-
Chương 2506-2510
Chương 2506: Xem là biết ngay
Cực Lạc Kiếm Quân?
Mọi người nhíu mày.
Người đàn ông mặc Âu phục lập tức hét lên: “Chỗ chúng tôi không có Cực Lạc Kiếm Quân gì hết, xin hãy đi ngay đi. Nếu còn không đi, chúng tôi có quyền nổ súng với anh!”.
Khoảnh khắc người đó dứt lời, tất cả vệ sĩ đều lấy súng ra, đồng loạt nhắm vào Lâm Chính.
“Hả?”.
Tài xế sợ đến mức run lẩy bẩy, vội vàng xuống xe chạy đi.
Lâm Chính thấy vậy dứt khoát ngồi vào ghế lái, nhấn ga tông vào cánh cửa sắt chắn đường, xông thẳng vào trong.
“Khốn nạn!”.
“Đứng lại!”.
“Mau bảo anh ta dừng lại!”.
Đám người kia sốt ruột, thay nhau kêu lên.
Pằng pằng pằng…
Mấy viên đạn bắn vào bánh xe của xe vận tải.
Xe vận tải lập tức thủng lốp, nhưng Lâm Chính không để nó mất khống chế mà cố giữ vô lăng, chòng chành tiếp tục đi về phía trước.
Vài vệ sĩ hét lên, nhảy vọt lên cao ba trượng, sau đó đáp xuống bên cạnh xe vận tải, một tay giữ lấy xe, cùng nhau dùng sức.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên.
Cả chiếc xe bị bọn họ lật nhào.
Sau đó, tất cả vệ sĩ xông tới, giơ súng nhắm vào đầu xe vận tải.
Chốc lát sau, Lâm Chính và Thái Thương Long bò dậy.
“Đại nhân, xem ra không tìm sai! Cực Lạc Kiếm Quân chắc chắn ở đây, nếu không, võ công của những vệ sĩ này là ai dạy?”, Thái Thương Long cười nói.
“Nhưng hình như Cực Lạc Kiếm Quân không muốn bị người ta quấy rầy!”.
Lâm Chính hờ hững nói.
“Hôm nay chắc là ông ta không được yên tĩnh rồi!”.
Thái Thương Long nhếch khóe miệng, đột nhiên di chuyển thân mình, lấy Lâm Chính làm trung tâm hóa thành cơn gió lốc xoay tròn một vòng cực nhanh.
Đám người căng thẳng, lập tức bóp cò.
Rắc rắc rắc…
Giây lát sau, tất cả súng đều gãy làm đôi, chúng lại bị Thái Thương Long dùng khí kình đánh gãy!
“Cái gì?”.
“Những người này cũng là võ giả!”.
“Bắt bọn họ lại!”.
Các vệ sĩ kinh ngạc, lập tức bỏ hết súng, lấy đoản đao đeo bên thắt lưng ra, xông lên định đánh tay đôi.
Nhưng trình độ bọn họ sao có thể là đối thủ của Thái Thương Long? Dù Thái Thương Long đã bị thương nặng từ trước, nhưng chỉ cần phát huy một phần trăm thực lực vẫn có thể giải quyết đám tôm tép này.
Không lâu sau, tất cả vệ sĩ đều bị anh ta hạ gục.
Bọn họ ôm bụng lăn lộn rên rỉ.
Hiện trường ngập tràn tiếng khóc la!
“Ai dám ngang ngược ở chỗ tôi như vậy?”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên từ trong cung điện.
Lâm Chính nghe vậy cũng không do dự, lập tức khiêng quan tài lên xe, đi vào cung điện rộng lớn lộng lẫy nguy nga đó.
Vèo vèo.
Nhưng vừa đến gần, trong cung điện chợt có mấy chục bóng người lao ra nhanh như chớp.
Những người đó đều có nét mặt của người Long Quốc, mặc kiếm phục, tay cầm kiếm bén, ai nấy đằng đằng sát khí bao vây Lâm Chính.
“Cực Lạc Kiếm Quân ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta!”.
Lâm Chính hét lên.
“Các người tự tiện xông vào lãnh địa của tôi chỉ có con đường chết. Nếu đã sắp biến thành thi thể, cần gì phải gặp tôi?”, trong cung điện vang lên giọng nói lạnh lẽo của Cực Lạc Kiếm Quân.
Lâm Chính lắc đầu: “Bây giờ tôi chưa biến thành thi thể, nhưng vợ và con trai ông đã là thi thể rồi!”.
Anh nói xong, trong cung điện rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau lại vang lên một tràng cười.
“Ha ha ha ha ha, con người cậu đúng là thú vị! Tôi tung hoành một đời, tuy để lại nhiều mối tình, nhưng vì tu luyện thần công dẫn đến di chứng, từ lâu tôi đã không thể sinh con. Cậu nói vợ tôi chết thì còn được, nhưng tôi lấy đâu ra con trai? Cậu bớt nói bậy!”.
“Ông không tin?”.
Lâm Chính đặt quan tài xuống đất, mặt không cảm xúc, nói: “Thi thể của con trai ông ở trong quan tài này! Ông xem là biết ngay!”.
Chương 2507: Cậu coi tôi là kẻ ngốc?
Nghe vậy, giọng nói trong cung điện lại im lặng một lúc.
Một lúc lâu không nghe tiếng ông ta.
Cũng không biết qua bao lâu mới có tiếng nói truyền ra.
“Không thể nào! Cậu bớt lừa gạt tôi! Tôi… Sao tôi có thể có con trai? Cậu bớt ở đó đùa giỡn tôi! Tôi tung hoành Nam Bắc bao nhiêu năm, chuyện gì chưa gặp qua? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”, Cực Lạc Kiếm Quân không tin, vội vàng hét lên, trong giọng nói lại có chút giận dữ.
“Cực Lạc Kiếm Quân, tôi đã đứng đây rồi, ông còn sợ cái gì? Tôi có lừa ông hay không, ông nhìn một cái không phải rõ rồi sao?”, Lâm Chính nói.
“Được! Vậy cậu vào đây! Tôi nói cho cậu hay! Nếu cậu dám đùa giỡn tôi, tôi nhất định sẽ băm vằm cậu ra làm trăm mảnh, giẫm nát xương cậu, khiến cậu chết không chỗ chôn thân!”.
Cực Lạc Kiếm Quân quát.
Sau đó, những nam nữ cầm kiếm ở phía trước đồng loạt tách sang hai bên, nhường ra một con đường rộng rãi.
Lâm Chính khiêng quan tài vào cung điện.
Mức độ hào hoa bên trong cung điện vượt ngoài sự tưởng tượng của Lâm Chính.
Hoàng kim lót sàng, kim cương thay đèn, khắp nơi tràn ngập khí tức xa hoa cao quý. E rằng xây dựng nên một cung điện này phải tiêu tốn một số tiền khổng lồ.
Lúc này Cực Lạc Kiếm Quân đang ngồi ở phía trên cung điện, xung quanh có bảy tám người đẹp ăn mặc hở hang, bên cạnh bày rượu thịt tuyệt hảo, rất biết hưởng thụ.
Lâm Chính ngẩng lên nhìn, phát hiện bề ngoài của Cực Lạc Kiếm Quân rất trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ mới hơn ba mươi, nhưng tuổi thực tế của ông ta có lẽ đã hơn năm mươi. Vẻ ngoài trông vẫn rất tuấn tú tiêu sái, oai phong siêu phàm, nhưng sự tang thương trong mắt ông ta vô cùng rõ rệt.
Lâm Chính đặt quan tài xuống.
Cực Lạc Kiếm Quân cho người đẹp bên cạnh mình lui xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính. Toàn thân ông ta tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ đè nặng, giống như núi lớn đè xuống Lâm Chính.
Bên này Thái Thương Long hơi biến sắc, không khỏi lùi về sau nửa bước.
Mặc dù anh ta là thiên kiêu hạng ba, nhưng chỉ là vô địch ở thế hệ thanh niên. Đổi lại là một nhân vật như thế này, anh ta không có chút ưu thế nào.
“Cậu tên gì?”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng hỏi.
“Lâm Chính!”.
“Ai bảo cậu đến đây?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi được Thần Nữ đại nhân của thần miếu Thái Vũ ủy thác đến tìm ông! Tâm nguyện trước lúc ra đi của bà ấy là hi vọng tôi có thể nhắn lại cho ông rằng hãy trả thù cho con trai hai người!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bà ấy chết rồi sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân nhíu mày.
“Phải, đang ở trong quan tài này!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cực Lạc Kiếm Quân nhíu mày, đứng dậy đi xuống dưới.
“Hi vọng cậu đừng đùa bỡn tôi, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Rất nghiêm trọng!”.
Cực Lạc Kiếm Quân thản nhiên nói, đến trước quan tài dừng lại trong chốc lát, sau đó ầm một tiếng đẩy nắp quan tài ra.
Ngay sau đó, hai thi thể trong quan tài xuất hiện trước mắt ông ta.
Cực Lạc Kiếm Quân không khỏi sửng sốt, dừng mắt trên thi thể của Thần Nữ Thái Vũ, đôi mắt toát ra sự phức tạp.
“Quả nhiên là bà ấy… Hai mươi năm rồi, bà ấy đã già đi nhiều…”.
“Bà ấy đợi ông ở thần miếu Thái Vũ hai mươi năm, nhưng ông mãi không đến tìm bà ấy! Bà ấy không oán không hối, còn nuôi dưỡng con trai của cả hai khôn lớn, truyền dạy cho anh ta tuyệt học của thần miếu Thái Vũ. Bà ấy còn vì con trai ông tổ chức thí luyện Thái Vũ, để con trai ông có thể thu thập được sở trường của bách gia, giúp anh ta trở thành cao thủ tuyệt thế. Nhưng chuyện bất hạnh đã xảy ra, con trai ông mất rồi!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Cực Lạc Kiếm Quân nghe vậy thì cười lớn.
“Thú vị! Thú vị! Chuyện này đúng là thú vị! Mấy chục năm trước tôi vì tu luyện Cực Lạc Kiếm Quyết mà không thể sinh con! Bây giờ cậu lại nói với tôi rằng tôi có một đứa con trai? Thật là nực cười! Thằng nhóc! Cậu coi tôi là kẻ ngốc sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Chương 2508: Giám định con ruột
“Xem ra ông không tin”, Lâm Chính nói.
“Cậu bảo tôi làm sao tin? Một người không thể sinh con làm sao lại có con trai được? Chẳng lẽ người phụ nữ kia cắm sừng tôi?”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng cười.
Lâm Chính không lên tiếng, đi đến bên cạnh quan tài, khiêng thi thể ở trong đó ra, đặt trước mặt Cực Lạc Kiếm Quân.
Thái Thương Long ở cạnh liếc nhìn, kinh ngạc.
Thi thể đó… lại là thi thể của con trai Thần Nữ Thái Vũ.
Nhưng… đó không phải xác thịt nát vụn, mà là được Lâm Chính dùng kim may lại một cách hoàn hảo!
Tay nghề này đúng là đáng kinh ngạc.
Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn, hít sâu một hơi, tinh thần chấn động.
Mặc dù thi thể con trai Thần Nữ Thái Vũ là được chắp nối, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng đường nét vẻ bề ngoài của anh ta.
“Đây không phải… là mình thời trẻ sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân lẩm bẩm.
Đường nét này, mi mày này, sống mũi và khuôn miệng này…
Giống quá!
Thật sự giống quá!
Toàn thân ông ta run rẩy nhè nhẹ, giống như sắp mất kiểm soát.
Nhưng suy cho cùng Cực Lạc Kiếm Quân cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, ông ta vội vàng ổn định lại tinh thần, vội vàng nhỏ giọng nói: “Chỉ có vẻ ngoài giống tôi mà thôi! Chuyện này chẳng là gì cả! Trên đời này nhiều người như vậy, tìm hai người giống nhau thì có gì khó khăn?”.
“Vậy ông có biết khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, muốn giám định con ruột là chuyện đơn giản thế nào không? Tôi là một bác sĩ, nếu ông không tin, tôi sẽ giám định cho hai người ngay lập tức, xem người này có phải con ruột của ông không!”, Lâm Chính nói.
“Làm đi! Làm thì làm! Tôi không tin tôi là người không thể sinh con mà lại có con trai!”.
Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, lập tức quát lên.
Lâm Chính cũng không khách sáo, nói Thái Thương Long đi chuẩn bị.
“Không cần cậu giám định! Tôi có đội y tế riêng, bọn họ sẽ đưa kết quả cho tôi trong vòng một giờ!”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, ông ta hoàn toàn không tin Lâm Chính, quay sang ra lệnh cho người bên cạnh.
Không lâu sau, một nhóm người mặc áo choàng trắng chạy vào cung điện, lấy mẫu máu của thi thể đó, lại lấy mẫu máu và tóc của Cực Lạc Kiếm Quân, sau đó bước nhanh ra ngoài cung điện.
“Trông coi bọn họ cho tốt! Đợi kết quả giám định! Tôi hi vọng tốt nhất là các người có thể hưởng thụ thời gian cuối cùng này. Nếu kết quả giám định cho thấy người này không phải con trai tôi thì rất xin lỗi, tôi sẽ biến các người thành tiêu bản, trang trí cung điện của tôi!”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân giậm chân.
Ầm!
Một luồng khí ý mãnh liệt vô cùng bá đạo ập đến, đè lên hai người.
Phụt!
Thái Thương Long không kịp đề phòng, lập tức bị luồng khí ý đó đè đến mức nôn ra máu, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Lâm Chính cũng không khỏi run rẩy.
Thể lực của anh vốn chưa hồi phục, đâu thể chịu được uy áp đáng sợ như vậy?
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính, quay người về chỗ ngồi của mình, phất tay: “Gọi người vào đây, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục ca múa!”.
Chẳng mấy chốc, một nhóm các cô gái ăn mặc hở hang đi vào cung điện, lắc vòng eo linh động, biểu diễn màn trình diễn uyển chuyển nhẹ nhàng cho Cực Lạc Kiếm Quân!
Cực Lạc Kiếm Quân không ngừng rót rượu, tuy là đang hưởng thụ, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hiển nhiên, trong lòng ông ta không có tự tin.
Lâm Chính và Thái Thương Long đứng ở bên cạnh.
“Thế nào? Còn ổn không?”, Lâm Chính nhìn Thái Thương Long thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, bình tĩnh hỏi.
“Còn… Còn tạm, nhưng đại nhân… thật sự… không có vấn đề gì chứ?”, Thái Thương Long sợ hãi trong lòng, ánh mắt khiếp hãi, hỏi.
Chương 2509: Đứt từng đoạn ruột
Cực Lạc Kiếm Quân ra đòn phủ đầu, quả thật đã dọa anh ta sợ.
Bây giờ anh ta chỉ lo Thần Nữ Thái Vũ lừa Lâm Chính, trên thực tế người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân. Nếu thật sự là vậy thì cả đám sẽ tiêu đời.
“Yên tâm, Thần Nữ Thái Vũ không cần phải lừa tôi, nếu bà ta đã nói vậy thì chắc chắn là vậy. Nếu bà ta nhầm lẫn, người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân, tôi cũng có chiêu phía sau!”, Lâm Chính nói.
“Chiêu phía sau là gì?”, Thái Thương Long vội hỏi.
“Chạy!”.
“Chạy?”.
“Đúng, chạy là được”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Thái Thương Long lập tức câm nín.
Chạy thoát được không?
Người ta là cao thủ siêu cấp nổi danh mấy chục năm đấy!
Huống hồ, đám nam nữ cầm kiếm dưới quyền Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phải hạng tầm thường. Lúc trước bị bao vây, Thái Thương Long đã cảm nhận được cảm giác áp bách toát ra từ trên người bọn họ.
Nhưng bây giờ có vẻ trừ con đường này ra đúng là không còn lựa chọn nào khác…
Một tiếng nói nhanh không nhanh, nói lâu không lâu.
Chẳng lâu sau, đội y tế mặc áo choàng trắng vội vã chạy vào cung điện.
Cực Lạc Kiếm Quân lập tức xua số vũ nữ đó đi, đứng lên lạnh lùng hỏi: “Kết quả thế nào?”.
“Thưa ông, kết quả kiểm tra cho thấy, alen của người chết đều có thể tìm được gốc từ gen của ông!”.
“Nói tiếng người!”.
“Tức là cậu ta đúng là con trai ruột của ông!”, đội y tế nói.
Ầm!
Cực Lạc Kiếm Quân sững sờ.
Ông ta mở to mắt, há to miệng, không tin nổi nhìn quan tài đó, đầu óc trống rỗng.
Người trong cung điện cũng đưa mắt nhìn nhau.
Không ai ngờ chuyện lại biến thành như thế…
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hoàn hồn, gào lên điên cuồng: “Từ lâu tôi đã không còn khả năng sinh con, vì sao lại có con trai? Đây là chuyện tuyệt đối không thể!”.
Ông ta sắp mất kiểm soát rồi.
Lúc này, đại diện đội y tế lại lên tiếng.
“Thưa ông, không phải ông không thể sinh con, mà là tỷ lệ sinh con cực kỳ thấp! Thực tế ông có cơ hội sinh con, căn cứ theo sự tính toán tỷ lệ của chúng tôi, ông có xác suất một phần nghìn có thể sinh con!”.
Người đó vừa nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân ngồi tê liệt trên mặt đất, cả người sững sờ.
Chốc lát sau, ông ta như phát điên lao tới ôm chặt thi thể được chắp vá đó khóc lớn.
“Con trai! Con trai tôi!”.
Tiếng khóc làm nứt cả trần nhà, chấn động toàn bộ cung điện!
Cực Lạc Kiếm Quân không phải phó mặc cho số phận, thật ra trước đây ông ta không phong lưu như vậy.
Thế nhưng khi biết mình không thể sinh con, ông ta mới phóng túng bản thân, hưởng lạc khắp nơi, tiêu dao nhân gian, do đó cũng bị người ta gán cho cái danh hiệu Cực Lạc.
Ai có thể biết được, ông ta thật sự khao khát cảnh vợ ở bên cạnh, một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Ông ta không ngờ mình đã hoàn toàn bỏ lỡ mất.
Đứa con trai này vốn là một kỳ tích ông trời ban cho ông ta.
Bây giờ… lại trở thành một thi thể lạnh lẽo.
“Không!”.
Cực Lạc Kiếm Quân ngửa đầu cười một tràng dài, sóng âm thanh bén như kiếm, làm trần nhà cung điện rung chuyển, cung điện nứt làm đôi!
“Kiếm Quân xin hãy bớt đau buồn!”.
Người xung quanh đều biến sắc, vội vàng quỳ dưới đất, cao giọng hô.
“Con trai tôi… Con trai tôi…”.
Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ không thôi, ôm thi thể của Thần Nữ Thái Vũ khóc như mưa.
“Là tôi có lỗi với bà! Hương Lan! Tôi có lỗi với hai mẹ con bà!”.
Cực Lạc Kiếm Quân như đứt từng đoạn ruột.
Chương 2510: Tình hình khẩn cấp
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thái Thương Long thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất áp lực.
Cực Lạc Kiếm Quân phóng ra khí ý quá đáng sợ!
Anh ta hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc người này có thực lực thế nào.
Cũng chẳng trách Lăng Kiếm Phi lại nói Lâm Chính kéo người này về đối kháng với Thiên Ma Đạo!
Có người này ở đây, đối kháng với Thiên Ma Đạo đúng là sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ khóc lóc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính gào thét: “Là ai đã giết vợ tôi? Là ai đã giết con trai tôi? Mau nói cho tôi biết! Mau nói!”.
“Người của Thiên Ma Đạo!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thiên Ma Đạo?”.
Đồng tử của Cực Lạc Kiếm Quân dao động, sau đó gào lên.
“Giết! Giết! Tôi nhất định sẽ giết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo! Trả thù cho con trai tôi! Trả thù cho vợ tôi! Giết!”.
“Cực Lạc Kiếm Quân, vợ ông đã tặng sách cổ của tổ tiên Thái Vũ cho tôi, có ơn với tôi, cho nên tôi đã làm theo di ngôn của bà ấy, đưa hai người họ đến trước mặt ông. Vợ ông nói rồi, hi vọng ông có thể trả thù cho con trai hai người! Bà ấy đã không thể làm gì được, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở chỗ các ông! Bây giờ tôi đã hoàn thành sứ mệnh của tôi, tôi nên cáo từ rồi!”.
Nói xong, Lâm Chính xoay người định đi.
“Đứng lại!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hét lên.
“Còn chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Tôi không ở Long Quốc một thời gian dài, bây giờ tôi không biết gì về Thiên Ma Đạo, càng không biết tung tích của bọn họ. Tôi muốn cậu hãy dẫn tôi đi tìm tung tích người của Thiên Ma Đạo ngay lập tức! Tôi sẽ giết sạch bọn họ, tế linh hồn con trai tôi ở trên trời!”, Cực Lạc Kiếm Quân gào lên.
Nghe vậy, Thái Thương Long kinh hãi, quay đầu nhìn, lại thấy khóe miệng Lâm Chính chậm rãi giương lên.
“Được!”.
…
Cực Lạc Kiếm Quân chôn cất hai mẹ con Thần Nữ Thái Vũ, sau đó dẫn theo bảy mươi hai kiếm sứ ở dưới quyền ông ta đến Long Quốc.
Lúc này ông ta đã từ bỏ mọi sự hưởng lạc.
Trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ!
Đó chính là trả thù!
Cả đội đi đến sân bay, Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải, định để Mã Hải sắp xếp chuyên cơ đưa bọn họ về Long Quốc, nhưng gọi liên tục mấy cuộc vẫn không có ai nghe máy.
“Đi thôi!”.
Cực Lạc Kiếm Quân đi đến, hạ giọng nói: “Tôi có máy bay tư nhân, đi máy bay của tôi về đi!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Bọn họ lên máy bay, bay thẳng đến Long Quốc.
Nhưng giữa đường đi, Lâm Chính vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ chốc lát lại gọi cho Lăng Kiếm Phi.
“Thần y Lâm, chuyện bên cậu thế nào rồi?”, trong điện thoại vang lên giọng Lăng Kiếm Phi.
“Đã ổn thỏa rồi! Chúng tôi đang chuẩn bị quay về, Giang Thành không có việc gì chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Nhưng Lăng Kiếm Phi nghe hỏi lại im lặng.
Khoảng mười mấy giây sau, ông ta mới nói: “Tám giờ tối nay Thiên Ma Đạo tổ chức hai nhóm người, một nhóm tập kích Tử Huyền Thiên, một nhóm… xuất phát đến Giang Thành! Tôi đã phái Đại trưởng lão và Thiên phó chưởng môn dẫn theo cao thủ cấp tốc đến Giang Thành bố trí phòng tuyến, ngăn chặn người của Thiên Ma Đạo vào Giang Thành. Phía tôi vừa mới đánh lui người của Thiên Ma Đạo, phía Giang Thành… tôi cũng không liên lạc được…”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính biến sắc.
“Thần y Lâm, cậu yên tâm, bây giờ tôi đang chuẩn bị xuất phát, chi viện cho Giang Thành! Tôi đã hứa với cậu sẽ bảo đảm Giang Thành không xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ làm được!”, Lăng Kiếm Phi nói.
Tút!
Lâm Chính không muốn nghe Lăng Kiếm Phi dài dòng, lập tức cúp máy rồi gọi cho mấy người bên Tô Nhu.
Nhưng sau vài cuộc điện thoại, bên Tô Nhu cũng không ai bắt máy.
Lâm Chính hoảng loạn.
Cực Lạc Kiếm Quân?
Mọi người nhíu mày.
Người đàn ông mặc Âu phục lập tức hét lên: “Chỗ chúng tôi không có Cực Lạc Kiếm Quân gì hết, xin hãy đi ngay đi. Nếu còn không đi, chúng tôi có quyền nổ súng với anh!”.
Khoảnh khắc người đó dứt lời, tất cả vệ sĩ đều lấy súng ra, đồng loạt nhắm vào Lâm Chính.
“Hả?”.
Tài xế sợ đến mức run lẩy bẩy, vội vàng xuống xe chạy đi.
Lâm Chính thấy vậy dứt khoát ngồi vào ghế lái, nhấn ga tông vào cánh cửa sắt chắn đường, xông thẳng vào trong.
“Khốn nạn!”.
“Đứng lại!”.
“Mau bảo anh ta dừng lại!”.
Đám người kia sốt ruột, thay nhau kêu lên.
Pằng pằng pằng…
Mấy viên đạn bắn vào bánh xe của xe vận tải.
Xe vận tải lập tức thủng lốp, nhưng Lâm Chính không để nó mất khống chế mà cố giữ vô lăng, chòng chành tiếp tục đi về phía trước.
Vài vệ sĩ hét lên, nhảy vọt lên cao ba trượng, sau đó đáp xuống bên cạnh xe vận tải, một tay giữ lấy xe, cùng nhau dùng sức.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên.
Cả chiếc xe bị bọn họ lật nhào.
Sau đó, tất cả vệ sĩ xông tới, giơ súng nhắm vào đầu xe vận tải.
Chốc lát sau, Lâm Chính và Thái Thương Long bò dậy.
“Đại nhân, xem ra không tìm sai! Cực Lạc Kiếm Quân chắc chắn ở đây, nếu không, võ công của những vệ sĩ này là ai dạy?”, Thái Thương Long cười nói.
“Nhưng hình như Cực Lạc Kiếm Quân không muốn bị người ta quấy rầy!”.
Lâm Chính hờ hững nói.
“Hôm nay chắc là ông ta không được yên tĩnh rồi!”.
Thái Thương Long nhếch khóe miệng, đột nhiên di chuyển thân mình, lấy Lâm Chính làm trung tâm hóa thành cơn gió lốc xoay tròn một vòng cực nhanh.
Đám người căng thẳng, lập tức bóp cò.
Rắc rắc rắc…
Giây lát sau, tất cả súng đều gãy làm đôi, chúng lại bị Thái Thương Long dùng khí kình đánh gãy!
“Cái gì?”.
“Những người này cũng là võ giả!”.
“Bắt bọn họ lại!”.
Các vệ sĩ kinh ngạc, lập tức bỏ hết súng, lấy đoản đao đeo bên thắt lưng ra, xông lên định đánh tay đôi.
Nhưng trình độ bọn họ sao có thể là đối thủ của Thái Thương Long? Dù Thái Thương Long đã bị thương nặng từ trước, nhưng chỉ cần phát huy một phần trăm thực lực vẫn có thể giải quyết đám tôm tép này.
Không lâu sau, tất cả vệ sĩ đều bị anh ta hạ gục.
Bọn họ ôm bụng lăn lộn rên rỉ.
Hiện trường ngập tràn tiếng khóc la!
“Ai dám ngang ngược ở chỗ tôi như vậy?”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên từ trong cung điện.
Lâm Chính nghe vậy cũng không do dự, lập tức khiêng quan tài lên xe, đi vào cung điện rộng lớn lộng lẫy nguy nga đó.
Vèo vèo.
Nhưng vừa đến gần, trong cung điện chợt có mấy chục bóng người lao ra nhanh như chớp.
Những người đó đều có nét mặt của người Long Quốc, mặc kiếm phục, tay cầm kiếm bén, ai nấy đằng đằng sát khí bao vây Lâm Chính.
“Cực Lạc Kiếm Quân ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta!”.
Lâm Chính hét lên.
“Các người tự tiện xông vào lãnh địa của tôi chỉ có con đường chết. Nếu đã sắp biến thành thi thể, cần gì phải gặp tôi?”, trong cung điện vang lên giọng nói lạnh lẽo của Cực Lạc Kiếm Quân.
Lâm Chính lắc đầu: “Bây giờ tôi chưa biến thành thi thể, nhưng vợ và con trai ông đã là thi thể rồi!”.
Anh nói xong, trong cung điện rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau lại vang lên một tràng cười.
“Ha ha ha ha ha, con người cậu đúng là thú vị! Tôi tung hoành một đời, tuy để lại nhiều mối tình, nhưng vì tu luyện thần công dẫn đến di chứng, từ lâu tôi đã không thể sinh con. Cậu nói vợ tôi chết thì còn được, nhưng tôi lấy đâu ra con trai? Cậu bớt nói bậy!”.
“Ông không tin?”.
Lâm Chính đặt quan tài xuống đất, mặt không cảm xúc, nói: “Thi thể của con trai ông ở trong quan tài này! Ông xem là biết ngay!”.
Chương 2507: Cậu coi tôi là kẻ ngốc?
Nghe vậy, giọng nói trong cung điện lại im lặng một lúc.
Một lúc lâu không nghe tiếng ông ta.
Cũng không biết qua bao lâu mới có tiếng nói truyền ra.
“Không thể nào! Cậu bớt lừa gạt tôi! Tôi… Sao tôi có thể có con trai? Cậu bớt ở đó đùa giỡn tôi! Tôi tung hoành Nam Bắc bao nhiêu năm, chuyện gì chưa gặp qua? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”, Cực Lạc Kiếm Quân không tin, vội vàng hét lên, trong giọng nói lại có chút giận dữ.
“Cực Lạc Kiếm Quân, tôi đã đứng đây rồi, ông còn sợ cái gì? Tôi có lừa ông hay không, ông nhìn một cái không phải rõ rồi sao?”, Lâm Chính nói.
“Được! Vậy cậu vào đây! Tôi nói cho cậu hay! Nếu cậu dám đùa giỡn tôi, tôi nhất định sẽ băm vằm cậu ra làm trăm mảnh, giẫm nát xương cậu, khiến cậu chết không chỗ chôn thân!”.
Cực Lạc Kiếm Quân quát.
Sau đó, những nam nữ cầm kiếm ở phía trước đồng loạt tách sang hai bên, nhường ra một con đường rộng rãi.
Lâm Chính khiêng quan tài vào cung điện.
Mức độ hào hoa bên trong cung điện vượt ngoài sự tưởng tượng của Lâm Chính.
Hoàng kim lót sàng, kim cương thay đèn, khắp nơi tràn ngập khí tức xa hoa cao quý. E rằng xây dựng nên một cung điện này phải tiêu tốn một số tiền khổng lồ.
Lúc này Cực Lạc Kiếm Quân đang ngồi ở phía trên cung điện, xung quanh có bảy tám người đẹp ăn mặc hở hang, bên cạnh bày rượu thịt tuyệt hảo, rất biết hưởng thụ.
Lâm Chính ngẩng lên nhìn, phát hiện bề ngoài của Cực Lạc Kiếm Quân rất trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ mới hơn ba mươi, nhưng tuổi thực tế của ông ta có lẽ đã hơn năm mươi. Vẻ ngoài trông vẫn rất tuấn tú tiêu sái, oai phong siêu phàm, nhưng sự tang thương trong mắt ông ta vô cùng rõ rệt.
Lâm Chính đặt quan tài xuống.
Cực Lạc Kiếm Quân cho người đẹp bên cạnh mình lui xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính. Toàn thân ông ta tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ đè nặng, giống như núi lớn đè xuống Lâm Chính.
Bên này Thái Thương Long hơi biến sắc, không khỏi lùi về sau nửa bước.
Mặc dù anh ta là thiên kiêu hạng ba, nhưng chỉ là vô địch ở thế hệ thanh niên. Đổi lại là một nhân vật như thế này, anh ta không có chút ưu thế nào.
“Cậu tên gì?”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng hỏi.
“Lâm Chính!”.
“Ai bảo cậu đến đây?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi được Thần Nữ đại nhân của thần miếu Thái Vũ ủy thác đến tìm ông! Tâm nguyện trước lúc ra đi của bà ấy là hi vọng tôi có thể nhắn lại cho ông rằng hãy trả thù cho con trai hai người!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bà ấy chết rồi sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân nhíu mày.
“Phải, đang ở trong quan tài này!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cực Lạc Kiếm Quân nhíu mày, đứng dậy đi xuống dưới.
“Hi vọng cậu đừng đùa bỡn tôi, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Rất nghiêm trọng!”.
Cực Lạc Kiếm Quân thản nhiên nói, đến trước quan tài dừng lại trong chốc lát, sau đó ầm một tiếng đẩy nắp quan tài ra.
Ngay sau đó, hai thi thể trong quan tài xuất hiện trước mắt ông ta.
Cực Lạc Kiếm Quân không khỏi sửng sốt, dừng mắt trên thi thể của Thần Nữ Thái Vũ, đôi mắt toát ra sự phức tạp.
“Quả nhiên là bà ấy… Hai mươi năm rồi, bà ấy đã già đi nhiều…”.
“Bà ấy đợi ông ở thần miếu Thái Vũ hai mươi năm, nhưng ông mãi không đến tìm bà ấy! Bà ấy không oán không hối, còn nuôi dưỡng con trai của cả hai khôn lớn, truyền dạy cho anh ta tuyệt học của thần miếu Thái Vũ. Bà ấy còn vì con trai ông tổ chức thí luyện Thái Vũ, để con trai ông có thể thu thập được sở trường của bách gia, giúp anh ta trở thành cao thủ tuyệt thế. Nhưng chuyện bất hạnh đã xảy ra, con trai ông mất rồi!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Cực Lạc Kiếm Quân nghe vậy thì cười lớn.
“Thú vị! Thú vị! Chuyện này đúng là thú vị! Mấy chục năm trước tôi vì tu luyện Cực Lạc Kiếm Quyết mà không thể sinh con! Bây giờ cậu lại nói với tôi rằng tôi có một đứa con trai? Thật là nực cười! Thằng nhóc! Cậu coi tôi là kẻ ngốc sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Chương 2508: Giám định con ruột
“Xem ra ông không tin”, Lâm Chính nói.
“Cậu bảo tôi làm sao tin? Một người không thể sinh con làm sao lại có con trai được? Chẳng lẽ người phụ nữ kia cắm sừng tôi?”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng cười.
Lâm Chính không lên tiếng, đi đến bên cạnh quan tài, khiêng thi thể ở trong đó ra, đặt trước mặt Cực Lạc Kiếm Quân.
Thái Thương Long ở cạnh liếc nhìn, kinh ngạc.
Thi thể đó… lại là thi thể của con trai Thần Nữ Thái Vũ.
Nhưng… đó không phải xác thịt nát vụn, mà là được Lâm Chính dùng kim may lại một cách hoàn hảo!
Tay nghề này đúng là đáng kinh ngạc.
Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn, hít sâu một hơi, tinh thần chấn động.
Mặc dù thi thể con trai Thần Nữ Thái Vũ là được chắp nối, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng đường nét vẻ bề ngoài của anh ta.
“Đây không phải… là mình thời trẻ sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân lẩm bẩm.
Đường nét này, mi mày này, sống mũi và khuôn miệng này…
Giống quá!
Thật sự giống quá!
Toàn thân ông ta run rẩy nhè nhẹ, giống như sắp mất kiểm soát.
Nhưng suy cho cùng Cực Lạc Kiếm Quân cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, ông ta vội vàng ổn định lại tinh thần, vội vàng nhỏ giọng nói: “Chỉ có vẻ ngoài giống tôi mà thôi! Chuyện này chẳng là gì cả! Trên đời này nhiều người như vậy, tìm hai người giống nhau thì có gì khó khăn?”.
“Vậy ông có biết khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, muốn giám định con ruột là chuyện đơn giản thế nào không? Tôi là một bác sĩ, nếu ông không tin, tôi sẽ giám định cho hai người ngay lập tức, xem người này có phải con ruột của ông không!”, Lâm Chính nói.
“Làm đi! Làm thì làm! Tôi không tin tôi là người không thể sinh con mà lại có con trai!”.
Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, lập tức quát lên.
Lâm Chính cũng không khách sáo, nói Thái Thương Long đi chuẩn bị.
“Không cần cậu giám định! Tôi có đội y tế riêng, bọn họ sẽ đưa kết quả cho tôi trong vòng một giờ!”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, ông ta hoàn toàn không tin Lâm Chính, quay sang ra lệnh cho người bên cạnh.
Không lâu sau, một nhóm người mặc áo choàng trắng chạy vào cung điện, lấy mẫu máu của thi thể đó, lại lấy mẫu máu và tóc của Cực Lạc Kiếm Quân, sau đó bước nhanh ra ngoài cung điện.
“Trông coi bọn họ cho tốt! Đợi kết quả giám định! Tôi hi vọng tốt nhất là các người có thể hưởng thụ thời gian cuối cùng này. Nếu kết quả giám định cho thấy người này không phải con trai tôi thì rất xin lỗi, tôi sẽ biến các người thành tiêu bản, trang trí cung điện của tôi!”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân giậm chân.
Ầm!
Một luồng khí ý mãnh liệt vô cùng bá đạo ập đến, đè lên hai người.
Phụt!
Thái Thương Long không kịp đề phòng, lập tức bị luồng khí ý đó đè đến mức nôn ra máu, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Lâm Chính cũng không khỏi run rẩy.
Thể lực của anh vốn chưa hồi phục, đâu thể chịu được uy áp đáng sợ như vậy?
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính, quay người về chỗ ngồi của mình, phất tay: “Gọi người vào đây, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục ca múa!”.
Chẳng mấy chốc, một nhóm các cô gái ăn mặc hở hang đi vào cung điện, lắc vòng eo linh động, biểu diễn màn trình diễn uyển chuyển nhẹ nhàng cho Cực Lạc Kiếm Quân!
Cực Lạc Kiếm Quân không ngừng rót rượu, tuy là đang hưởng thụ, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hiển nhiên, trong lòng ông ta không có tự tin.
Lâm Chính và Thái Thương Long đứng ở bên cạnh.
“Thế nào? Còn ổn không?”, Lâm Chính nhìn Thái Thương Long thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, bình tĩnh hỏi.
“Còn… Còn tạm, nhưng đại nhân… thật sự… không có vấn đề gì chứ?”, Thái Thương Long sợ hãi trong lòng, ánh mắt khiếp hãi, hỏi.
Chương 2509: Đứt từng đoạn ruột
Cực Lạc Kiếm Quân ra đòn phủ đầu, quả thật đã dọa anh ta sợ.
Bây giờ anh ta chỉ lo Thần Nữ Thái Vũ lừa Lâm Chính, trên thực tế người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân. Nếu thật sự là vậy thì cả đám sẽ tiêu đời.
“Yên tâm, Thần Nữ Thái Vũ không cần phải lừa tôi, nếu bà ta đã nói vậy thì chắc chắn là vậy. Nếu bà ta nhầm lẫn, người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân, tôi cũng có chiêu phía sau!”, Lâm Chính nói.
“Chiêu phía sau là gì?”, Thái Thương Long vội hỏi.
“Chạy!”.
“Chạy?”.
“Đúng, chạy là được”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Thái Thương Long lập tức câm nín.
Chạy thoát được không?
Người ta là cao thủ siêu cấp nổi danh mấy chục năm đấy!
Huống hồ, đám nam nữ cầm kiếm dưới quyền Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phải hạng tầm thường. Lúc trước bị bao vây, Thái Thương Long đã cảm nhận được cảm giác áp bách toát ra từ trên người bọn họ.
Nhưng bây giờ có vẻ trừ con đường này ra đúng là không còn lựa chọn nào khác…
Một tiếng nói nhanh không nhanh, nói lâu không lâu.
Chẳng lâu sau, đội y tế mặc áo choàng trắng vội vã chạy vào cung điện.
Cực Lạc Kiếm Quân lập tức xua số vũ nữ đó đi, đứng lên lạnh lùng hỏi: “Kết quả thế nào?”.
“Thưa ông, kết quả kiểm tra cho thấy, alen của người chết đều có thể tìm được gốc từ gen của ông!”.
“Nói tiếng người!”.
“Tức là cậu ta đúng là con trai ruột của ông!”, đội y tế nói.
Ầm!
Cực Lạc Kiếm Quân sững sờ.
Ông ta mở to mắt, há to miệng, không tin nổi nhìn quan tài đó, đầu óc trống rỗng.
Người trong cung điện cũng đưa mắt nhìn nhau.
Không ai ngờ chuyện lại biến thành như thế…
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hoàn hồn, gào lên điên cuồng: “Từ lâu tôi đã không còn khả năng sinh con, vì sao lại có con trai? Đây là chuyện tuyệt đối không thể!”.
Ông ta sắp mất kiểm soát rồi.
Lúc này, đại diện đội y tế lại lên tiếng.
“Thưa ông, không phải ông không thể sinh con, mà là tỷ lệ sinh con cực kỳ thấp! Thực tế ông có cơ hội sinh con, căn cứ theo sự tính toán tỷ lệ của chúng tôi, ông có xác suất một phần nghìn có thể sinh con!”.
Người đó vừa nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân ngồi tê liệt trên mặt đất, cả người sững sờ.
Chốc lát sau, ông ta như phát điên lao tới ôm chặt thi thể được chắp vá đó khóc lớn.
“Con trai! Con trai tôi!”.
Tiếng khóc làm nứt cả trần nhà, chấn động toàn bộ cung điện!
Cực Lạc Kiếm Quân không phải phó mặc cho số phận, thật ra trước đây ông ta không phong lưu như vậy.
Thế nhưng khi biết mình không thể sinh con, ông ta mới phóng túng bản thân, hưởng lạc khắp nơi, tiêu dao nhân gian, do đó cũng bị người ta gán cho cái danh hiệu Cực Lạc.
Ai có thể biết được, ông ta thật sự khao khát cảnh vợ ở bên cạnh, một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Ông ta không ngờ mình đã hoàn toàn bỏ lỡ mất.
Đứa con trai này vốn là một kỳ tích ông trời ban cho ông ta.
Bây giờ… lại trở thành một thi thể lạnh lẽo.
“Không!”.
Cực Lạc Kiếm Quân ngửa đầu cười một tràng dài, sóng âm thanh bén như kiếm, làm trần nhà cung điện rung chuyển, cung điện nứt làm đôi!
“Kiếm Quân xin hãy bớt đau buồn!”.
Người xung quanh đều biến sắc, vội vàng quỳ dưới đất, cao giọng hô.
“Con trai tôi… Con trai tôi…”.
Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ không thôi, ôm thi thể của Thần Nữ Thái Vũ khóc như mưa.
“Là tôi có lỗi với bà! Hương Lan! Tôi có lỗi với hai mẹ con bà!”.
Cực Lạc Kiếm Quân như đứt từng đoạn ruột.
Chương 2510: Tình hình khẩn cấp
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thái Thương Long thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất áp lực.
Cực Lạc Kiếm Quân phóng ra khí ý quá đáng sợ!
Anh ta hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc người này có thực lực thế nào.
Cũng chẳng trách Lăng Kiếm Phi lại nói Lâm Chính kéo người này về đối kháng với Thiên Ma Đạo!
Có người này ở đây, đối kháng với Thiên Ma Đạo đúng là sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ khóc lóc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính gào thét: “Là ai đã giết vợ tôi? Là ai đã giết con trai tôi? Mau nói cho tôi biết! Mau nói!”.
“Người của Thiên Ma Đạo!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thiên Ma Đạo?”.
Đồng tử của Cực Lạc Kiếm Quân dao động, sau đó gào lên.
“Giết! Giết! Tôi nhất định sẽ giết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo! Trả thù cho con trai tôi! Trả thù cho vợ tôi! Giết!”.
“Cực Lạc Kiếm Quân, vợ ông đã tặng sách cổ của tổ tiên Thái Vũ cho tôi, có ơn với tôi, cho nên tôi đã làm theo di ngôn của bà ấy, đưa hai người họ đến trước mặt ông. Vợ ông nói rồi, hi vọng ông có thể trả thù cho con trai hai người! Bà ấy đã không thể làm gì được, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở chỗ các ông! Bây giờ tôi đã hoàn thành sứ mệnh của tôi, tôi nên cáo từ rồi!”.
Nói xong, Lâm Chính xoay người định đi.
“Đứng lại!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hét lên.
“Còn chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Tôi không ở Long Quốc một thời gian dài, bây giờ tôi không biết gì về Thiên Ma Đạo, càng không biết tung tích của bọn họ. Tôi muốn cậu hãy dẫn tôi đi tìm tung tích người của Thiên Ma Đạo ngay lập tức! Tôi sẽ giết sạch bọn họ, tế linh hồn con trai tôi ở trên trời!”, Cực Lạc Kiếm Quân gào lên.
Nghe vậy, Thái Thương Long kinh hãi, quay đầu nhìn, lại thấy khóe miệng Lâm Chính chậm rãi giương lên.
“Được!”.
…
Cực Lạc Kiếm Quân chôn cất hai mẹ con Thần Nữ Thái Vũ, sau đó dẫn theo bảy mươi hai kiếm sứ ở dưới quyền ông ta đến Long Quốc.
Lúc này ông ta đã từ bỏ mọi sự hưởng lạc.
Trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ!
Đó chính là trả thù!
Cả đội đi đến sân bay, Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải, định để Mã Hải sắp xếp chuyên cơ đưa bọn họ về Long Quốc, nhưng gọi liên tục mấy cuộc vẫn không có ai nghe máy.
“Đi thôi!”.
Cực Lạc Kiếm Quân đi đến, hạ giọng nói: “Tôi có máy bay tư nhân, đi máy bay của tôi về đi!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Bọn họ lên máy bay, bay thẳng đến Long Quốc.
Nhưng giữa đường đi, Lâm Chính vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ chốc lát lại gọi cho Lăng Kiếm Phi.
“Thần y Lâm, chuyện bên cậu thế nào rồi?”, trong điện thoại vang lên giọng Lăng Kiếm Phi.
“Đã ổn thỏa rồi! Chúng tôi đang chuẩn bị quay về, Giang Thành không có việc gì chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Nhưng Lăng Kiếm Phi nghe hỏi lại im lặng.
Khoảng mười mấy giây sau, ông ta mới nói: “Tám giờ tối nay Thiên Ma Đạo tổ chức hai nhóm người, một nhóm tập kích Tử Huyền Thiên, một nhóm… xuất phát đến Giang Thành! Tôi đã phái Đại trưởng lão và Thiên phó chưởng môn dẫn theo cao thủ cấp tốc đến Giang Thành bố trí phòng tuyến, ngăn chặn người của Thiên Ma Đạo vào Giang Thành. Phía tôi vừa mới đánh lui người của Thiên Ma Đạo, phía Giang Thành… tôi cũng không liên lạc được…”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính biến sắc.
“Thần y Lâm, cậu yên tâm, bây giờ tôi đang chuẩn bị xuất phát, chi viện cho Giang Thành! Tôi đã hứa với cậu sẽ bảo đảm Giang Thành không xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ làm được!”, Lăng Kiếm Phi nói.
Tút!
Lâm Chính không muốn nghe Lăng Kiếm Phi dài dòng, lập tức cúp máy rồi gọi cho mấy người bên Tô Nhu.
Nhưng sau vài cuộc điện thoại, bên Tô Nhu cũng không ai bắt máy.
Lâm Chính hoảng loạn.
Bình luận facebook