-
Chương 2426-2430
Chương 2426: Anh lợi hại như vậy sao?
Nghe thấy giọng nói này, tất cả đề bàng hoàng. Hóa ra đám thanh niên này không phải tới để đoạt Thái Vũ Lệnh.
Mà mục đích thật sự của họ là kiếm cớ. Họ kiếm cớ để có thể ra tay với Tử Huyền Thiên không chút kiêng dè.
Thiên Diệp chột dạ. Thực ra ông ta có cân nhắc tới điểm này, nhưng không nghĩ rằng có ai lại to gan tới mức dám dùng thủ đoạn này với Tử Huyền Thiên.
Vụt...Luồng khí tức ập tới. Sau đó là một người đàn ông để tóc dài với cơ thể vạm vỡ xuất hiện.
“Bái kiến sư tôn”, đám thanh niên ở xung quanh lập tức chắp tay hành lễ.
Thiên Diệp thấy vậy thì khẽ tái mặt: “Bá Lực Quân”.
“Thiên Diệp, Ý của ông là gì? Tại sao vô duyên vô cớ ông lại đánh đệ tử của tôi”, người đàn ông tên Bá Lực Quân chất vấn với vẻ tức giận.
“Bá Lực Quân, hà tất phải giả bộ như thế? Mục đích của ông là gì chẳng lẽ tôi lại không biết. Chẳng qua là ông lợi dụng đệ tử của mình khiêu khích rồi làm ra vẻ bị hại thôi”, Thiên Diệp lạnh giọng. Ông ta biết dù giờ có nói gì thì đối phương cũng sẽ không tha cho ông ta nên nói thẳng luôn.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Đưa Thái Vũ Lệnh cho tôi. Như vậy, tôi sẽ thả các người rời đi. Còn không hôm nay, e rằng các người sẽ không bước vào nổi Tử Huyền Thiên đâu”, Bá Lực Quân thản nhiên nói.
“Vậy à? Tôi muốn xem xem Bá Lực Quân trong truyền thuyết mạnh tới mức nào nào", Thiên Diệp giận lắm, bất luận thế nào thì ông ta cũng phải chiến đấu với Bá Lực Quân.
Một khi hai thế lực cùng ra tay thì đương nhiên là trời long đất lở. Tô Nhu cảm thấy sợ hãi. Lâm Chính mở cửa xe, kéo cô về phía sau. Sức công phá mà hai người này gây ra không phải thứ mà một người thường có thể chịu đựng được.
Lâm Chính và Tô Nhu lùi ra xa hàng trăm mét vẫn còn cảm thấy được sức rung. Bọn họ vừa đi khỏi thì đám thanh niên lập tức để ý thấy và lao về phía họ: “Định chạy à? Không đơn giản như vậy đâu”.
“Đứng lại cho tôi, ai cho phép các người bỏ đi”, tiếng gầm vang lên. Đối phương rút kiếm, chĩa về phía hai người.
Tô Nhu mặt cắt không ra máu, co rúm người lại.
Lâm Chính mặt tối sầm. Hôm qua Tô Nhu đã bị sợ hết hồn rồi, hôm nay lại nữa.
“Các vị, tôi không phải là người của Tử Huyền Thiên. Hi vọng các vị đừng làm loạn, nếu không sẽ phải hối hận đấy”.
Lâm Chính lạnh giọng. Tới nước này rồi thì anh không thể nhịn được nữa. Cùng lắm thì lộ thân phận trước mặt Tô Nhu.
“Không phải người của Tử Huyền Thiên thì sao. Các người định chạy tới Tử Huyền Thiên báo tim đúng không. Tôi nói cho các người biết, không giao đồ ra thì đừng hòng rời khỏi đây”, một người hừ giọng.
“Vậy các người muốn thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Bắt chúng, ép Thiên Diệp giao đồ”, đối phương hét lên và định ra tay.
“Đồ chán sống”.
Lâm Chính tức giận: "Tô Nhu, em đợi ở đây, anh xử lý bọn họ”.
“Lâm Chính! Anh…”, Tô Nhu cuống cả lên. Thế nhưng cô không cản anh lại được.
Lâm Chính nhanh như cắt lao ra, đạp trúng một người đàn ông khiến người này bay bật ra. Anh lật tay siết cổ một người phụ nữ khác khiến người này ngất ngay tại chỗ. Chưa tới vài phút mà anh đã xử lý xong cả đám.
Tô Nhu trố tròn mắt: “Anh…lợi hại như vậy sao?”, Lâm Chính,
Chương 2427: Còn có cao thủ?
Tô Nhu biết rằng Lâm Chính có thể đánh nhau, nhưng không ngờ anh lại đánh giỏi như vậy!
Anh cứ như cao thủ luyện võ cổ đại!
Bây giờ Tô Nhu là bà chủ của một công ty đã được niêm yết, tầm nhìn của cô cũng được mở rộng, cô biết những người này khác với những người luyện võ mở võ quán ở bên ngoài để kiếm sống, những người này học võ cũng không phải để rèn luyện thân thể, mà đơn thuần là để giết người!
Những người có thể làm được như vậy đều không phải là những nhân vật tầm thường.
Nhưng chồng mình... lại xử lý bọn chúng một cách nhẹ nhàng.
Tô Nhu cảm thấy thế giới quan của cô đã sụp đổ.
"Không sao chứ, Tiểu Nhu!"
Lâm Chính phủi tay đi tới.
"Không... không sao... không sao...” Tô Nhu nuốt nước bọt.
Lúc này.
Rầm!
Một âm thanh truyền đến!
Sau đó một bóng người vội vàng lùi lại.
Hai người họ liếc nhìn, thấy người đó là Thiên Diệp!
Sau khi tiếp đất, ông ta bước đi rất nhanh, lòng bàn chân in vài dấu chân rất sâu trên mặt đất, mãi lâu sau mới lùi lại.
Dường như ông ta đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, hai tay che ngực, máu chảy ra từ khóe miệng.
Rõ ràng, ông ta không phải là đối thủ của Bá Lực Quân!
"Phó chưởng môn!"
Giang Thiên Hưng sốt sắng, vội vàng chạy đến đỡ Thiên Diệp.
"Yên tâm, tôi không sao!"
Thiên Diệp khàn giọng nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bá Lực Quân, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không ngờ đã lâu không gặp, thực lực của ông lại tiến bộ nhiều đến vậy! Xem ra ông đã có được không ít cơ duyên, Bá Lực Quân!"
"Cơ duyên ư? Ông sai rồi! Đây đều là thực lực tôi có được nhờ sự nỗ lực của bản thân! Trong thiên hạ làm gì có nhiều cơ duyên để người ta truy tìm như vậy chứ? Chẳng qua là dựa vào việc bản thân bước về phía trước không ngừng nghỉ mà thôi! Ví dụ như lần này, những lợi ích trong thần miếu Thái Vũ là cơ duyên với rất nhiều người, nhưng bọn họ không nỗ lực, những lợi ích đó bọn họ sẽ mãi mãi không có được, tôi thì không giống vậy! Tôi sẽ đi tranh giành, sẽ không từ mọi thủ đoạn để nắm được nó trong tay! Chỉ những thứ nắm trong tay mới là thứ thuộc về mình! Ông hiểu đạo lý này chứ?"
Bá Lực Quân lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Thiên Diệp, nếu bây giờ ông giao Thái Vũ Lệnh cho tôi thì có lẽ tôi sẽ không làm gì ông, nhưng nếu ông tiếp tục chống đối tôi thì tôi chỉ có thể giết ông!"
"Thái Vũ Lệnh này là thứ mà đệ tử Tử Huyền Thiên liều mạng mới đoạt được! Nếu mất ở trong tay tôi, còn ở trong địa bàn của Tử Huyền Thiên thì ông nói xem tôi còn mặt mũi gì mà sống ở thế giới này nữa? Đối mặt với người của Tử Huyền Thiên thế nào đây? Ông muốn thứ này đúng không? Được thôi, cứ giết tôi trước, nếu không, ông chắc chắn sẽ không thể chạm tay vào!", mặt Thiên Diệp không chút cảm xúc nói.
"Nếu ông muốn chết thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.
Bá Lực Quân hoàn toàn nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao tới.
Sức mạnh bá đạo vô tận bộc phát ra.
Khoảnh khắc đó, giống như một ngọn núi Thái Sơn đang lao về phía Thiên Diệp.
Tô Nhu đâu thể chịu được áp lực này? Ngay lập tức, hơi thở cô như đông cứng lại, mạch máu và da thịt khắp người cô như sắp bị nghiền nát.
Lâm Chính vội vàng xua tay xóa tan áp lực đáng sợ từ đối phương, lập tức ôm lấy Tô Nhu.
"Tiểu Nhu, em không sao chứ?", Lâm Chính lo lắng hỏi.
"Vừa nãy... em suýt chút nữa không thở nổi, sao vậy nhỉ?", Tô Nhu thở dốc.
"Không sao, chúng ta tránh ra xa một chút là được”.
Lâm Chính nói.
Nhưng anh không biết rằng, anh chỉ tùy ý vẫy tay, lại khiến sắc mặt Bá Lực Quân biến đổi, ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Thiên Diệp cũng nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Lâm Chính, đăm chiêu suy nghĩ.
"Không ngờ ở đây còn có cao thủ!", Bá Lực Quân khàn giọng nói.
Chương 2428: Kinh hãi
Nếu chỉ là Thiên Diệp, Bá Lực Quân chắc chắn dư sức để đối phó!
Nhưng nếu tính cả Lâm Chính thì sẽ khác.
Cái vẫy tay tùy ý vừa nãy trông như không có gì, nhưng lại dễ dàng đánh tan khí thế của Bá Lực Quân!
Quá kinh khủng!
Phải biết rằng, sức mạnh của Bá Lực Quân là sức mạnh hàng đầu!
Sức mạnh mà ông ta sở hữu không chỉ đơn giản là ngoại lực bá đạo đơn giản mà cón có cả nội lực và áp lực!
Sức mạnh của ông ta là thuần khiết nhất, tuyệt đối không phải là sức mạnh phóng ra để đầu cơ trục lợi!
Tuy nhiên, đối mặt với loại sức mạnh này... đối phương lại có thể dễ dàng nghiền nát!
"Cậu là ai?", Bá Lực Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu sợ hết hồn, thấy đối phương nhìn về phía mình, cô vội vàng muốn kéo Lâm Chính rời đi.
Nhưng sao có thể thoát được đây?
"Chúng tôi là ai không quan trọng, bây giờ tôi hy vọng ông mau chóng rời đi! Bằng không ông tự gánh lấy hậu quả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm Chính, anh điên rồi! Người đó chắc chắn rất lợi hại, chúng ta đừng nên chuốc phiền phức vào mình!", Tô Nhu vội vàng nhỏ giọng nói.
"Phiền phức đã ở trước mặt rồi, tránh không được đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
"Nhưng...” Tô Nhu còn muốn nói thêm gì đó, Bá Lực Quân liếc nhìn những nam nữ đang nằm dưới đất xung, lạnh lùng nói: "Đám đồ đệ này của tôi đều do cậu đánh bị thương à?”
“Ừ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Tô Nhu sắp sốt ruột đến mức phát điên.
"Được! Được lắm! Chàng trai trẻ giỏi lắm! Hôm nay tôi sẽ xử lý cả cậu và Thiên Diệp luôn!"
Ánh mắt Bá Lực Quân đằng đằng sát khí và vẻ điên cuồng!
Ông ta chưa từng thấy ai dám khiêu khích mình như thế!
Ngay lập tức, Bá Lực Quân bước lên trước, chuẩn bị ra tay!
Cho dù đối mặt với hai vị cao thủ hàng đầu, ông ta cũng không hề sợ hãi!
"Thật ngông cuồng! Bá Lực Quân, ông cho rằng mình là ai? Dám đánh với hai người chúng tôi? Hôm nay tôi muốn ông phải chết ở chỗ này!", Thiên Diệp hét lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Có thần y Lâm ra tay, trận này thắng chắc!
Nhưng Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: "Ông muốn đánh cả hai à? Tôi nghĩ ông nên giữ sức đi, đánh thắng Thiên Diệp trước rồi nói”.
Thiên Diệp sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Sợ rồi à? Hừ, không thành vấn đề, Thiên Diệp không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi trước xử lý Thiên Diệp trước, sau đó sẽ xé xác cậu thành tám mảnh!"
Bá Lực Quân cười khẩy, gầm lên điên cuồng, lao về phía Thiên Diệp.
Sắc mặt Thiên Diệp trở nên căng thẳng, ông ta không có thời gian để nghĩ nhiều, tung nắm đấm về phía Bá Lực Quân.
Ông ta không biết mình có ngăn cản được Bá Lực Quân hay không!
Đôi mắt của Thiên Diệp mở to, nhìn chằm chằm vào nắm đấm sắt của Bá Lực Quân đánh tới.
Còn chưa chạm vào, ông ta đã cảm nhận được sức mạnh cuộn trào của đối phương!
Quá kinh khủng!
Đây là sức mạnh mà con người có thể tu luyện được sao?
Trái tim của Thiên Diệp đập thình thịch.
Càng tới gần, càng có thể cảm nhận được đối phương mạnh đến mức nào!
Cuối cùng, tâm lý của Thiên Diệp suy sụp.
Ông ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể ngăn được Bá Lực Quân!
Thực lực của người này quá đáng sợ! Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, e rằng chỉ có chưởng môn mới có thể chống lại!
Xong đời rồi!
Thiên Diệp thở dài, nhưng bây giờ không thể rút lui, chỉ đành liều mạng chiến đấu.
Rầm!
Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau.
Nhưng lúc này Thiên Diệp kinh hãi phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không có phản ứng, thậm chí... còn không có cảm giác đau.
"Hả?"
Thiên Diệp đột nhiên mở mắt ra, lúc này, ông ta hoàn toàn chết lặng.
Bá Lực Quân phía trước bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn đại bác đánh vào một gò đất nhỏ ở phía xa, đập nát gò đất đó thành từng mảnh...
Chương 2429: Ông trở nên mạnh như vậy từ khi nào thế?
"Chuyện... chuyện này là sao?"
Thiên Diệp trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thậm chí ngay cả sức mạnh của ông ta cũng kém xa, không phải là đối thủ của Bá Lực Quân! Kiểu đối đầu trực diện này là tự tìm đến cái chết!
Nhưng bây giờ... Bá Lực Quân lại bị mình đánh bay!
Còn mình... lại bình an vô sự! Không hề hấn gì!
Sao có thể chứ?
Đầu Thiên Diệp ong ong, nhìn cánh tay của mình, phát hiện trên đó không có bất kỳ vết thương nào.
Tất cả sức mạnh của Bá Lực Quân đều bị xem thường!
“Phó chưởng môn, ông không sao chứ?”, Giang Thiên Hưng ngơ ngác hỏi.
"Tôi... Tôi không sao, tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt như vậy...” Thiên Diệp do dự nói.
"Thật sao?", Giang Thiên Hưng cũng hơi kinh ngạc.
Lúc này, Bá Lực Quân bò dậy từ trên sườn núi, chật vật đứng lên, kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
Ông ta biết rõ thực lực của Thiên Diệp thế nào!
Tuy nhiên, trong đòn đánh vừa rồi, ông ta thực sự đã bị Thiên Diệp đánh bay!
Bá Lực Quân cũng cảm thấy khó tin.
Ông ta cau mày, không hiểu tại sao, tiếp đó ông ta lại lao về phía Thiên Diệp với một tiếng gầm nhẹ, tung ra nắm đấm thép.
Lần này, ông ta sử dụng sức mạnh càng thêm đáng sợ và bá đạo, nắm đấm còn chưa tới, áp lực kinh khủng đã nghiền nát mặt đất bên dưới Thiên Diệp.
Tô Nhu hét lớn, liên tục lùi lại, nếu không phải Lâm Chính dùng khí tức của anh để bảo vệ cô thì áp lực đáng sợ đó có khả năng đã nghiền nát cơ thể cô thành bột!
Tô Nhu hoàn toàn không biết cô đang chứng kiến một trận đấu của cao thủ đáng sợ đến mức nào.
Đối mặt với cú đấm bá đạo, Thiên Diệp phát hiện tâm trạng của mình lại bình tĩnh chưa từng thấy.
Cứ như thứ công kích ông ta không phải nắm đấm sắt, mà là lá cây, lông vũ!
Chuyện này là sao?
Thiên Diệp bối rối.
Nắm đấm đó rõ ràng rất mạnh, tại sao khi chạm vào mình lại có vẻ dịu dàng mềm mại như vậy?
Ông ta vô thức giơ tay lên, tung quyền về phía nắm đấm của Bá Lực Quân.
"Cái gì?"
Bá Lực Quân hít một hơi thật sâu, không thể tin vào mắt mình!
Thiên Diệp lại có thể dùng tay không để đón lấy nắm đấm của mình!
Ông ta bị điên sao?
Ánh mắt Bá Lực Quân đanh lại, con ngươi dữ tợn, ông ta nghiến răng nghiến lợi, sức mạnh toàn thân cuối cùng đều dồn vào cú đấm này này.
"Đừng coi thường người khác! Thần quyền bá đạo!"
Bá Lực Quân điên cuồng gầm lên, nắm đấm của ông ta như bộc phát ra ánh sáng vô tận, xé nát vạn vật trên đời!
Nhưng giây kế tiếp, ánh sáng trên nắm tay đột nhiên tắt lịm!
Thoạt nhìn! Nắm đấm của Bá Lực Quân... đột nhiên bị lòng bàn tay của Thiên Diệp bao trùm.
Con ngươi của Bá Lực Quân trợn tròn như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, dường như giờ phút này thứ bị bắt gọn không phải nắm đấm mà là trái tim của ông ta!
Sau khi nắm đấm bị bao bọc, tất cả sức mạnh trên đó đều vỡ nát, tất cả sức mạnh hủy diệt đều biến mất dưới bàn tay của Thiên Diệp.
Sau đó, Thiên Diệp hất mạnh.
Vút!
Cơ thể Bá Lực Quân lại bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất cách đó không xa.
Mặt đất rung chuyển và vỡ vụn...
"Sư phụ!"
Các nam nữ thanh niên sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bao gồm cả Giang Thiên Hưng.
Ông ta không thể tin nhìn Thiên Diệp, lẩm bẩm nói: "Phó chưởng môn, ông trở nên lợi hại như vậy... từ khi nào thế?"
"Tôi... tôi cũng không biết...”
Thiên Diệp ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.
Đột nhiên, như thể ông ta nhận thấy điều gì đó, ông ta xoay cánh tay của mình lại.
Khoảnh khắc đó, Thiên Diệp sững sờ.
Ông ta nhìn thấy một vài chiếc châm bạc lắc lư trên cánh tay...
Chương 2430: Để bọn chúng đi đi
"Đây là... châm bạc?"
"Là Thần y Lâm! Thần y Lâm đã dùng châm bạc để nâng cao thực lực của mình sao?"
Hơi thở của Thiên Diệp trở nên gấp gáp, đầu óc tê dại.
Ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Chính ở đằng kia.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta với khuôn mặt không chút cảm xúc.
Thiên Diệp định mở lời, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu, ông ta lại ngại lên tiếng, chỉ đành gật đầu với Lâm Chính, rồi quay người lại.
Ông ta cẩn thận quan sát cơ thể mình một lần nữa.
Lại phát hiện không chỉ hai cánh tay bị đâm đầy châm bạc, mà châm bạc còn có ở lưng và cổ.
Những chiếc châm bạc này rất thanh mảnh và hết sức kín đáo.
Thực sự không biết thần y Lâm đã châm khi nào!
Phương pháp khéo léo, khiến người khác khó mà phát giác như vậy thực sự đáng sợ!
Ông ta thở hổn hển, lại nhìn Bá Lực Quân, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn.
"Không thể nào! Không thể nào! Vô duyên vô cớ sao ông lại trở nên lợi hại như vậy? Tuyệt đối không thể nào!"
Bá Lực Quân chật vật bò dậy, miệng phun ra máu, gầm lên một tiếng điên cuồng và không cam lòng.
"Bá Lực Quân, ông không phải là đối thủ của tôi! Thái Vũ Lệnh này, e rằng ông không lấy được đâu!", Thiên Diệp hờ hững nói.
"Khốn kiếp!"
Bá Lực Quân gào mồm lên, vẫn muốn lao tới lần nữa.
Đúng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Một âm thanh chói tai vang lên từ xa.
Mọi người liếc nhìn, lại thấy vô số cường giả của Tử Huyền Thiên đang lao tới.
"Sư phụ, người của Tử Huyền Thiên tới rồi!"
"Chúng ta không thể đánh tiếp nữa! Phải nhanh chóng rời đi, nếu không, bị đối phương bao vây thì tất cả sẽ xong đời!"
"Sư phụ! Đi thôi!"
Đám nam nữ thanh niên vội vàng vây quanh Bá Lực Quân, sốt sắng hét toáng lên.
Sắc mặt Bá Lực Quân nhợt, siết chặt nắm đấm, răng sắp bị nghiến nát.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn giữ vững lý trí, hung tợn gầm gừ: "Rút lui!"
Nói xong, ông ta quay người nhảy vọt đi.
"Muốn đi hả? Không dễ dàng vậy đâu!"
Thiên Diệp khịt mũi, muốn đuổi theo ngay lập tức.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên nói: "Thiên Diệp phó chưởng môn, để chúng đi đi! Sức mạnh của ông không duy trì được lâu đâu”.
Thiên Diệp sửng sốt, hiểu được ý của Lâm Chính.
Sức mạnh được nâng cao từ châm bạc của Lâm Chính không thể kéo dài quá lâu, nếu hiệu quả của châm bạc bị giảm đi sau khi đuổi theo thì Thiên Diệp đang đi tìm cái chết.
"Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu Lâm, cậu Lâm, cô Tô, hai người không sao chứ?", Thiên Diệp cười nói.
"Chúng tôi không có gì đáng ngại”.
“Thiên Diệp phó chưởng môn, hình như ông bị thương rồi, không sao chứ?”, Tô Nhu quan tâm hỏi.
“Vết thương này không là gì với tôi cả, không sao, không sao”, Thiên Diệp cười nói.
Cường giả Tử Huyền Thiên đã đến, mọi người cũng coi như an toàn.
Lâm Chính và Tô Nhu được Thiên Diệp đưa vào trong địa bàn Tử Huyền Thiên.
Nhìn nơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh trước mặt, Tô Nhu vừa phấn khích vừa kinh ngạc.
"Trời ạ, đây chính là Tử Huyền Thiên sao? Nó giống các môn phái lánh đời trong phim truyền hình cổ trang! Thật không thể tin được!"
Tô Nhu thốt lên.
"Chưởng môn của chúng tôi chuyên tâm luyện võ, không muốn bị giới thế tục quấy rầy, cho nên đã dẫn theo môn phái đến ẩn cư ở chốn này, nói chúng tôi là môn phái lánh đời cũng không sai!"
Thiên Diệp bước cùng Giang Thiên Hưng, cười nói: "Cô Tô, cô đã vất vả suốt chặng đường rồi, tôi đã bảo chủ tịch Giang sắp một nơi nghỉ ngơi và dùng cơm trà cho cô, cô hãy ăn cơm và dùng trà trước đã, sau đó chúng tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó”.
"Được! Được! Phiền các ông quá rồi”.
Tô Nhu gật đầu lia lịa, vô cùng kích động.
Nơi tọa lạc của Tử Huyền Thiên đều là những vùng đất phong thủy quý giá, phát triển và mở rộng vùng đất như vậy thì còn chê vào đâu được?
“Không uổng công đi chuyến này!”, Tô Nhu phấn khích ngẫm nghĩ.
Nghe thấy giọng nói này, tất cả đề bàng hoàng. Hóa ra đám thanh niên này không phải tới để đoạt Thái Vũ Lệnh.
Mà mục đích thật sự của họ là kiếm cớ. Họ kiếm cớ để có thể ra tay với Tử Huyền Thiên không chút kiêng dè.
Thiên Diệp chột dạ. Thực ra ông ta có cân nhắc tới điểm này, nhưng không nghĩ rằng có ai lại to gan tới mức dám dùng thủ đoạn này với Tử Huyền Thiên.
Vụt...Luồng khí tức ập tới. Sau đó là một người đàn ông để tóc dài với cơ thể vạm vỡ xuất hiện.
“Bái kiến sư tôn”, đám thanh niên ở xung quanh lập tức chắp tay hành lễ.
Thiên Diệp thấy vậy thì khẽ tái mặt: “Bá Lực Quân”.
“Thiên Diệp, Ý của ông là gì? Tại sao vô duyên vô cớ ông lại đánh đệ tử của tôi”, người đàn ông tên Bá Lực Quân chất vấn với vẻ tức giận.
“Bá Lực Quân, hà tất phải giả bộ như thế? Mục đích của ông là gì chẳng lẽ tôi lại không biết. Chẳng qua là ông lợi dụng đệ tử của mình khiêu khích rồi làm ra vẻ bị hại thôi”, Thiên Diệp lạnh giọng. Ông ta biết dù giờ có nói gì thì đối phương cũng sẽ không tha cho ông ta nên nói thẳng luôn.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Đưa Thái Vũ Lệnh cho tôi. Như vậy, tôi sẽ thả các người rời đi. Còn không hôm nay, e rằng các người sẽ không bước vào nổi Tử Huyền Thiên đâu”, Bá Lực Quân thản nhiên nói.
“Vậy à? Tôi muốn xem xem Bá Lực Quân trong truyền thuyết mạnh tới mức nào nào", Thiên Diệp giận lắm, bất luận thế nào thì ông ta cũng phải chiến đấu với Bá Lực Quân.
Một khi hai thế lực cùng ra tay thì đương nhiên là trời long đất lở. Tô Nhu cảm thấy sợ hãi. Lâm Chính mở cửa xe, kéo cô về phía sau. Sức công phá mà hai người này gây ra không phải thứ mà một người thường có thể chịu đựng được.
Lâm Chính và Tô Nhu lùi ra xa hàng trăm mét vẫn còn cảm thấy được sức rung. Bọn họ vừa đi khỏi thì đám thanh niên lập tức để ý thấy và lao về phía họ: “Định chạy à? Không đơn giản như vậy đâu”.
“Đứng lại cho tôi, ai cho phép các người bỏ đi”, tiếng gầm vang lên. Đối phương rút kiếm, chĩa về phía hai người.
Tô Nhu mặt cắt không ra máu, co rúm người lại.
Lâm Chính mặt tối sầm. Hôm qua Tô Nhu đã bị sợ hết hồn rồi, hôm nay lại nữa.
“Các vị, tôi không phải là người của Tử Huyền Thiên. Hi vọng các vị đừng làm loạn, nếu không sẽ phải hối hận đấy”.
Lâm Chính lạnh giọng. Tới nước này rồi thì anh không thể nhịn được nữa. Cùng lắm thì lộ thân phận trước mặt Tô Nhu.
“Không phải người của Tử Huyền Thiên thì sao. Các người định chạy tới Tử Huyền Thiên báo tim đúng không. Tôi nói cho các người biết, không giao đồ ra thì đừng hòng rời khỏi đây”, một người hừ giọng.
“Vậy các người muốn thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Bắt chúng, ép Thiên Diệp giao đồ”, đối phương hét lên và định ra tay.
“Đồ chán sống”.
Lâm Chính tức giận: "Tô Nhu, em đợi ở đây, anh xử lý bọn họ”.
“Lâm Chính! Anh…”, Tô Nhu cuống cả lên. Thế nhưng cô không cản anh lại được.
Lâm Chính nhanh như cắt lao ra, đạp trúng một người đàn ông khiến người này bay bật ra. Anh lật tay siết cổ một người phụ nữ khác khiến người này ngất ngay tại chỗ. Chưa tới vài phút mà anh đã xử lý xong cả đám.
Tô Nhu trố tròn mắt: “Anh…lợi hại như vậy sao?”, Lâm Chính,
Chương 2427: Còn có cao thủ?
Tô Nhu biết rằng Lâm Chính có thể đánh nhau, nhưng không ngờ anh lại đánh giỏi như vậy!
Anh cứ như cao thủ luyện võ cổ đại!
Bây giờ Tô Nhu là bà chủ của một công ty đã được niêm yết, tầm nhìn của cô cũng được mở rộng, cô biết những người này khác với những người luyện võ mở võ quán ở bên ngoài để kiếm sống, những người này học võ cũng không phải để rèn luyện thân thể, mà đơn thuần là để giết người!
Những người có thể làm được như vậy đều không phải là những nhân vật tầm thường.
Nhưng chồng mình... lại xử lý bọn chúng một cách nhẹ nhàng.
Tô Nhu cảm thấy thế giới quan của cô đã sụp đổ.
"Không sao chứ, Tiểu Nhu!"
Lâm Chính phủi tay đi tới.
"Không... không sao... không sao...” Tô Nhu nuốt nước bọt.
Lúc này.
Rầm!
Một âm thanh truyền đến!
Sau đó một bóng người vội vàng lùi lại.
Hai người họ liếc nhìn, thấy người đó là Thiên Diệp!
Sau khi tiếp đất, ông ta bước đi rất nhanh, lòng bàn chân in vài dấu chân rất sâu trên mặt đất, mãi lâu sau mới lùi lại.
Dường như ông ta đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, hai tay che ngực, máu chảy ra từ khóe miệng.
Rõ ràng, ông ta không phải là đối thủ của Bá Lực Quân!
"Phó chưởng môn!"
Giang Thiên Hưng sốt sắng, vội vàng chạy đến đỡ Thiên Diệp.
"Yên tâm, tôi không sao!"
Thiên Diệp khàn giọng nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bá Lực Quân, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không ngờ đã lâu không gặp, thực lực của ông lại tiến bộ nhiều đến vậy! Xem ra ông đã có được không ít cơ duyên, Bá Lực Quân!"
"Cơ duyên ư? Ông sai rồi! Đây đều là thực lực tôi có được nhờ sự nỗ lực của bản thân! Trong thiên hạ làm gì có nhiều cơ duyên để người ta truy tìm như vậy chứ? Chẳng qua là dựa vào việc bản thân bước về phía trước không ngừng nghỉ mà thôi! Ví dụ như lần này, những lợi ích trong thần miếu Thái Vũ là cơ duyên với rất nhiều người, nhưng bọn họ không nỗ lực, những lợi ích đó bọn họ sẽ mãi mãi không có được, tôi thì không giống vậy! Tôi sẽ đi tranh giành, sẽ không từ mọi thủ đoạn để nắm được nó trong tay! Chỉ những thứ nắm trong tay mới là thứ thuộc về mình! Ông hiểu đạo lý này chứ?"
Bá Lực Quân lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Thiên Diệp, nếu bây giờ ông giao Thái Vũ Lệnh cho tôi thì có lẽ tôi sẽ không làm gì ông, nhưng nếu ông tiếp tục chống đối tôi thì tôi chỉ có thể giết ông!"
"Thái Vũ Lệnh này là thứ mà đệ tử Tử Huyền Thiên liều mạng mới đoạt được! Nếu mất ở trong tay tôi, còn ở trong địa bàn của Tử Huyền Thiên thì ông nói xem tôi còn mặt mũi gì mà sống ở thế giới này nữa? Đối mặt với người của Tử Huyền Thiên thế nào đây? Ông muốn thứ này đúng không? Được thôi, cứ giết tôi trước, nếu không, ông chắc chắn sẽ không thể chạm tay vào!", mặt Thiên Diệp không chút cảm xúc nói.
"Nếu ông muốn chết thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.
Bá Lực Quân hoàn toàn nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao tới.
Sức mạnh bá đạo vô tận bộc phát ra.
Khoảnh khắc đó, giống như một ngọn núi Thái Sơn đang lao về phía Thiên Diệp.
Tô Nhu đâu thể chịu được áp lực này? Ngay lập tức, hơi thở cô như đông cứng lại, mạch máu và da thịt khắp người cô như sắp bị nghiền nát.
Lâm Chính vội vàng xua tay xóa tan áp lực đáng sợ từ đối phương, lập tức ôm lấy Tô Nhu.
"Tiểu Nhu, em không sao chứ?", Lâm Chính lo lắng hỏi.
"Vừa nãy... em suýt chút nữa không thở nổi, sao vậy nhỉ?", Tô Nhu thở dốc.
"Không sao, chúng ta tránh ra xa một chút là được”.
Lâm Chính nói.
Nhưng anh không biết rằng, anh chỉ tùy ý vẫy tay, lại khiến sắc mặt Bá Lực Quân biến đổi, ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Thiên Diệp cũng nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Lâm Chính, đăm chiêu suy nghĩ.
"Không ngờ ở đây còn có cao thủ!", Bá Lực Quân khàn giọng nói.
Chương 2428: Kinh hãi
Nếu chỉ là Thiên Diệp, Bá Lực Quân chắc chắn dư sức để đối phó!
Nhưng nếu tính cả Lâm Chính thì sẽ khác.
Cái vẫy tay tùy ý vừa nãy trông như không có gì, nhưng lại dễ dàng đánh tan khí thế của Bá Lực Quân!
Quá kinh khủng!
Phải biết rằng, sức mạnh của Bá Lực Quân là sức mạnh hàng đầu!
Sức mạnh mà ông ta sở hữu không chỉ đơn giản là ngoại lực bá đạo đơn giản mà cón có cả nội lực và áp lực!
Sức mạnh của ông ta là thuần khiết nhất, tuyệt đối không phải là sức mạnh phóng ra để đầu cơ trục lợi!
Tuy nhiên, đối mặt với loại sức mạnh này... đối phương lại có thể dễ dàng nghiền nát!
"Cậu là ai?", Bá Lực Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu sợ hết hồn, thấy đối phương nhìn về phía mình, cô vội vàng muốn kéo Lâm Chính rời đi.
Nhưng sao có thể thoát được đây?
"Chúng tôi là ai không quan trọng, bây giờ tôi hy vọng ông mau chóng rời đi! Bằng không ông tự gánh lấy hậu quả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm Chính, anh điên rồi! Người đó chắc chắn rất lợi hại, chúng ta đừng nên chuốc phiền phức vào mình!", Tô Nhu vội vàng nhỏ giọng nói.
"Phiền phức đã ở trước mặt rồi, tránh không được đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
"Nhưng...” Tô Nhu còn muốn nói thêm gì đó, Bá Lực Quân liếc nhìn những nam nữ đang nằm dưới đất xung, lạnh lùng nói: "Đám đồ đệ này của tôi đều do cậu đánh bị thương à?”
“Ừ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Tô Nhu sắp sốt ruột đến mức phát điên.
"Được! Được lắm! Chàng trai trẻ giỏi lắm! Hôm nay tôi sẽ xử lý cả cậu và Thiên Diệp luôn!"
Ánh mắt Bá Lực Quân đằng đằng sát khí và vẻ điên cuồng!
Ông ta chưa từng thấy ai dám khiêu khích mình như thế!
Ngay lập tức, Bá Lực Quân bước lên trước, chuẩn bị ra tay!
Cho dù đối mặt với hai vị cao thủ hàng đầu, ông ta cũng không hề sợ hãi!
"Thật ngông cuồng! Bá Lực Quân, ông cho rằng mình là ai? Dám đánh với hai người chúng tôi? Hôm nay tôi muốn ông phải chết ở chỗ này!", Thiên Diệp hét lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Có thần y Lâm ra tay, trận này thắng chắc!
Nhưng Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: "Ông muốn đánh cả hai à? Tôi nghĩ ông nên giữ sức đi, đánh thắng Thiên Diệp trước rồi nói”.
Thiên Diệp sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Sợ rồi à? Hừ, không thành vấn đề, Thiên Diệp không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi trước xử lý Thiên Diệp trước, sau đó sẽ xé xác cậu thành tám mảnh!"
Bá Lực Quân cười khẩy, gầm lên điên cuồng, lao về phía Thiên Diệp.
Sắc mặt Thiên Diệp trở nên căng thẳng, ông ta không có thời gian để nghĩ nhiều, tung nắm đấm về phía Bá Lực Quân.
Ông ta không biết mình có ngăn cản được Bá Lực Quân hay không!
Đôi mắt của Thiên Diệp mở to, nhìn chằm chằm vào nắm đấm sắt của Bá Lực Quân đánh tới.
Còn chưa chạm vào, ông ta đã cảm nhận được sức mạnh cuộn trào của đối phương!
Quá kinh khủng!
Đây là sức mạnh mà con người có thể tu luyện được sao?
Trái tim của Thiên Diệp đập thình thịch.
Càng tới gần, càng có thể cảm nhận được đối phương mạnh đến mức nào!
Cuối cùng, tâm lý của Thiên Diệp suy sụp.
Ông ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể ngăn được Bá Lực Quân!
Thực lực của người này quá đáng sợ! Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, e rằng chỉ có chưởng môn mới có thể chống lại!
Xong đời rồi!
Thiên Diệp thở dài, nhưng bây giờ không thể rút lui, chỉ đành liều mạng chiến đấu.
Rầm!
Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau.
Nhưng lúc này Thiên Diệp kinh hãi phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không có phản ứng, thậm chí... còn không có cảm giác đau.
"Hả?"
Thiên Diệp đột nhiên mở mắt ra, lúc này, ông ta hoàn toàn chết lặng.
Bá Lực Quân phía trước bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn đại bác đánh vào một gò đất nhỏ ở phía xa, đập nát gò đất đó thành từng mảnh...
Chương 2429: Ông trở nên mạnh như vậy từ khi nào thế?
"Chuyện... chuyện này là sao?"
Thiên Diệp trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thậm chí ngay cả sức mạnh của ông ta cũng kém xa, không phải là đối thủ của Bá Lực Quân! Kiểu đối đầu trực diện này là tự tìm đến cái chết!
Nhưng bây giờ... Bá Lực Quân lại bị mình đánh bay!
Còn mình... lại bình an vô sự! Không hề hấn gì!
Sao có thể chứ?
Đầu Thiên Diệp ong ong, nhìn cánh tay của mình, phát hiện trên đó không có bất kỳ vết thương nào.
Tất cả sức mạnh của Bá Lực Quân đều bị xem thường!
“Phó chưởng môn, ông không sao chứ?”, Giang Thiên Hưng ngơ ngác hỏi.
"Tôi... Tôi không sao, tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt như vậy...” Thiên Diệp do dự nói.
"Thật sao?", Giang Thiên Hưng cũng hơi kinh ngạc.
Lúc này, Bá Lực Quân bò dậy từ trên sườn núi, chật vật đứng lên, kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
Ông ta biết rõ thực lực của Thiên Diệp thế nào!
Tuy nhiên, trong đòn đánh vừa rồi, ông ta thực sự đã bị Thiên Diệp đánh bay!
Bá Lực Quân cũng cảm thấy khó tin.
Ông ta cau mày, không hiểu tại sao, tiếp đó ông ta lại lao về phía Thiên Diệp với một tiếng gầm nhẹ, tung ra nắm đấm thép.
Lần này, ông ta sử dụng sức mạnh càng thêm đáng sợ và bá đạo, nắm đấm còn chưa tới, áp lực kinh khủng đã nghiền nát mặt đất bên dưới Thiên Diệp.
Tô Nhu hét lớn, liên tục lùi lại, nếu không phải Lâm Chính dùng khí tức của anh để bảo vệ cô thì áp lực đáng sợ đó có khả năng đã nghiền nát cơ thể cô thành bột!
Tô Nhu hoàn toàn không biết cô đang chứng kiến một trận đấu của cao thủ đáng sợ đến mức nào.
Đối mặt với cú đấm bá đạo, Thiên Diệp phát hiện tâm trạng của mình lại bình tĩnh chưa từng thấy.
Cứ như thứ công kích ông ta không phải nắm đấm sắt, mà là lá cây, lông vũ!
Chuyện này là sao?
Thiên Diệp bối rối.
Nắm đấm đó rõ ràng rất mạnh, tại sao khi chạm vào mình lại có vẻ dịu dàng mềm mại như vậy?
Ông ta vô thức giơ tay lên, tung quyền về phía nắm đấm của Bá Lực Quân.
"Cái gì?"
Bá Lực Quân hít một hơi thật sâu, không thể tin vào mắt mình!
Thiên Diệp lại có thể dùng tay không để đón lấy nắm đấm của mình!
Ông ta bị điên sao?
Ánh mắt Bá Lực Quân đanh lại, con ngươi dữ tợn, ông ta nghiến răng nghiến lợi, sức mạnh toàn thân cuối cùng đều dồn vào cú đấm này này.
"Đừng coi thường người khác! Thần quyền bá đạo!"
Bá Lực Quân điên cuồng gầm lên, nắm đấm của ông ta như bộc phát ra ánh sáng vô tận, xé nát vạn vật trên đời!
Nhưng giây kế tiếp, ánh sáng trên nắm tay đột nhiên tắt lịm!
Thoạt nhìn! Nắm đấm của Bá Lực Quân... đột nhiên bị lòng bàn tay của Thiên Diệp bao trùm.
Con ngươi của Bá Lực Quân trợn tròn như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, dường như giờ phút này thứ bị bắt gọn không phải nắm đấm mà là trái tim của ông ta!
Sau khi nắm đấm bị bao bọc, tất cả sức mạnh trên đó đều vỡ nát, tất cả sức mạnh hủy diệt đều biến mất dưới bàn tay của Thiên Diệp.
Sau đó, Thiên Diệp hất mạnh.
Vút!
Cơ thể Bá Lực Quân lại bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất cách đó không xa.
Mặt đất rung chuyển và vỡ vụn...
"Sư phụ!"
Các nam nữ thanh niên sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bao gồm cả Giang Thiên Hưng.
Ông ta không thể tin nhìn Thiên Diệp, lẩm bẩm nói: "Phó chưởng môn, ông trở nên lợi hại như vậy... từ khi nào thế?"
"Tôi... tôi cũng không biết...”
Thiên Diệp ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.
Đột nhiên, như thể ông ta nhận thấy điều gì đó, ông ta xoay cánh tay của mình lại.
Khoảnh khắc đó, Thiên Diệp sững sờ.
Ông ta nhìn thấy một vài chiếc châm bạc lắc lư trên cánh tay...
Chương 2430: Để bọn chúng đi đi
"Đây là... châm bạc?"
"Là Thần y Lâm! Thần y Lâm đã dùng châm bạc để nâng cao thực lực của mình sao?"
Hơi thở của Thiên Diệp trở nên gấp gáp, đầu óc tê dại.
Ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Chính ở đằng kia.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta với khuôn mặt không chút cảm xúc.
Thiên Diệp định mở lời, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu, ông ta lại ngại lên tiếng, chỉ đành gật đầu với Lâm Chính, rồi quay người lại.
Ông ta cẩn thận quan sát cơ thể mình một lần nữa.
Lại phát hiện không chỉ hai cánh tay bị đâm đầy châm bạc, mà châm bạc còn có ở lưng và cổ.
Những chiếc châm bạc này rất thanh mảnh và hết sức kín đáo.
Thực sự không biết thần y Lâm đã châm khi nào!
Phương pháp khéo léo, khiến người khác khó mà phát giác như vậy thực sự đáng sợ!
Ông ta thở hổn hển, lại nhìn Bá Lực Quân, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn.
"Không thể nào! Không thể nào! Vô duyên vô cớ sao ông lại trở nên lợi hại như vậy? Tuyệt đối không thể nào!"
Bá Lực Quân chật vật bò dậy, miệng phun ra máu, gầm lên một tiếng điên cuồng và không cam lòng.
"Bá Lực Quân, ông không phải là đối thủ của tôi! Thái Vũ Lệnh này, e rằng ông không lấy được đâu!", Thiên Diệp hờ hững nói.
"Khốn kiếp!"
Bá Lực Quân gào mồm lên, vẫn muốn lao tới lần nữa.
Đúng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Một âm thanh chói tai vang lên từ xa.
Mọi người liếc nhìn, lại thấy vô số cường giả của Tử Huyền Thiên đang lao tới.
"Sư phụ, người của Tử Huyền Thiên tới rồi!"
"Chúng ta không thể đánh tiếp nữa! Phải nhanh chóng rời đi, nếu không, bị đối phương bao vây thì tất cả sẽ xong đời!"
"Sư phụ! Đi thôi!"
Đám nam nữ thanh niên vội vàng vây quanh Bá Lực Quân, sốt sắng hét toáng lên.
Sắc mặt Bá Lực Quân nhợt, siết chặt nắm đấm, răng sắp bị nghiến nát.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn giữ vững lý trí, hung tợn gầm gừ: "Rút lui!"
Nói xong, ông ta quay người nhảy vọt đi.
"Muốn đi hả? Không dễ dàng vậy đâu!"
Thiên Diệp khịt mũi, muốn đuổi theo ngay lập tức.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên nói: "Thiên Diệp phó chưởng môn, để chúng đi đi! Sức mạnh của ông không duy trì được lâu đâu”.
Thiên Diệp sửng sốt, hiểu được ý của Lâm Chính.
Sức mạnh được nâng cao từ châm bạc của Lâm Chính không thể kéo dài quá lâu, nếu hiệu quả của châm bạc bị giảm đi sau khi đuổi theo thì Thiên Diệp đang đi tìm cái chết.
"Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu Lâm, cậu Lâm, cô Tô, hai người không sao chứ?", Thiên Diệp cười nói.
"Chúng tôi không có gì đáng ngại”.
“Thiên Diệp phó chưởng môn, hình như ông bị thương rồi, không sao chứ?”, Tô Nhu quan tâm hỏi.
“Vết thương này không là gì với tôi cả, không sao, không sao”, Thiên Diệp cười nói.
Cường giả Tử Huyền Thiên đã đến, mọi người cũng coi như an toàn.
Lâm Chính và Tô Nhu được Thiên Diệp đưa vào trong địa bàn Tử Huyền Thiên.
Nhìn nơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh trước mặt, Tô Nhu vừa phấn khích vừa kinh ngạc.
"Trời ạ, đây chính là Tử Huyền Thiên sao? Nó giống các môn phái lánh đời trong phim truyền hình cổ trang! Thật không thể tin được!"
Tô Nhu thốt lên.
"Chưởng môn của chúng tôi chuyên tâm luyện võ, không muốn bị giới thế tục quấy rầy, cho nên đã dẫn theo môn phái đến ẩn cư ở chốn này, nói chúng tôi là môn phái lánh đời cũng không sai!"
Thiên Diệp bước cùng Giang Thiên Hưng, cười nói: "Cô Tô, cô đã vất vả suốt chặng đường rồi, tôi đã bảo chủ tịch Giang sắp một nơi nghỉ ngơi và dùng cơm trà cho cô, cô hãy ăn cơm và dùng trà trước đã, sau đó chúng tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó”.
"Được! Được! Phiền các ông quá rồi”.
Tô Nhu gật đầu lia lịa, vô cùng kích động.
Nơi tọa lạc của Tử Huyền Thiên đều là những vùng đất phong thủy quý giá, phát triển và mở rộng vùng đất như vậy thì còn chê vào đâu được?
“Không uổng công đi chuyến này!”, Tô Nhu phấn khích ngẫm nghĩ.
Bình luận facebook