chỉ bắt vài người về thưởng thức thôi sao? Đến nỗi huy động nhiều nhân lực vậy à?”.
“Không sao, cứ thưởng thức mấy món ngon này rồi hãy nói!”, lại có người cười nói.
“Vậy được, mau bắc nồi!”.
“Bắt đầu từ con nhỏ đó!”.
Bọn chúng cười cợt, đi về phía cô bé.
“Đừng! Đừng qua đây, bố! Mẹ!”.
Cô bé sợ đến mức gào khóc, cố gắng lùi về sau.
Nhưng cô bé đã lùi vào sát góc, không thể lùi thêm được nữa.
“Ai cứu em với!”.
“Ai cứu em với!”.
“Hu hu hu…”.
“Bố ơi bố đâu rồi?”.
“Mẹ đâu rồi? Hiểu Hiểu sợ!”.
Cô bé khóc đến mức sắp đứt hơi.
Vù!
Ngay lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt cô bé.
Ầm!
Bàn chân đáp đất nặng nề khiến mặt đất rung chuyển.
Cô bé sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng người thẳng tắp trước mặt, trong đôi mắt giàn giụa nước mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Lúc này, bóng người trước mặt ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt như thiên thần.
“Em gái nhỏ, em không sao chứ?”.
“Anh…”, cô bé lắp bắp.
Lúc này, trong đầu cô bé chỉ có một ý nghĩ.
Người này chính là anh hùng trong cuộc đời mình!
Chương 2668: Tiêu diệt
Đám ma nhân bàng hoàng nhìn Lâm Chính. Đã có một tên nhận ra anh và kêu lên.
“Thần y Lâm, là thần y Lâm”.
“Cậu ta đã tìm tới đây rồi”.
“Khốn khiếp thật, tên này không phải ở Giang Thành sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Đám người của Thiên Ma Đạo đều tỏ ra căng thẳng, không ai dám làm loạn. Bọn chúng được ra lệnh tấn công Giang Thành nên đương nhiên cũng có hiểu biết ít nhiều về Lâm Chính.
Người này có thể đánh bại được đội quân của Thiên Ma Đạo thì bọn chúng không thể khinh thường được. Dù giờ một mình anh đang đứng giữa quân địch thì đám người này cũng không dám tùy tiện ra tay.
“Em gái, tới đây”, Lâm Chính quay người mỉm cười hiền lành.
Cô bé nhìn chăm chăm vào khuôn mặt như thiên thần của anh, vô thức chạy lại và kêu lên: “Anh ơi, em từng thấy anh, thấy ở trên tivi. Anh chính là anh trai có y thuật lợi hại phải không ạ?”
“Đúng vậy, bọn họ gọi anh là thần y Lâm”, Lâm Chính mỉm cười.
“Chào anh Lâm”, cô bé tỏ ra căng thẳng, không biết phải nói gì.
“Em là Hiểu Hiểu phải không? Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, anh đưa em đi tìm bố mẹ nhé”.
“Dạ”, cô bé gật đầu sau đó nhắm chặt mắt lại. Lâm Chính dùng một tay bế cô bé, sau đó nhìn chăm chăm đám ma nhân ở xung quanh.
Có vài người cảnh sát và chó cảnh sát nằm ở bên cạnh, bọn họ còn thở, rõ ràng là lúc bắt tới đây, bọn ma nhân vẫn chưa kịp ăn họ.
“Ra tay”, người của Thiên Ma Đạo cũng không nhiều lời, một tên ma nhân tóc dài gầm lên.
Lúc này, đám ma nhân ở xung quanh điên cuồng lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã phóng ra hàng nghìn cây châm đâm lên người chúng.
Vụt vụt…Đám ma nhân sau khi bị châm đâm trúng thì đều ngã ra đất, bất động.
Lâm Chính chậm rãi bước tới, đạp lên một tên ma nhân.
Bụp…Anh giống như đạp lên một quả bóng, đầu của đám ma nhân lập tức nổ bùm. Chúng chết vô cùng thê thảm.
“Cẩn thận châm của cậu ta”.
“Lấy cái gì đó chắn đi”, những tên ma nhân khác gầm lên, sau đó chộp lấy những tên ma nhân nằm bất động dưới đất làm bia đỡ và lao về phía Lâm Chính.
Lần này Lâm Chính không dùng châm nữa mà sử dụng nắm đấm. Mỗi một cú đấm của anh đều khiến đám ma nhân nổ tung. Dù là ai thì cũng không đỡ được.
Giao đấu một lúc thì đã có quá nửa số ma nhân bị chết trong tay anh. Những tên ma nhân còn lại cảm thấy ớn lạnh. Sức chiến đấu của Lâm Chính đã vượt sức tưởng tượng của chúng.
“Phải làm thế nào đây?”
“Tiếp tục giết. Chúng ta là ma nhân mà lại sợ một kẻ phàm phu tục tử sao?”, đám ma nhân này cực kỳ cố chấp, chúng không hề sợ chết, cứ thế lao cả lên.
Lâm Chính cũng tấn công dồn dập.
Bùm…
Bụp…
Âm thanh quỷ dị không ngừng vang lên. Đám ma nhân giống như cây lúa bị gặt, ngã như rạ.
Ngọn thác bên cạnh nhuốm đỏ máu. Xác chết chất như núi, chẳng khác gì địa ngục trần gian...
Cô bé nhắm mắt, ôm chặt Lâm Chính.
Cô bé không biết rõ xung quanh xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám ma nhân và mùi máu tanh nồng xộc lên mũi…
Bình luận facebook