-
Chương 2516-2520
Chương 2516: Ai giết con trai tôi?
Tô Nhu không sao, Lâm Chính như trút được gánh nặng. Lúc này, Thái Thương Long và Cực Lạc Kiếm Quân cũng đã có mặt.
Thấy Lâm Chính vội vàng chạy tới cứu Tô Nhu, ông ta hừ giọng: “Vì một người con gái mà hoảng loạn như thế, nhóc, xem ra cảnh giới của cậu cũng không hề cao nhỉ”.
“Nhân sinh quan của tôi và ông không giống nhau. Tôi trân quý những người bên cạnh mình. Còn ông thì không, vì vậy cuộc đời ông chỉ toàn sự tiếc nuối”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Cậu…”, Cực Lạc Kiếm Quân định phát tiết nhưng khựng lại. Vì dù sao thì Lâm Chính cũng nói đúng. Đây chính là nỗi đau cả đời này của ông ta.
Lúc này, vài chiếc xe lái tới. Đi đầu là Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên bước xuống, thấy Lâm Chính thì ông ta mừng lắm.
“Mọi người vẫn ổn chứ”, Lâm Chính vội hỏi.
“Chúng tôi không sao nhưng các anh em vẫn đang chiến đấu, hơn nữa trang viên…hình như cũng bị tiêu hủy rồi”, Từ Thiên do dự rồi lên tiếng.
“Cái gì? Trang viên bị tiêu hủy rồi sao?”, Lâm Chính khẽ tái mặt.
“Bạch Họa Thủy đâu. Bọn họ thế nào rồi?”
“Chủ tịch Lâm, tôi cũng không rõ. Cậu bảo chúng tôi đi tìm cô Tô nên chúng tôi không dám chậm trễ, bèn đưa người rời đi. Mấy người Cung Hỉ Vân có lẽ đang canh chừng mật thất”, Từ Thiên nói.
“Cửa của mật thất được làm từ chất liệu đặc biệt, có lẽ là cầm cự được một lúc. Chúng ta nhanh chóng đi cứu viện thôi”, Lâm Chính hô lên.
“Vâng”, Từ Thiên đáp lại.
“Tô Nhu cùng với bố mẹ lên xe trước đi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Chúng ta đi đâu? Ngoài ra chuyện này là thế nào vậy? Tại sao những người đó lại muốn giết chúng tôi? Đã xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Nhu vội hỏi. Cô không thể nào chấp nhận được hiện thực.
“Tô Nhu, cô lên xe trước, tôi sẽ từ từ giải thích cho cô”, Lâm Chính nói. Tô Nhu nín thở nhưng vẫn cố gắng giữ sự mạnh mẽ và đưa bố mẹ lên xe.
Nhưng đúng lúc này. Vụt….vụt…Vô số các bóng đen từ đâu lao tới, vây kín xe của Từ Thiên. Sát khí hừng hực bủa vây.
“Bọn họ tới rồi”, Từ Thiên trầm giọng.
“Kệ họ, cứ thế lái xe đi tới trang viên”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nhưng…chủ tịch Lâm…”
“Cứ lái xe là được”, Lâm Chính gằn giọng, ngắt lời của Từ Thiên. Từ Thiên hoảng hốt, nhưng vẫn làm theo. Ông ta lao thẳng vào đối phương.
Người của Thiên Ma Đạo sao có thể bỏ qua. Họ lập tức chém tới.
Đúng lúc này...Một đường kiếm lóe sáng. Bốn người của Thiên Ma Đạo lập tức nổ tung, chết ngay tại chỗ. Những kẻ khác tái mặt, đồng loạt nhìn về phía đường kiếm.
Đó là Cực Lạc Kiếm Quân. Ông ta nhìn chăm chăm bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Nói cho tôi biết, là ai giết chết con trai tôi?”
Người của Thiên Ma Đạo nhìn nhau. Rõ ràng là họ không hiểu ông ta đang nói gì. Thế nhưng họ có thể cảm nhận được, khí tức của người đàn ông này vô cùng đáng sợ, rõ ràng là mạnh hơn bọn họ rất nhiều...
“Giết ...”, người của Thiên Ma Đạo không hề sợ hãi, chỉ đồng loạt chém về phía Cực Lạc Kiếm Quân.
“Đồ mèo mả gà đồng”, Cực Lạc Kiếm Quân tức giận, gầm lên. Sát khí phóng ra bốn phía.
Trong nháy mắt...Vụt vụt...Toàn bộ người của Thiên Ma Đạo đều bị phanh thây.
Không ai đỡ được.
Chương 2517: Làn gió quỷ dị
Mật thất dưới tầng hầm của trang viên.
Mọi người cố gắng giữ cửa, ai nấy đều dùng hết sức lực.
Nhưng… không có tác dụng gì.
Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân gần như đều bị chấn động đến mức nôn ra máu, khó mà chặn được cửa lớn.
Viêm Hận cũng như vậy.
Thực lực của đối phương quá mạnh, ngay cả hắn cũng không chống đỡ nổi.
Lúc này cánh cửa kia đã hoàn toàn biến dạng.
Nếu không phải đích thân nhìn thấy, Cung Hỉ Vân không dám tin.
Cánh cửa ngay cả bom đạn cũng không đánh nát được, thế mà lại bị bọn họ dùng tay không đánh nát…
Đáng sợ đến thế nào?
Ầm!
Tiếng nổ lớn lại vang lên.
Viêm Hận canh giữ ở cửa đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, tông vào vách tường ở phía sau, sau đó lăn một vòng trên đất, khóe miệng tràn máu.
“Hả?”.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, quay đầu nhìn, lại thấy cánh cửa dày nặng xuất hiện một dấu tay lồi lên.
“Không thể nào! Không thể nào!”.
“Rốt cuộc đây là đám quái vật gì vậy?”.
Cô ta lẩm bẩm, đầu óc đã trống rỗng.
“Từ bỏ đi, vô dụng thôi, thực lực của Thiên Ma Đạo không phải tôi và cô có thể tưởng tượng. Cô Cung, nếu các cô còn có đường nào khác có thể chạy thì mau chóng dẫn người chạy trốn đi! Tiếp tục ở lại đây chỉ có con đường chết!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu nói.
“Nơi này không có đường nào khác! Chỉ có con đường này thông ra bên ngoài…”.
Cung Hỉ Vân có vẻ mặt rất khó coi.
Cô ta cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng bị công phá.
Cô ta đã hiểu sơ về thực lực của đối phương, đến mức này rồi hình như đã không còn đường nào để đi.
Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng cảm khái, bà ta không ngờ mình lại có kết cục như vậy.
“Chuyện đời đúng là khó đoán, bỏ đi, bỏ đi, cứ kết thúc như vậy đi!”.
Bà ta ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, yên lặng đợi cái chết giáng xuống.
Cửa đã bị phá đến mức hoàn toàn biến dạng.
Mọi người thậm chí có thể thông qua kẽ hở nhìn thấy những con mắt đỏ máu dữ tợn đáng sợ ở phía bên kia cánh cửa.
Bọn họ đang nhìn vào trong này.
Cung Hỉ Vân không biết võ công, chỉ có thể lấy súng bắn vào khe hở.
Pằng pằng pằng…
Họng súng phun ra lửa.
Nhưng bọn họ mình đồng da sắt, sao lại sợ đạn được?
Dù cô ta đã bắn hết hộp đạn cũng không thấy bọn họ ngã xuống người nào.
Sắc mặt Cung Hỉ Vân trắng bệch, sợ đến mức cả người không còn sức lực.
Ầm!
Cuối cùng, theo tiếng nổ kịch liệt vang lên, cửa lớn bị tông mở.
Người còn chặn cửa ở phía sau đều bị đánh bay ra xa, ai nấy phun ra máu, lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại vội vàng lùi về sau, sợ hãi nhìn người của Thiên Ma Đạo chen chúc ùa vào.
Nhiệt độ của cả căn hầm giảm xuống, sát khí đáng sợ tràn ngập trong căn phòng.
Bọn họ run lẩy bẩy, bàng hoàng bất lực nhìn những người đó.
“Giết!”.
Người của Thiên Ma Đạo không hề khách sáo, lập tức quát lên, cầm kiếm xông tới.
Bọn họ kinh hãi, lúc này đã cùng đường, chỉ đành liều mạng chiến đấu.
Nhưng làm sao bọn họ có thể là đối thủ của người Thiên Ma Đạo?
Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân vừa đối đầu trực diện với người của Thiên Ma Đạo đã bị người của Thiên Ma Đạo chém tan xác, bị kiếm sắc bén chém thành mấy đoạn.
Máu nhuộm đỏ đám người khủng khiếp mặc áo choàng màu đen.
Bọn họ càng thêm yêu dị đáng sợ.
“Giết!”.
Sau khi giết chết thuộc hạ của Cung Hỉ Vân, người của Thiên Ma Đạo không dừng lại, khẽ quát một tiếng. Tất cả chạy ào về phía đám người Cung Hỉ Vân và Viêm Hận.
Bạch Họa Thủy không biểu lộ cảm xúc nhìn một người của Thiên Ma Đạo chạy về phía mình, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn, vô cùng thản nhiên đối mặt.
Đến lúc này, bà ta đã không mong cầu được sống nữa.
Vù!
Người của Thiên Ma Đạo đó nâng lưỡi đao màu đỏ máu trong tay lên, hung ác chém về phía Bạch Họa Thủy.
Hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.
Không hề do dự!
Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết ập tới.
Dường như bà ta đã cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thanh đao đó…
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Vù…
Một luồng gió mạnh đột nhiên thổi tới.
Sau đó, tất cả người của Thiên Ma Đạo đứng sững tại chỗ.
Lưỡi đao màu đỏ máu chém về phía Bạch Họa Thủy cũng dừng ở trên đỉnh đầu bà ta không tới nửa tấc…
Bạch Họa Thủy sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đây là… chuyện gì vậy?”.
Chương 2518: Sống không bằng chết
Không chỉ Bạch Họa Thủy, Cung Hỉ Vân cũng vô cùng khó hiểu.
Những người của Thiên Ma Đạo ở trước mặt đều đứng sững tại chỗ, giữ tư thế vung đao chém, không thể động đậy thêm được nữa.
Dường như là… bị người khác điểm huyệt!
“Đây là… Chẳng lẽ…”.
Bạch Họa Thủy đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa có một nhóm người bước vào.
Cung Hỉ Vân nhìn thấy thì lập tức tuôn trào nước mắt, chạy tới ôm chặt người dẫn đầu, bật khóc.
“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hu hu hu…”.
Cô ta mất kiểm soát cảm xúc, khóc đến mức không biết trời đất gì.
“Không sao rồi, không sao rồi”.
Lâm Chính cười chua chát, lặng lẽ an ủi.
“Thần y Lâm, là cậu làm sao?”.
Bạch Họa Thủy đứng dậy, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Tôi dùng châm bạc phong tỏa huyệt vị của bọn họ, xem ra bọn họ cũng còn là người, không phải yêu ma quỷ quái gì cả”.
Lâm Chính đi tới, lạnh lùng nói.
Tô Nhu và vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng đã đến.
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, ba người chống tường nôn mửa.
Lâm Chính quay đầu nhìn lướt qua, lên tiếng: “Lập tức xử lý hiện trường, quét dọn sạch sẽ”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Từ Thiên nhanh chóng sắp xếp người thực hiện.
“Dọn ra hai phòng trống để v… để cô Tô Nhu và người nhà nghỉ ngơi”.
“Vâng”.
“Cô Tô Nhu, mọi người hoảng sợ rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ sắp xếp người xử lý vết thương cho mọi người. Bên ngoài rất loạn, mọi người tạm thời ở lại đây đi!”, Lâm Chính cười nói.
“Cảm… Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm…”.
Tô Nhu gật đầu, đột nhiên cô như nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Chủ tịch Lâm, anh có thể giúp tôi một chuyện nữa không?”.
“Có chuyện gì cô cứ nói”.
“Là thế này, lúc trước tôi nhận được điện thoại của chồng tôi, anh ấy nói tôi phải lập tức rời khỏi chỗ ở, muốn tôi liên lạc với một người tên Trương Thất Dạ. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng biết chuyện này, có thể anh ấy đang gặp nguy hiểm, anh có thể… giúp tôi đi tìm anh ấy được không?”, Tô Nhu vô cùng sốt ruột.
Lâm Chính sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Cô Tô Nhu yên tâm, hiện nay chồng cô rất an toàn, tôi đã sai người tìm được anh ta, đồng thời sắp xếp ổn thỏa rồi!”.
“Thật sao?”, Tô Nhu vô cùng kích động, vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Cảm ơn anh!”.
“Không cần khách sáo”.
Lâm Chính cười nói.
Mấy người Tô Nhu về phòng nghỉ ngơi, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.
Anh chậm rãi quay người lại, nhìn người của Thiên Ma Đạo, không có biểu cảm gì.
Trong đồng tử của anh toàn là sát khí.
Sự dữ tợn đó khiến những người của Thiên Ma Đạo bị điểm huyệt tại chỗ đều cảm thấy sợ hãi.
Những người của Thiên Ma Đạo không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay bọn họ phát hiện sâu trong nội tâm mình lại có chút sợ hãi…
Đây là cảm giác từ đâu xuất hiện?
Lâm Chính phất tay.
Tất cả mọi người đứng tới phía sau anh.
Từ Thiên đóng cánh cửa thông đến phòng ở lại, đồng thời phái người đứng canh giữ ở lối ra vào.
Bạch Họa Thủy thấy vậy, đầu óc mờ mịt: “Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”.
“Hỏi chút chuyện”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nghe đây, bây giờ tôi sẽ giải huyệt cho các người! Tôi hỏi các người một số vấn đề, tôi khuyên các người tốt nhất hãy trả lời thành thật. Đây là cơ hội tôi cho các người, hi vọng các người có thể trân trọng! Nếu không, hậu quả các người sẽ không muốn nhìn thấy đâu!”.
Nói xong, Lâm Chính vung tay chộp vào không trung.
Vù vù vù…
Tất cả châm bạc giống như là bị một cánh tay to lớn vô hình nắm giữ, đồng loạt bay trở về trong tay Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Đừng!”.
Bạch Họa Thủy vội hô lên.
Nhưng… không còn kịp nữa.
Người của Thiên Ma Đạo thoát khỏi ràng buộc giống như hổ xổng chuồng, đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Chính.
Trong mắt những người đó lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn mà phẫn nộ.
Chưa bao giờ có ai dám đối xử với bọn họ như vậy.
Cũng chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy!
Trong mắt bọn họ, những người trước mặt yếu ớt và đáng thương như những con lợn con chó, muốn giết là giết.
Từ lúc nào… một đám chó lợn lại có thể giẫm lên đầu bọn họ?
Giết!
Nhất định phải giết!
Giết đến mức bọn họ kinh hồn táng đảm, sợ hãi biến sắc mới được!
Tất cả đám người của Thiên Ma Đạo đều nghĩ như vậy.
Nhưng ngay khi bọn họ đến gần.
Ầm ầm ầm ầm…
Người của Thiên Ma Đạo ở phía trước nhất đột nhiên nổ tung cả người, lập tức biến thành thịt vụn văng tung tóe.
Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều biến sắc.
“Đến gần thêm nữa, chết!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Có người không phục, lại cất bước, vẫn còn muốn đến gần.
Vèo!
Lại một cây châm bạc đâm lên người kẻ đó.
“A! A! A!”.
Người đó lập tức hét lên thảm thiết, sau đó cả người tan chảy, lại hòa tan thành máu từng chút một, chết rất thê thảm.
Tất cả mọi người nhìn mà kinh hãi.
“Nếu còn có ai đến gần, sống không bằng chết! Tôi không nói lần thứ ba đâu”, Lâm Chính lại quát lên.
Lời này đã đánh vào tim những người của Thiên Ma Đạo ở đây.
Chương 2519: Sợ đến ngây người
Chết không hề đáng sợ!
Người của Thiên Ma Đạo không có mấy ai thực sự sợ chết.
Dù sao bọn họ cũng đi theo con đường giết chóc này.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không sợ gì.
Sống không bằng chết chính là điều mà bọn họ sợ nhất.
Quả nhiên, rất nhiều người của Thiên Ma Đạo trở nên do dự.
Người trước mặt này có thực lực rất mạnh, bọn họ cảm nhận được, nếu còn xông lên thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Nhưng bọn họ là người Thiên Ma Đạo, sao có thể bị vài ba lời nói của đối phương làm cho sợ hãi chứ?
Do dự một lúc lâu, rất nhiều người đều không dám hành động khinh suất, nhưng vẫn có những người không sợ chết bắt đầu rục rịch.
Lâm Chính vẫn không chút khách sáo, giơ tay vung mấy châm ra.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc lại đâm vào người người kia.
Người kia lập tức ngã khuỵu xuống đất, điên cuồng lăn lộn, hai tay cào cấu khắp người.
“A! A! A!”.
Hắn gào rú thảm thiết, quần áo bị cào rách, da thịt cả người bị gãi máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn có vẻ rất đau khổ.
Người của Thiên Ma Đạo nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, da đầu tê dại.
Đám người Bạch Họa Thủy cũng ngây người ra.
Không ai biết rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, phải chịu nỗi đau đớn như thế nào, nhưng cảnh tượng thê thảm này đủ để khiến bọn họ kinh hồn táng đảm…
"Xin hãy tha mạng! Xin hãy tha mạng!".
Cuối cùng, người kia của Thiên Ma Đạo cũng không chịu nổi nữa, lồm cồm bò dậy, điên cuồng dập đầu với Lâm Chính.
Bốp bốp bốp...
Mặt sàn cũng bị hắn dập phát ra tiếng bôm bốp, vỡ đầu chảy máu nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, lại phất tay lên.
Vèo vèo vèo.
Những cây châm bạc đâm trên người hắn được thu lại.
Người kia rùng mình một cái, sau đó ngã lăn ra đất bất động, không rõ sống chết ra sao.
Mọi người ngây ra nhìn, ai nấy kinh hoàng tột độ.
"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế rồi chứ?", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Người của Thiên Ma Đạo đưa mắt nhìn nhau, sau đó người đứng đầu tiên lạnh lùng quát hỏi: "Anh muốn hỏi cái gì?".
"Ai phái các anh tới?", Lâm Chính nói.
"Chuyện này chúng tôi không thể nói được".
"Các anh không có quyền chọn, hoặc là nói, hoặc là tôi sẽ cho các anh nếm thử mùi vị mà người ban nãy phải chịu đựng", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cậu tưởng chúng tôi sẽ bị cậu khuất phục sao? Người của Thiên Ma Đạo kiêu ngạo sẽ không sợ bất cứ sự tồn tại nào, cũng không sợ chết! Người chết thì không thể nếm trải mùi vị đó được!".
Người kia lạnh lùng hừ một tiếng, biết mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, liền giơ đao trong tay lên, nắm chặt chuôi đao rồi đâm thẳng vào tim.
Phập!
Lưỡi đao đỏ xuyên qua tim, miệng hắn phun ra rất nhiều máu tươi.
Đối mặt với sự mạnh mẽ của Lâm Chính, hắn đã lựa chọn tự sát.
"Mạnh tay đấy!".
Viêm Hận hít vào khí lạnh, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.
Chắc chắn Thiên Ma Đạo sẽ gây uy hiếp cho đại hội, đại hội phải đề phòng.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Nhưng Lâm Chính lại hừ lạnh.
"Anh tưởng tự sát là xong sao? Trước mặt tôi, ngay cả quyền tự sát các anh cũng không có".
Lâm Chính lạnh lùng nói rồi giơ tay lên, ném ra mười mấy cây châm bạc, đâm mạnh vào người kia của Thiên Ma Đạo với tốc độ nhanh như chớp.
Nhất thời, đôi mắt ảm đạm của hắn lại sáng lên.
Vẻ mặt hắn đầy đau đớn, mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, sức lực vốn đã tiêu tán lại khôi phục, nhưng điều khiến hắn không thể chịu nổi lại là nỗi đau đớn đến từ tim.
Dù sao lúc này cũng có một thanh đao đang cắm ở tim hắn.
Lâm Chính đứng thẳng người dậy, đi về phía người của Thiên Ma Đạo kia.
Những người còn lại của Thiên Ma Đạo đều nín thở, vốn định đi tới ngăn cản, nhưng Lâm Chính lại lật bàn tay.
Ầm!
Một luồng khí thế kinh người giáng từ trên trời xuống, đè trên đỉnh đầu những người này.
Bọn họ lập tức không thể động đậy, tất cả đều bị khí thế trấn áp.
Ai nấy mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Lâm Chính đi tới trước mặt người kia, sau đó giơ tay lên, ấn vào cánh tay hắn, khẽ kéo.
Phựt!
Một cánh tay bị kéo đứt.
"Ư..."
Người kia đau đến mức lùi lại liên tục, sắc mặt trắng bệch.
"Anh yên tâm, đây chỉ là món khai vị thôi, tôi đã nói rồi, nếu không hợp tác với tôi, tôi sẽ khiến các anh sống không bằng chết".
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên, nhanh như chớp điểm vào các huyệt trên người hắn.
Vết thương của người kia lập tức ngừng chảy máu.
Nhưng nỗi đau đớn dữ dội thì lại ập tới.
"Hừ, hự..."
Khuôn mặt người kia dần trở nên vặn vẹo, ánh mắt cũng đầy vẻ khổ sở, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, hắn ngã xuống đất, bắt đầu co giật, một tay không ngừng dứt tóc móc mắt mình ra.
"Giết tôi đi! Giết tôi đi! Giết tôi đi!".
Hắn gào lên, dường như sắp phát điên đến nơi.
Nhưng Lâm Chính không dừng lại, mà tiếp tục điểm lên người hắn.
"A!".
Cuối cùng, người kia móc cả hai mắt ra, thậm chí còn lột cả da mặt của mình xuống, cuối cùng cầm lấy lưỡi giật mạnh.
Phựt!
Máu tươi tung tóe.
Người kia chết ngay tại chỗ.
Tất cả những người còn lại của Thiên Ma Đạo đều sợ đến ngây người.
Chương 2520: Tiêu diệt
Keng! Keng! Keng!
Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều buông đao kiếm trong tay, đồng loạt quỳ xuống, run rẩy dập đầu với Lâm Chính.
"Xin... xin hãy tha mạng..."
"Xin hãy tha mạng..."
Bọn họ run rẩy kêu lên.
Vẻ hung thần ác sát trước đó đã biến mất tăm.
Lúc này, nhìn bọn họ chẳng khác gì một đàn chuột đang run lẩy bẩy.
Lâm Chính lạnh lùng đi tới trước mặt những người này, khàn giọng nói: "Tôi biết các anh tấn công Giang Thành cũng chỉ là làm theo sai khiến của người bên trên. Các anh chỉ là đám tiểu tốt, quyền sinh sát không bao giờ nằm trong tay các anh, nên tôi cũng không trách phạt. Bây giờ, tôi hỏi gì các anh trả lời nấy! Tất cả đều phải trả lời, ai không trả lời thì giết! Câu trả lời của ai khác xa những người khác cũng giết! Rõ chưa?".
Người của Thiên Ma Đạo đều run lên, sau đó đồng thanh hô: "Vâng, đại nhân!".
"Tốt lắm".
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Bây giờ nói trước cho tôi biết là ai lên kế hoạch cho cuộc tấn công này?".
"Là... là Ma Nữ đại nhân Mạn Sát Hồng lên kế hoạch cho cuộc tấn công này".
"Lần này tấn công Giang Thành, Ma Nữ đại nhân đã triệu tập 700 ma vệ, 20 ma tướng, ý đồ diệt trừ tất cả mọi thứ liên quan đến anh. Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh, xin đại nhân bớt giận, tha cho chúng tôi!".
Mọi người nhao nhao trả lời, câu trả lời cũng na ná nhau.
"Ma Nữ? Mạn Sát Hồng?".
Lâm Chính nhíu mày, anh bỗng nhớ ra gì đó, sẵng giọng nói: "Mạn Sát Hồng kia trông như thế nào? Có phải rất lùn, nhìn không khác gì một cô bé không?".
"Đúng vậy".
"Mấy năm trước Ma Nữ đại nhân tu luyện ma công xảy ra sơ sót, nên cơ thể bị biến dị, cải lão hoàn đồng, dáng vẻ nhìn như trẻ con".
Người của Thiên Ma Đạo vội đáp.
"Cải lão hoàn đồng?".
Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại, nổi lên hứng thú.
Không ngờ trong Thiên Ma Đạo còn có chuyện như vậy.
Nhưng anh không hỏi những người này, bởi vì chắc chắn bọn họ cũng không biết.
"Mạn Sát Hồng ở đâu? Bà ta có đến không?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Mạn Sát Hồng đại nhân không đến, chắc là bà ấy đến Tử Huyền Thiên. Theo bà ấy thì Tử Huyền Thiên khó đối phó hơn Giang Thành, nên dẫn theo rất nhiều cao thủ của Thiên Ma Đạo, định đích thân tiêu diệt Tử Huyền Thiên", người của Thiên Ma Đạo nói.
"Vậy sao? Xem ra người này vẫn chưa nhận ra bài học".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bình thản nói: "Nói cho tôi biết lộ trình tấn công Giang Thành của Thiên Ma Đạo các anh! Từ Thiên, lập tức phong tỏa tất cả lối ra vào Giang Thành, những người còn lại theo tôi đi diệt ma!".
"Vâng, thần y Lâm".
Hỏi cung xong, Lâm Chính châm cứu cho những người của Thiên Ma Đạo, phong bế tu vi của bọn họ, sau đó nhốt lại.
Rồi dẫn theo một loạt cao thủ của Dương Hoa, men theo tuyến đường tấn công của người Thiên Ma Đạo, bao vây đánh giết.
Trên đường đi, anh không quên bảo Thái Thương Long gửi lộ trình cho Cực Lạc Kiếm Quân.
Cực Lạc Kiếm Quân nhận được lộ trình, lập tức dẫn theo 72 kiếm sứ, bắt đầu thanh lọc thành phố.
Những người Thiên Ma Đạo đang đánh giết khốc liệt với đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương lập tức bị tấn công tối tăm mặt mũi, phải lùi lại liên tục, định rút khỏi Giang Thành.
Nhưng lúc này Giang Thành đã trở thành một chiếc lồng khổng lồ.
Vào thì được nhưng đã không thể ra được.
Đám ma nhân cuối cùng bất đắc dĩ rút tới công viên hồ Lễ Bộ của Giang Thành, phản kháng đến cùng trên hòn đảo ở giữa chiếc hồ trong công viên.
"Giang Thành bỗng có rất nhiều cao thủ ập tới, chúng ta không chống lại được đâu, e là những người khác cũng gặp chuyện bất trắc rồi! Mau báo chuyện này với Ma Nữ đại nhân! Mau lên!", một ma nhân khẽ gầm lên.
Người của Thiên Ma Đạo ở bên cạnh lập tức lấy thiết bị liên lạc ra, định gọi cho Mạn Sát Hồng.
Nhưng hắn vừa lấy được thiết bị ra.
Phập!
Một thanh kiếm lướt tới, chặt đứt cánh tay của hắn.
Tô Nhu không sao, Lâm Chính như trút được gánh nặng. Lúc này, Thái Thương Long và Cực Lạc Kiếm Quân cũng đã có mặt.
Thấy Lâm Chính vội vàng chạy tới cứu Tô Nhu, ông ta hừ giọng: “Vì một người con gái mà hoảng loạn như thế, nhóc, xem ra cảnh giới của cậu cũng không hề cao nhỉ”.
“Nhân sinh quan của tôi và ông không giống nhau. Tôi trân quý những người bên cạnh mình. Còn ông thì không, vì vậy cuộc đời ông chỉ toàn sự tiếc nuối”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Cậu…”, Cực Lạc Kiếm Quân định phát tiết nhưng khựng lại. Vì dù sao thì Lâm Chính cũng nói đúng. Đây chính là nỗi đau cả đời này của ông ta.
Lúc này, vài chiếc xe lái tới. Đi đầu là Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên bước xuống, thấy Lâm Chính thì ông ta mừng lắm.
“Mọi người vẫn ổn chứ”, Lâm Chính vội hỏi.
“Chúng tôi không sao nhưng các anh em vẫn đang chiến đấu, hơn nữa trang viên…hình như cũng bị tiêu hủy rồi”, Từ Thiên do dự rồi lên tiếng.
“Cái gì? Trang viên bị tiêu hủy rồi sao?”, Lâm Chính khẽ tái mặt.
“Bạch Họa Thủy đâu. Bọn họ thế nào rồi?”
“Chủ tịch Lâm, tôi cũng không rõ. Cậu bảo chúng tôi đi tìm cô Tô nên chúng tôi không dám chậm trễ, bèn đưa người rời đi. Mấy người Cung Hỉ Vân có lẽ đang canh chừng mật thất”, Từ Thiên nói.
“Cửa của mật thất được làm từ chất liệu đặc biệt, có lẽ là cầm cự được một lúc. Chúng ta nhanh chóng đi cứu viện thôi”, Lâm Chính hô lên.
“Vâng”, Từ Thiên đáp lại.
“Tô Nhu cùng với bố mẹ lên xe trước đi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Chúng ta đi đâu? Ngoài ra chuyện này là thế nào vậy? Tại sao những người đó lại muốn giết chúng tôi? Đã xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Nhu vội hỏi. Cô không thể nào chấp nhận được hiện thực.
“Tô Nhu, cô lên xe trước, tôi sẽ từ từ giải thích cho cô”, Lâm Chính nói. Tô Nhu nín thở nhưng vẫn cố gắng giữ sự mạnh mẽ và đưa bố mẹ lên xe.
Nhưng đúng lúc này. Vụt….vụt…Vô số các bóng đen từ đâu lao tới, vây kín xe của Từ Thiên. Sát khí hừng hực bủa vây.
“Bọn họ tới rồi”, Từ Thiên trầm giọng.
“Kệ họ, cứ thế lái xe đi tới trang viên”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nhưng…chủ tịch Lâm…”
“Cứ lái xe là được”, Lâm Chính gằn giọng, ngắt lời của Từ Thiên. Từ Thiên hoảng hốt, nhưng vẫn làm theo. Ông ta lao thẳng vào đối phương.
Người của Thiên Ma Đạo sao có thể bỏ qua. Họ lập tức chém tới.
Đúng lúc này...Một đường kiếm lóe sáng. Bốn người của Thiên Ma Đạo lập tức nổ tung, chết ngay tại chỗ. Những kẻ khác tái mặt, đồng loạt nhìn về phía đường kiếm.
Đó là Cực Lạc Kiếm Quân. Ông ta nhìn chăm chăm bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Nói cho tôi biết, là ai giết chết con trai tôi?”
Người của Thiên Ma Đạo nhìn nhau. Rõ ràng là họ không hiểu ông ta đang nói gì. Thế nhưng họ có thể cảm nhận được, khí tức của người đàn ông này vô cùng đáng sợ, rõ ràng là mạnh hơn bọn họ rất nhiều...
“Giết ...”, người của Thiên Ma Đạo không hề sợ hãi, chỉ đồng loạt chém về phía Cực Lạc Kiếm Quân.
“Đồ mèo mả gà đồng”, Cực Lạc Kiếm Quân tức giận, gầm lên. Sát khí phóng ra bốn phía.
Trong nháy mắt...Vụt vụt...Toàn bộ người của Thiên Ma Đạo đều bị phanh thây.
Không ai đỡ được.
Chương 2517: Làn gió quỷ dị
Mật thất dưới tầng hầm của trang viên.
Mọi người cố gắng giữ cửa, ai nấy đều dùng hết sức lực.
Nhưng… không có tác dụng gì.
Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân gần như đều bị chấn động đến mức nôn ra máu, khó mà chặn được cửa lớn.
Viêm Hận cũng như vậy.
Thực lực của đối phương quá mạnh, ngay cả hắn cũng không chống đỡ nổi.
Lúc này cánh cửa kia đã hoàn toàn biến dạng.
Nếu không phải đích thân nhìn thấy, Cung Hỉ Vân không dám tin.
Cánh cửa ngay cả bom đạn cũng không đánh nát được, thế mà lại bị bọn họ dùng tay không đánh nát…
Đáng sợ đến thế nào?
Ầm!
Tiếng nổ lớn lại vang lên.
Viêm Hận canh giữ ở cửa đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, tông vào vách tường ở phía sau, sau đó lăn một vòng trên đất, khóe miệng tràn máu.
“Hả?”.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, quay đầu nhìn, lại thấy cánh cửa dày nặng xuất hiện một dấu tay lồi lên.
“Không thể nào! Không thể nào!”.
“Rốt cuộc đây là đám quái vật gì vậy?”.
Cô ta lẩm bẩm, đầu óc đã trống rỗng.
“Từ bỏ đi, vô dụng thôi, thực lực của Thiên Ma Đạo không phải tôi và cô có thể tưởng tượng. Cô Cung, nếu các cô còn có đường nào khác có thể chạy thì mau chóng dẫn người chạy trốn đi! Tiếp tục ở lại đây chỉ có con đường chết!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu nói.
“Nơi này không có đường nào khác! Chỉ có con đường này thông ra bên ngoài…”.
Cung Hỉ Vân có vẻ mặt rất khó coi.
Cô ta cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng bị công phá.
Cô ta đã hiểu sơ về thực lực của đối phương, đến mức này rồi hình như đã không còn đường nào để đi.
Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng cảm khái, bà ta không ngờ mình lại có kết cục như vậy.
“Chuyện đời đúng là khó đoán, bỏ đi, bỏ đi, cứ kết thúc như vậy đi!”.
Bà ta ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, yên lặng đợi cái chết giáng xuống.
Cửa đã bị phá đến mức hoàn toàn biến dạng.
Mọi người thậm chí có thể thông qua kẽ hở nhìn thấy những con mắt đỏ máu dữ tợn đáng sợ ở phía bên kia cánh cửa.
Bọn họ đang nhìn vào trong này.
Cung Hỉ Vân không biết võ công, chỉ có thể lấy súng bắn vào khe hở.
Pằng pằng pằng…
Họng súng phun ra lửa.
Nhưng bọn họ mình đồng da sắt, sao lại sợ đạn được?
Dù cô ta đã bắn hết hộp đạn cũng không thấy bọn họ ngã xuống người nào.
Sắc mặt Cung Hỉ Vân trắng bệch, sợ đến mức cả người không còn sức lực.
Ầm!
Cuối cùng, theo tiếng nổ kịch liệt vang lên, cửa lớn bị tông mở.
Người còn chặn cửa ở phía sau đều bị đánh bay ra xa, ai nấy phun ra máu, lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại vội vàng lùi về sau, sợ hãi nhìn người của Thiên Ma Đạo chen chúc ùa vào.
Nhiệt độ của cả căn hầm giảm xuống, sát khí đáng sợ tràn ngập trong căn phòng.
Bọn họ run lẩy bẩy, bàng hoàng bất lực nhìn những người đó.
“Giết!”.
Người của Thiên Ma Đạo không hề khách sáo, lập tức quát lên, cầm kiếm xông tới.
Bọn họ kinh hãi, lúc này đã cùng đường, chỉ đành liều mạng chiến đấu.
Nhưng làm sao bọn họ có thể là đối thủ của người Thiên Ma Đạo?
Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân vừa đối đầu trực diện với người của Thiên Ma Đạo đã bị người của Thiên Ma Đạo chém tan xác, bị kiếm sắc bén chém thành mấy đoạn.
Máu nhuộm đỏ đám người khủng khiếp mặc áo choàng màu đen.
Bọn họ càng thêm yêu dị đáng sợ.
“Giết!”.
Sau khi giết chết thuộc hạ của Cung Hỉ Vân, người của Thiên Ma Đạo không dừng lại, khẽ quát một tiếng. Tất cả chạy ào về phía đám người Cung Hỉ Vân và Viêm Hận.
Bạch Họa Thủy không biểu lộ cảm xúc nhìn một người của Thiên Ma Đạo chạy về phía mình, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn, vô cùng thản nhiên đối mặt.
Đến lúc này, bà ta đã không mong cầu được sống nữa.
Vù!
Người của Thiên Ma Đạo đó nâng lưỡi đao màu đỏ máu trong tay lên, hung ác chém về phía Bạch Họa Thủy.
Hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.
Không hề do dự!
Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết ập tới.
Dường như bà ta đã cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thanh đao đó…
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Vù…
Một luồng gió mạnh đột nhiên thổi tới.
Sau đó, tất cả người của Thiên Ma Đạo đứng sững tại chỗ.
Lưỡi đao màu đỏ máu chém về phía Bạch Họa Thủy cũng dừng ở trên đỉnh đầu bà ta không tới nửa tấc…
Bạch Họa Thủy sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đây là… chuyện gì vậy?”.
Chương 2518: Sống không bằng chết
Không chỉ Bạch Họa Thủy, Cung Hỉ Vân cũng vô cùng khó hiểu.
Những người của Thiên Ma Đạo ở trước mặt đều đứng sững tại chỗ, giữ tư thế vung đao chém, không thể động đậy thêm được nữa.
Dường như là… bị người khác điểm huyệt!
“Đây là… Chẳng lẽ…”.
Bạch Họa Thủy đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa có một nhóm người bước vào.
Cung Hỉ Vân nhìn thấy thì lập tức tuôn trào nước mắt, chạy tới ôm chặt người dẫn đầu, bật khóc.
“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hu hu hu…”.
Cô ta mất kiểm soát cảm xúc, khóc đến mức không biết trời đất gì.
“Không sao rồi, không sao rồi”.
Lâm Chính cười chua chát, lặng lẽ an ủi.
“Thần y Lâm, là cậu làm sao?”.
Bạch Họa Thủy đứng dậy, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Tôi dùng châm bạc phong tỏa huyệt vị của bọn họ, xem ra bọn họ cũng còn là người, không phải yêu ma quỷ quái gì cả”.
Lâm Chính đi tới, lạnh lùng nói.
Tô Nhu và vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng đã đến.
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, ba người chống tường nôn mửa.
Lâm Chính quay đầu nhìn lướt qua, lên tiếng: “Lập tức xử lý hiện trường, quét dọn sạch sẽ”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Từ Thiên nhanh chóng sắp xếp người thực hiện.
“Dọn ra hai phòng trống để v… để cô Tô Nhu và người nhà nghỉ ngơi”.
“Vâng”.
“Cô Tô Nhu, mọi người hoảng sợ rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ sắp xếp người xử lý vết thương cho mọi người. Bên ngoài rất loạn, mọi người tạm thời ở lại đây đi!”, Lâm Chính cười nói.
“Cảm… Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm…”.
Tô Nhu gật đầu, đột nhiên cô như nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Chủ tịch Lâm, anh có thể giúp tôi một chuyện nữa không?”.
“Có chuyện gì cô cứ nói”.
“Là thế này, lúc trước tôi nhận được điện thoại của chồng tôi, anh ấy nói tôi phải lập tức rời khỏi chỗ ở, muốn tôi liên lạc với một người tên Trương Thất Dạ. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng biết chuyện này, có thể anh ấy đang gặp nguy hiểm, anh có thể… giúp tôi đi tìm anh ấy được không?”, Tô Nhu vô cùng sốt ruột.
Lâm Chính sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Cô Tô Nhu yên tâm, hiện nay chồng cô rất an toàn, tôi đã sai người tìm được anh ta, đồng thời sắp xếp ổn thỏa rồi!”.
“Thật sao?”, Tô Nhu vô cùng kích động, vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Cảm ơn anh!”.
“Không cần khách sáo”.
Lâm Chính cười nói.
Mấy người Tô Nhu về phòng nghỉ ngơi, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.
Anh chậm rãi quay người lại, nhìn người của Thiên Ma Đạo, không có biểu cảm gì.
Trong đồng tử của anh toàn là sát khí.
Sự dữ tợn đó khiến những người của Thiên Ma Đạo bị điểm huyệt tại chỗ đều cảm thấy sợ hãi.
Những người của Thiên Ma Đạo không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay bọn họ phát hiện sâu trong nội tâm mình lại có chút sợ hãi…
Đây là cảm giác từ đâu xuất hiện?
Lâm Chính phất tay.
Tất cả mọi người đứng tới phía sau anh.
Từ Thiên đóng cánh cửa thông đến phòng ở lại, đồng thời phái người đứng canh giữ ở lối ra vào.
Bạch Họa Thủy thấy vậy, đầu óc mờ mịt: “Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”.
“Hỏi chút chuyện”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nghe đây, bây giờ tôi sẽ giải huyệt cho các người! Tôi hỏi các người một số vấn đề, tôi khuyên các người tốt nhất hãy trả lời thành thật. Đây là cơ hội tôi cho các người, hi vọng các người có thể trân trọng! Nếu không, hậu quả các người sẽ không muốn nhìn thấy đâu!”.
Nói xong, Lâm Chính vung tay chộp vào không trung.
Vù vù vù…
Tất cả châm bạc giống như là bị một cánh tay to lớn vô hình nắm giữ, đồng loạt bay trở về trong tay Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Đừng!”.
Bạch Họa Thủy vội hô lên.
Nhưng… không còn kịp nữa.
Người của Thiên Ma Đạo thoát khỏi ràng buộc giống như hổ xổng chuồng, đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Chính.
Trong mắt những người đó lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn mà phẫn nộ.
Chưa bao giờ có ai dám đối xử với bọn họ như vậy.
Cũng chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy!
Trong mắt bọn họ, những người trước mặt yếu ớt và đáng thương như những con lợn con chó, muốn giết là giết.
Từ lúc nào… một đám chó lợn lại có thể giẫm lên đầu bọn họ?
Giết!
Nhất định phải giết!
Giết đến mức bọn họ kinh hồn táng đảm, sợ hãi biến sắc mới được!
Tất cả đám người của Thiên Ma Đạo đều nghĩ như vậy.
Nhưng ngay khi bọn họ đến gần.
Ầm ầm ầm ầm…
Người của Thiên Ma Đạo ở phía trước nhất đột nhiên nổ tung cả người, lập tức biến thành thịt vụn văng tung tóe.
Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều biến sắc.
“Đến gần thêm nữa, chết!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Có người không phục, lại cất bước, vẫn còn muốn đến gần.
Vèo!
Lại một cây châm bạc đâm lên người kẻ đó.
“A! A! A!”.
Người đó lập tức hét lên thảm thiết, sau đó cả người tan chảy, lại hòa tan thành máu từng chút một, chết rất thê thảm.
Tất cả mọi người nhìn mà kinh hãi.
“Nếu còn có ai đến gần, sống không bằng chết! Tôi không nói lần thứ ba đâu”, Lâm Chính lại quát lên.
Lời này đã đánh vào tim những người của Thiên Ma Đạo ở đây.
Chương 2519: Sợ đến ngây người
Chết không hề đáng sợ!
Người của Thiên Ma Đạo không có mấy ai thực sự sợ chết.
Dù sao bọn họ cũng đi theo con đường giết chóc này.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không sợ gì.
Sống không bằng chết chính là điều mà bọn họ sợ nhất.
Quả nhiên, rất nhiều người của Thiên Ma Đạo trở nên do dự.
Người trước mặt này có thực lực rất mạnh, bọn họ cảm nhận được, nếu còn xông lên thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Nhưng bọn họ là người Thiên Ma Đạo, sao có thể bị vài ba lời nói của đối phương làm cho sợ hãi chứ?
Do dự một lúc lâu, rất nhiều người đều không dám hành động khinh suất, nhưng vẫn có những người không sợ chết bắt đầu rục rịch.
Lâm Chính vẫn không chút khách sáo, giơ tay vung mấy châm ra.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc lại đâm vào người người kia.
Người kia lập tức ngã khuỵu xuống đất, điên cuồng lăn lộn, hai tay cào cấu khắp người.
“A! A! A!”.
Hắn gào rú thảm thiết, quần áo bị cào rách, da thịt cả người bị gãi máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn có vẻ rất đau khổ.
Người của Thiên Ma Đạo nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, da đầu tê dại.
Đám người Bạch Họa Thủy cũng ngây người ra.
Không ai biết rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, phải chịu nỗi đau đớn như thế nào, nhưng cảnh tượng thê thảm này đủ để khiến bọn họ kinh hồn táng đảm…
"Xin hãy tha mạng! Xin hãy tha mạng!".
Cuối cùng, người kia của Thiên Ma Đạo cũng không chịu nổi nữa, lồm cồm bò dậy, điên cuồng dập đầu với Lâm Chính.
Bốp bốp bốp...
Mặt sàn cũng bị hắn dập phát ra tiếng bôm bốp, vỡ đầu chảy máu nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, lại phất tay lên.
Vèo vèo vèo.
Những cây châm bạc đâm trên người hắn được thu lại.
Người kia rùng mình một cái, sau đó ngã lăn ra đất bất động, không rõ sống chết ra sao.
Mọi người ngây ra nhìn, ai nấy kinh hoàng tột độ.
"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế rồi chứ?", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Người của Thiên Ma Đạo đưa mắt nhìn nhau, sau đó người đứng đầu tiên lạnh lùng quát hỏi: "Anh muốn hỏi cái gì?".
"Ai phái các anh tới?", Lâm Chính nói.
"Chuyện này chúng tôi không thể nói được".
"Các anh không có quyền chọn, hoặc là nói, hoặc là tôi sẽ cho các anh nếm thử mùi vị mà người ban nãy phải chịu đựng", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cậu tưởng chúng tôi sẽ bị cậu khuất phục sao? Người của Thiên Ma Đạo kiêu ngạo sẽ không sợ bất cứ sự tồn tại nào, cũng không sợ chết! Người chết thì không thể nếm trải mùi vị đó được!".
Người kia lạnh lùng hừ một tiếng, biết mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, liền giơ đao trong tay lên, nắm chặt chuôi đao rồi đâm thẳng vào tim.
Phập!
Lưỡi đao đỏ xuyên qua tim, miệng hắn phun ra rất nhiều máu tươi.
Đối mặt với sự mạnh mẽ của Lâm Chính, hắn đã lựa chọn tự sát.
"Mạnh tay đấy!".
Viêm Hận hít vào khí lạnh, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.
Chắc chắn Thiên Ma Đạo sẽ gây uy hiếp cho đại hội, đại hội phải đề phòng.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Nhưng Lâm Chính lại hừ lạnh.
"Anh tưởng tự sát là xong sao? Trước mặt tôi, ngay cả quyền tự sát các anh cũng không có".
Lâm Chính lạnh lùng nói rồi giơ tay lên, ném ra mười mấy cây châm bạc, đâm mạnh vào người kia của Thiên Ma Đạo với tốc độ nhanh như chớp.
Nhất thời, đôi mắt ảm đạm của hắn lại sáng lên.
Vẻ mặt hắn đầy đau đớn, mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, sức lực vốn đã tiêu tán lại khôi phục, nhưng điều khiến hắn không thể chịu nổi lại là nỗi đau đớn đến từ tim.
Dù sao lúc này cũng có một thanh đao đang cắm ở tim hắn.
Lâm Chính đứng thẳng người dậy, đi về phía người của Thiên Ma Đạo kia.
Những người còn lại của Thiên Ma Đạo đều nín thở, vốn định đi tới ngăn cản, nhưng Lâm Chính lại lật bàn tay.
Ầm!
Một luồng khí thế kinh người giáng từ trên trời xuống, đè trên đỉnh đầu những người này.
Bọn họ lập tức không thể động đậy, tất cả đều bị khí thế trấn áp.
Ai nấy mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Lâm Chính đi tới trước mặt người kia, sau đó giơ tay lên, ấn vào cánh tay hắn, khẽ kéo.
Phựt!
Một cánh tay bị kéo đứt.
"Ư..."
Người kia đau đến mức lùi lại liên tục, sắc mặt trắng bệch.
"Anh yên tâm, đây chỉ là món khai vị thôi, tôi đã nói rồi, nếu không hợp tác với tôi, tôi sẽ khiến các anh sống không bằng chết".
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên, nhanh như chớp điểm vào các huyệt trên người hắn.
Vết thương của người kia lập tức ngừng chảy máu.
Nhưng nỗi đau đớn dữ dội thì lại ập tới.
"Hừ, hự..."
Khuôn mặt người kia dần trở nên vặn vẹo, ánh mắt cũng đầy vẻ khổ sở, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, hắn ngã xuống đất, bắt đầu co giật, một tay không ngừng dứt tóc móc mắt mình ra.
"Giết tôi đi! Giết tôi đi! Giết tôi đi!".
Hắn gào lên, dường như sắp phát điên đến nơi.
Nhưng Lâm Chính không dừng lại, mà tiếp tục điểm lên người hắn.
"A!".
Cuối cùng, người kia móc cả hai mắt ra, thậm chí còn lột cả da mặt của mình xuống, cuối cùng cầm lấy lưỡi giật mạnh.
Phựt!
Máu tươi tung tóe.
Người kia chết ngay tại chỗ.
Tất cả những người còn lại của Thiên Ma Đạo đều sợ đến ngây người.
Chương 2520: Tiêu diệt
Keng! Keng! Keng!
Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều buông đao kiếm trong tay, đồng loạt quỳ xuống, run rẩy dập đầu với Lâm Chính.
"Xin... xin hãy tha mạng..."
"Xin hãy tha mạng..."
Bọn họ run rẩy kêu lên.
Vẻ hung thần ác sát trước đó đã biến mất tăm.
Lúc này, nhìn bọn họ chẳng khác gì một đàn chuột đang run lẩy bẩy.
Lâm Chính lạnh lùng đi tới trước mặt những người này, khàn giọng nói: "Tôi biết các anh tấn công Giang Thành cũng chỉ là làm theo sai khiến của người bên trên. Các anh chỉ là đám tiểu tốt, quyền sinh sát không bao giờ nằm trong tay các anh, nên tôi cũng không trách phạt. Bây giờ, tôi hỏi gì các anh trả lời nấy! Tất cả đều phải trả lời, ai không trả lời thì giết! Câu trả lời của ai khác xa những người khác cũng giết! Rõ chưa?".
Người của Thiên Ma Đạo đều run lên, sau đó đồng thanh hô: "Vâng, đại nhân!".
"Tốt lắm".
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Bây giờ nói trước cho tôi biết là ai lên kế hoạch cho cuộc tấn công này?".
"Là... là Ma Nữ đại nhân Mạn Sát Hồng lên kế hoạch cho cuộc tấn công này".
"Lần này tấn công Giang Thành, Ma Nữ đại nhân đã triệu tập 700 ma vệ, 20 ma tướng, ý đồ diệt trừ tất cả mọi thứ liên quan đến anh. Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh, xin đại nhân bớt giận, tha cho chúng tôi!".
Mọi người nhao nhao trả lời, câu trả lời cũng na ná nhau.
"Ma Nữ? Mạn Sát Hồng?".
Lâm Chính nhíu mày, anh bỗng nhớ ra gì đó, sẵng giọng nói: "Mạn Sát Hồng kia trông như thế nào? Có phải rất lùn, nhìn không khác gì một cô bé không?".
"Đúng vậy".
"Mấy năm trước Ma Nữ đại nhân tu luyện ma công xảy ra sơ sót, nên cơ thể bị biến dị, cải lão hoàn đồng, dáng vẻ nhìn như trẻ con".
Người của Thiên Ma Đạo vội đáp.
"Cải lão hoàn đồng?".
Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại, nổi lên hứng thú.
Không ngờ trong Thiên Ma Đạo còn có chuyện như vậy.
Nhưng anh không hỏi những người này, bởi vì chắc chắn bọn họ cũng không biết.
"Mạn Sát Hồng ở đâu? Bà ta có đến không?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Mạn Sát Hồng đại nhân không đến, chắc là bà ấy đến Tử Huyền Thiên. Theo bà ấy thì Tử Huyền Thiên khó đối phó hơn Giang Thành, nên dẫn theo rất nhiều cao thủ của Thiên Ma Đạo, định đích thân tiêu diệt Tử Huyền Thiên", người của Thiên Ma Đạo nói.
"Vậy sao? Xem ra người này vẫn chưa nhận ra bài học".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bình thản nói: "Nói cho tôi biết lộ trình tấn công Giang Thành của Thiên Ma Đạo các anh! Từ Thiên, lập tức phong tỏa tất cả lối ra vào Giang Thành, những người còn lại theo tôi đi diệt ma!".
"Vâng, thần y Lâm".
Hỏi cung xong, Lâm Chính châm cứu cho những người của Thiên Ma Đạo, phong bế tu vi của bọn họ, sau đó nhốt lại.
Rồi dẫn theo một loạt cao thủ của Dương Hoa, men theo tuyến đường tấn công của người Thiên Ma Đạo, bao vây đánh giết.
Trên đường đi, anh không quên bảo Thái Thương Long gửi lộ trình cho Cực Lạc Kiếm Quân.
Cực Lạc Kiếm Quân nhận được lộ trình, lập tức dẫn theo 72 kiếm sứ, bắt đầu thanh lọc thành phố.
Những người Thiên Ma Đạo đang đánh giết khốc liệt với đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương lập tức bị tấn công tối tăm mặt mũi, phải lùi lại liên tục, định rút khỏi Giang Thành.
Nhưng lúc này Giang Thành đã trở thành một chiếc lồng khổng lồ.
Vào thì được nhưng đã không thể ra được.
Đám ma nhân cuối cùng bất đắc dĩ rút tới công viên hồ Lễ Bộ của Giang Thành, phản kháng đến cùng trên hòn đảo ở giữa chiếc hồ trong công viên.
"Giang Thành bỗng có rất nhiều cao thủ ập tới, chúng ta không chống lại được đâu, e là những người khác cũng gặp chuyện bất trắc rồi! Mau báo chuyện này với Ma Nữ đại nhân! Mau lên!", một ma nhân khẽ gầm lên.
Người của Thiên Ma Đạo ở bên cạnh lập tức lấy thiết bị liên lạc ra, định gọi cho Mạn Sát Hồng.
Nhưng hắn vừa lấy được thiết bị ra.
Phập!
Một thanh kiếm lướt tới, chặt đứt cánh tay của hắn.
Bình luận facebook