-
Chương 2163-2165
Chương 2163: Quỳ xuống
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lương Huyền Mi cảm thấy ớn lạnh. Cô ta không hiểu rõ lắm về Cổ Sam, vì dù sao lúc tiếp xúc với bà ta thì Huyền Mi vẫn còn nhỏ. Cô ta chỉ biết cô giáo này của mình không hề tầm thường.
Thế nhưng giờ gặp bà ta, Lương Huyền Mi cảm thấy thất vọng vô cùng. Cô giáo được coi là đức cao vọng trọng này chỉ biết danh lợi. Nghĩ tới việc nhờ người này đứng ra vì Lâm Chính thì cô ta bỗng cảm thấy ghê tởm.
Lương Huyền Mi nín thở, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, Cổ Sam đột nhiên gọi tên cô ta.
“Em là Huyền Mi phải không, thật không ngờ giờ em xinh đẹp như vậy. Khá lắm. Huyền Mi, tới nàotới để cô xem thế nào”, Cổ Sam cười nói.
Lương Huyền Mi do dự nhưng vẫn bước lên: “Em chào cô”.
“Được được...”, Cổ Sam cười gật đầu, thấy Lương Huyền Mi chần chừ thì bà ta chau mày.
“Sao thế? Huyền Mi, em không có gì muốn nói với cô sao?”, Cổ Sam hỏi.
“Huyền Mi, đã lâu không gặp, cô không tới tay không đấy chứ?”, giọng nói the thé của Hoàng Diễm Hồng vang lên.
Lương Huyền Mi nhìn chăm chăm Hoàng Diễm Hồng. Cô ta không hề phản bác: “Thưa cô, em tới vội...không mang gì cả...Nếu cô không chê thì đây là vòng tay mà mẹ tặng cho em. Nó được bà ngoại tặng cho mẹ. Em tặng cho cô”.
Noi xong, cô ta bèn tháo chiếc vòng ra. Thế nhưng cô ta còn chưa tháo ra được thì Cổ Sam đã ngăn lại. Bà ta nói bằng vẻ vô cảm: “Không cần nữa Huyền Mi. Chiếc vòng này em giữ lấy. Vật quan trọng như vậy sao có thể tùy tiện tặng người khác được chứ?”
“Thưa cô...”
“Nếu không có chuyện gì thì em ra ngoài đi. Cô còn phải nghỉ ngơi", Cổ Sam phất tay, không để Lương Huyền Mi nói nhiều.
Lương Huyền Mi chau mày, không nói nữa, cứ thế quy người rời đi. Không ít người lầm bầm.
“Tới gặp cô mà đi tay không. Rõ ràng là không có thành ý mà".
“Tôi thấy, Lương Huyền Mi giống như Hồ Dũng, đều là những kẻ ngốc”.
“Nhờ người ta không chuẩn bị quà mà lại hi vọng người ta có thể giúp được mình sao?”
“Đúng là nực cười”.
Tiếng lầm bầm vang lên. Lương Huyền Mi tối mặt, không nói gì, chỉ bước ra ngoài.Đúng lúc này, Hoàng Diễm Hồng lại lên tiếng: “Bạn Lương, vội gì chứ? Không phải cô nói mời thần y Lâm tới khám bệnh cho cô giáo sao? Vội rời đi như vậy, cô bỏ mặc cô giáo à?"
Dứt lời, đám đông ngạc nhiên.
“Ồ, Huyền Mi, em mời thần y Lâm tới à?”, Cổ Sam vội hỏi.
Thực ra bà ta cũng đã cân nhắc tới việc mời thần y Lâm tới khám bệnh nhưng những người mời được anh đều không phải người tầm thường. Thế nên chưa chắc anh đã tới khám cho bà ta.
Cổ Sam cảm thấy y thuật của học viện và bên ngoài cũng không khác gì nhau, thứ bà ta muốn là đích thân thần y Lâm ra tay. Nhưng bà ta lại không quen anh nên đành từ bỏ. Nếu như Lương Huyền Mi có thể mời được Lâm Chính thì bà ta vui lắm.
“Xin lỗi cô. Thực ra em không quen thần y Lâm. Em cũng không mời được anh ấy, chẳng qua là em nói tào lao mà thôi”, Lương Huyền Mi hừ giọng.
Khoảnh khắc này, cô ta thật sự không muốn để Lâm Chính chữa bệnh cho Cổ Sam nữa. Loại người này không đáng để cứu.
Hoàng Diễm Hồng cười lạnh: “Lương Huyền Mi, trước đó cô đâu có nói như vậy. Cô nói thần y Lâm là anh trai của cô. Cô đã gọi điện cho anh ta để anh ta tới chữa bệnh cho cô giáo rồi. Giờ lại phủ nhận, ý cô là gì? Cô không muốn chữa bệnh cho cô giáo hay là cô đang đùa cợt với cô giáo thế?”
Lương Huyền Mi tức giận: “Người họ Hoàng kia, ai cũng có điểm giới hạn cả, tôi không gây hấn gì với cô, tốt nhất cô cũng đừng gây sự với tôi. Đừng quá đáng quá, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu đấy”.
“Ấy da, ngầu quá nhỉ. Sao? Cô muốn đánh người à? Nào nào, đánh vào mặt tôi đây này. Đừng sợ! Tôi muốn xem xem trước mặt cô Cổ Sam cô dám láo như vậy không? Đánh đi chứ”, Hoàng Diễm Hồng đưa mặt ra đầy khiêu chiến.
Cô ta tặng huyết sâm, nhận được sư yêu quý cực nhiều từ Cổ Sam. Nếu phải chọn thì đương nhiên là Cổ Sam chọn Hoàng Diễm Hồng rồi. Thế nên cô ta mới có cớ vênh mặt như vậy. Thế nhưng cô ta không hiểu Lương Huyền Mi.
“Tiện nhân”, Huyền Mi chửi, sau đó tát một phát. Hoàng Diễm Hồng lĩnh trọn cũ tát, mặt sưng phồng, miệng rớm máu. Cả hiện trường sững sờ.
“Cô...cô dám đánh tôi?”, Hoàng Diễm Hồng ôm mặt với vẻ không dám tin.
“Cô đáng bị đánh”, Lương Huyền Mi tức giận, định ra tay một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này Cổ Sam tức giận quát lớn: “Dừng tay”.
“Thưa cô...”, Lương Huyền Mi nhìn Cổ Sam.
Bà ta gào lên: “Huyền Mi, quỳ xuống”.
Chương 2164: Đánh chết cô ta
Huyền Mi nhìn Cổ Sam bằng vẻ ngạc nhiên. Cổ Sam tức lắm, mặt đanh lại.
“Thưa cô”, Lương Huyền Mi định giải thích nhưng rõ ràng là Cổ Sam không muốn nghe.
“Bớt nói lại, lập tức quỳ xuống. Nhanh lên”, Cổ Sam quát.
Lương Huyền Mi sững sờ, không biết phải làm gì. Quỳ sao? Cô ta có làm sai gì đâu mà phải quỳ? Lương Huyền Mi đương nhiên là người ương ngạnh, nếu không đã không từng làm loạn ở đảo Vong Ưu.
Nhưng đây là Cổ Sam đấy. Dù sao bà ta cũng có thể lực, nên nếu muốn xử lý Lương Huyền Mi thì có phải là quá đơn giản hay không?
Phải làm thế nào đây? Lương Huyền Mi siết chặt nắm đấm.
Đám đông cũng vội khuyên can: “Lương Huyền Mi, cô không nghe thấy gì sao? Còn không mau quỳ xuống?”
“Quỳ xuống đi Huyền Mi, đừng để cô giáo tức giận”.
“Đó là cô giáo của cô đấy, giống như bố mẹ mình, bảo cô quỳ mà cô còn ý kiến được sao?”
Đám đông lên tiếng. Từ Đình chạy tới, lắc tay Lương Huyền Mi và ra hiệu.
“Lương Huyền Mi, cô giáo bảo quỳ thì cô quỳ xuống ngay cho tôi. Lẽ nào cô không nghe lời của cả cô giáo? Cô muốn làm phản hay gì?”, Hoàng Diễm Hồng chỉ thẳng tay vào mặt Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nín thở, trong người bỗng dấy lên sát ý.
Hoàng Diễm Hồng lại tiếp tục khiêu khích thì làm sao cô ta có thể chịu đựng được. Người luyện võ vốn đã nóng máu sẵn, dù Lương Huyền Mi là con gái thì cũng vậy.
“Hoàng Diễm Hồng cô bớt lớn tiếng lại. Cô không đủ tư cách đâu. Ngoài ra, cô giáo mà muốn em quỳ thì ít nhất phải đưa ra lý do. Em có thể quỳ bởi vì cô là cô của em nhưng ngay cả bố mẹ em mà bắt em quỳ thì cũng phải đưa ra lý do. Vô duyên vô cớ tại sao lại bắt em làm vậy chứ?”, Lương Huyền Mi trầm giọng.
“Cái gì?”, Cổ Sam tức giận.
“Cô còn dám cứng miệng à?”, Hoàng Diễm Hồng tức giận định tát Lương Huyền Mi.
Lần này có Cổ Sam chống lưng nên cô ta càng được nước lấn tới. Thế nhưng Lương Huyền Mi đã nhanh tay tát cho cô ta một phát trước rồi.
Bốp! Bên mặt còn lại của Hoàng Diễm Hồng sưng húp. Cô ta ngã ra đất.
Đám đông giật mình. Hoàng Diễm Hồng cũng sững sờ nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại. Dù mặt đang nóng ran nhưng cô ta biết mục đích của mình đã đạt được.
Cô ta không hề tức giận, chỉ bò dậy lao tới bên giường của Cổ Sam và khóc toáng lên: “Thưa cô, cô lấy lại công bằng cho em với. Lương Huyền Mi dám đánh em hai lần, cô giúp em. Hu hu...”
Hoàng Diễm Hồng gào khóc khiến Cổ Sam bốc hỏa. Cơn đau do bệnh gây ra dường như cũng biến mất.
“Được lắm. Được lắm Huyền Mi. Cô to gan lắm, dám đánh cả bạn học của mình trước mặt cô giáo. Lương Huyền Mi, cô không coi tôi là cô giáo nữa đúng không?”, Cổ Sam tức run người, suýt nữa thì lao ra khỏi giường nhưng người nhà họ Cổ ở bên cạnh ngăn lại, nếu không thì bà ta đã ngã ra đất rồi.
“Thưa cô, là do Hoàng Diễm Hồng gây sự trước. Nếu như em không ra tay thì người bị đánh sẽ là em. Ngoài ra, em luôn coi trong cô nhưng cô chỉ nhìn thấy việc em đánh Hoàng Diễm Hồng mà không thấy cô ta đang sỉ nhục em, khiêu khích em. Thưa cô, có phải là cô đang thiên vị không ạ”
“Láo”.
“Huyền Mi, sao cô lại ăn nói như vậy chứ?”
“Cô đang giáo huấn cô Cổ sao?”
“Cô to gan thật đấy. Cô Cổ là ai chứ?”
“Lương Huyền Mi, quỳ xuống xin lỗi cô giáo đi”.
“Đúng vậy
“Quỳ xuống”, đám bạn học tức giận lên tiếng. Ai cũng chỉ trích Lương Huyền Mi.
“Mau quỳ xuống”, con trai của Cổ Sam cũng tức giận lên tiếng. Lương Huyền Mi bàng hoàng, cô ta nhìn Hoàng Diễm Hồng đang ôm mặt rồi chợt hiểu ra Diễm Hồng cố tình chọc tức để cho Huyền Mi tát cô ta, khiến đám đông quay qua ép cô ta.
Giờ Lương Huyền Mi đã trở thành người bị đuối lý rồi. Thế nhưng sao cô ta có thể quỳ được. Cô ta đâu phải chân yếu tay mềm giống như những cô gái khác. Nếu là bình thường. Lương Huyền Mi quỳ xuống trước mặt cô giáo mình cũng chẳng có gì là ạ. Thế nhưng đây là cố tình ép người, muốn Lương Huyền Mi bị mất mặt.
“Nếu em sai thì em sẽ quỳ, nhưng em không sai, dựa vào cái gì mà bắt em quỳ?”, Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Cô nói cái gì…cô còn cứng miệng. Phản rồi! Phản rồi. Đúng là làm phản rồi”, Cổ Sam hét lên, suýt nôn ra máu.
“Em làm phản sao? Cô Cổ Sam, cô nói vậy mà không thấy ngại. Cô chỉ quan tâm tới lợi ích của mình, còn những học sinh bình thường khác không có quà cho cô thì cô mặc kệ. Hoàng Diễm Hồng tặng cô một cây huyết sâm, cô bèn nói đỡ cho cô ta, dù cô ta có làm gì thì cô cũng bao dung. Em không có quà cho cô nên cô lạnh nhạt với em. Cô căn bản không có đạo đức của người làm thầy”, Lương Huyền Mi hét lớn.
Lần này thì cô ta đã vạch mặt Cổ Sam một cách thẳng thừng. Có những chuyện biết là được rồi, còn nói ra thì chẳng khác gì dao giết người. Cổ Sam sao có thể chịu được được.
“Cô…cô…”, bà ta tái mặt, chỉ thẳng tay về phía Lương Huyền Mi và định nói gì đó nhưng cuối cùng…
Phụt…Cổ Sam đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, ngã ra giường, ngất lịm.
“Cô ơi! Cô ơi”.
“Mẹ!”, đám đông nhốn nháo, vội lao đến bên giường và kêu lên.
Cả hiện trường hỗn loạn. Lương Huyền Mi tái mét mặt, không biết phải làm sao. Cô ta không ngờ, Cổ Sam lại kích động nôn ra máu chỉ vì vài câu nói của cô ta…
“Cô không sao chứ ạ?”, Lương Huyền Mi chau mày nhưng vẫn hô lên. Thế nhưng khi cô ta vừa lao tới thì đã có một bàn tay túm chặt tóc cô ta và kéo về phía sau.
“Á…”, Lương Huyền Mi không kịp phòng bị, cô ta bị kéo về sau và ngã ra đất.
“Đồ tiện nhân này, cấm đến gần, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt đấy”, một người đàn ông tức giận quát lớn.
“Không phải…tôi…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó nhưng con cả của Cổ Sam đã đẩy đám đông ra và lao vào.
“Tránh ra, đồ chết tiệt này, cô dám làm vậy với mẹ tôi, tôi sẽ không tha cho cô".
Con cả của Cổ Sam gầm lên và đập vào đầu của lương Huyền Mi. Rõ ràng là người này muốn giét chết Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nín thở, lần này cô đã có sự chuẩn bị nên đã chộp lấy chân của người đàn ông và phát lực. Người đàn ông lập tức xoay người trong không gian và ngã ra đất, mũi đập mạnh, mặt sưng vù.
Đám đông bàng hoàng…
Chương 2165: Để tôi
“Cổ Vũ! Cổ Vũ!", đám đông hoảng loạn, vội vàng lao tới đỡ con trai của Cổ Sam dậy.
“Cổ Vũ…”, Cổ Sam với khuôn mặt tái nhợt kêu lên. Mặc dù Cổ Sam có nhiều con nhưng yêu quý con trai cả nhất vì dù sao hắn cũng là người hiếu thảo nhất. Nhìn thấy con trai bị đánh, Cổ Sam nào có thể chịu được.
“Đánh, đánh chết cô ta cho tôi…”, Cổ Sam cố gắng gầm lên. Nói xong bà ta lại nôn ra máu.
“Cô ơi cô đừng kích động”.
“Mau mời bác sĩ tới đây”
Đám đông vội kêu lên. Mọi người cuống cuống liên hệ.
“Thưa cô…”, sắc mặt cuả Lương Huyền Mi trông cũng vô cùng khó coi. Cô ta biết là mình đã đắc tội với người phụ nữ này.
“Mọi người cùng xông lên. Đừng thấy cô ta là nữ mà nương tay. Đánh cô ta cho tôi”.
Một người nhà họ Cổ lên tiếng. Đám đông lập tức lao lên định dạy cho Lương Huyền Mi một bài học. Hoàng Diễm Hồng xông lên đầu tiên. Cô ta cầm một cái kéo trên bàn định rạch khuôn mặt xinh đẹp của Lương Huyền Mi cho bõ ghét.
“Giờ phải làm sao Lương Huyền Mi?”, Từ Đình ở bên cạnh sợ tới mức run bắn người.
“Mọi người bình tĩnh”, lúc này La Hiên đột nhiên lên tiếng.
“La Hiên, anh làm gì vậy?”, một người đàn ông khác tức giận hỏi.
“Không làm gì cả, chỉ hi vọng mọi người đừng tức giận. Đây là nhà cô giáo, không phải chỗ đánh nhau. Mọi người làm vậy sẽ ảnh hưởng tới cô đấy”, La Hiên trầm giọng.
“Vậy ý của anh là gì?”
“Đừng vội, để tôi bảo Lương Huyền Mi nhận tội”.
La Hiên thản nhiên lên tiếng rồi quay đầu qua nhìn. Anh ta nói nhỏ chỉ để Huyền Mi nghe thấy: “Huyền Mi, chuyện đã tới nước này rồi, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác, cậu có muốn bình an vô sự rời khỏi đây không?”
“Bạn La, cậu nói gì vậy?”, Lương Huyền Mi tò mò hỏi.
“Bạn Lương, chúng ta dù gì cũng là bạn học hồi nhỏ, thực ra là có quen biết. Bao năm không gặp, giờ gặp lại không ngờ cậu thay đổi nhiều như thế. Nói thật, tôi có thiện cảm với cậu. Nếu như cậu đồng ý hôm nay cùng tôi ăn một bữa, sau đó chúng ta về phòng nói chuyện riêng thì giờ tôi sẽ đưa cậu rời đi, đảm bảo an toàn cho cậu. Cậu thấy thế nào?”, La Hiên vừa nói xong thì bèn nhìn cơ thể nóng bỏng của Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi là người học võ nên cơ thể đương nhiên rất cân đối, cộng thêm khí chất con nhà võ nên đương nhiên là có sức thu hút với đám nam giới. Thực ra không chỉ có La Hiên mà phần lớn đám con trai có mặt đều để ý tới tới cơ thể của Lương Huyền Mi. Trước đó có không ít người đã chủ động bắt chuyện nhưng đều bị Lương Huyền Mi từ chối.
Lần này không có ai chịu đứng về phía cô ta. Một mặt là vì Cổ Sam, một mặt khác là vì họ muốn báo thù thái độ lạnh nhạt của cô. Không có được thì phá mà.
Lương Huyền Mi chỉ tỏ ra vô cùng tức giận khi nghe La Hiên nói vậy.
“La Hiên! Thật không ngờ cậu là có ý đồ như thế. Cậu định nhân cơ hội sao? Nếu cậu nghĩ vậy thì cậu nhầm lớn rồi. Đầu tiên tôi không sai, thứ hai cậu hãy từ bỏ ý định xấu xa đó với tôi đi. Tôi không có hứng thú với cậu. Tôi sẽ không để cậu đạt được mục đích đâu”, Lương Huyền Mi đáp lại.
Cô nói để cho tất cả đều nghe thấy. La Hiên mặt đỏ tía tai, vừa tức vừa nhục: “Được lắm Huyền Mi. Là do cô tự chuốc họa đấy nhé”.
Nói xong anh ta lùi lại: “Mọi người, cô ta không biết điều, mọi người cũng không cần khách khí với cô ta nữa. Muốn làm gì thì làm đi”.
“Vậy thì lên đi”.
“Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng khoa trương của cô ta nữa rồi”, đám đông lao lên. Hoàng Diễm Hồng lại là người đầu tiên, cô ta vẫn muốn rạch mặt Huyền Mi bằng được.
Vài người đàn ông vạm vỡ ghì chân và tay của Lương Huyền Mi. Thế nhưng bọn họ nào phải đối thủ của cô ta.
Lương Huyền Mi đưa tay ra, chộp lấy con dao với tốc độ cực nhanh khiến Hoàng Diễm Hồng phải hoa mắt.
“Các người muốn ra tay? Được tôi sẽ chơi với các người”, Lương Huyền Mi tức giận cầm con dao quét một đường về phía Hoàng Diễm Hồng.
Hoàng Diễm Hồng nào tránh được, bị rạch cho một đường đau tới mức hét toáng lên. Ngay sau đó Lương Huyền Mi nhấc chân đạp mạnh vào đám người đang lao tới.
Rầm rầm…Đám đàn ông bị cô ta đạp bay, đập mạnh xuống đất sứt đầu mẻ trán. Những người khác sợ hết hồn. Họ không ngờ Huyền Mi là điên rồ như vậy.
“Cô ta biết võ công”, có người kêu lên.
"Tôi đã nói cô ta khoa trương như vậy là vì cô ta luyện võ mà”.
“Chúng ta không phải là đối thủ của cô ta. Phải làm sao đâu?”
“Báo cảnh sát đi. Gọi cảnh sát tới bắt cô ta. Tôi không tin là cô ta dám ra tay với cả cảnh sát. Cô ta nhanh hơn được súng đạn sao?", đám đông lên tiếng.
Hoàng Diễm Hồng bụm vết thương, gào lên: “Giết chết cô ta”.
Đúng lúc này, một nhóm người lao vào. Đi đầu là La Hiên. Hóa ra anh ta nhân lúc đám đông nháo nhào đã ra ngoài dẫn thêm người trong.
La Hiên chỉ về phía lương Huyền Mi: “Sư phụ, cô ta biết chút võ công, suýt nữa thì hại chết cô Cổ, mong sư phụ ra tay giúp đỡ”.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh La Hiên liếc nhìn Lương Huyền Mi: “Thật không ngờ còn có người to gan đến như vậy. Dám làm loạn ngay trong phòng của bà Cổ”
“Ông là…”, Cổ Sam được dìu dậy, yếu ớt nhìn người đàn ông trung niên.
“Bà Cổ, đã làm phiền rồi. Tôi là Hồng Năng Toàn – sư phụ của La Hiên cùng tới thăm bà. Thế nhưng vì bà không phải ai cũng gặp nên tôi đứng ngoài đợi. Vừa rồi La Hiên nói với tôi là cần tôi giúp đỡ nên tôi mới vào đây. Mong bà Cổ lượng thứ”, người đàn ông trung niên cung kính đáp.
“Ông Hồng khách sáo rồi, tôi chỉ dạy học, xảy ra chuyện thế này tôi cũng bất ngờ. Nếu ông Hồng tiện thì mong ông có thể giúp tôi khống chế người này. Tôi muốn đích thân trừng phạt cô ta”, Cổ Sam yếu ớt nói. Thế nhưng ánh mắt của bà ta trông vô cùng dữ tợn.
Hồng Năng Toàn nghe thấy vậy thì chắp tay: “Bà Cổ đã nói vậy thì sao tôi có thể từ chối được. Các vị tránh ra, để tôi xử lý”.
Dứt lời, đám đông dãn ra. Hồng Năng Toàn bước về phía Lương Huyền Mi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lương Huyền Mi cảm thấy ớn lạnh. Cô ta không hiểu rõ lắm về Cổ Sam, vì dù sao lúc tiếp xúc với bà ta thì Huyền Mi vẫn còn nhỏ. Cô ta chỉ biết cô giáo này của mình không hề tầm thường.
Thế nhưng giờ gặp bà ta, Lương Huyền Mi cảm thấy thất vọng vô cùng. Cô giáo được coi là đức cao vọng trọng này chỉ biết danh lợi. Nghĩ tới việc nhờ người này đứng ra vì Lâm Chính thì cô ta bỗng cảm thấy ghê tởm.
Lương Huyền Mi nín thở, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, Cổ Sam đột nhiên gọi tên cô ta.
“Em là Huyền Mi phải không, thật không ngờ giờ em xinh đẹp như vậy. Khá lắm. Huyền Mi, tới nàotới để cô xem thế nào”, Cổ Sam cười nói.
Lương Huyền Mi do dự nhưng vẫn bước lên: “Em chào cô”.
“Được được...”, Cổ Sam cười gật đầu, thấy Lương Huyền Mi chần chừ thì bà ta chau mày.
“Sao thế? Huyền Mi, em không có gì muốn nói với cô sao?”, Cổ Sam hỏi.
“Huyền Mi, đã lâu không gặp, cô không tới tay không đấy chứ?”, giọng nói the thé của Hoàng Diễm Hồng vang lên.
Lương Huyền Mi nhìn chăm chăm Hoàng Diễm Hồng. Cô ta không hề phản bác: “Thưa cô, em tới vội...không mang gì cả...Nếu cô không chê thì đây là vòng tay mà mẹ tặng cho em. Nó được bà ngoại tặng cho mẹ. Em tặng cho cô”.
Noi xong, cô ta bèn tháo chiếc vòng ra. Thế nhưng cô ta còn chưa tháo ra được thì Cổ Sam đã ngăn lại. Bà ta nói bằng vẻ vô cảm: “Không cần nữa Huyền Mi. Chiếc vòng này em giữ lấy. Vật quan trọng như vậy sao có thể tùy tiện tặng người khác được chứ?”
“Thưa cô...”
“Nếu không có chuyện gì thì em ra ngoài đi. Cô còn phải nghỉ ngơi", Cổ Sam phất tay, không để Lương Huyền Mi nói nhiều.
Lương Huyền Mi chau mày, không nói nữa, cứ thế quy người rời đi. Không ít người lầm bầm.
“Tới gặp cô mà đi tay không. Rõ ràng là không có thành ý mà".
“Tôi thấy, Lương Huyền Mi giống như Hồ Dũng, đều là những kẻ ngốc”.
“Nhờ người ta không chuẩn bị quà mà lại hi vọng người ta có thể giúp được mình sao?”
“Đúng là nực cười”.
Tiếng lầm bầm vang lên. Lương Huyền Mi tối mặt, không nói gì, chỉ bước ra ngoài.Đúng lúc này, Hoàng Diễm Hồng lại lên tiếng: “Bạn Lương, vội gì chứ? Không phải cô nói mời thần y Lâm tới khám bệnh cho cô giáo sao? Vội rời đi như vậy, cô bỏ mặc cô giáo à?"
Dứt lời, đám đông ngạc nhiên.
“Ồ, Huyền Mi, em mời thần y Lâm tới à?”, Cổ Sam vội hỏi.
Thực ra bà ta cũng đã cân nhắc tới việc mời thần y Lâm tới khám bệnh nhưng những người mời được anh đều không phải người tầm thường. Thế nên chưa chắc anh đã tới khám cho bà ta.
Cổ Sam cảm thấy y thuật của học viện và bên ngoài cũng không khác gì nhau, thứ bà ta muốn là đích thân thần y Lâm ra tay. Nhưng bà ta lại không quen anh nên đành từ bỏ. Nếu như Lương Huyền Mi có thể mời được Lâm Chính thì bà ta vui lắm.
“Xin lỗi cô. Thực ra em không quen thần y Lâm. Em cũng không mời được anh ấy, chẳng qua là em nói tào lao mà thôi”, Lương Huyền Mi hừ giọng.
Khoảnh khắc này, cô ta thật sự không muốn để Lâm Chính chữa bệnh cho Cổ Sam nữa. Loại người này không đáng để cứu.
Hoàng Diễm Hồng cười lạnh: “Lương Huyền Mi, trước đó cô đâu có nói như vậy. Cô nói thần y Lâm là anh trai của cô. Cô đã gọi điện cho anh ta để anh ta tới chữa bệnh cho cô giáo rồi. Giờ lại phủ nhận, ý cô là gì? Cô không muốn chữa bệnh cho cô giáo hay là cô đang đùa cợt với cô giáo thế?”
Lương Huyền Mi tức giận: “Người họ Hoàng kia, ai cũng có điểm giới hạn cả, tôi không gây hấn gì với cô, tốt nhất cô cũng đừng gây sự với tôi. Đừng quá đáng quá, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu đấy”.
“Ấy da, ngầu quá nhỉ. Sao? Cô muốn đánh người à? Nào nào, đánh vào mặt tôi đây này. Đừng sợ! Tôi muốn xem xem trước mặt cô Cổ Sam cô dám láo như vậy không? Đánh đi chứ”, Hoàng Diễm Hồng đưa mặt ra đầy khiêu chiến.
Cô ta tặng huyết sâm, nhận được sư yêu quý cực nhiều từ Cổ Sam. Nếu phải chọn thì đương nhiên là Cổ Sam chọn Hoàng Diễm Hồng rồi. Thế nên cô ta mới có cớ vênh mặt như vậy. Thế nhưng cô ta không hiểu Lương Huyền Mi.
“Tiện nhân”, Huyền Mi chửi, sau đó tát một phát. Hoàng Diễm Hồng lĩnh trọn cũ tát, mặt sưng phồng, miệng rớm máu. Cả hiện trường sững sờ.
“Cô...cô dám đánh tôi?”, Hoàng Diễm Hồng ôm mặt với vẻ không dám tin.
“Cô đáng bị đánh”, Lương Huyền Mi tức giận, định ra tay một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này Cổ Sam tức giận quát lớn: “Dừng tay”.
“Thưa cô...”, Lương Huyền Mi nhìn Cổ Sam.
Bà ta gào lên: “Huyền Mi, quỳ xuống”.
Chương 2164: Đánh chết cô ta
Huyền Mi nhìn Cổ Sam bằng vẻ ngạc nhiên. Cổ Sam tức lắm, mặt đanh lại.
“Thưa cô”, Lương Huyền Mi định giải thích nhưng rõ ràng là Cổ Sam không muốn nghe.
“Bớt nói lại, lập tức quỳ xuống. Nhanh lên”, Cổ Sam quát.
Lương Huyền Mi sững sờ, không biết phải làm gì. Quỳ sao? Cô ta có làm sai gì đâu mà phải quỳ? Lương Huyền Mi đương nhiên là người ương ngạnh, nếu không đã không từng làm loạn ở đảo Vong Ưu.
Nhưng đây là Cổ Sam đấy. Dù sao bà ta cũng có thể lực, nên nếu muốn xử lý Lương Huyền Mi thì có phải là quá đơn giản hay không?
Phải làm thế nào đây? Lương Huyền Mi siết chặt nắm đấm.
Đám đông cũng vội khuyên can: “Lương Huyền Mi, cô không nghe thấy gì sao? Còn không mau quỳ xuống?”
“Quỳ xuống đi Huyền Mi, đừng để cô giáo tức giận”.
“Đó là cô giáo của cô đấy, giống như bố mẹ mình, bảo cô quỳ mà cô còn ý kiến được sao?”
Đám đông lên tiếng. Từ Đình chạy tới, lắc tay Lương Huyền Mi và ra hiệu.
“Lương Huyền Mi, cô giáo bảo quỳ thì cô quỳ xuống ngay cho tôi. Lẽ nào cô không nghe lời của cả cô giáo? Cô muốn làm phản hay gì?”, Hoàng Diễm Hồng chỉ thẳng tay vào mặt Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nín thở, trong người bỗng dấy lên sát ý.
Hoàng Diễm Hồng lại tiếp tục khiêu khích thì làm sao cô ta có thể chịu đựng được. Người luyện võ vốn đã nóng máu sẵn, dù Lương Huyền Mi là con gái thì cũng vậy.
“Hoàng Diễm Hồng cô bớt lớn tiếng lại. Cô không đủ tư cách đâu. Ngoài ra, cô giáo mà muốn em quỳ thì ít nhất phải đưa ra lý do. Em có thể quỳ bởi vì cô là cô của em nhưng ngay cả bố mẹ em mà bắt em quỳ thì cũng phải đưa ra lý do. Vô duyên vô cớ tại sao lại bắt em làm vậy chứ?”, Lương Huyền Mi trầm giọng.
“Cái gì?”, Cổ Sam tức giận.
“Cô còn dám cứng miệng à?”, Hoàng Diễm Hồng tức giận định tát Lương Huyền Mi.
Lần này có Cổ Sam chống lưng nên cô ta càng được nước lấn tới. Thế nhưng Lương Huyền Mi đã nhanh tay tát cho cô ta một phát trước rồi.
Bốp! Bên mặt còn lại của Hoàng Diễm Hồng sưng húp. Cô ta ngã ra đất.
Đám đông giật mình. Hoàng Diễm Hồng cũng sững sờ nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại. Dù mặt đang nóng ran nhưng cô ta biết mục đích của mình đã đạt được.
Cô ta không hề tức giận, chỉ bò dậy lao tới bên giường của Cổ Sam và khóc toáng lên: “Thưa cô, cô lấy lại công bằng cho em với. Lương Huyền Mi dám đánh em hai lần, cô giúp em. Hu hu...”
Hoàng Diễm Hồng gào khóc khiến Cổ Sam bốc hỏa. Cơn đau do bệnh gây ra dường như cũng biến mất.
“Được lắm. Được lắm Huyền Mi. Cô to gan lắm, dám đánh cả bạn học của mình trước mặt cô giáo. Lương Huyền Mi, cô không coi tôi là cô giáo nữa đúng không?”, Cổ Sam tức run người, suýt nữa thì lao ra khỏi giường nhưng người nhà họ Cổ ở bên cạnh ngăn lại, nếu không thì bà ta đã ngã ra đất rồi.
“Thưa cô, là do Hoàng Diễm Hồng gây sự trước. Nếu như em không ra tay thì người bị đánh sẽ là em. Ngoài ra, em luôn coi trong cô nhưng cô chỉ nhìn thấy việc em đánh Hoàng Diễm Hồng mà không thấy cô ta đang sỉ nhục em, khiêu khích em. Thưa cô, có phải là cô đang thiên vị không ạ”
“Láo”.
“Huyền Mi, sao cô lại ăn nói như vậy chứ?”
“Cô đang giáo huấn cô Cổ sao?”
“Cô to gan thật đấy. Cô Cổ là ai chứ?”
“Lương Huyền Mi, quỳ xuống xin lỗi cô giáo đi”.
“Đúng vậy
“Quỳ xuống”, đám bạn học tức giận lên tiếng. Ai cũng chỉ trích Lương Huyền Mi.
“Mau quỳ xuống”, con trai của Cổ Sam cũng tức giận lên tiếng. Lương Huyền Mi bàng hoàng, cô ta nhìn Hoàng Diễm Hồng đang ôm mặt rồi chợt hiểu ra Diễm Hồng cố tình chọc tức để cho Huyền Mi tát cô ta, khiến đám đông quay qua ép cô ta.
Giờ Lương Huyền Mi đã trở thành người bị đuối lý rồi. Thế nhưng sao cô ta có thể quỳ được. Cô ta đâu phải chân yếu tay mềm giống như những cô gái khác. Nếu là bình thường. Lương Huyền Mi quỳ xuống trước mặt cô giáo mình cũng chẳng có gì là ạ. Thế nhưng đây là cố tình ép người, muốn Lương Huyền Mi bị mất mặt.
“Nếu em sai thì em sẽ quỳ, nhưng em không sai, dựa vào cái gì mà bắt em quỳ?”, Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Cô nói cái gì…cô còn cứng miệng. Phản rồi! Phản rồi. Đúng là làm phản rồi”, Cổ Sam hét lên, suýt nôn ra máu.
“Em làm phản sao? Cô Cổ Sam, cô nói vậy mà không thấy ngại. Cô chỉ quan tâm tới lợi ích của mình, còn những học sinh bình thường khác không có quà cho cô thì cô mặc kệ. Hoàng Diễm Hồng tặng cô một cây huyết sâm, cô bèn nói đỡ cho cô ta, dù cô ta có làm gì thì cô cũng bao dung. Em không có quà cho cô nên cô lạnh nhạt với em. Cô căn bản không có đạo đức của người làm thầy”, Lương Huyền Mi hét lớn.
Lần này thì cô ta đã vạch mặt Cổ Sam một cách thẳng thừng. Có những chuyện biết là được rồi, còn nói ra thì chẳng khác gì dao giết người. Cổ Sam sao có thể chịu được được.
“Cô…cô…”, bà ta tái mặt, chỉ thẳng tay về phía Lương Huyền Mi và định nói gì đó nhưng cuối cùng…
Phụt…Cổ Sam đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, ngã ra giường, ngất lịm.
“Cô ơi! Cô ơi”.
“Mẹ!”, đám đông nhốn nháo, vội lao đến bên giường và kêu lên.
Cả hiện trường hỗn loạn. Lương Huyền Mi tái mét mặt, không biết phải làm sao. Cô ta không ngờ, Cổ Sam lại kích động nôn ra máu chỉ vì vài câu nói của cô ta…
“Cô không sao chứ ạ?”, Lương Huyền Mi chau mày nhưng vẫn hô lên. Thế nhưng khi cô ta vừa lao tới thì đã có một bàn tay túm chặt tóc cô ta và kéo về phía sau.
“Á…”, Lương Huyền Mi không kịp phòng bị, cô ta bị kéo về sau và ngã ra đất.
“Đồ tiện nhân này, cấm đến gần, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt đấy”, một người đàn ông tức giận quát lớn.
“Không phải…tôi…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó nhưng con cả của Cổ Sam đã đẩy đám đông ra và lao vào.
“Tránh ra, đồ chết tiệt này, cô dám làm vậy với mẹ tôi, tôi sẽ không tha cho cô".
Con cả của Cổ Sam gầm lên và đập vào đầu của lương Huyền Mi. Rõ ràng là người này muốn giét chết Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi nín thở, lần này cô đã có sự chuẩn bị nên đã chộp lấy chân của người đàn ông và phát lực. Người đàn ông lập tức xoay người trong không gian và ngã ra đất, mũi đập mạnh, mặt sưng vù.
Đám đông bàng hoàng…
Chương 2165: Để tôi
“Cổ Vũ! Cổ Vũ!", đám đông hoảng loạn, vội vàng lao tới đỡ con trai của Cổ Sam dậy.
“Cổ Vũ…”, Cổ Sam với khuôn mặt tái nhợt kêu lên. Mặc dù Cổ Sam có nhiều con nhưng yêu quý con trai cả nhất vì dù sao hắn cũng là người hiếu thảo nhất. Nhìn thấy con trai bị đánh, Cổ Sam nào có thể chịu được.
“Đánh, đánh chết cô ta cho tôi…”, Cổ Sam cố gắng gầm lên. Nói xong bà ta lại nôn ra máu.
“Cô ơi cô đừng kích động”.
“Mau mời bác sĩ tới đây”
Đám đông vội kêu lên. Mọi người cuống cuống liên hệ.
“Thưa cô…”, sắc mặt cuả Lương Huyền Mi trông cũng vô cùng khó coi. Cô ta biết là mình đã đắc tội với người phụ nữ này.
“Mọi người cùng xông lên. Đừng thấy cô ta là nữ mà nương tay. Đánh cô ta cho tôi”.
Một người nhà họ Cổ lên tiếng. Đám đông lập tức lao lên định dạy cho Lương Huyền Mi một bài học. Hoàng Diễm Hồng xông lên đầu tiên. Cô ta cầm một cái kéo trên bàn định rạch khuôn mặt xinh đẹp của Lương Huyền Mi cho bõ ghét.
“Giờ phải làm sao Lương Huyền Mi?”, Từ Đình ở bên cạnh sợ tới mức run bắn người.
“Mọi người bình tĩnh”, lúc này La Hiên đột nhiên lên tiếng.
“La Hiên, anh làm gì vậy?”, một người đàn ông khác tức giận hỏi.
“Không làm gì cả, chỉ hi vọng mọi người đừng tức giận. Đây là nhà cô giáo, không phải chỗ đánh nhau. Mọi người làm vậy sẽ ảnh hưởng tới cô đấy”, La Hiên trầm giọng.
“Vậy ý của anh là gì?”
“Đừng vội, để tôi bảo Lương Huyền Mi nhận tội”.
La Hiên thản nhiên lên tiếng rồi quay đầu qua nhìn. Anh ta nói nhỏ chỉ để Huyền Mi nghe thấy: “Huyền Mi, chuyện đã tới nước này rồi, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác, cậu có muốn bình an vô sự rời khỏi đây không?”
“Bạn La, cậu nói gì vậy?”, Lương Huyền Mi tò mò hỏi.
“Bạn Lương, chúng ta dù gì cũng là bạn học hồi nhỏ, thực ra là có quen biết. Bao năm không gặp, giờ gặp lại không ngờ cậu thay đổi nhiều như thế. Nói thật, tôi có thiện cảm với cậu. Nếu như cậu đồng ý hôm nay cùng tôi ăn một bữa, sau đó chúng ta về phòng nói chuyện riêng thì giờ tôi sẽ đưa cậu rời đi, đảm bảo an toàn cho cậu. Cậu thấy thế nào?”, La Hiên vừa nói xong thì bèn nhìn cơ thể nóng bỏng của Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi là người học võ nên cơ thể đương nhiên rất cân đối, cộng thêm khí chất con nhà võ nên đương nhiên là có sức thu hút với đám nam giới. Thực ra không chỉ có La Hiên mà phần lớn đám con trai có mặt đều để ý tới tới cơ thể của Lương Huyền Mi. Trước đó có không ít người đã chủ động bắt chuyện nhưng đều bị Lương Huyền Mi từ chối.
Lần này không có ai chịu đứng về phía cô ta. Một mặt là vì Cổ Sam, một mặt khác là vì họ muốn báo thù thái độ lạnh nhạt của cô. Không có được thì phá mà.
Lương Huyền Mi chỉ tỏ ra vô cùng tức giận khi nghe La Hiên nói vậy.
“La Hiên! Thật không ngờ cậu là có ý đồ như thế. Cậu định nhân cơ hội sao? Nếu cậu nghĩ vậy thì cậu nhầm lớn rồi. Đầu tiên tôi không sai, thứ hai cậu hãy từ bỏ ý định xấu xa đó với tôi đi. Tôi không có hứng thú với cậu. Tôi sẽ không để cậu đạt được mục đích đâu”, Lương Huyền Mi đáp lại.
Cô nói để cho tất cả đều nghe thấy. La Hiên mặt đỏ tía tai, vừa tức vừa nhục: “Được lắm Huyền Mi. Là do cô tự chuốc họa đấy nhé”.
Nói xong anh ta lùi lại: “Mọi người, cô ta không biết điều, mọi người cũng không cần khách khí với cô ta nữa. Muốn làm gì thì làm đi”.
“Vậy thì lên đi”.
“Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng khoa trương của cô ta nữa rồi”, đám đông lao lên. Hoàng Diễm Hồng lại là người đầu tiên, cô ta vẫn muốn rạch mặt Huyền Mi bằng được.
Vài người đàn ông vạm vỡ ghì chân và tay của Lương Huyền Mi. Thế nhưng bọn họ nào phải đối thủ của cô ta.
Lương Huyền Mi đưa tay ra, chộp lấy con dao với tốc độ cực nhanh khiến Hoàng Diễm Hồng phải hoa mắt.
“Các người muốn ra tay? Được tôi sẽ chơi với các người”, Lương Huyền Mi tức giận cầm con dao quét một đường về phía Hoàng Diễm Hồng.
Hoàng Diễm Hồng nào tránh được, bị rạch cho một đường đau tới mức hét toáng lên. Ngay sau đó Lương Huyền Mi nhấc chân đạp mạnh vào đám người đang lao tới.
Rầm rầm…Đám đàn ông bị cô ta đạp bay, đập mạnh xuống đất sứt đầu mẻ trán. Những người khác sợ hết hồn. Họ không ngờ Huyền Mi là điên rồ như vậy.
“Cô ta biết võ công”, có người kêu lên.
"Tôi đã nói cô ta khoa trương như vậy là vì cô ta luyện võ mà”.
“Chúng ta không phải là đối thủ của cô ta. Phải làm sao đâu?”
“Báo cảnh sát đi. Gọi cảnh sát tới bắt cô ta. Tôi không tin là cô ta dám ra tay với cả cảnh sát. Cô ta nhanh hơn được súng đạn sao?", đám đông lên tiếng.
Hoàng Diễm Hồng bụm vết thương, gào lên: “Giết chết cô ta”.
Đúng lúc này, một nhóm người lao vào. Đi đầu là La Hiên. Hóa ra anh ta nhân lúc đám đông nháo nhào đã ra ngoài dẫn thêm người trong.
La Hiên chỉ về phía lương Huyền Mi: “Sư phụ, cô ta biết chút võ công, suýt nữa thì hại chết cô Cổ, mong sư phụ ra tay giúp đỡ”.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh La Hiên liếc nhìn Lương Huyền Mi: “Thật không ngờ còn có người to gan đến như vậy. Dám làm loạn ngay trong phòng của bà Cổ”
“Ông là…”, Cổ Sam được dìu dậy, yếu ớt nhìn người đàn ông trung niên.
“Bà Cổ, đã làm phiền rồi. Tôi là Hồng Năng Toàn – sư phụ của La Hiên cùng tới thăm bà. Thế nhưng vì bà không phải ai cũng gặp nên tôi đứng ngoài đợi. Vừa rồi La Hiên nói với tôi là cần tôi giúp đỡ nên tôi mới vào đây. Mong bà Cổ lượng thứ”, người đàn ông trung niên cung kính đáp.
“Ông Hồng khách sáo rồi, tôi chỉ dạy học, xảy ra chuyện thế này tôi cũng bất ngờ. Nếu ông Hồng tiện thì mong ông có thể giúp tôi khống chế người này. Tôi muốn đích thân trừng phạt cô ta”, Cổ Sam yếu ớt nói. Thế nhưng ánh mắt của bà ta trông vô cùng dữ tợn.
Hồng Năng Toàn nghe thấy vậy thì chắp tay: “Bà Cổ đã nói vậy thì sao tôi có thể từ chối được. Các vị tránh ra, để tôi xử lý”.
Dứt lời, đám đông dãn ra. Hồng Năng Toàn bước về phía Lương Huyền Mi.
Bình luận facebook