-
Chương 1921-1925
Chương 1921: Không thể phá được phòng ngự
Đòn tấn công tàn bạo bá đạo như vậy... mà lại bị hai ngón tay của Lâm Chính kẹp được một cách dễ dàng?
Ai nấy trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
"Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đứng phắt dậy.
Vệ Tân Kiếm có chút không mở được mắt cũng trợn to hai mắt, hơi thở dường như nghẹn lại.
Nguyên Lam Y cảm thấy da đầu tê dại.
Thu Phiến cũng nổi cả da gà.
Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Chu Bích Như.
Cô ta biết rõ uy lực và sự bá đạo của nhát kiếm này, nhưng đối phương lại đỡ được một cách dễ dàng... Quả thực đáng gờm!
"Hừ!".
Chu Bích Như biết người này không dễ đối phó, thầm hừ một tiếng, định rút kiếm lùi lại để tiếp tục tấn công.
Nhưng khi dùng sức rút kiếm, cô ta mới phát hiện mình rút kiểu gì cũng không được.
Dường như... nhuyễn kiếm đã dính chặt vào ngón tay của đối phương.
Sao lại như vậy được?
Chu Bích Như thầm kinh hãi, lại dùng sức mạnh hơn.
Vẫn vô ích...
"Thực lực chỉ có thế này mà cũng đòi loại bỏ ám ảnh tâm lý cho Bạch Hạo Tâm? Cô cũng tự đề cao bản thân quá đấy!", Lâm Chính bình thản nói, rồi bất ngờ búng ngón tay một cái.
Vèo!
Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức cong một góc 180 độ, bắn ngược lại.
Vù!
Chu Bích Như nhận ra âm thanh đáng sợ quen thuộc khi một luồng sức mạnh làm chấn động không khí.
“Cái gì?”.
Cô ta như ngừng thở, định buông kiếm ra.
Nhưng... không còn kịp nữa.
Keng!
Mũi kiếm đánh vào lưỡi kiếm của Chu Bích Như.
Một luồng sức mạnh bá đạo thông qua lưỡi kiếm, lan tới cánh tay cô ta.
Ngay lập tức!
Vèo!
Chu Bích Như bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống ven hồ.
"Hả?".
"Sư tỷ!".
Các đệ tử kinh ngạc kêu lên.
Đám Nguyên Lam Y vội vàng xông tới, đỡ Chu Bích Như dậy.
Chu Bích Như toàn thân run rẩy, bàn tay cầm kiếm rướm máu, da thịt ở cánh tay rách toạc.
Uy lực thật đáng sợ!
Đây là do Lâm Chính gây ra sao?
"Không thể nào! Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đờ đẫn.
Chẳng lẽ ngay cả Chu sư tỷ cũng không phải là đối thủ của người này sao?
Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản đi về phía Chu Bích Như.
Chu Bích Như đẩy những người đang đỡ cô ta ra, khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, lạnh lùng như băng.
"Xem ra tôi đã coi thường anh rồi! Lâm Chính, anh có thể đánh bại Bạch sư đệ thì đương nhiên phải có chút bản lĩnh! Tốt lắm! Tốt lắm!", Chu Bích Như gật đầu liên tục, đanh giọng nói: "Nếu đã như vậy, thì tôi cũng sẽ nghiêm túc một chút".
"Cô nên nghiêm túc ngay từ đầu", Lâm Chính không cho là đúng.
"Hỗn xược!".
Chu Bích Như tức giận quát, rồi lại xông tới, nhuyễn kiếm trong tay quay cuồng, khí kình phun trào như ngọn lửa.
"Xem đây! Phượng Dịch Ngạo Hoàng Quyết!".
Xẹt!
Một tiếng xé rách hư không vang lên.
Sau đó chỉ thấy thanh nhuyễn kiếm kia như phun ra ngọn lửa, bị rất nhiều khí tức đỏ rực quấn quanh. Nhuyễn kiếm run rẩy, luồng khí tức đỏ rực này cũng run rẩy không ngừng, cuối cùng hóa thành một con phượng lửa, theo cánh tay của Chu Bích Như đánh về phía Lâm Chính.
Không thể không nói, Chu Bích Như quả nhiên lợi hại.
Uy năng của nhát kiếm này, bảo rằng chấn động trời đất cũng không ngoa.
Nhưng Lâm Chính vẫn nguy nga sừng sững như Thái Sơn.
Khoảnh khắc nhuyễn kiếm đáng sợ chém tới, anh lại giơ tay lên, chộp lấy con phượng lửa kia.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc tột độ.
"Anh ta muốn tay không đỡ lưỡi kiếm sao?".
"Chán sống! Đúng là chán sống mà!".
"Anh ta chắc chắn không thể đỡ được nhát kiếm này của Chu sư tỷ! Chắc chắn không thể!".
"Để tôi xem anh ta sẽ bị chém thành mấy mảnh!".
Không ít đệ tử hoặc cười khẩy hoặc chế giễu, hừ mũi khinh thường hành động này của Lâm Chính.
Đòn tấn công này mà tay người có thể đỡ được sao?
Đùa chắc?
Cho dù là loại sắt thép cứng rắn nhất, cũng hóa thành mảnh vụn dưới nhát kiếm này!
Bạch Hạo Tâm thầm nghĩ vậy.
Chu Bích Như cũng thầm nghĩ như vậy.
Đối phương không tránh không né, còn dùng tay không đỡ kiếm, đây là sự khinh thường một cách trắng trợn.
Dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải giết được anh!
Chu Bích Như thầm rít gào.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Một âm thanh dị thường vang lên.
Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính túm chặt thân kiếm đang chém tới.
Xung quanh lập tức im bặt.
"Khốn kiếp! Phượng Ý!".
Chu Bích Như lại rít gào, khí tức đỏ rực trên thanh nhuyễn kiếm giống như ngọn lửa bao trùm cả người Lâm Chính.
Nhiệt độ cao lập tức khiến mặt đất và hoa cỏ dưới chân Lâm Chính cháy rụi.
Nhưng... chẳng thấy đốm lửa nào trên người Lâm Chính.
"Phượng Ý" này nhấn chìm anh.
Nhưng không thể khiến anh bị thương.
Thậm chí ngay cả lông tóc góc áo anh cũng không đốt được...
Cuối cùng Chu Bích Như cũng sững lại.
Không thể phá vỡ phòng ngự.
Đòn tấn công của cô ta hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
"Không... không thể nào... không thể nào..."
Đôi mắt Chu Bích Như dại ra, thì thào tự nhủ.
Nhưng Lâm Chính không hề nương tay.
Bàn tay anh chộp mạnh một cái.
Keng!
Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức vỡ vụn.
Chu Bích Như dường như ngừng thở, lập tức hoàn hồn, vội vàng muốn lùi lại, nhưng... đã muộn.
Pặp!
Bàn tay to của anh lật lại, túm lấy cái cổ trắng nõn của cô ta, rồi nhấc lên ném mạnh xuống đất.
Rầm!
Cơ thể của Chu Bích Như nặng nề tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Mặt đất lập tức nứt toác.
Hồ Chu Tước dấy lên một đợt sóng khủng khiếp...
Chương 1922: Anh muốn ai chết tôi sẽ giết người đó
Cú va chạm này khiến hồ Chu Tước cũng chấn động.
Các đệ tử đang có mặt bị mặt đất rung chuyển làm cho ngã dúi dụi.
Khi tất cả mọi người đứng vững và hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt... lại khiến bọn họ da đầu tê dại.
Chu Bích Như vẫn bị Lâm Chính túm chặt.
Nhưng cô ta không còn dáng vẻ đoan trang cao quý như lúc trước nữa, mà tóc tai rối bời, mặt dính đầy máu, nhìn có vẻ rất chật vật.
"Khốn... khốn kiếp!".
Chu Bích Như nảy đom đóm mắt, cực kỳ phẫn nộ, liều mạng giãy giụa như bị điên.
Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay Lâm Chính.
"A!".
Cuối cùng, Chu Bích Như gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra rất nhiều khí tức giống như ngọn lửa, bao trùm lấy Lâm Chính.
Nhưng tiếc là Lâm Chính vẫn miễn dịch với cái này.
"Tình hình không ổn rồi!".
"Mau đến giúp Chu sư tỷ!".
Cuối cùng, các đệ tử ở xung quanh cũng không nhịn được nữa, nghe tiếng gầm của Nguyên Lam Y liền ùa tới, định bao vây tấn công Lâm Chính.
"Sao nào? Tất cả cùng ra tay à? Dù tất cả các anh cùng lên tôi cũng không sợ!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi vung mạnh tay lên hất về phía đám người.
Vèo!
Cơ thể Chu Bích Như rơi về phía bọn họ như đạn pháo, quật ngã một đám đệ tử.
Không ít đệ tử vỡ đầu chảy máu, thậm chí có người còn ngất xỉu tại chỗ.
Hiện trường nhốn nháo.
"Cái gì?".
Nguyên Lam Y kinh hãi.
Bạch Hạo Tâm thì sững lại.
Đó là Chu Bích Như đấy!
Là Chu Tước Chu Bích Như - một trong Tứ Thánh Anh!
Vậy mà... cũng bị thua thê thảm như vậy...
Sắc mặt anh ta trắng bệch, ngây ra nhìn Lâm Chính, không biết tại sao mà cả người cũng trở nên run bần bật.
Trong đầu anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc trước ở thiên cung Trường Sinh, ánh mắt vừa rồi còn sáng rực lại tràn ngập nỗi khiếp sợ...
"Sao lại như vậy được? Thực lực của tên Lâm Chính này... hình như lại mạnh hơn trước đó! Tại sao chứ? Tại sao?".
Bạch Hạo Tâm run rẩy kêu lên, có chút không biết phải làm sao.
Còn Vệ Tân Kiếm đã hóa đá hoàn toàn.
"Lâm Chính... mạnh như vậy sao?", anh ta thì thào, đầu óc có chút trống rỗng.
Vệ Tân Kiếm biết rất rõ thực lực của Chu Tước Chu Bích Như.
Trong mắt anh ta, dù Lâm Chính có mạnh hơn mình, thì vẫn chưa đủ để đánh tay đôi với Chu Bích Như.
Nhưng bây giờ... Lâm Chính không những đánh bại Chu Bích Như, mà còn khiến cô ta thua một cách thảm hại.
Tại sao lại vậy?
Lẽ nào thực lực của Lâm Chính này... còn hơn cả Tứ Thánh Anh?
Vệ Tân Kiếm cảm thấy không thể tin được.
Nhưng nghĩ lại thì người như vậy quả thực có tư cách làm thầy của anh ta, nhưng muốn đấu với những cường giả thực sự của Tử Huyền Thiên thì hiển nhiên vẫn chưa đủ tư cách...
Xung quanh tan hoang đổ nát.
Có đệ tử muốn phản kháng, nhưng không đỡ nổi một chiêu của Lâm Chính, tất cả đều bị đánh cho nằm bẹp một chỗ.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Tôi thề phải giết anh!".
Chu Bích Như gào thét, lồm cồm bò dậy, lúc này cô ta mặt dính đầy máu, tóc tai rối bời, không còn phong thái của đại sư tỷ như trước đó, mà đáng sợ như lệ quỷ.
Cô ta cầm thanh nhuyễn kiếm kia lên rồi lại xông tới, tuy cánh tay bị thương, nhưng cô ta vẫn bất chấp mà múa kiếm, kiếm quang đáng sợ bắn ra, dường như có thể xé toạc mọi thứ.
"Chết đi!".
Chu Bích Như gầm lên, nhắm trúng cổ Lâm Chính, vung nhuyễn kiếm chém tới một cách hung ác.
Nhuyễn kiếm lại vang lên tiếng phượng kêu.
Thân kiếm đỏ rực, nhiệt độ bỏng rẫy, giống như Kiêu Dương Thần Kiếm đang chém xuống.
Chu Bích Như đã dốc toàn bộ sức mạnh vào nhát kiếm này.
Cô ta muốn chém Lâm Chính làm đôi.
Vù!
Nhuyễn kiếm hạ xuống!
Nhanh như chớp!
Lưỡi kiếm bổ xuống, nhưng Lâm Chính không chút phòng bị.
Trong mắt Chu Bích Như thì chắc chắn là Lâm Chính không kịp phòng bị.
Bởi vì tốc độ của nhát kiếm này cũng vượt quá cực hạn của cô ta.
Chắc chắn là Lâm Chính không kịp phản ứng!
"Chết đi! Chết đi!".
Chu Bích Như thầm gào thét trong lòng.
Cuối cùng.
Nhuyễn kiếm nặng nề bổ vào vai Lâm Chính.
Thế nhưng... dường như mọi chuyện không theo đúng ý của cô ta...
Nhuyễn kiếm không chém Lâm Chính thành hai nửa, mà chỉ dí vào cổ anh, không thể đâm vào dù chỉ nửa phân...
Lần này thì Chu Bích Như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đôi mắt cô ta đờ đẫn nhìn thanh nhuyễn kiếm trên cổ Lâm Chính, trái tim trở nên run rẩy...
Kiếm của cô ta không thể chém rách da thịt của người này sao?
Tại sao?
Tại sao?
Lẽ nào thực lực giữa cô ta và người này lớn đến mức đó sao?
"Không! Không thể nào! Không thể nào!".
Cơ thể của Chu Bích Như khẽ run rẩy, bàn tay cầm nhuyễn kiếm cũng run lên bần bật.
"Còn thủ đoạn gì nữa không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Chu Bích Như ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi, không thốt nên lời.
Có lẽ cả đời này cô ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Cô ta không còn muốn đánh nữa.
"Xem ra cô không còn gì để nói nữa, nếu đã vậy... thì tôi giết cô cũng là chuyện đương nhiên nhỉ?".
"Không!".
Chu Bích Như cuống quýt kêu lên.
Nhưng ngay sau đó.
Rắc!
Lâm Chính chộp lấy hai tay cô ta, sau đó vặn mạnh, xương cổ tay lập tức gãy lìa.
"A!".
Chu Bích Như hét lên thảm thiết.
Lâm Chính văng mạnh một cái.
Vèo!
Cô ta bay đi, rồi nặng nề ngã xuống đất.
"Sư tỷ!".
Tất cả các đệ tử đều xúm lại.
Lâm Chính lại vung tay lên.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều châm bạc bay về phía bọn họ như mưa.
Tất cả mọi người lập tức ngã nhào xuống đất, lăn lộn giãy giụa, không ngừng la hét thảm thiết.
"A! A!".
"Khó chịu quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
"Tôi chết mất!".
"A!".
Những tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ai nấy đều gãi khắp người như điên, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.
Nguyên Lam Y sợ đến mức tè luôn ra quần.
Bạch Hạo Tâm thì ngã ngồi xuống ghế, dường như hồn vía đã bay mất.
"Lẽ nào đây chính là châm thuật thần kỳ của thiên cung Trường Sinh sao?", Vệ Tân Kiếm lẩm bẩm.
Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không chân thực.
Đúng lúc này, Lâm Chính cầm thanh nhuyễn kiếm của Chu Bích Như lên, hét với Vệ Tân Kiếm: "Tân Kiếm, những người này tùy anh xử trí! Anh muốn ai chết thì tôi sẽ giết người đó thay anh!".
Vô cùng bá đạo!
Vệ Tân Kiếm há miệng, đầu óc có chút không kịp phản ứng.
Còn tất cả các đệ tử kia đều nhìn về phía Vệ Tân Kiếm.
Ánh mắt ai nấy đều chứa đầy sự van nài và sợ hãi.
Những người trước đó từng chửi rủa Vệ Tân Kiếm đều nhịn đau quỳ gối, gào lên: "Sư huynh! Vệ sư huynh! Trước đó là sư đệ ăn nói không biết suy nghĩ! Xin anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho em với!".
"Vệ sư huynh, tha cho em đi!".
"Đừng giết em mà Vệ sư huynh! Đừng giết em!".
"Em xin dập đầu với anh! Anh hãy tha thứ cho em đi!".
"Vệ sư huynh! Tha cho em đi! Tha cho em đi!".
Bọn họ điên cuồng dập đầu, toạc đầu chảy máu vẫn không dám dừng lại.
Vệ Tân Kiếm ngây ra nhìn cảnh tượng này, bất động như bị sét đánh.
Cả đời này anh ta cũng không ngờ có một ngày phải đối mặt với chuyện này...
"Tân Kiếm, anh hãy nghĩ cho kĩ, anh muốn ai chết?".
Lâm Chính đi tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.
"Lâm... Thầy...", Vệ Tân Kiếm há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
"Anh yên tâm, nếu anh muốn giết hết bọn họ cũng không sao, dù sao những người này cũng muốn dồn anh vào chỗ chết mà", Lâm Chính bình thản nói.
"Nhưng tôi... không muốn giết bọn họ. Giết bọn họ thì sao chứ? Tuy có thể xả giận, nhưng cũng mang đến đủ loại phiền phức cho thầy, thế nên... thôi bỏ qua đi...", Vệ Tân Kiếm chần chừ một lát rồi đáp.
"Đủ loại phiền phức? Ý anh là sao?".
"Đương nhiên là Tử Huyền Thiên rồi! Thầy, những người này đều là đội chấp pháp và đệ tử tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì chắc chắn cả Tử Huyền Thiên sẽ chấn động và truy cứu chuyện này! Thế nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!", Vệ Tân Kiếm khàn giọng đáp.
"Hóa ra anh có suy nghĩ như vậy", Lâm Chính khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này.
Cộp cộp cộp...
Rất nhiều tiếng bước chân vang lên.
Mọi người ngước lên nhìn, chỉ thấy ở đằng xa xuất hiện rất nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên, trong đó còn có mấy bóng dáng lăng không bay đến, chính là các cường giả của Tử Huyền Thiên.
"Kẻ tép riu nào dám làm càn ở Tử Huyền Thiên?".
"Đừng hòng khiến đệ tử của ta bị thương!".
Tiếng gầm giận dữ như sấm vang lên.
Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm tái nhợt.
"Thầy ơi, bọn họ đến rồi!".
Chương 1923: Như thế nào mới là đủ tư cách?
“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”.
Lâm Chính không chút lo lắng, mà ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn những người đang đến.
Ánh mắt anh lóe lên một tia kỳ dị…
“Chấn đại nhân? La các chủ?”.
“Bọn họ đến rồi!”.
“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.
“Tốt quá! Chấn đại nhân! La các chủ! Chúng tôi ở đây!”.
“Cứu chúng tôi với!”.
Các đệ tử kích động kêu lên, bất chấp nỗi đau trên người để chạy về đằng kia.
“Chấn đại nhân! La các chủ!”.
Nguyên Lam Y lao tới như điên, quỳ mọp xuống trước mặt những người kia, vừa khóc vừa kể lể: “Các ông đến đúng lúc lắm! Nếu các ông đến muộn chút nữa thôi là đám Chu sư tỷ… sẽ bị tên này làm hại mất!”.
“Lam Y? Cậu không sao chứ?”.
“Cậu yên tâm, có chúng tôi ở đây thì không ai dám làm càn đâu!”.
Hai người kia quát.
“To gan! Dám đến Tử Huyền Thiên làm càn! Dù là ai thì hôm nay tôi cũng phải khiến cậu thịt nát xương tan!”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau đám người.
Các đệ tử giãn ra, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to, để râu quai nón, sải bước tiến vào hồ Chu Tước.
“Trời ơi, Vi tổng chấp sự cũng đến!”.
“Lần này để xem người này còn dám ngông cuồng nữa không! Ha ha ha!”.
Bọn họ vô cùng mừng rỡ, dường như nhìn thấy đấng cứu thế đến.
“Vi tổng chấp sự? Ông ta cũng đến sao?”.
Sắc mặt Vệ Tân Kiếm vô cùng khó coi, vội ngoảnh sang kêu lên: “Thầy mau nghĩ cách đi đi! Nếu không sẽ không kịp mất!”.
“Bây giờ muốn đi thì đã muộn rồi, huống hồ, sao tôi phải đi chứ?”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi vẫn đang chờ bọn họ mà!”.
“Chờ?”.
Vệ Tân Kiếm ù ù cạc cạc.
Chẳng lẽ Lâm Chính… bị điên rồi sao?
Vi tổng chấp sự, La các chủ và Chấn Hám Sơn dẫn rất nhiều đệ tử tiến tới.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã bị bao vây.
Nhìn thấy Chu Bích Như bị thương khắp người, và một đám đệ tử người không ra người, ngợm không ra ngợm, tất cả bọn họ đều sầm mặt xuống.
“Lại là cậu?”.
La các chủ lạnh lùng hừ mũi.
“Cậu là Lâm Chính của thiên cung Trường Sinh?”, Chấn Hám Sơn bước một bước tới, đanh giọng nói: “Cậu Lâm, cậu làm gì vậy? Tại sao lại đến Tử Huyền Thiên của chúng tôi gây sự?”.
“Gây sự? Chấn đại nhân, hình như ông nói nhầm rồi thì phải! Tôi đến đây không phải để gây sự, mà là bắt người của Tử Huyền Thiên các ông trả lại công bằng!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Công bằng? Cậu Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”, Chấn Hám Sơn trầm giọng hỏi.
“Việc này thì phải hỏi các ông rồi!”.
Lâm Chính không nhanh không chậm nói: “Một ngày trước, tôi nhận được tin nói đồ đệ của tôi ở Tử Huyền Thiên bị bắt nạt, bị lăng nhục, nên đến đây xem thế nào. Không ngờ anh ta không chỉ đơn giản là bị lăng nhục, mà còn bị người ta bức hại! Bị các đệ tử của Tử Huyền Thiên các ông bức hại! Nếu không phải tôi đến kịp thời thì anh ta đã chết rồi! Thế nên tôi phải lấy lại công bằng cho đồ đệ của tôi!”.
Mọi người nghe thấy thế, sắc mặt đều tỏ vẻ cổ quái.
“Đồ đệ cậu là ai?”, Vi tổng chấp sự hừ mũi nói.
“Vệ Tân Kiếm!”, Lâm Chính chỉ vào Vệ Tân Kiếm đang ngồi dựa lưng vào tảng đá.
“Cậu ta?”, Vi tổng chấp sự sửng sốt, quay sang nhìn Chấn Hám Sơn.
Chấn Hám Sơn gật đầu, do dự một lát rồi đáp: “Tân Kiếm… quả thực đã bái Lâm Chính làm sư phụ trước mặt mọi người… Nói một cách nghiêm túc thì Lâm Chính là sư phụ của Tân Kiếm…”
Vi tổng chấp sự nhíu mày.
“Chuyện anh ta làm đồ đệ của tôi, chắc là người của Tử Huyền Thiên các ông cũng biết. Nếu đã biết Vệ Tân Kiếm là đồ đệ của tôi thì tại sao còn muốn hãm hại anh ta? Như vậy chẳng phải các ông nên có lời giải thích cho tôi sao?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Cậu…”, La các chủ tức điên lên.
Vi tổng chấp sự lại hừ mũi khinh thường: “Cậu tên là Lâm Chính đúng không? Oắt con! Cậu là cái thá gì chứ? Một đệ tử của thiên cung Trường Sinh mà cũng dám đến đây dấy binh hỏi tội chúng tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có bản lĩnh gì!”.
“Sao nào? Các ông không định cho tôi lời giải thích sao?”, vẻ mặt Lâm Chính bỗng chốc đanh lại.
“Giải thích? Cậu cũng xứng sao?”, Vi tổng chấp sự nheo mắt đáp: “Muốn lời giải thích cũng được, nhưng phải xem cậu có đủ tư cách không đã!”.
“Ồ? Như thế nào mới là đủ tư cách?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đơn giản thôi!”.
Vi tổng chấp sự cười nhạt, rồi liếc mắt nhìn Chu Bích Như, nói: “La các chủ, đệ tử bình thường e rằng không phải đối thủ của người này! Thế này đi, ông đánh với cậu ta mấy chiêu, để cậu ta lĩnh giáo võ công của Tử Huyền Thiên, không thằng oắt ngông cuồng này lại khinh thường chúng ta!”.
“Hả? Tôi?”.
La các chủ rùng mình một cái, không khỏi run lên.
“Sao vậy? Không tiện sao?”, Vi tổng chấp sự ngoảnh sang, kỳ quái hỏi ông ta.
“Việc này…”
“Vi tổng chấp sự, ông đừng làm khó La các chủ nữa! Trước đó ông ấy từng giao thủ với Lâm Chính, bị Lâm Chính một quyền đánh cho nằm bẹp một chỗ! Sợ rằng ông ấy cũng không phải là đối thủ của Lâm Chính đâu!”.
Đúng lúc này, một bóng dáng lảo đảo đi tới nói.
Mấy người ngoảnh sang nhìn.
“Tửu thúc bá?”.
“Tham kiến các vị đại nhân”, Tửu thúc bá hành lễ.
“Tửu thúc bá, sao ông lại ở đây? Hơn nữa… lại thảm hại thế này?”, Chấn Hám Sơn vội hỏi.
“Haizz, tạm thời đừng nói những chuyện này, giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi tính! Vi tổng chấp sự, vị sư phụ này của Tân Kiếm… không hề đơn giản! Ông đừng coi thường!”, Tửu thúc bá nói.
“Tửu thúc bá có ý gì?”.
“Tôi nghĩ chuyện này không nên động tới can qua, tại sao chúng ta không cùng ngồi xuống, hóa giải hiểu lầm, giải quyết trong hòa bình chứ?”, Tửu thúc bá cười nói.
“Giải quyết trong hòa bình? Sao có thể chứ?”, Vi tổng chấp sự lập tức hừ mũi: “Người này khiến nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên bị thương như vậy, sao có thể giải quyết trong hòa bình được? Tửu thúc bá, nếu ông sợ thì cứ đứng ở bên cạnh xem đi, bổn chấp sự sẽ đích thân xử lý!”.
Tửu thúc bá biến sắc: “Vi tổng chấp sự…”
“Ông đừng nhiều lời nữa!”, Vi tổng chấp sự phất tay: “Chấn đại nhân! Ông có muốn ra tay cho thằng oắt không biết trời cao đất dày này một bài học không?”.
“Tôi sao?”, Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt.
“Có tiện không?”.
“Việc này… không vấn đề gì…”
“Nếu vậy thì ông lên đi!”, Vi tổng chấp sự lạnh lùng nói.
Chấn Hám Sơn do dự một lát, rồi vẫn bước lên…
Chương 1924: Bọn họ đều là những kẻ bất tài
Thấy Chấn Hám Sơn bước tới, Lâm Chính liền bật cười.
“Các ông khinh thường tôi, mỗi lần phái một người đến, bây giờ không dám để đệ tử ra tay nữa, mà lại để Chấn Hám Sơn ra mặt! Điều này chẳng phải đã cho thấy sự chênh lệch giữa tôi với các ông sao?”.
“Đừng nhiều lời nữa! Đồ ngông cuồng! Chờ lát nữa Chấn đại nhân bắt được cậu, để tôi xem cậu còn nhiều lời để nói như vậy nữa hay không!”, Vi tổng chấp sự lạnh lùng nói, rồi phất tay với Chấn Hám Sơn: “Chấn đại nhân! Đừng do dự nữa, mau ra tay đi! Nhanh chóng hạ gục thằng oắt không biết trời cao đất dày này!”.
“Được!”.
Chấn Hám Sơn hít sâu một hơi, sau đó hai nắm tay siết chặt, đanh mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu Lâm, đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ! Đây là Tử Huyền Thiên! Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!”.
“Chấn đại nhân, tôi đã muốn giao đấu với ông từ lâu rồi! Trong mắt tôi, đám đồ đệ của ông chỉ là những kẻ bất tài, chắc là chỉ có ông mới có thể khơi dậy chút ý chí chiến đấu của tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói,
Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng Lâm Chính, nhưng lại vô cùng khó nghe.
“Mẹ kiếp! Anh ta ngông cuồng quá rồi!”.
“Anh ta nghĩ mình là cái thá gì chứ?”.
“Lát nữa anh ta sẽ nằm bẹp dưới đất như một con chó chết ấy mà! Bây giờ cứ cho anh ta mồm mép tép nhảy một lát đi!”.
Các đệ tử phẫn nộ chửi mắng.
Chu Bích Như được đỡ dậy, cũng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Hãy đợi đấy! Thằng chó chết! Lát nữa Chấn đại nhân chế ngự được anh, tôi nhất định sẽ lột da rút gân anh!”.
Tiếng chửi rủa không ngớt.
Nhưng Lâm Chính đều bỏ ngoài tai.
Nhưng lúc này, Chấn Hám Sơn đang hừng hực ý chí chiến đấu!
“Khơi dậy chút ý chí chiến đấu của cậu? Sao nào? Trong mắt cậu, tôi cũng chỉ được như vậy thôi sao? Vậy được! Tôi sẽ cho cậu xem bản lĩnh của tôi!”.
Ông ta quát lớn một tiếng, bỗng cất bước chạy về phía Lâm Chính.
Chấn Hám Sơn chạy không nhanh.
Nhưng…
Sức mạnh cuồn cuộn!
Mặt đất cũng bị hai bàn chân của ông ta làm cho rung chuyển.
Hồ Chu Tước nổi sóng…
Không thể không nói, dù sao Chấn Hám Sơn cũng là một sự tồn tại phi phàm, ông ta vừa thúc khí, xung quanh liền có cảm giác ngột ngạt vô hình, khiến mọi người hít thở cũng khó khăn.
Khoảnh khắc ông ta hành động, Lâm Chính có thể cảm nhận rõ ràng anh đã bị khóa chặt.
Tất cả khí lưu xung quanh đều chèn ép về phía anh, khiến anh khó mà di chuyển được.
Chấn Hám Sơn như một ngọn núi khổng lồ, va thẳng về phía này.
Thế như chẻ tre!
“Phá Long Quyền!”.
Chấn Hám Sơn khẽ gầm lên một tiếng, tung một quyền đánh tới.
Quyền thế kinh người!
Dường như muốn xé rách không gian!
Khóa chặt lấy trán Lâm Chính!
Mọi người nín thở chứng kiến cú đấm đáng sợ này.
Nếu bị đánh trúng thì e là đầu Lâm Chính sẽ nát bét như một quả dưa mất.
Nhưng… khoảnh khắc nắm đấm lại gần, một bàn tay bỗng chặn trước nắm đấm, rồi chụp lấy nó.
Là bàn tay của Lâm Chính!
“Đỡ được rồi?”.
La các chủ sửng sốt.
“Không đơn giản thế đâu!”, Vi tổng chấp sự hừ mũi nói.
Chỉ thấy bàn tay kia tuy chụp được nắm đấm, nhưng không thể hoàn toàn ngăn nó lại. Chấn Hám Sơn tiếp tục dùng sức, nắm đấm vẫn đẩy nắm tay đi và tiến tới trước mặt Lâm Chính.
Rắc rắc…
Hai chân Lâm Chính di chuyển trên mặt đất, tạo nên hai cái hố sâu hoắm, anh lùi lại hơn 10m mới dừng lại được.
“Thú vị đấy! Tiếp theo hãy xem cái này đi! Bạo Vũ Cuồng Phong Quyền!”, Chấn Hám Sơn nheo mắt mỉm cười, đồng thời tung hai quyền, điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.
Chớp mắt nghìn quyền!
Hơn nữa mỗi quyền đều mang theo uy lực khủng khiếp có thể đánh nát một chiếc xe tăng.
Cú đánh bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Đến khi bọn họ nhìn rõ, thì Lâm Chính đã bị vô số quyền ảnh bao vây, vô cùng nguy cấp.
Nhưng… phản ứng của Lâm Chính cũng không kém cạnh chút nào!
Anh lập tức giơ song chưởng lên đỡ cú đấm đáng sợ này.
Song chưởng cực nhanh, chưởng ảnh nở rộ như cánh hoa, chụp lấy quyền ảnh…
Bụp! Bụp! Bụp!
Tiếng quyền dày đặc như pháo vang lên.
Mọi người há hốc miệng.
Đối phương một công một thủ, nhanh như chớp giật, uy lực như sấm rền!
Ai nấy đều thầm hô quá đã!
Trận giao chiến đỉnh cao như vậy sẽ in sâu vào trí óc bọn họ, cả đời khó quên…
Cứ tiếp tục như vậy 30 giây, vẫn chưa phân thắng bại.
Bỗng nhiên.
Bụp!
Một âm thanh lớn vang lên!
Rồi một bóng dáng bị chấn động bay đi!
“Là Lâm Chính sao?”.
Có người gấp gáp kêu lên!
Nhưng sau khi bóng dáng kia rơi xuống đất, mọi người nhìn rõ thì tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
Bóng dáng đó… là Chấn Hám Sơn!
Chương 1925: Gãy kiếm
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Chuyện này là sao?
Chẳng phải Chấn Hám Sơn có ưu thế sao? Tại sao người bị đánh lùi lại là ông ta?
Không ai hiểu nổi.
Vẻ mặt Chấn Hám Sơn đầy kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin: “Sức mạnh thân xác của cậu… lẽ nào… là cơ thể võ thần?”.
“Chấn đại nhân tinh mắt quá”, Lâm Chính cũng không phủ nhận.
“Cái gì? Cơ thể võ thần?”.
“Không thể nào!”.
La các chủ và Vi tổng chấp sự đều giật thót trong lòng, da đầu tê dại.
Cơ thể võ thần còn trẻ như vậy, sao có thể chứ?
“Chấn đại nhân! Ông nói đùa chắc? Cậu ta mới bao tuổi chứ? Sao có thể tu luyện được cơ thể võ thần?”, La các chủ kêu lên thất thanh.
“Chấn đại nhân, ông đừng để cậu ta hù dọa! Tôi thấy chắc là cậu ta cáo mượn oai hùm, cố ra vẻ huyền bí thôi! Ông mau hạ gục cậu ta đi, đừng đùa nữa!”, Vi tổng chấp sự trầm giọng quát.
Hiển nhiên ông ta cũng không tin.
Nhưng đối phương có phải là cơ thể võ thần hay không, Chấn Hám Sơn là người biết rõ nhất.
Bỗng ông ta nghĩ ra gì đó.
“Nếu cậu ta quả thực là cơ thể võ thần thì chẳng phải lúc giao đấu với Tân Kiếm và Hạo Tâm ở thiên cung Trường Sinh, cậu ta chỉ giả vờ thôi sao?”, Chấn Hám Sơn thầm run rẩy trong lòng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Với thực lực của Bạch Hạo Tâm thì chắc chắn không thể phá được cơ thể võ thần.
Nếu vậy thì tại sao Bạch Hạo Tâm lại có thể đánh cho Lâm Chính hộc máu?
E rằng chỉ có một nguyên nhân!
Đó là Lâm Chính đang diễn kịch!
Nhưng tại sao anh phải diễn kịch?
Diễn cho ai xem?
Mục đích của anh là gì?
Chấn Hám Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Muốn phá cơ thể võ thần không hề đơn giản, nhưng không phải là không có cách! Để tôi thử xem!”.
Sắc mặt Chấn Hám Sơn bỗng trở nên nghiêm túc, sải một bước ra, cơ thể trầm xuống, hai nắm tay siết chặt, khí tức toàn thân cuồn cuồn phát ra ngoài một cách tàn bạo.
Nhất thời, bên cạnh hồ Chu Tước cát bụi mù mịt, nước hồ dậy sóng, khí lưu đáng sợ tràn ngập cả khu vực.
Những người có mặt đều sợ hãi.
“Hình như đây là… kiếm khí?”.
“Lẽ nào Chấn đại nhân đã nghiêm túc rồi?”.
“Không cần phải thế chứ? Chỉ là đối phó với một kẻ tép riu như vậy…”
“Liệu có đao to búa lớn quá không?”.
Rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, không khỏi kêu lên.
“Hử?”.
Lâm Chính cảm nhận được khí ý ở xung quanh, lông mày hơi nhíu lại: “Những khí tức này là kiếm khí?”.
“Đúng vậy”, Chấn Hám Sơn gật đầu, bình tĩnh đáp: “Chức vụ của tôi ở Tử Huyền Thiên là chưởng kiếm giả! Nếu đã là chưởng kiếm giả thì đương nhiên chiêu pháp mạnh nhất của tôi là kiếm pháp! Trước đó tôi dùng quyền chỉ là để thăm dò cậu thôi! Bây giờ mới là thủ đoạn mạnh nhất của tôi!”.
Dứt lời, cánh tay Chấn Hám Sơn liền vung lên.
Keng!
Một luồng sáng màu đen bắn ra từ ống tay áo ông ta.
Nhìn kĩ, đó là một thanh trường kiếm màu đen.
Trường kiếm vừa ra, thân kiếm liền bắn ra kiếm quang vô tận, tất cả khí ý xung quanh đều ngưng tụ về phía thân kiếm như bị nam châm hút.
Chẳng mấy chốc, thân kiếm đã có một luồng khí đáng sợ quấn quanh…
Kiếm uy nồng đậm tỏa ra xung quanh như sóng gợn.
Mọi người đều kinh hãi.
Lâm Chính cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Chấn Hám Sơn.
Đây là kiếm của ông ta sao?
Uy thế thật là khủng khiếp!
Quả không hổ là chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên!
“Tôi chưa từng đấu với cơ thể võ thần, không biết nhát kiếm này của tôi có thể chém được cơ thể võ thần của cậu không nữa!”, Chấn Hám Sơn cầm trường kiếm, bình thản nói.
“Nếu không chém được thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Cứ chém thì biết, một nhát không được thì hai nhát!”.
“Xem ra Chấn đại nhân không hiểu đạo lý biết khó mà lui!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nếu không chém được thì không phải kiếm của tôi không sắc, mà là cơ thể võ thần quá mạnh, sao tôi phải lùi bước chứ?”, Chấn Hám Sơn mỉm cười đáp.
“Ồ! Nếu kiếm của ông bị gãy thì phải làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Gãy kiếm?”.
Chấn Hám Sơn sửng sốt một lát rồi bật cười: “Cậu Lâm, câu hỏi này của cậu quả thực rất thú vị! Thân là chưởng kiếm giả, sao tôi có thể để người khác làm gãy kiếm của mình chứ? Là một kiếm giả, kiếm mà hủy thì người cũng chết chứ còn sao nữa?”.
“Không thể nói thế được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đừng nhiều lời nữa, hãy xem nhát kiếm này của tôi đây! Động Tinh Hà!”.
Dứt lời, thanh kiếm đen sì kia bỗng hạ xuống.
Một luồng kiếm khí như trăng non xung thiên bắn từ thân kiếm ra, chém thẳng về phía Lâm Chính.
Dường như trong kiếm khí có ngân hà đang di động, vô cùng kì diệu.
Mọi người trợn mắt há mồm, ngây người ra nhìn.
Kiếm chiêu đáng sợ quá!
Đây chính là uy lực một nhát kiếm của chưởng kiếm giả Tử Huyền Thiên sao?
Không ai có thể tưởng tượng được, đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này, Lâm Chính sẽ đỡ kiểu gì.
Nhưng ngay sau đó, hành động của Lâm Chính khiến tất cả bọn họ đều trố mắt ra nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính nhìn chằm chằm kiếm khí khủng khiếp kia, rồi bỗng cất bước, lao bắn về phía kiếm khí.
Không thèm tránh kiếm khí mà còn lao vào?
Lâm Chính này có ý gì vậy?
Khinh thường chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên sao?
Thật là ngông cuồng!
Trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra, không ai là không chửi rủa.
Nhưng rất nhanh… tình hình xuất hiện bước ngoặt khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay hóa chưởng, bổ mạnh về phía kiếm khí trước mặt.
Keng!
Kiếm khí lập tức bị bàn tay của anh đánh xuyên qua, gãy thành hai nửa, cắm phập xuống một gò đất cao ở bên cạnh hồ Chu Tước.
Gò đất lập tức nổ tung, kiếm khí bắn tung tóe xuống đất, tạo thành vô vàn cái lỗ.
“Cái gì?”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
“Chiêu pháp hay! Nhưng vẫn chưa đủ! Hãy xem nhát kiếm này của tôi đi! Ngạo Thị Càn Khôn Trảm!”, Chấn Hám Sơn trong lòng kinh hãi, nhưng không lùi bước, mà lại gầm lên, tích trữ một nhát kiếm mạnh mẽ rồi chém về phía Lâm Chính.
Keng!
Thanh kiếm đen lóe lên kiếm quang trắng toát, sau đó một luồng kiếm lực đánh ra.
Kiếm lực này vô hình vô ảnh, nhưng lại vang lên những tiếng ù ù như sóng âm.
Cho dù kiếm lực vẫn chưa lại gần, nhưng mọi người đã có thể cảm nhận được sức phá hoại của nó.
Nhưng…
Pặp!
Lâm Chính lại tung quyền ra nện mạnh về phía kiếm lực.
Kiếm lực lập tức nổ tan tác, không thể khiến Lâm Chính mảy may bị thương.
Hơi thở của tất cả mọi người đều trở nên run rẩy.
Nhưng lần này họ không kinh ngạc như trước đó nữa.
Bởi vì giờ phút này, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Chính không hề đơn giản.
Anh phá được hai chiêu liên tiếp, đã lại gần Chấn Hám Sơn.
Áp lực của Chấn Hám Sơn tăng vọt, nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc, cắn răng quát: “Lâm Chính! Hãy xem tuyệt kĩ của tôi đây! Huyền Diệp Thánh Kiếm Quyết!”.
Dứt lời, Chấn Hám Sơn lại huy động kĩ pháp, định dùng kiếm chiêu lợi hại nào đó.
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Một loạt những âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy xung quanh Chấn Hám Sơn dường như xuất hiện mấy ảo ảnh thần kì.
Những ảo ảnh này đều mang hình dáng của ông ta, tay cầm trường kiếm, bày ra những tư thế khác nhau, phát động tấn công với Lâm Chính.
Bốn phương tám hướng đều có.
Lâm Chính đang đứng gần, lập tức rơi vào vòng vây của Chấn Hám Sơn.
“Oa!”.
Các đệ tử kêu lên kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chiêu thức nào thần kỳ như vậy.
Chẳng khác nào thần tiên!
Nhưng trong mắt Lâm Chính, thực ra những cái được gọi là ảo ảnh phân thân này chỉ do khí kình tạo nên mà thôi.
“Chém!”.
Chấn Hám Sơn quát lớn, tất cả ảo ảnh và cả bản thể của ông ta đều chém về phía Lâm Chính.
Xung quanh toàn là kiếm quang.
Kiếm khí lạnh lẽo khiến mọi người nổi cả da gà.
Kiếm ý đáng sợ khiến ba hồn bảy vía của bọn họ cũng run lên.
Chiêu này đã cho thấy một cách rõ ràng tại sao Chấn Hám Sơn có thể trở thành chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên.
Nhưng vẫn không thể chém được Lâm Chính.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm trúng một đạo kiếm ảnh, rồi cơ thể bỗng xoay một vòng, giơ tay ra chộp lấy.
Keng!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tất cả ảo ảnh xung quanh lập tức biến mất.
Tất cả kiếm ảnh cũng không còn.
Mọi người chỉ nhìn thấy bàn tay của Lâm Chính đang nắm chặt một thanh kiếm màu đen, mà thanh kiếm đó… chính là kiếm của Chấn Hám Sơn.
Anh lại lần nữa tay không tiếp chiêu.
Hơn nữa lần này, anh dùng năm ngón tay khóa chặt kiếm của đối phương.
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Nhưng vẫn chưa hết.
Ngay sau đó, đôi mắt Lâm Chính bỗng lóe lên một tia sáng đỏ, bàn tay giữ kiếm bỗng dùng sức.
Năm ngón tay vặn một cái.
Cạch!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy thanh trường kiếm đen sì kia bị năm ngón tay của Lâm Chính vặn gãy…
Đòn tấn công tàn bạo bá đạo như vậy... mà lại bị hai ngón tay của Lâm Chính kẹp được một cách dễ dàng?
Ai nấy trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
"Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đứng phắt dậy.
Vệ Tân Kiếm có chút không mở được mắt cũng trợn to hai mắt, hơi thở dường như nghẹn lại.
Nguyên Lam Y cảm thấy da đầu tê dại.
Thu Phiến cũng nổi cả da gà.
Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Chu Bích Như.
Cô ta biết rõ uy lực và sự bá đạo của nhát kiếm này, nhưng đối phương lại đỡ được một cách dễ dàng... Quả thực đáng gờm!
"Hừ!".
Chu Bích Như biết người này không dễ đối phó, thầm hừ một tiếng, định rút kiếm lùi lại để tiếp tục tấn công.
Nhưng khi dùng sức rút kiếm, cô ta mới phát hiện mình rút kiểu gì cũng không được.
Dường như... nhuyễn kiếm đã dính chặt vào ngón tay của đối phương.
Sao lại như vậy được?
Chu Bích Như thầm kinh hãi, lại dùng sức mạnh hơn.
Vẫn vô ích...
"Thực lực chỉ có thế này mà cũng đòi loại bỏ ám ảnh tâm lý cho Bạch Hạo Tâm? Cô cũng tự đề cao bản thân quá đấy!", Lâm Chính bình thản nói, rồi bất ngờ búng ngón tay một cái.
Vèo!
Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức cong một góc 180 độ, bắn ngược lại.
Vù!
Chu Bích Như nhận ra âm thanh đáng sợ quen thuộc khi một luồng sức mạnh làm chấn động không khí.
“Cái gì?”.
Cô ta như ngừng thở, định buông kiếm ra.
Nhưng... không còn kịp nữa.
Keng!
Mũi kiếm đánh vào lưỡi kiếm của Chu Bích Như.
Một luồng sức mạnh bá đạo thông qua lưỡi kiếm, lan tới cánh tay cô ta.
Ngay lập tức!
Vèo!
Chu Bích Như bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống ven hồ.
"Hả?".
"Sư tỷ!".
Các đệ tử kinh ngạc kêu lên.
Đám Nguyên Lam Y vội vàng xông tới, đỡ Chu Bích Như dậy.
Chu Bích Như toàn thân run rẩy, bàn tay cầm kiếm rướm máu, da thịt ở cánh tay rách toạc.
Uy lực thật đáng sợ!
Đây là do Lâm Chính gây ra sao?
"Không thể nào! Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đờ đẫn.
Chẳng lẽ ngay cả Chu sư tỷ cũng không phải là đối thủ của người này sao?
Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản đi về phía Chu Bích Như.
Chu Bích Như đẩy những người đang đỡ cô ta ra, khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, lạnh lùng như băng.
"Xem ra tôi đã coi thường anh rồi! Lâm Chính, anh có thể đánh bại Bạch sư đệ thì đương nhiên phải có chút bản lĩnh! Tốt lắm! Tốt lắm!", Chu Bích Như gật đầu liên tục, đanh giọng nói: "Nếu đã như vậy, thì tôi cũng sẽ nghiêm túc một chút".
"Cô nên nghiêm túc ngay từ đầu", Lâm Chính không cho là đúng.
"Hỗn xược!".
Chu Bích Như tức giận quát, rồi lại xông tới, nhuyễn kiếm trong tay quay cuồng, khí kình phun trào như ngọn lửa.
"Xem đây! Phượng Dịch Ngạo Hoàng Quyết!".
Xẹt!
Một tiếng xé rách hư không vang lên.
Sau đó chỉ thấy thanh nhuyễn kiếm kia như phun ra ngọn lửa, bị rất nhiều khí tức đỏ rực quấn quanh. Nhuyễn kiếm run rẩy, luồng khí tức đỏ rực này cũng run rẩy không ngừng, cuối cùng hóa thành một con phượng lửa, theo cánh tay của Chu Bích Như đánh về phía Lâm Chính.
Không thể không nói, Chu Bích Như quả nhiên lợi hại.
Uy năng của nhát kiếm này, bảo rằng chấn động trời đất cũng không ngoa.
Nhưng Lâm Chính vẫn nguy nga sừng sững như Thái Sơn.
Khoảnh khắc nhuyễn kiếm đáng sợ chém tới, anh lại giơ tay lên, chộp lấy con phượng lửa kia.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc tột độ.
"Anh ta muốn tay không đỡ lưỡi kiếm sao?".
"Chán sống! Đúng là chán sống mà!".
"Anh ta chắc chắn không thể đỡ được nhát kiếm này của Chu sư tỷ! Chắc chắn không thể!".
"Để tôi xem anh ta sẽ bị chém thành mấy mảnh!".
Không ít đệ tử hoặc cười khẩy hoặc chế giễu, hừ mũi khinh thường hành động này của Lâm Chính.
Đòn tấn công này mà tay người có thể đỡ được sao?
Đùa chắc?
Cho dù là loại sắt thép cứng rắn nhất, cũng hóa thành mảnh vụn dưới nhát kiếm này!
Bạch Hạo Tâm thầm nghĩ vậy.
Chu Bích Như cũng thầm nghĩ như vậy.
Đối phương không tránh không né, còn dùng tay không đỡ kiếm, đây là sự khinh thường một cách trắng trợn.
Dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải giết được anh!
Chu Bích Như thầm rít gào.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Một âm thanh dị thường vang lên.
Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính túm chặt thân kiếm đang chém tới.
Xung quanh lập tức im bặt.
"Khốn kiếp! Phượng Ý!".
Chu Bích Như lại rít gào, khí tức đỏ rực trên thanh nhuyễn kiếm giống như ngọn lửa bao trùm cả người Lâm Chính.
Nhiệt độ cao lập tức khiến mặt đất và hoa cỏ dưới chân Lâm Chính cháy rụi.
Nhưng... chẳng thấy đốm lửa nào trên người Lâm Chính.
"Phượng Ý" này nhấn chìm anh.
Nhưng không thể khiến anh bị thương.
Thậm chí ngay cả lông tóc góc áo anh cũng không đốt được...
Cuối cùng Chu Bích Như cũng sững lại.
Không thể phá vỡ phòng ngự.
Đòn tấn công của cô ta hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
"Không... không thể nào... không thể nào..."
Đôi mắt Chu Bích Như dại ra, thì thào tự nhủ.
Nhưng Lâm Chính không hề nương tay.
Bàn tay anh chộp mạnh một cái.
Keng!
Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức vỡ vụn.
Chu Bích Như dường như ngừng thở, lập tức hoàn hồn, vội vàng muốn lùi lại, nhưng... đã muộn.
Pặp!
Bàn tay to của anh lật lại, túm lấy cái cổ trắng nõn của cô ta, rồi nhấc lên ném mạnh xuống đất.
Rầm!
Cơ thể của Chu Bích Như nặng nề tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Mặt đất lập tức nứt toác.
Hồ Chu Tước dấy lên một đợt sóng khủng khiếp...
Chương 1922: Anh muốn ai chết tôi sẽ giết người đó
Cú va chạm này khiến hồ Chu Tước cũng chấn động.
Các đệ tử đang có mặt bị mặt đất rung chuyển làm cho ngã dúi dụi.
Khi tất cả mọi người đứng vững và hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt... lại khiến bọn họ da đầu tê dại.
Chu Bích Như vẫn bị Lâm Chính túm chặt.
Nhưng cô ta không còn dáng vẻ đoan trang cao quý như lúc trước nữa, mà tóc tai rối bời, mặt dính đầy máu, nhìn có vẻ rất chật vật.
"Khốn... khốn kiếp!".
Chu Bích Như nảy đom đóm mắt, cực kỳ phẫn nộ, liều mạng giãy giụa như bị điên.
Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay Lâm Chính.
"A!".
Cuối cùng, Chu Bích Như gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra rất nhiều khí tức giống như ngọn lửa, bao trùm lấy Lâm Chính.
Nhưng tiếc là Lâm Chính vẫn miễn dịch với cái này.
"Tình hình không ổn rồi!".
"Mau đến giúp Chu sư tỷ!".
Cuối cùng, các đệ tử ở xung quanh cũng không nhịn được nữa, nghe tiếng gầm của Nguyên Lam Y liền ùa tới, định bao vây tấn công Lâm Chính.
"Sao nào? Tất cả cùng ra tay à? Dù tất cả các anh cùng lên tôi cũng không sợ!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi vung mạnh tay lên hất về phía đám người.
Vèo!
Cơ thể Chu Bích Như rơi về phía bọn họ như đạn pháo, quật ngã một đám đệ tử.
Không ít đệ tử vỡ đầu chảy máu, thậm chí có người còn ngất xỉu tại chỗ.
Hiện trường nhốn nháo.
"Cái gì?".
Nguyên Lam Y kinh hãi.
Bạch Hạo Tâm thì sững lại.
Đó là Chu Bích Như đấy!
Là Chu Tước Chu Bích Như - một trong Tứ Thánh Anh!
Vậy mà... cũng bị thua thê thảm như vậy...
Sắc mặt anh ta trắng bệch, ngây ra nhìn Lâm Chính, không biết tại sao mà cả người cũng trở nên run bần bật.
Trong đầu anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc trước ở thiên cung Trường Sinh, ánh mắt vừa rồi còn sáng rực lại tràn ngập nỗi khiếp sợ...
"Sao lại như vậy được? Thực lực của tên Lâm Chính này... hình như lại mạnh hơn trước đó! Tại sao chứ? Tại sao?".
Bạch Hạo Tâm run rẩy kêu lên, có chút không biết phải làm sao.
Còn Vệ Tân Kiếm đã hóa đá hoàn toàn.
"Lâm Chính... mạnh như vậy sao?", anh ta thì thào, đầu óc có chút trống rỗng.
Vệ Tân Kiếm biết rất rõ thực lực của Chu Tước Chu Bích Như.
Trong mắt anh ta, dù Lâm Chính có mạnh hơn mình, thì vẫn chưa đủ để đánh tay đôi với Chu Bích Như.
Nhưng bây giờ... Lâm Chính không những đánh bại Chu Bích Như, mà còn khiến cô ta thua một cách thảm hại.
Tại sao lại vậy?
Lẽ nào thực lực của Lâm Chính này... còn hơn cả Tứ Thánh Anh?
Vệ Tân Kiếm cảm thấy không thể tin được.
Nhưng nghĩ lại thì người như vậy quả thực có tư cách làm thầy của anh ta, nhưng muốn đấu với những cường giả thực sự của Tử Huyền Thiên thì hiển nhiên vẫn chưa đủ tư cách...
Xung quanh tan hoang đổ nát.
Có đệ tử muốn phản kháng, nhưng không đỡ nổi một chiêu của Lâm Chính, tất cả đều bị đánh cho nằm bẹp một chỗ.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Tôi thề phải giết anh!".
Chu Bích Như gào thét, lồm cồm bò dậy, lúc này cô ta mặt dính đầy máu, tóc tai rối bời, không còn phong thái của đại sư tỷ như trước đó, mà đáng sợ như lệ quỷ.
Cô ta cầm thanh nhuyễn kiếm kia lên rồi lại xông tới, tuy cánh tay bị thương, nhưng cô ta vẫn bất chấp mà múa kiếm, kiếm quang đáng sợ bắn ra, dường như có thể xé toạc mọi thứ.
"Chết đi!".
Chu Bích Như gầm lên, nhắm trúng cổ Lâm Chính, vung nhuyễn kiếm chém tới một cách hung ác.
Nhuyễn kiếm lại vang lên tiếng phượng kêu.
Thân kiếm đỏ rực, nhiệt độ bỏng rẫy, giống như Kiêu Dương Thần Kiếm đang chém xuống.
Chu Bích Như đã dốc toàn bộ sức mạnh vào nhát kiếm này.
Cô ta muốn chém Lâm Chính làm đôi.
Vù!
Nhuyễn kiếm hạ xuống!
Nhanh như chớp!
Lưỡi kiếm bổ xuống, nhưng Lâm Chính không chút phòng bị.
Trong mắt Chu Bích Như thì chắc chắn là Lâm Chính không kịp phòng bị.
Bởi vì tốc độ của nhát kiếm này cũng vượt quá cực hạn của cô ta.
Chắc chắn là Lâm Chính không kịp phản ứng!
"Chết đi! Chết đi!".
Chu Bích Như thầm gào thét trong lòng.
Cuối cùng.
Nhuyễn kiếm nặng nề bổ vào vai Lâm Chính.
Thế nhưng... dường như mọi chuyện không theo đúng ý của cô ta...
Nhuyễn kiếm không chém Lâm Chính thành hai nửa, mà chỉ dí vào cổ anh, không thể đâm vào dù chỉ nửa phân...
Lần này thì Chu Bích Như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đôi mắt cô ta đờ đẫn nhìn thanh nhuyễn kiếm trên cổ Lâm Chính, trái tim trở nên run rẩy...
Kiếm của cô ta không thể chém rách da thịt của người này sao?
Tại sao?
Tại sao?
Lẽ nào thực lực giữa cô ta và người này lớn đến mức đó sao?
"Không! Không thể nào! Không thể nào!".
Cơ thể của Chu Bích Như khẽ run rẩy, bàn tay cầm nhuyễn kiếm cũng run lên bần bật.
"Còn thủ đoạn gì nữa không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Chu Bích Như ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi, không thốt nên lời.
Có lẽ cả đời này cô ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Cô ta không còn muốn đánh nữa.
"Xem ra cô không còn gì để nói nữa, nếu đã vậy... thì tôi giết cô cũng là chuyện đương nhiên nhỉ?".
"Không!".
Chu Bích Như cuống quýt kêu lên.
Nhưng ngay sau đó.
Rắc!
Lâm Chính chộp lấy hai tay cô ta, sau đó vặn mạnh, xương cổ tay lập tức gãy lìa.
"A!".
Chu Bích Như hét lên thảm thiết.
Lâm Chính văng mạnh một cái.
Vèo!
Cô ta bay đi, rồi nặng nề ngã xuống đất.
"Sư tỷ!".
Tất cả các đệ tử đều xúm lại.
Lâm Chính lại vung tay lên.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều châm bạc bay về phía bọn họ như mưa.
Tất cả mọi người lập tức ngã nhào xuống đất, lăn lộn giãy giụa, không ngừng la hét thảm thiết.
"A! A!".
"Khó chịu quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
"Tôi chết mất!".
"A!".
Những tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ai nấy đều gãi khắp người như điên, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.
Nguyên Lam Y sợ đến mức tè luôn ra quần.
Bạch Hạo Tâm thì ngã ngồi xuống ghế, dường như hồn vía đã bay mất.
"Lẽ nào đây chính là châm thuật thần kỳ của thiên cung Trường Sinh sao?", Vệ Tân Kiếm lẩm bẩm.
Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không chân thực.
Đúng lúc này, Lâm Chính cầm thanh nhuyễn kiếm của Chu Bích Như lên, hét với Vệ Tân Kiếm: "Tân Kiếm, những người này tùy anh xử trí! Anh muốn ai chết thì tôi sẽ giết người đó thay anh!".
Vô cùng bá đạo!
Vệ Tân Kiếm há miệng, đầu óc có chút không kịp phản ứng.
Còn tất cả các đệ tử kia đều nhìn về phía Vệ Tân Kiếm.
Ánh mắt ai nấy đều chứa đầy sự van nài và sợ hãi.
Những người trước đó từng chửi rủa Vệ Tân Kiếm đều nhịn đau quỳ gối, gào lên: "Sư huynh! Vệ sư huynh! Trước đó là sư đệ ăn nói không biết suy nghĩ! Xin anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho em với!".
"Vệ sư huynh, tha cho em đi!".
"Đừng giết em mà Vệ sư huynh! Đừng giết em!".
"Em xin dập đầu với anh! Anh hãy tha thứ cho em đi!".
"Vệ sư huynh! Tha cho em đi! Tha cho em đi!".
Bọn họ điên cuồng dập đầu, toạc đầu chảy máu vẫn không dám dừng lại.
Vệ Tân Kiếm ngây ra nhìn cảnh tượng này, bất động như bị sét đánh.
Cả đời này anh ta cũng không ngờ có một ngày phải đối mặt với chuyện này...
"Tân Kiếm, anh hãy nghĩ cho kĩ, anh muốn ai chết?".
Lâm Chính đi tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.
"Lâm... Thầy...", Vệ Tân Kiếm há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
"Anh yên tâm, nếu anh muốn giết hết bọn họ cũng không sao, dù sao những người này cũng muốn dồn anh vào chỗ chết mà", Lâm Chính bình thản nói.
"Nhưng tôi... không muốn giết bọn họ. Giết bọn họ thì sao chứ? Tuy có thể xả giận, nhưng cũng mang đến đủ loại phiền phức cho thầy, thế nên... thôi bỏ qua đi...", Vệ Tân Kiếm chần chừ một lát rồi đáp.
"Đủ loại phiền phức? Ý anh là sao?".
"Đương nhiên là Tử Huyền Thiên rồi! Thầy, những người này đều là đội chấp pháp và đệ tử tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì chắc chắn cả Tử Huyền Thiên sẽ chấn động và truy cứu chuyện này! Thế nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!", Vệ Tân Kiếm khàn giọng đáp.
"Hóa ra anh có suy nghĩ như vậy", Lâm Chính khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này.
Cộp cộp cộp...
Rất nhiều tiếng bước chân vang lên.
Mọi người ngước lên nhìn, chỉ thấy ở đằng xa xuất hiện rất nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên, trong đó còn có mấy bóng dáng lăng không bay đến, chính là các cường giả của Tử Huyền Thiên.
"Kẻ tép riu nào dám làm càn ở Tử Huyền Thiên?".
"Đừng hòng khiến đệ tử của ta bị thương!".
Tiếng gầm giận dữ như sấm vang lên.
Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm tái nhợt.
"Thầy ơi, bọn họ đến rồi!".
Chương 1923: Như thế nào mới là đủ tư cách?
“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”.
Lâm Chính không chút lo lắng, mà ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn những người đang đến.
Ánh mắt anh lóe lên một tia kỳ dị…
“Chấn đại nhân? La các chủ?”.
“Bọn họ đến rồi!”.
“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.
“Tốt quá! Chấn đại nhân! La các chủ! Chúng tôi ở đây!”.
“Cứu chúng tôi với!”.
Các đệ tử kích động kêu lên, bất chấp nỗi đau trên người để chạy về đằng kia.
“Chấn đại nhân! La các chủ!”.
Nguyên Lam Y lao tới như điên, quỳ mọp xuống trước mặt những người kia, vừa khóc vừa kể lể: “Các ông đến đúng lúc lắm! Nếu các ông đến muộn chút nữa thôi là đám Chu sư tỷ… sẽ bị tên này làm hại mất!”.
“Lam Y? Cậu không sao chứ?”.
“Cậu yên tâm, có chúng tôi ở đây thì không ai dám làm càn đâu!”.
Hai người kia quát.
“To gan! Dám đến Tử Huyền Thiên làm càn! Dù là ai thì hôm nay tôi cũng phải khiến cậu thịt nát xương tan!”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau đám người.
Các đệ tử giãn ra, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to, để râu quai nón, sải bước tiến vào hồ Chu Tước.
“Trời ơi, Vi tổng chấp sự cũng đến!”.
“Lần này để xem người này còn dám ngông cuồng nữa không! Ha ha ha!”.
Bọn họ vô cùng mừng rỡ, dường như nhìn thấy đấng cứu thế đến.
“Vi tổng chấp sự? Ông ta cũng đến sao?”.
Sắc mặt Vệ Tân Kiếm vô cùng khó coi, vội ngoảnh sang kêu lên: “Thầy mau nghĩ cách đi đi! Nếu không sẽ không kịp mất!”.
“Bây giờ muốn đi thì đã muộn rồi, huống hồ, sao tôi phải đi chứ?”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi vẫn đang chờ bọn họ mà!”.
“Chờ?”.
Vệ Tân Kiếm ù ù cạc cạc.
Chẳng lẽ Lâm Chính… bị điên rồi sao?
Vi tổng chấp sự, La các chủ và Chấn Hám Sơn dẫn rất nhiều đệ tử tiến tới.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã bị bao vây.
Nhìn thấy Chu Bích Như bị thương khắp người, và một đám đệ tử người không ra người, ngợm không ra ngợm, tất cả bọn họ đều sầm mặt xuống.
“Lại là cậu?”.
La các chủ lạnh lùng hừ mũi.
“Cậu là Lâm Chính của thiên cung Trường Sinh?”, Chấn Hám Sơn bước một bước tới, đanh giọng nói: “Cậu Lâm, cậu làm gì vậy? Tại sao lại đến Tử Huyền Thiên của chúng tôi gây sự?”.
“Gây sự? Chấn đại nhân, hình như ông nói nhầm rồi thì phải! Tôi đến đây không phải để gây sự, mà là bắt người của Tử Huyền Thiên các ông trả lại công bằng!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Công bằng? Cậu Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”, Chấn Hám Sơn trầm giọng hỏi.
“Việc này thì phải hỏi các ông rồi!”.
Lâm Chính không nhanh không chậm nói: “Một ngày trước, tôi nhận được tin nói đồ đệ của tôi ở Tử Huyền Thiên bị bắt nạt, bị lăng nhục, nên đến đây xem thế nào. Không ngờ anh ta không chỉ đơn giản là bị lăng nhục, mà còn bị người ta bức hại! Bị các đệ tử của Tử Huyền Thiên các ông bức hại! Nếu không phải tôi đến kịp thời thì anh ta đã chết rồi! Thế nên tôi phải lấy lại công bằng cho đồ đệ của tôi!”.
Mọi người nghe thấy thế, sắc mặt đều tỏ vẻ cổ quái.
“Đồ đệ cậu là ai?”, Vi tổng chấp sự hừ mũi nói.
“Vệ Tân Kiếm!”, Lâm Chính chỉ vào Vệ Tân Kiếm đang ngồi dựa lưng vào tảng đá.
“Cậu ta?”, Vi tổng chấp sự sửng sốt, quay sang nhìn Chấn Hám Sơn.
Chấn Hám Sơn gật đầu, do dự một lát rồi đáp: “Tân Kiếm… quả thực đã bái Lâm Chính làm sư phụ trước mặt mọi người… Nói một cách nghiêm túc thì Lâm Chính là sư phụ của Tân Kiếm…”
Vi tổng chấp sự nhíu mày.
“Chuyện anh ta làm đồ đệ của tôi, chắc là người của Tử Huyền Thiên các ông cũng biết. Nếu đã biết Vệ Tân Kiếm là đồ đệ của tôi thì tại sao còn muốn hãm hại anh ta? Như vậy chẳng phải các ông nên có lời giải thích cho tôi sao?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Cậu…”, La các chủ tức điên lên.
Vi tổng chấp sự lại hừ mũi khinh thường: “Cậu tên là Lâm Chính đúng không? Oắt con! Cậu là cái thá gì chứ? Một đệ tử của thiên cung Trường Sinh mà cũng dám đến đây dấy binh hỏi tội chúng tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có bản lĩnh gì!”.
“Sao nào? Các ông không định cho tôi lời giải thích sao?”, vẻ mặt Lâm Chính bỗng chốc đanh lại.
“Giải thích? Cậu cũng xứng sao?”, Vi tổng chấp sự nheo mắt đáp: “Muốn lời giải thích cũng được, nhưng phải xem cậu có đủ tư cách không đã!”.
“Ồ? Như thế nào mới là đủ tư cách?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đơn giản thôi!”.
Vi tổng chấp sự cười nhạt, rồi liếc mắt nhìn Chu Bích Như, nói: “La các chủ, đệ tử bình thường e rằng không phải đối thủ của người này! Thế này đi, ông đánh với cậu ta mấy chiêu, để cậu ta lĩnh giáo võ công của Tử Huyền Thiên, không thằng oắt ngông cuồng này lại khinh thường chúng ta!”.
“Hả? Tôi?”.
La các chủ rùng mình một cái, không khỏi run lên.
“Sao vậy? Không tiện sao?”, Vi tổng chấp sự ngoảnh sang, kỳ quái hỏi ông ta.
“Việc này…”
“Vi tổng chấp sự, ông đừng làm khó La các chủ nữa! Trước đó ông ấy từng giao thủ với Lâm Chính, bị Lâm Chính một quyền đánh cho nằm bẹp một chỗ! Sợ rằng ông ấy cũng không phải là đối thủ của Lâm Chính đâu!”.
Đúng lúc này, một bóng dáng lảo đảo đi tới nói.
Mấy người ngoảnh sang nhìn.
“Tửu thúc bá?”.
“Tham kiến các vị đại nhân”, Tửu thúc bá hành lễ.
“Tửu thúc bá, sao ông lại ở đây? Hơn nữa… lại thảm hại thế này?”, Chấn Hám Sơn vội hỏi.
“Haizz, tạm thời đừng nói những chuyện này, giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi tính! Vi tổng chấp sự, vị sư phụ này của Tân Kiếm… không hề đơn giản! Ông đừng coi thường!”, Tửu thúc bá nói.
“Tửu thúc bá có ý gì?”.
“Tôi nghĩ chuyện này không nên động tới can qua, tại sao chúng ta không cùng ngồi xuống, hóa giải hiểu lầm, giải quyết trong hòa bình chứ?”, Tửu thúc bá cười nói.
“Giải quyết trong hòa bình? Sao có thể chứ?”, Vi tổng chấp sự lập tức hừ mũi: “Người này khiến nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên bị thương như vậy, sao có thể giải quyết trong hòa bình được? Tửu thúc bá, nếu ông sợ thì cứ đứng ở bên cạnh xem đi, bổn chấp sự sẽ đích thân xử lý!”.
Tửu thúc bá biến sắc: “Vi tổng chấp sự…”
“Ông đừng nhiều lời nữa!”, Vi tổng chấp sự phất tay: “Chấn đại nhân! Ông có muốn ra tay cho thằng oắt không biết trời cao đất dày này một bài học không?”.
“Tôi sao?”, Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt.
“Có tiện không?”.
“Việc này… không vấn đề gì…”
“Nếu vậy thì ông lên đi!”, Vi tổng chấp sự lạnh lùng nói.
Chấn Hám Sơn do dự một lát, rồi vẫn bước lên…
Chương 1924: Bọn họ đều là những kẻ bất tài
Thấy Chấn Hám Sơn bước tới, Lâm Chính liền bật cười.
“Các ông khinh thường tôi, mỗi lần phái một người đến, bây giờ không dám để đệ tử ra tay nữa, mà lại để Chấn Hám Sơn ra mặt! Điều này chẳng phải đã cho thấy sự chênh lệch giữa tôi với các ông sao?”.
“Đừng nhiều lời nữa! Đồ ngông cuồng! Chờ lát nữa Chấn đại nhân bắt được cậu, để tôi xem cậu còn nhiều lời để nói như vậy nữa hay không!”, Vi tổng chấp sự lạnh lùng nói, rồi phất tay với Chấn Hám Sơn: “Chấn đại nhân! Đừng do dự nữa, mau ra tay đi! Nhanh chóng hạ gục thằng oắt không biết trời cao đất dày này!”.
“Được!”.
Chấn Hám Sơn hít sâu một hơi, sau đó hai nắm tay siết chặt, đanh mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu Lâm, đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ! Đây là Tử Huyền Thiên! Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!”.
“Chấn đại nhân, tôi đã muốn giao đấu với ông từ lâu rồi! Trong mắt tôi, đám đồ đệ của ông chỉ là những kẻ bất tài, chắc là chỉ có ông mới có thể khơi dậy chút ý chí chiến đấu của tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói,
Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng Lâm Chính, nhưng lại vô cùng khó nghe.
“Mẹ kiếp! Anh ta ngông cuồng quá rồi!”.
“Anh ta nghĩ mình là cái thá gì chứ?”.
“Lát nữa anh ta sẽ nằm bẹp dưới đất như một con chó chết ấy mà! Bây giờ cứ cho anh ta mồm mép tép nhảy một lát đi!”.
Các đệ tử phẫn nộ chửi mắng.
Chu Bích Như được đỡ dậy, cũng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Hãy đợi đấy! Thằng chó chết! Lát nữa Chấn đại nhân chế ngự được anh, tôi nhất định sẽ lột da rút gân anh!”.
Tiếng chửi rủa không ngớt.
Nhưng Lâm Chính đều bỏ ngoài tai.
Nhưng lúc này, Chấn Hám Sơn đang hừng hực ý chí chiến đấu!
“Khơi dậy chút ý chí chiến đấu của cậu? Sao nào? Trong mắt cậu, tôi cũng chỉ được như vậy thôi sao? Vậy được! Tôi sẽ cho cậu xem bản lĩnh của tôi!”.
Ông ta quát lớn một tiếng, bỗng cất bước chạy về phía Lâm Chính.
Chấn Hám Sơn chạy không nhanh.
Nhưng…
Sức mạnh cuồn cuộn!
Mặt đất cũng bị hai bàn chân của ông ta làm cho rung chuyển.
Hồ Chu Tước nổi sóng…
Không thể không nói, dù sao Chấn Hám Sơn cũng là một sự tồn tại phi phàm, ông ta vừa thúc khí, xung quanh liền có cảm giác ngột ngạt vô hình, khiến mọi người hít thở cũng khó khăn.
Khoảnh khắc ông ta hành động, Lâm Chính có thể cảm nhận rõ ràng anh đã bị khóa chặt.
Tất cả khí lưu xung quanh đều chèn ép về phía anh, khiến anh khó mà di chuyển được.
Chấn Hám Sơn như một ngọn núi khổng lồ, va thẳng về phía này.
Thế như chẻ tre!
“Phá Long Quyền!”.
Chấn Hám Sơn khẽ gầm lên một tiếng, tung một quyền đánh tới.
Quyền thế kinh người!
Dường như muốn xé rách không gian!
Khóa chặt lấy trán Lâm Chính!
Mọi người nín thở chứng kiến cú đấm đáng sợ này.
Nếu bị đánh trúng thì e là đầu Lâm Chính sẽ nát bét như một quả dưa mất.
Nhưng… khoảnh khắc nắm đấm lại gần, một bàn tay bỗng chặn trước nắm đấm, rồi chụp lấy nó.
Là bàn tay của Lâm Chính!
“Đỡ được rồi?”.
La các chủ sửng sốt.
“Không đơn giản thế đâu!”, Vi tổng chấp sự hừ mũi nói.
Chỉ thấy bàn tay kia tuy chụp được nắm đấm, nhưng không thể hoàn toàn ngăn nó lại. Chấn Hám Sơn tiếp tục dùng sức, nắm đấm vẫn đẩy nắm tay đi và tiến tới trước mặt Lâm Chính.
Rắc rắc…
Hai chân Lâm Chính di chuyển trên mặt đất, tạo nên hai cái hố sâu hoắm, anh lùi lại hơn 10m mới dừng lại được.
“Thú vị đấy! Tiếp theo hãy xem cái này đi! Bạo Vũ Cuồng Phong Quyền!”, Chấn Hám Sơn nheo mắt mỉm cười, đồng thời tung hai quyền, điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.
Chớp mắt nghìn quyền!
Hơn nữa mỗi quyền đều mang theo uy lực khủng khiếp có thể đánh nát một chiếc xe tăng.
Cú đánh bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Đến khi bọn họ nhìn rõ, thì Lâm Chính đã bị vô số quyền ảnh bao vây, vô cùng nguy cấp.
Nhưng… phản ứng của Lâm Chính cũng không kém cạnh chút nào!
Anh lập tức giơ song chưởng lên đỡ cú đấm đáng sợ này.
Song chưởng cực nhanh, chưởng ảnh nở rộ như cánh hoa, chụp lấy quyền ảnh…
Bụp! Bụp! Bụp!
Tiếng quyền dày đặc như pháo vang lên.
Mọi người há hốc miệng.
Đối phương một công một thủ, nhanh như chớp giật, uy lực như sấm rền!
Ai nấy đều thầm hô quá đã!
Trận giao chiến đỉnh cao như vậy sẽ in sâu vào trí óc bọn họ, cả đời khó quên…
Cứ tiếp tục như vậy 30 giây, vẫn chưa phân thắng bại.
Bỗng nhiên.
Bụp!
Một âm thanh lớn vang lên!
Rồi một bóng dáng bị chấn động bay đi!
“Là Lâm Chính sao?”.
Có người gấp gáp kêu lên!
Nhưng sau khi bóng dáng kia rơi xuống đất, mọi người nhìn rõ thì tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
Bóng dáng đó… là Chấn Hám Sơn!
Chương 1925: Gãy kiếm
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Chuyện này là sao?
Chẳng phải Chấn Hám Sơn có ưu thế sao? Tại sao người bị đánh lùi lại là ông ta?
Không ai hiểu nổi.
Vẻ mặt Chấn Hám Sơn đầy kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin: “Sức mạnh thân xác của cậu… lẽ nào… là cơ thể võ thần?”.
“Chấn đại nhân tinh mắt quá”, Lâm Chính cũng không phủ nhận.
“Cái gì? Cơ thể võ thần?”.
“Không thể nào!”.
La các chủ và Vi tổng chấp sự đều giật thót trong lòng, da đầu tê dại.
Cơ thể võ thần còn trẻ như vậy, sao có thể chứ?
“Chấn đại nhân! Ông nói đùa chắc? Cậu ta mới bao tuổi chứ? Sao có thể tu luyện được cơ thể võ thần?”, La các chủ kêu lên thất thanh.
“Chấn đại nhân, ông đừng để cậu ta hù dọa! Tôi thấy chắc là cậu ta cáo mượn oai hùm, cố ra vẻ huyền bí thôi! Ông mau hạ gục cậu ta đi, đừng đùa nữa!”, Vi tổng chấp sự trầm giọng quát.
Hiển nhiên ông ta cũng không tin.
Nhưng đối phương có phải là cơ thể võ thần hay không, Chấn Hám Sơn là người biết rõ nhất.
Bỗng ông ta nghĩ ra gì đó.
“Nếu cậu ta quả thực là cơ thể võ thần thì chẳng phải lúc giao đấu với Tân Kiếm và Hạo Tâm ở thiên cung Trường Sinh, cậu ta chỉ giả vờ thôi sao?”, Chấn Hám Sơn thầm run rẩy trong lòng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Với thực lực của Bạch Hạo Tâm thì chắc chắn không thể phá được cơ thể võ thần.
Nếu vậy thì tại sao Bạch Hạo Tâm lại có thể đánh cho Lâm Chính hộc máu?
E rằng chỉ có một nguyên nhân!
Đó là Lâm Chính đang diễn kịch!
Nhưng tại sao anh phải diễn kịch?
Diễn cho ai xem?
Mục đích của anh là gì?
Chấn Hám Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Muốn phá cơ thể võ thần không hề đơn giản, nhưng không phải là không có cách! Để tôi thử xem!”.
Sắc mặt Chấn Hám Sơn bỗng trở nên nghiêm túc, sải một bước ra, cơ thể trầm xuống, hai nắm tay siết chặt, khí tức toàn thân cuồn cuồn phát ra ngoài một cách tàn bạo.
Nhất thời, bên cạnh hồ Chu Tước cát bụi mù mịt, nước hồ dậy sóng, khí lưu đáng sợ tràn ngập cả khu vực.
Những người có mặt đều sợ hãi.
“Hình như đây là… kiếm khí?”.
“Lẽ nào Chấn đại nhân đã nghiêm túc rồi?”.
“Không cần phải thế chứ? Chỉ là đối phó với một kẻ tép riu như vậy…”
“Liệu có đao to búa lớn quá không?”.
Rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, không khỏi kêu lên.
“Hử?”.
Lâm Chính cảm nhận được khí ý ở xung quanh, lông mày hơi nhíu lại: “Những khí tức này là kiếm khí?”.
“Đúng vậy”, Chấn Hám Sơn gật đầu, bình tĩnh đáp: “Chức vụ của tôi ở Tử Huyền Thiên là chưởng kiếm giả! Nếu đã là chưởng kiếm giả thì đương nhiên chiêu pháp mạnh nhất của tôi là kiếm pháp! Trước đó tôi dùng quyền chỉ là để thăm dò cậu thôi! Bây giờ mới là thủ đoạn mạnh nhất của tôi!”.
Dứt lời, cánh tay Chấn Hám Sơn liền vung lên.
Keng!
Một luồng sáng màu đen bắn ra từ ống tay áo ông ta.
Nhìn kĩ, đó là một thanh trường kiếm màu đen.
Trường kiếm vừa ra, thân kiếm liền bắn ra kiếm quang vô tận, tất cả khí ý xung quanh đều ngưng tụ về phía thân kiếm như bị nam châm hút.
Chẳng mấy chốc, thân kiếm đã có một luồng khí đáng sợ quấn quanh…
Kiếm uy nồng đậm tỏa ra xung quanh như sóng gợn.
Mọi người đều kinh hãi.
Lâm Chính cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Chấn Hám Sơn.
Đây là kiếm của ông ta sao?
Uy thế thật là khủng khiếp!
Quả không hổ là chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên!
“Tôi chưa từng đấu với cơ thể võ thần, không biết nhát kiếm này của tôi có thể chém được cơ thể võ thần của cậu không nữa!”, Chấn Hám Sơn cầm trường kiếm, bình thản nói.
“Nếu không chém được thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Cứ chém thì biết, một nhát không được thì hai nhát!”.
“Xem ra Chấn đại nhân không hiểu đạo lý biết khó mà lui!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nếu không chém được thì không phải kiếm của tôi không sắc, mà là cơ thể võ thần quá mạnh, sao tôi phải lùi bước chứ?”, Chấn Hám Sơn mỉm cười đáp.
“Ồ! Nếu kiếm của ông bị gãy thì phải làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Gãy kiếm?”.
Chấn Hám Sơn sửng sốt một lát rồi bật cười: “Cậu Lâm, câu hỏi này của cậu quả thực rất thú vị! Thân là chưởng kiếm giả, sao tôi có thể để người khác làm gãy kiếm của mình chứ? Là một kiếm giả, kiếm mà hủy thì người cũng chết chứ còn sao nữa?”.
“Không thể nói thế được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đừng nhiều lời nữa, hãy xem nhát kiếm này của tôi đây! Động Tinh Hà!”.
Dứt lời, thanh kiếm đen sì kia bỗng hạ xuống.
Một luồng kiếm khí như trăng non xung thiên bắn từ thân kiếm ra, chém thẳng về phía Lâm Chính.
Dường như trong kiếm khí có ngân hà đang di động, vô cùng kì diệu.
Mọi người trợn mắt há mồm, ngây người ra nhìn.
Kiếm chiêu đáng sợ quá!
Đây chính là uy lực một nhát kiếm của chưởng kiếm giả Tử Huyền Thiên sao?
Không ai có thể tưởng tượng được, đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này, Lâm Chính sẽ đỡ kiểu gì.
Nhưng ngay sau đó, hành động của Lâm Chính khiến tất cả bọn họ đều trố mắt ra nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính nhìn chằm chằm kiếm khí khủng khiếp kia, rồi bỗng cất bước, lao bắn về phía kiếm khí.
Không thèm tránh kiếm khí mà còn lao vào?
Lâm Chính này có ý gì vậy?
Khinh thường chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên sao?
Thật là ngông cuồng!
Trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra, không ai là không chửi rủa.
Nhưng rất nhanh… tình hình xuất hiện bước ngoặt khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay hóa chưởng, bổ mạnh về phía kiếm khí trước mặt.
Keng!
Kiếm khí lập tức bị bàn tay của anh đánh xuyên qua, gãy thành hai nửa, cắm phập xuống một gò đất cao ở bên cạnh hồ Chu Tước.
Gò đất lập tức nổ tung, kiếm khí bắn tung tóe xuống đất, tạo thành vô vàn cái lỗ.
“Cái gì?”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
“Chiêu pháp hay! Nhưng vẫn chưa đủ! Hãy xem nhát kiếm này của tôi đi! Ngạo Thị Càn Khôn Trảm!”, Chấn Hám Sơn trong lòng kinh hãi, nhưng không lùi bước, mà lại gầm lên, tích trữ một nhát kiếm mạnh mẽ rồi chém về phía Lâm Chính.
Keng!
Thanh kiếm đen lóe lên kiếm quang trắng toát, sau đó một luồng kiếm lực đánh ra.
Kiếm lực này vô hình vô ảnh, nhưng lại vang lên những tiếng ù ù như sóng âm.
Cho dù kiếm lực vẫn chưa lại gần, nhưng mọi người đã có thể cảm nhận được sức phá hoại của nó.
Nhưng…
Pặp!
Lâm Chính lại tung quyền ra nện mạnh về phía kiếm lực.
Kiếm lực lập tức nổ tan tác, không thể khiến Lâm Chính mảy may bị thương.
Hơi thở của tất cả mọi người đều trở nên run rẩy.
Nhưng lần này họ không kinh ngạc như trước đó nữa.
Bởi vì giờ phút này, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Chính không hề đơn giản.
Anh phá được hai chiêu liên tiếp, đã lại gần Chấn Hám Sơn.
Áp lực của Chấn Hám Sơn tăng vọt, nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc, cắn răng quát: “Lâm Chính! Hãy xem tuyệt kĩ của tôi đây! Huyền Diệp Thánh Kiếm Quyết!”.
Dứt lời, Chấn Hám Sơn lại huy động kĩ pháp, định dùng kiếm chiêu lợi hại nào đó.
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Một loạt những âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy xung quanh Chấn Hám Sơn dường như xuất hiện mấy ảo ảnh thần kì.
Những ảo ảnh này đều mang hình dáng của ông ta, tay cầm trường kiếm, bày ra những tư thế khác nhau, phát động tấn công với Lâm Chính.
Bốn phương tám hướng đều có.
Lâm Chính đang đứng gần, lập tức rơi vào vòng vây của Chấn Hám Sơn.
“Oa!”.
Các đệ tử kêu lên kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chiêu thức nào thần kỳ như vậy.
Chẳng khác nào thần tiên!
Nhưng trong mắt Lâm Chính, thực ra những cái được gọi là ảo ảnh phân thân này chỉ do khí kình tạo nên mà thôi.
“Chém!”.
Chấn Hám Sơn quát lớn, tất cả ảo ảnh và cả bản thể của ông ta đều chém về phía Lâm Chính.
Xung quanh toàn là kiếm quang.
Kiếm khí lạnh lẽo khiến mọi người nổi cả da gà.
Kiếm ý đáng sợ khiến ba hồn bảy vía của bọn họ cũng run lên.
Chiêu này đã cho thấy một cách rõ ràng tại sao Chấn Hám Sơn có thể trở thành chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên.
Nhưng vẫn không thể chém được Lâm Chính.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm trúng một đạo kiếm ảnh, rồi cơ thể bỗng xoay một vòng, giơ tay ra chộp lấy.
Keng!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tất cả ảo ảnh xung quanh lập tức biến mất.
Tất cả kiếm ảnh cũng không còn.
Mọi người chỉ nhìn thấy bàn tay của Lâm Chính đang nắm chặt một thanh kiếm màu đen, mà thanh kiếm đó… chính là kiếm của Chấn Hám Sơn.
Anh lại lần nữa tay không tiếp chiêu.
Hơn nữa lần này, anh dùng năm ngón tay khóa chặt kiếm của đối phương.
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Nhưng vẫn chưa hết.
Ngay sau đó, đôi mắt Lâm Chính bỗng lóe lên một tia sáng đỏ, bàn tay giữ kiếm bỗng dùng sức.
Năm ngón tay vặn một cái.
Cạch!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy thanh trường kiếm đen sì kia bị năm ngón tay của Lâm Chính vặn gãy…
Bình luận facebook