-
Chương 2217-2220
Chương 2217: Kính mời
Hoa An chỉ huy như vậy cũng phù hợp.
Mặc dù tim Dịch Tiên Thiên đã ngừng đập nhưng ông ta đã nhanh chóng cử một đội y tế đến để tiến hành cấp cứu tim phổi cho Dịch Tiên Thiên ngay tại chỗ.
Khách sạn này thuộc sở hữu của Thương Minh, tiêu chuẩn bảy sao, cơ sở vật chất trong khách sạn đều đầy đủ, thậm chí còn bố trí đội ngũ y tế hùng hậu để đảm bảo an toàn cho khách ở trong khách sạn.
Còn bên phía Lâm Chính, Hoa An đã đặc biệt cử cả một đội cao thủ Thương Minh đi mời.
Tuy nhiên, những người bên cạnh vẫn khá lo lắng, thấp giọng nói: "Hoa minh chủ, tôi đề nghị tốt nhất minh chủ nên đích thân đi mời thần y Lâm!"
“Tại sao?”, Hoa An sửng sốt.
"Minh chủ hy vọng thần y Lâm hồi sinh Dịch Tiên Thiên là vì muốn cứu vãn tình thế, để không làm ầm ĩ ảnh hưởng uy tín của minh chủ. Nhưng vừa nãy minh chủ đã đuổi thần y Lâm đi trước mặt mọi người. Với tính cách của thần y Lâm, e rằng cậu ta sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn không đến đâu! Nếu minh chủ không đích thân đi thì chắc sẽ không mời được”.
Nghe vậy, Hoa An yên lặng gật đầu: "Cũng có lý! Nếu đã như vậy, tôi sẽ đích thân đi một chuyến”.
…
Bãi đậu xe của khách sạn.
Lâm Chính và Trương Thất Dạ ngồi lên một chiếc ô tô do Thương Minh sắp xếp, chuẩn bị lái đến sân bay.
Tuy nhiên, chiếc xe vừa chạy ra khỏi phạm vi khách sạn.
Két!
Một chiếc Mercedes-Benz bất ngờ đâm tới, khiến chiếc xe mà Lâm Chính và Trương Thất Dạ đang ngồi bị hất tung lên mép đường.
Người qua đường la hét, bỏ chạy tán loạn.
"Khốn kiếp!"
Trương Thất Dạ nổi cơn thịnh nộ, lập tức phá cửa xe lao ra ngoài, đá vào chiếc Mercedes-Benz.
Bụp!
Mercedes-Benz bị ông ta đá văng ra sau năm, sáu mét, phần đầu xe bị biến dạng.
Ông ta lao tới vài bước, mở cửa xe.
Tuy nhiên.... bên trong không có ai!
"Hả?", Trương Thất Dạ cau mày, đột nhiên ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Không biết từ khi nào lại xuất hiện hơn mười bóng người đứng vây quanh bốn phương tám hướng.
Những người này đều mặc vest đen, đeo mặt nạ giống ông ta, nhưng tất cả mặt nạ của đám người này đều chỉ có một nửa, chỉ che mắt, trên tay mỗi người đều cầm một thanh Đường Đao.
Thanh Đường Đao trông có vẻ được tạo thành từ vật liệu đặc biệt, dưới ánh trăng chiếu rọi, nó lóe sáng rực rỡ.
"Tên Kiều Tín này đúng là nóng lòng không kiên nhẫn! Tôi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, hắn đã phái người tới giết tôi luôn sao? Hừ, cũng có thể coi là nhân vật tàn nhẫn!"
Lâm Chính mở xe xuống xe, châm một điếu thuốc.
"Cậu đứng bên cạnh xem là được, đám chó mèo này cứ giao cho tôi luyện tay!"
Trương Thất Dạ khịt mũi, cũng không dài dòng, lao về phía đám người.
"Khiêm tốn một chút, đây là đường lớn! Đừng gây thêm phiền toái cho mình”.
Lâm Chính hờ hững nói.
"Tôi biết rồi!"
Trương Thất Dạ như một cơn gió, giết về phía đám người nhà họ Kiều.
Người nhà họ Kiều không ngờ Trương Thất Dạ lại dám phản đòn, ai nấy đều vung đao chém tới.
Bọn chúng không phải là những tên côn đồ bình thường, mỗi đòn đánh mỗi nhát chém đều có bài bản. Hơn nữa lưỡi đao sắc bén, cộng với sức mạnh cánh tay đáng sợ, đủ để chém sắt như bùn, chẻ đôi mọi thứ.
Nhưng người mà bọn chúng đối mặt không phải người bình thường, mà là Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo!
Trương Thất Dạ siết chặt hai nắm đấm, tới gần bọn chúng rồi bất ngờ tung quyền.
Nắm đấm của ông ta như sắt thép, đòn tấn công của Đường Đao bị cánh tay ông ta chặn lại, sau đó đấm thẳng vào người kia.
Bụp!
Một ngụm máu lớn phun ra từ trong miệng người kia, trong máu thậm chí còn có những miếng nội tạng vỡ vụn.
Rõ ràng, cú đấm đã đánh nát các cơ quan nội tạng.
Trương Thất Dạ lại vung mạnh nắm đấm về phía những người còn lại.
Dưới những đòn tấn công dữ dội và tốc độ kinh hoàng, tất cả hơn mười người đều bị đánh nát, ngã xuống đất chết tức tưởi.
Nhìn bên ngoài, da thịt của họ vẫn nguyên vẹn, không hề bị thương, chỉ giống như đang hôn mê.
Thấy vậy, Lâm Chính tán thưởng gật đầu.
"Như vậy đã đủ khiêm tốn chưa?", Trương Thất Dạ phủi tay, bình tĩnh nói.
"Khá lắm!"
Lâm Chính ném sang một điếu thuốc.
Trương Thất Dạ tiện tay bắt lấy, tự mình châm lửa.
"Đi thôi! Bắt taxi đến sân bay!"
Lâm Chính nói, rồi xoay người đi sang ven đường.
Lúc này, một đám người vội vàng chạy tới.
Người dẫn đầu là Hoa An.
"Thần y Lâm, xin dừng bước!"
Hoa An hét lên.
Khi đến gần, ông ta nhìn những người trên mặt đất với vẻ kinh ngạc.
"Những... Những người này là ai? Thần y Lâm, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?”
"Hoa minh chủ, mọi người đều không phải kẻ ngốc, cần gì phải làm bộ làm tịch chứ? Những người này là ai, sao ông có thể không biết chứ?"
Lâm Chính dập tắt tàn thuốc, thờ ơ nói.
Nghe vậy, Hoa An mỉm cười nói: "Tên Kiều Tín này đúng là không biết tự lượng sức mình. Còn cho rằng chỉ dựa vào đám người này là có thể làm thần y Lâm bị thương, đúng là quá ngây thơ”.
"Sao Hoa minh chủ không tiếp tục chủ trì bữa tiệc? Đến tìm tôi làm gì?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Còn không phải vì tên Kiều Tín vô dụng kia sao? Hắn chữa bệnh cho ông Dịch nhưng xảy ra sơ suất! Bây giờ tim của ông Dịch đã ngừng đập, đang được cấp cứu, rơi vào trạng thái nguy hiểm! Thần y Lâm, mong cậu hãy nhanh chóng đi theo tôi , cứu sống ông Dịch!" Hoa An hơi cúi đầu, cung kính nói.
Chương 2218: Xâm nhập nội bộ
Hoa An không hề giấu giếm, thẳng thừng giải thích lý do mình tới đây.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính bật cười thành tiếng.
"Hoa minh chủ, con người ông thật thú vị, ông đuổi tôi ra khỏi bữa tiệc, bây giờ lại cầu xin tôi quay lại, ông không cảm thấy nực cười sao?"
"Thần y Lâm, thực xin lỗi cậu, tình hình vừa nãy tôi cũng không còn cách nào khác. Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức tiệc, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi không thể để xảy ra sai sót, do đó mới để Kiều Tín chữa bệnh cho ông Dịch, cũng vì sự thận trọng của hắn. Không ngờ, Kiều Tín hoàn toàn không hiểu y thuật, cho ông Dịch uống thuốc bừa bãi, khiến tính mạng của ông Dịch gặp nguy hiểm! Thần y Lâm, chuyện đã đến bước này, tôi cũng biết không thể bù đắp, thế này đi, cậu cứ việc đưa ra điều kiện, chỉ cần có thể đáp ứng được, tôi sẽ đồng ý, chỉ mong cậu có thể giúp đỡ, cứu sống ông Dịch, cậu thấy thế nào?", Hoa An nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt mong đợi.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu: "Hoa minh chủ, ông coi tôi là loại người gì? Ông muốn đuổi tôi thì tôi đi, muốn giữ tôi lại thì tôi sẽ ở lại sao? Nếu vậy chẳng phải Lâm Chính tôi quá rẻ mọn à?"
"Thần y Lâm...”
"Không cần nhiều lời!"
Lâm Chính giơ tay lên, bình tĩnh nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện này. Nếu ông đã chọn Kiều Tín thì hãy để Kiều Tín chữa bệnh cho Dịch Tiên Thiên!"
Nói xong, Lâm Chính quay đầu rời đi.
Đám người Thương Minh hết sức nôn nóng.
“Minh chủ, nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này thì sau này ông sẽ không dễ dàng đảm nhiệm chức vụ đâu!”, người bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Sao Hoa An lại không biết chứ?
Bạch Họa Thủy mất tích, ông ta dựa vào các mối quan hệ của mình để ngồi lên vị trí minh chủ thay thế, nếu Dịch Tiên Thiên chết trong bữa tiệc do ông ta tổ chức thì chắc chắn ông ta sẽ bị mọi người lên án chỉ trích, đến lúc đó vị trí minh chủ cũng khó được đảm bảo.
Vì vậy, ông ta không thể để Dịch Tiên Thiên chết!
"Thần y Lâm!"
Hoa An nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lao đến trước mặt Lâm Chính, dang hai tay ra, nói: "Cậu cứ đưa ra yêu cầu! Tôi vẫn nói câu nói đó, chỉ cần tôi có thể làm được thì cho dù có quá đáng đến đâu, tôi cũng đều đồng ý!"
"Hoa minh chủ, tôi biết ý định của ông, ông muốn ngồi vào vị trí minh chủ! Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi, vừa nãy trong bữa tiệc ông đã đuổi tôi đi, tương đương với việc tát tôi một cú rất mạnh, bây giờ tôi quay lại thì chẳng phải sẽ thành trò đùa sao?", Lâm Chính nhún vai.
Hoa An chần chờ một lát, thấp giọng nói: "Thế này nhé, cậu muốn lấy lại thể diện đúng không? Tôi bảo người khiêng kiệu! Đưa cậu quay lại... Không, tôi đích thân khiêng kiệu đưa cậu trở về, thế nào? Xem ai dám cười nhạo cậu?", Hoa An trầm giọng nói.
Đích thân khiêng kiệu sao?
Hoa An cũng thật chịu chơi!
Phải biết rằng, bây giờ ông ta đang là người đứng đầu của Thương Minh!
Nhưng đối mặt vinh dự như vậy, Lâm Chính vẫn lắc đầu.
"Chỉ là hư danh, thật ra tôi không coi trọng!"
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn gì?”, Hoa An hít một hơi thật sâu hỏi.
Lâm Chính ngẫm nghĩ: "Hôm nay Hoa minh chủ nhất định muốn tôi đi cứu Dịch Tiên Thiên à?"
"Đúng vậy! Dù phải trả cái giá như thế nào, tôi cũng muốn cậu đi, cho dù dùng thủ đoạn cực đoan!"
Hoa An không chút do dự.
Hàm ý trong lời nói của ông ta cũng dễ hiểu.
Nếu Lâm Chính lại từ chối thì cho dù phải bắt cóc, ông ta cũng sẽ trói thần y Lâm đưa về!
"Nếu không chữa được thì sao?", Lâm Chính ngẫm nghĩ hỏi.
"Tôi sẽ không trách Thần y Lâm! Thần y Lâm cứ đưa ra điều kiện là được!"
"Thế sao? Vậy thì tôi có một việc muốn hợp tác với Thương Minh!"
Lâm Chính bước lên trước, vỗ vào vai Hoa An nói.
“Việc gì?” Hoa An cau mày hỏi.
Lâm Chính nhích lại gần, hạ thấp giọng nói: "Nghe nói Thương Minh bán tất cả mọi thứ, trong đó thậm chí bao gồm tin tức trực tiếp của nhân vật ở khắp mọi nơi, nhưng không phải ai cũng có thể mua được những tin tức này! Có tiền cũng không được, phải là người nội bộ mới mua được, tất cả tin tức chỉ có thể dùng trong nội bộ, đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoa đột nhiên thay đổi, quay đầu lại nói: "Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu...”
“Tôi hy vọng sau này nếu cần, tôi có thể mua được những tin tức mà tôi cảm thấy có hứng thú từ chỗ Thương Minh”, Lâm Chính cười nói.
"Không được!", Hoa An lập tức từ chối, thái độ kiên quyết: "Tuyệt đối không được! Không phải ai cũng có thể tham gia vào việc nội bộ Thương Minh! Thần y Lâm, mặc dù tình hình phát triển trước mắt của cậu không tệ, nhưng còn lâu cậu mới có tư cách tham gia vào nội bộ Thương Minh! Vì vậy tuyệt đối không được!"
"Vậy Hoa minh chủ đi mời cao nhân khác đi, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, nếu hôm nay Dịch Tiên Thiên chết tại bữa tiệc do ông tổ chức, Thương Minh hay thậm chí là những người trong bữa tiệc, ai sẽ tin tưởng ông nữa? Ông... vẫn có thể làm minh chủ của Thương Minh được sao?", Lâm Chính nói với giọng điệu khàn khàn.
Hoa An im lặng.
Lâm Chính cũng không nhiều lời, thấy đối phương trầm mặc, anh xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Hoa An hô lên.
Lâm Chính quay đầu sang một bên.
Nhưng lại thấy Hoa An nắm chặt tay, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, đứng đó hồi lâu, có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới hét lên: "Được! Thần y Lâm, tôi đồng ý với cậu! Tôi sẽ cung cấp cho cậu tin tức trực tiếp của nội bộ Thương Minh!"
Chương 2219: Thần đan
Tin tức trực tiếp được bán trong nội bộ Thương Minh là bảo vật vô giá.
Thông thường Thương Minh cũng chẳng thèm bán. Chỉ những tin tức quan trọng, có thể gọi là thông tin bom tấn mới lưu hành trong nội bộ Thương Minh.
Nếu muốn mua thông tin quan trọng này mà không có ai giới thiệu thì dù có sức mạnh cường đại cũng không mua được.
Theo lý mà nói, Dương Hoa của Lâm Chính cũng không có tư cách mua.
Nhưng lần này Hoa An cầu xin Lâm Chính, cho dù Lâm Chính không có tư cách nhưng ông ta vẫn phải đồng ý.
Bởi vì sự việc xảy ra lần này ảnh hưởng đến việc liệu ông ta có thể đảm nhận vị trí minh chủ hay không.
Nếu thành công thì chút việc nhỏ này chẳng đáng là gì cả!
Nếu ông ta không thể làm minh chủ... thì ông ta sẽ mất nhiều hơn những thứ này!
Cho dù yêu cầu của Lâm Chính rất vô lý, ông ta cũng phải đáp ứng.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, đi theo Hoa An trở lại bữa tiệc.
Đương nhiên, Lâm Chính không thật sự bảo Hoa An khiêng kiệu về.
Đám khách mời tại hiện trường khịt mũi xem thường khi nhìn thấy Lâm Chính quay lại.
"Hừ, lúc tên này rời đi chẳng phải có thái độ cứng rắn lắm ư? Sao bây giờ lại quay về làm gì?"
"Thật nực cười! Như một thằng hề!"
"Vừa nãy còn tuyên bố nước sông không phạm nước giếng với Hoa minh chủ, có chết cũng không qua lại nữa, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, hèn hạ”.
"Còn không phải sao? Hầu hết đám người thế tục đều như vậy, cậu cho rằng bọn họ giống chúng ta à?"
"Hèn hạ!"
Đám Khách mời xì xào bàn tán và nhìn Lâm Chính với vẻ mỉa mai, châm chọc.
Lâm Chính không thèm để ý.
Anh không phải là người quá coi trọng danh tiếng của mình.
Chỉ cần đạt được lợi ích, bị người khác mắng vài câu thì cứ mắng. Thật ra anh cũng biết, cho dù anh không đến thì từ đáy lòng những người này cũng khinh thường anh.
Suy cho cùng, những người này đều là người của gia tộc ẩn thế lánh đời.
“Ông Dịch đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Bên này, thần Y Lâm, mời đi lối này!"
Hoa An vội vàng nói, dẫn Lâm Chính đến bàn ăn bên cạnh.
Dịch Tiên Thiên đang nằm trên đó, một số nhân viên y tế đang cố gắng hết sức để cấp cứu, thực hiện hồi sức tim phổi.
Lâm Chính lập tức bước tới.
"Thần y Lâm?"
Vài nhân viên y tế sửng sốt, sau đó nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái.
“Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?” Lâm Chính tháo túi châm bạc ra, hỏi.
"Tim đã ngừng đập, đồng tử giãn ra, lại xuất huyết nhiều nơi. Chúng tôi nghi ngờ mạch máu trong cơ thể bệnh nhân bị vỡ dẫn đến ngừng tim...”
Một nhân viên y tế nói với Lâm Chính về tình trạng của Dịch Tiên Thiên.
Lâm Chính đưa tay ra chạm vào cơ thể của Dịch Tiên Thiên vài lần, sau đó nhìn kỹ hơn vào mũi và mắt ông ta.
Sau khoảng năm sáu lần, Lâm Chính lập tức xé quần áo của Dịch Tiên Thiên, châm vào người ông ta hơn hai mươi cây châm bạc.
Mũi châm kim cực nhanh và chính xác.
Không mất nhiều thời gian.
Tách tách tách...
Chiếc máy đo nhịp tim của Dịch Tiên Thiên gần đó lập tức vang lên, đường cong nhịp tim của ông ta lại nhảy lên nhảy xuống.
"Sống rồi! Ông ấy sống lại rồi!"
Một số khách mời lập tức trợn mắt há mồm, hét toáng lên.
Mọi người đều kinh ngạc.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Tách...
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Thoạt nhìn, nhịp tim của ông ta lại ngừng đập!
“Hả?”, sắc mặt mọi người thay đổi.
“Thần y Lâm, chuyện này là sao?”, Hoa An lo lắng.
Lâm Chính lập tức tiến lên trước kiểm tra một lần nữa, cuối cùng, dường như anh ý thức được điều gì đó, lấy ra một cây châm bạc dài và mỏng, cắm vào trong cổ họng Dịch Tiên Thiên.
Những người ngoài sợ kinh hồn bạt vía.
Một lúc sau Lâm Chính rút cây châm bạc ra, cẩn thận nhìn một hồi rồi trầm giọng nói: “Tình trạng của ông ta rất tệ, trong cơ thể dường như có một luồng năng lượng không ngừng hoạt động, trước đó ông ta có uống thuốc gì không?"
"À...”
Sắc mặt đám người xung quanh hết sức kỳ quái.
Hoa An lập tức liếc nhìn Kiều Tín.
"Đúng vậy, trước đó thần y Kiều đã cho ông Dịch uống hai viên thuốc, cũng không biết là loại thuốc gì”, Thái Man Nghiên đứng trong góc, cười hì hì, nhìn Kiều Tín nói.
Kiều Tín rụt cổ lại, vô cùng lúng túng.
"Tôi cần phải biết thành phần của viên thuốc, Kiều Tín, đưa cho tôi một viên thuốc của anh, để tôi biết cách chữa trị cho ông Dịch”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Chuyện... chuyện này sao được chứ? Đan dược này là linh dược của gia tộc tôi, là người gia tộc đã ban cho tôi, người bình thường không thể động vào! Không được! Tôi không thể đưa cho anh!", Kiều Tín nghiến răng, lạnh lùng nói.
"Nếu như vậy, Hoa minh chủ, thứ lỗi cho tôi bất lực”, Lâm Chính lắc đầu nói: "Các người nên mời cao nhân khác đi, tôi không chữa được!"
“Thần y Lâm, cậu…” Hoa An nôn nóng, vội vàng ngăn Lâm Chính đang chuẩn bị rời đi.
"Tôi không thể phân tích thành phần của viên thuốc thì không có cách nào loại bỏ được loại thuốc đang hủy hoại cơ thể ông Dịch! Vậy thì chữa kiểu gì được đây? Nói thật nhé, nếu không biết rõ ông ta đã uống loại thuốc gì thì cho dù hôm nay Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ông ta!” Lâm Chính nhún vai.
Nghe vậy, Hoa An sao có thể không hiểu ý của Lâm Chính, ông ta lập tức nói: "Thần y Lâm, cậu đừng vội, cậu cần thuốc đúng không? Tôi sẽ nói chuyện với cậu Kiều!"
Nói xong, ông ta quay người, nhìn chằm chằm vào Kiều Tín.
"Hoa minh chủ! Ông muốn làm gì?", Kiều Tín nuốt nước bọt.
Hoa An không nhiều lời, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm số người phụ trách nhà họ Kiều, trầm giọng nói: “Cậu gọi hay tôi gọi đây?”
"Hoa minh chủ, ý... ý của ông là gì?", Kiều Tín ngơ ngác hỏi.
"Cậu không biết y thuật, không biết lại còn giả bộ, chữa bệnh cho ông Dịch – người của Thương Minh chúng tôi, gián tiếp hại chết ông ấy. Kiều Tín, Hoa An tôi là người nói lý lẽ, nhà họ Kiều của cậu cũng có hợp tác với Thương Minh. Chuyện hôm nay, nhà họ Kiều nhất định phải cho Thương Minh một lời giải thích! Bây giờ cậu tự mình đi thông báo cho nhà họ Kiều, hay để tôi nói với gia chủ nhà họ Kiều?", Hoa An trầm giọng nói.
"A? A... Không! Đừng mà!", Kiều Tín sốt sắng hét lên.
Nếu vậy chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân của nhà họ Kiều sao?
Kiều Tín khóc không ra nước mắt, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hoa An, hắn không thể không nhượng bộ, thở dài nói: "Được, được được! Hoa minh chủ, coi như tôi thua ông, tôi sẽ đưa đan dược cho ông!"
"Cậu chủ...”
Đám người nhà họ Kiều bên cạnh nôn nóng gào mồm lên.
"Mau đi lấy đan dược! Nghe này, không ai được phép nhắc tới chuyện này với người trong nhà, nếu không tôi sẽ xé rách miệng của người đó!", Kiều Tín thấp giọng quát.
Mấy người nhà họ Kiều trố mắt nhìn nhau, chỉ đành gật đầu.
Sau đó lấy viên thuốc đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy viên thuốc, cẩn thận quan sát một hồi, đột nhiên đồng tử căng lớn.
"Đây chẳng lẽ là... thần dược?"
“Thần y Lâm biết loại thuốc này à?”, Kiều Tín cau mày.
"Thuốc này do thần y thời chiến quốc chế tạo ra, nhưng đơn thuốc đã bị thất truyền, tôi chỉ thấy vài lời giới thiệu trong một số sách cổ. Nghe nói đơn thuốc này được viết thành một bài văn dài hơn bảy mươi nghìn chữ. Mỗi chữ đều là bảo vật vô giá, nếu anh có được phương thuốc của thần đan này thì tôi đoán nhà họ Kiều có lẽ có bài văn này đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Kiều Tín bỗng thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ, giả vờ bình tĩnh, nói: "Thần y Lâm! Anh đã có được thuốc thì làm những việc anh nên làm đi. Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi, tránh việc không cứu được mạng của người khác, dẫn đến việc mất luôn mạng của mình!"
"Không mất được đâu!"
Lâm Chính nói với ẩn ý sâu xa, sau đó quay đầu chữa trị cho Dịch Tiên Thiên.
Chương 2220: Tới Giang Thành gặp tôi
Quá trình chữa trị không quá phức tạp. Lâm Chính với sự phối hợp của các nhân viên y tế khác vừa châm cứu vừa sử dụng thêm thuốc cộng với thiết bị máy móc hiện đại thì cuối cùng...
Phụt…Dịch Tiên Thiên đã nôn ra máu tươi, nằm ra bàn, bất động. Máy móc bên cạnh hiện rõ nhịp tim của ông ta đã trở lại bình thường.
“Sống lại rồi”, quan khách kêu lên.
“Mau đưa tới bệnh viện tiến hành điều trị tiếp”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nhanh! Nhanh đưa Dịch Tiên Thiên đi bệnh viện”, Hoa An kêu lên.
Người của Thương Minh vội làm theo. Dịch Tiên Thiên được đưa đi. Tất cả mọi người thở phào. Cuối cùng thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Kiều Tín cũng ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi hột. Nếu như Dịch Tiên Thiên có xảy ra chuyện gì thì chắc là hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Buổi tiệc đến đây đã không còn gì thú vị nữa. Nhiều người chào Hoa An rồi ra về. Hoa An cũng không giữ họ lại.
“Hoa minh chủ. Chuyện đã xong, tôi cũng phải về đây”, Lâm Chính lau tay, điềm đạm nói.
“Cậu Lâm, lần này cậu vất vả rồi. Đây là số điện thoại của tôi. Có vấn đề gì cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”, An Hoa mỉm cười, nhét một mẩu giấy cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy. Anh tin rằng chẳng có mấy người có được số điện thoại này.
“Còn chuyện nữa cần nhờ Hoa minh chủ”, Lâm Chính nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Có phải đám tai mắt mà các ông cài ở Giang Thành có thể gọi về rồi được hay không?”
“Thần y Lâm, chuyện đó không phải do tôi quản lý. Những tai mắt đó dù lấy danh nghĩa của Thương Minh nhưng do một bộ phận của đại hội quản. Nói trắng ra, Thương Minh chúng tôi chỉ làm kinh doanh, còn chuyện đó chúng tôi không rành”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.
“Người đại diện như tôi quyền lực cũng không phải là lớn. Có rất nhiều việc không phải do tôi quyết định. Có điều thần y Lâm đã tới tham gia buổi tiệc này thì tôi cũng nghĩ là cậu trong sạch. Vậy thì cậu cần gì phải sợ những tai mắt đó?”, Hoa An mỉm cười, khẽ nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chắp tay rời đi. Hoa An lẳng lặng nhìn theo ánh, nụ cười trên khuôn mặt tắt dần.
“Minh chủ, việc Bạch Họa Thủy mất tích có liên quan tới người này không?”, người bên cạnh thận trọng hỏi.
“Tôi không chắc nhưng tôi luôn cảm thấy dù không phải cậu ta làm thì cậu ta cũng biết được một vài chuyện”, Hoa An thản nhiên nói.
“Sao mình chủ lại cho là như vậy?”
“Trực giác”, Hoa An đơn giản nói ra hai từ.
Lâm Chính dẫn Trương Thất Dạ ra khỏi khách sạn. Thế nhưng đúng lúc này thì đám người Kiều Tín chặn họ lại
“Thuốc đâu?”, Kiều Tín trầm giọng.
“Thuốc gì cơ?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Bớt bớt lại, thuốc Hoàn Thần Đơn. Anh dám ăn một mình à?”, Kiều Tín chửi rủa.
“Cậu ăn nói cho hẳn hoi đấy”, Trương Thất Dạ cảm thấy khó chịu.
“Ông là cái thá gì mà dám ăn nói như vậy với tôi? Ông có tin là tôi rút lưỡi ông không?”, Kiều Tín nhổ nước bọt, lớn tiếng chửi.
Thế nhưng rõ ràng là hắn không biết người đeo mặt nạ phía trước này là ai. Đó là một ma quân đấy. Người khác sẽ vì thân phận của Kiều Tín mà nhường hắn còn Trương Thất Dạ thì không.
Ông ta là người có ơn báo ơn có oán báo oan.
Bụp…Trương Thất Dạ siết cổ Kiều Tín và nhấc lên.
Ư…Kiều Tín không kịp phòng bị, hai chân chới với giữa không trung. Hắn điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Kiều thất kinh: “Các người làm gì vậy? Thả cậu chủ ra”.
“Khốn nạn, ông chán sống rồi phải không?”
Vài người lao tới. Thế nhưng Trương Thất Dạ không sợ, ông ta cứ thế đạp cho mỗi người một phát.
Rầm rầm…Người nhà họ Kiều bay bật ra, đạp mạnh xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
“Á?", khách khứa trong khách sạn cùng với nhân viên hét toáng lên. Người của Thương Minh cũng lập tức có mặt.
“Thần y Lâm, cậu đang làm gì vậy?”, Hoa An chưa rời khỏi khách sạn cũng mất tự nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Hoa minh chủ, ông nên biết vừa rồi để cứu Dịch Tiên Thiên tôi đã bóp nát viên Hoàn Thần Đan của Kiều Tín để phân tích thành phần, đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy, đúng là cậu đã làm thế”, Hoa An gật đầu.
“Vậy mà giờ người này còn đòi tôi viên thuốc đó thì có phải là đang làm khó tôi không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Cộng thêm việc bọn họ hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, cho người chặn xe của tôi, định giết tôi…chuyện này tôi còn chưa tính sổ với anh ta đấy”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn tái mặt. Kiều Tín bị siết tới mức mặt đỏ lựng, hơi thở trở nên khó khăn.
“Thần y Lâm, tôi biết Kiều Tín không hiểu chuyện, mạo phạm tới cậu nhưng giờ cậu ta sắp không ổn rồi, cậu mau bảo người của mình bỏ cậu ta xuống. Có gì chúng ta từ từ nói. Thế nào?”, Hoa An vội vàng lên tiếng.
“Hoa minh chủ, ông không cần lo lắng, tôi sẽ không giết anh ta đâu, cũng sẽ không gây rắc rối cho ông. Tôi chỉ cần ông nói với nhà họ Kiều một câu thế này”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Câu gì?”
“Muốn Kiều Tín sống thì bảo nhà họ Kiều tới Giang Thành tìm tôi. Tôi sẽ đưa anh ta về Giang Thành”.
Lâm Chính phất tay, ra khỏi khách sạn. Trương Thất Dạ xách Kiều Tín như xách một con gà. Người của Thương Minh bàng hoàng.
“Minh chủ, thần y Lâm…định làm gì vậy?”
Hoa An hít một hơi thật sâu: “Còn không nhận ra sao? Thần y Lâm đã thích Hoàn Thần Đan mất rồi”.
Hoa An chỉ huy như vậy cũng phù hợp.
Mặc dù tim Dịch Tiên Thiên đã ngừng đập nhưng ông ta đã nhanh chóng cử một đội y tế đến để tiến hành cấp cứu tim phổi cho Dịch Tiên Thiên ngay tại chỗ.
Khách sạn này thuộc sở hữu của Thương Minh, tiêu chuẩn bảy sao, cơ sở vật chất trong khách sạn đều đầy đủ, thậm chí còn bố trí đội ngũ y tế hùng hậu để đảm bảo an toàn cho khách ở trong khách sạn.
Còn bên phía Lâm Chính, Hoa An đã đặc biệt cử cả một đội cao thủ Thương Minh đi mời.
Tuy nhiên, những người bên cạnh vẫn khá lo lắng, thấp giọng nói: "Hoa minh chủ, tôi đề nghị tốt nhất minh chủ nên đích thân đi mời thần y Lâm!"
“Tại sao?”, Hoa An sửng sốt.
"Minh chủ hy vọng thần y Lâm hồi sinh Dịch Tiên Thiên là vì muốn cứu vãn tình thế, để không làm ầm ĩ ảnh hưởng uy tín của minh chủ. Nhưng vừa nãy minh chủ đã đuổi thần y Lâm đi trước mặt mọi người. Với tính cách của thần y Lâm, e rằng cậu ta sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn không đến đâu! Nếu minh chủ không đích thân đi thì chắc sẽ không mời được”.
Nghe vậy, Hoa An yên lặng gật đầu: "Cũng có lý! Nếu đã như vậy, tôi sẽ đích thân đi một chuyến”.
…
Bãi đậu xe của khách sạn.
Lâm Chính và Trương Thất Dạ ngồi lên một chiếc ô tô do Thương Minh sắp xếp, chuẩn bị lái đến sân bay.
Tuy nhiên, chiếc xe vừa chạy ra khỏi phạm vi khách sạn.
Két!
Một chiếc Mercedes-Benz bất ngờ đâm tới, khiến chiếc xe mà Lâm Chính và Trương Thất Dạ đang ngồi bị hất tung lên mép đường.
Người qua đường la hét, bỏ chạy tán loạn.
"Khốn kiếp!"
Trương Thất Dạ nổi cơn thịnh nộ, lập tức phá cửa xe lao ra ngoài, đá vào chiếc Mercedes-Benz.
Bụp!
Mercedes-Benz bị ông ta đá văng ra sau năm, sáu mét, phần đầu xe bị biến dạng.
Ông ta lao tới vài bước, mở cửa xe.
Tuy nhiên.... bên trong không có ai!
"Hả?", Trương Thất Dạ cau mày, đột nhiên ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Không biết từ khi nào lại xuất hiện hơn mười bóng người đứng vây quanh bốn phương tám hướng.
Những người này đều mặc vest đen, đeo mặt nạ giống ông ta, nhưng tất cả mặt nạ của đám người này đều chỉ có một nửa, chỉ che mắt, trên tay mỗi người đều cầm một thanh Đường Đao.
Thanh Đường Đao trông có vẻ được tạo thành từ vật liệu đặc biệt, dưới ánh trăng chiếu rọi, nó lóe sáng rực rỡ.
"Tên Kiều Tín này đúng là nóng lòng không kiên nhẫn! Tôi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, hắn đã phái người tới giết tôi luôn sao? Hừ, cũng có thể coi là nhân vật tàn nhẫn!"
Lâm Chính mở xe xuống xe, châm một điếu thuốc.
"Cậu đứng bên cạnh xem là được, đám chó mèo này cứ giao cho tôi luyện tay!"
Trương Thất Dạ khịt mũi, cũng không dài dòng, lao về phía đám người.
"Khiêm tốn một chút, đây là đường lớn! Đừng gây thêm phiền toái cho mình”.
Lâm Chính hờ hững nói.
"Tôi biết rồi!"
Trương Thất Dạ như một cơn gió, giết về phía đám người nhà họ Kiều.
Người nhà họ Kiều không ngờ Trương Thất Dạ lại dám phản đòn, ai nấy đều vung đao chém tới.
Bọn chúng không phải là những tên côn đồ bình thường, mỗi đòn đánh mỗi nhát chém đều có bài bản. Hơn nữa lưỡi đao sắc bén, cộng với sức mạnh cánh tay đáng sợ, đủ để chém sắt như bùn, chẻ đôi mọi thứ.
Nhưng người mà bọn chúng đối mặt không phải người bình thường, mà là Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo!
Trương Thất Dạ siết chặt hai nắm đấm, tới gần bọn chúng rồi bất ngờ tung quyền.
Nắm đấm của ông ta như sắt thép, đòn tấn công của Đường Đao bị cánh tay ông ta chặn lại, sau đó đấm thẳng vào người kia.
Bụp!
Một ngụm máu lớn phun ra từ trong miệng người kia, trong máu thậm chí còn có những miếng nội tạng vỡ vụn.
Rõ ràng, cú đấm đã đánh nát các cơ quan nội tạng.
Trương Thất Dạ lại vung mạnh nắm đấm về phía những người còn lại.
Dưới những đòn tấn công dữ dội và tốc độ kinh hoàng, tất cả hơn mười người đều bị đánh nát, ngã xuống đất chết tức tưởi.
Nhìn bên ngoài, da thịt của họ vẫn nguyên vẹn, không hề bị thương, chỉ giống như đang hôn mê.
Thấy vậy, Lâm Chính tán thưởng gật đầu.
"Như vậy đã đủ khiêm tốn chưa?", Trương Thất Dạ phủi tay, bình tĩnh nói.
"Khá lắm!"
Lâm Chính ném sang một điếu thuốc.
Trương Thất Dạ tiện tay bắt lấy, tự mình châm lửa.
"Đi thôi! Bắt taxi đến sân bay!"
Lâm Chính nói, rồi xoay người đi sang ven đường.
Lúc này, một đám người vội vàng chạy tới.
Người dẫn đầu là Hoa An.
"Thần y Lâm, xin dừng bước!"
Hoa An hét lên.
Khi đến gần, ông ta nhìn những người trên mặt đất với vẻ kinh ngạc.
"Những... Những người này là ai? Thần y Lâm, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?”
"Hoa minh chủ, mọi người đều không phải kẻ ngốc, cần gì phải làm bộ làm tịch chứ? Những người này là ai, sao ông có thể không biết chứ?"
Lâm Chính dập tắt tàn thuốc, thờ ơ nói.
Nghe vậy, Hoa An mỉm cười nói: "Tên Kiều Tín này đúng là không biết tự lượng sức mình. Còn cho rằng chỉ dựa vào đám người này là có thể làm thần y Lâm bị thương, đúng là quá ngây thơ”.
"Sao Hoa minh chủ không tiếp tục chủ trì bữa tiệc? Đến tìm tôi làm gì?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Còn không phải vì tên Kiều Tín vô dụng kia sao? Hắn chữa bệnh cho ông Dịch nhưng xảy ra sơ suất! Bây giờ tim của ông Dịch đã ngừng đập, đang được cấp cứu, rơi vào trạng thái nguy hiểm! Thần y Lâm, mong cậu hãy nhanh chóng đi theo tôi , cứu sống ông Dịch!" Hoa An hơi cúi đầu, cung kính nói.
Chương 2218: Xâm nhập nội bộ
Hoa An không hề giấu giếm, thẳng thừng giải thích lý do mình tới đây.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính bật cười thành tiếng.
"Hoa minh chủ, con người ông thật thú vị, ông đuổi tôi ra khỏi bữa tiệc, bây giờ lại cầu xin tôi quay lại, ông không cảm thấy nực cười sao?"
"Thần y Lâm, thực xin lỗi cậu, tình hình vừa nãy tôi cũng không còn cách nào khác. Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức tiệc, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi không thể để xảy ra sai sót, do đó mới để Kiều Tín chữa bệnh cho ông Dịch, cũng vì sự thận trọng của hắn. Không ngờ, Kiều Tín hoàn toàn không hiểu y thuật, cho ông Dịch uống thuốc bừa bãi, khiến tính mạng của ông Dịch gặp nguy hiểm! Thần y Lâm, chuyện đã đến bước này, tôi cũng biết không thể bù đắp, thế này đi, cậu cứ việc đưa ra điều kiện, chỉ cần có thể đáp ứng được, tôi sẽ đồng ý, chỉ mong cậu có thể giúp đỡ, cứu sống ông Dịch, cậu thấy thế nào?", Hoa An nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt mong đợi.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu: "Hoa minh chủ, ông coi tôi là loại người gì? Ông muốn đuổi tôi thì tôi đi, muốn giữ tôi lại thì tôi sẽ ở lại sao? Nếu vậy chẳng phải Lâm Chính tôi quá rẻ mọn à?"
"Thần y Lâm...”
"Không cần nhiều lời!"
Lâm Chính giơ tay lên, bình tĩnh nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện này. Nếu ông đã chọn Kiều Tín thì hãy để Kiều Tín chữa bệnh cho Dịch Tiên Thiên!"
Nói xong, Lâm Chính quay đầu rời đi.
Đám người Thương Minh hết sức nôn nóng.
“Minh chủ, nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này thì sau này ông sẽ không dễ dàng đảm nhiệm chức vụ đâu!”, người bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Sao Hoa An lại không biết chứ?
Bạch Họa Thủy mất tích, ông ta dựa vào các mối quan hệ của mình để ngồi lên vị trí minh chủ thay thế, nếu Dịch Tiên Thiên chết trong bữa tiệc do ông ta tổ chức thì chắc chắn ông ta sẽ bị mọi người lên án chỉ trích, đến lúc đó vị trí minh chủ cũng khó được đảm bảo.
Vì vậy, ông ta không thể để Dịch Tiên Thiên chết!
"Thần y Lâm!"
Hoa An nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lao đến trước mặt Lâm Chính, dang hai tay ra, nói: "Cậu cứ đưa ra yêu cầu! Tôi vẫn nói câu nói đó, chỉ cần tôi có thể làm được thì cho dù có quá đáng đến đâu, tôi cũng đều đồng ý!"
"Hoa minh chủ, tôi biết ý định của ông, ông muốn ngồi vào vị trí minh chủ! Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi, vừa nãy trong bữa tiệc ông đã đuổi tôi đi, tương đương với việc tát tôi một cú rất mạnh, bây giờ tôi quay lại thì chẳng phải sẽ thành trò đùa sao?", Lâm Chính nhún vai.
Hoa An chần chờ một lát, thấp giọng nói: "Thế này nhé, cậu muốn lấy lại thể diện đúng không? Tôi bảo người khiêng kiệu! Đưa cậu quay lại... Không, tôi đích thân khiêng kiệu đưa cậu trở về, thế nào? Xem ai dám cười nhạo cậu?", Hoa An trầm giọng nói.
Đích thân khiêng kiệu sao?
Hoa An cũng thật chịu chơi!
Phải biết rằng, bây giờ ông ta đang là người đứng đầu của Thương Minh!
Nhưng đối mặt vinh dự như vậy, Lâm Chính vẫn lắc đầu.
"Chỉ là hư danh, thật ra tôi không coi trọng!"
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn gì?”, Hoa An hít một hơi thật sâu hỏi.
Lâm Chính ngẫm nghĩ: "Hôm nay Hoa minh chủ nhất định muốn tôi đi cứu Dịch Tiên Thiên à?"
"Đúng vậy! Dù phải trả cái giá như thế nào, tôi cũng muốn cậu đi, cho dù dùng thủ đoạn cực đoan!"
Hoa An không chút do dự.
Hàm ý trong lời nói của ông ta cũng dễ hiểu.
Nếu Lâm Chính lại từ chối thì cho dù phải bắt cóc, ông ta cũng sẽ trói thần y Lâm đưa về!
"Nếu không chữa được thì sao?", Lâm Chính ngẫm nghĩ hỏi.
"Tôi sẽ không trách Thần y Lâm! Thần y Lâm cứ đưa ra điều kiện là được!"
"Thế sao? Vậy thì tôi có một việc muốn hợp tác với Thương Minh!"
Lâm Chính bước lên trước, vỗ vào vai Hoa An nói.
“Việc gì?” Hoa An cau mày hỏi.
Lâm Chính nhích lại gần, hạ thấp giọng nói: "Nghe nói Thương Minh bán tất cả mọi thứ, trong đó thậm chí bao gồm tin tức trực tiếp của nhân vật ở khắp mọi nơi, nhưng không phải ai cũng có thể mua được những tin tức này! Có tiền cũng không được, phải là người nội bộ mới mua được, tất cả tin tức chỉ có thể dùng trong nội bộ, đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoa đột nhiên thay đổi, quay đầu lại nói: "Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu...”
“Tôi hy vọng sau này nếu cần, tôi có thể mua được những tin tức mà tôi cảm thấy có hứng thú từ chỗ Thương Minh”, Lâm Chính cười nói.
"Không được!", Hoa An lập tức từ chối, thái độ kiên quyết: "Tuyệt đối không được! Không phải ai cũng có thể tham gia vào việc nội bộ Thương Minh! Thần y Lâm, mặc dù tình hình phát triển trước mắt của cậu không tệ, nhưng còn lâu cậu mới có tư cách tham gia vào nội bộ Thương Minh! Vì vậy tuyệt đối không được!"
"Vậy Hoa minh chủ đi mời cao nhân khác đi, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, nếu hôm nay Dịch Tiên Thiên chết tại bữa tiệc do ông tổ chức, Thương Minh hay thậm chí là những người trong bữa tiệc, ai sẽ tin tưởng ông nữa? Ông... vẫn có thể làm minh chủ của Thương Minh được sao?", Lâm Chính nói với giọng điệu khàn khàn.
Hoa An im lặng.
Lâm Chính cũng không nhiều lời, thấy đối phương trầm mặc, anh xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Hoa An hô lên.
Lâm Chính quay đầu sang một bên.
Nhưng lại thấy Hoa An nắm chặt tay, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, đứng đó hồi lâu, có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới hét lên: "Được! Thần y Lâm, tôi đồng ý với cậu! Tôi sẽ cung cấp cho cậu tin tức trực tiếp của nội bộ Thương Minh!"
Chương 2219: Thần đan
Tin tức trực tiếp được bán trong nội bộ Thương Minh là bảo vật vô giá.
Thông thường Thương Minh cũng chẳng thèm bán. Chỉ những tin tức quan trọng, có thể gọi là thông tin bom tấn mới lưu hành trong nội bộ Thương Minh.
Nếu muốn mua thông tin quan trọng này mà không có ai giới thiệu thì dù có sức mạnh cường đại cũng không mua được.
Theo lý mà nói, Dương Hoa của Lâm Chính cũng không có tư cách mua.
Nhưng lần này Hoa An cầu xin Lâm Chính, cho dù Lâm Chính không có tư cách nhưng ông ta vẫn phải đồng ý.
Bởi vì sự việc xảy ra lần này ảnh hưởng đến việc liệu ông ta có thể đảm nhận vị trí minh chủ hay không.
Nếu thành công thì chút việc nhỏ này chẳng đáng là gì cả!
Nếu ông ta không thể làm minh chủ... thì ông ta sẽ mất nhiều hơn những thứ này!
Cho dù yêu cầu của Lâm Chính rất vô lý, ông ta cũng phải đáp ứng.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, đi theo Hoa An trở lại bữa tiệc.
Đương nhiên, Lâm Chính không thật sự bảo Hoa An khiêng kiệu về.
Đám khách mời tại hiện trường khịt mũi xem thường khi nhìn thấy Lâm Chính quay lại.
"Hừ, lúc tên này rời đi chẳng phải có thái độ cứng rắn lắm ư? Sao bây giờ lại quay về làm gì?"
"Thật nực cười! Như một thằng hề!"
"Vừa nãy còn tuyên bố nước sông không phạm nước giếng với Hoa minh chủ, có chết cũng không qua lại nữa, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, hèn hạ”.
"Còn không phải sao? Hầu hết đám người thế tục đều như vậy, cậu cho rằng bọn họ giống chúng ta à?"
"Hèn hạ!"
Đám Khách mời xì xào bàn tán và nhìn Lâm Chính với vẻ mỉa mai, châm chọc.
Lâm Chính không thèm để ý.
Anh không phải là người quá coi trọng danh tiếng của mình.
Chỉ cần đạt được lợi ích, bị người khác mắng vài câu thì cứ mắng. Thật ra anh cũng biết, cho dù anh không đến thì từ đáy lòng những người này cũng khinh thường anh.
Suy cho cùng, những người này đều là người của gia tộc ẩn thế lánh đời.
“Ông Dịch đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Bên này, thần Y Lâm, mời đi lối này!"
Hoa An vội vàng nói, dẫn Lâm Chính đến bàn ăn bên cạnh.
Dịch Tiên Thiên đang nằm trên đó, một số nhân viên y tế đang cố gắng hết sức để cấp cứu, thực hiện hồi sức tim phổi.
Lâm Chính lập tức bước tới.
"Thần y Lâm?"
Vài nhân viên y tế sửng sốt, sau đó nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái.
“Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?” Lâm Chính tháo túi châm bạc ra, hỏi.
"Tim đã ngừng đập, đồng tử giãn ra, lại xuất huyết nhiều nơi. Chúng tôi nghi ngờ mạch máu trong cơ thể bệnh nhân bị vỡ dẫn đến ngừng tim...”
Một nhân viên y tế nói với Lâm Chính về tình trạng của Dịch Tiên Thiên.
Lâm Chính đưa tay ra chạm vào cơ thể của Dịch Tiên Thiên vài lần, sau đó nhìn kỹ hơn vào mũi và mắt ông ta.
Sau khoảng năm sáu lần, Lâm Chính lập tức xé quần áo của Dịch Tiên Thiên, châm vào người ông ta hơn hai mươi cây châm bạc.
Mũi châm kim cực nhanh và chính xác.
Không mất nhiều thời gian.
Tách tách tách...
Chiếc máy đo nhịp tim của Dịch Tiên Thiên gần đó lập tức vang lên, đường cong nhịp tim của ông ta lại nhảy lên nhảy xuống.
"Sống rồi! Ông ấy sống lại rồi!"
Một số khách mời lập tức trợn mắt há mồm, hét toáng lên.
Mọi người đều kinh ngạc.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Tách...
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Thoạt nhìn, nhịp tim của ông ta lại ngừng đập!
“Hả?”, sắc mặt mọi người thay đổi.
“Thần y Lâm, chuyện này là sao?”, Hoa An lo lắng.
Lâm Chính lập tức tiến lên trước kiểm tra một lần nữa, cuối cùng, dường như anh ý thức được điều gì đó, lấy ra một cây châm bạc dài và mỏng, cắm vào trong cổ họng Dịch Tiên Thiên.
Những người ngoài sợ kinh hồn bạt vía.
Một lúc sau Lâm Chính rút cây châm bạc ra, cẩn thận nhìn một hồi rồi trầm giọng nói: “Tình trạng của ông ta rất tệ, trong cơ thể dường như có một luồng năng lượng không ngừng hoạt động, trước đó ông ta có uống thuốc gì không?"
"À...”
Sắc mặt đám người xung quanh hết sức kỳ quái.
Hoa An lập tức liếc nhìn Kiều Tín.
"Đúng vậy, trước đó thần y Kiều đã cho ông Dịch uống hai viên thuốc, cũng không biết là loại thuốc gì”, Thái Man Nghiên đứng trong góc, cười hì hì, nhìn Kiều Tín nói.
Kiều Tín rụt cổ lại, vô cùng lúng túng.
"Tôi cần phải biết thành phần của viên thuốc, Kiều Tín, đưa cho tôi một viên thuốc của anh, để tôi biết cách chữa trị cho ông Dịch”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Chuyện... chuyện này sao được chứ? Đan dược này là linh dược của gia tộc tôi, là người gia tộc đã ban cho tôi, người bình thường không thể động vào! Không được! Tôi không thể đưa cho anh!", Kiều Tín nghiến răng, lạnh lùng nói.
"Nếu như vậy, Hoa minh chủ, thứ lỗi cho tôi bất lực”, Lâm Chính lắc đầu nói: "Các người nên mời cao nhân khác đi, tôi không chữa được!"
“Thần y Lâm, cậu…” Hoa An nôn nóng, vội vàng ngăn Lâm Chính đang chuẩn bị rời đi.
"Tôi không thể phân tích thành phần của viên thuốc thì không có cách nào loại bỏ được loại thuốc đang hủy hoại cơ thể ông Dịch! Vậy thì chữa kiểu gì được đây? Nói thật nhé, nếu không biết rõ ông ta đã uống loại thuốc gì thì cho dù hôm nay Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ông ta!” Lâm Chính nhún vai.
Nghe vậy, Hoa An sao có thể không hiểu ý của Lâm Chính, ông ta lập tức nói: "Thần y Lâm, cậu đừng vội, cậu cần thuốc đúng không? Tôi sẽ nói chuyện với cậu Kiều!"
Nói xong, ông ta quay người, nhìn chằm chằm vào Kiều Tín.
"Hoa minh chủ! Ông muốn làm gì?", Kiều Tín nuốt nước bọt.
Hoa An không nhiều lời, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm số người phụ trách nhà họ Kiều, trầm giọng nói: “Cậu gọi hay tôi gọi đây?”
"Hoa minh chủ, ý... ý của ông là gì?", Kiều Tín ngơ ngác hỏi.
"Cậu không biết y thuật, không biết lại còn giả bộ, chữa bệnh cho ông Dịch – người của Thương Minh chúng tôi, gián tiếp hại chết ông ấy. Kiều Tín, Hoa An tôi là người nói lý lẽ, nhà họ Kiều của cậu cũng có hợp tác với Thương Minh. Chuyện hôm nay, nhà họ Kiều nhất định phải cho Thương Minh một lời giải thích! Bây giờ cậu tự mình đi thông báo cho nhà họ Kiều, hay để tôi nói với gia chủ nhà họ Kiều?", Hoa An trầm giọng nói.
"A? A... Không! Đừng mà!", Kiều Tín sốt sắng hét lên.
Nếu vậy chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân của nhà họ Kiều sao?
Kiều Tín khóc không ra nước mắt, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hoa An, hắn không thể không nhượng bộ, thở dài nói: "Được, được được! Hoa minh chủ, coi như tôi thua ông, tôi sẽ đưa đan dược cho ông!"
"Cậu chủ...”
Đám người nhà họ Kiều bên cạnh nôn nóng gào mồm lên.
"Mau đi lấy đan dược! Nghe này, không ai được phép nhắc tới chuyện này với người trong nhà, nếu không tôi sẽ xé rách miệng của người đó!", Kiều Tín thấp giọng quát.
Mấy người nhà họ Kiều trố mắt nhìn nhau, chỉ đành gật đầu.
Sau đó lấy viên thuốc đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy viên thuốc, cẩn thận quan sát một hồi, đột nhiên đồng tử căng lớn.
"Đây chẳng lẽ là... thần dược?"
“Thần y Lâm biết loại thuốc này à?”, Kiều Tín cau mày.
"Thuốc này do thần y thời chiến quốc chế tạo ra, nhưng đơn thuốc đã bị thất truyền, tôi chỉ thấy vài lời giới thiệu trong một số sách cổ. Nghe nói đơn thuốc này được viết thành một bài văn dài hơn bảy mươi nghìn chữ. Mỗi chữ đều là bảo vật vô giá, nếu anh có được phương thuốc của thần đan này thì tôi đoán nhà họ Kiều có lẽ có bài văn này đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Kiều Tín bỗng thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ, giả vờ bình tĩnh, nói: "Thần y Lâm! Anh đã có được thuốc thì làm những việc anh nên làm đi. Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi, tránh việc không cứu được mạng của người khác, dẫn đến việc mất luôn mạng của mình!"
"Không mất được đâu!"
Lâm Chính nói với ẩn ý sâu xa, sau đó quay đầu chữa trị cho Dịch Tiên Thiên.
Chương 2220: Tới Giang Thành gặp tôi
Quá trình chữa trị không quá phức tạp. Lâm Chính với sự phối hợp của các nhân viên y tế khác vừa châm cứu vừa sử dụng thêm thuốc cộng với thiết bị máy móc hiện đại thì cuối cùng...
Phụt…Dịch Tiên Thiên đã nôn ra máu tươi, nằm ra bàn, bất động. Máy móc bên cạnh hiện rõ nhịp tim của ông ta đã trở lại bình thường.
“Sống lại rồi”, quan khách kêu lên.
“Mau đưa tới bệnh viện tiến hành điều trị tiếp”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nhanh! Nhanh đưa Dịch Tiên Thiên đi bệnh viện”, Hoa An kêu lên.
Người của Thương Minh vội làm theo. Dịch Tiên Thiên được đưa đi. Tất cả mọi người thở phào. Cuối cùng thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Kiều Tín cũng ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi hột. Nếu như Dịch Tiên Thiên có xảy ra chuyện gì thì chắc là hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Buổi tiệc đến đây đã không còn gì thú vị nữa. Nhiều người chào Hoa An rồi ra về. Hoa An cũng không giữ họ lại.
“Hoa minh chủ. Chuyện đã xong, tôi cũng phải về đây”, Lâm Chính lau tay, điềm đạm nói.
“Cậu Lâm, lần này cậu vất vả rồi. Đây là số điện thoại của tôi. Có vấn đề gì cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”, An Hoa mỉm cười, nhét một mẩu giấy cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy. Anh tin rằng chẳng có mấy người có được số điện thoại này.
“Còn chuyện nữa cần nhờ Hoa minh chủ”, Lâm Chính nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Có phải đám tai mắt mà các ông cài ở Giang Thành có thể gọi về rồi được hay không?”
“Thần y Lâm, chuyện đó không phải do tôi quản lý. Những tai mắt đó dù lấy danh nghĩa của Thương Minh nhưng do một bộ phận của đại hội quản. Nói trắng ra, Thương Minh chúng tôi chỉ làm kinh doanh, còn chuyện đó chúng tôi không rành”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.
“Người đại diện như tôi quyền lực cũng không phải là lớn. Có rất nhiều việc không phải do tôi quyết định. Có điều thần y Lâm đã tới tham gia buổi tiệc này thì tôi cũng nghĩ là cậu trong sạch. Vậy thì cậu cần gì phải sợ những tai mắt đó?”, Hoa An mỉm cười, khẽ nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chắp tay rời đi. Hoa An lẳng lặng nhìn theo ánh, nụ cười trên khuôn mặt tắt dần.
“Minh chủ, việc Bạch Họa Thủy mất tích có liên quan tới người này không?”, người bên cạnh thận trọng hỏi.
“Tôi không chắc nhưng tôi luôn cảm thấy dù không phải cậu ta làm thì cậu ta cũng biết được một vài chuyện”, Hoa An thản nhiên nói.
“Sao mình chủ lại cho là như vậy?”
“Trực giác”, Hoa An đơn giản nói ra hai từ.
Lâm Chính dẫn Trương Thất Dạ ra khỏi khách sạn. Thế nhưng đúng lúc này thì đám người Kiều Tín chặn họ lại
“Thuốc đâu?”, Kiều Tín trầm giọng.
“Thuốc gì cơ?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Bớt bớt lại, thuốc Hoàn Thần Đơn. Anh dám ăn một mình à?”, Kiều Tín chửi rủa.
“Cậu ăn nói cho hẳn hoi đấy”, Trương Thất Dạ cảm thấy khó chịu.
“Ông là cái thá gì mà dám ăn nói như vậy với tôi? Ông có tin là tôi rút lưỡi ông không?”, Kiều Tín nhổ nước bọt, lớn tiếng chửi.
Thế nhưng rõ ràng là hắn không biết người đeo mặt nạ phía trước này là ai. Đó là một ma quân đấy. Người khác sẽ vì thân phận của Kiều Tín mà nhường hắn còn Trương Thất Dạ thì không.
Ông ta là người có ơn báo ơn có oán báo oan.
Bụp…Trương Thất Dạ siết cổ Kiều Tín và nhấc lên.
Ư…Kiều Tín không kịp phòng bị, hai chân chới với giữa không trung. Hắn điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Kiều thất kinh: “Các người làm gì vậy? Thả cậu chủ ra”.
“Khốn nạn, ông chán sống rồi phải không?”
Vài người lao tới. Thế nhưng Trương Thất Dạ không sợ, ông ta cứ thế đạp cho mỗi người một phát.
Rầm rầm…Người nhà họ Kiều bay bật ra, đạp mạnh xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
“Á?", khách khứa trong khách sạn cùng với nhân viên hét toáng lên. Người của Thương Minh cũng lập tức có mặt.
“Thần y Lâm, cậu đang làm gì vậy?”, Hoa An chưa rời khỏi khách sạn cũng mất tự nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Hoa minh chủ, ông nên biết vừa rồi để cứu Dịch Tiên Thiên tôi đã bóp nát viên Hoàn Thần Đan của Kiều Tín để phân tích thành phần, đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy, đúng là cậu đã làm thế”, Hoa An gật đầu.
“Vậy mà giờ người này còn đòi tôi viên thuốc đó thì có phải là đang làm khó tôi không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Cộng thêm việc bọn họ hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, cho người chặn xe của tôi, định giết tôi…chuyện này tôi còn chưa tính sổ với anh ta đấy”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn tái mặt. Kiều Tín bị siết tới mức mặt đỏ lựng, hơi thở trở nên khó khăn.
“Thần y Lâm, tôi biết Kiều Tín không hiểu chuyện, mạo phạm tới cậu nhưng giờ cậu ta sắp không ổn rồi, cậu mau bảo người của mình bỏ cậu ta xuống. Có gì chúng ta từ từ nói. Thế nào?”, Hoa An vội vàng lên tiếng.
“Hoa minh chủ, ông không cần lo lắng, tôi sẽ không giết anh ta đâu, cũng sẽ không gây rắc rối cho ông. Tôi chỉ cần ông nói với nhà họ Kiều một câu thế này”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Câu gì?”
“Muốn Kiều Tín sống thì bảo nhà họ Kiều tới Giang Thành tìm tôi. Tôi sẽ đưa anh ta về Giang Thành”.
Lâm Chính phất tay, ra khỏi khách sạn. Trương Thất Dạ xách Kiều Tín như xách một con gà. Người của Thương Minh bàng hoàng.
“Minh chủ, thần y Lâm…định làm gì vậy?”
Hoa An hít một hơi thật sâu: “Còn không nhận ra sao? Thần y Lâm đã thích Hoàn Thần Đan mất rồi”.
Bình luận facebook