• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (135 Viewers)

  • Chương 2214-2216

Chương 2214: Tôi từ chối

Bác sĩ nổi tiếng đều có “mùi”.

Dĩ nhiên không phải mùi gì khác mà là mùi thuốc.

Từ trước đến nay, có thần y, tông y, đại y ở các nơi trong lịch sử nào mà cả ngày không tiếp xúc với dược liệu, châm bạc, lò lửa đâu?

Lâm Chính cũng như thế.

Thế nên trên người anh thường có mùi thuốc thoang thoảng.

Ngược lại Kiều Tín này lại không có mùi gì cả.

Không chỉ thế, mười ngón tay của hắn cũng không có dấu vết do xoay vặn châm bạc lâu ngày để lại, có thể chắc chắn hắn chưa từng sử dụng châm bạc.

Một người không tiếp xúc với thuốc và châm bạc nhưng lại tự xưng là y thuật vô địch thiên hạ, có thể làm tổ tiên của mình…

Lâm Chính không tin.

Nhưng đối phương lại thề thốt như thế lại khiến anh hơi nghi ngờ nhân sinh.

“Ha, cậu Kiều, cậu biết y thuật từ bao giờ thế?”, Hoa An cũng nghe tiếng bước đến, cầm ly rượu trong tay mỉm cười hỏi.

“Sao nào? Tôi không thể biết về y thuật à? Sau đó mới học, không được sao?”, Kiều Tín hừ một tiếng nói.

“Ha ha, cậu Kiều ham học hỏi thật đấy, chuyện này mọi người ai cũng biết”, Hoa An cười nói, ông ta nhìn Lâm Chính: “Nhưng theo ý của cậu Kiều, lẽ nào là muốn so y thuật với thần y Lâm sao?”

Vừa nghe nói thế, mọi người đều cảm thấy có hứng thú.

“So y thuật? Được đấy”.

“Mọi người đều nói y thuật của thần y Lâm là vô song, vô cùng thần kỳ, được gọi là có đôi tay thần tiên, hôm nay có thể được mở mang tầm mắt rồi”.

“Mong đợi thật đấy”.

Các khách mời đều cười nói.

Dĩ nhiên Kiều Tín sẽ không lùi bước, cười nói: “Đấu y thuật sao? Không thành vấn đề! Tên họ Lâm kia, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào mới là có y thuật thật sự”.

Thái Man Nghiên lại nhíu mày, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh đừng đấu với hắn, theo tôi biết hắn hoàn toàn không biết gì về y thuật nhưng lại tự tin như thế, chắc chắn có âm mưu”.

“Kiều Tín này có thân phận thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Hắn ư? Dĩ nhiên là người của nhà họ Kiều, còn nhà họ Kiều ở đâu… thì tôi không tiện nói... Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, gia tộc của Kiều Tín có biệt danh là gia tộc quý giá nhất, nghe nói trong nhà họ có đủ loại bảo vật, có vô số những thứ kỳ lạ, không dám chắc Kiều Tín này có thứ gì đó có thể đối phó với anh, anh vẫn cẩn thận thì hơn”, Thái Man Nghiên thấp giọng nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu nhưng đầy ý tứ nhìn Thái Man Nghiên.

Cô ta không nói nhà họ Kiều đến từ đâu, chắc chắn nhà họ Thái của cô ta và nhà họ Kiều khá giống nhau.

Còn nơi này sợ rằng không phải là nơi công khai với người ngoài.

Lẽ nào Long Quốc còn có nơi nào lánh đời ẩn thế sao?

“Ha ha, xem ra mọi người đều rất hứng thú.” Hoa An mỉm cười, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, hiếm khi mọi người đều mong đợi như vậy, hay là thế này, cậu và cậu Kiều làm vài chiêu, cũng để mọi người mở mang tầm mắt, thế nào?”

“Tôi từ chối”.

Lâm Chính không do dự nói.

Mọi người đều sửng sốt.

Dù là Thái Man Nghiên cũng sững sờ.

Tuy cô ấy thuyết phục Lâm Chính đừng ra tay nhưng vốn tưởng Lâm Chính sẽ khéo léo từ chối, thậm chí là sẽ ứng chiến. Nhưng không ngờ Lâm Chính lại dứt khoát từ chối như thế?

“Thần y Lâm, chuyện này…”

“Hoa minh chủ, các vị, thành thật xin lỗi, tôi đến tham gia bữa tiệc không phải là đến tranh đoạt thắng thua với người khác, huống gì tôi học y là để cứu người trị thương, tôi không quan tâm ai có trình độ cao hay thấp gì nên mọi người giải tán đi”, Lâm Chính lạnh nhạt nói, cũng phớt lờ rất nhiều ánh mắt xung quanh, tiếp tục tự mình uống rượu, ăn uống.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều thất vọng.

Dù là Thái Man Nghiên, đáy mắt cũng hiện lên vẻ thất vọng.

Thật ra cô ấy rất mong đợi Lâm Chính có thể đồng ý, sau đó hung hăng dạy dỗ Kiều Tín bằng y thuật đỉnh cấp của anh.

Nhưng giờ xem ra đây đều là ảo tưởng của cô ấy.

“Haizz, thần y Lâm sợ rồi”.

“Không còn cách nào khác, ai bảo cậu Kiều mạnh như thế, anh ta không biết rõ tài năng của cậu Kiều, chắc chắn là sợ rồi”.

“Uổng cho tôi còn mong chờ, hóa ra là một tên hèn nhát”.

“Bị người ta đạp lên đầu cũng không dám chống cự, đúng là nực cười”.

Các khách mời đều lắc đầu rời đi, ai cũng chế giễu và mắng mỏ, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng hiện lên vẻ khinh thường và châm biếm.

“Hèn yếu”.

Kiều Tín hừ một tiếng, nói với Thái Man Nghiên: “Man Nghiên, người hèn nhát và bất tài như vậy, sao cô lại bám lấy anh ta? Nào, chúng ta sang bên kia ngồi uống một ly. Hoa minh chủ đã sắp xếp pháo hoa, chúng ta cùng thưởng thức”.

“Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú, tôi hơi mệt, đừng làm phiền tôi”.

Thái Man Nghiên nói, sau đó cũng mặc kệ Kiều Tín, một mình rời đi.

“Man Nghiên!”, Kiều Tín vội đuổi theo.

Mọi người đều tản ra.

“Cuối cùng cũng yên tĩnh”.

Lâm Chính thở phào.

“Xem ra cậu vẫn rất thận trọng, tình huống này mà còn có thể nhịn?”, Trương Thất Dạ nâng nửa mặt nạ lên, nhấp một ngụm rượu nói.

“Tôi đến đây chẳng qua là muốn có thể yên bình trải qua, có thể không gây chuyện thì cố gắng không làm, huống gì tôi đã gặp rất nhiều người như vậy rồi, lần nào cũng muốn so tài với nhau, vậy chẳng phải mệt chết sao?”, Lâm Chính cười nói.

“Tôi thì khác cậu, tôi tu ma đạo, chú trọng bản thân muốn làm gì thì làm, ai khiến tôi không thoải mái thì tôi giết người đó, nếu nhẫn nhịn rất dễ tẩu hỏa nhập ma”, Trương Thất Dạ nói.

“Ồ? Cũng rất thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ cười.

Thế nhưng đúng lúc này.

“A!”

Một tiếng hét vang lên, phá vỡ bầu không khí hài hòa của bữa tiệc.
Chương 2215: Đuổi khách

Tất cả khách mời đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một ông lão tóc bạc, hơi khom lưng bỗng ngã xuống đất, co giật.

Người xung quanh hốt hoảng, người phụ nữ bên cạnh hét lên.

“Dịch Tiên Thiên! Là ông Dịch Tiên Thiên!”

Các khách mời đều vây quanh lại.

“Ông Dịch làm sao thế này?”

“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn bệnh của ông cụ lại tái phát. Bác sĩ! Mau đi mời bác sĩ”.

Mọi người hô lên, Hoa An và người của Thương Minh cũng lập tức chạy đến.

Một người trong đó nhìn Dịch Tiên Thiên, lập tức nói: “Bệnh cũ của ông cụ tài phát rồi, phải mau chóng giải quyết việc này, nếu không ông ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

“Thần y Lâm!”

Hoa An không hề do dự quay đầu lại, lập tức nghĩ đến Lâm Chính đang ngồi ở bên này uống rượu.

Thế nhưng không đợi Lâm Chính lên tiếng, Kiều Tín trong đám đông bước ra.

“Haizz! Hoa minh chủ, ông làm gì vậy? Có vị đại thần y là tôi đây không mời lại đi mời cái tên hèn nhát đó à? Hừ, tên đó cũng xứng được gọi là thần y, có phải ông đùa tôi không vậy? Ông không sợ để hắn khám bệnh rồi mất đi mạng người sao?”, Kiều Tín cười nói.

Hoa An nhíu mày, do dự một lúc mới nói: “Nếu cậu Kiều có thể chữa được thì tốt quá, làm phiền cậu Kiều có thể ra tay nhanh chóng chữa trị cho Dịch Tiên Thiên”.

“Chữa trị? Nói thì dễ nhưng có câu, một núi không thể có hai hổ, trong bữa tiệc này tôi không muốn có mấy người mua danh cầu lợi làm chướng mắt tôi. Hoa minh chủ, ông biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Kiều Tín nheo mắt nói.

Vừa nghe hắn nói thế, sắc mặt đám người Thương Minh đều không được tự nhiên.

Kiều Tín làm thế là muốn ép đám người Hoa An đuổi Lâm Chính đi.

Mặc dù thế lực của Thương Minh rất mạnh, không sợ đắc tội với ai nhưng đuổi vị khách mà mình mời đến trước mặt mọi người... Đây không chỉ là một vả vào mặt Lâm Chính mà còn là tát vào mặt Thương Minh một bạt tai…

“Cậu chủ!”

Người đi theo phía sau Kiều Tín vội gọi hắn như thể muốn khuyên can.

Nhưng Kiều Tín phớt lờ, trầm giọng nói: “Tôi tham gia vào bữa tiệc nhàm chán này là vì muốn theo đuổi Thái Man Nghiên. Bây giờ tên họ Lâm này lại cản đường tôi, dĩ nhiên tôi phải loại bỏ hắn rồi. Nghe đây, lát nữa sau khi người của Thương Minh đuổi tên họ Lâm này ra ngoài, cậu lập tức bố trí người đi đánh cho tên họ Lâm này tàn phế, biết chưa?”

“Chuyện này… Vâng thưa cậu chủ”.

Người phía sau thấy Kiều Tín đã muốn làm vậy thì chỉ đành thở dài không khuyên can nữa.

“Cậu Kiều, thần y Lâm là khách của tôi, như vậy… có phải không ổn lắm không?”, Hoa An do dự một lúc mới nói.

“Quyền quyết định nằm trong tay ông, muốn cứu Dịch Tiên Thiên thì cứ làm theo ý tôi, nếu không muốn thì xem như tôi chưa nói gì”, Kiều Tín nhún vai nói.

Hoa An do dự một chốc, đỉnh bảo thần y Lâm chữa trị.

Suy cho cùng ông ta vẫn cảm thấy Kiều Tín hơi vô lý.

Nhưng ngay khi ông ta định lên tiếng, một người của Thương Minh bên cạnh bỗng hạ giọng nói: “Hoa minh chủ, Kiều Tín này tự tin như thế có lẽ cậu ta có cách chữa cho ông Dịch. Nếu để thần y Lâm chữa trị, đa phần cũng chỉ chữa được phần ngọn không chữa được phần gốc. Phải biết rằng ông Dịch đã từng mời thần y Khâu đến chữa bệnh nhưng vẫn không thể khỏi bệnh, mặc dù thần y Lâm này rất nổi tiếng nhưng sao y thuật của cậu ta có thể so được với thần y Khâu chứ? Để cậu ta chữa trị có thể rất mạo hiểm”.

“Đúng thế đấy Hoa minh chủ, hiện giờ Bạch Họa Thủy không có ở đây, ông là người phụ trách những việc lớn nhỏ của Thương Minh, ông lại là người tổ chức bữa tiệc này. Nếu Dịch Tiên Thiên xảy ra chuyện ở đây, một khi chuyện này lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây ra một trận dư luận cực lớn, đến lúc đó e là sẽ bất lợi cho ông”, lại thêm một người Thương Minh nữa tiếp lời thấp giọng khuyên.

Vừa nghe thế Hoa An im lặng không nói.

Suy nghĩ hồi lâu, ông ta mới gật đầu.

“Mọi người nói đúng, nếu đã thế thì tôi… bảo Kiều Tín thử xem”.

Nói rồi ông ta đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Người bên cạnh hiểu ý bèn đi đến chỗ Lâm Chính.

“Thần y Lâm, Thương Minh chúng tôi sắp xếp một tiệc trà ở sân vườn ngoại ô phía Nam, nếu anh có hứng thú, có thể di chuyển đến ngoại ô phía Nam để thưởng thức trà?”, người đó mỉm cười nói.

Uống trà?

Chẳng qua chỉ đang tìm cớ để Lâm Chính đi khỏi đây thôi.

“Sao thế? Thế mà đã đuổi tôi đi rồi à?”

Lâm Chính để ly rượu xuống, nghiêng đầu nói.

“Kiều Tín, anh đừng có mà quá đáng”.

Thái Man Nghiên ở trong góc nhìn thấy hết mọi việc, đập ly rượu nên bàn, đứng dậy.

“Man Nghiên, chuyện này liên quan gì đến tôi? Là Hoa minh chủ mời thần y Lâm đi uống trà mà”, Kiêu Tín cười nói.

Ánh mắt Thái Man Nghiên đanh lại, không nói gì.

Hoa An cười nói: “Thần y Lâm, đừng hiểu lầm, là tôi tiếp đãi không chu đáo, sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không thể làm gì được, vô cùng xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ tiếp đãi một mình thần y Lâm thật tốt”.

“Không cần”.

Lâm Chính đứng lên, bình tĩnh nói: “Hoa minh chủ, ông mời tôi đến dự tiệc là nể mặt tôi, tôi có thể đến đây là nể mặt ông, bây giờ ông lại muốn đuổi tôi đi. Sao tôi còn ở lại làm gì? Nhưng lần này là ông không nể mặt tôi trước nên lần sau cũng đừng trách tôi không nể mặt Thương Minh các ông, hi vọng sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng”.

Nói xong, Lâm Chính phất tay bước ra ngoài cửa.

Trương Thất Dạ đi theo phía sau.

Không ai ngăn cản.
Chương 2216: Thần y hay thầy lang băm

Lâm Chính rời đi, những người phía sau Kiều Tín lặng lẽ đi theo.

Rất nhiều Khách mời nhìn thấy đều âm thầm lắc đầu, biết rõ ý đồ của Kiều Tín.

Lần này, thần y Lâm gặp xui xẻo rồi.

Có người thầm thở dài.

Thái Man Nghiên đương nhiên cũng nhìn thấy mấy người nhà họ Kiều rời đi, vô cùng tức giận, sắc mặt lạnh lùng đi tới: "Kiều Tín! Người của anh định làm gì?"

"Có chút việc phải làm”.

"Anh định làm gì? Định ám sát thần y Lâm sao? Tôi nói cho anh biết, Kiều Tín! Anh đừng làm bậy, mau bảo bọn họ quay lại đây ngay!", Thái Man Nghiên tức giận mắng.

Kiều Tín cười nói: “Man Nghiên, người nhà họ Kiều tôi ra ngoài làm việc cũng phải hỏi ý kiến của cô sao? Cô không cảm thấy cô đang lo chuyện bao đồng à? Cô không phải người nhà họ Kiều nên không có quyền đặt câu hỏi”.

"Anh nói cái gì? Anh đang coi thường tôi à?", Thái Man Nghiên tức giận.

Kiều Tín lại bật cười, nhún vai và nói: "Không, tôi không có ý đó! Nhưng tôi thấy cô rất có hứng thú với nhà họ Kiều của tôi. Thế này nhé, Man Nghiên, tôi sẽ dạy cô một cách khiến cô có thể đường đường chính chính đặt câu hỏi cho mọi vấn đề của nhà họ Kiều!”

"Cách gì?"

“Rất đơn giản, cô gả vào nhà họ Kiều của tôi, trở thành người nhà họ Kiều thì chẳng phải là được rồi sao?”, Kiều Tín cười đáp.

"Ha ha...”

Những vị khách xung quanh cười ồ lên.

Thái Man Nghiên vô cùng tức giận, khuôn mặt quyến rũ lạnh như băng.

Nhưng cuối cùng cô ấy cũng kiềm chế cơn giận, khẽ gật đầu: "Được! Hay lắm Kiều Tín! Anh được đấy, chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu!"

Nói xong, cô ấy quay đầu rời đi.

Kiều Tín nheo mắt nhìn Thái Man Nghiên, khóe miệng nhếch lên, vô cùng đắc ý.

"Con ả thối tha, nếu không phải nhà họ Thái của cô có chút sức mạnh thì ông đây thèm quan tâm đến cô sao?”, Kiều Tín lẩm bẩm.

"Cậu Kiều, chúng ta có thể tiến hành chữa trị cho ông Dịch được chưa? Nếu không chữa trị cho ông ấy nữa thì e rằng sẽ bỏ lỡ thời gian chữa bệnh tốt nhất”, lúc này Hoa An bước tới nói.

"Ôi... Chữa! Chữa chứ! Chữa bệnh cứu người là quan trọng nhất!"

Kiều Tín mỉm cười, lập tức xoay người đi sang chiếc ghế sô pha bên cạnh.

Dịch Tiên Thiên được khiêng đến ghế sô pha, ai đó đã ấn vào hàm của ông ta để ngăn ông ta cắn vào đầu lưỡi.

Kiều Tín cũng không thèm liếc nhìn, nháy mắt với người bên cạnh, người này hiểu ra, lập tức lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo đưa cho Kiều Tín.

Kiều Tín mở hộp gỗ, tìm thấy rất nhiều chai lọ bên trong.

Hắn tùy tiện lấy ra một chai, đổ một viên thuốc ra ngoài, nhét bừa vào miệng Dịch Tiên Thiên.

Chỉ thoáng chốc, Dịch Tiên Thiên đang không ngừng co giật đột nhiên ngừng run rẩy, thở hắt một hơi rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

"Hả? Không co giật nữa à?"

"Ông ấy... khỏe lại rồi sao?"

"Trời ơi, thần y!"

"Giỏi quá, giỏi thật đấy!"

Mọi người đều kinh ngạc.

Một viên đan dược nhỏ bé có thể khiến Dịch Tiên Thiên khôi phục về trạng thái ban đầu sao?

Thần kỳ quá rồi nhỉ?

“Cậu Kiều, ông ấy... không sao chứ?”, Hoa An sửng sốt một chút, tò mò hỏi.

"Vâng! Ông Dịch không có gì đáng ngại nữa, hơn nữa tôi đảm bảo cả người ông ấy từ trên xuống dưới không còn vấn đề gì cả!", Kiều Tín cười nói.

Nghe vậy, những người xung quanh tỏ ra không thể tin được.

"Một viên đan dược nhỏ bé đã có thể chữa khỏi bệnh cho ông Dịch sao? Có thể thần kỳ như vậy ư? Đây là đan dược gì? Chẳng lẽ là tiên đan?", có vị Khách tò mò hỏi.

"Không phải tiên đan, còn tốt hơn cả tiên đan!", Kiều Tín cười nói.

Hoa An gật đầu nói: "Cử người đi kiểm tra thử”.

"Vâng!"

Một thành viên Thương Minh biết một chút y thuật lập tức bước lên trước.

Nhưng lúc này, Dịch Tiên Thiên đang nằm trên ghế sô pha bỗng mở mắt ra.

"Ôi ôi ôi, tỉnh rồi! tỉnh rồi!"

Ai đó hét lên.

Tất cả những người xung quanh đều tập trung lại.

"Ông Dịch, ông thấy thế nào?"

"Đỡ hơn chưa?"

"Còn khó chịu ở đâu không?"

Những người xung quanh ân cần hỏi han.

Dịch Tiên Thiên hơi sững sờ, liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Ông Dịch, ông không biết sao? Vừa rồi ông đã phát bệnh, là cậu Kiều Tín đã chữa khỏi cho ông”, có người giải thích.

"Lại phát bệnh rồi sao? Sao tôi không cảm nhận được, hơn nữa bây giờ toàn thân tôi tràn đầy khí lực, cả đời tôi chưa bao giờ thoải mái như vậy! Sao tôi lại phát bệnh chứ?"

Dịch Tiên Thiên có vẻ ngạc nhiên.

"Ồ? Ông Dịch, ông cảm thấy trạng thái cơ thể rất tốt sao?", Hoa An bước tới hỏi.

"Đương nhiên, bây giờ tôi có cảm giác có thể giết chết trâu bằng một cú đấm!", Dịch Tiên Thiên nói.

Không gian xôn xao náo động, tất cả mọi người đều nhìn Kiều Tín bằng ánh mắt khâm phục.

"Thần y!"

"Chỉ với một viên đan dược đã có thể khiến ông Dịch hồi phục, vả lại trông ông ấy còn như một người đàn ông đang ở thời kỳ cường tráng nhất, thật lợi hại!"

"Chẳng trách cậu Kiều lại tự tin như vậy, với y thuật của cậu ấy, sao có thể thua kém thần y Lâm được chứ?"

"Nhà họ Kiều đúng là có nhiều nhân tài”.

"Thật lợi hại”.

Các vị khách giơ ngón tay cái lên, khen ngợi.

Hoa An cũng cười ha hả, bưng ly rượu lên: "Nào! Cùng nâng ly kính thần y Kiều một ly!"

"Mời thần y Kiều!"

Tất cả các vị khách đều nâng ly.

"Đừng khách khí! Đừng khách khí! Ha ha ha ha ha...”

Kiều Tín cười không dứt, vô cùng đắc ý, liên tục nâng ly, một hơi uống cạn.

Tuy nhiên, rượu mới vào bụng mọi người...

"Ọc...”

Dịch Tiên Thiên đột nhiên ôm bụng, nôn ra một ngụm máu lớn.

"A!"

Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi, vội vã lùi lại.

Sau đó, Dịch Tiên Thiên ngã nhào từ trên ghế sô pha, cơ thể già nua lại co quắp, không ngừng phun ra máu, mắt trợn tròn.

"Cái gì?"

"Chuyện này... chuyện này... là thế nào?”

Đám quan khách trợn mắt kinh ngạc.

"Cậu Kiều! Chuyện này...?", sắc mặt Hoa An tối sầm lại, vội vàng hỏi.

"Đừng sốt ruột! Đừng sốt ruột! Có thể là tác dụng của thuốc chưa đúng chỗ thôi!"

Kiều Tín đổ mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng lấy một viên thuốc khác từ hộp gỗ bên cạnh, nhét vào miệng Dịch Tiên Thiên.

Không ngờ...

"A!"

Dịch Tiên Thiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó cổ lệch sang một bên, ngã xuống đất, không nhúc nhích.

Tim mọi người đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Ông Dịch! Ông Dịch!”, Hoa An sốt sắng gọi.

Nhưng Dịch Tiên Thiên không có phản ứng gì cả.

Dường như Hoa An ý thức được điều gì đó, vươn tay dè dặt đặt dưới mũi Dịch Tiên Thiên cảm nhận một lát, sau đó lại đặt tay lên ngực ông ta.

Một lúc sau, sắc mặt Hoa An trở nên tái nhợt, vẻ mặt nghiêm trọng, đột ngột đứng dậy.

"Ông ấy chết rồi!"

Bốn chữ đơn giản thốt ra từ miệng Hoa An.

Kiều Tín liên tiếp lùi ra sau, suýt không đứng vững.

Những vị khách xung quanh náo động, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Kiều Tín.

Thần y Kiều này đã giết chết một người đang sống sờ sờ...

Người này là người của Thương Minh đấy!

Đây còn là địa bàn của Thương Minh!

Kiều Tín phải giải thích thế nào đây?

"Không thể nào... tuyệt đối không thể nào... thuốc của tôi là linh đan chữa trăm bệnh! Cho dù người chết uống vào cũng có thể sống lại! Ông... ông ấy sao có thể chết được chứ? Tuyệt đối không thể nào! Nhất định có vấn đề ở chỗ nào đó!", Kiều Tín nôn nóng hét lớn với đôi môi run rẩy.

"Cậu Kiều, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, người đã chết, nhà họ Kiều các người có phải nên cho Thương Minh chúng tôi một lời giải thích không?", một thành viên Thương Minh gào lên.

"Chuyện này... chuyện này...”

Kiều Tín run lẩy bẩy, không biết nên nói gì.

Nhìn thấy dáng vẻ chân tay Kiều Tín luống cuống, mọi người lập tức biết được hắn căn bản không hiểu y thuật.

Hắn chỉ biết dựa vào những viên đan dược đó.

Ngược lại, Hoa An lại khá bình tĩnh, trầm giọng nói: "Chuyện Kiều Tín để sau rồi nói, bây giờ quan trọng nhất là phải xử lý Dịch Tiên Thiên! Người đâu, lập tức đi tìm thần y Lâm về đây. Trước mắt chỉ đành xem thần y Lâm có thể cứu vãn được cục diện này hay không thôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom