-
Chương 2436-2440
Chương 2436: Còn có người có ý kiến?
Nhìn ánh mắt bất thiện của những người xung quanh, người của Tử Huyền Thiên trở nên căng thẳng.
“Làm sao đây? Thiên phó chưởng môn, ngồi yên đợi chết hay là chủ động ra tay?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Thiên Diệp hơi do dự, ông ta nhìn quanh, khẽ nói: “Thần y Lâm, con người tôi xưa nay cẩn thận dè dặt, nhưng hôm nay có lẽ tôi quá dè chừng rồi! Cậu nói thế nào thì là thế đó!”.
“Vậy được, đi theo tôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó dẫn theo người của Tử Huyền Thiên đi về phía La Thiên Giáo.
Phúc La và đám tay chân không ai không sửng sốt, ngạc nhiên nhìn đám Lâm Chính.
“Các người làm gì vậy?”, Phúc La nhíu mày hỏi.
Hắn còn chưa ra tay, sao bên kia lại tự tìm tới đây rồi?
Phúc La vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên nhón chân, người lao về phía Phúc La nhanh như gió, đấm tới một quyền.
Ầm!
Phúc La lập tức bị đánh bay, ngã mạnh xuống đất, nửa bên mặt sưng lên, miệng toàn máu.
Người của La Thiên Giáo há hốc miệng.
Người xung quanh cũng phản ứng lại.
“Đánh cho tôi!”.
Lâm Chính hét lớn một tiếng, mọi người đồng loạt xông tới, tay đấm chân đá đám người của La Thiên Giáo!
Người của La Thiên Giáo không kịp đề phòng, ngã xuống đất, bị người của Tử Huyền Thiên đánh một trận tơi bời.
Có người muốn đánh trả, nhưng có Lâm Chính trợ giúp, bọn họ hoàn toàn không đánh lại.
Không lâu sau, người của La Thiên Giáo đều nằm lăn dưới đất khóc lóc.
“Các người... Các người thật quá đáng! Các người muốn khơi dậy trận đại chiến giữa hai giáo phải không?”, Phúc La mặt mũi sưng vù bò dậy, phẫn nộ mắng chửi.
“Đại chiến hai giáo? Nói như vậy là La Thiên Giáo muốn liều mạng với chúng tôi hay sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, đột nhiên rút kiếm từ thắt lưng một đệ tử gần cạnh, hờ hững nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không nương tay nữa. Mọi người nghe lệnh, giết chết người của La Thiên Giáo cho tôi! Không chừa một ai!”.
“Vâng!”.
Người của Tử Huyền Thiên đồng loạt rút kiếm, tràn ngập sát khí đi về phía đám người La Thiên Giáo.
“Hả?”.
Phúc La đứng đờ ra.
Một số giáo chúng khiếp hãi, vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc xin tha.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”.
“Sao chúng tôi dám đối địch với đại nhân chứ, xin hãy tha cho chúng tôi một lần đi!”.
“Đừng giết chúng tôi!”.
Những người khác tuy không quỳ nhưng cũng run rẩy cả người, kinh hoàng khiếp hãi.
Lâm Chính giơ tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó hờ hững xua tay, nhìn về phía Phúc La.
Phúc La giật mình, há miệng, cuối cùng vẫn cắn răng, cúi đầu: “Chúng ta... Đi!”.
“Vâng, đại nhân!”.
Các đệ tử như buông được gánh nặng, vội vàng quay đầu chạy.
Người của La Thiên Giáo cứ vậy cúi đầu chạy mất.
Thiên Diệp ở phía sau vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta không ngờ người của La Thiên Giáo lại bị xử lý dễ dàng như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ Lâm Chính đột nhiên đánh úp ngoài dự liệu của bọn họ, đám người Phúc La không kịp phản ứng, còn chưa kịp đánh trả đã bị đánh một trận tơi bời.
Nếu là chém giết bình thường, đám người Lâm Chính muốn giải quyết những tinh nhuệ của La Thiên Giáo, thế nào cũng phải mất một thời gian. Dù sao, bọn họ được phái đến đây thì chắc chắn đều không phải người tầm thường.
“Thần y Lâm này đúng là tài ba!”, Thiên Diệp dở khóc dở cười.
Lâm Chính quay người lại, nhìn những người xung quanh, thấy không ít người đang nhìn mình chằm chằm, lập tức quát: “Sao hả? Còn có người có ý kiến với Tử Huyền Thiên chúng tôi phải không?”.
Anh vừa lên tiếng, bọn họ đồng loạt rụt đầu lại, không dám nhìn tới tên sát tinh này nữa.
Chương 2437: Giết không tha
Đương nhiên, Lâm Chính có thái độ kiêu căng như vậy cũng khiến rất nhiều người bất mãn.
“Con mẹ nó! Cái quái gì vậy?”.
“Đánh lén mới đuổi người của La Thiên Giáo rời đi được, chỉ vậy thôi cũng kiêu căng?”.
“Tôi thật sự muốn xé miệng của thằng đó ra!”.
Vài người nhổ nước bọt, mắng chửi Lâm Chính.
Nhưng chung quy vẫn không ai dám đứng ra thách thức.
"Thú vị lắm!”.
Trên một sườn dốc, một người đàn ông tóc trắng tung bay, mặc kiếm phục màu trắng, một tay cầm kiếm, một tay cầm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, cười nói.
“Phải! Thí luyện thần miếu Thái Vũ lần này có lẽ sẽ rất thú vị, nhưng mà anh Công Thâu… Anh biết hút thuốc từ lúc nào vậy?”, thanh niên mặt trắng cầm quạt gấp cười hỏi.
“Tôi biết hút từ lâu rồi, luyện kiếm nhiều áp lực, không có việc gì thì hút một điếu giúp tâm cảnh thả lỏng, luyện kiếm tốt hơn”, người đàn ông mặc kiếm phục cười, lấy ra một hộp thuốc từ trong túi: “Hút một điếu không?”.
“Tôi không nghĩ thứ này có ích cho việc luyện công!”, thanh niên mặt trắng từ chối.
Lúc này, ở xa xa vang lên tiếng leng keng thanh thúy.
Sau đó thì một đội ngũ giống như đội nghi lễ đi về phía này.
Phía trước đội ngũ có tám người mang đao, những người này có khí tức đáng sợ, vô cùng khủng khiếp, khiến người ta không rét mà run.
Ở giữa đội ngũ là một chiếc kiệu tinh xảo.
Người khiêng kiệu lại là bốn cô gái thanh tú lả lướt.
Bọn họ mặc váy dài màu hồng, một tay cầm kiếm, một tay nâng kiệu, trên người đeo chuông, đi trên đường không ngừng vang lên tiếng leng keng.
“Là đội ngũ của Di Nguyệt Cung!”, thanh niên mặt trắng nhíu mày.
“Di Nguyệt Cung cũng có hứng thú với kim cương Thái Vũ? Lần này phiền phức rồi!”, vẻ mặt của người đàn ông mặc kiếm phục cũng không mấy tự nhiên.
Lâm Chính ở bên này cũng bị động tĩnh đó gây chú ý, nghiêng đầu nhìn, không khỏi nghi hoặc.
“Đó là ai?”.
“Là người của Di Nguyệt Cung! Nhìn độ hoành tráng thì có lẽ là Di Nguyệt Nữ đến đây!”, Thiên Diệp khẽ nói.
“Di Nguyệt Nữ?”, Lâm Chính hỏi.
“Tất nhiên là con gái của cung chủ Di Nguyệt Cung! Nghe nói lúc cô ta sinh ra trời sinh dị tượng, do đó thiên phú siêu phàm, tài năng xuất chúng, là yêu nghiệt có một không hai. Cô ta được Di Nguyệt Cung cung cấp rất nhiều tài nguyên, trẻ tuổi đã có thực lực siêu phàm trác tuyệt, cực kỳ đáng sợ! Trận chiến tranh đoạt kim cương Thái Vũ lần này, Di Nguyệt Cung cũng tham gia, còn phái Di Nguyệt Nữ đến đây… Thần y Lâm, lần này chúng ta gặp phiền phức rồi!”, Thiên Diệp có vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nói.
“Nghe ông nói vậy, Di Nguyệt Nữ này lợi hại lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nói thế này vậy, tôi đấu với cô ta có lẽ tôi cũng sẽ thua!”, Thiên Diệp nhỏ giọng đáp.
“Thế à? Nhưng… thực lực ông cũng chẳng ra làm sao!”, Lâm Chính không kìm được nói.
“Hừm…”.
Thiên Diệp suýt chút nữa thì sặc.
Tốt xấu gì ông ta cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực của ông ta chắc chắn có thể trấn áp rất nhiều người ở đây!
Nhưng lời này nói ra từ miệng thần y Lâm, Thiên Diệp cũng không tức giận gì.
Dù sao so với chiến tích của thần y Lâm, chút danh tiếng của ông ta hoàn toàn không tính là gì cả.
Lúc này, kiệu được nâng đến con đường dốc hướng về thần miếu Thái Vũ.
Con dốc đó ở phía trên tất cả mọi người.
Vì tiểu đại hội chưa bắt đầu, mọi người chưa bước vào khu vực của thần miếu Thái Vũ, tất cả đều đứng chờ dưới chân núi.
Thế nhưng kiệu của Di Nguyệt Cung lại dẫn đầu lên trước, có cảm giác đứng trên cao nhìn xuống.
Lúc này, một thị nữ đi đến, khom lưng bên mành vải kiệu trong chốc lát, sau đó gật đầu đứng dậy, đi đến phía trước kiệu, lớn tiếng hô.
“Công chúa có lệnh! Lệnh cho các người mau chóng rời đi, vậy thì mới có thể giữ được mạng! Nếu cố chấp vào miếu! Giết không tha!”.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Chương 2438: Uy hiếp
“Cái gì? Giết không tha?”.
“Người của Di Nguyệt Cung thật ngông cuồng!”.
“Con mẹ nó, mới vừa rồi nhảy ra một kẻ cuồng vọng Tử Huyền Thiên, bây giờ lại tới người của Di Nguyệt Cung ra oai ở đây! Thói đời này nhiều người kiêu căng thế sao?”.
“Công chúa chó má gì? Tưởng bố mẹ mình là hoàng thượng hoàng hậu thật sao? Ông đây mặc kệ trò đùa của chúng mày!”.
Nhiều người tức giận, hét lên khiêu khích, chỉ vào kiệu mắng chửi.
“Di Nguyệt Cung? Hừ, nực cười, tôi muốn lên thần miếu Thái Vũ này, các người ngăn được tôi sao?”.
Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo màu đen tiến lên, lạnh lùng nói. Hai tay gã cầm đao, khí kình mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là cao thủ đùng đao!
Sau khi dứt lời, người đàn ông bước nhanh lên núi.
Thị nữ đó không ngăn cản mà lùi sang một bên, không nói lời nào.
Người đàn ông vô cùng kiêu ngạo.
Người dưới sườn dốc cười lớn.
“Ô hô, hóa ra là đám hèn nhát! Tôi còn tưởng bọn họ có bản lĩnh thế nào chứ!”.
“To mồm thế cuối cùng chỉ là khoác lác mà thôi!”.
“Chậc, vừa rồi không phải kiêu căng lắm sao? Sao bây giờ lại không lám lên tiếng? Đúng là nhát cáy!”.
“Cút sang bên thêu thùa đi!”.
Bọn họ cười giễu mắng chửi, vừa khinh thường vừa ghét bỏ.
Soạt!
Đúng lúc này, rèm kiệu đột nhiên khẽ rung lên, giống như có gió thổi qua.
Nụ cười tất cả mọi người cứng đờ, đồng loạt nhìn về phía kia. Lúc này mới kinh ngạc nhìn thấy người đi về phía thần miếu Thái Vũ… đã trở thành một cái xác không đầu.
Đầu của gã… không biết đã đi về phương nào!
Máu tươi như suối phun đầy trời!
Sau đó rèm kiệu dược vén lên, một cô gái mặc áo đỏ, dung mạo tuyệt đẹp bước ra.
Tay cô gái cầm một vật máu me đầm đìa, đó chính là đầu của người đàn ông lúc trước…
“A!”.
Có người la lên thất thanh.
Có người kinh hãi nín thở.
Có người run rẩy điên cuồng.
Tất cả đều sững sờ.
Đây chính là thực lực của con gái cung chủ Di Nguyệt Cung?
Đáng sợ đến mức nào!
Phải biết rằng thực lực của người đàn ông đó cũng là kiệt xuất trong số những người ở đây! Nhưng trước mặt công chúa Di Nguyệt Cung lại chẳng khác nào sâu kiến, tùy tiện là có thể đè chết, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có…
“Thật là tàn bạo!”.
Thiên Diệp nhíu mày.
“Mục đích của cô ta là đe dọa quần hùng, nếu không sát phạt quyết đoán thì cô ta làm thế có khác nào chú hề? Đôi khi tàn bạo không phải chuyện xấu! Có lẽ sẽ bị mang tiếng xấu, nhưng mục đích đạt được là được”, Lâm Chính nói.
Thiên Diệp nghe vậy, tò mò nhìn anh: “Vậy vì sao thần y Lâm lại tha cho đám Phúc La? Đáng lẽ cậu nên giết chết bọn họ luôn mới phải chứ?”.
“Tình hình lúc đó tôi cần phải tha. Nếu thật sự giết người của La Thiên Giáo, ắt sẽ có người mượn cớ tấn công chúng ta! Dù sao vẫn có người tin vào lời của Phúc La, cảm thấy Tử Huyền Thiên chúng ta là mối đe dọa, muốn tiêu diệt chúng ta ở bên ngoài thần miếu Thái Vũ! Chỉ là bọn họ không có cái cớ mà thôi!”, Lâm Chính nói.
Thiên Diệp nghe thấy vậy, lập tức gật đầu: “Hóa ra là vậy”.
Thủ đoạn của Di Nguyệt Nữ tàn ác bá đạo như vậy quả thật đã đe dọa được tất cả mọi người.
Lần này không còn ai dám tùy tiện lên tiếng nữa, ai nấy nuốt nước bọt, mở to mắt kinh hoàng nhìn bóng người tuyệt đẹp trước kiệu.
“Đi nhanh đi! Nếu lên núi thì kết cục cũng sẽ giống kẻ này!”.
Di Nguyệt Nữ bình tĩnh nói, sau đó ném đầu đi, quay người lên kiệu.
Người của Di Nguyệt Cung nâng kiệu lên, tiến thẳng về phía thần miếu Thái Vũ.
Tất cả mọi người sợ run lẩy bẩy…
Chương 2439: Thiên tài tụ họp
Có người ngập ngừng, không dám đi lên thần miếu.
Nhưng hầu hết mọi người đều can đảm bước lên.
Cũng không thể chỉ vì lời nói của Di Nguyệt Cung Nữ mà từ bỏ được, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải là làm trò cười cho mọi người sao?
Sau đó, mọi người nối tiếp nhau đi lên thần miếu.
Lâm Chính cũng vậy.
"Có quá nhiều người không biết cuộc sống này quý giá như thế nào!"
Một tiếng thở dài truyền ra từ trong chiếc kiệu được đặt ở trước thần miếu Thái Vũ.
Sắc mặt của nhiều người lập tức thay đổi.
Lâm Chính không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về phía thần miếu Thái Vũ.
Lại thấy thần miếu đã vô cùng đổ nát và cũ kĩ.
Toàn bộ thần miếu rất lớn, chiếm diện tích rộng, được xây dựng trên đỉnh núi.
Có lẽ bởi vì thời gian quá lâu, nhiều cây cột chống đỡ thần miếu đã bị đổ, một nửa thần miếu bị sập, gạch đá trên mặt đất nứt toác, cỏ dại mọc ra từ những kẽ hở trên bậc thang ở bên cạnh.
Nhưng dù vậy, thần miếu vẫn toát lên vẻ trang trọng, uy nghiêm, nhìn từ xa trông vẫn rất thiêng liêng.
Lâm Chính quan sát thần miếu, không hề hay biết số lượng người đến trước thần miếu càng lúc càng đông.
Trong số đó có không ít người có thực lực vô cùng đáng sợ.
Thanh niên mặt trắng và người đàn ông đeo kiếm đứng bên cạnh một tảng đá cạnh thần miếu, nhìn những anh hùng hào kiệt đang đi tới, hết sức kinh ngạc.
“Cậu Tả Tí đến rồi!”
“Trời ơi, đó không phải là Không Ngạn Thần Tăng à? Người này cũng đến đây sao?”
“Cố Nhất Thương! Là Cố Nhất Thương! Thương Vương trẻ tuổi nhất!”
“Không thể tin được! Có nhiều thiên tài tuyệt đỉnh như vậy…"
Thanh niên mặt trắng và người đàn ông đeo kiếm càng lúc càng tuyệt vọng, càng nhìn càng sợ hãi.
Tất cả cường giả đến đây đều mạnh hơn bọn họ, những người này ở đây, có thể nói rằng thử thách mà Thần Nữ Thái Vũ đưa ra căn bản không liên quan gì đến bọn họ.
Hai người cười khổ, quyết định làm khán giả, không tham gia so tài.
Nhưng những người kia đều đang chuẩn bị và háo hức để thử sức.
"Ồ? Di Nguyệt Cung Nữ lại dám nói ra những lời càn rỡ như vậy sao? Hừ, thật thú vị! Tôi lại muốn xem thử, thủ đoạn của cung Di Nguyệt có thể ngăn cản được cây thương trong tay tôi hay không!", Cố Nhất Thương nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.
"Cố Thương Vương ở đây thì cậu Tả Tí hay Di Nguyệt Cung Nữ gì đó đều không đáng nhắc tới! Lần này kim cương Thái Vũ chắc chắn sẽ thuộc về Cố Thương Vương!"
Cố Nhất Thương cười ha hả, rất hưởng thụ.
Nhưng lúc này, một tiếng cười khẩy truyền đến.
"Thật nực cười khi một người không rõ thực lực của mình lại đắm chìm trong những lời tâng bốc của người khác, còn có thể nhận được danh hiệu Thương Vương!"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của đám người Cố Nhất Thương sững sờ, tức giận nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một nhóm người ăn mặc lộng lẫy khí chất xuất chúng tiến đến, dẫn đầu là một người đàn ông oai phong mặc áo choàng mạ vàng.
Người đàn ông rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng, ánh mắt nghiêm nghị, không đeo vũ khí, nhưng hai tay lại đeo găng tay vàng, vô cùng cổ quái.
Cố Nhất Thương thấy vậy, lập tức sững sờ.
"Hoàng Quyền? Bắc Hiên Trường Không?"
"Anh biết tôi sao? Thật khiến người khác bất ngờ!" Người đàn ông hờ hững nói.
Cố Nhất Thương không nói gì, hơi kinh sợ.
Anh ta không thể chọc vào người này! Mặc dù Cố Nhất Thương chưa bao giờ giao chiến với hắn, nhưng người từng đánh bại Cố Nhất Thương đã chết trong tay người này.
“Còn tưởng là ai, hóa ra là đồ vô dụng!”
Thấy Cố Nhất Thương im bặt, Bắc Hiên Trường Không lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, đi về phía chiếc kiệu ở bên kia.
Thấy cảnh tượng này, mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía Bắc Hiên Trường Không.
Ngay cả Lâm Chính cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.
Chương 2440: Thiên kiêu hạng ba
Bắc Hiên Trường Không đang định làm gì vậy?
Trêu chọc Di Nguyệt Cung Nữ sao?
Mọi người đều vô cùng mong chờ!
Mặc dù thực lực của Di Nguyệt Cung Nữ rất kinh khủng, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nhưng Bắc Hiên Trường Không cũng không phải dạng vừa! Nếu như hai người này đánh nhau, chắc chắn sẽ rất đặc sắc!
"Đứng lại!"
Khi Bắc Hiên Trường Không đến gần, người của Di Nguyệt Cung Nữ lập tức hét lớn.
Nhưng Bắc Hiên Trường Không không hề dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.
"Khốn kiếp! Tự tìm đường chết!"
Người của Di Nguyệt Cung Nữ nổi giận, toàn bộ đều rút kiếm ra để chuẩn bị nghênh chiến.
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ trong chiếc kiệu truyền đến.
"Tất cả dừng tay!"
Mọi người sững sờ, vội vàng thu hồi đao kiếm, lui sang một bên.
“Cậu Bắc Hiên, có chuyện gì sao?”
Di Nguyệt Cung Nữ hờ hững hỏi.
Bắc Hiên Trường Không khẽ mỉm cười, nói: "Nghe nói Di Nguyệt công chúa trí tuệ tài cao, lại có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay tôi tới đây, đơn giản là muốn làm quen với công chúa, ngoài ra không có ý gì khác".
"Tôi xin tiếp nhận ý tốt của cậu Bắc Hiên, nhưng lần này tôi tới đây là vì kim cương Thái Vũ, nếu cậu Bắc Hiên không muốn đao kiếm giao nhau, xin mời lập tức rời đi, nếu không đến lúc chém giết, tổn thương hòa khí thì đừng trách tôi!", Di Nguyệt Cung Nữ nhẹ nhàng nói.
Bắc Hiên Trường Không vừa nghe vậy, lập tức cười ha hả.
"Ha ha ha, nếu như tôi không thể đánh lại thì tôi nhận thua là được! Chứ tôi sợ gì việc bị công chúa đả thương? Nếu có thể bị công chúa đả thương, tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
Ngay khi những lời nói khó nghe này vừa được thốt ra, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ ghê tởm và chán ghét.
“Chết tiệt, còn tưởng rằng anh ta định làm gì, hóa ra là đi tán gái!”, có người lẩm bẩm.
“Nhưng tại sao Di Nguyệt Cung Nữ lại không chống đối?”, người bên cạnh Lâm Chính tò mò hỏi.
"Cậu còn không nhận ra sao? Di Nguyệt Cung Nữ cũng có ý với người ta đó thôi!", Thiên Diệp hờ hững nói.
"Nhưng Bắc Hiên Trường Không vừa mới nói, hắn đã nghe nói về Di Nguyệt Cung Nữ, chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp mặt, hai người cách nhau một chiếc kiệu, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, sao Di Nguyệt Cung Nữ lại có thể có hứng thú với anh ta được chứ?", người kia khó hiểu hỏi.
"Cậu cho rằng bọn họ đang nói về tình yêu sao? Bọn họ đang nói về lợi ích! Gia tộc Bắc Hiên đứng sau Bắc Hiên Trường Không hùng mạnh và thịnh vượng như hoàng triều! Mà Bắc Hiên Trường Không lại là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Bắc Hiên! Di Nguyệt Cung Nữ cũng là con gái của Di Nguyệt Cung Chủ! Địa vị cũng rất siêu phàm, nếu như hai người họ kết hợp thì sức mạnh có được sẽ không phải là chuyện đùa!", Thiên Diệp nói xong, đột nhiên nhíu mày, nói với Lâm Chính: "Thần y Lâm, cậu nói xem liệu hai người này có thông đồng với nhau trong lúc thí luyện để đối phó với chúng ta hay không? Nếu vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi".
Nhưng... Lâm Chính không trả lời câu hỏi của Thiên Diệp, mà nhìn về phía bầu trời xa xa, ánh mắt sáng rực, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không biết đang nhìn gì.
“Thần y Lâm?”
Thiên Diệp vô cùng khó hiểu, vội vàng gọi to.
Nhưng Lâm Chính cứ như không nghe thấy, căn bản không để ý tới ông ta.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?”
Thiên Diệp không thể hiểu nổi, nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lẩm bẩm.
“Đến rồi!”
“Đến? Cái gì đến?”, Thiên Diệp kinh ngạc hỏi.
Ngay trong khoảnh khắc ông ta nói ra những lời đó.
Ầm!
Một luồng khí dữ dội từ xa ập tới, đáp thẳng xuống đỉnh núi.
Trong nháy mắt, núi lớn chấn động, thần miếu rung chuyển, thậm chí cả bầu trời, mặt trời, mặt trăng và mây cũng đều dao động.
Mọi người kinh ngạc, vô cùng khiếp sợ! Toàn bộ đều nhìn về phía luồng khí đáp xuống đỉnh núi kia.
Chỉ thấy một bóng người từ từ bước ra khỏi luồng khí.
Vô số người mở to mắt nhìn về phía bóng người kia, đầu như sắp nổ tung!
Thái Thương Long!
Thiên kiêu xếp hạng ba!
Nhìn ánh mắt bất thiện của những người xung quanh, người của Tử Huyền Thiên trở nên căng thẳng.
“Làm sao đây? Thiên phó chưởng môn, ngồi yên đợi chết hay là chủ động ra tay?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Thiên Diệp hơi do dự, ông ta nhìn quanh, khẽ nói: “Thần y Lâm, con người tôi xưa nay cẩn thận dè dặt, nhưng hôm nay có lẽ tôi quá dè chừng rồi! Cậu nói thế nào thì là thế đó!”.
“Vậy được, đi theo tôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó dẫn theo người của Tử Huyền Thiên đi về phía La Thiên Giáo.
Phúc La và đám tay chân không ai không sửng sốt, ngạc nhiên nhìn đám Lâm Chính.
“Các người làm gì vậy?”, Phúc La nhíu mày hỏi.
Hắn còn chưa ra tay, sao bên kia lại tự tìm tới đây rồi?
Phúc La vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên nhón chân, người lao về phía Phúc La nhanh như gió, đấm tới một quyền.
Ầm!
Phúc La lập tức bị đánh bay, ngã mạnh xuống đất, nửa bên mặt sưng lên, miệng toàn máu.
Người của La Thiên Giáo há hốc miệng.
Người xung quanh cũng phản ứng lại.
“Đánh cho tôi!”.
Lâm Chính hét lớn một tiếng, mọi người đồng loạt xông tới, tay đấm chân đá đám người của La Thiên Giáo!
Người của La Thiên Giáo không kịp đề phòng, ngã xuống đất, bị người của Tử Huyền Thiên đánh một trận tơi bời.
Có người muốn đánh trả, nhưng có Lâm Chính trợ giúp, bọn họ hoàn toàn không đánh lại.
Không lâu sau, người của La Thiên Giáo đều nằm lăn dưới đất khóc lóc.
“Các người... Các người thật quá đáng! Các người muốn khơi dậy trận đại chiến giữa hai giáo phải không?”, Phúc La mặt mũi sưng vù bò dậy, phẫn nộ mắng chửi.
“Đại chiến hai giáo? Nói như vậy là La Thiên Giáo muốn liều mạng với chúng tôi hay sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, đột nhiên rút kiếm từ thắt lưng một đệ tử gần cạnh, hờ hững nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không nương tay nữa. Mọi người nghe lệnh, giết chết người của La Thiên Giáo cho tôi! Không chừa một ai!”.
“Vâng!”.
Người của Tử Huyền Thiên đồng loạt rút kiếm, tràn ngập sát khí đi về phía đám người La Thiên Giáo.
“Hả?”.
Phúc La đứng đờ ra.
Một số giáo chúng khiếp hãi, vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc xin tha.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”.
“Sao chúng tôi dám đối địch với đại nhân chứ, xin hãy tha cho chúng tôi một lần đi!”.
“Đừng giết chúng tôi!”.
Những người khác tuy không quỳ nhưng cũng run rẩy cả người, kinh hoàng khiếp hãi.
Lâm Chính giơ tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó hờ hững xua tay, nhìn về phía Phúc La.
Phúc La giật mình, há miệng, cuối cùng vẫn cắn răng, cúi đầu: “Chúng ta... Đi!”.
“Vâng, đại nhân!”.
Các đệ tử như buông được gánh nặng, vội vàng quay đầu chạy.
Người của La Thiên Giáo cứ vậy cúi đầu chạy mất.
Thiên Diệp ở phía sau vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta không ngờ người của La Thiên Giáo lại bị xử lý dễ dàng như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ Lâm Chính đột nhiên đánh úp ngoài dự liệu của bọn họ, đám người Phúc La không kịp phản ứng, còn chưa kịp đánh trả đã bị đánh một trận tơi bời.
Nếu là chém giết bình thường, đám người Lâm Chính muốn giải quyết những tinh nhuệ của La Thiên Giáo, thế nào cũng phải mất một thời gian. Dù sao, bọn họ được phái đến đây thì chắc chắn đều không phải người tầm thường.
“Thần y Lâm này đúng là tài ba!”, Thiên Diệp dở khóc dở cười.
Lâm Chính quay người lại, nhìn những người xung quanh, thấy không ít người đang nhìn mình chằm chằm, lập tức quát: “Sao hả? Còn có người có ý kiến với Tử Huyền Thiên chúng tôi phải không?”.
Anh vừa lên tiếng, bọn họ đồng loạt rụt đầu lại, không dám nhìn tới tên sát tinh này nữa.
Chương 2437: Giết không tha
Đương nhiên, Lâm Chính có thái độ kiêu căng như vậy cũng khiến rất nhiều người bất mãn.
“Con mẹ nó! Cái quái gì vậy?”.
“Đánh lén mới đuổi người của La Thiên Giáo rời đi được, chỉ vậy thôi cũng kiêu căng?”.
“Tôi thật sự muốn xé miệng của thằng đó ra!”.
Vài người nhổ nước bọt, mắng chửi Lâm Chính.
Nhưng chung quy vẫn không ai dám đứng ra thách thức.
"Thú vị lắm!”.
Trên một sườn dốc, một người đàn ông tóc trắng tung bay, mặc kiếm phục màu trắng, một tay cầm kiếm, một tay cầm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, cười nói.
“Phải! Thí luyện thần miếu Thái Vũ lần này có lẽ sẽ rất thú vị, nhưng mà anh Công Thâu… Anh biết hút thuốc từ lúc nào vậy?”, thanh niên mặt trắng cầm quạt gấp cười hỏi.
“Tôi biết hút từ lâu rồi, luyện kiếm nhiều áp lực, không có việc gì thì hút một điếu giúp tâm cảnh thả lỏng, luyện kiếm tốt hơn”, người đàn ông mặc kiếm phục cười, lấy ra một hộp thuốc từ trong túi: “Hút một điếu không?”.
“Tôi không nghĩ thứ này có ích cho việc luyện công!”, thanh niên mặt trắng từ chối.
Lúc này, ở xa xa vang lên tiếng leng keng thanh thúy.
Sau đó thì một đội ngũ giống như đội nghi lễ đi về phía này.
Phía trước đội ngũ có tám người mang đao, những người này có khí tức đáng sợ, vô cùng khủng khiếp, khiến người ta không rét mà run.
Ở giữa đội ngũ là một chiếc kiệu tinh xảo.
Người khiêng kiệu lại là bốn cô gái thanh tú lả lướt.
Bọn họ mặc váy dài màu hồng, một tay cầm kiếm, một tay nâng kiệu, trên người đeo chuông, đi trên đường không ngừng vang lên tiếng leng keng.
“Là đội ngũ của Di Nguyệt Cung!”, thanh niên mặt trắng nhíu mày.
“Di Nguyệt Cung cũng có hứng thú với kim cương Thái Vũ? Lần này phiền phức rồi!”, vẻ mặt của người đàn ông mặc kiếm phục cũng không mấy tự nhiên.
Lâm Chính ở bên này cũng bị động tĩnh đó gây chú ý, nghiêng đầu nhìn, không khỏi nghi hoặc.
“Đó là ai?”.
“Là người của Di Nguyệt Cung! Nhìn độ hoành tráng thì có lẽ là Di Nguyệt Nữ đến đây!”, Thiên Diệp khẽ nói.
“Di Nguyệt Nữ?”, Lâm Chính hỏi.
“Tất nhiên là con gái của cung chủ Di Nguyệt Cung! Nghe nói lúc cô ta sinh ra trời sinh dị tượng, do đó thiên phú siêu phàm, tài năng xuất chúng, là yêu nghiệt có một không hai. Cô ta được Di Nguyệt Cung cung cấp rất nhiều tài nguyên, trẻ tuổi đã có thực lực siêu phàm trác tuyệt, cực kỳ đáng sợ! Trận chiến tranh đoạt kim cương Thái Vũ lần này, Di Nguyệt Cung cũng tham gia, còn phái Di Nguyệt Nữ đến đây… Thần y Lâm, lần này chúng ta gặp phiền phức rồi!”, Thiên Diệp có vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nói.
“Nghe ông nói vậy, Di Nguyệt Nữ này lợi hại lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nói thế này vậy, tôi đấu với cô ta có lẽ tôi cũng sẽ thua!”, Thiên Diệp nhỏ giọng đáp.
“Thế à? Nhưng… thực lực ông cũng chẳng ra làm sao!”, Lâm Chính không kìm được nói.
“Hừm…”.
Thiên Diệp suýt chút nữa thì sặc.
Tốt xấu gì ông ta cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực của ông ta chắc chắn có thể trấn áp rất nhiều người ở đây!
Nhưng lời này nói ra từ miệng thần y Lâm, Thiên Diệp cũng không tức giận gì.
Dù sao so với chiến tích của thần y Lâm, chút danh tiếng của ông ta hoàn toàn không tính là gì cả.
Lúc này, kiệu được nâng đến con đường dốc hướng về thần miếu Thái Vũ.
Con dốc đó ở phía trên tất cả mọi người.
Vì tiểu đại hội chưa bắt đầu, mọi người chưa bước vào khu vực của thần miếu Thái Vũ, tất cả đều đứng chờ dưới chân núi.
Thế nhưng kiệu của Di Nguyệt Cung lại dẫn đầu lên trước, có cảm giác đứng trên cao nhìn xuống.
Lúc này, một thị nữ đi đến, khom lưng bên mành vải kiệu trong chốc lát, sau đó gật đầu đứng dậy, đi đến phía trước kiệu, lớn tiếng hô.
“Công chúa có lệnh! Lệnh cho các người mau chóng rời đi, vậy thì mới có thể giữ được mạng! Nếu cố chấp vào miếu! Giết không tha!”.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Chương 2438: Uy hiếp
“Cái gì? Giết không tha?”.
“Người của Di Nguyệt Cung thật ngông cuồng!”.
“Con mẹ nó, mới vừa rồi nhảy ra một kẻ cuồng vọng Tử Huyền Thiên, bây giờ lại tới người của Di Nguyệt Cung ra oai ở đây! Thói đời này nhiều người kiêu căng thế sao?”.
“Công chúa chó má gì? Tưởng bố mẹ mình là hoàng thượng hoàng hậu thật sao? Ông đây mặc kệ trò đùa của chúng mày!”.
Nhiều người tức giận, hét lên khiêu khích, chỉ vào kiệu mắng chửi.
“Di Nguyệt Cung? Hừ, nực cười, tôi muốn lên thần miếu Thái Vũ này, các người ngăn được tôi sao?”.
Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo màu đen tiến lên, lạnh lùng nói. Hai tay gã cầm đao, khí kình mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là cao thủ đùng đao!
Sau khi dứt lời, người đàn ông bước nhanh lên núi.
Thị nữ đó không ngăn cản mà lùi sang một bên, không nói lời nào.
Người đàn ông vô cùng kiêu ngạo.
Người dưới sườn dốc cười lớn.
“Ô hô, hóa ra là đám hèn nhát! Tôi còn tưởng bọn họ có bản lĩnh thế nào chứ!”.
“To mồm thế cuối cùng chỉ là khoác lác mà thôi!”.
“Chậc, vừa rồi không phải kiêu căng lắm sao? Sao bây giờ lại không lám lên tiếng? Đúng là nhát cáy!”.
“Cút sang bên thêu thùa đi!”.
Bọn họ cười giễu mắng chửi, vừa khinh thường vừa ghét bỏ.
Soạt!
Đúng lúc này, rèm kiệu đột nhiên khẽ rung lên, giống như có gió thổi qua.
Nụ cười tất cả mọi người cứng đờ, đồng loạt nhìn về phía kia. Lúc này mới kinh ngạc nhìn thấy người đi về phía thần miếu Thái Vũ… đã trở thành một cái xác không đầu.
Đầu của gã… không biết đã đi về phương nào!
Máu tươi như suối phun đầy trời!
Sau đó rèm kiệu dược vén lên, một cô gái mặc áo đỏ, dung mạo tuyệt đẹp bước ra.
Tay cô gái cầm một vật máu me đầm đìa, đó chính là đầu của người đàn ông lúc trước…
“A!”.
Có người la lên thất thanh.
Có người kinh hãi nín thở.
Có người run rẩy điên cuồng.
Tất cả đều sững sờ.
Đây chính là thực lực của con gái cung chủ Di Nguyệt Cung?
Đáng sợ đến mức nào!
Phải biết rằng thực lực của người đàn ông đó cũng là kiệt xuất trong số những người ở đây! Nhưng trước mặt công chúa Di Nguyệt Cung lại chẳng khác nào sâu kiến, tùy tiện là có thể đè chết, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có…
“Thật là tàn bạo!”.
Thiên Diệp nhíu mày.
“Mục đích của cô ta là đe dọa quần hùng, nếu không sát phạt quyết đoán thì cô ta làm thế có khác nào chú hề? Đôi khi tàn bạo không phải chuyện xấu! Có lẽ sẽ bị mang tiếng xấu, nhưng mục đích đạt được là được”, Lâm Chính nói.
Thiên Diệp nghe vậy, tò mò nhìn anh: “Vậy vì sao thần y Lâm lại tha cho đám Phúc La? Đáng lẽ cậu nên giết chết bọn họ luôn mới phải chứ?”.
“Tình hình lúc đó tôi cần phải tha. Nếu thật sự giết người của La Thiên Giáo, ắt sẽ có người mượn cớ tấn công chúng ta! Dù sao vẫn có người tin vào lời của Phúc La, cảm thấy Tử Huyền Thiên chúng ta là mối đe dọa, muốn tiêu diệt chúng ta ở bên ngoài thần miếu Thái Vũ! Chỉ là bọn họ không có cái cớ mà thôi!”, Lâm Chính nói.
Thiên Diệp nghe thấy vậy, lập tức gật đầu: “Hóa ra là vậy”.
Thủ đoạn của Di Nguyệt Nữ tàn ác bá đạo như vậy quả thật đã đe dọa được tất cả mọi người.
Lần này không còn ai dám tùy tiện lên tiếng nữa, ai nấy nuốt nước bọt, mở to mắt kinh hoàng nhìn bóng người tuyệt đẹp trước kiệu.
“Đi nhanh đi! Nếu lên núi thì kết cục cũng sẽ giống kẻ này!”.
Di Nguyệt Nữ bình tĩnh nói, sau đó ném đầu đi, quay người lên kiệu.
Người của Di Nguyệt Cung nâng kiệu lên, tiến thẳng về phía thần miếu Thái Vũ.
Tất cả mọi người sợ run lẩy bẩy…
Chương 2439: Thiên tài tụ họp
Có người ngập ngừng, không dám đi lên thần miếu.
Nhưng hầu hết mọi người đều can đảm bước lên.
Cũng không thể chỉ vì lời nói của Di Nguyệt Cung Nữ mà từ bỏ được, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải là làm trò cười cho mọi người sao?
Sau đó, mọi người nối tiếp nhau đi lên thần miếu.
Lâm Chính cũng vậy.
"Có quá nhiều người không biết cuộc sống này quý giá như thế nào!"
Một tiếng thở dài truyền ra từ trong chiếc kiệu được đặt ở trước thần miếu Thái Vũ.
Sắc mặt của nhiều người lập tức thay đổi.
Lâm Chính không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về phía thần miếu Thái Vũ.
Lại thấy thần miếu đã vô cùng đổ nát và cũ kĩ.
Toàn bộ thần miếu rất lớn, chiếm diện tích rộng, được xây dựng trên đỉnh núi.
Có lẽ bởi vì thời gian quá lâu, nhiều cây cột chống đỡ thần miếu đã bị đổ, một nửa thần miếu bị sập, gạch đá trên mặt đất nứt toác, cỏ dại mọc ra từ những kẽ hở trên bậc thang ở bên cạnh.
Nhưng dù vậy, thần miếu vẫn toát lên vẻ trang trọng, uy nghiêm, nhìn từ xa trông vẫn rất thiêng liêng.
Lâm Chính quan sát thần miếu, không hề hay biết số lượng người đến trước thần miếu càng lúc càng đông.
Trong số đó có không ít người có thực lực vô cùng đáng sợ.
Thanh niên mặt trắng và người đàn ông đeo kiếm đứng bên cạnh một tảng đá cạnh thần miếu, nhìn những anh hùng hào kiệt đang đi tới, hết sức kinh ngạc.
“Cậu Tả Tí đến rồi!”
“Trời ơi, đó không phải là Không Ngạn Thần Tăng à? Người này cũng đến đây sao?”
“Cố Nhất Thương! Là Cố Nhất Thương! Thương Vương trẻ tuổi nhất!”
“Không thể tin được! Có nhiều thiên tài tuyệt đỉnh như vậy…"
Thanh niên mặt trắng và người đàn ông đeo kiếm càng lúc càng tuyệt vọng, càng nhìn càng sợ hãi.
Tất cả cường giả đến đây đều mạnh hơn bọn họ, những người này ở đây, có thể nói rằng thử thách mà Thần Nữ Thái Vũ đưa ra căn bản không liên quan gì đến bọn họ.
Hai người cười khổ, quyết định làm khán giả, không tham gia so tài.
Nhưng những người kia đều đang chuẩn bị và háo hức để thử sức.
"Ồ? Di Nguyệt Cung Nữ lại dám nói ra những lời càn rỡ như vậy sao? Hừ, thật thú vị! Tôi lại muốn xem thử, thủ đoạn của cung Di Nguyệt có thể ngăn cản được cây thương trong tay tôi hay không!", Cố Nhất Thương nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.
"Cố Thương Vương ở đây thì cậu Tả Tí hay Di Nguyệt Cung Nữ gì đó đều không đáng nhắc tới! Lần này kim cương Thái Vũ chắc chắn sẽ thuộc về Cố Thương Vương!"
Cố Nhất Thương cười ha hả, rất hưởng thụ.
Nhưng lúc này, một tiếng cười khẩy truyền đến.
"Thật nực cười khi một người không rõ thực lực của mình lại đắm chìm trong những lời tâng bốc của người khác, còn có thể nhận được danh hiệu Thương Vương!"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của đám người Cố Nhất Thương sững sờ, tức giận nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một nhóm người ăn mặc lộng lẫy khí chất xuất chúng tiến đến, dẫn đầu là một người đàn ông oai phong mặc áo choàng mạ vàng.
Người đàn ông rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng, ánh mắt nghiêm nghị, không đeo vũ khí, nhưng hai tay lại đeo găng tay vàng, vô cùng cổ quái.
Cố Nhất Thương thấy vậy, lập tức sững sờ.
"Hoàng Quyền? Bắc Hiên Trường Không?"
"Anh biết tôi sao? Thật khiến người khác bất ngờ!" Người đàn ông hờ hững nói.
Cố Nhất Thương không nói gì, hơi kinh sợ.
Anh ta không thể chọc vào người này! Mặc dù Cố Nhất Thương chưa bao giờ giao chiến với hắn, nhưng người từng đánh bại Cố Nhất Thương đã chết trong tay người này.
“Còn tưởng là ai, hóa ra là đồ vô dụng!”
Thấy Cố Nhất Thương im bặt, Bắc Hiên Trường Không lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, đi về phía chiếc kiệu ở bên kia.
Thấy cảnh tượng này, mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía Bắc Hiên Trường Không.
Ngay cả Lâm Chính cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.
Chương 2440: Thiên kiêu hạng ba
Bắc Hiên Trường Không đang định làm gì vậy?
Trêu chọc Di Nguyệt Cung Nữ sao?
Mọi người đều vô cùng mong chờ!
Mặc dù thực lực của Di Nguyệt Cung Nữ rất kinh khủng, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nhưng Bắc Hiên Trường Không cũng không phải dạng vừa! Nếu như hai người này đánh nhau, chắc chắn sẽ rất đặc sắc!
"Đứng lại!"
Khi Bắc Hiên Trường Không đến gần, người của Di Nguyệt Cung Nữ lập tức hét lớn.
Nhưng Bắc Hiên Trường Không không hề dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.
"Khốn kiếp! Tự tìm đường chết!"
Người của Di Nguyệt Cung Nữ nổi giận, toàn bộ đều rút kiếm ra để chuẩn bị nghênh chiến.
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ trong chiếc kiệu truyền đến.
"Tất cả dừng tay!"
Mọi người sững sờ, vội vàng thu hồi đao kiếm, lui sang một bên.
“Cậu Bắc Hiên, có chuyện gì sao?”
Di Nguyệt Cung Nữ hờ hững hỏi.
Bắc Hiên Trường Không khẽ mỉm cười, nói: "Nghe nói Di Nguyệt công chúa trí tuệ tài cao, lại có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay tôi tới đây, đơn giản là muốn làm quen với công chúa, ngoài ra không có ý gì khác".
"Tôi xin tiếp nhận ý tốt của cậu Bắc Hiên, nhưng lần này tôi tới đây là vì kim cương Thái Vũ, nếu cậu Bắc Hiên không muốn đao kiếm giao nhau, xin mời lập tức rời đi, nếu không đến lúc chém giết, tổn thương hòa khí thì đừng trách tôi!", Di Nguyệt Cung Nữ nhẹ nhàng nói.
Bắc Hiên Trường Không vừa nghe vậy, lập tức cười ha hả.
"Ha ha ha, nếu như tôi không thể đánh lại thì tôi nhận thua là được! Chứ tôi sợ gì việc bị công chúa đả thương? Nếu có thể bị công chúa đả thương, tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
Ngay khi những lời nói khó nghe này vừa được thốt ra, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ ghê tởm và chán ghét.
“Chết tiệt, còn tưởng rằng anh ta định làm gì, hóa ra là đi tán gái!”, có người lẩm bẩm.
“Nhưng tại sao Di Nguyệt Cung Nữ lại không chống đối?”, người bên cạnh Lâm Chính tò mò hỏi.
"Cậu còn không nhận ra sao? Di Nguyệt Cung Nữ cũng có ý với người ta đó thôi!", Thiên Diệp hờ hững nói.
"Nhưng Bắc Hiên Trường Không vừa mới nói, hắn đã nghe nói về Di Nguyệt Cung Nữ, chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp mặt, hai người cách nhau một chiếc kiệu, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, sao Di Nguyệt Cung Nữ lại có thể có hứng thú với anh ta được chứ?", người kia khó hiểu hỏi.
"Cậu cho rằng bọn họ đang nói về tình yêu sao? Bọn họ đang nói về lợi ích! Gia tộc Bắc Hiên đứng sau Bắc Hiên Trường Không hùng mạnh và thịnh vượng như hoàng triều! Mà Bắc Hiên Trường Không lại là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Bắc Hiên! Di Nguyệt Cung Nữ cũng là con gái của Di Nguyệt Cung Chủ! Địa vị cũng rất siêu phàm, nếu như hai người họ kết hợp thì sức mạnh có được sẽ không phải là chuyện đùa!", Thiên Diệp nói xong, đột nhiên nhíu mày, nói với Lâm Chính: "Thần y Lâm, cậu nói xem liệu hai người này có thông đồng với nhau trong lúc thí luyện để đối phó với chúng ta hay không? Nếu vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi".
Nhưng... Lâm Chính không trả lời câu hỏi của Thiên Diệp, mà nhìn về phía bầu trời xa xa, ánh mắt sáng rực, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không biết đang nhìn gì.
“Thần y Lâm?”
Thiên Diệp vô cùng khó hiểu, vội vàng gọi to.
Nhưng Lâm Chính cứ như không nghe thấy, căn bản không để ý tới ông ta.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?”
Thiên Diệp không thể hiểu nổi, nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lẩm bẩm.
“Đến rồi!”
“Đến? Cái gì đến?”, Thiên Diệp kinh ngạc hỏi.
Ngay trong khoảnh khắc ông ta nói ra những lời đó.
Ầm!
Một luồng khí dữ dội từ xa ập tới, đáp thẳng xuống đỉnh núi.
Trong nháy mắt, núi lớn chấn động, thần miếu rung chuyển, thậm chí cả bầu trời, mặt trời, mặt trăng và mây cũng đều dao động.
Mọi người kinh ngạc, vô cùng khiếp sợ! Toàn bộ đều nhìn về phía luồng khí đáp xuống đỉnh núi kia.
Chỉ thấy một bóng người từ từ bước ra khỏi luồng khí.
Vô số người mở to mắt nhìn về phía bóng người kia, đầu như sắp nổ tung!
Thái Thương Long!
Thiên kiêu xếp hạng ba!
Bình luận facebook