-
Chương 2661-2665
Chương 2661: Nghênh chiến
Chẳng người nào của Thiên Ma Đạo dám nghi ngờ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả. Nếu không phải sức mạnh của Thiên Ma Đạo hùng hậu, cao thủ đông như Quân Nguyên thì cũng chẳng thể nào chèn ép được Thần Hỏa Tôn Giả. Công Thâu Nhất Nhân khẽ lắc đầu: “Thứ ép ông ta không phải là người…mà là vật”
“Vật gì?”
“Theo như thuộc hạ của tôi báo cáo thì lần này Thần Hỏa Tôn Giả tấn công Thiên Ma Đạo là vì Tịnh Thế Bạch Liên”, Công Thâu Nhất Nhân nói.
“Cái gì?”, Đào Thiên Tam tái mặt, suýt ngã ra ghế.
“Tịnh Thế Bạch Liên? Chuyện…gì vậy?”
“Ông không nhận được tin sao? Tịnh Thế Bạch Liên của ông ta bị ăn cắp. Lần này ông ta tấn công chúng ta là vì cho rằng chúng ta lấy cắp thứ đó. Vật này mạnh thế nào thì ai cũng biết, sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể bỏ qua được? Vì vậy ông ta liều mạng tấn công để lấy lại thứ đó”, Công Thâu Nhất Nhân uống một hớp rượu, nói tiếp.
“Hóa ra là vậy…nhưng tự nhiên tạo sao ông ta lại cho rằng chúng ta ăn trộm Tịnh Thế Bạch Liên? Lẽ nào…có người gắp lửa bỏ tay người?”
“Đương nhiên là có người, tôi đoán đây chính là lòng tốt của thần y Lâm đấy”.
“Thứ chó má ấy”, Đào Thiên Tam tức lắm, thật chỉ muốn lao tới ngay Giang Thành mà lột da cái thằng tiểu tử đó ra.
“Giờ xem ra, Tịnh Thế Bạch Liên chắc chắn nằm trong tay thần y Lâm rồi. Tên này cũng nham hiểm lắm. Cậu ta ăn trộm thứ đó chắc cũng là để đối phó với chúng ta”, đôi mắt Công Thâu Nhất Nhân ánh lên vẻ lấp lánh. Ông ta cười thản nhiên: “Hơn nữa còn có một thông tin quan trọng. Không biết Đào Ma Quân có nắm bắt được không”.
“Thông tin gì cơ?”, Đào Thiên Tam hoang mang.
Đúng là đồ ngốc! Công Thâu Nhất Nhân khẽ chau mày nhưng chỉ nghĩ thầm, sau đó ông ta khẽ nói: “Thần Hỏa Tôn Giả có được Tịnh Thế Bạch Liên bao nhiêu năm như thế, ông ta biết rõ về uy lực của nó hơn bất kỳ ai. Tấn công chúng ta, nếu bị ép thì tại sao chúng ta lại không dùng chính Tịnh Thế Bạch Liên để giết ông ta? Nếu ông ta thật sự cho rằng Tịnh Thế Bạch Liên nằm trong tay chúng ta thì ông ta có dám tấn công Thiên Ma Đạo như vậy không?”
Dứt lời Đào Thiên Tam giật mình: “Lẽ nào…”
“Tôi cho rằng…Tịnh Thế Bạch Liên không sử dụng được. Rất có thể là sớm đã bị hỏng rồi. Tịnh Thế Bạch Liên của lúc này không khác gì một món đồ bỏ đi”.
“Hóa ra là vậy”, Đào Thiên Tam giơ ngón tay cái lên.
“Công Thâu Ma Quân quả nhiên là thông minh tuyệt thế, bái phục”.
Công Thâu Nhất Nhân chỉ liếc nhìn ông ta và điềm đạm nói: “Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả vì một món phế liệu mà tấn công chúng ta thì chứng tỏ Tịnh Thế Bạch Liên vẫn có thể khôi phục được. Vì vậy nếu có cơ hội thì chúng ta cũng không nên bỏ qua”.
“Ý của Công Thâu Ma Quân là…”
“Thần Hỏa Tôn Giả đã từ bỏ việc lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên thì chúng ta sẽ lấy. Giờ tôi chính thức hạ lệnh, lập tức điều binh khiển tướng chuẩn bị tấn công Giang Thành. Lần này việc giết thần y Lâm là thứ yếu, đoạt được Tịnh Thế Bạch Liên mới là quan trọng nhất”.
“Tuân lệnh”.
Công Thâu Nhất Nhân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đào Thiên Tam: “Lần này, tôi và ông sẽ đích thân ra trận, tập hợp toàn bộ lực lượng của hai bên, phải cào bằng Giang Thành, đoạt được Tịnh Thế Bạch Liên về tay. Nếu có được thứ đó thì địa vị của chúng ta ở Thiên Ma Đạo cũng không cần phải bàn cãi nữa”.
Đào Thiên Tham cảm thấy hừng hực lửa: “Như vậy thì chúng ta cũng chẳng phải lo lắng…chẳng còn ai dám chà đạp chúng ta nữa”
“Phú quý có trong hiểm nguy. Lần này, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng ,chiến một trận ra trò”.
“Được”
Chương 2662: Ma nhân trốn trong núi
Đội quân của Thiên Ma Đạo vẫn bị Lâm Chính bắt gọn. Lâm Chính vẫn đang suy nghĩ có nên diệt khẩu hay không. Sau một hồi thảo luận thì anh vẫn quyết định là tập hợp lực lượng để tấn công.
Thế nhưng khi anh định làm vậy thì đội quân của Đào Thiên Tam lại chủ động rút ra khỏi Giang Thành. Điều này khiến Lâm Chính không thể lý giải được.
Anh lập tức cho người theo dõi.Đội quân này không hề quay về Thiên Ma Đạo mà đóng quân bên ngoài Giang Thành.
Lâm Chính thấy vậy thì càng căng thẳng hơn. Nếu như anh cho người đi xử lý thì Giang Thành sẽ trở nên sạch sẽ, nếu anh mặc kệ thì khi đối phương mà muốn tấn công Giang Thành cũng chỉ cần một giờ đồng hồ là có thể quay lại nơi đây.
Vị trí đóng quân của chúng khá nhạy cảm. Không gần cũng không xa.
Nhưng điều khiến Lâm Chính thấy khó hiểu hơn nữa là tại sao bọn chúng không quay về Thiên Ma Đạo.Để làm rõ chuyện này thì Lâm Chính phải đích thân đi một chuyến.
Lần này anh chỉ dẫn theo Mạn Sát Hồng. Là Ma Nữ, bà ta biết rất nhiều về Vệ Hỏa và Cùng Đao.
Hai người lái xe về phía núi. Ngọn núi có tên là núi Vân Đoan, đỉnh núi cao vời vợi. Đây cũng là một địa điểm du lịch, trên núi có một ngôi miếu, tăng nhân lên tới hàng trăm người. Nhưng dù là tăng nhân hay là du khách thì cũng không ngờ lại có một nhóm cả chục nghìn người của Thiên Ma Đạo đang ở đây.
“Hai ngày này sao thế? Tại sao trong núi âm khí nhiều vậy?”
“Đúng vậy, rõ ràng là có nắng mà sao tôi cứ cảm thấy lành lạnh”.
"Tôi cũng có cảm giác đó, giống như có ai đang nhìn chăm chăm chúng ta từ trong bóng tối vậy”...
Xe núi tới chân núi thì bị tắc đường. Lâm Chính kéo cửa sổ, nhìn vài người du khách đeo ba lô đang đi xuống núi, họ đang lầm bầm gì đó. Anh chau mày.
“Ma khí vốn là âm, trốn ở đây nhiều như vậy thì đương nhiên nhiệt độ sẽ giảm xuống rồi”, Mạn Sát Hồng ngồi ở tay lái phụ mỉm cười.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này có vài cảnh sát đang kiểm tra giấy tờ ở phía trước. Lâm Chính vô thức liếc nhìn thì thấy mấy người này có dáng vẻ sợ hãi và căng thẳng.Sau khi kiểm tra xong, họ cũng không cho xe lên núi mà bắt những người khác rời khỏi đây. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.
“Có gì đó không ổn”, Mạn Sát Hồng cũng nhận ra bèn ngồi ngay ngắn. Cảnh sát nhanh chóng bước tới chiếc xe của Lâm Chính.
“Chào anh, mời anh cho xem giấy tờ”, người này gõ cửa sổ.
Lâm Chính đưa bằng lái ra. Người cảnh sát giật mình và kêu lên: “Thần…y Lâm”.
“Anh cảnh sát, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Thần y Lâm, chắc anh không biết, hai ngày nay có rất nhiều du khách và cả tăng nhân đột nhiên biến mất. Chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên tới điều tra đồng thời tiến hành phong tỏa. Nếu như anh không có chuyện gì gấp thì mau rời khỏi đây đi”.
“Mất tích sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn là bị đám ma nhân bắt ăn thịt rồi”, Mạn Sát Hồng khẽ nói.
Lâm Chính chau mày, sau đó mỉm cười: “Anh cảnh sát, tôi tinh thông y thuật, để tôi lại giúp các anh được không?”
Chương 2663: Điều tra
Nghe Lâm Chính nói vậy, hai mắt người cảnh sát sáng rực nhưng anh ta không dám đồng ý ngay, chỉ cười nói: "Nếu thần y Lâm đồng ý giúp đỡ thì đương nhiên sự việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có điều tôi không quyết được. Thần y Lâm đợi một chút tôi đi báo với cấp trên”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu. Người cảnh sát lập tức chạy đi. Một lúc sau, thêm vài người cảnh sát nữa chạy tới.
Đi đầu là một người có đeo quân hàm trên vai.
“Chào thần y Lâm. Tôi là đội trưởng cảnh sát Nam Thành, tên là Đoạn Nam Khôn”, người này mỉm cười đưa tay ra.
Lâm Chính xuống xe và bắt tay. Đối phương trông khá chính trực, để râu trông cũng chín chắn.
“Đội trưởng Đoạn, chào anh”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm đích thân tới đây thì coi như là chúng tôi được gặp may. Vừa hay chúng tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, mong thần y Lâm có thể giúp giám định xem thế nào”, Đoạn Nam Khôn vội nói.
“Ồ, đưa tôi tới đó xem”.
“Anh đi theo xe chúng tôi nhé", đội trưởng Đoạn gật đầu, lập tức ngồi lên xe dẫn đường.
Đám đông di chuyển. Xe chạy dọc theo đường núi, nhanh chóng tới trước Vân Đoan Tự.
“Thực ra chuyện này nghiêm trọng hơn những gì chúng tôi tưởng tượng. Chỉ mới có vài ngày mà đã có hơn 20 người mất tích rồi”.
“Ở đây đã được liệt vào vùng nguy hiểm. Chúng tôi đã phong tỏa ngọn núi đồng thời giải tán đám đông, thế nhưng các tăng nhân của Vân Đoan Tự thì không chịu rời đi, cứ cố chấp ở đây, vì vậy chúng tôi đành phải cử người bảo vệ ngôi miếu”, xuống xe, đội trưởng Đoạn thuật lại tình hình với Lâm Chính.
Anh gật đầu. Đám đông cùng đội trưởng Đoạn đi vào trong miếu.
Sau rừng trúc đã được cảnh sát giăng dây, một vị pháp y đang làm việc. Lâm Chính bước tới thì phát hiện có một thi thể đang nằm ở đây.
“Thần y Lâm”, nhân viên pháp vi với hai mắt sáng rực vội la lớn.
“Đây là pháp y giỏi nhất của Giang Thành được chúng tôi mời tới, pháp y Đồng Vũ".
“Chào pháp y”, Lâm Chính đưa tay ra.
“Chào thần y Lâm. Ôi trời ơi là người thật này. Tuyệt quá, tôi là fan của anh đấy, có thể chụp ảnh với tôi không?”, Đồng Vũ vô cùng kích động.
“Để sau đi, chúng ta vào chuyện chính trước thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Người trợ lý đưa găng tay và khẩu trang cho anh. Lâm Chính đeo vào và bước tới.
“Bước đầu giám định cho thấy người này bị cắn chết, cơ thể bị gặm thành ra thế này”, pháp y Đồng lên tiếng.
“Không thể nào? Trên này có thú hoang sao?”, đội trưởng Đoạn chau mày
“Cũng không phải là thú cắn mà theo giám định của tôi là bị người cắn”, pháp y Đồng lấy ra vài tấm hình.
Đám đông nín thở. Đội trưởng Đoạn nhận lấy. Trên thi thể của nạn nhân hiện rõ dấu răng Đó không phải là dấu răng người thì là gì?
“Không thể nào?”
“Lẽ nào ở đây xuất hiện ác ma”.
“Đáng sợ quá”, vài người cảnh sát sợ hãi lầm bầm.
“Sợ gì chứ? Chún ta đông người như vậy lại không đối phó được với một tên hay sao?”, một người cảnh sát lão làng hừ giọng.
“Có lẽ không phải là một, gần đây có tới hơn 20 người mất tích, một ác ma thì sao có thể ăn được nhiều như thế?”, đội trưởng Đoạn trầm giọng: “Tôi nghĩ ít nhất phải có hàng trăm tên”.
Dứt lời, đám đông tưởng đầu mình nổ tung.
Chương 2664: Sự tình cấp bách
Mấy chục thậm chí đến một trăm con quỷ ăn thịt người?
Phim kinh dị cũng không đến mức đó!
Cảnh sát ở đây đều cảm thấy hãi hùng.
Mặc dù trong tay bọn họ có súng, cũng không phải súng giả, nhưng đối mặt với đám biến thái ăn thịt người, trong lòng bọn họ cũng sẽ dâng lên cảm giác sợ hãi trời sinh.
“Sợ cái gì? Có thần y Lâm ở đây, chỉ một đám quỷ ăn thịt người mà thôi, không cần phải sợ!”, đội trưởng Đoàn quát lên.
Mọi người cũng biết thần y Lâm không những có y thuật cao siêu mà võ công cũng rất tốt.
Nghe được lời này, bọn họ mới được an ủi phần nào.
Lâm Chính đi tới kiểm tra sơ qua thi thể.
Mạn Sát Hồng cũng đi tới quan sát, sau đó khẽ nói: “Là đám tinh nhuệ do Đào Thiên Tam nuôi gây ra”.
“Tinh nhuệ?”.
“Phải, không ngờ Đào Thiên Tam lại phái đội quân tinh nhuệ của ông ta tới đây”, Mạn Sát Hồng có vẻ mặt khó coi: “Đội quân của ông ta đều là dùng người sống để luyện. Đội quân này ăn người sống vật sống, luyện công cũng dùng sinh vật sống, thậm chí là người sống làm nguyên liệu, ai cũng hung hãn tột cùng, vô cùng ác độc. Trong bọn họ có rất nhiều người đã mất đi nhân tính, biến thành vũ khí giết người nghe lệnh Đào Thiên Tam! Bọn họ không có tình cảm, không biết sợ hãi, thực lực đương nhiên cũng rất mạnh mẽ. Đào Thiên Tam không đủ thực lực nhưng lại có thể ngồi lên vị trí Ma Quân, thật ra chủ yếu cũng dựa vào đội quân này”.
“Ăn thịt người sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo: “Đám người này đúng là đáng chết!”.
“Thần y Lâm, Đào Thiên Tam điều đội quân này qua đây, xem ra ông ta chuẩn bị san bằng Giang Thành của cậu. Nhưng ông ta đột nhiên lại không tấn công nữa, ngược lại rút lui phòng thủ ở đây, vậy là định làm gì?”.
“Mặc kệ ông ta định làm gì! Nếu đã ra tay ở đây thì tôi sẽ không để bọn họ sống sót trở về".
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy, nghiêng đầu: “Lập tức truy tìm tung tích của bọn họ”.
“Cả ngọn núi toàn là ma khí, muốn tìm không dễ!”, Mạn Sát Hồng nói.
“Yên tâm, không thấy ở đây còn rất nhiều người giúp bà sao?”.
Lâm Chính nói với đội trưởng Đoàn: “Đội trưởng Đoàn, ở đây rừng cây rậm rạp, nếu tìm theo hình thức rải thảm thì quá chậm, tôi đề nghị dùng tới máy bay không người lái, dùng máy ảnh nhiệt độ rà soát đi”.
“Tôi cũng có ý đó, máy bay không người lái đang trên đường đến, rất nhanh là có thể sử dụng”, đội trưởng Đoàn nói.
“Ừm, ngoài ra, tôi hi vọng anh có thể nói người của anh đừng hành động đơn lẻ, cứ đứng canh ở các lối ra vào là được, còn chuyện bắt bớ tôi sẽ ra tay”, Lâm Chính lại nói.
“Vậy sao được? Thần y Lâm, chúng tôi là cảnh sát, sao có thể để anh đi mạo hiểm?”, đội trưởng Đoàn vội nói.
“Đội trưởng Đoàn, qua giám định của tôi, kẻ sát hại những du khách này không phải người bình thường. Kẻ đó có thể có võ thuật cực cao, ở nơi rừng cây sum suê này, dù các anh có cầm súng ống cũng không dễ đối phó với bọn họ. Cho nên tôi đề nghị các anh đừng hành động đơn lẻ, phải thông báo cho cấp trên, xin cho lực lượng vũ trang đặc biệt ra quân, đây đã không còn là chuyện mà cảnh sát các anh có thể đối phó”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Đội trưởng Đoàn nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Thần y Lâm, tôi tin anh, tôi sẽ báo lên cấp trên”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Số lượng đám ma nhân rất nhiều, mà bên anh chỉ có hai người anh và Mạn Sát Hồng, chắc chắn sẽ không giải quyết hết tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo.
Nếu có quân đội vũ trang của Long Quốc hỗ trợ, dù không tham dự trực tiếp, chỉ gián tiếp giúp anh phong tỏa núi cũng được!
Hơn nữa, bây giờ Lâm Chính hoàn toàn có thể dùng thân phận lực lượng vũ trang Long Quốc để động vào đám người Thiên Ma Đạo, chắc chắn bọn họ không phát hiện được.
Chương 2665: Không thể tha thứ
“Xem ra cậu đã có kế hoạch”.
Mạn Sát Hồng cười nói.
“Không có kế hoạch gì cả, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó”, Lâm Chính nhún vai.
Két!
Lúc này, tiếng xe thắng gấp vang lên.
Sau đó thì thấy một chiếc xe lao thẳng vào chùa.
Xe dừng lại, hai người nam nữ đầu tóc rũ rượi chạy tới.
“Đội trưởng Đoàn! Đội trưởng Đoàn! Cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cậu!”.
Hai người giàn giụa nước mắt, chạy tới quỳ xuống, khóc lóc.
Đội trưởng Đoàn sửng sốt, vội vàng dìu hai người dậy.
“Sao hai người lại làm vậy? Vì sao còn chưa xuống núi? Nơi này rất nguy hiểm!”, đội trưởng Đoàn nghiêm túc nói.
“Đội trưởng Đoàn, chúng tôi vốn định xuống núi, nhưng đi nửa đường thì xe tôi bị thủng lốp phải xuống xe thay lốp. Nhưng vừa thay xong lốp dự phòng, con gái chúng tôi ở trên xe lại biến đâu mất không biết, chúng tôi đi tìm quanh rất lâu cũng không thấy tung tích của nó. Đội trưởng Đoàn, cầu xin cậu, cầu xin cậu giúp chúng tôi tìm con gái!”, người phụ nữ quỳ xuống đất khóc lóc, gần như đứt hơi.
Đội trưởng Đoàn sốt ruột, nói: “Mau đi tìm quanh núi, lập tức tìm cho ra cô bé! Nhanh lên!”.
“Vâng!”.
Cảnh sát đứng xung quanh lập tức tản ra.
Ánh mắt Lâm Chính cũng trở nên nghiêm nghị.
“Có lẽ là bị ma nhân bắt đi rồi. Đám ma nhân đó thích nhất là trẻ con, thịt mềm thơm ngon, hơn nữa còn dễ bắt, dùng luyện công cũng rất tốt! Tôi nghĩ con nhỏ đó chắc là tiêu rồi!”, Mạn Sát Hồng thuận miệng nói.
Lâm Chính lạnh lùng liếc bà ta, không nói gì, sau đó đi về phía cặp vợ chồng kia.
“Con gái hai người tên gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Tiết Hiểu Hiểu”, người đàn ông đáp.
“Tôi biết rồi, hai người ở đây đợi tôi. Đội trưởng Đoàn, anh sắp xếp cho bọn họ nhé!”.
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên cao mấy chục trượng, chui vào trong rừng núi.
Đội trưởng Đoàn kinh ngạc không thôi.
Đôi nam nữ kia mới ý thức được gì đó, kinh ngạc la lên: “Người vừa rồi… là thần y Lâm?”.
Mạn Sát Hồng nhìn chằm chằm hướng Lâm Chính rời đi, âm thầm hừ một tiếng, cũng quay người rời đi.
“Ê? Cô gì ơi?”.
Đội trưởng Đoàn vội gọi, nhưng Mạn Sát Hồng hoàn toàn không để ý anh ta, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng.
“Báo cáo với cấp trên, sự tình nghiêm trọng hơn tưởng tượng của chúng ta, nói bọn họ mau chóng tăng thêm chi viện!”, đội trưởng Đoàn nói.
“Vâng, đội trưởng”.
…
Ầm!
Lâm Chính đáp xuống khu rừng rậm rạp.
Ma khí trong khu rừng này rõ ràng còn dày đặc hơn ở bên ngoài nhiều.
Lâm Chính biết ma nhân vẫn vô cùng kiêng dè.
Bởi vì trên núi chỗ nào cũng có cảnh sát, bọn họ không muốn làm lớn chuyện, nếu không, đôi vợ chồng kia cũng không thể nào chạy tới tìm đội trưởng Đoàn mà đã bị bọn họ bắt đi cùng từ lâu.
Đám ma nhân chỉ muốn thuận tiện làm một bữa hoành tráng trong khi đợi mệnh lệnh của Đào Thiên Tam.
Nhưng Lâm Chính không thể tha thứ!
Lần này anh vốn muốn thăm dò tình hình của người Thiên Ma Đạo, nhưng hành vi của bọn họ đã chạm vào giới hạn của anh.
Một ngọn lửa vô danh bị đốt lên trong lòng anh.
“Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành, mau cút ra đây hết đi, đừng có trốn nữa!”.
Lâm Chính bước chân giữa rừng, lớn tiếng quát, đồng thời phóng khí tức ra.
Giọng nói này, khí tức này vừa phóng ra, trong rừng lập tức xao động.
Không lâu sau, vài bóng người lặng lẽ đi ra từ trong bóng tối.
Nhìn lại thì là người Thiên Ma Đạo mặc trang phục đen tuyền, mặt mày dữ tợn.
Bọn họ trừng to đôi mắt đỏ máu, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt ấy giống như đang nhìn con mồi vậy.
Chẳng người nào của Thiên Ma Đạo dám nghi ngờ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả. Nếu không phải sức mạnh của Thiên Ma Đạo hùng hậu, cao thủ đông như Quân Nguyên thì cũng chẳng thể nào chèn ép được Thần Hỏa Tôn Giả. Công Thâu Nhất Nhân khẽ lắc đầu: “Thứ ép ông ta không phải là người…mà là vật”
“Vật gì?”
“Theo như thuộc hạ của tôi báo cáo thì lần này Thần Hỏa Tôn Giả tấn công Thiên Ma Đạo là vì Tịnh Thế Bạch Liên”, Công Thâu Nhất Nhân nói.
“Cái gì?”, Đào Thiên Tam tái mặt, suýt ngã ra ghế.
“Tịnh Thế Bạch Liên? Chuyện…gì vậy?”
“Ông không nhận được tin sao? Tịnh Thế Bạch Liên của ông ta bị ăn cắp. Lần này ông ta tấn công chúng ta là vì cho rằng chúng ta lấy cắp thứ đó. Vật này mạnh thế nào thì ai cũng biết, sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể bỏ qua được? Vì vậy ông ta liều mạng tấn công để lấy lại thứ đó”, Công Thâu Nhất Nhân uống một hớp rượu, nói tiếp.
“Hóa ra là vậy…nhưng tự nhiên tạo sao ông ta lại cho rằng chúng ta ăn trộm Tịnh Thế Bạch Liên? Lẽ nào…có người gắp lửa bỏ tay người?”
“Đương nhiên là có người, tôi đoán đây chính là lòng tốt của thần y Lâm đấy”.
“Thứ chó má ấy”, Đào Thiên Tam tức lắm, thật chỉ muốn lao tới ngay Giang Thành mà lột da cái thằng tiểu tử đó ra.
“Giờ xem ra, Tịnh Thế Bạch Liên chắc chắn nằm trong tay thần y Lâm rồi. Tên này cũng nham hiểm lắm. Cậu ta ăn trộm thứ đó chắc cũng là để đối phó với chúng ta”, đôi mắt Công Thâu Nhất Nhân ánh lên vẻ lấp lánh. Ông ta cười thản nhiên: “Hơn nữa còn có một thông tin quan trọng. Không biết Đào Ma Quân có nắm bắt được không”.
“Thông tin gì cơ?”, Đào Thiên Tam hoang mang.
Đúng là đồ ngốc! Công Thâu Nhất Nhân khẽ chau mày nhưng chỉ nghĩ thầm, sau đó ông ta khẽ nói: “Thần Hỏa Tôn Giả có được Tịnh Thế Bạch Liên bao nhiêu năm như thế, ông ta biết rõ về uy lực của nó hơn bất kỳ ai. Tấn công chúng ta, nếu bị ép thì tại sao chúng ta lại không dùng chính Tịnh Thế Bạch Liên để giết ông ta? Nếu ông ta thật sự cho rằng Tịnh Thế Bạch Liên nằm trong tay chúng ta thì ông ta có dám tấn công Thiên Ma Đạo như vậy không?”
Dứt lời Đào Thiên Tam giật mình: “Lẽ nào…”
“Tôi cho rằng…Tịnh Thế Bạch Liên không sử dụng được. Rất có thể là sớm đã bị hỏng rồi. Tịnh Thế Bạch Liên của lúc này không khác gì một món đồ bỏ đi”.
“Hóa ra là vậy”, Đào Thiên Tam giơ ngón tay cái lên.
“Công Thâu Ma Quân quả nhiên là thông minh tuyệt thế, bái phục”.
Công Thâu Nhất Nhân chỉ liếc nhìn ông ta và điềm đạm nói: “Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả vì một món phế liệu mà tấn công chúng ta thì chứng tỏ Tịnh Thế Bạch Liên vẫn có thể khôi phục được. Vì vậy nếu có cơ hội thì chúng ta cũng không nên bỏ qua”.
“Ý của Công Thâu Ma Quân là…”
“Thần Hỏa Tôn Giả đã từ bỏ việc lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên thì chúng ta sẽ lấy. Giờ tôi chính thức hạ lệnh, lập tức điều binh khiển tướng chuẩn bị tấn công Giang Thành. Lần này việc giết thần y Lâm là thứ yếu, đoạt được Tịnh Thế Bạch Liên mới là quan trọng nhất”.
“Tuân lệnh”.
Công Thâu Nhất Nhân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đào Thiên Tam: “Lần này, tôi và ông sẽ đích thân ra trận, tập hợp toàn bộ lực lượng của hai bên, phải cào bằng Giang Thành, đoạt được Tịnh Thế Bạch Liên về tay. Nếu có được thứ đó thì địa vị của chúng ta ở Thiên Ma Đạo cũng không cần phải bàn cãi nữa”.
Đào Thiên Tham cảm thấy hừng hực lửa: “Như vậy thì chúng ta cũng chẳng phải lo lắng…chẳng còn ai dám chà đạp chúng ta nữa”
“Phú quý có trong hiểm nguy. Lần này, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng ,chiến một trận ra trò”.
“Được”
Chương 2662: Ma nhân trốn trong núi
Đội quân của Thiên Ma Đạo vẫn bị Lâm Chính bắt gọn. Lâm Chính vẫn đang suy nghĩ có nên diệt khẩu hay không. Sau một hồi thảo luận thì anh vẫn quyết định là tập hợp lực lượng để tấn công.
Thế nhưng khi anh định làm vậy thì đội quân của Đào Thiên Tam lại chủ động rút ra khỏi Giang Thành. Điều này khiến Lâm Chính không thể lý giải được.
Anh lập tức cho người theo dõi.Đội quân này không hề quay về Thiên Ma Đạo mà đóng quân bên ngoài Giang Thành.
Lâm Chính thấy vậy thì càng căng thẳng hơn. Nếu như anh cho người đi xử lý thì Giang Thành sẽ trở nên sạch sẽ, nếu anh mặc kệ thì khi đối phương mà muốn tấn công Giang Thành cũng chỉ cần một giờ đồng hồ là có thể quay lại nơi đây.
Vị trí đóng quân của chúng khá nhạy cảm. Không gần cũng không xa.
Nhưng điều khiến Lâm Chính thấy khó hiểu hơn nữa là tại sao bọn chúng không quay về Thiên Ma Đạo.Để làm rõ chuyện này thì Lâm Chính phải đích thân đi một chuyến.
Lần này anh chỉ dẫn theo Mạn Sát Hồng. Là Ma Nữ, bà ta biết rất nhiều về Vệ Hỏa và Cùng Đao.
Hai người lái xe về phía núi. Ngọn núi có tên là núi Vân Đoan, đỉnh núi cao vời vợi. Đây cũng là một địa điểm du lịch, trên núi có một ngôi miếu, tăng nhân lên tới hàng trăm người. Nhưng dù là tăng nhân hay là du khách thì cũng không ngờ lại có một nhóm cả chục nghìn người của Thiên Ma Đạo đang ở đây.
“Hai ngày này sao thế? Tại sao trong núi âm khí nhiều vậy?”
“Đúng vậy, rõ ràng là có nắng mà sao tôi cứ cảm thấy lành lạnh”.
"Tôi cũng có cảm giác đó, giống như có ai đang nhìn chăm chăm chúng ta từ trong bóng tối vậy”...
Xe núi tới chân núi thì bị tắc đường. Lâm Chính kéo cửa sổ, nhìn vài người du khách đeo ba lô đang đi xuống núi, họ đang lầm bầm gì đó. Anh chau mày.
“Ma khí vốn là âm, trốn ở đây nhiều như vậy thì đương nhiên nhiệt độ sẽ giảm xuống rồi”, Mạn Sát Hồng ngồi ở tay lái phụ mỉm cười.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này có vài cảnh sát đang kiểm tra giấy tờ ở phía trước. Lâm Chính vô thức liếc nhìn thì thấy mấy người này có dáng vẻ sợ hãi và căng thẳng.Sau khi kiểm tra xong, họ cũng không cho xe lên núi mà bắt những người khác rời khỏi đây. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.
“Có gì đó không ổn”, Mạn Sát Hồng cũng nhận ra bèn ngồi ngay ngắn. Cảnh sát nhanh chóng bước tới chiếc xe của Lâm Chính.
“Chào anh, mời anh cho xem giấy tờ”, người này gõ cửa sổ.
Lâm Chính đưa bằng lái ra. Người cảnh sát giật mình và kêu lên: “Thần…y Lâm”.
“Anh cảnh sát, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Thần y Lâm, chắc anh không biết, hai ngày nay có rất nhiều du khách và cả tăng nhân đột nhiên biến mất. Chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên tới điều tra đồng thời tiến hành phong tỏa. Nếu như anh không có chuyện gì gấp thì mau rời khỏi đây đi”.
“Mất tích sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn là bị đám ma nhân bắt ăn thịt rồi”, Mạn Sát Hồng khẽ nói.
Lâm Chính chau mày, sau đó mỉm cười: “Anh cảnh sát, tôi tinh thông y thuật, để tôi lại giúp các anh được không?”
Chương 2663: Điều tra
Nghe Lâm Chính nói vậy, hai mắt người cảnh sát sáng rực nhưng anh ta không dám đồng ý ngay, chỉ cười nói: "Nếu thần y Lâm đồng ý giúp đỡ thì đương nhiên sự việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có điều tôi không quyết được. Thần y Lâm đợi một chút tôi đi báo với cấp trên”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu. Người cảnh sát lập tức chạy đi. Một lúc sau, thêm vài người cảnh sát nữa chạy tới.
Đi đầu là một người có đeo quân hàm trên vai.
“Chào thần y Lâm. Tôi là đội trưởng cảnh sát Nam Thành, tên là Đoạn Nam Khôn”, người này mỉm cười đưa tay ra.
Lâm Chính xuống xe và bắt tay. Đối phương trông khá chính trực, để râu trông cũng chín chắn.
“Đội trưởng Đoạn, chào anh”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm đích thân tới đây thì coi như là chúng tôi được gặp may. Vừa hay chúng tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, mong thần y Lâm có thể giúp giám định xem thế nào”, Đoạn Nam Khôn vội nói.
“Ồ, đưa tôi tới đó xem”.
“Anh đi theo xe chúng tôi nhé", đội trưởng Đoạn gật đầu, lập tức ngồi lên xe dẫn đường.
Đám đông di chuyển. Xe chạy dọc theo đường núi, nhanh chóng tới trước Vân Đoan Tự.
“Thực ra chuyện này nghiêm trọng hơn những gì chúng tôi tưởng tượng. Chỉ mới có vài ngày mà đã có hơn 20 người mất tích rồi”.
“Ở đây đã được liệt vào vùng nguy hiểm. Chúng tôi đã phong tỏa ngọn núi đồng thời giải tán đám đông, thế nhưng các tăng nhân của Vân Đoan Tự thì không chịu rời đi, cứ cố chấp ở đây, vì vậy chúng tôi đành phải cử người bảo vệ ngôi miếu”, xuống xe, đội trưởng Đoạn thuật lại tình hình với Lâm Chính.
Anh gật đầu. Đám đông cùng đội trưởng Đoạn đi vào trong miếu.
Sau rừng trúc đã được cảnh sát giăng dây, một vị pháp y đang làm việc. Lâm Chính bước tới thì phát hiện có một thi thể đang nằm ở đây.
“Thần y Lâm”, nhân viên pháp vi với hai mắt sáng rực vội la lớn.
“Đây là pháp y giỏi nhất của Giang Thành được chúng tôi mời tới, pháp y Đồng Vũ".
“Chào pháp y”, Lâm Chính đưa tay ra.
“Chào thần y Lâm. Ôi trời ơi là người thật này. Tuyệt quá, tôi là fan của anh đấy, có thể chụp ảnh với tôi không?”, Đồng Vũ vô cùng kích động.
“Để sau đi, chúng ta vào chuyện chính trước thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Người trợ lý đưa găng tay và khẩu trang cho anh. Lâm Chính đeo vào và bước tới.
“Bước đầu giám định cho thấy người này bị cắn chết, cơ thể bị gặm thành ra thế này”, pháp y Đồng lên tiếng.
“Không thể nào? Trên này có thú hoang sao?”, đội trưởng Đoạn chau mày
“Cũng không phải là thú cắn mà theo giám định của tôi là bị người cắn”, pháp y Đồng lấy ra vài tấm hình.
Đám đông nín thở. Đội trưởng Đoạn nhận lấy. Trên thi thể của nạn nhân hiện rõ dấu răng Đó không phải là dấu răng người thì là gì?
“Không thể nào?”
“Lẽ nào ở đây xuất hiện ác ma”.
“Đáng sợ quá”, vài người cảnh sát sợ hãi lầm bầm.
“Sợ gì chứ? Chún ta đông người như vậy lại không đối phó được với một tên hay sao?”, một người cảnh sát lão làng hừ giọng.
“Có lẽ không phải là một, gần đây có tới hơn 20 người mất tích, một ác ma thì sao có thể ăn được nhiều như thế?”, đội trưởng Đoạn trầm giọng: “Tôi nghĩ ít nhất phải có hàng trăm tên”.
Dứt lời, đám đông tưởng đầu mình nổ tung.
Chương 2664: Sự tình cấp bách
Mấy chục thậm chí đến một trăm con quỷ ăn thịt người?
Phim kinh dị cũng không đến mức đó!
Cảnh sát ở đây đều cảm thấy hãi hùng.
Mặc dù trong tay bọn họ có súng, cũng không phải súng giả, nhưng đối mặt với đám biến thái ăn thịt người, trong lòng bọn họ cũng sẽ dâng lên cảm giác sợ hãi trời sinh.
“Sợ cái gì? Có thần y Lâm ở đây, chỉ một đám quỷ ăn thịt người mà thôi, không cần phải sợ!”, đội trưởng Đoàn quát lên.
Mọi người cũng biết thần y Lâm không những có y thuật cao siêu mà võ công cũng rất tốt.
Nghe được lời này, bọn họ mới được an ủi phần nào.
Lâm Chính đi tới kiểm tra sơ qua thi thể.
Mạn Sát Hồng cũng đi tới quan sát, sau đó khẽ nói: “Là đám tinh nhuệ do Đào Thiên Tam nuôi gây ra”.
“Tinh nhuệ?”.
“Phải, không ngờ Đào Thiên Tam lại phái đội quân tinh nhuệ của ông ta tới đây”, Mạn Sát Hồng có vẻ mặt khó coi: “Đội quân của ông ta đều là dùng người sống để luyện. Đội quân này ăn người sống vật sống, luyện công cũng dùng sinh vật sống, thậm chí là người sống làm nguyên liệu, ai cũng hung hãn tột cùng, vô cùng ác độc. Trong bọn họ có rất nhiều người đã mất đi nhân tính, biến thành vũ khí giết người nghe lệnh Đào Thiên Tam! Bọn họ không có tình cảm, không biết sợ hãi, thực lực đương nhiên cũng rất mạnh mẽ. Đào Thiên Tam không đủ thực lực nhưng lại có thể ngồi lên vị trí Ma Quân, thật ra chủ yếu cũng dựa vào đội quân này”.
“Ăn thịt người sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo: “Đám người này đúng là đáng chết!”.
“Thần y Lâm, Đào Thiên Tam điều đội quân này qua đây, xem ra ông ta chuẩn bị san bằng Giang Thành của cậu. Nhưng ông ta đột nhiên lại không tấn công nữa, ngược lại rút lui phòng thủ ở đây, vậy là định làm gì?”.
“Mặc kệ ông ta định làm gì! Nếu đã ra tay ở đây thì tôi sẽ không để bọn họ sống sót trở về".
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy, nghiêng đầu: “Lập tức truy tìm tung tích của bọn họ”.
“Cả ngọn núi toàn là ma khí, muốn tìm không dễ!”, Mạn Sát Hồng nói.
“Yên tâm, không thấy ở đây còn rất nhiều người giúp bà sao?”.
Lâm Chính nói với đội trưởng Đoàn: “Đội trưởng Đoàn, ở đây rừng cây rậm rạp, nếu tìm theo hình thức rải thảm thì quá chậm, tôi đề nghị dùng tới máy bay không người lái, dùng máy ảnh nhiệt độ rà soát đi”.
“Tôi cũng có ý đó, máy bay không người lái đang trên đường đến, rất nhanh là có thể sử dụng”, đội trưởng Đoàn nói.
“Ừm, ngoài ra, tôi hi vọng anh có thể nói người của anh đừng hành động đơn lẻ, cứ đứng canh ở các lối ra vào là được, còn chuyện bắt bớ tôi sẽ ra tay”, Lâm Chính lại nói.
“Vậy sao được? Thần y Lâm, chúng tôi là cảnh sát, sao có thể để anh đi mạo hiểm?”, đội trưởng Đoàn vội nói.
“Đội trưởng Đoàn, qua giám định của tôi, kẻ sát hại những du khách này không phải người bình thường. Kẻ đó có thể có võ thuật cực cao, ở nơi rừng cây sum suê này, dù các anh có cầm súng ống cũng không dễ đối phó với bọn họ. Cho nên tôi đề nghị các anh đừng hành động đơn lẻ, phải thông báo cho cấp trên, xin cho lực lượng vũ trang đặc biệt ra quân, đây đã không còn là chuyện mà cảnh sát các anh có thể đối phó”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Đội trưởng Đoàn nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Thần y Lâm, tôi tin anh, tôi sẽ báo lên cấp trên”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Số lượng đám ma nhân rất nhiều, mà bên anh chỉ có hai người anh và Mạn Sát Hồng, chắc chắn sẽ không giải quyết hết tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo.
Nếu có quân đội vũ trang của Long Quốc hỗ trợ, dù không tham dự trực tiếp, chỉ gián tiếp giúp anh phong tỏa núi cũng được!
Hơn nữa, bây giờ Lâm Chính hoàn toàn có thể dùng thân phận lực lượng vũ trang Long Quốc để động vào đám người Thiên Ma Đạo, chắc chắn bọn họ không phát hiện được.
Chương 2665: Không thể tha thứ
“Xem ra cậu đã có kế hoạch”.
Mạn Sát Hồng cười nói.
“Không có kế hoạch gì cả, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó”, Lâm Chính nhún vai.
Két!
Lúc này, tiếng xe thắng gấp vang lên.
Sau đó thì thấy một chiếc xe lao thẳng vào chùa.
Xe dừng lại, hai người nam nữ đầu tóc rũ rượi chạy tới.
“Đội trưởng Đoàn! Đội trưởng Đoàn! Cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cậu!”.
Hai người giàn giụa nước mắt, chạy tới quỳ xuống, khóc lóc.
Đội trưởng Đoàn sửng sốt, vội vàng dìu hai người dậy.
“Sao hai người lại làm vậy? Vì sao còn chưa xuống núi? Nơi này rất nguy hiểm!”, đội trưởng Đoàn nghiêm túc nói.
“Đội trưởng Đoàn, chúng tôi vốn định xuống núi, nhưng đi nửa đường thì xe tôi bị thủng lốp phải xuống xe thay lốp. Nhưng vừa thay xong lốp dự phòng, con gái chúng tôi ở trên xe lại biến đâu mất không biết, chúng tôi đi tìm quanh rất lâu cũng không thấy tung tích của nó. Đội trưởng Đoàn, cầu xin cậu, cầu xin cậu giúp chúng tôi tìm con gái!”, người phụ nữ quỳ xuống đất khóc lóc, gần như đứt hơi.
Đội trưởng Đoàn sốt ruột, nói: “Mau đi tìm quanh núi, lập tức tìm cho ra cô bé! Nhanh lên!”.
“Vâng!”.
Cảnh sát đứng xung quanh lập tức tản ra.
Ánh mắt Lâm Chính cũng trở nên nghiêm nghị.
“Có lẽ là bị ma nhân bắt đi rồi. Đám ma nhân đó thích nhất là trẻ con, thịt mềm thơm ngon, hơn nữa còn dễ bắt, dùng luyện công cũng rất tốt! Tôi nghĩ con nhỏ đó chắc là tiêu rồi!”, Mạn Sát Hồng thuận miệng nói.
Lâm Chính lạnh lùng liếc bà ta, không nói gì, sau đó đi về phía cặp vợ chồng kia.
“Con gái hai người tên gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Tiết Hiểu Hiểu”, người đàn ông đáp.
“Tôi biết rồi, hai người ở đây đợi tôi. Đội trưởng Đoàn, anh sắp xếp cho bọn họ nhé!”.
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên cao mấy chục trượng, chui vào trong rừng núi.
Đội trưởng Đoàn kinh ngạc không thôi.
Đôi nam nữ kia mới ý thức được gì đó, kinh ngạc la lên: “Người vừa rồi… là thần y Lâm?”.
Mạn Sát Hồng nhìn chằm chằm hướng Lâm Chính rời đi, âm thầm hừ một tiếng, cũng quay người rời đi.
“Ê? Cô gì ơi?”.
Đội trưởng Đoàn vội gọi, nhưng Mạn Sát Hồng hoàn toàn không để ý anh ta, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng.
“Báo cáo với cấp trên, sự tình nghiêm trọng hơn tưởng tượng của chúng ta, nói bọn họ mau chóng tăng thêm chi viện!”, đội trưởng Đoàn nói.
“Vâng, đội trưởng”.
…
Ầm!
Lâm Chính đáp xuống khu rừng rậm rạp.
Ma khí trong khu rừng này rõ ràng còn dày đặc hơn ở bên ngoài nhiều.
Lâm Chính biết ma nhân vẫn vô cùng kiêng dè.
Bởi vì trên núi chỗ nào cũng có cảnh sát, bọn họ không muốn làm lớn chuyện, nếu không, đôi vợ chồng kia cũng không thể nào chạy tới tìm đội trưởng Đoàn mà đã bị bọn họ bắt đi cùng từ lâu.
Đám ma nhân chỉ muốn thuận tiện làm một bữa hoành tráng trong khi đợi mệnh lệnh của Đào Thiên Tam.
Nhưng Lâm Chính không thể tha thứ!
Lần này anh vốn muốn thăm dò tình hình của người Thiên Ma Đạo, nhưng hành vi của bọn họ đã chạm vào giới hạn của anh.
Một ngọn lửa vô danh bị đốt lên trong lòng anh.
“Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành, mau cút ra đây hết đi, đừng có trốn nữa!”.
Lâm Chính bước chân giữa rừng, lớn tiếng quát, đồng thời phóng khí tức ra.
Giọng nói này, khí tức này vừa phóng ra, trong rừng lập tức xao động.
Không lâu sau, vài bóng người lặng lẽ đi ra từ trong bóng tối.
Nhìn lại thì là người Thiên Ma Đạo mặc trang phục đen tuyền, mặt mày dữ tợn.
Bọn họ trừng to đôi mắt đỏ máu, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt ấy giống như đang nhìn con mồi vậy.
Bình luận facebook